Vay nóng Homecredit

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 0740

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 0740: Bạn cũ
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)

Siêu sale Shopee


Trương Dương nói: "Mọi người đều là người một nhà, có gì thì cứ nói thoải mái, đừng khách khí. "

Chu Tiếu Vân cười nói: "Trương Dương, tôi phát hiện phàm là nữ hài tử xinh đẹp đều là người một nhà với anh hết. "

Trương đại quan nhân cười ha ha, nói: "Trùng hợp, chỉ là trùng hợp. "

Kiều Mộng Viện nói: "Duval tiên sinh và phu nhân từ xa tới đây, tôi cũng không muốn làm mất nhiều thời gian của hai người, là như thế này, tôi ở Nam Tích mới giành được quyền sở hữu khu đất sân thể dục cũ, ở đây có bản vẽ mặt phẳng của khu đất này, tôi muốn ở trên khoảng đất này dựng lên một quảng trường dữ liệu hiện đại hoá, tôi hy vọng sau khi quảng trường Mộng Thần xây xong sẽ trở thành kiến trúc có tính tiêu biểu của thành phố Nam Tích, thậm chí là tỉnh Bình Hảimà, cho nên tôi đặc biệt muốn mời Duval tiên sinh đảm nhiệm thiết kế sư công trình. "

Duval nhìn nhìn Chu Tiếu Vân, hắn một thiết kế sư kiến trúc nổi tiếng thế giới, hợp đồng của Duval căn bản chính là nhận mãi không hết.

Kiều Mộng Viện nói: "Giá cả có thể thương lượng. "

Duval uống một ngụm cà phê, hắn không trực tiếp trả lời câu hỏi của Kiều Mộng Viện lại mà hỏi Trương Dương một câu: "Trương Dương, anh và Kiều tiểu thư có quan hệ gì?"

Kiều Mộng Viện nghe thấy câu này mặt không khỏi nóng lên, Duval này cũng quá bát quái rồi.

Trương Dương nói: "Bạn tốt!" Nói xong thằng ôn này lại bổ sung một câu: "Bạn đặc biệt tốt!"

Mặt Kiều Mộng Viện không khỏi đỏ lên, thế này không phải vẽ rắn thêm chân ư?

Trương Dương mỉm cười nhìn Kiều Mộng Viện, giống như cảm thấy hình dung vẫn chưa rõ ràng, lại chêm thêm một câu: "Giao tình đồng sinh cộng tử!"

Càng vẽ càng đen, Trương đại quan nhân tuyệt đối là cố ý.

Duval tuy rằng là người ngoại quốc thành thật, nhưng vẫn có thể hiểu được hàm nghĩa trong đây, hắn cười rất ám muội: "Trương Dương, tôi hiểu rồi, khó trách anh lại nhiệt tình như vậy! Kiều tiểu thư, cô và Trương Dương có quan hệ mật thiết như vậy thì tôi đáp ứng cô, thiết kế công trình này tôi sẽ làm, nhất định sẽ vẽ ra phương án thiết kế tốt nhất, hơn nữa làm miễn phí!"

Kiều Mộng Viện vui sướng vô cùng, cô ta thật sự không ngờ rằng Trương Dương lại có mặt mũi lớn như vậy. Kiều Mộng Viện biết Duval tuyệt đối không phải là thiết kế sư bình thường, danh sách chờ hắn thiết kế không biết có bao nhiêu, người tìm hắn nhờ thiết kế thường thường đều không để ý tới giá tiền, không ngờ Duval lại nể mặt mũi Trương Dương mà thiết kế miễn phí cho mình, đây không phải là một con số nhỏ, dựa theo giá thị trường mà Kiều Mộng Viện biết thì, phí thiết kế của Duval ít nhất cũng phải chiếm 10% giá xây dựng của công trình, cho nên Kiều Mộng Viện trong nhất thời vẫn không thể tin được đây là sự thật, bất giác liền ngây ra một thoáng.

Duval nói: "Có mang hợp đồng theo không?"

Kiều Mộng Viện gật đầu, Thì Duy vội vàng mở cặp tài liệu lấy ra hợp đồng đã thảo sẵn từ trước, Duval nhận lấy hợp đồng, trực tiếp giở tới tờ cuối cùng, sau đó ký tên của mình, rồi đưa lại hợp đồng cho Kiều Mộng Viện, mỉm cười nói: "Ngày mai tôi sẽ tới Nam Tích, xem cụ thể hoàn cảnh khu đất, phương án thiết kế tôi sẽ đưa ra trong thời gian ngắn nhất. "

Sau đó Duval đứng dậy cáo từ, từ Australia tới Trung Quốc, hắn đã mấy ngày nay rồi không được nghỉ ngơi tử tế, tất nhiên cảm thấy có chút mệt mỏi, hôm nay muốn ngủ sớm một chút, sáng mai còn phải tới Nam Tích bắt đầu công tác.

Vợ chồng Duval đi rồi, Thì Duy bật cười khanh khách, cầm túi giấy tờ đập vào vai Trương Dương: "Anh được đấy, quan hệ với Duval thân thiết như vậy!"

Trương Dương cười khổ nói: "Cô nhẹ tay một chút, đừng có hở tí là động tay động chân. "

Thì Duy nói: "Khai thật ra đi, anh và Chu Tiếu Vân đó có quan hệ gì?"

Trương Dương nói: "Tôi nói này, tư tưởng của cô sao xấu xa thế!"

Mày liễu của Thì Duy dựng ngược lên: "Anh nói ai xấu xa?" Cô ta cao giọng khiến sự chú ý của khách trong quán đều tập trung về phía này.

Kiều Mộng Viện gắt: "Hai người nói nhỏ một chút, làm cái gì vậy? Vừa gặp mặt là cãi nhau rồi. "

Trương Dương nói: "Tôi không thể có quan hệ bạn bè trai gái thuần khiết à?"

Thì Duy cười nhạt nói: "Anh ư? Tôi không tin, chó làm sao mà thôi ăn cứt được... "

Trương Dương nói: "Mộng Viện, cô nghe thấy không, cô ta ám chỉ cả cô đấy. "

Thì Duy: "Tôi không nói chị tôi. "

Kiều Mộng Viện nói: "Hai người cãi nhau thì đừng có lôi cả tôi vào, Thì Duy, hợp đồng ký rồi, chúng ta đi thôi. "

Trương đại quan nhân vừa nghe thấy vậy liền ngây ra: "Ê, đừng có thực tế vậy chứ, vợ chồng lên giường rồi thì ném bà mối ra đường, Kiều tổng chim hết cất cung nhanh quá đó. "

Kiều Mộng Viện cười nói: "Thì Duy mắng anh không sai, anh chính là miệng chó không mọc được ngà voi!"

Trương Dương cười nói: "Hôm nay tôi cao hứng, hay là hai chị em cô đi uống vài chén với tôi đi!"

Thì Duy nói: "Tôi không thể uống rượu!" Cô ta uống rượu vào là say, cho nên đối với rượu vô cùng kháng cự.

Trương Dương nói: "Tìm một chỗ thư giãn tí đi, sáng mai tôi phải rời khỏi Đông Giang rồi. "

Kiều Mộng Viện nói: "Được, anh giúp tôi một việc lớn như vậy, tôi mời anh tới Lam Ma Phương nghe ca nhạc. Gần đây nhóm nhạc Trăng Mới biểu diễn ở đó, bọn họ hát hay lắm!"

Trương Dương lắc đầu nói: "Không đi đâu!" Hắn trước đây đã vài lần tới Lam Ma Phương, cũng có duyên gặp mặt mấy lần với bà chủ Lương Tư, hơn nữa kể ra cũng khéo, cứ mỗi lần tới Lam Ma Phương là y rằng xảy ra chuyện không vui, Trương đại quan nhân vốn muốn thư giãn một chút chứ không phải là muốn tự tìm phiền phức. Tâm tính của hắn đã khác với trước đây rồi, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, loại không phiền phức không cần thiết này dính vào càng ít thì càng tốt.

Thì Duy nói: "Nếu không phải tới gặp Duval thì chúng tôi hiện tại đã ở đó rồi, đi thôi, nhóm Trăng Mới hát hay lắm, anh cũng nên đề cao một chút, không có việc gì làm là y rằng cứ đòi đi rượu chè gái gú cờ bạc, tố dưỡng cũng nên đề cao lên đi. "

"Ai rượu chè gái gú cờ bạc? Tôi nói này, cô đừng có nói những lời bới móc người ta như thế, cô đây gọi là phỉ báng đấy có biết không? Tôi nếu truy cứu trách nhiệm thì cô gặp phiền phức to đó. "

"Sặc! Tôi sợ anh à? Anh có gan thì kiện đi!"

Trương Dương đương nhiên sẽ không thực sự chấp nhặt với cô ta, hắn bỗng nhiên ý thức được Quách Chí Giang không tới, cười nói: "Tương hoa quả của cô đau?"

Thì Duy trợn mắt lườm hắn: "Liên quan gì tới anh?"

Kiều Mộng Viện cười cười kéo Thì Duy: "Đi, tôi mời hai người ăn khuya, đừng có cãi nhau nữa. "

Thì Duy nói: "Em đại nhân không chấp tiểu nhân. "

Trương Dương cười ha ha, nói: "Đàn ông không đấu với đàn bà. "

Thì Duy đang muốn phản bác lại hắn thì điện thoại đổ chuông, chính là Quách Chí Giang gọi điện thoại tới, Thì Duy tức giận nói: "Đã trễ thế này rồi còn gọi làm cái gì?"

Quách Chí Giang ở đầu dây bên kia sợ hãi nói: "Thì Duy, đến Lam Ma Phương nghe ca nhạc đi, nhóm Trăng Mới chín giờ là biểu diễn rồi.

"Khống có hứng! Tự anh đi mà nghe. " Thì Duy gác máy. '

Kiều Mộng Viện nói: "Tương hoa quả à?"Biệt danh này của Quách Chí Giang là bị Trương Dương đặt cho, hiện tại bạn bè xung quanh đều gọi gã là tương hoa quả.

Thì Duy nói: "Phiền chết đi được, cứ như là đàn bà ý, làm việc gì cũng không dứt khoát. "

Trương đại quan nhân ghé tới: "Tương hoa quả cũng không tồi đâu, cô đừng có mà chọn xương trong trứng gà. "

Thì Duy nói: "Cái đó còn phải xem so với ai, thôi không nói nữa, không sợ không biết hàng, chỉ sợ so hàng với hàng, nếu so với anh thì Quách Chí Giang thật sự là rất ưu tú. "

Trương Dương cười cười, Thì Duy nói: "Hay là chúng ta vẫn tới Lam Ma Phương đi, đừng để Quách Chí Giang chờ. "

Kiều Mộng Viện nói: "Tương hoa quả tính tình thật thà, em nếu không đi, cậu ta thực sự có thể chờ cả một đêm ở quán bar đó. "

Trương Dương nói: "Được, thanh toàn cho người ta, tôi cũng lâu rồi chưa gặp tương hoa quả. "

Bọn họ cùng nhau tới Lam Ma Phương, khiến Trương Dương bất ngờ là, Quách Chí Giang không phải một mình ở Lam Ma Phương, đi cùng gã còn có anh họ gã, Quách Chí Cường cùng với nữ cảnh sát Hongkong Từ Mĩ Ny, hiện giờ Từ Mĩ Ny đã là vợ chưa cưới của Quách Chí Cường. Trương Dương và Quách Chí Cường là lão bằng hữu, căn bản không ngờ thằng ôn này lại xuất hiện ở Đông Giang, hai người nhìn thấy đối phương, đều rất mừng rỡ.

Quách Chí Cường cười ha ha đi tới chỗ Trương Dương, Trương Dương cũng dang tay ra bước về phía gã, nhưng đi tới gần rồi Trương Dương lại đổi hướng, đi thẳng tới trước mặt Từ Mĩ Ny, ôm cô ta một cái rất nhiệt tình: "Mĩ Ny, gặp cô tôi rất vui. "

Từ Mĩ Ny vẻ mặt cũng tươi cười, Trương đại quan nhân lúc này mới gật đầu với Quách Chí Cường, còn chưa nói được câu nào thì Quách Chí Cường đã giơ tay lên đấm một cái vào tay Trương Dương, thằng ôn này xuống tay đương nhiên sẽ không xuất toàn lực, nhưng cũng đủ phân lượng. Rầm một cái, Kiều Mộng Viện đứng bên cạnh nghe thấy mà tim run bắn lên, nhưng thấy Trương Dương vẻ mặt vẫn như thường thì mới yên tâm, nhưng lập tức lại ý thức được, mình sao quan tâm hắn như vậy? Mặt không khỏi có chút nóng lên.

Quách Chí Cường cười nói: "Xú tiểu tử. Lão bà của tôi mà cậu cũng dám chiếm tiện nghi à!"

Trương Dương lúc này mới tóm lấy cánh tay hắn, hai người đồng thời dùng sức, đập mạnh vai vào nhau, Quách Chí Cường rên lên một tiếng: "Ôi, có cần dùng sức vậy không!" Thằng ôn này rõ ràng là chịu thiệt, Trương Dương cười ha ha: "Không dùng chút khí lực thì sao có thể thể hiện ra được tình hữu nghị cách mạng thâm hậu của chúng ta. "

*****

Quách Chí Giang cười cười đi tới trước mặt Thì Duy: "Tiểu Duy tới rồi đấy à!"

Thì Duy vẫn có chút không vui nói: "Đừng có tiểu Duy tiểu Duy, nghe buồn nôn quá đi!"

Quách Chí Giang không khỏi có chút xấu hổ, Kiều Mộng Viện giải vây giúp gã: "Tiểu Quách, cậu kệ nó, nó không nay không vui, nói chuyện dễ nổi nóng lắm!"

Thì Duy nói: "Đúng rồi, tốt nhất đừng ai để ý tới tôi!"

Mấy người ngồi xuống ghế, lúc này hiện trường vang lên tiếng vỗ tay như sấm, là nhóm nhạc Trăng Mới chính thức biểu diễn.

Quách Chí Cường gọi bia cho Trương Dương, hai người chạm cốc, một hơi uống cạn bia, Trương Dương bỏ một củ lạc vào miệng, nói: "Quách Chí Cường, cậu về từ lúc nào thế? Đào ngũ à?"

Quách Chí Cường cười nói: "Đào ngũ cái rắm, tôi là xin về nghỉ thăm thân, thanh minh cùng Mỹ Ny về quê cúng. "

Trương Dương nói: "Lúc nào về Quảng Châu?"

Quách Chí Cường nói: "Ngày mai, vốn kế hoạch của tôi là tới Nam Tích tìm anh, nhưng ở Giang Thành gặp Khương Lượng, hắn nói anh đi Tây Tạng rồi, tôi đoán rằng anh chắc chưa về ngay được, nhưng không ngờ anh lại đã về rồi. " Gã vẫy tay gọi hai chai bia.

Quách Chí Giang không uống rượu, ba cô gái thì đắm chìm trong tiếng nhạc. Quách Chí Cường và Trương Dương là đôi bạn rượu, hai người gặp nhau rất vui.

Trương Dương nói: "Hay là mai anh theo tôi tới Nam Tích chơi đi, sau khi tôi tới Nam Tích anh còn chưa tới đó mà. "

Quách Chí Cường nói: "Để lần sau đi, bộ đội và địa phương khác nhau, kỷ luật vô cùng nghiêm khắc, vả lại tôi đã mua vé máy bay rồi, sáng mai là bay. "

Trương Dương gật đầu, nhìn Từ Mĩ Ny: "Hai người dã quyết định rồi à?"

Quách Chí Cường cười rất sung sướng: "Đã quyết định rồi, mẹ tôi còn tháo cả nhẫn cưới của bà đưa cho cô ấy rồi. "

Trương Dương nói: "Vậy cô ấy cho anh cái đó chưa?"

Quách Chí Cường cười hắc hắc nói: "Anh đúng là chẳng có lòng tốt gì cả, cái gì cũng muốn hỏi, nói chung bất kể là trên sinh lý hay là trên tâm lý thì cô ấy đều là chị của anh rồi. " Mặt thằng ôn này trước giờ đều rất dày, đã qua nhiều năm nhưng vẫn không thay đổi.

Trương Dương mỉm cười, cần cốc lên chạm với hắn, hai người uống rất sảng khoái, một hơi là cạn.

Quách Chí Cường nói: "Tôi nghe nói anh cũng đã đính hôn với Sở Yên Nhiên rồi à?"

Trương Dương nói: "Đính hôn rồi, có điều cô ấy hiện tại đang bận việc, chúng tôi tạm thời mỗi người một nơi. "

Quách Chí Cường nói: "Như vậy mới tự do chứ, nhân lúc còn chưa kết hôn nhiều hưởng thụ cuộc sống thêm đi. "

Khi hai người đang nói chuyện, Kiều Mộng Viện liếc về phía này, Trương Dương cười cười.

Kiều Mộng Viện nói: "Hai anh thầm thì nói cái gì đó?"

Quách Chí Cường nói: "Không nói gì cả!"

Vừa hay bài hát kết thúc, Thì Duy cũng quay đầu lại: "Nhìn bộ dạng lén lút của hai anh, khẳng định không phải đang nói chuyện gì tốt cả!"

Trương Dương nói: "Quách Chí Cường đang nói về hạnh phúc của anh ta với Mĩ Ny, tôi vốn cho rằng cô là một nữ công an Hongkong đầu óc tỉnh táo, chính nghĩa mười phần, nhưng cô vẫn bị thằng ôn này hủ hóa. "

Từ Mĩ Ny cười nói: "Đừng có nói xấu Chí Cường như vậy, con người anh ta rất tốt. "

Trương Dương nói với Thì Duy: "Nhìn xem nhìn xem, người ta cái này gọi là quan tâm săn sóc nhau, biết bảo vệ bạn trai của mình. "

Thì Duy nói: "Cái đó cũng phải xem là với ai, đối với anh, tôi là căm thù đến tận xương tuỷ, nhưng đối với Chí Giang thì tôi cũng biết bảo vệ anh ta. " Cô ta không ngờ chủ động nắm lấy tay Quách Chí Giang, Quách Chí Giang kích động đến nỗi mặt đỏ bừng lên.

Trương Dương cười cười, hành động của Thì Duy tựa hồ như đang thị uy với hắn.

Một khúc nhạn du dương vang lên, Từ Mĩ Ny kéo tay Quách Chí Cường xuống sàn nhảy, Kiều Mộng Viện cười cười vươn tay về phía Trương Dương: "Chủ nhiệm Trương, có nể mặt nhảy một điệu với tôi không?"

Trương đại quan nhân rất phong độ nắm lấy tay Kiều Mộng Viện: "Rất vinh hạnh!" Hai người đi xuống sân nhảy, Trương Dương ôm eo Kiều Mộng Viện, Kiều Mộng Viện rụt rè đặt tay lên vai hắn, hai người chậm rãi đung đưa theo điệu nhạc, Kiều Mộng Viện chủ động mời Trương Dương khiêu vũ là có nguyên nhân, ánh mắt của cô ta xuyên qua vai của Trương Dương nhìn Thì Duy, liền thấy Thì Duy và Quách Chí Giang ngồi ở đó, ánh mắt nhìn lên sân khấu của Thì Duy có chút mờ mịt.

Kiều Mộng Viện ý thức được ánh mắt đang nhìn mình của Trương Dương vô cùng nóng bỏng, nói khẽ: "Đừng nhìn như vậy!"

Trương Dương cười nói: "Được, tôi nhắm mắt lại, cô dẫn tôi nhé. "

Kiều Mộng Viện nói: "Thật ra người Thì Duy thích là anh... "

Trương Dương vẫn nhắm mắt lại: "Tôi cũng thích cô ta, có điều không phải là kiểu thích đó. "

Kiều Mộng Viện nói: "Tôi nhìn ra được. "

Trương Dương mở mắt ra, mỉm cười nhìn Kiều Mộng Viện, hỏi: "Nhìn ra cái gì?"

Kiều Mộng Viện nói: "Nhìn ra anh cả ngày cố ý chọc giận nó!"

Trương Dương nói: "Tôi là trêu cô ta cho vui thôi, cô ta tâm tính đơn thuần, tôi coi cô ta như em gái của mình vậy?"

Kiều Mộng Viện ý vị thâm trường nói: "Thực sự đơn giản như vậy ư?"

"Đương nhiên! Cô không tin à?"

Kiều Mộng Viện không nói gì.

Trương Dương nói: " Tôi nói thật đó, tôi thật sự là không có ý đồ gì khác với cô ta cả. "

Kiều Mộng Viện cười nói: "Đừng thề, trong những năm nay lời thề chẳng đáng giá một xu. "

Bọn họ nhảy xong liền quay về chỗ.

Trương Dương và Quách Chí Cường hai người uống nhiều bia như vậy, lúc này đều mót tè, hai người cùng nhau đi toilet, ở hành lang trước toilet, Trương Dương gặp Lương Tư, vốn muốn giả bộ như không thấy, nhưng Lương Tư liếc một cái liền nhận ra hắn, dịu dàng nói: "Chủ nhiệm Trương, ngài đến Lam Ma Phương mà sao không nói với tôi một tiếng. "

Trương Dương tránh không được, chỉ đành cười cười gật đầu với cô ta: "Lương tổng, tôi vừa tới, giờ mót quá, lát nữa nói chuyện nhé!"

Lương Tư cười cười gật đầu nói: "Mau đi đi, đừng nhịn quá làm hỏng hàng. "

Trương đại quan nhân trong lòng thầm buồn cười, đúng là người làm giải trí, nói chuyện cũng rất mạnh miệng.

Trương Dương vào trong toilet, không ngờ lại gặp một người quen, anh trai Lương Đức Quang của Lương Tư. Trương Dương trước đây cùng thằng ôn này phát sinh xích mích, lái xe đâm chết chó cưng của hắn, về sau nhờ Lương Thành Long ra mặt mới giả quyết được.

Lương Đức Quang nhìn Trương Dương, vẻ mặt có chút quái dị, Trương Dương và hắn đứng song song, Lương Đức Quang lại nhìn xuống phía dưới người Trương đại quan nhân.

Trương Dương nói: "Nhìn cái gì vậy? Anh biến thái thế!"

Lương Đức Quang tựa hồ nhớ ra rồi: "Lần trước chính là anh đã đâm chết con chó của tôi!"

Trương đại quan nhân gật đầu nói: "Đúng vậy! Là tôi. "

Lương Đức Quang trừng mắt lườm hắn một cái, có điều cũng không dám nói gì, chuyện lần trước đã qua lâu rồi, hắn lúc ấy muốn đòi Trương Dương một vạn đồng, nhưng không đòi được tiền mà còn bị Trương Dương dọa cho đái cả ra quần, về sau hắn lại tìm em gái nhờ ra mặt, nhưng lại bị em gái mắng cho một trận, Lương Đức Quang tuy rằng là hạng chẳng ra gì, nhưng hắn cũng biết mình không chọc vào được người ta, gan trừng mắt lườm thì có, có điều những hành động quá đáng khác thì hắn không dám.

Trương Dương cũng không định chấp nhặt với Lương Đức Quang, Lương Đức Quang chỉ là một đống bùn nhão, nếu anh đạp hắn, cho dù là đạp cho hắn nát rồi thì chân mình cũng dính bẩn, chẳng có ý nghĩa gì cả, mà huống chi hiện tại còn đang ở địa bàn của Lương Tư.

Khi ra bên ngoài rửa tay, Lương Đức Quang lại từ trong gương trừng mắt lườm hắn một cái. Trương Dương thầm buồn cười, thằng ôn này đúng là một kẻ tiểu nhân.

Khi Lương Đức Quang xoay người rời đi, bỗng nhiên có một thiếu niên mặc áo sơ mi đụng vào hắn. Lương Đức Quang vốn đã tâm tình không tốt, há miệng chửi: "Con mẹ mày mù à!" Nhưng còn chưa hết câu thì đột nhiên cảm thấy bụng mát lạnh, sau đó người hắn mềm oặt ngã xuống đất.

Trương Dương từ trong gương nhìn thấy Lương Đức Quang đột nhiên ngã xuống đất, cũng giật nảy mình, hắn xoay người lại, nghe thấy chung quanh truyền đến tiếng kinh hô, bên dưới người Lương Đức Quang cũng chảy ra một dòng máu tươi.

"Giết người rồi!" Không biết là cô gái nào hét to, hiện trường quán bar lập tức rơi vào cảnh hỗn loạn

Trương Dương đi tới, lật người Lương Đức Quang lên, liền thấy bụng dưới của hắn đầy máu, Trương Dương vận chỉ như gió, điểm trúng mấy huyệt đạo trên người hắn, giúp Lương Đức Quang cầm máu.

Hắn nhìn thấy thiếu niên mặc áo sơ mi đó nhân lúc hỗn loạn mà lẫn vào trong dòng người, Trương Dương hét lớn: "Mày đứng lại đó cho tao!"

Thiếu niên đó cúi đầu, chen vào trong dòng người, Quách Chí Cường cũng cách đó không xa, hắn chen tới xem là chuyện gì thì Trương Dương hét to: "Thằng mặc áo sơ mi màu sám kia kìa, bắt lấy nó!"

Quách Chí Cường vội vàng đuổi theo thiếu niên đó, thiếu niên đó liều mạng chen về phía trước, trong lúc chạy trốn đẩy ngã một cô gái, Quách Chí Giang xuất thân từ bộ đội đặc chủng, tố chất thân thể của hắn không giống người bình thường, chen tới cửa, thiếu niên đó cuối cũng cũng xông ra khỏi dòng người, co cẳng chay như điên tới ngã tư đường.

Quách Chí Cường giận dữ hét: "Mày đứng lại đó, nếu không tao bắn đấy!"

Thiếu niên đó vẫn không lên tiếng, vẫn chạy như điên về phía trước.

Quách Chí Cường nói nổ súng cũng chỉ để dọa nó, gã căn bản không mang theo súng, nhìn thấy thiếu niên đó chạy như điên, Quách Chí Cường mắng: "Con mẹ nó!" Rồi vội vàng đuổi theo.

Thiếu niên vì hốt hoảng nên không nhìn đường, nên chẳng may chẳng vào đúng giữa đường cái, một chiếc xe Santana đang phóng như điên không kịp phanh, rầm một tiếng đâm trúng người nó, thân thể của thiếu niên bay ra ngoài cả chục mét, dao trong tay keng một tiếng rơi ra đất.

*****

Quách Chí Cường cũng không ngờ chuyện lại diễn biến thành như vậy, gã vội vàng lao tới bên cạnh thiếu niên đó, nhìn thấy thiếu niên đó sắc mặt tái nhợt, trên người chảy không ít máu, đang oán hận nhìn gã. Khuôn mặt này vẫn còn chưa hết nét trẻ con, rõ ràng là học sinh trung học. Quách Chí Cường có chút hốt hoảng, hắn lớn tiếng hô: "Xe cứu thương, mau gọi xe cứu thương. "

Trương Dương theo sau chạy tới, hắn đi tới bên cạnh thiếu niên đó, đầu tiên điểm huyệt cầm máu cho nó, hắn cũng không ngờ kẻ giết người lại là một thằng nhóc còn chưa thành niên. Trương Dương cầm tay nó, nói: "Đừng sợ, xe cứu thương sắp tới rồi, cậu sẽ không sao đâu. "

Quách Chí Cường lẩm bẩm nói: "Rốt cuộc là con mẹ nó xảy ra chuyện gì vậy?"

Trương Dương nói: "Tôi cũng không biết, trước tiên cứu người đã rồi tính sau!"

Chuyện lần này khiến Trương Dương tổng kết ra một kết luận, Lam Ma Phương thực sự không phải là nơi tốt lành gì, mỗi lần hắn đến đây, hoặc nhiều hoặc ít đều xảy ra chuyện, hôm nay vốn không muốn đến, về sau lại đổi ý cùng Thì Duy tới đây, lại khiến hắn đụng phải vụ giết người này, hơn nữa kẻ giết người và người bị giết đều bị nguy hiểm tới tính mạng, cũng may là có hắn ở đây, giúp hai người họ cầm máu kịp thời.

Cảnh sát rất nhanh liền tới nơi, bọn họ trước tiên an bài cho Lương Đức Quang và thiếu niên đó vào bệnh viện để cứu chữa, Trương Dương đã kiểm tra giúp bọn họ, xác định hai người chắc không nguy hiểm tới tính mạng. Hắn và Quách Chí Cường ở hiện trường ghi khẩu cung, hai người bọn họ chỉ là gặp việc nghĩa thì giúp sức, trong chuyện này cũng không có bất kỳ hiềm nghi gì, ở hiện trường cũng có rất nhiều người có thể làm chứng cho vì bọn họ, cho nên cũng không gặp phải phiền phức gì.

Chuyện này khiến Quách Chí Cường cảm thấy rất không thoải mái, dù sao là vì hắn đuổi theo cho nên thiếu niên đó mới hốt hoảng không nhìn đường rồi bị xe đâm, bất kể điểm xuất phát là như thế nào, hắn cũng thấy mình có chút quan hệ, dù sao thằng bé đó cũng vẫn chưa thành niên.

Trương Dương vỗ vai hắn tỏ vẻ an ủi, cũng không nói gì.

Kiều Mộng Viện đi tới bên cạnh Trương Dương, đầy áy náy nói: "Đều do tôi, nếu không phải tôi đòi tới đây thì không gặp phải chuyện này. "

Trương Dương cười nói: "Có liên quan gì tới cô đâu? Là tôi tương khắc với Lam Ma Phương này, mỗi lần tới đây kiểu gì cũng gặp chuyện, về sau tôi nhớ rồi, gặp nơi này là đi vòng qua. "

Xảy ra chuyện này, tâm tình của mấy người đều có chút chán nản, tạm biệt nhau rồi ai về nhà nấy.

Kiều Mộng Viện nói khẽ: "Ngày mai tôi cùng anh tới Nam Tích. "

Trương Dương gật đầu, Kiều Mộng Viện tới Nam Tích chủ yếu vẫn là vì Duval, cô ta muốn dẫn Duval đi khảo sát thực địa, xem ra hắn cũng nên đi, không nên tiếp tục ở lại đây nữa.

Kiều Mộng Viện vốn định đưa Trương Dương về Nam Quốc Sơn Trang, nhưng hắn bảo cô ta và Thì Duy cứ về trước, còn mình bắt xe về sơn trang cũng được.

Nhìn thấy đèn nê ông của Nam Quốc Sơn Trang, Trương Dương thở phào nhẹ nhõm, tâm tình vốn đang tốt, tất cả đều bị chuyện này làm hỏng rồi.

Trương Dương còn chưa kịp xuống xe thì Hoàng Quân đã gọi điện thoại tới, có việc gấp muốn nhờ hắn hỗ trợ.

Giọng nói của Hoàng Quân lộ ra vẻ khẩn trương: "Trương Dương, lần này anh nhất định phải giúp tôi. "

Trương Dương nói: "Sao thế? Quán bar của anh lại xảy ra chuyện à?" Phản ứng đầu tiên của Trương Dương chính là chuyện này.

Hoàng Quân cười khổ nói: "Sao có thể vậy được, quán bar của tôi còn chưa mở cửa mà, là chuyện của con trai bạn tôi, nó đâm người, bản thân cũng bị xe tông, đã được đưa tới bệnh viện rồi, Trương Dương, anh nói sao cũng phải giúp tôi với, thằng bé này đáng thương lắm, nó là một đứa câm điếc, anh không phải là có người quen ở cục công an ư? Anh giúp tôi đi, nói sao cũng phải giữ tính mạng cho đứa bé này. "

Trương Dương vừa nghe thấy vậy liền ngây ra thiên hạ chuyện trong thiên hạ sao mà trùng hợp thế, em họ của Hoàng Quân chắc không phải là cái thằng bé đâm người ta ở Lam Ma Phương tối nay chứ? Trương Dương nói: "Anh nói rõ đi, nó đâu người ở đâu?"

Hoàng Quân nói: "Lam Ma Phương, tôi hiện tại đang ở bệnh viện nhân dân Đông Giang số một, cảnh sát cũng không nói cho tôi biết tình huống, còn thẩm vấn tôi suốt như tội phạm, tôi lo cho thằng bé này lắm, nó còn nhỏ, cho dù phạm tội thì cũng là vì xốc nổi thôi mà, Trương Dương anh giúp tôi một lần đi, anh có người ở cục công an, giúp tôi hỏi tình huống một chút. "

Trương Dương nói: "Anh chờ đó, tôi lập tức tới ngay. "

Trương Dương tới bệnh viện nhân dân số một Đông Giang, nhìn thấy Hoàng Quân đang đứng ở trước cửa phòng cấp cứu, bên cạnh còn có một nữ tử ăn mặc diêm dúa, chắc là người mà lúc trước đã gặp, Hoàng Quân nhìn thấy Trương Dương, vội vã đi tới chỗ hắn, cả người lộ ra vẻ vô cùng khẩn trương, giọng nói cũng run run: "Trương Dương, anh giúp nó với. "

Trương Dương nói: "Người đâu?"

Hoàng Quân chỉ chỉ vào khu ngoại khoa: "Đưa lên phẫu thuật rồi, nói là bị xe đâm, máu chảy ra cả hai bồn. "

Trương Dương đương nhiên biết chuyện không nghiêm trọng như vậy, hắn lúc ấy đã kiểm tra thương thế của thằng bé, tin chắc rằng nó không gặp nguy hiểm tới tính mạng mới rời khỏi, Trương Dương nói: "Nó là gì của anh? Gớm lắm, đâm Lương Đức Quang một nhát, nghe nói là thủng cả gan!"

Hoàng Quân nói: "Nó là con trai của một người anh em của tôi, cha nó là Phùng Hiếu Hổ. "

" Phùng Hiếu Hổ!" Trương Dương lẩm bẩm nhắc lại cái tên này, bỗng nhiên nhớ tới một người, vài năm trong hành động đả hắc của Đông Giang có đào ra được một đội xã hội đen, người cầm đầu chính là Phùng Hiếu Hổ, người này sau khi vào tù không lâu thì bị bệnh chết, chẳng lẽ người mà Hoàng Quân nói là hắn. Bối cảnh của Hoàng Quân xem ra vô cùng phức tạp, Trương Dương nghĩ đến đây không khỏi sinh ra cảnh giác, mình phải chú ý giữ khoảng cách với gã, chuyện trái với nguyên tắc nhất định không được làm.

Hoàng Quân cũng nhìn ra sự do dự của Trương Dương, hắn thở dài nói: "Trương Dương, tôi bởi vì chuyện của Phùng lão đại cũng phải vào tù hơn một năm, có điều thằng bé này không liên quan gì tới chuyện của cha nó cả, học tập cũng rất tốt, lại rất ngoan, tôi cũng không biết nó sao đột nhiên lại đi đâm Lương Đức Quang. "

Trương Dương nói: "Hoàng Quân, chuyện này thực sự không liên quan tới anh ư?"

Hoàng Quân lắc đầu.

Lúc này hai cảnh sát đi tới, nói với Hoàng Quân: "Hoàng Quân!"

Hoàng Quân xoay người lại: "Đồng chí cảnh sát, người đã được cứu chưa?"

Một gã cảnh sát nói: "Anh lại đây, chúng tôi còn có việc muốn hỏi anh. "

Hoàng Quân bất đắc dĩ đành đi theo.

Trương Dương nghĩ nghĩ một chút rồi vẫn gọi điện thoại cho cục trưởng công an khu Bạch Sa Loan Thắng Văn, Loan Thắng Văn sau khi nghe Trương Dương nói xong, y nói khẽ: "Trương Dương, chuyện này cậu đừng dính vào làm gì, Hoàng Quân đó không phải là hạng tốt lành gì đâu, máy đánh bạc của gã bị thu, quán bar cũng bị đóng cửa, nguyên nhân là có người tố cáo, mà người tố cáo hắn chính là Lương Đức Quang. "

Trương Dương ngây ra một thoáng: "Gì cơ?"

Loan Thắng Văn nói: "Thằng bé đó tên là Phùng Mãnh, sau khi cha nó bị bắt, vẫn là Hoàng Quân chiếu cố nó, khẳng định là Hoàng Quân tra được chuyện này do Lương Đức Quang làm, chắc nói gì đó với Phùng Mãnh cho nên nó mới đi trả thù. "

Trương Dương cũng khá hiểu con người của Hoàng Quân, hắn cho rằng Hoàng Quân rất nghĩa khí, chắc sẽ không đi lợi dụng một đứa bé.

Loan Văn Thắng nói: "Cái đám người lăn lộn xã hội này, đa số đều là bùn nhão, người làm cán bộ quốc gia như chúng ta tốt nhất đừng qua lại với bọn họ, để tránh dính bùn rồi rửa cũng không sạch. " Quốc gia khuyên Loan Thắng Văn.

Hoàng Quân lại giải thích hơn nữa ngày, cuối cùng cũng được phép rời khỏi, trở lại bên cạnh Trương Dương, hắn gọi kêu khổ không ngừng, nói: "Tôi trông giống tội phạm lắm à? Mà sao hỏi tôi cứ như là thẩm vấn kẻ trộm vậy!"

Trương Dương nói: "Chuyện trong quán bar của anh có máy đánh bạc là Lương Đức Quang tố cáo à?"

Hoàng Quân cắn cắn môi, hắn gật đầu nói: "Là hắn! Hắn ở chỗ tôi thua hơn chín ngàn, tìm tới tôi, bảo tôi nể mặt hắn, trả tiền lại, dm, cái bản mặt đó của hắn không đáng một xu, mà cứ tưởng mình hay lắm. Tôi lúc đó bảo hắn cút đi, không ngờ thằng chó này lại tới cục công an tố cáo tôi. "

Trương Dương nói: "Cho nên anh mới bảo người ta đâm hắn để trả thù?"

Hoàng Quân nói: "Anh đang hoài nghi tôi ư?"

Trương Dương nói: "Phùng Mãnh đang yên đang lành vì sao lại đi đâm Lương Đức Quang? Nó và Lương Đức Quang có mâu thuẫn gì?"

Hoàng Quân nói: "Tôi không biết, cùng cùng không nhắc với bất kỳ ai là Lương Đức Quang tố cáo chuyện của tôi, nó không thể nào biết được. "

Khi hai người đang nói chuyện thì Trương Dương nhìn thấy Lương Tư vẻ mặt buồn bã từ phòng bệnh bước ra, Trương Dương đánh mắt ra hiệu cho Hoàng Quân, hắn đi tới chỗ Lương Tư, Lương Tư đang thất thần, suýt nữa thì đâm vào Trương Dương, ý thức được phía trước có người, vội vàng dừng chân, ôm trán rồi thở hắt ra, nói: "Xin lỗi!" Lúc này mới nhìn rõ người đến là Trương Dương: "Là anh à!"

Trương Dương quan tâm nói: "Tình huống thế nào rồi?"

Lương Tư ảm đạm nói: "Vẫn đang cứu chữa, có điều bác sĩ nói chắc không nguy hiểm tới tính mạng, cám ơn anh đã hỗ trợ!" Tình huống lúc đó Lương Tư cũng đã biết, biết rằng cũng nhờ Trương Dương ra tay giúp đỡ đúng lúc, nếu không thì tình huống của anh trai cô ta chỉ càng xấu hơn.

Trương Dương nói: "Cô có biết thằng bé đó không? Nó vì sao lại tìm tới anh trai cô?"

Lương Tư lắc đầu.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-1276)