← Ch.0784 | Ch.0786 → |
Phùng Cảnh Lượng đi tới giải vây đúng lúc: "Trương Dương, anh tới đây, tôi giới thiệu mấy vị bằng hữu cho anh quen. "
Cố Dưỡng Dưỡng kéo tay Trương Dương, cô ta cũng biết tính tình của hắn không tốt, Trần An Bang này lại không ngừng khiêu khích, vạn nhất Trương Dương không kiềm chế được cơn tức, nói không chừng sẽ ở ngay tại chỗ muốn phát tác, có điều Trương Dương hôm nay coi như khống chế rất tốt, không hề bởi vì Trần An Bang mà mất đi sự trấn định, hắn mỉm cười bước đi, sau khi rời khỏi, Phùng Cảnh Lượng thấp giọng nói với hắn: "Tiểu Trần tuổi trẻ khí thịnh, anh đừng chấp nhặt với hắn. "
Trương Dương mỉm cười nói: "Sao lại thế được!"
Vương Học Hải đi tới chào hỏi Trương Dương, gã đối với Trương Dương là vừa kính lại vừa sợ.
Trương Dương cười ha ha nói: "Vương lão bản, gần đây phát tài ở chỗ nào rồi? Mỏ vàng khai thác tới đâu rồi?"
Vương Học Hải nói: "Công việc bù đầu bù cổ, miễn cưỡng đủ sống. "
Trương Dương nói: "Đừng than nghèo với tôi, tôi có định tìm anh vay tiền đâu. "
Vương Học Hải và Trương Dương chạm cốc, nhìn nhìn Trần An Bang ở đằng xa, thấp giọng nhắc nhở Trương Dương: "Thằng nhóc Trần An Bang đó hình như không phục anh lắm, anh cẩn thận một chút. " Gã chủ động chỉ điểm cho Trương Dương.
Trương Dương thản nhiên như không uống một ngụm rượu vang, nói: "Hắn dám làm gì chứ?"
Vương Học Hải nói: "Anh không biết cái giới này đó thôi, đám người này tầm mắt rất cao, căn bản không để người khác vào mắt, nhất là thằng ôn này, lỗ mũi hướng lên trời, không coi ai ra gì. " Gã đối với Trần An Bang cũng không có bao nhiêu hào cảm.
Trương Dương cười nói: "Cũng bao gồm cả anh ở bên trong à?"
Vương Học Hải xấu hổ cười cười: "Chủ nhiệm Trương, anh chẳng lẽ còn chưa hiểu tôi?"
Trương Dương gật đầu nói: "Thế nào, đối với nội thành mới của Đông Giang có hứng thú hay không?"
Vương Học Hải nói: "Mắt thấy Hongkong sắp trở về rồi, tình thế kinh tế tương lai rất không rõ ràng, đa số mọi người ở đây đều muốn mượn ánh sáng của chính sách, trong quá trình trở về mò vớt một chút, chắc là không có hứng thú gì với kế hoạch đầu tư trong nước của anh đâu. "
Trương Dương nói: "Có ý gì?"
Vương Học Hải uống một ngụm rượu, nói: "Trong lúc Hongkong trở về, tin rằng phương diện kinh tế sẽ chịu ảnh hưởng tương đối lớn, nhưng quốc gia sẽ hết sức duy ổn, sẽ không để Hongkong xuất hiện sự rung chuyển kinh tế. Phải biết rằng khi chính trị xuất hiện đại biến động, cơ hội kiếm tiền cũng sẽ xuất hiện, chủ nhiệm Trương, anh tới nhầm chỗ rồi, đa số mọi người ở đâu đều là hạng đầu cơ, điều mà bọn họ cảm thấy hứng thú nhất là làm sao trong thời gian ngắn nhất có thể tối đại hóa lợi ích, chứ không phải an tâm đi làm đầu tư lâu dài. " Vương Học Hải đã là người thứ hai nói Trương Dương đến nhầm chỗ rồi.
Trương đại quan nhân hiện tại đã ôm thái độ bất cần, đã tới rồi thì cứ thoải mái, cho dù đám Thái tử gia này đều không có hứng thú đối với đầu tư vào nội thành Đông Giang mới, cá nhân hắn cũng không có tổn thất gì.
Lúc này tổng tài tập đoàn Kiến Cơ, một trong Tam công tử của kinh thành Từ Kiến Cơ tới bên cạnh Trương Dương, bạn gái của gã không ngờ là minh tinh điện ảnh đại danh đỉnh đỉnh trong nước Lâm Dĩnh, khi Từ Kiến Cơ nói chuyện với Trương Dương, Lâm Dĩnh cũng nói chuyện với Cố Dưỡng Dưỡng.
Từ Kiến Cơ tối nay là người đầu tiên biểu hiện ra sự hứng thú nồng hậu đối với nội thành Đông Giang mới, gã đã xem qua quy hoạch nội thành mới của Đông Giang, hơn nữa đã tìm hiểu một phen, lại nhằm vào một số vấn đề mà gã cảm thấy hứng thú để xin ý kiến của Trương Dương, Trương Dương rất kiên nhẫn giải thích với gã.
Từ Kiến Cơ nói: "Chủ nhiệm Trương, cuối tháng tôi sẽ giành thời gian tới Đông Giang một chuyến, tự mình đi xem khu đất đó. "
Trương Dương có chút kinh hỉ nói: "Từ tiên sinh có hứng thú đối với kế hoạch nội thành mới của chúng tôi ư?"
Từ Kiến Cơ mỉm cười nói: "Tôi đã nghe Cảnh Lượng nhắc tới chuyện này, tôi là làm buôn bán đất đai, đối với kế hoạch của nội thành mới các anh rất có hứng thú. "
Lúc này Chu Hưng Quốc cũng tới bên cạnh bọn họ, Chu Hưng Quốc nói: "Chủ nhiệm Trương, phía tôi sẽ an bài công tác một chút, cuối tháng tôi sẽ tranh thủ cùng Kiến Cơ tới đó. "
Trương đại quan nhân lúc này mới thấy tối nay không đến không công, Lương Khang và Cơ Nhược Nhạn cùng nhau tới bên cạnh bọn họ, lần này Tam công tử của kinh thành tề tựu, Chu Hưng Quốc nói với Lương Khang: "Lương Khang, anh thấy thế nào về khu nội thành mới của Đông Giang?"
Lương Khang nói: "Hai năm nay Hongkong mới là điểm nóng chân chính, tôi có khuynh hướng tập trung sự chú ý ở đây hơn. "
Chu Hưng Quốc nói: "Phương thức đầu tư ngắn hạn có thể đạt được hồi báo thương nghiệp lớn, nhưng phiêu lưu trong đó cũng cực lớn. " Từ quan điểm của hắn có thể thấy được Chu Hưng Quốc là người cầu sự ổn định.
Lương Khang cười nói: "Người sống trên đời có chuyện nào mà không có phiêu lưu. "
Từ Kiến Cơ nói: "Tôi là người sợ phiêu lưu, lão gia tử nhà chúng tôi đặc biệt dặn dò tôi, làm ăn thì phải thật thà ở lại trong nước, nước phù sa không chảy ra ruộng người ngoài, buôn bán lời rồi thì phải nộp thuế cho quốc gia. "
Mấy người đều bật cười.
Lúc này một người nữ nhân mặc đồ đen bước về phía họ, Trương Dương Trương Dương đã sớm lưu ý đến cô ta, tối nay trong các nữ sĩ có mặt chỉ có một mình cô ta không mặc váy, trong mỗi cái giơ tay nhấc chân đen tràn ngập khí chất trung tính, khi cô ta đi, sải chân rất rộng, mười phần khí khái nam nhân.
Tuổi của cô ta đại khái khoảng hai mươi lăm hai mươi sáu, chắc là thường xuyên vận động, da có màu lúa mạch khỏe mạnh, lông mày đậm, hình dáng ngũ quan rõ ràng, tuy rằng không tinh xảo nhưng phối hợp lại với nhau cũng đầy một loại mỹ cảm dã tính.
Nhìn thấy cô ta đi tới, Chu Hưng Quốc và Từ Kiến Cơ đều biểu hiện rất khách khí Từ Kiến Cơ nói: "Tiết gia, ngài đến lúc nào vậy?"
Nữ lang đó mười phần bình tĩnh, cô ta thản nhiên cười cười: "Nhàn rỗi không có việc gì làm nên tới xem!"
Chu Hưng Quốc giới thiệu cô ta cho Trương Dương: "Tiết Vĩ Đồng, một người đàn ông nhất trong giới của chúng tôi, mọi người đều gọi là Tiết gia!"
Tiết Vĩ Đồng lườm Chu Hưng Quốc một cái: "Chu lão đại, anh không nói vài câu châm chọc tôi thì trong lòng khó chịu à?"
Chu Hưng Quốc cười nói: " không dám." Hắn lại giới thiệu Trương Dương cho Tiết Vĩ Đồng.
Tiết Vĩ Đồng bắt tay với Trương Dương, nói: "Tôi đã nghe nói về anh rồi, anh năm đó có phải từng đánh Kiều Bằng Phi một trận không?"
Trương Dương cười nói: "Lời đồn bậy tôi, tôi và Kiều Bằng Phi là bằng hữu tốt. " Thời quá cảnh niên, Trương đại quan nhân sẽ không thừa nhận loại chuyện này, vả lại Kiều Bằng Phi ở Tây Tạng đã từng giúp hắn, hắn hiện tại đối với Kiều Bằng Phi đã không còn phản cảm như lúc trước nữa.
Tiết Vĩ Đồng nói: "Vừa rồi anh giới thiệu rất tốt về nội thành mới của Đông Giang. " Cô ta đưa danh thiếp của mình ra, Trương Dương nhìn nhìn chức vụ trên danh thiếp là công ty hữu hạn giải trí quốc tế Dieter, Trương Dương nói: "Tiết tiểu thư làm trong ngành giải trí à?"
Tiết Vĩ Đồng nói: "Tôi là người làm hạng mục vườn trò chơi cỡ lớn, trong các thành phố lớn trong nước đều có hạng mục của tôi, một trong những kế hoạch sang năm của tôi chính là xây dựng một tòa công viên chủ đề hiện đại hoá và giải trí văn hóa, vừa rồi tôi đối với giới thiệu về khu nội thành mới của anh cũng sinh ra một chút hứng thú. "
Trương Dương nói: "Ngành du lịch trong hạng mục quy hoạch của nội thành mới chúng tôi chiếm một bộ phận khá là quan trọng, Tiết tiểu thư nếu có thời gian thì hãy đến Đông Giang khảo sát thực địa. "
Tiết Vĩ Đồng nói: "Tốt! Tôi coi như đã nhận được lời mời chính thức của anh rồi. "
Lúc này tiếng nhạc vang lên, vũ hội bắt đầu, Tiết Vĩ Đồng nói: "Chủ nhiệm Trương, tôi mời anh nhảy. "
Trương đại quan nhân cười ha ha, nói: "Tôi đang có ý này đây!"
Trương Dương cười cười với Cố Dưỡng Dưỡng, rồi cùng Tiết Vĩ Đồng đi xuống sân nhảy.
Trong đôi mắt đẹp của Cố Dưỡng Dưỡng mơ hồ lộ ra một tia thất vọng, cô ta mới là bạn nhảy của Trương Dương, trong lòng cô ta, Trương Dương có địa vị mà người khác không thể thay thế, nhưng giữa cô ta và Trương Dương luôn là hoa rơi có ý, mà nước chảy thì vô tình. Tình cảm của Trương Dương đối với cô ta thủy chung giống như một đại ca ca, Cố Dưỡng Dưỡng mỗi lần nghĩ tới chuyện này, luôn luôn có chút buồn bã.
Trần An Bang nhìn thấy Cố Dưỡng Dưỡng đang cô đơn, vội vàng đi tới mời cô ta khiêu vũ.
Cố Dưỡng Dưỡng lắc đầu: "Tôi đã đáp ứng Trương Dương rồi, tối nay chỉ làm bạn nhảy của anh ấy thôi. " Cô bé này cự tuyệt dứt khoát như vậy, Trần An Bang nghe thấy câu này, trên mặt lập tức có chút khó chịu.
Khiến Trương Dương bất ngờ là Tiết Vĩ Đồng khiêu vũ vô cùng tốt, cơ hồ có thể dùng từ chuyên nghiệp để hình dung, Trương đại quan nhân cũng đã trải qua sự dạy dỗ của diễn viên vũ đạo chuyên nghiệp Hà Hâm Nhan, cũng có thể được coi là tiêu chuẩn bán chuyên nghiệp, hơn nữa Tiết Vĩ Đồng ăn mặc vô cùng khác lạ, giống như là hai nam nhân đang khiêu vũ với nhau vậy. Khi Từ Kiến Cơ và Lâm Dĩnh khiêu vũ, Lâm Dĩnh không nhịn được nhỏ giọng nói với hắn: "Tiết gia từ lúc nào lại có hứng thú đối với nam nhân vậy?"
Từ Kiến Cơ buồn cười, nói khẽ: "Đừng nói bậy, để Tiết gia nghe thấy là phiền toái đấy. "
Nhảy xong một bài, Tiết Vĩ Đồng mỉm cười nói: "Khiêu vũ không tồi, mau đi tiếp tiểu tình nhân của anh đi, còn không đi là mỹ nữ sẽ biến thành oán phụ đấy. "
*****
Trương Dương nhìn lại Cố Dưỡng Dưỡng, quả nhiên, tình tự của Cố Dưỡng Dưỡng rõ ràng hơi thấp, Trần An Bang vẫn ở bên cạnh mặt dày bắt chuyện.
Trương Dương trở lại bên cạnh Cố Dưỡng Dưỡng, mỉm cười nói: "Dưỡng Dưỡng, mệt rồi à?"
Cố Dưỡng Dưỡng nói: "Có thể là em không thích ứng lắm với không khí nơi này. "
Trần An Bang ân cần nói: " Cố tiểu thư, hay là tôi cùng cô ra ngoài đi dạo hít thở chút nhé. "
Trương đại quan nhân cười ha ha, nói: "Trần tiên sinh nhiệt tình quá, anh đi làm chuyện của anh đi, Dưỡng Dưỡng không cần anh phải tới chiếu cố. " Với tính tình trước đây của Trương Dương, đã sớm tát cho thằng ôn này một cái rồi, chuyện chó gì vậy? Không phải là ỷ vào xuất thân tốt, thật sự coi mình thành một mâm đồ ăn ư?
Tiếng nhạc vang lên, Trương Dương nắm tay Cố Dưỡng Dưỡng, giúp cô ta đi xuống sân nhảy, nhân cơ hội thoát khỏi sự đeo bám của Trần An Bang, Cố Dưỡng Dưỡng nói khẽ: "Hắn đáng ghét quá!"
Trương Dương cười nói: "Tiểu nhân thôi mà, đừng chấp hắn làm gì. "
Trong tiết tấu của Điệu Valse, kỹ thuật nhảy mạn diệu nhẹ nhàng của Cố Dưỡng Dưỡng khiến Trương Dương cảm thấy kinh diễm, hắn nắm bàn tay nhỏ bé của Cố Dưỡng Dưỡng, để cô ta xoay một vòng ba trăm sáu mươi độ tại chỗ, rồi một lần nữa đỡ lấy cái eo nhỏ của cô ta, chậc chậc khen: "Học khiêu vũ từ lúc nào thế?"
Cố Dưỡng Dưỡng cười nói: "Sau khi anh trị khỏi chân cho em, biết em trước đây hâm mộ điều gì nhất không? Chính là dáng múa duyên dáng của người khác, trong những ngày chi dưới của em bị liệt, trong lòng khát vọng nhất là có một ngày, em có thể đứng lên, có thể nhảy múa giống như người khác, là anh đã cho em tất cả những điều này. "
Trương Dương mỉm cười nói: "Hiện tại, em đã làm tốt hơn những người khác rất nhiều. "
Cố Dưỡng Dưỡng lắc đầu nói: "Không tốt, ít nhất trong mắt của anh em vẫn không được tính là tốt nhất!"
Trương đại quan nhân bởi vì những lời này của Cố Dưỡng Dưỡng mà cảm thấy có chút xấu hổ, Cố Dưỡng Dưỡng cắn cắn môi, không biết vì sao cô ta bỗng nhiên cảm thấy trong lòng chua xót, nhẹ nhàng đặt trán lên vai Trương Dương, nhắm mắt lại, hai giọt lệ trong suốt rơi xuống người Trương Dương, thấm vào áo hắn, cũng thấm cả vào trong lòng hắn.
Tụ hội lần này khiến Trương Dương thu hoạch không ít, tối hôm đó có rất nhiều hướng biểu đạt hứng thú đối với nội thành mới Đông Giang cùng Trương Dương, Trương Dương còn rất nghiêm túc để lại phương thức liên lạc với bọn họ, cũng đề xuất lời mời với từng người. Tuy rằng cũng có loại người mang thái độ đối địch đối với Trương Dương, nhưng không hề ảnh hưởng đến tâm tình của Trương Dương.
Tụ hội kết thúc vào chín giờ rưỡi tối, Trương Dương và Cố Dưỡng Dưỡng cùng nhau rời khỏi, vào trong xe Lamborghini, Cố Dưỡng Dưỡng có chút mệt mỏi thở hắt ra, nói: "Xem ra em cũng không thích hợp với loại trường hợp xã giao này. "
Trương Dương cười cười vỗ my bàn tay cô ta, nói: "Vất vả cho em rồi. "
Cố Dưỡng Dưỡng lại: "Em đói bụng rồi, mời em đi ăn cơm đi. "
Trương Dương gật đầu, hắn khởi động xe thể thao, chuẩn bị rời khỏi bãi đỗ xe, nhưng vừa mới lái vào đường thì thình lình một chiếc Hummer H1 từ bên cạnh lái tới, chạm nhẹ lên thân xe Lamborghini, trọng lượng của hai chiếc xe cách biệt rất lớn, phát sinh sự cố va chạm, Lamborghini thấp bé rõ ràng là phải chịu thiệt hơn nhiều, trong tiếng kinh hô của Cố Dưỡng Dưỡng, Trương Dương dùng sức nắm chắc phương hướng, đạp phanh dừng xe lại.
Chiếc Hummer đó cũng dừng lại.
Trương Dương đầu tiên xác định Cố Dưỡng Dưỡng không bị thương, lúc này mới mở cửa xe bước xuống, liền thấy thân xe bên trái của chiếc Lamborghini mới tinh bị xước nghiêm trọng, kính phản quang và đèn xe bên trái cũng hư tổn với trình độ khác nhau.
Thanh bảo hiểm của Hummer chỉ bị hao tổn một chút, so sánh hai bên thì đương nhiên là chiếc Lamborghini chịu tổn thất lớn hơn.
Trần An Bang mở cửa xe, vẻ mặt áy náy bước xuống, nhìn thấy Trương Dương, gã giả vờ rất vô tội: "Ngại quá, anh sao lại đột nhiên lao ra? Tôi muốn phanh cũng không kịp. "
Trương Dương nhìn thấy thằng ôn này, lập tức biết gã căn bản chính là cố ý đâm mình, Cố Dưỡng Dưỡng xuống xe theo, sắc mặt tái nhợt, va chạm vừa rồi đã dọa cho cô ta sợ hãi.
Bởi vì mọi người đa số vẫn chưa đi, rất nhiều người đi tới xem tình huống.
Lương Khang, Từ Kiến Cơ và Tiết Vĩ Đồng đều ở trong đó, Lương Khang nói: "Người một nhà mà, các anh sao lại cùng nhau lái ra?"
Trần An Bang nói: "Tôi cũng không ngờ chiếc Lamborghini này đột nhiên lao ra, chủ nhiệm Trương, anh gia tốc hơn mạnh chút đấy. " Nghe ngữ khí của hắn thì rõ ràng là đổ hết trách nhiệm lên trên người Trương Dương.
Cố Dưỡng Dưỡng giận dữ nói: "Căn bản chính là anh đột nhiên xông ra. "
Trần An Bang cười nói: "Cố tiểu thư, chúng ta đều là người một nhà, tôi nghĩ chắc không cần phải gọi giám định đến chứ?"
Trương Dương nhìn chiếc Lamborghini đã vô cùng thê thảm, nghĩ thầm lần này thì gặp phiền phức rồi, với quan hệ của hắn và Hà Trường An, Hà Trường An khẳng định sẽ không nói, nhưng dù sao xe thể thao cũng quý báu như vậy, bản thân Hà Trường An cũng còn chưa chạm vào lần nào, để nó biến thành như thế này, trong lòng thật sự cũng cảm thấy có chút áy náy, hắn đương nhiên hiểu rằng Trần An Bang là cố ý. Hắn không hề lập tức trách cứ Trần An Bang, chuyện nếu đã xảy ra, tức giận cũng vô dụng, nếu biểu hiện quá mức chấp nhặt, ngược lại thành nhỏ nhen.
Tiết Vĩ Đồng nói: "Chiếc xe này còn chưa lắp biển à?"
Trần An Bang nói: "Tôi vốn muốn mua một chiếc xe như thế này, đáng tiếc kinh thành vừa có hai chiếc tới thì đều bị người khác giành mất, chủ nhiệm Trương, xe này không phải của anh đúng không, kinh thành nhỏ như vậy, xe Lamborghini đời mới nhất cũng chỉ có mấy chiếc, xe của ai thì trong lòng mọi người đều rõ, loại xe này cần phải có kinh nghiệm khống chế nhất định, anh chưa từng chơi xe sang như vậy mà không ngờ lại liều lĩnh lái ra ngoài, gan cũng lớn thật. " Mọi người chung quanh đều nghe ra, Trần An Bang là đang chế ngạo Trương Dương.
Trương Dương mỉm cười nói: "Đúng vậy, tôi cũng không quen với tính năng của xe này lắm, là lần đầu tiên lái. "
Trần An Bang chậc chậc nói: "Mượn của ai vậy? Xe mới mà biến thành bộ dạng như thế này, cũng khó ăn khó nói đấy!" Ngữ khí nói chuyện của thằng ôn này cứ như là mình không có liên quan gì vậy.
Tính tình của Trương Dương hôm nay phá lệ rất tốt, hắn vẫn mỉm cười nói: "Người khác tặng quà cho tôi, tôi luôn rất do dự không biết có nên nhận hay không, anh biết đấy, chúng tôi là cán bộ quốc gia, sao có thể tùy tiện nhận quà quý giá như vậy của người khác, nếu tôi nhận, lập tức sẽ có người tố cáo tôi lên Ủy ban kỷ luật ngay. "
Trần An Bang nghĩ thầm, bốc phét không bị đánh thuế, ai mà rộng rãi tặng cho mày một chiếc Lamborghini sang như thế này?
Trần An Bang nói: "Anh thấy làm sao bây giờ, chúng ta đều là người một nhà mà?"
Lương Khang nói: "Hay là thế này đi, mỗi người nhìn nhau một tí, ngàn vạn lần đừng vì chút chuyện nhỏ mà làm tổn thương tới hòa khí, chỉ là va chạm bình thường, bỏ mấy chục vạn ra là có thể giải quyết được mà. " Thằng ôn này căn bản là đang đi theo chọc ngoáy, muốn Trương Dương phải ngậm bồ hòn làm ngọt.
Trương đại quan nhân thở dài, hôm nay hắn coi như đã hiểu được thế nào gọi là ỷ thế hiếp người rồi, hắn mỉm cười nói: "Nhưng tôi thấy thế nào cũng đều là tôi pphải chịu thiệt. "
Trần An Bang nói: "Hay là thế này đi, chiếc xe này của anh bao nhiêu tiền, tôi viết chi phiếu cho anh, anh tặng xe cho tôi, coi như tôi chịu thiệt, nếu không thì anh mua lại xe Hummer của tôi, anh thấy phương án này thế nào?" Nói xong hắn lại lắc đầu nói: "Anh là cán bộ quốc gia, tiền lương cả đời cũng không đủ mua một chiếc Hummer, tôi thấy hay là để tôi viết chi phiếu cho anh thật. " Thằng ôn này càng nói càng quá đáng.
Cố Dưỡng Dưỡng nói: "Chiếc Hummer đó của anh tôi mua!"
Trần An Bang hơi ngẩn ra, Cố Dưỡng Dưỡng cắn cắn môi nói: "Đừng tưởng rằng có tiền là hay lắm, Trương Dương không thèm so đo với anh, nhưng tôi thì nhìn anh rất chướng mắt. "
Trương Dương cười cười: "Dưỡng Dưỡng, đừng đi tính toán với một thằng nhóc con. "
Trần An Bang nói: "Trương Dương, anh đang nói ai đấy!"
Trần An Bang tuy rằng biểu hiện khí thế bức nhân, nhưng trong mắt đám Thái tử đảng ở đây, hôm nay Trần An Bang rõ ràng là rất kém cỏi, Trương Dương tuy rằng không thuộc giới của họ, nhưng dù sao cũng là khách mà Phùng Cảnh Lượng mời đến, Trần An Bang năm lần bảy lượt khiêu khích Trương Dương, vụ tai nạn tối nay, rõ ràng là trách nhiệm của Trần An Bang, Trương Dương từ đầu đến cuối vẫn duy trì khắc chế, người hiểu Trương Dương đều biết rằng, hắn không phải là một người sợ phiền phức, chỉ có điều mục đích tới đây tối nay của Trương Dương không phải là để gây thù chuốc oán, mà là để chiêu thương, cho nên Trương Dương cũng không muốn cùng trở mặt với Trần An Bang ở trước mặt mọi người.
Trương Dương mỉm cười nói: "Trần tiên sinh, cha anh bình thường chắc ít dạy anh đạo lý, tôn trọng người khác chính là tôn trọng mình, mọi người lần đầu tiên gặp mặt, hợp thì sau này làm bạn, không hợp thì cứ coi như là người qua đường, không cần thiết phải giáo mác gặp nhau, anh nói xem có đúng không? Mọi người nếu đã không để bụng thì chuyện này coi như chưa xảy ra. " Sự rộng lượng của Trương Dương hôm nay đã giành được cảm của rất nhiều người.
Trần An Bang nói: "Tôi chỉ tôn trọng người đáng tôn trọng. "
Từ Kiến Cơ nhíu mày, hắn có chút nhịn không nổi nữa rồi, mở miệng nói: "An Bang, chuyện đã xảy ra rồi, chủ nhiệm Trương cũng nói chuyện này dừng ở đây, mọi người đừng làm tổn thương hòa khí. "
*****
Trần An Bang nhất quyết không buông tha: "Anh nói ai là nhóc con? Tôi ghét nhất chính là loại người mặt sưng thì tưởng là mình béo, có một số người chính là như vậy đấy, liều mạng chen vào xã hội thượng lưu, vì danh lợi cái gì cũng làm được, chỉ cần anh giúp hắn, bảo hắn gọi anh là cha hắn cũng chịu. " Những lời này rất cay độc, rõ ràng là đang ám chỉ chuyện Trương Dương nhận phó thủ tướng Văn làm cha nuôi.
Trương Dương vừa rồi vốn cũng rất muốn đánh hắn, nhưng Trần An Bang nói xong câu đó, Trương đại quan nhân ngược lại bình tĩnh hơn, bởi vì cảm thấy có đánh thằng này cũng không hả giận, miệng thằng ôn này rất độc, tính tình cũng đê tiện, Trương Dương rất ít khi ghét một kẻ đã đáng ghét tới mức này.
Cố Dưỡng Dưỡng tức giận đến nỗi trắng bệch, cô ta tức giận nói: "Tiểu nhân!"
Trần An Bang bị Cố Dưỡng Dưỡng mắng một câu, cơn tức đều dồn vào Trương Dương: "Trương Dương, đừng có mãi trốn sau lưng đàn bà, chuyện của nam nhân thì để nam nhân giải quyết. "
Trương Dương cười nói: "Trần An Bang, anh chỉ là một thằng nhóc, thôi đừng làm loạn nữa, anh về nhà đi, tránh để cha mẹ anh lo lắng!"
Trần An Bang mặt đỏ lên, gã muốn xông lên lý luận với Trương Dương, nhưng lại bị Từ Kiến Cơ giữ lại.
Tiết Vĩ Đồng nhìn không nổi nữa, cô ta tức giận nói: "Trần An Bang, anh cút đi cho tôi, chớ có ở đây cố tình gây sự nữa!"
Trần An Bang rõ ràng có chút kính sợ đối với cô ta, sau khi bị cô ta mắng một câu, tình tự cũng bình tĩnh lại.
Lúc này Chu Hưng Quốc và Phùng Cảnh Lượng đã đi trước nhận được điện thoại liền quay trở lại, Chu Hưng Quốc đi đến trước mặt Trần An Bang thấp giọng nói gì đó, Trần An Bang đối với Chu Hưng Quốc rõ ràng là cũng khá kiêng kị, không dám nói thêm gì nữa, lái xe bỏ đi.
Chu Hưng Quốc đi tới trước mặt Trương Dương, nhìn nhìn chiếc Lamborghini đó, áy náy cười nói: "Trương Dương, ngại quá, An Bang trẻ tuổi thịnh, mọi người đều là bạn bè của nhau, anh đừng so đo làm gì, chiếc xe này giao cho tôi đi, tôi chịu trách nhiệm về phía tổn sửa chữa. "
Trương Dương cười nói: "Không cần, nếu đã là hiểu lầm thì mọi người ai về nhà nấy đi, đừng mất thời gian ở chỗ này. "
Chu Hưng Quốc gật đầu, trong ánh mắt có thêm vài phần tán thưởng.
Trương Dương và Cố Dưỡng Dưỡng trở lại bên trong xe, Tiết Vĩ Đồng đi tới gõ cửa kính xe của hắn, Trương Dương hạ cửa kính xe xuống, lịch sự cười nói: "Tiết tiểu thư có gì phân phó?"
Tiết Vĩ Đồng đưa cho hắn một địa chỉ: "Đưa xe tới đó, chuyện sửa xe anh đừng quản!"
Trương Dương ngây ra một thoáng, hắn vẫn biểu thị sự cảm tạ đối với hảo ý của Tiết Vĩ Đồng.
Tiếng động cơ trầm thấp trước sau vang lên, Trương Dương xoay người nhìn lại, liền thấy Tiết Vĩ Đồng Trầm trọng một chiếc Lamborghini màu cam cùng kiểu với mình chạy song song, Tiết Vĩ Đồng hạ cửa kính xe xuống, mỉm cười nói: "Đi mau đi, anh sẽ không thất vọng đây!" Cô ta nhấn ga trong nháy mắt đã biến mất trong màn đêm.
Cố Dưỡng Dưỡng tức giận nói: "Thằng Trần An Bang đó đúng là đáng ghét, vừa rồi em thật sự muốn tát một cái vào mặt hắn. "
Trương Dương cười nói: "Dưỡng Dưỡng, em từ khi nào trở nên có khuynh hướng bạo lực như vậy?"
Cố Dưỡng Dưỡng:: "Trương Dương, anh từ lúc nào tính tình trở nên tốt như vậy? Hắn ở trước mặt nhiều người như vậy nói những lời quá đáng thế mà anh không tức giận à?"
Trương Dương nói: "Hôm nay chúng ta là lần đầu tiên đến đây, trong mắt bọn họ chúng ta là người ngoài, Trần An Bang quả thực đáng đánh, miệng bẩn thỉu, anh thiếu chút nữa cũng đập hắn, nhưng anh thấy có đập hắn cũng không hả giận, bọn họ là người một giới, anh nếu ở trước mặt nhiều người như vậy đánh hắn, không những cũng đòi lại được mặt mũi, ngược lại sẽ khiến đám người này nổi lên tâm tư cùng chung mối thù, tất cả nỗ lực của anh tối nay sẽ như công dã tràng. "
Cố Dưỡng Dưỡng nói: "Cho nên anh liền cố ý giả vờ rộng lượng như vậy?"
Trương Dương cười nói: "Không phải giả vờ, anh thực sự không để thằng bé còn chưa ráo máu đầu này vào mắt, hắn ngay cả so với Lương Khang còn không bằng. "
Trương Dương đem chiếc Lamborghini đó tới địa chỉ mà Tiết Vĩ Đồng đưa, khi hắn tới nơi, nhìn thấy chiếc Lamborghini màu vàng chiếc mới biết được Tiết Vĩ Đồng đã tới đây trước rồi.
Tiết Vĩ Đồng chính là ông chủ phía sau hội xe sang này, hai chiếc Lamborghini kiểu mới nhất, một chiếc thuộc về cô ta, một chiếc bán cho Hà Trường An, hai chiếc xe đều không làm giấy phép, nhưng bảo hiểu đều là hội này một tay làm, Tiết Vĩ Đồng sau khi nhìn thấy Trương Dương tới, mỉm cười nói: "Đã nói là anh sẽ không thất vọng mà, đưa xe cho tôi, chuyện bảo hiểm bồi thường tôi sẽ cho người làm tốt, nếu nhanh thì trong vòng một tuần sẽ được sửa xong. "
Cô ta nhìn nhìn chiếc Lamborghini bị hỏng đó: "Cũng may là không phải quá nghiêm trọng, cửa xe, kính phản quang, đèn trước chỉ cần thay là giống y mới thôi. "
Trương Dương nói: "Tiết tiểu thư. "
Tiết Vĩ Đồng cười nói: "Hay là gọi tôi là Tiết gia đi. "
Trương Dương cười nói: "Cám ơn Tiết gia!"
Tiết Vĩ Đồng nói: "Trần An Bang chỉ là một thằng nhóc, trẻ tuổi khí, anh đừng chấp nhặt với hắn. "
Trương Dương cười nói: "Tôi hiểu mà!"
Trương Dương giao xe cho Tiết Vĩ Đồng, lại đưa áo khoác cho Cố Dưỡng Dưỡng, cáo từ Tiết Vĩ Đồng rồi rời đi.
Đêm thu của kinh thành rất lạnh, bộ quần áo lễ hội này của Cố Dưỡng Dưỡng hơi mỏng một chút, Trương Dương trước tiên bắt xe đưa cô ta về khách sạn Kinh Đô, Cố Dưỡng Dưỡng thay quần áo của mình, Trương Dương cũng cởi bộ âu phục đó ra, thay thường phục.
Nhớ tới chuyện vừa rồi, Cố Dưỡng Dưỡng vẫn tức giận bất bình cho Trương Dương, nhìn thấy tiểu nha đầu này quan tâm mình như vậy, đây là chính là cùng chung vinh nhục, Trương đại quan nhân hơi có chút cảm động, hắn nói với Cố Dưỡng Dưỡng: "Chúng ta đừng cứ giữ mãi trong lòng, em muốn ăn gì? Anh mời em!"
Cố Dưỡng Dưỡng nghĩ nghĩ một chút rồi nói: "Đồ nướng!"
Trương Dương cười ha ha, nói: "Anh nói này, em tốt xấu gì cũng là một cô gái xuất thân trong gia đình cao sang, nói sao cũng phải chú trọng lãng mạng cách diệu chứ, đồ ăn Pháp mới thích hợp với em, em không ngờ lại thích ăn ở những quán vỉa hè!"
Cố Dưỡng Dưỡng nói: "Em chưa bao giờ cho rằng mình thuộc xã hội thượng lưu. " Nói tới đây cô ta không khỏi bật cười: "Cái thằng đó không ngờ còn nói là quen cha em, miệng toàn ăn nói linh tinh. " Cô ta vì chuyện này mà đặc biệt gọi điện thoại cho cha mình để chứng thức.
Trương Dương nhân lúc rảnh rỗi cũng gọi điện thoại cho Hà Trường An, dù sao hắn cũng làm hỏng xe, chuyện này phải nói với y một tiếng.
Hà Trường An đối với việc này căn bản không thèm để ý, nghe nói Trương Dương đã giao xe cho hội xe sang, y cười nói: "Xe chính là bên đó mua, cậu cũng quen Tiết gia à, xe giao cho cô ta tuyệt đối không thành vấn đề. " Ngay cả Hà Trường An cũng quen vị Tiết gia này, từ trong miệng y Trương Dương biết được, ông nội của Tiết Vĩ Đồng là một trong những người có công lớn khai quốc nước cộng hoà, xứng đáng là gia thế hiển hách.
Trương Dương lại biểu đạt sự xin lỗi một phen, hắn không phải hư ngụy, mà thực sự thấy có chút áy náy.
Hà Trường An cười nói: "Không cần phải nói nhiều, cho dù là cậu đập nát nó cũng chẳng sao cả, Trương Dương, quan hệ giữa chúng ta không tầm thường, tôi cả đời này cũng không trả đủ những gì mà cậu đã làm cho tôi. " Hà Trường An là nói thật lòng, tính mạng của con gái và cháu ngoại y đều là Trương Dương cứu, nhân tình lớn như vậy, cả đời này y cũng không thể trả đủ.
Trương Dương nói: "Thôi chúng ta đừng ai nói những lời khách khí nữa. "
Hà Trường An cười nói: "Cậu nếu thực sự thấy áy náy, hay là viết cho tôi một bức tranh chữ đi. "
Trương Dương nói: ""Vô thương bất gian, một bức tranh chữ của tôi đáng giá hơn hai trăm vạn đó. "
Hai người đồng thanh cười ha hả.
Trong đa số thời gian ở cùng một chỗ với Cố Dưỡng Dưỡng, Trương Dương luôn nhớ tới Cố Giai Đồng, đây cũng là một trong những nguyên nhân mà hắn tận lực tránh gặp mặt Cố Dưỡng Dưỡng, hồi ức khiến hắn cảm thấy đau khổ.
Cố Dưỡng Dưỡng nhắc tới nhà máy dược Giang Thành, từ sau khi Hồ Nhân Như và một đám lão thần tử trở về, tình huống của nhà máy dược Giang Thành đã bắt đầu có chuyển biến tốt, dần dần khôi phục nguyên khí ngày xưa, trong đây Trương Dương ra sức không nhỏ, nếu không Trương Dương tận sức giúp, nhà máy dược giờ phút này chỉ sợ đã sập rồi.
Trương Dương mỉm cười nói: "Không bao lâu nữa em sẽ trở thành một tiểu phú ông lưng giắt bạc triệu, chẳng trách hôm nay có khí phách đòi mua lại chiếc Hummer đó. "
Nghe Trương Dương nói như vậy, Cố Dưỡng Dưỡng ngược lại có chút ngượng ngùng, cô ta đỏ mặt nói: "Người ta nhìn thấy cái thằng Trần An Bang đó khi dễ anh như vậy, bất bình cho anh thôi mà!"
Trương Dương cười nói: "Không ai dám khi dễ anh cả, là anh lười chẳng muốn chấp nhặt với hắn thôi. " Hắn đương nhiên minh bạch Cố Dưỡng Dưỡng tức giận tất cả đều là xuất phát từ sự quan tâm đối với mình, trong lòng không khỏi có chút cảm động, nói khẽ: "Cám ơn em, Dưỡng Dưỡng!"
Cố Dưỡng Dưỡng cắn cắn môi, nói khẽ: "Nếu chị gái em ở đây, chị ấy khẳng định cũng sẽ làm như vậy. "
Nhắc tới Cố Giai Đồng, trong lòng Trương Dương cảm thấy đau nhói, hắn ngẩng đầu nhìn nhìn bầu trời đêm không trăng cũng không sao, không biết lúc này Cố Giai Đồng đang ở thiên đường có cô đơn hay không?
"Em sang năm sẽ tốt nghiệp. "
Trương Dương gật đầu, mỉm cười nói: "Có từng nghĩ về sau sẽ làm gì không?"
Cố Dưỡng Dưỡng nói: "Vốn em muốn được vẽ cả đời, nhưng hiện tại trong nhà đang như vậy, em phải làm chút gì đó, em định trước tiên tới nhà máy dược hỗ trợ. " Trong một năm nay, Cố gia liên tiếp phát sinh biến cố phát sinh biến cố, Dưỡng Dưỡng cũng nhanh chóng trưởng thành, cô ta từ một cô gái ngây thơ trước đây, đã bắt đầu ý thức được mình nên gánh vác trách nhiệm chiếu cố cho gia đình.
*****
Trương Dương gật đầu, Dưỡng Dưỡng quả thực đã trưởng thành, hắn nói khẽ: "Có tin của Minh Kiện không?"
Cố Dưỡng Dưỡng lộ ra vẻ do dự, một lát sau mới: "Anh đừng nói cho cha em biết nhé, anh ấy đang ở Hải Nam, đối với những chuyện mà mình làm trước kia đã rất hối hận rồi. "
Trương Dương nói: "Chỉ mong cậu ta thật sự ý thức được mình đã sai ở đâu, cậu ta là nam đinh duy nhất của Cố gia, tuổi cũng không nhỏ nữa, không thể vĩnh viễn sống ngây ngô như vậy được. "
Cố Dưỡng Dưỡng thở dài, vì anh trai, cũng là vì mình.
Trương Dương không ngờ mâu thuẫn giữa mình và Trần An Bang lại tới tai La Tuệ Ninh, khi hắn tới thăm La Tuệ Ninh, La Tuệ Ninh đặc biệt hỏi chuyện này, Trương Dương không muốn bà ta tham gia, chỉ kể lướt cho qua chuyện.
La Tuệ Ninh lại không cho rằng chuyện đơn giản như vậy, bà ta nói khẽ: "An Bang là con trai của Trần Toàn, quan hệ của hai nhà vốn luôn rất tốt, đứa bé này mẹ cũng nhìn nó lớn lên, trẻ tuổi đầy hứa hẹn, nhưng tâm cao khí ngạo, không để người khác vào mắt. "
Trương Dương cười nói: "Mẹ nuôi, đối với con mà nói, hắn chính là một người qua đường thôi, về sau sẽ không có tiếp xúc gì nữa. "
La Tuệ Ninh nói: "Mẹ vừa mới nghe thấy tin hai đứa phát sinh mâu thuẫn, còn lo chuyện này sẽ dẫn tới đánh nhau, không ngờ lần này con lại bảo trì khắc chế như vậy, xem ra con đã trưởng thành hơn trước kia rồi. "
Trương Dương cười nói: "Con vẫn thế thôi, chỉ có điều con gần đây tâm tính bình hòa hơn nhiều, không thích làm những chuyện tranh chấp vớ vẩn. " Hắn cũng có nghe nói tới quan hệ giữa Văn Quốc Quyền và Trần Toàn, Trương Dương chịu nhịn Trần An Bang có có nguyên nhân của phương diện này.
La Tuệ Ninh gật đầu.
Trương Dương nói: "Chị Linh đâu rồi?" Hắn tới thăm La Tuệ Ninh còn có một mục đích chính là muốn thám thính nơi ở của Văn Linh, từ sau một trận chiến ở Đông Giang, hắn đối với Văn Linh càng cảm thấy tò mò hơn.
La Tuệ Ninh nói: "Đi du lịch rồi, hiện tại nó làm việc rất tùy tính, cha nuôi của con không cho mẹ can thiệp vào chuyện của nó, cho nên mẹ cũng để mặc nó. "
"Đi đâu?"
"Tới chỗ Hạo Nam, lần này nó nói tới Tân Cương thăm em trai, chiều nay chắc là tới nơi rồi, mẹ bảo Hạo Nam tới nhà ga đón nó. "
Trương Dương gật đầu, chỉ mong Văn Linh có thể chấp nhận hiện thực, trên tính tình đừng càng lúc càng lệch lạc. Đối với mục đích lần này tới kinh thành của mình, Trương Dương cũng không báo cáo rõ ràng, chuyện Kiều lão nhờ hắn chữa bệnh cho Lý Ngân Nhật cần giữ bí mật, Trương Dương cũng không muốn để Văn gia biết mình và Kiều lão đi lại thân mật. Hắn chỉ lần này đến kinh chủ yếu là để chiêu thương dẫn tư cho nội thành mới Đông Giang, La Tuệ Ninh không hề nghi ngờ.
La Tuệ Ninh nghe nói tới tham gia tụ hội của đám con cháu cán bộ cao cấp, La Tuệ Ninh không khỏi bật cười: "Con tới đúng chỗ rồi đấy, đám nhóc đó đều là hạng tinh minh, nếu chúng cảm thấy hứng thú với kế hoạch của nội thành mới Đông Giang, đối với sự nghiệp của con khẳng định sẽ có giúp đỡ rất lớn. "
Trương Dương nói: "Cũng có mấy người tỏ vẻ hứng thú, chắc cuối tháng có thể tới Đông Giang tiến hành khảo sát thực địa, loại chuyện này đều là anh tình tôi nguyện, con cũng không thể ép mua ép bán!"
La Tuệ Ninh nói: "Thật sự là là không phục cũng không được, nhìn con còn trẻ như vậy mà đã trưởng thành rồi. "
Trương Dương nói: "Mẹ nuôi, mẹ cũng chẳng già chút nào cả, nhìn chỉ như ngoài ba mươi, con đi cùng mẹ, người khác khẳng định sẽ coi mẹ là chị con, nói mẹ là mẹ nuôi của con, tuyệt đối không có ai tin. "
La Tuệ Ninh cười nói: "Thằng bé này, chỉ biết nói linh tinh, đừng lừa bà gia mẹ vui vẻ nữa. "
Trương Dương nói: "Vì sao khi con nói thật chẳng cso ai chịu tin nhỉ?"
La Tuệ Ninh nhớ tới một chuyện, bà ta khi đang chỉnh lý lại tác phẩm thư pháp của Thiên Trì tiên sinh, phát hiện trong đó có một bức tác phẩm khá kỳ quái, La Tuệ Ninh dẫn Trương Dương tới thư phòng, đem bức thư pháp đó ra cho Trương Dương xem.
Trương Dương nhìn bức thư pháp đó cũng không hiểu ra làm sao, so với nói bên trên là bức thư pháp, chẳng thà nói đây là một đống phù hiệu, Trương Dương đối với văn tự cổ đại của Trung Quốc cũng có chút nghiên cứu, hắn dám chắc rằng, trên đây chắc không thuộc văn tự cổ đại của bất kỳ triều đại nào.
La Tuệ Ninh nói: "Mẹ đã hỏi rất nhiều người rồi, bọn họ cũng không biết bên trên rốt cuộc viết. "
Trương Dương cười nói: "Con nhìn cũng không hiểu, có lẽ là Thiên Trì tiên sinh cố ý vẽ chơi, ngay cả bản thân ông ấy cũng không biết bên trên là gì. "
La Tuệ Ninh nói: "Nếu tiên sinh đã thuận tay vẽ chay, thì ông ta cũng không trịnh trọng treo nó lên đâu. "
Trương Dương nói: "Lát nữa con đem bức tranh chữ này cho Trần Tuyết xem, cô ta đặc biệt nghiên cứu lịch sử, có lẽ có thể nhìn ra một số manh mối. "
La Tuệ Ninh đưa bức tranh chữ đó cho hắn, không quên dặn dò hắn: "Thằng bé An Ban đó mẹ sẽ nói chuyện với nó, con đừng chấp nhặt nó làm gì nhé. "
Trương Dương dạ một tiếng, từ trong những lời này c La Tuệ Ninh, hắn đã nghe ra quan hệ của Trần An Bang với Văn gia không tồi, La Tuệ Ninh chắc không muốn mình xích mích với gã. Thật ra Trương Dương cũng không để bụng, trong mắt hắn, thằng ôn này chỉ là một tên hoàn khố tự cho mình là hắn mà thôi, nếu vứt bỏ bối cảnh gia đình củagã, thì gã chẳng là cái gì cả. Trương Dương lần này tới tới kinh còn có rất nhiều chuyện đứng đắn phải làm, hắn không có thời gian mà cũng không có hứng thú đi tranh hơn thua với Trần An Bang
Cuối tuần, Trần Tuyết đều sẽ tới Hương Sơn biệt viện, Trương Dương mang theo bức tranh chữ của Thiên Trì tiên sinh tới đó. Cảm giác khi ở chung giữa người và người hoàn toàn bất đồng, tính cách dữ thế vô tranh của Trần Tuyết khiến cảm giác mà cô ta tạo cho người ta là hơi lãnh đạm, lúc ban đầu khi Trương Dương mới quen cô ta, cũng cảm thấy Trần Tuyết tự bọc mình quá kín, là vẫn duy trì khoảng cách với ngoại giới, nhưng tựa hồ trong cõi hư vô đã chú định, giữa bọn họ vẫn phát sinh rất nhiều cố sự, mà những kinh lịch này cũng khiến bọn họ trong bất tri bất giác gần lại với nhau, đối mặt với Trần Tuyết, Trương Dương có cảm giác hoàn toàn bất đồng với những người khác, hắn có thể là đã coi Trần Tuyết là tri kỷ.
Nhìn thấy Trương Dương cầm bức tranh chữ đó đến, Trần Tuyết lập tức ngắt lời: "Đây không phải là chữ, mà là đôi thế của bộ thủ thiên bàng. "
Trương Dương nói: "Bộ thủ thiên bàng à, hình như cũng không phải là chính quy. "
Trần Tuyết nói: "Tiên sinh năm đó nhất định đã phát hiện được gì đó trong địa động rồi. " Cô ta trở về thư phòng, cầm ra nghi đao và đầu mâu mà lúc trước bọn họ phát hiện trong động, Trần Tuyết nói: "Trên đầu mâu này khắc đầy văn tự rất nhỏ, nếu không nhìn kỹ, chỉ sẽ coi là hoa văn bình thường, nhưng, khi anh dùng kính lúp quan sát những hoa văn này, sẽ phát hiện bên trên là những văn tự tổ hợp mà thành. "
Trương Dương nhận lấy kính lúp trong tay cô ta, cẩn thận quan sát hoa văn bên trên, quả nhiên nhìn ra bên trên là những văn tự, hắn cẩn thận phân biệt khoảng hơn mười phút mới nói: "Đây là bá vương thương pháp! Bá vương thương pháp của Khưu Oán!"
Trần Tuyết nhìn Trương Dương, trong đôi mắt đẹp lóe lên thần tình rất khó nhận ra, cô ta nói khẽ: "bên trên không nói rõ chủ nhân của trường mâu là Khưu Oán mà!"
Trương Dương lúc này mới ý thức được mình lỡ lời, hắn cười nói: "Bá vương thương chính là Khưu Oán sáng chế ra, chuyện cũ của võ lâm tôi so với cô thì biết nhiều hơn nhiều. "
Trần Tuyết cũng không hỏi tiếp, lại chỉ lên chiếc nghi đao ở trên bàn, Trương Dương cũng cầm kính lúp xem kỹ nghi đao đó, nhưng nhìn kỹ mỗi một chi tiết trên nghi đao cũng không phát hiện được trong hoa văn có bất kỳ văn tự nào.
Nhìn bộ dạng mờ mịt của Trương Dương, Trần Tuyết không khỏi mỉm cười, cô ta nói khẽ: "Có lưu ý đến lỗ nhỏ được chạm rỗng trên cái chắn đao hay không?"
Trương Dương nhìn nhìn đồ án nhị long diễn châu đó, vẫn không nhìn ra manh mối gì, nói khẽ: "Thì sao?"
Trần Tuyết nói: "Tôi sau khi phát hiện bí mật trên đầu mâu, liền cho rằng thanh nghi đao này cũng có huyền cơ, nhưng xem rất lâu vẫn không phát hiện trên nghi đao này có gì đặc biệt, về sau lại phát hiện hai lỗ nhỏ trên chắn đao, thoạt nhìn thì giống nhau như đúc, chỉ là một bộ phận của đồ án chạm rỗng, nhưng tôi lại tìm một số tư liệu về đao cụ của triều Tùy Đường, phát hiện phần lớn trên vị trí này của chắn đao không chạm rỗng, vì thế tôi dùng sáp đút vào cái lỗ nhỏ này, rồi đổ ra khuôn, sau đó lại cầm khuôn đi tìm người làm hai cái chìa khóa. "
Trần Tuyết lấy ra hai cái làm chìa khóa bằng đồng thau quơ quơ trước mặt Trương Dương, sau đó phân biệt cắm vào trong hai chạm rỗng trên chắn đao của nghi đao, hai tay phân biệt xoay tròn trải phái, chỉ nghe rắc một tiếng, nghi đao không ngờ bằn ra từ trong chuôi đao, chuôi đao và thân đao hoàn toàn tách lìa.
Trương đại quan nhân giật mình, không ngờ cấu tạo của thanh nghi đao này lại tinh diệu cư nhiên như thế, hắn cầm chuôi đao, phát hiện bên trong phần rỗng có một quyển tơ trắng, Trương Dương mơ hồ đoán được, bên trên có thể ghi chép tâm đắc võ công của Kim Diến Mậu, cái này cũng không khó đoán, nghi đao là của Kim Diến Mậu, thứ giấu bên trong tất nhiên là bí mật của hắn.
Trương Dương mở bức tơ trắng đó ra, nìn thấy bên trên thêu những con số không theo quy tắc.
Trần Tuyết nói: "Chỉ nhìn những con số này không thôi thì không có ý nghĩa gì đâu, anh nếu như đem những con số này kết hợp với một số thứ khác, thì ý nghĩa lại rất không tầm thường. "
Trương Dương nói: "Thứ gì?"
Trần Tuyết chỉ chỉ vào quyển trục mà hắn mang đến: "Bên trong địa động còn có một thạch bích, bên trên khắc đầy thứ tương tự, Thiên Trì tiên sinh chắc đã phát hiện ra nơi đó, cho nên dùng bút ghi chép lại. "
← Ch. 0784 | Ch. 0786 → |