Truyện ngôn tình hay

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 0724

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 0724: Tình cách thật
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Lưu Chiêu nói xong, nhìn thấy Lưu Diễm Hồng không hề có phản ứng dị thường, y cho rằng Lưu Diễm Hồng đã động tâm, liền nói khẽ: "Đồng chí Diễm Hồng, thật ra đây cũng là quyết định sau khi mọi người cùng thương lượng, cũng là nghĩ cho sự phát triển ngày sau của cô. " Lưu Chiêu không cho rằng mình không phải là người thích hợp để nói những lời này với Lưu Diễm Hồng, tuy rằng y là bí thư Ủy ban kỷ luật, nhưng dù sao y cũng vừa mới tới Bình Hải, đối với tình huống bên trong Ủy ban kỷ luật Bình Hải vẫn chưa nắm rõ, hiện tại mà nói, Lưu Diễm Hồng so với y thì quen thuốc với công tác hơn nhiều, y vừa tới đã muốn đẩy Lưu Diễm Hồng ra khỏi Bình Hải, điều này sẽ khiến người ta hiểu lầm là đang bài trừ dị kỷ.

Lưu Diễm Hồng vẻ mặt bình tĩnh: "Quyết định của mọi người ư? Ai? bí thư Kiều hay là tỉnh trưởng Tống? Hay là quyết định thảo luận tập trung của các anh trên cuộc họp thường ủy?"

Lưu Chiêu cảm thấy được tình tự kháng cự của Lưu Diễm Hồng, y cười cười, ý đồ giảm bớt không khí căng thẳng vừa xuất hiện: "Đồng chí Diễm Hồng, tất cả mọi người chúng tôi không hề phủ định thành tích công tác của cô, cũng không tin vào những cái gọi là chứng cớ này, chỉ là mọi người nghĩ đến để công tác sau này khai triển tốt hơn, nghĩ đến... "

Lưu Diễm Hồng ngắt lời Lưu Chiêu, nói: "Anh giúp tôi chuyển cáo tới các vị lãnh đạo, tôi không cần bọn họ nghĩ cho tôi, tôi vẫn có thể tự lo cho bản thân, tôi đối với công tác hiện tại của tôi rất hài lòng, vào thời điểm này chưa có ý định chuyển công tác, sau này cũng không có ý định như vậy, về phần giữa tôi và tỉnh trưởng Tống, tôi có thể nói rằng, hoàn toàn thanh bạch, có trời đất chứng giám. "

"Nhưng... "

Lưu Diễm Hồng căn bản không cho Lưu Chiêu cơ hội lên tiếng: "Đừng có nói với tôi câu tục ngữ lời người đáng sợ, miệng nhiều người xói chảy vàng, chỉ cần là sống ở trên đời này, có ai mà không bị người ta nói ra nói vào? Tôi không sợ! Tôi cũng không quan tâm!" Nói xong những lời này, Lưu Diễm Hồng mở cửa đi ra.

Lưu Chiêu ngây ra đó, y không ngờ Lưu Diễm Hồng lại cự tuyệt hảo của y một cách quyết đoán như vậy, tuy rằng Lưu Chiêu cũng hiểu rõ, bảo Lưu Diễm Hồng rời khỏi, không chỉ xuất phát từ phía công tác, trên chính trị thực sự cũng cần, nhưng Lưu Diễm Hồng căn bản không muốn ly khai.

Lưu Diễm Hồng trực tiếp đi tìm Tống Hoài Minh, cô ta rất ủy khuất, cũng rất phẫn nộ, khi cô ta xuất hiện trước mặt Tống Hoài Minh, Tống Hoài Minh đã ý thức được điểm này, có điều Tống Hoài Minh vẫn giữ phong độ quân tử, mỉm cười nói: "Đồng chí Diễm Hồng tới đấy à? ngồi đi! Tôi đang cần hỏi một số chuyện trên công tác. "

Lưu Diễm Hồng không ngồi xuống, vẫn đứng đó, nhìn thẳng vào Tống Hoài Minh, nói: "Điều tôi tới Trung Kỷ ủy, có phải là ý của anh hay không?"

Tống Hoài Minh lắc đầu, y đã biết tin tức này, ngay lập tức y đã nghĩ đến, nhất định là Kiều Chấn Lương lợi dụng chuyện lần này để tiến thêm một bước làm suy yếu thế lực của y ở Bình Hải, sự tố cáo của Lý Đồng Dục không hề có bất kỳ nội dung thực chất nào, nhưng lại cho một số người nào đó một cơ hội, Kiều Chấn Lương lợi dụng rất xảo diệu, nếu Tống Hoài Minh cờ xí tiên minh phản đối chuyện này, càng chứng tỏ giữa y và Lưu Diễm Hồng có quan hệ không trong sáng, nếu y không phản đối, chẳng khác nào gián tiếp chứng tỏ quan hệ giữa y và Lưu Diễm Hồng không bình thường, nếu không thì vì sao muốn lựa chọn tránh né? Có thể nói trên xử lý chuyện này, Tống Hoài Minh khá là bị động.

Lưu Diễm Hồng nói: "Anh vì sao không phản đối?"

Tống Hoài Minh nói: "Tôi đã cân nhắc rồi, trong chuyện này, tôi không tiện lên tiếng. "

"Anh sợ gì chứ?"

Tống Hoài Minh nói: "Không phải tôi sợ, nếu tôi lên tiếng thì sẽ bị người ta nắm thóp, khiến người khác càng nói ra nói vào nhiều hơn!"

Lưu Diễm Hồng trong lòng bỗng nhiên sinh ra một cỗ thất vọng khôn kể, Tống Hoài Minh trong lòng cô ta vốn không phải là như vậy, một nam tử hán chính trực dũng cảm, thoải mái không sợ hãi từ lúc nào trở nên lo trước lo sau như vậy? Lưu Diễm Hồng nói: "Anh không phải thường nói lời đồn chỉ là hư vô, thanh giả tự thanh hay sao?"

Tống Hoài Minh nói: "Lão đồng học, thật ra tới Trung kỉ ủy đối với sự phát triển cá nhân của cô mà nói là một chuyện tốt... "

Lưu Diễm Hồng nhìn Tống Hoài Minh, trong ánh mắt đột nhiên tràn ngập thất vọng, cô ta dùng sức cắn môi, đôi mắt đột nhiên đỏ lên.

Tống Hoài Minh hiển nhiên bị vẻ mặt của cô ta lúc này dọa cho không dám nói hết, lặng lẽ nhìn cô ta một lúc rồi gọi khẽ: "Lão đồng học... "

Lưu Diễm Hồng nói: "Ai cũng có thể nói với tôi như vậy, duy chỉ có anh là không được!"

Tống Hoài Minh không nói gì, bởi vì y không biết nên nói cái gì mới phải.

Lưu Diễm Hồng nói: "Những tài liệu tố cáo này là giả, tôi và anh biết rõ, giữa chúng ta không có quan hệ như vậy. "

Tống Hoài Minh gật đầu.

Lưu Diễm Hồng nói: "Nhưng những tố cáo này lại là thật, anh đối với tôi tuy chưa bao giờ có ý nghĩ gì quá phận, nhưng tôi lại thích anh từ rất lâu rồi!"

Tống Hoài Minh vẫn không nói gì, trong ánh mắt lộ ra vẻ áy náy.

Lưu Diễm Hồng không rơi lệ trước mặt người ta, lần này cũng vậy, cô ta ngẩng đầu lên, ép cho nước mắt trong vành mắt của mình lui lại: "Tôi sẽ không đi tôi, sẽ không làm ảnh hưởng tới anh, sẽ không tạo thành bất kỳ khốn nhiễu nào cho anh!"

Tống Hoài Minh nói: "Diễm Hồng!"

Lưu Diễm Hồng đi tới trước mặt Tống Hoài Minh, Tống Hoài Minh không biết cô ta muốn làm gì, ánh mắt biến thành lấp lánh.

Lưu Diễm Hồng dang tay ra, nói khẽ: "Ôm tôi một cái đi!"

Tống Hoài Minh hai mắt trợn tròn, y không ngờ Diễm Hồng lại đề xuất yêu cầu như vậy.

Lưu Diễm Hồng nhìn ánh mắt của Tống Hoài Minh, chậm rãi lắc đầu, cô ta lui ra sau một bước: "Tỉnh trưởng Tống, tôi hiểu rồi, tôi rõ rồi... "

"Diễm Hồng... "

Lưu Diễm Hồng từ chức, cô ta trịnh trọng đặt đơn từ chức ở trước mặt Kiều Chấn Lương.

Kiều Chấn Lương nhìn lá đơn từ chức đó, vẻ mặt rất ngưng trọng, y dùng một ngón tay đè lên tờ đơn, chậm rãi đẩy lại về phía Lưu Diễm Hồng, nói khẽ: "Cầm lại đi, coi như tôi không nhìn thấy tờ đơn này. "

Lưu Diễm Hồng lắc đầu đầy dứt khoát và kiên quyết: "bí thư Kiều, tôi không phải nhất thời xung động mà đưa ra quyết định này, tôi đã cân nhắc rất kỹ rồi, với trạng thái công tác trước mắt của tôi, không thể đảm nhiệm công tác hiện tại, tôi muốn đổi hoàn cảnh công tác. "

Kiều Chấn Lương nói: "Vậy cũng không tất yếu phải từ chức!"

Lưu Diễm Hồng nói: "Con người của tôi là như vậy đó, thà chết cũng không cúi đầu!" Khi những lời này, ánh mắt của cô ta đột nhiên trở nên sáng ngời.

Nội tâm của Kiều Chấn Lương cũng không khỏi giật mình, Lưu Diễm Hồng đã nhìn thấu mục đích của mình. Thật lòng mà nói, Kiều Chấn Lương quả thực có ý đồ lợi dụng việc tố cáo lần này, nhưng y không hề muốn bức bách Lưu Diễm Hồng phải từ chức. Kiều Chấn Lương mỉm cười nói: "Đồng chí Diễm Hồng, cô công tác ở Ủy ban kỷ luật nhiều năm như vậy, năng lực công tác cũng được mọi người công nhận, cũng giành được thành tích rất xuất sắc, tôi không biết cô vì sao lại muốn từ chức, nhưng tôi thật sự cảm thấy rất đáng tiếc, cô nếu đi rồi, đối với đảng, đối với đội ngũ cán bộ của chúng ta mà nói đều là một tổn thất rất lớn. "

Lưu Diễm Hồng lạnh lùng cười nói: "Khi một người đã mất đi sự nhiệt tình đối với công tác, anh còn cho rằng người này sẽ có thể làm tốt công tác nữa không? Tôi đột nhiên mất đi sự nhiệt tình trong công tác rồi, tôi đã mất đi sự phấn đấu và nỗ lực đối với công tác này, tôi muốn thay đổi cách sống, lựa chọn cho mình một nhân sinh mới. "

Kiều Chấn Lương ý vị thâm trường nói: "Cho rằng mình đi lầm đường ư?"

Lưu Diễm Hồng nói khẽ: "Con người tôi thật sự quá cố chấp, cũng không cho rằng mình đi nhầm, chỉ thấy chán ghét mà thôi, khi tôi chán ghét thì tôi sẽ lựa chọn ly khai. "

Kiều Chấn Lương nói: "Hay là, cô trước tiên nghỉ ngơi một thời gian, chờ tâm tình bình phục rồi cân nhắc lại vấn đề về hưu, lá đơn này cô cứ cầm về trước đi. "

Lưu Diễm Hồng đứng dậy nói: "bí thư Kiều, tôi đã quyết định rồi, cám ơn sự ủng hộ của anh đối với công tác của tôi trong những năm gần đây!" Cô ta lễ phép vươn tay ra, Kiều Chấn Lương có chút bất đắc dĩ đứng dậy, bắt tay với nữ nhân quật cường này, cuối cùng vẫn nói: "Tôi vẫn không tiếp nhận đơn từ chức của cô!"

Lưu Diễm Hồng cười cười, không nói gì, buông tay Kiều Chấn Lương rồi đi ra ngoài cửa, lưng của cô ta rất thẳng, bước chân vững chắc hơn bất kỳ lúc nào.

Quay về văn phòng ôm thùng giấy đã chuẩn bị từ trước, công tác nhiều năm ở Ủy ban kỷ luật, đột nhiên lựa chọn rời khỏi, trong lòng mất mát cũng là điều khó tránh khỏi, nhưng Lưu Diễm Hồng không do dự, cô ta ý thức được loại cảm giác mất mát này không chỉ đến từ sự ly khai, mà là thất vọng đối với người nào đó, ra khỏi cửa văn phòng, vừa hay gặp Trương Dương đang giơ tay gõ cửa.

Bởi vì quá mức đột nhiên, Lưu Diễm Hồng giật mình anh một tiếng, thùng giấy trong tay rơi xuống, Trương đại quan nhân tay mắt lanh lẹ duỗi ra vươn ra ra đón lấy thùng giấy, hắn cười nói: "Cô muốn dọa chết người ta à, bí thư Lưu, tôi trông xấu lắm hay sao mà dọa cho cô giật mình đến như vậy?"

Lưu Diễm Hồng nhìn rõ ra là Trương Dương, không khỏi thở dài nói: "Có dạng người như cậu ư? Đột nhiên xuất hiện ở cửa, không làm người ta giật mình mới lạ đó. "

*****

Thật ra chuyện này không tại Trương Dương, ai biết được cô ta đột nhiên mở cửa?

Trương Dương ôm thùng giấy, nói: "Đây là muốn dọn rác hay là muốn chuyển nhà?"

Lưu Diễm Hồng nói: "Cậu tới đúng lúc lắm, giúp tôi đóng đồ đi!"

Trương Dương dạ một tiếng, ôm hộp giấy, giúp Lưu Diễm Hồng chuyển tới bãi đỗ xe dưới lầu, Lưu Diễm Hồng trên đường đi như nghĩ ra gì đó, quay lại văn phòng lấy hai bồn lục la để trên bàn làm việc.

Mở cốp sau ra, đặt xong đồ vào, Trương Dương có chút kinh ngạc nói: "Thực sự chuyển nhà à?"

Câu trả lời của Lưu Diễm Hồng khiến cho Trương đại quan nhân cảm thấy chấn kinh không thôi: "Tôi từ chức rồi"!

"Gì cơ?" Trương Dương thiếu chút nữa thì lòi cả hai mắt ra ngoài.

"Tôi đã từ chức rồi!" Lưu Diễm Hồng nói xong liền mở cửa xe ngồi vào.

Trương đại quan nhân cũng mở cửa xe ngồi vào: "bí thư Lưu.... Không, chị Lưu, chị từ chức thật à?" Thằng ôn này vẫn không tin, với loại cấp bậc này của Lưu Diễm Hồng sao nỡ từ chức cho được?

Lưu Diễm Hồng gật đầu, lại chứng thực lời của cô ta.

Trương Dương tiếc đến cực điểm, thở dài nói: "Đáng tiếc quá, nếu thật sự không muốn làm nữa, chị về hưu thì để tôi nhận ca cho!" nghe thấy những lời này, Lưu Diễm Hồng không nhịn được liền bật cười, tâm tình vốn buồn bực giống như thoải mái hơn một chút.

Trương Dương nói: "Lừa tôi phải không?"

Lưu Diễm Hồng nói: "Tôi lừa cậu làm gì, mời tôi ăn cơm đi, lòng tôi đang khó chịu lắm!"

Hắn đưa Diễm Hồng tới Ngô Việt nhân gia, nơi này cũng là sản nghiệp của Viên Ba, Trương đại quan nhân ở tất cả khách sạn nhà hàng của Viên Ba đều được hưởng đãi ngộ của khách quý.

Trương Dương lấy một căn phòng nhỏ, gọi vài món ăn ngon, hắn lặng yên quan sát vẻ mặt của Lưu Diễm Hồng, phát hiện tình tự của Lưu Diễm Hồng rất kém, ở trong lòng Trương Dương, Lưu Diễm Hồng là người không tồi, bất kể là làm lãnh đạo hay là làm một lão đại tỷ, Trương Dương gọi một bình ngũ lương, rót cho Lưu Diễm Hồng một ly.

Lưu Diễm Hồng không nói gì, cầm chén rượu lên uống.

Trương Dương nói: "Chị Lưu, tôi mời chị ăn cơm, nhưng không mời chị mượn rượu tiêu sầu, từ chức nếu đau khổ như vậy, thôi thấy hay là tẹo nữa quay về rút đơn từ chức đi!"

Lưu Diễm Hồng trừng mắt lườm hắn một cái, nói: "Tôi không thể đau khổ một chút à? Tôi không thể mượn rượu giải sầu một lần à? Tôi không thể phóng túng một hồi ư?"

Trương đại quan nhân cười cười bất đắc dĩ, nữ nhân mà bá đạo lên thì sẽ không phân rõ phải trái, hắn không chỉ một lần nghiệm chứng đạo lý này, cho nên vào những lúc như thế này tốt nhất hãy thành thành thật thật bồi rượu người ta, nói ít thôi, làm một người lắng nghe mới là lựa chọn sáng suốt nhất.

Vài chén rượu xuống bụng, Lưu Diễm Hồng nhìn thấy Trương Dương không nói lời nào, ngược lại không nhịn được hỏi: "Alo, cậu sao không hỏi không hỏi?"

Trương Dương nói: "Hỏi chị cái gì?"

"Hỏi tôi vì sao lại đau khổ như vậy?"

Trương Dương cười nói: "Tôi chẳng thấy chỉ đau khổ gì cả, có thể ăn uống được là tốt rồi!"

Lưu Diễm Hồng nhìn bộ dạng cợt nhả của hắn, bỗng nhiên có một loại xung động muốn cầm cốc ném vào mặt hắn.

Trương đại quan nhân cũng cảm thấy ánh mắt của Lưu Diễm Hồng bất thiện, mình không muốn làm cái túi trút giận của cô ta: "Vậy... , chị Lưu, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?"

Lưu Diễm Hồng nói: "Tôi từ chức rồi!"

Trương Dương quên không đếm Lưu Diễm Hồng là lần thứ bao nhiêu nói câu này rồi, có điều từ Lưu Diễm Hồng nhiều lần cường điệu chuyện này, chứng tỏ cô ta vẫn đang rất tiếc nuối.

Trương Dương nói: "Quyết định rồi à, không hối hận chứ?"

Lưu Diễm Hồng gật đầu.

Trương đại quan nhân cầm chén rượu lên, nói: "Chị Lưu, chúc mừng chị!"

Lưu Diễm Hồng nói: "Chúc mừng tôi cái gì!"

Trương Dương nói: "Quan trường chính là một vũng bùn lớn, vốn không thích hợp với nữ nhân, chị hiện tại nhảy ra đương nhiên là đáng để chúc mừng rồi. "

"Sao nghe những lời này của cậu có chút trọng nam khinh nữ nhỉ?"

Trương Dương nói: "Không phải có câu, nữ nhân là người bằng nước, nam nhân là người bằng bùn, cho nên mỗi loại hình đều phải tìm thấy hoàn cảnh thích hợp của mình, loại nước thanh thuần như chị Lưu, căn bản không nên thích hợp nhúng vào vũng bùn này!"

Lưu Diễm Hồng khen: "Lời này tôi thích nghe đấy, nào! Cụng ly!"

Hai người lại làm một ly.

Trương Dương uống xong chén này, vừa rót rượu cho Lưu Diễm Hồng vừa cẩn thận quan sát biến hóa của vẻ mặt của cô ta, tình tự hiện tại của Lưu Diễm Hồng tựa hồ đã tốt hơn một chút, lúc này mới cẩn thận hỏi: "Chị Lưu, tôi có thể hỏi nguyên nhân không?"

Lưu Diễm Hồng nói: "Tỉnh lý đề nghị tôi tới Trung kỉ ủy, tôi cự tuyệt, cho nên từ chức. "

Trương Dương nói: "Thăng quan mà cũng không thích à?"

Lưu Diễm Hồng nói: "Không thích, không muốn đi đâu cả!"

Trương Dương nói: "Đang yên đang lành sao muốn chị tới Trung kỉ ủy?"

Lưu Diễm Hồng nhấp một ngụm rượu, từ từ đặt chén rượu xuống, Trương Dương lại rót cho cô ta một chén, rất quan tâm đặt trước mặt cô ta.

Lưu Diễm Hồng nói: "Người tố cáo tôi và tỉnh trưởng Tống có quan hệ ám muội, tỉnh lý vì tị hiềm cho nên mới đưa ra đề nghị như vậy. "

Trương đại quan nhân không nghe thì thôi, vừa nghe thấy vậy liền điên lên, hắn tức giận nói: "Tên hỗn đản nào tố cáo? Nói với tôi đi, tôi sẽ cắt lưỡi hắn. "

Lưu Diễm Hồng nói: "Bỏ đi!"

Trương Dương nói: "Không thể bỏ được, người ta hắt nước bẩn lên người chúng ta, chúng ta không thể đứng đó để mặc cho họ hắt được, ít nhiều gì chúng ta cũng phải hắt lại. "

Lưu Diễm Hồng nói: "Người sống ở trên đời này không thể quá thành thật được, càng thành thật, thường thường càng bị va cho vỡ đầu chảy máu. "

Trương Dương nói: "Chị, chị nói với tôi đi, rốt cuộc là ai vậy?" Xưng hô của hắn đối với Lưu Diễm Hồng từ bí thư Lưu tới chị Lưu, hiện tại dứt khoát gọi luôn là chị, trên thực tế Trương đại quan nhân đối với Lưu Diễm Hồng cảm thấy thật sự như chị cả của mình vậy, hắn bất bình cho Lưu Diễm Hồng, một người thiện lương chính chực như vậy căn bản không nên gặp phải kết quả này.

Lưu Diễm Hồng nói: "Cậu nếu quan tâm tới người chị gái này thì trò chuyện với tôi đi, uống rượu vào trong lòng tôi thoải mái hơn nhiều rồi. "

Trương Dương cùng cô ta uống một chén rượu rồi nói khẽ: "Có phải Lý Đồng Dục hay không?"

Hắn nghĩ đến Lý Đồng Dục cũng là rất tự nhiên, Lý Đồng Dục gần đây như chó điên báo thù Tống Hoài Minh, chuyện này nếu liên quan tới Tống Hoài Minh, mười phần là có liên quan đến Lý Đồng Dục.

Lưu Diễm Hồng không nói gì, điều này lọt vào mắt Trương Dương thành một loại mặc nhận.

Trương Dương tức giận đến nỗi cầm cốc đập mạnh lên bàn, tức giận nói tức giận nói: "Quả nhiên là con rùa đen này, tôi biết hắn sẽ không dễ dàng bỏ ý đồ như vậy mà. "

Lưu Diễm Hồng nói: "Thôi, tôi hiện tại đã từ chức, đã không còn giá trị để hắn tố cáo nữa rồi. "

Trương Dương nói: "Hắn vẫn cừu thị tỉnh trưởng Tống, mấy năm nay, không có lúc nào là không âm thầm sưu tập tài liệu đen, mưu đồ tiến hành trả đũa tỉnh trưởng Tống, chị Lưu, lần này chị là vô tội bị dính vào. Giữa hai người luôn thanh bạch, thanh giả tự thanh, tỉnh lý cũng sẽ không tin những lời vô căn cứ của hắn. "

Lưu Diễm Hồng nói khẽ: "Nhưng tình cảm của tôi đối với anh ta quả thực không phải bình thường đơn giản là như vậy. " Lưu Diễm Hồng cuối cùng cũng nói lời chôn sâu trong lòng ra.

Trương Dương ngây ra một thoáng, thật ra hắn đã sớm nhìn ra tình cảm của Lưu Diễm Hồng đối với Tống Hoài Minh, nhưng chuyện này không thể nói ra được, hắn vẫn giả vờ như không biết gì cả. Trương đại quan nhân tự thấy mình không phải là một chuyên gia tình cảm, nhưng nếu để hắn gặp rồi, hắn cũng không thể bỏ mặc Lưu Diễm Hồng được.

Lưu Diễm Hồng cười nói: "Tôi có phải rất buồn cười hay không?"

Trương Dương nói: "Yêu một người là chuyện rất bình thường, có gì mà buồn cười?"

Lưu Diễm Hồng nói: "Đáng tiếc tôi yêu người vốn không nên yêu, chỉ là một mình tình nguyện, lại mang tới cho anh ta nhiều phiền phức như vậy. "

Trương Dương nói: "Chị, nói cho chị một bí mật nhé!"

Lưu Diễm Hồng nhìn thấy vẻ mặt thần bí của hắn, thấy có chút buồn cười: "Sao?"

Trương Dương nói: "Tôi cũng thường xuyên thầm mến người khác!"

*****

Lưu Diễm Hồng không nhịn được cười nói: "Cút! Đức hạnh của cậu thế nào tôi biết rõ? Trước giờ luôn là một đám con gái vây quanh cậu!"

Trương Dương nói: "Một đám thì một đám, nhưng vì sao tôi không thể yêu thầm người khác?"

Lưu Diễm Hồng thở dài nói: "Trên tình cảm tôi là một người thất bại. "

Trương Dương nói: "Không đâu, Ngô Minh đó chẳng phải giống như ruồi bọ cả ngày vây quanh chị hay sao?"

Lưu Diễm Hồng trừng mắt lườm hắn một cái, nói: "Đừng có nói xấu sau lưng người ta, Ngô Minh ở sau lưng cũng không nói xấu gì cậu cả!"

Trương Dương nói: "Đó là hắn âm hiểm, hắn biết chị là chị của tôi, ở trước mặt chị nói xấu tôi chỉ có thể khiến chị phản cảm với hắn. "

Lưu Diễm Hồng nói: "Cậu rất thông minh, chuyện gì cũng có thể nhìn rõ, nhưng mỗi lần xung động lên là liền gây ra chuyện. "

Trương Dương nói: "Tôi phát hiện thế giới này không có gì khác với trước đây, chị không chọc người khác thì người khác cũng chọc chị, muốn sống bình an là điều không thể!"

Lưu Diễm Hồng nói: "Ôi, cậu nói chuyện cứ như ông già ấy, trước đây mà cậu nói là khi nào? Cậu được bao lớn rồi!"

Trương đại quan nhân trong lòng buồn cười lắm, ngoài miệng thì nói: "Nói ra chỉ sợ dọa chết chị thôi!" Hắn cũng nói thật, chuyện thời Đại Tùy Lưu Diễm Hồng chỉ được nghe nói trong giới hạn mà thôi.

Lưu Diễm Hồng giơ đũa lên gõ và đầu hắn một cái: "đừng có giả vờ giả vịt trước mặt tôi!"

Trương Dương cười nói: "Không dám, không dám, cái đó, chị, tôi đã nói những lời không nên nói rồi, chỉ khổ cực làm nhiều năm như vậy, một tờ đơn từ chức đã đưa chị về trước thời giải phóng, có phải là thiếu suy nghĩ không? Chị nghĩ lại đi, trong chuyện này phải chăng là xử lý hơi xung động một chút?"

Lưu Diễm Hồng thở dài nói: "Chuyện này tôi đã nghĩ kỹ rồi, Lý Đồng Dục tuy rằng là người tố cáo, nhưng tài liệu của hắn không hề có chứng cớ thực tế nào, rất nhiều chỗ đều nói không đúng, nhưng một khi có người muốn lợi dụng những điều này, chuyện sẽ biến thành không còn tầm thường nữa. "

Trương Dương nhạy bén phát giác ra người mà Lưu Diễm Hồng đang nói chính là bí thư tỉnh ủy Kiều Chấn Lương, ở Bình Hải người có thể lợi dụng chuyện này để tạo ảnh hưởng cũng chỉ có Kiều Chấn Lương.

Lưu Diễm Hồng nói: "Tôi nếu như tới Trung kỉ ủy, người khác sẽ nói, nhìn xem, đúng là họ có vấn đề rồi, không có vấn đề thì việc gì phải đi? nếu tôi kiên trì ở lại, nếu tỉnh trưởng Tống lên tiếng vì tôi, lại có người sẽ nói, nhìn xem, đã bảo là bọn họ có vấn đề mà, không có vấn đề thì Tống Hoài Minh anh vì sao lại ra sức bảo vệ cô ta như vậy? Bất kể tôi làm như thế nào cũng đều sẽ gây ra khốn nhiễu cho anh ta. "

" Nhưng chị từ chức cũng có người nói ra nói vào!"

Lưu Diễm Hồng ngẩng đầu nhìn Trương Dương: "Không đâu, tôi hiện tại trong lòng rất yên, tôi có lỗi với tình cảm của tôi nhiều năm nay, tôi có lỗi với sự chờ đợi của tôi trong nhiều năm nay, tôi không lợi dụng anh ta làm bất kỳ chuyện gì cho tôi, sau khi từ chức, tôi sẽ lựa chọn rời khỏi Bình Hải. "

Trương Dương bị chân tình của Lưu Diễm Hồng làm cho cảm động rồi, không biết vì sao, hắn bỗng nhiên nhớ tới Tần Thanh, nếu có một ngày khi phải lựa chọn, Tần Thanh có thể làm như Lưu Diễm Hồng hay không? Trương Dương tin cô ta sẽ làm vậy, nhất định sẽ làm vậy, nhưng Tần Thanh làm như vậy là bởi vì bọn họ yêu nhau, mà Lưu Diễm Hồng chỉ là trả giá vì người mà cô ta yêu thầm trong lòng, đấu tranh vì một tình yêu vĩnh viễn không thể có được, Trương Dương cuối cùng cũng hiểu được tâm tư của Lưu Diễm Hồng, bị dũng khí của cô ta khiến cho cảm động. Trương Dương cười nói: "Chị, tôi vốn cho rằng chỉ có những người trẻ tuổi như chúng tôi mới xung động như vậy, không ngờ chị cũng thế... "

Lưu Diễm Hồng gắt: "Cậu lòng vòng mắng tôi già rồi đúng không?"

Trương Dương cười nói: "Không dám, tôi chỉ là cảm thấy, chị là một người rất có dũng khí, nếu đổi lại là tôi, tôi tuyệt đối không nỡ làm như vậy. "

Lưu Diễm Hồng nói: "Có thể tôi đã thật sự chán nản rồi, một nữ nhân trên chính trị có thành công hơn nữa thì được gì chứ... "

Trương Dương nói: "Có từng nghĩ sau này sẽ làm gì không?"

Lưu Diễm Hồng nói: "Tạm thời chưa nghĩ... " Cô ta cười nói: "Có lẽ tôi sẽ đổi sang làm sinh ý, hoặc là tôi đi vẽ trranh, dẫu sao thì tài sản mà người chồng trước chia cho tôi đã bảo đảm cho tôi có thể sống cả đời không phải lo nghĩ về cơm áo gạo tiền rồi, tôi thuộc loại người một người ăn cả đời cũng không hết tiền, làm gì cũng được, cũng có thể không làm gì cả, một mình ngồi trên sân thượng, lặng lẽ nhìn mặt trời lặn, mặt trời mọc. "

Trương Dương có thể thấu hiểu tâm tình hiện tại của Lưu Diễm Hồng, hắn cười nói: "Có thể nhân cơ hội này nghĩ ngơi cho tốt, về phần sau này sẽ làm gì thì để sau hẵng tính. "

Lưu Diễm Hồng có chút say rồi, cô ta nói với Trương Dương: "Trương Dương, làm người nhất định phải phải có trách nhiệm, nhất định phải có dũng khí!"

Trương Dương nói: "Dũng khí cũng chia thành rất nhiều loại, có đại trí đại dũng, còn có cái dũng của kẻ thất phu, tôi rất bất hạnh là người sau đó. "

Lưu Diễm Hồng bật cười, cô ta lại cầm lấy bình rượu, lại phát hiện bình rượu đó đã được uống hết rồi, cô ta vẫy tay với Trương Dương: "Đi lấy bình nữa đi. "

Trương Dương nói: "Chị, chị có uống được không đó?"

"Được! Tôi trước đây nhiều nhất uống được hai cân, hiện tại còn chưa uống được nửa cân mà. "

Dương gật đầu, nghĩ thầm thôi rồi, hôm nay Lưu Diễm Hồng là quyết tâm uống cho say rồi, hắn đi lấy một bình ngũ lương dịch, khi rót cho Lưu Diễm Hồng, nhắc tới Lý Đồng Dục mà hận đến ngứa răng: "Tên Lý Đồng Dục này rất đáng giận, sáng mai tôi sẽ tìm hắn tính sổ. "

Lưu Diễm Hồng nói: "Dưới tình huống hiện tại cậu đừng gây thêm phiền phức nữa, chó căn cậu, cậu không thể quay đầu lại cắn chó được. "

Trương Dương nói: "Tôi hiện tại không cắn hắn, tôi sẽ làm thịt chó ăn. "

Lưu Diễm Hồng cười nói: "Nhắc tới thịt chó, tôi thật sự có chút thèm rồi. "

Trương Dương gọi nhân viên phục vụ vào: "Có Lý Đồng Dục không?"

Nhân viên phục vụ bị hỏi cho ngây ra: "Gì cơ ạ?"

Trương đại quan nhân nói: "Chính là thịt chó đó, cái tôi nói là tiếng Hàn!"

Lưu Diễm Hồng bị chọc cho bật cười khanh khách.

Nhân viên phục vụ đó vừa hay không hiểu tiếng Hàn, cứ tưởng là thật, gật đầu nói: "Có, thịt chó kho. "

Trương Dương nói: "Vậy thì cho một phần Lý Đồng Dục kho!"

Lưu Diễm Hồng nói: "Được, Lý Đồng Dục kho!"

Lý Đồng Dục nếu nghe thấy hai người bọn họ chửi mình như vậy, kiểu gì cũng sẽ tức mà chết.

Ăn mấy miếng Lý Đồng Dục kho, tâm tình c Lưu Diễm Hồng không ngờ tốt hơn rất nhiều, cô ta tuy rằng rời khỏi Ủy ban kỷ luật, thật sự có chút không hoàn toàn dứt bỏ được, cô ta nói với Trương Dương: "Quan hệ của cậu và Đỗ Thiên Dã có phải rất tốt hay không?"

Trương Dương gật đầu: "Là anh em thân, sao? Hắn gặp phiền phức à?"

Lưu Diễm Hồng nói: "Hắn cũng bị tố cáo, nói hắn và một nữ thương nhân Giang Thành tên là Tô Tiểu Hồng có quan hệ ám muội. "

Trương Dương cười nói: "Bọn họ nam chưa cưới, nữ chưa gả, có quan hệ ám muội thì sao?"

Lưu Diễm Hồng nói: "Trọng điểm không ở chỗ đó, mà là ở chỗ, hắn bị tố cáo lợi dụng chức quyền mưu đồ lợi riêng cho Tô Tiểu Hồng, nghe nói Hoàng Gia Giả Nhật của Tô Tiểu Hồng là nhờ có hắn ra mặt mua giúp, bởi vì có sự tham gia của Đỗ Thiên Dã, giá bán lúc đó rất rẻ, người kinh doanh trước gặp phải tổn thật rất lớn. "

Trương Dương tức giận nói: "Việc này rốt cuộc là sao vậy? Chuyện đó là tôi hỗ trợ, có liên quan gì tới Đỗ Thiên Dã đâu? Ai con mẹ nó tố cáo vậy? Vẫn là Lý Đồng Dục à? Tôi nói này, sao thằng cha này xấu xa thế? Hắn có cừu oán với tỉnh trưởng Tống thì tôi biết, nhưng Đỗ Thiên Dã chọc gì hắn, hắn hại Đỗ Thiên Dã làm gì? Năm đó khi Đỗ Thiên Dã bị vướng vào cuộc dân loạn ở núi Thanh Đài, hắn phái người chọc chuyện này ra... " Nói tới đây, Trương Dương bỗng nhiên ý thức được một chuyện, Lý Đồng Dục khẳng định có cừu oán với Đỗ Thiên Dã, bằng không lúc trước cũng sẽ không làm ra chuyện như vậy.

Crypto.com Exchange

Chương (1-1276)