Truyện ngôn tình hay

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 0679

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 0679: Mẹ kiếp
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Vu Hải Lâm và Vương Nghị cũng nhận ra, chắc chắn vị này cố tình mua ba ba đến để nói xấu Ngô Minh, hai người này lại hồ đồ thành đồng phạm, lần này chỉ sợ đã đắc tội vị phó bí thư này rồi.

Ngô Minh nói: "Bình thường tôi rất ít khi ăn thứ này." Trương Dương nói: "Ăn một chút đi, đây là động vật hoang dã, bổ lắm đấy, rất thích hợp với ông." Ngô Minh suýt nữa thì tức nổ phổi, tên này thật chẳng ra gì cả, ông mày đã ở trong bệnh viện rồi, mà mẹ kiếp mày còn đến để nói kháy.

Trương Dương chẳng thèm để ý đến cảm xúc của, cười nói: "Phó bí thư Ngô, làm xong phẫu thuật cảm giác thế nào?"

Ngô Minh đáp: "Còn thế nào được nữa, ruột thừa, phẫu thuật nhỏ, mấy ngày nữa là tôi có thể ra viện được rồi."

Trương Dương gật đầu nói: "Ông yên tâm mà dưỡng bệnh, đừng vội."

Ngô Minh trong lòng thầm nói, cuối cùng hắn cũng đã nói được một câu tử tế, y cố ý thở dài nói: "Không yên tâm mà, thành phố bảo tôi đến đây để xử lý việc của ban trú kinh, nhưng tôi đến đây lại chẳng giúp gì được cả, mà còn làm phiền nhiều cho các cậu thế này, thật là hổ thẹn quá!" Vu Hải Lâm vội vàng nói: "Bí thư Ngô, ai mà chẳng có lúc ốm chứ, nhiệm vụ của ban trú kinh chúng tôi vốn là làm lợi cho những đồng chí Nam Tích chúng ta, biến ban trú kinh thành quê hương thứ hai của chúng ta."

Ngô Minh gật đầu nói: "Đồng chí Hải Lâm nói thật là hay, đúng rồi, việc của Sử Học Vinh xử lý thế nào rồi?"

Trương Dương cố tình tỏ ra thần bí, Vu Hải Lâm và Vương Nghị đều rất tinh ý, hai người mượn cớ hút thuốc rời khỏi phòng bệnh, Ngô Minh Lan cũng đi lấy nước nóng cho em trai, trong phòng chỉ còn lại hai người Trương Dương và Ngô Minh.

Ngô Minh nói: "Tiểu Trương...Cậu nói xem, tình hình rốt cuộc thế nào rồi?" Trương Dương nói: "Còn thế nào được nữa, là tham ô thôi, vợ ông ta đã làm náo loạn một hồi, tôi khó khăn lắm mới thuyết phục được bà ấy, giờ đây ban trú kinh chúng tôi đã phái xe đưa bà ấy cùng hài cốt về Nam Tích rồi, Miêu Tuệ Như cũng đi cùng."

Ngô Minh gật đầu nói: "Nhiều thêm một đồng chí đi cùng bà ấy cũng tốt." Trương Dương nói: "Miêu Tuệ Như có khả năng cũng có vấn đề."

Ngô Minh hơi ngớ người. Trước kia Miêu Tuệ Như chăm sóc y rất chu đáo, ấn tượng của y với Miêu Tuệ Như khá tốt, vì vậy câu này của Trương Dương làm y hơi bất ngờ: "Tiểu Miêu cũng có vấn đề ư?" Trương Dương nói: "Tri nhân tri diện bất tri tâm, theo tình hình tôi nắm được trước mắt, quan hệ của Sử Học Vinh khi còn sống với Miêu Tuệ Như rất bất thường."

Ngô Minh nói: "Tôi vừa đến Nam Tích, không rõ về những tình hình này!", Trương Dương nói: "Tôi thấy cô ấy quá cần cù với ông, cảm giác việc này có gì đó không ổn, hai người đều là người chưa có gia đình, nhộ nhỡ cô ta dùng thủ đoạn gì làm xấu phó bí thư Ngô, thì chẳng phải càng phiền phức hơn hay sao."

Ngô Minh nghe hắn nói vậy, vừa tức vừa buồn cười, y lắc đầu nói: "Tiểu Trương, cậu quá coi thường ý chí cách mạng của tôi rồi!", Trương Dương nói: "Ý chí cách mạng và quan hệ nam nữ là hai việc khác nhau mà. Có ai quy định người làm cách mạng nhất định phải độc thân đâu, mấy người làm cách mạng ai mà chẳng có thiên tình sử dài dằng dặc chứ, mặc dù trên người họ đều là những tình yêu trung trinh, nhưng nếu xảy ra trên người người khác có khi đã thành chuyện phong lưu rồi, thật ra nói trắng ra chính là chuyện ấy giữa nam và nữ, phó bí thư Ngô, ông nói có phải không?" Ngô Minh hơi xấu hổ: "Không giống nhau mà, chúng ta có nguyên tắc Đảng chứ!", Trương Dương thầm nói, mẹ kiếp, ông có cái quái gì mà nguyên tắc Đảng. Chuyện của ông và Trương Lập Lan tôi biết thừa, Trương Dương cười nói: "Theo ý của ông, một đôi nam nữ cách mạng và một đôi nam nữ bình thường, lên giường rồi vẫn có sự khác biệt về bản chất, sự việc giữa nam nữ cách mạng là vì thúc đẩy tình cảm đồng chí, nếu như có kết quả, thì là để bồi dưỡng người kế thừa cách mạng? Còn nam nữ bình thường thì sinh con cái chỉ để duy trì nòi giống?" Ngô Minh cười: "Tiểu Trương à, đầu óc của cậu thật sự suy nghĩ không giống người khác." Trương Dương cười hì hì nói: "Giống nhau cả thôi, giác ngộ cách mạng của ông cao hơn tôi, tôi tin điều đó, nhưng khi gặp phải gái đẹp, ông nhất định nhìn không ít hơn tôi."

Ngô Minh thầm nói mẹ kiếp, đừng nghĩ tôi giống cậu, đây chẳng phải là kéo thấp trình độ tôi rồi sao?"

Lúc này một người y tá xinh xắn bước vào, cô ấy đến để đo huyết áp cho Ngô Minh, Trương Dương cười với cô y tá, cô y tá đó cũng cười với hắn.

Trương Dương nói: "Lãnh đao chúng tôi khen cô xinh đấy, thật là, còn xinh hơn trong tưởng tượng của tôi!" Cô y tá đó đỏ bừng mặt, cắn cắn môi, nhưng trong mắt lại lộ ra vẻ thích thú.

Trương Dương lại nói: "Cảm ơn cô chăm sóc lãnh đạo của chúng tôi, có cô chăm sóc cho ông ấy, hồi phục sau mổ chắc chắn sẽ rất nhanh, nhìn thấy cô đã thấy vui rồi, ngay cả người thường như tôi mà còn thích vào viện nữa là."

Cô y tá cười nói: "Anh thật là biết ăn nói!", Ngô Minh dở khóc dở cười nhìn tên này, không thể không thừa nhận, tên này rất biết cách dỗ con gái, những lời lằng nhằng này, nếu như là y thì y không bao giờ nói ra khỏi miệng được. Y mở miệng đuổi khách: "Tiểu Trương, cậu về đi, đừng làm lỡ mất công việc." Nếu không đuổi hắn đi, thì không biết tên này còn nói những câu khốn kiếp gì nữa.

Trương Dương cười hì hì gật đầu, cùng ra khỏi cửa với cô y tá, cô y tá nói: "Ông ấy là lãnh đạo của các anh à?", Trương Dương nói: "Đúng thế, mà còn chưa kết hôn đấy." Cô y tá cười nói: "Kết hôn hay chưa không liên quan gì đến tôi mà."

Trương Dương nhìn xung quanh một cách rất thần bí, rồi thấp giọng nói: "Gì ấy nhỉ, cô biết đấy, vị lãnh đao này của tôi ấy à, cuộc phẫu thuật này làm cũng được mà không làm cũng xong, vốn dĩ nên ở phòng bệnh cao cấp kìa, nhưng ông ấy lại cứ thích ở lại đây, hơn nữa chỉ định cô chăm sóc, gì ấy nhỉ...cô hiểu mà." Cô y tá đỏ mặt, mím môi, cuối cùng nói một câu: "Sao lãnh đạo của anh lại không đường hoàng vậy chứ, bao nhiêu tuổi rồi!"

Trương Dương giơ ngón tay ra xùy một tiếng: "Cô nói bé thôi, đừng để lãnh đạo tôi nghe thấy, nếu không về sau, nhất định ông ấy sẽ làm khó tôi!" Nếu nói đúng ra, thì Ngô Minh sau khi đến Nam Tích chưa hề chủ động đắc tội với Trương Dương, nhưng Trương Dương không thích tên này, vì vậy cứ hành hạ y, trong lòng cảm thấy rất thoải mái.

@@@

Trương Dương vốn tưởng rằng sau khi sự việc của Sử Học Vinh kết thúc có thể ngừng nghỉ mấy ngày, không ngờ những việc phiền toái lại tìm đến ban trú kinh Nam Tích. Buổi sáng sớm ngày hôm sau, Vương Nghị và Vu Hải Lâm đã cùng đến tìm hắn, hai người này làm lâu cái chức phó chủ nhiệm rồi, dù việc lớn việc nhỏ cũng không tự quyết định được, hơn nữa, sự việc tham ô của Sử Học Vinh làm cho hai người họ cảm thấy sợ hãi bất an, giờ đây việc gì cũng đến báo cáo với Trương Dương, Trương Dương bị hai người họ làm cho chán nản, đang chuẩn bị rời đi đến cố cư của Thiên Trì tiên sinh mấy ngày, để yên ổn. Trương Dương chau mày nói: "Này các anh mới sáng sớm đã có việc gì vậy?" Hắn nghĩ rằng nhất định hai người này chẳng có việc gì lớn cả.

Nhưng lần này thật sự đã xảy ra chuyện lớn rồi, Vu Hải Lâm mặt đau khổ nói: "Chủ nhiệm Trương, công ty thương mại Kinh Bắc muốn thu hồi trước thời hạn nhà của chúng ta, bảo chúng ta trong ba ngày phải chuyển đi." Trương Dương vừa nghe đã ngớ người: "Sao lại thế? Nói rõ cho tôi nào."

Vu Hải Lâm nói: "Chỗ ban trú kinh chúng ta ở bây giờ là thuê của công ty Kinh Bắc, đến giờ đã thuê năm năm rồi, trước đến giờ hợp tác cũng vui vẻ lắm, tiền thuê nhà của chúng ta đều thanh toán theo năm, tiền năm ngoái đã trả xong rồi, đột nhiên họ thông báo cho chúng tôi phải ngừng hợp đồng, hơn nữa bảo chúng tôi trong ba ngày phải chuyển đi."

Trương Dương nói: "Dựa vào đâu chứ? Chẳng phải có hợp đồng sao?" Vương Nghị nói: "Có hợp đồng." "Có hợp đồng thì còn sợ gì!"

Vu Hải Lâm nói: "Trong hợp đồng viết là, nếu như họ ngưng hợp đồng, thì phải đền bù cho chúng ta gấp đôi tiền thuê nhà."

Trương Dương nói: "Bao nhiêu?"

Vu Hải Lâm nói: "Mỗi năm 120000, hai lần cũng chỉ có 240000! Bỏ đi ba tháng đã qua, họ chỉ cần bồi thường 9 tháng, cũng chỉ có 180000 thôi."

Trương Dương nói: "180000 cũng không ít mà."

Vu Hải Lâm nói: "Nhưng chúng ta năm ngoái sửa chữa hết những hơn 1000000 mà, họ thà mất tiền đền bù cho chúng ta cũng ngừng hợp đồng." Trương Dương nói: "Họ nói ngừng là ngừng à? Ban trú kinh chúng ta lớn thế này, ho bảo chúng ta đi là chúng ta phải đi à? Đây chẳng phải rõ ràng là ức hiếp người khác sao? Đi, đến tìm họ nói cho ra ngô ra khoai." Trương Dương đứng dậy, Vu Hải Lâm và Vương Nghị cũng cùng hắn bước ra ngoài, ra khỏi cửa, Trương Dương nói: "Phó chủ tịch Vu, anh ở lại ban trú kinh đi, việc công ty Kinh Bắc muốn ngừng hợp đồng với chúng ta tạm thời đừng nói với bất kì ai, đỡ tạo thành hoảng loạn." Vu Hải Lâm gật đầu.

Trương Dương nói với Vương Nghị: "chúng ta đi xem thế nào!"

Hai người bước lên chiếc xe Benz của ban trú kinh, quy cách điều xe của ban trú kinh Nam Tích cũng khá cao, Trương Dương ngồi vào trong chiếc xe Benz, đột nhiên nghĩ đến tiếng xe Pika của mình. Quốc An đã nói rõ sẽ thu hồi chiếc xe đó của hắn rồi, mặc dù chiếc xe đó là của hắn, nhưng những đồ thật sự có giá trị trong xe đều là của quốc an cả, người ta muốn lấy về cũng là điều dễ hiểu.

*****

Trương Dương nói: "Xe Benz được lắm!" Vương Nghị hiểu thành ý khác, vội vàng nói: "Chủ nhiệm Trương, chiếc xe Benz này là của Sử Học Vinh bảo mua, lúc đó chúng tôi đều rất phản đối, cho rằng ban trú kinh không cần phải mua những loại xe cao cấp thế này, nhưng ông ấy cứ kiên trì muốn mua, nói rằng mua xe là để triển khai công tác tốt hơn, muốn đại diện cho hình tượng Nam Tích của chúng ta."

Trương Dương cười nói: "Tôi không có ý gì đâu. Chiếc xe này quả thật rất được."

Vương Nghị ngớ người nhìn Trương Dương, cảm thấy rằng hắn nói vậy có ý gì đó, Trương Dương mặc dù chưa đến ban trú kinh Nam Tích được lâu, nhưng ấn tượng của gã với hắn lại rất cao.

@@@

Công ty Kinh Bắc là một công ty thương mại nổi tiếng ở kinh thành, giờ đây tòa nhà làm việc ban trú kinh Nam Tích sử dụng là của họ, trước kia vương Nghị đã đến công ty Kinh Bắc mấy lần, vì vậy khá quen thuộc với nơi đây, thật ra Sử Học Vinh có một điểm nói không sai, rất nhiều lúc, chiếc xe đại diện cho hình tượng và địa vị, xe Benz dừng trước mặt công ty Nam Tích không bị hỏi nhiều mà đã thuận lợi đi vào, nhưng nhìn chiếc xe mông lớn Charade ở đằng sau họ, vừa phải hỏi bằng lái vừa phải hỏi đăng ký, còn bị hỏi như tôi phạm ở đó nữa.

Trương Dương cùng Vương Nghị bước vào phòng hành chính của công ty Kinh Bắc, việc thuê mua đất của công ty Kinh Bắc luôn do phòng hành chính đảm nhận, trưởng phòng hành chính Nghiêm Khai Kim vừa đúng lúc ở trong phòng làm việc, đang ngồi sưởi nắng, hai tay đan vào nhau đặt trên người, dường như đang ngủ gật.

Vương Nghị sau khi bước vào phòng ho một tiếng, Nghiêm Khai Kim mở hai mắt, thấy Vương Nghị, gã cười nói: "Chủ nhiệm Vương, anh đến rồi."

Vương Nghị nói: 'Trưởng phòng Nghiêm, rốt cuộc thế là thế nào, sao đột nhiên lại ngừng hợp đồng, chúng ta luôn hợp tác rất vui vẻ mà!" Nghiêm Khai Kim cười hì hì nói: "ngồi đi!" Trương Dương và Vương Nghị cùng ngồi lên ghế sô pha.

Nghiêm Khai Kim nói: "Là thế này, hội nghị cấp cao công ty chúng tôi đã quyết định, phải lấy tòa nhà đó dùng vào việc khác, đây là vì sự phát triển của công ty."

Vương Nghị nói: "Nhưng trước đó chúng ta đã có hợp đồng rồi mà." Nghiêm Khai Kim nói: "Trên hợp đồng đã viết rất rõ ràng, nếu như cần thiết cho sự phát triển của công ty, chúng tôi có thể thu hồi tòa nhà đó."

Vương Nghị nói: "Có phải vẫn thương lượng được một chút không, trưởng phòng Nghiêm, chúng ta đều là bạn cũ cả, anh nói thật với tôi, có phải công ty không hài lòng với tiền không?" Vương NGhị nghĩ rằng công ty Kinh Bắc làm như vậy là để lợi dụng điều này tăng giá.

Nghiêm Khai Kim nói: "Chủ nhiệm Vương, ý của cấp trên rất cương quyết, chỉ cho các anh ba ngày, nếu như các anh không chuyển đi, thì đến lúc đó sẽ dùng biện pháp cưỡng chế. Moi người luôn hợp tác tốt với nhau, đừng để vì chuyện này mà làm mất hòa khí." Trương Dương nói: "Anh nói thật là nhẹ nhàng, giờ đây người chịu tổn thât slaf chúng tôi kìa, ba ngày, một thời gian ngắn như vậy, bảo chúng tôi chuyển đến đâu được bây giờ?"

Nghiêm Khai Kim vẫn cười nói: "Đó là việc của các anh rồi, thật ra công ty Kinh Bắc có rất nhiều tòa nhà làm việc, chỉ cần các anh bỏ tiền ra là chẳng phải có chỗ thích hợp rồi sao?"

Trương Dương nói: "Trưởng phòng Nghiêm, anh đã xem về hợp đồng chưa, nếu như các anh chấm dứt hợp đồng trước thời hạn, thì phải bồi thường gấp hai lần tiền thuê nhà đấy."

Nghiêm Khai Kim nghe đến hai từ bồi thường, nụ cười trên mặt ngay lập tức liền mất hẳn: "Bồi thường thì bồi thường, các anh đã nói đến mức này, thì được, giờ đây tôi chính thức thông báo cho các anh, giờ này ngày kia bắt buộc phải rời khỏi tòa nhà của chúng tôi, tiền bồi thường chúng tôi đã chuẩn bị xong rồi, các anh đến lấy ở phòng tài vụ!". Vương Nghị không ngờ thái độ của Nghiêm Khai Kim đột nhiên lại ngạo ngược vậy, gã vẫn cười nói: "Trưởng phòng Nghiêm, đừng tức giận, việc gì mà chẳng thương lượng được, dù là bảo chúng tôi chuyển đi cũng phải để cho chúng tôi ít thời gian chứ."

Nghiêm Khai Kim lắc đầu nói: "Không còn gì phải thương lượng nữa, ngày kia chúng tôi cho người đến thu lại nhà."

Trương Dương tức giận nói: "Anh nói thu là thu được à. Trên hợp đồng đã viết giấy trắng mực đen coi là gì hả?"

"Chúng tôi ngừng hợp đồng, chúng tôi bồi thường theo hợp đồng chẳng phải được rồi sao? Được rồi, mọi người đều rất bận, không cần phải lằng nhằng thêm về vấn đề này nữa." Nghiêm Khai Kim ra lệnh đuổi khách. Mặc dù gã chỉ là một trưởng ban của một công ty tư nhân, nhưng trong mắt gã chẳng coi những cán bộ cấp sở của ban trú kinh này là gì cả, với gã, đám quan viên này ở địa phương có thể là nhân vật số một, nhưng đến kinh thành, thì cũng chỉ là người thường thôi, chẳng hơn gì người bình thường cả."

]Trương Dương nói: "Anh làm vậy rõ ràng là chẳng nói đạo lý gì hết, hợp đồng đã ký rồi, người làm ăn quan trọng nhất là phải giữ chữ tín, hủy ước thì thôi, nhưng thời gian còn chẳng để cho chúng tôi chút nào nữa."

Nghiêm Khai Kim nói: "Hủy ước thì đã làm sao? Nhà là của chúng tôi, chúng tôi thu hồi đồ của chúng tôi lại không được sao? Thời gian quá độ đã cho các anh 3 ngày rồi, còn không đủ à? Theo ý của lãnh đạo chúng tôi, thì hôm nay các anh đã phải đi rồi đấy, việc này đừng có mà gào lên với tôi, mau cầm tiền rồi đi đi."

Trương Dương cười lạnh lùng nói: "Được đấy, mẹ kiếp, anh thật là quá quắt."

Nghiêm Khai Kim nói: "Anh đang nói ai đấy?" Trương Dương nói: "Nói anh đấy, mẹ kiếp, thật là quá đáng!"

Vương Nghị thấy tình hình bất ổn, vội vàng khuyên Trương Dương: "Chủ nhiệm Trương, chúng ta không cần phải ở đây tốn lời đâu, về rồi hẵng hay."

Nghiêm Khai Kim tức giận đùng đùng, chỉ vào mũi Trương Dương nói: "Mẹ kiếp, anh nói lại lần nữa tôi nghe xem."

Trương Dương đẩy Vương Nghị sang một bên, bước một bước lên rồi nói: "Mẹ kiếp, anh nghe rõ cho tôi, tôi nói anh đấy!", Nghiêm Khai Kim tức giận nói: "Tao đánh chết mày!"

Mặc dù khẩu hiệu của Nghiêm Khai Kim rõ to, nhưng ra tay thì rõ ràng đã chậm một chút, Trương đại quan mặc dù động thủ sau gã, nhưng vẫn đến trước, bốp! một tiếng, một cái bạt tay đã đập vào gương mặt tròn vo của Nghiêm Khai Kim, đánh vào mặt người khác là sở trường của Trương đại quan, cái tát này làm cho Nghiêm Khai Kim quay mòng mòng một vòng, sau đó ngồi thụp xuống dưới ghế. Gã ôm lấy mặt ngớ người ra, ngớ ra cũng là điều rất bình thường thôi, người khác dám chạy đến phòng làm việc của gã gây sự, lại còn đánh gã trên địa bàn của gã."

Nghiêm Khai Kim rất nhanh đã phản ứng lại, đứng dậy như điên, xông về phía Trương Dương, Trương Dương không hề để cho gã có cơ hội tiến lại gần, đá một đá lên bụng của Nghiêm Khai Kim. Nghiêm Khai Kim đau đến độ hự một tiếng, rồi ngồi xuống đất không hồi phục lại được.

Trương Dương chỉ vào mặt gã rồi chửi: "Mẹ kiếp, mày chỉ là một trưởng phòng của doanh nghiệp tư nhân, mà lại dám bày trò uy phong trước mặt ta, mẹ kiếp, thể loại gì chứ!" Nghiêm Khai Kim ôm lấy bụng kêu cứu mạng.

Vương Nghị sợ rồi, kéo Trương Dương đi ra ngoài, Trương Dương nói: "Bên hủy hợp đồng là bên các người, bảo ông chủ các người cầm tiền đến cho chúng tôi, xin lỗi trước mặt chúng tôi, làm chúng tôi vui, có khi chúng tôi sẽ suy nghĩ đến việc chuyển nhà." Lúc này bảo vệ nghe thấy tiếng ầm ầm đã chạy tới hai người.

Trương Dương nhìn xung quanh, rồi trừng mắt: "Mẹ kiếp, cút hết đi cho ta, ai dám chặn đường ta đập chết!"

Hai người bảo vệ ngay lập tức sợ hãi, miệng nói báo cảnh sát, nhưng không ai dám đứng ra ngăn Trương Dương lại.

Trương Dương và Vương Nghị lên xe Benz, Trương đại quan hạ cửa xe xuống, nhổ một bãi nước bọt, rồi nói: "Bảo ông chủ các người đến gặp tôi xin lỗi, tôi cho ông ta 1 tiếng đồng hồ!"

Mặc dù Vương Nghị cảm thấy hành vi của Trương Dương thật là quá quắt, nhưng làm như vậy quả thật rất sảng khoái. Vừa nãy thái độ của Nghiêm Khai Kim quả thật quá hống hách, chẳng thèm coi mấy người cán bộ ban trú kinh này ra gì nữa. Có điều Vương Nghị hiểu một điều, nhà là của người ta. Giờ đây người ta muốn ngừng hợp đồng, lại còn bồi thường theo hợp đồng nữa, về đạo lý thì họ có lý hơn, mặc dù Trương Dương bạo ngược, nhưng không thể nào cứ không trả nhà cho người ta được. Vương Nghị thầm quan sát thái độ của Trương Dương, phát hiện rằng, hắn không hề tức giận như mình tưởng tượng, mà lại rất bình thản điềm tĩnh, mới yên tâm, nói nhỏ: "Chủ nhiệm Trương, chúng ta có phải chuyển không?", Trương Dương hỏi lại: "Sao phải chuyển?", Vương Nghị nói: "Nhưng nhà là của người ta mà!", Trương Dương nói: "Anh có cảm thấy việc này có gì đó rất kì lạ không? Đột nhiên họ bảo ngừng hợp đồng, hơn nữa lại ép người như vậy. Bồi thường cho chúng ta không tiếc gì, cho chúng ta thời gian chuyển nhà ngắn vậy, rõ ràng cố tình làm khó chúng ta."

Vương Nghị nói: "Tôi cũng cảm thấy kì lạ, trước kia đều hợp tác rất bình thường, thời gian trước đó khi tôi đưa tiền qua, họ còn nói chúng ta cứ yên tâm, mấy năm gần đây sẽ không có thay đổi gì hết, sao nói cái là thay đổi được ngay rồi, hơ nữa, Sử Học Vinh vừa chết xong, ngoài ban trú kinh của chúng ta, còn ai đồng ý thuê căn nhà này chứ?"

Trương Dương nói: "Sự việc này có hai khả năng, một là có người ra giá cao hơn, hai là Kinh Bắc cố tình làm khó chúng ta."

Vương Nghị nói: "Chủ nhiệm Trương, anh nói xem giờ nên làm thế nào?"

Trương Dương vốn không muốn quản việc của ban trú kinh, nhưng thành phố đã tạm giao cho hắn quản lý, mặc dù chỉ là thời kì quá độ, nhưng nếu như thời gian này xảy ra vấn đề gì, thì hắn cũng thật là mất mặt. ]

*****

Trương Dương nói: "Muốn để chúng ta chuyển đi cũng được thôi, nhưng nhất định phải bảo họ bồi thường lại tiền sửa chữa năm ngoái cho chúng ta, còn nữa, thời gian ba ngày để chuyển đi là không đủ, bảo họ cho chúng ta thời gian một tháng."

Vương Nghị cười đau khổ nói: "Tôi thấy việc này rất khó."

Trương Dương nói: "Anh đi chuẩn bị chút đi, tìm một luật sư, tôi muốn khởi tố vụ này." Vương Nghị nói: "Khởi tố sao? Thế có được không?"

"Sao lại không được, cùng lắm là cứ kéo ra, ban trú kinh chúng ta đâu sợ kéo dài thời gian chứ, công ty Kinh Bắc đấy của họ có cần danh dự nữa không, tôi muốn làm lớn việc này lên, để họ không còn chui mặt vào đâu được."

Vương Nghị sao thấy tên này hình như rất hưng phấn, gã đột nhiên ý thực được Trương Dương thuộc vào dạng tự gây ra chuyện, gây chuyện là thế mạnh của hắn, hắn đã coi việc gây chuyện là một loại thú vui, nếu thật sự là như vậy, thì lần này có chuyện để làm lớn rồi.

Trương đại quan cũng không phải là chỉ muốn gây chuyện, hắn cũng suy nghĩ rất chu đáo cho việc này, sau khi về, triệu tập tất cả các đồng chí ban trú kinh mở một cuộc họp, nói một cách đơn giản tình hình cho họ, những nhân viên làm việc của ban trú kinh phần lớn đều không muốn đi, dù sao thì đã ở đây làm việc và sinh sống nhiều năm như vậy, đã quen với tình hình của bên này rồi, nếu như đổi sang một địa điểm mới thì chẳng ai chịu cả, có điều cũng có một bộ phận nhỏ đồng ý chuyền đi, họ cảm thấy rằng Sử Học Vinh chết ở đây, không tốt, đổi một chỗ khác cũng được.

Sau khi Trương Dương triệu tập ý kiến của mọi người, lại triệu tập hai vị phó chủ nhiệm đến mở một cuộc họp lần nữa.

Vu Hải Lâm và Vương Nghị đều không muốn đi, năm ngoái ban trú kinh vừa xây sửa lại, đã bỏ ra đến hơn 1000000, dù là công ty Kinh Bắc có bồi thường cho họ hai lần tiền thuê nhà, thì vẫn không thể bù lại tổn thất này được, nhưng họ đều cho rằng lần này không thể nào thắng được người ta, người ta là người cầm chuôi, đã nói chấm dứt hợp đồng, mà nhà lại là của người ta, phải đi là việc nhất định xảy ra.

Trương Dương nói: "Các anh nói ý kiến của mình đi."

Vu Hải Lâm nói: "Chủ nhiệm Trương, tôi cảm thấy việc này không lạc quan chút nào hết, thực lực của Kinh Bắc rất lớn, giám đốc của họ Chung Tân Dân là một nhân vật lớn, chúng ta không cần phải đắc tội với họ, tôi thấy kết quả lý tưởng nhất là có thể để họ cho chúng ta thêm chút thời gian, chúng ta cầm tiền bồi thường rồi tìm một chỗ khác."

Vương Nghị thầm nói rằng, nếu như đó là trước khi Trương Dương ra tay đánh Nghiêm Khai Kim, ý kiến này của Vu Hải Lâm còn có khả năng thực hiện, nhưng giờ đây Trương Dương đã đánh Nghiêm Khai Kim rồi, điều càng phiền phức hơn nữa là vẫn chưa đợi lấy được tiền bồi thường. Vương Nghị không dám nói rõ ra, chỉ là nói một câu đường vòng: "Nếu sớm biết thế này, thì hôm nay đã lấy tiền bồi thường rồi."

Trương Dương nói: "Anh lấy số tiền đó làm gì? Lấy số tiền đó có nghĩa là chứng minh anh đã đồng ý yêu cầu của người ta. Lấy tiền của người ta là chúng ta không còn lý gì để nói nữa, người ta đã bồi thường chúng ta rồi, chúng ta không có lý gì không rời đi."

Vương Nghị không nói gì nữa, trong lòng thầm nói, Trương Dương nghĩ vấn đề cũng thật là chu đáo, đã suy nghĩ chu đáo vậy, thì tại sao lại còn đánh người trong công ty?

Trương Dương nói: "Có phải là anh không hiểu tại sao tôi lại đánh người trong công ty không?"

Vương Nghị xấu hổ cười.

Trương Dương nói: "Tôi vốn không định đánh anh ta, nhưng cái tên họ Nghiêm đó quả thật quá hống hách, hơn nữa là anh ta đánh tôi trước. Tôi đánh anh ta là để tự vệ thôi, hơn nữa, tôi không sợ việc này làm ầm lên, cùng lắm, thì lên đến tòa án, ai thắng ai thua còn chưa biết kìa."

Vương Nghị nói: "Nhưng làm như vậy, thì ban trú kinh chúng ta chẳng còn lý lẽ gì nữa rồi."

Trương Dương cười nói: "Người là do tôi đánh, có liên quan gì đến ban trú kinh chứ? Tôi là chủ nhiệm thể ủy. Đâu có phải là chủ nhiệm ban trú kinh, tôi đánh anh ta là hành vi cá nhân, điểm này tôi đã nghĩ từ lâu rồi."

Hai mắt Vương Nghị sáng lên, vốn dĩ gã nghĩ Trương Dương quá kích động, không ngờ hắn đã suy nghĩ tất cả nhân tố vào trong đó rồi, thế này thì, hôm nay Trương Dương đánh người được coi là hành vi cá nhân, không liên quan gì đến ban trú kinh của họ nữa, bên công ty Kinh Bắc cũng không thể lấy chuyện này để làm lý được. Vương Nghị nói: "Chủ nhiệm Trương, người ta có thể kinh doanh lớn như vậy, đằng sau nhất định phải có bối cảnh, anh đã đánh Nghiêm Khai Kim, họ sẽ không chịu vậy đâu."

Trương Dương nói: "Thì sao? Đánh thì cũng đánh rồi, họ không phục thì họ đến tìm tôi."

Vu Hải Lâm và Vương Nghị đều quay sang nhìn nhau, mặt xuất hiện nụ cười gượng gạo.

Trương Dương nói: "Làm cho tôi thủ tục nhà ở, từ đầu tháng đến cuối năm sau đó nói rõ số tiền bồi thường."

Vu Hải Lâm và Vương Nghị đều ngạc nhiên: "Để làm gì?"

Trương đại quan cười hì hì nói: "Tôi muốn làm một cái đinh! Tôi muốn xem xem, có tôi ở đây, ai dám đuổi tôi đi!"

@@@@@

Buổi trưa, cục trưởng phân cục trực thuộc Lương Liên Hợp đến, gã lần này đến khôn gphari để tìm bạn, mà là để điều tra vụ Trương Dương đánh Nghiêm Khai Kim.

Trương Dương cười hà hà mời Lương Liên Hợp vào trong phòng làm việc, Lương Liên Hợp thấy tên này chẳng có vẻ gì đã gây chuyện, ngầm thở dài một hơi nói: "Này Trương lão đệ, sao cậu toàn gây chuyện phiền phức vậy."

Trương Dương nói: "Câu này của Lương cục có ý gì vậy? Tôi đã gây sự với ai chứ?"

Lương Liên Hợp nói: "Sáng này có phải cậu đã đến công ty Kinh Bắc không?"

Trương Dương gật đầu nói: "Tôi đi rồi, tôi đi cùng với Vương Nghị."

Lương Liên Hợp nói: "có phải cậu đánh người rồi không?"

Trương đại quan mặt rất tội nghiệp: "Đâu có! Anh có phải không biết gì về tôi đâu, tôi là một đảng viên, là một cán bộ quốc gia cấp chính sợ, làm sao tôi có thể đánh người được chứ?"

Lương Liên Hợp bị câu nói của tên này làm cho á khẩu, gã không ngờ Trương Dương lại không nhận: "Trưởng phòng hành chính của công ty Kinh Bắc Nghiêm Khai Kim đã đến phân cục báo ản, nói rằng cậu đánh anh ta ở phòng làm việc."

Trương Dương nói: "Có nhân chứng không? Có vật chứng không?"

"Anh ta bị thương!"

"Anh ta bị thương cũng không thể nào chứng minh là do tôi đánh chứ!" Trương Dương cầm điện thoại lên, rồi gọi Vương Nghị vào.

Vương Nghị thấy cảnh sát đến, ngay lập tức ý thức được sự việc đã trở nên nghiêm trọng, sắc mặt trở nên hơi khó coi.

Trương Dương nói: "Lương cục, anh quen người này chứ, Vương Nghị, Lương cục nói rằng trưởng ban hành chính công ty Kinh Bắc Nghiêm Khai Kim đến báo án, nói rằng tôi đánh anh ta ở công ty, lúc đó anh có ở đó không?"

Vương Nghị gật đầu nói: "Tôi ở đó, từ đầu đến cuối."

Lương Liên Hợp còn chưa kịp hỏi, Trương Dương đẫ hỏi hộ gã: "Phó chủ nhiệm Vương, anh nhìn thấy tôi đánh Nghiêm Khai Kim không?"

Trước mặt Trương Dương, Vương Nghị đương nhiên không thể bán đứng hắn, gã chẳng thèm nghĩ đã lắc đầu: "Tôi không nhìn thấy, tôi không nhìn thấy."

Lương Liên Hợp thầm nói, có kiểu hỏi như cậu vậy sao? Gã ho một tiếng rồi nói: "Phó chủ nhiệm Vương, ý anh là anh không nhìn thấy chủ nhiệm Trương đánh Nghiêm Khai Kim, hay là đã nhìn thấy chủ nhiệm Trương đánh Nghiêm Khai Kim?" Một câu hỏi hơi dài dòng, nhưng nghĩ kỹ một chút, thì không phải vậy, Lương Liên Hợp hỏi rất xác đáng.

Vương Nghị cũng là một tên rất xảo quyệt, vốn dĩ gã vừa không muốn đắc tội Trương Dương, vừa không muốn đứng ra làm chứng, nên muốn dùng ba chữ không nhìn thấy để ậm ờ cho quá, nhưng Lương Liên Hợp cũng không phải hạng vừa, theo rất sát, bắt gã phải nói ra sự thật. Vương Nghị nói: "Tôi đã nói rồi, tôi ở đó trong suốt quá trình, nhưng tôi không hề nhìn thấy chủ nhiệm Trương đánh anh ta, chủ nhiệm Trương không đánh anh ta!" Lần này nói rất rõ ràng.

Trương Dương hài lòng gật đầu, cười nói: "Hai câu, anh hiểu rồi chứ, lúc đó trong phòng làm việc chỉ có tôi, Vương Nghị và Nghiêm Khai Kim, Vương Nghị có thể làm chứng cho tôi, tôi còn chẳng động vào anh ta, mà anh ta lại dám báo án rằng tôi đánh anh ta, người này sao lại vô liêm sỉ vậy chứ? Chẳng có chứng cứ gì cũng có thể ăn nói hàm hồ. Đừng để tôi gặp được anh ta, chỉ cần để tôi chạm mặt, tôi sẽ đánh anh ta thật đấy!"

Lương Liên Hợp đâu phải là tên ngốc, nhìn rất rõ sự việc này, nhưng biết rõ Vương Nghị làm bằng chứng giả cũng không làm được gì, lúc đó trong phòng làm việc chỉ có ba người, Trương Dương có nhân chứng, Nghiêm Khai Kim thì không có, thật ra dù là có chứng minh được Trương Dương đánh anh ta, thì cũng chỉ là một vấn đề dân sự, có điều quan hệ của Lương Liên Hợp và tổng giám đốc Kinh Bắc Chung Tân Dân khá tốt, Chung Tân Dân đã đến tìm gã, thì dù gì gã cũng phải đến điều tra, dù chỉ là giả đò. Lương Liên Hợp cười nói: "Nói rõ ràng là được rồi, có lẽ là hiểu nhầm!"

Trương Dương quay sang nhìn Vương Nghị: "Phó chủ nhiệm Vương, bảo nhà ăn chuẩn bị một bàn cơm, buổi trưa tôi uống mấy chén với Lương cục."]

Crypto.com Exchange

Chương (1-1276)