← Ch.0695 | Ch.0697 → |
Cũng không trách thành viên đoàn đại biểu nước Mỹ đối với Trương Dương nhiệt tình, đa số người Mỹ đều tùy tính, kiểu cách nhà quan của bọn họ căn bản không cách nào so với trong nước, quan viên Trung Quốc và quan viên nước Mỹ gặp nhau, người trước cái nào cũng biểu hiện ra câu nệ, mà người nước Mỹ thì không có nhiều cố kỵ như vậy, Trương Dương là một người tùy tính, điều này làm cho hắn và người Mỹ càng dễ ở chung.
ĐOàn đại biểu nước Mỹ trước tiên ở nhà khách chính phủ, dựa theo dự định của nhật trình an bài, bọn họ sau khi nghỉ ngơi, buổi trưa cùng các lãnh đạo Nam Tích ăn cơm trưa, buổi chiều đi Cẩm Loan tham quan du lãm, buổi tối sẽ ở Cẩm Loan, sáng mai cùng đi Triệu Quý Đình đến Lam Sơn, tại khai phá khu kinh tế Lam Sơn tham quan rồi trực tiếp trở về Đông Giang, nhật trình an bài rất chặt chẽ.
Tát Đức Môn Thác trở về phòng nghỉ ngơi ngắn, mời Trương Dương đi tới phòng ông ta, Trương Dương gọi Thường Lăng Phong cùng đi, nguyên nhân là tiếng Anh của hắn quá cạn, vài câu đối thoại giản đơn còn đỡ, nếu như chơi quá phức tạp, hắn theo không kịp, cho nên gọi Thường Lăng Phong đến làm phiên dịch cho hắn hành động.
Trương Dương vào cửa, Tát Đức Môn Thác lại cho hắn một cái ôm nhiệt tình, lão già nước Mỹ này thích tiếp xúc tứ chi, Trương đại quan nhân thoáng có chút không thích ứng, hai người ngồi xuống, Tát Đức Môn Thác móc ra một cái hộp nhỏ xinh đẹp, đây là lễ vật ông ta mua từ nước Mỹ mang đến cho Trương Dương, Trương Dương không ngờ rằng người ta khách khí như vậy, cứ như vậy ngược lại có vẻ mình không đủ lễ, hắn không có chuẩn bị gì, căn bản không nghĩ sẽ cho Tát Đức Môn Thác lễ vật. Trương đại quan nhân nhếch miệng cười nói: "Ông từ nước Mỹ xa xôi tới, còn tặng lễ vật cho tôi, thật là ngại quá. "
Tát Đức Môn Thác cười ha hả nói: "Mở ra nhìn, xem có thích hay không!"
Trương Dương cũng không chối từ, nếu người ta tặng, nếu mà cứ từ chối, ngược lại có vẻ khó chịu, Trương Dương mở ra, bên trong là một hộp gõ chế, mở hộp, bên trong có một cái đồng hồ, Hamilton, tuy rằng người Mỹ trong công nghệ đồng hồ kém Thụy Sĩ, nhưng Hamilton cũng là danh biểu của nước Mỹ, Trương Dương nhìn nhìn, cầm lên, bà ngoại của Sở Yên Nhiên đã từng đưa cho hắn một cái đồng hồ như vậy, bất quá mang theo quá chói mắt, hơn nữa hắn hiện tại đã giải trừ hôn ước với Sở Yên Nhiên, Trương Dương rất ít đeo, hắn cầm dây đồng hồ, miệng tán dương: "Thật đẹp!"
Tát Đức Môn Thác cười hài lòng, vỗ vai của Trương Dương nói: "Thích là tốt rồi!"
Trương Dương cũng có chút kỳ quái, Tát Đức Môn Thác vì sao lại đối tốt với mình như vậy? Có câu vô công không cầu lộc mà.
Hắn mỉm cười nói: "Tát Đức Môn Thác tiên sinh, lần này ông đến Trung Quốc có sứ mệnh chủ yếu là gì?"
Tát Đức Môn Thác cười nói: "Xúc tiến giao lưu Trung Mỹ!"
Trương đại quan nhân là một người thẳng tính, thường nghĩ cái gì thì nói cái đó, hắn nói với ý tứ sâu xa: "Theo tôi được biết, lúc trước ông là một người theo chủ nghĩa phản Hoa mà" Tiếng Anh phức tạp như thế hắn không nói được, nhờ Thường Lăng Phong phiên dịch giúp hắn.
Thường Lăng Phong vừa nghe liền sửng sốt, làm gì có ai nói như vậy, người ta từ xa xôi đến đây tặng lễ cho hắn, hắn mở miệng ra là làm người ta xấu hổ, Thường Lăng Phong kinh ngạc nhìn Trương Dương.
Trương Dương cười nói: "Phiên dịch đi, chỉ cần dịch lại cho ông ta nghe!"
Thường Lăng Phong lúc này mới đem ý tứ của Trương Dương phiên dịch nguyên văn.
Tát Đức Môn Thác cũng không bởi vì những lời này của Trương Dương mà cảm thấy hờn giận, trên thực tế, nhược điểm của ông ta rơi vào trong tay của Trương Dương, chuyện ông ta đi chơi gái tại Hồng Ngũ Nguyệt, Trương Dương biết rất rõ, lúc đó còn uy hiếp ông ta, chính là vì nguyên nhân này, Tát Đức Môn Thác mới bỏ công bỏ sức giúp Trương Dương từ nước Mỹ chạy về đây, cái loại đi thẳng về thẳng như Trương Dương, Tát Đức Môn Thác rất thích, tuy rằng ông là nghị viên của New York, trước mặt người khác có thể làm ra vẻ đạo mạo, nhưng mà chuyện cởi quần chơi gái đều bị Trương Dương biết hết, ông không cần phải ngụy trang gì nữa, Tát Đức Môn Thác câu đầu tiên hỏi: "Hắn ta là ai?"
Trương Dương nhìn thoáng qua Thường Lăng Phong, nói: "Hắn là bạn thân tốt nhất của tôi, có thể hoàn toàn tin tưởng!" Tuy rằng một câu nói bình thường, nhưng mà Thường Lăng Phong nghe vào trong tai, trong lòng ấm áp dễ chịu, giữa bạn bè cái quan trọng nhất chính là tin tưởng lẫn nhau.
Tát Đức Môn Thác gật đầu nói: "Trương Dương, cậu cũng là quan viên chính phủ, đối với chuyện chính trị cũng hiểu rõ, lúc trước tôi quả thật là một người theo chủ nghĩa phản Hoa, nhưng mà thời đại thay đổi, quan hệ Trung Mỹ đang không ngừng thay đổi, lúc trước tôi phản Hoa vì chính trị cần, là vì phù hợp với lợi ích nước Mỹ, nhưng hiện tại nếu như tôi tiếp tục ôm tư tưởng này, thì tôi đã không còn hợp với thủy triều của chính trị hiện nay"
Trương Dương nghe Tát Đức Môn Thác nói xong, không khỏi nở nụ cười, hắn nói: "Nghe nói ông muốn tranh cử chức thống đốc bang của New York?"
Tát Đức Môn Thác nói: "Có chuyện này!"
Trương Dương nói: "Cho nên lần này ông chủ động yêu cầu mang đoàn phỏng vấn đến Trung Quốc, là vì muốn mượn cơ hội này để tạo hình tượng thân Hoa, do đó thay đổi cái nhìn của cử tri đối với người từng mang tư tưởng phản hoa, và tranh thủ nhiều sự ủng hộ của cử tri"
Tát Đức Môn Thác cười vui vẻ, dựng ngón cái lên với Trương Dương: "Trương Dương, cậu thật sự thông minh!"
Trương Dương nhìn cái này và biểu tình, trong lòng thầm than, thảo nào đều nói chính khách là loại người không biết xấu hổ nhất, chính khách nước Mỹ hẳn là không học qua trường lớp nào, mà da mặt và biểu tình đều dày hơn cả tường thành, hắn bỗng nhiên nhớ đến một ý kiến, quay đầu lại phải tặng cho Tát Đức Môn Thác một cuốn dạy làm cho da mặt dày lên, để cho ông ta về nước từ từ nghiên cứu.
Trương Dương nói: "Cụ thể có suy nghĩ gì?"
Tát Đức Môn Thác nói: "Đoàn đại biểu chúng tôi lần này đến đây, không chỉ là vì gia tăng hiểu biết chính trị của nhau, mà còn mưu cầu hợp tác trên kinh tế, lần này chúng tôi đến khảo sát khu khai phá kinh tế của Đông Giang"
Đầu óc của Trương đại quan nhân nhanh chóng chuyển động, lão già nước Mỹ này cũng không phải là người bình thường, nếu như có thể kéo người này đến Nam Tích đầu tư, thì kinh mậu năm nay sẽ coi như là thành công phân nửa rồi.
Trương Dương nói: "Có đạt được ý đồ không?"
Tát Đức Môn Thác lắc đầu nói: "Nếu như đạt được ý đồ, chúng tôi sẽ không đến khu khai phá kinh tế của Lam Sơn"
Trương Dương nói: "Các người có nghĩ sẽ đến khảo sát khu khai phá kinh tế của Nam Tích chúng tôi không? Dù sao thì cũng đến đây du ngoạn mà"
Tát Đức Môn Thác cười nói: "Đông Giang là thành phố trọng điểm của Bình Hải, mà khu khai phá kinh tế ở Lam Sơn là khu khai phá cấp quốc gia duy nhất tại Bình Hải, Nam Tích các người có ưu thế gì?"
Trương đại quan nhân suy nghĩ một chút, thật đúng là không nghĩ ra Nam Tích có bao nhiêu ưu thế, nghẹn nửa ngày, nói ra một câu: "Rẻ!"
*****
Tát Đức Môn Thác sửng sốt, Thường Lăng Phong cũng sửng sốt, bọn họ còn tưởng rằng thằng nhãi này có thể nói ra lý do thật tốt, suy nghĩ nửa ngày mà chỉ có một chữ này.
Tát Đức Môn Thác nói: "Châu Phi còn rẻ hơn!"
Trương đại quan nhân bắt đầu tranh cãi vì những lời này của hắn, Trương Dương nói: "Châu Phi có thể so với chúng tôi sao? Chúng tôi là quốc gia văn minh, đất rộng người động, chúng tôi có bao nhiêu năm văn hóa tích lũy"
Tát Đức Môn Thác cười ha ha, sau khi tiếng cười dừng lại, gật đầu nói: "Cậu đã nói, tôi có thể an bài bọn họ buổi tối đi du ngoạn, sau khi ăn cơm chiều sẽ đi đến khu khai phá của cậu nhìn!"
Đoàn đại biểu của nước Mỹ vốn dĩ đến Nam Tích là vì du ngoạn Cẩm Loan, tuy rằng bên lãnh đạo Nam Tích cũng muốn mượn cơ hội này để truyền đạt một chút ưu thế của Nam Tích, nhìn xem có thể thuận tiện ký một vài hợp đồng hay không, nhưng trong lòng bọn họ cũng rõ ràng, đoàn đại biểu của Mỹ đã bị Đông Giang theo dõi, nếu như bọn họ nhắc đến chuyện hợp tác kinh tế, có vẻ như là giành đồ của nhau, cho nên lãnh đạo Nam Tích trong chuyện này có biểu hiện rất cẩn thận. Trương Dương thì không như vậy, trong lòng hắn không có nhiều kiêng kỵ, nghĩ cái gì thì nói cái đó, Tát Đức Môn Thác lần này đến đây mục đích chủ yếu là vì cải thiện hình tượng cá nhân, lấy mục đích chính trị là chính, còn kinh tế chẳng qua chỉ là một ngụy trang thôi, cho nên không ngại để Trương Dương mượn nước đẩy thuyền.
Buổi trưa sau khi buổi tiệc kết thúc, Trương Dương mang theo đoàn đại biểu nước Mỹ đến khu khai phá kinh tế Nam Tích, đương nhiên, yêu cầu tham quan là Tát Đức Môn Thác chủ động nói ra, làm chủ, bí thư thị ủy Lý Trường Vũ đương nhiên cầu còn không được, bất quá thường vụ phó tỉnh trưởng Đông Giang Triệu Quý Đình liền có chút cảnh giác, ông ta cho rằng bên Nam Tích đang làm công tác, lần này đoàn đại biểu nước Mỹ là do Đông Giang mời đến, mục đích mời tới một là vì chiêu thương, hai là vì muốn kết bạn với bên New York, bí thư thị ủy Đông Giang Lương Thiên Chính vì chuyện này mà nỗ lực không ít, tuy rằng Lương Thiên Chính không tự mình đến, nhưng mà Đông Giang cũng có thường vụ phó thị trưởng Tùy Quốc Minh đến, Tùy Quốc Minh đi đến Nam Tích thì thấy Trương Dương và Tát Đức Môn Thác thân thiết như thế liền không khỏi có chút sợ, hắn lặng lẽ tìm Triệu Quý Đình, thấp giọng nói: "Triệu tỉnh trưởng!"
Triệu Quý Đình đang chuẩn bị lên xe, ừ một tiếng nói: "Chuyện gì?"
Ánh mắt của Tùy Quốc Minh nhìn về phía trước, Trương Dương đang kề vai sát cánh với Tát Đức Môn Thác đứng dưới xe, hai người không biết là đang nói cái gì mà vô cùng vui vẻ, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng cười to. Tùy Quốc Minh ho khan một tiếng, thấp giọng nói: "Tỉnh trưởng Triệu, bên Đông Giang chúng tôi đã tốn hao rất nhiều mới mời đoàn đại biểu nước Mỹ này đến Bình Hải"
"Tôi biết!"
"Lương bí thư muốn mượn cơ hội lần này để đạt thành hiệp nghị, làm một khu công nghệ cao của người Mỹ"
"Tôi rõ!" Triệu Quý Đình biết Tùy Quốc Minh muốn nói cái gì, nhưng ngoài miệng lại nói qua loa, trên cơ bản ông đã bị loại trừ ra khỏi tầng lớp lãnh đạo Bình Hải, tâm tình hiện tại có thể dùng từ nản lòng thoái chí để hình dung, đối với mấy chuyện này đều là một mắt nhắm một mắt mở, có thể qua được thì cho qua luôn.
Tùy Quốc Minh nói: "Tỉnh trưởng Triệu, chúng ta mang đoàn đại biểu nước Mỹ đến Nam Tích du ngoạn, nhưng mà tình huống thấy thế nào cũng không đúng!"
Triệu Quý Đình nói: "Không đúng chổ nào?"
Tùy Quốc Minh nói: "Lúc đầu là đi trực tiếp đến Cẩm Loan, sao đột nhiên bọn họ lại đòi đi đến khu khai phá Nam Tích? Dự định trong hành trình cũng không có chuyện này"
Triệu Quý Đình nói: "Là bên Mỹ nói ra, tôi có thể làm gì? Chúng ta thân là chủ, đương nhiên phải theo khách"
Trong lòng Tùy Quốc Minh thấp thỏm, tuy rằng đám người Mỹ này chưa dự định đầu tư tại Đông Giang, nhưng mà người ta dù sao cũng là do bọn họ mời đến, ông không muốn đến cuối cùng ông lại đi lót đường cho người ta, hiện tại ng Giang vì chuyện của khu công nghiệp quốc tế, mà làm cho toàn bộ lãnh đạo bị ảnh hưởng, nhu cầu cấp bách là cần phải tìm một việc vui đến để xả cái xui này đi. Và trở thành bạn với New York chính là một trong những bước đi ấy, hơn nữa chuyện này đã bàn xong hết rồi, mang theo đám người Mỹ này di dạo Bình Hải một chuyến, trở về Đông Giang là sẽ ký kết. Nghị viên Tát Đức Môn Thác này ở New York có lực ảnh hưởng rất lớn, chỉ cần ông ta đáp ứng, thì chuyện này trên cơ bản đã được định.
Tùy Quốc Minh thấy Trương Dương và Tát Đức Môn Thác thân mật như vậy, trong lòng có chút sợ, Lương Thiên Chính kêu ông đi theo lo chuyện này, nếu như thân cận như vậy, cuối cùng làm cho mọi chuyện thất bại, thì không biết mặt mũi ném vào chổ nào? Mặt mũi của Đông Giang cũng đi luôn, ông càng nghĩ càng thấp thỏm, thái độ của Triệu Quý Đình căn bản là không quan tâm, tìm ông ta cũng vô dụng. Tùy Quốc Minh nghĩ tới nghĩ lui, nhanh chóng gọi điện cho bí thư thị ủy Lương Thiên Chính.
Lương Thiên Chính nhận được điện thoại cũng ngẩn ra, thấp giọng nói: "Cái gì? Trương Dương quen với Tát Đức Môn Thác?"
Tùy Quốc Minh cười khổ: "Không chỉ quen, thoạt nhìn quan hệ rất tốt, kề vai sát cánh, tình cảm không bình thường!"
Lương Thiên Chính nói: "Ai mà không có bạn bè, cậu không nên quá nhạy cảm"
Tùy Quốc Minh nói: "Bí thư Lương, không phải tôi mẫn cảm, lúc đầu buổi chiều hôm nay sẽ đi Cẩm Loan du ngoạn, nhưng mà đám người Mỹ đột nhiên nói muốn đi khu khai phá Nam Tích nhìn. Tôi lo rằng bọn họ lỡ như nhìn trúng khu khai phá Nam Tích, vậy thì ý đồ hợp tác kinh tế với bọn họ phải làm sao bây giờ?"
Lương Thiên Chính cười nói: "Quốc Minh, hợp tác kinh tế là chuyện người tình ta nguyện, nếu bọn họ không hài lòng với hoàn cảnh đầu tư ở Đông Giang, cho dù lựa chọn Nam Tích cũng không có vấn đề gì, đều là người một nhà, kỹ thuật là của người ta, chúng ta nói không tác dụng, cho dù chúng ta có thể ngăn cản bọn họ không đi đến khu khai phá Nam Tích, cậu có thể ngăn cản bọn họ không đi đến khu khai phá Lam Sơn khảo sát sao?"
Tùy Quốc Minh biết Lương Thiên Chính chỉ nói dễ dàng thôi, trong lòng chưa chắc là không khẩn trương, ông thở dài nói: "Bí thư Lương, tôi chỉ lo rằng chuyện chúng ta kết bạn với thành phố New York, sẽ không xuất hiện bất ngờ gì chứ?"
Lương Thiên Chính nghe thấy câu này nhất thời im lặng, một lát sau ông mới nói: "Cho cậu đi chính là vì muốn cậu giao lưu với đám người Tát Đức Môn Thác"
Tùy Quốc Minh nói: "Tôi thật ra cũng muốn giao lưu với ông ta, nhưng mà người ta một lòng đều đặt trên người Trương Dương, tôi lại không có giao tình gì với hắn"
Lương Thiên Chính nói: "Tôi mặc kệ, nói chung chuyện lần này cậu phải lo cho tôi, nếu như chuyện này thất bại, tôi sẽ hỏi tội cậu" Lương Thiên Chính nói ra lời này có chút mặc kệ rồi.
Tùy Quốc Minh kêu khổ không thôi, nói: "Bí thư Lương, tôi không có cái đầu lớn, không mang được cái mũ lớn như vậy, lúc trước tôi không muốn đi, trình độ tiếng Anh của tôi không tốt, không nói chuyện được với đám người Mỹ này, thật ra để tiểu Âu tiếp đãi còn tốt hơn, vì sao ngài lại muốn tôi đi"
...................
*****
Tiểu Âu trong miệng của Tùy Quốc Minh là Lương Hiểu Âu, cháu gái của Lương Thiên Chính, phó chủ nhiệm phòng chiêu thương Đông Giang, từ sau khi chủ nhiệm phòng chiêu thương Đông Giang Lôi Quốc Đào bị bắt, thì công tác của phòng chiêu thương đều do Lương Hiểu Âu làm, thật ra khi đoàn đại biểu Mỹ đến, chủ yếu là do Lương Hiểu Âu tiếp đãi, nhưng mà Lương Thiên Chính nhanh chóng phát hiện ra, trưởng đoàn đại biểu Mỹ Tát Đức Môn Thác là một lão sắc quỷ, thấy cháu gái của mình xinh đẹp, chỉ cần có cơ hội, không phải sờ tay thì cũng ôm vai, Lương Hiểu Âu ngại lễ tiết nên không nói cái gì, nhưng mà Lương Thiên Chính đã nhìn ra, ông cũng không muốn cháu gái bị lão sắc quỷ này quấy rầy, cho nên lần này khi đoàn đại biểu Mỹ rời khỏi Đông Giang đi đến Nam Tích và Lam Sơn tham quan, Lương Thiên Chính không cho cháu gái cùng đi. Ông vốn tưởng rằng Tùy Quốc Minh đi là không có chuyện gì, nhưng không ngờ rằng giữa đường lại nhảy ra một Trương Dương, thằng nhãi này xuất hiện bỗng nhiên khiến cho kế hoạch ký kết làm bạn giữa Đông Giang và New York có vấn đề. Lương Thiên Chính lo lắng một hồi, rốt cục vẫn quyết định lập tức phái cháu gái đi, tất nhiên là không phải đi hi sinh nhan sắc, mà ít nhất cũng có thể làm cho Tát Đức Môn Thác phân tâm.
Lương Thiên Chính kêu cháu gái Lương Hiểu Âu trực tiếp đi đến Cẩm Loan, cần phải thu xếp cho xong chuyện của hai thành phố, vì để ổn thỏa, ông lại gọi điện cho Lý Trường Vũ.
Lý Trường Vũ lúc nhận được điện thoại, thì đoàn đại biểu Mỹ đã đi rồi, Lý Trường Vũ lo lắng rất chu toàn, nếu biểu hiện của mình quá ân cần thì sẽ làm cho bên Đông Giang có suy nghĩ, lần này Nam Tích bọn họ chỉ đóng vai tiếp đãi thôi, đám người Mỹ này là do Đông Giang mời đến, hai bên đều là thành phố anh em, giành đồ của nhau thì không thể làm.
Lương Thiên Chính trong điện thoại nói chuyện cũng rất uyển chuyển, đầu tiên là ông tỏ lòng biết ơn đối với bên Nam Tích vì đã tiếp đãi: "Đồng chí Trường Vũ, đoạn đại biểu Mỹ lần này đã gây phiền phức cho ông"
Lý Trường Vũ cười nói: "Bí thư Lương, làm gì có phiền phức, những người này là khách của Bình Hải, Nam Tích chúng tôi làm tiếp đãi cũng hẳn là"
Lý Trường Vũ rất khách khí, nhưng mà Lương Thiên Chính nghe thì có chút khó chịu, ông cười một tiếng, nói: "Vì mời những người Mỹ này đến Bình hải khảo sát, chúng tôi đã làm không ít công tác, mong rằng có thể thông qua lần giao lưu này mà đẩy mạnh phát triển kinh mậ hai nước, tăng cường quan hệ hợp tác với Mỹ" Có những lời không cần phải nói nhiều, ý tứ chuyển đạt là được.
Nghe lời nghe ra âm, Lý Trường Vũ làm quan đến mức này, căn bản không cần suy nghĩ nhiều cũng rõ ràng ý của Lương Thiên Chính, người ta sợ mình cướp chiến tích đi, Lý Trường Vũ cười nói: "Bí thư Lương, ông yên tâm, tôi nhất định sẽ làm tốt công tác tiếp đãi, dệt hoa trên gấm cho ông" Lời này cũng đã làm rõ, ông yên tâm, chuyện lớn tiếng cướp đoạt thì tôi không làm, tôi chỉ là giúp đỡ dệt hoa trên gấm thôi.
Lý Trường Vũ vừa nói như thế, Lương Thiên Chính ngược lại có chút ngượng ngùng, mình gọi điện thoại này, biểu hiện đúng là khẩn trương, so với Lý Trường Vũ, ông ta có vẻ thiếu độ lượng, thân là một bí thư thị ủy, lãnh đạo cấp phó tỉnh, ông vốn không nên như vậy, thế nhưng tình cảnh hiện nay của Lương Thiên Chính không được tốt lắm, thường vụ phó tỉnh trưởng Triệu Quý Đình gần rời khỏi cương vị công tác rồi, mà vị trí này đến giờ vẫn chưa định, lúc đầu ông là người thuận lợi nhất được chọn vào vị trí thường vụ phó tỉnh trưởng này, thế nhưng bởi vì xảy ra chuyện nước sông bị ô nhiễm, do đó gạt bỏ đi chiến tích sáng lạn nhất trong cuộc đời chính trị của ông, bởi vậy mà tiền đồ chính trị của ông cũng khó bề phân biệt. Nhu cầu cấp bách hiện nay của Lương Thiên Chính chính là một chiến tích lóe sáng, cho nên lần này đoàn đại biểu nước Mỹ đến chơi, đối với ông đã trở nên cực kỳ quan trọng, nguyên nhân chính là như vậy, nên ông mới khẩn trương.
Lý Trường Vũ và Lương Thiên Chính nói chuyện điện thoại xong, ông ta lập tức đoán ra rằng khẳng định là có người đang nói xấu gì đó với Lương Thiên Chính, Trương Dương mang đoàn đại biểu Mỹ đến khu khai phá Nam Tích tham quan, khẳng định có thể đụng vào thần kinh mẫn cảm của lãnh đạo Đông Giang, tuy rằng Lý Trường Vũ rất muốn thừa cơ hội này để ký vài đầu tư, nhưng lo lắng quan hệ giữa hai bên, người dù sao cũng là do Đông Giang mời đến, bọn họ không thể đoạt danh tiếng của Đông Giang được, cẩn thận suy nghĩ lại, Lý Trường Vũ cầm lấy điện thoại, chuẩn bị gọi cho Trương Dương, lúc này thường vụ phó thị trưởng Cung Kỳ Vĩ đến. Lý Trường Vũ nhìn ra Cung Kỳ Vĩ có việc, ông để điện thoại xuống, mỉm cười nói: "Kỳ Vĩ, có chuyện sao?"
Cung Kỳ Vĩ nói: "Ngày hôm nay đoàn đại biểu Mỹ đến khu khai phá của chúng ta tham quan xong, đối với khối đất của chúng ta tỏ vẻ có hứng thú rất lớn, còn đặc biệt tìm tôi hỏi rất nhiều tư liệu. Tôi thấy chuyện này có thể hấp dẫn, có phải là nên để cho Trương Dương làm một hồi không?"
Lý Trường Vũ cười khổ nói ;" Tôi đang chuẩn bị gọi điện cho Trương Dương đây"
Cung Kỳ Vĩ cười nói: "Sao? Ông cũng có cùng suy nghĩ với tôi à?"
Lý Trường Vũ lắc đầu nói: "Tôi vừa nhận được điện thoại của bí thư Lương bên Đông Giang, ông ta kêu tôi làm tốt công tác tiếp đãi"
Cung Kỳ Vĩ sửng sốt một chút, sau đó thì rõ ràng, ông cười nói: "Bên Đông Giang có phải là sợ chúng ta đoạt danh tiếng của bọn họ, dụ đám người Mỹ này đến đầu tư Nam Tích chúng ta không?
Lý Trường Vũ nói: "Thương nhân đầu tư trong đoàn đại biểu này cũng không nhiều, đám người Mỹ này đến đây chủ yếu là xuất phát từ mục đích chính trị, bên trong hơn phân nửa là chính khách"
Cung Kỳ Vĩ nói: "Trương Dương và Tát Đức Môn Thác có giao tình thật sự không tồi, bí thư Lý, tôi nhắc nhở ông một chút, lần này là một cơ hội khó có được, chúng ta không thể để nó bỏ chạy mất"
Lý Trường Vũ nói: "Đoàn đại biểu là do bên Đông Giang mời đến, nếu chúng ta mượn cơ hội này mà thu hoạch một ít lợi ích, người khác có nói chúng ta giành lợi ích của anh em không?"
Cung Kỳ Vĩ nói: "Bí thư Lý, có phức tạp như thế sao?"
Lý Trường Vũ nói: "Sao lại không?"
Cung Kỳ Vĩ nói: "Tôi lại có suy nghĩ khác ông, Nam Tích và Đông Ging đều là anh em, đại biểu của bên New York coi như là một cô gái, anh coi trọng cô gái này, nhưng cô gái này lại không coi trọng anh, lẽ nào em trai không được phép có chủ ý với cô gái này?"
Lý Trường Vũ nói: "Không tốt đâu!"
Cung Kỳ Vĩ nói: "Nước phù sa không chảy ra ruộng người ngoài, so với việc hai anh em đều không tìm được vợ, còn không bằng thả trái tim rộng ra một chút, dù sao thì cũng không để cho người khác"
Lý Trường Vũ không nhịn được nở nụ cười: "Chuyện nước sông bị ô nhiễm đã khiến cho quan hệ của Đông Giang và chúng ta trở nên căng thẳng, nếu như lần này còn phát sinh chuyện không vui, thì sau này chúng ta và lãnh đạo Đông Giang gặp mặt sợ rằng ngay cả nói chuyện cũng không được"
*****
Cung Kỳ Vĩ nói: "Cả ngày đều nói là nhìn đại cục, tôi cảm thấy Đông Giang thân là anh cả, hẳn là phải có lòng dạ như vậy mới đúng, bí thư Lý, ông có thể không chú ý, bên trong có một cô gái người Mỹ, cô ấy là quản lý bộ phận mở rộng hải ngoại của công ty English Bender, đặc biệt cung cấp phần mềm máy tính, bây giờ tổng bộ của bọn họ chủ yếu là thiết kế, trọng tâm sản xuất đã dời, nếu chúng ta có thể nắm chắc cơ hội này, dẫn bọn họ vào Nam Tích, thành lập nơi sản xuất của công ty English Bender tại Nam Tích, thì sau này tương lai sẽ rất rộng mở!"
Lý Trường Vũ vẫn còn có chút do dự.
Cung Kỳ Vĩ nói: " Tận dụng thời cơ, mất rồi sẽ không còn đâu!"
Lý Trường Vũ nói: "Việc này, cần phải cẩn thận!"
..................
Đoàn đại biểu Mỹ khi chiều tối thì đến Cẩm Loan, chính phủ Nam Tích đặc biệt an bài cho bọn họ ở tại thư viện Phụ Minh, đoàn đại biểu xuống xe, thấy được nhân viên tiếp đãi bên phía Đông Giang đã chờ sẵn, phó chủ nhiệm phòng chiêu thương Đông Giang Lương Hiểu Âu cười đứng trước cửa thư viện Phụ Minh chờ.
Lương Hiểu Âu cười rất điềm tĩnh, vươn bàn tay trắng ra chuẩn bị nắm tay với Tát Đức Môn Thác, nhưng mà Tát Đức Môn Thác lại vươn cả hai tay ra, thoạt nhìn nhu là hổ đói muốn vồ mồi, Lương Hiểu Âu rất cảnh giác đối với người nước ngoài này, Tát Đức Môn Thác háo sắc, thấy cô liền có chút không đúng, nếu như không phải là do chú kiên trì kêu cô đến đây, thì cô mới không đến để cho lão già dê này ăn đậu hũ.
Tát Đức Môn Thác thấy người ta không có ý ôm mình, cũng chỉ có thể vươn tay, nắm tay của Lương Hiểu Âu, cúi đầu, hôn một cái, cái lão già này đúng là không biết xấu hổ, hôn đến nổi làm tay của Lương Hiểu Âu đỏ lên.
Trong lòng Lương Hiểu Âu rất phản cảm, nhưng ngoài miệng lại cười nói: "Tát Đức Môn Thác tiên sinh, ông đúng là thân sĩ!"
Tát Đức Môn Thác cười nói: "Nhìn thấy cô đẹp như thế, tôi đương nhiên muốn làm thân sĩ!"
Trương Dương rất rõ ràng đối với Tát Đức Môn Thác, lão già này là cái gì chứ? Một lão khách làng chơi mà thôi, thấy Lương Hiểu Âu xinh đẹp thì ánh mắt liền thay đổi, nhưng mà Lương Hiểu Âu xuất hiện cũng có chút đột ngột, lại còn đột nhiên đi đến Cẩm Loan, hơn nữa còn cản đằng trước bọn họ? Trương Dương vừa suy xét, phỏng chừng chuyền này có thể liên quan đến bên Đông Giang. Hắn cười cười, đi qua, chào hỏi với Lương Hiểu Âu.
Trương Dương là ân nhân cứu mạng của Lương Hiểu Âu, Lương Hiểu Âu cười gật đầu với hắn: "Chủ nhiệm Trương, đã lâu không gặp"
Trương Dương nói: "Người trong quan trường thân bất do kỷ, lãnh đạo muốn, thuộc hạ phải chạy gãy chân, tôi cả ngày đều chạy loạn lên, ở nhà chẳng được bao lâu cả"
Tát Đức Môn Thác lúc này mới chịu buông tay của Lương Hiểu Âu ra, ông ta là trưởng đoàn đại biểu, đầu tiên là phải dàn xếp thành viên trong đoàn xuống.
Lương Hiểu Âu nói:" Chủ nhiệm Trương, tôi đến đây, có thể an bài cho tôi một phòng không?" Cô ấy đột nhiên đến, bên Nam Tích trước đó không có chuẩn bị an bài cho cô, vì thế nên mới hỏi câu này.
Tát Đức Môn Thác ở một bên nghe, mỗi một câu nói của Lương Hiểu Âu ông ta đều nghe rất nghiêm túc, kêu phiên dịch dịch lại cho ông ông, nghe Lương Hiểu Âu nói xong, liền cuống quít nói: "Lương tiểu thư có thể đến phòng của tôi"
Lương Hiểu Âu nghe được những lời này, mặt cười nhất thời đỏ lên, Trương đại quan nhân cũng ngạc nhiên há to miệng, lão khách làng chơi ơi là lão khách làng chơi, ông cũng không biết xấu hổ sao, tốt xấu gì cũng là đại biểu quốc gia, không biết giữ gìn mặt mũi cho hợp chủng quốc Hoa Kỳ sao?
Tát Đức Môn Thác lập tức giải thích: "Lương tiểu thư đừng hiểu lầm, ý của tôi là, đem phòng của tôi tặng cho cô"
Trương Dương cười nói: "Không cần, Tát Đức Môn Thác tiên sinh là khách quý của chúng tôi, Lương tiểu thư cũng là khách quý của Nam Tích chúng tôi, cho dù tôi ủy khuất mình thì cũng không thể chậm trễ với các người, chủ nhiệm Lương, cô đến phòng của tôi đi"
Lương Hiểu Âu đương nhiên rõ ràng Trương Dương là chủ động đem phòng tặng cho mình, nhưng mà lời này nghe ra sao có vẻ không được tự nhiên.
Mọi người lấy được thẻ phòng, trở về phòng. Lương Hiểu Âu tìm được Trương Dương trong phòng khách, cười nói: "Bên Nam Tích các người chuẩn bị rất đầy đủ!"
Trương Dương nói: "Hơi gấp gáp một chút, nhưng mà phòng vẫn đủ, chỉ thiếu một phòng, nên tôi đem phòng của tôi tặng cho cô, tôi đi ra ngoài dạo chơi"
Lương Hiểu Âu nói: "Cảm ơn anh"
Trương Dương cười nói: "Chúng ta là bạn cũ, cần gì khách khí?" Hắn hạ giọng nhắc nhở Lương Hiểu Âu: "Tát Đức Môn Thác là một lão sắc quỷ, cô nên cẩn thận một chút"
Lương Hiểu Âu cười nói: "Lần này tôi đến đây là vì công tác, ông ta là nghị viên của nước Mỹ, không dám làm gì tôi đâu"
Trương Dương nói: "Nhân phẩm của người Mỹ chúng ta cũng không rõ"
Lương Hiểu Âu nói: "Tôi thấy quan hệ của anh và Tát Đức Môn Thác hình như rất tốt.
Trương Dương nói: "Cho dù tốt thì ông ta cũng chỉ là người ngoài, trên quan hệ đối ngoại, còn chúng ta là người trong nước, cần phải giữ"
Lương Hiểu Âu nói: "Nghe nói buổi chiều anh dẫn người Mỹ đi tham quan khu khai phá"
Trương Dương nói: "Cô đến vì chuyện này?"
Lương Hiểu Âu đang chuẩn bị trả lời, thì điện thoại di động vang lên, cô ấy cầm lấy điện thoại di động, trên mặt lộ ra vài phần ngượng ngùng, người gọi điện tới là bạn trai của cô ấy, phó giáo sư của trường đại học sư phạm Đông Giang Thiệu An Khang, lúc đầu hai người hẹn nhau buổi tối nay sẽ đi chơi, kết quả Lương Hiểu Âu đột nhiên nhận được nhiệm vụ, vì thế đành bỏ bạn trai chạy đến đây, cô ấy vừa đi tới thì có điện thoại.
Trương Dương nhìn thần thái nghe điện thoại của Lương Hiểu Âu liền đoán được tám chín phần, lúc này thường vụ phó thị trưởng Đông Giang Tùy Quốc Minh cũng tới, cười nói với Trương Dương: "Tiểu Trương, thật sự là khổ cực cho cậu"
Trương Dương cười nói: "Không khổ cực, làm chủ, chúng tôi phải làm tốt công tác tiếp đãi"
Tùy Quốc Minh gật đầu nói: "Lần này chúng tôi làm rất nhiều chuyện mới mời được đoàn đại biểu Mỹ đến, Đông Giang chúng tôi và New York đã đạt thành nhiều nhận thức chung, nếu như chuyện này thuậ nlợi, chúng tôi và New York sẽ kết thành bạn tốt" Tùy Quốc Minh nói ra câu này là có dụng ý, ông ta muốn nói trước, để chặt đứt ý tưởng trong đầu Trương Dương.
Thật ra Trương đại quan nhân cũng không biết chuyện Đông Giang muốn kết bạn với New York, lời nói của Tùy Quốc Minh đã nhắc nhở hắn, suy nghĩ của Trương Dương không giống với người thường, hắn không có nhiều kiêng kỵ, Đông Giang các người có thể kết bạn với New York, Nam Tích chúng tôi cũng vậy, hắn đương nhiên biết được ý tứ khi nói những lời này của Tùy Quốc Minh, liên tưởng đến việc Lương Hiểu Âu đột nhiên đến, Trương Dương đã rõ ràng, có thể là người ta đã đề phòng hắn như kẻ trộm, sợ hắn dụ mấy người Mỹ này đến Nam Tích đầu tư. Trương Dương bỗng nhiên nhớ đến mấy chữ "nhìn đại cục", lại nghĩ đến hai chữ "hẹp hòi", đám lãnh đạo của Đông Giang các người sao lại hẹp hòi như vậy? Thật ra người Mỹ đầu tư tại Nam Tích hay là tại Đông Giang, cũng là đầu tư cho Bình Hải, bọn họ sao có thể thiếu đi cái nhìn đại cục như thế?
← Ch. 0695 | Ch. 0697 → |