Truyện ngôn tình hay

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 0807

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 0807: Cái bẫy
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Trương đại quan nhân cũng không giải thích, bởi vì hắn biết giải thích có không có bất kỳ ý nghĩa gì.

Cao Trọng Hòa nói chuyện thì vẫn có vẻ uyển chuyển, y cũng không trực tiếp trách cứ Trương Dương, nói khẽ: "Đồng Tú Tú đó là nhân viên công tác của Quốc An, tôi không muốn Liêm Minh có dây dưa với cô ta, Liêm Minh ngày hôm qua nói với tôi rằng định trở lại mỹ, tôi tôn trọng lựa chọn của nó. "

Trương Dương cười nói: "Cao thính, tôi hiểu. "

Cao Trọng Hòa nói: "Giúp tôi nói xin lỗi với Tần Thanh, thằng ôn này đã cô phụ sự kỳ vọng của các cậu. "

Trương Dương cười nói: "Chuyện trong công tác đương nhiên không thể miễn cưỡng, nếu Liêm Minh tâm ý đã quyết, chúng tôi sẽ tôn trọng lựa chọn của anh ta. "

Đã tới giờ cơm trưa, Cao Trọng Hòa mời Trương Dương ở lại ăn cơm, Trương Dương uyển chuyển từ chối, sau khi nói chuyện với Cao Trọng Hòa, hắn cũng từ bỏ ý định khuyên Cao Liêm Minh.

Rời khỏi Cao gia, Trương Dương lái xe qua cửa nhà của Kiều Chấn Lương, nhìn thấy chiếc Cadillac của Kiều Mộng Viện đỗ trước cửa, hắn đi chậm lại, thò đầu nhìn vào bên trong, nhưng không ngờ cửa sổ xe lại kéo xuống, Kiều Mộng Viện ló mặt ra: "Nhìn cái gì mà nhìn?"

Trương Dương cười nói: "Tôi còn tưởng rằng bên trong không có ai, sao cô không vào nhà?"

Kiều Mộng Viện nói: "Trong nhà không có ai, tôi lại quên mang chìa khóa. "

Trương Dương nói: "Ăn cơm chưa?"

Kiều Mộng Viện lắc đầu.

Trương Dương nói: "Đi, tôi mời cô đi ăn cơm!"

Kiều Mộng Viện vui vẻ đáp ứng lời mời, cô ta khóa xe lại rồi lên xe của Trương Dương, hai người cũng không đi xa, tùy tiện ăn chút gì đó ở quán Thượng Hải đường Ninh Tĩnh.

Kiều Mộng Viện hỏi mục đích Trương Dương tới đây, Trương Dương nói ra chuyện của Cao Liêm Minh.

Kiều Mộng Viện cười nói: "Chú Cao yêu nhất là thằng con trai quý tử này, Liêm Minh từ nhỏ đã được nuông chiều quen rồi, sau khi tới Mỹ cũng coi như là bồi dưỡng được một chút năng lực tự lập, có điều trên tính tình vẫn rất yếu đuối, không chịu nổi thất bại. " Kiều Mộng Viện quen Cao Liêm Minh đã không ít năm, đối với tính tình của hắn cũng hiểu được kha khá.

Trương Dương nói: "Thằng ôn này chơi tôi, lúc trước tôi ra sức kéo hắn tới bộ chỉ huy của khu nội thành mới, mắt thấy vấn đề biên chế của hắn có thể được chứng thực, không ngờ hắn lại giở trò này ra với tôi. "

Kiều Mộng Viện nói: "Thật ra chú Cao ngay từ đầu đã phản đối hắn trở về, Liêm Minh tuy rằng có giấy phép luật sư, những dẫu sao cũng là giấy phép của nước Mỹ, ở Trung Quốc chúng ta không có đất dụng võ. "

Trương Dương nói: "Thôi, trời phải đổ mưa, gái phải theo chồng, kệ hắn đi. Đúng rồi, sức khỏe của mẹ cô sao rồi?"

Kiều Mộng Viện gật đầu nói: "Tốt hơn nhiều rồi, gần đây ăn uống cũng được cải thiện hơn. "

Trương Dương nói: "Tuệ Không pháp sư ngày kia sẽ tới Giang Thành, tôi sẽ an bài để bá mẫu gặp mặt ông ta. "

Kiều Mộng Viện cắn cắn môi, nói khẽ: "Tôi có chút lo lắng!"

" Lo lắng cái gì?"

Kiều Mộng Viện lộ ra vẻ do dự, nhưng cuối cùng vẫn quyết định nói ra lời trong lòng: "Tính tình của mẹ tôi trở nên càng lúc càng đạm bạc, đã mấy lần có ý xuất gia rồi. "

"Bí thư Kiều không nói chuyện được với bà ấy à?" Thật ra Trương Dương đã sớm nhìn ra Mạnh Truyền Mĩ có chút không đúng. "

Kiều Mộng Viện thở dài nói: "Bọn họ tuy rằng ngoài mặt thì hòa hòa khí khí, nhưng... " Kiều Mộng Viện không nói hết.

Trương Dương đã hiểu rõ ý của cô ta, tình cảm của hai vợ chồng Kiều Chấn Lương và Mạnh Truyền Mĩ không phải là hòa thuận như biểu hiện ngoài mặt, nhà nào cũng có vấn đề riêng của mình cả.

Kiều Mộng Viện nhíu chặt mày, rõ ràng là rất lo lắng vì chuyện của mẹ.

Trương Dương nói: "Bình thường ở cùng bà ấy nhiều thêm một chút, có điều cô cũng trăm ngàn lần đừng giống bà ấy say mê Phật học, vạn nhất nghĩ không thông rồi đi làm ni cô thì tôi chắc sẽ thương tâm lắm!"

Kiều Mộng Viện hỏi ngược lại: "Anh thương tâm cái gì!" Hỏi xong, tim lại đập loạn xạ, câu này vốn không nên hỏi.

Trương đại quan nhân vẻ mặt ám muội cười cười nhìn Kiều Mộng Viện, ánh mắt giống như một con sói đang nhìn một con thỏ.

Kiều Mộng Viện muốn thoát khỏi loại bầu không khí xấu hổ này, nói khẽ: "Công tác của khu nội thành mới vẫn thuận lợi chứ?"

Trương Dương gật đầu: "Công ty hữu hạn giải trí Dieter đã bước đầu định đầu tư ở khu nội thành mới, xây dựng một tòa công viên giải trí hiện đại hoá, nếu tất cả thuận lợi thì cuối năm có thể ký hợp đồng, lần này Tuệ Không pháp sư tới đây, chắc có thể xác định chi tiết trùng kiến chùa Thu Hà, có thể nói dàn giáo phát triển du lịch khu nội thành mới đã bước đầu được dựng lên rồi, chỉ cần một khối du lịch này, hấp dẫn đầu tư hơn hai tỷ không có vấn đề gì. "

Kiều Mộng Viện nói: "Thật sự rất tốt, cha tôi không nhìn lầm anh, anh quả nhiên rất có năng lực. "

Trương Dương nói: "Tôi là con khỉ, còn cha cô là phật, tôi nhảy thế nào cũng không ra khỏi được lòng bàn tay của ông ấy. "

Kiều Mộng Viện bị cách so sánh của hắn khiến cho bật cười, cầm khăn tay lau khóe miệng, nói: "Mấy ngày trước có gặp bí thư Lý của Nam Tích, ông ta đối với việc Đông Giang lấy anh đi vẫn canh cánh trong lòng. "

Trương Dương cười nói: "Nam Tích gần đây phát triển không tồi, nghe nói quảng trường Mộng Thần của cô chiêu thương rất tốt. "

Kiều Mộng Viện gật đầu: "Quảng trường vẫn không ngừng phát triển, có điều tất cả văn phòng đều bán hết rồi, cửa hàng mặt tiền thì chỉ cho thuê chứ không bán, hợp đồng đã ký xong, hiện tại công trình kỳ hai đã bắt đầu. " Nói tới chuyện này cô ta không khỏi nhớ tới An Ngữ Thần, thở dài nói: "Tiểu yêu sao lại như vậy nhỉ, mấy tháng trời mà ngay cả một cái bóng cũng không thấy. "

Trương Dương biết rõ còn giả bộ hồ đồ: "Tiểu yêu ư? Tôi đã rất lâu rồi không liên hệ với cô ta, cô ta không phải đi du lịch khắp thế giới ư?" Thật ra thằng ôn này tối hôm qua vừa mới nói chuyện điện thoại với An Ngữ Thần.

Kiều Mộng Viện nói: "Chỉ nói là đang ở Thụy Sĩ, tôi đã gọi điện thoại mấy lần cho cô ta, xem ra đối với phong cảnh của Thụy Sĩ vẫn lưu luyến lắm, chuyện của quảng trường Mộng Thần giao hết cho tôi, cô ta căn bản là không thèm hỏi tới. "

Trương Dương cười nói: "Cái này không phải chính là nói cô ta rất tín nhiệm cô ư, nếu như trong các cổ đông nghi ngờ nhau, vậy thì hợp tác chẳng phải là càng phiền phức ư?"

Kiều Mộng Viện nói: "Con người của Ngữ Thần không tồi, gặp được một người hợp tác như vậy đúng là phúc của tôi. "

Trương đại quan nhân nghĩ thầm là của tôi phúc khí là của tôi mới đúng, ngẫm lại An Ngữ Thần mang thai đã đến giai đoạn cuối, gần đây Trương Dương mỗi khi nghĩ đến cô ta, trong lòng liền có chút bất an, lần này liệu có thể hoàn toàn chữa khỏi cho An Ngữ Thần hay không thì hắn không nắm chắc mười phần. Theo ngày sinh dự tính của An Ngữ Thần tới gần, Trương Dương bắt đầu trở nên càng lúc càng khẩn trương, điều này cũng là rất bình thường, một là nữ nhân mà hắn yêu, một là cột nhục của hắn, hai người đều cực kỳ quan trọng đối với hắn, tuy rằng thai nhi này có thành phần là thuốc dẫn, Trương đại quan nhân đối với sự ra dời của nó cũng chưa chuẩn bị nguyên vẹn tư tưởng, nhưng khi thật sự tới lúc sắp sinh, Trương Dương vẫn không khống chế được sự khẩn trương trong lòng, đây cũng là nguyên nhân căn bản mà hắn thỉnh cầu Trần Tuyết hộ pháp cho hắn, giống như trên y học, cho dù trình độ của bác sĩ ngoại khoa có cao đến thế nào, nhưng dưới tình huống có thể cũng sẽ hết sức tránh phẫu thuật cho người thân của mình, quân tâm quá ắt loạn, tâm cảnh có vững đến thế nào, khi đối diện với thân nhân của mình, cũng rất khó làm được tĩnh lặng như giếng.

Đồng Tú Tú không thu thập được nhiều tình báo từ trên người Phì Hỉ, Phì Hỉ miệng rất kín, hơn nữa hắn đối với nội tình của tổ chức cũng không biết rõ lắm, hơn nữa hành vi của Đồng Tú Tú khiến thượng tầng có chút bất mãn, cho rằng hành động của cô ta xen lẫn quá nhiều mục đích cá nhân, phất cờ hiệu vì lợi ích quốc gia, nhưng thật ra là muốn đòi công đạo cho anh họ Hoàng Quân của cô ta, thính công an Bình Hải cũng bởi vì sự kiện này mà đưa ra kháng nghị với Quốc An, dưới áp lực nặng nề, Đồng Tú Tú không thể không trả lại Phì Hỉ cho cảnh sát.

Sau giờ ngọ Giang Thành đột nhiên đổ mưa to, Đồng Tú Tú nhìn Phì Hỉ dưới sự áp giải của bốn gã cảnh sát đi vào trại tạm giam, không khỏi thở dài, Ngũ Đắc Chí vỗ nhẹ mu bàn tay của cô ta, nói khẽ: "Vụ án này nên giao cho địa phương thì tốt hơn. "

Đồng Tú Tú không cam lòng: "Em không tin vào năng lực phá án của bọn họ... "

Ngũ Đắc Chí khuyên cô ta: "Mỗi ngành đều có chức năng của mình, hành vi lần này của em thật sự là đi quá giới hạn rồi. "

Đồng Tú Tú nói: "Em mặc kệ cái gì đi quá giới hạn, anh họ của em không thể chết oan ức như vậy được!"

Ngũ Đắc Chí nói khẽ: "Những điều mà Phì Hỉ biết trên cơ bản đều đã nói ra, tập đoàn buôn lậu thuốc phiện này có tổ chức vô cùng nghiêm mật, buôn lậu thuốc phiện là một đường dây, tập đoàn bạo lực là một đường dây khác, Cát Tinh Hỏa là một nút thắt trong đó. "

Đồng Tú Tú nói: "Em nhất định phải tìm được Cát Tinh Hỏa. "

Ngũ Đắc Chí nói: "Cấp trên đã không cho chúng ta tra tiếp rồi, hành vi trước đó của em đã khiến bọn họ rất không hài lòng, Tú Tú, anh thấy chuyện này để từ từ hẵng tính. "

Đồng Tú Tú nói: "Anh họ của em bị giết trong sở bảo vệ, đến bây giờ phía công an vẫn không tra ra hung phạm, anh bảo em làm sao mà tin tưởng được họ?"

Ngũ Đắc Chí thở dài thở dài nhìn Đồng Tú Tú một cách tràn ngập yêu thương.

Di động của Đồng Tú Tú bỗng nhiên đổ chuông, cô ta cầm điện thoại lên, trong điện thoại truyền đến một giọng nói xa lạ: "Đồng Tú Tú, muốn biết anh họ cô là bị ai giết chết không?"

Đồng Tú Tú lập tức cảnh giác: "Anh là ai?"

Đối phương nói khẽ: "Đừng quản tôi là ai! Nếu cô muốn biết thì hai mươi phút sau đến quảng trường lầu canh. " Đối phương nói xong liền gác máy.

Đồng Tú Tú nhíu mày, cô ta thuật lại nội dung điện thoại cho Ngũ Đắc Chí.

Ngũ Đắc Chí ngẫm nghĩ cẩn thận rồi nói khẽ: "Có thể là bẫy!" So với Đồng Tú Tú, hắn lão luyện và trầm ổn hơn rất nhiều.

Đồng Tú Tú nói: "Quảng trường Lầu canh là nơi công cộng, cho dù là bẫy thì chắc cũng không lựa chọn nơi đó. "

Để cẩn thận, Ngũ Đắc Chí trước tiên gọi điện thoại về, di động của bọn họ trên cơ bản đều có thể thực hiện truy tung cú gọi tới, cú điện thoại gọi cho Đồng Tú Tú đến từ chính một buồng điện thoại công cộng ở quảng trường lầu canh.

Đồng Tú Tú nói: "Em phải đi. "

Ngũ Đắc Chí hiểu tính tình quật cường của cô ta, biết cô ta một khi đã quyết định thì tuyệt không thay đổi, nói khẽ: "Anh đi với em. "

*****

Đồng Tú Tú nhìn hắn một cái thật sâu rồi nhẹ nhàng gật đầu.

Bởi vì trời mưa, quảng trường lầu canh rất vắng vẻ, có rất ít người đi dạo ở quảng trường vào lúc này, Đồng Tú Tú và Ngũ Đắc Chí tới quảng trường trước năm phút, bọn họ đỗ xe lại, điện thoại đổ chuông đúng giờ, vẫn là giọng nói trầm thấp đó: "Góc tây bắc quảng trường, cô đỗ trước buồng điện thoại trước quán cà phê, hai phút sau điện thoại sẽ đổ chuông, hiện tại các cô đi ngay đi. "

Buồng điện thoại cách nơi họ đỗ xe không xa, hai người đội mưa chạy vào buồng điện thoại, khi bọn họ vào trong thì quả nhiên nghe thấy điện thoại đổ chuông, Đồng Tú Tú ngay lập tức cầm điện thoại: "Alo!"

Một giọng nói khó nghe cười nói: "Đừng đặt điện thoại xuống, từ khi cô nhấc điện thoại lên thì đã bắt đầu tính giờ rồi. "

Đồng Tú Tú biến sắc, Ngũ Đắc Chí từ sắc mặt đột nhiên trở nên tái nhợt của cô ta ý thức được gì đó, hắn nhìn thấy trên màn hình điện thoại bắt đầu đếm giờ... 5 phút.

Giọng nói đó vẫn đang tiếp tục: "Rất có bản lĩnh, tôi biết người bình thường không thể dỡ bom ở Lão Quan dao, như vậy, thử một lần nữa đi, xem xem anh có bản sự phá bom không. "

Ngũ Đắc Chí chậm rãi vươn tay ra, trầm giọng nói: "Đừng hoảng, đừng di động vị trí ống nghe. " Hắn lấy ra công cụ tùy thân, nhanh chóng mở IC điện thoại, khi hắn nhìn rõ cảnh bên trong, tim không khỏi đập thình thịch, nếu quả bom này nổ, trong phạm vi mười thước sẽ bị san thành bình địa, đừng nói tới bọn họ ở ngay trung tâm vụ nổ.

Ngũ Đắc Chí nói: "Quản Thành, là anh phải không, từ bố cục bố trí nổ bom ở Lão Quân dao tôi đã đoán được là anh rồi, với trình độ của anh, vốn không nên bố trí bom hẹn giờ đơn giản như vậy, quá khinh địch rồi. "

Đầu kia điện thaoij vang lên tiếng cười cuồng ngạo: "Đó là bởi vì tôi không ngờ anh cũng dính vào. "

Đồng Tú Tú cầm điện thoại, vẫn đứng đó không nhúc nhích, quần áo trên lưng đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Ngũ Đắc Chí cẩn thận quan sát quả bom đó, không hề chú ý đến thời gian trên màn hình, hắn cười nói: "Tôi vẫn nghĩ rằng anh đã chết rồi. "

" Tôi không dễ dàng chết như vậy đâu, ở trong học viện Đông Kỳ, chúng ta là hai người xuất sắc nhất, hôm nay xem xem chúng ta rốt cuộc là ai xuất sắc hơn?"

Ngũ Đắc Chí: "Nói Anh vì sao phải giả chết, vì sao phải phản bội tổ chức?"

"Tổ chức? Ha ha, trong mắt bọn họ có bao giờ quý trọng sinh mệnh của tôi dâu?"

Đồng Tú Tú nói: "Là anh hại chết anh họ của tôi?"

"Hắn xứng ư?"

Ngũ Đắc Chí đã bắt đầu dỡ bom.

Người ở đầu dây bên kia đã gác máy, Ngũ Đắc Chí vẫn bình tĩnh làm, Đồng Tú Tú thì rất khẩn trương: "Đắc Chí, nếu không kịp thì anh đi trước đi, ít nhất thì một người trong chúng ta cũng còn sống, anh sẽ giúp em báo thù. "

Ngũ Đắc Chí cười nói: "Trên đời này không có bom nào mà anh không gỡ được?" Hắn đang an ủi Đồng Tú Tú, đối diện với sự sống chết, Ngũ Đắc Chí biểu hiện ra tố chất tâm lý siêu cường, Đồng Tú Tú cũng không dám động tới di động, sợ động tác của cô ta sẽ dẫn nổ.

Ngũ Đắc Chí tay thành thảo dỡ dây, nói khẽ: "Anh nghĩ kỹ rồi, chờ sau khi chuyện này qua đi, anh sẽ báo cáo lên cấp trên chuyện của chúng ta, anh muốn kết hôn với em!"

Đồng Tú Tú nhìn Ngũ Đắc Chí, thấy mồ hôi trên trán hắn túa ra, cô ta bỗng nhiên cảm thấy sống mũi cay cay, trong mắt ánh lên lệ quang, nếu không phải sống chết trước mắt, Ngũ Đắc Chí sẽ không đột nhiên nói ra câu như vậy, cô ta nói khẽ: "Anh đây là đang cầu hôn em ư?"

Ngũ Đắc Chí mỉm cười nói: "Đời thật ra rất ngắn ngủi, có một cô gái tốt như em ở ngay bên cạnh, nếu anh không biết quý trọng thì anh sẽ hối hận cả đời. "

Đồng Tú Tú rưng rưng nói: "Anh sẽ không hối hận, em nguyện ý gả cho anh, nếu tổ chức không đồng ý, em sẽ mặc kệ.. "

Ngũ Đắc Chí nói: "Anh cũng không làm nữa!" Hắn cắt dứt dây dẫn màu lam, thời gian chỉ còn lại mười lăm giây cuối cùng.

Đồng Tú Tú nói: "Trên đời không có cô gái nào lại vội vàng kết hôn như em, em có phải là rất mất mặt không?"

Ngũ Đắc Chí nói: "Em là nữ hài tử xinh đẹp nhất, thông minh nhất mà anh từng gặp, đừng nóng vội, cái mà chúng ta có là thời gian!" Hắn cẩn thật cắt dây nối màu đỏ, từ phía sau nhìn thấy một sợ dây màu vàng nhỏ như sợi tóc, nếu không chú ý thì sẽ cắt đứt cả cùng với dây nối màu đỏ, Ngũ Đắc Chí cắt đứt dây màu đỏ đó xong, điện thoại phát ra tiếng tút rất dài, thời gian dừng ở ba giây.

Ngũ Đắc Chí, rất cẩn thận từ trong tay Đồng Tú Tú tiếp lấy ống nghe, chậm rãi thả điện thoại xuống.

Sau khi hoàn thành động tác này, hắn ôm Đồng Tú Tú, nhanh chóng rời khỏi buồng điện thoại công cộng.

Đồng Tú Tú vừa chạy vừa kinh hồn chưa định quay lại nhìn buồng điện thoại công cộng đó, Ngũ Đắc Chí nói: "Lập tức thông tri cho cấp trên, Quản Thành còn sống... " Câu nói của hắn bị tiếng chuông di động làm ngắt quãng.

Đồng Tú Tú cầm điện thoại, hai người đi tới trước ô tô, điện thoại vẫn là Quản Thành gọi tới: "Để hắn nghe!"

Ngũ Đắc Chí điện thoại, ánh mắt tìm kiêm xung quanh trạm điện thoại.

"Rất lợi hại, rất chuyên nghiệp, rất dụng tâm, đáng tiếc anh quá dụng tâm!" Giọng nói của Quản Thành tràn ngập vẻ trào phúng và trêu tức.

Ngũ Đắc Chí nói: "Xin anh khi nào lắp bom thì chuyên nghiệp một chút đi, loại thiết bị không có độ khó như vậy đúng là làm trò cười cho người trong nghề. "

Quản Thành: "Nói thật ra thiết bị dẫn nổ có bố trí tinh diệu đến thế nào cũng chẳng có ý nghĩa gì, quan trọng là khi cần thì phải để nó nổ. "

Ngũ Đắc Chí nhìn trạm điện thoại vừa rồi, mỉm cười nói: "Chỉ tiếc là bom của anh vĩnh viễn không nổ. "

"Anh nói quả nào cơ? Trong điện thoại hay là trong xe?"

Ngũ Đắc Chí hơi ngẩn ra, hắn cúi người xuống, lại nhìn thấy dưới xe để một quả bom, không hề ngụy trang, mà là đường hoàng để lồ lộ dưới gầm xe, thời gian chỉ còn lại năm dây.

"Chạy mau!" Ngũ Đắc Chí hét to.

Đồng Tú Tú từ vẻ mặt của hắn đã ý thức được gì đó, bọn họ dùng hết toàn lực bỏ chạy.

Ngũ Đắc Chí nghe thấy tiếng cười càn rỡ của Quản Thành.

"Tôi đã nói rồi, bộ phận quan trọng nhất của bom không phải là thiết bị dẫn nổ mà là khi cần để nó nổ... "

Tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên phía sau bọn họ, xe trong lửa và khói biến thành từng mảnh, thân xe trong hỏa diễm hừng hực bắn lên không, mảnh vỡ bắn khắp nơi.

Đồng Tú Tú và Ngũ Đắc Chí căn bản không thể chạy khỏi khu vực vụ nổ trong năm giây, thân thể của hai người giống như lá cây trong gió thu, ý thức của bọn họ cũng biến thành trống rỗng trong vụ nổ và cường quang.

Nhân sinh đều do từng bi kịch nối lại mà thành, ngày hôm nay đối với Đồng Tú Tú mà nói chính là một bi kịch, vào giây phút mà cô ta tỉnh lại vẫn nhìn thấy ánh sáng, tựa hồ vụ nổ vẫn đang tiếp diễn.

Bên tai vang lên một giọng nói trầm thấp, là phó chủ nhiệm cục bảy Quách Thành của cô ta: "Cậu ấy vẫn đang được cấp cứu!"

"Tôi muốn đi gặp.. tôi muốn đi gặp Đắc Chí... " Đồng Tú Tú hét to, trước mắt cô ta là một mảng trắng xóa.

Da thịt trên mặt Quách Thành giật giật, nhìn hai thuộc hạ đắc lực nhất gặp thảm trạng như vậy, trong lòng Quách Thành cũng khổ sở đến cực điểm, y nhẹ giọng khuyên giải an ủi: "Cô trước tiên dưỡng thương đi đã, phía bệnh viện đang toàn lực cấp cứu, tin rằng cậu ấy nhất định là cát nhân tự có thiên tướng!"

Quách Thành ra khỏi phòng bệnh, đi tới trước phòng phẫu thuật, vừa hay gặp được Trương Dương nghe tin tới, Trương Dương là từ trong miệng Vinh Bằng Phi biết được chuyện này nhìn thấy nhìn thấy Quách Thành hắn liền chạy tới hỏi: "Tình huống của Bọn họ thế nào rồi?"

Quách Thành nói: "Đồng Tú Tú vẫn ổn, Ngũ Đắc Chí... " Ánh mắt của y nhìn tới cửa phòng phẫu thuật.

Cửa phòng phẫu thuật vừa hay mở ra vào lúc này, bác sĩ phụ trách mổ chính cho Ngũ Đắc Chí đi ra, y tháo khẩu trang xuống, nói với Quách Thành: "Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi!"

Quách Thành cắn cắn môi.

Thi thể của Ngũ Đắc Chí được đẩy ra, Quách Thành đi tới trước, ý bảo y tá dừng lại, y chậm rãi vén vải trắng lên, nhìn thấy khuôn mặt của Ngũ Đắc Chí đã bị nổ cho huyết nhục mơ hồ, cánh tay phải cũng mất trong vụ nổ, nhìn thấy thảm trạng như vậy, tay Quách Thành không khỏi rung rung.

Trương Dương vươn tay ra, cầm tay trái của Ngũ Đắc Chí, xuất phát từ bản năng chức nghiệp, hắn sờ sờ mạch môn của Ngũ Đắc Chí, không có bất kỳ mạch đập nào, khi Trương Dương chuẩn bị thả tay ra thì cảm thấy một tia mạch đập rất yếu ớt, Trương Dương ngạc nhiên mở to hai mắt, Quách Thành vỗ vai hắn ý bảo hắn buông tay Ngũ Đắc Chí ra, để gã được ra đi yên tĩnh, nhưng Trương Dương lại kinh hỉ kêu to lên: "Hắn còn sống, hắn còn có mạch đập!"

Nhân viên y tế chung quanh đều kinh ngạc nhìn hắn, cảm thấy người thanh niên này có phải là điên rồi hay không, bọn họ vừa rồi đã kiểm tra cẩn thận, lúc này mới thận trọng tuyên bố tin tức Ngũ Đắc Chí đã tử vong.

Trương Dương không điên, hắn lớn tiếng nói với Quách Thành: "Giúp tôi nâng hắn dậy!"

Quách Thành ngây ra một thoáng: "Nhưng... Hắn đã chết rồi... "

Trương Dương hét lớn: "Tôi rõ ràng cảm thấy hắn còn mạch đập, hắn còn sống!"

Quách Thành nửa tin nửa ngờ nâng Ngũ Đắc Chí dậy, song chưởng của Trương Dương đặt lên hậu tâm của Ngũ Đắc Chí, một cỗ nội lực được đưa vào, hắn phải giúp Ngũ Đắc Chí, hắn khống chế tiết tấu nội lực, vừa phun ra vừa thu lại, nội lực giống như thủy triều khiến thân thể Ngũ Đắc Chí chấn động, cũng đưa loại chấn động này truyền đến trái tim hắn. Loại phương pháp dùng nội lực để tim đập lại này, so với kích điện còn hiệu quả hơn, loại kích tim truyền thống chỉ nhằm vào bản thân trái tim, mà loại phương pháp mát xa này của Trương đại quan nhân không chỉ có tác dụng cho trái tim, hơn nữa có thể đưa loại chấn động này tới tất cả kinh mạch toàn thân, thuộc một loại hiệp trợ cứu sống với ý nghĩa toàn cục.

Trong mắt nhân viên y tế, đã coi Trương Dương là kẻ bị bệnh thần kinh, người đã được tuyên phán tử vong, làm gì còn khả năng sống lại.

Nội lực mà Trương đại quan nhân đưa vào trong cơ thể Ngũ Đắc Chí càng lúc càng mạnh, thậm chí ngay cả Quách Thành cũng cảm thấy được từng đợt chấn động, cuối cùng, y nhìn thấy ngực Ngũ Đắc Chí phập phồng, y trợn mắt lên nhìn, có thể xác định, đây không phải là vì ngoại lực, là đến từ hô hấp của bản thân Ngũ Đắc Chí.

Quách Thành kinh hỉ hét lớn: "Hắn còn sống, hắn thật sự còn sống!"

Crypto.com Exchange

Chương (1-1276)