Vay nóng Tima

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 0720

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 0720: Xung động là ma quỷ
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)

Siêu sale Lazada


Trương Dương giản lược thuật lại ý tứ của Kiều Chấn Lương cho Cung Kì Vĩ, hắn nói khẽ: "Thị trưởng Cung, tôi thấy chuyện này không nghiêm trọng như vậy đâu, việc cấp bách là phải tìm được Lý Đồng Dục, bảo đảm nhật báo Đông Nam bọn họ không viết linh tinh nữa, hai là phải để các xí nghiệp tài trợ tìm được một lý do hay, tôi đã cân nhắc kỹ rồi, đổi khoản tài trợ thành phí quảng cáo, như vậy bọn họ không bới móc được gì nữa. "

Cung Kì Vĩ thở dài, y biết chiêu thức ấy của Trương Dương gọi là trộm đổi khái niệm, cũng chính là hồ lộng người ngoài nghề, chuyện đã xảy ra rồi, trừ phi người khác không truy cứu, nếu truy cứu, cách nói phí quảng cáo căn bản không thể nào chấp nhận được, nhưng y cũng không nghĩ ra biện pháp giải quyết nào khác, Cung Kì Vĩ nói: "Tôi thấy Lý Đồng Dục đang cố ý trốn tránh chúng ta. "

Trương Dương an ủi y: "Thị trưởng Cung, chuyện Lý Đồng Dục để tôi, hay là ngài về Nam Tích trước, thu thập chuyện tài trợ của xí nghiệp, trăm ngàn lần đừng để cho nội bộ xí nghiệp xảy ra loạn gì, chuyện ở đây cứ giao cho tôi. "

Cung Kì Vĩ cân nhắc một chút, vẫn đáp ứng.

Trương Dương cũng không biết đi đâu đi tìm Lý Đồng Dục, nhưng hắn biết đi đâu để tìm Lương Đông Bình.

Khi Lương Đông Bình tan sở, đẩy xe đạp vừa ra khỏi cửa lớn của tòa soạn báo thì nhìn thấy Trương Dương đứng ở cửa lớn, trong lòng hắn giật thót, tuy rằng Lương Đông Bình tự xưng là đấu sĩ vì sự chính nghĩa của giới tin tức, nhưng khi nhìn thấy Trương Dương vẫn hơi sợ, hắn lên xe đạp chuẩn bị rời khỏi nơi này thật nhanh, nhưng Trương Dương đã cản trước mắt hắn, tóm lấy tay hắn.

Lương Đông Bình hai chân chống xuống đất, nhìn chằm chằm vào tôi: "Làm gì vậy? Anh muốn thế nào?" Ánh mắt của hắn chiếu vào hai xe cảnh sát đi tuần cách đó không xa, ý bảo là, anh mà làm bậy là tôi gọi cảnh sát đó.

Trương Dương nhếch môi cười nói: "Phóng viên Lương, chúng ta là lão bằng hữu nhiều năm như vậy lão bằng hữu tôi tìm anh để ôn lại chuyện xưa, không có ý gì khác. "

Thái độ của Lương Đông Bình rất lãnh đạm: "Không rảnh!"

Trương Dương nói: "Đừng thế mà, anh không phải đang đưa tin về chuyện tài trợ của xí nghiệp Nam Tích ư? Chuyện này tôi là người phụ trách chủ yếu, tới đây chủ động tiếp nhận phỏng vấn của anh, tư liệu sống trực tiếp tốt như vậy mà anh cũng không cần ư?"

Lương Đông Bình nói: "Anh rốt cuộc muốn làm gì?"

Trương Dương nói: "Không làm gì cả. Chỉ là muốn tâm sự với anh thôi!" Lương Đông Bình không chút khách khí nói: "Tránh ra, anh mà dây dưa nữa là tôi gọi cảnh sát đấy!"

Trương Dương nói: "Tôi bảo này, con người anh sao nể mặt mà lại không cần mặt mũi như vậy?"

Lương Đông Bình nghe hắn xuất khẩu đả thương người, tức giận đến nỗi mặt đỏ bừng: "Anh mắng ai đấy?"

Trương Dương nói: "Ở đây chỉ có hai chúng ta, tôi đương nhiên là mắng anh rồi. Lương Đông Bình, trước đây tôi tuy rằng không thích anh, nhưng vẫn bội phục anh có chút khí khái văn nhân, dám kiên trì chân lý, không sợ cường quyền, nhưng hiện tại nhìn xem, anh con mẹ nó chính là một con chó, để Lý Đồng Dục coi như súng của mình, là một tên tiểu nhân!"

Lương Đông Bình trước giờ vẫn luôn tự coi mình là thanh cao, bị Trương Dương mắng cho thẹn quá hóa giận, hắn cũng không phải là loại dễ tính gì, tức giận đến nỗi cả người run rẩy, cầm lấy xe đạp đánh tôi: "Mày nói thối lắm!"

Với võ công của Trương đại quan nhân lẽ ra là không thể nào bị Lương Đông Bình làm bị thương, tuy rằng võ công hiện tại của hắn đã suy giảm, nhưng sau khi Lương Đông Bình ra tay, thằng ôn này không ngờ không tránh, bị xe đạp đập lên người, Trương đại quan nhân ái dà một tiếng, ôm bụng ngã vật xuống.

Bởi vì tòa soạn báo đang đúng vào lúc tan tầm, người chung quanh rất nhiều, vừa rồi hai người cãi nhau đã hấp dẫn sự chú ý của không ít người, Lương Đông Bình vừa ra tay, rất nhiều người đều nhìn thấy, đúng là hắn ra tay trước, dùng xe đạp đập Trương Dương.

Bản sự giả chết của Trương đại quan nhân là nhất tuyệt, hắn hôm nay đến là muốn chọc giận Lương Đông Bình, Lương Đông Bình quả nhiên không biết nhẫn nhịn, trúng bẫy của hắn, Lương Đông Bình vốn đang cho rằng hắn giả vờ, mình xe đạp đánh hắn một cái, chẳng thể nào mà mạnh được, nhưng nhưng nhìn thấy Trương Dương nằm trên mặt đất, sắc mặt xanh mét, tay chân cũng run rẩy.

Đồng sự chung quanh vây tới, Lương Đông Bình đến nhật báo Đông Nam mặc dù đã được một đoạn thời gian, nhưng hắn không giao tiếp tốt với người chung quanh, hơn nữa sau khi tới hắn sau khi tới được tổng biên tập Lý Đồng Dục rất trọng thị, chính vì vậy, hắn chẳng những không được đồng sự công nhân, ngược lại còn gặp phải sự đố kỵ của không ít người, cho nên rất nhiều người nhìn thấy tình cảnh trước mắt không những không đồng tình mà có chút vui sướng khi người khác gặp họa: "Hỏng rồi, đâm chết người rồi!"

Lương Đông Bình nhìn thấy bộ dạng của Trương Dương, cảm thấy chuyện không đơn giản như hắn nghĩ, bị dọa cho ném xe đi, ngồi xổm xuống sờ sờ cổ tay Trương Dương, cảm thấy da chỗ tay chạm vào rất lạnh, mạch đập rất yếu, lại nhìn Trương đại quan nhân mặt từ xanh biến thành tím, Lương Đông Bình thầm kêu không ổn, vội vàng giải thích: "Tôi chỉ dùng xe đạp... Huých anh ta nhẹ một cái thôi... " Người làm công tác văn hoá đúng là người làm công tác văn hoá, dùng từ rất chú ý.

Đồng sự Chung quanh có người nói: "Cái đó cũng phải nhìn xem là đụng vào chỗ nào, nếu không may đụng vào chỗ yếu hại là chết người đó. "

Một nữ đồng sự nói: "Anh hình như là đánh vào phía dưới của anh ta, chỗ dưới của nam nhân không thể... "

Lập tức liền có người chỉ sợ thiên hạ không loạn đi báo cảnh sát, Lương Đông Bình hoang mang lo sợ, có người ở bên cạnh nói: "Tôi nói này tiểu Lương, anh còn thất thần ra đó làm gì? Còn không mau đưa người ta tới bệnh viện đi!"

Hai cảnh sát đi tuần nghe tin chạy đến, nhìn Lương Đông Bình vẻ mặt ủy khuất khóc không ra nước mắt, Lương Đông Bình giải thích: "Tôi.... Thực sự là không làm gì anh ta cả... "

Cảnh sát nói: "Còn không mau đưa anh ta lên xe!"

Lương Đông Bình vội vàng đi lấy xe đạp của hắn, cảnh sát tức giận nói: "Xe bên kia!"

Một gã cảnh sát mở xe bánh mỳ mà họ dùng để đi tuần ra, Lương Đông Bình lúc này mới tỉnh ngộ, hắn đi tới, cẩn thận ôm Trương Dương lên, dưới sự trợ giúp của cảnh sát đỡ Trương Dương lên xe, khi cõng Trương đại quan nhân lên, hắn cảm thấy người trên lưng như một ngọn núi, mà chẳng những trên người, trong lòng cũng cảm thấy nặng trĩu, lúc trước hắn đã bị đi giáo dục lao động một lần, mỗi khi hắn nhớ tới kinh lịch của giáo dục lao động, luôn cảm thấy một loại khuất nhục nói không nên lời, hắn là người nhã nhặn, hắn không nên đi tới loại địa phương đó, ngày hắn từ bên trong đi ra, hắn từng thề, đời này không bao giờ vào đó nữa, nhưng hôm nay hắn giống như lại nhìn thấy cảnh cứa của nông trường lao động cải tạo đang kêu gọi mình, hắn đặt Trương Dương ở trong xe, nhìn thấy Trương Dương vẫn đang hôn mê bất tỉnh, vẻ mặt đau khổ nói: "Tôi.. chỉ đụng nhẹ anh ta một chút thôi... "

Một gã cảnh sát trong đó lấy giấy tờ trong túi Trương Dương ra, lập tức phát hiện người trẻ tuổi bị đâm xe tới hôn mê này không ngờ là chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao thành phố Nam Tích, là cán bộ quốc gia! Tên cảnh sát lập tức ý thức được tính nghiêm trọng của chuyện này, lấy còng tay ra còng Lương Đông Bình lại.

Lương Đông Bình giọng run run: "Tôi không phạm pháp... Vì sao phải còng tay tôi... "

"hừ, nếu người ta chết thì anh chính là mưu sát đó!"

Một gã cảnh sát cầm điện thoại báo cáo cho thượng cấp: "Đội trưởng... trước cửa trụ sở Nhật báo Đông Nam xảy ra tai nạn xe cộ, một gã phóng viên lái xe đạp đụng vào chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao thành phố Nam Tích!"

"Xe hiệu gì?"

Tên cảnh sát đó nhìn Lương Đông Bình: "Xe hiệu gì?"

"Vĩnh Cửu!"

"Xe đạp xà ngang Vĩnh Cửu 26 màu đen!"

Đầu kia điện thoại truyền tới tiếng cười, sau đó tên đội trưởng mắng: "Thằng ôn cậu đùa tôi đấy à? Xe đạp mà gây ra tai nạn, cậu có lầm không đó!"

Tên cảnh sát kia rất nghiêm túc nói: "Chuyện rất nghiêm trọng, tình huống của người bị đâm rất không ổn, chúng tôi đang đưa anh ta tới bệnh viện, không khéo phải có nguy hiểm tới tính mạng!"

Đội trưởng nghe thấy tình huống nghiêm trọng như vậy, giọng nói lập tức trở nên nghiêm túc: "Lập tức giữ người gây tai nạn lại!"

"yên tâm đi, người gây tai nạn đã bị chúng tôi bắt rồi!" Lương Đông Bình trong lòng tràn ngập sợ hãi và bi ai, lúc ban đầu hắn nghĩ rằng Trương Dương đùa dai thôi, là hắn cố ý giả chết để dọa mình, nhưng vụ tai nạn xe cộ này đã qua được hơn mười phút rồi, Trương Dương vẫn chưa tỉnh lại, hơn nữa sắc mặt từ xanh biến thành tím, hắn nào có biết rằng, sắc mặt của Trương đại quan nhân tím tái là hắn cố ý làm vậy, tình huống trước mắt hắn là người rõ nhất, nếu không phải cố nén thì lúc này đã cười ra tiếng rồi.

Cảnh sát cầm di động của Trương Dương, tùy tiện tìm một số rồi bấm, vừa hay là gọi cho Kiều Mộng Viện.

Kiều Mộng Viện cho rằng là Trương Dương gọi, nhưng vừa bắt mày thì một giọng nói xa lạ vang lên, nghe cảnh sát báo lại xong, sắc mặt Kiều Mộng Viện lập tức thay đổi, cô ta chẳng kịp nói với người nhà một tiếng nào đã lái xe tới bệnh viện nhân dân khu Bạch Sa.

Xe cảnh sát dừng lại trước phòng cấp cứu bệnh viện nhân dân khu Bạch Sa, nhân viên cấp cứu của phòng cấp cứu đẩy xe tới trước xe cảnh sát, đỡ Trương Dương từ trên xe xuống, Lương Đông Bình hai tay bị còng nên không giúp được gì, hắn cũng không muốn chờ ở trong xe, Trương Dương sống hay chết vẫn chưa biết, sự sống chết của Trương Dương hiện tại tương quan chặt chẽ với lợi ích của bản thân hắn, Lương Đông Bình thầm cầu nguyện trong lòng, khi nhân viên cấp cứu đẩy Trương Dương vào phòng cấp cứu, Lương Đông Bình cũng đi theo. '

*****

Cảnh sát lạnh lùng nói: "Anh không được đi!"

Lương Đông Bình suýt nữa thì bật khóc: "Đồng chí Ccảnh sát, tôi đi theo xem thôi, tôi chỉ xem thôi, tôi lo lắng muốn chết rồi... "

"Sớm biết vậy thì lúc trước cớ sao lại làm thế?"

Trương đại quan nhân bị đẩy vào phòng cấp cứu, bác sĩ khoa cấp cứu đi tới bên cạnh hắn, giả vẻ sờ sờ ngắm ngắm: "Bị sao vậy?"

Lương Đông Bình ghé vào, dưới sự trông chừng của hai cảnh sát, hắn nói: "Tôi chỉ dùng xe đạp huých nhẹ hắn một cái. "

"Tai nạn xe cộ à!" Bác sĩ vẻ mặt nghiêm túc.

Đông Bình nói: "Thế mà cũng gọi là tai nạn xe cộ à?"

Bác sĩ tức giận nói: "Xe đạp không gọi là xe à?" Y ngồi ở đó kê đơn: "Chụp CT toàn thân đi, xem có bị gãy xương không, rồi lấy máu nữa, xem gan tì có bị thương không, đúng rồi, anh đâm anh ta vào đâu?" Lương không nói gì.

Một gã cảnh sát nói: "Nghe nói là ở bên dưới!"

Bác sĩ như hiểu ra gì đó: "Chẳng trách lại nặng như vậy, vẫn còn sống thì chắc là bị đâm vào tinh hoàn rồi, chụp CT tinh hoàn đi. "

Thực tập sinh đứng ở bên cạnh kê đơn có chút khó xử, trên danh sách chụp CT không có mục kiểm tra tinh hoàn, hắn thỉnh giáo vị lão sư này: "Chụp CT tinh hoàn ư?"

Bác sĩ gật đầu nói: "Đúng rồi! Chụp CT tinh hoàn!"

Trương đại quan nhân nằm ở trên giường mà trong lòng mừng thầm, con mẹ nó, thằng ôn này tuyệt đối là lang băm, kỳ thật cũng không trách được bác sĩ người ta, hiện tại kiểm tra CT được trích phần trăm, bác sĩ khoa cấp cứ chỉ cần gặp loại bệnh nhân do tai nạn xe cộ này, ai mà không kiểm tra từ đầu đến chân, một bộ phận được trích ít phần trăm, phí kê đơn cũng rất dụ người, rất nhiều bác sĩ khoa cấp cứu hầu như đều nhờ khoản này mà kiếm tiền.

Thực tập sinh lập tức kê ra một đống đơn, chỉ kiểm tra CT thôi đã hai ngàn đồng rồi, Đông Bình không mang theo nhiều tiền như vậy, hắn cũng không phải đau lòng vì tiền, chỉ cần không xảy ra tai nạn chết người, tốn chút tiền coi như là bị xui xẻo, cảnh sát tháo còng cho hắn, Lương Đông Bình không có di động, chỉ có thể cầm lấy di động của Trương Dương để gọi cầu viện. Hắn trước tiên gọi điện thoại về đơn vị, tài vụ của đơn vị vẫn chưa về, nhưng tài vụ nói muốn vay tiền thì phải được tổng biên tập đồng ý, Lương Đông Bình chỉ có thể gọi điện thoại cho thân thích trong nhà, gọi một vòng vẫn không có kết quả gì, bị bức vào đường cùng, hắn nhớ tới Lý Đồng Dục, Lý Đồng Dục tuy rằng đã tắt điện thoại, nhưng Lương Đông Bình có cách liên hệ với y, hai ngày nay Lý Đồng Dục thủy chung điều khiển từ xa, Lương Đông Bình đã chuẩn bị trước bản thảo, chuẩn bị tiếp tục đưa tin về sự kiện xí nghiệp Nam Tích tài trợ.

Khi hắn gọi điện thoại đi khắp nơi vay tiền, hai cảnh sát cũng nóng nảy nói với bác sĩ: "Tôi nói này bác sĩ, trước tiên kiểm tra cho bệnh nhân đã, tiền không quỵt đâu mà lo!"

Bác sĩ nói: "Chuyện này tôi không phụ trách, các anh tìm đơn vị hành chính ấy!"

Lúc này Kiều Mộng Viện đã vội vã chạy tới, nhìn thấy Trương Dương nằm ở đó không nhúc nhích, tim lập tức trầm, cô ta mặc kệ xung quanh có nhiều người, xông lên nắm tay Trương Dương, hớt hải hỏi: "Trương Dương, anh tỉnh lại đi, anh tỉnh lại đi!"

Trương Dương cầm tay Kiều Mộng Viện, trong lòng rất ấm áp, Kiều Mộng Viện nghe thấy mình bị thương ngay lập tức chạy tới, đủ thấy địa vị của mình trong lòng cô ta, Kiều Mộng Viện cảm thấy Trương Dương chủ động cầm tay mình, lúc này mới hơi an tâm, cô ta nói khẽ: "Anh không sao chứ?"

Trương Dương mở hé mắt, trình độ diễn trò của thằng ôn này càng ngày càng cao, suy yếu vô lực nói: "Chắc... chắc không chết được... "

Đông Bình ở đàng kia đang ôm điện thoại khóc lóc kể lể với Lý Đồng Dục: "Tổng biên tập Lý, chuyện thật sự rất phiền toái, anh mau giúp tôi với, anh nhất định phải giúp tôi!"

Trương đại quan nhân nghe thấy tất cả, trong lòng cười lạnh, con mẹ nó, Lý Đồng Dục, lão tử không tin không tìm thấy mày! Lương Đông Bình chỉ là một mồi nhử, Lý Đồng Dục mới là mục tiêu cuối cùng của hắn.

Lý Đồng Dục hỏi rõ tình huống trong điện thoại, an ủi Lương Đông Bình: "Tiểu lương, cậu đừng khẩn trương, không việc gì phải sợ cả, xe đạp đâm một cái, nghiêm trọng làm sao được chứ? Tên tiểu tử đó quỷ kế đa đoan, có phải là bị thương thật hay không thì vẫn chưa biết, cậu đừng sợ, tôi lập tức sẽ bảo tài vụ tới. " Lý Đồng Dục đối với Lương Đông Bình vẫn rất không tồi.

Lương Đông Bình nói: "Tổng biên tập Lý, anh có phải nên tự mình tới một chuyến hay không, cảnh sát vừa rồi đã còng tay tôi lại!"

Lý Đồng Dục nói: "Dựa vào gì mà còng cậu? Cảnh sát cũng phải giảng đạo lý, xe đạp mà gây ra được tai nạn à? Đúng là trò cười, có tai nạn sao họ không gọi 112? Còng cậu ư? Là tội hình sự chắc!" Nhãn giới của Lý Đồng Dục khác với Lương Đông Bình, y cảm thấy chuyện này có thể là một âm mưu, là âm mưu mà Trương Dương bày ra nhằm vào nhật báo Đông Nam của bọn họ. Trong mắt âm mưu gia, bất kỳ ai cũng đều là âm mưu gia.

Lương Đông Bình lắp bắp nói: "Tổng biên tập Lý, tôi vì là muốn gọi điện thoại cho ngài cho nên bọn họ mới tháo còng!"

Lý Đồng Dục nói: "Cậu chờ đó, tôi lập tức sẽ dẫn người tới!"

Nghe Lý Đồng Dục nói như vậy, Lương Đông Bình liền vững dạ hơn, hắn đưa di động của Trương Dương cho một gã cảnh sát trong đó: "Lãnh đạo của chúng tôi sẽ tới ngay!"

Cảnh sát nói: "Kiếm được tiền chưa?"

Lương Đông Bình gật đầu.

Kiều Mộng Viện nói: "Kiểm tra trước đi đã! Tôi sẽ lo tiền!" Trương Dương kéo tay cô ta, dùng truyền âm nhập mật nói: "Tôi không sao, chính là muốn lợi dụng chuyện này để bức Lý Đồng Dục ra!"

Kiều Mộng Viện nghe thấy câu này, thật sự có chút dở khóc dở cười, Trương Dương cũng đúng là thất đức thật, làm chuyện gì cũng bất chấp thủ đoạn, ngay cả chiêu này cũng dùng được.

Bác sĩ giục: "Hiện tại không quan tâm ai đúng ai sai, cứu người quan trọng hơn, nếu không mau chóng kiểm tra, vạn nhất bệnh nhân bị tổn thương nội tạng, sẫn tới đại xuất huyết thì muộn đấy.

Kiều Mộng Viện tuy rằng biết Trương Dương đang giả vờ, nhưng vẫn có chút lo lắng, nói khẽ: "Làm kiểm tra trước đi, chi phí tôi sẽ ứng!"

Một gã cảnh sát trong đó nhìn Lương Đông Bình: "Anh không có nổi một đồng nào à?"

Lương Đông Bình lấy ví tiền ra, bên trong chỉ có hai ba trăm đồng, Lương Đông Bình này rất coi trọng tiền, nhưng lúc này lại không thể không tỏ thái độ, tên cảnh sát đó giật lấy ví tiền, rút tiền ở bên trong ra: "Anh thật đúng là, đâm xe làm người ta bị thương, anh đợi bị truy cứu trách nhiệm đi!"

Kiều Mộng Viện đã nội tiền xong, lập tức có mấy người đẩy Trương Dương vào phòng chụp CT, đi tới trước cửa CT, tổng biên tập Lý Đồng Dục của nhật báo Đông Nam dẫn hai phóng viên chạy tới, chuyện đầu tiên khi hắn tới chính là đòi xem danh sách khám, sau khi nhìn thấy phải chụp CT tinh hoàn, Lý Đồng Dục không khỏi cười lạnh một tiếng: "Chụp CT tinh hoàn à, mới mẻ quá nhỉ! Kiểm tra CT đã hai ngàn đồng, hiện tại bác sĩ bệnh viện được trích phần trăm nhiều quá!"

Hai phóng viên đi cùng cầm mấy ảnh chụp danh sách kiểm tra.

Lương Đông Bình thấy Lý Đồng Dục tới, giống như xin giúp đỡ đi tới bên cạnh y: "Tổng biên tập Lý, tôi chỉ dùng xe đạp nhẹ nhàng huých hắn một cái, tôi thực sự không làm hại hắn, là hắn bám lấy tôi trước!"

Lý Đồng Dục nhìn thoáng qua Trương Dương trên xe đẩy: "Đừng sợ, nếu thực sự có chuyện gì thì cũng còn có toàn soạn, nhưng nếu thật sự có người giả bệnh chơi chúng ta, thì không dễ dàng vậy đâu!" Lý Đồng Dục rõ ràng rất vững dạ.

Kiều Mộng Viện nghe thấy câu này, không khỏi có chút phẫn nộ, bất kể Trương Dương có phải giả vờ hay không, các nói chuyện của Lý Đồng Dục này cũng quá là khiến người ta tức giận. Cô ta không khỏi ngẩng đầu trừng mắt lườm Lý Đồng Dục một cái. Lý Đồng Dục nhìn thấy Kiều Mộng Viện, trong lòng không khỏi ngẩn ra, y không ngờ con gái của bí thư tỉnh ủy Kiều Chấn Lương lại xuất hiện ở chỗ này, nhưng lập tức y lại nghĩ ra gì đó, trong lòng mừng rơn.

Nhân viên công tác của phòng chụp CT vừa hay gọi tên Trương Dương, Kiều Mộng Viện và nhân viên công tác cùng nhau đẩy Trương Dương vào.

Lý Đồng Dục đầy trào phúng nói: "Chụp CT tinh hoàn, không sợ bị tia x quang làm vô sinh à!"

Hai phóng viên đi cùng y chụp danh sách kiểm tra xong, lại chụp hai cảnh sát đó, cảnh sát nổi giận, chỉ vào phóng viên quát: "Anh làm gì thế? Ảnh hưởng đến công vụ của chúng tôi!"

Lý Đồng Dục cười nói: "Thấy hai vị đồng chí cảnh sát chuyên nghiệp như vậy, chúng tôi đương nhiên phải chụp vài bức rồi, để làm tuyên truyền cho các anh, để tất cả người dân Bình Hải đều biết hai vị cảnh sát nhiệt tâm các anh!"

Chuyện phóng viên tới bệnh viện lập tức được truyền đi ra ngoài, sau khi nghe thấy tin tức, trưc ban hành chính bệnh viện và bác sĩ của khoa cấp cứu đều tới, những năm nay ai cũng biết phòng cháy phòng trộm phòng phóng viên, bệnh viện cũng sợ bị đưa tin bất lợi, tên bác sĩ của khoa cấp cứu cũng chột dạ, y cho kiểm tra CT Trương Dương từ đầu đến chân kiểm tra thật ra cũng không cần thiết, chủ yếu vẫn là muốn được trích phần trăm nhiều hơn, một tấm mười đồng, nhưng y ngàn vạn lần không ngờ lại dẫn tới cả phóng viên.

Lý Đồng Dục nghe nói y chính là bác sĩ đã kê danh sách, bước nhanh tới nói: "Bác sĩ, xe đạp đụng nhẹ một chút mà phải kiểm tra CT toàn thân, chụp CT tinh hoàn chúng tôi công nhận, nhưng đầu và tứ chi có cần thiết khống?"

*****

Bác sĩ khoa cấp cứu cũng đã biết thân phận của Lý Đồng Dục, y cố giả vờ trấn định nói: "Xe đạp phóng nhanh đâm ngã người ta, có lẽ bệnh nhân không bị va chạm trực tiếp, nhưng khi ngã xuống đất, rất có thể sẽ khiến cho các bộ vị khác của thân thể bị thương. Chấn động não, gãy xương đều có thể mà!"

Lý Đồng Dục nói: "Lạ ghê, xe đạp đụng một cái mà có thể khiến người ta bị thương nặng như vậy, vị tiểu đồng chí này là người thủy tinh à? Có điều cũng phải nói, phí kiểm tra của bệnh viện các anh cao quá đó!"

Bác sĩ nói: "Anh có ý gì? Tôi là dựa theo quy trình bình thường mà xử lý, nếu bệnh nhân thật sự có chuyện, lại bởi vì kiểm tra không được đầy đủ mà xảy ra sơ sẩy, các anh có gánh được trách nhiệm lớn như vậy không?"

Lý Đồng Dục còn lâu mới bị bác sĩ này dọa, y trải đời nhiều rồi, màn đen của bệnh viện y biết rất nhiều. Lý Đồng Dục cười nói: "Không có gì, khám bệnh thì chúng tôi phối hợp, trước đây đều nghe nói phí kiểm tra của bệnh viện rất cao, hôm nay coi như đã được chứng kiến rồi, ai cũng nói là kê đơn còn được trích phần trăm, không biết có chuyện này hay không nhỉ?" Bác sĩ đó tức giận đến nỗi mặt đỏ bừng, nhưng trong lòng thì rất sợ.

Trực ban hành chính nói: "Tôi bảo này vị đồng chí phóng viên, trước tiên vẫn phải khám bệnh đã, người bị thương không sao là tốt nhất, kiểm tra toàn diện để được an tâm đi!"

Lý Đồng Dục cười ha ha, y nhìn đám người này, thầm nghĩ trong lòng, một đám không biết sống chết, xe đạp gây tai nạn, kiểm tra CT toàn thân, chụp CT tinh hoàn, phí kê đơn... Một loạt những thứ này đều là đề tài mẫn cảm trên xã hội, các người cứ ở đó mà nhảy nhót đi, đợi lát nữa chỉ cần kết quả kiểm tra chứng minh Trương Dương không sao, tôi sẽ cho các người biết sự lợi hại của giới tin tức, hôm nay anh kê phí kiểm tra hai ngàn đồng cho chúng tôi, lát nữa tôi sẽ bắt bệnh viện của các anh phải trả lại gấp mười, gấp hai mươi lần!

Lý Đồng Dục có lòng tin như vậy, y cũng không lo lắng nữa, bởi vì y đoán chắc một chuyện, tôi có trăm phần trăm là đang giả vờ, thằng nhóc mày không phải là đang giả vờ ư? Hôm nay tao sẽ tương kế tự kế, tao sẽ đưa âm mưu quỷ kế của mày ra ngoài ánh sáng, tao sẽ khiến cho mày không ngẩng đầu lên được ở Bình Hải nữa.

Trương Dương cũng có mục đích, mục đích của hắn chính là lợi dụng Lương Đông Bình để dụ Lý Đồng Dục ra, hiện tại con cá lớn Lý Đồng Dục đã bị dẫn ra rồi, đều nằm trong kế hoạch của Trương đại quan nhân, một chiếc xe đạp đương nhiên sẽ không thể đâm hắn thành bệnh tật gì, mỗi một bộ phận trên thân thể Trương đại quan nhân đều rất tốt, sau khi có kết quả, Kiều Mộng Viện thở phào nhẹ nhõm, cô ta đương nhiên không muốn Trương Dương xảy ra chuyện, Lương Đông Bình cũng không muốn Trương Dương xảy ra chuyện, tuy rằng hắn không thích Trương Dương, nhưng Trương Dương nếu có chuyện gì thì hắn cũng không thoát khỏi chế tài của pháp luật.

Tên bác sĩ kia cầm kết quả nhìn cả nửa ngày, chột dạ rồi, phải biết rằng tối nay người bỏ tiền là nhật báo Đông Nam, Trương Dương có chuyện thì tốt, hiện tại không có chuyện gì, đám người này khẳng định sẽ không từ bỏ ý đồ.

Lý Đồng Dục cười đắc ý mà âm hiểm, thằng nhóc, tao biết mày làm trò rồi, chạy tới cửa tòa soạn của chúng tao, còn muốn hãm hại Lương Đông Bình, hiện tại đã chứng minh được sức khỏe của mày căn bản không có việc gì, chuyện này tao xem mày giải quyết thế nào.

Bác sĩ Khoa cấp cứu rõ ràng nói chuyện có chút khẩn trương, y đi tới bên cạnh Trương Dương: "Anh có chỗ nào không thoải mái!"

Trương Dương nói: "Bác sĩ, kết quả thế nào!" Cả đám người đều nhìn vị bác sĩ này, Lý Đồng Dục sẽ chờ chính miệng y nói không có việc gì, y đã hạ quyết định phải đưa tên bác sĩ vô lương kê đơn vô tội vạ này ra ngoài ánh sáng, người dân trên xã hội vốn đã chướng mắt đối với bệnh viện, tin rằng tin tức này nhất định có thể dẫn tới sự hưởng ứng cực lớn.

Bác sĩ cầm lấy tờ kết quả, giả vờ giả vịt đọc lướt qua, y đang kéo dài thời gian, y đang nghĩ biện pháp, nhưng Trương Dương quả thực không có việc gì, ầm ừ vài tiếng rồi nói: "Tôi thấy hay là nằm viện quan sát đi!"

Lý Đồng Dục nói: "Bác sĩ, kết quả đã có rồi, không phải không có việc gì sao?"

Bác sĩ Khoa cấp cứu nói: "Để ổn thỏa thì... "

Lý Đồng Dục giơ một xấp đơn kiểm tra còn chưa kịp làm ra: "Bác sĩ, những cái này có cần thiết phải kiểm tra không!"

Bác sĩ Khoa cấp cứu lúc này trong lòng bàn tay đã ứa xuất mồ hôi, y nhìn Trương Dương nằm ở trên giường lúc này đã khôi phục sắc mặt bình thường, trong lòng thầm kêu khổ thầm kêu khổ, anh sao lại không sao chứ? Y kê nhiều đơn kiểm tra như vậy bản thân đã có vấn đề, người khác không tra thì thôi, một khi tra khẳng định có thể tìm ra lỗi của y, y lại hỏi: "Anh có cảm thấy không khỏe không?"

Trương Dương nói: "Phía dưới hơi đầu!" Những lời này của hắn vừa nói ra, Kiều Mộng Viện có chút ngượng ngùng, xoay người, sau đó bước nhanh ra ngoài cửa.

Bác sĩ đứng lên, muốn cởi quần Trương Dương, Trương đại quan nhân nói: "Làm gì vậy!"

Bác sĩ nói: "Đừng khẩn trương, tôi giúp anh kiểm tra một chút!" Miệng khuyên Trương Dương đừng khẩn trương, nhưng trên mũi y đã đổ mồ hôi, vừa rồi kê rất thống khoái, đến bây giờ mới nhớ tới kiểm tra sức khoẻ của Trương Dương, lúc này có phải đã quá muộn rồi không.

Trương Dương nói: "Cũng không thể ở trước mặt nhiều người như vậy! Bác sĩ, tôi ít nhất cũng phải giữ chút thể diện chứ. "

Bác sĩ lúc này mới nhớ tới chung quanh có nhiều người đứng như vậy, y bảo hộ sĩ kéo bình phong, Trương Dương lúc này không ngờ có thể từ trên xe nhảy xuống, bác sĩ nói: "Tôi khám giúp anh, anh cởi quần ra đi!"

Trương Dương nói: "Không phải đã làm rồi ư?" Hắn hiện tại không muốn giả vờ bị bệnh nữa, Lý Đồng Dục đã tới rồi, tóm con cáo già này lại nói chuyện mới là việc chính.

Nhưng bác sĩ rất chấp nhất: "Anh cởi quần ra để tôi xem!"

Trương Dương nhìn vẻ mặt van xin của thằng ôn này, bắt đầu hoài nghi giới tính của thằng ôn này có vấn đề.

Bác sĩ nói khẽ: "Lúc ấy xe va vào bên nào của anh? Bên trái hay là bên phải!" Y hận không thể vươn tay ra cởi quần Trương Dương xuống.

Trương Dương nói: "Bên trái!" Hắn cuối cùng vẫn cởi quần ra!"

Bác sĩ vươn tay ra định sờ, Trương đại quan nhân xuất thân y học chuyên nghiệp, tuy rằng là tốt nghiệp vệ giáo, nhưng vẫn biết quy trình thao tác của bệnh viện: "Anh không đi găng tay à?"

Vị bác sĩ khoa cấp cứu này thật sự là là quá khẩn trương, chỉ mong Trương Dương có vấn đề, không ngờ ngay chuyện quan trọng như đi găng tay cũng quên, hiện tại trong đầu chỉ toàn là xấp đơn kiểm tra ấy, đầy đầu đều nghĩ tòa soạn báo mười phần sẽ tìm y gây chuyện, con mẹ nó, đều là bị phí kê đơn làm hại cả, vì chút phí kê đơn này mà lão tử mới thảm như vậy

Khi không xảy ra chuyện thì chỉ chăm chăm kê đơn, một khi gặp chuyện không may, trong nháy mắt đã nhìn ra, tiền bạc là cái rắm! Về sau gặp loại chuyện này, đơn kiểm tra không thể kê mù quáng được.

Bác sĩ đeo găng tay vào, sau đó sờ Trương đại quan nhân hai cái, chỗ đó của Trương đại quan nhân thật sự là chưa bao giờ để người cùng giới sờ vào, da gà nổi hết cả lên: "Tôi bảo này, anh có thể nhẹ một chút không?"

Vị bác sĩ khoa cấp cứu này nói: "Hình như bên trái so với bên phải thì to hơn một chút!"

Trương đại quan nhân nghĩ thầm, anh không phải là nói thừa ư? Ai mà chả cái to cái nhỏ, lão tử còn tính là cân đối đấy, cách biệt không lớn.

Bác sĩ khoa cấp cứu lại nói: "Lúc ấy hắn lái xe đâm anh vào bên trái hay là bên phải?"

Trương Dương nói: "Bên trái!" Thật ra hắn sao có thể để cho người khác đâm mình vào chỗ đó, cho dù là xe đạp cũng không được, Lương Đông Bình căn bản không chạm vào hắn, ngay cả lông tơ cũng không chạm vào.

"Thế được rồi! Bên trái sưng to!" Bác sĩ Khoa cấp cứu cuối cùng cũng tìm được một lý do có thể giải vây, ứng phó với đám phóng viên này. Trương đại quan nhân mặc quần vào, bình phong được kéo ra, cả đám người ùa tới, Lý Đồng Dục nhìn bác sĩ: "Bác sĩ, thế nào rồi?"

Tên bác sĩ khao cấp cứu nói: "Bên trái chắc là bị xe đạp đâm vào, cho nên bị sưng, còn phải kiểm tra tiếp. "

Lý Đồng Dục tức giận đến nỗi muốn mắng cả mẹ y, bác sĩ này đúng là đồ chết tiệt, Trương Dương hành động tự nhiên như vậy, ai có mắt cũng nhìn ra được là hắn không sao, tên bác sĩ này còn khăng khăng tìm cớ, Lý Đồng Dục nói: "Đã nói là không có việc gì mà!"

Bác sĩ nói: "Dẫu sao cũng chỉ là phim, có một số bệnh chẩn đoán không thể chỉ dựa vào kết quả chụp phim, tinh hoàn là bộ phận cực kỳ yếu ớt, đối với đàn ông mà nói thì cực kỳ quan trọng, đặc biệt là... " Hắn quay sáng Trương Dương, nói: "Tiểu đồng chí, anh đã kết hôn chưa?"

Trương Dương lắc đầu.

"Vậy cũng chưa có con rồi?"

Trương Dương gật đầu.

Bác sĩ nói: "Có một số tổn thương trong nhất thời bán hội thì không nhìn ra được sao, ngoài mặt thì không sao nhưng chưa chắc đã đúng là vậy!" Thằng cha này hôm nay đã hạ quyết tâm rồi, không tìm ra bệnh của Trương Dương thì y tuyệt đối không thôi.

Lý Đồng Dục nói: "Bác sĩ, ngài có ý gì? Cái nên kểm tra đều đã kiểm tra rồi, anh còn có ý gì nữa?"

Bác sĩ nói: "Lão đồng chí, anh có thể không bận tâm, nhưng người ta còn trẻ tuổi, chưa kết hôn cũng chưa sinh con, vạn nhất bởi vì chuyện hôm nay mà để lại di chứng, ai gánh vác trách nhiệm này đây?"

" Anh... "


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1276)