← Ch.0711 | Ch.0713 → |
Trương Dương gật đầu.
Sở Yên Nhiên nói: "Bây giờ em phải đi gặp ông ta! Đừng có ngăn cản!"
Trương Dương vẫn luôn lo lắng tên Lý Đồng Dục sẽ gây rắc rối nên hắn mới tìm tới Tống Hoài Minh trước, Sở Trấn Nam trước khi chết khó khăn lắm với hòa hợp được tình cảm cha con Tống Hoài Minh, không ngờ ông vừa mới qua đời thì Lý Đồng Dục đã mò đến Tĩnh An. Trương Dương đương nhiên không yên tâm để Sở Yên Nhiên đi một mình. Trong tình hình này, muốn ngăn cản cô ấy là không thế, chỉ có lựa chọn duy nhất là đi cùng.
Lý Đồng Dục đợi ở bến tàu hồ Mộng Tiên, lúc gã nhìn thấy Sở Yên Nhiên và Trương Dương đi tàu đến liền nở nụ cười nham hiểm.
Trương Dương không ưa gì Lý Đồng Dục, lần này gã chọn đúng thời điểm để phá đám quan hệ cha con Sở Yên Nhiên, đây đúng là sát thêm muối vào vết thương của người ta. Nếu không phải có mặt Sở Yên Nhiên thì Trương Dương đã thẳng tay tóm lấy cái đầu gã ném luôn xuống hồ cho baba ăn.
Trước ngực Lý Đồng Dục có cài hoa trắng, gã vừa đến buổi truy điện ở quân khu, Sở Trấn Nam có ơn với nhà gã, Lý Đồng Dục đến viếng thăm cũng là chuyện thường.
Dù nhiền năm không gặp, Sở Yên Nhiên chỉ nhìn qua cũng nhận ra ngay Lý Đồng Dục. Sở Yên Nhiên tuy có vẻ trấn tĩnh nhưng trong lòng cô đang rối bời, mọi sự vướng mắc khó hiểu. Lý Đồng Dục đã tiết lộ cho cô một chuyện đáng sợ, nếu gã có thể chứng thực được tất cả thì quan hệ cha con cô... Sở Yên Nhiên không dám nghĩ đến. Tuy cô hiểu rằng, gã Lý Đồng Dục trước mắt này là kẻ không có thiện ý gì, có mục đích cả, nhưng Sở Yên Nhiên vẫn không thể né tránh sự thật, cô muốn biết lúc đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chân tướng thật sự.
Lý Đồng Dục nhỏ giọng: "Yên Nhiên, chú hiểu việc an táng của gia đình cháu, nên không đến quấy rầy sự yên tĩnh của Sở tư lệnh, đau thương rồi cũng sẽ qua thôi. "
"Cám ơn!"
Trương Dương chế giễu nói: "Thật sự là rất biết nghĩ cho người khác!"
Lý Đồng Dục nói: "Tôi cũng không biết đứng từ góc độ của ai mà nói, tôi chỉ muốn kể cho Yên Nhiên một sự thực, cậu không có quyền gì mà đưa ra ý kiến ở đây. "
"Tôi có quyền, Yên Nhiên là vợ sắp cưới của tôi! Tôi không cho phép bất cứ kẻ nào làm tổn thương cô ấy!" Trương đại quan nhân vừa nói mắt nhìn chằm chằm.
Lý Đồng Dục nói: "Nếu biết được chân tướng sự thực mà lại như một sự tổn thương, thì thôi vậy, tôi có thể không làm tổn thương đến Yên Nhiên" gã lấy túi hồ sơ trong tay ra, trâm bật lửa định đốt, tiếng bật tách một cái ngọn lửa đan nhem nhóm, dường như vẫn đang chờ đợi Sở Yên Nhiên quyết định.
Sở Yên Nhiên đưa tay ra: "Đưa cho tôi!"
Lý Đồng Dục gật, gã đưa lại cho cô túi hồ sơ.
Trương Dương giận dữ trừng mắt nhìn Lý Đồng Dục.
Lý Đồng Dục nói tiếp: "Tất cả đều trong đó, xem hay không tùy cháu quyết định!" Nói xong gã bước lên xe, lái đi thẳng.
Trương Dương lo lắng nhìn vào phong thư kia, tuy hắn không biết bên trong có gì, nhưng hắn có thể đoán ra, tài liệu này hẳn sẽ càng làm cho Sở Yên Nhiên thêm đau khổ.
Sở Yên Nhiên đứng ở đó, cô vẫn do dự có nên mở ra không. Đứng lúc lâu, cô mới nhét túi hồ sơ vào trong túi mình.
Trương Dương nhìn thấy cô không định bóc tài liệu ra, trong lòng thấy nhẹ nhõm hẳn, hắn có thể thấu hiểu được lỗi lòng của Sở Yên Nhiên, cô chịu áp lực quá lớn, cô đã không còn là thiếu nữ ngây ngô dễ bị cảm động như trước nữa. Cô đã trưởng thành hơn, có thể phân biệt được trắng đen tốt xấu, bắt đầu học được cách tự che chở chính mình, ông ngoại qua đời đã khiến cho cô vô cùng đau lòng, cô không dám tiếp tục đối mặt với sự thật mà gã Lý Đồng Dục kia cung cấp, trước khi chưa chuẩn bị được tâm lý sẵn sàng, cô quyết định sẽ không mở phong thư này ra.
Trương Dương nói: "Lý Đồng Dục vẫn luôn yêu thầm mẹ em, hắn làm ra thứ này.... "
Sở Yên Nhiên lắc đầu, không cho Trương Dương nói tiếp, cô đi về phía một kho xe ở gần ngay bến, Trương Dương đi theo sau đó, cô mở cửa kho ra, bên trong có một chiếc xe Jeep màu đỏ. Nhìn thấy chiếc xe, Trương Dương không khỏi nghĩ đến cảnh khi họ gặp gỡ ở thôn Hắc Sơn, từ khi sang Mỹ, Sở Yên Nhiên chưa hề mở kho xe này, cạnh chiếc xe Jeep vẫn còn dựng một chiếc xe máy, Sở Yên Nhiên dỡ bỏ tấm vải phủ bụi ra, bên trong là chiếc suzuki màu đen mà cô yêu thích.
Sở Yên Nhiên vỗ nhẹ vào đệm xe, sau đó ngồi lên xe, cô nhấn nút ga, tiếng máy khởi động gầm lên từng đợt. Chiếc xe tuy bị để lâu trong kho nhưng vẫn có thể nổ máy khỏe như thường.
Từ ánh mắt của Sở Yên Nhiên, Trương Dương như hiểu ra điều gì, hắn lên tiếng ngăn cản: "Yên Nhiên, đừng... "
Sở Yên Nhiên đã tăng chân ga, chiếc xe máy phóng đi như tên bắn ra khỏi kho. Phóng qua cả Trương Dương, trong nháy mắt đã tuột khỏi tầm mắt.
Trương Dương thầm nghĩ không ổn, lúc Sở Yên Nhiên tâm trạng không tốt, cô ấy chỉ muốn "đi bão", dùng cái cảm giác lướt nhanh với tốc độ cao để quên đi mọi thứ.
Trương Dương vội vàng mở chiếc xe Jeep kia ra, may mà cửa xe không khóa, hắn ngồi vào đó rồi lấy khóa dự phòng sau tấm chắn ánh sáng mở khóa xe. Tiếng xe khởi động cũng được một tí lại đứt đoạn, ga đến ba lần mãi mới được, hắn lái xe đuổi theo Sở Yên Nhiên.
Cứ men theo dọc đường quốc lộ, Trương Dương nhanh chóng tăng tốc lên hơn 100 km/h, hắn cũng nhìn thấy Sở Yên Nhiên nhưng cô đã đi xa như một chấm đen đang di chuyển. Trương Dương lại nhấn chân ga mạnh lên, Sở Yên Nhiên đương nhiên biết Trương Dương đuổi theo mình, cô cũng tăng tốc, lại càng làm tăng khoảng cách giữa hai bên.
Chiếc xe này không hợp với đường cao tốc, đây không phải là đường đua thích hợp với loại Jeep này, bất lợi hơn nữa là, chưa đi được bao lâu thì xe đã báo hết xăng, Trương Dương đành phải tìm một trạm xăng trước.
Đợi sau khi bơm xăng xong, Sở Yên Nhiên sớm đã đi mất tăm tích, Trương Dương lại men theo con đường này mà đuổi tìm, sắp đi vào khu thành Tĩnh An. Hắn có nhiều bạn ở đây, nhưng nghĩ lại trước sau vẫn gọi một cuộc cho Hồng Trường Vũ, Hồng Trường Vũ biết tin Sở Yên Nhiên mất tích, mà lại là cô ấy phóng xe máy đi, ông lại càng lo lắng, nói với Trương Dương: "Tôi lập tức cho người đi tìm, Trương Dương, cậu đi tìm xung quanh đó, nhất định không được để Yên Nhiên xảy ra chuyện. Đúng rồi, trước đây con bé rất hay đến trạm bảo dưỡng xe Duyệt Động, nó rất thân với ông chủ ở đó, cậu đến đó thử xem. " Câu này đã nhắc Trương Dương nghĩ ra, trước đây có lần hắn và Sở Yên Nhiên đã từng đến đó, Sở Yên Nhiên còn nói chiếc xe máy kia là mua ở đó.
Trí nhớ của Trương Dương cực kì tốt, hắn dựa vào đó mà tìm được trạm bảo dưỡng, tuy lần trước đến nơi này đã cách đây gần ba năm, nhưng trạm xe này không thay đổi mấy, ông chủ Trang vẫn đang sửa xe cùng với đám thợ. Nhìn thấy chiếc xe Jeep màu hồng đi tới, ông ta dừng tay, ra đón tiếp.
Trương Dương mở cửa xe: "Ông Trang!"
Ông Trang không nhận ra Trương Dương: "Là... Sao lại lái xe của cô Sở thế này?" Nói xong ông ta nghĩ ra điều gì cười nói: "Tôi nhớ rồi, trước đây cậu từng đến đây với cô Sở!"
Trương Dương cười gật đầu: "Ông Trang, có thấy Yên Nhiên qua đây không? Tôi là chồng chưa cưới của cô ấy!"
Ông chủ đáp: "Không, mấy hôm trước có đến đây, nói chuyện hai ba câu, sao thế? Hai người cãi nhau à?"
Trương Dương đáp: "Cô ấy vừa cưỡi con xe Su đi mất, tôi không đuổi kịp cô ấy, còn nhớ chứ? Chính là con xe Suzuki mua từ ông đó@!"
Ông chủ nói: "Nhớ chứ, tôi vẫn nhớ, nhưng cô Sở lâu lắm rồi có đi bão đâu... "
Trương Dương nói: "Ông có biết cô ấy có thể đi đâu không? Tôi sợ cô ấy gặp nguy hiểm/"
Ông Trang suy nghĩ một lúc rồi nói: "Hai hôm trước cô ấy đến đây có hỏi tôi, còn hỏi cái đám đua xe ở gần đây còn hoạt động không, còn tổ chức đua xe dưới tầng ngầm không, ha ha, tôi còn hứa rằng nếu có thời gian sẽ đưa cô ấy đi. "
"Ở đâu vây/"
Ông Trang nói: "Bắc Tứ Hoàn, con đường đó đang được phong tỏa để thi công, gần đây dân bão đều tụ tập ở đó, đi, tôi sẽ đưa cậu đi!"
Ông Trang ở cửa xe bước lên.
Trương Dương đi theo chỉ dẫn của ông mà đến Bắc Tứ Hoàn, con đường này đã được thi công hoàn thiện, gần tám km đường từ hồ của nhà Lý đến thôn Tào đã xây xong xuôi. Con đường mới này chưa đưa vào sử dụng đã thu hút sự chú ý của dân bão, họ lén vào đây bằng lối hổng từ thôn Tào dẫn vào, sau khi đêm xuống thì tiến hành đua xe.
Lối hổng này không lớn lắm nên xe của Trương Dương không qua được, ông Trang đành bảo Trương Dương để xe ở lại. Lúc dừng xe hắn nhìn thấy một loạt đám người cưỡi các kiểu moto lần lượt chạy vào lối hổng.
Ông Trang quen biết hầu hết đám người ở đây, ông tìm đến hai người quen biết bảo họ cho đi nhờ vào trong, Trương Dương lấy làm lạ hỏi: "Đua xe dưới hầm không phải là đã bị cấm rồi sao? Sao vẫn có nhiều người đến đây tụ tập vậy? Lẽ nào cảnh sát Tĩnh An không quản sao?
Người lái xe moto đằng trước Trương Dương nghe thế cười nói: "Dân nơi khác phải không? Có biết sân này là do ai tổ chức không? Con trai thị trưởng Tôn của chúng ta đó!"
Trương Dương nhíu mày, hắn đột nhiên nghĩ đến một người: "Thị trưởng Tôn nào cơ?"
Ông Trang khẳng định đúng như suy nghĩ của hắn: "Là công tử nhà Phó thị trưởng thường vụ Tôn Quốc Bình đó, bây giờ là chủ tịch Ma Hiệp Tôn Hiểu Vĩ!"
Trương Dương vừa nghe biết là Tôn Hiểu Vĩ, trước đây đã từng xích mích với hắn. Trong lần đua xe ngầm lần đó, Trương Dương còn nhớ có thằng hỗn láo biệt danh là hòa thượng bị hắn đánh cho một trận tơi bời. Tôn Hiểu Vĩ thằng này lại xông vào ăn hôi đá thêm hai quả. Sau đó tên hòa thượng kia vì có bệnh tim mạch nên đột tử luôn. Vụ này khiến cho Tống Hoài Minh phải ra mặt giúp.
Ông Trang và Trương Dương đi đến bãi đua, ở đây có gần một trăm xe máy tập kết, tiếng moto ầm trời gầm gừ từng đợt cứ thế rú lên, Trương Dương nhìn xung quanh đám người mong thấy bóng dáng Sở Yên Nhiên. Hắn tìm khắp cũng vẫn không thấy chiếc se moto đen của cô.
*****
Ông Trang cũng không thấy gì, thở dài: "Có lẽ không có ở đây đâu!"
Trương Dương gật đầu, theo tâm trạng của Sở Yên Nhiên có lẽ cô ây chẳng có tâm trí đâu mà tới đây đua đòi, hắn cứ đi đến đây tìm không chắc sẽ thấy cô, hắn thực không biết làm thế nào để tìm được.
Trương Dương chuẩn bị rời đi thì nghe thấy giọng nói: "Xem ai đến với chúng ta này!"
Trương Dương cũng nghĩ sẽ gặp Tôn Hiểu Vĩ ở đây, bởi vì đám moto ở đây là do gã lập ra. Nhưng gã này lại cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, vụ ân oán với Trương Dương đã qua hơn ba năm nhưng gã vẫn không thể quên được nỗi nhục mà mình phải chịu đựng, hơn ba năm, nhiều sự đổi thay, cha gã tổng bí thư thị ủy Tôn Quốc Bình giờ đã là phó thị trưởng thường vụ Tĩnh An, còn gã dựa vào danh tiếng của cha mà làm mấy vụ làm ăn. Vậy nên bất luận là quan hệ xã hội hay về thực lực kinh tế gã đều có thừa, hơn ba năm trước ăn hai phát bạt tai giáng trời của Trương Dương làm gã găm sâu mối thâm thù, gã cũng khắc khổ rèn luyện thân thể, cho rằng mình là một nam nhi chi nhục, rồi cũng có một ngày, gã sẽ báo thù, gã muốn trả lại Trương Dương vài cái bạt tai.
Qua phong độ của Tôn Hiểu Vĩ, Trương Dương cũng nhận ra gã đã thay đổi rất nhiều. Trương Dương điềm đạm cười: "Tôn Hiểu Vĩ, lâu rồi không gặp>"
Tôn Hiểu Vĩ kiêu ngạo nhìn hắn: "Trương Dương, nghe nói mày đã đính hôn với Sở Yên Nhiên!" Trương Dương gật đầu, Hiểu Vĩ chủ động đưa tay về phía hắn: "Chúc mừng!" Chí ít lúc đầu Tôn Hiểu Vĩ cũng biểu hiện phong độ quân tử, nhưng trong lòng gã lòng căm thù ghen ghét đang nảy lửa, chỉ hận một nỗi không thể thịt luôn Trương Dương.
Trương Dương đưa tay ra, Tôn Hiểu Vĩ bắt lấy tay hắn, Trương Dương thấy cái nắm tay xiết chặt, lúc hắn đang định vận lực đáp trả thì lại thấy đan điền của mình bị đau nhói. Trương Dương biết đó là do lúc vận công cứu Sở Trấn Nam làm nội lực hao tổn dẫn tới. Phải trong một thời gian dài, hắn không được vận động chân khí. Tôn Hiểu Vĩ nhìn sắc mặt yếu ớt của Trương Dương, thầm vui mừng, cho rằng bao lâu khổ công luyện tập của mình giờ đã có hiệu quả. Gã lại không hề biết biểu hiện đó của Trương Dương là do nguyên nhân từ phía bên trong cơ thể.
Sau khi buông tay ra, Trương Dương khen gã: "Đúng là có thực lực, xem ra không khổ công mấy năm này luyện tập!"
Tôn Hiểu Vĩ nói: "Sống ở cái thế giới này, dù sao thì cũng phải học cách bảo vệ chính mình. " Trương Dương cười, hắn cũng không muốn dây dưa với gã đần này thêm nữa: "Tôi còn có việc, đi trước đây!" Tôn Hiểu Vĩ nói: "Ai đến đây đều là vì đua xe, cuộc đua còn chưa bắt đầu. Sao lại đi chứ?" Trương Dương đáp: "Tôi không hứng đua xe, hơn nữa tôi cũng không có xe!" Tôn Hiểu Vĩ cười ha ha: "Không có hứng, hay là sợ!" Gã cho rằng mình đã có đủ thực lực để khiêu chiến với Trương Dương, huống hồ hôm nay gã lại chiếm vị trí chủ nhà ưu thế. Đám người quanh đây đa số đều ở phe gã, gã sẽ không tha cho Trương Dương dễ dàng như vậy, nhất định phải sỉ nhục hắn.
Trương Dương còn đang nghĩ đến Sở Yên Nhiên, hắn không có thời gian để tiêu khiểu với gã Tôn Hiểu Vĩ này, hắn quay người bước đi, Tôn Hiểu Vĩ kêu to phía sau: "Trương Dương, quả nhiên không có gan!"
Trương Dương dừng bước chân, rồi hắn lại lắc đầu đi tiếp, chưa đi được vài bước thì đã có hai gã cưỡi xe moto to cao vòng qua chặn đường, Trương Dương nói: "Tránh ra!" Hai tên kia không hề tránh đường, ngược lại còn rú ga tiến thẳng về phía Trương Dương. Thân thể Trương Dương cũng không linh hoạt như bình thường, hai chiếc xe máy nhanh chóng đâm vào hắn rồi lại chia vòng ra, cứ thế vậy quanh hắn chạy đi chạy lại, chúng đang bao vậy Trương Dương.
Tôn Hiểu Vĩ cười ngông cuồng: "Hoặc là đua xe, hoặc là tới đây cúi lậy tao nhận sai, tao sẽ để cho mày đi!" Trương Dương đột nhiên cảm thấy mình như con hổ bị lạc bị ức hiếp, định đến đây tìm Yên Nhiên không ngờ lại gặp thằng oan gia này.
Ông Trang thấy tình hình không ổn, vội lấy điện thoại gọi điện. Người ông có thể tìm chỉ có Sở Yên Nhiên, ông có số của cô nhưng gọi mấy lần mà không được nhưng ông vẫn vừa gọi vừa xem tình hình. Giờ lại có thêm mấy chiếc xe máy chạy vây xung quanh Trương Dương, chúng cứ thế rú ga ầm ĩ. Trương Dương ở chính giữa, hai tay để sau người, vẻ mặt vẫn bình thản không hề có chút kinh sợ. Tuy nhiên trong đầu Trương Dương đang rất buồn bực, nhìn thấy đám chuột nhắt hôi hám ngạo mạn này, nếu là bình thường Trương đại quan nhân hắn đã sớm cáu giận điên người, ra tay đánh cho cả đám tè cả ra quần. Nhưng bây giờ không đúng lúc, cơ thể hắn chưa hồi phục, đang suy nhược không được vận công chân khí, nếu không kinh mạc của hắn sẽ bị phá vỡ, khó mà hồi phục lại được.
Gã Hiểu Vĩ cầm chai coca uống một hụm sau đó nén mạnh nó vào phía Trương Dương, Trương Dương nhanh chóng né được. Chai coca rơi bịch xuống phía sau chân Trương Dương, mảnh thủy tinh vỡ văng khắp nơi.
Một gã đầu trọc to cao lực lưỡng bước đến bên cạnh Tôn Hiểu Vĩ, gã là Nhị Bảo, em ruột của tên hòa thượng bị chết đột tử cách đây ba năm. Lúc đó theo khám nghiệm tử thi của phía cảnh sát, đã giám định tên hòa thượng chết vì ngoài ý muốn, không liên quan gì tới Trương Dương và Tôn Hiểu Vĩ. Sau đó Trương Dương rời khỏi Tĩnh An, Tôn Hiểu Vĩ vẫn ở đây, khi người nhà tên hòa thượng tìm tới gã, tuy không phải chịu trách nhiệm hình sự gì nhưng để thoát khỏi sự việc gã đã phải tiêu tốn rất nhiều tiền, tới tận năm vạn đồng. Tuy nhiên cũng qua đó mà gã quen thân được với Nhị Bảo em của tên hòa thượng kia. Tiếp xúc lâu dần hai thằng trở thành bạn bè, gã đã chi phối hoàn toàn cái đầu trọc ngu ngốc của Nhị Bảo, gã nói: "Nhìn thấy chưa, lúc đó anh cậu đã đánh nhau với thằng đó, bệnh tim mới bị tái phát, chính là thằng Trương Dương. " Mần mống oán hận từ đó mà nảy sinh, sự thù hằn khó mà nguôi ngoai, tên Nhị Bảo gọi thêm vài thằng bạn hữu, tất cả đều cầm chai coca mà vây quanh vòng tròn đó, chúng nó thay nhau ném liên tiếp chai coca về phía Trương Dương. Trương Dương lại không có cách nào thoát khỏi vòng vây xe máy bao quanh mình, trong chốc lát, xung quanh hắn toàn là mảnh thủy tinh vỡ vụn, ở dưới chân Trương Dương chai thủy tin ném tới tấp, hắn không thể tránh nổi.
Ông Trang gập điện thoại lại, ông đi đến phía Tôn Hiểu Vĩ, tươi cười: "Anh Tôn, đừng đùa nữa... Là tôi đưa cậu ta đến, nể mặt tôi đi!"
Tôn Hiểu Vĩ nhếch mép cười, đột nhiên giơ một chai coca lên đập thẳng vào trán của ông: "Mẹ mày là cái thá gì? Sao tao phải nể mặt mày?"
Đầu ông Trang bị đập bể, máy cứ thế chảy dòng dòng xuống mặt, ông hoảng sợ ôm chặt lấy đầu mình.
Tiếng Trương Dương vang lên: "Tôn Hiểu Vĩ, tao chơi! Mẹ mày không phải rất có khí phách sao? Một chọi một!"
Tôn Hiểu Vĩ cười ầm lên, gã vỗ tay bồm bộp, mấy chiếc xe máy đều tản ra.
Trên mặt, trên tay Trương Dương đều bọ mảnh thủy tinh cắm đầy máu, hắn bình tĩnh nhìn Tôn Hiểu Vĩ chăm chú: "Mấy năm không gặp, vẫn chơi cái trò ấy, có được coi là một nam tử chân chính không mày? Ưỡn ngực lên xem, có gan thì tự mình đối mặt với tao!"
Nhị Bảo hùng hổ bước tới, tay phải gã cầm một ống sắt, gã dê ống sắt trên đường đi đến ma sát tóe lửa, theo sau đó là vết dài bốc cháy, âm thanh cực kì chói tai. Tên thỏ đế nhát chết chính là Tôn Hiểu Vĩ, Nhị Bảo chẳng qua bị gã lợi dụng phái làm tiên phong.
Nhị Bảo đến trước mặt Trương Dương giận dữ hét: "Mày có biết bố mày là ai không?"
Trương Dương thở dài: "Thằng thộn này, tao không quen, nhưng chỉ cần nhìn cũng biết mày đang bị thằng khác lợi dụng, bị nó mua chuộc rồi lại làm chân osin giúp nó kiếm tiền. "
Nhị Bảo giận dữ: "Chính mày hại chết anh tao!" Gã vung ống sắt lên, xoạt! Cây gậy nhằm thẳng vào đầu Trương Dương, tên Nhị Bảo này là kẻ hành động lỗ mãng, còn không có thuốc chữa hơn cả thằng anh nó.
Đang lúc cơ thể Trương Dương suy nhược nhất, hắn cố gắng không hành động bừa dùng tới chân lực của mình, tay phải giơ lên đỡ lấy ống sắt rồi thuận theo hướng gậy mà đẩy xuống phía dưới, Nhị Bảo cảm thấy như sức đập của mình bị vô hiệu hoàn toàn. Ống sắt đập mạnh thế cuối cùng lại bị một tay Trương Dương gạt nhẹ nhàng như thế này, cứ như là tự mình phang ống sắt xuống đất, như thế thân thể của gã cũng theo quán tính mà mất thăng bằng. Thân người to cao của gã cũng bổ nhào về phía trước, gã định dùng ống sắt để trống mình, nhưng ống sắt lại vô tình trống lên một mảnh thủy tinh, kết quả là gã ngã oạch xuống đât một phát thê thảm! Tiếng gã kêu thật khó nghe, nếu là chỗ bằng thì ngã không vấn đề gì, nhưng dưới đất toàn mảnh thủy tinh, đây đúng là gieo nhân nào gặt quả ấy. Nhưng lúc gã ngã xuống đống thủy tinh cũng may phản ứng nhanh nên chống hai tay ra đỡ, cũng tránh khỏi tổn thương tới thân người. Hai tay gã bị thủy tinh trọn vào vô số, đau ghê gớm, máu chảy phun ra làm gã gào ầm lên.
Trương Dương đã đi ra một cách tự do, tuy vừa rồi ra tay chỉ trong phút chốc nhưng giờ nhịp thở của hắn cũng đã dồn dập căng thẳng hẳn lên.
Tôn Hiểu Vĩ vung thay một cái, suất hơn cả chục người quây lấy Trương Dương.
Trương Dương hừ một tiếng, vẻ mặt đằng đằng sát khí như bị phủ bởi một màn sương dày đặc, Tôn Hiểu Vĩ được đà không hề buông tha người khác mà chọc giận vào Trương Dương. Trương đại quan nhân hôm nay dù có liều mạng tổn thương đế kinh mạch cũng phải dạy cho lũ nhãi nhép này một bài học
Phía sau lưng có bốn chiếc moto đang rú ga ầm lên, mục tiêu của chúng là nhằm đúng vào Trương Dương.
Tôn Hiểu Vĩ cười lạnh lùng: "Trương Dương, mày cũng có ngày hôm nay!"
Một chai coca đột nhiên từ đâu văng ra, lúc Tôn Hiểu Vĩ nhìn thấy thì cái chai đã phi thẳng vào đầu gã, bụp! Trúng luôn vào đầu, nhưng chai coca này lại không bị bể, rơi xuống đất choang một tiếng. Đầu tên Hiểu Vĩ đau tê dại, gã gào lên thảm thiết: "Mẹ đứa nào?"
Sở Yên Nhiên vặn tay ga lái chiếc xe Suzuki xông vào, phân rẽ cả đám người ra, Trương Dương vui mừng nói: "Yên Nhiên""
Sở Yên Nhiên nói: "Lên xe mau!"
Tôn Hiểu Vĩ ôm đầu, đau đến mức cúi đầu sát đất.
Sở Yên Nhiên nói: "Tôn Hiểu Vĩ, nghe cho rõ đây, Trương Dương là chồng chưa cưới của tao, ăn hiếp anh ấy cũng là ăn hiếp tao!" Toàn thân Sở tiểu thư như ánh lên chất anh hùng sáng chói, Trương đại quan nhân lần đầu tiên có cảm giác được làm người đàn ông, hắn lại tự nhiên cảm thấy sự bình an tuyệt đối. Nam nhi không nhất định lúc nào cũng là kẻ mạnh, cũng phải có lúc được phái nữ che chở, cái cảm giác đó... Thật sự là very good.
← Ch. 0711 | Ch. 0713 → |