Truyện ngôn tình hay

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 0774

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 0774: Ván cờ bắt đầu
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Trong đám bạn học có người là cán bộ địa phương Đông Giang nên cũng quen với Thiệu An Khang, gã cười bước đến: "Tiểu Thiệu à, đã đến đây rồi thì ngồi xuống uống vài chén, hôm nay Trương Dương được chọn vào lớp nghiên cứu sinh, nên mời cả lớp tới ăn mừng. "

Thiệu An Khang đáp: "Các cậu cứ làm việc của các cậu, tôi với tiểu Âu có chút việc nên về trước. "

Lương Hiểu Âu tức giận: "Thiệu An Khang, anh có ý gì vậy? Không phải là em đang liên hoan với lớp sao? Anh quan tâm thái quá rồi đấy"

Thiệu An Khang nói: "Người ta được chọn vào lớp nghiên cứu thì liên quan gì đến em? Em vui mừng gì chứ?" Cuối cùng gã cũng trút hết tức giận ra bên ngoài.

Lương Hiểu Âu giận dữ: "Thiệu An Khang, anh nói bậy bạ gì vậy?"

Thiệu An Khang chỉ thẳng vào Trương Dương: "Đừng tưởng tôi không nhìn ra, cô và hắn nhìn nhau tình tứ bao nhiêu lần rồi hả? Hắn được chọn cô vui đến thế này sao? Tôi chưa từng thấy cô vui mừng vì tôi như vậy. "

Mọi người xung quanh đều sửng sốt, ầm ĩ một hồi thì ra gã Thiệu An Khang này đang nổi cơn ghen, tay chỉ thẳng vào Trương Dương. Không phải chuyện của người khác nên họ ngại không nói gì, kì thực mọi người ở đây đều bán tín bán nghi khi nghe Thiệu An Khang nói, dù sao Trương Dương cũng có danh tiếng, nếu đúng là có tình ý gì với Lương Hiểu Âu thì cũng khó nói. Cũng có người thấy hả hê, trong bụng nghĩ thầm mày không phải là rất oai sao? Bây giờ gặp rắc rối, bị bẽ mặt chưa hả....

Trương Dương đến lúc này vẫn im lặng không nói, cả đời hắn chưa bao giờ bị người khác đổ oan đến thế này, giữa hắn và Lương Hiểu Âu hoàn toàn trong sáng. Nếu ở đây chỉ có hắn và Thiệu An Khang, hắn sớm đã đấm cho gã một quả thật đau, nhưng bây giờ còn có Lương Hiểu Âu, nếu ra tay thì hơi quá, mà có làm thật thì không thể chứng minh sự trong trắng của mình, khéo lại loạn thêm.

Lương Hiểu Âu thấy tủi thân mà bật khóc, cô đột nhiên vung mạnh tay, tát bột Thiệu An Khang một cái giận dữ: "Anh cút ngay cho tôi, tôi quyết không cho phép người nào làm nhục tình bạn đồng môn của chúng tôi hết!"

Thiêu An Khang bị tát một cái choáng váng, gã nhanh chóng phải ứng lại và xông về phía Trương Dương như điên: "Hôm nay tao quyết liều mạng với mày!"

Trương đại quan nhân vội vàng né người, Thiệu An Khang nhảy bổ vào chỗ đó thì đâm vào bàn tiệc, thức ăn trên bàn văng tung tóe, gã ngã lăn ra đất một cái đau điếng người.

Mọi người xung quanh vội ngăn cản Thiệu An Khang, gã cứ như chó điên bị kích động, nghiên răng nghiến lợi mắng nhiếc: "Thằng chó họ Trương kia, mày dám dụ dỗ bạn gái tao, tao sẽ không để yên cho mày đâu!"

Trương Dương lúc này không thể kìm nổi tức giận, bực mình nói: "****Thần kinh à, tao và Lương Hiểu Âu là bạn học, mày đừng nghĩ vớ vẩn. "

Lương Hiểu Âu vừa xấu hổ vừa tức giận, Oa! Cô khóc lên một tiếng rồi ôm miệng chạy vụt ra ngoài. "

Trương Dương chỉ vào Thiệu An Khang: "Hãy rời khỏi cô ấy đi, giáo sư gì chứ, tao thấy mày chỉ giống một con chó điên, muốn liều hả, ngon thì vô, không phải mày muốn đánh tao sao? Đến đây. "

Những người bạn xung quanh cũng không thật lòng giữ chặt gã, kì thực không ít người thấy phẫn nộ với hành động của Thiệu An Khang vừa rồi, một số người lại thích xem chuyện náo nhiệt, bất kể chuyện đó có hay không, nhưng Thiệu An Khang vừa đến đây đã gây sự, thật quá đáng rồi, mọi người cũng buông gã ra.

Thiệu An Khang mắt đỏ ngầu, gã chộp lấy chai rượu trên bàn xông về phía Trương Dương, Trương Dương không chờ gã tới gần mình mà xuất luôn một cước oa tâm, đạp thẳng vào người Thiệu An Khang làm gã bị bắn về phía sau như tên bắn, đâm thẳng ra cửa chính của căn phòng rồi ngã lăn ra hành lang bên ngoài. Lần này tư thế hạ đo ván của gã y như một con chó ăn ***, quỳ rạp xuống đất mãi không thấy đứng dậy.

Ẩu đả ầm ĩ khiến cả đám người quanh đó vây đến xem.

Trương Dương cũng không có ý tiếp tục đánh Thiệu An Khang, cái gã này cũng thật ngang ngạnh ngu xuẩn, gã hầm hầm mặt mày đứng dậy lết ra khỏi đám người bỏ đi, kết cục buổi liên hoan lại thành mất cả vui.

Lúc sau Trương Dương về đến nhà, Lương Thành Long gọi đến gằn hỏi: "Tôi hỏi, cậu và tiểu Âu rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?"

Trương Dương nói: "Ý cậu là sao? chuyện gì xảy ra chứ?"

Lương Thành Long nói: "Trương Dương, tôi cảnh cáo cậu, tiểu Âu là em gái duy nhất của tôi, tôi.... "

"***Thần kinh à, cậu tự đi mà hỏi gã Thiệu An Khang ý, tôi không có dính líu gì đến cô ấy cả. "

Lương Thành Long nói: "Nhưng Thiệu An Khang đến nhà tôi làm loạn lên, bảo cậu với tiểu Âu"

Trương Dương đáp: "Hắn nói bậy bạ mà cậu không đánh cho hắn một trận? Thằng em rể tương lai của cậu như một con chó điên, mắc chứng tưởng tưởng, tưởng tượng mình bị cắm sừng. "

Lương Thành Long nghe mấy câu này của Trương Dương cảm thấy không thoải mái, trước đây, y cũng nghi ngờ Lâm Thanh Hồng và Trương Dương có tình ý với nhau, y tức giận nói: "Cậu có ý gì hả?"

Trương Dương đáp: "Không có ý gì, cứ đổ tội hết lên người tôi đi, đừng có mà bạn bè gì nữa!" Nói xong hắn dập luôn cuộc điện thoại.

Cũng giống như ăn cá, chưa ăn được miếng nào đã dính mùi tanh đầy người, chuốc lấy bực mình, bực ở chỗ là vốn không muốn chiếm con cá này lại bị dính mùi tanh. Trương đại quan nhân là người phong lưu, nhưng hắn không hạ lưu, hơn nữa gần đây trải qua nhiều chuyện về mặt tình cảm hắn cũng đã chính chắn hơn, ít chủ động đi trêu hoa ghẹo bướm bên ngoài. Trương đại quan nhân trước đã mang tiếng trăng hoa, người khác đều nghĩ hắn vẫn như vậy, có nhiều người còn không tin hắn trong sạch. Thực ra hắn cũng nên tự xét lại mình, tình sử quá khứ quá là hoàng tráng.

Mãi muộn Lương Hiểu Âu mới gọi điện tới, cô gọi đến để xin lỗi Trương Dương, rốt cuộc chuyện này cũng là do bạn trai cô Thiệu An Khang gây ra, Trương Dương tuy bực mình nhưng hắn hiểu Lương Hiểu Âu cũng giống mình, đều là người bị ảnh hưởng, Trương Dương nói: "Không sao đâu, giữa chúng ta trong sáng là được, người khác muốn nghĩ như nào thì kệ họ. "

Lương Hiểu Âu nói: "Giữa chúng ta đường đường chính chính, anh ta dựa vào cái gì mà dám bôi nhọ chúng ta, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh ta nữa. "

Trương Dương cười nói: "Cậu tha thứ cho anh ta hay không là chuyện của hai người, nói thực, anh bạn trai của cậu cũng hơi ích kỉ, nhưng sự ích kỉ đó cũng chứng minh là gã thật lòng yêu cậu, tôi thấy cậu nên tìm cơ hội để giải thích rõ ràng với gã, đừng vì hiểu lầm mà đánh mất mối nhân duyên tốt đẹp này. "

Lương Hiểu Âu đáp: "Tôi hiểu rõ anh ta, anh ta tính tình vốn như vậy, tôi có kết hôn với anh ta cũng chẳng được hạnh phúc gì, tương lai chịu đau khổ như vậy thà quyết định chấm dứt ngay bây giờ còn hơn. "

Trương đại quan nhân thầm nghĩ việc hai người chia tay không liên quan gì đến mình nhưng vẫn cười nói: "Đừng giận dỗi, hãy mở rộng tấm lòng ra, tu trăm năm mới đi cùng thuyền, tu ngàn năm mới cùng chung chăn gối, hai người đến với nhau không hề dễ dàng, phải biết trân trọng!"

Lương Hiểu Âu thở dài, một lúc sau mới nói tiếp: "Trương Dương, trước đây tôi cảm thấy cậu không đáng tin tí nào, hôm nay mới phát hiện ra con người cậu cũng rất tốt. "

Trương Dương cười: "Kì thực tôi là kẻ không đáng tin cậy, cậu đừng cho rằng tôi tốt, vì những người phụ nữ cảm thấy tôi tốt đều yêu tôi, hai chúng ta tuyệt đối không được làm giả hóa thật đó. "

"Vớ vẩn!"

Hai người cùng cười ầm lên.

Sau khi cúp điện thoại, tâm trạng của Trương Dương đã thoải mái hơn rất nhiều, hắn đi tắm rửa sau đó ở trần ngồi luyện yoga trên tấm thảm trong phòng, Trương đại quan nhân rất có tố chất, khả năng lĩnh hội võ thuật thực đáng kinh ngạc, hắn bây giờ có thể coi là một cao thủ Yoga.

Trương Dương chống một đấm xuống nền, đang lúc duy trì thăng bằng cho cơ thể thì An Ngữ Thần gọi điện đến, hắn vẫn giữ cả người thăng bằng, dùng tay kia ấn vào nút nghe.

Trương Dương nói: "Thế nào rồi? Vẫn khỏe chứ?"

An Ngữ Thần cười: "Rất khỏe, em đã xây một biệt thự bằng gỗ ở ven hồ Tang Châu gần khu Định Nhật, phong cảnh ở đây còn đẹp hơn cả hồ Geneva của Thụy Sĩ. "

Trương Dương quan tâm nhất vẫn là sức khỏe của cô: "Nha đầu này, sức khỏe gần đây có gì bất thường không?"

An Ngữ Thần đáp: "Không, nơi này chỉ cách bệnh viện em góp vốn xây dựng có 5km, ngày nào em cũng lái xe qua đó. Lama Dorje và Zen Master giờ cũng đến đây rồi, họ đến giúp nhân dân quanh đây chữa bệnh. "

Trương Dương nói: "Bức ảnh hai hôm trước em gửi anh nhận được rồi, nha đầu này, em đen hơn đó!"

An Ngữ Thần cười khanh khách: "Tia tử ngoại ở trên cao nguyên rất mạnh, nếu ở thêm thời gian nữa chắc em sẽ biến thành phụ nữ Châu Phi luôn. "

Trương Dương nói tiếp: "Anh còn chưa từng gặp người phụ nữ Châu Phi nào, lần sau gặp em chắc sẽ thử nếm mùi vị gái Châu Phi đây. "

"Biến! Không được đến hai ba câu đã giở thói lưu manh. "

Trương Dương cười ha ha: "Đâu có, mà con trai của chúng ta sao rồi?"

An Ngữ Thần đáp: "Đã sinh đâu chứ, anh còn biết trước là con trai hay gái sao? Nói như vậy có phải anh trọng nam khinh nữ không?"

Trương Dương cười: "Chỉ cần là em sinh ra, con trai hay gái anh đều thích. "

An Ngữ Thần nói: "Em không tin đâu, nhưng mà nó nghịch ngợm lắm. Có lẽ là con trai, bệnh viện kia khoảng cuối năm là đi vào hoạt động, em sinh con vào tháng một năm sau, chắc em sẽ thành sản phụ đầu tiên của bệnh viện. "

Trương Dương nói: "Rất có ý nghĩa đó!"

Hai người cùng trầm xuống một lúc, ở đầu dây bên kia, An Ngữ Thần nhẹ nhàng vuốt ve bụng mình. Cô đặt điện thoại lên bụng rồi lại cầm lên nghe, dịu dàng nói: "Anh có nghe thấy không?"

*****

Trương Dương hỏi: "Gì cơ?"

An Ngữ Thần nói: "Nhịp đập của con đó. "

Trương Dương cắn môi, nội tâm hắn tràn ngập một thứ cảm xúc khó tả: "Tiểu yêu, cha rất nhớ con!"

An Ngữ Thần dịu dàng: "Em cũng vậy!"

Trương Dương nói: "Hai ngày nữa anh sẽ đến thăm em!"

An Ngữ Thần đáp: "Không phải lo lắng cho em đâu, em rất khỏe mạnh, Zen Master đã nhận em làm học trò, ông ấy đích thân dạy em tập Yoga, còn hái rất nhiều thuốc để cho em an dưỡng sức khỏe. Bây giờ luôn có Lama Dorje ở bên cạnh, anh ấy còn tặng em một con chó ngao con. Đợi đến lúc anh quay về, chắc nó đã lớn rồi. "

Trương Dương đáp: "Đang mang thai thì phải cách li chó xa một chút, nó có nhiều rận lắm đấy. "

An Ngữ Thần cười: "Biết rồi! Anh cứ yên tâm làm việc đi, không phải lo lắng cho em, nếu em thấy sức khỏe không ổn sẽ lập tức thông báo cho anh. Anh yên tâm, bây giờ em luôn quan tâm đến sức khỏe bản thân, nhất định sẽ sinh con chúng ta ra khỏe mạnh. "

Nói chuyện với An Ngữ Thần xong, hai tay Trương Dương đều đặt xuống đất, sau đó hắn đổi tư thế thành chỉ dùng hai ngón trỏ tiếp đất để trống, đây là nhất chỉ thiền. Sau khi luyện, thuật Yoga của Ấn Độ kết hợp với công phu Trung Hoa càng làm cho Trương Dương dễ dàng nắm bắt mọi tuyệt kĩ của phật môn. Trương Dương cũng không nghĩ nhiều về tính mệnh tương lai của mình, điều hắn quan tâm nhất là tính mệnh của An Ngữ Thần, theo dự định của mình, hắn sẽ trở về ở bên cạnh cô ấy một tháng trước khi sinh, vận dụng những kinh mạch mới được hình thành giữa thai nhi và cơ thể người mẹ, rồi tái tạo kinh mạch cơ thể cô lần nữa, để xem có thể chữa khỏi tuyệt mạch bẩm sinh của An Ngữ Thần hay không. Chỉ là hắn không nói cho cô biết, về mặt lí luận phương pháp này cũng có hi vọng cứu được cô ấy nhưng rất khó để bảo toàn cho thai nhi. Thậm chí, trong khi chữa trị cho cơ thể mẹ khó mà tránh khỏi gây tổn thương tới đứa trẻ. Trương Dương không dám nói ra sự thật, hắn sợ nói ra sẽ bị An Ngữ Thần cự tuyệt, hắn biết cô rất trân trọng đứa con này.

Trong hội nghị thường ủy thị ủy Đông Giang, bí thư thị ủy Lương Thiên Chính đã chính thức giới thiệu Tần Thanh với các lãnh đạo cấp thị, gã cười nói: "Hôm nay tôi xin long trọng giới thiệu với mọi người đồng chí Tần Thanh, một thành viên mới trong đội ngũ lãnh đạo Đông Giang chúng ta. "

Tần Thanh mỉm cười đứng dậy, bất cứ lúc nào hay ở đâu, khí chất tao nhã cao quý của cô luôn ngời sáng, nổi bật lên giữa đám đông, tựa như một đóa hoa sen gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn. Tuy đã 31 tuổi, nhưng năm tháng tuổi tác không để lại dấu ấn gì ở cô, da mặt mịn màng tươi trẻ như thiếu nữ, vẻ đẹp đó hội tụ cả trong lẫn ngoài, khiến người ta chú ý, yêu thích mà lại thấy như tôn quý.

Thành viên trong ban lãnh đạo Đông Giang nhìn thấy Tần Thanh đều không khỏi trầm trồ cảm thán, đệ nhất mỹ nhân của lãnh đạo Bình Hải quả đẹp đúng như lời đồn.

Tần Thanh dịu dàng nói: "Xin chào các vị lãnh đạo, tôi là Tần Thanh, tôi cũng đã từng có cơ hội gặp mặt với hầu hết các vị lãnh đạo ở đây, bắt đầu từ hôm nay, tôi được phân công đến Đông Giang công tác. Trong quá trình làm việc, hi vọng các vị lãnh đạo quan tâm giúp đỡ và chỉ bảo cho tôi nhiều hơn, xin chân thành cảm ơn!"

Tiếng vỗ tay vang lên nhiệt liệt.

Lương Thiên Chính ra hiệu cho Tần Thanh ngồi xuống, gã cười: "Trong thời gian đảm nhiệm chức vụ phó thị trưởng Lam Sơn, đồng chí Tần Thanh đã đạt được những thành tích cực kì xuất sắc. Lần này, sau khi thông qua cân nhắc kĩ lưỡng, lãnh đạo tỉnh đã đồng nhất lựa chọn đồng chí đến Đông Giang, sau này đồng chí Tần Thanh sẽ phụ trách công việc chỉ đạo xây dựng khu thành phố mới của chúng ta, tức phó bí thư công ủy thành phố. " Câu nói của Lương Thiên Chính nhấn mạnh vào quyết định lựa chọn Tần Thanh đến Đông Giang của phía tỉnh.

Tiếng vỗ tay lại rộ lên lần nữa, vị trí chủ nhiệm bộ phân chỉ đạo công tác xây dựng thành phố đều do đích thân bí thư thị ủy Lương Thiên Chính đảm nhận, đương nhiên đây chỉ là tạm thời. Gã cũng ít khi hỏi đến tình hình cụ thể, Tần Thanh tuy là phó bí thư nhưng trên thực tế lại là lãnh đạo có toàn quyền chỉ đạo công tác này.

Lương Thiên Chính nói: "Mọi người đều đã nắm rõ về tình hình trước mắt của Đông Giang. Việc này tôi cũng không cầm phải nhắc lại, theo đà phát triển của thời đại, cơ sở hạ tầng của thành phố Đông Giang đã không còn theo kịp sự phát triển như vũ bão của kinh tế xã hội, Đông Giang là một thành viên và cũng là thành phố lớn nhất của Bình Hải, chúng ta cần phải phát huy vai trò dẫn đầu, phải nhìn xa trông rộng xác định rõ tư tưởng phát triểu vượt bậc. Lần này, kế hoạch xây dựng thành phố của chúng ta đã được lãnh đạo tỉnh ủy ủng hộ nhiệt liệt, phía tỉnh đã điều động các thành viên ưu tú xuất chúng đến thành phố. Tất cả đều tập chung lại nhanh chóng hoàn thành được công tác và nhiệm vụ quan trọng này. Tôi xin giao lại trọng trách nặng nề này cho đồng chí Tần Thanh, hi vọng rằng qua sự lãnh đạo và hướng dẫn của đồng chí, thực hiện một cách quán triệt kế hoạch xây dựng của thị ủy, hoàn thành công cuộc xây dựng thành phố mới. "

Tần Thanh lại đứng dậy lần nữa, cô thể hiện sự cảm ơn với các lãnh đạo, đồng thời khẳng định quyết tâm của mình.

Sau hội nghị ngày hôm đó, Tần Thanh đi ra khỏi phòng họp, cô còn phải đến văn phòng thị trưởng gặp thị trưởng Trường Phương Tri.

Đến trước cửa phòng thị trưởng, trợ lí Thường Tâm Lăng nhanh chóng đi đến đón tiếp, Tần Thanh cười rồi đi theo Thường Tâm Lăng ra phía cầu thang, Thương Tâm Lăng quan tâm: "Chị Thanh, hội nghị tiến hành thuận lợi chứ?"

Tần Thanh mỉm cười: "Chỉ là gặp gỡ với mọi người thôi, Hải Tâm, bây giờ chị phải đi gặp thị trưởng Phương, ông ấy có việc cần dặn dò. "

Thường Hải Tâm gật đầu: "Vậy em ở bên ngoài đợi chị nhé"

Tần Thanh đáp: "Chính quyền thị đã sắp xếp văn phòng cho chúng ta, em hãy đi tìm tổng bí thư Liêu Bác Sinh, ông ấy phụ trách việc này, một lát nữa chị sẽ trực tiếp đến văn phòng gặp em. "

Thường Hải Tâm vâng một tiếng, rồi nói nhỏ: "Chủ nhiệm Trương đã chuẩn bị một bữa tiệc tối để tẩy trần đón tiếp chị. "

Tần Thanh đáp: "Tối nay sợ là không được, phía thị đã có sắp xếp rồi. "

Thị trưởng Đông Giang Phương Tri Đạt hẹn gặp Tần Thanh chủ yếu để cô thông báo qua về ba công tác cụ thể và trọng điểm công việc cần làm trong tương lai, Tần Thanh cũng biết, ngoài tổng chỉ đạo họ Hôn này ra còn có một tổng chỉ đạo anh khác, nguyên là Hôn chủ nhiệm quản lí công tác khai thác Đông Giang - Lưu Bảo Toàn, gã được phân công đến để giúp đỡ mình, cũng nhận chức chủ nhiệm ủy hội quản lí thành phố, bí thư công ủy Đảng. Theo lời của Lương Thiên Chính, cô được chính lãnh đạo tỉnh lựa chọn, còn gã Lưu Bảo Toàn này lại là thành phố Đông Giang bầu ra, hoàn toàn đại diện cho lợi ích của Đông Giang.

Lúc Tần Thanh bước vào văn phòng của Phương Tri Đạt, Lưu Bảo Toàn đã có đợi sẵn trong đó, thấy Tần Thanh bước vào, gã niềm nở đứng dậy.

Phương Tri Đạt cười: "Vào đây, giới thiệu một chút nhé, vị này là Tần Thanh bí thư công ủy Đảng. "

Tần Thanh mỉm cười, cô chưa từng gặp Lưu Bảo Toàn, thậm chí trước khi đến Đông Giang còn không biết có vị tổng chỉ đạo anh này. Xem ra thị ủy Đông Giang có vẻ như không hề buông tay hoặc là vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng vào năng lực của cô, đã đặc biệt bố trí một cán bộ địa phương, có thể hiểu là các lãnh đạo muốn triển khai công tác một cách thuận lợi nhất, sắp xếp một cán bộ nắm rõ tình hình Đông Giang để kết hợp làm việc với cô. Nhưng Tần Thanh hiểu rõ, lãnh đạo làm như vậy là không muốn tập chung toàn bộ quyền lực vào tay một người, sắp xếp như vậy rất có lợi, có thể giám sát hạn chế lẫn nhau.

Phương Tri Đạt vỗ vai Lưu Bảo Toàn: "Vị này là chủ nhiệm ủy hội quản lí khu vực thành phố mới, đồng chí Lưu Bảo Toàn, trước đây đồng chí giữ chức phó chủ nhiệm quản lí công tác khai thác, tương đối nắm rõ tình hình các mặ của Đông Giang. Sau khi xem xét. lãnh đạo tỉnh đã lựa chọn đồng chí Bảo Toàn phối hợp làm việc với đồng chí, tôi tin rằng kinh nghiệm lâu năm dày dặn của đồng chí Bảo Toàn sẽ đồng chí nhanh chóng làm quen với Đông Giang. "

Tần Thanh cười: "Xin chào chủ nhiệm Lưu!" Cô chủ động đưa tay ra, Lưu Bảo Toàn kinh ngạc vội bắt tay cô, gã kinh ngạc không phải vì chức vị của cô mà do vẻ đẹp quyến rũ trước mắt. Một phụ nữ xinh đẹp đến vậy đang bắt tay với mình, đương nhiên gã có cảm giác vừa mừng vừa lo. Nhiều lúc vẻ đẹp xuất chúng này cũng có thể tạo ra áp lực tâm lí cho người khác, Lưu Bảo Toàn nói: "Bí thư Tần, sau này tôi sẽ hết sức phối hợp làm việc với đồng chí!"

Tần Thanh mỉm cười đáp: "Chủ nhiệm Lưu khách khí rồi, tôi vừa mới đến Đông Giang còn nhiều thứ chưa biết, về công việc còn chưa rõ phải bắt tay từ đâu, chủ nhiệm Lưu đã từng là lãnh đạo quản lí khai thác Đông Giang, có kinh nghiệm dày dặn phong phú, sau này phải mong nhờ sự giúp đỡ của đồng chí nhiều hơn mới phải. "

Lưu Bảo Toàn cười: "Đồng chí Tần khách sáo mới đúng!" Tuy gã thừa nhận Tần Thanh xinh đẹp, nhưng không hề tin rằng người đẹp có năng lực chính trị, dù lãnh đạo đã nhấn mạnh nhiều lần về năng lực làm việc của cô, gã vẫn không tin, không tin một chút nào. Gã ở chốn quan trường đã hơn hai mươi năm, việc gì cũng gặp cũng từng trải qua, với những người phụ nữ xinh đẹp mà chức cao vọng trọng như thế này, duy nhất chỉ có một lối đi giống nhau, nghĩ đến đây, Lưu Bảo Toàn thấy kinh bỉ Tần Thanh. Trong thâm tâm gã đang suy nghĩ nhiều thứ, tuy lần này được thăng chức lên nửa cấp, từ chủ nhiệm quản lí khai thác lên chủ nhiệm khai thác thành phố mới nhưng trong tổ chức chỉ đạo thành phố gã chỉ đứng thứ hai, gã thực không hiểu, Tần Thanh có tài cán gì mà đòi đứng trên gã?

*****

Bên ngoài Lưu Bảo Toàn thể hiện rất tốt, đối với loại quan lại lọc lõi thì giả bộ là chuyện dễ dàng.

Phương Tri Đạt nói: "Tôi tin tưởng vào công tác trong tương lai của các vị, tin rằng dưới sự lãnh đạo của các vị, bộ chỉ đạo kiến thiết thành phố mới sẽ nhanh chóng đạt hiệu quả. "

Trong cuộc họp hôm nay Tần Thanh đã phát biểu mạnh bạo, cô lặp lại những lời nói đó: "Thị trưởng Phương, tôi sẽ nhanh chóng triển khai công việc!"

Phương Tri Đạt dặn dò một số trọng điểm công việc, Lưu Bảo Toàn rất chăm chú nghe, còn gật đầu lia lịa, Tần Thanh trong lòng cũng dự đoán được vài điểm, xem ra công tác ở Đông Giang không dễ dàng như cô nghĩ, khó mà thực hiện được khát vọng của cô một cách tùy ý.

Văn phòng chỉ đạo kiến thiết thành phố được đặt ở tầng 5 khu 3 của đại viện chính phủ, có tất cả ba phòng, thực tế ở đây chỉ là văn phòng cũ, nếu sau khi khai triển công tác kiến thiết, e là ba gian phòng này không thể phù hợp với yêu cầu.

Sau khi ra khỏi văn phòng thị trưởng, Tần Thanh và Lưu Bảo Toàn cùng đến khu văn phòng, Thường Hải Tâm đã đợi Tần Thanh ở bên trong, ba gian được chia ra, một là văn phòng của Tần Thanh, một của Lưu Bảo Toàn, phòng còn lại để dùng cho nhân viên phòng chỉ đạo kiến thiết. Thường Hải Tâm hiện đã được sắp xếp làm chủ nhiệm văn phòng hành chính chỉ đạo kiến thiết.

Lãnh đạo thị đão sơ bộ định ra danh sách nhân viên phòng chỉ đạo kiến thiết, Tần Thanh xem qua danh sách, vẻ mặt nở nụ cười. Thân làm bí thư công ủy Đảng của thành phố mới, cô không hề được tham gia vào công tác lựa tuyển nhân viên, bây giờ đã phân công đủ danh sách nhân viên cho cô. Nếu coi cô là một đầu bếp, thì cũng giống như nấu ăn, chuẩn bị sẵn sàng xong xuôi nguyên liệu rồi thì lãnh đạo tỉnh có ý bắt cô phải dùng những nguyên liệu đó,

Hơn nữa lại định rõ hạng mục, khó mà tạo ra thay đổi ở đây.

Tần Thanh tìm thấy tên của Thường Hải Tâm trong dãy danh sách, cô đã đặc biệt yêu cầu việc này. Cô cũng tìm thấy tên của Trương Dương trong đó, hắn thuộc bên hội ủy quản lí thành phố. Phải nói đến việc thiết định tổ chức của tầng quản lí thành phố, Tần Thanh là tổng phụ trách thành phố, bí thư công ủy đảng, kiêm tổng chỉ đạo phòng kiết thiết; hội ủy quản lí thành phố lại phân ra làm ba đơn vị: cục quản lí tổng hợp, cục kiến thiết và cục nghiệp vụ xã hội. Trương Dương tạm thời phân làm cục trưởng cục nghiệp vụ xã hội chứ không được phân công công tác cụ thể, phạm vi quản lí của cục nghiệp vụ chỉ là phụ trách quản lí hành chính hội ủy các khu trực thuộc thành phố mới, gồm quản lí kế hoạch hóa gia đình, văn hóa giáo dục, dân chính, tôn giáo và vũ trang nhân dân. Đồng thời công tác phụ trách này có nhiệm vụ ổn định không đổi: Chuyên phụ trách chế định và thực hiện kế hoạch phát triển nghiệp vụ công ích xã hội.

Tần Thanh chau mày, cô sớm đã định Trương Dương sẽ đảm nhận công tác chiêu thương cho thành phố, nhưng theo tình hình trước mắt, lãnh đạo Đông Giang không hề coi trọng hắn, chỉ giao cho hắn chức hội ủy quản lí thành phố, tức là đứng dưới sự lãnh đạo của Lưu Bảo Toàn. Đối với tính cách của Trương Dương, sự sắp xếp như vậy thật khó mà tiếp nhận.

Thường Hải Tâm sớm đã xem qua danh sách này, bấy giờ trong văn phòng chỉ có cô và Tần Thanh nên nói chuyện không cần phải kiêng kị gì, Thường Hải Tâm nói: "Chị Thanh, em thấy lãnh đạo thị quản lí rất nhiều. "

Tần Thanh hiểu rõ ý của Thường Hải Tâm, cô nhẹ nhàng: "Tất cả đều là khởi đầu, lãnh đạo thị chỉ đưa ra cho chúng ta một danh sách lựa chọn nhân viên, nhưng cũng không phải là định án cuối cùng, công việc cụ thể còn cần phải dựa vào thực tế công việc để quyết định. "

Thường Hải Tâm nói: "Điều Trương Dương đếu cục nghiệp sự xã hội, quyết định dở như vậy không biết là của ai nghĩ ra. "

Tần Thanh đáp: "Anh ta đến Bình Lí thực ra không quan trọng, then chốt là anh có thể phát huy vai trò của mình hay không. Kì thực làm việc gì cũng không mấy khác biệt, bây giờ mọi việc mới bắt đầu, chỉ có trên kế hoạch, về phần ủy hội quản lí kiến thiết thành phố, chúng ta còn chưa xây dựng thành phố thì họ quản lí cái gì chứ?" Lời nói của Tần Thanh cũng cho thấy cô không hài lòng với sự phân công sắp xếp của lãnh đạo thị. Vì cô đã được phái về đây, nên tin tưởng tuyệt đối vào năng lực của cô, nếu đến việc này cũng làm không tốt, cô làm thế nào để triển khai công tác sau này đây? Tần Thanh bắt đầu tin rằng: lần điều phối công tác này của mình là ý của lãnh đạo tỉnh, bên phía Đông Giang có lẽ không mong chờ sự có mặt của cô, với Trương Dương cũng vậy. Là mệnh lệnh của lãnh đạo tỉnh, phía Đông Giang đương nhiên không dám phản đối, nhưng họ không cam tâm, nếu tình hình là như vậy thật e là công việc say này sẽ càng khó khăn.

Tần Thanh xem kĩ danh sách nhân viên rồi nói: "Lầu các ở trên dù có dựng tốt đến mấy cũng chỉ là lầu trên, lễ khởi công thành phố mới còn chưa bắt đầu, ván cờ phải chơi như thế nào đây, lại rất khó nói. "

Biết tối đó Tần Thanh tham gia bữa tiệc đón tiếp của thị nên Trương Dương đã hủy bỏ kế hoạch đón tiếp của mình, hắn hẹn Thường Hải Tâm đến chợ đêm Cổ Lâu ở Đông Giang thử mấy món dân dã.

Hai người gọi một đĩa cua xào ớt, một bát tôm hầm nước ớt và một đĩa thịt xông khói xào tiêu. Thường Hải Tâm trông có vẻ dịu dàng điềm đạm nhưng cô ăn được cay, Thường Hải Tâm nguyên quán ở Hồ Nam, từ nhỏ đã quen ăn đồ cay. Về điểm này đến Trương đại quan nhân cũng phải chịu thua, Trương Dương gọi thêm một đĩa ốc hương, một đĩa đậu phộng rồi nhìn Thường Hải Tâm cười tủm tỉm:" Thật không hiểu nổi, em ăn nhiều ớt như vậy mà da dẻ vẫn mịn màng, trắng sáng nhẵn nhụi. " Câu trước hắn nói có ý như miêu tả về cảm tưởng, câu sau như miêu tả về cảm giác sờ mó.

Thường Hải Tâm đỏ mặt, trách móc: "Giữa chỗ đông người anh lại giở trò lưu manh. "

Trương Dương đáp: "Chủ nhiệm Thường, bí thư Tần của chúng ta đang rất bận phải không. "

Thường Hải Tâm nói: "Anh cứ làm như mọi người đều giống anh, cả ngày rảnh rỗi chơi bời như tên lưu manh. "

Trương Dương nói: "Không phải anh đang cầu học sao? Lớp bồi dưỡng còn phải học nhiều, hơn nữa hiện giờ lãnh đạo thị còn chưa phân công công việc cụ thể cho anh. "

Thường Hải Tâm do dự không biết có nên nói với hắn về sự sắp xếp của thị, cô hiểu rõ tính tình của Trương Dương, hắn như là thùng thuốc nổ, nếu châm vào nhất định sẽ bùm nổ thực sự, mọi việc ở Đông Giang sẽ thêm ầm ĩ, cô nói: "Vì anh chưa đến tổ chức thị ủy báo danh. "

Trương Dương đáp: "Con người một khi an nhàn rảnh rỗi, sẽ không muốn làm vệc, em có tin rằng, bây giờ anh không có chút tích cực nào với công vệc, ngắt đầu bỏ đuôi anh cũng đã ở chốn quan trường này hơn 4 năm, có việc gì chưa từng làm qua chứ? Môi trường nào anh chưa từng trải qua chứ. Được lãnh đạo trọng dụng thì phải làm nhiều việc, lãnh đạo không thích mình thì anh càng mừng vì nhàn hạ, đỡ gây chướng mắt. "

Thường Hải Tâm dường như cảm thấy mới lần đầu quen Trương Dương, tròn mắt nhìn hắn: "Trương Dương, đây là anh sao?"

"Không phải anh thì ai"

Thường Hải Tâm nói tiếp: "Sao đột nhiên lại trở thành như vậy? Em thật không thể tin những lời này lại từ chính miệng anh nói ra. "

Trương Dương đáp: "Thực ra anh hiểu rõ, trước đây luôn mong muốn được thăng quan tiến chức, đó là vì cảm thấy mới mẻ, muốn xem xem bản thân có năng lực thật sự hay không, muốn chứng tỏ con người mình với người khác. Bây giờ anh đã nhìn rõ con người mình rồi, những điều cần chứng minh cũng đã chứng minh rồi. Sức hấp dẫn ở chốn quan trường này với anh giờ trở nên nhỏ bé. "

Thường Hải Tâm nói: "Thế anh còn đến Đông Giang làm gì?" Nói xong cô định nói thêm vài điều, nhỏ giọng nói: "Là vì chị Thanh phải không?"

Trương Dương không trả lời cô, cười nói: "Chuyện bây giờ anh muốn là làm cho người con gái anh yêu được hạnh phúc, anh muốn lập kế hoạch sau này cho chúng ta, làm thế nào để có thể sống hạnh phúc, hoàn mỹ. "

Khuôn mặt Thường Hải Tâm đỏ lên, trong lòng cô cũng thấy ấm áp, tuy cô biết Trương Dương dù lập kế hoạch như thế nào, cũng khó mà chắc chắn về mối quan hệ này. Nhưng cô tin Trương Dương không phải là người bạc tình bạc nghĩa, hắn sẽ đối tốt với cô, và hắn cũng sẽ đối tốt với những người phụ nữ xung quanh hắn. Đây cũng chính là điều khiến cho họ yêu thương hắn, một chiếc chìa khóa chỉ có thể mở được một chiếc khóa, hắn nhất định đã cho rằng mình là chiếc chìa khóa vạn năng.

Thường Hải Tâm không chỉ một lần nghĩ rằng, vì sao họ lại một lòng một dạ yêu Trương Dương, còn trái tim Trương Dương lại có thể chia được nhiều ngăn như thế. Trước khi quen Trương Dương, Thường Hải Tâm không hề tin cậy loại đàn ông ong bướm này, cô cho rằng tình cảm phải là duy nhất giữa hai người. Sau khi gặp hắn, biết hắn là kẻ ong bướm nhưng bản thân vẫn cứ lao vào yêu hắn, thậm chí có thể trao gửi cả trái tim và thể xác mình cho hắn. Cô cũng không nghĩ nhiều về tương lai, là một người phụ nữ thông minh cô đã từng tự dằn lòng buông xuôi nhưng lại không thể dừng lại được. Nếu ông trời để cho cô gặp Trương Dương, cô chỉ còn biết tiếp nhận tình yêu này, dù cho cả đời không sáng lạn gì.

Trương Dương nói: "Công tác cụ thể của thị trưởng Thái đã có quyết định rõ ràng chưa?"

Thường Hải Tâm cười: "Bí thư Tần mới đúng, lãnh đạo thị quyết định bổ nhiệm chị ấy làm phó tổng chỉ đạo bộ chỉ đạo kiến thiết, bí thư công ủy Đảng. "

"Phó tổng chỉ đạo? Tổng chỉ đạo là ai? Lương Thiên Chính hay là Phương Tri Đạt?" Trương Dương tương đối biết rõ những đối tượng chính trị này.

"Bí thư Lương"

Trương Dương gât đầu: "Chỉ là danh nghĩa thôi, danh nghĩa mà không được làm, các lãnh đạo đều như vậy. "

*****

Thường Hải Tâm cười.

Trương Dương cầm chén rượu lên uống: "Em là... ?"

"Chủ nhiệm văn phòng bộ kiến thiết... "

Trương Dương cười nói: "Được đấy, thăng quan rồi nhé, phó sở rồi phải không?"

Thường Hải Tâm đáp: "Phó gì chứ, vẫn là cấp khoa thôi. "

Trương Dương nói: "Em thụt lùi rồi đấy. "

Thường Hải Tâm nghe không hiểu ý của hắn, nhìn hắn một cách khó hiểu.

Trương đại quan nhân cười vẻ mặt gian xảo: "Giờ này năm ngoái còn là sở, bây giờ đến ca sở cũng không phải. "

Thường Hải Tâm tức giận dẫm lên chân hắn ở dưới bàn, còn nói thêm, chức cán bộ cấp sở của mình là do chính hắn kéo xuống, cô thở mạnh: "Anh nói thật đi, rốt cuộc đã tự tay kéo xuống bao nhiêu cán bộ cấp sở?"

Trương đại quan nhân nói: "Ý gì vậy?" Lúc này hắn giả bộ ngây ngô.

Thường Hải Tâm nói: "Em nhìn thấu con người anh, anh là đồ lừa đảo, lưu manh, đểu cáng. "

Nghe thấy lời phê bình của cô, Trương Dương cười ầm lên.

Thường Hải Tâm thở dài: "Em thấy hối hận khi đến Đông Giang. "

"Vì sao thế"

"Ở cùng với người như anh, không phải cả ngày em đều phải chịu thiệt sao?"

Trương Dương cười: "Nước ta có câu châm ngôn, chịu thiệt tức là được lợi, lúc hai chúng ta ở cùng nhau, có lúc nào là anh không phải xuất lực? Rời khỏi anh, em có thể có da mặt đẹp như vậy không?"

Thường Hải Tâm cáu: "Càng nói càng hạ tiện, mặc kệ anh. "

Trương đại quan nhân chuyển sang chuyện khác: "Anh nghe người khác nói, lần này anh được phân công phụ trách công tác chiêu thương, thế rốt cuộc anh giữ chức vụ gì? Chủ nhiệm phòng chiêu thương phải không? Dựa vào cấp bậc của anh chắc cũng phải được làm tổng chỉ đạo gì đó chứ?"

Thường Hải Tâm đáp: "Em nói với anh, anh không được tức giận đâu nhé"

Trương Dương nói: "Có gì đáng tức giận chứ, anh sớm đã xem thường việc đó rồi. "

"Anh được giao làm cục trưởng cục nghiệp vụ xã hội, trực thuộc ủy hội thành phố mới. "

Trương đại quan nhân vừa nghe thấy ngẩn người ra: "Cái gì? Trò gì vậy?"

"Anh phụ trách cục nghiệp vụ xã hội, công tác cụ thể là phụ trách quản lí hành chính của ủy hội trực thuộc thành phố, quản lí kế hoạch sinh đẻ, văn hóa giáo dục, y tế, tổng hợp trị an xã hội, hòa giải nhân chính, tôn giáo quần chúng và võ trang nhân dân; công việc phụ trách mang tính ổn định; phụ trách chế định và tổ chức thực thi kế hoạch phát triển nội thành, kể ra quyền lực cũng không nhỏ. "

Trương Dương cười nhạt: "Em tưởng anh không hiểu sao? Đây chẳng qua chỉ là một đám việc vớ vẩn? Còn phụ trách cái gì mà kế hoạch sinh đẻ, anh đi một vòng để rồi quay trở về chỗ cũ, hồi trước lúc mới vào làm quan anh cũng phụ trách mảng kế hoạch sinh đẻ, đúng là đám lãnh đạo này biết cách chỉnh đốn! Sao không để anh trực tiếp phụ trách công tác phụ nữ luôn?"

Thường Hải Tâm nói: "Em biết anh sẽ bực mình việc này nên mới không muốn nói. "

Trương Dương nói: "Anh không tức giận, chỉ cảm thấy đám lãnh đạo này quả là chết tiệt, miệng oang oang nói cần nhân tài như anh, nhưng lúc đến đây lại để anh quản lí cục nghiệp sự xã hội, có nhầm không vậy. Anh là cán bộ cấp sở. "

Thường Hải Tâm nói: "Còn nói không tức giận, mặt anh đang biến sắc kia kìa. "

Trương Dương cười: "Thật anh không tức giận, cục nghiệp sự thì cục nghiệp sự, chỗ nào cũng tiêu cực, bọn họ chung quy muốn hạ cấp anh xuống đây mà. "

Thường Hải Tâm nói tiếp: "Chị Thanh cũng rất bất bình với sự sắp xếp của lãnh đạo, chị ấy đang chuẩn bị thương lượng với lãnh đạo để tổ hợp lại ban lãnh đạo thành phố mới. "

Trương Dương nói: "Làm gì có thành phố mới? Chỉ là bản quy hoạch trên giấy, chưa hề bắt đầu gì cả, đúng rồi, chủ nhiệm quản lí hội ủy là ai vậy?"

"Lưu Bảo Toàn, trước đây là phó chủ nhiệm hội ủy cục khai thác Đông Giang. "

Trương Dương biết rõ Lưu Bảo Toàn, lúc đầu khi gặp sự cố nước Giang Thủy ô nhiễm, chủ nhiệm hội ủy cục khai thác Liêu Bác Sinh đã trốn tránh trách nhiệm, sau đó vị phó chủ nhiệm này đứng ra giải quyết đại cục. Trương Dương lúc đó vì không thương lượng được, nên đã ném thẳng một bình nước ô nhiễm Giang Thủy vào mặt gã. Giờ nghe nói gã làm lãnh đạo của mình, Trương đại quan nhân tự cảm thấy không ổn chút nào. Nếu thật Lương Thiên Chính mời hắn đến Đông Giang, vậy chứng tỏ ông ta có ý trù ghét mình, Trương Dương phát hiện ra khởi đầu của mình ở đây thật có nhiều trắc trở đúng là gieo nhân nào gặt quả ấy, vì hành động lúc đầu của mình nên giờ đắc tội với bao nhiêu người ở Đông Giang. Nếu những người này lập kế trả thù mình thì sao, Trương Dương lại cảm thấy càng thản nhiên, báo thù ư? Cứ làm đi, dù sao thì lão tử cũng đã đến Đông Giang, có gan thì cứ nhằm vào hắn.

Thường Hải Tâm thấy Trương Dương trầm tư một lúc lâu, cho rằng hắn đang tức giận thật sự, nhỏ giọng nói: "Anh đừng để ở trong lòng, bây giờ sự việc còn chưa được quyết định chính thức. "

Trương Dương cười: "Kệ nó, chúng ta uống đi, anh còn chưa nói với em, hôm nay anh đã là nghiên cứu sinh rồi. "

Thường Hải Tâm mừng rỡ kinh ngạc: "Thật chứ?"

Trương Dương gật: "Tốp nghiên cứu sinh đầu tiên của lớp nghiên cứu, sau này anh có thể ngẩng cao đầu trước mặt em rồi, cũng bằng cấp ngang ngửa với em đấy. "

Thường Hải Tâm đáp: "Bằng của em là đại học, anh giờ đã vượt qua cả em rồi, hơn nữa, có khi nào anh không ngẩng cao đầu trước mặt em chứ?"

Trương Dương nói tiếp: "Trước đây chỉ ngẩng đầu nhỏ chứ không ngẩng đầu to, bây giờ thì cả hai đầu đều có thể ngẩng cao...

Thường Hải Tâm không khỏi mắng hắn lưu manh, hai người không nói tới chuyện chính trị nữa mà vừa ăn vừa chuyện phiếm rất vui vẻ. Đến 9h, Thường Hải Tâm rời đi, cô phải đến sơn trang Nam Quốc, hai ngày nay cha cô lên tỉnh họp, cô phải đến nói chuyện với ông. "

Trương đại quan nhân định đưa cô về chỗ mình để thoải mái một chút, nghe thấy Thường Tụng đến đành từ bỏ ý định, hắn nói muốn đưa cô đi. Thường Hải Tâm lắc đầu từ chối, cô không muốn cha mình biết quan hệ giữa hai người nên tự lái xe đi.

Thường Hải Tâm đi khỏi sau đó không lâu, Tần Thanh đã gọi điện đến, hỏi xem Trương Dương và Thường Hải Tâm đi ăn ở đâu, cô vừa rời khỏi bữa tiệc tiếp đón của thị trưởng, Trương Dương hỏi cô đang ở đâu để hắn đến đón, hắn lái chiếc Hummer tới.

Tần Thanh thấy Trương Dương lái chiếc Hummer đến, cũng lấy làm kinh ngạc, chiếc xe này thực là quá hoành tráng, cô nhìn xung quanh, rồi nhanh chóng ngồi vào xe: "Khoe khoang quá đấy!"

Trương Dương cười: "Xe của người khác, anh mượn đi thử, nó có hợp với anh không?"

Tần Thanh thở dài, không bình luận gì, Trương Dương ngửi thấy mùi rượu ở nàng cười nói: "Uống rượu hả?"

Tần Thanh gật đầu, cô có chút mệt mỏi ngồi dựa vào ghế: "Lãnh đạo chúc rượu, không uống thì không được, thật phiền!" Cô bắt đầu thấy chán nản về mọi việc chốn quan trường.

Trương Dương nói: "Rượu dễ làm mất tỉnh táo làm loạn, sau này ít uống đi nhé. "

Tần Thanh cười: "Anh lo cho em à?"

Trương Dương khởi động xe: "Nhưng ở chốn quan trường cũng phải uống chút ít, như vậy sau này em uông cũng được, có điều đừng có làm loạn với anh. "

Tần Thanh cười khanh khách, cô trượt người xuống, gối đầu lên đùi Trương Dương: "Chỉ sợ người làm loạn không phải em mà là người khác. "

Trương Dương một tay cầm vô lăng, một tay vuốt ve mái tóc cô: "Đến chỗ anh nhé, Viên Ba cho anh mượn một phòng đôi. "

Tần Thanh ừm một tiếng, nói một cách phó thác: "Tùy anh, đưa em đi đâu thì em tới đó. " Bí thư Tần luôn như vậy trước mặt Trương Dương, giống như cừu non đợi làm thịt. Sự phản kháng mang tính tượng trưng chỉ càng tăng thêm lửa tình mạnh mẽ giữa hai người. Tối này Trương Dương cực kì hưng phấn và xúc động, Tần Thanh cũng nhận thấy rõ điều đó, cô ôm chặt lấy thân hắn, nhẹ nhàng cắn chặt vai, chịu đựng từng đợt táo bạo, ánh mắt trong veo đang mê mẩn khó tả. Vẻ đẹp quyến rũ đó dường như đang bị Trương Dương làm cho hòa tan, cô cuối cùng cũng không thể nào chịu đựng được sự khích thích mạnh liệt của Trương Dương vào mình, đôi chân thon dài mức khiến người nghẹt thở xoắn chặt lấy Trương Dương, ngăn hắn tiếp tục tiếp sâu.

Trương đại quan nhân còn chưa vào hết liền nhỏ nhẹ: "Em thả lỏng chân ra, quấn chặt quá. "

Tần Thanh cáu: "Sắp vỡ cả xương ra rồi, mệt mỏi cả ngày giờ lại bị anh giày vò, sớm biết thế này, em không thèm đi về với anh.... nhiều... " Tuy miệng nói vậy nhưng đôi chân cô lại nới lỏng ra, Trương đại quan nhân thấy thế lập tức lao vào, đôi chân của cô lại xoắn lại. Tấm thân thon thả mền mại dính sát lấy người Trương Dương, cuống họng cứ thế rít lên những lời ý loạn tình mê, niềm sung sướng tuyệt vời trong đầu nàng giờ đây như biến thành trống không. Không biết bao lâu sau đó, một đợt như sóng thủy triều cứ thế ào ào đánh mạnh vào cơ thể cô vừa ấm áp lại vừa mãnh liệt. Cảm giác cứ thế lặp lại, lúc tỉnh lúc mê man nghẹn thở, trong đôi mắt trào lên sự ướt át nghẹn ngào thỏa mãn, cô thả lỏng đôi môi khỏi người Trương Dương mới phát hiện ra vai hắn đã bị cô cắn sâu hằn vết: "Đau không?"

Trương Dương lắc đầu, hắn ôm lấy cô bàn tay xiết xoa mọi đường nét mềm mại trên cơ thể.

Tần Thanh nhắm nghiền mắt, yên lặng hưởng thụ sự âu yếu ve vuốt của hắn, dịu dàng nói: "Sao lại tới Đông Giang?"

Trương Dương cười: "Vì em đấy!"

Tần Thanh ôm lấy cánh tay hắn, thân thể lại càng kết chặt vào người hắn.

Trương Dương nói: "Tối anh có nói chuyện với Thường Hải Tâm về công việc. "

Tần Thanh không muốn nói về công việc, cô nói: "Hải Tâm đến Đông Giang là vì anh đó. "

Trương Dương vuốt ve tay nàng.

Tần Thanh nói tiếp: "Em nhận thấy rõ ràng. "

Trương Dương ôm chặt nàng, rồi nói thì thầm bên tai: "Em có trách anh không?"

Tần Thanh đáp: "Nếu em trách anh, lúc đầu đã không để cô ấy đến làm chủ nhiệm văn phòng của em. "

Trương đại quan nhân vui mừng khôn xiết, hai tay ôm lấy má của Tần Thanh, hôn xiết lấy đôi môi cô: "Thật là thông tình đạt lí. "

Tần Thanh mắng: "Anh hả, thật là kẻ xấu xa, biết bao nhiêu phụ nữ bị hại trong tay anh... "

Crypto.com Exchange

Chương (1-1276)