Truyện ngôn tình hay

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 0806

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 0806: Nản lòng thoái chí
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Lâm Tuyết Quyên mời Kì Sơn đi uống trà trưa, cũng là để biểu đạt lời xin lỗi sau buổi diễn đó, cô ta nhạy bén phát giác ra tình tự của Kì Sơn có chút khá thấp, nói khẽ: "Kì Sơn, anh hình như không được vui!"

Kì Sơn cười cười, nheo mắt lại nhìn nhìn thế giới tràn ngập ánh mặt trời bên ngoài: "Gần đây trên sinh ý gặp chút phiền toái, tâm tình ít nhiều bị chút ảnh hưởng. "

Lâm Tuyết Quyên nói: "Chuyện của Giang Nam thực phủ ư? Tôi đã xem trên tin tức rồi. "

Kì Sơn nói: "Tiểu Phong bởi vì chuyện này mà gặp đả kích, đã định kết thúc nghiệp ẩm thực. "

"Sinh ý của Giang Nam thực phủ tốt như vậy, kết thúc không phải là rất đáng tiếc ư?"

"Không có gì đáng tiếc cả, chỉ sinh ý thuỷ sản thôi đã khiến chúng tôi bận bịu lắm rồi, tôi định để nó tới Bắc Hải, phía đó cần một người tọa trấn. "

Lâm Tuyết Quyên gật đầu, nói khẽ: "Hay là đển tôi nói với Vân Trung một tiếng, xem xem anh ấy có thể giúp gì hay không?"

Kì Sơn lắc đầu: "Không cần, thật ra cho tới nay sinh ý khách sạn chỉ là như gân gà, ăn vào thì vô vị mà bỏ đi thì tiếc, lần này cục công an lâm nghiệp điều tra ngược lại giúp anh em chúng tôi hạ quyết tâm, kết thúc nghiệp ẩm thực, toàn tâm toàn ý đầu nhập vào kinh doanh thuỷ sản, vẫn là làm buôn lậu cá thích hợp với chúng tôi hơn. "

Lâm Tuyết Quyên không khỏi bật cười, cô ta nói khẽ: "Anh cũng không phải là buôn lậu cả, anh là một thương nhân thành công. "

Kì Sơn nói: "Là thương nhân, nhưng tôi không thành công. "

Lâm Tuyết Quyên ngẩng đầu nhìn, bắt gặp ánh mắt ưu thương của Kì Sơn, mỗi lần nhìn thấy ánh mắt như vậy của hắn đều sẽ khiến trong lòng Lâm Tuyết Quyên cảm thấy đau khổ, Lâm Tuyết Quyên biết mình ở sâu trong lòng vẫn chưa quên được hắn, cô ta vẫn quan tâm tới Kì Sơn.

Sự kiện khu vực săn bắn đã đã lấy Kì Phong bỏ đi, Kì Sơn bỏ ra năm trăm vạn phí tổn thất tinh thần mà tạm thời bình ổn, vấn đề di dời nhà máy gia công thịt gia cầm khốn nhiễu khu nội thành mới nhiều ngày cũng được giải quyết thuận lợi, hai trăm vạn của Trần Bưu cũng đã vào tài khoản, Trương Dương tuy rằng không khởi tố hắn, có điều hắn và Kì Phong cũng không thể tiếp tục lăn lộn ở Đông Giang nữa, bởi vì cánh tay bị gãy vẫn chưa lành, cho nên tạm thời nằm viện ở Đông Giang, về phần Tinh Võ đặc vệ của hắn cũng đã treo biển chuyển nhượng.

Trương đại quan nhân được bảy trăm vạn tiền bồi thường tinh thần, hắn qua điện thoại đem chuyện này nói cho mấy người bọn Chu Hưng Quốc, chỉ nói là khu vực săn bắn Bát Kỳ bồi thường, đám người Chu Hưng Quốc đương nhiên không để bảy trăm vạn này vào mắt, bảo Trương Dương giữ lại làm tiền tiêu.

Trương đại quan nhân đòi phí tinh thần yếu ban đầu cũng không phải là bởi vì lòng tham của hắn, mà là hắn muốn đòi lại mặt mũi ở trước mặt mọi người, hắn không thiếu tiền, vả lại loại tiền này cầm vào sẽ bị cắn tay, thế là Trương Dương đặc biệt thương lượng một chút với Tần Thanh, Tần Thanh nghe nói hắn xảo trá vơ vét một khoản tiền lớn như vậy, cũng không khỏi giật mình, nhắc nhở Trương Dương: "Anh đây là vơ vét của cái, nếu họ đi tố cáo anh, anh sẽ phải gánh trách nhiệm trước pháp luật. "

Trương Dương cười nói: "Anh đây gọi là cướp giàu cho nghèo, bọn họ muốn tố cáo anh ư? Cho họ mượn thêm một lá gan bọn họ cũng không dám làm vậy. "

Tần Thanh nói: "Thân ở quan trường làm chuyện gì cũng phải cẩn thận, những người này không phải là hạng lương thiện, huống chi lần này tiền lấy ra không phải là con số nhỏ, em thấy, chỗ tiền này anh không thể cầm được. "

Trương Dương nói: "Anh vốn cũng không muốn cầm, hiện tại chẳng phải đang thỉnh giáo em ư, anh nên xử lý bảy trăm vạn này như thế nào. "

Tần Thanh nói: "Em thấy hay là thế này đi, anh tới tìm bí thư Lưu của Ủy ban kỷ luật, quan hệ giữa anh và cô ta tốt như vậy, giao chỗ tiền này cho cô ta xử lý. "

Trương Dương nói: "Không cần phải như vậy cẩn thận đâu! Anh đã bảo bọn họ viết giấy rồi, đây là phí tổn thất tinh thần, đi tới đâu cũng dễ ăn nói mà. "

Tần Thanh nói: "Cẩn thận lái thuyền vạn năm, làm chuyện gì cũng phải phòng ngừa chu đáo. "

Dưới đề nghị của Tần Thanh, Trương Dương đi tìm thính trưởng thính giám sát, phó bí thư Ủy ban kỷ luật tỉnh Bình Hải Lưu Diễm Hồng, hắn nói lại một lần từ đầu đến cuối chuyện này cho Lưu Diễm Hồng, Lưu Diễm Hồng nghe hắn nói xong, gật đầu nói: "Bảy trăm vạn cứ vậy mà có à?"

Trương Dương nói: "Đúng vậy!"

Lưu Diễm Hồng nói: "Chuyện này không liên quan tới cậu, tiền bồi thường cũng là cho đám người Chu Hưng Quốc. "

" Nhưng bọn họ không lấy, nói là để lại cho tôi làm tiền tiêu vặt, tiền này tôi cũng không thể tiêu được. "

Lưu Diễm Hồng bật cười: "Cậu đúng là coi tiền bạc như cỏ rác, thế này đi, chỗ tiền này tôi giúp cậu đăng ký trong sổ, sau này do chúng tôi quản lý thay. "

Trương Dương nói: "Đa tạ thính trưởng Lưu. "

Lưu Diễm Hồng nói: "Cám ơn cậu mới đúng, nếu mỗi cán bộ đều có giác ngộ và nhận thức như cậu, công tác phản hủ của chúng tôi cũng sẽ không nặng nề như vậy. "

Trương Dương nói: "Thính trưởng Lưu, chuyện này tận lực giúp tôi giữ bí mật nhé, tôi không muốn quá nhiều người biết. "

Lưu Diễm Hồng nói: "Cậu yên tâm đi, loại chuyện này trước giờ đều xử lý kín đáo. " Cô ta lại hỏi quan hệ giữa Trương Dương và Sở Yên Nhiên, Trương Dương và Sở Yên Nhiên vẫn rất tốt, hắn nói cho Lưu Diễm Hồng biết, tết âm lịch sang năm Sở Yên Nhiên sẽ về nước ăn tết, chắc sẽ ở lại một đoạn thời gian rất dài.

Sau khi ra khỏi văn phòng, Trương Dương đi gặp Khương Lượng, Khương Lượng được điều đến đến cũng sắp được nửa tháng rồi, công tác rất quá bận rộn, bọn họ cũng không có cơ hội uống rượu cùng nhau, lần này là Khương Lượng chủ động đề suất, đã đặt phòng ở Vọng Giang lâu, Trương Dương tới ngoài Vọng Giang lâu, liền cảm thấy sinh ý nơi này so với trước đây hình như càng thêm thịnh vượng, Viên Ba nói cho hắn biết, điều này ít nhiều là vì Trương Dương niêm phong Giang Nam thực phủ, bởi vì kinh doanh thịt thú rừng trái pháp luật, mấy đại lí của Giang Nam thực phủ tất cả ngừng kinh doanh chỉnh đốn, anh em họ Kỳ cũng bởi vậy mà quyết định rút khỏi nghiệp ẩm thực, trước mắt đang treo biển chuyển nhượng, mấy nhà ở đối diện Vọng Giang lâu cũng đóng cửa ngừng kinh doanh, cho nên những khách hàng cũ đều tới Vọng Giang lâu, vì thế sinh ý của Vọng Giang lâu mới vô cùng thịnh vượng.

Đi vào phòng, khiến Trương Dương không ngờ là, hôm nay đám lão bằng hữu ở Giang Thành đều, Đỗ Vũ Phong, Ngưu Văn Cường, Triệu Tân Vĩ và còn có cậu em vợ trên thực tế Tần Bạch của hắn.

Trương đại quan nhân sửng sốt, toét miệng cười tới ôm mỗi người một cái: "Mẹ, các cậu tới Đông Giang cũng không báo trước cho tôi một tiếng, tất cả đều lừa tôi, không coi tôi là bạn!"

Tần Bạch đã là đại đội trưởng hình cảnh phân cục sân bay cười nói: "Đột nhiên quyết định thôi, anh Khương tới Đông Giang, chúng tôi luôn muốn tới đây thăm anh ấy, vừa hay Ngưu Văn Cường cũng muốn tới Đông Giang làm việc, mọi người liền đi nhờ xe tới đây. "

Triệu Tân Vĩ nói: "Tôi là đi nhờ xe, chuyện này muốn trách thì trách Ngưu Văn Cường ấy, là Ngưu Văn Cường nói muốn cho cậu một sự bất ngờ, sau khi giết tới thì bắt cậu mời khách. "

Trương Dương cười ha ha, đấm vào vai Ngưu Văn Cường một cái: "Cậu trước giờ không phải là hạng tốt lành gì... "

Ngưu Văn Cường nói: "Tôi là thấy cậu hiện tại thân phận tôn quý, bận trăm công ngàn việc không lấy đâu ra thời gian để tiếp đám anh em chúng tôi, cho nên chỉ có thể tiền trảm hậu tấu. "

Trương Dương mắng: "mẹ kiếp, tôi là loại người này ư?"

Khương Lượng cười nói: "Đúng rồi, tôi còn mời cả Vinh thính và Điền thính nữa!"

Đang nói chuyện thì Vinh Bằng Phi và cha con Điền Khánh Long, Điền Bân đều đến, mọi người gặp lại tất nhiên là vui sướng vô cùng, trong nhóm người này đều là thuộc hệ thống công an, Trương Dương bảo Viên Ba đem đồ ăn đặc sắc của Vọng Giang lâu lên.

Đám người này gặp nhau, uống rượu là khó tránh khỏi, uống rồi Trương đại quan nhân liền thành cái đích cho mọi người chỉ trích, hắn trở thành mục tiêu mà mọi người nhằm vào cũng là điều rất bình thường, ngoài ra hắn còn có tửu lượng lấy một địch mười.

Mấy chén rượu vào bụng, Vinh Bằng Phi không nhịn được nói: "Trương Dương, thằng nhóc cậu cũng thâm lắm, lần này anh em Kỳ gia bị cậu chỉnh cho một trận, Giang Nam thực phủ đã treo biển chuyển nhượng rồi. "

Trương Dương chối sạch: "Có liên quan gì tới tôi đâu? Vinh thính, ông đừng nghe lời đồn bên ngoài. "

Vinh Bằng Phi nói: "Thằng nhóc cậu còn muốn lừa tôi ư, tôi làm nghề gì chứ? Chỗ cục công an Lâm nghiệp có không ít bằng hữu của tôi!"

Điền Khánh Long đối với loại chuyện này trên cơ bản đã không hỏi đến, Điền Bân lại rất ngạc nhiên: "Chủ nhiệm Trương, Kì Phong sao đắc tội với anh vậy?"

Trương Dương cười nói: "Chuyện quá khứ thôi, đã giải quyết rồi!"

Vinh Bằng Phi lại nói: "Trong khoảng thời gian này sóng gió mà cậu dấy lên cũng không nhỏ đâu, Tinh Võ đặc vệ bởi vì cậu mà đóng cửa chuyển nhượng, hiện tại Giang Nam thực phủ cũng vậy, tên Trần Bưu không có bối cảnh. Nhưng cậu ruột của anh em Kỳ gia chính là thị trưởng Phương, chuyện lần này cậu cũng không nể mặt y. "

Trương Dương cười nói: "Tôi tin lãnh đạo sẽ đại công vô tư. "

Tất cả mọi người bật cười, những lời này của Trương Dương không có ai tin, thậm chí ngay cả lãnh đạo như Vinh Bằng Phi, Điền Khánh Long cũng không tin.

Trương Dương kính từng người một, khi uống đến Khương Lượng, không nhịn được cảm thán nói: "Anh Khương, cậu tới Đông Giang hơn nửa tháng rồi, tôi cả ngày gọi anh đi uống rượu, nhưng anh cả ngày không có thời gian, hôm nay cuối cùng mới được ngồi xuống cùng nhau, hai anh em ta có phải nên uống nhiều chút không?"

*****

Một đám người đều giựt giây theo: "Đúng! nên!"

Trương Dương cầm hai cốc thủy tinh lớn rồi rót đầy: "Tình cảm sâu thì một ngụm sâu! Tình cảm ít thì một ngụm vơi!"

Khương Lượng cười nói: "Cậu đừng có chọc tôi, tôi hôm nay sẽ liều mình bồi quân tử!" Gã cần chén rượu lên ngửa cổ uống cạn, phía Trương đại quan nhân cũng không hàm hồ hồ, cũng uống cạn cốc rượu đó, tất nhiên giành được không ít tiếng ủng hộ.

Trương Dương Trương Dương ra, Khương Lượng cũng là tiêu điểm của mọi người, Vinh Bằng Phi đỡ rượu cho ái tướng: "Các anh không thể cứ chuốc Khương Lượng như vậy được, gần đây cậu ta rất vất vả, ngày nào cũng phải đi điều tra, mấy ngày nay không có thời gian nghỉ ngơi. "

Trương Dương nói: "Sao? Vụ án đó còn chưa phá được à?"

Vinh Bằng Phi thở dài nói: "Không nhắc tới thì thôi, tất cả đầu mối đều bị cắt đứt rồi, tội phạm khá là giảo hoạt, tựa hồ nhận thấy được chúng tôi đang điều tra hắn, gần đây rõ ràng thu liễm hơn rất nhiều, hàng chảy vào Đông Giang bỗng nhiên thay đổi!" Y lắc đầu nói: "Không nhắc tới nữa!"

Tối hôm đó sau khi uống rượu xong, Trương Dương mời mấy vị lão hữu từ Giang Thành xa xôi đến tới suối nước nóng Ngự Xuyên thư giãn, Vinh Bằng Phi và Điền Khánh Long đã đi trước, bọn họ không gia nhập cuộc ăn chơi của đám trẻ tuổi này.

Mấy người lõa thể ngâm mình trong suối nước nóng, Ngưu Văn Cường uống hơi nhiều, dựa vào bờ suối ngáy o o.

Khương Lượng sau khi tới Đông Giang khai triển công tác không thuận lợi, tổ chuyên án ở hiện trường bắt được mấy lần giao dịch thuốc phiện, có điều đều là một số con tôm con tép. Khương Lượng nói: "Tình tiết vụ án đã bị chặn rồi, gần đây cũng không có manh mối gì, Vinh thính đã lập quân lệnh trạng trước tỉnh lý, áp lực chúng tôi rất lớn. "

Trương Dương thản nhiên nói: "Loại chuyện này cũng không thể miễn cưỡng được, giống vậy săn thú vậy, thợ săn lợi hại đến mấy nhưng con mồi nằm trong hang thì chẳng động tới được, các anh có thể làm gì chứ?"

Khương Lượng nói: "Vinh thính trưởng lúc trước khi điều tôi tới có kỳ vọng rất cao đối với tôi, nhưng tôi tới lâu như vậy rồi vẫn không thể làm được bao nhiêu thành tích, cảm thấy rất có lỗi với ông ta. "

Đỗ Vũ Phong nói: "Khương Lượng, nếu thật sự làm thấy không ổn thì về Giang Thành đi, nói thật, mấy anh em chúng tôi không nỡ để anh đi. "

Triệu Tân Vĩ và Tần Bạch gật đầu theo.

Khương Lượng nói: "Ban đầu tôi tới là để tiện chiếu cố cho con tôi, nhưng tới rồi, luôn cảm thấy có trách nhiệm với công tác này, tôi nếu không thể phá được vụ án này thì tôi không đi đâu cả. "

Trương Dương nói: "Anh cũng đừng quá miễn cưỡng mình, phá án cũng không phải là chuyện của một người, kẻ địch không ra khỏi hang, anh tích cực hơn nữa thì cũng không tìm thấy được manh mối, kiên nhẫn chờ đi. "

Triệu Tân Vĩ nói: "Phá không được án thì đi, anh cứ thoải mái thôi!"

Trương Dương từ đầu kia của suối nước nóng đi đến bên cạnh Tần Bạch, Tần Bạch buổi tối cũng uống không ít, mặt đỏ rực, cười nói với Trương Dương: "Chị của tôi không biết tôi đến. "

Trương đại quan nhân trên mặt nóng lên, thằng ôn này biêng biêng rồi à, ở trước mặt nhiều người như vậy nhắc tới chị hắn làm gì? Có điều từ những lời này của Tần Bạch hắn cũng có thể cảm thấy, Tần Bạch mười phần đã có tới tám chín biết được mối quan hệ mờ ám giữa hắn và Tần Thanh rồi, trên đời này nào có ai là thật sự hồ đồ đâu.

Trương Dương nói: "Công tác thế nào?"

"Vẫn ổn!"

"Tình cảm thế nào?"

Tần Bạch mặt càng đỏ hơn, gã nói khẽ: "Tôi và tiểu Tạ đang chuẩn bị sang năm kết hôn!" Tiểu Tạ trong miệng hắn là Tạ Quân Xước. Em gái của thương nhân xây dựng Phong Trạch Tạ Đức Tiêu, Trương Dương khi nhậm chức Phong Trạch Phong Trạch đã kết bạn với bọn họ.

Trương Dương nhìn thấy bộ dạng của Tần Bạch, cũng biết hắn cuối cùng đã thoát khỏi ám ảnh từ thất bại của cuộc hôn nhân lần trước, từ đáy lòng cũng cảm thấy cao hứng cho hắn. Mỉm cười nói: "Chờ khi cậu kết hôn, tôi sẽ tặng một phần đại lễ!"

Tần Bạch nói: "Chỉ là ý hướng ban đầu thôi, vẫn chưa ra quyết định không tồi. "

Trương Dương nói: "Tạ Quân Xước là một cô gái rất khá!"

Tần Bạch nói: "Cha tôi cũng rất thích cô ta!"

Trương Dương nói: "Sức khỏe của chú Tần thế nào?"

Tần Bạch nói: "Vẫn tốt, hai ngày trước chị tôi nói ông ấy tới giúp trùng kiến chùa Thu Hà, ông ấy gần đây đều ở trong nhà đọc tư liệu về chùa Thu Hà, tháng sau sẽ tới Đông Giang. "

Trương Dương nói: "Hay là cậu cũng tới khu nội thành mới làm đồn trưởng... "

Tần Bạch cười nói: "Tôi nếu tới đó, người khác không khéo sẽ nói khu nội thành mới sẽ thành Tần gia mở?"

Hai người đồng thanh bật cười.

Ngưu Văn Cường từ trên băng ghế nhảy xuống, mở đôi mắt mơ màng vì say ra: "Trời sáng rồi à? Đây là đâu... "

Mọi người cười to.

Ngưu Văn Cường lần này đến Đông Giang là để bàn sinh ý với nhà máy thuộc da Đông Giang, bởi vì là hợp tác trường kỳ, hắn và Đổng Hân Vũ cũng nảy sinh tình cảm, Ngưu Văn Cường trước giờ luôn bất định hiện ại cũng đã tìm được chốn về, phương hướng chủ doanh hiện tại của hắn một là nuôi dưỡng thuỷ sản, một là thuộc da, có điều bước vào sáu tháng cuối năm, sinh ý của nhà máy thuộc da Đông Phương bắt đầu đường xuống dốc, cho nên Ngưu Văn Cường chạy khắp nơi tìm cách, tối hôm đó mọi người ở lại suối nước nóng Ngự Xuyên, bởi vì say rượu, cũng bởi vì hôm sau là cuối tuần, cho nên đều dậy rất muộn.

Ngưu Văn Cường bởi vì miệng khô lưỡi khô, ngược lại thức dậy khá sớm, ra khỏi phòng thì nhìn thấy Trương Dương đã đứng tập thể dục trong sân, Ngưu Văn Cường cảm thán nói: "Anh tinh lực quá thừa, tối hôm qua uống nhiều như vậy mà hôm nay còn có tinh thần thế này... "

Trương Dương nói: "Sinh mệnh đang vận động, anh nhìn mấy người các anh tuổi không lớn mà đã lộ bụng bia rồi. "

Ngưu Văn Cường cảm thán nói: "Đúng vậy, bình thường chỉ lo ăn uống, ngay cả thời gian rèn luyện cũng không có, hiện tại khi tiểu tiện, chỉ có thể nhìn thấy cái bụng, muốn nhìn thằng em cũng phải gập người xuống, con mẹ nó, muốn thấy là phải cúi đầu chào, anh nói xem có bực không?"

Trương đại quan nhân cười ha ha, hắn vừa sáng sớm đã tu luyện đại thừa quyết, sau đó luyện quyền, cả người đầy mồ hôi, bọn họ bao cả căn biệt tự, trong sân có suối nước nóng, Ngưu Văn Cường cũng cả người đầy mùi rượu, tối hôm qua người ta ngâm nước nóng còn gã thì ngủ, căn bản không có cơ hội hưởng thụ, hai người cởi quần áo ngồi vào trong suối nước nóng, Ngưu Văn Cường lúc này mới nói ra mục đích mình tới Đông Giang.

Trương Dương nghe nói nhà máy thuộc da Đông Giang kinh tế đình trệ, nghĩ một chút rồi nói: "Hay là để tôi giúp anh liên hệ với Lâm Thanh Hồng, xem xem cô ta có thể giúp các anh mở ra nguồn tiêu thụ hay không?"

Ngưu Văn Cường gật gật đầu: "Lần này nhờ cả vào anh!"

Trương Dương cười nói: "Anh em với nhau, cần gì phải khách khí như vậy? Đúng rồi việc nuôi dưỡng thuỷ sản của anh thế nào rồi?"

Ngưu Văn Cường nói: "Không tồi, năm nay phỏng chừng có thể thu vào khoảng ba trăm vạn! Thuỷ sản Tứ hải của Đông Giang các anh cũng nhập hàng từ chỗ tôi!"

Trương Dương nói: "Thuỷ sản Tứ hải của Kì Sơn ư?"

Ngưu Văn Cường gật đầu: "Tôi nuôi ba ba trên cơ bản đều do hắn bao, tôi lần này tới Đông Giang là để lấy tiền, người này làm ăn rất thống khoái, vốn là phải gửi tới cho tôi, nhưng vừa hay tôi phải tới đây một chuyến, cho nên tới công ty hắn xem thế nào. "

Trương Dương nói: "Anh ở trước mặt hắn đừng có nói về tôi đấy. "

Ngưu Văn Cường kinh ngạc nói: "Vì sao!" Có điều gã rất nhanh liền hiểu ra: "Anh và hắn có mâu thuẫn à?"

Trương Dương cười nói: "Chuyện này không liên quan tới anh, anh làm sinh ý của anh, chuyện khác đừng dính vào làm gì. "

Ăn bữa sáng trong thôn suối nước nóng xong, mọi người mới thay quần áo đi, Trương Dương nhìn thấy di động của mình có không ít cuộc gọi nhỡ, mấy cú là Cao Liêm Minh gọi, Trương Dương cảm thấy có chút kỳ quái, đi tới gọi lại mới biết Cao Liêm Minh tìm mình có việc gấp.

Trương Dương nói: "Có việc gấp à, có thể để mai nói không? Chỗ tôi có nhiều bạn lắm. "

Giọng nói c giọng nói lộ ra vẻ uể oải: "Tôi không phải là bằng hữu của anh à?"

Trương Dương cười nói: "Có chuyện gì vậy, sao đột nhiên trở nên giống như đàn bà thế? Cãi nhau với ai à?"

Cao Liêm Minh nói: "Trương Dương, tôi chuẩn bị từ chức!"

Trương Dương sửng sốt: "Sao tự dưng anh lại từ chức?"

Cao Liêm Minh nói: "Anh có phải sớm biết Đồng Tú Tú có bạn trai rồi không?"

Trương Dương vừa nghe liền hiểu ra, khẳng định là chuyện giữa Đồng Tú Tú và Ngũ Đắc Chí để gã biết được rồi, nhưng hắn cũng không chứng thực, vả lại nghe thấy tình tự của Cao Liêm Minh thấp như vậy, hắn cũng không đành lòng đả kích thằng ôn này nữa, Trương Dương nói: "Tôi không biết, vấn đề tình cảm cá nhân của cô ta tôi thực sự không rõ lắm. "

Cao Liêm Minh nói: "Cô ta đã nói rõ ràng với tôi rồi, chỉ làm bạn bè với tôi, nực cười, tôi vì cô ta mà vào sinh ra tử, tới cuối cùng chỉ được làm bạn. "

Trương Dương nói: "Cao Liêm Minh, câu này của anh không có nghĩa khí rồi, chẳng lẽ làm chút chuyện cho người ta là bắt người ta phải lấy thân đền đáp ư? Anh cũng quá tham lam rồi đấy?"

Cao Liêm Minh thở dài nói: "Tôi cảm thấy mình rất đáng buồn, giống như một thằng ngốc chạy đông chạy tây, nhưng tới cuối cùng mới biết trong lòng người ta vốn không có tôi?" Cao Liêm Minh thật sự rất ủy khuất.

Trương Dương nói: "Thế này đi, anh trước tiên cân nhắc cẩn thận đã, ngày mai đi làm chúng ta sẽ bàn lại chuyện này. "

Cao Liêm Minh thở ngắn than dài gác điện thoại.

*****

Cái này gọi là có người sung sướng có người ưu sầu, Cao Liêm Minh tình cảm thất ý, Thường Lăng Phong và Chương Duệ Dung sau khi trải qua phân phân hợp hợp, tình cảm cuối cùng cũng ổn định, Thường Lăng Phong không nhắc tới chuyện đi nữa, an tâm ở lại công tác tại khu nội thành mới Đông Giang, nhân sinh của hắn cũng bởi vậy mà trở nên càng thêm tích cực.

Sáng sớm thứ hai đi làm, Trương Dương và Thường Lăng Phong, Chương Duệ Dung gặp nhau ở cửa lớn: "Sớm thế!"

Nhìn thấy vẻ mặt của thằng ôn này, Chương Duệ Dung sợ hắn lại nói ra điều gì quá đáng, vội vàng cúi đầu bước nhanh.

Trương Dương cười ha ha vỗ vỗ vai Thường Lăng Phong: "Không tồi, tình cảm đã công khai hóa. "

Thường Lăng Phong cười nói: "Anh đừng có trêu tôi nữa!"

Lúc này Tần Thanh từ trên văn phòng lầu ba gọi họ lên, người tới tới văn phòng của Tần Thanh, Tần Thanh nói: "Cao Liêm Minh không biết vì chuyện gì lại đột nhiên bỏ không làm nữa! Người cũng không đến, đơn xin từ chức cũng không gửi, chỉ gọi điện thoại nói rằng không làm nữa, anh nói xem có loại người tùy tiện vậy bao giờ không? Một chút trách nhiệm cũng không có!" Cũng khó trách Tần Thanh lại tức giận, gần đây đang thống nhất giải quyết vấn đề biên chế của bọn họ, trong đó bao gồm cả Cao Liêm Minh.

Trương Dương nhíu mày, không ngờ thằng ôn này làm thật.

Tần Thanh nói: "Hắn là cậu đưa tới, cậu đi xử lý chuyện này, không ít đồng chí đều có ý kiến đối với chuyện này, bộ chỉ huy chúng ta cũng không phải là gánh hát rong, nói đến là đến nói đi là đi, hắn có phải rất tùy tiện hay không?"

Trương Dương nói: "Hắn ngày hôm qua cũng có gọi điện thoại cho tôi, tôi bảo hắn hôm nay tới đây nói chuyện, không ngờ hắn lại làm như vậy. "

Tần Thanh nói: "Cậu tốt nhất đi tìm hiểu rõ tình huống đi, nếu thật sự có nguyên nhân đặc thù, chúng ta cũng không thể miễn cưỡng, có điều bộ chỉ huy chúng ta phải có một cố vấn pháp luật kinh nghiệm phong phú, hắn nếu đi rồi, chúng ta phải cân nhắc tới người khác. "

Trương Dương chỉ chỉ vào Thường Lăng Phong: "Anh ta không phải là cũng từng học luật gì đó ư, tạm thời để anh ta kiêm nhiệm đi. "

Thường Lăng Phong nói: "Anh định để tôi mệt chết à, việc gì cũng đổ lên người tôi. "

Tần Thanh nói: "Thường Lăng Phong còn có nhiệm vụ khác, đúng rồi, chuyện hậu cần khu đông đã chứng thực chưa?"

Thường Lăng Phong nói: "Đã bảo là buổi sáng sẽ bàn chuyện này, giờ tôi đi làm đây. "

Tần Thanh gật đầu, chờ sau khi Thường Lăng Phong rời đi, cô ta nói với Trương Dương: "Tiểu Bạch đến Đông Giang, anh sao không nói một tiếng với em?"

Trương Dương cười khổ nói: "Mấy người bọn họ đột ngột tới, muốn mang tới cho anh một sự bất ngờ, từ chiều hôm trước đã bắt đầu, anh một mực ăn uống với họ, Tần Bạch tối hôm qua không tới chỗ em à?"

Tần Thanh có chút cả giận nói: "Cũng chỉ gọi điện thoại thôi, nói nó còn có chuyện quan trọng, lần này không đến thăm em, chờ mấy ngày nữa sẽ cùng cha tới. "

Trương Dương cười nói: "Có thể là một đám bằng hữu ở cùng nhau, nó ngại đi một mình. "

Tần Thanh thở dài nói: "Đám người này các anh, ai nấy chỉ giỏi gây chuyện, Tần Bạch đi theo các anh sẽ học xấu. "

Trương Dương nói: "Tần Bạch rất thành thật, nó chỉ học cái tốt ở chỗ bọn anh thôi. "

Tần Thanh nói: "Anh giỏi tự dát vàng lên mặt nhỉ? Là học đánh người hay học cưa gái?"

Trương Dương cười nói: "Em đừng nói vậy, đánh người thì chắc là nó không học được đâu, cưa gái thì nó học không tồi, hiện tại đã thành đôi với Tạ Quân Xước rồi, còn bàn tới hôn nhân nữa. "

Tần Thanh không biết chuyện này, nói: "Thật ư?"

Trương Dương gật đầu: "Nó lần này đến chính miệng thừa nhận, nói cha em cũng cũng thích Tạ Quân Xước, vô cùng hài lòng đối với cô ta. "

Tần Thanh nói: "Bọn họ đúng là, chuyện quan trọng như vậy mà không chịu nói với em, quả thực không coi em là người của Tần gia nữa rồi. "

Trương Dương cười cười: "Em là tức phụ của Trương gia, không coi là người của Tần gia thì đúng rồi còn gì. "

Tần Thanh hung hăng trừng mắt lườm hắn một cái: "Chủ nhiệm Trương, anh về văn phòng của mình làm việc đi. "

Trương Dương cười cười đứng dậy: "Bí thư Tần, tôi đi đây, tôi sẽ tìm Cao Liêm Minh hỏi cho rõ. "

Tần Thanh nói: "Chuyện này không thể coi như là trò đùa được, người khác đối với chuyện anh chiêu binh mãi mã đã có không ít ý kiến, hiện tại Cao Liêm Minh làm như vậy, quả thực coi công tác thành việc nhà của hắn, anh đi nói chuyện với hắn đi, hắn nếu thực sự không muốn làm, chúng ta cũng không miễn cưỡng, đừng để ba ngàn đánh cá hai ngày thả lưới, muốn tới thì tới muốn đi thì đi.

Trương Dương tới nhà Cao Liêm Minh mới biết được hắn sinh bệnh, bị sốt, đang nằm trong phòng, đầu đắp khăn mát, nhìn ngây ngô lên trần nhà.

Trương Dương cười cười ngồi xuống bên giường, vỗ vai hắn, nói: "Thế nào rồi, giả vờ bệnh à!"

Cao Liêm Minh căn bản như không nhìn thấy hắn, lẩm bẩm nói: "Anh đến là để cười tôi à, tôi thất tình rồi, tôi bị người ta đá rồi. "

Trương Dương nói: "Tôi sao không biết anh từng yêu nhỉ? Cũng không có cái gì gọi là thất tình cả?"

Cao Liêm Minh nói: "Anh có còn là người không? Anh có chút lòng đồng tình nào không? Tôi đã thảm đến nước này rồi mà anh còn nói móc tôi à, thế đạo đúng là không công bằng, anh nói xem, một nam nhân ưu tú như tôi mà sao lại không có ai yêu tôi?"

Trương Dương cười nói: "Tình cảm là chuyện phải có cả hai bên, không yêu anh, chứng tỏ là hai người không có duyên phận. Đúng như anh vừa nói đó, một nam tử ưu tú như anh, cô ta không yêu anh thì là tổn thất của cô ta. "

Cao Liêm Minh thở dài nói: "Anh đừng an ủi tôi, tâm tình của tôi hiện tại rất kém rất tự ti, sự tư tin có được trong hai mươi năm, trong một ngày toàn bộ sụp đổ!"

Trương Dương nói: "Tình cảm và công tác là hai chuyện khác nhau, anh cũng không thể bởi vì trên tình cảm không thuận lợi mà bỏ công tác được!"

Cao Liêm Minh nói: "Tôi mặc kệ! Anh cũng đừng khuyên tôi, tôi đã nghĩ kỹ rồi, chờ sau khi tôi khỏi bệnh, tôi sẽ trở về nước Mỹ, không phải nữ hài tử Trung Quốc không yêu tôi ư? Tôi đi tìm một cô tóc vàng mắt xanh làm vợ, tuy rằng da hơi kém một chút, lông hơi nhiều một chút, nhưng tôi chấp nhận, rời xa cái chốn thương tâm này. "

Trương Dương nghe thằng ôn này oán thán, thiếu chút nữa thì cười ra tiếng.

Cao Liêm Minh nhìn thấy bộ dạng buồn cười của Trương Dương, hắn có chút tức mà không có chỗ xả: "Tôi coi như đã nhìn ra rồi, anh không coi tôi là bạn, hôm nay tới là để cười tôi. "

Trương Dương: "Nói Cao Liêm Minh, nói chuyện phải có lương tâm. "

Cao Liêm Minh nói: "Tôi hiện tại phát hiện người có lương tâm thì sống càng bi kịch, tôi quyết định về sau sẽ sống ích kỷ một chút, sa đọa một chút, có lẽ như vậy tôi có thể khoái hoạt hơn. "

Trương đại quan nhân không nhịn được mắng: "Nhìn cái bộ dạng của anh kia, không phải chỉ vì nữ nhân thôi ư? Thế mà đòi chết đòi sống, không có chút tiền đồ nào cả, Đồng Tú Tú không chọn anh là đúng rồi. "

Cao Liêm Minh nói: "Anh không nói được tiếng người à? Tôi không thể chán nản một lần ư? Tôi không thể oán trách chút à?"

Trương Dương nói: "Tôi hôm nay đến không phải là để nghe anh cằn nhằn, anh không nói tiếng nào rồi không chịu đi làm, tôi chính thức tới hỏi anh, công tác này anh còn muốn làm nữa không?"

Cao Liêm Minh nói: "Mặc kệ! Tôi mặc kệ!"

Trương Dương mắng: "Đúng là không có tiền đồ, vì một nữ nhân mà ngay cả sự nghiệp cũng bỏ. "

Cao Liêm Minh nói: "Muốn nói thế nào thì nói, tôi chính là như vậy đó. "

Bên ngoài truyền đến một cái giọng nói ôn hòa: "Tiểu Trương tới đấy à!" chính là thính trưởng thính công an Cao Trọng Hòa tan tầm buổi trưa về nhà, y vốn buổi trưa rất ít khi về, nhưng bởi vì con trai bảo bối sinh bệnh, cho nên không yên lòng, đặc biệt về nhà thăm, rất nhiều lúc, người làm cha mẹ đối với chuyện của con cái còn khẩn trương hơn.

Trương Dương vội vàng đứng dậy, lễ phép chào: "Thính trưởng Cao, tôi nghe Liêm Minh bị bệnh nên tới thăm hắn. "

Cao Trọng Hòa cười cười, đặt một cốc nước ở đầu giường, nói với Cao Liêm Minh: "Uống nhiều nước lọc vào!"

Cao Liêm Minh gật đầu.

Cao Trọng Hòa nói với Trương Dương: "Tiểu Trương, chúng ta ra phòng khách nói chuyện. "

Trương Dương biết Cao Trọng Hòa có lời muốn nói riêng với mình, đi theo y ra phóng khách.

Cao Trọng Hòa mời Trương Dương ngồi xuống sa lông, bảo người làm pha một ấm trà, áy náy cười nói: "Chuyện của Liêm Minh đã mang tới cho cậu không ít phiền toái, cám ơn cậu trong khoảng thời gian này đã chiếu cố nó. "

Trương Dương cười nói: "Tôi và Liêm Minh là bạn, nếu nói tới chiếu cố thì trước giờ đều là hắn chiếu cố tôi. "

Cao Trọng Hòa nói: "Ngày hôm qua tôi đã nói chuyện với Liêm Minh, nó quyết định từ chức. "

Trương Dương nói: "Thật ra năng lực công tác của Liêm Minh đã được mọi người công nhận. "

Cao Trọng Hòa nói: "Là ý của nó. "

Những lời tiếp theo Trương Dương cũng không tiện nói ra.

Cao Trọng Hòa rót trà cho hắn, cũng rót một chén cho mình, nói khẽ: "Thật ra tôi ghét nhất là người khác làm việc có đầu không đuôi, nhưng tính của thằng con trai tôi lại như vậy, nó từ nhỏ làm việc gì cũng không được lâu, chuyện ba ngày đánh cá hai ngày thả lưới đã làm qua không ít, cũng không còn nhỏ rồi nhưng thủy chung như thằng trẻ con, từ lúc theo cậu tới Ủy ban thể dục thể thao Nam Tích công tác, trong khoảng thời gian này nó đã thay đổi không ít, trưởng thành hơn không ít, tôi cũng rất vui vì nó có thay đổi lớn như vậy, nhưng lúc trước chuyện ở Lão Quân dao khiến tôi nghĩ tới mà sợ.. " Nói tới đây Cao Trọng Hòa cố ý dừng lại một chút.

Trương Dương hiểu rõ, chuyện ở Lão Quân dao khiến Cao Trọng Hòa sinh ra khúc mắc, y có thể đã đổ chuyện ở Lão Quân dao lên đầu mình, tuy rằng không nói là mình làm liên lụy Cao Liêm Minh phải rơi vào hiểm cảnh, nhưng ý tức cũng được biểu đạt rất rõ ràng.

Crypto.com Exchange

Chương (1-1276)