Truyện ngôn tình hay

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 0681

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 0681: Rơi lên đầu
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Vương Học Hải ngay lập tức nói: "Anh yên tâm, nhất định tôi sẽ nói hết tất cả." Tính mạng nằm trong tay người ta, đương nhiên là phải biểu hiện cho tử tế.

Trương Dương nói: "Công ty Kinh Bắc anh có quen không?"

Vương Học Hải gật đầu nói: "Tôi cũng biết một chút, ông chủ của họ là Chung Tân Dân, người này là người xuất thân từ làm lính. Vốn chẳng có bối cảnh gì cả. Nhưng rất giỏi giao tiếp, vì vậy có một bang xã hội đen ở Kinh Thành. Cả hai bên đen trắng gã đều ăn ở rất tốt." Vương Học Hải nói xong, cảm thấy hơi hiếu kỳ: "Tại sao đột nhiên anh lại hỏi những điều này?"

Trương Dương lúc này mới nói về sự việc giữa mình và công ty Kinh Bắc cho Vương Học Hải nghe.

Vương Học Hải nghe xong cũng cảm thấy việc này khá kỳ lạ, mặc dù Chung Tân Dân là một nhân vật, nhưng với thực lực của ông ta không cần phải gây sự với Trương Dương, chắc chắn Chung Tân Dân cũng có chút hiểu biết về Trương Dương, hiểu rồi mà vẫn làm như thế này, thì không thể không làm người ta tức giận rồi, Vương Học Hải nói: "trước kia giữa anh và Chung Tân Dân có xảy ra mâu thuẫn gì không?"

Trương Dương lắc đầu nói: "Tôi còn không biết người đó là ai."

Vương Học Hải nói: "Không có lý do gì mà. Thà bồi thường tiền cũng phải đẩy mọi người ra ngoài. Có lợi gì với gã ta cơ chứ? Mảnh đất này của các anh đâu có quy hoạch gì? Cũng đâu có phải là khu phồn hoa gì. Mỗi năm ra cái giá 120000 là được lắm rồi, tại sao gã ấy lại không kiếm số tiền này chứ?" Vương Học Hải ngừng một lúc rồi nói: "Có phải ai đó đã thích mảnh đất này của các anh, vì vậy ra giá cao đuổi các anh đi không?"

Trương Dương nói: "Tôi cũng cảm thấy rất có khả năng, có điều vừa rồi ban trú kinh chúng tôi có người chết, chủ nhiệm trước đó là Sử Học Vinh tự sát trong phòng làm việc của ông ta, người khác sợ đen còn không kịp, ai mà lại thuê mảnh đất này chứ?"

Vương Học Hải càng nghĩ càng thấy kì lạ, với gã, nhất định có người đang cố ý làm khó ban trú kinh, hơn nữa rất có khả năng là nhắm vào Trương Dương, tại sao lại nghĩ như vậy chứ? Vì người như Trương Dương rất dễ đắc tội người khác. Đừng nói là người khác, ngay cả Vương Học Hải cũng hận hắn vô cùng, có điều Vương Học Hải bị trúng đòn của hắn, nên không dám làm gì. Vương Học Hải nói: "Nhất định có người đang nhắm vào ban trú kinh các anh."

Trương Dương nói: "Các anh quen biết rộng, giúp tôi điều tra xem rốt cuộc là ai đang đứng đằng sau bày trò, nhất định phải đuổi ban trú kinh chúng tôi ra ngoài bằng được?"

Trương Dương coi như đã tìm đúng người, sự việc này không khó gì với Vương Học Hải, gã vốn tưởng rằng Trương Dương nhờ gã đứng ra hòa giải, nếu thật sự như vậy, thì gã còn khó làm hơn.

Khi hai người đang nói chuyện, chiếc xe Benz của ban trú kinh đi vào, phó chủ nhiệm ban trú kinh Vương Nghị cùng với phó bí thư thị ủy thành phố Nam Tích Ngô Minh cùng đến. Ngô Minh từ bệnh viện chạy ra đây, vừa rồi nghe thấy Trương Dương mài dao, thật sự rất sợ. Y sợ rằng Trương Dương sẽ gây ra việc gì lớn, vì vậy vội vàng đến đây, chỉ đến khi tận mắt nhìn thấy hiện trạng của ban trú kinh, y mới yên tâm.

Sau khi chiếc xe đi vào ban trú kinh, Ngô Minh thấy Trương Dương và Vương Học Hải đang ngồi uống rượu, ngay lập tức yên tâm rồi. Tên này nói là mài dao trong điện thoại, là cố ý dọa y, Ngô Minh thật sự chẳng còn cách nào với tên này nữa.

Vương Nghị giúp Ngô Minh kéo cửa xe ra, Ngô Minh vừa xuống xe, Vương Nghị đã vội vàng đỡ lấy y.

Trương Dương cũng không ngờ Ngô Minh sẽ đến vào lúc này. Cười đứng dậy nói: "Phó bí thư Ngô, có phải đã ngửi thấy mùi thơm không? Tôi đã bảo Lão Khương hầm một con gà trống, ông thật là may mắn đấy."

Ngô minh nói: "Cậu vẫn còn có tâm trạng ngồi uống rượu cơ à?"

Trương Dương cười nói: "Trời có đổ xuống thì ai cao người ấy đỡ, có phó bí thư Ngô là ông ở đây rồi, tôi sợ gì nữa!" Hắn mời Ngô Minh và Vương Nghị ngồi cùng, rồi giới thiệu Vương Học Hải với họ.

Vương Học Hải lần đầu tiên gặp họ, cười bắt tay nhau, mặc dù Ngô Minh không quen gì với Vương Học Hải, nhưng vương Học Hải vừa nghe đã biết được lai lịch của y, mỉm cười nói: "Bí thư Ngô khi còn ở Lam Sơn tôi đã nghe nói về ông rồi, nhưng chỉ là không có cơ hội gặp mặt."

Ngô Minh nói: "Vị này là...."

Trương Dương nói: "Vương Học Hải, là người đào vàng đấy. Trước kia đã từng đầu tư vào Bình Hải chúng ta, có điều thất bại rồi." Vương Học Hải bị Trương Dương giới thiệu như vậy hơi ngại, cười hà hà nói: "Tôi và chủ nhiệm Trương là bạn lâu rồi."

Trương Dương giả vờ rót rượu cho Ngô Minh, Ngô Minh vội vàng che lấy chén rươu nói: "Không được, tôi vừa cắt chỉ, không uống được rượu!"

Trương Dương cũng không ép y, y đưa bình rượu cho Vương Nghị: "Tôi đang bảo sao hôm nay không thấy anh, hóa ra là anh luôn ở cùng với phó bí thư Ngô."

Vương Nghị bị Trương Dương nói làm cho xấu hổ, trong lòng hiểu rằng, nhất định việc mình nói chuyện này cho Ngô Minh đã làm Trương Dương không vui, Vương Nghị nói: "Chủ nhiệm Trương, tôi đến để nhờ phó bí thư Ngô đề xuất ý kiến."

Ngô Minh nói: "Tiểu Trương, tôi đã nghĩ ra một cách." Cách gì gì y không nói, vì Vương Học Hải ngồi đây, y cũng không tiện nói.

Vương Học Hải cũng nhận ra điều đó, ở đây mình là người thừa, dù sao thì gã cũng không muốn ở cùng với Trương Dương, đứng dậy cáo từ nói: "Xin lỗi, tôi còn chút việc phải làm, nên phải đi trước đây."

Trương Dương nói: "Đừng vội chứ, gà trống còn chưa mang lên kìa."

Vương Học Hải nói: "Gần đây tôi tin Phật, nên ăn chay rồi."

Trương Dương cũng không phải thật lòng giữ gã lại, dù sao thì sự việc cần phải hiểu đã hiểu rồi, để gã đi tìm hiểu rõ ràng việc này cho hắn mới là điều đúng đắn. Trương Dương đưa Vương HỌc Hải đến cửa ban trú kinh. Khi quay về, Lão Khương đã hầm xong con gà trống, trong sân của ban trú kinh đầy mùi thơm.

Ngô Minh và Vương Nghị đều không đụng đũa, ở đó đợi Trương Dương đến, Trương Dương cười nói: "Ăn đi chứ, ăn đi chứ! Người nhà mình cả còn khách sáo gì?" Hắn gắp một cái đầu gà vào trong đĩa của Ngô Minh: "Phó bí thư Ngô, trước mắt ở kinh thành này ông là quan to nhất, ông là lãnh đạo của chúng tôi, là người dẫn dắt chúng tôi, vì thế cái đầu gà này nhất định ông phải ăn."

Ngô Minh cười hà hà nói: "Khách sáo, khách sáo quá." Y cũng cầm lấy đũa, gắp một cái chân gà vào trong đĩa Trương Dương: "Tiểu Trương, cậu là một người có thực lực, mấy ngày nay cậu đã chạy đi chạy lại vì chuyện của ban trú kinh rồi, nhất định cậu phải ăn cái chân gà này."

Trương Dương cười nói: "Phó bí thư Ngô không phải để tôi đi một chân chứ?"

Ngô Minh cười hì hì lại gắp cái chân còn lại cho hắn: "Hai cái chân đi lại mới vững vàng!"

Hai người nhường đi nhường lại, quên mất Vương Nghị ở một bên, Vương Nghị cười nói: "Hai vị lãnh đạo nói vậy, tôi còn chẳng biết nên ăn cái gì rồi?"

Trương Dương nghe gã nói vậy, gắp một cái cổ gà cho gã: "Anh phải ăn chỗ này, đầu quay đi đâu, là anh quay đằng đó, phục tục mệnh lệnh, nghe chỉ huy."

Ngô Minh cười ha ha, Trương Dương cũng cười rất vui. Mặt Vương Nghị thì đỏ hẳn lên, đây chẳng phải là nói kháy người khác sao. Nhưng người ta là lãnh đạo, dù là có tát vào mặt gã, gã cũng phải chịu.

*****

Trương Dương cầm cốc rượu lên uống một ngụm.

Ngô Minh nói tiếp lời vừa rồi: "Tiểu Trương, cậu xem, việc này khá phức tạp, có thể để Văn phu nhân đứng ra nói một tiếng không?" Ngô Minh cố gắng dùng những từ ngữ mềm mỏng nhất để nói với Trương Dương.

Trương Dương nghe xong chau mày nói: "Phó bí thư Ngô à, việc này có liên quan gì đến bà ấy chứ?" Ngô Minh cười nói: "Đây chẳng phải cũng là do chúng ta muốn giải quyết trong hòa bình mà. Đừng vì chuyện này mà làm mất hòa khí.

Trương Dương nói: "Bí thư Lý đã nói rồi, việc của Nam Tích, người Nam Tích chúng ta tự xử lý, đừng có mượn tay người khác!"

Ngô Minh nói: "Nhưng giờ đây sự việc đã khó giải quyết lắm rồi, không thông qua người thứ ba thì việc này ngày càng phức tạp." T Trương Dương nói: "Phó bí thư Ngô, họ thật sự là vô lý làm bừa, muốn để chúng ta đi cũng được thôi, nhưng phải bỏ ra mức bồi thường hợp lý."

Ngô Minh ý thức được nói nhiều với Trương Dương vô ích, tên này rất cứng đầu.

Sau khi ăn tối xong, Vương Nghị sắp xếp phòng cho Ngô Minh, vì phòng tốt nhất đã bị Trương Dương chiếm mất, chỉ có thể để căn phòng hơi kém hơn một chút cho Ngô Minh dùng, nhà Vương Nghị đã ở kinh thành, vợ gã làm việc ở kinh thành, vì vậy buổi tối gã phải quay về. Giờ đây trong ban trú kinh chỉ còn lại một đầu bếp, một bảo vệ. Và còn hai vị khách là Trương Dương và Ngô Minh nữa. Trước khi đi, Vương Nghị xấu hổ nói với Ngô Minh: "Bí thư Ngô, mấy ngày nay vợ tôi đang ốm."

Ngô Minh hiểu ý của gã, xua xua tay nói: "Cậu mau về đi, tối nay tôi ở đây. Có phải là ở một mình đâu, có việc gì tôi gọi họ."

Sau khi Vương Nghị đi khỏi, Ngô Minh ngay lập tức gọi điện cho ban trú kinh tỉnh, tìm đến phó chủ nhiệm ban trú kinh tỉnh Hồng Vệ Đông, vốn dĩ y cũng không muốn gây ảnh hưởng quá lớn, nhưng nhìn tình hình trước mắt, sự việc rất có thể bé xé ra to, Ngô Minh đã cưỡi trên lưng hộ, Lý Trường Vũ phân cho y trách nhiệm nặng nề này, nếu như y hạ lệnh rời đi, thì sẽ tạo thành tổn thất hơn 1000000 cho thành phố, nếu như y kiên quyết ở lại, thì sẽ phải chịu áp lực bên công ty Kinh Bắc." Thật ra biểu hiện giờ đây của Trương Dương đã rất tử tế rồi. Ngô Minh đã trở về, hắn có thể phủi mông mà đi, đẩy tất cả sự việc phiền phức cho Ngô Minh, nhưng Trương Dương không làm như vậy, hắn cho rằng về điểm bảo vệ lợi ích của Nam Tích, hắn vẫn đứng cùng một chiến tuyến với Ngô Minh, hắn không tin rằng Ngô Minh có khả năng giải quyết việc này.

Ngô Minh có chút quan hệ trong tỉnh Bình Hải, nhưng đến kinh thành, những mối quan hệ đó của y chẳng có tác dụng gì, vì vậy y mới nghĩ đến ban trú kinh, mới tìm sự giúp đỡ từ Hồng Vệ Đông. Hồng Vệ Đông sau khi nghe thấy việc này, phản ứng đầu tiên là: "tôi không quen với bên công ty Kinh Bắc."

Ngô Minh nói: "Chủ nhiệm Hồng, anh xem có thể nào tìm quan hệ giảng hòa không."

Hồng Vệ Đông ngại không từ chối, nhưng cũng không thể đồng ý ngay, dù sao thì việc này chẳng mấy liên quan tới gã, Hồng Vệ Đông nói: "Tôi thử xem sao!" Đây là một câu rất linh hoạt, tôi có thể giúp, nhưng cụ thể có thể giúp được hay không thì không chắc, Hồng Vệ Đông cảm thấy sự việc này hơi kỳ lạ, gã hỏi: "Bí thư Ngô, việc này hình như bên các ông không thắng lí được, nhà là của người ta. Người ta muốn đòi về, dù có kiện lên trên cũng không thắng được."

Ngô Minh nói: "Chẳng phải thế sao, nhưng năm ngoái ban trú kinh Nam Tích mới bỏ tiền ra để sửa sang lại, không ít tiền."

Hồng Vệ Đông thở dài rồi nói: "Tôi đã nói từ lâu rồi, một ban trú kinh hà tất phải hào hoa thế. Bình Hải nhiều ban trú kinh như vậy, chẳng có cái nào làm giống như ban trú kinh Nam Tích các ông cả, thật là khoe mẽ quá."

Ngô Minh cảm thấy hơi khó chịu, trong lòng nói, cấp bậc của anh cao hơn tôi sao? Nói chuyện với tôi mà như lãnh đạo vậy. Nhưng giờ đây đang nhờ người ta, vì vậy dù trong lòng có khó chịu đến đâu, thì cũng không thể thể hiện ra được, y lại thành khẩn nhờ Hồng Vệ Đông giúp, Hồng Vệ Đông nói: "Bí thư Ngô, không phải tôi nói ông, nhưng thật ra ông đang bỏ gần tìm xa. Giờ chẳng phải Trương Dương đang phụ trách công tác của ban trú kinh sao? Phó thủ tướng có quan hệ rất tốt với anh ta, ông cũng không phải không biết, chỉ cần phó thủ tướng Văn đồng ý nói một câu, là ai dám động vào ban trú kinh của các ông chứ."

Ngô Minh cười đau khổ nói: "Nhưng việc này dù sao cũng là việc nhỏ, kinh động đến phó thủ tướng văn cũng không tốt, có phải không?" Y chưa nói đến việc vừa rồi mình mới đề ra yêu cầu đã bị Trương Dương từ chối.

Hồng Vệ Đông nói: "Nếu là việc nhỏ thật thì đã không phải khó xử như vậy rồi."

Ngô Minh đặt điện thoại xuống, Trương Dương đã từ chối rồi, y không muốn nhắc lại chuyện này lần nữa, từ thái độ vừa rồi của Hồng Vệ Đông đã biết, Hồng Vệ Đông sẽ không giúp gì cả, Ngô Minh nghĩ đi nghĩ lại, việc này vẫn phải nói cho Lý Trường Vũ. Lý Trường Vũ nhà ông đẩy việc này cho tôi, mà lại muốn đứng bên cạnh nhìn, không dễ dàng thế đâu, thế là Ngô Minh lại gọi điện đến cho Lý Trường Vũ.

Khi Lý Trường Vũ nhận được cuộc điện thoại đó, y đang ngồi uống trà cùng Cung Kỳ Vĩ, chí hướng giống nhau đã làm họ gần nhau, gần đây mối quan hệ giữa hai người rất thân thiết.

Lý Trường Vũ nhìn thấy số, liền cười với Long Kỳ Vĩ: "Là của Ngô Minh đấy."

Long Kỳ Vĩ làm một động tác tay, ngụ ý hỏi Lý Trường Vũ có cần tránh mặt hay không, Lý Trường Vũ lắc đầu, nhận điện thoại rồi nói: "Ngô Minh à, muộn thế này mà còn gọi điện đến, có chuyện gì vậy?"

Ngô Minh nói thẳng: "Bí thư Lý, giờ tôi đang ở ban trú kinh rồi."

]Lý Trường Vũ cảm thấy buồn cười, nhưng ngoài miệng lại lộ ra vẻ kinh ngạc: "Anh xuất viện rồi sao? Chẳng phải vừa cắt chỉ à? Sao đã ra viện rồi?"

Ngô Minh thầm chửi, nếu chẳng phải là ông đưa tôi vào tròng, thì tôi chạy đến đây để làm gì cơ chứ? Nhưng y cũng hiểu rõ rằng, sự việc lần này là do y tự gây ra mà thôi. Ngô Minh nói: "Bí thư Lý, tình hình của ban trú kinh Nam Tích không hề lạc quan."

Lý Trường Vũ ừm một tiếng.

Ngô Minh nói: "Trương Dương chẳng nói chuyện gì được với bên công ty Kinh Bắc cả, đối phương yêu cầu chúng tôi phải dọn đi ngay. Nhưng chúng tôi đã đầu tư vào tiền sửa chữa nhiều vậy, nếu như đi rồi, thì sẽ mất trắng hơn 1000000."

Lý Trường Vũ đã biết điều này từ lúc nói chuyện với Trương Dương rồi, vì vậy không cảm thấy ngạc nhiên, thấp giọng nói: "Ngô Minh à, việc này nhất định anh phải xử lý cho tốt."

Ngô Minh nói: "Bí thư Lý, việc này không dễ làm đâu, không chừng sẽ có xung đột bạo lực đó. Ông xem có thể nói với Trương Dương một tiếng được không. Cậu ta nghe ông."

Lý Trường Vũ nói: "Ở ban trú kinh anh là người đứng đầu. Anh đã về lại cương vị làm việc rồi, cậu ấy không còn quyền phát ngôn gì nữa. Tôi tin anh, anh xử lý việc này đi."

Ngô Minh suýt nữa thì tức nổ phổi. Y gọi cuộc điện thoại này là thật sự muốn giải quyết vấn đề. Nhưng Lý Trường Vũ lại hay rồi, không những đẩy tất cả sự việc lên người y, lại còn tiện thể kéo Trương Dương từ trong phiền phức ra nữa chứ, đây chẳng phải cố tình hại y sao? Ngô Minh nói: "Bí thư Lý, tôi cảm thấy sự việc của ban trú kinh liên quan đến danh dự tập thể của toàn thành phố Nam Tích chúng ta, nếu như xử lý không được, thì có thể sẽ gây nên ảnh hưởng rất xấu."

Lý Trường Vũ cảm thấy không nhẫn nại nữa: "Đồng chí Ngô Minh, việc này anh đứng ra giải quyết đi, nhất định phải giải quyết cho thỏa đáng, phải đảm bảo lợi ích của ban trú kinh chúng ta không bị tổn hại."

Lý Trường Vũ cụp điện thoại rồi lắc lắc đầu nói: "Cái ông Ngô Minh này sao một việc nhỏ như vậy cũng không xử lý nổi."

Cung Kỳ Vĩ đứng một bên nghe thấy ban trú kinh đã xảy ra việc, thấp giọng nói: "Bí thư Ngô cũng rất giỏi trong công việc, những việc ông ấy xử lý không tốt có lẽ không phải là chuyện nhỏ."

Lý Trường Vũ nói: "Anh có hiểu về bên ban trú kinh không?"

Cung Kỳ Vĩ gật đầu nói: "Tôi hiểu một chút, sự việc của Sử Học Vinh đã lập án rồi, kỷ ủy đang điều tra việc đó."

Lý Trường Vũ nói: "Chỉ riêng sửa sang năm ngoái đã tiêu mất gần 2000000, nói ra gì tất cả những phiền toái bây giờ đều là do Sử Học Vinh để lại."

Cung Kỳ Vĩ thở dài, việc này thật sự không dễ giải quyết, gã cũng nhận ra Lý Trường Vũ vất cho Ngô Minh một đám phiền toái. Cùng với việc khâm phục trí tuệ chính trị của Lý Trường Vũ, cũng không tránh khỏi lo lắng cho ban trú kinh Nam Tích. Nếu là gã, gã cũng không biết nên xử lý thế nào mới được, Cung Kỳ Vĩ nói: "Trương Dương đang ở ban trú kinh sao?"

Lý Trường Vũ nói: "Cậu ta nói chuyện không thành với bên công ty Kinh Bắc, xem ra cậu ta quyết định muốn đánh một trận rồi."

Cung Kỳ Vĩ nói: "Ông không quản cậu ấy sao?"

Lý Trường Vũ nói: "Nếu thật sự gây chuyện ở kinh thành, thì chúng ta có muốn quản cũng không làm gì được, đừng quên quan hệ giữa cậu ta và phó thủ tướng Văn."

Cung Kỳ Vĩ nói: "Bí thư Lý, tôi luôn cảm thấy rất có lỗi với Trương Dương về việc ô nhiễm nguồn nước Xuyền Giang. Ảnh hưởng của việc đó vẫn chưa hết, sự việc của ban trú kinh liệu có mang đến cho Trương Dương những phiền phức mới không?"

Lý Trường Vũ nói: "Vinh dự tập thể của Trương Dương rất mạnh mẽ. Dù là tôi có kéo cậu ta từ việc này ra, cậu ta vẫn nhảy vào đó, bên kinh thành còn có Ngô Minh kia mà, có lẽ không thể nào gây việc quá lớn đâu, dù là có xảy ra việc gì, thì tôi cũng chống đỡ áp lực cho cậu ta."

@@@@@@@

Lý Trường Vũ có một điểm đã tính sai. Sự việc của ban trú kinh không đơn giản như những gì y tưởng tượng.

Buổi sáng sớm ngày hôm sau, Ngô Minh đã dậy từ sớm, phải nói rằng đêm hôm đó y không hề ngủ ngon, Lý Trường Vũ đẩy trách nhiệm cho y, y cần phải giải quyết sự việc này. Sau khi y tỉnh dậy, liền gọi điện cho Vương Nghị và Vu Hải Lâm, bảo họ đến ban trú kinh sớm, Ngô Minh chuẩn bị đích thân đến công ty Kinh Bắc một chuyến, nói rõ ràng với giám đốc công ty Kinh Bắc là Chung Tân Dân, cố gắng giải quyết việc này trong hòa bình.

*****

Ban trú kinh lớn như vậy chỉ còn lại một người bảo vệ và một người đầu bếp, Trương Dương có lẽ vẫn đang ngủ trong phòng. Ngô Minh nhìn vào cửa sổ phòng Trương Dương, lắc lắc đầu. Trong lòng thầm nói tên này ngủ thật là ngon. Khi y đến sân, Lão Khương bước đến, cười nói: "Bí thư Ngô, muốn ăn gì?"

Ngô minh nói: "Có mỳ không?"

Lão Khương nói: "Có, nước gà nấu mỳ được không?"

Ngô Minh cười nói: "Được, nói đến nỗi tôi chảy nước dãi ra rồi này."

Lão Khương quay người vào trong nhà bếp, Ngô Minh vặn tay một lúc ở trong sân. Vừa mới mổ không lâu, y không dám vận động quá mạnh, bảo vệ Tiểu Phùng đi ra từ phòng bảo vệ, đang chuẩn bị mở cửa ban trú kinh.

Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng động cơ ô tô, nghe tiếng hình như nhắm vào chỗ họ, Tiểu Phùng hếu kì mở ô cửa nhỏ trên cửa lớn, nhìn ra ngoài, thì thấy một chiếc xe Benz, một chiếc xe Jeep, dẫn theo hai chiếc xe tải lớn đi về phía ban trú kinh. Tiểu Phùng chớp chớp mắt, quay đầu nhìn, thái độ trên mặt hơi sợ hãi.

Ngô Minh ngay lập tức đã cảm thấy sự việc bất thường. Y rảo bước về chỗ đó, rồi cũng nhìn ra ngoài qua ô cửa nhỏ, thì thấy chiếc xe đó đã dừng lại ở cửa rồi. Mấy chục người dân công nhảy xuống từ chiếc xe tải. Ba người xuống từ chiếc xe Benz đeo một loạt kính đen, trông rất cool, nhưng giống như tập đoàn xã hội đen trong phim Hồng Kong vậy.

Rất nhanh đã có người đến gõ cửa rầm rầm.

Bảo vệ Tiểu Phùng nghe thấy tiếng gõ cửa, mặt trắng bệch ra, gã nhẩm tính một chút, bên ngoài ít nhất phải có một trăm người, ban trú kinh ngoài lãnh đạo là đầu bếp, người bảo vệ thật sự chỉ có mình gã, gã run rẩy nói: "Bí thư Ngô, tìm.... tìm...chúng ta đấy!"

Ngô minh dù sao cũng là phó bí thư thị ủy, mạnh mẽ hơn Tiểu Phùng nhiều lầm, dù là đại quân đến, y cũng vẫn tỏ ra khá trấn trĩnh. Y điềm đạm nói: "Có gì phải sợ, ở đây là kinh thành, chúng ta là xã hội pháp trị!"

Tiếng ầm ầm vang lên bên ngoài: "Mở cửa! Mở cửa mau! Không mở cửa chúng tôi đâm vào cửa đấy!"

Ngô Minh lớn tiếng nói: "Các người dám! Đây là cơ quan chính phủ, ai dám đâm cửa chính là đâm vào cơ quan chính phủ. Là hành vi phạm pháp!"

Ngoài cửa vang lên một trận cười, có người nói: "Mẹ kiếp, còn tự coi mình giỏi lắm kìa. Cơ quan chính phủ cái con khỉ, mảnh đất này là của chúng ta, nhà cũng là của chúng ta, các người mặt dày không đi, mà như mình có lí lắm!"

Tiếng đập cửa ngày càng lớn.

Ngô Minh vẫn dũng cảm, nói với bên ngoài: "Các người mau đi đi, nếu không đi tôi sẽ báo cảnh sát!"

"Báo cái con mẹ nhà ông!" Một vật nhỏ đen sì ném vào qua ô cửa nhỏ, Ngô Minh không kịp tránh, bị đập lên người, thứ đó tóe ra, không ít bắn lên người y, thật là thối không chịu nổi. Ngô Minh cúi đầu nhìn, suýt nữa ọe ra, không biết họ lấy đâu ra phân chó, rồi lấy giấy báo cuộn lại ném vào đây, điều đen đủi là ném trúng gã, bộ quần áo mới tinh của Ngô Minh dính đầy phân chó, Ngô Minh đỏ mặt, lớn tiếng nói: "Tiểu Phùng, báo cảnh sát!"

Bên ngoài vang lên tiếng rầm rầm: "Tránh ra, tránh ra! Không mở cửa thì đâm nát cửa ra!" Sau đó là tiếng ầm ầm của ô tô.

Ngô Minh mặt biến sắc, y và Tiểu Phùng quay ra nhìn nhau. Hai người vội vàng tránh ra, họ vừa lùi sang một bên. Cánh cửa bên ngoài đã vang lên rầm! một tiếng. Bụi tung mù mịt, sau khi đập mạnh, cánh cửa đổ rầm xuống đất, một chiếc xe Jeep đè qua chiếc cửa xông vào vườn ban trú kinh, cửa chiếc xe Jeep chầm chậm mở ra. Một người đàn ông vạm vỡ cao đến hơn 1. 9m bước xuống, hắn mặc một chiếc áo ngụy trang, đi một đôi giày chiến đấu sáng loáng, miệng hút một điếu xì gà, cái đầu hói sáng lên dưới ánh mặt trời, hắn hút một hơi dài, rồi nhổ ra một đám khói, nheo mắt nhìn Ngô Minh: "Các người ai là người phụ trách ở đây?"

Ngô Minh quay đầu nhìn về phía tòa nhà, y muốn nhìn xem Trương Dương đã ra chưa. Nhưng điều làm y thất vọng là, phòng của Trương Dương vẫn đóng kín, Ngô Minh thầm chửi, sự việc đều là do cậu gây ra, giờ đây người ta tìm đến rồi, mà mẹ kiếp cậu lại là con rùa rụt cổ. Ngô Minh chỉ có thể cố nói: "Tôi phụ trách!"

Tiểu Phùng đứng bên cạnh Ngô Minh, là bảo vệ, gã phải phụ trách sự an toàn của lãnh đạo, nhưng thấy đám người hung hãn kéo đến, Tiểu Phùng sợ đến độ nhũn cả chân, suýt nữa sụp xuống đất.

Người đàn ông cao to đó là một nhân vật khét tiếng, y là Mã Vĩnh Cương, sau khi giải ngũ, trở thành vận động viên đánh tay không, từng nhiều lần đoạt giải quán quân kinh thành, sau đó vì đánh nhau mà bị bắt vào tù. Sau khi ra tù liền mở một công ty bảo tiêu, vì đại cổ đông của công ty bảo tiêu này ở Kinh Bắc, nên Mã Vĩnh Cương có cái tên đệ nhất mãnh tướng Kinh Bắc, nghe nói gã rất giỏi đánh tay không, đánh tự do, quyền anh. Giỏi thực chiến."

Hôm nay, Chung Tân Dân của Kinh Bắc phái gã đến, có nghĩa là đã tỏ rõ thái độ, gã không đàm phán, mà muốn dùng cách cưỡng chế để lấy lại mảnh đất này của gã.

Mã Vĩnh Cương đứng trước mặt Ngô Minh, chun chun mũi, xua xua tay, rõ ràng là đang nói rằng người Ngô Minh quá thối, hành vi lăng nhục này đã làm Ngô Minh tức giận. Ngô Minh cầm điện thoại lên, gọi cho 110, gã muốn báo cảnh sát.

Chưa đợi Ngô Minh gọi điện, Mã Vĩnh Cương đã giơ tay như điện giật, nắm lấy tay của Ngô Minh. Ngô Minh ngay lập tức cám tháy như một cái kẹp sắt kẹp lấy tay y. Xương cốt gần như đã bị gã bóp nát, đau đến độ trán Ngô Minh lấm tấm mồ hôi, y tức giận nói: "Anh làm gì?"

Mã Vĩnh Cương cười nói: "Không làm gì cả. Chỉ là đến đây để tuyên bố một quyết định, mảnh đất này thuộc về công ty Kinh Bắc chúng tôi, theo tổ chức chúng tôi đã thảo luận, chúng tôi phải thu hồi nó."

Ngô Minh nói: "Chúng tôi đã đóng tiền thuê nhà năm nay rồi, các người không có quyền làm vậy!"

Mã Vĩnh Cương nói: "Ông đừng nói với tôi. Chúng tôi chỉ thực hiện lệnh thôi, giờ đây mời ông ra khỏi chỗ này!"

Ngô Minh nói: "Dựa vào đâu mà bảo chúng tôi đi? Ngày nào chưa nói rõ ràng chuyện này, chúng tôi không đi đâu!"

Mã Vĩnh Cương cười nói: "Này, ít nhiều gì ông cũng là cán bộ quốc gia, mặc dù chẳng phải là quan to gì, nhưng cũng không thể chày bửa chứ?" Gã quay người nói: "Các anh em. Mời vị đồng chí lãnh đạo này ra ngoài!"

Mã Vĩnh Cương vừa ra lệnh, đã có một đám người xông đến, hai người Ngô Minh và Tiểu Phùng không có chút cơ hội nào phản kháng, đã bị họ bê ra ngoài.

Lão Khương cầm dao từ trong nhà bếp đi ra, nhìn thấy cảnh trước mắt, ông ta cũng tức giận, múa đao lớn tiếng nói: "Thả bí thư Ngô của chúng ta ra!" Thật ra Lão Khương cũng chỉ giả vờ vậy, cầm con dao chỉ để làm mình dũng cảm hơn, chứ không dám chém. Có điều có con dao trong tay, vẫn dọa được mấy người. Lão Khương đang chuẩn bị làm anh hùng, thì cánh tay cầm con dao đã bị nắm lấy, chiếc dao bị giật lại.

Đó là một người đàn ông mặc áo vest đèn sì, tên đó cướp lấy con dao, rồi giả vờ định chém Lão Khương, làm Lão Khương kêu lên: "Giết người, giết người!"

Tất cả bọn chúng cười rầm rầm.

Người đàn ông đó nở một nụ cười không mấy tử tế, gã cầm lấy con dao, đột ngột ném về phía trước, con dao quay quay tỏng không gian, rồi cắm phập vào cây quế ở vườn, chiếc dao găm rất sâu vào mới dừng lại, cán dao còn rung lên không ngừng.

Lão Khương sợ hãi, chút dũng khí vừa nãy đã bay đi mất rồi.

Mã Vĩnh Cương cười nói: "Nhiệm tiên sinh, không cần anh phải ra tay, sự việc bên này chúng tôi đến xử lý."

Người đàn ông áo đen gật đầu, rồi bỏ Lão Khương ra, nói bằng một giọng phổ thông rất khó nghe: "Ông đi, chúng tôi không làm khó ông!"

Lão Khương cũng không dám ở lại nữa, không dám lấy lại con dao, cúi thấp đầu, vội vàng bước ra ngoài.

Mã Vĩnh Cương cười lớn nói: "Moi người nghe đây, vất hết đồ của họ ra ngoài, từ ngày hôm nay, chúng ta thu hồi lại mảnh đất này!"

Khi chúng đang chuẩn bị ra tay, thì cửa phòng chính giữa tầng 2 mở ra, Trương đại quan mặc một bộ đồ thể thao màu xanh, chầm chậm bước ra, đến hành lang bên ngoài ngáp một hơi. Tiếp tục là uốn lưng, nhìn xuống phía dưới, tên mặt chẳng có chút kinh ngạc nào hết. Trong tay cầm một quả táo, hắn gặp một miếng rồi nói: "Này, các người làm gì thế? Mẹ kiếp, sao không có chút lịch sự nào vậy? Sáng sớm không để người ta ngủ à?"

Mã Vĩnh Cương ngước đầu nhìn hắn: "Chúng tôi là người của công ty Kinh Bắc, đây là nhà của chúng tôi, giờ đây chúng tôi thu hồi, anh đi khỏi đây ngay!"

Trương Dương lại cắm một miếng táo rồi nói: "Tôi không quen công ty Kinh Bắc gì cả. Cút hết cho tôi. Đừng ở đây ảnh hưởng đến tôi nghỉ ngơi!"

Mã Vĩnh Cương nghe lời hắn nói, tức giận: "Anh nói cái gì?"

"Tôi bảo các người cút đi!"

Mã Vĩnh Cương nhìn trái nhìn phải, mặt hầm hầm, giờ đây người gã rất nhiều, đối phương chỉ có một, thật ra một mình gã cũng có thể dễ dàng vất tên này ra ngoài. Tên này thật không biết trời cao đất dày là gì. Mã Vĩnh Cương nói: "Có tin tao đập chết...." Mã Vĩnh Cương không biết rằng, trước gã, trưởng phòng hành chính Kinh Bắc là Nghiêm Khai Kim vì nói câu này mà bị một cái tát.

Trương Dương lần này không đánh gã, vì cự ly quá xa, Trương đại quan giờ đây không với tới được, tay phải hắn rung lên, một vật bay ra.

Mã Vĩnh Cương còn chưa kịp nói hết câu đó, đã bị thứ vất ra từ tay Trương Dương chặn đứng họng, vừa chua vừa ngọt, đó chính là lõi táo Trương đại quan ăn thừa. Mặc dù là lõi táo, nhưng Trương Dương ném ra vẫn rất có uy lực. Làm cho răng Mã Vĩnh Cương đau nhói, máu ứa ra, đau là một chuyện, Mã Vĩnh Cương còn cảm thấy tởm, đồ người khác ăn thừa sao lại đột nhiên rơi vào miệng gã, gã khạc một tiếng nhổ ra, rồi tức giận: "Mẹ kiếp, mày xuống đây cho tao!"

Trương đại quan từng bước từng bước đi xuống. Đối phương rất nhiều người, hơn một trăm. Trương Dương không phải lần đầu tiên gặp phải cảnh này, khi bước xuống lầu, đột nhiên điện thoại của hắn vang lên, Trương Dương cười, rồi móc điện thoại ra, mà còn nói trước mặt đám người: "Đợi chút nhé, tôi nghe điện thoại!"

Crypto.com Exchange

Chương (1-1276)