← Ch.0696 | Ch.0698 → |
Tùy Quốc Minh thấy Trương Dương không nói lời nào, vỗ vỗ bờ vai của hắn nói: " Trương Dương, chúng ta là thành phố anh em, lần này nhất định phải ủng hộ công tác của chúng tôi nhiều hơn!"
Trương đại quan nhân ngoài cười nhưng trong không cười, trong lòng nói mẹ nó chứ, nếu như tôi thật sự muốn đá chén cơm của các người, các người chỉ có theo sau ăn đất.
Lương Hiểu Âu nói điện thoại mười phút, lúc trở về, trong đại sảnh chỉ còn lại có Trương Dương, Trương Dương cũng không phải định đợi cô ấy, chỉ là thủ tục vào của tương quan còn chưa có xong xuôi, đang ở chổ phục vụ chờ.
Lương Hiểu Âu đi tới bên cạnh Trương Dương, ngượng ngùng cười cười: "Ngại quá, khiến anh đợi lâu. "
Trương Dương nói: "Tôi không đợi cô, chờ bọn họ làm thủ tục. "
Lương Hiểu Âu không nhịn được trừng mắt liếc hắn, thằng nhãi này cũng không để cho người ta mặt mũi.
Trương Dương nhếch môi cười cười: "À, ai gọi điện thoại thế, thời gian dài như vậy? Đường dây nóng à!"
Lương Hiểu Âu nhịn không được cười nói: "Trương Dương, anh đúng là không nghiêm chỉnh bao giờ. "
Trương Dương nói: "Cái này không phải quan tâm cô sao? Chúng ta không phải là bạn bè?"
Lương Hiểu Âu thở dài nói: "Phiền chết, bạn trai tôi hay ghen lắm. "
Trương Dương nói: "Ghen chứng minh người ta quan tâm cô. "
Lương Hiểu Âu cười cười ngọt ngào, nhưng cô thấy Tát Đức Môn Thác lúc này lại đi tới, trong lòng có chút sợ hãi, cái lão người Mỹ này cười quá dâm đãng, vừa nhìn là biết không phải thứ tốt, nếu như không phải vì công tác, Lương Hiểu Âu mới không muốn ứng phó.
Tát Đức Môn Thác bên cạnh còn có một cô gái nước Mỹ, cái nước ý nghĩ của lão khách làng chơi Mỹ này là tương đương giảo hoạt, ông ta nói với Trương Dương: "Trương Dương, vị này chính là quản lý bộ phận mở rộng hải ngoại của công ty English Bender Tát Lạp, cô ấy muốn đi mua chút đồ, cậu đi cùng cô ấy nha!"
Trương đại quan nhân nghe ra, cái này rõ ràng là muốn đuổi mình đi.
Tát Lạp nhìn xa thấy cũng không tồi, tóc vàng mắt xanh, ngực tấn công mông phòng thủ, bất quá da thật sự là quá trắng, cô ấy nở nụ cười với Trương Dương, cười coi như mê người, bất quá cái miệng hơilớn, Trương đại quan nhân phỏng chừng nếu như mình "KISS" cùng cô ấy, phỏng chừng cả khuôn mặt đều bị cô ấy nuốt vào.
Trương Dương nói: "LEET' S GOO" bởi vậy có thể thấy được, trình độ tiếng Anh của Trương đại quan nhân còn chưa đâu vào đâu.
Tát Đức Môn Thác đuổi được Trương Dương, cười tủm tỉm tiến đến bên cạnh Lương Hiểu Âu: "Lương tiểu thư, có thể ở chỗ này nhìn thấy cô, tôi thật sự là rất mừng rỡ!"
Lương Hiểu Âu nói: "Thành phố lúc đầu an bài tôi tiếp đãi toàn bộ hành trình của đoàn đại biểu, giữa đường bởi vì có việc, tôi bỏ đi một đoạn, chuyện vừa làm xong, tôi liền chạy đến đây, chổ chiếu cố không chu toàn mong rằng Tát Đức Môn Thác tiên sinh lượng giải. ", Tát Đức Môn Thác lắc đầu nói: "Lương tiểu thư, Trung Quốc là đất nước lễ nghi chi bang, hành trình Bình Hải lần này để lại cho tôi ấn tượng khắc sâu, ấn tượng tôi đối với lương tiểu thư càng khắc sâu. "
Lương Hiểu Âu nói: " Ấn tượng của tôi đối với Tát Đức Môn Thác tiên sinh cũng rất sâu. "
Tát Đức Môn Thác chỉ chỉ bên ngoài nói: "Chúng ta đi tán bộ nha!"
Từ giờ đến lúc ăn cơm chiều còn một tiếng đồng hồ, Lương Hiểu Âu thật sự nghĩ không ra lý do từ chối, hơn nữa ngày hôm nay đặc biệt chạy tới chính là vì lôi kéo làm quen người ta, phương diện kinh tế không thể nói, mục đích chính trị tương đối rõ ràng, nhất định phải đem chuyện thành phố hữu hảo xác định xuống.
Hai người đi dọc theo đường đá của Cẩm Loan, Tát Đức Môn Thác hít một ngụm không khí, khoa trương phập phồng nói: "Lương tiểu thư, không khí của Cẩm Loan thật sự mới mẻ!", Lương Hiểu Âu nói: "Cẩm Loan là một trong các địa điểm du ngoạn nổi tiếng của Bình Hải chúng tôi, là khu phong cảnh cấp quốc gia, nơi này có lịch sử văn hóa lâu đời" Lương Hiểu Âu vốn định tiếp tục giới thiệu, Tát Đức Môn Thác lại đột nhiên cắt đứt lời nói của cô ấy: "Bên trong không khí mới mẻ còn kèm theo hương vị thân thể của Lương tiểu thư, thật sự là thấm vào tim phổi!"
Lương Hiểu Âu mặt đỏ lên, Tát Đức Môn Thác thật sự là da mặt dày, không nói được hai câu đã bắt đầu quấy rầy mình, Lương Hiểu Âu nói: "Tham nghị viên tiên sinh, ông có khảo sát thỏa mãn với Đông Giang chúng tôi hay không?" Cô ấy sửa lại gọi tham nghị viên tiên sinh ý là nhắc nhở Tát Đức Môn Thác chú ý thân phận.
Tát Đức Môn Thác nhìn mặt cười của Lương Hiểu Âu, nuốt nước bọt, vừa gật đầu vừa nói:, "Thoả mãn, thoả mãn, cực kỳ thoả mãn, tôi đối với tiếp đãi của Lương tiểu thư càng thoả mãn!" Lương Hiểu Âu nói: "Lúc ở Đông Giang, Lương bí thư có ý định cùng New York kết thành bạn, tham nghị viên tiên sinh đối với cái đề nghị này có cảm tưởng gì không?"
Tát Đức Môn Thác cười nói: "Đông Giang rất không tồi, rất thân thiện!"
Lương Hiểu Âu nghe ông nói như vậy trong lòng vui vẻ, nhưng Tát Đức Môn Thác lại nói tiếp: "Tôi đi tới Bình Hải không lâu, thế nhưng các nơi đều rất thân thiện với chúng tôi, Nam Tích cũng không sai, cũng là thành phố thân thiết với New York!"
Lương Hiểu Âu trong lòng thoáng lộp bộp, Tát Đức Môn Thác thật sự là một lão bánh quẩy, ông ta không có tỏ thái độ, không chỉ không tỏ thái độ, còn cố ý đem Nam Tích nói ra, ông ta muốn cho mình khẩn trương.
Tát Đức Môn Thác là nhân vật gì? Tại chính đàn nước Mỹ trà trộn lâu như vậy, ông tuyệt đối là lão cáo già, từ khi gặp được Lương Hiểu Âu, Tát Đức Môn Thác đã sinh ra suy nghĩ không an phận, Tát Đức Môn Thác biết cô ấy muốn cái gì? Trên đời này không có miễn phí của cơm trưa, bạn muốn thứ gì từ tôi, thì phải nỗ lực trước một chút.
Lương Hiểu Âu nói: "Tham nghị viên tiên sinh, mục đích chuyến này của ngài không phải vì thúc đẩy phát triển chính trị và kinh tế Trung Mỹ sao?", Tát Đức Môn Thác nói: "Cảnh sắc Cẩm Loan đẹp quá, những chuyện công vụ này, chúng ta buổi tối nói!" Câu nói đầu tiên làm câu nói kế tiếp của Lương Hiểu Âu đều bị nghẹn lại.
..................
Trương Dương cùng Tát Lạp đi tới phố đặc sản của Cẩm Loan, Tát Lạp cảm thấy hứng thú đối với mấy món ở đây, một hồi sờ sờ cái này một hồi chạm chạm cái kia, mấy người bán hàng rong môn thấy người nước ngoài, lập tức phấn khởi tinh thần, chợ du lịch trong nước rất không có quy tắc, gặp phải loại thời điểm này, bên tiểu thương đầu tiên nghĩ đến cũng là hung hăng chặt một đao, Tát Lạp vừa cầm lấy một túi đan bằng tay màu sắc rực rỡ, bên kia tiểu tiểu thương vươn năm ngón tay. Trương đại quan nhân cho rằng hắn muốn năm mươi, nhưng người bán hàng rong mở miệng dùng tiếng Anh nói: "Năm trăm!"
Tát Lạp rất thích lật qua lật lại nhìn, cô ấy cũng hiểu được mặc cả: "Ba trăm!"
Người bán hàng rong giả làm ra vẻ rất luyến tiếc: "Ba trăm tám!"
Tát Lạp gật đầu: "Ok!" Cô ấy mở túi tiền lấy tiền.
Trương Dương ngăn cản cô ấy, nói với người bán hàng rong: "Với cái túi rách nát này mà anh còn muốn ba trăm tám, thật đúng là biết hét giá!", người bán hàng rong nói: "Người anh em, cậu có phải là người Trung Quốc không? Phải thì ngoan ngoãn tránh ra!"
Trương Dương chỉ vào mũi hắn nói: "Anh nghe rõ cho tôi, kinh doanh hợp pháp, thành tín làm vốn, chợ du ngoạn Nam Tích chúng ta cũng là vì bị loại tiểu thương không hợp pháp như anh làm cho thối nát. "
*****
Người bán hàng rong vừa nghe phát hỏa: "Mẹ kiếp nói ai thế? Bọn tao buôn bán lúc nào đến phiên mày quản?" Một đám người bán hàng rong xung quanh xông tới hướng Trương Dương.
Tát Lạp thấy tình huống trước mắt có chút sợ, kéo Trương Dương nói: "Tôi không mua, tôi không mua!"
Trương Dương nói: "Tát Lạp cô chờ chút!" Hắn đi qua, nhìn người bán hàng rong nói: "Tôi nói cho anh biết tôi là ai!"
Một âm thanh vang lên bên ngoài đám người: "Chủ nhiệm Trương! Chủ nhiệm Trương!" Là chủ nhiệm quản lý của Cẩm Loan Lâm Thành Các chạy tới, hắn cũng là vừa mới nhận thức Trương Dương, đoàn đại biểu nước Mỹ đi tới Cẩm Loan tham quan, Lâm Thành Các đương nhiên muốn toàn lực ứng phó làm tốt công tác tiếp đãi, hắn cũng dặn dò, cho những tiểu thương này tăng mạnh tính tự hạn chế, nhưng không ngờ rằng lại xảy ra chuyện, hắn hoang mang rối loạn từ trong đám người chen đến đây, đám tiểu thương này thấy Lâm Thành Các, cả đám đều sợ đến nổi nhanh chóng tản ra, Lâm Thành Các có quyền lực rất lớn tại khu du lịch Cẩm Loan, những tiểu thương này nếu ai chọc hắn, chẳng khác nào không muốn tiếp tục kiếm ăn tại Cẩm Loan.
Lâm Thành Các đầu đầy mồ hôi đi tới bên cạnh Trương Dương, vẻ mặt sợ hãi nói: "Chủ nhiệm Trương, xin lỗi, xin lỗi... "
Trương Dương cười nhạt một tiếng, không nói chuyện, biểu tình cũng là tự anh nhìn đi.
Lâm Thành Các căm tức nhìn người bán hàng rong gây sự: "Anh hiện tại đóng cửa cho tôi, thu thập đồ, từ hôm nay trở đi không được bán tại Cẩm Loan!"
Người bán hàng rong sợ đến sắc mặt xám trắng, hai chân như nhũn ra, thiếu chút nữa quỳ xuống tại chỗ cho Lâm Thành Các, vẻ mặt đau khổ nói: "Lâm chủ nhiệm, già trẻ cả nhà chúng tôi toàn bộ đều dựa vào cái sạp này, tôi sai rồi, tôi sai rồi... Tôi sau này cũng không dám nữa... ", Lâm Thành Các cả giận nói: "Danh dự của Cẩm Loan cũng là bị loại tiểu thương không hợp pháp như anh làm cho bại hoại. "
Trương Dương nói: "Quên đi, không cần phải đoạn đường sống người ta, cho hắn một cơ hội đi. ", Trương đại quan nhân không tính toán với một tiểu thương, vô thương bất gian, thấy dê béo ngoại quốc rất ít người còn có thể làm được bổn phận kinh thương.
Người bán hàng rong lúc này biết mình đắc tội đại nhân vật, nhanh chóng đã chạy tới hướng Trương Dương nói lời cảm ơn, Trương Dương nói: ", Cái túi này anh bán thế nào?"
Người bán hàng rong nói: "Vị tiểu thư này coi trọng thứ gì cứ việc cầm, tôi tặng miễn phí!", hắn cầm lấy cái túi tặng cho Tát Lạp, Tát Lạp muốn trả tiền cho hắn, hắn vội vã xua tay nói: "Tặng cho cô lễ vật, không cần tiền, không cần tiền!", hắn là như thế, khiến cho Tát Lạp có chút ngượng ngùng, Trương Dương phát hiện ra cô gái nước Mỹ này cũng hiểu đạo lý lắm, bất quá thật sự đúng là không hợp khẩu vị lắm. Lâm Thành Các lúc này nhanh chóng đi thông báo, khi đoàn đại biểu nước Mỹ dừng chân, bất luận người kinh doanh gì cũng không được phát sinh hiện tượng chặt chém khách, chỉ cần phát hiện, đều bị đuổi khỏi khu du lịch.
Trương Dương không phải muốn tính toán cùng người bán hàng rong, hắn sợ hành vi của những người bán hàng rong này ảnh hưởng đến hình tượng của Nam Tích, vì lợi ích cá nhân mà ảnh hưởng đến toàn bộ lợi ích thành phố, đương nhiên là cái được không bù đắp đủ cái mất. Bất quá Tát Lạp thoạt nhìn cũng không có đem chuyện này để ở trong lòng, cầm cái túi, rất hài lòng, lại mua vài món đặc sản địa phương, lúc đi tới quầy bán đậu hũ thúi của Cẩm Loan, ngửi thấy cái mùi thúi này, không khỏi nhíu nhíu mày: " Cái mùi gì sao mà thối quá!"
Trương đại quan nhân cười nói: " Đậu hũ! Lại nói tiếp, cái này là đậu hũ thúi nổi tiếng nhất của Cẩm Loan đấy. "
Tát Lạp nói: "Thật sự rất thối!"
Trương Dương nói: "Đây là mỹ thực truyền thống Trung Hoa, ngửi thì thúi thiệt, ăn vào lại thơm! Không ăn qua đậu hũ thúi, giống như cô không có tới Cẩm Loan. " Hắn mang theo Tát Lạp đi tới trước quầy, kêu ông chủ quán bán cho hai miếng đậu hũ thúi.
Tát Lạp bịt mũi ở bên cạnh nhìn, đậu hũ chiên vàng, ánh vàng rực rỡ trông rất đẹp mắt, bất quá mùi vị rất thối, Trương Dương cầm cây tăm, cắm vào một miếng, chấm chút tương ớt, bỏ vào trong miệng, làm ra hình dạng hưởng thụ không gì sánh được.
Tát Lạp cũng học theo hắn, cắm một miếng đậu hũ, ăn vào trong miệng, quả nhiên đúng với câu nói kia của Trương Dương, ngửi thúi ăn thơm, cô ấy giơ ngón tay cái lên hướng Trương Dương. Cô gái nước Mỹ nữu cũng thật có thể ăn, ăn hết hai miếng đậu hũ, lại kêu Trương Dương mua cho cô ấy hai miếng, nói là muốn mang về cho những người khác nếm thử.
Trương Dương cười nói: "Cái này cần phải ăn nóng, để nguội ăn không được"
Tát Lạp làm ra vẻ đã hiểu!
Trương Dương tuy rằng nói tiếng Anh không tốt, thế nhưng khi nói có giơ tay giơ chân, giao lưu với Tát Lạp coi như thông thuận, hai người trở lại thư viện Phụ Minh gặp Thường Lăng Phong, Thường Lăng Phong vừa đem mọi chuyện an bài tốt, cười đi đến hướng bọn họ nói: "Đi chơi thế nào?", Trương Dương nói: "Chỉ là cùng Tát Lạp mua chút đồ, còn chưa có hướng thức cảnh sắc của Cẩm Loan. ", Thường Lăng Phong nói: "Lương Hiểu Âu và Tát Đức Môn Thác cùng đi chơi, cậu có phải là nên gọi một điện thoại cho cô ấy, sắp đến giờ ăn rồi. "
Trương Dương gật đầu, Tát Lạp ở một bên vỗ vỗ bụng, Thường Lăng Phong vừa nghe liền biết cô gái nước ngoài này đã ăn đậu hũ thúi, Thường Lăng Phong cười nói: "Đậu hũ thúi tuy rằng ăn ngon, nhưng cũng không thể ăn nhiều, buổi tối chuẩn bị rất nhiều đồ ăn đặc sắc của Cẩm Loan, nhất định phải giữ lại bao tử để ăn!", Tát Lạp hưng phấn gật đầu liên tục.
Thanh niên và thanh niên luôn luôn dễ giao lưu, buổi tối lúc ăn, Tát Lạp và Đỗ Lạp, một cô gái nước Mỹ khác, tất cả đều ngồi xuống cạnh Trương Dương, Thường Lăng Phong ngồi cùng bàn bọn họ, Tát Đức Môn Thác tắc và Lương Hiểu Âu một bàn, thường vụ phó thị trưởng Đông Giang Tùy Quốc Minh ngồi ở bên kia, Tùy Quốc Minh đương nhiên không hy vọng Trương Dương và Tát Đức Môn Thác tiếp xúc quá nhiều, ai cũng đều có tư tâm, Đông Giang bọn họ tự nhiên không muốn đem nỗ lực của mình hai tay dâng lên cho người ta.
Đối thoại tiếng Anh đơn giản Trương đại quan nhân còn có thể đối phó, chỉ khi nào nói tới hợp tác chính trị kinh tế, hắn cũng chỉ có thể sử dụng tiếng Trung, cũng may bên cạnh của hắn có Thường Lăng Phong. Vì chiêu đãi đám người nước Mỹ này, thành phố đặc biệt chuẩn bị thêm vài phiên dịch, hai cô gái nước Mỹ nàytính tình đều rất hào sảng, uống mấy ly với Trương đại quan nhân, bất quá người ta uống nước đá, nói trắng ra cũng là nước, Trương đại quan nhân là uống rượu thật, qua vài ly, tất cả mọi người có chút hưng phấn, Trương Dương hỏi: "Các người có ấn tượng thế nào với Nam Tích chúng tôi?"
Tát Lạp dẫn đầu tỏ thái độ nói: "Tốt, Nam Tích các người không chỉ có phong cảnh đẹp, hơn nữa mọi người rất nhiệt tình, nhất là Trương Dương tiên sinh, anh tuấn tiêu sái, nhiệt tình gợi cảm, phủ định ấn tượng của tôi đối với đàn ông Phương Đông!"
Trương đại quan nhân nghe Thường Lăng Phong phiên dịch xong, có chút đắc ý nở nụ cười ha ha, hắn hỏi: "Tát Lạp đối với đàn ông Phương Đông có ấn tượng gì?", Tát Lạp nói: "Tôi luôn cảm thấy người Phương Đông cũ kỹ, thiếu hài hước, hơn nữa các người không cường tráng bằng người phương Tây!" Trương Dương nói: "Trời! Cô tuyệt đối là hiểu lầm, người Phương Đông chúng tôi dũng cảm thiện lương, lạc quan tích cực hướng về phía trước!"
*****
Tát Lạp cười nói: "Từ trên người của anh thì tôi tin!
Cô gái nước Mỹ Đỗ Lạp kia nói: "Trương Dương, thì ra đàn ông Phương Đông cũng hài hước gợi cảm như thế à!"
Trương đại quan nhân nói: "Đó là bởi vì các người không lý giải với đàn ông Phương Đông chúng tôi. "
Đỗ Lạp nói: "Tôi lý giải, tôi thông qua một người bạn trai Hàn Quốc của tôi. "
Trương Dương có chút hứng thú hỏi: "Hắn thế nào?" Lời này là Trương Dương hỏi khá là mờ ám.
Đỗ Lạp lắc đầu lại bĩu môi: "Hắn không được tốt lắm, không được, cho tới bây giờ chưa từng khiến cho tôi thỏa mãn qua!"
Trương đại quan nhân lại nghe không hiểu, Thường Lăng Phong cố nén cười phiên dịch cho hắn nghe, Trương đại quan nhân liền vui vẻ, đều nói qua con gái nước ngoài rất là cởi mở, quả thế, loại sự tình này cũng có thể nói trên mặt bàn. Trương Dương nói: "Đó là vận khí của cô không tốt, không gặp đúng người!"
Thường Lăng Phong có chút xấu hổ nhìn hắn, Trương đại quan nhân nói: "Không có việc gì, cứ dịch đi!"
Thường Lăng Phong chỉ có thể kiên trì giúp hắn phiên dịch.
Đỗ Lạp mặt mày rạng rỡ nhìn Trương Dương nói: "Tôi nghe nói người Phương Đông trong phương diện này không được. "
Thường Lăng Phong trong lòng nói cái này không phải giao lưu chính trị kinh mậu Trung Mỹ sao? Sao trò chuyện thành vấn đề giao lưu lưỡng tính?
Trương đại quan nhân nói: "Nhầm rồi! Mỗi người có một cái riêng, không phải tôi khoác lác, người Phương Đông chúng tôi trong phương diện này thật ra mạnh hơn đàn đa số đàn ông nước Mỹ nhiều lắm. "
Thường Lăng Phong đổ mồ hôi trán, trời ạ, tên khốn này thật đúng là dám nói.
Trương Dương nói: "Phiên dịch cho cô ấy nghe, dám coi thường năng lực của người Phương Đông chúng ta!"
Thường Lăng Phong bất đắc dĩ lắc đầu, chỉ có thể phiên dịch qua.
Đỗ Lạp đôi mắt xanh quyến rũ nhìn Trương Dương nói: "Tôi không tin!" Lời này Trương Dương có thể nghe hiểu, hắn cũng rõ ràng, cô gái nước Mỹ này đang khiêu khích mình, muốn nếm công phu của mình à, hắc hắc, không dễ dàng như vậy đâu, tôi không phải người tùy tiện.
Trương Dương nói: "Có cơ hội cô gặp phải người như vậy, nhất định sẽ tin tưởng. "
Đỗ Lạp nói: "Tôi thấy người Phương Đông mọi người là người to lớn trên ngôn ngữ, kẻ lùn trên hành động!" Lời này có chút quá phận rồi.
Thường Lăng Phong phiên dịch xong, thấp giọng nhắc nhở Trương Dương: "Tôi nói này, chuyển biến tốt đẹp thì thôi nha, trường hợp này tham thảo vấn đề lưỡng tính không nghiêm túc lắm đâu. "
Trương Dương nói: "Cái này không phải vấn đề lưỡng tính đơn giản, cái này quan hệ đến quốc gia và tôn nghiêm dân tộc. "
Tát Lạp và Đỗ Lạp hai người bỗng nhiên cúi đầu lại gần, chẳng biết trò chuyện cái gì, hai người đều nhìn Trương Dương, bỗng nhiên cùng nhau nở nụ cười. Trương đại quan nhân cho là hai người cười nhạo mình, trong lòng nói đừng nói là hai người, mấy người tôi cũng có thể làm cho các người cởi mũ cởi giáp đầu hàng bỏ chạy, bất quá loại sự tình này không thể tùy tiện, "bạn thân" hiến thân cũng phải phân đối tượng.
Đỗ Lạp cắn môi, pha chút khiêu khích nói với Trương Dương: "Nói nhiều không bằng hành động thực tế!"
Thường Lăng Phong ở bên cạnh cũng nghe không nổi nữa, thật sự là thiên lôi cuồn cuộn, Trương Dương là cái dạng gì hắn rõ ràng, hai cô gái này cũng quá cởi mở rồi, bất quá thấy tình hình quả thật rất có thú vị đối với Trương Dương, Thường Lăng Phong phải nhắc nhở Trương Dương, thời khắc mấu chốt nhất định phải kiềm chế mình, lỡ như xảy ra chuyện gì, chỉ có ảnh hưởng quóc tế mà thôi.
Trương đại quan nhân uống một hớp rượu, má nó, hôm nay không xuất ra chút thủ đoạn, thật đúng là khiến cho hai cô gái người nước ngoài này khinh thường, hắn cười nói: "Xin thứ cho tôi nói thẳng, lý giải về tình duc của người phương Tây các người quá nông cạn. "
Tát Lạp nói: " Lời này của anh tôi không tán thành, tính dục chính là vì truy cầu cảm giác sung sướng tinh thần và thân thể sao?"
Thường Lăng Phong đời này chưa từng gặp phải trường hợp như vậy, hắn vốn định đi, nhưng Trương Dương không thả hắn đi, nếu như hắn đi, Trương đại quan nhân làm sao nghe hiểu hai cô gái này nói cái gì.
Trương Dương nói: "Cho nên tôi nói các ngươi nông cạn. "
Đỗ Lạp nói: "Lẽ nào tình dục của người Phương Đông không phải là vì cái này?"
Trương Dương nói: "Cái này chỉ là một phần bên trong, không có nghĩa là toàn bộ. " Hắn vươn tay nói: "Nắm lấy tay tôi!"
Đỗ Lạp đưa tay ra, Trương đại quan nhân cầm tay của Đỗ Lạp, cười tủm tỉm nói: "Nhắm mắt lại!"
Đỗ Lạp dựa theo hắn nói nhắm hai mắt lại, bỗng nhiên cảm thấy một cổ nhiệt lưu theo lòng bàn tay đưa vào trong thân thể, sau đó một loại cảm giác sung sướng trước nay chưa có tràn đầy mỗi một phần trong thân thể, Đỗ Lạp cố nén cảm giác tê tái làm cho cô ấy sung sướng, nhưng đúng là vẫn không nhịn được, thấp giọng rên rỉ.
Cũng may Trương Dương đúng lúc thả lỏng tay ra, cảm giác khiến cho cô ấy hồn mê phách lạc trong nháy mắt biến mất, Đỗ Lạp mở to hai mắt, buồn bã nhìn Trương Dương, nhưng cảm thấy dưới quần đã ướt sũng, chỉ là nắm tay mà thôi, sao... sao có thể làm cô ấy trong nháy mắt đạt được cao trào.
Tát Lạp tuy rằng không biết xảy ra cái gì, nhưng biểu hiện vừa rồi của Đỗ Lạp bọn họ đều thấy ở trong mắt.
Trương Dương cười tủm tỉm nói: "Cho nên nói nhận thức của các người rất nông cạn, các người cho rằng tính dục là vì truy cầu sung sướng tinh thần và thân thể, nhưng là các ngươi từ trên người đàn ông nước Mỹ, chẳng bao giờ đạt được cao trào chân chính, trên thế giới có thể làm được điểm này chỉ có người Phương Đông chúng tôi!" Thằng nhãi này nói ra lời này tràn ngập kiêu ngạo.
Thường Lăng Phong nhắm mắt lại đem lời này phiên dịch, hắn đối với Trương Dương phải nói là bội phục sâu năm tấc đất, tên nhóc này là ai, cái này con mẹ nó đúng là quá khủng!
Đỗ Lạp si ngốc nhìn Trương Dương, chỉ có tự mình cảm thụ được cái loại tư vị vừa rồi, mới có thể rõ ràng ý nghĩa đích thực trong lời nói của Trương Dương, chỉ một cái nắm tay, Trương đại quan nhân đem dục vọng của cô tất cả đều kích phát ra, nếu như Trương Dương có bất luận yêu cầu gì đối với cô ấy, Đỗ Lạp khẳng sẽ không chút do dự phục tùng mệnh lệnh, người đàn ông Phương Đông thần kỳ này, người đàn ông Phương Đông khêu gợi hấp dẫn này, trên người hắn rốt cục có một loại ma lực gì.
Trương đại quan nhân đắc ý dào dạt, cái này không phải hắn có ý định khoe khoang trước mặt mấy cô gái nước Mỹ này, mặt mũi cá nhân là chuyện nhỏ, vinh dự quốc gia là chuyện lớn, dùng qua thủ đoạn, chỉ sợ sẽ làm cho cô gái Mỹ này nhớ thương suốt đời, chỉ tội nghiệp cho Đỗ Lạp không có ý thức được, đời này không còn cơ hội cảm thụ được loại cao trào này.
Trương đại quan nhân đạt được mục đích chứng thực của mình, cũng không muốn tiếp tục tham thảo loại trọng tâm câu chuyện này, cười tủm tỉm nhìn hai người nói: "Nghe nói lần này các người đến Trung Quốc còn ôm ý niệm muốn đặt tuyến sản xuất tại hải ngoại?"
Thường Lăng Phong thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng đem trọng tâm câu chuyện trở lại đường ngay.
Tát Lạp cười nói: "Khảo sát rất nhiều địa phương, công ty đã thiết lập tại Đài Loan một nơi sản xuất, thế nhưng công nghiệp máy tính phát triển rất nhanh, chỉ dựa vào một nơi sản xuất không cách nào thỏa mãn phát triển cần, cho nên công ty quyết định tiếp tục mở rộng nơi sản xuất, thành phẩm sản xuất tại Trung Quốc rẻ tiền hơn Đài Loan, cho nên chúng ta dự định thiết lập tại nội địa Trung Quốc một nơi sản xuất, tôi lần này đến đây cũng là đại biểu công ty tiến hành khảo sát."
*****
Trương Dương có chút hứng thú nói: " Kết quả khảo sát thế nào? Có ý đồ sơ bộ gì chưa?"
Tát Lạp nói: "Đông Giang biểu hiện hợp tác tương đối tích cực, bất quá tôi khảo sát qua hoàn cảnh của khu khai phá bọn họ, so với Nam Tích cũng không có nhiều ưu thế. " Nói đến đây cô ta cười cười: "Ngày mai còn muốn đi đến khu khai phá Lam Sơn khảo sát, chờ tôi tổng hợp lại điều kiện của ba bên sẽ làm ra quyết định." Thật ra ngay từ đầu người ta căn bản là không có lo lắng đến khu khai phá của Nam Tích, chính là Trương đại quan nhân dốc hết sức thúc bên Mỹ đi khảo sát khu khai phá của Nam Tích.
Chuyện cụ thể Trương Dương không hiểu nhiều, cũng may bên cạnh của hắn còn có Thường Lăng Phong, Thường Lăng Phong đối với mấy thứ này có nhận thức rất sâu, hắn dùng tiếng Anh lưu loát nói chuyện với Tát Lạp. Tát Lạp ngạc nhiên vì tri thức" chuyên nghiệp phong phú của Thường Lăng Phong, nói chuyện với hắn rất ăn ý.
Thời gian ăn của những người khác nước Mỹ cũng không lâu, đại đa số người cùng nhau đi du lãm cảnh đêm Cẩm Loan. Tát Đức Môn Thác cũng là một trong số đó, từ khi Lương Hiểu Âu xuất hiện, lực chú ý của thằng nhãi này hoàn toàn chăm chú vào trên người Lương Hiểu Âu, ngay cả thời gian nói chuyện với Trương Dương cũng không có.
Phó thị trưởng Đông Giang Tùy Quốc Minh đối với tiến triển hiện nay đã biểu thị thoả mãn.
Tát Đức Môn Thác và Lương Hiểu Âu cùng nhau rời đi thư viện Phụ Minh, Trương Dương theo đứng dậy, Tùy Quốc Minh đúng lúc tiến lên ngăn cản hắn, ông cho rằng Trương Dương muốn đuổi theo Tát Đức Môn Thác, cười tủm tỉm nói: "Chủ nhiệm Trương, chúng ta uống một ly nha!"
Trương Dương cười nói: "Tôi lúc đầu muốn đi toilet, được! Tùy thị trưởng, chúng ta uống một ly rồi tôi đi!", Vì vậy lại ngồi xuống cùng Tùy Quốc Minh uống vài ly, Tùy Quốc Minh nghe được Thường Lăng Phong ở đàng kia dùng tiếng Anh giao lưu với Tát Lạp không hề bị cản trở, không khỏi nhìn Thường Lăng Phong, ông không biết gì về Thường Lăng Phong, vốn tưởng rằng là phiên dịch của Trương Dương, nhìn khí chất của Thường Lăng Phong hẳn không phải một phiên dịch đơn giản như vậy. Tùy Quốc Minh thấp giọng nói với Trương Dương: "Hắn là phiên dịch của cậu à?"
Trương Dương cười nói: "Hắn là phó chủ nhiệm ban tổ chức kinh mậu mùa thu của Nam Tích, Thường Lăng Phong. " Tùy Quốc Minh vừa nghe trong lòng không khỏi khẩn trương lên. Thường Lăng Phong và Tát Lạp nói chuyện vui vẻ như thế, không phải chuẩn bị hất chén cơm của Đông Giang chứ?
Trương Dương nói: "Tùy thị trưởng, ngài từ từ uống đi, tôi đi phóng nước!", Tùy Quốc Minh cười cười, gật đầu.
.................................
Trương Dương nhân cơ hội rời khỏi thư viện Phụ Minh. ngẫm lại chuyện này không khỏi có chút buồn cười, lúc đầu sự tình rất đơn giản, bởi vì quan hệ của lợi ích chính trị và lợi ích kinh tế, khiến cho Nam Tích và Đông Giang hai bên lục đục với nhau đề phòng lẫn nhau, thật ra Đông Giang và Nam Tích không phải đều là một phần của Bình Hải sao, vô luận ai được hợp tác, cuối cùng được lợi cũng là Bình Hải. Những người lãnh đạo này cả ngày nói cái gì mà cái nhìn đại cục, nhưng không có mấy người có thể làm được.
Trương Dương vừa ra cửa, Lý Trường Vũ lại gọi điện thoại tới, hỏi tình huống của đoàn đại biểu. Trương Dương đem tình trạng cho tới bây giờ nói đơn giản một lần.
Lý Trường Vũ nghe nói bên Đông Giang phái Lương Hiểu Âu qua, đủ thấy bí thư thị ủy Đông Giang Lương Thiên Chính coi trọng đối với lần phỏng vấn này, ông cười nói: "Trương Dương, nếu người ta khẩn trương như thế, cậu cũng không nên đi lại qua gần với Tát Đức Môn Thác, chúng ta không cần phải làm cho người ta nói xấu. "
Trương Dương nở nụ cười: "Lý bí thư, ông có phải là nghe được cái gì không?"
Lý Trường Vũ nói: "Thật ra không nghe nói cái gì. " Trương Dương đối với Lý Trường Vũ rất lý giải, khẳng định là bên Đông Giang cho ông ta áp lực, Nam Tích và Đông Giang là thành phố không cùng cấp bậc, người ta trên nửa đoạn mà, Lý Trường Vũ khẳng định thừa nhận áp lực của bên Đông Giang, Trương Dương nói: " Cá nhân tôi không có gì, tôi và Tát Đức Môn Thác cũng chỉ là quan hệ riêng tư, người ta từ nước Mỹ xa xôitới, tôi không thể không gặp, cái này cũng không phải là đạo đãi khách của người Trung Quốc chúng ta. "
Lý Trường Vũ nói: "Cậu hẳn là làm thế nào. "
Trương Dương nói: "Tôi không biết, là ông kêu tôi từ Tĩnh Hải chạy tới tiếp đón bọn hắn, nhưng hiện tại lại kêu tôi giữ cự ly với bọn họ, tôi nói Lý bí thư này, ông một hồi kêu tôi đi đông, một hồi lại kêu tôi đi tây, tôi bị ông làm hồ đồ rồi đấy. "
Lý Trường Vũ không khỏi cười nói: "Cậu đừng có nói lung tung, tôi chưa kêu cậu làm cái gì. "
Trương Dương nói:, "Lý bí thư, mọi việc ông đều chỉ nói nửa câu, rốt cuộc có ý tứ ông tốt nhất nói rõ ràng, có phải là bên Đông Giang sợ chúng ta đoạt thành phố hữu hảo của bọn họ, cho đã coi chúng ta là kẻ địch lớn, vô cùng đề phòng?"
Lý Trường Vũ nói: "Tôi đã sớm nói rồi, cậu cái gì cũng đều rõ ràng, nếu cậu đã rõ ràng, còn hỏi tôi làm gì?"
Trương Dương nói: "Lý bí thư, ông rốt cuộc có ý gì? Ông chuẩn bị hi sinh lợi ích của Nam Tích thành toàn cho Đông Giang sao, hay là kêu tôi nên làm cái gì thì cứ làm?"
Lý Trường Vũ nói: " Đoàn đại biểu nước Mỹ là do bên Đông Giang mời tới, rất nhiều chuyện dù sao chúng ta cũng phải cố kỵ. "
Trương Dương nói: "Tôi không sợ tiết lộ cho ngài một tin tức, công ty English Bender ông hẳn là biết, công ty máy tính nổi danh thế giới, hiện tại người ta muốn đem nơi sản xuất đặt tại Trung Quốc, hiện nay đang khảo sát, quyết định sơ bộ chọn một trong hai nơi ở Đông Giang và Lam Sơn để xây nhà máy, ngày hôm nay tôi đem bọn họ cho tới khu khai phá Nam Tích nhìn một chút, bọn họ cũng biểu thị hứng thú đối với khu khai phá chúng ta, từ đầu là hai chọn một, hiện tại đã quyết định ba chọn một, ông nếu như muốn từ bỏ, tôi kêu bọn họ khỏi suy nghĩ. "
Lý Trường Vũ vừa nghe nhất thời khẩn trương, công ty English Bender rất nổi tiếng trên thế giới, cơ hội như vậy chỉ có thể vô tình gặp chứ không thể cầu, ông lập tức nói: "Không vội!", Trương Dương thở dài nói: "Tôi nói Lý bí thư này, tâm tình hiện tại của ông tôi rất rõ ràng, vừa muốn nắm lấy cơ hội trước mắt, lại sợ bị người khác nói ông không trượng nghĩa. " Hắn chỉ thiếu chút nói Lý Trường Vũ là vừa muốn làm kỹ nữ lại muốn lập bài thờ.
Lý Trường Vũ xấu hổ ho khan một tiếng nói: "Đều là người một tỉnh, nếu như thật muốn làm to chuyện, sau này gặp mặt cũng xấu hổ. "
Trương Dương nói: "Là tình cảm cá nhân quan trọng hay là tập thể lợi ích của thành phố quan trọng?"
Một câu nói làm Lý Trường Vũ á khẩu.
Trương Dương nói: "Dù sao người ta đã khảo sát qua, nếu như bọn họ thật sự nhìn trúng Nam Tích. ngài có phải là chuẩn bị từ chối?"
Lý Trường Vũ nói: "Vì sao tôi phải từ chối?", ông cũng bị Trương Dương làm cho nóng nảy, lớn tiếng nói: "Muốn làm thì làm, đã làm thì không chần chờ, lo lắng nhiều như vậy làm gì?"
Trương Dương nói: "Ông lại mâu thuẫn trước sau rồi. "
Lý Trường Vũ nói: "Trương Dương, ý của tôi là cậu không nên quá chủ động, nếu người ta thật sự coi trọng Nam Tích chúng ta, tôi cũng không lý do đem sinh ý ở cửa đẩy đi chổ khác, cậu nói đúng không?"
Trương Dương nói: " Tôi cũng có ý này. "
Lý Trường Vũ nói: " Chiêu đãi người ta cho tốt đi, mặc kệ người ta nghĩ như thế nào, chúng ta làm tốt nhiệm vụ của mình. "
← Ch. 0696 | Ch. 0698 → |