← Ch.0774 | Ch.0776 → |
Trương Dương nói: "Chị Thanh à, kì thực anh không gây hại tới người, tự có người khác đến làm hại họ. Món ngon như vậy để cho lũ lợn xấu xa ăn không bằng để anh. "
Tần Thanh nói: "Người khác là lợn, còn anh là nam tử hán quang minh chính đại sao?"
Trương Dương nói: "Chị Thanh à, em thấy anh có phải là nam tử hán quang minh chính đại không?"
Tần Thanh thở dài: "Anh ý à, gì cũng tốt chỉ có chuyện tình cảm là làm hỏng bét, sau này xem anh lo xếp như thế nào đây. "
Trương Dương đáp: "Trên thế giới này có quốc gia nào đa thê đa thiếp, nếu bất quá thì anh đổi quốc tịch, rồi rướu hết các em về làm vợ. "
Tần Thanh nói: "Anh đừng tưởng bở, thời đại nào rồi, ai nguyện làm thiếp của anh chứ?"
Trương Dương nói tiếp: "Đều là vợ không phân lớn nhỏ. "
Tần Thành chỉ nói linh tinh trước mặt hắn, tay cô thò ra nắm lấy thứ của hắn, nhẹ nhàng nắm một cái: "Chỉ vì cái thứ này gây họa, ngày nào đó em sẽ quyết tâm cắt bỏ đi, xem anh còn tác oai tác quái được không.... "
Trương đại quan nhân cương lên cười ha ha: "Nỡ ra tay không?"
Tần Thanh cảm thấy thứ đó ngo ngeo động đậy, khuôn mặt xinh xắn nóng ran lên: "Có gì mà không nỡ chứ?"
Trương Dương đáp: "Nếu như cắt bỏ nó, chẳng phải là mất đi nhiều niềm vui thú sao?"
Tần Thanh xoay người, cô di chuyển cách xa hắn một chút, dùng tay chống lại tấm ngực của hắn, ngăn ý định tiến đến gần mình của hắn rồi nhẹ nhàng: "Đừng nhúc nhích, em đang nói chuyện nghiêm chỉnh với anh đấy. "
Trương Dương đáp: "Em nói đi, anh đang nghe đây. " Hai tay hắn không ngừng nghỉ ngơi.
Tần Thanh nói: "Anh cứ như thế làm sao em nói được. "
Trương đại quan nhân xoay người đè lên người cô: "Như thế này chẳng phải là càng dễ nói sao. "
Tần Thanh không ngăn được hắn, đành để mặc hắn tiếp tục, cảm giác trong lòng không sao khắc chế được cảm giác của cơ thể, cô không chịu được bất giác rên rỉ.
Trương Dương nói: "Sao không nói vậy?"
Tần Thanh cắn môi, đột nhiên đẩy hắn ra, đôi chân dài lại áp chặt vào thân dưới: "Em không tin không khống chế được anh. "
Chức vị của bí thư Tần tuy cao, tu dưỡng chính trị cũng hơn hẳn Trương Dương nhưng trên giường chiếu lại chỉ có thể cúi đầu xưng thần. Nhìn vẻ yếu đuối như một con mèo con đáng yêu của cô, Trương Dương cười thỏa mãn, đàn ông đều thích cái cảm giác chinh phục này, đăc biệt là đối diện với một người phụ nữ mạnh mẽ xinh đẹp như Tần Thanh. Khiến cô nằm phục dưới người mình, cảm giác ấy thật là tuyệt vời khó tả.
Tần Thanh đương nhiên hiểu tâm lí đó của Trương Dương, hai người bên nhau đã lâu, dù thông qua việc này cũng đủ nhân ra biến đổi tâm lí của đối phương, Tần Thanh nói: "Cụ thể công việc anh đã biết rồi phải không?"
Trương Dương gật.
"Không vui?"
"Không" Trương Dương phủ định
Tần Thanh cười: "Dù sao tâm lí của anh cũng không thoải mái, nếu không đêm nay đã không giày vò em như thế. "
Trương Dương cười: "Nếu em nhớ anh như vậy thì đành chịu, anh là cấp dưới, không hài lòng đối với công việc, anh đương nhiên là có ý kiến với lãnh đạo, không giày vò em thì còn ai vào đây?"
Tần Thanh đáp: "Nói như vậy, sau này em sẽ không dám quản anh trong công việc nữa, nếu nói nặng quá, khéo lúc về lại bị anh làm cho đến chết mất. "
Trương đại quan nhân đắc ý: "Biết là tốt!"
Tần Thanh đương nhiên biết hắn đang nói đùa, ôm lấy tay hắn, ngón tay đan vào nhau: "Anh đừng giân, mọi việc bây giờ còn chưa bắt đầu, về phía nhân viên khẳng định là sẽ còn điều động lại. Tối nay em cũng vừa đưa ra đề nghị, là bí thư công ủy đảng của thành phố, đương nhiên phải có quyền quản lí nhân sự bộ chỉ đạo kiến thiết, nhân sự hiện giờ khiến em rất không hài lòng. Tất cả còn chưa bắt đầu, phía thị chưa thương lượng qua với em đã phân bổ nhân sự như vậy là quá nhiều, cơ cấu quá rộng. "
Trương Dương đáp: "Chị Thanh à, anh không hề tức giận, anh cũng không phải là kẻ hẹp hòi, nếu là trước đây, có lẽ anh sẽ coi trọng chức vị, nhưng bây giờ không quan trọng nữa, họ phân cho Lưu Bảo Toàn làm chủ nhiệm hội ủy, rõ ràng là có ác ý, anh tội gì phải chấp nhặt với họ, Lưu Bảo Toàn là thá gì chứ? Anh không tin gã có năng lực, thực ra để gã lãnh đạo càng tốt, cho gã mượn thêm lá gan nữa chắc cũng không dám đối đầu với anh. "
Tần Thanh cười: "Anh hả, lúc đầu hất vào mặt người ta đầy nước bẩn, việc này trong hưu chế có ai không biết chứ?" Cô hiểu lần này Trương Dương tới Đông Giang nguyên nhân chủ yếu là vì mình, nghĩ đến sự quan tâm đó trong lòng cô lại thấy ấm áp vô cùng, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Trương Dương, dịu dàng nói: "Bất kể người khác đối với anh như thế nào, em cũng vẫn là người của anh, anh muốn em làm gì em sẽ làm!"
Trương đại quan nhân đưa lưỡi ra liếm lấy đôi môi: "Vậy hãy giúp đỡ anh nhiều hơn, nhiều nữa nhé... "
Tần Thanh đỏ mặt đánh hắn: "Muốn cân bằng phải không?"
Trương đại quan nhân mỉm cười: "Anh lại thích dáng vẻ bí thư Tần hầu hạ anh. "
Có một chuyện Trương Dương nói không hề sai, Lưu Bảo Toàn rất sợ hắn, vừa biết tin Trương Dương đến nhận chức chủ nhiệm cục nghiệp vụ xã hội, tiếp nhận sự lãnh đạo của mình, gã đã thấp thỏm không yên. Vì việc này mà gã chạy vội tới thỉnh giáo ý kiến của tổng bí thư thị Liêu Bác Sinh, là cấp trên của gã, điều quan trọng là trong sự việc nước Giang Thủy ô nhiễm, gã đã bị Trương Dương hất cả đống nước bẩn còn Liêu Bác Sinh lại bị hắn cho ăn bạt tai. Lưu Bảo Toàn cho rằng hai người có chung điểm này, đều cùng chung địch thù.
Liêu Bác Sinh nghe xong, không khỏi cười nói: "Có phải cậu lo rằng Trương Dương sẽ đối đầu với cậu không?"
Lưu Bảo Toàn đáp: "Hắn là kẻ không dễ đối phó, tôi cũng không hiểu nổi, phía thành phố hà cớ gì lại muốn hắn tới. Hắn đi đến đâu là rắc rối đến đó, lẽ nào lãnh đạo không hiểu sao?"
Liêu Bác Sinh đáp: "Bảo Toàn à, việc này tôi phải nói cho cậu hay, thực ra sự việc đã qua lâu rồi, cậu không nên giữ mãi trong lòng. Lúc đó mỗi người một lập trường, hắn đại diện cho Nam Tích, chúng ta lại đại diện cho Đông Giang, phát sinh mâu thuẫn cũng là do hoàn cảnh tác động. Bây giờ phía thị điều hắn tới Đông Giang, chúng ta đã là thể thống nhất, cũng có nghĩa là, mọi người là chiến hữu chung chiến hào, không nên nảy sinh tâm lí đối địch. "
Lưu Bảo An không tin tưởng nhìn Liêu Bác Sinh, gã không tin Liêu Bác Sinh lại có thể nghĩ được như vậy. Lúc trước, Trương Dương tát y trước mặt đông người, sự việc ầm ĩ náo loạn, tuy nhiên sau đó không biết vì lí do gì, có lẽ do sau lưng Trương Dương có lãnh đạo nâng đỡ, nên Liêu Bác Sinh không dám nhắc tới. Lưu Bảo Toàn tuyệt đối không tin Liêu Bác Sinh là người lấy ân đền oán, có thể chịu đựng nỗi nhục này, y nói như vậy chắc đến mười phần là miễn cưỡng, không muốn bộc bộ chân tướng suy nghĩ trong đầu.
Lưu Bảo Toàn nói: "Chủ nhiệm Liêu, tôi không hề có suy nghĩ đối địch gì, chỉ cảm thấy người này là một nhân vật gây ảnh hưởng tới tổ chức. "
Liêu Bác Sinh đáp: "Cũng không thể nói như vậy được, hắn cũng có chút bản lĩnh, vận hội tỉnh rồi hội thương mại hắn đều làm rất tốt, hoàn toàn thành công. "
Lưu Bảo Toàn đáp: "Cũng không hẳn, ai biết trên hắn có người nâng đỡ. "
Liêu Bác Sinh đương nhiên nghe ra gã đang oán trách, cười đưa qua mời Lưu Bảo Toàn điếu thuốc, gã châm thuốc hút một hơi: "Chủ nhiệm Liêu, tôi vẫn luôn coi chủ nhiệm là anh, là lãnh đạo dày dặn kinh nghiệm mà tôi vô cùng kính trọng cho nên có việc gì cũng muốn tâm sự với anh. Nếu tôi có sai sót gì anh cứ phê bình, tôi nhất định sẽ rút kinh nghiệm. " Nghe gã nói vậy Liêu Bác Sinh thấy có chút ngại ngần, người ta đã thỉnh giáo mình, mình lại vòng vo không ý kiến gì, Liêu Bác Sinh hút thuốc thở ra một đợt khói rồi nói: "Bảo Toàn à, công tác kiến thiết thành phố do Tần Thanh quản lí, việc cậu cần làm là phối hợp với công tác của cô ấy... "
Lưu Bảo Toàn đáp: "Nói tới đây tôi cũng không hiểu nổi, vì sao lãnh đạo tỉnh lại điều tới đây một nữ cán bộ quá trẻ để gánh vác nhiệm vụ kiến thiết thành phố quan trọng như vậy? Lẽ nào chỉ vì cô ta xinh đẹp?"
Liêu Bác Sinh mỉm cười: "Cô ấy do lãnh đạo tỉnh phái tới, còn cậu do lãnh đạo thị ủy nhiệm, cậy nghĩ xem lãnh đạo tỉnh to hơn hay thị to hơn?" Câu này của Liêu Bác Sinh đề cập trúng vấn đề trọng yếu, Lưu Bảo Toàn ngây ra một lúc, gã đang ngẫm lại ý tứ trong câu nói đó, rõ ràng Liêu Bác Sinh cho rằng trong vấn đề lãnh đạo kiến thiết thành phố này, hoạt động của phía tỉnh và thị không hoàn toàn nhất trí.
Lưu Bảo Toàn nói: "Phân công làm việc của tôi và cô ta tương đối rõ ràng, cô ấy chủ yếu chỉ đạo vấn đề kiến thiết, tôi chủ yếu về mảng quản lí và sả xuất khu quy hoạch. "
Liêu Bác Sinh đáp: "Bảo Toàn à, việc này khiêm nhường một chút cũng không hại gì, tôi biết Tần Thanh là do đích thân bí thư Kiều điểm tướng, còn về phần Trương Dương, hắn là cán bộ cấp sở, chưa chắc đã đồng ý đứng dưới tay cậu. Tôi không thấy lo lắng mấy về quan hệ giữa cậu và Tần Thanh, nên chú ý về Trương Dương, phải có sách lược, khôn khéo với hắn. "
Lưu Bảo Toàn nói tiếp: "Hắn là một tên côn đồ chính trị. "
Liêu Bác Sinh đáp: "Dù cho hắn có là một đống bùn nhầy, cậu dẫm lên hắn, dẫm đến bằng ra, bản thân cậu sẽ được lợi lộc gì chứ? Hay là tự chuốc lấy chân tay đầy bùn?"
Hội nghị tổ chức đảng lần một về vấn đề bộ chỉ đạo kiến thiết thành phố mới đã được triệu họp, tham gia hội nghị gồm có bí thư công ủy Tần Thanh, phó bí thư công ủy kiêm chủ nhiệm hội ủy quản lí thành phố, cục trưởng cục quản lí tổng hợp La An Định, cục trưởng cục xây dựng Đường Tự Lập và cục trưởng cục nghiệp vụ xã hội Trương Dương, đặc biệt đến tham dự hội nghị còn có phó thị trưởng thường vụ Đông Giang Tủy Quốc Minh, thư kí phụ trách biên bản hội nghị là chủ nhiệm văn phòng bộ chỉ đạo kiến thiết thành phố Thường Hải Tâm.
*****
Tất cả thành viên hội nghị đều có mặt tại văn phòng thứ năm ở văn phòng chính phủ, Trương Dương lúc này mới lững thững đến, nhưng hắn cũng chưa bị tính là muộn, đúng mười giờ bắt đầu thì hắn bước vào phòng họp. Lúc đi vào hắn cười ha ha nói: "Thật ngại quá, chỉ vì trò chuyện quá hăng say với bộ trưởng Tiếu của bộ tổ chức, vừa không để ý một chút đã mười giờ rồi. "
Ở nơi làm việc công khai, biểu hiện của Tần Thanh hoàn toàn như không có quan hệ đặc biệt gì với Trương Dương, cô lạnh nhạt nói: "May mà đồng chí chưa đến muộn, mọi người đang đợi đồng chí đó. "
Trương Dương nhìn qua một chút, cuộc họp này có phó thị trưởng thường vụ Tùy Quốc Minh ngồi vị trí chủ tịch, hai bên là Tần Thanh và Bảo Toàn, những người khác cũng chia ra ngồi hai bên, Thường Hải Tâm ngồi xa hơn chủ yếu phụ trách ghi chép văn bản cuộc họp.
Trương Dương chọn vị trí ngồi đối diện với Tùy Quốc Minh, mọi người ngồi theo chiếc bàn họp hình elip, nên vị trí của hắn hoàn toàn cách xa mọi người. Tùy Quốc Minh cười nói: "Tiểu Trương, cậu ngồi gần vào đây, sao lại ngồi xa chúng tôi vậy?"
Trương đại quan nhân nhếch môi cười: "Tôi bị cảm cúm, sợ lây sang mọi người. " Nói xong hắn lại thêm câu: "Tối qua ngủ không mặc quần áo!"
Tần Thanh nghe thấy câu này của hắn không khỏi chửi thầm: đồ đều cáng, cái gì cũng nói ra ngoài được, tối qua đâu chỉ một mình hắn không mặc đồ, câu này rõ ràng là nói cho mình nghe thấy đây mà. Tên tình lang đáng ghét này thật khiến Tần Thanh vừa yêu vừa hận, ở hoàn cảnh nào hắn cũng vẫn có thể cười đùa khiêu khích mình.
Tùy Quốc Minh không hiểu được ý của Trương Dương, cười ha ha nói: "Mùa thu mà, thời tiết lúc nóng lúc lạnh... phải chú ý giữ gìn sức khỏe. " ông nhìn về phía Tần Thanh: "Tiểu Thanh, chúng ta bắt đầu thôi. "
Tần Thanh cười, cô kính cẩn nói: "Xin mời thị trưởng Tùy phát biểu. "
Tùy Quốc Minh cười lắc đầu: "Tôi đã nói rồi, hôm nay đến với cuộc họp tôi chỉ có nhiệm vụ lắng nghe, không có nhiệm vụ phát biểu, các đồng chí có khó khăn gì, ý kiến như thế nào, cứ nói với tôi, tôi có thể giải quyết được sẽ giúp các đồng trí gỡ rối luôn ngay tại cuộc họp. Nếu tôi không giải quyết được, sẽ lập tức hội báo với bí thư Lương, để nhanh chóng tìm ra giải pháp trong thời gian ngắn nhất có thể. Tóm lại, mọi người cứ yên tâm, tôi sẽ ủng hộ mọi người hết sức. "
Lưu Bảo Toàn vỗ tay đầu tiên.
Trương Dương không vỗ tay, hắn đi đến đâu cũng hành động rất khác người, tay cầm cốc trà lên uống mọt hớp rồi lẳng lặng chờ đợi Tần Thanh phát biểu.
Ánh mắt Tần Thanh đảo qua từng người một, cô mỉm cười: "Chào mọi người, hôm nay chúng ta chính thức họp mặt hội nghị lần một của ban lãnh đạo bộ chỉ đạo kiến thiết thành phố mới, các vị có mặt ở đây ngày hôm nay đều là thành viên của tổ chức đảng thành phố mới. Đương nhiên không phải là toàn bộ, ban lãnh đạo của chúng ta mới được tổ kiến, sẽ dần được hoàn thiện hơn trong công tác sau này. Tôi nghĩ, về trách nhiệm công việc không cần tôi phải nói lại, chúng ta sẽ chính thức đi vào vấn đề. "
Tần Thanh ra hiệu cho Thường Hải Tâm mở máy chiếu, Trương đại quan nhân lúc này mới nhận thấy mình ngồi vào vị trí bất tiện, đành phải chuyển chỗ ngồi kề bên cạnh cục trưởng Đường Tự Lập. Đường Tự Lập nhìn hắn gật đầu cười, y cũng khoảng ba chín tuổi, cũng là một cán bộ cấp sở trẻ tuổi. Đương nhiên y cũng không trẻ lắm, so với Trương Dương thì như một cán bộ già. Trong lí lịch hồ sơ, Trương Dương chỉ mới có hai bảy tuổi, nhỏ hơn y cả một giáp. Trương Dương và Đường Tự Sinh tuy đều là cục trưởng nhưng hắn hiểu rõ, cái chức cục trưởng này của Đường Tự Sinh có nhiều thực quyền hơn hẳn, công tác của hắn chỉ quản những việc vặt vãnh. Đường Tự Sinh lại nắm quyền lớn ở trong tay, phụ trách các công tác như chế định chính sách sử dụng đất của khu thành phố mới; hoạch định kế hoạch kiến thiết khai thác đất nội thành; quyết thầu và chiêu thương kiến thiết từ khâu tuyên truyền, đóng gói, thu hút đầu tư; đồng thời hợp tác với cục đất đai thị để giải quyết các thủ tục liên quan; giải quyết công tác di dời và đền bù đất đai. Kết hợp với các bộ ngành chủ quản để quy hoạch kiến thiết từ các công trình hạ tầng cơ sở như giao thông, dịch vụ, hệ thống đường ống nước, khí, điện, nhiệt....
Trong ba cục quản lí này, cục kiến thiết của Đường Tự Lập là quan trọng nhất.
Còn về cục quản lí tổng hợp, La An Định sẽ phụ trách các vấn đề cơ cấu tổ chức, đảng vụ cơ quan, nói chung vẫn có thực quyền hơn Trương Dương, chỉ tính đến mặt tài vụ và hậu cần cũng đủ hơn hẳn Trương Dương.
Nói chung ngồi mà so sánh thì càng thêm bực mình, Trương đại quan nhân miệng nói không quan tâm, coi quan chức như phù vân, nhưng đến lúc bắt tay vào làm việc, tâm lí của hắn nhất thời không thể cân bằng được, trong lòng thầm chửi Lương Thiên Chính, vì sao chứ? Bởi vì bề ngoài Lương Thiên Chính mời hắn về, Lương Thiên Chính à Lương Thiên Chính, mày mời tao đến đây, miệng lưỡi khăng khăng mời gọi nhân tài, ủy thác cho trọng trách, thì ra chỉ là chơi đùa giễu cợt. Gọi lã tử về đâu rồi gạt sang một bên cho cái chức cục nghiệp vụ xã hội, đây rõ ràng là chèn ép người quá đáng!
Người khác đương nhiên không biết Trương Dương đang nghĩ gì, tất cả đều hướng về màn chiếu.
Hình ảnh đầu tiên xuất hiện là tấn bản đồ quy hoạch thành phố, Tần Thanh nói: "Mọi người đang nhìn thấy là bản đồ quy hoạch thành phố, năm 1994, Đông Giang đã tiến hành sửa đổi bản quy hoạch tổng thể các thành thị, xác lập việc xây dựng thành phố mới, hình thành quyết định về kết cấu "hai trung tâm, sáu tổ đoàn" trong việc phát triển không gian của thành phố. Quy hoạch thành phố của Đông Giang với tổng diện tích là 100km2, dân số dự tính đạt 60 vạn người trong đó diện tích khởi bước là 35km2. Từ khi tiến hành thiết kế quy hoạch, cho đến các giai đoạn xin ý kiến phê chuẩn của lãnh đạo nay đã gần như chuẩn bị đầy đủ các điều kiện để bước vào công tác kiến thiết. Chúng ta sẽ lập tức bắt tay vào xây dựng trung tâm hành chính và cơ sở hạ tầng. "
Tần Thanh lại ra hiệu cho Thường Hải Tâm đổi hình: "Trọng điểm công trình giai đoạn đầu của chúng ta là ở việc kiến thiết cơ sỏ hạ tầng, bao gồm hệ thống giao thông, đường ống, hệ thống điện cho đến thiết kế lắp đặt hệ thống thoát nước. Công trình được xây dựng đầu tiên sẽ là trung tâm hành chính Đông Giang!" Trên màn hình đang chiếu ra hình ảnh đồ họa của trung tâm hành chính.
Nhìn qua hình ảnh, trung tâm hành chính này trông thật hoàn hảo.
Tần Thanh lại tiếp tục: "Khu thành phố là trung tâm hành chính, kinh tế của Đông Giang, phạm vi thành phố bao gồm cả mở rộng đất đai theo cấp thị, tăng trưởng kinh tế chủ yếu của thành phố; trung tâm thành phố mới sẽ đảm nhiệm các công việc hành chính, mậu dịch tài chính, triển lãm hội nghị, văn hóa giải trí, phục vụ du lịch, giáo dục khoa học; là khu vực thể hiện tập chung hình tượng tiên biểu của thành phố hiện đại hóa... " Tần Thanh thuyết trình liên tiếp 40 phút về vấn đề quy hoạch thành phố, kì thực phương án quy hoạch này quá quen thuộc với các cán bộ địa phương, sau khi được xác định gắn kết với công việc này họ đã hoàn toàn nắm bắt tất cả, có thể nói chỉ có Trương Dương là không biết gì. Hôm nay là lần đầu tiên hắn được nghe giải trình kế hoạch một cách chi tiết đến vậy.
Trương đại quan nhân lắng nghe chăm chú, khác hẳn với mọi lần còn dùng cả sổ để ghi chép, hắn ghi lại những mục thiết yếu quan trọng.
Tần Thanh cảm thấy rất hài lòng với thái độ chăm chú đó, nhưng cô cho rằng Trương Dương chỉ đang giả bộ.
Tần Thanh phát biểu xong cười nói: "Chủ nhiệm Lưu, xin đồng chí cho ý kiến bổ xung. "
Lưu Bảo Toàn nói: "Tôi muốn bổ xung một điểm. Tôi cho rằng nhiệm vụ cấp bách hiện nay là phải nhanh chóng hoàn thiện đội ngũ quản lí của bộ kiến thiết ta... " Gã chưa nói xong, Trương Dương đã vỗ tay nhiệt liệt.
Tiếng vỗ tay cắt ngang lời Lưu Bảo Toàn, có lẽ gã cũng thấy ngạc nhiên, trong đầu nghĩ thầm hắn vỗ tay gì chứ? Định gây rối sao?
Trương Dương nói: "Tôi tán thành ý kiến của chủ nhiệm Lưu, đến bây giờ tôi vẫn còn chưa nắm rõ cơ cấu tổ chức của chúng ta. "
Tùy Quốc Minh cười: "Tiểu Trương, cậu có gì không hiểu? Đội ngũ lãnh đạo cốt cán gồm có mấy người chúng ta!"
Trương Dương lại nói: "Trong bộ chỉ đạo kiến thiết này còn có một hội ủy quản, tôi không hiểu rõ việc lãnh đạo lập ra hai bộ ngành nhằm mục đích gì? Nhiệm vụ công tác hai bộ ngành có bị trùng hay không? Quản quyền cụ thể được phân công như thế nào? Rốt cuộc là bộ chỉ đạo kiến thiết quản lí hội ủy quản hay ngược lại?" Câu này của hắn rõ ràng là đang hỏi xem rốt cuộc giữa Tần Thanh và Lưu Bảo Toàn ai là lãnh đạo? Tuy sự việc được phơi bày ra ngay trước mặt, nhưng lại không phải là việc cần thiết, Trương đại quan nhân tới Đông Giang này là vì cái gì? Chính là để trợ giúp Tần Thanh, thế nên đầu tiên phải xác định vị trí lãnh đạo của cô, làm được việc này phải dẫm lên người khác. Đương nhiên Lưu Bảo Toàn không may trở thành mục tiêu đầu tiên.
Tùy Quốc Minh cười ầm lên: "Tiểu Trương à, câu hỏi này của cậu à, đồng chí Tần Thanh là phó tổng chỉ huy bộ chỉ đạo kiến thiết, là bí thư công ủy đảng, đảm nhận công tác kiến thiết thành phố, lãnh đạo thi đã ban hành công văn rồi. "
Trương Dương đáp: "Tôi hiểu!" Hắn cố tình liếc nhìn Lưu Bảo Toàn: "Theo cách nói của thị trưởng Tùy, chủ nhiệm Lưu sẽ chịu sự lãnh đạo của bí thư Tần, cũng có nghĩa là hội ủy quản sẽ trực thuộc bộ chỉ đạo kiến thiết lãnh đạo. "
Lưu Bảo Toàn mặt mày đỏ bừng, hôm qua Liêu Bác Sinh đã khuyên gã khiêm nhường, nhất định không được xung đột với Trương Dương. Gã định bụng nhẫn nhịn nhưng hắn hiếp người quá đáng, ngang nhiên chà đạp gã trước mặt bao nhiêu người, như thế thì còn ai không công nhận vị trí lãnh đạo của Tần Thanh? Mọi người đều hiểu rõ sự việc, hắn lại nhất định lội ra để nói, rõ ràng là cố ý chế nhạo mình đây! Lưu Bảo Toàn thầm nghĩ.
*****
Nhưng Trương Dương vẫn chăm chăm nhìn gã, vừa nhận thấy miệng gã hơi chút cử động, hắn vội cắt ngang không cho gã cơ hội phát biểu: "Bây giờ có phải đảng chính đã được tách riêng? Quản quyền của bí thư công ủy đảng và chủ nhiệm ủy hội quản được phân chia như thế nào tôi vẫn chưa hiểu rõ. Còn nữa, dưới ủy hội quản còn có ba cục, ba người chúng tôi sẽ do ủy hội quản hay bí thư công ủy phụ trách. "
Trương đại quan nhân nêu ra hàng loạt câu hỏi đều như từng lưỡi đao chém sâu vào Lưu Bảo Toàn, đều vào trọng điểm cả!
Tần Thanh kì thực cũng không hài lòng với sự sắp xếp của Đông Giang, đã để cô phụ trách công tác kiến thiết thành phố, vậy thì ban lãnh đạo phải lấy cô làm trung tâm để tiếp hành tổ kiến. Phân bổ ban lãnh đạo cụ thể cũng nên thông qua ý kiến của cô, bây giờ họ lập ra một ủy hội quản đồng thời còn bố trí hoàn tất nội bộ thành viên ủy hội. Chiêu thức này thật quá quen thuộc, giống như Trương Dương đã nói, sự phối hợp quyền lực đang quá mơ hồ. Nếu không xác định rõ từ đầu, công tác quản lí sau này sẽ gặp rất nhiều khó khăn.
Trương Dương lôi ra vấn đề nan giải cho Tùy Quốc Minh, Tùy Quốc Minh đương nhiên hiểu rõ mục đích phân bổ ban lãnh đạo thành phố, cũng là chứng minh rằng họ không tin tưởng hoàn toàn vào Tần Thanh, Lưu Bảo Toàn đã làm việc nhiều năm tại Đông Giang, tương đối nắm rõ tình hình địa phương, để gã phối hợp làm việc với Tần Thanh là rất hợp lí. Nhưng ông cũng không thể không thừa nhận, sự sắp xếp phía thị hoàn toàn nhằm mục đích để Lưu Bảo Toàn đạt được quyền lực chế hành. Đến bây giờ Tùy Quốc Minh còn chưa hiểu vì sao Lương Thiên Chính lại muốn gọi Trương Dương về đây, tên oắt con này là một ma vương nhiễm điều. Ai cũng biết hắn có chút bản lĩnh, nhưng đó là bản lĩnh phá rối. Thật đúng như vậy, lần hội nghị đầu tiên hắn đã đứng ra cầm trịch.
Lưu Bảo Toàn cảm thấy mình phải đứng ra phát biểu vài câu, Trương Dương hôm nay rõ ràng là nhằm vào gã, gã cũng phải đấu lại: "Đồng chí Trương Dương, tôi thấy cơ cấu tổ chức của chúng ta hoàn toàn đơn giản, bí thư Tần phụ trách công tác tổng chỉ huy... "
Trương Dương không hề khách khí ngắt lời gã: "Chủ nhiệm Lưu, đồng chí lại hồ đồ rồi, tổng chỉ huy là bí thư Lương, bí thư Tần chỉ là phó chỉ huy!" Bản lĩnh moi tìm sơ hở của hắn quả không tầm thường.
Lưu Bảo Toàn bị hắn chặn họng đến đỏ bừng mặt, ai cũng biết chức tổng chỉ huy của Lương Thiên chính chỉ trên danh nghĩa, nhưng câu nói của gã cũng sai hoàn toàn. Lưu Bảo Toàn nói: "Ý tôi là, bộ chỉ huy của chúng ta do bí thư Tần lãnh đạo!"
Trương Dương cười: "Chủ nhiệm Lưu, đồng chí đừng nóng vội, cứ từ từ nói, đồng chí là chủ nhiệm hội ủy quản, việc bộ chỉ đạo do bí thư Tần quản lí. Việc này mọi người ai cũng biết. "
Tất cả mọi người đều cố nhịn cười, Tần Thanh và Thường Hải Tâm đều hiểu rõ Trương Dương, hắn thể hiện như vậy không nằm ngoài dự đoán của họ. Tùy Quốc Minh cũng từng biết rõ sự lợi hại của Trương Dương, đương nhiên rất khó đụng đến sợi lông của hắn, La An Định và Đường Tự Lập đều lần đầu gặp Trương Dương, qua tình hình như vậy cũng đủ để hiểu con người danh bất lưu truyền này, họ càng nhận thấy mình nên cẩn thận.
Lưu Bảo Toàn rõ ràng đang nóng nảy: "Đồng chí có để cho tôi nói không?"
Trương Dương đáp: "Ai không cho đồng chí nói đâu? Chủ nhiệm Lưu, đừng nóng, chúng ta đang họp, mọi người đều có cơ hội phát biểu, thị trưởng Tùy ở đây, ai cũng sẽ được phát biểu. "
Lưu Bảo Toàn nóng nảy đến toát đầy mồ hôi, gã thầm rủa Trương Dương.
Thấy vậy, Tần Thanh trong đầu không khỏi buồn cười, có Trương Dương bên cạnh, cô thấy nhiều việc tốt hơn hẳn, cô phát biểu đúng lúc: "Tiểu Trương, đồng chí hãy tôn trọng để đồng chí lớn tuổi hơn phát biểu trước!"
Lưu Bảo Toàn còn chưa nói gì thì đã bị cô liệt vào loại đồng chí lớn tuổi. Tùy Quốc Minh cũng rất nhìn rõ sự việc, ông hiểu rõ trong hoàn cảnh này Trương Dương và Tần Thanh đang hợp lại để ức hiếp người khác, một người nói người ta hồ đồ... một lại nói người ta là đồng chí lớn tuổi. Cũng may Lưu Bảo Toàn chưa đến mức hồ đồ, đơn giản chỉ vì một người, ảnh hưởng đến vị trí quyền lực của họ. Tùy Quốc Minh thầm nghĩ, Lưu Bảo Toàn thật không phải đối thủ của hai người họ, lãnh đạo thị sắp xếp gã là chủ nhiệm hội ủy cũng không hợp lí chút nào. Trên có Tần Thanh, dưới có Trương Dương, Lưu Bảo Toàn sau này không biết phải chịu bao nhiêu thiệt thòi đây, phải nhẫn nhịn thêm bao nhiêu tức giận nữa. Theo hiểu biết của Tùy Quốc Minh, chắc chắn Lưu Bảo Toàn không thể chịu nổi sự đả kích của Trương Dương và Tần Thanh.
Lưu Bảo Toàn đáp: "Tôi sẽ hết sức ủng hộ công việc của bí thư Tần, tôi với nhiệm vụ dẫn dắt các cục trực thuộc hội ủy quản, đoàn kết trên dưới, cố gắng làm tốt công tác kiến thiết. " Gã bị nghẹn lời bao lâu mãi mới nói được ra một câu hoàn chỉnh, ý kiến cũng đã nói ra, một là gã thừa nhận vị trí lãnh đạo của Tần Thanh, hai là bản thân lãnh đạo toàn cục hội ủy quản, dù Trương Dương ngươi có ngang ngạnh mấy chẳng qua cũng chỉ là cục trưởng cục nghiệp vụ xã hội, là cấp dưới của gã, hắn phải tiếp nhận sự lãnh đạo của mình.
Trương Dương nói: "Tôi tán thành ý kiến của chủ nhiệm Lưu. Sau này chúng ta sẽ đồng lòng đoàn kết, cùng phối hợp giúp đỡ lẫn nhau, cùng hỗ trợ công việc của bí thư Tần!"
Lưu Bảo Toàn cũng hiểu ý của Trương Dương, gã biết tên nhãi này đang tỉnh lược mình, cố ý xem thường địa vị lãnh đạo của mình, cái gì mà cùng phối hợp, giúp đỡ lẫn nhau, cùng hỗ trợ, tao là lãnh đạo của mày cơ mà!***cùng với ai chứ? Tao chỉ đạo mày! Tao mới là chủ nhiệm ủy hội quản, là cấp trên! Lưu Bảo Toàn cứ thế thầm chửi.
Cục trưởng cục quản lí tổng hợp La An Định nói: "Chủ nhiệm Trương nói rất đúng, sau này chúng ta sẽ cùng nhau nỗ lực làm việc dưới sự lãnh đạo của bí thư Tần và chủ nhiệm Lưu, tận tâm tận lực làm tròn nhiệm vụ vinh quang đầy gian khổ này. " La An Định phát biểu lúc này cũng có ý bênh Lưu Bảo Toàn, kì thực lời nói của y cũng đúng, Tần Thanh là lãnh đạo, Lưu Bảo Toàn cũng là lãnh đạo, đồng thời còn trực tiếp lãnh đạo ba người họ.
Tần Thanh không muốn Trương Dương tiếp tục dây dưa vướng mắc vấn đề này, mỉm cười nói: "Mọi người cùng cố gắng là quan trọng nhất!" Cô nhìn sang Tùy Quốc Minh: "Thị trưởng Tùy, lễ khởi công thành phố mới được định vào trung tuần tháng sau, tôi muốn lựa chọn địa điểm văn phòng công trường ở khu vực khởi công thành phố. "
Tùy Quốc Minh cười: "Được! Việc này phải nhanh chóng tiến hành, khu văn phòng hiện tại quá nhỏ, nếu bộ chỉ đạo kiến thiết và hội ủy quản đi vào hoạt động, e là không thể đáp ứng được nhu cầu. "
Tần Thanh nói: "Tiểu Trương, đồng chí là chủ nhiệm cục nghiệp vụ xã hội, việc này giao cho đồng chí sắp xếp. "
Mọi người có mặt ở cuộc họp đều sửng sốt, việc này lẽ ra phải giao cho cục quản lí tổng hợp làm chứ? Sao lại giao cho cục nghiệp vụ? Tất cả đều nhanh chóng hiểu ra, người lãnh đạo bộ chỉ đạo kiến thiết là Tần Thanh, cô có quyền chỉ huy, đương nhiên trong phạm vi quyền chức của mình cô có quyền quyết sách, cần gì hội ủy quản? Cục nghiệp vụ hay tổng hợp gì chứ? Phân bổ quyền chức cụ thể đều do cô quyết định.
Tùy Quốc Minh bắt đầu nhận ra thế mạnh của Tần Thanh, ông đột nhiên có dự cảm không tốt, Tần Thanh và Trương Dương hai người này chắc chắn sẽ gây ra trận sóng gió ở Đông Giang này, bất luận là về tính quyết đoán hay khả năng họ đều hơn hẳn Lưu Bảo Toàn.
Tần Thanh mỉm cười: "Tìm được địa điểm văn phòng thích hợp, chúng ta mới có thể dễ dàng triển khai công việc, lãnh đạo thị đã đưa cho chúng ta một danh sách tham khảo. Thật ra thời gian đầu công tác chúng ta cũng không cần nhiều cán bộ như vậy, danh sách nhân sự cụ thể đợi qua khảo sát xét duyện sẽ trình báo lên cấp trên. " Câu nói này của cô hoàn toàn có ý nói với Tùy Quốc Minh một cách rất uyển chuyển, cô không hề ủng hộ danh sách phía thị đưa ra, cô sẽ thay đổi và điều chỉnh nó.
Trước khi cuộc họp kết thúc, Tùy Quốc Minh rời đi trước, ngoài Thường Hải Tâm ra, bốn thành viên các cục đều có mặt họ là cốt cán của ban lãnh đạo thành phố, Tần Thanh tiếp tục nhấn mạnh với họ về nhiệm vụ trước mắt. Thứ nhất, nhanh chóng xác lập địa điểm văn phòng ở khu thành phố mới; thứ hai, tích cực chuẩn bị lễ khởi công xây dựng; thứ ba, hoàn thiện đội ngũ cán bộ thành phố, chủ quyết do cô và Lưu Bảo Toàn lựa chọn. Nói xong ba vấn đề trên, Tần Thanh tuyên bố cuộc họp kết thúc.
Lưu Bảo Toàn và hai cục trưởng khác cũng không có ý định rời đi ngay, họ muốn bàn luận với Tần Thanh về các vấn đề còn tồn tại trước mắt, còn Trương Dương buổi chiều phải tham dự buổi lễ tốt nghiệp lớp bồi dưỡng trường Đảng, hắn không ở lại được mà nhanh chóng lái chiếc Hummer rời đi.
Việc mà Dư Xuyên phó thác cho mình Trương Dương đã làm xong, hai người Dư Xuyên và Mary là người có ơn với hắn. Trương Dương định đem trả xe nhưng họ không muốn nhận lại, họ nói dù sao chiếc Hummer này cũng không dùng, tạm thời Trương Dương cứ sử dụng, đến khi nào hắn chính thức vào làm, được trang bị xe công thì hãy đem trả chiếc xe. Không phải hai người đang trả mối ân tình cho hắn, thực sự là chiếc xe này ngoài sự hoành tráng sang trọng ra thì tính thực dụng quá thấp, đặc biệt là dùng đi trong thành phố, ăn quá nhiều xăng khó mà đi việt dã được.
Từ lúc Thiệu An Khang đánh ghen làm ầm ở lầu Vọng Giang, quan hệ giữa Trương Dương và Lương Hải Âu trở nên gượng gạo, lúc gặp nhau hai người chỉ gật đầu chào, ít nói chuyện hơn. Trương đại quan nhân muốn tránh hiềm nghi, Lương Hiểu Âu lại cảm thấy rất áy náy, hôm nay mọi người đều tốt nghiệp lớp bồi dưỡng, Lương Hải Âu đã chủ động đến tìm Trương Dương: "Trương Dương, công việc thế nào rồi?"
Trương Dương cười nói: "Buổi sáng đi họp tổ chức thị ủy, phía thị đã phân bổ tôi làm cục trưởng cục nghiệp vụ xã hội. "
Lương Hiểu Âu lấy làm ngạc nhiên, tin tức mà cô nghe được lại là Trương Dương được phân quản công tác chiêu thương, cô nhỏ giọng: "Phân quản chiêu thương của cục nghiệp vụ xã hội à?"
Trương Dương lắc đầu: "Đó là nhiệm vụ của cục quản lí tổng hợp, tôi chuyên quản mấy cái***"
Lương Hải Âu nói: "Vậy thì tiếc quá, lĩnh vực mà anh giỏi nhất mới là công tác chiêu thương. "
Trương Dương cười: "Vàng thì đặt đâu mà chả phát sáng, tôi là cán bộ hoàng kim vạn năng, đặt đâu cũng được!"
← Ch. 0774 | Ch. 0776 → |