Truyện ngôn tình hay

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 0791

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 0791: Thỏa mãn cô
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Khi Trương Dương về đến cửa ban trú kinh Bình Hải, thấy chiếc xe Beetle dừng ở cổng, hắn liền ngớ người ra, không ngờ nha đầu này lại quay trở lại, hắn dừng xe lại, đội mưa chạy đến, đến bên cạnh chiếc Beetle, cách tấm kính nhìn thấy Tra Vi đang nằm bò trên vô lăng, dường như đã ngủ say, hắn gõ mạnh vào cửa kính, Tra Vi bị tiếng gõ làm cho tỉnh dậy.

Mở hai mắt, thấy Trương Dương đang ướt nhẹp dưới mưa ở bên ngoài, Tra Vi vội vàng mở cửa sổ, Trương đại quan chui vào trong xe rồi nói: "Này nha đầu, chẳng phải cô về nhà rồi sao?"

Tra Vi nói: "Không muốn về! Tôi lòng vòng một hồi lại quay về!"

Trương Dương hạ cửa xe xuống một chút: "Vừa nãy cô ngủ mất rồi. Nếu như không khí không lưu thông được, thì hậu quả thật khó lường. Nếu như cô thật sự xảy ra chuyện, thì tôi đau lòng lắm."

Tra Vi nói: "Tôi đâu có ngốc vậy. Tôi đã để chút cửa sổ đấy. Anh ăn xong rồi? Nhanh vậy à?"

Trương Dương nói: "Chẳng phải là vì nhớ cô quá sao!"

"Nói linh tinh, sao anh biết tôi lại về?"

Lúc này điện thoại của Tra Vi vang lên, Trương Dương đến xem có phải là Tra Tấn Bắc gọi điện đến hay không, Tra Vi liền cụp điện thoại.

Trương Dương cười nói: "Chú của cô nhất định là tìm để xin lỗi cô đó."

Tra Vi nói: "Đừng nhắc đến ông ấy với tôi, nghĩ đến ông ấy tôi lại thấy kinh tởm!"

Trương Dương cười nói: "vì vậy đắc tội ai thì đắc tội, tốt nhất là đừng đắc tội phụ nữ. Nha đầu! Nếu như cô không về nhà, thì cha mẹ cô sẽ thế nào?"

Tra Vi nói: "Nhà tôi không có ai. Cha tôi đi Quảng Đông rồi, mẹ tôi cũng đi cùng. Tôi ở nhà một mình, chẳng ai quản tôi. Ai muốn ức hiếp tôi thì ức hiếp tôi...." Nói đến đây, ước mắt cô trào ra. Trương đại quan cười khổ hạnh nói: "Sao tự nhiên đang nói sao lại khóc rồi. Gì giờ nhỉ, giờ tôi đi xử lý chú cô một phen để cô hả giận."

"Anh dựa vào đâu chứ? Anh là gì của tôi?'

"Tôi.... Gì nhỉ...Gì nhỉ..." Trương đại quan thật sự không biết trả lời Tra Vi thế nào.

"Anh cái gì mà anh? Anh chính là một tên nói khoác thì giỏi, còn hành động thì không hay! Nếu như anh thật sự muốn tôi hả giận, thì giờ đây đi tìm An Đạt Văn để cho hắn ta một trận." Tra Vi hận nhất là tên An Đạt Văn kia, nếu như không phải hắn đứng đằng sau để giở trò, thì sự việc cũng không thành thế này.

Trương Dương gật đầu nói: "Được, giờ tôi sẽ đi xử lý hắn ta ngay, về sau tôi gặp lần nào là sẽ đánh hắn ta lần đó."

Tra Vi chỉ là tức giận, thấy Trương Dương lại thật lòng làm vậy, cô liền nắm lấy tay Trương Dương và nói: "Đừng, anh là cán bộ nhà nước! Đừng gây ra phiền phức như vậy."

Trương Dương nói: "Vì cô, chút phiền phức này có là gì!"

Tra Vi đỏ mặt, nhẹ nhàng nói: "Trương Dương, mặc dù tôi biết anh đang nói dối, nhưng tôi nghe những lời này vẫn cảm thấy rất ấm áp."

"Ai bảo đây là lời nói dối? Tra Vi, làm người phải làm cho tốt."

Tra Vi cười khanh khách, chiếc điện thoại trong tay cô lại vang lên, lần này là Giang Quang Á gọi điện đến. Giang Quang Á biết việc này cũng là thông qua Tra Tấn Bắc, Tra Tấn Bắc thấy Tra Vi không nhận điện thoại, cũng cảm thấy rất lo lắng, vì vậy mới tìm đến Giang Quang Á, bảo gã gọi điện cho Tra Vi, thông qua Giang Quang Á gửi lời đến Tra Vi, đây là vì suy nghĩ cho công ty, chứ không phải cố tình nhắm vào Tra Vi.

Lúc này Tra Vi đã bình tĩnh trở lại, cô nói với Giang Quang Á: "Quang Á, cậu yên tâm đi, tôi không giận, cũng chẳng có gì nghĩ không thông cả. Giờ đây tôi đang rất tốt, chỉ là tôi thông qua chuyện này phát hiện ra mình không hề thích hợp ở lại Tinh Toàn."

Giang Quang Á lo lắng nói: "Chị Tra, chị không sao chứ? Chị đang ở đâu? Hay là giờ tôi đến đón chị."

Tra Vi nói: "Đừng đến tìm tôi, tôi muốn yên lặng một chút." Đặt điện thoại xuống, Tra Vi nhắm hai mắt với vẻ mệt mỏi: "Đầu óc tôi rất hỗn loạn!"

Trương Dương nói: "Cô muốn làm gì, để tôi đáp ứng!"

Tra Vi hơi đỏ mặt, mắng: "Lời gì tốt đẹp vào miệng anh cũng thay đổi tính chất ngay được!"

Trương đại quan nói: "Tư tưởng của cô có vấn đề thôi."

Tra Vi nói: "Tôi muốn đi leo núi!"

"Leo núi sao?"

Tra Vi gật đầu nói: "Leo đến đỉnh núi để hét cho thỏa thích, để hả chút giận!"

Trương đại quan không cảm thấy chủ ý này hay ho một chút nào, dù sao thì ngoài trời cũng đang mưa, trận mưa này chẳng nhỏ gì.

Tra Vi nói: "Vừa nãy anh mới nói là sẽ thỏa mãn tôi đấy!"

Trương đại quan cắn răng gật đầu nói: "Thỏa mãn cô!"

Thế là Trương đại quan lái xe đưa Tra Vi về phía núi Loạn Không, tại sao lại chọn nơi đó? Một là vì Trương đại quan đến núi Loạn Không không chỉ một lần, hắn khá thuộc đường, hai là ở đó cách viện Hương Sơn khá gần, đợi đến khi Tra đại tiểu thư hạ họa, cũng có thể tìm một chỗ để trú chân, trời muộn như vậy, Trương Dương không muốn lại phải lái xe về.

Trương đại quan men theo con đường đen kịt đi lên núi, đột nhiên Tra Vi nói một câu: "Anh muốn lừa tôi đến đây, không phải vì có ý đồ đen tối gì đối với tôi chứ?"

Trương Dương cười nói: "Đúng là cô đã nhắc nhở tôi rồi đấy, trong nơi hoang dã này, bốn bề chẳng có một ai, nếu như tôi thật sự muốn làm điều gì đó với cô, thì chắc chắn rằng chẳng ai biết được."

Tra Vi nói: "Không thế nào!"

"Không có gì là không thể cả!"

Tra Vi nói: "Vừa nhìn đã biết anh là người tốt. Mặc dù anh hơi dê già, nhưng anh không phải là người xấu, tôi cũng không sợ đâu." Câu này làm cho Trương đại quan thật sự dở khóc dở cười, với một người phụ nữ, đàn ông dê già mà vẫn không phải là người xấu, hơn nữa cô ấy còn không sợ mình, điều đó có nghĩa là, không nói mà vẫn hiểu được ý trong đó.

Chiếc xe khi sắp đến đỉnh núi, Trương Dương liền dừng lại. Muốn trèo lên đỉnh núi, phải đi bộ chừng hơn ba mươi trạm nữa, Trương Dương nói: "Mưa lớn quá! Chúng ta hét ở đây đi!"

Tra Vi lắc đầu, đẩy cửa xe bước xuống.

Trương đại quan thầm thở dài một hơi, nếu phụ nữ đến lúc điên cuồng thì đúng là gì cũng không cản nổi! Hắn lo lắng Tra Vi xảy ra chuyện, nên cũng đuổi theo, mới bước được vài bước đã ướt hết cả người, Tra Vi cũng thuộc dạng thiếu nữ thích vận động, vừa chạy đã lên trên rồi. Trương đại quan thầm nói, chạy trong màn sương gió hóa ra là thế này đây.

Tra Vi đứng ở trên đỉnh núi Loạn Không, nhìn bầu trời đen kịt, đón từng đợt mưa đêm, giơ hai tay, nhắm mắt, rồi hét to lên một tiếng.

Trương đại quan nhanh chóng nhắm hai mắt lại, để tránh mưa, uy lực của Tra đại tiểu thư cũng không phải bình thường, Tra Vi đứng ở đó hét liền mấy tiếng! Cảm thấy tâm trạng đã tốt hơn rất nhiều, lúc này lại cảm thấy lạnh, không thể không lạnh được, trên người cô đầy nước mưa, giống như chuột lột vậy, thấy Trương Dương bên cạnh mình, cũng chẳng tốt đẹp hơn là mấy.

Tra Vi nói: "Trương Dương, chúng ta về đi!"

Trương đại quan chỉ đợi câu này của cô ấy, hai người bèn về lại trong xe, Tra Vi lạnh đến độ run rẩy, Trương Dương vừa vào xe đã bật điều hòa lên, cười nói: "Thoái mái chưa?"

Tra Vi nói: "Thoái mái thì thoải mái, nhưng...Nhưng.... Tôi và..." Cô nhìn Trương Dương đầy đáng thương.

Trương Dương thở dài một hơi, nắm lấy hai tay của Tra Vi, một nguồn nội lực ấm áp truyền vào kinh mạch Tra Vi, chỉ trong phút chốc đó, cơ thể hai người đều bốc hơi, Trương Dương dùng nội lực để làm khô quần áo của họ, Tra Vi ôm lấy tay Trương Dương, dựa vào vai hắn, nhẹ nhàng nói: "Trương Dương, anh là một người tốt!"

Trương đại quan cùng cô dầm mưa dãi nắng, đến cuối cùng đã được một bình luận mang tính khẳng định, Trương Dương nói: "Xấu tốt cũng chỉ là tương đối thôi, tôi chỉ đối tốt với cô!"

"Xì! Anh tưởng tôi sẽ tin những lời này của anh à!"

Trương Dương nói: "Tin cũng được, không tin cũng được, dù sao thì tôi vẫn mãi là một người tốt, đối với cô!"

Trên thế giới này người tốt không nhất định sẽ giành được sự đền đáp tốt, Tra Vi cho rằng mình cũng là một người tốt, nhưng chú của cô ấy lại xử lý hết sức bất công trong việc này. Thời khắc quan trọng đẩy cô ấy ra nhận tội thay. Mặc dù Tra Tấn Bắc cũng không nói rõ bắt cô ấy phải chịu trách nhiệm, nhưng cách làm thế này đồng nghĩa với việc đã làm cho cô ấy bị oan.

Tra Vi buổi tối hôm đó ngủ tại biệt viện Hương Sơn, buổi sáng khi thức dậy, mưa đã tạnh. Cô bò dậy, muốn xuống lầu gọi Trương Dương, khi đến ban công đã thấy Trương Dương dậy rồi, đang tập thể dục trong vườn.

Nhìn thấy những động tác đầy khí thế của Trương Dương, đôi mắt Tra Vi đầy tình thương mến, cô hái một quả ở trong vườn, rồi ném về phía Trương Dương.

Trương Dương giơ tay bắt chuẩn xác quả đó, rồi ngước đầu cười hì hì nhìn Tra Vi: "Tối qua ngủ có ngon không?"

Tra Vi lắc đầu nói: "Không ngon, tôi cứ lo có người xông vào!"

Trương đại quan cười nói: "Cô muốn có người xông vào thì đúng hơn!"

Tra Vi đỏ mặt, hái một chuỗi quả, ném về phía Trương Dương: "Anh nói linh tinh nữa đi, anh nói linh tinh nữa đi!"

Trương Dương cười hà hà bắt chuẩn xác những gì cô ném ra, rồi vươn vai nói: "Chuẩn bị một chút đi, chúng ta phải xuống núi rồi. Nếu không xuống núi, thì người nhà cô sẽ báo cảnh sát đấy."

Tra Vi nói: "Tôi không sợ!"

"Cô không sợ nhưng tôi sợ. Nếu như người khác biết rằng chúng ta ở bên cạnh nhau cả đêm, còn không biết chúng ta sẽ ra sao!"

Tra Vi trừng mắt nói: "Muốn nghĩ thế nào thì nghĩ. Tôi là một cô nương, tôi còn không sợ thì anh sợ cái gì chứ?"

Trương Dương cười hì hì, không nói gì nữa.

Tra Vi nói thì nói, nhưng trong lòng cũng hiểu rằng, Trương Dương là vị hôn phu của sở Yên Nhiên, nếu như việc họ ở cả đêm cạnh nhau truyền ra ngoài, thì nhất định sẽ dẫn đến những phiền phức không đáng có. Sau khi cô rửa mặt đánh răng, liền cùng Trương Dương lái xe xuống núi.

*****

Trương Dương bảo Tra Vi đưa mình đến ban trú kinh Bình Hải, khi hắn vừa về đến ban trú kinh, đã thấy phó chủ nhiệm ban trú kinh Hồng Vệ Đông bước đến! Hồng Vệ Đông cười nói: "Trương Dương, đã chuẩn bị xong vé tàu hỏa của anh rồi! Bảy giờ tối ngày mai."

Trương Dương gật đầu, hắn đã ở kinh thành hơn một tuần, đã đến lúc nên đi, vé tàu hỏa cũng là do hắn nhờ Hồng Vệ Đông mua cho, hắn nhận lấy vé xe ở trong tay Hồng Vệ Đông, Hồng Vệ Đông nói: "Tỉnh trưởng Tống tối mai sẽ đến kinh thành. Hay là anh ở thêm ngày nữa hẵng về?"

Trương Dương cười nói: "Ông ấy đến kinh thành nhất định là vì có chuyện, làm gì có thời gian nói chuyện với tôi chứ. Hơn nữa tôi ở đây cũng lâu rồi, đã đến lúc phải về rồi."

Hồng Vệ Đông gật đầu nói: "Vậy được."

Trương Dương ăn bữa sáng ở ban trú kinh, Khưu Phụng Tiên đến để cảm ơn Trương Dương mời cô đến trà quán ở khách sạn Thanh Hồng, Trương Dương gọi một ấm trà Thiết Quan Âm, Khưu Phụng Tiên gọi một cốc cà phê đen.

Trương Dương thấy cô uống cà phê không cho đường, liền nói: "Đắng như vậy cô cũng chịu được sao?"

Khưu Phụng Tiên nhẹ nhàng nói: "Mấy ngày này tâm trạng không tốt, uống một chút cà phê đen có thể xóa bỏ những khổ hạnh trong lòng."

Trương Dương cười nói: "Việc đó có phải rất phiền phức không?"

Khưu Phụng Tiên nói: "An Đạt Văn thật là bỉ ổi, dám lợi dụng cách này để hãm hại Tinh Toàn."

Trương Dương nói: "Buổi triển lãm hôm đó tôi cũng có đi, thật sự quá đường đột."

Khưu Phụng Tiên nói: "Anh hãy nhìn từ góc độ một người đứng ngoài, anh có cảm thấy Tinh Toàn chúng tôi sẽ phạm phải một sai lầm cấp thấp như thế này không?"

Trương Dương nói: "Những việc về kinh doanh tôi không hiểu, nhưng tôi tin Tinh Toàn sẽ không lấy danh dự của mình để đánh đổi."

Khưu Phụng Tiên nói: "Anh có lẽ khá hiểu về tình hình An gia."

Trong lòng Trương Dương đột nhiên trở nên cảnh giác, hắn cười hì hì nói: "Nói ra thì dài lắm, ngày trước khi tôi mới bước vào sĩ đồ, đã quen với ông An rồi. Ông ấy là người núi Thanh Đài của Xuân Dương, ông ấy rất tốt! Đã làm không ít việc cho quê hương, nếu nói là người của An gia, thì tôi hiểu nhiều về An lão hơn một chút, và quan hệ với An Ngữ Thần cũng tốt hơn một chút, còn về những người khác, thì tôi gần như là không liên hệ." Trương Dương cứ cảm thấy Khưu Phụng Tiên đến tìm hắn vì mục đích gì đó. Hắn cũng không nói hết tất cả những ân thù của mình với An gia.

Khưu Phụng Tiên nói: "Có thể giúp tôi liên lạc với An tiểu thư không? Tôi muốn nói chuyện đàng hoàng với cô ấy. '

Trương Dương cười nói: "Chỉ sợ cô không tìm thấy cô ấy thôi. Cô ấy đã đi du lịch vòng quanh thế giới rồi. Thật ra dù là có tìm được cô ấy cũng không có mấy tác dụng. Giờ đây người nắm quyền ở An gia là An Đạt Văn, tiểu tử này sẽ không để ý đến tình thân gì đâu."

Khưu Phụng Tiên thở dài nói: "Trương Dương, tôi không muốn giấu anh, An Đạt Văn lần này không chỉ nhắm vào Tinh Toàn."

Trương Dương nói: "Khi bán đấu giá, tôi vốn tưởng rằng An Đạt Văn nhắm vào tôi, nhưng không ngờ cậu ta lại hành động như vậy."

Khưu Phụng Tiên nói: "Cha của An Đạt Văn là An Đức Uyên có 15% cổ phần trong Vương Triều kim cương của chúng tôi, ông ấy không hài lòng với điều đó, nên luôn thèm khát Vương Triều kinh cương."

"Điều này có liên quan gì đến Tinh Toàn? An Đạt Văn tại sao lại chọn cách hạ thủ với Tinh Toàn chứ?" Thật ra Trương Dương đã đoán được mục đích của chuyện này. Hắn đã nghe nói từ lâu giữa Vương Triều kim cương và Tinh Toàn có quan hệ thân thiết tương tồn! Tra Tấn Bắc có thể nổi dậy trong thời gian ngắn như vậy, có quan hệ lớn với sự ủng hộ không ngừng nghỉ của Vương Triều kim cương.

Khưu Phụng Tiên nói: "Vương Triều kim cương là một cổ đông lớn của Tinh Toàn. Có mối quan hệ hợp tác thân thiết ở mọi lĩnh vực."

Trương Dương nói: "Có thể hiểu thế này không? Tinh Toàn và Vương Triều kim cương vốn là một nhà. Lợi ích của hai bên quan hệ mật thiết với nhau, vì vậy An gia mới tìm cơ hội để đàn áp Tinh Toàn, thông qua cách này để ảnh hưởng đến Vương Triều kim cương."

Khưu Phụng Tiên nói: "Đã ảnh hưởng rồi, mấy ngày nay cổ phần của Vương Triều kim cương đang giảm không ngừng. An Đức Uyên đang mua lại một cách điên cuồng. Vương Triều kim cương chúng tôi đang phải đối mặt với nguy cơ chưa có từ trước đến giờ."

Trương Dương thở dài rồi nói: "Khưu tiểu thư, cảm ơn cô tin tưởng tôi như vậy, nói cho tôi nhiều thông tin nội bộ đến thế. Nhưng thật sự tôi chẳng thể giúp gì với sự việc hiện tại của các cô. Nếu như An lão còn sống, tôi còn có thể giúp nói vài câu. Giờ đây người đứng đầu An gia là An Đạt Văn, nếu như tôi đi tìm cậu ta, có lẽ chỉ làm bất lợi hơn với các cô."

Khưu Phụng Tiên nói: "Hôm nay tôi đến đây, không phải là vì muốn anh giúp. Tra Vi và anh là bạn tốt, tôi muốn anh giúp đỡ khuyên Tra Vi."

"Khuyên cô ấy điều gì?"

Khưu Phụng Tiên nói: "Tổng giám đốc Tra đã khai trừ tất cả nhân viên có liên quan với bộ trang sức đó, không chỉ nhằm vào một mình Tra Vi."

Trương Dương nói: "Ông ấy làm thế nào tôi chẳng mấy hứng thú, nhưng Tra Vi là bạn của tôi, đã xảy ra chuyện, làm sao có thể đẩy cháu gái ruột của mình ra nhận tội được chứ? Tôi thấy không thể làm như vậy. Tôi cảm thấy nếu như ông ấy có bản lĩnh thì nên tính sổ với An Đạt Văn."

Khưu Phụng Tiên nói: "Tổng giám đốc Tra rất thương Tiểu Vi, sự việc lần này ông ấy cũng rất áy náy, và cũng rất đau lòng."

Trương Dương nói: "Tôi thật sự không nhận ra điều đó. Thật ra các cô khai trừ Tra Vi, cũng chẳng thể giải quyết vấn đề. An Đạt Văn làm việc gì cũng sẽ làm đến cùng! Tôi thấy các cô nên nghĩ cách làm thế nào để ứng phó với cậu ta thì hơn, còn về phần Tra Vi, cô ấy sẽ tự điều chỉnh chính mình."

Khưu Phụng Tiên không hiểu điều chỉnh mà Trương Dương nói là gì, tối nay cô đến vốn muốn thông qua Trương Dương tìm được cách liên lạc với An Ngữ Thần, nhưng Trương Dương không hề để lộ chút tin tức nào hết.

Trương Dương không muốn giúp đỡ, một mặt là vì bất mãn với cách xử lý của Tinh Toàn về sự việc lần này, còn một nguyên nhân quan trọng nữa, đó là An Ngữ Thần giờ đang mang bầu, khó khăn lắm mới có thể tìm được một chỗ để trốn, hắn không hề muốn kéo An Ngữ Thần vào chuyện này, An Đạt Văn là một tên khốn kiếp, điều đó không còn phải nghi ngờ, nhưng nhân phẩm của Tra Tấn Bắc cũng chẳng ra sao, thời gian hắn tiếp xúc với ông ta không phải là ngắn, hắn đã nhìn ra thái độ của Tra Tấn Bắc lâu rồi.

Khưu Phụng Tiên thấy Trương Dương không có ý định giúp đỡ, chỉ đành chọn cách rời đi. Khi cô rời đi, Trương Dương nhắc nhở cô: "Người của An gia không dễ đối phó đâu! Từ tổ tiên của An Đạt Văn đã xuất thân từ thổ phỉ, qua lại với họ nhất định phải hết sức cẩn thận." Trương Dương biết rất rõ về An Đức Uyên. Ông ấy là đại ca của Tín Nghĩa Xã, mặc dù đồn với bên ngoài rằng đã ra khỏi giang hồ, nhưng trên thực tế chưa chắc đã phải vậy. Trương Dương đã từng tiếp xúc mấy lần với An Đức uyên, còn từng đích thân cứu tính mạng của ông ấy, An Đức Uyên máu lạnh vô tình, hung hãn tàn bạo. Trương Dương không hề tin rằng người như vậy lại ra khỏi giang hồ một cách triệt để.

Buổi tối hôm đó Phùng Cảnh Lượng mời Trương Dương cùng đến Vương Phủ Hội Quán. Trương Dương lên xe ô tô của Phùng Cảnh Lượng, phát hiện ra bộ mặt gã rất thần bí, liền cười hà hà nói: "Trương Dương, buổi tối hôm nay đưa anh đến một chỗ vui."

Thấy vẻ mặt ám muội của Phùng Cảnh Lượng, Trương đại quan ngay lập tức đã đoán ra vài phần, hắn cười nói: "Nhìn cái mặt dê già của anh, anh định dẫn tôi đến động à?"

Phùng Cảnh Lượng cười ha ha nói: "Anh cũng là một cán bộ nhà nước, sao lại nói năng thô lỗ thế. Không phải là động, mà là chỗ cao cấp."

Trương đại quan cũng không phải là loại chưa từng trải nghiệm: "Vẫn là động thôi, là động cao cấp!"

Phùng Cảnh Lượng nói: "Tùy anh nói thế nào cũng được, tôi có thể đảm bảo, anh chưa từng đi đến chỗ nào vui thế này."

Trương Dương nói: "Tôi là một người cán bộ nhà nước, hình như anh đang làm hư tôi!"

Phùng Cảnh Lượng cười nói: "Không phải tôi muốn làm hư anh, mà là Chu lão đại muốn làm hư anh, nghe nói ngày mai anh đi rồi, nên anh ấy muốn tiễn anh."

Trương Dương nói: "Khách sáo quá!"

Phùng Cảnh Lượng nói: "Tối nay cũng có cả Từ Kiến Cơ nữa!"

Trương Dương nói: "Còn ai nữa? Chẳng lẽ tam công tử của kinh thành đều đến cả?" hắn rất ghét Lương Khang, không hi vọng tên này có mặt.

Phùng Cảnh Lượng cười nói: "Chu lão đại có lẽ không hẹn anh ta."

Vương Phủ Hội Quán nằm ở trên quần thể kiến trúc cổ. Xây dựng vào đầu những năm chín mươi, vốn dùng để làm bảo tàng văn hóa dân tộc, nhưng sau này trải qua mấy lần cải tạo, đã trở thành chỗ tụ tập cao cấp.

Kinh thành bất cứ đâu đều có thể nhìn thấy dấu ấn của đặc quyền, không có thân phận địa vị nhất định, chỗ này không hoan nghênh bạn. Trương Dương và Phùng Cảnh Lượng đến bãi đỗ xe của Vương Phủ, một người phục vụ mặc quần áo triều Thanh đến chỉ chỗ đỗ xe.

Sau khi hai người xuống xe, thấy một chiếc Lamborghini màu vàng. Phùng Cảnh Lượng trừng mắt nói: "Không phải chứ...Tiết gia cũng đến rồi?"

Trương Dương nói: "Đàn bà mà cũng vào động à?"

Phùng Cảnh Lượng cười đau khổ lắc đầu: "Là hội quán, anh đừng nói linh tinh!" Trong lòng gã cũng thầm nghĩ, đã nói là uống rượu cho vui, tại sao lại gọi cả Tiết Vĩ Đồng đến? Chỗ thế này, phụ nữ cùng đến thật sự không tiện chút nào.

*****

Lúc này một chiếc xe Bentley màu khói dừng ở một bên. Hai người xuống xe, Trương Dương cảm thấy hơi ngạc nhiên, hai người này không ngờ lại là An Đạt Văn và Lương Khang! Phùng Cảnh Lượng cũng ngạc nhiên không kém phần, Lương Khang xuất hiện ở đây không hề làm gã cảm thấy ngạc nhiên, nhưng An Đạt Văn tại sao lại xuất hiện ở đây? Cần phải biết rằng, sau khi An Đạt Văn gây chuyện trong lần bán đấu giá, đã trở thành kẻ địch chung của đám thái tử, Lương Khang làm như vậy đồng nghĩa với việc đã công khai chống lại đám thái tử này.

An Đạt Văn nhìn thấy Trương Dương, liền cười gật đầu với hắn.

Trương Dương cũng gật đầu. Lương Khang đến chào Phùng Cảnh Lượng. Gã thật sự không phải là do Chu Hưng Quốc hẹn đến, chỉ là trùng hợp đến đây chơi mà thôi, không ngờ mấy người này lại gặp phải nhau ở đây.

Bốn người thiếu nữ mặc quần áo triều Thanh tay cầm đèn lồng bước đến, hai người dẫn đường cho bên Trương Dương, hai người dẫn đường cho bên Lương Khang.

Trương Dương cười nói: "Ha! Thật là thú vị!"

Phùng Cảnh Lượng nói: "Những người đến đây làm đều là sinh viên đại học cả."

Trương Dương nói: "Sinh viên đại học mà không đi học, lại đến đây làm cung nữ sao?"

Hai cô gái dẫn đường cho họ dáng người trông rất cao ráo, mặc một bộ quần áo đời Thanh, có điều tất cả đều đã thông qua sửa đổi cả, làm lộ ra cơ thể và những đường cong trên người, trông rất đẹp mắt.

Phùng Cảnh Lượng nói: "Tôi đã từng nghĩ đến việc thế này, nhưng đáng tiếc bị Lão Hoàng cướp mất rồi." Lão Hoàng mà gã nói chính là ông chủ ở đây Hoàng Thiện.

Mặc dù thiếu nữ dẫn đường không giống nhau, nhưng họ cũng đều đi đến Ngân An Điện. Nơi gọi là Ngân An Điện cũng chính là hội trường biểu diễn của Vương Phủ Hội Quán.

Ánh đèn trong phòng mờ mờ và ám muội, đám người Trương Dương được dẫn đến Côn Ngọc Các, Chu Hưng Quốc là người đầu tiên đến đây. Bên cạnh gã còn hai người nữa, một người là Từ Kiến Cơ, một người là Tiết Vĩ Đồng.

Phùng Cảnh Lượng cười nói: "Tiết gia. Tôi đã nhìn thấy xe của cô ở ngoài rồi."

Từ Kiến Cơ nói: "Tiết gia cứ muốn đến đây để xem náo nhiệt."

Tiết Vĩ Đồng nói: "Mấy người đều không hoan nghênh tôi?"

Chu Hưng Quốc nói: "Không phải vậy, chỉ là chỗ này không thích hợp với cô lắm."

Tiết Vĩ Đồng nói: "Các anh đến được thì tôi đương nhiên cũng đến được, giờ đây là thời đại bình đẳng nam nữ."

Trong lòng Từ Kiến Cơ thầm cảm thán, hôm nay cũng chỉ là vì gã nói nhiều một câu! Kết quả Tiết Vĩ Đồng nhất định phải đi theo. Vương Phủ hội quán là chỗ nào cơ chứ? Là nơi đàn ông đến để giải sầu. Tiết Vĩ Đồng đến cùng có nghĩa là đã làm mọi người mất hứng, mọi người dù có quen thân với nhau chăng nữa, nhưng Tiết Vĩ Đồng dù sao cũng là một người phụ nữ, trước mặt cô ấy ai mà dám phóng túng chứ.

Trương Dương nói theo Tiết Vĩ Đồng: "Tiết gia, tôi cũng là đến để tham dự chút náo nhiệt thôi, giống cô."

Tiết Vĩ Đồng nói: "Đừng ngại chứ, hai chúng ta đâu giống nhau. Các anh đến là để uống rượu."

Mấy người đàn ông đều cảm thấy hơi gượng gạo, vốn dĩ đến để uống rượu mua vui! Nhưng Tiết Vĩ Đồng đến, làm sao có thể làm vậy được nữa?

Chu Hưng Quốc gọi hai bình Louis 13, bảo người phục vụ xinh đẹp rót đầy cho họ, nhân lúc mọi người không chú ý, liền quay sang trừng mắt với Từ Kiến Cơ. Từ Kiến Cơ mặt đầy tủi hờn, gã cũng đâu muốn gọi Tiết Vĩ Đồng đến chứ! Nhưng hôm nay những người không đến đều đã đến rồi, mọi người chỉ có thể thu kiếm rồi.

Mấy người họ đều thể hiện rất khiêm nhường, nhưng Tiết Vĩ Đồng lại không chịu được: "Này, chẳng phải đến đây uống rượu ôm sao? Sao chẳng có gái uống cùng thế này?"

Chu Hưng Quốc nói: "Tiết gia, cô đừng đùa nữa, chúng tôi đâu có phải loại người đó?"

Từ Kiến Cơ nói: "Đúng vậy, chúng tôi chỉ đến đây để nói chuyện uống rượu chút thôi."

Tiết Vĩ Đồng nói: "Sợ gì chứ? Phải chơi thế nào thì chơi như vậy, tôi đến đây là để ăn theo thôi, các anh cứ coi như tôi không tồn tại." Cô nói với người phục vụ đứng ở cửa: "Này, gọi mấy cô em đẹp nhất ở đây đến đây, một hai ba bốn, không cần gọi cho tôi đâu, cứ gọi bốn cô đến đây đã..."

"Nhưng..."

"Mau đi đi! Sợ tôi không trả tiền à?"

Phùng Cảnh Lượng và Trương Dương quay ra nhìn nhau, hai người suýt nữa thì cười thành tiếng! Vị Tiết gia này thật không phải là nhân vật tầm cỡ bình thường. Phụ nữ không những đến đây uống rượu, mà lại còn cao giọng như vậy nữa.

Một lúc sau, quả nhiên đã có một đám mỹ nữ đến. Thật sự mà nói, đám con gái này dù là vóc dáng hay diện mạo, đều là người đã được chọn lựa kỹ. Điều khó kiếm là họ có khí chất, vẻ đẹp bên ngoài có thể trang điểm, nhưng khí chất thì không thể tạo thành trong thời gian ngắn.

Tiết Vĩ Đồng nói: "Chủ tùy ý khách, Trương Dương, anh chọn trước đi!"

Trương đại quan thật sự rất ngại ngần, trong lòng nói, Tiết gia, tôi đâu có đắc tội cô cơ chứ! Cô nói hết cả tên thật của tôi ra, nhỡ đâu có người đến bắt, thì chẳng phải người ta báo danh tôi đích xác sao? Trương Dương ho một tiếng rồi nói: "Tôi không có sở thích này..."

Từ Kiến Cơ ở một bên bị rượu làm sặc, thật ra gã là bị câu nói này của Trương Dương làm cho sặc, Từ Kiến Cơ cúi thấp đầu, cố gắng nhịn cười.

Tiết Vĩ Đồng nói: "Đừng khách sáo nữa, hay là tôi chọn một cô giúp anh."

Trương đại quan lộ ra vẻ khiêm tốn: "Gì nhỉ...Người lớn nhất bắt đầu trước đi, anh Chu, anh chọn đi!"

Chu Hưng Quốc ngại ngần ho một tiếng, Tiết Vĩ Đồng hôm nay phá hỏng cả bữa tiệc rượu của họ, đã không thể uống được, thì không uống nữa vậy, gã chỉ cô gái đầy đặn ở giữa, cô gái đó ngọt ngào cười bước đến, ngồi xuống bên cạnh Chu Hưng Quốc.

Tiết Vĩ Đồng nói: "Cảnh Lượng, đến anh đấy, mau lên, hôm nay tôi trả tiền!"

Phùng Cảnh Lượng thấy Chu Hưng Quốc đã dẫn đầu, cũng không khách sáo nữa, gã chọn một cô, Từ Kiến Cơ chọn một cô người nhỏ nhắn, cuối cùng đến Trương Dương chọn rồi, Trương đại quan nói: "Tiết gia, nếu như tôi chọn, thì chẳng phải cô chẳng còn ai uống rượu cùng rồi sao? Hay là để tôi uống rượu cùng cô là được rồi."

Tiết Vĩ Đồng nói: "Anh đúng là giả tạo, bình thường anh thấy gái đẹp là híp cả mắt vào ấy chứ."

Trương đại quan dở khóc dở cười, mình đã trở thành thế này từ bao giờ vậy? Hắn thừa nhận rằng, những cô gái này đều khá xinh xắn, nhưng hắn đã gặp được nhiều gái đẹp, đâu đến độ híp mắt vào cơ chứ? Tiết Vĩ Đồng thật sự coi hắn là người nhà quê sao?

Tiết Vĩ Đồng đang chọn giúp Trương Dương, bên ngoài đã bắt đầu biểu diễn, tám người cung nữ mặc bộ quần áo triều Thanh đi theo một vị công chúa chầm chậm bước vào vũ đài.

Tiết Vĩ Đồng nói: "Tiết mục gì?"

"Nhạc cung đình!"

Vì xung quanh căn phòng đều là kính trong suốt, vì vậy họ có thể nhìn thấy rõ bên ngoài.

Phùng Cảnh Lượng lúc này mới tìm được cơ hội nói thấp giọng với Chu Hưng Quốc: "Vừa nãy đã nhìn thấy Lương Khang, anh ta đến cùng với An Đạt Văn."

Chu Hưng Quốc chau chau mày, Từ Kiến Cơ đứng ở một bên tức giận nói: "Lương Khang làm gì vậy?"

Chu Hưng Quốc điềm đạm nói "Có lẽ là việc riêng làm ăn, việc của người khác chúng ta quản lý không nổi."

Tám mỹ nữ trên vũ đài đã bắt đầu nhảy theo điệu nhạc! Tiết Vĩ Đồng nhìn một lúc rồi ngáp nói: "Chẳng ra sao cả! Đây mà là rượu ôm các anh nói sao! Nếu sớm biết thì chẳng bằng đi xem Kinh Kịch."

Lời của cô ấy vừa dứt, thì tiết tấu âm nhạc đột nhiên thay đổi, từ âm nhạc cổ điển đã biến thành nhạc rock, bốn thiếu nữ cung đình bắt đầu những động tác nhảy điên cuồng trên vũ đài. Dưới ánh sáng đèn, họ bắt đầu nhảy một cách cực kỳ thoải mái, họ bắt đầu gỡ bỏ quần áo cung nữ, lộ ra bộ quần áo bó sát màu đen.

Trương đại quan cũng bắt đầu thở gấp! Vũ đạo này thật là hot! Mấy người Chu Hưng Quốc vừa muốn nhìn, lại vừa ngại nhìn lâu. Tiết Vĩ Đồng ở đây, họ không muốn lộ bản chất thật của mình ra.

Trong tiếng vỗ tay của mọi người, mấy mỹ nữ bắt đầu vất quần áo ra khỏi vũ đài, trên người chỉ còn lại bộ bikini màu đen, cơ thể trắng ngần nhảy tiết tấu dưới ánh đèn.

Tiết Vĩ Đồng bắt đầu vỗ tay theo nhịp nhạc, cô không quên nói với Chu Hưng Quốc: "Được lắm!"

Chu Hưng Quốc, muốn nhìn lắm, nhưng lại không dám nói lại, buổi tối hôm nay thật là khó xử.

Tiết Vĩ Đồng nói với cô gái: "Bảo cô gái nhảy ở giữa đó xuống đây, để cho khách của chúng tôi!" Cô chỉ vào Trương Dương.

Trương đại quan thành thực hơn so với những người Chu Hưng Quốc! Ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào cô gái đang lắc lư cơ thể mình. Hắn vốn tưởng rằng lại vũ đạo này thường có nhiều sự sexy, nhưng nhìn thấy họ khiêu vũ cũng cảm thấy sự đẹp đẽ.

Một khúc nhạc kết thúc, mấy cô gái khiêu vũ đều xuống dưới vũ đài, mặc bộ áo khoác đã được chuẩn bị từ trước, giám đốc đến nói với cô gái ở giữa gì đó, chỉ vào Côn Ngọc Các, cô gái đó gật đầu, đang chuẩn bị qua đó, nhưng đi đến nửa đường, thì thấy một người đàn ông đầu trọc bước đến ngăn cô lại! Nói mấy câu sau đó chỉ về hướng ngoài.

Một lúc sau, thấy giám đốc bước vào, gã liền xin lỗi: "Xin lỗi các vị, có một vị khách đã chọn Bối Bối rồi, muốn cô ấy đến đây uống cùng chỉ có thể để dịp khác rồi."

Tiết Vĩ Đồng nói: "Sao lại thế? Vừa nãy rõ ràng là đi về hướng chúng tôi mà. Tên trọc đó đã gọi cô ấy đi. Tên trọc đó là ai?"

Gã nói: "Là ông chủ của chúng tôi!"

Tiết Vĩ Đồng vừa nghe đã nổi giận: "Ông chủ gì thế, gọi nha đầu đó đến đây cho tôi. Tôi đã chọn cô ấy trước. Dựa vào đâu mà lại để cô ấy đến chỗ người khác chứ?"

Crypto.com Exchange

Chương (1-1276)