Vay nóng Homecredit

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 0718

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 0718: An ủi anh một chút
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)

Siêu sale Lazada


Đội rước đuốc vẫn chưa được thành lập chính thức, nhưng số tiền tài trợ ở hiện trường đã lên tới ba ngàn vạn, năng lực hút tiền của Trương đại quan nhân thật sự là khiến người ta líu lưỡi. Dựa theo cách nói của Cừ Thánh Minh, hắn không phải đang làm đội rước đuốc, hắn là muốn lập đội tài trợ.

Trương đại quan nhân cũng có đạo lý của hắn: "Binh mã chưa động, lương thảo đi trước, mục đích tôi hiện tại lôi kéo tài trợ chẳng phải là vì muốn làm tốt vận hội tỉnh ư, vận hội tỉnh làm thật náo nhiệt, người có mặt mũi nhất là ai?"

Cừ Thánh Minh cười nói: "Ai?"

Trương đại quan nhân nói: "Ngài không phải biết rõ còn cố hỏi ư? Đương nhiên là ngài rồi, chúng ta là đang làm vận hội tỉnh Bình Hải, tổ chức thành công, ngài được phong quang nhất, sau đó bí thư thị ủy Lý, tôi nhiều nhất chỉ được xếp thứ ba, ngài thấy có phải không?"

Cừ Thánh Minh bật cười ha ha, y cũng không thể phủ nhận một bộ phận trong lời nói của Trương Dương là sự thật.

Trương Dương nói: "Chủ nhiệm Cừ, tôi phí bao công sức làm vận hội tỉnh, vắt óc nghĩ mưu kế lôi kéo tài trợ, ngài cũng không thể chỉ khoanh tay đứng nhìn được, vận hội tỉnh tuy rằng Nam Tích là chủ nhà, nhưng tổng chỉ huy của hoạt động này vẫn là ngài, đừng nhìn tôi bận ngang bật dọc, kỳ thật chỉ là đang gõ trống khua chiêng cho ngài thôi. "

Cừ Thánh Minh lập tức cảnh giác, thằng ôn này đang lập bẫy, muốn dụ mình vào, Cừ Thánh Minh cười nói: "Cậu đừng có mà kéo nghé con với tôi, rốt cuộc là muốn nói gì thì cứ nói thẳng ra đi. "

Trương Dương cười nói: "Tôi biết chủ nhiệm Cừ là người thông minh mà, ngài đừng sợ, tôi không tìm ngài đòi tiền đâu, nếu muốn ngựa chạy nhanh, cỏ khô nhất định phải cung cấp rồi, tôi tìm ngài đòi chính sách, kế tiếp chính là vấn đề bán đấu giá quyền rước đuốc, lúc trước chỉ bán đấu giá có hai bó thôi đã có bao người nói ra nói vào rồi, hệ thống thể dục thể thao của rất nhiều thành thị của Bình Hải chúng ta đều thiếu tiền, tuy rằng chủ ý bán đấu giá quyền rước đuốc này là tôi nghĩ ra, nhưng một khi liên quan tới lợi ích kinh tế, khó đảm bảo người khác sẽ không sản sinh ra ý kiến gì. "

Cừ Thánh Minh nói: "Tôi không phải đã nói rồi sao? Bán đấu giá quyền rước đuốc được bao nhiêu tiền đều dùng cho tài chính vận hội tỉnh lần này, cậu cho rằng tôi nói giữ lời à?"

Trương Dương nói: "Tôi không phải hoài nghi ngài, tôi là lo lắng trong quá trình thực thi cụ thể, có người ở sau lưng phá rối, cho nên chuyện này ngài phải ra mặt chủ trì. "

Cừ Thánh Minh nói: "Theo ý của cậu là muốn để chuyện này cho tôi làm?"

Trương Dương cười nói: "Cho nên mới nói chủ nhiệm Cừ ngài là người thông minh, chuyện bán đấu giá đuốc tôi giao cho phó chủ nhiệm Lý Hồng Dương, trình tự cụ thể anh ta sẽ phụ trách. "

Cừ Thánh Minh nói: "Thằng ôn cậu chơi bàn tính như ý à, bảo tôi trơ cái mặt già đi thu tiền, còn cầm sổ sách là người của các cậu. "

Trương Dương cười nói: "Anh minh, thật sự là anh minh, được công tác dưới sự lãnh đạo và chỉ huy của một người anh minh như ngài đúng là may mắn của tôi. "

"Bớt vỗ mông ngựa tôi đi, thằng ôn cậu đúng là láu cá, bị cậu bán đứng mà còn phải giúp cậu kiếm tiền!" Cừ Thánh Minh vừa bực mình vừa buồn cười nói.

Trương Dương sở dĩ giao chuyện bán đấu giá quyền rước đuốc cho Cừ Thánh Minh, là vì hắn sau khi cân nhắc cẩn thận cảm thấy công tác Ủy ban thể dục thể thao ở các nơi không dễ khai triển, mình ở Nam Tích bị đẩy ra đầu trận tuyến, nhưng tới các thành thị huynh đệ khác khẳng định sẽ bị chống đối, Cừ Thánh Minh là chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao tỉnh, trong hệ thống thể dục thể thao Bình Hải bất kể quyền lực hay là uy tín đều là cao nhất, nếu cán bộ Ủy ban thể dục thể thao địa phương dám chống đối y, với tính cách của Cừ Thánh Minh khẳng định sẽ không tha cho hắn, hành động này của Trương đại quan nhân quả thực có ý tứ dụ dỗ Cừ Thánh Minh, vận hội tỉnh lần này rất nhiều chuyện mà hắn muốn làm đều không có tiền lệ, hiện tại hắn lấy lí do thoái thác, thằng ôn này cũng không phải sợ tranh luận, hắn chỉ không muốn gặp quá nhiều phiền toái không cần thiết, vận hội tỉnh đã tới gần rồi, rất nhiều công tác đều là lửa sém lông mày, hắn không thể cứ mỗi một chuyện đều phải tự mình đi làm, có một điểm hắn nói không sai, Cừ Thánh Minh thân là chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao tỉnh, đương nhiên là có trách nhiệm bỏ một phần sức cho vận hội tỉnh lần này.

Cừ Thánh Minh nói: "Công tác rước đuốc lúc nào thì bắt đầu?"

Trương Dương nói: "Mùng một tháng chín xuất phát, không còn mấy ngày nữa đâu, kế hoạch sơ bộ của chúng tôi là lái xe đi trước, chia làm hai đội ngũ, dọc đường còn phải tiến hành giao lưu với tỉnh và thành phố các cấp, phỏng chừng nửa tháng là có thể tới điểm rước đuốc, dùng thiết bị hấp thu năng lượng mặt trời để châm lửa, đại sứ hình tượng của chúng tôi sẽ chia làm hai nhóm, vào ngày châm đuốc sẽ trực tiếp tới nơi lấy đuốc, quá trình lấy đuốc chúng tôi sẽ thông qua vệ tinh tiến hành đồng bộ trực tiếp với trong và ngoài nước!"

Cừ Thánh Minh rõ ràng có chút không thể tin được, nghi thức rước đuốc của Cừ Thánh Minh vận hội tỉnh, không ngờ phải tiến hành đồng bộ trực tiếp với trong và ngoài nước ư?

Trương Dương nói: "Tôi đã liên hệ với hai đài truyền hình, đài truyền hình vệ tinh của Bình Hải chúng ta sẽ phái ra tổ làm phim cùng ngài đi tới nơi lấy đuốc ở sơn hải quan trường thành, đài truyền hình vệ tinh HongKong sẽ phái ra tổ làm phim trực tiếp tới nguồn Trường Giang hội hợp với đội rước đuốc mà tôi dẫn đầu, cho nên đồng bộ trực tiếp trong và ngoài nước tuyệt đối không có bất kỳ vấn đề gì. " Phía đài truyền hình vệ tinh Thiên Không tôi là liên hệ thông qua Hải Lan.

Cừ Thánh Minh nói: "Chúng ta có phải làm hơi long trọng quá hay không, cho dù vận hội toàn quốc cũng không làm tới như vậy?"

Trương Dương nói: "Cái này gọi là đi trước thời đại, chủ nhiệm Cừ, chúng ta nếu làm việc gì cũng đi sau người ta, vậy thì có thể làm ra được thành tích gì chứ? Còn nói gì tới cải cách? Nói gì tới sáng tạo?"

Cừ Thánh Minh gật đầu nói: "Cũng đúng!"

Trương Dương lại nói: "Tôi lát nữa sẽ phân loại những người này, ai sức khỏe không tốt và tuổi cao sức yếu thì theo ngài tới sơn hải quan, con đường này dễ đi hơn một chút, còn thanh niên trai tráng sẽ theo tôi tới nguồn Trường Giang, chúng ta mùng một tháng chín sẽ xuất phát, chắc một tháng mới có thể trở về. Các ông xuất phát có thể muộn hơn một chút, chỉ cần mười lăm tháng chín có thể tới được sơn hải quan để châm đuốc là được, ở Đông Giang sẽ hội hợp với nhau, hai đội hợp thành một đội, sau đó do bí thư tỉnh ủy Kiều tự mình châm đuốc. "

Cừ Thánh Minh tỏ vẻ đồng ý với kế hoạch của Trương Dương, thằng ôn này quả thực rất có ý tưởng cũng rất có sáng ý. Là lãnh đạo thượng cấp của Trương Dương, là lãnh đạo cao nhất của hệ thống thể dục thể thao tỉnh Bình Hải, vận hội tỉnh thành công cùng có liên quan mật thiết tới lợi ích thiết thân của Cừ Thánh Minh, y khẳng định phải toàn lực phối hợp với công tác của Trương Dương, tranh thủ làm vận hội tỉnh lần này thật náo nhiệt, phải trong thời gian y nhậm chức lưu lại một nghiệp tích huy hoàng.

Lúc buổi trưa, bí thư thị ủy Lý Trường Vũ ngay tại nhà khách chính phủ thành phố mở tiệc chiêu đãi lãnh đạo và tinh anh của giới xí nghiệp, cùng với các phóng viên truyền thông từ các nơi trên toàn quốc tới.

Trương Dương mượn cơ hội này thoải mái vơ vét ba ngàn vạn, trong lòng rất sung sướng, tình tự của hắn rõ ràng là rất cao, cầm chén rượu kính hết người này tới người kia, khi kính tới bí thư nhà máy thuốc lá Liêu Vĩ Trung, Trương Dương cười cười chạm cốc với Liêu Vĩ Trung: "Bí thư Liêu, hôm nay chỉ đùa một chút với anh thôi, anh đừng để bụng nhé!"

*****

Liêu Vĩ Trung hôm nay phải ngậm bồ hòn làm ngọt, nhưng cũng chỉ có thể ăn hoàng liên thì tự mình biết, ngoài mặt vẫn tỏ ra rất rộng lượng, khẳng khái cười nói: "Nhà máy thuốc lá là xí nghiệp địa phương Nam Tích, ở Nam Tích có đại sự thì nhất định phải làm gương, chúng ta không phải thường nói lấy của dân thì phải chi cho dân ư? Khoản tiền này tôi sớm đã tính toán từ trước rồi. " Trong lòng lại mắng thầm, thằng ôn mà rõ ràng là đào hố! Người ta bỏ tiền ra ít nhiều gì thì cũng được quảng cáo, nhà máy thuốc lá của bọn tao bỏ tiền ra thì chẳng lấy được gì.

Trương Dương đương nhiên biết tình tự trong lòng Liêu Vĩ Trung, bỏ ra tám trăm vạn mà chẳng đổi lại được gì, loại chuyện này ai gặp phải thì trong lòng cũng thấy khó chịu cả, bát Trương đại quan nhân cầm lấy bình rượu chủ động rót cho Liêu Vĩ Trung một chén rượu, mỉm cười nói: "Bí thư Liêu, trước mắt mà nói thì nhà máy thuốc lá của các anh là xí nghiệp có cống hiến lớn nhất cho vận hội tỉnh, tôi và các lãnh đạo đã thương lượng một chút, để khen ngợi sự cống hiến của xí nghiệp các anh đối với vận hội tỉnh của chúng ta lần này, cho nên định sẽ giao cho Đại Thành ấn vụ của thuốc lá của các anh lo chuyện in vé vào cửa vận hội tỉnh và đơn tuyên truyền.

Liêu Vĩ Trung vừa nghe thấy vậy nụ cười trên mặt liền tắt ngóm, còn nói là khen ngợi tôi à, đây chắc phải là chơi tôi ư? Đại Thành Ấn Vụ là xí nghiệp phụ thuộc của nhà máy thuốc lá, chuyên môn in quảng cáo cho nhà máy thuốc lá, bởi vì có nhà máy thuốc lá ở sau lưng giúp đỡ, trong ngành sản xuất in ấn Nam Tích cũng là long đầu lão đại. Liêu Vĩ Trung nghĩ rằng có tám phần là muốn tôi làm không công rồi, dựa theo phong cách trước giờ của Trương Dương, có tám chín phần mười là như vậy.

Trương Dương cười nói: "Anh biết đó, tiền thì chúng ta để sau hẵng nói. "

Liêu Vĩ Trung đang chuẩn bị nói rằng có tiền hay không cũng không sao cả, chiết khấu từ tám trăm vạn là được. tôi lại nói: "Tôi định ở trên tất cả quảng cáo và vé vào cửa in thêm dòng chữ nhà tài trợ duy nhất Nhất Phẩm Cẩm Loan, anh thấy sao?"

Một câu này khiến tâm tình của Liêu Vĩ Trung lập tức long trời lỡ đất, đây chính là đại hỷ sự từ trên trời giáng xuống, nếu trên tất cả vé vào cửa và trang màu tuyên truyền đều thêm quảng cáo cho Nhất Phẩm Cẩm Loan, hiệu quả này khẳng định là không tầm thường, Liêu Vĩ Trung cũng rõ, đây là Trương Dương cho gã một cái nhân tình, người thông minh nhìn thấu nhưng không nói ra, Liêu Vĩ Trung có thể thống lĩnh một xí nghiệp lớn như nhà máy thuốc lá thì tuyệt không phải là người tầm thường, gã cười nói: "Chủ nhiệm Trương, thế này đi, những trang màu tuyên truyền và vé vào cửa này, chúng tôi sẽ tài trợ miễn phí toàn bộ, các anh chỉ cần đưa ra phương án thiết kế, tôi lập tức sẽ bảo bọn họ đẩy nhanh tốc độ in ấn, tuyệt đối sẽ đặt chuyện của vận hội tỉnh lên hàng đầu.

Trương Dương nghĩ thầm, Liêu Vĩ Trung quả nhiên là người thông minh.

Nhưng chỉ chút quyền quảng cáo trên giấy đó thôi với Liêu Vĩ Trung là chưa đủ, gã lại nói: "Chủ nhiệm Trương, nhà máy thuốc lá của chúng tôi có tập một vũ đạo cỡ lớn, cũng gọi là Nhất Phẩm Cẩm Loan, ngài xem có thể cho thêm vào lễ khai mạc không?"

Trương Dương cười nói: "Bí thư Liêu, anh đúng là không bỏ qua bất kỳ một cơ hội quảng cáo nào cho xí nghiệp cả. "

Liêu Vĩ Trung cười ha ha, nói: "Tôi là chưởng môn nhân của nhà máy thuốc lá, đương nhiên phải từng thời từng khắc bận tâm đến lợi ích của nhà máy thuốc lá rồi. "

Trương Dương thống khoái gật đầu: "Được! Không thành vấn đề, múa mở màn sau khi các đoàn thể thao diễu hành sẽ để giành cho các anh, cũng gọi là Nhất Phẩm Cẩm Loan!"

Lúc này tâm tình của Liêu Vĩ Trung đã thoải mái hơn rất nhiều, tám trăm vạn này mình bỏ ra cũng không phí phạm, anh đã giao nhiệm vụ in vé và đơn tuyên truyền cho tôi, tôi tới lúc đó sẽ in phô thiên cái địa, tôi sẽ khiến Nam Tích, không, tôi sẽ khiến cho phố lớn ngõ nhỏ cả Bình Hải được rải đầy quảng cáo Nhất Phẩm Cẩm Loan của chúng tôi.

Trương đại quan nhân thủy chung cho rằng, cái gọi là tài trợ đều có mục đích của mình, đám người này Lương Thành Long, Viên Ba tài trợ là xuất phát từ nghĩa khí của bạn hữu, là để giúp hắn kéo tới nhiều tài trợ hơn, nhưng đồng thời cũng có được cơ hội tuyên truyền nhiều hơn, đạt được lợi ích nhiều hơn trên buôn bán. Còn đám người Liêu Vĩ Trung, Chu Hưng Vượng là để giúp xí nghiệp phát triển tốt hơn. Ở trên một mẫu ba phân đất Nam Tích lăn lộn kiếm ăn, địa phương có hoạt động lớn nhỏ gì, bọn họ cũng đều phải tỏ thái độ, chuyện này là rất bình thường.

Ngồi ở trongvăn phòng, Trương Dương rất đắc ý, một cuốc rước đuốc mà thu được ba ngàn vạn, hơn nữa còn bán đấu giá những bó đuốc về sau, tài chính có thể cuồn cuộn không ngừng chảy vào tài khoản, điều này đối với khai triển công tác kế tiếp của Ủy ban thể dục thể thao mà nói thì là chuyện tốt.

Thường Lăng Phong từ sắc mặt vui mừng của Trương Dương biết tâm tình của hắn đang rất tốt, Thường Lăng Phong nhắc nhở hắn: "Chỉ dựa vào tài trợ vẫn chưa đủ, chúng ta gặp phải thiếu hụt tài chính rất lớn. "

Trương Dương nói: "Gần đủ rồi. "

Thường Lăng Phong nói: "Đừng quên, nhiệm vụ mà thị lý giao cho chúng ta không chỉ là tổ chức vận hội tỉnh, còn có hội kinh mậu nữa, hai chuyện này đều cần tiền, ba ngàn vạn này, chỉ khoản công trình của trung tâm thể dục mới cũng không đủ. "

Trương Dương nói: "kéo dài lâu rồi, Lương Thành Long gần đây cũng không dễ dàng gì, dựa theo hợp đồng mà làm việc, cái nên trả thì đừng có khất mãi, chúng ta cũng phải hết lòng tuân thủ hợp đồng. "

Thường Lăng Phong gật đầu nói: "Công tác trù bị vận hội tỉnh đã triển khai toàn diện rồi, diễn luyện lễ khai mạc cũng cần dùng tiền, nhữn huấn luyện viên cao cấp được mời đến này cũng cần dùng tiền, thiết bị thể dục thể thao mới cũng cần dùng tiền. "

Trương Dương thở dài nói: "Tâm tình vốn đang tốt lại bị anh nói vậy làm bay biến sạch rồi. "

Thường Lăng Phong bật cười ha ha: "Tôi chỉ là bày việc ra đó thôi, tình huống hiện thực cũng không phải xấu đến như vậy. "

Trương Dương nói: "Nhà máy thuốc lá chuẩn bị chuẩn bị muốn làm một điệu múa tập thể, gọi là Nhất Phẩm Cẩm Loan, tôi cũng đồng ý rồi. "

Thường Lăng Phong cười nói: "Múa quảng cáo à!"

"Kệ hắn, chỉ cần không bắt tôi bỏ tiền là được, hơn nữa biểu diễn cũng được, cớ gì mà không làm, ài, anh nói chúng ta có phải là nên mở rộng hình thức này không, để các xí nghiệp lớn nhận lo tiết mục, mỗi xí nghiệp bỏ ra một hai tiết mục như vậy, khi diễn xuất, trên màn hình lớn sẽ đăng quảng cáo của xí nghiệp bọn họ, như vậy lễ khai mạc chúng ta có thể không tốt một xu nào. "

Thường Lăng Phong cười ha ha, nói: "Anh thật đúng là lắm trò, nếu thật sự làm như vậy, lễ khai mạc chẳng phải là thành buổi biểu diễn dành riêng cho quảng cáo ư?"

Trương Dương nói: "Cái này mới gọi là nắm chắc mạch đập của thời đại. "

"Tôi thấy chuyện này vẫn phải cẩn thận, lễ khai mạc lãnh đạo tỉnh, lãnh đạo thành phố đều sẽ tham dự, anh nếu để hương vị buôn bán đậm quá được, khẳng định là cố hết sức mà không được lòng, các lãnh đạo mặc kệ quá trình tổ chức vận hội tỉnh của chúng ta vất vả như thế nào, cái mà bọn họ muốn nhìn thấy là kết quả, anh phí sức đưa vận hội tỉnh đi lên, nhưng đến thời khắc mấu chốt bọn họ kiểm duyệt mà anh lại trình diễn một đêm quảng cáo, bọn họ chưa chắc đã thích, không khéo sẽ xóa hết tất cả công sức trước đó của chúng ta. " Thường Lăng Phong tạm dừng một chút nói: "Sự dối trá trên chính trị thật sự là quá nhiều, bất kể anh dùng thủ đoạn nào, nhưng trình hiện ra trước mắt người ta phải là một mặt chỉn chu nhất. "

*****

Sự nhắc nhở của Thường Lăng Phong khiến Trương đại quan nhân đột nhiên tỉnh táo lại, cái mà lễ khai mạc coi trọng là hiệu quả và lợi ích chính trị, nếu ở trước mặt người dân toàn tỉnh, trước mặt lãnh đạo thành phố và lãnh đạo tỉnh trình diễn ra một cuốc thịnh yến quảng cáo, chỉ sợ các lãnh đạo sẽ chê trách, như vậy tất cả công sức của mình rất có thể đều hoàn toàn bị phủ định. Trương Dương nói: "Lăng Phong à, anh so với tôi thì có thiên phú làm quan hơn đấy. "

Thường Lăng Phong nói: "Muốn làm cái gì chẳng những phải có thiên phú mà còn phải có tài, chính bởi vì tôi không làm quan, cho nên nhìn vấn đề từ góc độ của người ngoài, do đó đầu óc mới tỉnh táo hơn anh. "

Trương Dương nói: "Tôi ở trong mắt anh rất là hồ đồ ư?"

Thường Lăng Phong cười nói: "Tôi luôn luôn cho rằng mình rất có tài nhìn người, nhưng đối anh tôi thủy chung nhìn không rõ, anh đa số thời gian là người thông minh, nhưng ở phương diện quan trường này lại thủy chung nhìn không thấu, có câu gọi là thấy lợi tối mắt, anh có biết không?"

Trương Dương gật đầu: "Biết chứ!"

"Anh không phải là thấy lợi tối mắt, anh là bị quyền thế làm cho đầu óc u mê, quá cố chấp quyền lức đã khiến cho anh ở đa số thời gian mất đi sức phán đoán, với năng lực của anh, làm chút chuyện có ý nghĩa há chẳng phải là tốt hơn ư?"

Trương Dương nói: "Anh thấy việc tôi đang làm hiện tại là không hề có ý nghĩa ư?"

Thường Lăng Phong nói: "Vậy thì cũng không phải, tôi luôn cảm thấy ý nghĩa mà con người ta sống không phải là phấn đấu vì quyền lực. "

Trương Dương nói: "Mục tiêu nhân sinh của mỗi người khác nhau, anh không hiểu được suy nghĩ của tôi đâu. "

Thường Lăng Phong nói: "Tôi tuy rằng không hiểu suy nghĩ nhân sinh của anh, nhưng tôi bị anh cưỡng bách ở cùng, vì mục tiêu nhân sinh của anh mà phấn đấu. "

Trương Dương cười ha ha.

Ngoài cửa vang lên một giọng nữ dễ nghe: "Bàn chuyện gì mà vui vẻ thế?"

Trương Dương kinh hỉ ngẩng đầu lên, liền thấy Hồ Nhân Như xuất hiện ở ngoài cửa và đi cùng cô ta là Kiều Mộng Viện, hai vị mỹ nữ đều mặc áo mỏng, mị lực của phái nữ hiện ra hết cả, Trương đại quan nhân cười cười đứng dậy: "Hai vị tổng tài đại giá quang lâm, Trương mỗ không tiếp đón từ xa, thất kính thất kính!"

Kiều Mộng Viện nghe thấy hắn làm trò như vậy, cũng không khỏi bật cười, Hồ Nhân Như lần này tới đây là đặc biệt vì chuyện đấu thầu quảng cáo vận hội tỉnh, Trương Dương giao tất cả đều quyền quản lý quảng cáo vận hội tỉnh cho công ty quảng cáo của cô ta, hiện tại rất nhiều hợp đồng quảng cáo đều đã đến giai đoạn ký hợp đồng, Hồ Nhân Như đến Nam Tích là để chứng thực vấn đề ký hợp đồng cuối cùng.

Kiều Mộng Viện và Hồ Nhân Như là trên đường từ Hongkong bay trở về gặp nhau trên máy bay, Kiều Mộng Viện lần này đi Hongkong, mục đích chủ yếu là vì chuyện đầu tư khu đất sân thể dục cũ với An Ngữ Thần, sau khi bàn chuyện xong, cô ta lập tức liền quay trở về Nam Tích.

Trương Dương mời hai người bọn họ ngồi xuống sa lông, cười nói: "Uống gì? Chỗ tôii có trà Long Tĩnh mới đó!"

Hồ Nhân Như nói: "Để tôi đi pha trà!"

Trương Dương cũng không khách khí với cô ta, đưa lá trà cho Hồ Nhân Như, đi tới ngồi xuống bên cạnh Kiều Mộng Viện, mỉm cười nói: "Kiều tổng, chuyến đi lần này tới Hongkong thu hoạch thế nào?" Trương đại quan nhân từ sau khi đính hôn với Sở Yên Nhiên, đây là lần đầu tiên gặp mặt Kiều Mộng Viện, trong lòng thầm nghĩ, không biết Kiều Mộng Viện đã biết tin mình đính hôn với Sở Yên Nhiên chưa? Nếu biết rồi, không biết trong lòng cô ta rốt cuộc có cảm tưởng gì?

Kiều Mộng Viện thản nhiên cười nói: "Rất thuận lợi, An tiểu thư quyết định tiếp tục hợp tác với tôi, cô ta se đầu nhập hai trăm triệu dùng để xây dựng quảng trường dữ liệu Mộng Thần, tin rằng sự thành công của chúng tôi tại quảng trường thương nghiệp chùa Nam Lâm cũng sẽ tiếp tục phát dương quang đại ở thổ địa Nam Tích. "

Trương Dương nói: "Quảng trường dữ liệu Mộng Thần ư?"

Kiều Mộng Viện cười nói: "Có phải vị đạo nữ tính quá đậm hay không? chúng tôi sau khi thương lượng quyết định từ trong tên của chúng tôi, lấy của mỗi người một chữ, dùng Mộng Thần để đặt tên cho quảng trường dữ liệu. "

Thường Lăng Phong ở bên cạnh nói: "Mộng Thần, cái tên này rất hay, đầy mộng tưởng và tinh thần phấn đầu. "

Trương Dương nói: "Khi son phấn hơi nặng một chút, có điều cũng vốn chính là do con gái mở mà. "

Hồ Nhân Như pa trà xong bưng tới, nói: "Tôi cũng thấy cái tên này không tồi, khu kinh tế đông nam lấy Bình Hải làm trung tâm quả thực vẫn chưa có một trung tâm dữ liệu quy mô lớn. "

Kiều Mộng Viện nhận lấy chén trà uống một ngụm rồi nói: "Tiền chuyển nhượng đất rất nhanh sẽ được trả, tôi hi vọng phương diện di dời, phía chính phủ Nam Tích có thể ra sức phối hợp, tận lực đẩy nhanh tiến độ công trình. "

Trương Dương nói: "Kỳ hạn công trình của "Kiều tổng là khi nào?"

Kiều Mộng Viện nói: "Tháng sáu sẽ tranh thủ khởi công chính thức, tháng bảy sang năm công trình kỳ một của quảng trường dữ liệu sẽ toàn bộ làm xong. "

Cái này chẳng những là Trương Dương, ngay cả Thường Lăng Phong cũng phải kinh thán: "Kiều tiểu thư, trong vòng một năm hoàn thành công trình kỳ một, thời gian cấp bách quá!"

Kiều Mộng Viện cười nói: "Trong thời gian hai tháng hoàn thành toàn bộ công trình di dời, bản thân đã chính là một nhiệm vụ gian khổ, tôi nắm lấy khối đất này, chuyên di dời nên do phía chính phủ thành phố Nam Tích phụ trách, làm chậm trễ kỳ hạn công trình thì tôi sẽ truy cứu trách nhiệm của các anh. " Kiều Mộng Viện đây là lời xấu nói trước, sinh ý vĩnh viễn là sinh ý, chuyện công ra chuyện công, khi bàn sinh ý luôn phải gác tình cảm sang một bên.

Trương Dương nói: "Chuyện này tôi sẽ phụ trách. " Trương Dương sở dĩ dám cam đoan như vậy là vì công trình di dời sân thể dục cũ liên quan rất ít tới nhà dân, bởi vì di dời cũng không quá mất thời gian.

Kiều Mộng Viện nói: "Thời gian một năm tuy rằng hơi gấp gáp một chút, có điều khi tôi ở Hongkong đã bàn bạc với một vị công trình sư kiến trúc của Hongkong, cảng dữ liệu Hằng Thịnh của Hongkong là công ty của bọn họ phụ trách xây dựng, sau khi anh ta nhìn bản vẽ xây dựng của sân thể dục cũ, đã đưa ra cho tôi phương án thiết kế sơ bộ, cho rằng trong vòng mười tháng có thể hoàn thành xây dựng kỳ một quảng trường dữ liệu, nếu tất cả thuận lợi, công trình kỳ một của chúng tôi vào tháng tư sang năm có thể hoàn công. " Kiều Mộng Viện nói xong, từ trong túi lấy ra hai bản vẽ, lần này cô ta tới Hongkong không chỉ là để bàn vấn đề đầu tư với An Ngữ Thần, còn có một nhiệm vụ quan trọng chính là đưa ra phương án thiết kế quảng trường dữ liệu, hai tờ này chính là bản thiết kế của quảng trường dữ liệu Mộng Thần trong tương lai.

Trương Dương cầm bản thiết kế lên xem, hiệu quả kiến trúc khá là kinh người, trên bản vẽ là một tòa nhà công nghệ cao hiện đại hoá ba mươi chín tầng, Trương Dương nói: "Đây là quảng trường dữ liệu của các cô à?" Mặc dù có chuẩn bị tâm lý nhất định, nhưng Trương đại quan nhân nhìn thấy bản vẽ nàyvẫn cảm thấy chấn động.

Kiều Mộng Viện gật đầu nói: "Sáu tầng phía dưới là công trình kỳ một, ba mươi ba tầng trên là bộ phận công trình kỳ ai, công trình kỳ một xây xong, quảng trường dữ liệu có thể kinh doanh với bên ngoài, công trình kỳ một chủ yếu là giành cho ngành bán lẽ và cửa hàng chuyên doanh, công trình kỳ hai chỉ yếu là nhắm vào ngành IT, sau khi xây xong, bãi đỗ xe ngầm của chúng tôi sẽ có năm trăm vị trí đỗ xe, tất cả thiết kệ đều có thể nói là dẫn đầu trong cả nước. "

Trương đại quan nhân chép miệng, nói: "Đúng là không tồi, nhưng.. thế này tốn bao nhiêu tiền?"


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1276)