Vay nóng Tima

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 0675

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 0675: Một chút bí mật bên trong
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)

Siêu sale Shopee


Vương Nghị đang đợi đúng câu này của Trương Dương, ngay lập tức liền bảo người thu vòng hoa lại.

Tra Vi và Giang Quang Á ngồi nhờ xe của Khưu Phụng Tiên, họ đã chuẩn bị một cuộc triển lãm mỹ thuật tại nhà mĩ thuật Thanh Niên, buổi trưa cùng ăn cơm ở Kim Vương Phủ, Khưu PHụng Tiên đề nghị đưa họ qua đó, khi đi qua ban trú kinh Nam Tích, Khưu Phụng Tiên nhìn thấy tên trên vòng hoa, cô quen với chủ nhiệm ban trú kinh Nam Tích là Sử Học Vinh, hơn nữa, cửa tiệm của Tinh Toàn ở Nam Tích mở ngay ở khu chợ bách hóa của Nam Tích, vì vậy, Khưu Phụng Tiên dừng xe vào xem, không ngờ gặp Trương Dương ở đây.

Vì lý do công việc, Khưu Phụng Tiên cũng rất quen với Lý Phụng Hà, Trương Dương nghe nói cô ấy và Lý Phụng Hà hợp tác với nhau, vừa vặn bảo cô ấy khuyên Lý Phụng Hà, khi Khưu Phụng Tiên đi an ủi Lý Phụng Hà, Tra Vi và Giang Quang Á đến bên cạnh Trương Dương, Giang Quang Á cười nói: "Trương Dương, anh đến kinh thành mà sao không liên lạc với chúng tôi? Lâu lắm rồi không gặp, mọi người đều rất nhớ anh."

Trương Dương cười nói: "Cậu cũng thấy rồi đấy, tôi đến kinh thành là xử lý việc phiền toái, mấy ngày này bận không gỡ ra được, đang dự định làm xong việc thì liên lạc với các cậu, không ngờ lại gặp ở đây, thật đấy, sau khi tôi đến chưa nói với ai cả, ngay cả mẹ nuôi tôi cũng không biết rằng tôi đến."

Tra Vi nói: "Dưỡng Dưỡng cũng đang ở nhà nghệ thuật Thanh Niên, anh đi cùng chúng tôi qua đó xem đi."

Trương Dương nói: "Thật sự là không đi được, thế này đi, tôi xử lý sự việc bên này trước đã, đợi đến buổi tối, tôi sẽ qua đó tìm mọi người ăn cơm, tôi mời mọi người ăn cơm, coi như là tạ lỗi, được không?"

Giang Quang Á cười nói: "Anh đến kinh thành, chúng tôi là chủ, phải chúng tôi mời cơm mới đúng, Trương Dương, anh làm việc trước đi, chúng tôi còn phải đến nhà nghệ thuật Thanh Niên để chuẩn bị, anh đến trước sáu rưỡi tối là được."

Tra Vi và Giang Quang Á đi rồi, Khưu Phụng Tiên thì ở lại an ủi Lý Phụng Hà, Lý Phụng Hà không ngờ lại khá nghe lời của cô ấy, lúc này lại khóc, nhưng cũng đã bình tĩnh hơn rất nhiều.

Khi Trương Dương đến thăm bà ấy, Lý Phụng Hà đỏ vành mắt hỏi: "Chủ nhiệm Trương, vừa nãy những điều anh nói với tôi có phải là sự thật không?" Bà ấy đang nói đến chuyện Sử Học Vinh nhận hối lộ.

Trương Dương nói: "Đúng vậy!"

Lý Phụng Hà nói: "Nhưng lão Sử nhà chúng tôi không phải là người như vậy..."

Trương Dương không nói quá nhiều, sự việc này xem ra là thành phố đã làm phức tạp, họ nên mau chóng nói cho Lý Phụng Hà sự việc Sử Học Vinh nhận hối lộ, sau khi Lý Phụng Hà biết rõ nguyên nhân sẽ không làm nhiều chuyện như vậy nữa, thật ra thành phố cũng là suy nghĩ về rất nhiều mặt, Sử Học Vinh nhận tham ô, họ cũng nghi ngờ Lý Phụng Hà, chẳng ai có thể tin được Lý Phụng Hà không hề biết gì về việc tham ô của chồng mình, nhưng thật ra Sử Học Vinh che giấu rất giỏi, Lý Phụng Hà đến giờ cũng vẫn tin rằng chồng mình là một ông quan thật sự thanh liêm.

Trương Dương vốn không muốn nhắc đến việc tham ô của Sử Học Vinh nữa, nhưng do Lý Phụng Hà làm mọi việc quá đáng, nên Trương Dương không thể chịu nổi vẫn quyết định nói chuyện này ra, có điều nói ra cũng có cái tốt của nó, Lý Phụng Hà từ trước đến giờ đều không tin chồng mình lại tự tử, giờ đây Trương Dương đã đưa ra một lý do hợp lý, còn về công việc giải thích cụ thế thì vẫn phải giao cho bên kỉ ủy làm, sau khi Lý Phụng Hà bình tĩnh lại, liền gọi điện cho kỉ ủy thành phố Nam Tích, trong điện thoại, bí thư kỉ ủy mới nhậm chức của thành phố Nam Tích là Mã Thiên Dực đã giải thích và nói rõ về vụ tham ô của Sử Học Vinh cho bà ấy nghe.

Khưu Phụng Tiên vào phòng làm việc lâm thời của Trương Dương, Trương Dương lấy cho bà ấy một chai nước, Khưu Phụng Tiên nói: "thật không ngờ lại gặp anh ở đây."

Trương Dương nói: "Cô rất quan với Sử Học Vinh sao?"

Khưu Phụng Tiên lắc đầu nói: "Tôi quen với Lý Phụng Hà nhiều hơn, cửa hàng của Tinh Toàn ở Nam Tích đã thuê mặt bằng của tòa nhà bách hóa, vì thế tôi và bà ấy quen nhau."

Trương Dương nói: "May mà có cô đến giúp tôi khuyên bà ấy, trước khi cô đến, Lý Phụng Hà làm việc như một người điên vậy, bà ấy nghi ngờ rằng chúng tôi đã hại chết chồng bà ấy."

]Khưu Phụng Tiên thở dài nói: "Bà ấy rất đáng thương, bà ấy không hề biết gì về sự việc của Sử Học Vinh."

Trương Dương nói: "Nói thật, thì tôi không hề tin điều đó, họ là hai vợ chồng đấy chứ, hai vợ chồng làm sao có thể không biết gì về tình hình của đối phương được?"

Khưu Phụng Tiên nói: "Người như Lý Phụng Hà tôi cũng có một đôi điều hiểu biết, bà ấy làm việc rất chăm chỉ, rất nhiệt tình, bà ấy đang sống ở một nơi khác với Sử Học Vinh, chuyện tình cảm không hề tốt như vẻ bề ngoài."

Trương Dương hơi ngớ người, hắn ý thức được rằng Khưu Phụng Tiên biết điều gì đó, thấp giọng nói: "Khưu tiểu thư, có phải cô muốn nói cho tôi điều gì đó không?"

Khưu Phụng Tiên cười nói: "Chẳng có gì đáng nói cả, những sự việc thị phi của người khác không liên quan gì đến tôi, nói về việc của anh đi, có phải lần này anh sẽ ở lại kinh thành rất lâu không?"

Trương Dương nói: "Không lâu lắm, bên Nam Tích còn một đống việc chờ tôi quay về làm."

Khưu Phụng Tiên nói: "Sự việc miếng đất sân vận động cũ thế nào rồi? Khi nào thì quyết định trình tự tìm người đầu tư?"

Trương Dương nói: "Tôi không biết nữa, tôi có phải bên phòng chiêu thương đâu."

Khưu Phụng Tiên nói: "Nhưng tôi nghe nói anh là người phụ trách chính của hội thương mại kinh tế mùa thu của Nam Tích mà."

Trương Dương cười nói: "Thông tin của Khưu tiểu thư thật là nhanh nạy, thành phố quả thực có nói với tôi, nhưng giờ đây nhiệm vụ của thành phố giao cho tôi là giải quyết sự việc của ban trú kinh, giờ đây tôi là quá bóng đá đi đá lại, ở đâu cần thì phải đến đó."

Khưu Phụng Tiên cười nói: "Anh không phải là quả bóng, anh chỉ là người qua đường thôi!"

Trương Dương cười hà hà.

Khưu Phụng Tiên nhìn đồng hồ, đứng dậy cáo từ, lúc gần đi lại đưa ra lời mời với Trương Dương: "Ngày mai có thời gian không, tôi mời anh đến Kim Vương Phủ ăn cơm."

Trương Dương lắc đầu nói: "Đợi chút rồi tính sau, nhiệm vụ mà thành phố giao cho tôi vẫn chưa hoàn thành."

Khưu Phụng Tiên nói: "Cũng được, đợi việc này xử lý xong, thì anh gọi điện cho tôi ngay nhé, gần đây tôi đều ở kinh thành."

Sau khi Khưu Phụng Tiên rời đi không lâu, Trương Dương gọi Vương Nghị đến, cùng đi thăm Ngô Minh, mặc dù Trương Dương không hề muốn gặp tên này, nhưng Ngô Minh dù gì cũng là phó bí thư thị ủy, y bị bệnh ở kinh thành, nếu hắn không đi thăm, thì về tình về lí cũng thật vô duyên, hắn chẳng thèm để ý đến cảm nhận của Ngô Minh, Trương Dương không muốn nói những điều xì xầm về y.

Ngô Minh mặc bộ quần áo bệnh nhân nằm trên giường, phó chủ nhiệm ban trú kinh là Miêu Tuệ Như ngồi ở một bên gọt táo cho y, thấy Trương Dương bước vào, trên mặt Ngô Minh lộ ra vẻ đau khổ, nhưng dường như lại cố gắng cười nói: "Tiểu Trương, cậu đến rồi à..."

Trương Dương đưa bó hoa tươi trong tay cho Miêu Tuệ Như, hắn cười giơ tay ra bắt tay với Ngô Minh và nói: "Phó bí thư Ngô, nghe nói ông bị bệnh, vì thế tôi đến thăm."

*****

Ngô Minh thở dài một hơi rồi nói: "Tôi đúng là bị bệnh chẳng đúng lúc gì hết, đã gây nhiều phiền toái cho tổ chức rồi, và cũng gây phiền toái cho các cậu, tôi đã kiểm tra, chẳng có bệnh gì lớn đâu, chỉ là đau ruột thừa cấp tính thôi, ngày mai là làm phẫu thuật."

Trương Dương cố ý tỏ ra rất nghiêm trọng: "Đau ruột thừa cấp tính? Vậy thì nguy lắm, phải mau chóng làm phẫu thuật đi, nến như nhỡ nhàng ra thì lại thành viêm nhiễm, dễ mất mạng lắm."

Ngô Minh thầm chửi, mẹ kiếp, cậu đang trù úm tôi chết sao! Nhưng ngoài miệng thì vẫn làm ra vẻ cười: "Tiểu Trương, cảm ơn cậu đã quan tâm, bác sĩ nói bệnh tình của tôi không nặng, không có gì nghiêm trọng cả."

Trương Dương nói: "Cũng chưa biết được đâu, vẫn phải cẩn thận." Hắn nói với Vương Nghị: "Có cần phải có ý với bên bác sĩ không? Có phải là vì chúng ta chưa đưa phong bì nên ông ấy cố tình kéo dài thời gian phẫu thuật không?"

Vương Nghị nghe ra hắn đang nói bóng gió Ngô Minh, lúc này, gã không thích hợp xen vào, nên chỉ cười.

Ngô Minh cũng cười: "Tiểu Trương, xã hội không đen tối như cậu nghĩ đâu."

Trương Dương cười nói: "Xã hội thì không đen tối, nhưng lòng người mới đen tối, tí nữa, tôi sẽ đi tìm bác sĩ chủ trị để nói chuyện, nói gì thì nói cũng phải bảo ông ấy mau chóng phẫu thuật cho ông."

Ngô Minh nói: "Bệnh viện có quy định của bệnh viện, đã đến đây rồi thì cần phải tuân theo những quy tắc của người ta."

Trương Dương nói: "Chủ nhiệm Vương, anh đi tìm bác sĩ chủ trị nói chuyện xem sao, phó bí thư Ngô sao có thể ở trong phòng bệnh bình thường thế này, bảo họ đổi sang một phòng bệnh khác, cao cấp hơn một chút."

Vương Nghị thầm nói, mặc dù Ngô Minh là cán bộ to ở Nam Tích, nhưng đặt ở kinh thành cũng chẳng là gì, ở đây có rất nhiều người làm quan to hơn y, cấp bậc của Ngô Minh ở đây cũng chẳng cao, Vương Nghị cũng nhận ra, Trương Dương không hợp với Ngô Minh, hắn đang nắm lấy cơ hội nói đểu Ngô Minh.

Trương đại quan vốn cũng chẳng phải là người cay nghiệt như vậy, y thuật của hắn rất cao siêu, vừa nãy khi hắn bắt tay với Ngô Minh đã nhận ra bệnh tình của Ngô Minh không hề nghiêm trọng như y miêu tả, rõ ràng là đang cố ý chạy đến bệnh viện để trốn tránh.

Ngô Minh bị đau ruột thừa là thật, nhưng là mãn tính, khi ở Nam Tích bệnh viện đã đề nghị y làm phẫu thuật, nhưng y luôn không đồng ý, lần này đến kinh thành, phát hiện ra sự việc của Sử Học Vinh có chút phiền toái, vợ của y là Lý Phụng Hà lại không đối phó nổi, Ngô Minh bị mắng một trận tức không chịu được, bụng quả thật hơi đau, đến bệnh viện, thì bác sĩ cũng nói là đau ruột thừa, hỏi y muốn làm phẫu thuật hay là giữ lại, Ngô Minh suy nghĩ một lát, cho rằng đây là cơ hội để vất việc của ban trú kinh qua một bên, dù sao thì đau ruột thừa sớm muộn gì cũng phải mổ, lần này mổ cho rồi.

Trương Dương không phải là sợ chuyện, hắn tức chuyện Ngô Minh đẩy thừa trách nhiệm cho mình, tên này quá xảo quyệt, và cũng quá đê tiện, ngay cả suy nghĩ vào viện phẫu thuật cũng nghĩ ra được.

Ngô Minh thở dài nói: "Tiểu Trương à, việc của Sử Học Vinh đã xử lý thế nào rồi?"

Trương Dương nói: "Giải quyết xong rồi! Vợ của ông ta đã đồng ý chôn chồng rồi."

]Ngô Minh hơi ngạc nhiên, y vốn cho rằng đây là việc rất khó giải quyết, không ngờ Trương Dương lại giải quyết nhẹ nhàng đến thế. Ngô Minh nói: "Vợ của ông ta đâu có dễ thuyết phục, cậu thuyết phục bà ấy thế nào vậy?"

Trương Dương nói: "Chẳng thuyết phục gì cả, tôi chỉ nói chuyện tham ô của Sử Học Vinh ra cho bà ấy biết thôi."

Ngô Minh trách: "Sao cậu lại làm vậy, giờ đây còn không biết Lý Phụng Hà có vấn đề kinh tế gì không, mà cậu lại nói với bà ấy vậy, nhỡ đâu bà ấy đã chuẩn bị, rồi chuyển tài sản đi thì sao?"

Trương Dương nói: "Này phó bí thư Ngô, các ông có phải nghĩ chuyện này quá phức tạp rồi không? Tôi cảm thấy Lý Phụng Hà chẳng biết gì về chuyện của Sử Học Vinh, nếu như bà ấy biết, thì bà ấy sẽ không gây gổ vô lý như vậy, ông thử nghĩ mà xem, nếu như bà ấy biết rằng Sử Học Vinh tham ô, nhất định sẽ nghĩ ngay đến chuyện Sử Học Vinh sợ tội mà tự sát, sợ còn không kịp, làm sao dám gây chuyện chứ? Những người làm lãnh đạo như các ông suy nghĩ quá nhiều, nhưng các suy nghĩ vậy, người ta càng nghi ngờ các ông đã làm những việc gì không dám ngước mặt lên." Trương Dương nói chuyện chẳng bao giờ nể mặt đối phương, đặc biệt là trước mặt Ngô Minh.

Ngô Minh nghe vậy liền nhíu mày, có điều y cũng tán đồng lời này của Trương Dương, thật ra sự việc chẳng phức tạp đến vậy, chỉ là bị mọi người làm cho phức tạp lên mà thôi.

Trương Dương nói: "Nếu như từ lúc đầu, đã trực tiếp nói rõ chuyện này ra cho Lý Phụng Hà, thì cũng chẳng đến nỗi bà ấy đến đặt vòng hoa trước ban trú kinh."

Vương Nghị xen vào: "Bà ấy còn tìm đến phóng viên của kinh thành vãn báo để phỏng vấn, may mà chủ nhiệm Trương đã kịp thời giải quyết chuyện này." Người ngoài sáng suốt, Vương Nghị cũng nhận ra năng lực của Trương Dương ở kinh thành là không phải bình thường, Ngô Minh mặc dù là phó bí thư thị ủy, nhưng y đến kinh thành, hình như chẳng làm được việc gì cả.

Ngô Minh nói: "Nói rồi thì thôi, để cho bà ấy biết cũng được, tóm lại việc này nhất định phải xử lý thận trọng, cố gắng bảo bà ta về Nam Tích sớm, sự việc của Sử Học Vinh còn đang đợi điều tra xử lý kìa."

Trương Dương nói: "Bà ấy đã đồng ý ngày mai hỏa táng, trên đường tôi đến tôi cũng đã thương lượng với đồng chí Vương Nghị, chuẩn bị để cho đồng chí Miêu Tuệ Như đi cùng bà ấy về, có một nữ đồng chí đi cùng, trên đường có việc gì cũng dễ liên lạc."

Trong lòng Vương Nghị thầm kêu khổ, Trương Dương thật là nói năng chẳng tiếc lời, đã bao giờ hắn thương lượng đâu chứ? Hắn nói như vậy trước mặt Miêu Tuệ Như, chẳng phải cố ý tạo ra mâu thuẫn giữa hai người họ hay sao? Nhưng Vương Nghị lại không thể nào giải thích, chỉ có thể ngậm tăm.

Ngô Minh nói: "Tiểu Trương, cậu vất vả rồi, mấy ngày này sự việc của ban trú kinh giao cho cậu vậy, thành phố đang thảo luận đối sách, có lẽ người lựa chọn cho chủ nhiệm ban trú kinh sắp được đưa ra rồi."

Trương Dương nói: "Phó bí thư Ngô, ông hãy dưỡng bệnh, sự việc của ban trú kinh ông không phải lo, sự việc của thành phố ông cũng không cần phải lo nữa."

Ngô Minh bị tên này nói một câu làm cho ứ họng, mẹ kiếp, cậu chỉ muốn tôi nằm bẹp trong bệnh viện không dậy được thôi. Ngô Minh đã hơi hối hận, từ sự phát triển của sự việc, y chọn lựa nhập viện vào lúc này không phải là một tuyệt chiêu gì hết, cảm giác hơi trốn tránh, Trương Dương nói đúng, sự việc này vốn đơn giản, nhưng họ đã nghĩ phức tạp lên.

Trương Dương và Vương Nghị rời khỏi phòng bệnh, khi đến bên bãi đỗ xe, Trương Dương cười vỗ vỗ vào vai Vương Nghị nói: "Sự việc vừa nãy đừng nghĩ nhé."

Vương Nghị cố tình tỏ vẻ không hiểu: "Chủ nhiệm Trương đang nói gì vậy?"

Trương Dương biết rằng gã giả ngốc, cũng không nói ra, mà mỉm cười nói: "Sự việc của Miêu Tuệ Như là do tôi quyết định, Lý Phụng Hà là một người phụ nữ, Miêu Tuệ Như đi cùng tiện hơn, hơn nữa tôi cảm thấy hơi phản cảm với cô ta." Trương Dương không hề giấu diếm những cảm xúc của mình, giờ đây hắn đã là cán bộ cấp chính sở, hơn nữa địa vị của hắn trên quan trường Nam Tích cũng rất đặc biệt, hắn nhìn phó bí thư thị ủy Ngô Minh không thuận mắt mà còn dám khích đểu y, huống hồ là một phó chủ nhiệm ban trú kinh cấp thấp hơn ý nhiều. ]

*****

Vương Nghị cười nói: "Chủ nhiệm Trương, thật ra Miêu Tuệ Như cũng được lắm, cô ấy làm việc rất nỗ lực..."

Trương Dương nói: "Tôi không nhìn thấy điều đó, ban trú kinh có nhiều việc như vậy mà cô ấy còn không đi xử lý, chạy đến bệnh viện cùng phó bí thư Ngô, gọt vỏ táo không tồi đâu, về sau dù có không làm ở ban trú kinh nữa thì cũng có thể đi bán hoa quả."

Vương Nghị cười, không nói gì, Trương Dương nhìn nhận người rất chuẩn xác, Miêu Tuệ Như quả thật không biết làm việc, lúc này, cô ấy không ở lại ban trú kinh để giúp đỡ xử lý sự việc, mà lại chạy đến nịnh nọt phó bí thư thị ủy Ngô Minh, đừng nói là Trương Dương nhìn cô ta không thuận mắt, ngay cả Vương Nghị cũng có suy nghĩ, chỉ có điều gã không nói ra mà thôi.

Trương Dương nói: "Ba phó chủ nhiệm ban trú kinh của các anh, giờ đây chủ nhiệm đã chết, chủ nhiệm tương lai nhất định sẽ chọn từ các anh."

Vương Nghị vừa nghe đã phát hoảng, tên này là người gì cơ chứ, bạ đâu nói đấy, giờ đây vấn đề mẫn cảm nhất là cuối cùng ai sẽ là sự lựa chọn cho vị trí chủ nhiệm ban trú kinh, Vương Nghị đương nhiên muốn làm, nhưng chỉ có thể nghĩ thầm trong bụng không dám nói ra, gần đây ba người họ đều bắt đầu hoạt động, mục đích Diêu Tuệ Như nịnh nọt Ngô Minh nhất định là muốn đi lên trước, muốn trở thành chủ nhiệm của ban trú kinh. Vương Nghị nói: "Chủ nhiệm Trương, tôi vẫn tự biết sức mình, tôi biết rằng mình không đủ tư cách."

Trương Dương cười nói: "Anh có đủ tư cách hay không thì tôi không biết, nhưng nếu như ba người chọn một thì anh vẫn có cơ hội, tôi cảm thấy anh được lắm, là một người thật thà." Một câu nói làm cho Vương Nghị xúc động, Vương Nghị bắt đầu suy nghĩ về mục đích thật sự của câu nói này của Trương Dương, chẳng lẽ hắn muốn giúp mình sao?

Vương Nghị cố ý thở dài nói: "Chủ nhiệm Trương, chẳng giấu gì anh, loại cán bộ đi lên từng bước dựa vào sự nỗ lực của mình như tôi, có thể đi được đến vị trí này đã là rất hài lòng rồi, tôi chẳng có tham vọng gì nhiều." Câu này cũng là một lời tự bạch, và cũng lộ ra vẻ buồn khi không có bối cảnh đằng sau."

Trương Dương nói: "Tôi thấy hôm nay anh xử lý sự việc rất quyết đoán, rất tốt."

Vương Nghị nói: "Tôi chỉ không muốn họ làm bừa báo bừa, ảnh hưởng đến danh dự của thành phố Nam Tích, thật sự không nghĩ gì khác."

Trương Dương nói: "Sự việc tham ô của Sử Học Vinh anh biết chứ."

Vương Nghị lắc đầu như cái trống.

Trương Dương cười nói: "Người như Sử Học Vinh ẩn giấu rất kĩ, người nhà không biết, đơn vị không biết, ông ta tham ô các anh cũng không biết sao?"

Mặt Vương Nghị đỏ bừng, gã là phó chủ nhiệm ban trú kinh, đương nhiên không thể không hề có cảm giác gì với việc của Sử Học Vinh, gã do dự một lát, rồi thấp giọng nói: "chủ nhiệm Trương, chế độ tài vụ của ban trú kinh rất nghiêm khắc, phiếu chi vượt quá 500 tệ đều hải thông qua chủ nhiệm Sử ký tên, chúng tôi không có quyền tài chính gì hết, vì vậy cũng không biết nhiều về vấn dề tài chính."

Trương Dương nói: "Vương Cầm chẳng phải là cháu gái ruột của anh sao?"

Vương Nghị nói: "Cô ấy chỉ chấp hành mệnh lệnh, chủ nhiệm Sử bảo cô ấy làm thế nào, cô ấy sẽ làm như vậy...Hơn nữa, cô ấy đến ban trú kinh chưa được bao lâu, chưa hoàn toàn nắm rõ tình hình ở đây..." Nói đến đây, Vương Nghị cảm thấy mình hơi có điều gì không đúng, gã nhìn xung quanh, rồi cố gắng hạ thấp giọng nói: "Chủ nhiệm Sử khi còn sống đối xử rất tốt với phó chủ nhiệm Miêu!"

Trương Dương chỉ dựa vào hai chữ rất tốt của Vương Nghị, ngay lập tức đã giác ngộ được điều gì đó, hắn cười nói: "Tốt đến mức nào?"

Vương Nghị cảm thấy rất không thích ứng với cách chất vấn này của Trương Dương, gã bị hỏi đến độ đầu lấm tấm mồ hôi, lắp bắp nói: "Chủ nhiệm Trương nên hiểu chứ."

Trương Dương cười ha ha, sau khi hắn lên xe, liền bảo với lái xe: 'Đưa tôi đến nhà nghệ thuật Thanh Niên!"

Giang Quang á, Tra Vi, Cố Dưỡng dưỡng đều là những sinh viên chất lượng cao của học viện nghệ thuật, đồng thời họ lại xuất thân từ những gia đình cao quý, có điều giữa họ chẳng có ai chọn lựa đi theo con đường chính trị. Có lẽ là vì họ vẫn còn trẻ, vẫn chưa định hình được nên chọn con đường phát triển nào thuộc về chính bản thân mình, cũng có thể là do những nguy hiểm trên con đường chính trị của người trên họ, người trên họ không muốn con cái mình cũng bước vào con đường này.

Khi Trương Dương đến nhà nghệ thuật Thanh Niên, thấy cửa lớn vẫn chưa mở, khi muốn đi vào bằng cửa lách, thì bị một người bảo vệ ra chặn đường: "Cậu này, làm gì thế hả? Giờ chúng tôi không mở cửa!"

Trương Dương cười nói, khi hắn đang chuẩn bị giải thích, thì lại nghe thấy một âm thanh ngọt ngào: "Anh rể!"

Trương Dương quay người lại, thì thấy Cố Dưỡng Dưỡng đang cầm một chiếc túi ni lông trong tay, bên trong có chứa bảy tám chai nước ngọt. Khi Trương Dương nhìn rõ cách ăn mặc của Cố Dưỡng Dưỡng, trong lòng hắn không thể không kinh ngạc, mái tóc dài đến ngang vai trước kia của Cố Dưỡng Dưỡng đã cắt ngắn đi, giống hệt với mái tóc trước kia của Cố Giai Đồng, quần áo cũng là loại hình mà Cố Giai Đồng mặc, mặc dù trên gương mặt của Cố Dưỡng Dưỡng vẫn còn nét trẻ con, nhưng dòng máu của hai chị em giống nhau, vừa nhìn thấy là đã thấy có nét giống với chị cô lúc còn sống.

Lòng Trương Dương đau như dao cắt.

Cố Dưỡng Dưỡng nhìn thấy nụ cười trên mặt Trương Dương biến mất, mặt hắn trắng bệch, trong sâu thẳm con mắt Trương Dương, Cố Dưỡng Dưỡng nhận ra sự đau khổ của hắn, Cố Dưỡng Dưỡng cắn cắn môi, cô là một cô gái thông minh, cô lựa chọn cách ăn mặc này, không phải chỉ là để tưởng nhớ đến chị mình.

Thấy thái độ lúc này của Trương Dương, Cố Dưỡng Dưỡng cảm thấy hơi hối hận, có lẽ cô không nên mặc thế này.

Trương Dương nhanh chóng ổn định lại cảm xúc, bước đến, cố gắng nở một nụ cười, cầm lấy chiếc túi ni lông trong tay Cố Dưỡng Dưỡng: "Mấy người này cũng thật là, sao lại để một đứa con gái như em làm công việc nặng nề vậy chứ?"

Cố Dưỡng Dưỡng cười nói: "Họ đang bố trí hội trường, em chẳng giúp gì được, chỉ có thể làm mấy việc vặt hôi, chỉ là mấy chai nước ngọt thôi mà, em cầm được, anh rể, anh thật sự coi em là thiên kim tiểu thư yếu đuối rồi."

Trương Dương cảm thấy lòng mình ấm áp khi nghe Cố Dưỡng Dưỡng gọi mình là anh rể, Giai Đồng đã làm cho hắn liên hệ thân thiết với nhà họ Cố, dù là Giai Đồng còn sống hay không, tình thân của họ vẫn mãi gắn kết với nhau. Vừa nãy khi nhìn thấy Cố Dưỡng Dưỡng, Trương Dương thật sự cảm thấy đau khổ khôn xiết, vì Dưỡng Dưỡng làm cho hắn nhớ đến hình ảnh của Cố Giai Đồng, nhưng Trương Dương đã nhận ra rất nhanh, hắn biết rằng Cố Dưỡng Dưỡng ăn mặc thế này không phải để làm tổn thương hắn, mà là thông qua cách này để an ủi hắn, chỉ là trước đó Cố Dưỡng Dưỡng không nghĩ rằng cách làm của mình lại có tác dụng ngược vậy. Trương Dương mỉm cười nói: "Em không phải là yếu đuối, mà là nữ anh hùng mạnh mẽ!"

Nghĩ đến sự việc đánh tay đôi ở Đông Giang lúc đầu, Cố Dưỡng Dưỡng cười, cô nói: "Anh rể à, may mà anh đã dạy võ cho em!" Trong lòng Cố Dưỡng Dưỡng biết rằng, điều Trương Dương dạy cho cô không chỉ là võ công, nếu như Trương Dương không xuất hiện, thì cô sẽ không thể có cuộc sống khỏe mạnh, cô sẽ không thể đối diện với thế giới này như những người bình thường, vị trí của Trương Dương trong lòng cô không thể bị thay thế bởi bất kì ai khác. Sau khi chị gái qua đời, Trương Dương từ anh Trương của cô đột nhiên trở thanh anh rể của cô, Cố Dưỡng Dưỡng có thể cảm nhận được sự đau khổ của Trương Dương, cô luôn muốn tìm một cơ họi để nói chuyện với hắn, an ủi tấm lòng bị thương của hắn.

Trương Dương đương nhiên biết được tình cảm của Cố Dưỡng Dưỡng giành cho mình, trước kia khi còn có Giai Đồng, cô ấy đã rất nhiều lần nhắc nhở hắn, Trương Dương cũng luôn thận trọng giữ khoảng cách với Cố Dưỡng Dưỡng, giờ đây mặc dù Cố Giai Đồng không còn nữa, nhưng Trương Dương vẫn rất cẩn thận với mối quan hệ giữa họ, hắn không muốn Dưỡng Dưỡng mộng tưởng về mình, hắn chỉ muốn diễn tốt vai trò của một người anh rể, một người anh.

Bảo vệ ở cửa thấy Cố Dưỡng Dưỡng về cùng với Trương Dương, nhường đường rất khách khí.

Trương Dương đi cùng với Cố Dưỡng Dưỡng vào phòng triển lãm, thấy Tra Vi đang đứng giữa phòng triển lãm, đang chỉ huy hai người con trai treo bảng lên trên tường, Tra Vi là người đứng đầu trong đám học sinh ở học viện mỹ thuật này, năng lực lãnh đạo của cô ấy rất xuất chúng, người khác cũng rất phục cô, Giang Quang Á đứng trên thang đang điều chỉnh vị trí của một bức tranh, cậu ta nhìn thấy Trương Dương trước, rồi cười với Trương Dương và nói: "Trương Dương, anh đợi một chút, chúng tôi sẽ làm xong ngay!"

Tra Vi thấy Giang Quang Á gọi tên Trương Dương, quay người lại, thấy Trương Dương đang đứng cùng Cố Dưỡng Dưỡng, cô cười nói: "Tôi khát chết rồi, Dưỡng Dưỡng, cô mua nước mà mua lâu thế! Trương Dương đưa cho tôi một chai nước!"

Trương Dương lấy ra một chai nước vặn ra rồi đưa cho cô ấy, Tra Vi uống mấy hớp, thấy tấm bảng lại treo lệch, không chịu nổi liền mắng: "Này, các cậu làm sao thế hả, việc đơn giản thế này mà cũng không làm được, bình thường sức ăn cơm đều để ở đâu hết rồi? Sang trái chút đi, Sang trái chút đi! Giời ạ! Nhiều quá rồi! Ngốc quá cơ!"

Trương Dương cười nói: "Tra Vi, cô là một cô gái, bao giờ mới học được cách dịu dàng một chút."

Tra Vi trừng mắt với hắn: "Anh hiểu thế nào là dịu dàng chứ? Nếu như tất cả con gái trên thế giới này đều giống như Dưỡng Dưỡng, thì chẳng phải là rất đơn điệu rồi sao?"

Cố Dưỡng Dưỡng cười nói: "Cô đừng lấy tôi ra để nói chứ, tôi đâu có được coi là dịu dàng đâu."

Giang Quang Á xuống thang, vừa lau mồ hôi vừa nói: "Dịu dàng cũng là so sánh mà ra thôi, Dưỡng Dưỡng không dịu dàng lắm, nhưng nếu so với Tra Vi thì là mềm mại như nước rồi!"

Tra Vi tức đến độ vất chai nước uống hết về phía cậu ta, động tác của Giang Quang Á không mấy lanh lợi, không tránh được, bị đập ngay vào trán, làm cho tất cả mọi người xung quanh đều cười ồ lên, Tra Vi cười chỉ vào Giang Quang Á nói: "Cậu ngốc thật đấy!"

Giang Quang Á thở dài, nhặt chiếc vỏ chai lên vất vào trong thùng rác, nói: "Chị Vi à, chúng ta phải bảo vệ môi trường chứ, chị còn là vệ sĩ bảo vệ môi trường cơ đấy."


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1276)