← Ch.0720 | Ch.0722 → |
Bác sĩ nói: "Tôi cũng là nghĩ cho cả hai bên thôi, dẫu sao thì chỗ bị đâm cũng rất mẫn cảm, đối với đàn ông mà nói thì rất quan trọng.
Trương Dương nhìn thấy Lý Đồng Dục đang cố nén phẫn nộ, cũng cảm thấy có chút buồn cười, chỉ vì thế mà hắn cảm thấy tên bác sĩ vô lương này trở nên đáng yêu, mục đích tìm Lý Đồng Dục của Trương đại quan nhân đã đạt được rồi, hiện tại có vị bác sĩ này tận tâm tận lực tìm bệnh của mình như vậy, mình sẽ tương kế tựu kế.
Lý Đồng Dục nói: "Được! Vậy kiểm tra toàn diện, nếu hắn vẫn không sao, tôi nhất định sẽ kiện bệnh viện các anh. "
Bác sĩ không quên lưu lại đường lui cho mình: "Tôi nói là có thể, không sao là tốt nhất, đừng tưởng chỉ va chạm một chút là không sao, trước đây đã có tiền lệ như vậy rồi, bởi vì lơ là cho nên về sau dẫn tới bệnh liệt dương, thậm chí là bất lực nữa. "
Lý Đồng Dục sắp không thể nhịn được nữa rồi, y nhìn chằm chằm vào tấm thẻ đề tên Dư Đắc Lợi trên ngực tên bác sĩ này - Dư Đắc Lợi! Cái tên này đúng là chuẩn xác, bẩn, không phải là bẩn bình thường. Lý Đồng Dục nói: "Kiểm tra! Kiểm tra chính thức! Kiểm tra toàn diện!" Trong lời nói của y đã lộ ra vẻ tức giận.
Trương đại quan nhân bắt đầu đóng kịch, vẻ mặt thấp thỏm lo, đương nhiên là giả vờ: "Bác sĩ, tôi... tôi chắc sẽ không... bị liệt dương chưa? Tôi chắc sẽ không bị bất lực chứ?"
Dư Đắc Lợi lại kê đơn xét nghiệm.
Lý Đồng Dục nhìn thấy bộ dạng kê đơn của y, mắt suýt nữa thì tóe lửa.
Dư Đắc Lợi là người thông minh, y biết hôm nay chuyện này khẳng định sẽ phiền toái, đắc tội với truyền thông tin tức, chỉ cần bị đưa tin, bệnh viện khẳng định sẽ trừng phạt y, có câu là đâm lao thì theo lao, lão tử đã chót làm rồi, đám phóng viên chúng mày không phải muốn tìm thóp của tao ư? Ta sẽ cho chúng mày chọn.
Dư Đắc Lợi kê dơn xét nghiệm xong, đưa cho Lương Đông Bình: "Đi nộp tiền đi, làm kiểm tra!"
Trương đại quan nhân tự thấy da mặt rất dày, nhưng hôm nay xem như gặp phải cao nhân rồi, vị Dư Đắc Lợi Dư đại phu này da mặt dày chưa từng thấy, hơn nữa tâm tính của người này tuyệt đối là nhất lưu, trong loại tình huống này vẫn có thể bảo trì trấn định, cũng không phải người thường.
Lương Đông Bình hỏi thêm một câu: "Kiểm tra cái gì?"
Dư Đắc Lợi nói: "Kiểm tra ống dẫn tinh!"
Lương Đông Bình nói: "Có cần thiết không? Vạn nhất hắn vốn đã có bệnh này thì sao?" Lương Đông Bình cũng thấy kiểm tra là không sao, Lý Đồng Dục lại đã tới rồi, cho nên hắn cũng vững dạ hơn, dám lớn tiếng nói chuyện.
Trương Dương vừa nghe thấy câu này liền phát hỏa: "Anh con mẹ nó mới có bệnh này ý! Lão tử rất bình thường!"
Lý Đồng Dục lúc này đã tỉnh táo lại, nghĩ thầm thằng ôn này, thích chơi nhau đúng không? Hôm nay tao chơi cùng mày, hắn mỉm cười nói: "Tiểu Trương à, cũng may mọi người đều là người quen, không ai muốn như vậy xảy ra cả, anh yên tâm, chuyện của anh chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm!" Trong lời này bao hàm hai tầng hàm nghĩa, thứ nhất anh không phải giả vờ bệnh ư? Tôi sẽ cho anh thấy, chuyện không kết thúc đơn giản như vậy đâu, tôi sẽ chơi với anh tới cùng.
Trương Dương lúc này tất nhiên không cần giả vờ nữa, hắn cầm tờ đơn xét nghiệm đó rồi đi ra ngoài.
Kiều Mộng Viện vẫn ở bên ngoài chờ, nhìn hắn đi ra, vội vàng chạy tới hỏi: "Không sao chứ?"
Trương Dương nói: "Chắc là không sao, bác sĩ bảo tôi làm xét nghiệm tiếp!"
"Xét nghiệm gì?"
Trương đại quan nhân giơ tờ đơn ra trước mặt, Kiều Mộng Viện cúi đầu nhìn mặt mặt đỏ tới tận mang tai, cô ta cắn môi, có chút oán trách trừng mắt lườm Trương Dương một cái, nghĩ thầm anh cũng vô sỉ lắm căn bản là đang cố ý quấy rối.
Trương Dương nói: "Tôi cũng nói là không cần kiểm tra, nhưng bác sĩ cứ khăng khăng bắt tôi đi kểm tra!"
Kiều Mộng Viện không nói gì, chuyện này không tiện nói ra, hai mắt Trương Dương nhìn chằm chằm cô ta, Kiều Mộng Viện cuối cùng không nhịn được nói: "Anh nhìn tôi làm gì?"
Trương Dương nói: "Không có gì, không có gì!" Hắn cầm đơn xét nghiệm đi tới phòng xét nghiệm.
Kiều Mộng Viện nhìn theo bóng lưng của hắn, vừa xấu hổ lại vừa buồn cười, nghĩ thầm tôi nay hắn thật đúng là làm trò cười cho thiên hạ.
Không lâu sau, Trương đại quan nhân lại cầm một ống thủy tinh đi vào, khi tới bên cạnh Kiều Mộng Viện, hắn cười cười, nhìn Kiều Mộng Viện từ trên xuống dưới, Kiều Mộng Viện luôn cảm hắn ánh mắt của hắn hôm nay rất không đúng. Mắt thấy Trương Dương đi về phía WC nam, trong lòng bỗng nhiên nghĩ ra gì đó, nhớ tới ánh mắt vừa rồi của Trương Dương, cô ta ngượng ngùng nhắm mắt lại, tên đáng chết này, hắn nhìn mình chăm chú như vậy, chắc không phải, Kiều Mộng Viện thấy tai nóng lên, cô ta không dám tiếp tục nghĩ nữa.
Trương đại quan nhân vào trong WC, với tính tình của hắn sao có thể bị Dư Đắc Lợi ép buộc như vậy, nhưng lời nói về sau của Dư Đắc Lợi đã gợi ý hắn, hỏng ống dẫn tinh, cái này lợi dụng được đấy, lão tử trước giờ toàn chơi chân đất, cũng không mang áo mưa bao giờ, đó là trên cơ sở dùng nội lực giết chết tinh trung, kết quả xét nghiệm không phải đều nằm trong trong lòng bàn tay của ta ư. Nghĩ đến đây, thằng ôn này cười rất âm hiểm.
Nhưng cười thì cười, lấy mẫu tinh cũng không phải là dễ dàng, Trương đại quan nhân lớn như vậy rồi nhưng vẫn chưa từng thử tự mình giải quyết vấn đề sinh lý. Vì sao ư? không cần thiết, nhưng hôm nay thì khác, lúc này tìm ai giúp hắn lấy tinh đây? Bạn gái thì có tới mấy người, đáng tiếc là không có ai ở bên cạnh. Kiều Mộng Viện tuy ở đây, nhưng cho dù là mình muốn thì cũng phải có sự đồng ý của người ta, Trương đại quan nhân vừa rồi ra sức nhìn chằm chằm vào cô ta cũng là có mục đích, hắn muốn tìm chút cảm giác. Thằng ôn này ở một phương diện nào đó rất tà ác, cái này ứng với câu, nhân tính rất phức tạp, không phải anh không thể tà ác, mà là anh chưa bị bức tới mức đó mà thôi, tới mức nhất định rồi, gien tà ác trên người anh sẽ trỗi dậy, Trương đại quan nhân nhắm mắt lại ấp ủ một chút tình tự, trước mắt hiện ra bóng hình xinh đẹp của Kiều Mộng Viện, cảm giác tình tự đã được rồi, tay phải của thằng ôn này cuối cùng cũng tiếp xúc thân mật với thân thể, nhớ lại trước đây mình xem một bộ phim cấp 3 của Nhật Bản, hình như có y tá chuyên môn giúp bệnh nhân lấy thứ này, Trương đại quan nhân thở dài trong lòng, trước mắt điều kiện chữa bệnh trong nước vẫn chưa ổn!
Khi Trương đại quan nhân khó khăn lắm mới nổi lên được chút tình tự thì cửa phòng cửa phòng bị đẩy ra, tiếng bước chân truyền đến, bên ngoài vang lên tiếng tiểu tiện rào rào, sao đó thì vang lên tiếng xả nước. Chút tình tự mà Trương đại quan nhân mất sức chín trâu hai hổ mới dấy lên được đã bị tiếng nước này phá sạch.
Trong WC bốc lên mùi khói, tiếng ho khan đã biểu lộ thân phận của người này, chính là Lý Đồng Dục!
Lý Đồng Dục biết Trương Dương đang ở bên trong, y mỉm cười một tiếng rồi nói: "Không dễ dàng gì nhỉ!"
Trương Dương không nói gì, dưới loại trạng thái này không thể nào lên tiếng được.
Lý Đồng Dục nói: "Cớ gì phải vậy! Chuyện này nếu truyền ra ngoài, chỉ sợ sẽ thành trò cười cho người ta!"
Trương Dương vẫn không để ý đến y, có điều hiện tại tình tự gì cũng mất sạch rồi.
Lý Đồng Dục lại ho khan hai tiếng: "Quân tử có cái nên làm, có cái không nên làm, người trẻ tuổi làm việc đừng không từ thủ đoạn như vậy!"
Trong bóng tối vang lên giọng nói khinh thường của Trương đại quan nhân: "Lão bại hoại!"
Lý Đồng Dục đắc ý cười cười, khi đi ra ngoài cửa, không quên dặn Trương Dương: "Kiềm chế một chút, đừng làm rách da!" Trương đại quan nhân nghe thấy cửa phòng đã đóng lại, hậm hực mắng một câu: "Lão bại hoại!"
Hắn lại nhắm mắt lại, muốn trở lại trạng thái vừa rồi, nghĩ tới bóng dáng của Kiều Mộng Viện, không được, Trương đại quan nhân có chút nhụt chí, thậm chí đã đánh trống lui quân, nhưng nghĩ tới nụ cười không mang hảo ý vừa rồi của Lý Đồng Dục, lòng háo thắng của hắn lại nổi lên! Cười cái con mẹ này.
Người ta chỉ cần cố gắng, không có việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền. Trương đại quan nhân tuy rằng là lần đầu tiên trải qua loại chuyện này, mặc dù thời gian địa điểm hoàn cảnh cũng không thích hợp, nhưng cái này không làm khó được hắn. Hắn trước tiên gọi điện thoại cho Hồ Nhân Như, tự mình chỉ sợ là không làm được việc này, chỉ có thể tìm người phối hợp, Hồ Nhân Như khi tiếp điện thoại đang bàn sinh ý. Trương đại quan nhân vừa nghe thấy vậy, cũng không tiện đề xuất yêu cầu tiếp theo.
Vì thế hắn lại gọi cho Tần Thanh, đã là sáu giờ tối rồi, Tần Thanh vẫn chưa tan ca, nhận được điện thoại của Trương Dương, giọng nói của cô ta lộ ra vẻ quan tâm, chuyện của nhật báo Đông Nam cô ta cũng biết, đương nhiên lo lắng chuyện này sẽ gây cho phiền toái cho tình lang của mình, Tần Thanh nói: "Có phải gặp phiền toái hay không?"
Trương đại quan nhân ăn ngay nói thật: "Đúng là có chút phiền toái!"
Tần Thanh nói: "Anh đó, lúc nào cũng vậy, làm người hay làm việc quá ngông nghênh không tốt đâu. "
Trương Dương nói: "Em giúp anh với!" Phó thị trưởng Tần nào có biết là chuyện gì, cô ta ôn nhu nói: "Đừng nghĩ quá nhiều, em tất nhiên là đứng ở bên cạnh anh rồi, anh cần em giúp cái gì?"
Trương Dương nói: "Anh ra không được!"
Tần Thanh nói: "Không sao, đợi cuối tuần em sẽ gặp anh, anh đừng lo!" Hiển nhiên hiển nhiên đã hiểu sai ý.
Trương Dương nói: "Anh cần bây giờ cơ... "
Tần Thanh mặt ửng đỏ, nói: "Kiên nhẫn một chút đi, em cuối tuần sẽ ở cùng anh, được không nào?"
*****
Trương Dương lúc này mới nói đầu đuôi câu chuyện với cô ta.
Tần Thanh nghe xong thực sự xấu hổ đến cực điểm, gắt: "Lưu manh, ngay cả cái này mà anh cũng có thể nghĩ ra được!"
Trương Dương nói: "Lần này anh kiểu gì cũng phải cho ra để kiểm tra, mau giúp anh đi!"
Tần Thanh thẹn thùng nói: "Giúp anh thế nào!" Giọng nói rất mềm mại, rõ ràng là bị thằng ôn này kích thích rồi.
Trương Dương nói: "Em rên vài tiếng cho anh nghe đi!"
Tần Thanh xấu hổ nhắm hai mắt lại: "Đáng ghét, em đang ở văn phòng!"
Trương Dương nói: "Văn phòng càng tốt, nếu anh ở bên cạnh em, anh hiện tại sẽ đè em lên bàn làm việc. "
"Anh dám ư!"
Trương Dương nói: "Ngoan, rên vài tiếng đi, mau, rên vài tiếng đi!"
"Làm sao mà rên nổi?" Tần Thanh thật sự là hận đến mức muốn giết tên tiểu tình lang này.
Trương Dương nói: "Bình thường khi hai ta ở cùng nhau, em rên thế nào thì giờ cứ rên như thế!"
Tần Thanh mở to mắt nhìn nhìn bốn phía, sau đó khóa trái cửa phòng lại, lúc này mới quay lại trước bàn làm việc của mình rồihướng vào điện thoại, xấu hổ nói: "Vậy.. em sẽ rên... "
"Nhanh lên!"
"A, ư, ứ, ừ... " Phó thị trưởng cuối cùng dè dặt rên vào điện thoại mấy tiếng.
Yêu cầu của Trương đại quan nhân vẫn còn rất nhiều: "Khiêu gợi một chút đi!"
"Đáng ghét! Ư ư ư... " Phó thị trưởng Tần vì giúp hắn, hôm nay đã bất chấp tất cả.
Khi Trương đại quan nhân phát ra một tiếng gầm nhẹ, bồn cầu xả nước ầm ầm, che lấp tiếng gầm của hắn.
Tần Thanh đỏ mặt cầm điện thoại, đùi đẹp khép chặt lại, lúc này cảm thấy nước trong cơ thể sắp trào ra rồi, cô ta mắng một câu: "Hận anh chết đi được!" Có một điểm Tần Thanh biết, mình vừa rồi ước chừng rên hơn mười phút, hiện tại có chút miệng khô lưỡi khô, đương nhiên không chỉ là vì rên quá nhiều, mà lửa trong người đã bị thằng ôn này khơi dậy rồi.
Trương đại quan nhân thở hắt ra một hơi: "Giải quyết xong rồi!"
Tần THanh hỏi: "Vừa rồi là tiếng gì thế?"
Trương Dương nói: "Xả nước!"
"Anh ở trong WC à?"
"Ừ!"
"Kinh tởm, đáng ghét!" Phó thị trưởng Tần có chút phát điên, sau đó thì gác máy.
Trương đại quan nhân thì lại cười khẽ.
Hắn mang hàng mẫu cực khổ lắm mới lấy được bước ra khỏi cửa lớn toilet, thật đúng là không dễ dàng gì, đầu đầy là mồ hôi.
Kiều Mộng Viện từ xa nhìn thấy hắn, cúi đầu đi ra xa, chỉ coi như không phát hiện ra hắn.
Trương Dương đoán được suy nghĩ của Kiều Mộng Viện, cười cười đánh trống lảng, hắn đưa mẫu tinh đến phóng xét nghiệm cấp cứu.
Khi hắn cầm kết quả về, nhìn thấy Lý Đồng Dục và Lương Đông Bình đều đứng ở văn phòng bác sĩ để chờ hắn, Kiều Mộng Viện không dám tới, chủ yếu là bởi vì ngượng, Trương Dương thật sự là là lắm trò.
Thật ra tối nay tên đầu sỏ là bác sĩ khoa cấp cứu Dư Đắc Lợi, tất cả đều là chủ ý mà y nghĩ ra, Trương đại quan nhân chỉ phối hợp công tác với y mà thôi.
Hắn đưa cho đơn xét nghiệm cho Dư Đắc Lợi, Dư Đắc Lợi liếc qua tờ đơn một cái, hít một hơi lạnh rồi rất khoa trương nói: "Vấn đề rất nghiêm trọng rồi!"
Lý Đồng Dục và Lương Đông Bình nghe thấy câu này, hai người đồng thời rướn lên, đầu thiếu chút nữa thì đụng phải nhau, Lý Đồng Dục nói: "Làm sao vậy?" Lương Đông Bình lại sợ rồi.
Dư Đắc Lợi xoay ngược lại tờ đơn xét nghiệm về phía Lý Đồng Dục rồi lắc lắc, trong giọng nói lộ ra vẻ đắc ý: "Nhìn xem, nhìn xem! Tôi đã nói là có vấn đề mà, số t*ng trùng còn sống là 0. "
Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.
Vẻ mặt của Trương đại quan nhân lúc này nặn ra rất nhanh, hắn giật mình dùng hai tay che miệng, nhưng lập tức nhớ ra là mình chưa rửa tay, suýt nữa thì nôn ra, mặt hiện lên vẻ đau đớn không muốn sống: "bác sĩ... bác sĩ Dư... anh là nói, tôi... tôi không có t*ng trùng ư?"
Dư Đắc Lợi nói: "Không phải không, là số t*ng trùng còn sống sót bằng 0!"
Trương Dương nói: "Có phải là rất nghiêm trọng không?"
Dư Đắc Lợi vẻ mặt trầm trọng gật đầu nói: "Rất nghiêm trọng, trên cơ sở y học mà nói, đây là chứng vô sinh, chứng vô sinh rất nghiêm trọng!"
Trương đại quan nhân kêu thảm một tiếng, hắn cầm ta Dư Đắc Lợi: "Bác sĩ này kết quả này có phải là nhầm rồi hay không? Nhất định là các anh nhầm rồi!"
Những lời này cũng chính là những gì mà Lý Đồng Dục muốn nói, y có một suy nghĩ là, phải chăng Trương Dương đã đụng tay đụng chân gì đó.
Dư Đắc Lợi nói: "Phải tin tưởng y học, không thể nhầm được đâu, tôi biết kết quả này đối với anh mà nói thì hơi tàn nhẫn một chút, có điều, ít nhất chứng minh công năng tình dục của anh vẫn bình thường. "
Lương Đông Bình trợn tròn mắt, hắn vốn cho rằng là không sao, nhưng sao đột nhiên lại xuất hiện loại chuyện này? Hắn thấy chuyện này thật sự quá mức kỳ quái, thấp giọng than thở: "Nhưng... số t*ng trùng sống sót của anh ta bằng không... cũng không thể là do tôi làm... " Còn chưa nói hết câu, Trương đại quan nhân đã giơ tay lên tát cho hắn một cái, cái tát kêu rất vang! Khiến cho tất cả mọi người ở đây đều ngây ra.
hai tên cảnh sát đó vẫn chưa đi, trơ mắt nhìn hắn đánh người mà cũng không có phản ứng, thằng ôn này ra tay thật sự quá nhanh.
Vẻ mặt thống khổ, phẫn nộ, đau thương của Trương Dương đan xen lại với nhau, đồng thời hiện ra hết trên mặt hắn, hắn chỉ vào Lương Đông Bình nói: "Lương Đông Bình à Lương Đông Bình, anh con mẹ nó độc ác lắm... Lần này đã đâm cho tôi tuyệt tinh rồi, xác suất sát thương là trăm phần trăm, mấy trăm triệu, mấy trăm triệu mầm mống khỏe mạnh của tôi đã bị anh đâm chết hết rồi, anh đây là mưu sát, anh mưu sát mấy trăm triệu tính mạng!"
Lương Đông Bình mặt trắng bệch ra, sự lên án nay cũng quá khoa trương rồi, cho dù t*ng trùng của anh sống một trăm phần trăm, anh dù một khắc cũng không ngừng gieo giống, anh có thể sinh được bao nhiêu, vả lại cái thứ đó mà cũng có thể tính là sinh mạng ư?
Lương Đông Bình bị Trương Dương tá cho một cái đến ngây cả ra, có điều Lý Đồng Dục thì không, y không những không ngây ra, hơn nữa đầu óc vẫn rất tỉnh táo, chuyện hôm nay rất kỳ quái, y tuy rằng không biết Trương Dương vì sao lại bị số t*ng trùng sống bằng 0, nhưng y có thể kết luận, cả chuyện này đều là âm mưu mà Trương Dương đạo diễn ra, nhưng Lý Đồng Dục cũng không ngờ kết quả lại như vậy, y cho rằng Lương Đông Bình nói không sai, t*ng trùng của Trương Dương chết hết, tuyệt đối không phải là vì bị xe đạp đâm, có thể là thằng ôn này sinh lí vốn đã thiếu xót, Lý Đồng Dục nghĩ như vậy, nhưng y không dám nói ra, dù sao vừa rồi Lương Đông Bình ăn bạt tai y cũng đã thấy, tuy rằng y biết Trương Dương chưa chắc đã dám xuống tay với y, nhưng dưới loại tình huống hiện tại, Trương Dương bỗng nhiên chiếm lý, nói không chừng thằng ôn này sẽ còn làm ra chuyện khác người gì đó.
Lý Đồng Dục nói: "Tiểu Trương, anh đừng có gấp, hiện tại y học phát triển như vậy, bệnh gì cũng đều có thể chữa khỏi, hay là trước tiên nằm viện đã rồi tính. " Y muốn trước tiên ổn định tình tự của Trương Dương.
Trương đại quan nhân trước giờ luôn là hạng người được voi thì đòi tiên: "Nằm viện ư? Nằm viện có thể làm sống lại giống của tôi không?"
Lương Đông Bình lúc này đã phục hồi tinh thần lại, ôm mặt ủy khuất hét lên: "Có thể là anh vốn đã có vấn đề rồi, vì sao lại đổ lên tôi... "
"Bốp!" Lại thêm một cái tát nữa giáng vào mặt hắn, hai cảnh sát nghe thấy tiếng vang này thì không gọi rụt cổ lại, vang quá đi mất!
Lý Đồng Dục có chút bất đắc dĩ nhìn Lương Đông Bình, lần này ngay cả y cũng không đồng tình với Lương Đông Bình, anh nói những lời này không phải tự tìm lấy ăn đòn ư?
Thiên phú biểu diễn của Trương đại quan nhân lại được thể hiện ra một cách vô cùng nhuần nhuyễn, hắn đâu khổ nói: "Bác sĩ, tôi phải làm sao bây giờ? Tôi còn trẻ như vậy đã bị thằng cha này đâm cho vô sinh rồi, tôi còn chưa cưới vợ, chuyện này nếu truyền ra ngoài, ai cũng sẽ cười tôi! Tôi sống còn có ý nghĩa gì nữa. "
Dư Đắc Lợi trong lòng vui sướng vô cùng, y liếc Lý Đồng Dục, con mẹ nó, các anh không phải muốn đưa tôi lên báo ư? Không phải muốn vạch trần tấm màn đen của bệnh viện sao? Hiện tại người ta có vấn đề thật, mặc kệ có phải là nguyên nhân do các anh hay không, nhưng đã dính vào rồi thì các anh chạy không thoát đâu.
Một gã cảnh sát đi tới nói một câu công đạo: "Bác sĩ, xe đạp đụng phải một chút mà hậu quả nghiêm trọng như vậy ư?"
Dư Đắc Lợi cố ý thở dài nói: "Rất nhiều chứng bệnh y học hiện tại vẫn chưa giải thích được, theo lý thuyết bị xe đạp đụng phải một chút, sẽ không phát sinh hiện tượng t*ng trùng tử vong quy mô lớn. " Y nói với Trương Dương: "Anh trước đây đã kiểm tra chưa?"
Trương đại quan nhân chưa kiểm tra, có điều chưa kiểm tra cũng phải nói là đã kiểm tra, hắn gật đầu nói: "Tôi trước đây đã kiểm tra rồi, hàng năm đều kiểm tra sức khoẻ vài lần, xác suất sống trăm phần trăm. "
Lý Đồng Dục không nhịn được bèn nói: "Kiểm tra sức khoẻ có cả mục này ư?" Y hàng năm cũng đều kiểm tra sức khoẻ, sao chưa từng thấy ai kiểm tra ống dẫn tinh.
Trương đại quan nhân nói: "Tôi chủ động yêu cầu kiểm tra, có cần tôi đưa đơn xét nghiệm cho anh xem không?" Muốn có đơn xét nghiệm cũng không dễ dàng gì.
Lý Đồng Dục không lên tiếng, y lúc này đang khổ sở suy nghĩ đối sách, trong nhất thời vẫn không nghĩ ra chủ ý gì.
Dư Đắc Lợi nói: "Căn cứ với tình huống trước mắt cho thấy, chứng tuyệt tinh của anh có liên quan trực tiếp tới vụ tai nạn này. "
Lương Đông Bình vừa nghe thấy vậy liền nổi đóa lên: "Bác sĩ, anh không thể ăn nói bừa bãi được!"
*****
Dư Đắc Lợi không chút hoang mang cười nói: "Người bị thương trước đây đã nhiều lần kiểm tra sức khoẻ, tất cả đều bình thường, hơn nữa anh ta có thể thuận lợi lợi t*ng trùng, chứng tỏ công năng của anh ta rất bình thường. "
Lương Đông Bình nói: "Hắn cũng nói, tôi chỉ đâm vào một bên của hắn, sao lại tử vong trăm phần trăm được?"
Dư Đắc Lợi khí định thần nhàn nói: "Chắc là phản ứng dây chuyện, cơ thể người có rất nhiều cơ chế tự bảo hộ, khi gặp nguy hiểm đột nhiên sẽ phát sinh phản ứng dây chuyền, các anh đã xem tin tức ngày hôm qua chưa? Bởi vì sự biến hóa của khí hậu mà dẫn tới cá voi tự sát tập thể, cùng đạo lý này đấy!" Sở trường lớn nhất của Dư Đắc Lợi chính là có thể gộp hai chuyện không hề liên quan lại với nhau, hơn nữa còn giải thích đâu ra đấy.
Trương đại quan nhân vẻ mặt bi thương nói: "Anh là nói cá voi của tôi con mẹ nó cũng tự sát ư!"
Dư Đắc Lợi nói: "Trước mắt chỉ có thể giải thích như vậy thôi!"
Trương đại quan nhân lắc đầu, quả quyết nói: "Không phải tự sát, mà là hắn giết! Hắn là cố ý đâm tôi, nếu hắn không đâu tôi, cá voi của tôi sao có thể tự sát được? Tôi phải kiện hắn!"
Lương Đông Bình nói: "Tôi... Tôi không phải là cố ý... "
Trương đại quan nhân nói: "Ngộ sát cũng là giết người, anh thoáng cái đã giết chết mấy trăm triệu sinh mạng nhỏ của tôi, một câu không phải cố ý là xong ư? Anh chính là cố ý, tôi muốn kiện anh tội làm thương tổn tới sức khỏe của người khác!"
Hai cảnh sát lại đi ra ngoài báo cáo, sau khi trở về liền còng Lương Đông Bình lại, Lương Đông Bình kháng nghị: "Vì sao còng tôi!"
Một gã cảnh sát nói: "Anh ta nếu thật sự bị anh đâm cho vô sinh, anh chính là đã phạm tội gây thương tích nghiêm trọng, phải ngồi tù đó!"
Lương Đông Bình hiện tại đã sợt hật rồi, hắn vẻ mặt đau khổ nói với Lý Đồng Dục: "Tổng biên tập Lý, giúp tôi với... "
Lý Đồng Dục thở dài nói: "Tiểu lương, anh đừng sợ, tôi sẽ nhanh chóng tìm hiểu rõ tình hình. " Y nhìn nhìn Trương Dương, Trương đại quan nhân lúc này căn bản không thèm để ý đến y, nắm tay Dư Đắc Lợi nói: "Bác sĩ, chuyện này rất dọa người, anh giúp tôi giữ bí mật nhé, nếu để cho người ta biết, tôi cả đời này không thể ngẩng đầu lên được đâu. "
Dư Đắc Lợi nói: "Anh yên tâm, bệnh viện của chúng tôi sẽ tôn trọng quyền của người bệnh, tôi sẽ kê giấy nằm viện cho anh, bệnh này phải trị liệu hệ thống, tôi sẽ viết là anh bị xây xát, không nhắc gì tới bệnh thật anh đâu. "
Trương đại quan nhân nghĩ thầm Dư Đắc Lợi này đúng là người thông minh, là một đại phu tốt có thắp đèn lồng cũng khó mà tìm được, nhưng sao lại để mình gặp phải, Trương Dương nói: "Bác sĩ Dư, người khác thì tôi không tin đâu, tôi chỉ tin anh thôi. "
Dư Đắc Lợi cười nói: "Tôi chính là người của ngoại khoa bí tiểu, như vậy tôi sẽ an bài của anh ở khoa của tôi!"
Lý Đồng Dục thầm kêu khổ, con mẹ nó hôm nay có phải phạm thái tuế hay không, sao lại lọt vào tay tên bác sĩ vô lương này.
Dư Đắc Lợi vung bút xoẹt xoẹt xoẹt viết xong đơn thông báo nằm viện, khi tới mục tiền nằm viện thì dừng lại một chút: "Trước tiên nộp bao nhiêu?"
Trương Dương nói: "Bệnh này của tôi bao nhiêu tiền mới có thể được khám?"
"Khó nói lắm!"
Trương Dương nói: "Vậy trước tiên nộp một vạn đi!"
Dư Đắc Lợi điền số tiền lên, sau đó mỉm cười đưa cho Lý Đồng Dục, nghĩ thầm mày không phải khệnh lắm ư? bây giờ còn không chịu ngoan ngoãn giao phí nằm viện ư?
Lý Đồng Dục lúc này khí diễm quả nhiên không bằng lúc mới tới nữa, phải chịu thôi, Trương Dương đã chiếm lý, tuy rằng Lý Đồng Dục biết bên trong có âm mưu quỷ kế, nhưng trên đơn xét nghiệm của người ta đã giấy trắng mực đen viết ro ràng, xác suất t*ng trùng sống quả thực là bằng 0, càng xui xẻo hơn là, Lương Đông Bình đẩy xe đâm Trương Dương cũng là thật.
Lý Đồng Dục đưa đơn thống báo nằm viện cho tài vụ đi cùng y tới, Trương Dương đứng lên vỗ vai y: "Tổng biên tập Lý, chuyện này chỉ mấy người chúng ta biết thôi nhé, nếu chuyện của tôi bị tiết lộ ra ngoài, tòa soạn báo của các anh phải chịu trách nhiệm. "
Lý Đồng Dục tức lắm rồi, hôm nay người có mặt ở đây có bác sĩ, y tá, cảnh sát, vì sao nếu bị lộ ra ngoài thì là tại bọn tao? Y nói khẽ: "Tiểu Trương à, chuyện này chúng ta hay là câu thông một chút đi. " Từ lúc ban đầu trốn tránh Trương Dương, đến bây giờ Lý Đồng Dục đã chủ động câu thông với Trương Dương, biến hóa này không thể nói là không lớn được.
Trương Dương không tiếp lời y: "Tổng biên tập Lý, tôi tới quá vội, trên người không có một xu, nếu nằm viện, phí trợ cấp, phí dinh dưỡng khẳng định là không ít, anh có thể trước tiên đưa tôi chút tiền để dùng không?" Hắn bắt đầu vòi vĩnh rồi.
Lý Đồng Dục thật sự là to cả đầu, bảo tài vụ đưa một ngàn đồng cho Trương Dương, đuối lý mà, không thể không đưa tiền cho người ta được.
Dư Đắc Lợi tuyệt đối là đủ xấu xa, hơn nữa người này còn rất so đo tính toán, y lại nhắc nhở: "Vừa rồi phí kiểm tra là vị tiểu thư đó ứng ra đấy, các anh trả cho người ta đi chứ!"
Lý Đồng Dục lạnh lùng lườm Dư Đắc Lợi một cái, trong ánh mắt tràn ngập sát khí, nếu ánh mắt lúc này của y là dao nhọn, Dư Đắc Lợi khẳng định đã bị đâm cho cả người thủng lỗ chỗ rồi.
Dư Đắc Lợi lúc này cũng không sợ tôi, nghĩ thầm mày lườm tao à? Đừng quên người bị thương nằm trong khoa của tao, ông đây dùng đơn kiểm tra ép mày, dùng thuốc đập mày, dùng đồ dinh dưỡng đè chết mày? Đương nhiên, những lời này cũng chỉ có thể giữ ở trong lòng, cho y mượn thêm mười lá gan y cũng chẳng dám nói ra ngoài miệng.
Trương Dương nói: "Bác sĩ, bệnh của tôi không cần phải ở suốt trong bệnh viện chứ?"
Dư Đắc Lợi trả lời rõ ràng: "Có nằm viện hay không không quan trọng, chỉ cần mỗi ngày anh có mặt lúc kiểm tra là được, bệnh này không ảnh hưởng tới ăn uống, cũng không ảnh hưởng tới hoạt động bình thường của anh, thích làm gì thì làm, ngày mai khi kiểm tra tôi sẽ làm kiểm tra toàn diện cho anh!" Còn kiểm tra nữa ư. Có thể là do phản cảm đối với Lý Đồng Dục, Dư Đắc Lợi và Trương Dương có loại cảm giác cùng chung mối thù, trong bất tri bất giác đã đứng trên một mặt trận thống nhất với hắn.
Trương Dương đi ra ngoài cửa, Kiều Mộng Viện vẫn chờ ở cửa lớn phòng cấp cứu, cô ta nhìn ra Trương Dương trong chuyện này chính là mượn đề tài để nói chuyện của mình, sớm biết rằng như vậy, mình không tới để cùng làm loạn với hắn, dẫu sao thì chỗ hắn bị thương quả thật là quá mẫn cảm, Kiều Mộng Viện có chút không dám nhìn thẳng vào hắn.
Trương Dương đi tới trước mặt cô ta: "Tôi phải nằm viện!"
Kiều Mộng Viện ừ một tiếng, vốn muốn hỏi tình huống, nhưng thật sự nói không nên lời.
Trương Dương lại nói: "Không sao đâu, giờ có thể đi rồi!"
Kiều Mộng Viện lại ừ một tiếng.
Lý Đồng Dục lúc này đi tới, y đi tới bên cạnh Kiều Mộng Viện, trả lại phí kiểm tra mà vừa rồi Kiều Mộng Viện đã ứng ra, Kiều Mộng Viện cũng không khách sáo, trực tiếp nhận lấy tiền, dưa hóa đơn kiểm tra cho Lý Đồng Dục.
Lý Đồng Dục nói với Trương Dương: "Tiểu Trương, thủ tục nhập viện đã làm xong rồi, cậu vẫn chưa ăn cơm đi phải không, hay là chúng ta tìm chỗ nào ăn cơm đi?"
"Không đói!" Trương đại quan nhân trả lời, đã nắm được quyền chủ động rõ ràng là mọi chuyện khác hẳn.
Lý Đồng Dục lại nói: "Chuyện hôm nay... "
Trương Dương lắc đầu nói: "Tôi hiện tại không muốn bàn, để ngày mai đi, dù sao điện thoại của tôi cũng mở, anh tùy thời đều có thể gọi điện thoại cho tôi. " Nói xong hướng đánh ra mắt ra hiệu cho Kiều Mộng Viện, Kiều Mộng Viện hiểu ý, cùng hắn rời đi.
Lý Đồng Dục nhìn bóng lưng của Trương Dương, thật sự là vừa tức vừa hận, thằng ôn này cho rằng lợi dụng trò mèo này là có thể ngăn cản mình tiếp tục đưa tin về chuyện tài trợ của Nam Tích ư? Khóe môi Lý Đồng Dục hiện ra một nụ cười lạnh, tao lập tức sẽ khiến cho mày phải trảgiá vì dám chơi âm mưu với tao.
Lý Đồng Dục tức giận thì tức giận, nhưng Lương Đông Bình y cũng không thể bỏ mặc được, sau khi chuyện của bệnh viện được thu xếp xong, y vội vàng ngồi xe tới phân cục công an địa phương, Lương Đông Bình hiện tại không phải do gây tai nạn giao thông mà bị bắt, mà là tình nghi cố ý gây thương tích cho người khác. Lý Đồng Dục là muốn bảo lãnh cho Lương Đông Bình, nhưng y đến phân cục mới biết được chẳng những chỉ Lương Đông Bình, ngay cả chính y cũng gặp phiền toái.
Trương Dương không chỉ tố cáo Lương Đông Bình gây thương tổn tới sức khỏe của hắn, mà còn tố cáo y xúi giục, lên án y ở người ở phía sau sai khiến.
Lý Đồng Dục nghe thấy tin này liề nổi giận, phản ứng đầu tiên của y chính là: "Thằng ôn này sao cắn người loạn xạ như vậy?"
Thái độ của Cảnh sát cũng rất khách khí: "Tổng biên tập Lý, anh đừng tức giận, chúng tôi hiện tại chỉ tìm hiểu tình huống, giữa Lương Đông Bình và Trương Dương rốt cuộc bởi vì sao mà dẫn tới mâu thuẫn? Anh ta vì sao lại không khống chế được tình tự, dùng xe đạp va vào Trương Dương, gây thương tổn tới sức khỏe của người ta?"
Lý Đồng Dục thầm tính toán một lúc, mục đích Trương Dương tới nhật báo Đông Nam đã rất rõ ràng, hắn không phải đi tìm Lương Đông Bình, mục đích chân chính là tìm mình, hắn tới là để lý luận mình về chuyện đưa tin xí nghiệp tài trợ, nhưng loại chuyện này không thể nói ra được, nếu nói ra, chẳng khác nào khuếch đại mâu thuẫn, Lý Đồng Dục đối với quá khứ của Lương Đông Bình hiểu rất rõ, cũng biết giữa hắn và Trương Dương có thù hằn, sau khi châm chước, y nói: "Tình huống hôm ấy tôi cũng không rõ lắm, bởi vì tôi không ở hiện trường, cho nên tôi không có quyền lên tiếng. " Lý Đồng Dục trả lời vấn đề vẫn rất cẩn thận.
*****
Cảnh sát phụ trách tìm hiểu vụ án nhắc nhở y: "Tình huống trước mắt đối với Lương Đông Bình là rất bất lợi, anh ta lúc ấy dùng xe đạp đâm Trương Dương, chính vào lúc tòa soạn báo của các anh đang tan tầm, rất nhiều người đều nhìn thấy, căn cứ vào sự điều tra của chúng tôi, Trương Dương lúc ấy không hề có hành động uy hiếp anh ta, là Lương Đông Bình đột nhiên phát hỏa, không khống chế được tình tự dùng xe đạp đâm vào người Trương Dương. "
Lý Đồng Dục nói: "Tôi vẫn nói câu đó, tôi không ở hiện trường, đối với chuyện này tôi không có quyền lên tiếng, nhưng có một điểm tôi có thể nói một cách công bằng, đồng chí Lương Đông Bình công tác rất chăm chỉ và thật thà, làm người khiêm tốn, là một đồng chí tốt, tôi tin rằng anh ta nổi giận không phải là không có nguyên nhân, cảnh sát các anh nên điều tra một chút, anh ta vì sao lại nổi giận, rốt cuộc là ai đã khơi lên lửa giận của anh ta?"
Cảnh sát cười nói: "Tổng biên tập Lý đánh giá Lương Đông Bình rất cao nhỉ, có điều, căn cứ vào tư liệu mà chúng tôi trước mắt nắm giữ được, Lương Đông Bình trước đây từng bởi vì nhiễu loạn trị an xã hội mà bị bắt, muốn dùng loại phương thức cực đoan nhảy lầu tự tử để dẫn tới sự chú ý của người trên xã hội, cho dù là kiêm tốn nhún nhường có thể cũng chỉ là biểu hiện bên ngoài, người như vậy trên tính cách chắc có chỗ thiếu xót. "
Lý Đồng Dục nói: "Cục trưởng của các anh có ở đây không?" Lý Đồng Dục rất quen thuộc với cục trưởng phân cục khu trực thuộc Mạnh Thiếu Lương, y vốn không muốn vào lúc này vận dụng tầng quan hệ này, nhưng nhìn thấy thái độ của cảnh sát rõ ràng nghiêng về phía Trương Dương, cho nên bắt đầu cảnh giác.
"Cục trưởng của chúng tôi đang tự mình thẩm vấn Lương Đông Bình!"
Mạnh Thiếu Lương đặc biệt trở về phân cục để thẩm vấn Lương Đông Bình, nguyên nhân rất đơn giản, phó thính trưởng thính công an tỉnh Vinh Bằng Phi gọi điện thoại, bảo gã phải coi trọng sự kiện gây thương tổn này, Mạnh Thiếu Lương trước đây là phó thủ của Vinh Bằng Phi, không có Vinh Bằng Phi thì không có gã hôm nay, quan hệ của gã và Vinh Bằng Phi vừa là thầy vừa là bạn, có những lời này của Vinh Bằng Phi, gã đương nhiên phải thực sự coi trọng.
Mạnh Thiếu Lương lạnh lùng nhìn Lương Đông Bình: "Anh cũng thật là! Một phần tử trí thức chẳng lẽ không hiểu pháp luật ư? Động chúng là dùng phương thức cực đoan để xử lý chuyện. "
"Tôi chỉ đẩy xe đạp, không cẩn thận va phải anh ta!" Lương Đông Bình vẫn cóp giải thích.
Mạnh Thiếu Lương nói: "Không cẩn thận va một chút có thể khiến người ta tuyệt tinh ư?"
Lương Đông Bình sửng sốt, nghĩ thầm đây không phải là Trương Dương nói ra chứ? Sao cảnh sát cũng biết? Ở trước mặt Trương Dương Lương Đông Bình không dám biện bạch, bởi vì biện bạch là bị hắn cho ăn tát, nhưng hiện tại là đang ở cục công an, Lương Đông Bình không thể không nói, hắn đương nhiên không chịu nhận tội. Lương Đông Bình nói: "Là hắn vũ nhục tôi trước, tôi tức giận nên mới dùng xe đạp đẩy hắn một cái, hơn nữa tôi lúc ấy chắc là va vào chân hắn, không chạm vào tinh hoàn của hắn, vả lại, cho dù là đụng vào thì cũng không đến nỗi tạo thành thương tổn nguy hại như vậy, hắn vốn bị vô sinh, hắn vốn đã có bệnh rồi!"
Mạnh Thiếu Lương làm công an nhiều năm như vậy mà vẫn chưa từng gặp phải loại vụ án kỳ quái này, gã hắng giọng nói: "Lương Đông Bình, anh đừng có nói dối, anh dùng xe Trương Dương có phải là sự thật hay không? Lúc ấy có phải đã đẩy anh ta hôn mê hay không?"
"Hắn có thể là giả vờ đó!" Đến đây rồi thì Lương Đông Bình cái gì cũng dám nói.
Mạnh Thiếu Lương vỗ thật mạnh lên bàn: "Lương Đông Bình, anh tốt nhất hãy thành thật một chút, tư liệu về anh chúng tôi biết rất rõ!" Câu này khiến cho Lương Đông Bình giật mình. Lương Đông Bình sợ nhất chính là người khác nhắc tới chuyện hắn từng bị giáo dục lao động, hắn cho rằng đoạn thời gian bị giáo dục lao động là một sự xỉ nhục, cho rằng là nỗi bất hạnh lớn nhất trong nhân sinh của hắn, mỗi lần nhớ tới chuyện này đều cảm thấy nhục nhã.
Người khác nhắc tới chuyện này sẽ khiến hắn cảm thấy không ngẩng đầu lên được, Lương Đông Bình cúi đầu xuống, thấp giọng than thở: "Vì sao phải nhắc tới chuyện quá khứ, tôi... tôi biết luật!"
Mạnh Thiếu Lương nghiêm túc nói: "Biết pháp mà phạm pháp thì tội càng thêm nặng!"
Lương Đông Bình bị dọa cho run rẩy, hắn có chút chột dạ hỏi: "Cảnh quan, các anh muốn tố tôi tội gì?"
Mạnh Thiếu Lương nói: "Tội cố ý gây thương tích, căn cứ vào điều hai trăm ba mươi tư của bộ luật hình sự nước ta, đối với cố ý gây thương tích dẫn tới người khác bị trọng thương, tù có thời hạn từ ba năm đến mười năm, anh trước đây từng có tiền án, mức hình phạt cân nhắc đối với anh khẳng định sẽ rất nghiêm.
Lương Đông Bình lúc này mới ý thức được mình phạm sai lầm nghiêm trọng cỡ nào, không bao giờ nữa không bao giờ muốn bị giao trong ngục nữa, nếu thật sự vì việc này mà bị phạt tù mười năm, cái gì tương lai, cái gì tiền đồ đều kết thúc, sắc mặt của hắn trở nên trắng bệch, môi cũng bắt đầu run run: "Tôi.... Tôi không phải cố ý... Tôi... "
Mạnh Thiếu Lương nói: "Có phải là cố ý gây thương tích hay không thì anh cũng không được gì, sẽ do tòa án quyết định, tôi thật sự không hiểu, có chuyện gì mà không thể bình tĩnh giải quyết, sao cứ phải dùng thủ đoạn bạo lực? Anh cùng anh ta có thù vậy à? Các anh trước đây là không phải có ân oán cá nhân chứ?"
Lương Đông Bình lắc đầu như đánh trống bổi: "Không có, không có, tôi và hắn không ân oán cá nhân gì cả. "
"Không có ân oán cá nhân sao lại dùng xe đâm anh ta?"
"Nhưng là xe đạp mà... "
Mạnh Thiếu Lương không nhịn được lại đập bàn: "Xe đạp thì sao? Dùng nắm đấp đánh chết người ta và dùng dao giết chết người ta tuy rằng công cụ khác nhau, nhưng tính chất vẫn vậy, thái độ của anh nghiêm chỉnh chút cho tôi, đến giờ anh vẫn chưa hiểu tính nghiêm trọng của chuyện này à!"
Lương Đông Bình nói: "Tôi... "
Mạnh Thiếu Lương nói: "Lương Đông Bình, tôi nhắc nhở anh, anh tốt nhất hãy phối hợp một chút, khai rõ chân tướng của sự việc ra, để được xử lý khoan hồng. "
Lương Đông Bình bắt tình tự của mình ổn định lại nhưng nhưng sự sợ hãi trong lòng đã khiến hắn không thể trấn định được, hắn biết Mạnh Thiếu Lương không hề nói ngoa, nếu thật tạo thành tội gây thương tích đối với Trương Dương, hắn khẳng định sẽ phải ngồi tù, Lương Đông Bình nói: "Là hắn chủ động tìm tôi. "
Mạnh Thiếu Lương nói: "Đừng khẩn trương, cứ từ từ mà kể!"
Lương Đông Bình nói: "Chuyện chắc là từ bài báo của nhật báo Đông Nam hôm nay, tôi viết một bài nhằm vào thành phố Nam Tích lợi dụng vận hội tỉnh để quyên tiền, văn phong nhắm vào mấy vấn đề khá là bén nhọn, đụng chạm đến lợi ích của một bộ phận người. "
Mạnh Thiếu Lương nói: "Trong đó có bao gồm cả Trương Dương không?"
Lương Đông Bình gật đầu: "Có!" Hắn rất khẩn trương, hai chân quặp vào nhau bất an chà chà lên mặt đất.
Mạnh Thiếu Lương bảo trợ thủ đi pha cho Lương Đông Bình một cốc trà nóng, Lương Đông Bình lịch sự cám ơn, uống trà để ổn định tình tự một chút rồi tiếp tục nói: "Lúc ban sáng, phó thị trưởng của bọn họ tới chỗ tôi nói chuyện, tôi biết bởi vì bài báo này sẽ mang tới phiền phức cho họ, cho nên bọn họ sợ tôi tiếp tục đưa tin, vì thế mới đến tìm tôi. Hôm nay khi tan tầm, tôi vừa ra khỏi cửa thì gặp Trương Dương, hắn nói muốn nói chuyện với tôi, bị tôi cự tuyệt, hắn thẹn quá hóa giận, mắng tôi là chó săn, mắng tôi bị tổng biên tập coi là súng, chung quanh có rất nhiều đồng sự của tôi, hắn càng mắng càng hăng, tôi thật sự không nhịn được, máu nóng xộc lên đầu, cho nên tôi liền lấy xe đạp đâm hắn, kết quả... "
Lương Đông Bình nói: "Thật sự là hắn vũ nhục tôi trước, cho nên tôi mới đâm hắn. "
Mạnh Thiếu Lương nói: "Anh ta từ đầu đến cuối không hề ra tay đúng không?"
Lương Đông Bình gật đầu: "Tôi hiện tại đã biết rõ rồi, mục đích hắn tới tòa soạn báo là để chọc giận tôi, chính là muốn tôi không khống chế được tình tự, rồi giận quá mất khôn, lọt vào bẫy của hắn. "
Mạnh Thiếu Lương nói: "Hắn nói chuyện này là tổng biên tập Lý Đồng Dục của các anh sai anh làm, rốt cuộc có chuyện này hay không?"
Lương Đông Bình nói: "Không, tổng biên tập của chúng tôi không bảo tôi làm như vậy!" Lương Đông Bình vẫn rất khéo, hắn không lôi cả Lý Đồng Dục vào.
Mạnh Thiếu Lương hỏi xong, rời khỏi phòng thẩm vấn, trở lại văn phòng liền nghe nói tổng biên tập Lý Đồng Dục của nhật báo Đông Nam đang chờ gã, Mạnh Thiếu Lương nghĩ một chút rồi vẫn mời Lý Đồng Dục vào.
Lý Đồng Dục và Mạnh Thiếu Lương quen nhau đã được vài năm, hai người tuy rằng không phải là bạn tri kỷ gì, nhưng cũng có thể gọi là quen thân, Lý Đồng Dục sau khi nhìn thấy Mạnh Thiếu Lương, liền đi thẳng vào vấn đề: "Mạnh cục, tôi là tới vì chuyện của Lương Đông Bình. "
Mạnh Thiếu Lương nói: "Tôi cũng đặc biệt vì chuyện này mà đến đây!" Lý Đồng Dục từ trong lời nói của gã đã nghe ra, chuyện này khẳng định bị cấp trên bắt làm, nói không chừng đã có người ở sau lưng lên tiếng, bằng không Mạnh Thiếu Lương sẽ không tan ca rồi lại đặc biệt từ nhà chạy tới đây, tự mình thẩm vấn Lương Đông Bình, Lý Đồng Dục cười nói: "Chuyện này thật ra Lương Đông Bình rất oan uổng. "
Mạnh Thiếu Lương nói: "Có phải oan uổng hay không tôi không biết, có điều căn cứ vào tình huống trước mắt hắn anh ta bị tình nghi cố ý gây thương tích, chúng tôi không thể thả anh ta đi được. " Gã biết Lý Đồng Dục khẳng định là tới nói đỡ, cho nên trước tiên bịt kín đường, chuyện mà Vinh Bằng Phi đã lên tiếng, gã không thể nào chiếu cố quan hệ với Lý Đồng Dục được.
Lý Đồng Dục nói: "Mạnh cục, anh nghe nói tới xe đạp có thể gây ra thương tích đến nỗi vô sinh bao giờ chưa?"
← Ch. 0720 | Ch. 0722 → |