Truyện ngôn tình hay

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 0719

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 0719: Lên trang nhất
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Kiều Mộng Viện nói: "Khi xây dựng công trình, chúng tôi sẽ tiến hành chiêu thương đồng bộ, công trình kỳ một xây xong, kinh doanh ra ngoài, chúng tôi có thể bù đắp lại được một khoản tài chính, mà khoản tiền này cũng dành cho xây dựng công trình kỳ hai.. " Trong đầu tư buôn bán, Kiều Mộng Viện chẳng những có tầm mắt hơn người, mà còn có dũng khí hơn người.

Trương Dương không có tầm mắt buôn bán, có điều hắn tin vào năng lực của Kiều Mộng Viện, chỉ cần là chuyện mà Kiều Mộng Viện coi trọng, vấn đề chắc sẽ không lớn, hắn cười nói: "Cô yên tâm, phía Nam Tích nhất định sẽ ủng hộ cô toàn lực. "

Kiều Mộng Viện nói: "Còn có một việc khá là quan trọng nữa. "

Trương Dương cầm chén trà lên uống một ngụm rồi nói: "Nói nghe thử đi!"

Kiều Mộng Viện nói: "Khi tôi và thị trưởng Cung bàn về quy hoạch tương lai của khu vực này, thị trưởng Cung đã đặc biệt nhắc tới, cầu lớn của sông Tây Lăng là công trình trọng điểm của thị chính trong hai năm nữa, chuyện này hiện tại rốt cuộc đã được xác định chưa?"

Trương Dương nói: "Đã xác định rồi, chuyện này trên cuộc họp thường ủy đã được thông qua, tới tháng bẩy sẽ tiến hành thi công dựng cầu, dự tính kỳ hạn công trình là tám tháng, chắc trước khi quảng trường dữ liệu của các cô xây xong là có thể thông xe, sau khi cầu được xây xong, sẽ rút ngắn khoảng cách từ quảng trường dữ liệu tới quảng trường trung tâm thị dân, đây cũng là một công trình đồng bộ mà thị lý toàn lực ủng hộ cho trung tâm thương nghiệp công nghệ cao. "

Kiều Mộng Viện mỉm cười nói: "Nếu tất cả có thể hoàn thành theo đúng kế hoạch, đối với quảng trường dữ liệu của chúng tôi là một tin tức tốt. "

Trương Dương hỏi thăm An Ngữ Thần, gần đây cũng không gặp cô bé đó, điều mà Trương Dương lo lắng nhất là sức khỏe của An Ngữ Thần, mỗi lần trò chuyện cùng cô ta, cô ta đều nói mình rất khỏe, có điều không tận mắt nhìn thấy cô ta thì Trương Dương vẫn có chút không yên tâm.

Kiều Mộng Viện nói: "Trạng thái gần đây của An tiểu thư không tồi, khi tôi tới Hongkong còn ngồi du thuyền ra biển du ngoạn với cô ta và cha cô ta. "

Trương Dương nghe thấy tin tức này không khỏi ngẩn ra, quan hệ của An Ngữ Thần và cha cô ta trước giờ luôn không được tốt, về sau tuy rằng có dịu đi, nhưng tiếp xúc với nhau vẫn rất ít, quan hệ của cô ta và mẹ kế thì càng không cần phải nói, không ngờ hiện tại đột nhiên trở nên hòa hợp như vậy. Xem ra suy nghĩ của người đã trưởng thành luôn khác biệt với quá khứ, Trương Dương không khỏi nhớ tới Sở Yên Nhiên, Sở Yên Nhiên và Tống Hoài Minh hiện giờ cũng hóa giải hiềm khích xưa, tình thân quả nhiên là không thể tùy tiện ngăn cách được.

Kiều Mộng Viện nói: "Cô ta cũng rất quan tâm tới sư phụ là anh, hỏi không ít tình hình của anh. "

Trương Dương cười nói: "Cô ta hiện giờ đâu còn coi tôi là sư phụ nữa. " Trong lòng vẫn có chút lấy làm lạ, An Ngữ Thần đầu tư hai trăm triệu, không ngờ cũng không thèm đến Nam Tích khảo sát thực địa một chút, xem ra giữa cô ta và Kiều Mộng Viện đã thành lập nên quan hệ tín nhiệm tuyệt đối.

Kiều Mộng Viện còn muốn tới thị chính phủ tìm phó thị trưởng thường vụ Cung Kì Vĩ, nhằm bàn về chi thiết khai phá khu đất với y.

Trương Dương tiễn cô ta ra ngoài cửa Ủy ban thể dục thể thao, mời: "Tối nay để tôi làm chủ, đón gió tẩy trần cho cô và Hồ tổng. "

Kiều Mộng Viện áy náy cười nói: "Hôm nay không được rồi, tôi sau khi gặp thị trưởng Cung sẽ phải về Đông Giang, buổi tối còn phải gặp phía ngân hàng, trao đổi vấn đề vay tiền. "

Trương Dương nhìn vào mặt Kiều Mộng Viện, nói khẽ: "Chú ý sức khỏe nhé, cô gầy quá!"

Kiều Mộng Viện cười cười: "Hiện tại đang có mốt giảm béo đấy, làm việc bận rộn một chút, đỡ phải tốn tiền mua thuốc giảm béo. " Từ đầu đến cuối cô ta không hề đề cập đến chuyện đính hôn củaTrương Dương.

Trương Dương nhìn Kiều Mộng Viện đi xa, trong lòng cứ cảm thấy thiếu thiếu gì đó.

Tối hôm đó Trương Dương dẫn Hồ Nhân Như tới phố nước hồ Mắt Phượng, hai người đi tới quán của Chu lão tam, Chu lão tam vẫn nhiệt tình như xưa, đưa bọ họ tới vị trí gần cửa sổ ở tầng hai, tới đây Trương Dương không cần gọi món ăn, Chu lão tam sẽ căn cứ số người mà hắn dẫn tới, mang món ăn ngon nhất tới.

Trương Dương mở Thanh Giang Đặc Cung ra, rót cho mình một ly, lại rót cho Hồ Nhân Như ba ly, Hồ Nhân Như mỉm cười hỏi: "Sao? Định chuốc say em à?"

Trương Dương nói: "Không phải muốn chuốc say em, mà là muốn chuốc say mình!"

Hồ Nhân Như cầm chén rượu lên, chạm ly với hắn, hai người cùng uống cạn, Hồ Nhân Như giành cầm lấy bình rượu rót đầy trước, cô ta nhìn ra Trương Dương có tâm sự, hỏi khẽ: "Em vốn cho rằng anh sẽ rất vui vẻ, nhưng lần này gặp anh lại cảm thấy anh tâm sự trùng trùng. "

Trương Dương nói: "Anh đã đính hôn rồi!"

Hồ Nhân Như ôn nhu nói: "Em biết!"

Trương Dương nói: "Vẫn là với Yên Nhiên!"

Hồ Nhân Như hỏi ngược lại: "Có gì khác ư?" Những lời này của Hồ Nhân Như rất xảo diệu, Trương Dương đính hôn cùng ai cũng không quan trọng, tóm lại không phải với cô ta, mà cô ta đối với điều này cũng tiếp nhận rất thản nhiên, từ thời khắc yêu Trương Dương, cô ta cũng đã quyết định lặng lẽ theo Trương Dương cả đời, chưa bao giờ nghĩ tới được danh phận gì, kết quả gì. Hồ Nhân Như cũng hiểu rõ, người khiến Trương Dương cảm thấy khốn nhiễu không phải là mình, không phải mỗi một nữ nhân của hắn đều có tâm tình như mình.

Trương Dương nói: "Em không bận tâm chứ?"

Hồ Nhân Như mỉm cười, trong đôi mắt quyến rũ lóe ra vẻ mê li, cô ta rút ra một hộp thuốc, lấy một điếu rồi châm, đôi môi dụ người ngậm điếu thuốc, nhẹ nhàng hít một hơi, khói thuốc khiến khuôn mặt xinh đẹp tới mức khiến người ta mê mẩn biến thành mơ hồ.

Hồ Nhân Như nói: "Nếu em nói em không bận tâm, anh liệu có tin không?"

Trương Dương không nói gì, cầm chén rượu lên uống.

Hồ Nhân Như nói: "Mặc dù đúng là có bận tâm, nhưng lại không thể nào bỏ anh được, bởi vì trừ anh ra, tim em không thể nào dung nạp được vị trí của bất kỳ ai khác. " Cô ta phả khói, cười nhạt nói: "Có thể không chỉ là có một mình em nghĩ như vậy. "

Trương Dương nói: "Anh có phải là rất ích kỷ không?"

"Phải. " Hồ Nhân Như trả lời rất quyết đoán.

Trương Dương thở dài: "Anh cũng thấy như vậy, là anh đã mang tới nhiều phiền não cho bọn em. "

Hồ Nhân Như nói: "Nhưng anh hiện tại nếu từ nay về sau không để ý tới em nữa, em sẽ càng thêm đau khổ. Hiện tại tuy rằng biết anh đã đính hôn, tuy rằng biết tương lai người đứng trong sảnh hôn lễ với anh không phải là em, trong lòng có chút không thoải mái, nhưng khi ở cùng anh, khi nghĩ tới anh, em vẫn cảm thấy rất vui vẻ, em không thể nào tưởng tượng được ngày mất đi anh, có thể là trời cao đã định sẵn, anh chính la sát tinh trong đời em. "

Trương Dương lại uống cạn một chén: "Nhân Như, anh rất tham lam, các em người nào anh cũng yêu cả, mỗi một người anh đều không nỡ rời xa, nếu có thể, anh muốn cưới tất cả bọn em về. " Khi nói câu này, ngay cả bản thân Trương đại quan nhân cũng thấy mình quá ti bỉ, trước đây hắn cũng không có suy nghĩ như vậy. "

Hồ Nhân Như cười nói: "Em biết, anh đối với mỗi người đều rất tốt, anh rất tham lam, nhưng trên pháp luật anh chỉ có thể cưới một người mà thôi, em cũng không ngại làm bồ nhí của anh. "

Trương Dương nói: "Anh không biết nên làm thế nào để cân bằng loại quan hệ này. "

Hồ Nhân Như nói: "Mọi người lưu lại không gian cho nhau, lựa chọn tôn trọng lẫn nhau, hợp thì tụ, không hợp thì tan, há chẳng phải là rất tốt ư? Kỳ thật vẫn chưa tới lúc phải nghĩ tới vấn đề này, có một ngày khi anh thực sự tiến vào sảnh hôn lễ, có lẽ... " Hồ Nhân Như không nói gì, nhưng trong lòng cô ta cũng hiểu được, rồi sẽ có một ngày mình phải đối diện với lựa chọn.

Cô ta cầm chén rượu lên, nói: "được rồi, đừng nói những chuyện không vui này nữa, chúng ta uống rượu, nhân sinh đắc ý tu tận hoan, mạc sử kim tôn không đối nguyệt!"

Chu lão tam lúc này bưng ngũ trân quái sa oa đặc chế tới, hai người dừng nói chuyện, Chu lão tam cười nói: "Ngũ trân quái này là kiểu mới mà tôi vừa nghiên cứu chế tạo ra, là dùng gà trống, cá chạch, thịt lợn, thịt bò, vịt trộn với nhau, hai người thử đi. "

Trương Dương nói: "Cùng uống vài chén đi. "

Chu lão tam lắc đầu: "Không, gần đây sinh ý khá náo nhiệt, phải làm suốt, có điều cũng chẳng được mấy ngày nữa. Chủ nhiệm Trương, nghe nói nơi này đã bị người Ấn Độ bao rồi, nói là muốn làm cái gì phố nước sa hoa gì đó?" Trương Dương và Hồ Nhân Như nhìn nhau, đều bật cười, phố nước hồ Mắt Phượng là Chu Vân Phàm nhận thầu.

Trương Dương nói: "Là người Hoa gốc Ấn, cũng xuất thân từ Bình Hải chúng ta. "

Chu lão tam nói: "Những tiểu điếm như của chúng tôi sắp bị dẹp rồi, sau này mà muốn ăn sa oa thì tới chỗ ký túc xá nhà máy bia nhé. "

Trương Dương nói: "Phố nước là được xây dựng lại, sau này vẫn sẽ công khai chiêu thương ra ngoài, ông vẫn có cơ hội trở về làm mà. "

Chu lão tam đối với điều này lại không mang hy vọng gì, ông ta thở dài nói: "Để sau hẵng tính, sa oa này của tôi là nhắm vào tầng lớp bình dân thôi, cho dù phố nước sau khi cải tạo lại có cơ hội thuê cửa hàng mặt tiền, chắc là tiền thuê cũng đắt muốn chết, vốn đã chẳng kiếm được bao nhiêu tiền mà còn phải trả phần lớn cho người khác, ngẫm lại cũng không cam lòng. " ông ta cảm thán xong liền xoay người bước đi.

Hồ Nhân Như nói: "Chú Chu lần này rất nghiêm túc, chú ấy rất coi trọng phố nước hồ Mắt Phượng, muốn xây dựng nơi này thành một quảng trường đặc sắc của Nam Tích. "

*****

Trương Dương nói: "Cái mà y định vị là sa hoa, về sau những quán ăn truyền thống này chắc sẽ không còn được thấy nữa đâu. "

Hồ Nhân Như nói: "Nam Tích lớn như vậy, không thể mỗi người đều muốn tiêu phí sa hoa, loại quán ăn phong vị bình dân này, em thấy rất tốt. Lát nữa em sẽ nói chuyện với chú ấy, phố nước sa hoa phải làm, nhưng quán ăn bình dân vẫn phải mở. "

Trương Dương cười nói: "Em nói với hắn y chắc là không có vấn đề gì, y luôn đối đãi với em như con gái mình mà. "

Hồ Nhân Như nói: "Thật ra con người của chú ấy không tồi, chỉ là trong nhân sinh kinh lịch quá nhiều, cho nên ý thức tự bảo vệ mình quá mạnh, trong mắt người ngoài, chú ấy rất giảo hoạt, là một con cáo già. "

Trương Dương cười nói: "Y quả thực cũng có ưu điểm, đối với em, đối với bằng hữu Ấn Độ cũng rất tốt. "

Hồ Nhân Như nói: "Trên người mỗi người đều có điểm sáng, cái này có liên quan tới anh dùng góc độ nào để nhìn người ta. "

Trương Dương nói: "Theo ý của em, trên người anh có điểm sáng hay không?"

Hồ Nhân Như nhìn hắn đầy thâm tình: "Anh từ đầu đến chân, chỗ nào cũng là điểm sáng. "

Trương đại quan nhân cười nói: "Không khoa trương như vậy đâu, thật ra chỗ phát sáng cũng chỉ có chỗ ấy thôi. "

Hồ Nhân Như nghe hiểu hắn đang nói cái gì, mặt đỏ lên, nhẹ giọng gắt: "Tự sướng!"

Sáng sớm Trương Dương từ trong giấc ngủ lơ mơ tỉnh dậy, mắt nhập nhà nhập nhèm, nhìn thấy Hồ Nhân Như ở bên cạnh vẫn còn đang ngủ say, chăn trắng tuột khỏi người cô ta một nửa, lộ ra bờ vai thơm, da thịt trắng nõn nà, Trương Dương cười cười, ghé tới, hôn lên vai cô ta.

Hồ Nhân Như giống như nói mớ: "Đừng làm ồn, em mệt quá, xương cốt rã rời rồi. "

Trương đại quan nhân có chút đắc ý cười cười, kể ra cũng lạ, hắn vì lay tỉnh Sở Trấn Nam, không tiếc dùng kim châm chích huyệt kích phát tiềm lực trong cơ thể, công lực hao tổn quá lớn, nhưng ở phương diện tình dục vẫn dũng mãnh phi thường, một đêm nhiều lần chinh phạt, Hồ Nhân Như tuy rằng đã có một chút căn cơ nội công, nhưng vẫn không chịu nổi, xem ra chính mình ở phương diện này đúng là có thiên phú dị bẩm, thằng ôn này không nhịn được liền nghĩ, từ góc độ sinh lý mà nói, mình nếu như một chồng một vợ, đối với phía nữ có phải hơi tàn nhẫn một chút hay không??

Trương Dương cầm lấy đồng hồ nhìn nhìn, đã chín giờ sáng rồi, hôm nay không phải là chủ nhật, hắn còn phải tới Ủy ban thể dục thể thao đi làm, điều này đã thể hiện ra chỗ tốt của lãnh đạo, vĩnh viễn đều là lãnh đạo kiểm tra nhân viên, không cần phải lo lắng có người kiểm tra giờ giấc đi làm của lãnh đạo, người lãnh đạo số một của đơn vị vĩnh viễn đều là chăm chỉ, đã không đến muộn, mà cũng rất ít khi có bệnh, đây là đặc quyền của lãnh đạo. "

Trương đại quan nhân rửa mặt xong, lúc này mới nhớ ra mở điện thoại, tối hôm qua Hồ Nhân Như kiên trì đòi hắn phải tắt máy, khi hai người triền miên, nếu có điện thoại đột nhiên gọi tới, đó là chuyện rất giết phong cảnh.

Trương Dương vừa mới mở di động ra, điện thoại liền đổ chuông, hắn sợ đánh thức Hồ Nhân Như, đi ra ban công, mới bắt máy, điện thoại là Cao Liêm Minh gọi tới, ngữ khí của gã rất gấp: "Trương Dương, anh đang ở đâu?"

Trương Dương nói: "Gọi tôi là chủ nhiệm Trương!"

Cao Liêm Minh nói: "Chủ nhiệm Trương, xảy ra chuyện lớn rồi!"

Trương Dương nói: "Chuyện gì vậy? Thằng ôn cậu không biết trấn định à? Có tí việc mà gào thét ầm ĩ, sau này còn có thể có tiền đồ gì chứ?"

Cao Liêm Minh nói: "Thật sự là chuyện lớn mà, anh có đọc nhật báo Đông Nam hôm nay không?"

Trương Dương nói: "Không!" Nhật báo Đông Nam, bốn chữ này khiến trong lòng Trương Dương bỗng nhiên dâng lên một loại dự cảm xấu.

Cao Liêm Minh nói: "Trang đầu có một bài báo, chính là nhắm vào chuyện bán đấu giá đuốc!"

Trương Dương vừa nghe thấy vậy liền đoán được rằng Lý Đồng Dục có tám chín phần mười là ở sau lưng quấy rối, hắn nói khẽ: "Tôi sẽ lập tức đi mua!"

Trương Dương trở lại bên trong, nhìn vào gương sửa sang lại quần áo một chút, rồi vội vã ra tiệm bán báo ở ngoài khu nhà, mua một tờ nhật báo Đông Nam mới xuất bản hôm nay, tiêu đề của trang đầu là Xí nghiệp tài trợ không thể chịu nổi tổn thất nặng nề, bài báo này chủ yếu là nhắm vào tình thế trước mặt, chính phủ quyên tiền với tính chất ngả bài, bắt các xí nghiệp phải chịu gánh nặng lớn, trong đó cường điệu chỉ ra thành phố Nam Tích lợi dụng việc rước đuốc, mộ tập được ba ngàn vạn tài chính, Liêu Vĩ Trung của nhà máy thuốc lá dùng năm trăm vạn để mua bó đuốc thứ hai, trong bài báo đề xuất nghi vấn. Trong quá trình tài trợ này xí nghiệp phải chịu áp lực như thế nào? Người lãnh đạo của xí nghiệp bỏ mấy trăm vạn tới cả ngàn vạn ra để tài trợ, những khoản tài trợ này liệu có phải là được công nhân viên chức của xí nghiệp đồng ý hay không? Một lãnh đạo của vận dụng khoản tài trợ lớn như vậy, rốt cuộc là quyết sách của xí nghiệp hay là xuất phát từ mục đích của anh ta? Rốt cuộc bọn họ rốt cuộc là vì sự phát triển của xí nghiệp hay là làm tổn hại tới lợi ích của xí nghiệp?

Trương Dương càng đọc càng tức, sự ám chỉ của bài báo rất rõ ràng, hơn nữa nắm rất chuẩn, văn phong sắc bén giống như đao nhọn, mũi nào cũng đâm vào hông Trương Dương, Trương đại quan nhân giận lắm rồi, cầm tờ nhật báo Đông Nam đó xé thành từng mảnh, chửi to: "Lý Đồng Dục, tao đ*t cả nhà mày!"

Một đám người qua đường đi qua đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Trương Dương.

Trương đại quan nhân rất ít khi giận quá mất khôn như vậy, cũng ít khi hận một người như vậy, báo báo này là Lương Đông Bình viết, Lương Đông bình trước đây từng có thù với Trương Dương, hơn nữa người này nổi danh bởi tính khí cứng rắn, chỉ cần là chuyện mà hắn nhận chuẩn, tuyệt đối sẽ làm tới cùng. Nhưng Trương Dương biết, không có Lý Đồng Dục ở sau lưng hắn làm chỗ dựa, lương Đông Bình sẽ không dám làm như vậy.

Chuyện đội rước đuốc, ngay cả bộ trưởng tuyên truyền tỉnh Tiếu Nguyên Bình cũng ra mặt ủng hộ. Giới truyền thông trong tỉnh Bình Hải không ai dám viết như vậy, nhưng nhật báo Đông Nam thì khác, giữa Lý Đồng Dục và Tiếu Nguyên Bình không có quan hệ lãnh đạo trực tiếp, hơn nữa hậu trường của Lý Đồng Dục rất cứng, y cũng không sợ Tiếu Nguyên Bình tìm y tính sổ.

Trương đại quan nhân tức giận đến nỗi cơ hồ muốn bùng nổ.

Bí thư thị ủy Nam Tích Lý Trường Vũ cũng đã đọc được bài báo này, khác với Trương Dương, y lưu ý đến tên của Lương Đông Bình đầu tiên, đối với Lương Đông Bình y đã từng lãnh giáo từ lâu, từ lúc y còn ở Giang Thành đảm nhiệm phó thị trưởng phân quản giáo dục, đã lãnh giáo sự khó chơi của tay phóng viên này, Lý Trường Vũ xem xong bản tin đó cũng nhíu mày, Trương Dương lôi kéo tài trợ gây ra động tĩnh quá lớn, kết quả gióng trống khua chiêng khẳng định sẽ dẫn tới sự chú ý của rất nhiều người, nhật báo Đông Nam này đưa tin có dụng tâm khác. Hơn nữa quả thực đánh trúng mục tiêu yếu hại, Lý Trường Vũ đã cảm thấy chuyện lần này khẳng định sẽ không sẽ không dễ dàng bình ổn được, không khéo sẽ diễn biến thành một hồi bão tố.

Lý Trường Vũ trước tiên gọi phó thị trưởng thường vụ Cung Kì Vĩ vào văn phòng của mình, nhật báo Đông Nam là được Cung Kì Vĩ mời đến, về phần cuối cùng vì sao không hợp tác thành công, Lý Trường Vũ cũng không biết nội tình, có câu mua bán không thành còn tình nghĩa, loại người hợp tác không thành, quay sang trả thù như nhật báo Đông Nam thật đúng là hiếm có, huống chi những gì bọn họ nhắm vào tất cả đều là chủ đề cực kỳ mẫn cảm, Lý Trường Vũ trước tiên phải hỏi rõ tình huống, vì sao nhật báo Đông Nam lại muốn nhằm vào bọn họ?

Cung Kì Vĩ cũng đã đọc bài báo này, sau khi xem xong sau y lập tức gọi điện thoại cho Lý Đồng Dục, Cung Kì Vĩ cũng rất tức giận, cho dù hợp tác bất thành, Lý Đồng Dục anh ít nhiều cũng phải nể mặt người bạn là tôi chứ, không thể nào ở sau lưng đâm một đao được? Nhưng Lý Đồng Dục tựa hồ đã sớm đoán trước được, di động thủy chung trong tình trạng tắt máy.

Cung Kì Vĩ đi vào văn phòng của Lý Trường Vũ, Lý Trường Vũ đẩy tờ báo đó ra trước mặt y.

Cung Kì Vĩ thở dài nói: "Tôi đã đọc rồi!"

Lý Trường Vũ rút thuốc ra, nói: "Lý Đồng Dục, tổng biên tập của Nhật báo Đông Nam không phải là lão bằng hữu của anh ư? Vì sao lại ngáng chân Nam Tích chúng ta như vậy?"

Cung Kì Vĩ nói: "Tôi không biết, tôi cũng không nghĩ ra, nhìn thấy bài báo này tôi đã gọi điện cho y nhiều lần, nhưng di động của y tắt máy, căn bản không thể nào nói chuyện được. "

Lý Trường Vũ phả khỏi thuốc, nói: "Nói như vậy y chính là cố ý chế tạo sự doan? Y chẳng lẽ không rõ buổi ký hợp đồng của chúng ta, ngay cả bộ trưởng Tiếu của tham gia ư?"

Cung Kì Vĩ nói: "Nhật báo Đông Nam không thuộc quyền quản lý của bộ tuyên truyền tỉnh Bình Hải, đại ca của Lý Đồng Dục là phó bộ trưởng bộ tuyên truyền Trung ương, anh hai của y là tổng biên tập báo Trung Hoa, cho dù y cố ý đăng bài này, bộ trưởng Tiếu cũng không làm gì được y. "

Lý Trường Vũ nói: "Kì Vĩ, bài báo này viết thật sự quá bén nhọn, khiến cho chúng ta rất bị động, xí nghiệp dân doanh tài trợ còn dễ giải thích, nhưng xí nghiệp quốc doanh tài trợ, quả thực rất dễ bị người ta dị nghị. "

Cung Kì Vĩ nói: "Anh lo lắng tỉnh lý sẽ chú ý tới chuyện này?"

Lý Trường Vũ nói: "Nếu ý định của Lý Đồng Dục này là phá rối thì bài báo này chỉ là một khúc mở màn, những bài báo gây bất lợi cho chúng ta còn có thể sẽ liên tiếp được đăng. "

*****

Cung Kì Vĩ tự kiểm điểm: "Bí thư Lý, chuyện này là lỗi của tôi, là tôi mời y tới Nam Tích, có điều tôi không ngờ y lại làm như vậy?"

Lý Trường Vũ nói: "Không liên can tới anh, có anh hay không thì Lý Đồng Dục cũng sẽ chú ý tới chuyện này, chuyện nếu đã xảy ra rồi, đừng tự kiểm điểm mình làm gì, tốt nhất hãy nghĩ cách giải quyết chuyện này. "

Điện thoại trên bàn đổ chuông, Lý Trường Vũ cầm lấy điện thoại, là bí thư nhà máy thuốc lá Liêu Vĩ Trung gọi tới, Liêu Vĩ Trung cũng đã đọc nhật báo Đông Nam, gọi điện thoại tìm Lý Trường Vũ kêu khổ.

Lý Trường Vũ trấn an gã vài câu rồi dập máy, lại nhìn bài báo đó, tức giận vỗ bàn, nói: "Thằng ôn Trương Dương này, làm việc cứ thích rêu rao, giờ thì hay rồi, đã tập trung tất cả sự chú ý của truyền thông lên chuyện tài trợ. "

Cung Kì Vĩ nói: "Bí thư Lý, Trương Dương cũng là hảo ý, hắn cũng là vì muốn chúng ta có thể thành công tổ chức vận hội tỉnh lần này. "

Lý Trường Vũ sao không biết Trương Dương là có hảo ý, nhưng mắt thấy một chuyện tốt biến thành chuyện xấu, y cũng không khỏi cảm thấy rối rắm, sức ảnh hưởng của nhật báo Đông Nam không thể khinh thường, là một trong những tờ báo có ảnh hưởng nhất địa khu đông nam, bài báo này rất có khả năng sẽ dẫn tới sóng gió, tiếp theo khiến mọi người suy nghĩ về sự tài trợ của các xí nghiệp, đáng lo nhất là, nếu bài bảo này bị lãnh đạo tỉnh đọc được, bọn họ không biết sẽ nghĩ gì.

Cung Kì Vĩ nói: "Bí thư Lý, nếu không, tôi tới Đông Giang một chuyến, tìm Lý Đồng Dục trực tiếp nói chuyện, xem xem có thể áp chế hay không, bảo y đừng tiến hành đưa tin tiếp nữa. "

Lý Trường Vũ nói: "Tôi thấy Lý Đồng Dục lần này khẳng định là có mưu đồ, anh đi chắc gì đã có ích. "

Cung Kì Vĩ nói: "Mất bò mới lo làm chuồng thì cũng phải làm, tôi nếu không đi, chuyện không khéo sẽ càng nghiêm trọng hơn. "

Lý Trường Vũ đối với chuyện này cũng nhìn rất rõ, Lý Đồng Dục nếu nể mặt Cung Kì Vĩ thì sẽ không đưa tin như vậy, Cung Kì Vĩ cho dù tìm được Lý Đồng Dục, Lý Đồng Dục có tám chín phần mười là sẽ vẫn không nể mặt y.

Lý Trường Vũ nói: "Muốn cởi chuông phải tìm người buộc chuông, nếu chuyện này là Trương Dương gây ra, tốt nhất hãy gọi hắn cùng đi. Hắn ở tỉnh lý có nhiều quan hệ, tỉnh trưởng Tống lại là nhạc phụ tương lai của hắn, cùng lắm thì bảo hắn đi nhận sai, tỉnh lý chắc cũng sẽ không trách nặng đâu. "

Cung Kì Vĩ nói: "Nếu chúng ta nhận sai, chẳng khác nào phủ định sự tài trợ của xí nghiệp, phí tài trợ đã xác định chỉ sợ sẽ bị ngâm nước nóng. "

Lý Trường Vũ nói: "Lúc trước đã không nên làm cái trò tài trợ này rồi, để cho mọi người đều biết, hiện tại thì tốt rồi, gọi đến đơn vị truyền thông có tâm tư phá rối. "

Cung Kì Vĩ nói: "Bí thư Lý, chuyện này tôi nên gánh vác trách nhiệm đầu tiên, anh yên tâm, tôi sẽ lập tức liên hệ với Trương Dương, chúng tôi sẽ lập tức tới Đông Giang, cố gắng khống chế sức ảnh hưởng của chuyện này trong phạm vi nhỏ nhất. "

Lý Trường Vũ không nói gì, ánh mắt dừng trên tờ báo nhật báo Đông Nam đó, chuyện đã lên trang đầu của nhật báo Đông Nam, ảnh hưởng đã mở rộng ra rồi, bây giờ còn mới muốn khống chế trong phạm vi nhỏ nhất, có thể ư?

Cho dù Cung Kì Vĩ không tìm Trương Dương cùng đi, Trương đại quan nhân cũng đã chuẩn bị xuất phát rồi, trong lòng hắn hiểu rõ, trường phong ba mà Lý Đồng Dục muốn làm ra này là nhằm vào mình, Trương Dương là người không thích trốn tránh trách nhiệm, khi nhận được điện thoại của Cung Kì Vĩ, hắn đã đang chuẩn bị lái xe tới Đông Giang.

Cung Kì Vĩ nghe nói hắn đang chuẩn bị xuất phát, bảo hắn ở nguyên đó chờ, hơn mười phút sau, xe Hồng Kỳ của Cung Kì Vĩ xuất hiện trước mặt Trương Dương, Trương Dương xách một cái túi du lịch màu đen, mở cốp sau ném vào.

Cung Kì Vĩ không nhịn được bèn nói: "Cậu mang nhiều đồ như vậy làm gì?"

Trương Dương nói: "Mang ít trà xuân năm nay, cho các lãnh đạo thử!"

Cung Kì Vĩ không nói gì, thằng ôn này ngoài mặt thì cà lơ phất phơ, nhưng trong lòng thì rất linh hoạt.

Trương Dương và Cung Kì Vĩ ngồi ở ghế sau, nhìn thấy bài báo của nhật báo Đông Nam đặt ở đó, không khỏi cười nói: "Tôi đọc rôi!"

Cung Kì Vĩ nói: "Có cảm tưởng gì?"

Trương Dương nói: "Vị lão bằng hữu này của anh rất không tốt!"

Cung Kì Vĩ nói: "Giữa các cậu chắc không có mâu thuẫn gì chứ?"

Trương Dương nói: "Thị trưởng Cung, anh không cần phải nhắc nhở tôi, trong lòng tôi hiểu rõ, anh với Lý Đồng Dục là lão bằng hữu, tôi không tiện bình luận về người này. "

Cung Kì Vĩ đương nhiên có thể nhìn ra Trương Dương rất phản cảm đối với Lý Đồng Dục, y cười nói: "Chuyện này tôi cũng có trách nhiệm, nếu tôi không mời nhật báo Đông Nam đến Nam Tích, có lẽ sẽ không phát sinh chuyện như vậy. "

Trương Dương nghĩ thầm những lời này của anh nói đúng, anh mời Lý Đồng Dục đến chính là dẫn sói vào nhà, thằng cha đó tuyệt đối không phải là người tốt. Trương Dương từ sự phẫn nộ lúc ban đầu đã bình tĩnh lại rồi, hiện tại nhìn lại chuyện này, bên trong có rất nhiều chỗ khiến Trương Dương cảm thấy khó hiểu, bán đấu giá rước đuốc đầu tiên là được bí thư tỉnh ủy Kiều Chấn Lương ủng hộ, sớm đã định ra để bí thư Kiều cầm bó đuốc đầu tiên, tỉnh trưởng Tống Hoài Minh lại là nhạc phụ tương lai của mình, tầng quan hệ này không cần phải nói, khẳng định là sẽ ủng hộ hắn vô điều kiện, lợi dụng đội rước đuốc để lôi kéo tài trợ, bộ trưởng tuyên truyền Tiếu Nguyên Bình và chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao tỉnh Cừ Thánh Minh đều có mặt ở hiện trường, những người này không có một ai là không có địa vị quan trọng trong chính đàn, Lý Đồng Dục là tổng biên tập của nhật báo Đông Nam, chắc có thể thấy rõ tình thế, đám người này người nào y cũng không thể dễ dàng đắc tội được, nhưng y vẫn cho đăng bài chọc ngoáy, tính chỉ hướng rất rõ ràng, căn bản là đang đùa với lửa! Chẳng lẽ y tự tin là có hậi đàu nên không sợ gì đám người này ư?

Cung Kì Vĩ đối với hành động của Lý Đồng Dục cũng cảm thấy có chút khó hiểu, nhưng y đến bây giờ vẫn hy vọng có thể giải quyết vấn đề này một cách hòa bình, dù sao Lý Đồng Dục cũng là bạn bè nhiều năm với y, Cung Kì Vĩ nói: "Trương Dương, tới Đông Giang rồi, tôi đi tìm Lý Đồng Dục nói chuyện trước!" Mục đích của những lời này là bảo Trương Dương đừng xung động, y biết rõ tính tình của Trương Dương, thằng ôn này là tên không thích chịu thiệt, Lý Đồng Dục làm ra chuyện này, tôi khẳng định sẽ không bỏ qua cho y.

Trương Dương hiểu ý của Cung Kì Vĩ, cười nói: "Thị trưởng Cung, ngài yên tâm, trong lòng tôi hiểu cả mà!"

Trương Dương nhìn chuyện này rất thấu triệt, chuyện tuy rằng là Lý Đồng Dục khơi ra, nhưng ảnh hưởng đã được tạo thành rồi, vấn đề của Lý Đồng Dục phải giải quyết, mà phía lãnh đạo tỉnh lý cũng cần phải đi làm công tác.

Trên cuộc họp thường ủy Tỉnh, bí thư tỉnh ủy Kiều Chấn Lương cầm ra tờ báo này, y lắc lắc nhật báo Đông Nam trong tay, nói: "Nhật báo Đông Nam hôm nay mọi người đọc rồi chứ?"

Hiện trường rất yên lặng, đa số thường ủy đã đọc qua bài báo này, cho dù không đọc, cũng từ trong miệng người khác biết nội dung trang đầu.

Kiều Chấn Lương nói: "Sao không ai nói gì?"

Bộ trưởng tuyên truyền Tỉnh ủy Tiếu Nguyên Bình ho khẽ một tiếng, sự trầm mặc của hiện trường phải do y phá vỡ, y nắm công tác tuyên truyền, hơn nữa khi Trương Dương muốn lợi dụng đội rước đuốc để lôi kéo tài trợ, y cũng có mặt! Tuy rằng y không thể hiện sự ủng hộ một cách rõ ràng, nhưng y cũng không phản đối, rất nhiều lúc không phản đối thì có nghĩa là ủng hộ. Tiếu Nguyên Bình nói: "Bài báo này là có ý chọc ngoáy!" Tiếu Nguyên Bình đầu tiên định tính bài báo của nhật báo Đông Nam.

Sau đó nói: "Chuyện mà bài báo này viết, vừa hay tôi lúc ấy cũng có mặt ở hiện trường, cái gọi là chính phủ gây áp lực cho xí nghiệp, căn bản chính là lời nói vô căn cứ, tình huống lúc đó tôi đã thấy rõ, xí nghiệp tài trợ đều là tự nguyện, hơn nữa đơn vị tài trợ không chỉ là xí nghiệp bản địa Nam Tích, đa số đều là xí nghiệp của thành thị khác, những xí nghiệp này chắc là vì mục đích hồi báo xã hội mà tiến hành tài trợ, chúng ta không phải thường nói lấy của dân thì phải chi cho dân sao?"

Tỉnh trưởng Tống Hoài Minh nói: "Bỏ qua vấn đề tài trợ, bài báo này cũng tồn tại vấn đề rất lớn, theo tôi thấy, có hiềm nghi cố ý bôi đen hình tượng của chính phủ, nếu công nhân viên chức của xí nghiệp đọc được bài báo này, khẳng định sẽ sinh ra tình tự phản đối, người dân đọc được bài báo này, trong lòng cũng sẽ không thoải mái. "

Kiều Chấn Lương nói: "Nhật báo Đông Nam gì đó thích kiếm tẩu thiên phong, có điều Trung Quốc chúng ta có câu, ruồi bọ không bâu trứng lành, mọi người đừng cứ cố nghĩ là người ta muốn gây chuyện, bài báo này trong mắt tôi cũng không phải là không đúng! Tài trợ quyên tiền, không chỉ là Nam Tích, cũng không chỉ tồn tại ở Bình Hải, mà rất phổ biến ở trong nước! Có điều tôi không thấy địa phương khác làm lớn như vậy, tài trợ chẳng những phải minh bạch, hơn nữa cần một cơ chế giám sát hữu hiệu, bái báo này có chỗ đáng để chúng ta chú ý, thứ nhất, trong quá trình xí nghiệp tài trợ, chính phủ địa phương có gợi ý gì họ không, có gây áp lực cho họ không? Thứ hai, người lãnh đạo của xí nghiệp quốc hữu, đồng thời vào lúc bỏ một khoản lớn phí tài trợ ra để giành lấy sự ủng hộ, liệu có cân nhắc tới suy nghĩ của công nhân viên chức xí nghiệp hay không, có được bọn họ đồng ý hay không??

*****

Hội trường lại một lần nữa rơi vào trầm mặc, đúng như lời Kiều Chấn Lương nói, các nghiệp tài trợ hiện giờ ở trong nước đâu đâu cũng thấy, nhỏ thì mấy vạn mấy chục vạn, lớn mấy trăm vạn, thậm chí lên tới cả trăm triệu, các xí nghiệp gia vung tay áo một cái, trong lúc đàm tiếu, tiền chỉ như giấy lộn, vô số người cũng bởi vậy mà được tiếng là nhiệt tâm, biết hồi báo xã hội, rất ít người chú ý tới vấn đề phía sau tài trợ và quyên tiền, bài báo này của nhật báo Đông Nam tuy rằng tính công kích rất mạnh, có mục đích riêng của bọn họ, nhưng đúng là đã vạch ra một vấn đề đang tồn tại phổ biến trên xã hội.

Bí thư Ủy ban kỷ luật tỉnh Tân nhiệm Lưu Chiêu nói: "Tôi đồng ý với lời nói của bí thư Kiều, bài báo này của nhật báo Đông Nam đúng là có ý chỉ sợ thiên hạ không bất loạn, nhưng chúng ta cũng có thể nhìn thấy đúng là trong chế độ của chúng ta vẫn còn tồn tại khá nhiều chỗ thiếu sót, một người lãnh đạo xí nghiệp là pháp nhân của xí nghiệp, nhưng điều này không có nghĩa là anh ta có quyền lên tiếng tuyệt đối trong xí nghiệp, tài phú của xí nghiệp là kết quả cố gắng chung của toàn thể công nhân viên chức, khi xí nghiệp đạt được lợi nhuận, trừ bộ phận nên nộp lên quốc án ra, quyền chuyên phối lợi ích của nó cũng thuộc về sở hữu của toàn thể công nhân viên chức. Bất kể mục đích tài trợ là ở đâu, nhưng trên thực tế đã cấu thành một loại hành vi vượt quyền, tôi hoài nghi tổ chức tương quan đã làm trái với kỷ luật, hiện tại, tôi trịnh trọng đề nghị, chuyện này phải điều tra tới cùng, lợi dụng cơ hội lần này, chỉnh đốn một phen. " Lưu Chiêu này ở Trung kỉ ủy lấy tác phong cường ngạnh để nổi danh, bởi vì thời gian tới Bình Hải không dài, mọi người đối với vị bí thư Ủy ban kỷ luật mới này vẫn còn thiếu hiểu biết, có điều từ những phát biểu của y trên cuộc họp thường ủy đã có thể cảm thấy được công tác của Ủy ban kỷ luật sẽ bởi vì sự có mặt của y mà trở nên càng nghiêm khắc hơn. Điều này đối với cán bộ Bình Hải mà nói không phải là một tin tức tốt.

Tống Hoài Minh từ đầu đến cuối không phát biểu ý kiến, nhật báo Đông Nam vì sao lại đưa tin này? Rất dễ có thể liên tưởng đến Lý Đồng Dục, Tống Hoài Minh cảm thấy được, Lý Đồng Dục lợi dụng bài báo này để đả kích Trương Dương, điều này khiến cho y một lần nữa tính toán lại nhân phẩm xấu xa của Lý Đồng Dục, hiện tại Lý Đồng Dục đã hoàn toàn mất đi lý trí rồi, vì trả thù mình mà không tiếc lợi dụng tất cả thủ đoạn, y có thể tự hủy danh dự của mình, lật ra chuyện từ mười mấy năm trước, lợi dụng một số cái gọi là chứng cứ để ly gián quan hệ cha con giữa mình và Yên Nhiên, y cũng có thể lợi dụng sự nhiệt tình của Trương Dương trong công tác mà nắm lấy nhược điểm của Trương Dương, kéo Trương Dương vào trong phiền phức, sức nhẫn nại của Tống Hoài Minh đối với Lý Đồng Dục đã đạt tới cực hạn, Lý Đồng Dục hận mình thì có thể nhắm vào mình, vì sao lại không từ thủ đoạn xuống tay với người bên cạnh y?

Ánh mắt của Kiều Chấn Lương dạo qua một vòng rồi hướng tới Tống Hoài Minh, y nói khẽ: "Hoài Minh, anh thấy thế nào!" Thân là người lãnh đạo cao nhất của tỉnh Bình Hải, y rất nhiều lúc phải làm thật công bằng, phải ở trước mặt mọi người biểu hiện ra sự công chính vô tư của y, tuy rằng y cũng có chút tức giận đối với Lý Đồng Dục, nhưng Lý Đồng Dục lần này quả thực đã nắm được nhược điểm của sự kiện tài trợ của Nam Tích, thật ra Kiều Chấn Lương sao mà không rõ, vấn đề tài trợ của các xí nghiệp sẽ tồn tại trong mỗi một tỉnh trong nước, nhưng vấn đề một khi bị người ta vạch trần, là lãnh đạo y không thể cứ mãi che giấu được, vẫn cứ phải giải quyết.

Tống Hoài Minh cười cười, y lạnh lùng nói: "Chỉ dựa vào một bái báo không chứng tỏ được vấn đề, bài báo của nhật báo Đông Nam rốt cuộc là đáng tin được bao nhiêu phần? Trong đó liệu có tồn tại sự trả đũa hay không? Xí nghiệp tài trợ rốt cuộc là có tài trợ có thù lao hay là tài trợ không thù lao? Trên bài báo nói người lãnh đạo của xí nghiệp không thông qua sự biểu quyết của công nhân viên chức xí nghiệp đã đưa ra quyết định tài trợ nhưng nhưng sự thật rốt cuộc có phải như vậy hay không? Chưa điều tra thì không có quyền lên tiếng, chúng ta là cán bộ quốc gia, chúng ta không phải là phóng viên, cho nên chúng ta phải dựa vào sự thật mà nói chuyện!" Những lời này của Tống Hoài Minh đã biểu lộ thái độ của y, y rõ ràng nghi ngờ tính đáng tin của bài báo này của nhật báo Đông Nam.

Mỗi thường ủy ở đây trong lòng đều rõ, Tống Hoài Minh sở dĩ phản đối kịch liệt như vậy, bởi vì mục tiêu trực tiếp mà bài báo này của nhật báo Đông Nam nhắm vào là Trương Dương, mà Trương Dương chính là con rể tương lai của Tống Hoài Minh, Tống Hoài Minh đứng ra nghi ngờ nhật báo Đông Nam chính là đang bảo hộ Trương Dương, đây là điều trong dự kiến của mọi người.

Kiều Chấn Lương bật cười: "Cái nhìn của mọi người đối với chuyện này không thống nhất phải không, Hoài Minh nói cũng không sai, trước khi chưa chứng thực được tính chính xác của bài báo này, chúng ta quả thực không nên mù quáng có kết luận, đồng chí Lưu Chiêu, đồng chí Nguyên Bình, các anh một người chủ quản kỷ luật, một người chủ quản tuyên truyền, chuyện này tốt nhất là giao cho các anh xử lý, các anh ai chịu trách nhiệm nấy, chuyện này nhất định phải xử lý tốt, cố gắng đừng để tạo thành ảnh hưởng xã hội không tốt. " Khi Kiều Chấn Lương nói những lời này, trong lòng thật ra đã hiểu rất rõ, ảnh hưởng của bài báo này của nhật báo Đông Nam sẽ không biến mất nhanh như vậy.

Cung Kì Vĩ tới nhật báo Đông Nam vô ích, Lý Đồng Dục không có ở đây, nhưng Cung Kì Vĩ nếu đã tới rồi thì cũng không muốn không công mà về, y tìm tới Lương Đông Bình, người viết bài báo đó.

Lương Đông Bình quen Cung Kì Vĩ, biết y và Lý Đồng Dục là lão bằng hữu, cho nên biểu hiện vẫn tính là khách khí, Lý Đồng Dục cho Lương Đông Bình đãi ngộ không tồi, cho hắn một gian văn phòng đặc biệt, tuy rằng hơn nhỏ một chút, nhưng các thiết bị làm việc cần thiết đều có, Lương Đông Bình nhìn thấy Cung Kì Vĩ bước vào, cười cười đứng dậy nói: "Thị trưởng Cung, anh đến tìm tổng biên tập của chúng tôi à?"

Cung Kì Vĩ vừa nghe thấy lời này của hắn trong lòng liền không khỏi có chút tức giận, xem ra Lương Đông Bình anh đã sớm chuẩn bị tâm lý là tôi sẽ đến rồi. Cung Kì Vĩ cười nói: "Tìm anh ta, cũng muốn tìm cả anh nữa!"

Lương Đông Bình đương nhiên biết Cung Kì Vĩ tới đây nhất định là vì chuyện bài báo đó, hắn cười cười bưng một cái ghế cho Cung Kì Vĩ, sau đó đứng dậy đi lấy nước cho Cung Kì Vĩ: "Thị trưởng Cung, ngài uống nước đi!"

Cung Kì Vĩ nhìn văn phòng của hắn, mỉm cười nói: "Hoàn cảnh làm việc không tồi, phía tòa soạn báo rất trọng thị anh!"

Lương Đông Bình nói: "Cũng may mà tổng biên tập Lý cho tôi cơ hội, con người tôi trừ vung bút ra thì chẳng biết làm gì khác. "

Cười nói cười nói: "Vung bút dùng tốt thì so với súng còn lợi hại hơn, trên lịch sử Trung Quốc chúng ta đã nhiều lần chứng minh rồi. "

Lương Đông Bình nghe ra trong ngôn ngữ của Cung Kì Vĩ có sự châm chọc đối với mình, hắn cười nói: "Vẫn là súng lợi hại hơn, tú tài gặp binh thì có lý cũng không nói được. "

Cung Kì Vĩ nói: "Tổng biên tập Lý đi đâu rồi?"

Lương Đông Bình nói: "Anh ta là lãnh đạo, lãnh đạo đi làm gì không cần phải báo cáo cho tôi. "

Cung Kì Vĩ cười ha ha, nói: "Tiểu Lương à, bài báo đó của anh tôi đã đọc rồi. "

Lương Đông Bình biết rõ Cung Kì Vĩ là tới tìm hắn tính sổ, trên mặt vẫn giữ nụ cười khiêm tốn: "Thị trưởng Cung thấy thế nào?"

Cung Kì Vĩ nói: "Bài báo này của anh khiến chúng tôi rất khó xử!"

Lương Đông Bình cười nói: "Đành chịu thôi, con người tôi nhìn thấy gì liền viết cái đó? Không phải chỉ nhắm vào Nam Tích các anh, tôi là nhắm vào hiện tượng tài trợ của xí nghiệp tồn tại phổ biến trên xã hội hiện tại, hy vọng có thể dùng văn chương của tôi, có được sự coi trọng của những lãnh đạo các anh, đừng để tài trợ trở thành đất ấm để các lãnh đạo xí nghiệp cá biệt đổi lấy vinh dự. "

Cung Kì Vĩ nói: "Tiểu Lương à, có chuyện tôi muốn hỏi anh, anh trước khi viết bài đã điều tra rõ chưa?"

Lương Đông Bình nói: "chúng tôi là phóng viên, chức trách của chúng tôi chính là công bố tin tức chân thật ra xã hội, khơi dậy tác dụng giám sát của dư luận. "

Cung Kì Vĩ cười nói: "Anh thật đúng là rất nhiệt tâm!"

Lương Đông Bình nói: "Thị trưởng Cung, thật ra hôm nay vài báo hôm nay chỉ là bài đầu trong hệ liệt thôi, ngày mai sẽ còn có những bài tiếp. "

Cung Kì Vĩ vừa nghe thấy vậy, trong lòng liền trầm xuống, nụ cười trên mặt cũng dần dần biến mất, y thở dài nói: "Tiểu lương à, ngành tin tức của các anh thích dùng đề tài xã hội như vậy để dẫn tới sự chú ý của người dân, nhưng theo tôi biết, điều đầu tiên của tin tức là phải tôn trọng sự thật phải không?"

Lương Đông Bình nói: "Thị trưởng Cung đang nghi ngờ tính chân thật trong bài báo của chúng tôi?"

Cung Kì Vĩ nói: "Làm người viết báo, nên có ý thức trách nhiệm với xã hội, nên chịu tách nhiệm về phát biểu ngôn luận của mình, tôi thủy chung cho rằng, tin tức không đúng sự thật đối với độc giả hay là đối với người viết báo đều là một loại thương hại. "

Lương Đông Bình nói: "Tôi bất kỳ lúc nào cũng đều giữ vững lương tâm của người viết báo, cám ơn thị trưởng Cung đã nhắc nhở. "

*****

Cung Kì Vĩ hiểu rằng mình không cần thiết phải nói chuyện với Lương Đông Bình nữa, Lương Đông Bình chỉ là một quân cờ, một quân cờ bị Lý Đồng Dục lợi dụng, muốn giải quyết chuyện này, chỉ có tìm tới Lý Đồng Dục, mà Lý Đồng Dục hiện tại lựa chọn trốn tránh, điều này khiến cho Cung Kì Vĩ không biết nên xuống tay từ chỗ nào.

Trương Dương quả nhiên nghe theo ý kiến của Cung Kì Vĩ, không cùng y tới nhật báo Đông Nam, trong mắt Trương đại quan nhân, vấn đề chủ yếu trước mắt đã không còn là nhật báo Đông Nam nữa rồi, mà là vì ảnh hưởng trong tỉnh do bài báo này dẫn tới, Trương Dương trong xử lý chuyện này đầu óc rất tỉnh táo, hắn đầu tiên đi gặp bí thư tỉnh ủy Kiều Chấn Lương.

Nhật trình mỗi ngày của Kiều Chấn Lương rất kín, trong lúc công tác không thể giành thời gian tới gặp, cho nên Trương Dương chỉ có thể nhờ Kiều Mộng Viện giúp đỡ, Kiều Mộng Viện không biết Trương Dương đã xảy ra chuyện gì, có điều nếu Trương Dương muốn gặp cha của cô ta gấp như vậy chứng tỏ Trương Dương đang gặp phiền toái, nếu không hắn cũng sẽ không đột nhiên tới Đông Giang, cũng sẽ không mở miệng xin cô ta giúp đỡ.

Kiều Mộng Viện bảo Trương Dương trực tiếp tới nhà, buổi trưa hôm nay cha sẽ về nhà ăn cơm.

Khi Trương Dương tới kiều gia, Kiều Chấn Lương vẫn chưa trở về, Mạnh Truyền Mĩ ở trong căn phòng nhỏ phía sau vườn tụng kinh lễ Phật, hai anh em Kiều Bằng Cử và Kiều Mộng Viện không ngờ đều ở nhà, hai người đang nhàn rỗi ở trong phòng khách chơi cờ vây.

Nhìn thấy Trương Dương tiến vào, Kiều Chấn Lương thừa cơ đẩy bàn cơ mà bại cục đã định đi, cười nói: "Không chơi nữa, chơi cờ vây với em, anh thuần túy là tự ngược. "

Trương Dương cười ha ha đặt hộp trà xuân trên bàn trà, nói: "Cứ chơi tiếp đi, đừng để ý tới tôi!"

Kiều Bằng Cử nói: "Không được, dù sao tôi cũng không đánh lại nó, hôm nay lão gia tử cứ bắt chúng tôi ở nhà ăn cơm cùng ông ấy, ở nhà thật sự là nhàm chán, cho nên mới muốn cùng Mộng Viện chơi cờ. "

Kiều Mộng Viện nhìn nhìn trà xuân trên bàn trà, mỉm cười nói: "Sao? Còn đặc biệt mang theo quà à?"

Trương Dương cười nói: "Có gì hay đâu, trà xuân hồ Thúy Vân Nam Tích, để bí thư Kiều nếm thử. "

Kiều Bằng Cử nói: "Không có chuyện thì không tới, anh chắc là lại phạm sai lầm gì à?"

Kiều Mộng Viện cười nói: "Các anh tán gẫu đi, em vào bếp chút! Trương Dương, buổi trưa ở lại ăn cơm nhé!"

Trương Dương ừ một tiếng rồi cùng Kiều Bằng Cử cùng nhau ngồi xuống cạnh bàn trà.

Kiều Bằng Cử vốn đã pha trà trước, rót một chén đưa cho hắn, Trương Dương nhấp một ngụm rồi nói: "Trà này không tồi, sao với trà tôi mang tới còn ngon hơn!"

Kiều Bằng Cử cười nói: "Vừa vào mùa này là trà nhà tôi nhiều lắm, lát nữa tặng anh mấy hộp mang về. "

Trương đại quan nhân có chút ái ngại, nói: "hắc hắc, anh coi tôi là cá chó à?"

Kiều Bằng Cử nói: "Anh tới đây làm gì?"

Trương Dương không trực tiếp trả lời câu hỏi của gã, uống một ngụm trà rồi nói: "Anh Bằng Cử, anh từ Hải Nam về khi nào vậy?"

Kiều Bằng Cử nói: "Ngày hôm qua, tôi ở Hải Nam ký xong một hợp đồng mua bán dất, ở lại đó cũng chẳng để làm gì, cho nên về chơi, lão gia tử nhà tôi, mấy ngày mà không mắng tôi thì trong lòng khó chịu lắm, cho nên tôi đặc biệt về để ông ấy mắng. "

Trương Dương không nhịn được liề bật cười.

Kiều Bằng Cử nói: "Lần này trở về còn để hỗ trợ cho Mộng Viện, quan hệ phía ngân hàng, nó không quen bằng tôi, nó ở Nam Tích các anh muốn làm lớn như vậy, cần lượng tài chính rất lớn, tôi là anh trai dù sao cũng phải giúp nó một chút. "

Trương Dương nói: "Vòng một vòng rồi khu đất này cũng không thoát khỏi bàn tay của hai anh em anh. "

Kiều Bằng Cử cười nói: "Đừng nói như vậy, khu đất này không có chút liên quan gì với tôi cả, vả lại, trong lòng thật sự có chút không bình hành, cùng là con, mà sao lão gia tử nhà tôi bất công như vậy? Lúc trước tôi muốn mua khu đất đó, ông ấy nói là phải chú ý ảnh hưởng, sợ người khác lời ong tiếng ve, nếu không thì tôi cũng không bỏ khu đất này mà tới Hải Nam, nhưng hiện tại em tôi muốn khai phá khu đất đó, ông ấy lại không nói gì cả, không ngờ còn ủng hộ cả hai tay, thật không biết ông ấy nghĩ gì nữa?"

Kiều Bằng Cử nói xong câu đó, bỗng nhiên nhìn thấy Trương Dương cười rất cổ quái, theo ánh mắt của hắn mà nhìn, ông già đã về tới cửa, chắc những lời nói vừa rồi của mình đều bị ông ấy nghe thấy hết rồi. Kiều Bằng Cử cố ý nói: "Trương Dương, thời tiết hôm nay không tồi nhỉ!" Đây là muốn nói linh tinh để lấp liếm cho qua.

Kiều Chấn Lương trừng mắt lườm gã một cái rồi nói: "Biết cha nghĩ thế nào không? Mộng Viện lấy khu đất đó, là thật tâm chân ý muốn làm khai phá, con lấy khu đất đó là đang đầu cơ đất, chỉ cần thu được lợi là lập tức bỏ của chạy lấy người, mục đích của hai đứa khác nhau. Lớn vậy rồi mà vẫn chưa học được thật thà làm việc, chỉ muốn ngồi không mà hưởng, một vốn vạn lời. "

"Cha, cha nói vậy là không công bằng rồi, con sao lại thích không làm mà hưởng? Con hiện tại là dựa vào bản thân mình để kiếm cơm ăn mà. " Kiều Bằng Cử kháng nghị.

Kiều Chấn Lương nói: "Mấy năm nay chuyện tay không bắt giặc con làm còn ít à? Cả ngày làm sinh ý, nhưng sao cha chẳng thấy con làm được một chuyện nào nghiêm túc cả?"

Kiều Bằng Cử nói: "Cha, đây là phạm trù của quan niệm sinh ý khác nhau, con làm mậu dịch tài chính... "

"Thôi đi! Chẳng lẽ cha còn không hiểu con ư?"

Kiều Mộng Viện cười cười đi tới: "Cha, anh từ tận Hải Nam xa xôi về, cha đừng có cứ thấy anh ấy là mắng nữa được không?"

Kiều Bằng Cử nói: "Không sao, con về chính là để nghe cha mắng mà, mấy ngày không được nghe cha mắng là con thấy ngứa ngáy, con bị mắng thành ra quen rồi, mấy ngày rồi không được nghe cha mắng con, con đang bứt rứt lắm. "

Mấy người nghe gã nói vậy, không khỏi đều bật cười.

Kiều Chấn Lương lúc này mới nhìn sang Trương Dương: "Trương Dương, tôi nói này, cậu từ Nam Tích xa xôi chạy tới nhà chúng tôi để xin cơm à?"

Trương Dương cười nói: "Bí thư Kiều, tôi không ăn chùa của ngài dâu, tôi có mang đồ tới cho ngài, là trà mới của năm nay!" Hắn cầm hộp trà trên bàn lên.

Kiều Chấn Lương trợn mắt lên: "Nhà chúng tôi không thiếu cái này, ăn chùa thì được, có điều lát nữa phải viết một bức tranh chữ cho tôi, để tôi xem xem trình độ của cậu gần đây có tiến bộ hay không?"

Trương Dương nói: "Không thành vấn đề!"

Kiều Chấn Lương nói: "Đáp ứng thống khoái như vậy, thằng nhóc, hôm nay là có chuyện gì cần xin hả?"

Trương Dương cười nói: "Không phải! Chỉ muốn tới thăm ngài thôi, cháu cũng có tật xấu như Bằng Cử, một đoạn thời gian không bị ngài mắng là cả người bứt rứt, hôm nay cháu đến, chính là để bí thư Kiều mắng vài câu, bị ngài mắng vài câu thì mới thoải mái được!"

Kiều Chấn Lương không nhịn được liền cười nói: "Hai đứa này đều là dạng phạm tiện phải không? Đang yên đang lành lại cứ muốn nghe mắng? Tôi là loại người không giảng đạo lý như vậy ư?" Y nói với Kiều Mộng Viện: "Mộng Viện, gọi mẹ con ra ăn cơm, nhà có khách. "

Kiều Mộng Viện dạ một tiếng, xoay người đi.

Trương Dương nhìn thấy vẻ mặt Kiều Chấn Lương giống như đang tức giận, mới thoáng yên lòng, xem ra Kiều Chấn Lương không hề bởi vì bài báo của nhật báo Đông Nam mà nổi giận.

Kiều Mộng Viện đi ra ngoài, không lâu sau liền một mình đã trở lại, Mạnh Truyền Mĩ buổi trưa chỉ chút cháo loãng, cho nên không tới.

Kiều Chấn Lương nhíu mày, nói: "Không tới cũng được, bà ấy không thích ăn mặn. "

Bảo mẫu bưng đồ ăn lên, bởi vì là buổi trưa, Kiều Chấn Lương không đề nghị uống rượu, Trương Dương lần này tới đây là muốn thám thính một số tình huống ở chỗ Kiều Chấn Lương, giải thích một chút chuyện bài báo của nhật báo Đông Nam, hơn nữa hắn vốn là khách, cũng ngại đề xuất uống rượu.

Ăn cơm cùng với bí thư tỉnh ủy khó tránh khỏi có chút câu nệ, khi Trương Dương ăn cơm rất ít nói chuyện, cắm đầu vào ăn hai bát cơm, tối hôm qua triền miên một đêm với Hồ Nhân Như, sáng sớm dậy vì chuyện của nhật báo Đông Nam mà bôn ba tới Đông Giang, ngay cả điểm tâm cũng chưa kịp ăn, Trương đại quan nhân quả thực cần bổ sung năng lượng.

Kiều Chấn Lương cơm nước xong, mới nhớ tới không mời Trương Dương uống rượu, y cười nói: "Cậu xem tôi kìa, bản thân ở nhà không uống rượu quen rồi cho nên quên mất không mời cậu.

Trương Dương nói: "Tôi gần đây rất ít uống rượu, sợ chậm trễ công tác. " Những lời này nói cứ như là hắn làm việc nghiêm túc lắm vậy.

Kiều Chấn Lương chỉ chỉ sang bên cạnh, Trương Dương đứng dậy theo y tới bàn trà ngồi.

Kiều Bằng Cử còn phải liên hệ với phía ngân hàng, giúp em gái vay tiền cho nên đi trước.

Trương Dương mở một hộp trà xuân do mình mang tới, sau khi pha xong liền mời Kiều Chấn Lương thử.

Kiều Chấn Lương uống một ngụm, không hề bình luận gì về ưu khuyết điểm của lá trà, mà nói khẽ: "Cậu đăng môn có phải có việc hay không?"

Trương Dương nói: "Có việc!" Ở trước mặt Kiều Chấn Lương hắn không cần thiết phải vòng vo, bí thư Kiều cũng không có kiên nhẫn mà vòng vo với hắn, trực tiếp nói ra là tốt nhất.

Kiều Chấn Lương nói: "Nói đi!"

Trương Dương gật đầu: "Bí thư Kiều đã đọc nhật báo Đông Nam hôm nay chưa?"

Kiều Chấn Lương nói: "Đọc rồi, vì bài báo đó mà cuộc họp thường ủy sáng nay của chúng tôi còn đặc biệt thảo luận một chút. "

Trương Dương nói: "Bí thư Kiều thấy thế nào?"

Kiều Chấn Lương nói: "Ảnh hưởng không tốt!"

Trương Dương nói: "Nhật báo Đông Nam làm như vậy là đang cố ý khơi mào tình tự phản cảm của quần chúng nhân dân đối với chính phủ, rất ti bỉ, dụng tâm rất hiểm ác. "

Kiều Chấn Lương nhìn Trương Dương một cái rồi nói: "Cậu từ xa tới đây, là muốn ở trước mặt tôi nói xấu nhật báo Đông Nam ư?"

*****

Trương Dương nói: "Bí thư Kiều, chuyện tài trợ của xí nghiệp không chỉ Nam Tích chúng tôi làm mà các nơi trên toàn quốc đều đang làm, tôi thấy chuyện này không nên trở thành lý do để công kích. "

Kiều Chấn Lương nói: "Cậu còn có lý ư? Một bó đuốc mà bán đi bán lại, lừa của xí nghiệp bao nhiêu tiền? Cây đuốc của cậu có thể sáng tạo ra bao nhiêu giá trị? Hơn mười suất của đội rước đuốc lừa được tới hơn ba ngàn vạn tiền tài trợ, cậu đừng có nói với tôi rằng, trường hợp đó không phải là hành vi súc mưu từ lâu của cậu. "

Trương Dương nói: "Bí thư Kiều, chuyện bàn đấu giá đuốc đã được ngài đồng ý từ trước rồi. "

Kiều Chấn Lương trợn trừng mắt: "Hảo tiểu tử, cậu đổ chuyện này lên đầu tôi à!"

Trương Dương nói: "Bí thư Kiều, ngài đã quên rồi ư, lúc trước là ngài đồng ý làm hoạt động rước đuốc, hơn nữa còn đồng ý chạy đoạn đầu. "

Ngữ khí nói chuyện của Kiều Chấn Lương rõ ràng nặng hơn một chút: "Tôi đồng ý rước đuốc, nhưng không bảo cậu đi bán đuốc, vận hội tỉnh là một phong trào thể dục thể thao toàn dân, cậu phải cân nhắc tới ý nghĩa chính trị trong đó, sao có thể buôn bán hóa vận hội tỉnh như vậy? Vì kiếm tiền mà bỏ qua nguyên tắc tiêu chuẩn mà một cán bộ đảng viên phải giữ vững, biến một hoạt động thể dục thể thao công ích thành một hồi thương nghiệp trắng trợn!"

Trương Dương nói: "Bí thư Kiều, vận hội tỉnh lần này tỉnh lý cho chúng tôi bao nhiêu tiền? Xây xong trung tâm thể dục mới tốn bao nhiêu tiền? Tổ chức vận hội tỉnh phải mất bao nhiêu tiền, ngài thấy tôi có cần báo cáo chi tiết lại cho ngài không?"

Kiều Chấn Lương nói: "Cường điệu lý do à? Không phục có phải không?"

Trương Dương nói: "Không phải là lý do, là hiện thực, không bột đố gột nên hồ, tình huống tài chính của Nam Tích chúng tôi tỉnh lý chắc biết rõ, để xây dựng trung tâm thể dục mới, tôi chạy đông chạy tây mượn tiền, cầu ông nội xin bà nội, hiện tại còn nợ một đống tiền công trình chưa trả, tôi nếu không nghĩ ra chủ ý này thì phải làm thế nào? Trung tâm Thể dục thể thao không xây được, vận hội tỉnh cũng không tổ chức được, điều đầu tiên mà người khác nghĩ đến là chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao tôi đây không có bản sự, tôi vô năng, tôi nếu đã nhận trọng trách này, tôi nhất định phải cáng đáng, bí thư Kiều, thật ra tôi cũng không dễ dàng gì đâu. "

Kiều Chấn Lương nhìn nhìn hắn, đặt chén trà xuống.

Trương Dương vội vàng rót một chén trà nóng cho y.

Kiều Chấn Lương nói: "Đừng khoe thành tích, ai cũng biết là cậu không dễ dàng gì, ai cũng nhìn thấy thành tích mà cậu làm ra, nhưng làm việc nhất định phải có chừng mực, không phải bất kỳ chuyện gì cũng giở trò khôn vặt được, đầu óc của cậu quả thực rất linh hoạt, bán đấu giá rước đuốc, lợi dụng rước đuốc để lôi kéo tài trợ, nghĩ ra cái mà người khác không dám nghĩ, làm điều mà người khác không dám làm, cũng đúng là làm ra một số thành tích, nhưng cậu đừng để những người khác dị nghị? Làm việc thì phải làm thật viên mãn, phải được lợi, nhưng cũng đừng để người khác nắm được thóp của cậu rồi nói ra nói vào. "

Trương Dương nói: "Lý Đồng Dục này lấy việc công báo thù riêng, tôi thu hồi quyền đưa tin ưu tiên của hắn, cho nên hắn ghi hận trong lòng, đăng bài báo này để trả thù chúng tôi. " Trương Dương không nhắc tới đoạn ân oán giữa Lý Đồng Dục và Tống Hoài Minh, dù sao đề cập đến chuyện riêng tư của nhạc phụ tương lai, loại chuyện này không thể nói cho người ngoài nghe được.

Kiều Chấn Lương nói: "Cậu đừng nói người ta lấy việc công trả thù riêng, tôi hỏi cậu, Lý Đồng Dục nói có đạo lý không? Những xí nghiệp tài trợ này, rốt cuộc là cam tâm tình nguyện hay là đám người các cậu gây áp lực cho người ta?"

Trương Dương nói: "Tôi xin thề với lão nhân gia Mao chủ tịch, chúng tôi không không gây bất kỳ áp lực nào cho các xí nghiệp, tất cả đều bọn họ cam tâm tình nguyện tài trợ. "

Kiều Chấn Lương nói: "Cho dù bọn họ cam tâm tình nguyện, nhưng trong bài báo chỉ ra, những lãnh đạo của xí nghiệp quốc doanh này, có trưng cầu sự đồng ý của công nhân viên chức xí nghiệp không? Bọn họ có quyền chi phối tiền bạc của cả xí nghiệp không?"

Trương đại quan nhân bị hỏi cho ngớ ra.

Kiều Chấn Lương nhìn hắn ngây ra đó, thở dài nói: "Cho nên mới nói, gặp phiền toái thì đừng chỉ nghĩ đến vấn đề từ người khác, trước tiên phải tìm chỗ thiếu xót của bản thân đã. "

Trương Dương nói: "Bí thư Kiều, ngài có từng nghĩ tới không, nếu không có sự tài trợ của xí nghiệp, vận hội tỉnh này căn bản không thể tổ chức được. "

Kiều Chấn Lương nói: "Cậu là cán bộ quốc gia, cậu cũng là một đảng viên cộng sản, làm bất kỳ chuyện gì cũng phải sư xuất hữu danh, không thể theo cảm tính mà làm, tiền phải lấy từ chỗ sáng!"

Trương Dương nói: "Thì là ở chỗ sáng này, chỗ tiền tài trợ này chúng tôi không đút một xu nào vào túi riêng cả, lấy của dân thì phải chi cho dân, chính là dùng trên sự nghiệp thể dục thể thao của người dân Bình Hải. "

Kiều Chấn Lương nói: "Cậu đừng giải thích với tôi, tôi cũng tin cậu không phải vì tư lợi, nhưng rõ ràng là một chuyện tốt, vì sao lại tạo thành ảnh hưởng xấu như vậy? Đừng trách nhật báo Đông Nam tìm các cậu gây phiền toái, là bản thân các cậu không cân nhắc chu toàn. Nếu thật sự muốn giải thích thì giải thích với người dân ý, giải thích với các công nhân viên chức của xí nghiệp tài trợ ý, cho bọn họ một lý do có thể tin phục. "

Trương Dương nói: "Bí thư Kiều, nhưng chuyện đã như vậy rồi, tôi nói sao cũng không thể nào trả lại hết tiền tài trợ của xí nghiệp được. "

Kiều Chấn Lương nói: "Chuyện là các cậu làm ra, giải quyết như thế nào là chuyện của các cậu, đừng sợ xảy ra vấn đề, phải thúc đẩy vấn đề chuyển hóa theo hướng tốt, Trương Dương, cậu phải từ trong chuyện này rút ra được bài học, về sau làm việc trăm ngàn lần đừng manh động liều lĩnh!" Kiều Chấn Lương nói xong những lời này, cũng đã đến giờ về tỉnh ủy làm việc, y đứng dậy bỏ đi.

Trương Dương cũng không tiện ở lại nhà y, hắn chuẩn bị cùng Kiều Chấn Lương rời đi.

Kiều Mộng Viện gọi hắn lại, bảo hắn đợi chút.

Chờ cha đi rồi, Kiều Mộng Viện mới nói cho Trương Dương biết, bảo hắn ở lại là để giúp kiểm tra sức khỏe cho mẹ cô ta một chút, đoạn thời gian gần đây, Mạnh Truyền Mĩ rất ít ăn cơm, trừ tụng kinh lễ Phật ra, đối với biến cố bên ngoài càng lúc càng phớt lờ, điều này khiến cho điều này khiến cho người làm con gái như càng lúc càng mờ nhạt rất lo lắng.

Trương Dương bắt mạch cho Mạnh Truyền Mĩ, phát hiện bà ta tuy rằng gầy đi một chút, nhưng tình trạng sức khỏe vẫn rất tốt, cũng không có xuất hiện tình trạng thiếu dinh dưỡng, rời khỏi phật đường mà Mạnh Truyền Mĩ dùng để tụng kinh, Trương Dương không khỏi có chút tò mò hỏi: "Mộng Viện, dì Mạnh sao vậy? Quá mức si mê bất kỳ cái gì cũng không phải là chuyện tốt đâu. "

Kiều Mộng Viện thở dài nói: "Lần này anh trai tôi trở về cũng là để khuyên bà ấy, hiện tại bà ấy không nghe ai cả, trong đầu chỉ biết có a di đà Phật, cha tôi vì chuyện này cũng rất phiền não. "

Trương Dương nói: "Có phải gặp chuyện gì không hay không?"

Kiều Mộng Viện lắc đầu, cô ta nói với Trương Dương: "Vừa rồi anh cùng cha tôi nói chuyện, tôi cũng nghe được một ít, cha tôi chắc không trách chuyện các anh lôi kéo tài trợ đâu, ông ấy là trách các anh làm việc không nghiêm cẩn, để cho người khác nắm được nhược điểm. "

Trương Dương nói: "Tôi cũng hiểu, nhưng nhật báo Đông Nam lần này rõ ràng là muốn gây chuyện, tên Lý Đồng Dục đó liếc một cái là biết là kẻ tiểu nhân ti bỉ có thù tất báo. "

Kiều Mộng Viện nói: "Lát nữa tôi sẽ nói chuyện với cha tôi, xem ông ấy rốt cuộc là đang nghĩ gì. Có điều chuyện của nhật báo Đông Nam chỉ sợ có chút phiền phức đấy, Lý Đồng Dục đó trong giới tin tức danh tiếng cũng không tốt, là một người rất khó nói chuyện, anh tốt nhất hãy nghĩ biện pháp, trước tiên khiến hắn đừng đưa tin tiêu cực gì nữa. "

Trương Dương nói: "Thị trưởng Cung đi tìm hắn rồi, hy vọng Lý Đồng Dục sẽ nể mặt anh ta. "

Kiều Mộng Viện biết tính tình của Trương Dương xung động, nhẹ giọng nhắc nhở hắn: "Càng là vào những lúc như thế này càng phải bình tĩnh, nếu chuyện đã xảy ra, xung động cũng không giải quyết được vấn đề gì. "

Trương Dương bật cười: "Yên tâm đi, tôi có tức giận hơn nữa cũng nhịn được, tuyệt đối không đánh hắn đâu!"

Cung Kì Vĩ ở trụ sở nhật báo Đông Nam không thu hoạch được gì, khi y nói tình huống của mình cho Trương Dương, trong lời nói lộ ra vẻ thất vọng, y ngay cả mặt Lý Đồng Dục cũng không thấy, tuy rằng tìm được Lương Đông Bình, nhưng Lương Đông Bình trong chuyện này chỉ chẳng qua là kẻ đồng lõa, không mang tới bất kỳ tác dụng mấu chốt nào cả.

Sau khi Trương Dương gặp mặt Kiều Chấn Lương, trong lòng đã có tính toán, thái độ của tỉnh lý đối với xí nghiệp tài trợ rất hàm hồ, không phải kiên quyết phản đối, đương nhiên cũng không nói là tán thành, xí nghiệp tài trợ không chỉ có Nam Tích đang làm, các nơi trên toàn quốc đều có loại hiện tượng này, nhưng địa phương khác không bởi vì chuyện này mà ầm ĩ đến như vậy, các lãnh đạo tức giận không phải bản thân việc xí nghiệp tài trợ, mà là Nam Tích bọn họ khiến cho chuyện trở nên quá ầm ĩ, gióng trống khua chiêng lôi kéo tài trợ, nhưng thiếu một lý do để thuyết phục đại chúng. Có câu là dân không kêu thì quan không cứu, địa phương khác làm tài trợ, nhưng không có người chỉ ra, Nam Tích các anh làm tài trợ liền có người nhảy ra, lấy chuyện này ra để chọc ngoáy, tỉnh lý không thể giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra được, Kiều Chấn Lương thân là bí thư tỉnh ủy, y vẫn phải tỏ thái độ.

Crypto.com Exchange

Chương (1-1276)