Vay nóng Homecredit

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 0738

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 0738: Gợn sóng
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)

Siêu sale Lazada


Trương Dương nhìn thấy xấp tiền mặt đó, không khỏi cười nói: "Đau lòng không?"

Hoàng Quân thở dài, kéo Trương Dương nhau rời khỏi phòng bi-a,

Trương Dương nói: "Quán bar sao lại đóng cửa!"

Hoàng Quân nói: "Vừa mua mấy cái máy đánh mạt chược thì đã bị cảnh sát úp, nói tôi tổ chức cờ bạc phi pháp, chẳng những thu hết chỗ máy đó đi mà còn đóng cửa cả quán bar nữa. "

Trương Dương cười nói: "Đáng kiếp, ai bảo anh cả ngày không chịu làm việc gì tử tế. "

Hoàng Quân nói: "Tôi không phải chỉ là muốn kiếm thêm chút tiền ư? Hiện tại đường đường chính chính làm ăn đâu phải dễ?"

"Đánh bạc là trái pháp luật, anh không biết à?"

Hoàng Quân nói: "Cái đó mà cũng gọi là đánh bạc à? chỉ là mấy cái máy đánh mạt chược, coi như là thiết bị giải trí quán bar đi, lúc trước con mẹ nó còn bắn tiếng với vị đồng chí nào đó của phân cục rồi, nhưng khi hành động thì lại chẳng tha một ai cả. "

Trương Dương nói: "Ai? Tôi đi tố cáo giúp anh!"

Hoàng Quân cười khổ nói: "Là ai thì anh đừng quan tâm, tôi tự nhận mình xui. " Hắn chỉ vào cửa cuốn phía trước, nói: "Nơi này máy đánh mạt chược, máy đánh bạc kiểu gì cũng có, người ta không sao, nhưng tôi thì bị úp, pháp luật đúng là cũng chia làm ba sáu chín loại. "

Trương Dương cười nói: "Được rồi, anh phát biểu ít những ngôi luận phản đảng phản xã hội thôi, cẩn thận không vào tù đấy. "

Hoàng Quân nói: "Không phải định phạt tội phản cách mạng chứ? Tôi nói này, anh sao thâm thế? Có phải là người làm quan các anh ai cũng thâm như vậy không?"

Trương Dương cười mắng: "Cút, tôi có đắc tội với anh đâu!"

Hoàng Quân sờ sờ túi áo, nói: "Anh tới không đúng lúc rồi, tôi hôm nay thua mất năm ngàn, hôm nay chỉ có thể mời anh ăn thịt dê xiên nướng thôi. "

Trương Dương cười nói: "Để tôi mời khách!"

Hoàng Quân tính tình rất hào phóng: "Thế đâu được! Tôi là địa chủ, mời khách là chuyện của tôi!"

Trên con đường này, người không biết Hoàng Quân thật đúng là không nhiều lắm, Hoàng Quân miệng nói là mời hắn ăn thịt dê nướng, nhưng vẫn mời hắn đến Bình Hồ Ngư quán, nhà hàng ở con phố này ít nhiều cũng nể mặt gã, Hoàng Quân tuy rằng không phải là tới ăn chùa, hắn vẫn ghi nợ.

Hoàng Quân gọi bốn món thức ăn, còn gọi cả hai đĩa thịt nướng.

Trương Dương nói: "Phô trương quá!"

Hoàng Quân nói: "Ăn tạm đi, tôi gần đây đen đủi nên không mời anh hoành tráng được. "

Trương Dương nói: "Anh không phải là có một đội xây dựng ư?"

"Giải tán rồi, kiếm ít quá. "

Trương Dương nói: "Tôi vốn đang định giới thiệu công trình cho anh. "

Hoàng Quân cười nói: "Tôi không phải là nhân tài ngành đó, lúc ban đầu còn làm được, nhưng tới công trình thứ hai thì tôi phát hiện tôi không thích hợp, anh nếu thật sự muốn giúp tôi vậy thì giúp tới chuyện quán bar đi, nên phạt bao nhiêu thì tôi xin nộp, sau này tôi không để máy đánh bạc nữa. "

Trương Dương gật đầu, chuyện này đối với hắn cũng không tính là khó, ở ngay tại chỗ gọi điện thoại cho Vinh Bằng Phi, Vinh Bằng Phi nghe chuyện này xong cũng không hỏi kỹ, đáp ứng luôn.

Trương Dương bỏ máy xuống, nói với Hoàng Quân: "Xong rồi đấy, ngày mai tới phân cục trực tiếp gặp cục trưởng, hắn sẽ giải quyết cho anh. "

Hoàng Quân cười nói: "Tôi đã nói mà, có người trong triều rất dễ làm việc, người làm quan các anh giải quyết mấy chuyện này rất dễ dàng. "

Trương Dương nói: "Lần sau không được thế nữa, về sau anh làm những chuyện phạm pháp thì tôi sẽ không giúp anh nữa đâu. "

Hoàng Quân nói: "Ngã một lần rồi, anh cho rằng tôi sẽ lại ngã ở chỗ cũ nữa sao?"

Trương Dương nói: "Đồi trụy, ma túy, cờ bạc, anh tốt nhất đừng dính vào, làm địch với quốc gia và nhân dân, kết cục anh chắc biết. "

Hoàng Quân nói: "Anh đừng làm tôi sợ, tôi chỉ muốn kiếm thêm chút thôi, chuyện thật sự làm loạn kỷ cương tôi cũng không dám làm đâu. "

Trương Dương nói: "Em họ anh gần đây có tới không?" Hắn là nói Chung Tú Tú.

Hoàng Quân lắc đầu: "Tôi cũng không gặp nó, nói là tới Hongkong làm việc rồi, bình thường đến một cú điện thoại cũng chẳng gọi về. "

Trương Dương nói: "Người ta tám phần là sợ rồi, lớn như vậy rồi mà cả ngày không làm việc đàng hoàng, ai mà còn muốn nhận người anh họ anh nữa. "

Hoàng Quân kháng nghị: "Anh không đá tôi vài câu thì chết à? Tôi đây cũng không phải là nghĩ tới cải cách ư? Giai đoạn đầu của cải cách, chẳng lẽ không cho phép tôi phạm sai lầm à?"

Trương Dương bật cười ha ha.

Lúc này ở bàn bên cạnh có hai cô gái trang điểm rất đậm, hai người nhìn thấy Hoàng Quân, mắt đều sáng rực lên, cười khúc khích đi tới phái này. Còn chưa tới gần thì mùi nước hoa đã phả tới, mùi nước hoa quá đậm, khiến cho Trương đại quan nhân cảm thấy thức ăn trong miệng cũng chẳng còn mùi vị gì.

Cô gái cao cao một tay đặt lên người Hoàng Quân: "Anh Quân, thì ra là anh à, bữa cơm hôm nay để em gái mời anh nhé. "

Hoàng Quân cười nói: "Tiểu an, thì ra là hai em, ngồi xuống cùng ăn đi, để anh mời. "

Hai cô gái cười khúc khích nói: "vẫn là anh Quân hào phóng. " Hai người cũng không chút khách khí, cười cười với họ rồi phân biệt ngồi xuống bên cạnh Trương Dương và Hoàng Quân.

Trương Dương biết Hoàng Quân xuất thân xã hội, người mà gã quen ngư long hỗn tạp, kết giao với gã tốt nhất vẫn phải bảo trì khoảng cách thích hợp.

Tay của Hoàng Quân rất tự nhiên đặt lên đùi cô gái cao cao, vừa sờ vừa cười nói: "Anh bạn, thế nào, thích anh thì cứ dẫn đi, cùng đi cũng được. "

Trương Dương trừng mắt lườm hắn một cái, nói: "Anh đừng có hủ hóa tôi. "

Hoàng Quân cười ha ha, nói: "Giả dối, cán bộ quốc gia các anh đúng là giả dối. "

Hai cô gái cười them: "Anh zai đây đẹp trai quá, bọn em chưa từng thấy cán bộ quốc gia nào đẹp trai như vậy. "

Trương Dương nói chuyện với gã vài câu rồi tìm lý do đứng dậy rời đi, kết giao xã hội của Hoàng Quân rất phức tạp, nếu để cho người khác nhìn thấy bọn họ ngồi cùng nhau, khẳng định sẽ có ảnh hưởng không tốt, Trương Dương cũng không phải sợ người khác nói nói ra nói vào, hắn chỉ là không muốn dẫn tới những phiền toái không cần thiết.

Trở lại Nam Quốc Sơn Trang đã là chín giờ tối, Tần Thanh thủy chung không gọi điện thoại cho hắn, Trương Dương cuối cùng vẫn không nhịn được gọi điện thoại vào phòng cô ta, nhưng không có ai nhấc máy.

Trương Dương đang muốn tới xem thì giám đốc Nhậm Văn Bân của Nam Quốc Sơn Trang đi tới, Nhậm Văn Bân ở trong phòng của Trương Dương nói chuyện hơn tiếng đồng hồ, là muốn thông qua Trương Dương mời Cung Kì Vĩ ngày mai tới đây ăn cơm, theo như lời gã nói, Tần Thanh cũng đã đáp ứng tham dự. Khó khăn lắm mới đợi được tới lúc gã đi, nhìn đồng hồ, đã muộn thế này rồi, cũng không thích hợp tới chỗ Tần Thanh.

Trương đại quan nhân trước tiên vẫn gọi điện thoại dò đường, điện thoại vẫn không có ai nhấc, máuybàn thì như vậy, mà di động cũng không có ai nhấc, nơi Tần Thanh ở là phòng thương vụ khu A, Tần Thanh ra ngoài vẫn rất chú ý tới chi tiêu, không thế so sánh với loại người thích hưởng thụ như Trương đại quan nhân.

Nhà lầu với Nam Quốc Sơn Trang phổ biến không cao, nơi cao nhất chính là tòa nhà mà Tần Thanh ở, tổng cộng có bốn tầng, Tần Thanh ở tầng cao nhất.

Trương Dương vốn muốn từ cửa lớn đi vào, nhưng nghĩ tới ở cửa còn có bảo vệ, thằng ôn này vòng qua máy giám sát đi tới phía sau khu nhà, hắn trước tiên quan sát hoàn cảnh một chút, sau đó dọc theo một gốc cây nhãn mà bò lên. Sau khi từ Tây Tạng trở về, Trương đại quan nhân vẫn trong giai đoạn tĩnh dưỡng, chưa bao giờ vận dụng chân khí và võ công, trong quá trình song tu của hắn và An Ngữ Thần, hắn cũng biết đối với thân thể của mình rất có lợi ích, hắn tinh thông y lý, hiểu rất rõ tình trạng sức khỏe của mình, sau khi mạo hiểm cứu tỉnh tư lệnh Sở, chẳng những vận dụng tất cả nội lực, còn không tiếc dùng phương pháp kim châm thứ huyệt cường hành tăng cường nội tức, tuy thành công lay tỉnh Sở Trấn Nam, nhưng đối với kinh mạch của hắn lại tạo thành thương tổn rất lớn, đến về sau khi gặp An Ngữ Thần thì đã không còn sức mà cứu, may mắn lúc trước lão đạo sĩ Lý Tín Nghĩa có cho hắn bộ bí tịch tu luyện khí song tu đó. Có điều ngay cả bản thân Trương Dương cũng không ngờ rằng, bộ bí tịch luyện khí song tu đó lại có kì hiệu đối với chữa trị kinh mạch, trong thời gian ngắn ngủn, công lực của hắn đã khôi phục lại hơn phân nửa.

Trương đại quan nhân giống như một con báo trèo lên phần đỉnh cây nhãn, rón ra rón rén đi trên nhánh cây, thân thể theo nhánh cây mà nhô lên hụp xuống, hắn nhắm chuẩn phía cửa sổ của Tần Thanh, đột nhiên bay lên không, giống như một con chim, khi thân hình ở trong không trung thì lăn hai vòng, bàn tay đã chuẩn xác tóm đúng lên lan can sân thượng, ngay cả đổi khí cũng không cần, mượn lực canh tay đu người lên, giống như một chiếc lá thu, nhẹ nhàng hạ xuống sân thượng. Một loạt những động tác này liền thành một mạch, Trương đại quan nhân vươn tay kéo cửa ban công, phát hiện cửa phòng không hề đóng, hắn mừng thầm trong lòng.

Trong bóng tối, một bàn tay vô thanh vô tức ấn vào ngực hắn, trong khoảng cách gần như vậy, với thần thông của Trương đại quan nhân không ngờ cũng không cảm thấy được có người mai phục ở bên cạnh, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, một chưởng này khi còn cách ngực Trương Dương không đến nửa tấc, mũi chân Trương Dương điểm một cái, lui nhanh về phía sau, trong nháy mắt đã để ra một khoảng cách. Tay phải chụm lại giống như mỏ chim, tóm lấy mạch môn của đối phương.

Dưới anh trăng, bàn tay mềm trắng nõn giống như đóa hoa lan trong tầm mắt của Trương Dương không ngờ chỉ lưu lại một tàn ản, rồi giống như mấy trăm đóa hoa lan đồng thời nở rộ trong trăng đêm.

Khóe môi Trương Dương lộ ra nụ cười hiểu ý, một đoạn thời gian không gặp, võ công của Tần Thanh tiến cảnh thần tốc, công phu lan hoa thiên phất thủ này cũng đã tu luyện tới mức lô hỏa thuần thanh rồi.

Chưởng ảnh chợt hợp chợt phân, trong nháy mắt đã biến ảo thành mười tám chưởng ảnh, mỗi chưởng ảnh lại biến hóa ra mười tám động tác bất đồng phất về phía Trương Dương, Trương Dương nhẹ giọng khen: "Giỏi!" Hắn chỉ ra một chỉ, chuẩn xác điểm đúng vào lòng bàn tay của đối phương.

*****

Một chỉ này đã phá toàn bộ thế công của Tần Thanh.

Tần Thanh còn muốn biến chiêu thì Trương Dương đã như tia chớp dịch tới phía sau cô ta, song chưởng dang ra, ôm cả thân thể thơm ngát ấy vào lòng, mặt dán sát vào mặt Tần Thanh rồi nói: "muốn mưu sát thân phu à!"

Trong bóng tối hai người vành tai và tóc mai chạm vào nhau, hô hấp của Tần Thanh rõ ràng trở nên có chút dồn dập, ôn nhu nói: "Đừng làm bậy, em chỉ muốn thử công phu của mình thôi. "

Trương Dương mỉm cười, buông Tần Thanh ra rồi kéo tay cô ta ngồi xuống giường.

Tần Thanh bật đèn ở đầu giường, dưới ánh đèn mông lung càng lộ ra vẻ thanh lệ động lòng người.

Trương Dương nhấc cái cằm với đường cong ôn nhu của cô ta lên, muốn hôn lên môi cô ta thì lại bị Tần Thanh dùng tay chặn trước môi, cười nói: "Sao muốn thế này rồi mới tới?"

Trương Dương nói: "Vì sao em không bắt máy?"

Tần Thanh nói: "Em muốn xem xem anh có gan lẻn vào đây không. "

Trương Dương cười nói: "Anh trước giờ luôn là gan to như trời, chỉ một tòa nhà bốn tầng thì làm sao có thể làm khó được anh?" Hắn nhấc đôi chân thon dài của Tần Thanh lên đặt ở trên đầu gối của mình, bày tay từ mắt cá chân nhẵn nhụi của Tần Thanh sờ dần lên trên, Tần Thanh tóm lấy tay hắn, sẳng giọng nói: "Anh tới khi nào thì có thể trở nên đứng đắn hơn đây. "

Trương Dương nói: "Chúng ta khi ở riêng với nhau, toàn là làm chuyện nghiêm chỉnh cả. "

Tần Thanh vươn tay ra véo tai hắn, Trương Dương tóm được cổ tay của cô ta, đè cô ta lên giường. Tần Thanh còn muốn nói chuyện thì đèn đã bị thằng ôn này tắt đi, cô ta muốn giãy ra, nhưng hai tay lại bị hắn tóm chặt, người bỗng dưng lành lạnh, trong nháy mắt đã bị hắn lột sạch, công phu cở quần áo người ta của thằng ôn này thật sự là lô hỏa thuần thanh.

Trương đại quan nhân chỉ lo làm việc, không Tần Thanh đột nhiên ra tay, một chỉ điểm vào hông hắn, lập tức cảm thấy nửa người tê dại, Tần Thanh nhân cơ hội lật hắn xuống giường rồi lật người ngồi lên trên hắn, hai tay tóm lấy cổ hắn, trong mắt đầy vẻ đắc ý, nhỏ giọng nói: "Sơ ý mất Kinh châu, đừng tưởng rằng anh mỗi lần đều có thể chiếm được chủ động. "

Trương Dương mỉm cười dang hai tay ra, Tần Thanh nhìn thấy nụ cười vô tâm vô phế của hắn thì không nhịn được lại muốn véo tai hắn, nhưng lại cảm thấy hạ thân rõ ràng có biến hóa, Trương đại quan nhân cười nói: "Có loại công phu em vĩnh viễn không học được!" Hắn ôm lấy cái eo thon của Tần Thanh: "Tiểu Thanh, anh có cảm ngộ đối với thuật song tu, tối nay đặc biệt tới tìm em để thảm thảo một chút. "

Lần này Tần Thanh thực sự cảm giác được, kỳ diệu của song tu luyện khí, sung sướng trên sinh lý là một chuyện, nhưng đồng thời, kinh mạch trong cơ thể cũng giống như được gột rửa vậy, cả người thư thái, mỗi một sơi lông tơ đều thấu ra sự tươi mới sảng khoái. Theo một tiếng gầm khẽ của Trương Dương, Tần Thanh cảm thấy một cỗ nhiệt lưu xộc thẳng vào khí hải đan điền của mình, mỗi một tấc kinh mạch trên người giống như rơi vào trong lò luyện, cả người tựa như bị hòa tan, thân thể mềm mại của của cô ta quấn chặt lấy người Trương Dương như bạch tuộc, hận không thể dung nhập mình vào bên trong thân thể của Trương Dương. Khoái cảm không bút nào tả xiết cứ từng đợt sung kích nội tâm của cô ta, đây là một loại cảm ngộ trước giờ chưa từng có.

Nội tức thông qua tu luyện trong cơ thể của Trương Dương lại lớn mạnh hơn nhiều, hắn phát hiện loại phương pháp tu hành này đối với sự khôi phục của thân thể rất có ích lợi. Tần Thanh taih phương diện tu luyện nội công thì cao hơn An Ngữ Thần một bậc, trong lúc hai người song tu, nội tức hòa hợp, nếu so sánh kinh mạch với lòng sông, nội tức mà bọn họ dung với nhau chính là nước sông chảy xiết, lưu lượng nước sông gia tăng, dung lượng của kinh mạch cũng theo đó mà mở rộng, trong quá trình tu luyện, lợi ích mà Tần Thanh nhận được so với Trương Dương còn nhiều hơn nhiều, có điều sau khi cơn cực khoái qua đi, kinh mạch trên người Tần Thanh lại cảm thấy đau âm ỉ, đây là phản ứng bởi vì mở rộng trong nháy mắt dẫn tới, cần phải nghỉ ngơi một đoạn thời gian mới khôi phục lại được như trước.

Tần Thanh lười biếng nằm trong lòng Trương Dương, chẳng muốn nhúc nhích, dịu dàng nói dịu dàng nói: "Không biết anh từ đâu học được yêu pháp này. "

Trương Dương mỉm cười nói: "Đạo môn huyền cơ, không thể tiết lộ. "

Tần Thanh nói: "Trước đây em đã nghe nói tới phạt mao tẩy tủy tủy, hôm nay thật sự có loại cảm giác như kinh mạch được gột rửa làm mới vậy. "

Trương Dương nói: "Môn học này vô cùng tinh thâm, về sau chúng ta phải tham thảo nhiều hơn mới được. "

Tần Thanh mặt mặt đỏ ửng nói: "Em ăn không tiêu, hôm nay bị anh dày vò cho ngay cả nửa cái mạng cũng mất rồi. "

Trương Dương cười cười ôm chặt lấy cô ta, nhớ tới chuyện hôm nay tới gặp Tống Hoài Minh, hắn nói khẽ: "Tỉnh trưởng Tống tìm em có chuyện gì vậy?"

Đùi ngọc của Tần Thanh quấn chặt lấy hắn, nói khẽ: "Còn không phải về chuyện cải cách xí nghiệp quốc hữu vừa và nhỏ ư, Lam Sơn là thành thị sau khi cải cách mở cửa mới phát triển, nói một cách tương đối, vấn đề mà bọn em gặp phải ít hơn một chút. "

Trương Dương nói: "Trước khi em tới, thị trưởng Cung đã chủ động xin đi giết giặc, trở thành thành thị thí điểm làm cải cách xí nghiệp nhà nước Bình Hải rồi. "

Tần Thanh nghe Tống Hoài Minh nói đến chuyện này, cô ta gật đầu nói: "Ai cũng nói thị trưởng Cung là đấu sĩ cải cách, anh ta thật là rất có dũng khí. "

Trương Dương cười cười, nhân cách của Cung Kì Vĩ hắn cũng bội phục, làm việc rất quyết đoán, rất có khí thế một đi không trở lại.

Tần Thanh cân nhắc chuyện này so với Trương Dương thì toàn diện hơn, cô ta nói khẽ: "Anh là chủ nhiệm của Ủy ban thể dục thể thao, xí nghiệp quốc doanh vừa và nhỏ có liên quan gì tới anh, chẳng lẽ thị trưởng Cung muốn giao việc này cho anh à?"

Trương Dương lắc đầu nói: "Anh nào có thể quản nhiều chuyện như vậy, dựa theo cách nói của thị trưởng Cung, y là muốn anh đi theo làm người chứng kiến.

Thân thể mềm mại của Tần Thanh dưa sát vào Trương Dương: "Có phải sợ sự ủng hộ của tỉnh lý đối với anh ta không đủ kiên quyết không?"

Trương Dương cười nói: "Cái đó thì anh chịu, có điều từ tình huống hôm nay cho thấy, tỉnh trưởng Tống chắc sẽ ủng hộ y toàn lực. "

Tần Thanh nói: "Chính sách đẩy mạnh xí nghiệp quốc doanh vừa và nhỏ của quốc gia đã được đưa ra sân khấu không ít thời gian rồi, nhưng trước giờ chấp hành quán triệt không đủ triệt để, ở trong hiện thực gặp phải rất nhiều lực cản, tỉnh trưởng Tống để Nam Tích làm nơi thí điểm, xem ra rất nhanh sẽ đẩy mạnh cải cách trong phạm vi toàn Bình Hải đây. "

Trương Dương nói: "Ngồi ở đâu thì lo việc đó, nhiệm vụ quan trọng nhất của anh hiện tại chính là làm tốt vận hội tỉnh, những chuyện khác anh không có tinh lực để bận tâm. "

Tần Thanh mỉm cười nói: "Vẫn khó nói lắm, từ Giang Thành đến Nam Tích, cứ lần nào có khó khăn là thị lý lại bắt anh gánh đó thôi. "

Trương Dương nói: "Lần này anh nói sao cũng không làm đứa trẻ xui xẻo nữa đâu. "

Tần Thanh cười cười không nói gì.

"Không tin anh à?"

Tần Thanh nói: "Trước vận hội tỉnh có lẽ sẽ không an bài công tác mới cho anh, nhưng sau vận hội tỉnh thì rất khó nói. "

"Mặc kệ nó, chúng ta đã làm chuyện nào thì phải làm tốt chuyện đó, vậy, hai chúng ta phải chăng nên làm tốt chuyện hiện tại đi đã nhỉ?"

"Đáng ghét!"

Tiêu Nãi Vượng với thân phận mới lần đầu tiên tham gia cuộc họp thường ủy của tỉnh Bình Hải, bí thư tỉnh ủy Kiều Chấn Lương giới thiệu vị phó tỉnh trường thường vụ tân nhiệm này với tất cả thường ủy, thật ra Tiêu Nãi Vượng đã đã gặp mặt đa số thường ủy đang ngồi đây, y và bộ trưởng tổ chức Khổng Nguyên chính là đồng học ở trường đảng, Tiêu Nãi Vượng cười nói: "Chào mọi người, tôi là lần đầu tiên tham gia cuộc tụ hội cao nhất của lãnh đạo trung tâm Bình Hải, cám ơn mọi người đã cho tôi cơ hội này. "

Kiều Chấn Lương cười nói: "Đồng chí Nãi Vượng, không phải là chúng tôi cho anh cơ hội, là đảng và quốc gia cho anh cơ hội. "

Tất cả mọi người đều bật cười, tiếng cười khiến không khí hiện trường thoải mái hơn rất nhiều.

Tiêu Nãi Vượng cười nói: "Tôi mới đến, vốn muốn quen thuộc một chút với hoàn cảnh rồi mới lên tiếng, nhưng vừa rồi trước khi họp, bí thư Kiều đã đặc biệt nhắc nhở tôi, bảo tôi phải tự giới thiệu tường tận về bản thân, cho nên tôi cẩn tuân chỉ thị của lãnh đạo, giới thiệu bản thân một chút với mọi người. "

Các thường ủy đều cười cười vỗ tay Tiêu Nãi Vượng, khẩu tài của Tiêu Nãi Vượng quả thật rất khá.

Tiêu Nãi Vượng nói: "Tôi tên là Tiêu Nãi Vượng, năm nay năm mươi ba tuổi, sinh năm 1943, sinh ra trong xã hội cũ, lớn lên dưới lá cờ đỏ, diện mạo chính trị trước mắt là đảng viên cộng sản, tốt nghiệp đại học công nghiệp phương bắc, lúc ấy học ngành luyện kim, vào thời kỳ luyện sắt thép rộ lên, nghề này của tôi kiếm cũng khá. "

Hiện trường lại vang lên một trận cười.

Tiêu Nãi Vượng nói: "Lý lịch khác thì tôi không nói, mọi người muốn tìm hiệu kỹ thì sau khi tan họp tới tìm bộ trưởng Khổng Nguyên, thuận tiện nói một câu, anh ta là đồng học ở trường đảng của là tôi. "

Khổng Nguyên cười nói: "Tôi còn cho rằng anh quên rồi!"

Tiêu Nãi Vượng nói: "Không quên được, lúc đó anh là bí thư chi bộ, tôi là đội trưởng, chúng ta thường xuyên bởi vì ý kiến không hợp nhau mà phát sinh đấu khẩu. "

Khổng Nguyên cười ha ha, nói: "Tôi nói không lại anh, cãi cũng không lại anh, lúc huấn luyến, toàn bị anh khi phụ. "

Khổng Nguyên nói chen vào như vậy, tiếng cười ở hiện trường càng nhiều hơn, cuộc họp thường ủy hôm nay giống như là một hội trà.

Tiêu Nãi Vượng nói: "Có câu doanh trại quân đội làm bằng sắt, binh lính là nước, những người làm cán bộ như chúng ta, không thể nào thủy chung làm cả đời ở một nơi được, nói một câu thật lòng, tôi ở Nam Võ nhiều năm như vậy, cảm tình rất sâu, thật sự là không muốn đi, nhưng công tác của đảng và quốc gia đã cần, tôi phải phục tùng mệnh lệnh của chỉ huy, có điều tôi cũng rõ, tôi không phải là đào binh. "

*****

Tỉnh trưởng Tống Hoài Minh cười nói: "Anh không phải là đào binh, anh là một hổ tướng, Trung ương điều binh khiển tướng điều anh đến Bình Hải là để trợ giúp chúng tôi. "

Tiêu Nãi Vượng nói: "Cám ơn sự cất nhắc của tỉnh trưởng Tống đối với tôi, tôi là người không thích nói đạo lý lớn, tôi tuy rằng là ngày đầu tiên gia nhập vào đội ngũ lãnh đạo của Bình Hải, nhưng tôi rất bức thiết muốn dung nhập vào tập thể này, hy vọng mọi người tiếp nhận người mới tới như tôi, tôi cũng sẽ cố gắng trong thời gian ngắn nhất chứng minh rằng tôi có năng lực, có tư cách trở thành chiến hữu sóng vai chiến đấu với các anh!" Những lời này của Tiêu Nãi Vượng lại dẫn tới một tràng vỗ tay.

Sau khi Tiêu Nãi Vượng ngồi xuống, Kiều Chấn Lương nói: "Doanh trại quân đội làm bằng sắt, binh lính là nước chảy, những lời này rất đúng, không ai có thể vĩnh viễn đứng trên vị trí lãnh đạo, làm quan một nhiệm thì phải tạo phúc phương, tôi thường xuyên nghĩ, muốn làm một vị quan tốt, trước tiên phải làm một người tốt, sinh mạng của người ta có hạn, làm quan cũng có nhiệm kỳ, chúng ta cả đời không thể tầm thường xoàng xĩnh được, ai cũng muốn để lại thứ gì đó cho đời sau, người làm quan chúng ta không thể không làm gì, nếu đã muốn để lại chút gì đó cho Bình Hải, người ở đâu thì làm việc đó, phải làm tròn trách nhiệm, đừng lãng phí tài nguyên của đảng và quốc gia, đừng cô phụ sự tín nhiệm của người dân, đừng là tội nhân của quốc gia!"

Hiện trường lại vang lên tiếng vỗ tay.

Kiều Chấn Lương nói: "Chức vị không quan trọng ở lớn hay nhỏ, làm việc cũng không quan trọng là lớn hay nhỏ, chúng ta là một tập thể, không thể mỗi người đều làm đại sự được, mỗi người đều có phân công, cố gắng ở mỗi một vị trí phát huy ra lực lượng lớn nhất của chúng ta!"

Thời gian kế tiếp giao cho Tống Hoài Minh, Tống Hoài Minh vẫn nói về vấn đề cải cách xí nghiệp quốc doanh vừa và nhỏ. Tống Hoài Minh bắt đầu từ hiện trạng của xí nghiệp quốc doanh vừa và nhỏ trong tỉnh Bình Hải tới hiện tượng khiếu oan ngày càng nghiêm trọng của các công nhân viên chứ, ý kiến của y bắt đầu từ Nam Tích, lấy Nam Tích làm nơi thí điểm cải cách, căn cứ vào tình huống thực tế để tiến hành điều chỉnh, rồi đẩy kinh nghiệm thành công ra toàn tỉnh.

Tống Hoài Minh nói xong, tất cả mọi người lâm vào trầm mặc, Kiều Chấn Lương cầm chén trà lên uống một ngụm rồi nói khẽ: "Hoài Minh, Nam Tích làm nơi thí điểm cải cách xí nghiệp quốc doanh vừa và nhỏ thì tôi đồng ý, nhưng anh định cần bao nhiêu thời gian?"

Tống Hoài Minh nói: "Ít thì nửa năm, dài thì một năm, thái độ thi hành cải cách xí nghiệp quốc doanh vừa và nhỏ trong phạm vi toàn quốc của quốc vụ viện Trung ương đảng rất rõ ràng, mà trạng thái kinh doanh hiện thời của xí nghiệp vừa và nhỏ Bình Hải cho thấy những phương pháp quản lí trước đây đã không thích hợp với sự phát triển của thời đại hiện giờ. "

Bí thư Ủy ban kỷ luật Bình Hải Lưu Chiêu nói: "Từ những năm tám mươi tới nay xí nghiệp đã không ngừng cải cách. "

Tống Hoài Minh nói: "Chúng ta chắc cũng thấy, rất nhiều sự cải cách trước đây đều là không đến nơi đến chốn, không giải quyết được vấn đề của xí nghiệp từ căn bản, quốc vụ viện vì sao đặc biệt đề xuất thâm hóa cải cách xí nghiệp quốc doanh vừa và nhỏ? Là vì lĩnh đạo trên cao đã phát hiện được bệnh chứng trong cải cách, cải cách xí nghiệp cần phải thâm hóa chứ không phải là làm hời hợt ngoài mặt, xí nghiệp quốc doanh trước đây có ý nghĩ gì? Có nghĩa là bát sắt, có nghĩa là đảm bảo thu hoạch dù hạn hay lụt, điều chúng ta hiện tại phải làm chính là đập vỡ cái bát sắt này, để các công nhân cảm thấy có nguy cơ, chỉ cần có nguy cơ thì mới có thể thay đổi được ý thức về ưu và hoạn của họ, mới có thể khiến bọn họ thực sự liên hệ mật thiết vận mệnh của mình với vận mệnh của xí nghiệp. "

Bộ trưởng tổ chức Khổng Nguyên nói: ""Thâm hóa cải cách cũng cần một quá trình, chính sách của chúng ta là đúng, phương hướng của chúng ta là đúng, nhưng trong quá trình chấp hành phải cân nhắc tới cảm thụ của công nhân viên chức xí nghiệp, từ lúc lập nước tới nay, một số quan niệm của công nhân viên chức xí nghiệp đã được hình thành rồi, đập vỡ bát sắt của họ, bọn họ chắc gì đã chịu tiếp nhận. "

Tống Hoài Minh gật đầu nói: "Bộ trưởng Khổng nói đúng, cho nên mới quyết định để Nam Tích làm nơi thí điểm, căn cứ vào tình huống thực tế để điều chỉnh sách lược cải cách của chúng ta, sau đó lại thi hành ra toàn tỉnh. Hôm nay đề xuất, là muốn mọi người hợp mưu hợp sức, xem xem xí nghiệp quốc doanh vừa và nhỏ của Bình Hải chúng ta nên đi tiếp như thế nào. "

Kiều Chấn Lương cười nói: "Đồng chí Nãi Vượng phát biểu đi!"

Nếu đã bị Kiều Chấn Lương trực tiếp điểm danh, Tiêu Nãi Vượng cũng không thể tiếp tục bảo trì trầm mặc, y cười nói: "Trung ương đưa văn kiện xuống đã được một đoạn thời gian rồi, khi tôi ở Nam Võ cũng đã mở họp vài lần về chuyện này, nói thật lòng, lần cải cách xí nghiệp quốc doanh vừa và nhỏ này, điều mà quốc gia muốn không phải là chúng ta làm cho có, mà là phải phẫu thuật lớn, tôi không giấu mọi người, trước khi tôi đến, nhà máy túi sách ở Nam Võ đã từng làm nơi thí điểm, nhưng hiệu quả cũng không tốt, muốn thay đổi quan niệm cố hữu của công nhân viên chức xí nghiệp quá khó khăn, tỉnh trưởng Tống có câu nói rất đúng, cải cách xí nghiệp cần phải thâm hóa, bát sắt của xí nghiệp phải đập, trên thực tế cái mà chúng ta đập là bát sắc trong lòng chúng ta, chỉ có khiến bọn họ nhận thức được mình là chủ nhân của xí nghiệp, nhận thức được vận mệnh của xí nghiệp có liên quan trực tiếp tới mình, như vậy bọn họ mới có thể thật sự đầu nhập trăm phần trăm sự nhiệt tình vào xí nghiệp, cải cách xí nghiệp là thế tất phải làm. "

Kiều Chấn Lương gật đầu nói: "Thuốc này cần phải uống, nhưng vẫn phải nắm tốt chừng mực, không thể dùng thuốc quá liều được. "

Tống Hoài Minh cười nói: "Nam Tích lần này làm nơi thí điểm là đồng chí phó thị trưởng thường vụ Nam Tích Cung Kì Vĩ chủ động đề suất, loại tinh thần cải cách này đáng để đề xướng. "

Kiều Chấn Lương mỉm cười nói: "Cung Kì Vĩ cũng có chút can đảm. "

Cung Kì Vĩ tuy rằng can đảm hơn người, nhưng y chủ động xin đi giết giặc để Nam Tích làm nơi thí điểm cải cách vẫn khiến cả Nam Tích nổ tung, cơ hồ là đồng thời cuộc họp thường ủy tỉnh ủy diễn ra, mấy lãnh đạo chủ yếu của thành phố Nam Tích cũng đều tới văn phòng của bí thư thị ủy Lý Trường Vũ, thị trưởng Hạ Bá Đạt sắc mặt xanh mét, vừa vào văn phòng đã tức giận hét lên: "Anh ta sao có thể làm vậy được, tự tiện làm chủ! Tỉnh lý gọi tất cả phó thị trưởng được phân quản xí nghiệp tới, ai chẳng biết là nói về chuyện cải cách xí nghiệp quốc doanh vừa và nhỏ? Luận vị trí thì Giang Thành xếp trước chúng ta, người ta còn không nói gì? Luận về phát triển, Lam Sơn so với chúng ta thì tiên tiến hơn, vì sao người ta không nhận làm chuyện này? Cung Kì Vĩ làm cái gì vậy? Chuyện của Nam Tích Chúng ta còn chưa đủ nhiều à? anh ta có phải còn ngại Nam Tích chúng ta chưa đủ loạn hay không?" Cơn tức này của y là nhắm vào Cung Kì Vĩ, nhưng lại là nói cho Lý Trường Vũ nghe.

Lý Trường Vũ sau khi biết chuyện này cũng có chút buồn bực, gần đây chuyện quốc gia ra sức đẩy mạnh cải cách xí nghiệp quốc doanh vừa và nhỏ ai cũng biết, nhưng lại không có ai muốn làm tiên phong, tuy rằng Lý Trường Vũ cũng không ủng hộ cách làm của Cung Kì Vĩ, nhưng ở trước mặt những người khác y vẫn phải ủng hộ Cung Kì Vĩ, Lý Trường Vũ cười nói: "Lão Hạ, ngồi đi, Ngô Minh cũng tới rồi à?"

Hạ Bá Đạt căm giận ngồi xuống, Ngô Minh cười nói: "Tôi là bị thị trưởng Hạ kéo vào, anh ta nói có chuyện quan trọng muốn cùng nhau thương lượng, thì ra là chuyện này. " Ngô Minh rất giảo hoạt, y biết Lý Trường Vũ không thích mình, hiện tại tình cảnh của y ở Nam Tích cũng rất khó xử, y đang lặng lẽ hoạt động, tranh thủ một số chỗ.

Nếu ở Nam Tích tới mãn nhiệm kỳ thì y cũng sẽ không có quá nhiều phát triển.

Biểu hiện gần đây của Hạ Bá Đạt rõ ràng khác hẳn trước đây, từ khi Lý Trường Vũ đảm nhiệm chức bí thư thị ủy Nam Tích, tính toán của Hạ Bá Đạt hoàn toàn thất bại, hiện tại sách lược mà Lý Trường Vũ áp dụng với y rất giống với người tiền nhiệm Từ Quang Nhiên, cố ý nâng đỡ phó thị trưởng thường vụ để chèn ép y, ít nhất trong mắt của Hạ Bá Đạt cũng là như vậy, Lý Trường Vũ tuy rằng so với Từ Quang Nhiên thì khách khí hơn, luôn ra vẻ có chuyện gì cũng thương lượng với y, nhưng trong lòng lại rất khinh thường, bài xích y. Hạ Bá Đạt trước đây ẩn nhẫn và xử sự một cách trung dung, không phải bởi vì cái mà y muốn giành được là lợi ích chính trị, đối với y mà nói thì con đường chính trị của y đã tới điểm cuối rồi, tương lai của y cũng chỉ có thể giẫm chận tại chỗ, trừ phi kỳ tích xuất hiện, nếu không y không có bất kỳ chuyển cơ nào, con người ta một khi đã đến loại tình trạng này, tâm tính sẽ phát sinh biến hóa cực lớn, hiện tại Hạ Bá Đạt đã không còn cố kỵ gì nữa, y bắt đầu đi ngược ngôn luận vớt Lý Trường Vũ. Hạ Bá Đạt cho rằng, mình bất kể tư lịch hay là bối cảnh đều hơn hẳn Lý Trường Vũ, Lý Trường Vũ sở dĩ có thể ngồi trên vị trí ngày hôm nay là vì chui vào được chỗ trống trong cuộc đấu tranh của y và Từ Quang Nhiên.

*****

Hạ Bá Đạt đã không còn gì phải sợ, nếu trên chính trị đã không còn bất kỳ tiền đồ gì thì y sẽ ở vị trí của mình phát huy ra năng lượng lớn nhất, trong lý giải của Hạ Bá Đạt, phát huy ra năng lượng lớn nhất không phải là thật thà làm việc vì Nam Tích, làm việc vì người dân, mà là y muốn vận dụng quyền lực của mình đến mức tận cùng, nếu chỉ có thể bước được tới bước này, y sẽ phát huy quyền lực đang cầm trong tay đến mức lớn nhất, y không có gì phải sợ, y cũng không tham ô, cũng không nhận hối lộ, lý lịch của y rất trong sạch, lưng của y rất thẳng.

Hạ Bá Đạt rất muốn mượn sức Ngô Minh để hình thành một công thủ đồng minh, nhưng thằng ôn Ngô Minh này rất giảo hoạt, căn bản không có ý làm đồng minh với y, Hạ Bá Đạt cũng nhìn ra Ngô Minh không phải là một người hài lòng với hiện thực, y chắc đang tìm cơ hội.

Lý Trường Vũ bảo thư ký châm trà cho hai người, mỉm cười: "Tin tức của các anh linh thông thật, Kì Vĩ còn chưa trở về mà chuyện của anh ta ở Đông Giang các anh đã biết rồi. "

Ngô Minh thầm thở dài trong lòng, y cũng không muốn nhúng tay vào vũng nước đục này, y nhìn thấy rất rõ thế cục của Nam Tích, quan hệ giữa Lý Trường Vũ và Cung Kì Vĩ bền vững không gì phá nổi. Lý Trường Vũ tiếu lý tàng đao, nội tâm bụng dạ cực sâu, làm đấu tranh chính trị tuyệt đối là một tay hảo thủ. Cung Kì Vĩ là người làm được việc, dám làm dám chịu, sự phối hợp giữa hai người cực kỳ ăn ý, mà quan trọng hơn là, bọn họ đều là bí thư tỉnh ủy Kiều Chấn Lương sau khi trải qua khảo sát mà đề bạt, trong khoảng thời gian ngắn vị trí lãnh đạo của bọn họ sẽ không bị dao động. Huống chi dưới tay của bọn họ còn có tay hãn tướng Trương Dương, Trương Dương chẳng những là con rể tương lai của tỉnh trưởng Tống Hoài Minh, mà còn là con nuôi của phó thủ tướng Văn Quốc Quyền, quan hệ của hắn và bí thư tỉnh ủy Kiều Chấn Lương xem ra cũng rất không tồi, Ngô Minh mỗi khi nghĩ đến đây, trong lòng lại buồn bã, y cho rằng tiền đồ của mình ở Nam Tích rất xa vời, Hạ Bá Đạt đã được chú định là một bi kịch, sinh nhai sĩ đồ của y tất nhiên sẽ dừng lại ở Nam Tích. Cho nên y mới có thể ôm thái độ không sợ sệt gì, đột nhiên gà mái biến thành vịt, bày ra tư thế muốn ăn thua đủ với Lý Trường Vũ.

Ngô Minh sáng mắt sáng lòng, Hạ Bá Đạt nhiều lần tỏ ý với y, nhưng y thủy chung bất động, y còn trẻ tuổi, y còn có cơ hội, Nam Tích đã không còn thích hợp với y, y sẽ nhanh chóng làm ra chuyển biến, y sẽ không tham gia loại phân tranh chính trị không có ý nghĩa này.

Hạ Bá Đạt nói: "Bí thư Lý, chuyện trọng yếu như vậy Cung Kì Vĩ cũng không cần báo cáo với anh ư?"

Lý Trường Vũ thầm thấy buồn cười, sự nóng nẩy của Hạ Bá Đạt gần đây ai cũng có thể cảm thấy được, theo lý mà nói thì trạng thái này không nên xuất hiện trên người một lão bánh quẩy trên chính đàn như vậy, nhưng Hạ Bá Đạt rõ ràng đã tới thời mãn kinh -- thời mãn kinh chính trị, Lý Trường Vũ đã đoán trước được Hạ Bá Đạt về sau còn có thể sẽ gây cho mình không ít phiền toái, Lý Trường Vũ lắc đầu: "Chưa nói, anh ta là phó thị trưởng thường vụ, tôi không thích hợp can thiệp quá nhiều. "

Hạ Bá Đạt nói: "Bí thư Lý, chuyện này rất phiền toái dấy!"

Lý Trường Vũ cười rất thản nhiên, sở trường lớn nhất của người này chính là, bất kể trong lòng y có thoải mái hay không thì vẻ mặt vẫn rất thản nhiên, đây chính là phương thức xử sự mà y học được trong những năm nay, gần đây từ trên người bí thư tỉnh ủy Kiều Chấn Lương cũng học được một chút. Lý Trường Vũ cũng đang không ngừng tiến bộ, y vỗ vỗ cánh tay Hạ Bá Đạt, giả bộ rất quan tâm: "Lão Hạ à, gần đây can hỏa của anh vượng quá, có còn trẻ nữa đâu, gặp chuyện thì đừng có nóng vội, vạn nhất làm ảnh hưởng tới sức khỏe thì phải làm sao đây?"

Trong lòng Hạ Bá Đạt không tức giận như ngoài mặt mà y biểu hiện ra, y chủ yếu là muốn biểu diễn cho người khác thấy, nhưng nhìn thấy thái độ này của Lý Trường Vũ, y thật sự có chút tức giận rồi: "Bí thư Lý, chẳng lẽ anh không biết gần đây công nhân viên chức chạy đến tỉnh lý khiếu oan càng lúc càng nhiều ư? Hiện tại Cung Kì Vĩ chủ động yêu cầu để Nam Tích chúng ta làm thành thị thí điểm, dây không phải là muốn lửa cháy đổ thêm dầu ư? Đẩy mạnh cải cách xí nghiệp vừa và nhỏ của quốc gia, nói thì dễ nhưng làm thì khó lắm!"

Lý Trường Vũ cười nói: "Làm thì khó, vậy chúng ta chẳng lẽ có thể không làm ư? Cấp trên đã gửi văn kiện xuống, thi hành cải cách xí nghiệp quốc doanh vừa và nhỏ là việc phải làm, toàn quốc đều phải làm, anh cho rằng Nam Tích chúng ta có thể ngoại lệ ư?"

Hạ Bá Đạt nói: "Tôi không phải nói là không làm, nhưng cải cách cũng phải chú ý sách lược, chúng ta hiện tại vừa muốn làm khu cao tân, vừa muốn làm vận hội tỉnh, hội kinh mậu, chuyện này nối tiếp chuyện kia, không phải cứ tiến lên trước là có thể giành được hiệu quả, dục tốc bất đạt, trên lịch sử cải cách Trung Quốc đã xuất hiện rất nhiều ví dụ rồi. "

Lý Trường Vũ nói: "Mấy chuyện này có mâu thuẫn với thâm hóa cải cách xí nghiệp ư?"

Hạ Bá Đạt nói: "Bí thư Lý, Bình Hải có mười ba thành thị, vì sao người không không ra mặt? Người khác không muốn đi trước? người ta đều nhìn thấy trong đây tồn tại tranh luận và phiêu lưu, cải cách mở cửa không phải để khoe mẽ, là phải thực sự làm tốt được, thật sự mưu cầu lợi ích cho người dân!"

Lý Trường Vũ nói: "Cải cách dù sao cũng phải có người mở đường, tôi cho rằng đồng chí Kì Vĩ tranh làm trước, không phải là muốn khoe mẽ, Ngô Minh, anh thấy sao?"

Ngô Minh vẫn bảo trì trầm mặc, nhưng y cũng biết mình sớm muộn gì cũng sẽ bị gọi ra, cho nên trong lòng sớm đã liền bắt đầu cân nhắc nên nói như thế nào. Y cười nói: "Tôi thấy cấp trên lần này là muốn làm thật rồi, trong phạm vi toàn quốc thi hành cải cách xí nghiệp quốc doanh vừa và nhỏ là thế tất phải làm, người đi đầu khẳng định sẽ gặp nguy hiểm và mạo hiểm nhất định, nhưng là người đầu tiên đứng ra, dẫu sao cũng còn hơn là đi theo phía sau người ta. "

Hạ Bá Đạt nhìn Ngô Minh, trong ánh mắt tràn ngập vẻ không vui, con mẹ nó, quả nhiên là cỏ đầu tường.

Ngô Minh cười nói: "Nếu chúng ta là nơi thí điểm, chúng ta là thành thị đầu tiên thi hành cải cách xí nghiệp quốc doanh vừa và nhỏ, như vậy sự cải cách của chúng ta sẽ tràn ngập sự không thể biết trước, lãnh đạo tỉnh cũng sẽ ủng hộ chúng ta nhiều nhất, đồng thời cũng sẽ khoan dung hơn rất nhiều đối với chúng ta, chúng ta là người mở đường của Bình Hải, nhưng trong toàn quốc mà nói, chúng ta không phải là người đầu tiên, chúng ta còn có rất nhiều kinh nghiệm thành công có thể học tập, tôi cho rằng thị trưởng Cung chủ động xin đi giết giặc là chuyện tốt!"

Sắc mặt của Hạ Bá Đạt hoàn toàn xanh lét, vốn hi vọng kéo hắn tới đây làm đệm lưng, nhưng thằng chó này lại là dạng gió chiều nào che chiều đấy.

Lý Trường Vũ bật cười: "Ngô Minh nghĩ giống tôi, so với đi theo người khác mà học, không bằng chúng ta là người đầu tiên xông ra, cái mà cái cải cách chính là tinh thần dám đi trước vì thiên hạ, vừa rồi lão Hạ nói hiện tại chuyện trên đầu chúng ta đã rất nhiều rồi, nhưng anh cũng phải nhìn, xây dựng khu cao tân tồn tại cơ hội cực lớn, theo sự nhập trú của các xí nghiệp nổi danh quốc tế, sẽ cung cấp rất nhiều việc làm cho Nam Tích chúng ta, công nhân viên chức của xí nghiệp đều rất quan tâm tới bát sắt, ai cũng muốn được bảo đảm, không ai muốn cuộc sống của mình đầy mạo hiểm, nhưng nếu hiệu quả và lợi ích của xí nghiệp nhà nước không tốt, một xí nghiệp lỗ nặng thì lấy gì ra mà cam đoan công nhân viên chức giữ được bát sắt đây? Cho dù bát sắt vẫn còn, nhưng cơm nước lại thủy chung không được đầy bát, càng ngày càng ít, thậm chí biến thành trống không, bên cạnh là bát sứ, nhưng bên trong đầy thịt gà thịt cá, trân tu mỹ vị, anh muốn ăn, ư, được, trước tiên đập vơ cái bát sắt trong tay anh đi đã, anh nghĩ rằng mọi người sẽ làm thế nào?"

Hạ Bá Đạt im lặng không nói gì.

Lý Trường Vũ: Tôi tin chắc chắn sẽ có người giơ bát sắt trong tay lên rồi đập vỡ, sau đó sẽ ôm lấy bát cơm đầy thị trứng kia, tuy bát cơm đó tùy thời đều có thể vỡ, nhưng anh ít nhất hiện tại còn có thể được no bụng, muốn có cái ăn ư, vậy thì anh phải động não nghĩ cách xem làm thể nào để giữ cái bát trong tay mình, làm thế nào để cái bát sứ dễ vỡ trong tay mình biến thành bát sắt, bán đồng, thậm chí là bát vàng!"

Ngô Minh nói: "Bí thư Lý so sánh thật sự là rất sinh động!"

Hạ Bá Đạt mắng thầm Ngô Minh, không vỗ mông ngựa thì mày con mẹ nó bị nghẹn chết à? Hạ Bá Đạt nói: "Quan niệm cố hữu của công nhân viên chức của xí nghiệp quốc doanh không phải một sớm một chiều mà thành, muốn đập vỡ bát sắt của họ thì không dễ đâu. "

Lý Trường Vũ mỉm cười nói: "Không dễ thì mới khiến sự nghiệp của chúng ta biến thành có tính khiêu chiến, lão Hạ, chuyện này chỉ dựa vào một mình Cung Kì Vĩ thì không được, anh phải giúp anh ta đấy. "

Hạ Bá Đạt nghĩ thầm, anh muốn đẩy tôi xuống làm đệm lưng cho Cung Kì Vĩ ư? Không có cửa đâu! Hạ Bá Đạt thở dài nói: "Xem ra tôi thật sự đã già rồi!"

Cung Kì Vĩ Đông Giang Đông Giang, nhưng y đã đoán được chuyện lần này tất nhiên sẽ tạo thành sóng to gió lớn ở Nam Tích, vừa rồi khi báo cáo tình huống với bí thư thị ủy Lý Trường Vũ, Lý Trường Vũ đã tỏ thái độ rằng y muốn làm người đi dầu thì có chút liều lĩnh, dẫu sao thì trọng điểm công tác sắp tới của Nam Tích cũng không nên là chuyện này.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-1276)