← Ch.0740 | Ch.0742 → |
Từ đằng xa một chiếc Audi màu đen lái tới đây, một nam một nữ từ trên xe bước xuông, nữ là chị gái của Lương Tư, Lương Hồng, nam là anh rể của Lương Tư Lưu Hiểu Trung, cục trưởng cục điện lực tỉnh. Nghe nói Lương Đức Quang bị thương, hai vợ chồng bọn họ cũng vội vàng từ nhà chạy tới đây, Lương Hồng nắm lấy tay em gái, chưa nói được câu nào thì đã rơi nước mắt, tuy rằng anh trai của họ chẳng ra gì, nhưng dù sao cũng là huyết mạch tương liên, cốt nhục tình thân không gì thay đổi được.
Ngược lại, Lưu Hiểu Trung trấn định hơn nhiều: "Khóc cái gì? Trước tiên đi thăm nó đã!"
Bọn họ đi rồi, Hoàng Quân bước tới bên cạnh Trương Dương, nhìn bóng dáng của Lưu Hiểu Trung rồi lạnh lùng nói: "Lưu Hiểu Trung!"
Trương Dương nói: "Anh biết y à?"
Hoàng Quân cười lạnh một tiếng, không nói gì, Trương Dương luôn thấy Hoàng Quân có chuyện giấu hắn, chuyện hôm nay tuyệt đối không đơn giản như bề ngoài. Hoàng Quân nếu đã không muốn nói thật thì Trương Dương cũng không muốn hỏi nhiều.
Điều mà Hoàng Quân lo lắng nhất chính là phía bệnh viện không chịu cố hết sức giúp Phùng Mãnh, nhưng căn cứ vào tình huống mà Trương Dương tìm hiểu được, phía bệnh viện đối với cứu trị hai người đều rất tận lực, trước 0 giờ tối hôm đó, kẻ giết người - Phùng Mãnh và người bị giết - Lương Đức Quang đều thoát khỏi tình trạng nguy kịch, khi Trương Dương nói tin tức này cho Hoàng Quân, Hoàng Quân cả người ngồi bệt ở ghế tại hành lang, hắn lần mò móc ra điếu thuốc: "Thoát khỏi tình trạng nguy kịch là tốt rồi, nếu thằng bé này có bất trắc gì, tôi cả đời này không được yên.. "
Trương Dương nói: "mạng thì giữ được rồi, nhưng chyện giết người sẽ không giải quyết dễ dàng như vậy đâu. "
Hoàng Quân nói: "Nó còn nhỏ, còn có cơ hội... " Nói xong hắn có chút mệt mỏi nhắm mắt lại: "Thằng bé này, rất giống Phùng lão đại, rất con mẹ nó có gan!"
Đêm hôm đó Trương Dương không được ngủ ngon, ngày hôm sau trên đường cùng vợ chồng Duval về Nam Tích, thằng ôn này ngồi trong xe của Kiều Mộng Viện mà mơ mơ màng màng ngủ, Kiều Mộng Viện nhìn thấy hắn đang ngủ, lặng lẽ dừng xe lại, tìm một cái chăn mỏng đắp lên cho hắn.
Vợ chồng Duval không ngồi xe của bọn họ, Cung Kì Vĩ đặc biệt bảo lái xe của mình chở họ về Nam Tích, xe Hồng Kỳ của Cung Kì Vĩ đi ngay sau xe của Kiều Mộng Viện. Nhìn thấy Kiều Mộng Viện dừng xe, chiếc Hồng Kỳ đó cũng dừng lại, Duval mở cửa xe nhảy xuống, ôm miệng rồi chạy tới ven đường nôn, Chu Tiếu Vân theo sau đỡ hắn.
Kiều Mộng Viện quan tâm đi tới hỏi: "Duval tiên sinh, anh không sao chứ?"
Duval lắc đầu, thở hắt ra rồi lại tiếp tục hắn xì mấy cái, hắn xua tay, nói: "Không sao, có thể là sáng sớm nay tôi ăn nhiều quá. "
Kiều Mộng Viện nhìn ra sắc mặt của Duval có chút tái nhợt, cô ta vốn định đánh thức Trương Dương dậy, khám giúp Duval, nhưng vợ chồng Duval đã lại lên xe rồi.
Khi bọn họ đến Nam Tích, trạng thái tinh thần của Duval tựa hồ đã tốt hơn một chút, Trương Dương trước tiên an bài cho bọn họ nghỉ ngơi ở nhà khách chính phủ thành phố, người ta mới đến Nam Tích, không thể ngay lập tức bắt người ta làm việc được.
Trương Dương bảo Kiều Mộng Viện chở hắn tới trụ sở thị ủy, có một số việc hắn cần báo cáo với Lý Trường Vũ, nhưng Trương Dương và Kiều Mộng Viện chia tay chưa được bao lâu thì nhận được điện thoại của phía khách sạn, Duval bị bệnh, hiện tại đang sốt cao, đã được đưa tới bệnh viện nhân dân số hai của Nam Tích để khám rồi.
Trương Dương vừa mới tới trước văn phòng của Lý Trường Vũ, đành quay trở lại tới bệnh viện nhân dân số hai Nam Tích, Trương Dương trên đường tới bệnh viện trước tiên gọi điện thoại chắc viện trưởng Chung Lâm, bảo y làm tốt công tác tiếp đãi Duval.
Khi Trương Dương tới phòng cấp cứu của bệnh viện nhân dân số hai Nam Tích, hỏi thăm nơi hạ lạc của Duval thì biết được Duval đã được chuyển tới phòng giám sát bệnh nặng, Duval tới bệnh viện không lâu thì xuất hiện hiện tượng khó thở, phía bệnh viện đang tiến hành cấp cứu.
Trương Dương căn bản không ngờ chuyện đột nhiên lại biến thành như thế này, lúc Duval ở tỉnh Đông Giang vẫn còn khỏe mạnh, sao đến Nam Tích đột nhiên lại biến thành như thế này, chẳng lẽ là bởi vì không quen khí hậu ư?
Trên đường tới phòng giám sát bệnh nặng thì gặp chủ nhiệm khoa tiết niệu Từ Quang Thắng, từ sau khi đại ca của y, tiền bí thư thị ủy Từ Quang Nhiên vì tham ô mà phải vào tù, Từ Quang Thắng trở nên có chút trầm mặc, điều này được biểu hiện rõ nhất là y rất ít khi liên lạc với người chung quanh, chuyện của đại ca khiến y không thể ngẩng đầu lên được, bình thường đi đường đều cúi đầu, nếu không phải Trương Dương gọi y, y thiếu chút nữa thì đi ngang qua Trương Dương.
Từ Quang Thắng ngượng ngùng nói với Trương Dương: "Trương Dương, đến bệnh viện có việc gì à?"
Trương Dương gật đầu, nói chuyện của Duval ra, Từ Quang Thắng Từ Quang Thắng nói: "Đi, tôi dẫn cậu đi. "
Hai người cùng nhau tới phòng giám sát bệnh nặng, nhìn thấy Chu Tiếu Nguyệt ngồi ở bên ngoài, vẻ mặt của cô ta vô cùng khẩn trương, ở bên cạnh có người phụ trách của khách sán đi cùng.
Nhìn thấy Trương Dương tới, Chu Tiếu Vân vội vàng bước về phía hắn: "Trương Dương, Duval vào đó lâu lắm rồi, tôi cũng không biết tình huống như thế nào!"
Trương Dương cười cười an ủi cô ta: "Cô đừng khẩn trương, trước tiên ngồi xuống đã, tôi giúp cô đi hỏi xem thế nào. " Chu Tiếu Vân gật đầu, nhưng bỗng nhiên cảm thấy đầu váng mắt hoa, thân thể mềm nhũn ngã xuống đất, Trương Dương vội vàng đỡ cô ta: "Cô không sao chứ?"
Liền thấy Chu Tiếu Vân sắc mặt tái nhợt vô cùng, che miệng ho khan kịch liệt. Từ Quang Thắng cảm thấy có chút không đúng hắn vội vàng gọi hộ sĩ tới, đưa Chu Tiếu Vân vào phòng bệnh nghỉ ngơi, lại sai người kiểm tra sức khỏe cho cô ta.
Trương Dương rất nhanh liền ý thức được tính nghiêm trọng của tình thế, Chu Tiếu Vân ngã bệnh, tiếp theo người phụ trách của khách sạn cùng đi với cô ta cũng bị bệnh, lái xe của Cung Kì Vĩ cũng vì sốt mà phải nhập viện. Mà tình huống lúc mới bắt đầu phát bệnh của những người này đều giống nhau, trước tiên bắt đầu từ sốt, sau đó nhanh chóng xuất hiện bệnh trạng cảm nhiễm đường hô hấp trên, trong khoảng thời gian ngắn bệnh tình gia tăng, hơn nữa quan trọng hơn là, giữa bọn họ đều từng tiếp xúc với bệnh nhân, người đầu tiên bị bệnh là Duval, sau đó là vợ hắn Chu Tiếu Vân, lái xe của Cung Kì Vĩ cũng từng có tiếp xúc với hai vợ chồng bọn họ, người phụ trách của khách sạn cũng vậy.
Bầu không khí trong phòng bệnh bỗng nhiên trở nên khẩn trương, Trương Dương và Từ Quang Thắng cũng được mời vào phòng quan sát, Trương đại quan nhân có chút bất đắc dĩ với việc này: "Tôi không sao mà. "
Phía bệnh viện nói có vẻ rất uyển chuyển: "Đây là vì nghĩ cho sức khỏe của lãnh đạo. "
Cùng với bọn họ tới phòng quan sát còn có viện trưởng Chung Lâm, y muốn làm tấm gương cho mọi người, Chung Lâm nói: "Hiện tại không ai có thể đảm bảo mình không sao, chủ nhiệm Trương, tôi hiện tại đã có thể kết luận bước đầu rằng đây là một loại bệnh truyền nhiễm cực kỳ nghiêm trọng, chỉ cần là người từng có tiếp xúc với bệnh nhân, trên cơ bản đều đã ngã bệnh. Tôi đã báo cho cục vệ sinh và trung tâm phòng chống bệnh tật, chúng ta phải đối đãi cực kỳ thận trọng. "
Trương Dương nhớ tới năm ngoái vào thời điểm giao mùa đông xuân ở Giang Thành cũng phát sinh bệnh dịch, lúc ấy mẹ hắn cũng đột nhiên bị bệnh, tính lây bệnh cũng rất mạnh, có điều về sau chứng minh được căn bệnh đó chỉ là một loại biến chứng bệnh độc cảm mạo, Trương Dương cũng nghiên cứu chế tạo ra phương pháp khắc chế, tình huống trước mắt cực kỳ giống lần trước, có điều từ tình huống trước mắt nắm được cho thấy, thế tới của bệnh dịch rất hung mãnh, so với lần trước hình như càng nghiêm trọng hơn, hơn nữa tốc độ phát bệnh của người bệnh và tốc độ cảm nhiễu đều vượt xa lần trước.
Chung Lâm vừa báo cáo lên cấp trên, vừa căn cứ vào hành trình của Duval để điều tra hắn rốt cuộc là bị lây bệnh ở nơi nào, chuyện sau khi được điều tra liền sáng tỏ dần dần, phía kinh thành cũng xuất hiện những ca bệnh tương tự, cho tới ngày hôm nay, kinh thành đã xuất hiện một trăm hai mươi mốt người bị bệnh tương tự. Bởi vì tạm thời không thể định tính được bệnh tình này, cho nên chưa công khai tuyên bố ra ngoài, cái này cũng xuất phát từ duy hộ sự ổn định của xã hội, tránh tạo thành tình tự khủng hoảng, trước mắt kinh thành đã đưa cơ chế báo động lên cấp hai.
Mà đồng thời vào lúc Nam Tích xuất hiện trường hợp lây nhiễm, các thành phố lớn như Thượng Hải, Quảng Châu, Hongkong đều đã bắt đầu xuất hiện đưa tin về trường hợp mắc bệnh này, tình thế trong khoảng thời gian ngắn chợt trở nên nghiêm trọng.
người mà Trương Dương nghĩ đến đầu tiên là Kiều Mộng Viện, trừ mấy người bọn họ ra, Kiều Mộng Viện cũng từng tiếp xúc với vợ chồng Duval.
Khi Kiều Mộng Viện nhận được điện thoại của Trương Dương, đang lái xe tới công trường sân thể dục cũ, công trình tháo dỡ đã được triển khai toàn diện, cô ta vốn định tới đó xem tình huống, Kiều Mộng Viện khi nhân điện thoại liền hắt xì một cái.
Trương Dương nói: "Cô không sao chứ?"
Kiều Mộng Viện nói: "Không sao! Anh sao vậy?"
Trương Dương kể lại tình hình thực tế cho cô ta, Kiều Mộng Viện sau khi hiểu rõ tình huống, rõ ràng cũng có chút kinh hoảng: "Sao đột nhiên lại như vậy?"
Trương Dương nói: "Tôi cũng không rõ lắm, căn cứ vào tình huống hiện tại nắm được, chắc là Duval bị lây khi ở kinh thành, cô đừng quản nhiều như vậy, mau đến bệnh viện nhân dân số hai đi, tôi hiện tại cũng không được ra, những người từng tiếp xúc với bệnh nhân như chúng tôi phải nằm viện quan sát, cô mau tới đi, vạn nhất xảy ra chuyện gì thì tôi ở bên cạnh cô cũng tiện chiếu ứng hơn. "
*****
Kiều Mộng Viện cắn cắn môi ừ một tiếng
Trương Dương lại nói: "Cô đừng có đừng hoảng hốt, lái xe cẩn thận một chút, hay là cô đỗ xe ở đó đi, tôi bảo nhân viên y tế tới đón cô. "
Kiều Mộng Viện nói: "Yên tâm đi, tôi thực sự không sao mà, tự mình lái xe được. "
Trương Dương vốn cho rằng lần này cũng giống như bệnh dịch ở Giang Thành năm ngoái, như không ngờ tình thế so với trong tưởng tượng của hắn thì càng nghiêm trọng hơn nhiều, buổi chiều hôm ấy viện trưởng Chung Lâm cũng sốt cao, lái xe của Cung Kì Vĩ bởi vì viêm đường hô hấp cấp tính, không cứu chữa được nên tử vong, đến tối hôm đó, những người từng tiếp xúc trực tiếp với bệnh nhân chỉ có Kiều Mộng Viện và Trương Dương là không có việc gì.
Hai người bọn họ đều phải ở lại bện viện để quan sát, bệnh viện số hai lâm thơi để ra hai phòng trống làm phòng quan sát, mang tiếng là phòng quan sát nhưng những người bọn họ đều đã bị cách ly rồi. Vào khu cách ly sớm nhất tổng cộng có bốn người, Trương Dương, Kiều Mộng Viện, Từ Quang Thắng, còn có một người là nhân viên phục vụ phụ trách dọn phòng cho vợ chồng Duval.
Do thiếu phán đoán chuẩn xác đối với bệnh tình, thiếu phương pháp trị liệu hữu hiệu, trước mắt phương án ứng phó chính là cách ly những người từng tiếp xúc mật thiết với người bị lây nhiễm, tránh cho tình hình bệnh dịch tiến thêm một bước mở rộng, đây cũng là phương pháp thông thường mà các thành thị khác trong nước áp dụng.
Phía Bệnh viện trang bị ti-vi, điện thoại cho bọn họ, bọn họ có thể thông qua ti-vi để xem tin tức, có thể thông qua điện thoại để liên hệ với bên ngoài.
Trương đại quan nhân từ lúc chào đời tới nay chưa từng gặp phải chuyện kỳ quái như vậy, mặc dù là bọn họ ở lại khu quan sát, như mỗi người đều phải đeo một cái khẩu trang to đùng, Từ Quang Thắng thành thật ngồi trong phòng, Trương đại quan nhân thì trước giờ là người không bao giờ chịu ngồi yên, lúc ban đầu còn thật thà ngồi trong phòng của mình, nhưng không lâu sau liền không chịu nổi, hắn lẻn ra ngoài, hộ sĩ của trạm hộ sĩ lập tức gọi lại: "Làm gì thế? Làm gì thế? Anh sao lại tự tung tự tác như vậy? Quay lại, quay lại!"
Trương Dương chỉ chỉ vào miệng mình: "Tôi có đeo khẩu trang mà!"
"Đeo khẩu trang thì sao? Đeo khẩu trang cũng không phải là không thể mắc bệnh, anh biết không, vừa rồi đã có một người chết rồi đó, anh không nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho người khác chứ!"
Trương Dương nói: "Tình huống của tôi tôi tự mình nắm rõ, tôi không có bệnh, tôi có sức miễn dịch đối với loại bệnh này. "
Tiểu hộ sĩ nói: "Tất cả người bị cách ly đều nói mình không bị bệnh, người say đều nói mình tỉnh, nhưng không phải anh nói là được, cái gì cũng phải chú ý tới chứng cớ khoa học. "
Trương Dương nói: "Bạn đầu là lưu viện để quan sát, hiện tại biến thành cách ly, tôi từ buổi sáng tới giờ đều ngồi ở đây, trừ đo nhiệt độ ra thì là ăn com, chẳng khác gì ngồi tù cả, hơn nữa, tôi tất cả đều bình thường. "
Tiểu hộ sĩ nói: "Mặc kệ anh, đây là quy định của cấp trên, cửa lớn đều bị khóa rồi, viện trưởng của chúng tôi cũng bị cách ly, ông ta cũng bị bệnh đấy!"
Trương Dương nói: "Tôi không ra ngoài, tôi đi dạo trong hành lang được không?"
Tiểu hộ sĩ nói: "Vậy anh lây bệnh cho những người khác thì sao?"
Trương đại quan nhân dở khóc dở cười nói: "Tôi hiện tại rất bình thường, tôi trước đây cũng là bác sĩ. "
"Anh á?" Tiểu hộ sĩ hiển nhiên không biết Trương đại quan nhân là ai.
Từ Quang Thắng nghe thấy động tĩnh cũng đi ra, y so với Trương Dương còn bịt kín hơn, nói với tiểu hộ sĩ: "Tôi nói này tiểu Lưu, phạm vi cách ly có phải nên mở rộng hơn một chút hay không, những người chúng tôi chỉ là trực tiếp hoặc là gián tiếp tiếp xúc với người bị lây nhiễm, cũng không có nghĩa là chúng tôi nhất định sẽ bị bệnh. "
Tiểu hộ sĩ nhận ra Từ Quang Thắng, đối với vị chủ nhiệm khoa tiết niệu này vẫn khá khách khí: "Chủ nhiệm Từ, đây là quy định trong viện, hiện tại viện trưởng Chung của chúng ta cũng bị bệnh rồi, lái xe của thị trưởng Cung bởi vì ngạt thở mà chết, toàn bộ bệnh viện ai ai cũng hoảng sợ, lãnh đạo của cục vệ sinh và trung tâm phòng chống bệnh dịch sau khi nghiên cứu đã đưa ra quyết định, tiến hành cách ly ngay tại chỗ tất cả những người trực tiếp hoặc là gián tiếp tiếp xúc với người bệnh, trên nguyên tắc thì không cho phép các anh ra ngoài. "
Từ Quang Thắng nói: "chúng tôi không được ra ngoài! Nhưng cũng không thể nhốt chúng tôi ở trong phòng, có phải nên cho chúng tôi không gian để hoạt động không?"
Trương Dương đi tới gần Từ Quang Thắng, Từ Quang Thắng nói: "Chủ nhiệm Trương, anh thế nào rồi. "
Trương Dương nói: "Tôi không sao!"
Từ Quang Thắng nói: "Tôi vừa liên hệ với phía bệnh viện rồi, chỉ cần là người từng tiếp xúc trực tiếp với người bị lây nhiễm, trên cơ bản đều phát bệnh trong hai mươi tư tiếng đồng hồ, trước mắt không có ngoại lệ. "
Trương Dương nói: "Theo như lời anh nói, chúng ta ít nhất phải ở lại viện hai mươi tư tiếng đồng hồ ư?"
Từ Quang Thắng cười khổ nói: "Không biết, dù sao hiện tại tình hình có thể biết được cũng chỉ có chừng ấy, còn lúc nào thì giải trừ cách ly, còn phải đợi tình huống giám sát của bên ngoài. "
Tiểu hộ sĩ yêu cầu bọn họ đi đo nhiệt độ cơ thể, nhiệt độ cơ thể của Trương Dương và Từ Quang Nhiên đều rất bình thường, có điều nhiệt độ cơ thể của Kiều Mộng Viện đã lên cao, nhiệt độ cơ thể của cô ta trong khoảng thời gian ngắn đã đạt tới 39°C, tiểu hộ sĩ vội vàng thông tri cho bác sĩ, nhưng khi cô ta đang thông tri cho bác sĩ thì Trương Dương đã vào phòng bệnh của Kiều Mộng Viện, khi tiểu hộ sĩ phát hiện ra thì đã không kịp ngăn cản hắn nữa rồi.
Kiều Mộng Viện nhìn thấy Trương Dương tiến vào, có chút kinh hoảng che miệng mui: "Anh ra ngoài, anh mau ra ngoài đi!"
Trương Dương chẳng những không ra ngoài, ngược lại còn vào gần hơn, hắn đi tới bên cạnh Kiều Mộng Viện, cười nói: "Có lý nào người bệnh lại đuổi bác sĩ ra ngoài không?"
Kiều Mộng Viện túm chặt khẩu trang, cô ta co người vào trong chăn: "Trương Dương, tôi bị bệnh rồi, tôi bị truyền nhiễm rồi! Anh ra ngoài đi, tôi không muốn lây bệnh sang cho anh!"
Trương Dương nói: "Lão Đỗ còn chẳng lây được sang tôi, nói gì tới cô, yên tâm đi, tôi có sức miễn dịch đối với bệnh này. "
Kiều Mộng Viện nói: "Không thể nào, anh ngay cả bệnh gì cũng chưa biết mà. "
Trương Dương ngồi xuống cạnh giường, lúc này bác sĩ và hộ sĩ mặc quần áo cách ly đi vào trong phòng, người dẫn đầu là phó chủ nhiệm khoa hô hấp Trương Thu Linh, nhìn thấy Trương Dương không ngờ chạy vào trong phòng của Kiều Mộng Viện. Trương Thu Linh tính tình vốn có chút quái gở, không hay nói cười, cô ta cũng chẳng buồn quan tâm Trương Dương có chức quan gì, ở trong mắt cô ta bệnh nhân ai cũng như nhau, cô ta tức giận nói: "Anh làm cái gì thế? Điều lệ cách ly không phải đã nói với các anh rồi ư? Vì sao còn làm như vậy?"
Trương đại quan nhân căn bản không thèm để ý tới cô ta, hắn cầm mạch môn của Kiều Mộng Viện kiểm tra mạnh tượng của cô ta một chút, Kiều Mộng Viện tuy rằng trong lòng rất kháng cự, cô ta không muốn Trương Dương bị lây bệnh của mình, nhưng chuyện đã đến nước này thì cũng không còn do cô ta làm chủ.
Trương Thu Linh đi tới trước mặt Trương Dương: "Anh tránh ra đi, đừng làm ảnh hưởng tới việc chữa trị của chúng tôi. "
Trương Dương sau khi kiểm tra mạch tượng của Kiều Mộng Viện xong thì đứng dậy, nhường chỗ cho cô ta
Tiểu hộ sĩ họ họ Lưu hung hăng trừng mắt lườm hắn một cái, nói: "Tôi đã nói với anh bao nhiêu lần rồi mà anh vẫn chạy loạn, anh đây là vô trách nhiệm đối với sức khỏe và sinh mạng của mình, cũng vô trách nhiệm đối với sinh mệnh và sức khỏe của người khác. "
Trương Dương cười cười, một mình đi tới trước cửa sổ, nhắm mắt cảm ngộ sự bất đồng trong mạch tượng của Kiều Mộng Viện, hắn cơ hồ có thể kết luận loại bệnh này hoàn toàn bất đồng với loại bệnh ở Giang Thành năm ngoái, Trương Dương cẩn thận suy nghĩ, trong ký ức của hắn không hề có phương pháp cứu trị nào nhằm vào loại bệnh này, từ triều Đại Tùy cho tới hiện tại đã qua hơn một ngàn năm rồi, rất nhiều loại bệnh cũng theo thời gian mà không ngừng biến hóa, các loại bệnh hiện giờ trên thế giới so với trước đây thì thiên biến vạn hóa, cho dù thần kỳ như Trương Dương cũng không dám nói bất kỳ bệnh gì cũng có thể trị được, dưới dưới tình huống thiếu phương pháp trị tận gốc, lựa chọn duy nhất chính là trị liệu đối chứng.
Trên điểm này Tây y và trung y hiển nhiên giống nhau, Trương Thu Linh sau khi kiểm tra xong cho Kiều Mộng Viện liền ở ngay tại chỗ viết lại những điều cần chú ý, đồng thời cô ta cũng đề xuất muốn cách ly một mình Trương Dương, dù sao Trương Dương vừa rồi đã tiếp xúc gần gũi với Kiều Mộng Viện.
Trương Dương cười nói: "Cô không cần cách ly tôi, tôi giờ ở ngay đây, cô ta không phải là bị bênh ư? Tôi sẽ chiếu cố. "
Trương Thu Linh nói: "Anh cho rằng mình sẽ không bị lây bệnh ư?"
Trương Dương đầy tin tưởng nói: "Tôi chắc là có sức miễn dịch, tới bây giờ tôi vẫn không sao cả, chủ nhiệm Từ từng tiếp xúc với tôi, ông ấy cũng không sau. "
"Điều này chẳng chứng minh được gì?"
Trương Dương nói: ""Vạn sự vạn vật tương sinh tương khắc, y học cũng là đạo lý này, bất kỳ một loại tật bệnh nào trên đời đều có thể tìm được biện pháp khắc chế nó, cho dù là bệnh nan y cũng không phải là không có thuốc để trị, mà là chúng ta trước mắt chưa tìm được phương pháp chính xác. "
"Nghe có vẻ anh cũng hiểu rất nhiều!"
Trương Dương mỉm cười nói: "Cũng tàm tạm!" Hắn đưa phương thuốc mà mình đã viết trước cho Trương Thu Linh: "Giúp tôi mua chỗ thuốc này!"
*****
Trương Thu Linh nhìn nhìn phương thuốc đó, có chút kỳ quái hỏi: "Anh có giấy phép hành y không?"
"Có giấy phép hành y hay không không quan trọng, quan trọng là có khống chế được sự phát triển bệnh tình của bệnh nhân hắn không. Đúng rồi, chuẩn bị cho tôi một bộ dụng cụ sắc thuốc, tôi tự mình sắc!"
Sau khi mọi người rời khỏi, Trương Dương vẫn ở lại bên cạnh Kiều Mộng Viện, những lời dặn của Trương Thu Linh cũng không gì ngoài trị liệu đối chứng, thuốc hạ sốt, bổ sung thành phần chất lỏng trong cơ thể, dược vật kháng bệnh độc kháng khuẩn, loại phương pháp trị liệu này có chút vị đạo thả lưới toàn diện, thật ra trong nước có một số bệnh viện đối với vận dụng dược vật kháng sinh và kháng bệnh độc có chút tràn lan, khi gặp phải cảnh không bắt được bệnh, cứ vậy kê thuốc kháng sinh kháng khuẩn, nói chung là một loại bịt mắt. Bọn họ vừa đi, Trương Dương liền dừng truyền dịch, loại phương pháp trị liệu này có chút ý tứ mèo mù đâm chết chuột, chỉ tổ gây tổn hại đối với cơ thể người, hắn quyết định dựa theo phương pháp của mình để trị liệu cho Kiều Mộng Viện.
Trương Dương vươn tay ra sờ trán Kiều Mộng Viện, cô ta vẫn sốt rất cao, nhìn Trương Dương, vành mắt Kiều Mộng Viện đỏ lên, người ta khi sinh bệnh thường thường sẽ trở nên đặc biệt yếu ớt, cũng đặc biệt dễ cảm động, Trương Dương biết rõ cô ta đã sinh bệnh, còn mạo hiểm bị lây bệnh ở bên cạnh cô ta, trong lòng Kiều Mộng Viện cảm động vạn phần, môi cô ta giật giật, muốn lên tiếng.
Trương Dương lại cười nói: "Không cần phải nói gì cả, nhắm mắt lại, cô tưởng tượng một chút, mình đang ở trong mùa đông tuyết trắng bay tán loạn đi. "
Kiều Mộng Viện nhắm hai mắt lại, cô ta bắt suy nghĩ của mình tỉnh táo lại, nhưng đầu óc của cô ta lại loạn thành một mớ, cơn sốt cao khiến cô ta không thể trấn định.
Trương Dương nhìn Kiều Mộng Viện bởi vì phát sốt mà mặt trở nên đỏ rực, trong lòng cảm thấy thương xót, hắn tiềm vận nội lực, theo sự lưu chuyển của nội lực trong cơ thể, một cỗ âm hàn từ lòng bàn tay của hắn trào ra, âm sát Tu La chưởng, chỉ cần khống chế chưởng lực thỏa đáng thì sẽ không tạo thành bất kỳ thương tổn gì đối với cơ thể, ngược lại có thể mang tới hiệu quả hạ nhiệt độ vật lý.
Cảm giác mát lạnh xuyên qua da thịt trên trán Kiều Mộng Viện truyền vào, Kiều Mộng Viện cảm giác trán mình tựa hồ bị mở ra một khe hở, không khí trong lành không ngừng thổi vào trong đầu óc của mình, một bàn tay khác của Trương Dương nắm tay Kiều Mộng Viện, dùng phương pháp đồng dạng đưa nội tức thanh lương vào kinh mạch của cô ta, phương pháp hạ nhiệt độ bằng nội lực như vậy so với bất kỳ phương pháp hạ nhiệt độ vật lý nào đều hữu hiệu hơn, sau chừng một phút, Trương Dương đã thành công khiến nhiệt độ cơ thể của Kiều Mộng Viện hạ xuống còn 37. 2 °C, sau khi nhiệt độ cơ thể hạ, trạng thái của Kiều Mộng Viện lập tức tốt hơn rất nhiều, cô ta ngồi dậy, cầm lấy khăn mặt Trương Dương đưa để lau trán: "Tôi cảm thấy đỡ hơn rồi. "
Trương Dương cười nói: "Có tôi ở đây, cô sẽ không sao. "
Kiều Mộng Viện nói: "Trương Dương, anh thật sự có sức miễn dịch ư?"
Trương Dương nói: "chắc là như vậy, dù sao tôi đến bây giờ vẫn yên lành, có thể là thể chất của tôi tốt, sức chống cự đối với tật bệnh so với người bình thường thì mạnh hơn một chút. "
Kiều Mộng Viện nói: "Anh nếu biết phương pháp trị liệu tật bệnh thì có thể giúp nhiều người hơn!"
Trương Dương lắc đầu nói: "Tôi vừa rồi chỉ dùng nội lực để giúp cô hạ thấp nhiệt độ cơ thể, trên nguyên lý mà nói thì giống như là hạ nhiệt độ vật lý, hiện tại người bị bệnh nhiều như vậy, tôi không thể đối với mỗi người đều làm thế được, nếu làm vậy, không quá một ngày là tôi đã mệt chết rồi, còn nữa, nhiệt độ cơ thể của cô khẳng định còn có thể quay trở lại, trước khi tìm được phương pháp trị tận gốc, tôi không dám rời khỏi cô. "
Kiều Mộng Viện nghe Trương Dương nói nghiêm trọng như vậy, lại thở dài, không nói gì nữa.
Tiểu hộ sĩ đưa thuốc dược liệu đông y mà Trương Dương yêu cầu tới, nhìn thấy Kiều Mộng Viện đã ngừng truyền dịch, cô ta cả kinh nói: "Anh sao lại rút dây ra?"
Trương Dương nói: "Thuốc này vô dụng, có hữu dụng thì người khác sớm đã được trị khỏi rồi. "
Hắn đi tới trước mặt tiểu hộ sĩ nhìn nhìn đóng dược vật này, sau khi xác định là đúng lại nói: "Thuốc này tuy rằng không thể chữa khỏi loại bệnh này, nhưng có thể mang tới tác dụng hạ nhiệt độ và lưu thông khí huyết, cô nói một tiếng với phía bệnh viện, có nhiều thuốc thì cho người bệnh khác dùng trước đi. "
Tiểu hộ sĩ từ trong ngôn ngữ lộ ra vẻ không phục Trương Dương: "Cứ làm như mình là bác sĩ không bằng. "
Trương Dương cười nói: "Tôi là đại phu vườn!"
Trương Thu Linh cầm phương thuốc mà Trương Dương đưa đặc biệt tới thỉnh giáo chủ nhiệm khoa trung y Tào Phương Đạt, Tào Phương Đạt sau khi xem qua phương thuốc, nhận định phương thuốc này rất tiêu chuẩn, người kê đơn nhất định là một vị trung y trình độ cao siêu, mà khi y nghe nói người kê đơn không ngờ là chủ nhiệm Trương Dương của Ủy ban thể dục thể thao, liên tiếp nói hai câu bất khả tư nghị, càng khiến bọn họ cảm thấy bất khả tư nghị hơn là, Kiều Mộng Viện cự tuyệt truyền dịch, dưới điều kiện tiên quyết không dùng bất kỳ dược vật nào, nhiệt độ cơ thể của của cô ta đã hạ thấp.
Trương Thu Linh bởi vì chuyện này mà tới thỉnh giáo Từ Quang Thắng cho tới bây giờ cho tới bây giờ Từ Quang Thắng vẫn thành thành thật thật ở trong phòng cách ly, y cũng không xuất hiện bất kỳ bệnh trạng nào, nghe Trương Thu Linh nói xong chuyện này, Từ Quang Thắng nói: "Chủ nhiệm Trương tuy rằng trẻ tuổi, nhưng tạo nghệ trên y học tuyệt đối là nhất lưu, nếu anh ta đã kê đơn thì chúng ta cứ chiếu theo đó mà làm. " Từ Quang Thắng cũng hiểu rõ trình độ của Trương Dương.
Trương Thu Linh nói: "Nhưng anh ta ngay cả giấy phép hành y cũng không có, người như vậy có tư cách gì mà kê đơn? Vạn nhất chiếu theo đơn của anh ta mà trị cho người ta, xảy ra vấn đề thì làm thế nào?"
Từ Quang Thắng nói: "Trước mắt phương án trị liệu của chúng ta vẫn không có bất kỳ hiệu quả nào, đã chết một người rồi, Duval là tổng thiết kế sư của cảng Nước Sâu chúng ta, nếu xảy ra chuyện thì sẽ là ảnh hưởng quốc tế, Kiều Mộng Viện là con gái của bí thư Kiều, những người này nếu ai có sơ xuất gì thì chúng ta đều không gánh nổi trách nhiệm đâu.
Người có suy nghĩ như vậy không chỉ có một mình Từ Quang Thắng, bí thư thị ủy Nam Tích Lý Trường Vũ nghe nói Nam Tích đột phát tình hình bệnh dịch, cũng rất đau đầu, vợ chồng Duval, Kiều Mộng Viện, lai lịch của những người này y biết rõ hơn bất ai, lúc ban đầu Lý Trường Vũ còn chỉ cho rằng là một hồi bệnh truyền nhiễm bình thường, nhưng khi lái xe của Cung Kì Vĩ tử vong, y mới ý thức được tính nghiêm trọng của sự tình.
Một cuộc hội nghị khẩn cấp được mở ra ở phòng hội nghị nhỏ của thị ủy, nhân viên tham gia hội nghị ai nấy sắc mặt đều ngưng trọng, hội nghị vừa bắt đầu, đầu tiên do cục trưởng cục vệ sinh thành phố Nam Tích Tiếu Nam Sơn lên tiếng, Tiếu Nam Sơn trước tiên báo cáo một chút tình huống phát triển của bệnh dịch tại thành phố Nam Tích hiện tại, gã hắng giọng nói: "Cho tới một tiếng trước, thành phố Nam Tích chúng ta tổng cộng phát hiện bảy trường hợp lây nhiễm, một người tử vong, ba người bệnh nặng, ba người bệnh tình tạm thời ổn định, mười lăm người nghi ngờ bị truyền nhiễm, trước mắt đã cách ly toàn bộ, đối với những người từng tiếp xúc với người bị nghi ngờ bị lây nhiễm, áp dụng biện pháp cách ly ngay tại chỗ, bệnh dịch lần này tuy xuất hiện rất đột nhiên, nhưng là vì phát hiện đúng lúc, người bệnh không hoạt động trong phạm vi lớn, cho nên về phương diện không chế lây nhiễm chúng ta làm khá là hữu hiệu, căn cứ với phương án khẩn cấp của chúng tôi, tạm thời phong bế tòa nhà số ba của nhà khách chính phủ cùng với khu vực trong phạm vị hai mươi thước, đối với nhân viên công tác phụ trách khu vực này cũng áp dụng cách ly ngay tại chỗ. Trong quá trình đưa bệnh nhân tới bệnh viện nhân dân số hai, bởi vì thiếu hiểu biết cần thiết vì bệnh dịch, cho nên tạo thành khuếch tán trong phạm vi nhỏ, trước mắt bệnh viên số hai đặc biệt tách ra một khu vực, lầu tổng hội của phòng bệnh khoa bỏng cùng với sân sở tại đã trở thành khu cách ly, tất cả nhân viên y tế từng có tiếp xúc với bệnh nhân cũng đã vào khu cách ly để kiểm tra cách ly. "
Lý Trường Vũ nhíu mày, y lấy thuốc lá ra, châm một điếu, tuy rằng Lý Trường Vũ nghiện thuốc lá rất nặng, nhưng từ sau khi đảm nhiệm chức bí thư thị ủy Nam Tích, y rất ít khi hút thuốc ở nơi công cộng, cái này cũng là để giữ hình tượng của bản thân, chuyện hôm nay tới rất đột nhiên, khiến y cảm thấy trở tay không kịp, hết đường xoay xở.
Thị trưởng Hạ Bá Đạt nói: "Đồng chí Nam Sơn, rốt cuộc đã điều tra rõ đây là bệnh gì chưa?"
Tiếu Nam Sơn lắc đầu nói: "Căn cứ vào tình huống trước mắt mà chúng tôi nắm được, tình hình bệnh dịch lần này là tật bệnh cấp tính, người phát bệnh đầu tiên là vợ chồng Duval, trước đó Bình Hải của chúng ta không hề có bất kỳ ca bệnh nào, vợ chồng Duval từ Đông Giang tới Nam Tích, Duval là phát bệnh trên đường, cho tới bây giờ, vẫn chưa nhận được bất kỳ đưa tin về bệnh tình tương tự ở Đông Giang, Duval ngày hôm qua đến Đông Giang, trước đó là làm việc ở kinh thành, mà kinh thành từ ngày hôm trước đã bắt đầu xuất hiện ca bệnh, cho tới một giờ trước, đã xuất hiện một trăm chín mươi tám người bệnh, phía kinh thành cũng đã không ngừng gia tăng cấp độ phòng ngự tình hình bệnh dịch, trong hai ngày ngắn ngủn đã xuất hiện ba cấp báo động, trước mắt đã là báo động cấp một, thiết lập bệnh viện đặc biệt, các đơn vị toàn thành phố, thôn xa, khu xã, ủy hội và thôn ủy đều phối hợp với các cấp CDC làm tốt khống chế cách ly địa điểm tình hình bệnh dịch, trước mắt đường vào thủ đô cũng đã bắt đầu thiết lập trạm kiểm tra kiểm dịch. "
*****
Lý Trường Vũ nói: "Tình huống trước mắt của Nam Tích chúng ta như thế nào, thuộc cấp bậc gì?"
Tiếu Nam Sơn nói: "Tình huống trước mắt của Nam Tích đã thuộc tình hình bệnh dịch cấp hai, loại bệnh này có tính truyền nhiễm rất mạnh, phát bệnh rất mau, quá trình mắc bệnh tiến triển nhanh chóng, chúng ta phải khởi động khẩn cấp chế phòng ngự tình hình bệnh dịch, ở hàng không dân dụng, quốc lộ, đường sắt, đường dài, trạm xe và các con đường giao thông quan trọng thiết lập điểm kiểm dịch, ở những nơi công cộng, phương tiện giao thông công cộng và địa khu phải tiến hành tiêu độc, trong trường học nếu phát hiện ca bệnh đáng nghi thì phải kiên quyết cho nghỉ học. "
Lý Trường Vũ gật đầu: "Lập tức khởi động cơ chế báo động cấp hai, cần phải chặn tốt con đường truyền nhiễm bệnh, trước khi chưa có phương án trị liệu hữu hiệu, chúng ta phải động viên toàn xã hội, tăng cường tri thức phòng dịch vệ sinh cá nhân, tránh để tình hình bệnh dịch khuếch tán thêm, còn nữa! Bảo các đơn vị cơ sở làm tốt công tác tư tưởng với người dân, tránh xuất hiện tình tự khủng hoảng xã hội. "
Lý Trường Vũ sau khi hạ lệnh, đồng chí của cục vệ sinh và các bộ môn có trách nhiệm tương quan lập tức đi chấp hành mệnh lệnh, trong hội trường chỉ còn lại mấy thường ủy thị ủy, mỗi một vị thường ủy trên mặt đều lộ ra vẻ đăm chiêu. Bí thư Ủy ban kỷ luật Mã Thiên Dực nói: "Tình huống của Thị trưởng Cung thế nào?"
Lý Trường Vũ thở dài nói: "Đã được đưa tới bệnh viện truyền nhiễm của Đông Giang nằm viện quan sát rồi, có điều tình huống của anh ta vẫn tốt, trước mắt không có bất kỳ dấu hiệu phát bệnh nào. "
Phó bí thư Thị ủy Ngô Minh nói: "Đông Giang trước mắt vẫn chưa đưa tin về bất kỳ ca bệnh nào, chẳng lẽ loại bệnh này cần có thời kỳ ủ bệnh, trong thời kỳ ủ bệnh không có tính lây bệnh, hoặc là tính lây bệnh rất thấp, chỉ sau khi phát bệnh, tính lây nhiễm mới mạnh, Duval này khi ở Đông Giang không phát bệnh, trên đường anh ta tới Nam Tích mới phát bệnh, những người khác trên cơ bản đều là bị lây từ hai vợ chồng bọn họ?"
Hạ Bá Đạt cười khổ nói: "Mời thần thì dễ mà tiễn thần thì khó, chúng ta đặc biệt bảo đồng chí Kì Vĩ đi mời anh ta, ai ngờ lại mời tới một ôn thần. "
Lý Trường Vũ nói: "Lão Hạ, không thể nói như vậy được, chúng ta cũng đừng trách người ta, Duval nếu biết mình bị bệnh thì cũng không tới đây đâu. "
Hạ Bá Đạt thấy mình nói sai rồi, y cười bảo: "Tôi không có ác ý, tôi chỉ là thấy việc này rất trùng hợp thôi. "
Lý Trường Vũ nói: "Năm ngoái khi tôi còn ở Giang Thành, Giang Thành cũng từng có một lần bệnh dịch, có điều bệnh dịch lần đó thì nhẹ hơn lần này nhiều!"
Ngô Minh nói: "Bí thư Lý nói vậy tôi cũng nhớ ra, lúc đó, là nhờ có một loại thuốc đặc biệt của nhà máy dược Giang Thành nên bệnh dịch mới chấm dứt. "
Lý Trường Vũ nói: "Đúng vậy, thuốc kháng bệnh độc lúc đó ra bao nhiêu bán bấy nhiêu!"
Các thường ủy có thể nghĩ đến chuyện thuốc kháng bệnh độc, người dân cũng có thể nghĩ đến, khi phía Nam Tích chính thức tăng tình hình bệnh dịch tới cấp hai, trên xã hội không thể tránh khỏi xuất hiện tình tự khủng hoảng, biểu hiện của tình tự khủng hoảng đầu tiên là tranh nhau mua thuốc, thuốc kháng bệnh đôc của nhà máy dược Giang Thành xông pha đi đầu trở thành mục tiêu được tranh mua.
Từ sau khi Cố Minh Kiện tiếp nhận nhà máy dược Giang Thành, kinh doanh sản xuất của nhà máy dược Giang Thành xuất hiện trượt dốc trên diện rộng, sau khi Thường Hải Thiên tạm rời cương vị công tác, tình huống của nhà máy càng trở nên họa vô đơn chí, tiếp đó là cán bộ trung tầng từ chức tập thể, càng khiến cho sản xuất của nhà máy dược cơ hồ là tạm dừng, một xí nghiệp xuất hiện vấn đề trên quản lý, giống như một người mắc bệnh nặng. Cố Minh Kiện giao nhà máy dược cho anh trai của Liễu Duyên là Liễu Quảng Dương quản lý, Liễu Quảng Dương căn bản chính là một tay ngang, trong thời gian ngắn đã khiến kinh doanh của nhà máy dược trở nên hỗn loạn.
Cố Doãn Tri chính là nhìn thấy điểm này, cho nên ông ta quyết định tự mình tới tiếp quản nhà máy dược Giang Thành.
Liễu Quảng Dương cũng nghe phong thanh, đúng vào lúc này, toàn quốc các nơi đều xuất hiện tình hình bệnh dịch, trước mắt loại bệnh này vẫn chưa được chẩn đoán rõ ràng, tạm thời bị định vị là viêm phổi, đúng vào lúc lòng người ở các nơi trên toàn quốc hoảng loạn, xuất hiện phong trào tranh nhau mua thuốc kháng bệnh độc do nhà máy dược Giang Thành sản xuất.
Liễu Quảng Dương nắm được cơ, nếu nhà máy dược Giang Thành ở vào lúc chưa tồn tại vấn đề sản xuất, trong phong trào lần này chắc sẽ thu được không ít lợi, nhưng bởi vì biến động của tầng quản lý dẫn đến sản xuất xuống thấp, hiện tại tồn lượng của thuốc kháng bệnh độc rõ ràng không đủ, cho dù là tăng ca sản xuất cũng không thể sản xuất được nhiều như vậy. Mắt thấy một cơ hội có thể thu được lợi nhuận như vậy nhưng lại không có thuốc để bán. Liễu Quảng Dương này bản sự khácthì không có, nhưng lại đặc biệt hẹp hòi, trước đây hắn cũng từng mở một hiệu thuốc nông dược, bán thuốc trừ sâu, bán cả thuốc thú y, hắn lại không muốn bỏ lỡ thương cơ, cho nên lén lút thuê một đơn vị sản xuât, sản xuất môt lượng lớn thuốc rễ bản lam, sau khi thay bao bì, lại bán ra ngoài. Chỉ đổi bao bì, một hộp thuốc có thể bán được hơn mười đồng, thuốc kháng bệnh độc của nhà máy dược Giang Thành thế là cuồn cuộn không ngừng chảy vào trong thị trường.
Mỗi khi phát sinh chuyện trọng đại, luôn sẽ chế tạo ra đủ loại người, chút thông minh vặt này của Liễu Quảng Dương lại được thể hiện một cách vô cùng nhuần nhuyễn trong sự kiện lần này.
Phong trào tranh nhau mua thuốc trên xã hội đợt này nối tiếp đợt kia, trước tiên là mua thuốc kháng bệnh độc, rồi đến thuốc trung dược kiểu như rễ bản lam, rồi cuối cùng là các loại thuốc cúm, dược vật kháng bệnh độc trở nên cung không đủ cầu, nhiệt kế, khẩu trang, giấm trắng, chỉ cần là thứ mà anh có thể nghĩ đến, người dân đều có thể nghĩ đến.
Cái hay nhất của cách ly là không chịu sự ảnh hưởng và khốn nhiễu của người xung quanh, Trương Dương ở hành lang nổi lửa sắc thuốc Đông y, bác sĩ và hộ sĩ của khu bệnh, thật ra cũng giống như những nhân viên bị cách ly, bọn họ cũng không thể câu thông với bệnh ngoài, bởi vì nhân viên y tế đồng thời cũng bị cách ly. Trừ cách ly và kiểm tra tất yếu ra thì Kiều Mộng Viện không hề tiếp nhận bất kỳ sự trị liệu nào từ phía bệnh viện, cô ta uống thuốc Đông y mà Trương Dương tự tay sắc, nhưng bệnh tình của Kiều Mộng Viện lại là một trong những người ổn định nhất, dưới sự chiếu cố và quan tâm của Trương Dương, nhiệt độ cơ thể của Kiều Mộng Viện đã khôi phục bình thường, nhưng bệnh trạng ho khan va hắt xì vẫn chưa dứt hẳn.
Càng thần kỳ hơn là, Trương Dương thủy chung ở bên cạnh Kiều Mộng Viện nhưng hắn lại không bị làm sao cả, tất cả nhân viên y tế đều bắt đầu tin rằng, tố chất thân thể của vị chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao này thật sự rất không tầm thường, hắn tám chín phần mười là có sức miễn dịch.
Tiểu hộ sĩ cũng đã dám tới gần Trương Dương nói chuyện: "Anh thực sự biết khám bệnh à!"
Trương đại quan nhân cười toét miệng, nói: "Tôi đã nói rồi, tôi là đại phu vườn mà!"
← Ch. 0740 | Ch. 0742 → |