Truyện ngôn tình hay

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 0811

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 0811: Di chỉ cổ tự
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Tần Truyền Lương lần này tới là để hiệp trợ trùng kiến chùa Thu Hà, trong túi du lịch của ông ta mang theo rất nhiều tư liệu đã thu thập được, Trương Dương và Chu Sơn Hổ tới sân ga đón ông ta, nhìn thấy thân ảnh cao lớn của Tần Truyền Lương xuất hiện ở trước cửa xe lửa, Trương Dương ngay lập tức chạy tới, thân thiết gọi: "Chú Tần!"

Tần Truyền Lương nhìn thấy Trương Dương lập tức mặt mày hớn hở, tay phải chân phải của ông ta đều có tật, cầm nhiều đồ như vậy tất nhiên không tiện, Trương Dương bước tới đón lấy vali trong tay ông ta, Chu Sơn Hổ cũng đi tới, cầm lấy túi du lịch trong tay Tần Truyền Lương.

Trương Dương cũng đưa cả vali cho gã.

Tần Truyền Lương nói: "Tiểu thanh không tới à?"

Trương Dương nói: "Bí thư Tần lâm thời bị thị lý gọi đi, cho nên bảo cháu tới đón chú. "

Tần Truyền Lương cười nói: "Cậu tới thì tốt hơn, hành lý của tôi không nhẹ, nó không cầm được. " Ông ta quay người lại nhìn Chu Sơn Hổ đang xách đồ phía sau: "Chàng trai, có mệt không?"

Chu Sơn Hổ cười nói: "Không mệt ạ, chỉ là trong vali có gì mà nặng thế!"

Tần Truyền Lương nói: "Sách và một số tài liệu, tiểu Thanh bảo tôi tới đây phụ tá trùng kiến chùa Thu Hà, cho nên tôi đã tìm đọc rất nhiều tài liệu, tìm hiểu mới biết quy mô trước đây của chùa Thu Hà không ngờ lại lớn như vậy. "

Trương Dương nói: "Chú Tần, chú lần này coi như là đúng với ý rồi, có thể tới chiếu cố con gái, lại có thể tìm được công tác mà mình có hứng thú, lưỡng toàn tề mĩ. "

Tần Truyền Lương cười ha ha: "Lại còn sắp có chuyện vui nữa. "

Trương Dương đoán được ông ta đang nói tới chuyện của Tần Bạch và Tạ Quân Xước, cười bảo: "Tiểu Bạch lần này đến có nói với cháu rồi, bí thư Tần bởi vì chuyện này mà rất tức giận, nói rằng hai người không coi chị ấy là người của Tần gia. "

Tần Truyền Lương cười nói: "Tiểu Thanh không lòng dạ hẹp hòi như vậy đâu, tôi là muốn nói trực tiếp với nó, mang tới cho nó một sự bất ngờ. "

Bọn họ rời khỏi từ đường vip, ra tới bên ngoài, Chu Sơn Hổ bảo bảo họ đứng chờ, hắn đi vào bãi lấy xe.

Tần Truyền Lương muốn đi toalet, nói với Trương Dương một tiếng rồi đi tới nhà vệ sinh công cộng ở đối diện.

Tay chân của ông ta không tiện, lúc quay về chút nữa thì bị một chiếc Audi màu đen đụng phải.

Tần Truyền Lương sợ quá, đứng ở giữa đường, khi ông ta qua đường là đèn xanh, chiếc xe này không theo luật, đột nhiên xông qua, lái xe Audi hạ cửa kính xe xuống, quát: "Lão già, ông con mẹ nó mù à? Xe to thế này mà không nhìn thấy à?"

Tần Truyền Lương lúc này mới hồi phục lại tinh thần, cười cười xấu hổ, khập khiễng đi tới đối diện.

Lái xe đó vẫn không ngừng mắng chửi, khi hắn đang chuẩn bị đi tiếp thì một bàn tay từ bên ngoài thò vào, tóm lấy cổ áo hắn, lôi hắn ra như một con gà con, tên lái xe còn chưa hiểu được là chuyện gì đang xảy ra thì đã ăn phải một cái tát nổ đom đóm mắt, sau đó thì bị ném xuống đất, hắn kêu thảm thiết: "Mày con mẹ nó... " Nói còn chưa dứt lời thì bụng lên ăn thêm một cước, thằng ôn này nện mông xuống đất, người thì bay lại về bên cạnh chiếc Audi đó, lưng nện mạnh lên thân xe.

Trương đại quan nhân uy phong lẫm lẫm xuất hiện bên cạnh Tần Truyền Lương, đỡ lấy tay Tần Truyền Lương, quan tâm nói: "Chú Tần, chú không sao chứ?"

Tần Truyền Lương đối với một màn này cũng không xa lạ gì, ông ta tất nhiên hiểu rõ tính tình của Trương Dương, tên lái xe đó miệng lưỡi bẩn thỉu, Trương Dương sao có thể để mặc ông ta bị mắng chửi, Tần Truyền Lương nói: "Thôi bỏ đi!"

Lái xe xe đó ôm mặt đứng dậy, chỉ vào Trương Dương: "Mày cứ chờ đó... "

Cửa sau xe Audi mở ra, một trugn niên áo mũ chỉnh tề bước ra, lại là cục trưởng cục điện lực tỉnh Lưu Hiểu Trung, không cần hỏi cũng biết, người Trương Dương vừa đánh là lái xe của y.

Lưu Hiểu Trung là một trong những nhân vật có thực quyền trong quan trường Bình Hải, Trương Dương là nhân tài kiệt xuất trong thế hệ thanh niên của quan trường Bình Hải, hai người tuy rằng không quen nhau, nhưng đều nhận ra nhau, hai bên đều có ấn tượng với nhau, Lưu Hiểu Trung sau khi xuống xe, đầu tiên quát lái xe của y: "Có kiểu lái xe như cậu à??" Sau khi mắng lái xe xong, y mới quay sang Trương Dương, ra vẻ kinh ngạc nói: "Chủ nhiệm Trương, sao là cậu!"

Trương Dương nói: "Lưu cục à, thật sự là khéo nhỉ, cái tên khốn nạn này là lái xe của anh à?" Những lời này của Trương đại quan nhân cũng không nể mặt Lưu Hiểu Trung chút nào. Lưu Hiểu Trung nghĩ thầm, đánh chó cũng phải ngó mặt chủ, hiện tại mày đánh thì cũng đánh rồi, biết là lái xe của tao, nói chuyện lại sỗ sang như vậy, cũng quá kiêu ngạo rồi, có điều Lưu Hiểu Trung đối với tính tình của Trương Dương cũng hiểu được ít nhiều, y cũng không định làm căng với Trương Dương, áy náy nói: "Chủ nhiệm Trương, thật sự xin lỗi, tôi về nhất định sẽ xử lý nghiêm túc. "

Trương Dương nhìn thấy người chung quanh càng lúc càng nhiều, cũng không định khiến quá nhiều người chú ý, gật đầu nói: "Tốt lắm, tôi chờ kết quả xử lý của Lưu cục. "

Lưu Hiểu Trung ngây ra, thằng ôn này không ngờ coi lời nói của mình là thật, tao là cục trưởng cục điện lực tỉnh, thằng nhóc mày hiện tại chỉ là một cán bộ cấp ban, mày nói chuyện với tao mà ngay cả một chút tôn kính cũng không có? Có điều sức nhẫn nại của Lưu Hiểu Trung coi như không tồi, y cười cười, bảo lái xe đi, trong mắt người ngoài là y chịu thiệt, phải chạy.

Tần Truyền Lương nhìn thấy bởi vì mình mà gây ra một trận phong ba như vậy thì cũng thấy ngại ngùng, ông ta tự trách: "Đều do tôi cả, tay chân vô dụng. "

Trương Dương nói: "Chẳng lên quan gì tới chú cả, là tên lái xe kia khuyết đức, cháu sẽ không tha cho hắn đâu. "

Tần Truyền Lương nhỏ giọng dặn dò: "Cậu đừng nói với tiểu Thanh nhé, tôi sợ nó lo lắng. "

Trương Dương gật đầu.

Chu Sơn Hổ trở về nghe nói tôi chuyện này, tức giận đến nỗi muốn đi đánh tên lái xe đó, gã cho rằng giết gà không cần phải dùng dao mổ trâu, loại cấp bậc của Trương Dương thì phải địch với cục trưởng cục điện lực, vấn đề giữa lái xe thì để hắn đi giải quyết, Tần Truyền Lương dặn đi dặn lại hai người họ đừng có gây chuyện, chuyện đã qua rồi, vả lại ông ta cũng không bị thương.

Khi bọn họ tới bộ chỉ huy xây dựng khu nội thành mới, mới biết Tần Thanh vẫn chưa tới, Trương Dương vốn định an bài cho Tần Truyền Lương đi nghỉ ngơi, nhưng Tần Truyền Lương sau khi ăn cơm xong liền đề xuất muốn tới di chỉ chùa Thu Hà.

Trương Dương biết Tần Truyền Lương rất, vì thế liền chở ông ta tới di chỉ chùa Thu Hà.

Tới ngoài bìa rừng thì dừng xe, nhìn thấy chiếc Phaeton đó của Kì Sơn, không ngờ y đã ở đây, Trương Dương và Tần Truyền Lương đi vào trong rừng cây. Đi được chưa tới vài bước thì nghe thấy giọng nói của hòa thượng Tam Bảo: "Sư phụ, đây chính là bộ dạng trước đây của chùa Thu Hà?"

Giọng nói của Tuệ Không pháp sư truyền đến: "Chỉ căn cứ vào những gì được ghi chép lại thì khó tránh được có sai sót."

Trương Dương và Tần Truyền Lương vòng qua gốc cây ở phía trước, đi tới bãi di chỉ đó.

Kì Sơn quả nhiên ở bên cạnh, tôi đang nghe Tuệ Không pháp sư nói chuyện rất chuyên chú, hòa thượng Tam Bảo là người đầu tiên phát hiện Trương Dương đến, y biết rất rõ Trương Dương và Tần Truyền Lương, kinh hỉ nói: "Giáo thụ Tần, ngài cũng tới à!"

Tuệ Không pháp sư trước đó đã nghe nói phía Đông Giang đặc biệt mời một vị chuyên gia đến hiệp trợ bọn họ phục chùa Thu Hà, cũng cười cười nói với Tần Truyền Lương: "Giáo thụ Tần, hạnh ngộ hạnh ngộ!"

Hòa thượng Tam Bảo giới thiệu: "Sư phụ, vị giáo thụ Tần này chính là chuyên gia mà thị lý mời đến, việc phục hồi và trùng kiến một loạt kiến trúc cổ như chùa Nam Lâm, tường thành cổ, nha môn cũ, đường cổ của Giang Thành trước đây đều là ông ấy tổ chức lãnh đạo. "

Tần Truyền Lương cười nói: "Tam bảo sư phó, tôi cũng không lợi hại như vậy đâu, tôi chỉ phụ trách thu thập tư liệu, tận lực từ trong tư liệu tái hiện được nguyên trạng của kiến trúc, lãnh đạo tổ chức thì không dám nói tới. "

Kì Sơn cười cười đi tới chào hỏi bọn họ, y nói với Trương Dương: "Tôi vốn cho rằng anh sẽ tới xem phóng sinh, không ngờ anh lại. "

Trương Dương nói: "Phóng sinh thật ra căn bản đừng long trọng như vậy, anh chỉ cần có tâm, cứ lặng lẽ phóng sinh là được, người khác không nhìn thấy nhưng Phật tổ nhất định sẽ thấy. "

Tuệ Không pháp sư khen: "Chủ nhiệm Trương nói chuyện câu nào câu nấy đều là thiên cơ, cần dụng tâm thể hội!"

Trương Dương nói: "Đại sư quá khen!"

Tuệ Không pháp sư nói: "Lão nạp du lịch tứ phương, giao du rộng rãi, chủ nhiệm Trương tuyệt đối là người của tuệ căn. "

Trương đại quan nhân cười nói: "Đại sư là đang cổ vũ tôi xuống tóc ư?"

Tuệ Không pháp sư cười nói: "Chủ nhiệm Trương nếu bỏ được hồng trần, thành tích tương lai nhất định không thể hạn lượng. "

Kì Sơn cũng không khỏi bật cười: "Chủ nhiệm Trương thật sự là khiến cho người ta hâm mộ, đại sư thưởng thức anh như vậy, anh nên cân nhắc một chút. "

Trương Dương nói: "Thôi tôi ở lai bên ngoài tu hành đi, Kỳ tổng, anh không phải là tu tại gia ư? Anh đi trước đi, Tuệ Không pháp sư, thật ra Kỳ tổng cũng rất có tuệ căn. " Thằng ôn này tận sức đẩy sang người Kì Sơn, làm ra vẻ muốn đưa Kì Sơn vào không môn.

Tuệ Không cười nói: "Kì tổng quả thực rất có tuệ căn, thiện tâm khả gia. "

Hòa thượng Tam Bảo nói: "Kì tổng vừa mới hứa, sẽ quyên giúp hai ngàn vạn thiện khoản để trùng kiến chùa Thu Hà. "

Trương đại quan nhân tuy rằng đã đoán được từ trước, những vẫn bị sự rộng rãi của Kì Sơn khiến cho giật mình, không ngờ buôn lậu cá giờ kiếm được nhiều tiền thế, khiến cho cán bộ quốc gia như hắn phải xấu hổ, chẳng trách em trai của Kì Sơn bỏ ra năm trăm vạn phí tổn thất tinh thần mà lông mày cũng không nhăn lấy một cái, thằng ôn này có tiền.

Trên mặt Kì Sơn vẫn không hề lộ ra vẻ kiêu ngạo, y nói khẽ: "Thật ra trong khoản tiền này, có một bộ phận là tiền bồi thường đất của chính phủ, tiền của quốc gia không dễ cầm, cho nên tôi lấy của nước thì dùng cho nước.

Trương Dương cười ha ha, nói: "Kì tổng thật sự là sáng suốt!"

Tần Truyền Lương từ trong tay tam bảo cầm lấy bức họa đó, từ trên hình ảnh có thể nhìn ra được bố cục của kiến trúc, có điều Tần Truyền Lương liếc một cái là nhìn ra được chỗ thiếu sót trong đó, phong cách kiến trúc không hợp với thời Minh, có một số giống như thời Đường Tống, cái này thì còn miễn cưỡng nói được, nhưng còn có một số phong cách rõ ràng là thời Thanh mạt, phải biết rằng nguyên tắc kiến của chùa Thu Hà là khôi phục quy mô tráng thịnh thời Minh triều, những kiến trúc bối cảnh không phù hợp với thời đại khi đó tất nhiên phải vứt bỏ.

Pháp sư pháp sư nói: "Giáo thụ Tần có ý kiến gì?"

Tần Truyền Lương nói khẽ: "Trong khoảng thời gian này, tôi đã tìm đọc lịch sử từ thời được xây dựng của chùa Thu Hà, lại ở trên Đông Giang xử sở chí tìm được một số tư liệu lịch sử, về chùa Thu Hà tôi đã làm xong hai bản bút kỳ, tôi chủ yếu là nhắm vào công cụ phía kiến trúc, về phần Phật học, còn cần lãnh giáo đại sư. "

*****

Tuệ Không gật đầu: "Lần này tôi đến để thương thảo về việc này, làm phiền giáo thụ Tần quan tâm nhiều hơn!"

Tần Thanh mãi cho đến ba giờ chiếu mới từ thị lý trở lại bộ chỉ huy, phát hiện cha không ở dây, hỏi qua mới biết Trương Dương dã đưa đến cha cô ta tới Nam Quốc Sơn Trang.

Tần Thanh không khỏi oán giận nói: "Cha e vừa xuống xe, em còn chưa gặp ông ấy mà anh đã đưa tới Nam Quốc Sơn Trang làm gì?"

Trương Dương cười nói: "Anh không định đưa ông ấy tới đây đâu, là ông ấy kiên trì đòi tới, muốn nói chuyện với pháp sư pháp sư về chuyện trùng kiến chùa Thu Hà, em cũng biết đấy, ông ấy đã làm việc thì quên hết tất cả, anh bảo Chu Sơn Hổ đi theo rồi, vừa làm vệ sĩ vừa làm lái xe, không sao đâu, hơn nữa điều kiện bên Nam Quốc Sơn Trang rất tốt, anh đã dặn Nhậm Văn Bân rồi, để y an bài cho lão gia tử phòng tốt để nghỉ ngơi. "

Tần Thanh nói: "Cha em thế nào thì anh không phải là không biết, cứ làm việc là căn bản quên cả thời gian, em sợ ông ấy mệt. "

"Không sao đâu, sức khỏe của chú Tần vẫn rất tốt. "

Tần Thanh nói: "Không được, em phải đi thăm cha em, ông ấy không biết giữ sức khỏe của mình đâu. "

Trương Dương nói: "Em không phải cũng vậy ư, từ lúc đảm nhiệm người phụ trách bộ chỉ huy khu nội thành mới, làm đến quên ăn quên ngủ, ngay cả người bên cạnh cũng không quan tâm. "

Tần Thanh trừng mắt lườm hắn một cái, biết người bên cạnh mà hắn nói chính là hắn. Có điều Trương Dương nói cũng rất đúng, đoạn thời gian gần đây, cô ta chỉ lo công tác, hai người bọn họ rất ít khi ở riêng với nhau.

Tần Thanh nói: "Hôm nay thị trưởng Phương gọi em đi họp, đặc biệt chỉ tên bộ chỉ huy của chúng ta, nói tiến độ công trình của chúng ta quá chậm, công tác di dời đến bây giờ vẫn chưa làm xong, công trình cơ sở cũng không tiến hành theo tốc độ đã định trước, ở trước mặt nhiều người như vậy, khiến cho em rất mật mặt. "

Trương Dương nói: "Y còn không biết xấu hổ mà nói à, nhà máy gia công thịt gia cầm chính là của cháu ngoại y, để anh tìm y tính sổ. "

Tần Thanh nói: "Được rồi, lãnh đạo nói vài câu thì phải nghe, anh nên thay đổi cái tính của anh đi, hôm nay em gặp thính trưởng Vinh, ông ấy cũng có ý kiến với anh đấy, anh sau này bỏ tinh lực vào trong công tác khu nội thành mới đi, những chuyện khác anh đừng có quản. "

Trương Dương nói: "Thật ra con người của anh không thích sinh sự đâu, nhưng chuyện lại cứ tìm tới đàu anh, em nói xem, anh làm cán bộ quốc gia thì cũng không thể cả ngày ra vẻ đáng thương để người khác bắt nạt được. "

Tần Thanh nói: "Ai bắt nạt anh? Em sao chưa từng nghe thấy là có ai bắt nạt anh nhỉ?"

Trương đại quan nhân cười hắc hắc.

Tần Thanh nhấc chân đá hắn một cái, nhưng lại bị hai chân hắn kẹp lấy, Tần Thanh dùng sức muốn rút ra, Trương Dương nói: "Em không rút ra được đâu!"

Tần Thanh mắng: "Anh lưu manh, anh quấy rối lãnh đạo thượng cấp. "

Trương Dương nói: "Anh thích!"

Điện thoại trên bàn Tần Thanh đổ chuông, cô ta cầm điện thoại lên: "Alo!" Sau khi cô ta nghe xong nội dung điện thoại, không khỏi nhíu mày, nói khẽ: "Tôi biết rồi, Lưu cục, không có chuyện gì. "

Bỏ điện thoại xuống, mặt lập tức phủ lên một tầng sương, tức giận nhìn Trương Dương, nói: "Che em hôm nay có phải thiếu chút nữa bị xe đụng phải hay không?"

Trương Dương lúc này mới biết người gọi điện thoại tới là Lưu Hiểu Trung, không ngờ y dùng tới chiều này, chủ động xin lỗi Tần Thanh, Trương Dương rất nhanh liền đoán ra dụng ý của Lưu Hiểu Trung, Trương Dương ác danh bên ngoài, Lưu Hiểu Trung biết hắn sẽ không từ bỏ ý đồ, Trương Dương trước khi rời đi kiên quyết đòi truy cứu trách nhiệm của lái xe, lái xe của Lưu Hiểu Trung chắc là thân thích của y, cho nên Lưu Hiểu Trung chỉ nói mà thôi, không thật sự xử lý hắn, nhưng y lại lo cố tình sinh sự, sau khi hỏi thăm mới biết được lão nhân đi khập khiễng đó là cha của Tần Thanh, phó tổng chỉ huy bộ chỉ huy khu nội thành mới, Lưu Hiểu Trung lúc này mới gọi điện thoại cho Tần Thanh, một là hắn cho rằng Tần Thanh nhất định sẽ biết chuyện này, thứ hai hắn trước tiên lấy thành ý ra, đoán được rằng Tần Thanh vì mặt mũi sẽ không nói gì, dù sao cha cô ta cũng không bị thương.

Trương Dương gật đầu nói: "Đúng, xe của cục trưởng cục điện lực tỉnh Lưu Hiểu Trung thiếu chút nữa đụng phải chú ấy, anh đã đập cho thằng lái xe một trận. "

Tần Thanh nói: "Anh vì sao không nói với em? Cha em có bị thương không?"

Trương Dương nói: "Không bị thương, ngay cả tóc cũng không rụng một sợi, không phải là anh không muốn nói với em, mà là cha em sợ em lo lắng cho ông ấy cho nên không cho anh nói. "

Tần Thanh thở dài: "Hiện tại em không phải là đã biết rồi ư?"

Trương Dương nói: "Lưu Hiểu Trung đúng là gian xảo, không ngờ lại tiên hạ thủ vi cường, lái xe đó là người thế nào với hắn? có đáng để hắn bảo vệ như vậy không?"

Tần Thanh nói: "Thôi, chuyện đã qua rồi thì bỏ đi, cha em không sao là tốt rồi. "

Trương Dương nói: "Không thể như vậy được, anh sẽ không tha cho hắn. "

Tần Thanh nói: "Lưu Hiểu Trung căn bản là muốn bảo vệ tên lái xe đó, anh hiện tại đi tìm tên lái xe đó gây phiền toái thì hắn nhất định sẽ có cớ để chọc ngoáy. "

Trương Dương nói: "Ý của em là bảo anh trước tiên cứ bỏ qua ư?"

Tần Thanh nói: "Mặc kệ anh, ai có nhiều quỷ kế như anh chứ. "

Trương Dương cười hì hì: "Anh không thể để bố vợ anh chịu thiệt được, em nói xem có đúng không?"

Tần Thanh thật sự là bất lực với hắn.

Di động của Trương Dương đổ chuông, hắn móc ra xem, là An Ngữ Thần gọi tới.

Hiện tại cô ta đang trong thời kỳ mang theo cuối, Trương Dương lo lắng cô ta có việc gì nên vội vàng ra ngoài nhấc máy.

Giọng nói của An Ngữ Thần rất khẩn trương, cô ta ngày hôm qua thường xuyên đau bụng, có thể là đã động, bác sĩ bảo cô ta nằm trên giường tĩnh dưỡng, An Ngữ Thần không phải coi trọng tính mạng của mình, cô ta lo lắng thai nhi có vấn đề, cho nên gọi điện thoại nói cho Trương Dương biết, ai ngờ di động của Trương Dương lại vứt trong tủ quần áo, thủy chung không có người nhấc máy.

Trương Dương không khỏi lo lắng: "Em hiện tại thế nào rồi. "

An Ngữ Thần nói: "Vẫn ổn, bác sĩ bảo em tính dưỡng, mấy ngày nay Ân Thiện pháp sư cũng tới đây, em nghĩ chắc không sao đâu. "

Trương Dương định trung tuần tháng sau sẽ tới, nhưng nhận được cú điện thoại này của An Ngữ Thần, tâm tình của hắn không thể bình tĩnh được, sau khi cân nhắc một chút, phải lập tức tới đó. Tình huống của An Ngữ Thần khác với người bình thường, cô ta vốn trời sinh mạch, sau khi mang thai gánh nặng sức khỏe bị tăng thêm, càng tới thời kỳ cuối thì càng nguy hiểm, tính ra hiện giờ đã hơn tám tháng rồi, mình lại một mực không ở bên cạnh cô ta, vạn nhất xảy ra sơ xuất gì thì nhất định phải hối hận cả đời.

Trương Dương trước tiên gọi cho Phó Trường Chinh nhưng hắn nhanh chóng đi đặt vé máy bay, Phó Trường Chinh nói với Trương Dương chuyến bay sớm nhất là chín giờ sáng ngày mai, Trương Dương ngay sau đó liên hệ với Trần Tuyết đang ở kinh thành, lần này cần phải để Trần Tuyết đi cùng một chuyến, khi tất yếu hộ giá giúp hắn, nội lực tinh thuần của Trần Tuyết là cực kỳ hiếm có. Trương Dương giao chuyện đi lại của Trần Tuyết cho nghĩa muội Tiết Vĩ Đồng của hắn an bài, Trần Tuyết dù sao cũng là sinh viên nghèo, từ kinh thành đi cần một khoản phí dụng không nhỏ. Để cô ta xuất lực chẳng lẽ còn bắt cô ta bỏ tiền.

Trở lại văn phòng trước tiên nói chuyện ngày mai mình sẽ đi cho Tần Thanh, nghe thấy Trương Dương phải đi, Tần Thanh không khỏi ngây ra một thoáng, hiện tại công tác xây dựng khu nội thành mới vừa mới bắt đầu, chính là lúc Tần Thanh nhất, hắn lại phải đi đúng lúc này, Tần Thanh cũng biết nếu không phải là đại sự quan trọng thì Trương Dương nhất định sẽ không đi. Cho nên Tần Thanh cũng không do dự, nói khẽ nói khẽ: "Đã có chuyện quan trọng thì phải đi thôi!"

Trương Dương nói: "Em không hỏi anh là chuyện gì à?"

Tần Thanh nói: "Có gì mà phải hỏi? Nếu anh có thể nói thì nhất định sẽ nói cho em biết, nếu anh không tiện nói thì em có hỏi cũng vô ích. " Trong lòng Tần Thanh cảm thấy có chút ủy khuất, trong mắt cô ta thì Trương Dương không có bất kỳ chuyện gì cần giấu cô ta cả.

Trương đại quan nhân cũng không muốn giấu, nhưng chuyện này thật sự khó nói. Nói chung không thể nói với Tần Thanh rằng, trong bụng An Ngữ Thần hiện tại đang mang đứa con của hắn, mình phải đi giúp cô ta sinh? Tần Thanh tuy rằng khoan dung, nhưng cô ta nếu biết Trương Dương và An Ngữ Thần đã có kết tinh tình yêu, bụng dạ có rộng rãi hơn nữa cũng nhất định khó mà nghĩ thông được.

Nhưng Trương Dương cũng không đành lòng lừa gạt Tần Thanh, thành thành thật thật nói: "Có nhớ chuyến đi lần trước của anh không?"

Tần Thanh gật đầu, khi đó Trương Dương còn ở Ủy ban thể dục thể thao Nam Tích đảm nhiệm chức chủ nhiệm, lúc ấy hắn và Triệu Thiên Tài, Chu Sơn Hổ cùng nhau lái xe đi để tìm kiếm có liên quan. Thông minh như cô ta hiện tại đã nghĩ tới Trương Dương lần này đi mười phần là có liên quan tới An Ngữ Thần.

Trương Dương trước tiên nói với Tần Thanh về bệnh tình của An Ngữ Thần, Trương Dương nói: "Tiểu yêu tuyên bố với bên ngoài là cô ta đi Thụy Sĩ, thật ra cô ta trong khoảng thời gian này vẫn đang chữa thương, lần trước anh đi, trùng hợp kết bạn với một vị cao tăng đắc đạo là Ân Thiện pháp sư, ông ta là người Ấn Độ, là ông ta dạy tiểu yêu minh hằng du già thuật, trì hoãn bệnh tình của cô ta, tiểu yêu ở lại, dưới sự trợ giúp của Ân Thiện pháp sư tiến hành trị liệu, bệnh tình của cô ta cũng đã được để hóa giải, nhưng vừa rồi cô ta gọi điện thoại tới đây, nói bệnh tình lại tái phát, cho nên... "

Tần Thanh nói: "Cứu người quan trọng hơn! Tiểu yêu thiện lương đơn thuần, lại là cháu gái được An lão thích nhất, An gia đối với Xuân Dương, đối với Giang Thành, thậm chí đối với toàn bộ Bình Hải đã có cống hiến cực lớn, bất kể là về công hay về tư anh đều nên đi cứu cô ta. "

Trương Dương nói: "Cho tới bây giờ anh vẫn không nắm chắc cứu được cô ta hay không. "

Tần Thanh ôn nhu nói: "Cát nhân đều có tướng, em tin tiểu yêu nhất định sẽ không có việc gì. "

"Em hiện tại đang là lúc cần dùng người, anh lựa chọn đi vào lúc này thật sự có chút không đúng với em. "

Tần Thanh nói: "Sao lại nói vậy? Anh ở lại thì cũng giúp được gì chứ? Hiện tại Thường Lăng Phong đã tới, còn có bọn Hải Tâm giúp em, nhiều trợ thủ đắc lực như vậy, có thêm anh cũng không nhiều mà không có anh thì cũng không ít. "

Trương đại quan nhân cười khổ nói: "Anh đối với em là vô vị vậy ư?"

Tần Thanh nói: "Em là đang nói với anh, anh đối với bộ chỉ huy còn lâu mới quan trọng như anh nghĩ, địa cậu không có anh thì vẫn quay thôi. " Giọng nói của cô ta thấp xuống, nói khẽ: "Nhưng em thì không thiếu anh được. Cho nên, anh nhất định phải bình an trở về, trở về sớm một chút, ở bên ngoài phải biết tự chiếu cố mình. "

Trương Dương gật đầu nói: "Em yên tâm, anh sẽ trị khỏi cho tiểu yêu, nhất định sẽ mau trở lại. "

Tần Thanh nói: "Mỗi lần anh vì chữa thương cho người khác luôn xá sinh vong tử, Trương Dương, em biết tiểu yêu đối với anh rất quan trọng, nhưng.... " Cô ta còn chưa nói hết thì trong mắt đã ngấn lệ. Trương Dương biết Tần Thanh muốn nói gì, cũng hiểu rõ cô ta vì sao cuối cùng không nói ra miệng, trịnh trọng bảo: "Tiểu Thanh, em yên tâm, anh biết bảo trọng cho mình!"

Crypto.com Exchange

Chương (1-1276)