Truyện ngôn tình hay

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 0723

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 0723: Trở giáo đâm một nhát
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Lý Đồng Dục cũng không ngờ Lương Đông Bình tối hôm đó đã được thả ra, hơn nữa vào ngày được phóng thích, Lương Đông Bình dưới sự giúp đỡ của Trương Dương mở một hội chiêu đãi phóng viên công khai, Lương Đông Bình sống tới tuổi này rồi, trước giờ đều là đi phóng vấn người khác, còn mình đối diện với ống kính, bị giới truyền thông phỏng vẫn là lần đầu tiên.

Trong ánh đèn lấp lóe, Lương Đông Bình cầm microphone: "Các vị tiên sinh, thưa quí ông quí bà, các vị phóng viên truyền thông, xin chào mọi người. Tôi là Lương Đông Bình, hôm nay tôi ở đây mở một cuộc chiêu đãi phóng viên, múc đích chính là để phát ra một lời xin lỗi công khai. " Lương Đông Bình ho khan một tiếng, xoay người nhìn nhìn, Trương Dương an vị ở bên cạnh hắn, mỉm cười gật đầu với hắn.

Lương Đông Bình từ trong túi lấy ra một tờ giấy trắng, bên trên đã được soạn trước. Lương Đông Bình nói: "Bản nhân Lương Đông Bình, phóng viên bộ phận tin tức của nhật báo Đông Nam, vào ngày hôm qua, trên trang nhất của nhật báo Đông Nam có đăng một bài báo tên là "Tài trợ! Xí nghiệp không thể chịu nổi gánh nặng như vậy. Trong bài văn này tiến hành phân tích chiều sâu vào vấn đề tài trợ của xí nghiệp, đồng thời đưa ra rất nhiều ví dụ, sau khi bài báo được đăng, ở trong ngoài tỉnh dẫn tới ảnh hưởng rất lớn, mang tới phiền toái rất lớn cho không ít xí nghiệp của thành phố Nam Tích, đây là điều mà tôi cũng không ngờ tới khi viết bài báo này, nhìn thấy nó tạo thành ảnh hưởng lớn như vậy, tôi cảm thấy rất hổ thẹn, bởi vì vấn đề được nhắc tới trong bài báo này đa số không phảilà sự thật, tôi cũng chưa đi kinh qua điều tra thực tế, ví dụ thực tế liệt kê trong bài báo đều là tin vỉa hè, thiếu căn cứ... "

Phía dưới đã bắt đầu có tiếng rì rầm.

Trương Dương nhận được một cú điện thoại, nhân lúc Lương Đông Bình tạm dừng uống nước, ghé vào tai hắn nói: "Tin tức mới nhất, anh đã bị nhật báo Đông Nam khai trừ rồi!" Trương đại quan nhân chẳng khác nào đổ dầu vào lửa, Lương Đông Bình vốn còn cố kỵ, dù sao cũng không muốn trở mặt với Lý Đồng Dục, hắn mở cuộc họp chiêu đãi phóng viên, công khai xin lỗi, mục đích là tránh tai ương phải vào tù, hắn không muốn bỏ đá xuống giếng, kéo cả Lý Đồng Dục vào bên trong, tuy rằng Lý Đồng Dục không quan tâm tới hắn, nhưng hắn cũng không muốn cùng trở mặt với ông chủ cũ, nghe nói mình đã bị nhật báo Đông Nam khai trừ, lửa giận của Lương Đông Bình hoàn toàn bị kích phát rồi lên. Con mẹ nó, Lý Đồng Dục mày mượn ma giết lừa! Mày không cứu tao thì thôi, lại còn không cho tao tự cứu mình, xem ra Trương Dương nói không sai, từ đầu tới cuối Lý Đồng Dục mày chỉ coi tao là công cụ để lợi dụng, mày đã bất nhân thì đừng có trách tao bất nghĩa.

Con người của Lương Đông Bình vốn làm việc rất cực đoan, hai ngày nay hắn vốn đã rất bất mãn đối với Lý Đồng Dục, vào lúc mấu chốt lại bị Lý Đồng Dục khai trừ, tất cả oán niệm của Lương Đông Bình lập tức bạo phát ra hết, Lương Đông Bình ném bản thảo đã soạn trước đó đi, cầm lấy microphone, kích động nói: "Tôi còn muốn thẳng thằn thừa nhận một việc với giới truyền thông, bài báo này là tổng biên tập Lý Đồng Dục của chúng tôi bảo tôi viết! Tôi lúc ban đầu rất kháng cự, tôi cho rằng, làm một phóng viên tin tức phải có lương tâm, phải tôn trọng sự thật, không thể viết ra một chuyện không có căn cứ để hấp dẫn công chúng. Nhưng Lý Đồng Dục đối với tôi tiến hành cưỡng bức và dụ dỗ, anh ta nói tin tức quan trọng nhất không phải là sự thật, mà phải hấp dẫn được sự chú ý của công chúng, chỉ cần có thể khiến người dân chú ý tới báo của chúng ta, chính là một phóng viên thành công. Nhưng từ sau khi viết bài báo này, tôi cảm thấy lương tâm bất an, tôi cho rằng, làm một phóng viên, quan trọng nhất là tôn trọng sự thật, phải không được có lỗi với lương tâm của chúng tôi, không thể vì lượng tiêu thụ của số báo và sự chú ý của công chúng mà bán đứng lương tâm của mình, nhân cơ hội này tôi xin được trịnh trọng xin lỗi các xí nghiệp lớn của Nam Tích vì những phiền phức mà bài báo của tôi đã tạo thành cho họ, cũng chính thức tuyên bố, từ hôm nay trở đi tôi từ tất cả chức vụ ở nhật báo Đông Nam. "

Hiện trường trở nên im ắng nhưng lập tức có một tràng vỗ tay nhiệt liệt vang lên, Trương đại quan nhân là người đầu tiên vỗ tay, vỗ rất vang, sau đó tất cả mọi người đều vỗ theo.

Kế tiếp là phóng viên có mặt đặt câu hỏi, có phóng viên hỏi Lương Đông Bình: "Lương tiên sinh, xin hỏi tổng biên tập của nhật báo Đông Nam Lý Đồng Dục vì sao lại bảo anh viết một bài báo vô căn cứ?"

Lương Đông Bình nói: "Tôi không rõ... "

Trương Dương mỉm cười cầm lấy mic: "Vấn đề này tôi có thể trả lời thay, Ủy ban thể dục thể thao thành phố Nam Tích chúng tôi trước đây từng đạt thành ý hướng trao quyền đưa tin ưu tiên vận hội tỉnh cho nhật báo Đông Nam, nhưng về sau chúng tôi phát hiện nhật báo Đông Nam không phù hợp với yêu cầu của chúng tôi, cho nên thông tri trước cho nhật báo Đông Nam, ngưng hẳn ý định hợp tác, lựa chọn nhật báo Bình Hải chuyên nghiệp hơn, có sức ảnh hưởng lớn hơn, có thể là vì nguyên nhân này, khiến cho một số người bất mãn, tiếp đó có ý định trả thù chúng tôi!"

Lại có phóng viên hỏi: "Lương tiên sinh, anh biết hậu quả của đăng báo không đúng sự thật không? Điều này sẽ trở thành một vết nhơ trong lý lịch của anh, có thể là từ đó cắt đứt tiền trình trong giới tin tức của anh!"

Lương Đông Bình nói: "Tôi thừa nhận, tôi trước đây quá lo cho công tác của tôi, hơn nữa có người ám thị cho tôi, chỉ cần tôi dựa theo lời hắn nói mà làm, hắn sẽ sẽ cho sự chiếu cố đặc thù, tôi rất nhanh có thể đảm nhiệm chức tổng biên của tòa soạn báo. " Dù sao cũng đã trở mặt, Lương Đông Bình hạ quyết tâm, hôm nay bất chấp mọi giá.

Hiện trường ồ lên, lúc này lại có người hỏi: "Lương tiên sinh, theo tôi biết, anh và vị chủ nhiệm Trương này từng phát sinh mâu thuẫn, hơn nữa anh còn ở cửa trụ sở nhật báo Đông Nam dùng xe đâm ngã anh ta, không biết có chuyện này hay không?"

Lương Đông Bình bị hỏi cho ngây ngẩn cả người, vẫn là Trương Dương đứng dậy, hắn cười nói: "Vị đồng chí phóng viên này, xin anh nói rõ một chút, Lương tiên sinh dùng xe gì đâm ngã tôi?"

Phóng viên đó nói: "Xe đạp!"

Hiện trường lại cười ồ lên.

Trương Dương cũng cười, hắn đứng lên, đi vòng qua bục phát ngôn, bước lên trước hai bước: "Mọi người xem xem, tôi có giống một người mà xe đạp có thể đâm ngã được không?" Trương đại quan nhân khí lực cường tráng, Lương Đông Bình dáng người gầy yếu, hào hoa phong nhã, người có mắt đều có thể nhìn ra.

Tên phóng viên đó tiếp tục đặt câu hỏi: "Theo tôi được biết, lúc ấy khi anh bị đâm ngã có rất nhiều người nhìn thấy, hơn nữa có cảnh sát cùng đưa anh tới bệnh viện nhân dân khu Bạch Sa. "

Trương Dương vẫn mỉm cười, có điều trong lòng đã hiểu ra rồi, tên phóng viên này có mười phần là do Lý Đồng Dục phái tới.

Trương Dương nói: "Còn có vấn đề gì nữa, anh cứ hỏi nốt đi!"

Tên phóng viên đó nói: "Lương tiên sinh, buổi chiều anh mới từ phân cục công an khu Bạch Sa đi ra, xin hỏi anh tới phân cục làm gì? Có phải bởi vì chuyện đâm chủ nhiệm Trương mà bị gọi tới hiệp trợ điều tra hay không, chuyện gì mà nghiêm trọng như vậy? Nghe nói chủ nhiệm Trương bởi vì bị anh đâm trúng hạ thể, nên bị vô sinh, xin hỏi chuyện này có thật hay không!"

Lương Đông Bình không biết nên trả lời như thế nào, nhìn Trương Dương cầu giúp đỡ.

Trương đại quan nhân chỉ vào tên phóng viên đó, nói: "Bố mày mới vô sinh ấy!"

Tất cả mọi người đều ngây ra, thằng ôn này cũng quá khệnh khạng rồi, trước mặt nhiều phóng viên như vậy không ngờ dám chửi người ta, tên phóng viên đó bị mắng cho mặt đỏ bừng, không đợi hắn mở miệng phản kích. Trương Dương đã nói: "Anh là người của đơn vị nào? Ở trước mặt nhiều phóng viên như vậy, anh đây là công kích nhân thân của tôi, anh nói ai bị vô sinh? Anh mới bị vô sinh ấy!"

"Anh sao lại chửi người ta độc ác như vậy?"

Trương Dương nói: "Chửi anh à, tôi còn đánh anh nữa ấy, có loại phóng viên vô lương như anh ư? Tôi khỏe mạnh như vậy, bất kể sinh lý hay là tâm lý đều hết sức bình thường, anh không ngờ lại công kích tôi ác độc như vậy, tôi còn chưa kết hôn, anh biết nói ra những lời này, đối với tôi là sự thương tổn lớn cỡ nào không? Anh đây là công kích nhân thân, tôi phải kiện anh tội phỉ báng!"

"Tôi là... nghe nói như vậy.. " Tên phóng viên đó bị khí thế của Trương đại quan nhân dọa cho rồi.

"Không biết sự thật thì đừng có đánh rắm theo người ta, mọi người đừng trách tôi ở đây mắng người, tôi là đàn ông đàn ang, hắn ở trước mặt nhiều phóng viên nói tôi vô sinh, các vị noi xem hắn có đáng ăn đòn không? Loại vấn đề này, anh sao không về nhà mà hỏi cha anh ý?"

Phóng viên đó bị Trương Dương mắng cho mặt đỏ bừng, hắn ho khan một tiếng, lại muốn hỏi tiếp.

Trương Dương nói: "Tôi xin khuyên các vị phóng viên đang ngồi đây, làm tin tức, đừng chỉ biết nghĩ làm thế nào để hấp dẫn ánh mắt của người khác, phải biết tôn trọng sự thật, tất cả đều phải lấy sự thật làm căn cứ, chuyện vu vơ thì đừng có nói linh tinh!"

Tối hôm đó trên đài truyền hình tỉnh phát một tiết mục đăc biệt "một bài báo khảo vấn lương tâm của phóng viên", tổng biên tập của nhật báo Đông Nam Lý Đồng Dục lẳng lặng ngồi trước TV, xem tin tức, khi y nghe xong bài phát biểu xin lỗi của Lương Đông Bình, cầm lấy điều khiển tắt ti-vi đi, Lương Đông Bình so với trong tưởng tượng của y thì còn yếu hèn hơn, dưới sự đe dọa của Trương Dương, hắn hoàn toàn từ bỏ sự kiên trì lúc trước, hiện tại đã hoàn toàn nghiêng về phía trận doanh của Trương Dương rồi.

*****

Cứ như vậy bài báo đưa tin tiếp theo không còn cần thiết phải đăng nữa, Lý Đồng Dục phát hiện mình đã coi nhẹ tác dụng của Lương Đông Bình, tuy rằng bài báo là được viết dưới sự ám thị của y, nhưng người viết là Lương Đông Bình, Trương Dương bảo Lương Đông Bình ra mặt phủ nhận bài báo này vẫn rất có sức thuyết phục, chiêu này gọi là rút củi dưới đáy nồi. Lý Đồng Dục châm một điếu thuốc lá, y thật sự không nghĩ ra Lương Đông Bình sao lại thay đổi hoàn toàn như vậy, thằng ôn này quá khiến y thất vọng rồi.

Chuông di động phá vỡ sự trầm tư của y, Lý Đồng Dục cầm lấy điện thoại: "Alo!"

"Đồng Dục à, là tôi!"

" Tống Hoài Minh. Giọng nói của Lý Đồng Dục trầm thấp vô cùng.

Tống Hoài Minh nói: "Nếu có thể, tôi hy vọng được gặp mặt anh một lần. "

Lý Đồng Dục nói: "Có cần thiết không?"

Tống Hoài Minh nói: "Có!"

"Được rồi, mười giờ sáng ngày mai tôi sẽ tới văn phòng tỉnh trưởng bái phỏng!!"

Tống Hoài Minh không ngờ y lại đáp ứng sảng khoái như vậy, nói khẽ: "Được, tôi nhất định sẽ chờ đại giá của anh!"

Khi Tống Hoài Minh gọi điện thoại Trương Dương Trương Dương cũng đang tới nhà y, tới Đông Giang, người đầu tiên mà Trương Dương bái phỏng không phải là Tống Hoài Minh, bởi vì Tống Hoài Minh là nhạc phụ tương lai của hắn, cho nên chuyện nhật báo Đông Nam Tống Hoài Minh không thích hợp nhúng tay vào, tuy rằng Lý Đồng Dục nhằm vào Trương Dương, nguyên nhân căn bản là muốn trả thù Tống Hoài Minh, nhưng Trương Dương có phương pháp của mình, cũng có thủ đoạn của mình, tuy rằng không được quang minh lỗi lạc lắm, nhưng cuối cùng cũng đạt được hiệu quả mà hắn mong muốn.

Trương Dương sau cuộc họp báo xin lỗi của Lương Đông Bình mới tới nhà Tống Hoài Minh, quà vẫn là lá trà.

Sau khi một lần nữa định ra hôn ước với Sở Yên Nhiên, bất kể ở trong mắt Tống Hoài Minh hay là Liễu Ngọc Oánh, Trương Dương đã là người trong nhà, Liễu Ngọc Oánh tự mình xuống bếp làm mấy món ăn, để hai cha con họ làm mấy chén.

Trương Dương không biết chuyện Tống Hoài Minh gọi điện thoại cho Lý Đồng Dục, chỉ cung kính uống chén với Tống Hoài Minh.

Tống Hoài Minh nói: "Chuyện Nhật báo Đông Nam xử lý không tồi!"

Trong ấn tượng của Trương Dương, Tống Hoài Minh chưa bao giờ khen mình như vậy, hắn cười nói: "Phiền toái là cháu gây ra, cháu đương nhiên phải chịu trách nhiệm. "

Tống Hoài Minh nói: "Về sau làm việc phải chú ý, đừng để một số người có dụng tâm nắm được cơ hội. " Tống Hoài Minh không hề trách cứ Trương Dương.

Trương Dương cười cười: "Ngã một lần, về sau cháu sẽ cẩn thận hơn. "

Tống Hoài Minh cầm chén rượu lên chạm với hắn, tựa như rất vô tình hỏi: "Nghe nói cậu nằm viện, sức khỏe không có vấn đề gì chứ?"

Trương đại quan nhân đương nhiên không cho rằng nhạc phụ đại nhân tương lai vô ý mới hỏi như vậy, Tống Hoài Minh bình thường tuy rằng nói không nhiều lắm, nhưng y không bao giờ nói những lời vô nghĩa, khẳng định là y đã nghe thấy tin đồn gì rồi, xem ra Lý Đồng Dục mười phần đã đem chuyện t*ng trùng của mình chết hết đồn đại ra ngoài. Trương Dương đối với chuyện này cũng đành bất lực, hắn đã nghĩ kỹ rồi, ngày mai sẽ làm thủ tục ra viện, sau này lại tới kiểm tra một lần nữa, lần này nhất định phải khiến kết quả là xác suất t*ng trùng sống 100%, nếu không thì sau này không thể nào ngẩng đầu lên nhìn người ta được nữa.

Trương Dương cười nói: "Chú Tống, những lời đồn bên ngoài mà chú cũng tin à?"

Tống Hoài Minh cười cười, y đương nhiên không tiện hỏi nữa, có điều nhìn thằng ôn Trương Dương này bộ dạng long tinh hổ mãnh như vậy, chắc là không thể có thiếu xót gì trên sinh lý, vả lại bản thân hắn chính là một thần y, cho dù là có bệnh gì thì nhất định có thể tự chữa khỏi

Trương Dương nói lảng đi: "Chú Tống gần đây gần đây có liên hệ với Yên Nhiên không?"

Nhắc tới Yên Nhiên, Tống Hoài Minh không khỏi lộ ra nụ cười ấm áp: "Nó có gọi điện về hai lần!" Trước đây, con gái chủ động gọi điện thoại cho mình căn bản là điều không thể tưởng tượng được, mà tất cả những điều này phải cảm tạ nhạc phụ Sở Trấn Nam của y, nhớ tới chuyện xảy ra ở Tĩnh Hải trong đoạn thời gian trước, Tống Hoài Minh không khỏi lại nghĩ tới Lý Đồng Dục, hắn không sợ Lý Đồng Dục, nhưng biểu hiện gần đây của Lý Đồng Dục gần như là điên cuồng, y đang bất chấp tất cả mọi giá làm tổn hại tới người bên cạnh mình, ở Tĩnh Hải, y muốn phá hoại quan hệ cha con vừa mới hàn gắn lại của hai cha con họ, gần đây lại lợi dụng báo chí đưa tin nhằm vào Trương Dương. Tống Hoài Minh ý thức được mình phải mau chóng ngăn chặn hành vi điên cuồng của y, không thể để y tiếp tục thương tổn đến người bên cạnh mình.

Trương Dương nói: "Tập đoàn tài chính gặp một số vấn đề, Yên Nhiên có thể phải ở lại Mỹ trong một đoạn thời gian dài. "

Tống Hoài Minh cười cười: "Hy vọng nó nhanh chóng xử lý xong những chuyện này, tôi có đề nghị với nó, thật ra hiện tại cơ hội phát triển trong nước cũng có rất nhiều, thử cân nhắc về nước phát triển. "

Trương Dương mỉm cười nói: "Chuyện trên sinh ý của cô ấy cháu cũng không hỏi, mà cháu cũng không hiểu nên không có quyền lên tiếng. "

Tống Hoài Minh bật cười ha ha.

Liễu Ngọc Oánh bế con trai Tống Canh Tân đi ra, rất có hứng thú hỏi: "Hai người đang nói chuyện gì mà cao hứng thế?"

Tống Hoài Minh nói: "Bọn anh đang nói về Yên Nhiên. "

Liễu Ngọc Oánh đưa con trai cho Tống Hoài Minh, đứng dậy đi pha sữa.

Trương Dương rướn lên xoa cái má núng nính của tiểu Canh Tân.

Tống Hoài Minh ôm con trai, vẻ mặt từ ái, y nói với Trương Dương: "Cậu nhìn xem, Canh Tân giống ai?"

Trương Dương cười nói: "Cháu thấy nó vẫn giống dì Liễu nhiều hơn. "

Liễu Ngọc Oánh cười cười quay lại: "Em đã bảo là con trai giống em mà! Có điều lông mày thì đặc biệt giống anh, tai cũng giống!"

Tống Hoài Minh nói: "Tiểu Canh Tân vẫn chưa được gặp chị gái!"

Liễu Ngọc Oánh đón lấy con trai từ tay Tống Hoài Minh, đút bình sữa vào miệng nó, chỉ vào Trương Dương, nói: "Tiểu Tân, nhìn rõ chưa, đây là anh rể tương lai của con đấy!" Vừa nói như vậy, Trương đại quan nhân thật sự có chút ngượng ngùn.

Tống Hoài Minh nhìn con trai, trong lòng hạnh phúc không bút nào tả xiết, y nói khẽ: "Chuyện hạnh phúc nhất trên đời này không ngoài quan hệ tình thân, mỗi ngày đi làm về nhìn thấy hai mẹ con nó, phiền não gì tôi cũng quên hết. "

Trương Dương gật đầu: "Chờ Yên Nhiên từ Mỹ về, chú sẽ càng vui hơn. "

Tống Hoài Minh cười cười gật đầu, điều mà y đang mong chờ nhất chính là ngày này.

Liễu Ngọc Oánh nói: "Trương Dương, cậu và Yên Nhiên lúc nào mới kết hôn các anh hai đứa cũng không còn nhỏ nữa rồi, mau kết hôn rồi sinh em bé đi. "

Trương đại quan nhân hơi đỏ mặt: "Cái đó... cháu và Yên Nhiên đều còn trẻ mà. "

"Trẻ mới tốt chứ, nếu thật sự đợi cho đến tuổi chúng tôi mới sinh con thì không có nhiều sức mà chăm lo cho em bé đâu. "

Lý Đồng Dục rất đúng giờ đi vào văn phòng của Tống Hoài Minh, Tống Hoài Minh nhìn lướt qua đồng hồ báo thức trên tường, đứng dậy mỉm cười, chủ động vươn tay về phía Lý Đồng Dục: "Đồng Dục, đã lâu không gặp!" Lý Đồng Dục không hề nể mặt Tống Hoài Minh, y không muốn cho Tống Hoài Minh cơ hội để biểu hiện sự rộng lượng của một vị tỉnh trưởng.

Lý Đồng Dục lạnh lùng nói: "Tỉnh trưởng Tống, tìm tôi đến có chuyện gì?"

Tống Hoài Minh chỉ chỉ vào sa lông, Lý Đồng Dục vẫn không ngồi xuống, y vẫn đứng đỏ, hai mắt nhìn chằm chằm vào Tống Hoài Minh: "Giữa chúng ta chắc không có nhiều lời để nói, anh nói xong là tôi đi!"

Tống Hoài Minh cười cười, quay người ngồi lại vào ghế của mình: "Đồng Dục, chúng ta quen nhau đã sắp ba mươi năm rồi nhỉ?"

Lý Đồng Dục nói: "Hai mươi bảy năm!"

"Không sai, hai mươi bảy năm! Nhớ rằng năm đó chúng ta từng là bạn bè tốt nhất. "

"Anh không xứng với chữ bạn bè này, bạn bè thật sự tuyệt sẽ không làm giống như anh!"

Tống Hoài Minh nói: "Tình cảm không thể miễn cưỡng được, giữa tôi và Tĩnh Chi là thật lòng yêu nhau, cho dù không có sự tồn tại của tôi, Tĩnh Chi cũng sẽ không yêu anh, cô ấy chỉ coi anh là bạn mà thôi!"

Lý Đồng Dục sâu trong lòng rất là đau đớn, y lắc đầu: "Anh lừa gạt tôi, dùng hoa ngôn xảo ngữ mị hoặc Tĩnh Chi, tôi thừa nhận, tôi đã rất đau khổ, nhưng tôi không hề bởi vậy mà thù hận anh, tôi yêu Tĩnh Chi, nếu cô ta đã lựa chọn anh, tôi cũng chỉ có thể lựa chọn chúc phúc cho hai người, nhưng anh nhìn lại anh đi, anh đã làm gì? Anh hỏi lương tâm của mình đi, anh có chiếu cố tốt cho cô ta hay không? Tĩnh Chi toàn tâm toàn ý yêu anh, bất chấp tất cả vì anh, nhưng anh vì danh dự của mình, vì liều mạng mò vớt vốn chính trị của mình, ngay cả sự an nguy của cô ta cũng không thèm để ý, là anh khiến cô ta rơi vào hiểm cảnh, là anh khiến Yên Nhiên từ nhỏ đã mất mẹ, là anh khiến tư lệnh Sở mất con gái, anh là tên đao phủ!" Lý Đồng Dục từng bước đi tới, hai tay chống lên bàn làm việc của Tống Hoài Minh, lúc này vẻ mặt của y dữ tợn, như hận không thể nuốt sống Tống Hoài Minh.

Tống Hoài Minh vẻ mặt vô cùng thống khổ, y không muốn nhớ lại đoạn cố sự đau khổ này, nhưng vết sẹo ký ức lại vẫn cứ đâu vào lòng Tống Hoài Minh. Y nói: "Tôi thừa nhận, tôi không chiếu cố tốt cho Tĩnh Chi, nhưng chuyện đã đã xảy ra rồi, cũng đã qua nhiều năm như vậy rồi, anh rốt cuộc muốn như thế nào?"

Lý Đồng Dục nói: "Anh là một tội nhân, anh hại chết Tĩnh Chi, nhưng vẫn nhở nhơ ngoài vòng pháp luật, anh vẫn có thể bước lên mây xanh, thế giới này quá không công bằng, tôi muốn anh phải thân bại danh liệt, tôi muốn anh phải trả giá đắt!"

*****

Nhìn Lý Đồng Dục khí thế bức nhân, Tống Hoài Minh không kiềm chế được sự phẫn nộ trong lòng, y đập bàn, tức giận nói: "Anh có tư cách gì mà nói những lời này? Anh có tư cách gì mà bình phẩm tình cảm của tôi, gia đình của tôi? Năm đó tôi và Tĩnh Chi là thật tâm yêu nhau, cái chết của Tĩnh Chi khiến tôi đau khổ hơn bất kỳ ai!"

"Anh đau khổ ư? Anh và Liễu Ngọc Oánh rốt cuộc là sao? Khi động đất, anh vì sao không cứu vợ mình là lại chạy đi cứu con đàn bà đó? Anh có dám nói là trước đó anh không quen ả không? Anh dám nói là giữa ả và anh không có thư từ qua lại không? Anh từ trước đã phản bội Tĩnh Chi rồi!"

Tống Hoài Minh giận dữ hét: "Anh ăn nói bừa bãi, chuyện giữa tôi và cô ta Tĩnh Chi biết hết, Lý Đồng Dục, anh giở trò chia rẽ cha chúng tôi, phá hoại tình cảm cha con tôi, những năm nay anh thủy chung làm những chuyện bắt gió bắt bóng này, tôi nhịn anh lâu rồi đó!"

Lý Đồng Dục cười ha ha, nói: "Chia rẽ ư? Giữa anh và Yên Nhiên còn cần tôi phải chia rẽ ư? Nhìn lại bản thân anh đi, anh căn bản là không có đủ tư cách làm cha, sau khi Tĩnh Chi chết anh có tận hết trách nhiệm của một người làm cha hay không? Không hề? Anh chỉ lo cho tình yêu mới, bắt đầu một cuộc sống mới, anh cưới Liễu Ngọc Oánh, xây dựng một gia đình mới, còn Tĩnh Chi thì sao? Tĩnh Chi đã chết, Yên Nhiên thì sao?Yên Nhiên còn nhỏ như vậy đã phải tiếp nhận sự thật tàn khốc rằng mẹ chết, cha thì cưới vợ mới!"

Ánh mắt của Tống Hoài Minh lộ ra vẻ đau khổ, trên trán nổi gân xanh, lúc này y đang cố gắng khống chế sự phẫn nộ của mình: "Lý Đồng Dục, tôi chưa bao giờ từng nghĩ sẽ bỏ Yên Nhiên!"

"Ha ha, quả nhiên là bản sắc của quan viên. Tống Hoài Minh, tôi thậm chí khinh thường không thèm dùng hai chữ dối trá để hình dung về anh, anh nếu như thật sự quan tâm Yên Nhiên, liệu có để nó sống với bà ngoài nhiều năm như vậy ở nước ngoài hay không? Ngoài mặt thì anh rất thống khổ, rất bất lực, đó là vì anh muốn giành được sự đồng tình của công chúng mà thôi, kỳ thật trong lòng anh không biết đang cao hứng vui vẻ như thế nào, bớt đi sự ràng buộc của Yên Nhiên, anh càng thoải mái với người vợ mới hơn, bản mặt của đám quan viên các anh, tôi rõ hơn bất kỳ ai!"

Tống Hoài Minh nắm chặt quyền: "Hỗn đản!"

Lý Đồng Dục không chút úy kỵ nhìn Tống Hoài Minh: "Muốn đánh tôi có phải không? Đánh đi, có điều tôi mặt kệ anh là tỉnh trưởng gì, anh mà dám động thủ, tôi sẽ hoàn thủ, ai thắng ai bại thì còn khó nói lắm. "

Tống Hoài Minh nhìn Lý Đồng Dục, Lý Đồng Dục trước mắt đã mất lý trí rồi, trong lòng y chỉ có cừu hận. Tống Hoài Minh chậm rãi giơ tay lên, chỉ ra ngoài cửa: "Ra ngoài!"

Lý Đồng Dục nhếch môi cười nói: "Đừng quên là anh mời tôi đến!"

Tống Hoài Minh gật đầu nói: "Tôi mời anh đến là để muốn nói với anh một câu, anh hận tôi, có thể nhắm vào tôi, nhưng tôi cảnh cáo anh, đừng thương tổn tới người bên cạnh tôi, nếu anh dám xuống tay với người nhà của tôi, tôi tuyệt sẽ không bỏ qua cho anh đâu!"

Lý Đồng Dục nói khẽ: "Tống Hoài Minh, tôi đã nghĩ hơn hai mươi năm rồi, cuối cùng cũng hiểu rõ một chuyện, tôi năm đó vì sao lại thua anh, bởi vì tôi không ti bỉ bằng anh, tôi không học được không từ thủ đoạn, nhưng hiện tại tôi cuối cùng cũng hiểu được rồi! Anh tuy rằng là tỉnh trưởng, nhưng tôi không sợ anh đâu, từ sau khi Tĩnh Chi mất, trên thế giới này đã không còn gì khiến tôi cảm thấy sợ hãi nữa cả!"

"Đi ra ngoài!"

Lý Đồng Dục cười ha ha, hắn dang hai tay ra, rất kiêu ngạo lắc đầu: "Tống Hoài Minh, anh còn lâu mới cường đại như anh tưởng!"

Cửa phòng đóng lại, Tống Hoài Minh tức giận đến nỗi sắc mặt tái nhợt, y cầm cốc thủy tinh trên bàn lên ném đi, nhưng nửa đường cuối cùng cũng khống chế được tình tự của mình, lại chậm rãi đặt cốc thủy tinh xuống. Biểu hiện của Lý Đồng Dục căn bản chính là người điên, Tống Hoài Minh cũng không sợ Lý Đồng Dục gây bất lợi đối với mình, nhưng y thật sự lo lắng một người điên như vậy không biết sẽ làm ra loại chuyện gì.

Khi Lý Đồng Dục đi tới hành lang, bỗng nhiên ho khan kịch liệt, y che miệng lại, bước nhanh vào toilet, y vẫn ho rất kịch liệt, giống như là ho hết cả gan phổi ra ngoài, sắc mặt đỏ bừng, khó khăn lắm mới thở bình thường lại, xòe tay ra, trong lòng bàn tay có một búng máu, Lý Đồng Dục mở vòi nước, rửa sạch tay, sau đó cúi đầu xuống, cẩn thận rửa sạch mặt, sau khi rửa xong, ngẩng đầu lên, nhìn mình trong gương, lúc này sắc mặt đã trở nên vô cùng nhợt nhạt, khóe môi Lý Đồng Dục lộ ra một nụ cười ảm đạm: "Tĩnh Chi... "

Một người đột nhiên biến thành không có gì phải sợ, một khả năng rất lớn trong đó chính là hắn biết mình đã định trước là sắp phải chết. Lý Đồng Dục chính là như vậy, một tháng trước y bị chẩn đoán ung thư gan, tế bào ung thư di căn ra các bộ phận khác, không thể tiến hành phẫu thuật, bác sĩ đã chuẩn đoán rõ ràng, tình huống lý tưởng nhất là còn sống được nửa năm nữa. Lý Đồng Dục không nói cho bất kỳ ai, y đốt sạch tất cả kết quả xét nghiệm và bệnh lịch của mình. Y tự nhận là không phải người sợ chết, nhưng Lý Đồng Dục không cam lòng cứ như vậy mà chết, y thủy chung cho rằng mình là một người tốt, nhưng cuộc đời của y quá thế thảm. Khi còn trẻ, người yêu bị Tống Hoài Minh cướp đi, hiện tại mới đến tuổi trung niên đã mắc bệnh nan y.

Lý Đồng Dục lẳng lặng nhìn mình trong gương, lẩm bẩm nói: "Trên đời này còn có cái gì có thể dọa tao nữa?"

Trên đời này quả thực không có gì có thể dọa được Lý Đồng Dục nữa rồi, Lý Đồng Dục hiện tại đã trở thành đấu sĩ không sợ gì nữa, y đấu tranh không phải vì công lý và chính nghĩa, mục đích y đấu tranh là muốn đòi lại công đạo, một công đạo mà y tự nhận trong lòng.

Sau khi rời khỏi văn phòng tỉnh trưởng, Lý Đồng Dục trực tiếp tới Ủy ban kỷ luật tỉnh, thăm bí thư Ủy ban kỷ luật tỉnh tân nhiệm Lưu Chiêu.

Lưu Chiêu và Lý Đồng Dục quen nhau, nói một cách chính xác, Lưu Chiêu và đại ca của Lý Đồng Dục là Lý Đồng Nguyên quen nhau, cho nên Lưu Chiêu rất nhiệt tình tiếp kiến Lý Đồng Dục hắn y vốn cho rằng Lý Đồng Dục lần này đến là để ôn chuyện xưa, nhưng không ngờ Lý Đồng Dục vừa mở miệng đã nói: "Tôi muốn tố cáo!"

Lưu Chiêu bật cười: "Tổng biên tập Lý, anh muốn tố cáo ai?" Y đoán được chuyện này rất có khả năng có liên quan tới chuyện xí nghiệp Nam Tích tài trợ gần đây, trường phong ba này chính là nhật báo Đông Nam một tay khơi mào, là tổng biên tập của một tờ báo, Lý Đồng Dục hiển nhiên mang tới tác dụng quan trọng.

Nhưng lời nói kế tiếp của Lý Đồng Dục khiến cho Lưu Chiêu chấn kinh.

"Tôi muốn tố cáo Tống Hoài Minh!"

Lưu Chiêu ngây ra: "Ai cơ?"

"Tống Hoài Minh! Tỉnh trưởng Tống Hoài Minh!" Lý Đồng Dục chậm rãi nhấn mạnh.

Lưu Chiêu nhíu mày, y hoàn toàn không biết gì cả về ân oán giữa Tống Hoài Minh và Lý Đồng Dục, Tống Hoài Minh là tỉnh trưởng đương nhiệm, cho dù có người tố cáo y, với cấp bậc của Tống Hoài Minh, cũng nên trực tiếp tố cáo lên Trung kỉ ủy, hiện tại Lý Đồng Dục chẳng những tìm tới y, hơn nữa không hề cố kỵ tố cáo, Lưu Chiêu cảm thấy vô cùng khó hiểu, chẳng lẽ Lý Đồng Dục không sợ Tống Hoài Minh trả thù? Hay là y thật sự nắm được chứng cớ nào đó về Tống Hoài Minh?

Lưu Chiêu nói: "Tổng biên tập Lý, anh muốn tố cáo anh ta về vấn đề gì?"

Lý Đồng Dục nói: "Vấn đề tác phong! Hắn và phó bí thư Ủy ban kỷ luật Lưu Diễm Hồng lòng thòng với nhau, ở đây có một số bức ảnh về sự qua lại của họ trong mấy năm nay. " Lý Đồng Dục đưa một phong bì có để ảnh lên bàn làm việc của Lưu Chiêu.

Lưu Chiêu không lập tức cầm lấy phong bì đó.

Lý Đồng Dục nói: "Tống Hoài Minh người này, trên sinh hoạt cá nhân luôn luôn không biết kiếm chế, tôi nắm trong tay không ít chứng cớ, có thể chứng minh Lưu Diễm Hồng sở dĩ có thể thuận lợi trở thành phó bí thư Ủy ban kỷ luật, tất cả đều là nhờ hắn âm thầm chiếu cố. " Y nhìn nhìn sắc mặt của Lưu Chiêu, nói khẽ: "Bí thư Lưu, tôi sở dĩ đưa chỗ tài liệu này cho anh trước chứ không phải là Trung kỉ ủy, là vì tôi muốn dựa theo trình tự chính quy mà làm!"

Lưu Chiêu gật đầu: "Tổng biên tập Lý, tôi sẽ thận trọng xử lý chuyện này!"

Lý Đồng Dục lại nói: "Trong tay tôi còn có một phần tài liệu, là về bí thư thị ủy Giang Thành Đỗ Thiên Dã ăn hối lộ làm trái pháp luật, anh có muốn xem không?"

Lưu Chiêu lúc này thật sự có chút không hiểu, Lý Đồng Dục đây là muốn làm gì? Chẳng lẽ là có ai đã kích nộ y, khiến y khơi ra tấm màn đen của chính đàn Bình Hải?Muốn đưa hết tất cả tư liệu nắm trong tay ra ngoài ánh sáng? Tống Hoài Minh, Đỗ Thiên Dã, giữa hai người này và Lý Đồng Dục có khúc mắc gì? Lưu Chiêu thân là bí thư Ủy ban kỷ luật vốn không nên nghĩ như vậy, nhưng hành vi của Lý Đồng Dục thật sự là rất kỳ quái, tuy rằng y là tổng biên tập của nhật báo Đông Nam, nhưng đồng thời tố cáo hai vị cán bộ cao cấp, trong đó một vị chính là tỉnh trưởng tỉnh Bình Hải, hơn nữa còn khệnh khạng như vậy, thậm chí cũng không them che giấu thân phận của y, chẳng lẽ Lý Đồng Dục không sợ đắc tội với người ta ư? Điều này khiến cho Lưu Chiêu nghĩ mãi vẫn không hiểu, Lưu Chiêu nói: "Cám ơn tổng biên tập lý đã ủng hộ công tác của Ủy ban kỷ luật chúng tôi, tôi nhất định sẽ nghiêm túc xử lý!" Lưu Chiêu lần thứ hai tỏ thái độ.

*****

Lý Đồng Dục nói: "Bí thư Lưu, hy vọng tài liệu của tôi có thể giúp được anh. "

Lưu Chiêu gật đầu, tiễn Lý Đồng Dục, Lưu Chiêu có chút khó xử đối với hai bản tài liệu mà y đưa, mở một phong bì trong đó ra, quả nhiên trong đó có không ít ảnh của Tống Hoài Minh và Lưu Diễm Hồng, từ ngày trên bức ảnh cho thấy, Lý Đồng Dục chắc đã theo dõi bọn họ một đoạn thời gian rất dài, trong đó còn đính một phần tài liệu, chú giải về sự qua lại giữa Tống Hoài Minh và Lưu Diễm Hồng trong mấy năm nay và quan hệ giữa bọn họ như thế nào. Lưu Chiêu bỗng nhiên hiểu ra rằng Lý Đồng Dục vì sao muốn đưa tài liệu này tới chỗ y, tuy rằng chưa xem xong tài liệu tố cáo Tống Hoài Minh, nhưng bằng vào kinh nghiệm công tác làm ký luật của Lưu Chiêu nhiều năm, chỉ bằng vào mấy thứ này không chứng minh được gì, trong đó không hề có chứng cớ thực tế, gặp phải loại tình huống này, cùng lắm thì nhắc nhở riêng tư một chút. Nhưng bản tài liệu còn lại thì là khác, bên trong cũng là ảnh, nhưng nội dung thì tường tận hơn một chút, Lưu Chiêu đọc một lúc, bất giác nhíu mày.

Hai phần tài liệu tố cáo rất nhanh liền được đặt ở trên bàn làm việc của bí thư tỉnh ủy Kiều Chấn Lương, Kiều Chấn Lương rút ra hai bức ảnh nhìn qua một chút rồi ném chỗ còn lại sang một bên: "Mấy thứ này cũng không phải là lần đầu tiên nhìn thấy!"

Lưu Chiêu nói: "Tài liệu là do Lý Đồng Dục của nhật báo Đông Nam đưa tới. "

Kiều Chấn Lương nói: "Lại là hắn, người này rốt cuộc muốn làm gì? Cứ không ngừng gây phiền toái, chúng ta bận rộn chỉnh lý Bình Hải, làm như thế nào mới có thể đẩy kinh tế phát triển đi lên, làm như thế nào mới khiến người dân Bình Hải được sống những ngày an lành, hắn thì ngày nào cũng đi làm mấy cái chuyện bắt gà trộm chó, liên tiếp gây thêm phiền phức cho chúng ta, thực sự cho rằng hắn có hậu đài là tôi không dám động đến hắn ư?"

Lưu Chiêu nói: "Mấy thứ này tuy rằng không phải là chứng cớ thực tế gì, nhưng tôi sợ một khi truyền ra ngoài, sẽ gây ảnh hưởng không tốt. "

Kiều Chấn Lương nhíu mày: "Có một số đồng chí của chúng ta cũng thật là, không biết chú ý gì cả

Lưu Chiêu nói: "Bí thư Kiều, ý tứ của ngài là.... "

Kiều Chấn Lương nói: "Anh đi gõ Đỗ Thiên Dã một cái, bảo hắn chú ý một chút. "

Lưu Chiêu gật đầu, cầm lấy phần tài liệu đó, còn phần tài liệu của Tống Hoài Minh thì để lại cho Kiều Chấn Lương, tất nhiên phía Tống Hoài Minh phải giao cho Kiều Chấn Lương.

Lưu Chiêu đi rồi, Kiều Chấn Lương cầm lấy phần tài liệu đó xem qua, y lưu ý đến một chi tiết, trong thư tố cáo của Lý Đồng Dục có nhắc tới một chuyện rất quan trọng, dưỡng phụ Đỗ Sơn Khôi, cha thân sinh Trần Sùng Sơn của Đỗ Thiên Dã và nhạc phụ Sở Trấn Nam của Tống Hoài Minh đều là lão chiến hữu, Đỗ Thiên Dã còn suýt nữa trở thành con rể của phó thủ tướng Văn Quốc Quyền. Kiều Chấn Lương nheo hai mắt lại, Lý Đồng Dục này đang làm cái gì vậy? Hắn rõ ràng là đang thông qua tài liệu này vạch ra Tống Hoài Minh và Đỗ Thiên Dã trên chính trị là cùng trên một trận tuyến, Kiều Chấn Lương bỗng nhiên hiểu ra chủ ý thật sự mà Lý Đồng Dục giao tài liệu này cho Ủy ban kỷ luật, chỉ sợ ngay cả chính hắn cũng không tin rằng tài liệu này có thể lật đổ được Tống Hoài Minh, nhưng mục đích của hắn là phát tán những thứ bất lợi đối với Tống Hoài Minh, hắn muốn chọc thối Tống Hoài Minh.

Kiều Chấn Lương quyết định tìm Tống Hoài Minh để nói chuyện.

Tống Hoài Minh nhìn thấy tài liệu này, phản ứng đầu tiên chính là: "Lý Đồng Dục cung cấp ư?"

Kiều Chấn Lương cười nói: "Thật sự là không hiểu hắn sao lại thù hận anh đến như vậy. Hoài Minh, tôi tìm anh đến không phải muốn hỏi anh gì cả, cũng không phải là muốn chỉ trích gì anh, tài liệu này tôi đã đọc qua rồi, chẳng có gì mới mẻ, một số nội dung trong đó cho thấy, Lý Đồng Dục đã chú ý tới anh trong một đoạn thời gian khá dài. "

"Chú ý hơn hai mươi năm rồi!"

Tống Hoài Minh trầm mặc, những gì mà Kiều Chấn Lương nói quả thực rất có đạo lý. Kiều Chấn Lương tức giận nói: "Đồng chí Diễm Hồng còn trẻ, còn có không gian rất lớn để đề thăng, hay là thử cân nhắc tới Trung kỉ ủy công tác đi. "

Tống Hoài Minh có chút kinh ngạc nhìn Kiều Chấn Lương, những lời này của Kiều Chấn Lương tựa hồ như là suy nghĩ vì y, nhưng ngẫm lại một chút, trong đó còn có thành phần muốn chặt bớt vây cánh của Tống Hoài Minh, Lưu Diễm Hồng là một người ủng hộ và tùy tùng kiên định trên chính trị của Tống Hoài Minh, nếu cô ta rời khỏi Bình Hải, Tống Hoài Minh trên chính trị mất đi một minh hữu, Kiều Chấn Lương căn bản là đang lợi dụng sự kiện này để tiến thêm một bước làm suy yếu lực lượng của mình.

Tống Hoài Minh nói: "Tôi không có quyền quyết định tương lai của đồng chí Diễm Hồng!"

Kiều Chấn Lương mỉm cười nói: "Tôi cũng không có quyền quyết định, có điều làm lãnh đạo, tôi sẽ cho cô ta một đề nghị thân mật!"

Người tìm Lưu Diễm Hồng nói chuyện là bí thư Lưu Chiêu của Ủy ban kỷ luật, Lưu Chiêu đưa những bức ảnh đó cho Lưu Diễm Hồng, sau đó ngồi tại chỗ, lẳng lặng quan sát phản ứng của Lưu Diễm Hồng, Lưu Diễm Hồng nhìn nhìn những bức ảnh này, cắn môi, trợn mắt lên, lạnh lùng nói: "Loại bức ảnh này trước khi đây đã có rồi, không phải đã nói rõ ràng rồi ư?"

Lưu Chiêu nói: "Đồng chí Diễm Hồng, tuy rằng thời gian tôi đến Bình Hải không lâu, nhưng chuyện về phương diện này cũng nghe nói không ít. "

Lưu Diễm Hồng nói: "Bí thư Lưu, ở đây không có người ngoài, anh cứ nói thẳng ra, đừng quên, tôi cũng là người làm công tác kỷ luật, tôi có năng lực chịu đựng!"

Lưu Chiêu nói: "Rất nhiều người tố cáo chuyện giữa cô và tỉnh trưởng Tống, bản tài liệu này rất tượng tận, bao gồm cả thời gian và địa điểm gặp mặt của hai người gần đây cũng ghi rất rõ ràng. "

Lưu Diễm Hồng nói: "Vậy chính là nói có người đang theo dõi hai cán bộ quốc gia chúng tôi, trong xã hội hiện giờ, ở Bình Hải, một vị tỉnh trưởng và một vị phó bí thư Ủy ban kỷ luật gặp mặt, từng thời từng khắc đều bị người ta chụp trộn, anh thấy chuyện này bình thường ư?"

Lưu Chiêu không nói gì.

Lưu Diễm Hồng nói: "Tôi cho rằng rất không bình thường, phải lập tức báo án, chuyện này không chỉ có xâm phạm tới đời tư của chúng tôi, mà còn gây nguy hiểm tới an toàn nhân thân của chúng tôi nữa!"

Lưu Chiêu nói: "Đồng chí Diễm Hồng, trước khi tôi đến Bình Hải đã có tố cáo như vậy phát sinh rồi, chẳng lẽ cô không lo lắng như vậy sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của cô và tỉnh trưởng Tống ư?"

Lưu Diễm Hồng nói: "Bí thư Lưu, tôi không rõ ý của anh. "

Lưu Chiêu nói: "Cho dù chúng tôi tin, nhưng ngoại giới không phải mỗi người đều tin đâu. "

"Quan trọng lắm ư?"

Lưu Chiêu nói: "Cô đừng xem nhẹ lực lượng của lời đồn. "

Lưu Diễm Hồng cười ha ha, nói: "Vậy anh nói cho tôi biết nên làm như thế nào? Tôi có phải nên trên đại hội tuyên bố công khai rằng giữa tôi và tỉnh trưởng Tống không bất kỳ quan hệ ám muội nào? Có cần phải đăng báo thanh minh, giải thích rõ với nhân dân tỉnh rằng giữa tôi và tỉnh trưởng Tống chỉ là tình bạn, tuyệt không có gì khác không?" Tình tự của Lưu Diễm Hồng bắt đầu kích động rồi.

Lưu Chiêu nói: "Đồng chí Diễm Hồng, cô phải bình tĩnh, cô là một chiến sĩ đã kinh qua khảo nghiệm, chúng tôi tin vào hành vi thường ngày và nguyên tắc của cô, nhưng, cô có từng nghĩ tới, cứ tiếp tục như thế này, không những sẽ ảnh hưởng tới sự phát triển của cô, cũng sẽ tạo thành khốn nhiễu cho công tác của tỉnh trưởng Tống. "

Lưu Diễm Hồng nói: "Bí thư Lưu, anh muốn nói gì, xin cứ nói rõ ra đi!"

Lưu Chiêu nói: "Có từng nghĩ tới thay đổi hoàn cảnh, Trung kỉ ủy gần đây trên rất nhiều cương vị đều cần nhân thủ, tôi sẽ đề cử cô với bọn họ, tin chắc rằng cô tới đó, cơ hội phát triển sẽ nhiều hơn. " Ngữ khí của Lưu Chiêu cố gắng thật bình tĩnh và ôn hòa, y cho rằng Lưu Diễm Hồng nếu có lý trí, tất sẽ không cự tuyệt đề nghị của mình.

Crypto.com Exchange

Chương (1-1276)