Truyện ngôn tình hay

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 0805

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 0805: Biện pháp bổ cứu
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Trương Dương không hề lừa Hoắc Vân Trung, hắn thật sự đã hẹn cùng nhau uống trà trưa với Vinh Bằng Phi, sau khi rời khỏi Tinh Võ đặc vệ, Trương Dương cười nói với Chung Trường Thắng: "Cám ơn!"

Chung Trường Thắng cười nói: "Tôi chỉ nói ra tình huống thực tế mà mình nhìn thấy, có gì mà phải cám ơn?"

Trương Dương nói: "Hại anh mất công tác, thật sự là ngại quá."

Chung Trường Thắng nói: "Không sao cả, dù sao đến đâu cũng làm vậy. Tôi đi trước đây, phía cảnh sát nếu cần làm chứng, anh cứ tùy thời liên lạc với tôi." Chung Trường Thắng đưa danh thiếp của mình cho Trương Dương, bên trên có số điện thoại của hắn.

Trương Dương nhận lấy rồi cáo từ Chung Trường Thắng.

Vinh Bằng Phi và Khương Lượng cùng nhau ở trà lâu Minh Tâm chờ Trương Dương, hai người không hề biết rằng Trương Dương trước khi gặp mặt bọn họ đã chạy đến Tinh Võ đặc rồi đánh nhau một trận, khiến cho phân cục công an nội thành phía tây gà bay chó sủa.

Trương Dương vào phòng, áy náy cười nói: "Ngại quá, tôi tới muộn!"

Nói: "Anh mời chúng tôi uống trà, bản thân lại tới muộn, có phải nên phạt hay không?"

Trương Dương nói: "Nên phạt, hay là tối nay tôi mời các anh uống rượu."

Vinh Bằng Phi nói: "chúng tôi không có nhiều thời gian tiếp cậu vậy đâu, gần đây công tác thật sự rất bận, nếu không phải là thằng nhóc cậu khóc lóc mời chúng tôi đi uống trà, chúng tôi cũng chẳng rảnh mà bận tâm tới cậu."

Trương Dương bật cười ha ha, hắn cầm chén trà trước mặt lên uống mấy ngụm, thở hắt ra, nói: "Đã lâu rồi không ra tay, vừa động một chút mà thân thể không ngờ có chút mệt mỏi."

Vinh Bằng Phi và Khương Lượng kinh ngạc nhìn nhau, trong lời nói của thằng ôn này rõ ràng đang ám chỉ gì đó, Vinh Bằng Phi nói: "Thằng ôn cậu lại tới chỗ nào gây sự à?"

Trương Dương nói: "Thính trưởng Vinh, mời chúng ta có thể đừng từ trên cao nhìn xuống như vậy không? Tôi đề nghị chút ý kiến cho ngài nhé, từ lúc ngài làm thính trưởng, kiểu cách nhà quan càng lúc càng lớn đó!"

Khương Lượng không nhịn được cười, Vinh Bằng Phi cũng dở khóc dở cười: "Cậu đừng có đánh trống lại với tôi, nói đi, lại làm gì rồi?"

Dương chậm rãi đặt chén trà xuống: "Khiêu khích Tinh Võ đặc vệ!"

Khương Lượng vừa tới Đông Giang không hề biết rằng Tinh Võ đặc vệ là dạng tổ chức gì, nhưng Vinh Bằng Phi vừa nghe vậy liền giật mình: "Tinh Võ đặc vệ của Trần Bưu? Hắn sao lại đắc tội với cậu?"

Trương Dương nói: "ngài đừng vội, thằng cha đó không ngờ từ đội ngũ công an của các anh ra, đúng là một tên bại hoại, ông nghe tôi nói hết đã."

Trương đại quan nhân lúc này mới đem chuyện phát sinh ở khu vực săn bắn Bát Kỳ ra kể lại một lượt từ đầu chí cuối, Vinh Bằng Phi nghe xong liền biến sắc, tuy rằng xong chuyện mới biết, nhưng trong lòng vẫn không khỏi toát mồ hôi lạnh, phải biết rằng đám người mà Trương Dương dẫn tới toàn là con cháu của cán bộ cao cấp, nếu bất kỳ ai trong bọn họ xảy ra chuyện, chỉ sợ trách nhiệm sẽ truy cứu đến thính của bọn họ, phải có người đứng ra gánh vác trách nhiệm, không khéo người đó chính là y.

Vinh Bằng Phi sắc mặt ngưng trọng nói: "Cậu sao giờ mới nói với tôi."

Trương Dương nói: "Một là đám khách của tôi không muốn truy cứu, thứ hai chuyện này tôi không có chứng cớ, tên Dương Dũng bị bắt khai Trần Bưu ra, chọc cho tôi tức giận, cho nên tôi mới giết tới Tinh Võ đặc vệ."

Khương Lượng nhắc nhở Trương Dương: "Anh nếu ra tay quá nặng, cẩn thận sẽ vi phạm pháp luật đó."

Trương Dương nói: "Tôi có chừng mực mà, người bị thương nặng nhất là Trần Bưu, tôi không đánh hắn, là hắn công kích tôi, tôi chỉ nhân cơ hội chấn gãy cánh tay hắn, thằng ôn này chắc giờ đang nằm rên rỉ trong bệnh viện."

Nhìn thấy dáng vẻ đắc ý của Trương Dương, Vinh Bằng Phi tức mà không có chỗ chút, y nhíu mày nói: "Cậu và Trần Bưu không cừu không oán, hắn vì sao muốn hại cậu?"

Trương Dương nói: "Chuyện này tôi cũng không nghĩ ra, tôi căn bản là không biết hắn, hắn lại coi tôi là kẻ thù không đội trời chung, bỏ tiền ra mua chuộc nhân viên quản lý của khu vực săn bắn mãnh thú Bát Kỳ, thả ra hơn năm mươi con sói dữ, muốn chúng cắn chết tôi, thù này lớn cỡ nào chứ, tôi chắc gã không biết thân phận của đám bằng hữu của tôi, những người đó chắc là bị tôi làm liên lụy."

Khương Lượng nói: "Về sau ở chung với cậu phải cẩn thận một chút, không biết lúc nào thì bị thằng ôn cậu làm liên lụy."

Vinh Bằng Phi vẻ mặt vẫn rát khẩn trương: "Trương Dương, chuyện này phải hỏi cho rõ."

Trương Dương nói: "Trần Bưu ở trong ngành công an của các anh cũng có chút quan hệ, tôi có thể nhìn ra được, tôi hôm nay đánh hắn, chỉ sợ có thể sẽ gặp một chút phiền phức, cho nên đành phiền lão nhân gia ngài xử lý một chút."

Vinh Bằng Phi nói: "Trước đó cậu không tìm tôi, gây họa rồi lại mới nghĩ tới tôi."

Trương Dương nói: "Ai bảo tôi coi ông là bạn hiền! Vinh cục, tôi đã cân nhắc rồi, lần này người muốn hại tôi, cùng với lần trước ở Lão Quân dao là cùng bọn, nếu thật sự có quan hệ, vụ án của các ông không phải là có hy vọng ư?"

Vinh Bằng Phi nói: "Thằng ôn cậu muốn cuốn tôi vào, tự mình gây phiền phức, lại muốn người khác chùi đít cho."

Trương Dương nói: "Ngài nếu ngại phiền toái, tôi sẽ trực tiếp thương lượng với bí thư Kiều, nếu bí thư Kiều biết đám con ông cháu cha này gặp nguy hiểm ở đất Bình Hải, khẳng định sẽ tức giận, ông ta một khi tức giận thì sẽ truy cứu, người đầu tiên tìm tới khẳng định là thính công an của các ông, thế chẳng phải vòng một vòng rồi vẫn rơi vào đầu các ông ư?"

Vinh Bằng Phi nói: "Uy hiếp tôi à? Thằng nhóc cậu có gan nhỉ!"

Trương Dương cười nói: "Cái này không phải bởi vì tôi có quan hệ thân thiết với ông ư? cũng chính là thính trưởng Vinh bình dị gần gũi, không có kiểu cách nhà quan, đổi thành người khác, tôi thực sự chẳng buồn nói đâu."

Vinh Bằng Phi nói: "Cậu đừng có lời tâng bốc tôi, vừa rồi là ai nói tôi kiểu cách nhà quan càng lúc càng lớn."

Khương Lượng nói: "Vấn đề vẫn là ở trên người Trần Bưu, nếu chân tướng đúng như cậu nói, hắn và anh không quen nhau, không oán không thù, vậy thì hắn nhất định là bị ai đó sai khiến, tra xét Tinh Võ đặc của hắn đi, từ quan hệ nghiêp vụ và phía tài vụ thu chi có lẽ có thể tìm được sơ hở."

Vinh Bằng Phi gật đầu: "Lát nữa tôi sẽ sai người đi làm!"

Cánh tay bị chấn gãy của Trần Bưu có thể phẫu thuật phục vị, nhưng chỗ trật khớp ở đùi phải thì lại khiến bác sĩ thúc thủ vô sách, chỉnh lại xương đùi và gân màng giống như tách dây leo quấn vào nhau vậy, phương pháp phục vị căn bản là không thể, trừ phi phẫu thuật phục vị, nhưng cho dù phẫu thuật phục vị thì cũng không nắm chắc, vị trí trật khớp thật sự là quá kỳ quái.

Bác sĩ phòng bệnh tiêu thuốc tê cho Trần Bưu đỡ đau, đáng tiếc căn bản không có tác dụng, Trần Bưu cũng được coi là người rắn rỏi, nhưng cơn đau vẫn dày vò hắn chết đi sống lại, nhập viện không lâu, lão sư của hắn nghe tin tới thăm hắn. Lão sư bác kích tự do của Trần Bưu là nhân vật tiếng tăm lừng lẫy của Bình Hải, chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao tỉnh Bình Hải Cừ Thánh Minh, Cừ Thánh Minh nhìn thấy đồ đệ bị người ta chơi cho thành thế này, tức giận đến nỗi nổi trận lôi đình, nhưng vừa nghe là Trương Dương thì y cũng chỉ có thể bất đắc dĩ giậm chân, sự lợi hại của Trương Dương y cũng đã lĩnh giáo qua, Cừ Thánh Minh cân nhắc một chút, vẫn gọi điện thoại cho Trương Dương, y là lãnh đạo cũ của Trương Dương, y cho rằng mình ra mặt, Trương Dương chắc sẽ nể mặt.

Trương Dương cũng không ngờ Cừ Thánh Minh là lão sư của Trần Bưu, đối với vị lãnh đạo cũ này Trương Dương vẫn biểu hiện ra sự tôn kính, con người của Cừ Thánh Minh không tồi, trước đây khi Trương Dương ở Nam Tích đảm nhiệm chức chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao, Cừ Thánh Minh đối với hắn cũng rất chiếu cố. Trương Dương hỏi rõ Trần Bưu hiện tại đang ở bệnh viện trung y tỉnh, bảo Cừ Thánh Minh rằng mình lập tức sẽ tới.

Cừu nhân gặp lại là đỏ mắt, Trần Bưu nhìn thấy Trương Dương bước vào phòng bệnh, răng cắn chặt vào nhau như sắp vỡ ra, không chỉ hận, mà còn bởi vì đau.

Cừ Thánh Minh đau lòng nhìn đồ đệ, nghĩ thầm Trương Dương cậu quá độc ác rồi, bẻ gãy một cánh tay của Trần Bưu thì cũng thôi đi, lại còn dày vò hắn đến vậy.

Sau khi Trương Dương vào cửa, thản nhiên nhìn nhìn Trần Bưu, sau đó cười nói với Cừ Thánh Minh: "Chủ nhiệm Cừ, ngài vẫn chưa đi à!"

Cừ Thánh Minh nói: "Cậu không đến tôi sao đi được?" Y nhìn nhìn Trần Bưu, thầm thở dài, nói khẽ: "Tiểu Trương, chúng ta ra ngoài nói chuyện đi."

Trương Dương nói: "Không cần ra ngoài, những người khác ra ngoài, chúng ta nói chuyện trước mặt Trần Bưu."

Trong Phòng bệnh chỉ còn lại có ba người bọn họ, Cừ Thánh Minh nói: "Trương Dương, cậu và Trần Bưu rốt cuộc có hiểu lầm gì?" Cừ Thánh Minh vẫn tính là khách khí, nếu không phải quan hệ của y và Trương Dương vẫn luôn không tồi, nếu không phải y hiểu rõ về thực lực của Trương Dương, y tuyệt đối không nhịn được, đồ đệ bị người ta đánh thành bộ dạng này, người làm lão sư sao có thể không tức giận được?

Trương Dương nói: "Trần Bưu, tôi không đánh anh, có điều tôi thực sự không biết anh là đồ đệ của chủ nhiệm Cừ, nếu tôi biết, tôi sẽ để chủ nhiệm Cừ tự mình thanh lý môn hộ." Lời này của hắn tuy rằng là nói với Trần Bưu, nhưng thực tế là nói cho Cừ Thánh Minh nghe. Cừ Thánh Minh sao có thể không hiểu, trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ lần này thật sự là Trần Bưu làm sai?"

Cừ Thánh Minh nói khẽ: "Rốt cuộc là thế nào?"

Trần Bưu hiện tại đã đau không nói lên lời, chỉ có thể dùng ánh mắt hận thấu xương đáp lại Trương Dương, nếu ánh mắt của hắn là dao, Trương Dương lúc này sớm đã bị đâm nát bấy rồi.

*****

Trương Dương nói: "Đệ tử tốt của ông hay lắm, hắn bỏ ra hai vạn đồng, nhân lúc chúng tôi săn thú ở khu vực săn bắn Bát Kỳ, thả mãnh thú của khu vực săn bắn ra, muốn để sói dữ ăn thịt chúng tôi, Trần Bưu, tôi cũng không biết đã đắc tội với anh ở chỗ nào, mà anh lại hận tôi như vậy?"

Cừ Thánh Minh nghe vậy liền nghĩ, lần này xong rồi, với sự hiểu biết của y về Trương Dương, Trương Dương chắc không phải là một người hay nói dối, nhưng Trần Bưu là một trong những đệ tử đắc ý nhất của y, bình thường đối với y cũng vô cùng tôn kính, Cừ Thánh Minh cũng coi Trần Bưu như con trai, Cừ Thánh Minh nói: "Trần Bưu, nói chuyện với cậu đó, cậu rốt cuộc có làm hay không?"

Trần Bưu cố nén đau đớn, nhưng hắn vẫn không nói ra được chữ nào, Trương Dương thở dài: "Chủ nhiệm Cừ, tài đánh lén sau lưng của hắn rất lợi hại, là ông dạy hắn à?"

Cừ Thánh Minh mặt đỏ bừng, không ngờ Trần Bưu lại kém cỏi như vậy, ngay cả chuyện đánh lén sau lưng cũng làm được, y trợn mắt lườm Trần Bưu một cái, Trần Bưu có chút chột dạ cúi đầu xuống.

Trương Dương đi tới trước mặt Trần Bưu, điểm một cái lên người hắn, Trần Bưu lập tức cảm thấy trên người nhẹ đi, cơn đau trong nháy mắt cũng đỡ đi nhiều, Trương đại quan nhân cũng không phải là muốn thả hắn, mà là cho hắn một cơ hội nói chuyện.

Trần Bưu nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi căn bản là không biết anh, anh chạy đến công ty của tôi đánh người, ỷ vào mình có chút bối cảnh quan hệ thì muốn làm gì thì làm ư?" Hắn nói rất dõng dạc, giống như chuyện lần này đều là trách nhiệm của Trương Dương vậy.

Trương Dương nói: "Trần Bưu, chuyện cho tới hiện tại mà anh vẫn còn giở trò này à. Anh có câu nói rất đúng, chúng ta không quen nhau, anh vì sao lại muốn hại tôi? Có người ở sau lưng sai khiến anh phải không? Anh không nói thì tôi cũng có thể điều tra ra, muốn hại tôi à, anh chưa có bản sự đó đâu, vốn tôi cũng không muốn làm lớn chuyện này, nhưng miệng anh đã kín như vậy, được, chúng ta đấu pháp, Dương Dũng đang ở trong tay tôi, chuyện anh cho hắn hai vạn đồng để hắn thả thú dữ ra hắn đã khai rồi, đây chính là mưu sát, anh từng làm cảnh sát, chắc biết hậu quả của chuyện này, ở trước mặt chủ nhiệm Cừ, tôi nói rõ tất cả cho anh biết, anh thật thà khai hung thủ phía sau ra, nể mặt chủ nhiệm Cừ tôi cho anh một con đường sống, nếu không, anh cứ lê cái đùi phải tàn phế trong ngục giam suốt quãng đời còn lại đi."

"Dọa tôi à?"

Trương Dương cười ha ha, chấn cho trần nhà vang ong ong: "Anh xứng ư? Anh có biết mấy người đi săn hôm đó là ai không? Chu Hưng Quốc, Từ Kiến Cơ, Tiết Vĩ Đồng, anh nếu có chút đầu óc thì có thể đi nghe ngóng xem, nếu bất kỳ ai trong số họ xảy ra chuyện không may, Trần Bưu anh có một trăm cái mạng cũng không đủ mà đền đâu."

Người khác thì Trần Bưu chưa nghe nói tới, nhưng danh tiếng của Chu Hưng Quốc thì hắn biết, lúc này sắc mặt của hắn đã hoàn toàn thay đổi rồi.

Cừ Thánh Minh nhìn thấy vẻ mặt của Trần Bưu lúc này, đã hiểu rõ những gì mà Trương Dương nói là sự thật, tức giận nói tức giận nói: "Trần Bưu, cậu nói rõ cho tôi, cậu rốt cuộc có làm hay không?"

Trần Bưu nhắm mắt lại, trong lòng lúc này hối hận đến cực điểm, nếu hắn hiểu Trương Dương hơn một chút, nếu hắn hiểu chuyện này hơn, tuyệt đối sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như vậy.

Trương Dương nói: "Giả vờ câm điếc à, không nói gì ư? Được lắm, chúng ta cứ chờ đó mà xem!"

Khi đang nói chuyện thì Vinh Bằng Phi gọi điện thoại tới, nói cho hắn một tin tức khá quan trọng, tài chính khởi động của Tinh Võ đặc là Kì Phong cung cấp, Kì Phong của Giang Nam thực phủ, người đã phát sinh mâu thuẫn với Trương Dương.

Trương Dương buông điện thoại, đã đoán ra tám chín phần mười chân tướng của chuyện này, hắn lạnh lùng nói: "Trần Bưu, là Kì Phong bảo anh làm ư?"

Mặt Trần Bưu xám như tro, không biết nên đáp lại như thế nào.

Trương Dương nói: "Người có nghĩa khí tôi rất thưởng thức, nhưng vì cái gọi là nghĩa khí mà mù quáng ra mặt cho người ta, thậm chí còn bù cả tính mạng của mình vào thì thuần túy là ngu xuẩn!"

Cừ Thánh Minh nói: "Cậu lên tiếng đi chứ!"

Trần Bưu cắn cắn môi, giọng nói khàn khàn: "Tôi lúc trước khi từ cục cảnh sát ra, hắn đã giúp tôi, là hắn cho tôi tiền để mở công ty, tôi nợ hắn nhân tình!"

Trương Dương nói: "Lý do này hình như có chút đáng tin, hắn tìm anh để đối phó tôi, muốn thừa dịp tôi đi săn để chế tạo chuyện ngoài ý muốn ư?"

Trần Bưu nói: "Dương Dũng trước đây là đồng hương của tôi, cũng là tôi giới thiệu công tác của khu vực săn bắn Bát Kỳ cho hắn, tôi và Kì Phong cũng thường tới đó săn, hắn đối với chuyện bên trong rất quen thuộc, biết anh dẫn người tới đi săn, hắn tìm tôi bảo tôi tìm Dương Dũng giúp hắn làm chuyện này. Còn cho tôi hai vạn đồng..."

Cừ Thánh Minh nghe đến đây, tức giận đến nỗi sắc mặt xanh mét, giờ tay lên tát cho Trần Bưu một cái, y cũng là người luyện võ, một cái tát này đánh cực mạnh, Trần Bưu bị đánh cho miệng mũi phun máu, Cừ Thánh Minh chỉ vào Trần Bưu, nói: "Súc sinh!Đây chính là chuyện liên quan tới mạng người, cậu làm cảnh sát, cậu sao có thể hồ đồ như vậy? Hôn trướng, hỗn trướng!"

Trần Bưu cúi đầu.

Trương Dương nói: "Chuyện này nên làm như thế nào thì tôi đã nói với anh rồi, đặc Tinh Võ phải đóng cửa, anh sau khi khỏi Đông Giang, đừng để tôi nhìn thấy anh ở Đông Giang, hai trặm vạn tiền bồi thưởng tổn thần trong vòng ba ngày phải đưa tới chỗ tôi!" Hắn nói xong tiến lên tóm lấy đùi phải của Trần Bưu, vặn một cái theo hình xoắn ốc, chỉ nghe thấy rắc một tiếng, Trần Bưu kêu thảm một tiếng, đùi phải bị trật khớp đã được phục vị.

Trương Dương gật đầu nói với Cừ Thánh Minh: "Chủ nhiệm Cừ, hiện tại ông đã hiểu rõ tất cả rồi chứ?"

Giang Nam thực phủ của Kì Phong gặp nan đề lớn nhất từ lúc khai trương tới nay, trong một ngày tất cả khách sạn đều gặp phiền toái, nguyên nhân rất đơn giản, những khách sạn này của Kì Phong đều kinh doanh thịt thú rừng, trung đoàn trưởng Chân Trung Nguyên của cục công an lâm nghiệp tỉnh Bình Hải, cục trưởng cục công an lâm nghiệp thành phố Đông Giang Từ Khuông tự mình dẫn đội, hợp tác với cảnh sát các cấp của cục công an lâm nghiệp đồng thời xuất hiện ở trong các khách sạn của Giang Nam thực phủ triển khai công tác điều tra. Cục lâm nghiệp khi tiến hành thanh tra phòng lạnh của khách sạn phát hiện, trong phòng lạnh có năm con chim nhạn, hơn năm mươi con gà rừng, tám mươi con vịt rừng, hơn hai trăm con cò, chín túi thịt lợn rừng. Hơn nữa trải qua điều tra phát hiện, Giang Nam thực phủ chỉ có giấy phép thức ăn chăn nuôi chứ không có giấy phép kinh doanh động vật hoang dã.

Cục lâm nghiệp liền tiến hành kiểm kê tịch thu chôc thịt thú rừng tìm được, ở hiện trường còn có phóng viên của đài truyền hình Bình Hải tiến hành phỏng vấn.

Căn cứ vào quy định của quốc gia, không có giấy phép kinh doanh động vật hoang dã chính là kinh doanh phi pháp. Trong giấy phép mà Giang Nam thực phủ cung cấp không giấy phép kinh doanh động vật hoang dã, thuộc lại giấy phép vô hiệu.

Kì Phong vốn cho rằng chỉ là làm cho có hình thức, nhưng khi hắn nghe nói tới cục công an lâm nghiệp làm thật, lúc này mới hoảng lên, Giang Nam thực phủ ở Đông Giang tổng cộng có sáu nhà ăn, cơ hồ đồng loạt bị cục công an lâm nghiệp điều tra, đây tuyệt đối không phải là trùng hợp, mà là một hồi hành động đã được chuẩn bị trước.

Kì Phong khi gặp bất kỳ chuyện gì đầu tiên cũng nghĩ đến đi thương lượng với đại ca.

Trong phòng âm nhạc Đông Giang, Kì Sơn đang ngồi trong thính phòng, lắng nghe Lâm Tuyết Quyên đang độc tấu đàn violon trên sân khấu, Kì Phong tới sảnh âm nhạc vào lúc diễn xuất đang tiến hành, hắn ngồi xuống chỗ trống bên cạnh anh trai, trên thực tế, loại diễn xuất truyền thống này có rất ít người nghe, ban nhạc tỉnh những năm nay thường đều lâm vào tình cảnh này, nếu không phải là Kì Sơn tài trợ hội âm nhạc lần này, bọn họ chỉ sợ ngay cả cơ hội diễn suất ở sảnh âm nhạc cũng không có.

Kì Phong nói khẽ: "Anh..."

Kì Sơn giơ tay phải lên, ý bảo Kì Phong đừng lên tiếng, y đang lắng nghe rất chuyên chú, ánh mắt sau cái kính thâm thúy và sâu thẳm, tựa hồ đang đắm chìm trong tiếng nhạc.

Kì Phong nghe ra Lâm Tuyết Quyên đang diễn tấu khúc Lương Chúc, hắn cũng biết anh trai và Lâm Tuyết Quyên là bạn học trung học, hai người chắc từng có một đoạn tình cảm, có điều bọn họ về sau cuối cùng không thể đi đến với nhau, Lâm Tuyết Quyên được gả cho hình cảnh Hoắc Vân Trung của cục công an Đông Giang, Hoắc Vân Trung cũng là bạn học của bọn họ, hiện giờ đã đảm nhiệm chức cục trưởng phân cục công an nội thành tây. Kì Sơn cũng thành phú thương thuỷ sản phú giáp một phương, lũng đoạn toàn bộ nghiệp thuỷ sản của Đông Giang, tướng mạo của Kì Sơn và tài phú của y đã chú định bên cạnh y không thiếu nữ nhân, mấy năm nay nữ nhân bên cạnh y thay đổi như đèn kéo quân, nhưng y thủy chung vẫn không tìm được đối tượng để kết hôn. Kì Phong biết trong lòng anh trai thủy chung vẫn thương nhớ nữ nhân tên là Lâm Tuyết Quyên này, Kì Phong không cho rằng Lâm Tuyết Quyên xuất sắc đến như vậy, nhưng ánh mắt nhìn cô ta của anh trai thì đầy vẻ ấm áp và nhu tình.

Kì Sơn nghe rất chuyên chú, Kì Phong không dám quấy rầy y, cho đến lúc diễn xuất của Lâm Tuyết Quyên kết thúc, khi vỗ tay, Kì Phong mới thấp giọng kể lại chuyện bị cảnh sát kê biên tài sản cho y.

Kì Sơn không có bất kỳ phản ứng nào, vẫn thưởng thức diễn xuất, giống như Giang Nam thực phủ bị kê biên tài sản không có bất kỳ quan hệ nào với y vậy, Kì Phong chỉ có thể nhẫn nhịn, xem xong toàn bộ diễn xuất với anh trai.

*****

Sau khi diễn xuất chấm dứt, hắn lại cùng Kì Sơn tới phía sau sân khấu tặng hoa cho Lâm Tuyết Quyên.

Lâm Tuyết Quyên tuy rằng là nữ nhân xinh đẹp, nhưng sự trang điểm tinh xảo của cô ta vẫn không thể hoàn toàn che giấu được dấu vết mà năm tháng hằn lại trên mặt, nhìn thấy Kì Sơn tự mình đem lẵng hoa tới, cô ta không khỏi cười cười lắc đầu: "Kì Sơn, anh long trọng như vậy để làm gì, anh đã là cho chúng tôi rất nhiều rồi, không có anh, chúng tôi không có cơ hội diễn xuất lần này."

Kì Sơn mỉm cười nói: "Tôi thích âm nhạc giao hưởng, tôi tài trợ cho các cô diễn xuất là để các cô mang tới sự hưởng thụ cho chúng tôi, tịnh hóa tâm linh của tôi, kể ra khoản làm ăn này tôi kiếm lời."

Lâm Tuyết Quyên cười nói: "Kì Sơn à, anh vẫn khôn khéo như vậy."

Kì Phong ở bên cạnh ngắt lời: "Thật ra anh tôi muốn nghe chị Quyên đánh đàn nhất!"

Kì Sơn trừng mắt lườm hắn một cái, tim Lâm Tuyết Quyên rối loạn tiết tấu, nhưng lập tức lại khôi phục bình tĩnh, cô ta đương nhiên biết Kì Sơn tài trợ cho diễn xuất lần này tất cả đều là vì nể mặt cô ta, cô ta từng một đoạn tình cảm với Kì Sơn, đáng tiếc năm đó không thể chịu được áp lực của gia đình, cuối cùng hai người ai đi đường nấy, thời gian trôi qua lâu như vậy, Lâm Tuyết Quyên sớm đã nhận vận mệnh của mình, cô ta mỉm cười nói: "Tôi và anh cậu là bạn học cũ, anh ấy muốn nghe thì tôi tùy thời có thể biểu diễn cho anh ấy."

Phía sau vang lên một thanh âm: "Kì Sơn, muốn nghe tới nhà của tôi nghe đi, không cần bỏ nhiều tiền chạy tới thính âm nhạc như vậy đâu." Chồng của Lâm Tuyết Quyên, Hoắc Vân Trung đã đến.

Kì Sơn cười ha ha, nói: "Vân Trung, đúng là cảnh sát có khác, xuất quỷ nhập thần quá!"

Hoắc Vân Trung nhìn nhìn bó hoa tươi trong tay Lâm Tuyết Quyên, bó hoa hồng trong tay mình lộ ra vẻ keo kiệt, vẻ mặt cũng bất giác có chút xấu hổ, Lâm Tuyết Quyên nhạy bén phát giác ra biến hóa của y, vội vàng vươn tay ra tiếp lấy bó hoa hồng đó: "Tặng cho em à? Thơm quá!"

Hoắc Vân Trung tràn ngập cảnh giác nhìn Kì Sơn: "Cám ơn anh đã tới cổ vũ!"

Kì Sơn cười cười: "Không làm phiền hai vợ chồng anh nữa, chúng tôi đi trước!"

Lâm Tuyết Quyên có chút áy náy nhìn nhìn Kì Sơn, vốn cô ta đã đáp ứng sau khi diễn xuất sẽ cùng nhau đi ăn khuya với Kì Sơn, nhưng sự xuất hiện của chồng khiến chuyện này hoàn toàn bị nhỡ, cô ta đáp ứng đi ăn cùng với Kì Sơn cũng không phải là có ý gì với hắn, mà là chỉ muốn bày tỏ lòng cảm ơn.

Hoắc Vân Trung phát hiện vợ vẫn nhìn theo Kì Sơn, không khỏi ho khan một tiếng: "Bó hoa to quá nhỉ, chắc mất nhiều tiền lắm."

Lâm Tuyết Quyên không nói gì, đưa bó đó cho đồng sự bên cạnh: "Tiểu Linh, tặng cho cô này!" Cô ta không muốn bởi vì một bó hoa mà khiến chồng mất vui.

Kì Sơn ra khỏi thính âm nhạc, bước nhanh tới bãi đỗ xe, Kì Phong đuổi theo y, tức giận bất bình nói: "Anh, anh phí tiền mua hoa làm cái gì? Cô ta đã kết hôn rồi, anh..."

Kì Sơn dừng chân, xoay người lạnh lùng nhìn em trai, Kì Phong sợ đến nỗi nuốt trở vào nửa câu sau. Kì Sơn bước nhanh hơn, hai anh em trước sau tiến vào chiếc xe màu đen, Kì Phong nói: "Anh, Giang Nam thực phủ bị lâm nghiệp tra xét!"

Kì Sơn hừ lạnh một tiếng, nói: "Về nhà rồi nói sau!"

Trở lại biệt thự xa hoa Bích Tiêu sơn trang của Kì Sơn, thư ký kiêm tình nhân Dương Tử Yến của Kì Sơn ra đón, nhìn thấy sắc mặt của Kì Sơn không tốt, vội vàng săn sóc giúp hắn cởi áo gió, Kì Sơn lẳng lặng đi vào thư phòng, Kì Phong bĩu môi với Dương Tử Yến.

Dương Tử Yến nhỏ giọng dặn dò hắn: "Tâm tình của anh cậu không tốt, cậu đừng chọc anh ấy!"

Kì Phong nói: "Có phải tôi chọc đâu!" Hắn đi theo Kì Sơn vào thư phòng, đóng cửa phòng lại.

Kì Sơn đã ngồi xuống bàn làm việc, hai tay đặt dưới cằm, hai mắt lạnh lùng nhìn Kì Phong.

Kì Phong bị y nhìn cho cả người ngứa râm ran, có chút chột dạ nói: "Anh, anh đừng nhìn em như vậy, em sợ lắm!"

Kì Sơn nói: "Cục lâm nghiệp vì sao tra mày?"

"Nói em bị tình nghi kinh doanh động vật hoang dã trái pháp luật, thật ra quán thịt thú rừng của nhà ai mà không làm trái pháp luật chứ..."

Kì Sơn lắc đầu, tựa vào ghế ngồi: "Mày đừng có giả ngu với tao, mày biết tao không hỏi chuyện này!"

"Anh, anh có ý gì?"

Kì Sơn nói: "Lão Cát bỏ chạy, Phì Hỉ bị bắt, tao đã nói gì với mày? Tao bảo mày nằm yên tĩnh một đoạn thời gian, mày có nghe lời tao nói hay không?"

Kì Phong nói: "Anh!"

"Lý Thành đã chết, lão Cát đi rồi, Phì Hỉ và Niên Vân Phượng căn bản không biết nội tình, manh mối đã đứt ở giữa, mày vì sao còn gây chuyện? Mày nghĩ chúng ta còn chưa đủ phiền toái ư?" Giọng nói của Kì Sơn đột nhiên trở nên nghiêm khắc.

Kì Phong nói: "Anh, kế hoạch của em rất chu, hơn năm mươi con sói dữ, hắn cho dù có lợi hại hơn nữa, cũng không có lý nào sống sót được trong bầy sói."

"Nhưng hắn còn sống!" Kì Sơn giận dữ hét.

Kì Phong đầy chán nản, nói: "Em thật sự cũng không ngờ, mạng của hắn vì sao lại lớn như vậy?"

Kì Sơn nói: "mày biết những người tới khu vực săn bắn Bát Kỳ hôm đó là ai không?"

Kì Phong lắc đầu.

Kì Sơn nói: "Trừ tên họ Trương ra, mấy người khác tất cả đều là Thái tử gia đến từ kinh thành, tùy tiện sau lưng người nào trong bọn họ đều có một vị nhân vật phong vân trong đương kim chính đàn, mày chưa tìm hiểu tình huống đã dám xuống tay mù quáng, mày nên cảm thấy may mắn, may mắn vì đám người này không sao, nếu bất kỳ ai trong đó gặp bất trắc, chỉ sợ toàn bộ Đông Giang, không, thậm chỉ là cả Bình Hải đều sẽ bị lật tung!"

Kì Phong sắc mặt thay đổi: "Anh... Chúng ta nên làm gì bây giờ?"

Kì Sơn nói: "Chuyện đã tới nước này thì còn có thể làm gì nữa? Tên Trương Dương đó, mày đắc tội với hắn, hắn tuyệt đối sẽ không coi như chưa có chuyện gì xảy ra, mặc dù hắn tới hiện tại vẫn chưa có chứng cớ xác thực, nhưng hắn sẽ khiến chúng ta khó sống yên."

Kì Phong nói: "Anh là nói, chuyện Giang Nam thực phủ hắn ở sau lưng ra ư?"

"Trần Bưu bị hắn đả thương phải vào bệnh viện, giữa mày và Trần Bưu rốt cuộc là có chuyện gì thì tao không biết, từ tình huống hiện tại cho thấy, Trần Bưu đã khai mày ra rồi."

Kì Phong nói: "Tên vương bát đản này, thật sự là không có nghĩa khí!"

"Đừng trách người khác không có nghĩa khí, muốn trách thì trách chính mày không có đầu óc!"

"Anh, điều không nên làm cũng trót làm mất rồi, hiện tại làm sao bây giờ?"

Kì Sơn nói: "Chuyện của Giang Nam thực phủ trước tiên cứ để đó, đừng nóng lòng giải quyết."

Kì Phong có chút nóng nảy: "Nhưng khách sạn bị ngừng kinh doanh để chỉnh đốn, em sẽ tổn thất rất nhiều tiền."

"Chút tiền này thì có tính là gì? Hiện tại mày đang bị Trương Dương theo dõi, hắn nhất định phải trút cục tức này, mày để hắn chiếm chút thượng phong thì có sao?"

Kì Sơn nói: "Hắn liệu có tìm em nữa không?"

"Khẳng định là có! Hắn tám chín phần mười sẽ tính chuyện khu vực săn bắn lên đầu mày."

"Vậy em phải làm sao bây giờ?"

Kì Sơn nói: "Xã hội của chúng ta là xã hội pháp trị, hắn không có bất kỳ chứng cớ gì, cho dù Trần Bưu khai mày ra thì sao chứ?"

Kì Phong nói: "Nhưng.."

"Mày sợ à? Mày hiện tại biết sợ rồi ư?"

"Em sợ gì chứ? Cùng lắm thì đồng quy vu tận với hắn!"

Kì Sơn tức giận nói: "Khốn nạn! Mày có đầu óc không? Tao trước giờ luôn nói với mày, mục đích của hai anh em chúng ta là gì? là cầu tài! Không phải là đi kết thù với người khác, không phải đi tranh cường đấu ngoan với người khác! Nhưng mày thì làm ngược lại, coi lời nói của tao là gió thoảng bên tai, biết rõ Trương Dương không dễ chọc, lại cứ khăng khăng đi chọc hắn!"

Kì Phong nói: "Mạng hắn lớn thật, em không ngờ mạng hắn lớn như vậy!"

Kì Sơn nói: "Từ hôm nay trở đi, mày thành thành thật thật ở nhà, đừng đi đâu cả."

Kì Phong nói: "Em còn tưởng rằng anh muốn em tránh đi."

"Sớm muộn gì mày cũng phải đi, nhưng hiện tại chưa phải là lúc, mày nếu đi rồi, chẳng khác nào thừa nhận tất cả chuyện đều là mày làm."

Kì Phong nói: "Anh, anh vì sao sợ hắn như vậy? Hắn chỉ có chút bối cảnh thôi, có gì đáng sợ chứ? Em quen mất tên sát thủ lợi hại, không bằng.."

Kì Sơn tức giận nói: "Những gì tao nói với mày nãy giờ đều là vô ích hết à? Tao muốn mày dừng tất cả những hành động nhắm vào hắn, bởi vì chuyện mà mày làm, hiện tại cảnh sát đã chú ý tới mày rồi, mày mang tới cho công ty nguy hiểm rất lớn, mày có hiểu hay không?"

Kì Phong nói: "Anh cho rằng chúng ta dừng hành động thì hắn có thể từ bỏ ý đồ ư?"

Kì Sơn nói: "Hắn không có chứng cớ, không có bất kỳ chứng cớ nào cả."

Trương Dương không ngờ Kì Sơn lại chủ động tới gặp mình, Kì Sơn vẫn là bộ dạng hào hoa phong nhã đó, dưới sự dẫn đường của Phó Trường Chinh đi vào trong văn phòng, cười nói: "Chủ nhiệm Trương, điều kiện làm việc gian khổ quá."

Trương Dương gật đầu với Kì Sơn, đoán rằng Kì Sơn lần này đến có tám chín phần mười là vì em trai y, lạnh lùng cười nói: "Kì đại lão bản hôm nay sao rảnh vậy?"

"Vô sự không lên tam bảo điện!"

Trương Dương chỉ chỉ vào sô pha đối diện, Kì Sơn ngồi xuống, Trương Dương bảo Phó Trường Chinh đi pha trà cho khác, tuy rằng Trương Dương đối với hai anh em Kỳ gia khôngcó hào cảm lắm, nhưng lịch sự tất yếu thì vẫn phải có.

Kì Sơn từ trong tay Phó Trường Chinh tiếp lấy chén trà, lịchsự gật đầu nói tiếng cám ơn.

Trương Dương rất nhiều lúc cảm thấy kỳ quái, hai anh em này sao lại khác nhau đến vậy? Kì Phong xung động kiêu ngạo, Kì Sơn khiêm tốn lịch sự, căn bản không giống như là anh em ruột.

*****

Kì Sơn nói: "Chủ nhiệm Trương, tôi hôm nay tới là để nói chuyện về vấn đề di dời khu đất chung quanh nhà máy gia công thịt gia cầm."

Trương Dương ngẩn ra, hắn vốn cho rằng Kì Sơn tới là vì chuyện em y, nhưng không ngờ y lại nói tới vấn đề di dời, khu đất gần nhà máy gia công thịt gia cầm là một khối xương khó nhằn, là đất dùng thuộc trong phạm vi quy hoạch của khu nội thành mới, vấn đề di dời thủy chung không được thống nhất, bộ chỉ huy đối với việc này cũng có chút đau đầu, Trương Dương nghe thấy Kì Sơn nhắc tới chuyện này, lập tức ý thức được y có thể là có liên quan tới khu đất này: "Ý tứ của Kì tổng là..."

Kì Sơn cười nói: "Khu đất này là tôi bỏ vốn mua."

Trương Dương nói: "Kì tổng thật tinh mắt."

Kì Sơn nói: "Không giấu gì anh, lúc trước tôi mua khu đất này là để xây dựng một nhà máy gia công thịt gia cầm hiện đại hoá, nhưng không ngờ thị lý chọn xây dựng khu nội thành mới ở đây, dựa theo quy hoạch, trong khu nội thành mới không cho phép xây dựng nhà xưởng, cho nên khu đất này của tôi liền không còn chỗ dùng."

Trương Dương nói: "Tôi đã đọc tư liệu về phương diện này, người sở hữu đất tên là Đổng Cường."

"Hắn là bỏ tên còn tôi bỏ tiền! Anh biết đất, cậu tôi nhậm chức ở Đông Giang, cho nên rất nhiều chuyện tôi không tiện trực tiếp ra mặt."

Trương đại quan nhân ý thức được Kì Sơn lần này tới là để bàn điều kiện với mình, Trương Dương: "Nói Xem ra Kỳ tổng lần này chủ động đăng môn là để giải quyết vấn đề di dời khu đất này."

Kì Sơn nói: "Tôi nghe nói chủ nhiệm Trương gần đây có chút hiểu lầm với thằng em Kì Phong của tôi."

Trương Dương nói: "Hiểu lầm giữa chúng tôi rất nhiều, anh nói là chuyện nào?"

Kì Sơn nói: "Chuyện của Giang Nam thực phủ có liên quan với chủ nhiệm Trương không?"

Trương đại quan nhân không chút giấu diếm, gật đầu nói: "Không sai, là tôi nói với phía lâm nghiệp."

Kì Sơn nói: "Thật ra vấn đề kinh doanh thịt thú rừng không chỉ tồn tại ở Giang Nam thực phủ, đa số khách sạn của toàn bộ Đông Giang đều có vấn đề."

Trương Dương cười nói: "Nhưng người khác không đắc tội với tôi!"

" Kì Phong đắc tội với anh ư? Chủ nhiệm Trương còn nhớ chuyện đâm xe lúc trước không?" Kì Sơn rõ ràng đang lảng tránh mâu thuẫn chủ yếu.

Trương Dương nói: "Tôi là người ân oán rõ ràng, có một số việc, tôi nói bỏ là khẳng định sẽ bỏ, nhưng có một số người ngoài mặt thì thành khẩn nói xin lỗi với tôi, nhưng sau lưng lại lén lút giở trò, tôi nếu coi như chưa có chuyện gì xảy ra thì người ta sẽ nhìn tôi như thế nào?"

Kì Sơn nói: "Lời đồn bên ngoài chắc gì đã đúng."

Trương Dương nói: "Em trai anh mua chuộc bảo vệ của khu vực săn bắn Bát Kỳ, khi tôi dẫn bạn tới săn, cố ý thả thú dữ ra, hắn là muốn dồn tôi vào chỗ chết!"

Kì Sơn giả vờ kinh ngạc: "Không thể nào, Kì Phong không thể nào làm ra chuyện như vậy được."

Trương Dương cười nói: "Hắn là em của anh, anh đương nhiên bảo vệ hắn, nhưng tên bảo vệ đã thừa nhận, người sai khiến sau lưng là Trần Bưu của Tinh Võ đặc vệ, Trần Bưu lại là bị em của anh sai khiến, anh nói món nợ này tôi không tính lên hắn thì tính lên ai?"

Kì Sơn nói: "Lời Trần Bưu nói chắc gì đã là thật, hắn năm ngoái tới tìm tôi vay tiề, bị tôi cự tuyệt, có thể bởi vì chuyện này mà ghi hận trong lòng, cho nên mới hãm hại em tôi."

Trương Dương nói: "Kì tổng, anh là người thông minh, rốt cuộc chuyện này có phải là thật hay không thì chúng ta trong lòng biết rõ, anh hôm nay tới đây nói chuyện bồi thường di dời chỉ là cớ mà thôi." Trương Dương nói toạc ra mục đích chân chính của Kì Sơn.

Kì Sơn nói: "Chủ nhiệm Trương, thứ cho tôi nói thẳng, anh không có bất kỳ chứng cớ nào có thể chứng minh chuyện này chính là Kì Phong làm!"

Trương Dương hỏi ngược lại: "Tôi tin là thật thì được rồi, cần chứng cứ ư?"

Kì Sơn nhìn khuôn mặt đầy sát khí của Trương Dương, trong lòng thầm cảm thán, em trai lần này thật sự đã gây phiền toái lớn rồi, nếu Trương Dương vận dụng pháp luật, chuyện ngược lại không khó giải quyết, nhưng Trương Dương trước giờ luôn là người không tuân thủ quy củ, hắn chỉ cần nhận thức chuẩn là Kì Phong làm chuyện này, hắn sẽ triển khai sự trả thù vĩnh viễn, nhất định sẽ khiến anh em bọn họ phải trả giá đắt, Kì Sơn nói: "Bất kỳ chuyện gì cũng đều có biện pháp giải quyết."

Trương Dương nói: "Anh có muốn nói chuyện với người muốn giết anh không?"

Kì Sơn nói: "Tôi cam đoan về sau sẽ không có chuyện tương tự phát sinh."

Trương Dương bật cười ha ha: "Anh cho rằng tôi là trẻ con ba tuổi à?"

Kì Sơn nói: "Cho nó một cơ hội đi!"

Trương Dương nói: "Cơ hội không phải người khác cho, là mình tự tạo ra!"

"Tôi sẽ bảo nó rời khỏi Đông Giang!" Kì Sơn đưa ra một điều kiện thứ nhất.

Trương Dương mỉm cười.

Kì Sơn lại nói: "Khu đất đó của nhà máy gia công thịt gia cầm, tôi sẽ cho người nhượng ra, không tạo thêm bất kỳ phiền phức nào nữa."

Trương Dương thở dài nói: "Có một đưa em trai như vậy thật sự là phiền toái, anh hay là thà chẳng có còn hơn."

Kì Sơn nói: "Cả đời chỉ có hai anh em, không có lựa chọn, tôi không giúp nó thì ai có thể giúp được nó nữa?"

Trương Dương nói: "Nếu tôi không đáp ứng?"

Kì Sơn nói: "Tôi đã đáp ứng mẹ tôi lúc bà ấy sắp mất, tôi phải chiếu cố tốt cho em trai tôi, cho nên, bất kể nó làm sai hay làm đúng, tôi đều sẽ đứng ở bên nó."

Trương Dương nói: "Có phải có chút mù quáng không?"

Kì Sơn, nói: "Nếu đổi lại là anh, anh cũng không có lựa chọn, nếu có người nhất định phải đẩy anh em của anh vào tuyệt lộ, như vậy thì anh chỉ có thể làm cừu nhân của hắn thôi!"

Trương Dương cười nói: "Kì tổng, nếu tôi không hiểu sai ý của anh, thì anh đang uy hiếp tôi ư?"

Kì Sơn lắc đầu: "Tôi không dám, tôi nói thật, tôi thủy chung đều nói với tiểu Phong rằng, trên thế giới này có thêm một người bạn thì là có thêm một con đường, so với đi tới đâu kết thù tới đó thì sáng suốt hơn nhiều, nhưng nó lại không nghe lời tôi nói."

Trương Dương nói: "Trần Hạo bỏ ra hai trăm vạn để an ủi bạn của tôi!"

Kì Sơn nói: "Tôi bỏ năm trăm vạn!"

"Tôi không hy vọng nhìn thấy Kì Phong ở Đông Giang nữa."

Kì Sơn nói: "Anh nhậm chức ở Đông Giang một ngày, tôi sẽ không cho nó bước vào Đông Giang một bước."

Trương Dương mỉm cười hài lòng, cầm chén trà lên: "Uống trà!"

Khóe môi Kì Sơn lộ ra nụ cười, tuy rằng hắn từ lúc tiến vào văn phòng, thủy chung đều nhượng bộ, nhưng vẻ mặt của hắn lại tạo cho người ta cảm giác không kém cạnh chút nào.

Kì Phong phẫn nộ hét lên: "Vì sao? Anh, anh vì sao sợ hắn như vậy? Anh cho hắn bao nhiêu tiền em mặc kệ, nhưng anh dựa vào gì mà làm chủ cho em? Dựa vào gì mà bắt em rời khỏi Đông Giang?"

Kì Sơn lạnh lùng nói: "Nếu mày không đi, công ty từ trên xuống dưới sẽ bị mày làm liên lụy, bởi vì chuyện ngu xuẩn mà mày đã làm, chúng ta gần đây đã tổn thất bao nhiêu tiền?"

Kì Phong nói: "Là hắn không ngừng tìm chúng ta gây phiền toái, không phải hắn thì lão Cát sao lại lộ?"

Kì Sơn nói: "Mày phải đi, hắn hiện tại vẫn chưa biết chuyện đó có liên quan tới chúng ta, chỉ nghĩ mày trả thù vì ân oán riêng tư."

"Anh, anh không ngừng nhượng bộ như vậy, người khác sẽ nhìn chúng ta như thế nào? Chúng ta đã trở thành trò cười rồi."

"Tao mặc kệ người khác nhìn thế nào, xã hội này không phải là dựa vào cậy mạnh hiếu thắng là có thể đứng chân được, tiền tài và quyền lực mới đại biểu cho thực lực của mày, mày không thể trêu vào Trương Dương, chuyện lần này đã chứng tỏ một điểm, nếu như không phải là có người giúp mày che giấu, nếu để hắn biết mày sau lưng dở nhiều trò như vậy, hắn căn bản sẽ không chịu dừng, tiểu Phong, mày tiếp tục ở lại Đông Giang, khẳng định sẽ ảnh hưởng đến công việc của chúng ta, gần đây phong thanh rất gắt, chúng ta cận phải thu liễm một chút, nghe tao khuyên, rời khỏi Đông Giang, tạm tránh mũi nhọn, tao đáp ứng mày, đợi phong đầu qua đi, tao sẽ lập tức đón mày về."

"Anh!" Kì Phong có chút tuyệt vọng hét lên, nhưng từ thái độ của anh trai hắn biết rằng, lần này không còn dư địa để xin nữa rồi

Crypto.com Exchange

Chương (1-1276)