Vay nóng Tinvay

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 0743

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 0743: Bệnh đi như kéo tơ
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)

Siêu sale Shopee


Kiều Mộng Viện không mắng sai Trương Dương, thằng ôn này trị liệu là giả, đùa giỡn cô ta là thật, vừa rồi mượn việc trị liệu, ấn huyệt đạo ở chân Kiều Mộng Viện, bụng dạ khó lường khơi lên dục vọng thanh xuân chưa bao giờ nảy mầm trong lòng Kiều Mộng Viện, một đêm này Kiều Mộng Viện ngủ thật sự rất ngon, nhưng lại có một giấc mộng xấu hổ, trong mộng cô ta và Trương Dương thân thể lõa lồ quấn lấy nhau. Loại cảm giác này lại một lần nữa xuất hiện ở trong mộng của cô ta, Kiều Mộng Viện đột nhiên mở bừng mắt, nhưng phát hiện sắc trời vẫn tối, cô ta cả người đầm đìa mồ hôi, sờ sờ mặt mình, nóng tới dọa người, cô ta biết rằng, khẳng định không phải là bởi vì sốt, Kiều Mộng Viện ngồi dậy, đo nhiệt độ cơ thể, nhiệt độ cơ thể hơi cao, xem ra bệnh tình của cô ta lại tái phát rồi,

Kiều Mộng Viện nhìn nhìn đồng hồ trên tường, đã là bốn giờ sáng, cô ta không thể nào ngủ lại được nữa, mặc quần áo vào, ngồi trên giường, lặng lẽ nhớ lại tỉnh cành Trương Dương giúp cô ta túc liệu, khóe miệng lộ ra nụ cười ngọt ngào.

bệnh viêm phổi này hiện giờ đã tới mức khiến người ta sợ hãi. Nhưng Kiều Mộng Viện lại không hề cảm thấy sợ chút nào, cô ta biết, đây là vì có Trương Dương, là Trương Dương tạo cho cô ta cảm giác an toàn, Kiều Mộng Viện rơi vào trong hồi ức về chuyện xưa, cô ta nhớ tới Hứa Gia Dũng, một cái tên mà cô ta ép mình phải quên đi, khi cô ta còn là một thiếu nữ ngây thơ đã yêu Hứa Gia Dũng, Hứa Gia Dũng lúc đó anh dũng tiêu sái, là bạch mã vương tử trong lòng rất nhiều thiếu nữ, nhưng bởi vì người mà Hứa Gia Dũng thích là Tả Hiểu Tình, cô ta buồn bực không vui, về sau gia đình của Hứa Gia Dũng xảy ra biến cố, khiến cho bọn họ cuối cùng yêu nhau, một độ từng bàn đến chuyện hôn nhân, nhưng hắn lại ôm quá nhiều mục đích, muốn lợi dụng thế lực của Kiều gia để báo thù cho cha hắn, quan niệm môn đệ cố hữu khiến hắn ở trước mặt Kiều Mộng Viện thủy chung không ngẩng đầu lên được.

Cừu hận khiến Hứa Gia Dũng mất đi bản tính, cũng khiến bản tính của hắn dần dần lộ ra, Kiều Mộng Viện dần dần ý thích được mình không hiểu Hứa Gia Dũng, người mà cô ta yêu vốn không phải như thế này. Cũng chính từ ngày đó, tên gia hỏa đáng ghét Trương Dương từ từ bước vào trong nội tâm của cô ta, khác với Hứa Gia Dũng, hắn không có học lịch hiển hách như Hứa Gia Dũng, cũng không nói năng ưu nhã như Hứa Gia Dũng, rất nhiều lúc thậm chí còn có chút thô tục, hắn cũng chưa từng che giấu mục đích của mình, rất nhiều lúc, cố ý lợi dụng Kiều Mộng Viện để kích thích thần kinh mẫn cảm của Hứa Gia Dũng. Nhưng Kiều Mộng Viện không biết vì sao, từ sau khi hắn xuất hiện, vị trí của Hứa Gia Dũng ở trong lòng cô ta trở nên càng lúc càng mơ hồ, cho đến lúc Hứa Gia Dũng tử vong, Kiều Mộng Viện thậm chí không cảm thấy quá bi thương, mà hiện tại rất nhiều khuyết điểm trên người Trương Dương trong cảm nhận của Kiều Mộng Viện lại trở nên càng lúc càng đáng yêu, hắn giảo hoạt, hắn thô lỗ, hắn xung động, thậm chí hắn háo sắc, nghĩ đến đều khiến Kiều Mộng Viện mỉm cười vui vẻ.

Kiều Mộng Viện nhận thức được rõ ràng rằng cảm giác của mình đối với Trương Dương và Hứa Gia Dũng là hoàn toàn bất đồng, khi ở cùng một chỗ với Hứa Gia Dũng, cô ta sẽ vì lo lắng cho Hứa Gia Dũng, Hứa Gia Dũng có quá nhiều chuyện chôn chặt trong lòng, chuyện quan trọng hắn sẽ không nói ra, tình tự trầm muộn như vậy rất dễ lây sang người khác, Kiều Mộng Viện không có lúc nào là không lo lắng cho hắn. Còn Trương Dương thì khác, hắn cười vô tâm vô phế, hắn đang lợi dụng anh, nhưng lúc lợi dụng hắn lại có thể nói với anh một cách rất hợp tình hợp lý, tình cảm muôn màu muôn vẻ, háo sắc đến nỗi khiến người ta giận sôi lên, nhưng khi ở cùng với hắn, anh sẽ lại có mọt loại cảm giác an toàn mà kiên định, bất kể là gặp bất kỳ chuyện gì, anh tuyệt đối không phải lo lắng hắn sẽ bỏ anh mà đi, hắn cười trông rất vô lại, nhưng khi xảy ra chuyện thì hắn lại là một anh hùng, khi có nguy hiểm, bảo hộ con gái giống như là phản ứng bản năng của hắn.

Kiều Mộng Viện cuối cùng cũng ý thức được, mình trong bất tri bất giác đã yêu tên vô tâm vô phế này rồi, yếu rất sâu đậm, yêu rất thật lòng.

Cho tới giờ Kiều Mộng Viện vẫn đang lảng tránh tình cảm giữa cô ta và Trương Dương, bởi vì Hứa Gia Dũng đã làm thương tổn cô ta quá lớn, cô ta đối với tình cảm thậm chí nảy còn sinh cảm giác sợ hãi, có một độ muốn trốn vào phật môn. Trận bệnh này khiến Kiều Mộng Viện có đủ thời gian và không gian để nhìn lại, cô ta bỗng nhiên hiểu rõ, khi mình bắt đầu lảng tránh tình cảm, lại đã lặng lẽ yêu Trương Dương mất rồi. Thứ tình cảm này tràn ngập quá nhiều sự biến ảo mạt tắc, cũng tồn tại rất nhiều âm soa dương thác. Tình cảm của Trương Dương cũng xuất hiện thời kỳ bỏ trống trong một đoạn thời gian dài, mà khi đó Kiều Mộng Viện lại lựa chọn trốn tránh, hiện tại khi cô ta cuối cùng cũng hiểu được tình cảm của mình thì Trương Dương lại đã đính hôn với Sở Yên Nhiên rồi, Kiều Mộng Viện buồn bã thở dài, có lẽ giữa cô ta và Trương Dương đã chú định không đến được với nhau rồi.

Trương Dương nghe thấy tiếng thở dài này của Kiều Mộng Viện, hắn cả đêm cũng không dám ngủ, bởi vì lo lắng bệnh tình của Kiều Mộng Viện sẽ tái phát, đẩy cửa đi vào phòng Kiều Mộng Viện, nghe thấy tiếng bước chân của hắn, Kiều Mộng Viện bật đèn ở đầu giường lên, dưới ánh đèn mông lung, Kiều Mộng Viện đẹp tựa như ảo mộng, giống như vốn không thuộc về nhân gian này.

Trương Dương cười cười: "Vốn định nhân lúc cô ngủ làm chút chuyện xấu, không ngờ lại bị cô bắt cho hiện hình rồi. "

Kiều Mộng Viện cười nói: "Chỉ biết nói linh tinh. "

Trương Dương đi tới bên cạnh cô ta, vươn tay ra, Kiều Mộng Viện rất ngoan ngoãn dí trán tới, Trương Dương thử nhiệt độ cơ thể của Kiều Mộng Viện, lông mày không khỏi nhíu lại, nhiệt độ cơ thể của Kiều Mộng Viện lại lên cao rồi, bệnh tình hiển nhiên đã tái phát.

Kiều Mộng Viện nói: "Tôi vừa rồi mới đo xong, 38. 5 °C!"

Trương Dương gật đầu, loại bệnh này so với dự đoán của hắn thì khó đối phó hơn nhiều, hắn lo lắng Kiều Mộng Viện buồn bã, liền an ủi cô ta: "Từ từ sẽ qua thôi, cho dù là cúm sốt bình thường thì cũng không thể một ngày là khỏi. "

Kiều Mộng Viện cười nói: "Tôi chỉ cảm thấy đã làm liên lụy tới anh, anh là người một khắc cũng không chịu ngồi yên, hiện tại lại bởi vì tôi mà bị nhốt ở đây. "

Trương Dương nói: "Sao hai ta có chút như cùng chung hoạn nạn vậy nhỉ?"

Kiều Mộng Viện nói: "Anh liệu có từng nghĩ, nếu tôi cả đời cũng không trị khỏi được thì sao không?"

Trương Dương nói: "Sao có thể như vậy được? Cô hoài nghi y thuật của tôi đấy à?"

Kiều Mộng Viện nói: "Tôi chỉ hỏi vậy thôi, nếu tôi cả đời này không trị khỏi được thì sao?"

Trương Dương buột miệng nói: "Vậy thì tôi sẽ ở đây với cô cả đời!"

Tim Kiều Mộng Viện run lên, tuy rằng biết rõ điều mà Trương Dương nói là chuyện tuyệt đối không thể xảy ra, nhưng cô ta vẫn muốn nghe thấy câu này, cô ta lặng lẽ thể hội những lời nói khiến cô ta cảm động này, một lúc sau mới nói: "Nói đùa à, anh chiếu cố tôi, vậy còn thời gian đâu mà ở cùng với Sở Yên Nhiên?" Nói ra những lời này, Kiều Mộng Viện liền có chút hối hận, mình sao lại nói như vậyđược, những lời này chẳng phải là đã thổ lộ hết cả cõi lòng của mình ra rồi ư, thế này thì bảo cô ta về sau biết đối mặt với Trương Dương như thế nào?

Câu trả lời của Trương Dương khiến Kiều Mộng Viện tức giận vô cùng: "Vậy thì ở cùng nhau hết đi, tôi cũng chẳng ngại đâu!"

Kiều Mộng Viện giật mình nhìn, thằng ôn này quả nhiên làm được rất tốt bốn chữ mặtdày vô sỉ, vẻ mặt vẫn bình thản ung dung, giống như căn bản không hề cảm thây câu này của mình vô sỉ tới cực điểm, hoang đường tới cực điểm.

Trong lúc Kiều Mộng Viện đang kinh ngạc, thằng ôn này lại lớn mật thò tay vào trong chăn, túm lân chân ngọc của Kiều Mộng Viện, khi Kiều Mộng Viện ý thức được thì đã chậm, đang muốn rụt về thì Trương Dương đã nói: "Tôi giúp cô hạ nhiệt độ!"

Kiều Mộng Viện đỏ mặt nói: "Trước đây hạ nhiệt độ sao không phải như thế này!"

Trương Dương mỉm cười nói: "Từ chân lên dần thì càng hữu hiệu hơn!"

Buổi tối hôm nay đối với rất nhiều nhân viên y tế mà nói thì đều là một đêm không ngủ, dưới tình huống thiếu dược vật hữu hiệu, điều mà bọn họ có thể nào chỉ là trị liệu đối chứng, thực sự đối kháng với bệnh vẫn phải dựa vào sức miễn dịch của bản thân bệnh nhân.

Phía Nam Tích đối với tình hình bệnh dịch khống chế khá là hữu hiệu, trừ ba người bị lây nhiễm trong bệnh viện ra thì trên xã hội không hề phát hiện thêm một ca bệnh nào. Nhưng người bị lây nhiễm viêm phổi loại R tại các thành thị khác trong nước lại đang không ngừng gia tăng, kinh thành trong một ngày tăng thêm rất nhiều ca bệnh, số người tử vong cũng đã lên tới 9

Lý Trường Vũ trắng đêm không ngủ, y và mấy vị lãnh đạo chủ yếu của thị lý suốt đêm nghĩ phương án phòng chống bệnh, cùng với biện pháp ứng đối khẩn cấp của Nam Tích trong đoạn thời kì này. Đối diện với trận bệnh dịch đột nhiên ập tới này, thị trưởng Hạ Bá Đạt cũng biểu hiện ra sự phối hợp hiếm thấy, giữa y và Lý Trường Vũ lần đầu tiên phối hợp ăn ý như vậy.

Bầu trời ngoài cửa sổ đã nổi lên một tia mặt trời, bình minh sắp đến rồi.

Lý Trường Vũ châm một điếu thuốc, lại đưa bao thuốc lá cho Hạ Bá Đạt, Hạ Bá Đạt xua tay, Lý Trường Vũ nói: "Lão Hạ, anh về nghỉ ngơi đi. "

*****

Hạ Bá Đạt thở dài nói: "Không ngủ được, trong lòng mang chuyện lớn như vậy, khó chịu lắm!"

Lý Trường Vũ và y cũng có chung cảm thụ, thân là người lãnh đạo số một của Nam Tích, áp lực mà y phải chịu so với Hạ Bá Đạt còn lớn hơn nhiều.

Hạ Bá Đạt nói: "Nam Tích trong hai năm nay không ngừng xảy ra chuyện, trên chính trị, trên kinh tế, khó khăn lắm mới ổn định lại được một chút, thì lại có một trận bệnh dịch ập đến, toàn bộ Bình Hải chỉ có Nam Tích chúng ta là xảy ra bệnh dịch, ông trời đối với chúng ta thật sự là không tệ. "

Lý Trường Vũ cười khổ nói: "Đây cũng là chuyện không thể làm khác được, đã xảy ra rồi thì chúng ta cũng đừng nên than trời trách đất nữa, biện pháp khống chế trước mắt vẫn hữu hiệu, tình hình bệnh dịch không tiến thêm một bước mở rộng. "

Hạ Bá Đạt nói: "Vẫn chưa tìm được phương pháp trị liệu đúng bệnh, tình huống của kinh thành càng nghiêm trọng hơn, hiện tại trên toàn quốc đâu đâu cũng thần hồn nát thần tính, người dân ai nấy đều hoảng sợ. "

Lý Trường Vũ lại rút thêm một điếu thuốc.

Hạ Bá Đạt nói: "Anh cũng hút ít thôi, hút thuốc không tốt đối với hệ hô hấp dâu. "

Lý Trường Vũ cười nói: "Tôi vừa mới nghe nói, tất cả người bị viêm phổi loại R đều không hút thuốc. "

Hạ Bá Đạt nói: "Thật hay giả? Lời đồn à!"

Lý Trường Vũ nói: "Tôi cũng nghĩ là lời đồn, nhưng điều mà họ nói với tôi cũng có căn cứ, nói là phổi của người hút thuốc bị bị nhiễm quá nhiều khói, giống như là thịt hun khói vậy, còn người không hút thuốc, phổi là một khối thịt tươi, anh nói xem thịt tươi dễ hỏng hay là thịt hun khói dễ hỏng hơn?"

Hạ Bá Đạt nghe thấy quả nhiên cũng có vài phần đạo lý, thế nên liền bật cười.

Điện thoại trên bàn của Lý Trường Vũ vang lên, y cầm, người gọi điện thoại tới là cục trưởng vệ sinh Tiếu Nam. Tiếu Nam Sơn mang đến một tin tức tốt, bệnh độc dẫn tới viêm phổi loại R đã được tách ra rồi, có điều loại bệnh độc này khá là ương ngạnh, trước mắt thí nghiệm dược vật vẫn chưa phát hiện ra dược vật có thể hoàn toàn diệt được nó.

Tin tức này đối với Lý Trường Vũ mà nói thì chẳng đau chẳng ngứa, điều mà y hiện tại quan tâm nhất là có thể tìm được dược vật trị liệu hữu hiệu nhất hay không.

Bệnh viện nhân dân số hai Nam Tích lại tăng thêm một trường hợp lây nhiễm, lần này người bị bệnh là Trương Thu Linh, sau khi Trương Thu Linh bị bệnh, bệnh viện sau khi trải qua thương lượng đã quyết định để Từ Quang Thắng đảm nhiệm tổ trưởng lâm thời tiểu tổ chữa bệnh, một phương diện là Từ Quang Thắng chủ động xin đi giết giặc muốn gia nhập tiểu tổ chữa bệnh, còn có một nguyên nhân khác là, Từ Quang Thắng trong lúc cách ly vẫn khỏe mạnh, đến bây giờ vẫn không có dấu hiệu phát bệnh, căn cứ vào tin tức từ các phương diện được đưa về, người bình thường tiếp xúc trực tiếp với người bệnh đều sẽ phát bệnh trong hai mươi tư tiếng đồng hồ, Từ Quang Thắng đã vượt qua đoạn thời gian này rồi, chứng tỏ khả năng bị lây bệnh của y là cơ hồ bằng không.

Từ Quang Thắng tạm thời cũng không thể được giải trừ cách ly, cho nên thôi thì ở lại đây phát huy năng lượng của y. '

Sau khi Từ Quang Thắng đảm nhiệm tổ trưởng tiểu tổ chữa bệnh, chuyện thứ nhất chính là thả lỏng sự hạn chế đối với Trương Dương, để hắn tự do ra vào lầu hai và lầu bốn, lầu bốn bản thân chính là khu bệnh cách ly, trừ nhân viên y tế ra thì chính là bệnh nhân đã bị lây bệnh, về phần lầu hai, hiện tại trừ hộ sĩ trực nhật ra, cũng chỉ có Kiều Mộng Viện và tên nhân viên phục vụ khách sạn đó, hai người đều đã bị lây bệnh, trên thực tế cũng thành một bệnh khu riêng biệt, Trương Thu Linh sau khi bị bệnh cũng được an bài ở lầu hai.

Trương Dương nhân thời gian rảnh tới thăm vợ chồng Duval, tình huống của tình huống coi như vẫn ổn định, nhiệt độ cơ thể của hắn hiện giờ luôn ở khoảng 38°C, ngược lại bệnh tình của Chu Tiếu Vân thì nặng hơn một chút, viện trưởng Chung Lâm của bệnh viện nhân dân Nam Tích bệnh tình trong một đêm cũng đột nhiên nặng hơn, nhiệt độ đã đạt tới39. 5 °C, tổ khám bệnh đã nghĩ hết biện pháp cũng thể khiến nhiệt độ cơ thể của y trở lại bình thường.

Trương Dương sau khi bắt mạch cho vì bọn họ, phân biệt kê thuốc cho họ, phương thuốc thoạt nhìn thì giống nhau, có điều là dựa vào biến hóa mạch tượng và thể chất của mỗi người, Trương Dương đã làm ra điều chỉnh rất nhỏ.

Điểm tốt nhất mà Từ Quang Thắng đảm nhiệm tổ trưởng khám bệnh chính là, y đối với phương thuốc của Trương Dương không chút do dự chấp hành ngay, Trương đại quan nhân không có quyền kê đơn thuốc, đơn thuốc mà hắn kê, Từ Quang Thắng ông viết lại một lần rồi ký tên của mình lên.

Duval rất quan tâm vợ, khi Trương Dương thăm hắn, trong lời nói của Duval mang theo vẻ áy náy sâu sắc: "Trương Dương, đều tại tôi, nếu không phải tôi tới Nam Tích, cũng sẽ không lây bệnh cho nhiều người như vậy. "

Trương Dương cười nói: "Cái này đâu liên quan gì tơi anh? Chẳng ai muốn bị nhiễm bệnh cả, trước khi anh tới Nam Tích cũng không biết mình đã bị mắc bệnh truyền nhiễm, nếu thật sự muốn truy cứu trách nhiệm, tôi cũng có trách nhiệm, lúc ấy khi anh bị nôn mửa ho khan trên đường, tôi đã không quan tâm đúng mức. "

Duval thở dài nói: "Trương Dương, loại bệnh này có biện pháp nào trị dứt không?"

Trương Dương nói: "Yên tâm đi, rất nhanh sẽ tìm được phương pháp, hiện tại không chỉ là trong nước có người bị bệnh, ở nước ngoài cũng có rất nhiều quốc gia xảy ra tình hình bệnh dịch, chuyên gia y học hàng đầu trên thế giới đang nghiên cứu phương pháp đối kháng với viêm phổi loại R, tin rằng không bao lâu nữa sẽ tìm được dược vật hoàn toàn trị tận gốc bệnh này. "

Duval nói: "Nếu không tìm thấy thì sao?"

Trương Dương nói: "Cho dù không tìm thấy cũng không sao cả, chỉ cần chúng ta trị liệu đối chứng, qua một giai đoạn gian nan, sẽ lay tỉnh sức miễn dịch trong cơ thể các anh, sau cùng thì tiêu diệt bệnh độc. "

Duval nói: "Vợ tới thế nào rồi?"

Trương Dương nói: "Vẫn ổn, nhiệt độ cơ thể đã bắt đầu hạ xuống rồi, có điều thể chất của cô ta so với anh thì yếu hơn một chút, tốc độ khôi phục so với anh cũng chậm hơn!"

Duval nói: "Trương Dương, chờ tôi lần này sau khi khỏi bệnh rồi, tôi nhất định sẽ làm ra cống hiến với ngành xây dựng Nam Tích, để bồi thường tổn thất mà tôi mang đến. "

Trương Dương biết Duval là người tốt bụng, hắn vỗ mu bàn tay Duval, nói: "Anh an tâm dưỡng bệnh đi, những chuyện khác để hết bệnh rồi nói sau, nhất định phải có lòng tin, chính phủ thành phố Nam Tích chúng tôi sẽ phái lực lượng y học giỏi nhất tới giúp các anh. " Những lời này của Trương đại quan nhân có chút vị đạo quan phương.

Có điều nói như vậy lại khiến Duval vô cùng cảm động: "Cám ơn anh, cám ơn chính phủ thành phố Nam Tích, tôi sẽ nhớ kỹ phần tình ý này của các anh!"

Trương Dương cuối cùng tới chỗ Trương Thu Linh, khi tiến vào phòng Trương Thu Linh, cô ta vừa mới uống thuốc Đông y xong, tất nhiên là phương thuốc do Trương Dương kê, nhìn thấy Trương Dương tới, Trương Thu Linh cười cười, vẻ mặt có chú ngượng ngùng, dù sao trước đây cô ta cũng từng nghi ngờ y thuật của Trương Dương, hiện tại không ngờ lại dùng trung dược mà Trương Dương kê.

Trương Dương nói: "Chủ nhiệm Trương cảm thấy thế nào rồi?"

Trương Thu Linh nói: "Vẫn ổn, phương thuốc mà anh kê cũng hữu hiệu đối với khống chế nhiệt độ cơ thể. "

Trương Dương nói: "Hữu hiệu là tốt rồi, có điều không phải với mỗi người đều có hiệu quả đâu, chủ nhiệm Trương nghỉ ngơi cho tốt đi, kiên nhẫn dưỡng bệnh nhé. "

Trương Thu Linh gật đầu, thở dài nói: "Vào lúc cần dùng người nhất thì đáng tiếc tôi lại bị bệnh. "

Từ Quang Thắng ở bên cạnh nói: "Chủ nhiệm Trương, cô đừng nghĩ nhiều, tôi sẽ tiếp nhận tốt công tác của cô. "

Trương Thu Linh nói: "Chủ nhiệm Từ vất vả rồi!"

Từ Quang Thắng và Trương Dương cùng nhau trở lại văn phòng, Từ Quang Thắng đầu tiên gọi điện thoại cho bệnh viện báo cáo tình huống bên này, thuận tiện hỏi một chút về tiến triển mới nhất hiện tại, trước mắt trong ngoài nước vẫn chưa nghiên cứu ra dược vật hữu hiệu, Từ Quang Thắng lo lắng trùng trùng nói: "Hiện tại trong ngoài nước vẫn đang không ngừng gia tăng những ca bệnh mới, hiện giờ vẫn chưa tìm thấy dấu hiệu khống chế được tình hình bệnh dịch. "

Trương Dương nói: "Trên đời này không bệnh nào là không trị được, chỉ là chúng ta cần thời gian để tìm phương pháp trị liệu chính xác mà thôi. "

Từ Quang Thắng nói: "Nghe nói chuyên gia y học của kinh thành đang nghiên cứu vắc-xin phòng bệnh. "

Trương Dương nói: "Vắc-xin phòng bệnh từ nghiên cứu cho đến sản xuất không biết phải cần bao nhiêu chi tiết, nhưng chắc là thời gian sẽ rất dài. "

Từ Quang Thắng nói: "Tính lây nhiễm của loại bệnh này quá mạnh mẽ hơn nữa hơn nữa tỉ lệ tử vong rất cao, kinh thành đã có 12 ca tử vong. Nguyên nhân bệnh bước đầu đã được điều tra rõ điều tra rõ rồi, là bệnh độc loại R dẫn tới, bệnh độc chủ yếu là truyền nhiễm qua đường nước bọt, vật phân bố tiếp xúc với bệnh nhân và người tiếp xúc mật thiết với bệnh nhân đều dễ bị lây, bệnh độc tiến vào trong cơ thể người sẽ nhanh chóng phục chế, phá hoại hệ thống miễn dịch của cơ thể người, khiến cho hệ miễn dịch của người bệnh yếu đi. "

Trương Dương nói: "Tìm được vi khuẩn gây bệnh thì có hy vọng tìm được dược vật đối kháng. "

Từ Quang Thắng nói: "Hy vọng là vậy. "

Trương Dương nói: "Căn cứ vào bệnh trạng của bọn họ, tôi đã điều chỉnh lại phương thuốc rồi. "

Từ Quang Thắng nói: "Tiểu tổ chuyên gia y học cũng đã cấp ra một bộ phương án trị liệu, đó là giảm oxy huyết của người bệnh, truyền không khí vào giúp hô hấp, bảo trì đường thở được thông thoáng; đối với người bệnh xuất hiện chứng viêm phối, sử dụng hợp lý chất kích thích bằng da; đối với người bị lây nhiễm đã bị dính vi khuẩn, có thể châm chước sử dụng một số chất kháng khuẩn. "

Trương đại quan nhân thực sự cầu thị nói: "Trên phương diện Tây y tôi là người ngoài nghề. "

*****

Từ Quang Thắng nói: "Mèo trắng mèo đen, chỉ cần bắt được chuột thì là mèo giỏi!"

Trương Dương lại viết một phương thuốc, đưa cho Từ Quang Thắng nói: "Phương thuốc này đối với dự phòng viêm phổi loại R sẽ mang đến tác dụng, những nhân viên y tế các anh cũng không dễ dàng gì, liên tiếp bị bệnh, nếu cứ tiếp tục như vậy thì nhân thủ sẽ không đủ. "

Từ Quang Thắng nói: "Mọi người tận lực làm tốt biện pháp phòng hộ, nhưng bệnh độc loại R vẫn không có chỗ nào là không chui vào được, rất khó lòng phòng bị. Hiện tại điều mà chúng ta có thể làm chính là tận lực hạn chế tình hình bệnh dịch trong khu cách ly, đừng để bệnh độc đáng sợ này lây lan ra ngoài. "

Trương Dương nói: "Vừa rồi xem tin tức ti-vi, Nam Tích đã khởi động cơ báo động cấp hai rồi. "

Từ Quang Thắng nói: "Vẫn chưa tìm được phương pháp trị liệu đương nhiên phải đặt dự phòng lên ví trí thứ nhất. "

Khi Trương Dương trở lại phòng bệnh của Kiều Mộng Viện, cô ta đang xem tin tức, viêm phổi loại R đã trở thành tiêu điểm gần đây của tin tức, quốc gia sẽ tiến hành thông báo về tình hình bệnh dịch liên tục, từ từ tình huống hiện tại cho thấy số người bị lây bệnh và số người tử vong đều đang tăng lên. Trương Dương gọt cho Kiều Mộng Viện một quả táo, khi hắn đang gọt táo vô cùng điêu luyện thì trong TV truyền đến một giọng nói quen thuộc, chính là phó thủ tướng quốc vụ viện Văn Quốc Quyền, cha nuôi của hắn đang đại biểu quốc vụ viện trả lời phóng viên, Trương Dương đưa táo cho Kiều Mộng Viện rồi nhìn lên TV.

Trên màn hình Văn Quốc Quyền đang chậm rãi phát biểu, trấn định tự nhiên, vào loại thời khắc phi thường này, ông ta vẫn biểu hiện ra sự bình tĩnh hơn người, đối với từng vấn đề mà phóng viên hỏi ra, ông ta luôn có thể tìm được phương thức trả lời tốt nhất. Nhìn thấy biểu hiện của Văn Quốc Quyền, Trương Dương thầm bội phục, tu vi chính trị cũng không phải là một hai ngày là có, với loại cảnh giới này của Văn Quốc Quyền, chỉ sợ mình cả đời này cũng không làm được.

Sau khi tin tức về Văn Quốc Quyền kết thúc, Kiều Mộng Viện cầm điều khiển đổi kênh, nói khẽ: "Cả ngày đều là tin tức viêm phổi cấp R, xem mà trong lòng thật khó chịu. "

Trương Dương nói: "Trước mắt vẫn chưa có dấu hiệu khống chế được bệnh dịch, ngành tin tức của quốc gia coi trọng chuyện này cũng là bình thường mà. "

Kiều Mộng Viện nói: "Tình huống của Những người khác thế nào rồi?" Cô ta đang hỏi tình huống của những người bệnh khác trong viện.

Trương Dương nói: "Vẫn ổn, Chu Tiếu Vân hơi nặng hơn một chút, tình huống của những người khác cơ bản dã ổn định rồi, tôi điều chỉnh phương thuốc một chút, căn cứ với tình huống trước mắt mà phán đoán, bệnh tình của các cô chỉ sợ phải kéo dài thêm một tuần nữa. "

Kiều Mộng Viện không nói gì, cô ta từ trên giường đi xuống hoạt động hai tay một chút, nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ rồi nói: "Ông nội vừa gọi điện thoại tới đây, ông bảo tôi thay ông cám ơn anh!"

Trương Dương bật cười: "Chuyện của cô cũng là chuyện của tôi, có gì đâu mà phải cảm ơn?"

Kiều Mộng Viện cong người rồi duỗi ra, đây là động tác của minh hằng du già thuật mà Trương Dương dạy cho cô ta, cô ta nắm được rất nhanh, động tác cơ bản cũng đã làm được rất ra dáng rồi: "Trương Dương, tôi cảm giác đỡ hơn nhiều rồi. "

Trương Dương nói: "Nhiệt độ cơ thể của cô vẫn chưa ổn định, vẫn chưa vượt qua được thời kỳ phát tác. "

Kiều Mộng Viện nói: "Ổn rồi, bệnh trạng nghẹt mũi, ho khan đều giảm bớt rất nhiều, tuy rằng thỉnh thoảng vẫn sốt, nhưng so với khi vừa mới phát bệnh thì cảm giác tốt hơn nhiều. "

Trương Dương nói: "Lần này bệnh độc loại R bùng nổ vô cùng đột nhiên, rốt cuộc là nguyên nhân gì mà dẫn tới đây?"

Kiều Mộng Viện nói: "Trên Tin tức nói căn nguyên có thể là dơi. "

"Dơi ư. "

Kiều Mộng Viện gật đầu nói: "Một quan viên của bộ vệ sinh nói là trên người con dơi phát hiện ra loại bệnh độc này, dựa theo những gì mà y nói, rất có thể là vật bài tiết của dơi rơi vào trong thức ăn gia súc, lợn ăn vào thức ăn gia súc bị ô nhiễm, cho nên phát bệnh, mà sau khi lợn bị giết mổ được đưa lên bàn ăn, rồi thông qua con đường này truyền đi khắp nơi. "

Trương Dương nói: "Hình như cũng có mấy phần đọa lý, xem ra bệnh độc loại R này thật đúng là khó lòng phòng bị. "

Kiều Mộng Viện nói: "Nghe nói các chuyên gia y học đã bắt đầu tìm kháng thể trên người con dơi rồi, bệnh độc đồng dạng tồn tại trên người con dơi, chúng sẽ không bị bệnh, nhưng người thì khác. "

Kiều Mộng Viện hai tay duỗi thẳng, chân phải lùi ra sau, người song song với mặt đất dùng chân trái giữ thăng bằng cơ thể, đứng im chừng một phút rồi thân thể chậm rãi hạ xuống, hai tay chống xuống đất, thân thể hạ dần xuống đất, mũi chân phải hướng lên không trung.

Trương Dương có chút kinh ngạc nhìn Kiều Mộng Viện, không ngờ sự nắm bắt của cô ta đối với minh hằng du già thuật lại nhanh đến vậy.

Kiều Mộng Viện nói: "Có phải rất ngạc nhiên hay không? Tôi trước đây đã học ba năm ba lê mà!"

Trương đại quan nhân rất vô sỉ chêm một câu: "Thật sự rất muốn thấy cô mặc váy ba lê luyện du già. "

Kiều Mộng Viện xấu hổ đến nỗi mặt đỏ bừng, thằng ôn này cái gì cũng nói ra miệng được,

Di động của Trương Dương đổ chuông, hắn cầm điện thoại lại đi ra ngoài cửa, là mẹ nuôi La Tuệ Ninh gọi tới, giọng nói của La Tuệ Ninh rất khẩn trương, sau khi Trương Dương nghe máy, câu đầu tiên của bà ta là: "Trương Dương, bên cạnh con có ai không?"

Trương Dương nhìn nhìn bốn phía, tiểu hộ sĩ đang cảnh giác nhìn. Trương Dương cười cười, đi về phòng mình, đóng cửa phòng lại, sau đó đi đến phía trước cửa sổ, nói: "Mẹ nuôi, có chuyện gì vậy?"

La Tuệ Ninh nói: "Trương Dương, con lập tức tới kinh thành đi. "

Trương Dương ngẩn ra: "Sao cơ?" Trong lòng hắn có dự cảm xấu.

La Tuệ Ninh nói: "Cha nuôi của con hôm nay đi thị sát bệnh viện Tần Loan về, liền bắt đầu cảm thấy không thoải mái, hiện tại đã bắt đầu phát sốt, ho khan rồi, căn cứ vào chẩn đoán bước đầu của bác sĩ, ông ấy chắc là bị viêm phổi loại R rồi. " La Tuệ Ninh hiển nhiên có chút rối loạn: "Trương Dương, mẹ cũng không biết nên làm như thế nào mới tốt, chuyện này không thể để cho người khác biết được, con mau tới đi, nhanh tới giúp mẹ. "

Trương Dương nói: "Mẹ nuôi, mẹ đừng gấp, viêm phổi loại R cũng không phải là bệnh trị được, con hiện tại đang trong kỳ cách ly, con trước tiên gửi cho mẹ một phương thuốc, chắc sẽ giúp ổn định được bệnh tình, con sẽ nhanh chóng xử lý chuyện ở đây, nếu có thể con sẽ lập tức tới kinh thành. "

La Tuệ Ninh nói: "Được, mẹ chờ tin tức của con. "

Buông điện thoại, Trương Dương có chút khó xử lắc đầu, Văn Quốc Quyền sớm không muộn không, lại bệnh đúng vào lúc này, ông ta là cha nuôi của mình, lại là phó thủ tướng quốc vụ viện, về tình về lý mình đều nên chữa bệnh cho ông ta, nhưng hiện tại Kiều Mộng Viện đang cần chiếu cố, mình không thể cứ vậy bỏ cô ta lại được.

Tối hôm đó, La Tuệ Ninh lại gọi điện thoại tới, tình huống của Văn Quốc Quyền không được lạc quan, sốt cao liên tục không giảm, mặc dù là đã dùng phương thuốc của Trương Dương, nhưng bệnh tình vẫn không thấy giảm bớt, La Tuệ Ninh rõ ràng bắt đầu sợ rồi.

Trương Dương vẫn không dám đáp ứng, bởi vì buổi chiều hôm ấy Kiều Mộng Viện lại sốt cao trở lại, Trương Dương hiện tại có chút khó xử, Kiều Mộng Viện và Văn Quốc Quyền đối với mình đều trọng yếu phi thường, nhưng mình hiện tại tới kinh thành chẳng khác nào bỏ mặc Kiều Mộng Viện, mình nếu không tới kinh thành, thì lại có cái hiềm thấy chết mà không cứu, huống chi người bị bệnh ở đó lại là cha nuôi của mình.

La Tuệ Ninh gọi liên tiếp hai cú vẫn không nhận được câu trả lời chắc chắn của Trương Dương, giọng nói đã lộ ra vẻ hờn giận: "Trương Dương, thật sự không tiện tới ư?"

Trương Dương nói: "Là như thế này, con bây giờ vẫn đang trong thời kỳ cách ly, con sẽ tận lực tới thật sớm... "

La Tuệ Ninh nói: "Mộng Viện có phải cũng sinh bệnh không? Con đang chiếu cố cô ta à?"

Trương Dương bị vạch ra nguyên nhân khó xử thật sự, lập tức cảm thấy xấu hổ không thôi.

La Tuệ Ninh thở dài nói: "Nếu là mẹ thì mẹ cũng rất khó xử, thôi mẹ cũng không miễn cưỡng con!" Nói xong bà ta liền gác máy. Trương Dương trong lòng khó chịu đến cực điểm, La Tuệ Ninh đối với mình ân trọng như núi, hiện tại chính là lúc bà ta cần mình nhất, trong ấn tượng của hắn, La Tuệ Ninh rất ít chủ động cầu mình làm gì, hiện tại bà ta thật sự là không có cách nào khác, nếu không cũng sẽ không mở miệng nhờ mình. Nhưng... nghĩ tới tình trạng của Kiều Mộng Viện, Trương Dương thật sự không biết nên quyết định như thế nào.

Kiều Mộng Viện nhìn ra sự bất an với Trương Dương, cô ta nói khẽ: "Anh có phải có tâm sự không?"

Trương Dương lắc đầu: "Không có!"

Kiều Mộng Viện nói: "Tôi nhìn ra được mà, anh nhất định có tâm sự. "

"Cô làm sao mà nhìn ra được vậy?"

"Con người anh khó mà yên tĩnh được, một khi anh yên tĩnh chính là lúc anh có tâm sự, anh có phát hiện ra không, cả buổi chiều hôm nay anh không nói ra một câu cợt nhả nào cả?"

Trương đại quan nhân bật cười: "Cô thật đúng là hiểu tôi. "

Kiều Mộng Viện nói: "Quen nhau lâu như vậy rồi, tôi coi như cũng hiểu được tính anh, nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?"

Trương Dương lúc này mới nói ra chuyện Văn Quốc Quyền bị bệnh, Kiều Mộng Viện nói: "Anh tới kinh thành đi!"

Trương Dương hơi ngẩn ra: "Nhưng cô... "

Kiều Mộng Viện mỉm cười nói: "Không cần phải lo lắng vấn đề của tôi, buổi chiều tuy tôi lại sốt, nhưng không có anh giúp tôi hạ nhiệt độ, tôi cũng vẫn khôi phục lại được bình thường, tôi có thể cảm ứng được, tôi chắc đã qua lúc gian nan nhất rồi. Trương Dương, anh đi đi, tôi bảo anh đi không chỉ bởi vì bác Văn là cha nuôi của anh, bác ấy còn là một trong những lãnh đạo không thể thiếu của quốc gia chúng ta, nếu bác ấy thật sự xảy ra chuyện, vậy thì sẽ tạo thành tổn thất quá lớn cho nhân dân và quốc gia. "

*****

Sự hiểu rõ đại nghĩa của Kiều Mộng Viện khiến Trương Dương cảm động vô cùng, hắn nắm lấy tay Kiều Mộng Viện: "Mộng Viện, nhưng tôi vẫn có chút không yên tâm về cô!"

Kiều Mộng Viện mặt ửng hồng, nhưng vẫn không gạt tay hắn ra, nói khẽ: "Có gì mà không yên tâm? Anh chẳng lẽ không tin tưởng vào y thuật của mình ư?" Mở to đôi mắt đẹp trong suốt như suối ra, nói: "Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ tùy thời thông báo bệnh tình của tôi với anh, anh ở cạnh tôi lâu như vậy rồi, chắc cũng biết tình trạng sức khỏe của tôi, hơn nữa tôi đã vượt qua thời kỳ nguy hiểm rồi, anh ở lại cũng không có tác dụng gì nhiều. "

Trương Dương gật đầu: "Mộng Viện, chờ tình huống của cha nuôi tôi ổn định rồi, tôi lập tức quay lại sẽ lập tức quay lại!"

Kiều Mộng Viện nói: "Mau đi đi, loại bệnh này phát bệnh rất hung mãnh, vạn nhất trì hoãn bệnh tình thì có hối cũng không kịp đâu!"

Trương Dương trước khi đi lại bắt mạch cho Kiều Mộng Viện rồi kê đơn cho cô ta, đúng như lời của Kiều Mộng Viện, tình huống của cô ta đã cơ bản ổn định rồi, thời kỳ phát bệnh cấp tính nguy hiểm nhất đã qua rồi.

Bởi vì Trương Dương hiện tại đang vẫn trong thời kỳ đặc thụ bị cách ly quan sát, muốn phải rời khỏi nơi này thì bắn tiếng với Từ Quang Thắng, Từ Quang Thắng biết Trương Dương muốn lén lút bỏ đi, tuy trong lòng rất không tình nguyện, nhưng khi Trương Dương lấy lý do cơ mật quốc gia ra thì Từ Quang Thắng cũng chỉ có thể ngầm đồng ý, đương nhiên nguyên nhân là trọng yếu hơn là y cho rằng Trương Dương không bị lây bệnh.

Trừ Từ Quang Thắng ra, Trương Dương không kinh động đến bất kỳ ai trong bệnh viện, rạng sáng hôm ấy, hắn lặng lẽ từ cửa sổ phòng bệnh nhảy xuống dưới, tránh sự tuần tra của cảnh vệ bệnh viện, vượt qua tường vây, chuồn ra khỏi khu cách ly, trước khi đi hắn đã từ chỗ Kiều Mộng Viện cầm chìa khóa xe của cô ta, lái xe jeep Cadillac của cô ta ra khỏi bệnh viện nhân dân số hai Nam Tích, phát hiện trên đường cái không có một bóng người, thành thị phồn hoa ngày xưa đột nhiên trở nên vắng vẻ tiêu điều, thậm chí ngay cả một chiếc xe taxi cũng không có. Bệnh dịch đột nhiên ập tới khiến mọi người ở trong lòng vô cùng sợ hãi, hiện tại đa số người tình nguyện trốn ở nhà, không muốn mạo hiểm ra ngoài kiếm tiền.

Sau khi rời khỏi bệnh viện nhân dân số hai Nam Tích, Trương Dương gọi điện thoại cho La Tuệ Ninh.

Giọng nói của La Tuệ Ninh có vẻ cực kỳ mệt mỏi, khi bà ta nghe Trương Dương nói đang xuất phát, lập tức trở nên kích động: "Trương Dương, con đi rồi à, tốt quá!"

Nghe thấy giọng nói của mẹ nuôi kích động như vậy, Trương Dương trong lòng không khỏi cảm thấy áy náy, lần này thật ra không phải hắn không muốn tới ngay, mà là bởi vì tình huống đặc thù.

La Tuệ Ninh nói: "Con trực tiếp tới sân bay quân dụng Nam Tích đi, mẹ đã liên lạc bảo bọn họ dùng trực thăng đưa con tới đây. "

Trước khi lên máy bay, Trương Dương đem chuyện mình tới kinh thành thông báo cho Lý Trường Vũ, Lý Trường Vũ nghe nói Trương Dương đã rời khỏi bệnh viện, cảm thấy rất kinh ngạc, Trương Dương cũng không giấu diếm, nói ra chuyện Văn Quốc Quyền bị bệnh. Lý Trường Vũ tất nhiên cũng không thể nói gì hơn, y bảo: "Trương Dương, cậu mau đi đi, phó thủ tướng Văn là người lãnh đạo quan trọng của quốc gia chúng ta, vạn nhất xảy ra sơ xuất gì thì sẽ tạo thành ảnh hưởng khó lường đối với quốc gia. "

Trương Dương nói: "Bí thư Lý, chuyện này nhất định phải giữ bí mật, còn nữa, chuyện tôi rời khỏi bệnh viện nhân dân số hai Nam Tích nhất định đừng để lộ ra ngoài, tôi chỉ nói cho một mình Từ Quang Thắng thôi. "

Lý Trường Vũ nói: "Yên tâm đi, chuyện ở đây tôi sẽ giải quyết, đúng rồi, tình huống của Kiều Mộng Viện thế nào rồi?"

Trương Dương nói: "Bệnh tình đã ổn định, bằng không tôi cũng không yên tâm mà đi. "

Lý Trường Vũ nói: "Vậy là tốt rồi!"

Trương Dương tắt máy, tới chỗ trực thăng quân dụng đang chờ xuất phát, trước khi lên máy bay. Một sĩ quan tới kiểm tra giấy tờ của hắn, khi xác định không lầm thì mới cho phép hắn lên máy bay.

Ba giờ sáng, trực thăng đã xuất hiện trên không ở kinh thành, toàn bộ kinh thành bao phủ trong mưa xuân mờ mịt. Trực thăng đáp xuống một sân bay quân dụng loại nhỏ, sớm đã có một chiếc xe jeep quân dụng chờ ở đó, Trương Dương vừa xuống máy bay thì đã bị kéo lên xe, người lái xe là Lý Vĩ, gã và Trương Dương đã quen biết đã lâu, còn có một gã quân nhân khác, Lý Vĩ bảo Trương Dương đưa giấy tờ cho gã quân nhân đó, đây là thủ tục thường quy, cho dù Trương Dương cũng không thể ngoại lệ. Trương Dương đưa giấy tờ cho gã, quân nhân xem xong, lại đo nhiệt độ cơ thể của Trương Dương, lúc này mới gật gật đầu ý bảo Lý Vĩ có thể lái đi.

Trương Dương nói: "Tình huống thế nào rồi?"

Lý Vĩ nói: "Đến rồi anh sẽ biết!" Hắn trước giờ vẫn ít nói như vậy.

Sau khi Văn Quốc Quyền bị bệnh liền tạm thời được trị liệu kín tại trại an dưỡng Hương Hà, nơi này rất hẻo lánh, cách trung tâm kinh thành ngoảng năm mươi km, trước đây từng là một thắng địa an dưỡng cho lãnh đạo quốc gia, sau khi dịch viêm phổi R bùng nổ, lãnh đạo trung ương cũng có hai người bị lây bệnh, cho nên lâm thời thiết lập nơi này làm khu cách ly. Một là bởi vì quả thực cần trị liệu cách ly, thứ hai là để phong bế tin tức, , thật ra Văn Quốc Quyền buổi sáng ngày hôm qua đã phát bệnh, về phần đoạn tin mà Trương Dương xem trên tivi không phải là truyền hình trực tiếp.

Nhìn thế giới tối đen bên ngoài xe, nghe tiếng mưa càng lúc càng nặng hạt, Trương Dương bỗng nhiên ý thức được, trước mặt bệnh độc, bất kể địa vị của anh cao hay thấp, bất kể anh giàu hay nghèo, cơ hội mà nó cho mọi người đều rất công bằng.

Hạ cửa kính xe xuống, trong không khí ẩm ướt xen lẫn mùi cỏ, Trương Dương biết chắc là đã tới đích rồi.

Lý Vĩ dừng xe lại, Trương Dương mở cửa xe bước xuống, gã quân nhân đó mở ô, che những hạt mưa đang đang ồ ạt hắt xuống rồi dẫn Trương Dương đi về phía hậu viện, từ nơi này tới chỗ Văn Quốc Quyền dưỡng bệnh phải thông qua ba trạm gác, mỗi một trạm gác đều có quân nhân canh gác, khi đu qua đều phải kiểm tra giấy tờ của Trương Dương, sau cung xác định là đúng mới cho hắn đi qua.

Trước khi tiến vào phòng bệnh cách ly của Văn Quốc Quyền, Trương Dương dựa theo yêu cầu thay quần áo phòng hộ, phòng bệnh của Văn Quốc Quyền là một phòng xép, ông ta ở trong cùng phòng xếp, La Tuệ Ninh thì ở bên ngoài, tuy rằng bọn họ là vợ chồng, nhưng để bảo đảm bà ta không bị lây bệnh, nên đây cũng là phạm vi lớn nhất mà bà ta được cho phép tiến vào, từ sau khi Văn Quốc Quyền sinh bệnh, La Tuệ Ninh vẫn đều ngồi ở phía trước cửa sổ, xuyên qua cửa kính lẳng lặng quan sát tình cảnh bên trong.

Tiếng bước chân dẫn tới sự chú ý của La Tuệ Ninh, bà ta xoay người lại, nhìn thấy Trương Dương mặc đồ phòng hộ xuất hiện trước mặt mình, La Tuệ Ninh đứng lên: "Trương Dương. " Chỉ gọi được một tiếng rồi bà ta không nói nên lời nữa, tinh tự bất lực và sợ hãi tích tụ lại giờ xộc lên, La Tuệ Ninh suýt nữa thì bật khóc.

Trương Dương bước lân cầm tay mẹ nuôi, hắn nói khẽ: "Mẹ nuôi, xin lỗi, con tới chậm rồi!"

La Tuệ Ninh nhanh chóng khống chế được tình tự của mình, nói khẽ: "Có thể đến là tốt rồi, mẹ biết sự khó xử của con mà. "

Nghe thấy La Tuệ Ninh nói như vậy, Trương Dương rất hổ thẹn, hắn hiểu rõ hàm nghĩ trong câu này của Trương Dương, có lẽ La Tuệ Ninh cho rằng nguyên nhân chân chính mà hắn tới muộn không phải vì hắn có tình cảm với Kiều Mộng Viện, mà là bối cảnh của Kiều gia, thật ra Trương Dương trong chuyện này không hề nghĩ đến bất kỳ nhân tố chính trị nào, hắn cũng không muốn lấy được lợi ích gì trong đây, bất kể là đối với Kiều Mộng Viện hay là đối với Văn Quốc Quyền đều như vậy.

Trương Dương nói: "Mẹ nuôi, lát nữa con sẽ nói chuyện với mẹ, giờ con đi xem cha nuôi thế nào đã!"

La Tuệ Ninh nói: "Mau đi đi, nhiệt độ cơ thể thủy chung cao mãi không hạ, bác sĩ đã thử đủ loại phương pháp hạ nhiệt rồi nhưng vẫn không ăn thua. "

Trương Dương gật đầu, đi vào phòng bệnh cách ly, Văn Quốc Quyền nằm trên giường, điều này khiến cho Trương Dương lần đầu tiên có cơ hội từ trên cao nhìn xuống ông ta, tuy rằng bệnh thật sự rất nặng, nhưng Văn Quốc Quyền vẫn giữ được ý thức tỉnh táo, ý chí của ông ta cực kỳ cường đại.

Nhìn thấy Trương Dương, khóe môi ông ta lộ ra một nụ cười: "Trương Dương tới rồi đấy à!"

Trương Dương gật đầu, hắn nắm lấy tay phải Văn Quốc Quyền: "Cha nuôi, con tới hơi muộn!"

Văn Quốc Quyền nói: "Tôi không cho mẹ nuôi của cậu làm phiền cậu, nhưng bà ta lại cứ khăng khăng đòi gọi, hiện tại trên quốc tế vẫn chưa có cách trị bệnh này, cậu đến cũng không mang tới tác dụng gì lớn, chỉ tổ khiến thêm một người phải mạo hiểm thôi. "

Trương Dương nói: "Cha nuôi, đừng nghĩ nhiều nữa, tạm thời để quốc gia đại sư, lo cho nước lo cho dân của cha sang một bên, để con khám cho cha đã. " Khi nói chuyện, âm hàn kình của âm sát Tu La chưởng đã thuận theo lòng bàn tay cuồn cuộn không ngừng chảy vào trong cơ thể Văn Quốc Quyền, có kinh nghiệm giúp Kiều Mộng Viện chữa bệnh, Trương Dương đối với phương thức hạ nhiệt độ vật lý này càng thuần thục hơn.

Rất nhanh chỉ số giám sát nhiệt độ cơ thể liền xảy ra biến hóa rõ ràng, trong mười phút, nhiệt độ cơ thể của Văn Quốc Quyền còn từ 39. 5 độ C hạ xuống còn 37 độ, nếu không phải là chính mắt nhìn thấy, nhân viên y tế ở chung quanh không ai tin được tất cả những gì đang xảy ra trước mặt là sự thật.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1276)