Vay nóng Tima

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 0839

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 0839: Tên lừa đảo đáng thương
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)

Siêu sale Lazada


Hắn quay sang nói với Tống Hoài Minh: "Chú Tống, chú có đi cùng cháu đón Yên Nhiên không ạ?"

Tống Hoài Minh nói: "Tuần sau thì chú không đi được rồi, đến cuối năm rồi, công việc của tỉnh bận quá không đi được, cháu giúp chú nói với Yên Nhiên một tiếng."

Trương Dương nói: "Cô ấy cũng đã nghĩ đến chuyện này rồi, vốn dĩ ý của cô ấy là cháu cũng không cần phải qua đó nữa, đến Tết cô ấy sẽ đưa bà ngoại đến Đông Giang để thăm."

Liễu Ngọc Doanh nói: "Trương Dương, cô cháu vẫn nên đích thân đi một chuyến thì hơn, bà ngoại đã già rồi, một mình Yên Nhiên cũng không dễ chăm sóc bà."

Trương Dương cười nói: "Cô yên tâm đi, cháu đã xin phép nghỉ làm rồi, thứ sáu tuần sau cháu sẽ qua đó."

Liễu Ngọc Doanh nói: "Bên này cô sẽ chuẩn bị đầy đủ, đợi đến khi Yên Nhiên và bà ngoại đến, sẽ để họ ở đây."

Tống Hoài Minh rõ ràng hơi do dự: "Để mọi người ở trong nhà hình như không được tiện lắm mà!"

Liễu Ngọc Doanh nói: "Có gì mà không tiện chứ, đều là người một nhà cả, làm gì có chuyện để mọi người từ xa đến đây rồi lại đi ra ngoài ở chứ?"

Bà muốn để cho hai cha con Tống Hoài Minh có nhiều cơ hội tiếp xúc với nhau hơn, mặc dù hai cha con đã hòa giải, nhưng giữa họ dù sao thì nhiều năm gần đây cũng không tiếp xúc, tình cảm khá lạnh nhạt.

Tống Hoài Minh nói: "Đúng rồi, sự việc Yên Nhiên đến đừng nói ầm ỹ ra ngoài, chú không muốn gây nhiều phiền phức."

Trương Dương gật gật đầu, hắn hiểu ý của Tống Hoài Minh, nếu như để người khác biết con gái và tiền nhạc mẫu của tỉnh trưởng đến Đông Giang, nhất định sẽ có không ít người nhân cơ hội này để nịnh nọt, dù là giữa đồng nghiệp cũng không thể không đến hỏi thăm, Tống Hoài Minh không muốn người ngoài làm ảnh hưởng đến sự yên ổn trong gia đình.

Mặc dù Tống Hoài Minh là nhạc phụ tương lai của Trương Dương, nhưng y cũng là lãnh đạo của Trương Dương, dưới hai tầng uy quyền, Trương đại quan mỗi lần đi ăn cơm đều cảm thấy rất ngại ngần, nếu như không phải là Liễu Ngọc Doanh gọi hắn đến, thì hắn cũng sẽ không chủ động đến ăn cơm, so sánh ra, thì khi hắn ở trước bí thư tỉnh ủy Kiều Chấn Lương sẽ tự do hơn một chút, Trương Dương cũng nghĩ không ra lý do là ở đâu.

Đi từ nhà Tống Hoài Minh ra mới là bảy giờ tối, khi Trương Dương lái xe rời khỏi nhà Tống Hoài Minh, những nơi hắn đi qua gần như đều nghe thấy tiếng nhạc của chương trình thời sự, xem thời sự gần như đã trở thành việc làm tất yếu vào mỗi buổi tối của đại đa số các vị lãnh đạo, cùng là xem thời sự, người dân bình thường xem chỉ để biết, còn lãnh đạo lại có thể nhận ra ý đồ của lãnh đạo cấp trên qua tiết mục thời sự, và còn có thể nhận ra được sự thay đổi nhỏ bé trong tầng lớp lãnh đạo nữa.

Trương đại quan trước kia cũng từng bỏ công sức cho việc này, nhưng hắn đã phát hiện ra rất nhanh rằng, sự nỗ lực của hắn là hoàn toàn vô ích, dù là hắn cho bản thân mình lý do thế nào, vẫn không thể nhìn ra vấn đề gì từ chương trình thời sự, nếu như bắt hắn phải đưa ra lời đánh giá, thì hắn chỉ có thể nói rằng nhạt nhẽo vô vị mà thôi, có thời gian ngồi xem thời sự, thà đọc một tờ báo còn thú vị hơn.

Mỗi lần ăn cơm xong ở nhà lãnh đạo, Trương Dương luôn cảm thấy đói theo một thói quen, hắn vừa lái xe vừa nhìn hai bên đường, muốn tìm một chỗ để ăn gì đó, vừa chọn xong chỗ, dừng xe xong, đột nhiên tiếng chuông điện thoại của hắn vang lên, Trương Dương nghe điện thoại, bên kia là một âm thanh lạ hoắc: "A lô, anh là con rể của Hà Trác Thành phải không?"

Trương Dương hơi ngớ người, thái độ của đối phương không hề lương thiện chút nào hết, Trương Dương ngay lập tức nghĩ đến mấy ngày trước gặp Hà Trác Thành ở sân bay, hóa ra y vẫn ở Đông Giang chưa đi.

Trương Dương nói: "Có việc gì?"

Đối phương hừ lạnh lùng một tiếng: "Hà Trác Thành đang ở trong tay chúng tôi, nếu như muốn ông ta sống trở về thì mau lấy 1000000 ra để chuộc người."

Trương Dương vừa nghe đã tức giận: "Mẹ kiếp, điên à, Hà Trác Thành có liên quan quái gì đến tôi? Sao tôi phải lấy ra 1000000 chứ!"

"Vậy được, anh không đưa, thì tôi sẽ tìm đến con gái ông ta để đòi!"

Trương Dương nghe đối phương nói vậy, trong lòng thầm nghĩ không hay rồi, hắn thấp giọng nói: "Bắt cóc người là phạm pháp đó, người anh em, anh hãy suy nghĩ cho kỹ càng, đừng vì một chút ân thù mà cả đời bị tống vào ngục."

"Tôi không quan tâm, Hà Trác Thành lừa hết sạch tiền của tôi rồi, hôm nay nếu như anh không đưa tiền đến đây cho tôi, thì cứ đợi nhận xác của ông ta đi."

Trương Dương nói: "Muộn thế này rồi, anh bảo tôi đi đâu mà kiếm được 1000000 cho anh bây giờ?"

"Tôi không quan tâm, không thấy tiền, tôi sẽ vất ông ta vào sông Trường Giang nuôi cá!"

Trương Dương nói: "Muộn như thế này rồi, tôi thật sự không thể đào đâu ra ngần ấy tiền được!"

"Tôi cho anh thời gian một buổi tối, chín giờ sáng ngày mai, tôi sẽ gọi điện đến cho anh, nói cho anh phương thức giao dịch."

Trương Dương nói: "Anh để Hà Trác Thành nói với tôi một câu, tôi phải chắc chắn rằng ông ấy vẫn còn sống."

Đối phương yên lặng một lúc rồi nói: "Anh không có tư cách nói điều kiện với tôi!" Nói xong gã liền cụp máy.

Trương Dương thật là ngán ngẩm, tên Hà Trác Thành này thật phiền phức, từ lúc gặp phải y, tên này đã mang đến cho hắn không ít phiền toái, lần trước sự việc biển quảng cáo ở Nam Tích đè chết người còn chưa tính sổ với y, lần này thì hay rồi, lừa tiền của người ta, còn nói dối rằng là nhạc phụ của hắn, Trương Dương mặc dù ngán ngẩm, nhưng vì nể mặt Hà Hâm Nhan, cũng không thể không để ý đến y, không thể để y tự sinh tự diệt, hơn nữa, trên địa bàn Bình Hải dám bắt cóc Hà Trác Thành, còn ngang nhiên gọi điện thoại cho hắn, loại người này đúng là ăn gan hùm, dù thế nào, Trương Dương cũng phải lôi tên vô lại này ra ánh sáng.

Đặt điện thoại xuống, Trương Dương cũng chẳng nghĩ đến việc ăn uống nữa, hắn gọi điện cho Khương Lượng, Khương Lượng vừa đến trường đưa chăn cho con trai, nghe Trương Dương nói có vụ án bị bắt cóc, ngay lập tức đến gặp hắn, trong điện thoại, Trương Dương đã đưa số điện thoại vừa rồi cho Khương Lượng. Mặc dù Trương Dương không phải là cảnh sát, nhưng hắn ít nhiều cũng có một ít kinh nghiệm về chuyện này, hắn biết rằng số điện thoại này ít nhiều có ý nghĩa.

Quả nhiên không nằm ngoài dự tính của hắn, Khương Lượng rất nhanh đã điều tra ra, cuộc điện thoại này được gọi từ một bốt điện thoại công cộng từ quảng trường Cổ Lâu ở trung tâm thành phố.

Khương Lượng lái xe đến tìm Trương Dương, rồi nói: "Có chuyện gì thế?"

Trương Dương chỉ vào cửa hàng ăn bên đường: "Đi, vào đó ăn chút gì đã, tôi sắp chết đói rồi đây."

Khương Lượng cùng đi vào với Trương Dương, Trương Dương đã chọn bốn món, rồi lại gọi hai chai Giang Xuân, hắn rót đầy hai cốc thủy tinh trước mặt, rồi cụng ly với Khương Lượng, Khương Lượng muốn biết tình hình vụ án: "Nói mau lên nào, rốt cuộc là có chuyện gì?"

Trương Dương uống một hớp rượu, rồi mới nói chuyện này ra cho Khương Lượng nghe.

Khương Lượng nghe xong ngay lập tức liền ý thức được việc này có quá nhiều điểm nghi vấn, gã phân tích: "Tên bắt cóc gọi điện thoại cho anh, nhưng anh đòi nói chuyện với Hà Trác Thành lại bị hắn từ chối, điểm này hơi khó hiểu."

"Sao lại khó hiểu?"

Khương Lượng nói: "Có hai khả năng, một là Hà Trác Thành thật sự ở trong tay chúng, nhưng bị chúng bịt miệng, vì vậy không thể nói chuyện với anh, còn một khả năng nữa đó là, Hà Trác Thành không hề ở trong tay chúng, chúng nói rằng bắt cóc, chẳng qua là để dọa anh mà thôi."

Trương Dương nói: "Tôi cũng cho rằng như vậy, nếu như Hà Trác Thành thật sự ở trong tay chúng, tại sao chúng không để tôi nói chuyện với ông ấy chứ?"

Khương Lượng nói: "Anh gọi điện cho Hà Trác Thành chưa?"

Trương Dương gật đầu nói: "Gọi rồi, nhưng điện thoại tắt máy, vừa rồi tôi lại gọi điện cho Hà Hâm Nhan, và hỏi một số việc, Hà Trác Thành cũng lâu rồi không liên lạc với cô ấy."

Khương Lượng nói: "Chúng ta cứ giả sử đám người này là bắt cóc, nhưng những kẻ này bắt cóc Hà Trác Thành với động cơ gì chứ?"

Trương Dương nói: "Từ tình hình tôi biết, hình như là Hà Trác Thành đã lừa tiền của chúng."

Khương Lượng nói: "Theo những gì anh nói, thì Hà Trác Thành là một tên lừa đảo, ông ta đã lừa tiền của đám người này, nếu như thật sự rơi vào trong tay chúng, thì đám người này nhất định sẽ tìm cách đòi tiền của chúng về từ trong tay ông ta, tại sao lại phải tìm đến anh chứ? Có phải có khả năng như thế này, vì chúng không tìm thấy Hà Trác Thành, lại không đòi được số tiền đó, nên mới nghĩ ra cách này để lừa anh."

Trương Dương nói: "Mặc dù Hà Trác Thành rất đáng ghét, nhưng dù gì cũng là cha ruột của Hà Hâm Nhan, tôi không thể để mặc ông ta."

Khương Lượng uống một hớp rượu rồi nói: "Tiểu tử nhà cậu thật lắm chuyện phiền phức!"

Trương Dương nói: "Anh giúp tôi ra chủ ý đi."

Khương Lượng nói: "Họ nhất định sẽ còn liên lạc với anh nữa, thế này đi, chút nữa sẽ cài kỹ thuật theo dấu cho điện thoại của anh, ngày mai chỉ cần đám bắt cóc đó liên lạc với anh, chúng ta sẽ cố gắng xem vị trí của chúng ở đâu, rồi lôi chúng ra.

Trương Dương nói: "Mẹ kiếp, có phải anh muốn nghe lén điện thoại của tôi không."

"Tôi chẳng hứng thú gì với việc đó, nhưng với kinh nghiệm của tôi, thì việc này đến 90% là một vụ lừa, chứ không liên quan gì đến bắt cóc hết!"

Khương Lượng không hề đoán sai, sáng ngày hôm sau, cuộc điện thoại lừa đảo đó lại gọi đến, Trương đại quan lòng vòng với gã một hồi, hắn đề nghị giao dịch trực tiếp, tên bắt cóc dù gì cũng không đồng ý, chỉ kiên quyết đòi Trương Dương phải gửi tiền đến tài khoản của gã, Trương Dương lại đề nghị nói chuyện với Hà Trác Thành, đối phương cũng không đồng ý, sau khi thăm dò, Trương Dương đã đoán chắc được, Hà Trác Thành không hề nằm trong tay đối phương, còn Khương Lượng sau khi nghe điện thoại cũng đã nhanh chóng tìm ra địa điểm của đối tượng tình nghi, liền xuất binh đến bốt điện thoại công cộng ở quảng trường Cổ Lâu bắt tên hiềm nghi về.

Điều này cho tất cả mọi người ngạc nhiên là, người gọi điện thoại là một người làm ăn rất thật thà, Tào Hiểu Lương, gã kinh doanh gạch men ở thị trường trang trí Hoa Mỹ Đông Giang, tên này thấy nhiều cảnh sát bao vây mình như vậy, sợ đến độ mặt xanh lét, Khương Lượng bảo người dẫn gã đi.

Trương Dương cũng đến gặp tận mắt người đã lừa mình.

Tào Hiểu Lương thấy Khương Lượng và Trương Dương bước vào, sợ đến độ quỳ sụp xuống mặt đất, nước mắt lưng tròng: "Tôi sai rồi, tôi là nhất thời hồ đồ, các anh hãy tha cho tôi đi! Tôi thật sự không có ý định hại người, tôi chỉ là muốn đòi lại tiền của mình thôi."

Khương Lượng nhìn sang Trương Dương, gã giờ đây đã đoán được sự việc, vấn đề nằm ở Hà Trác Thành, Tào Hiểu Lương phạm tội, nhưng đồng thời cũng là một người bị hại.

Trương Dương nói: "Anh đứng lên đi rồi hẵng nói."

Tào Hiểu Lương vừa khóc, vừa bò dậy từ mặt đất, Khương Lượng bảo cảnh sát giúp gã mở còng tay. Khương Lượng đã xem về tư liệu của Tào Hiểu Lương, người này khá có tiếng trong làng trang trí, trước kia cũng chưa từng có chút lịch sử phạm tội nào. Khương Lượng xua xua tay, ngụ ý trợ thủ ghi chép đi ra ngoài, gã quyết định để mình đích thân đến làm việc này.

Sự xuất hiện của Trương Dương có nghĩa là hôm nay không chỉ là một vụ thẩm vấn bình thường, Trương Dương gật đầu với Khương Lương, ngụ ý bảo Khương Lượng thẩm vấn, hắn là một người ngoài ngành về chuyện này, nếu như nói đến cần phải có hình phạt để ép cung thì lại là chuyện khác.

Hắn quay sang nói với Tống Hoài Minh: "Chú Tống, chú có đi cùng không?"

Tống Hoài Minh nói: "Tuần sau thì không được rồi, đến cuối năm rồi, công việc của tỉnh bận quá không đi được, cháu giúp chú nói với Yên Nhiên một tiếng."

Trương Dương nói: "Cô ấy cũng đã nghĩ đến chuyện này rồi, vốn dĩ ý của cô ấy là cháu cũng không cần phải qua đó nữa, đến Tết cô ấy sẽ đưa bà ngoại đến Đông Giang để thăm."

*****

Liễu Ngọc Doanh nói: "Trương Dương, cháu vẫn nên đích thân đi một chuyến thì hơn, bà ngoại đã già rồi, một mình Yên Nhiên cũng không dễ chăm sóc."

Trương Dương cười nói: "Cô yên tâm đi, cháu đã xin phép nghỉ rồi, thứ sáu tuần sau cháu sẽ qua đó."

Liễu Ngọc Doanh nói: "Bên này cô sẽ chuẩn bị đầy đủ, đợi đến khi Yên Nhiên và bà ngoại đến, sẽ để họ ở đây."

Tống Hoài Minh rõ ràng hơi do dự: "Ở trong nhà không tiện lắm mà!"

Liễu Ngọc Doanh nói: "Có gì mà không tiện, đều là người một nhà cả, làm gì có chuyện đi ra ngoài ở chứ?"

Bà muốn để cho hai cha con Tống Hoài Minh có nhiều cơ hội tiếp xúc với nhau hơn, mặc dù hai cha con đã hòa giải, nhưng giữa họ dù sao thì nhiều năm gần đây cũng không tiếp xúc, tình cảm khá lạnh nhạt.

Tống Hoài Minh nói: "Đúng rồi, sự việc Yên Nhiên đến đừng nói ầm ỹ ra ngoài, chú không muốn gây nhiều phiền phức."

Trương Dương gật gật đầu, hắn hiểu ý của Tống Hoài Minh, nếu như để người khác biết con gái và tiền nhạc mẫu của tỉnh trưởng đến Đông Giang, nhất định sẽ có không ít người nhân cơ hội này để nịnh nọt, dù là giữa đồng nghiệp cũng không thể không đến hỏi thăm, Tống Hoài Minh không muốn người ngoài làm ảnh hưởng đến sự yên ổn trong gia đình.

Mặc dù Tống Hoài Minh là nhạc phụ tương lai của Trương Dương, nhưng y cũng là lãnh đạo của Trương Dương, dưới hai tầng uy quyền, Trương đại quan mỗi lần đi ăn cơm đều cảm thấy rất ngại ngần, nếu như không phải là Liễu Ngọc Doanh gọi hắn đến, thì hắn cũng sẽ không chủ động đến ăn cơm, so sánh ra, thì khi hắn ở trước bí thư tỉnh ủy Kiều Chấn Lương sẽ tự do hơn một chút, Trương Dương cũng nghĩ không ra lý do là ở đâu.

Đi từ nhà Tống Hoài Minh ra mới là bảy giờ tối, khi Trương Dương lái xe rời khỏi nhà Tống Hoài Minh, những nơi hắn đi qua gần như đều nghe thấy tiếng nhạc của chương trình thời sự, xem thời sự gần như đã trở thành việc làm tất yếu vào mỗi buổi tối của đại đa số các vị lãnh đạo, cùng là xem thời sự, người dân bình thường xem chỉ để biết, còn lãnh đạo lại có thể nhận ra ý đồ của lãnh đạo cấp trên qua tiết mục thời sự, và còn có thể nhận ra được sự thay đổi nhỏ bé trong tầng lớp lãnh đạo nữa.

Trương đại quan trước kia cũng từng bỏ công sức cho việc này, nhưng hắn đã phát hiện ra rất nhanh rằng, sự nỗ lực của hắn là hoàn toàn vô ích, dù là hắn cho bản thân mình lý do thế nào, vẫn không thể nhìn ra vấn đề gì từ chương trình thời sự, nếu như bắt hắn phải đưa ra lời đánh giá, thì hắn chỉ có thể nói rằng nhạt nhẽo vô vị mà thôi, có thời gian ngồi xem thời sự, thà đọc một tờ báo còn thú vị hơn.

Mỗi lần ăn cơm xong ở nhà lãnh đạo, Trương Dương luôn cảm thấy đói theo một thói quen, hắn vừa lái xe vừa nhìn hai bên đường, muốn tìm một chỗ để ăn gì đó, vừa chọn xong chỗ, dừng xe xong, đột nhiên tiếng chuông điện thoại của hắn vang lên, Trương Dương nghe điện thoại, bên kia là một âm thanh lạ hoắc: "A lô, anh là con rể của Hà Trác Thành phải không?"

Trương Dương hơi ngớ người, thái độ của đối phương không hề lương thiện chút nào hết, Trương Dương ngay lập tức nghĩ đến mấy ngày trước gặp Hà Trác Thành ở sân bay, hóa ra y vẫn ở Đông Giang chưa đi.

Trương Dương nói: "Có việc gì?"

Đối phương hừ lạnh lùng một tiếng: "Hà Trác Thành đang ở trong tay chúng tôi, nếu như muốn ông ta sống trở về thì mau lấy 1000000 ra để chuộc người."

Trương Dương vừa nghe đã tức giận: "Mẹ kiếp, điên à, Hà Trác Thành có liên quan quái gì đến tôi? Sao tôi phải lấy ra 1000000 chứ!"

"Vậy được, anh không đưa, thì tôi sẽ tìm đến con gái ông ta để đòi!"

Trương Dương nghe đối phương nói vậy, trong lòng thầm nghĩ không hay rồi, hắn thấp giọng nói: "Bắt cóc người là phạm pháp đó, người anh em, anh hãy suy nghĩ cho kỹ càng, đừng vì một chút ân thù mà cả đời bị tống vào ngục."

"Tôi không quan tâm, Hà Trác Thành lừa hết sạch tiền của tôi rồi, hôm nay nếu như anh không đưa tiền đến đây cho tôi, thì cứ đợi nhận xác của ông ta đi."

Trương Dương nói: "Muộn thế này rồi, anh bảo tôi đi đâu mà kiếm được 1000000 cho anh bây giờ?"

"Tôi không quan tâm, không thấy tiền, tôi sẽ vất ông ta vào sông Trường Giang nuôi cá!"

Trương Dương nói: "Muộn như thế này rồi, tôi thật sự không thể đào đâu ra ngần ấy tiền được!"

"Tôi cho anh thời gian một buổi tối, chín giờ sáng ngày mai, tôi sẽ gọi điện đến cho anh, nói cho anh phương thức giao dịch."

Trương Dương nói: "Anh để Hà Trác Thành nói với tôi một câu, tôi phải chắc chắn rằng ông ấy vẫn còn sống."

Đối phương yên lặng một lúc rồi nói: "Anh không có tư cách nói điều kiện với tôi!" Nói xong gã liền cụp máy.

Trương Dương thật là ngán ngẩm, tên Hà Trác Thành này thật phiền phức, từ lúc gặp phải y, tên này đã mang đến cho hắn không ít phiền toái, lần trước sự việc biển quảng cáo ở Nam Tích đè chết người còn chưa tính sổ với y, lần này thì hay rồi, lừa tiền của người ta, còn nói dối rằng là nhạc phụ của hắn, Trương Dương mặc dù ngán ngẩm, nhưng vì nể mặt Hà Hâm Nhan, cũng không thể không để ý đến y, không thể để y tự sinh tự diệt, hơn nữa, trên địa bàn Bình Hải dám bắt cóc Hà Trác Thành, còn ngang nhiên gọi điện thoại cho hắn, loại người này đúng là ăn gan hùm, dù thế nào, Trương Dương cũng phải lôi tên vô lại này ra ánh sáng.

Đặt điện thoại xuống, Trương Dương cũng chẳng nghĩ đến việc ăn uống nữa, hắn gọi điện cho Khương Lượng, Khương Lượng vừa đến trường đưa chăn cho con trai, nghe Trương Dương nói có vụ án bị bắt cóc, ngay lập tức đến gặp hắn, trong điện thoại, Trương Dương đã đưa số điện thoại vừa rồi cho Khương Lượng. Mặc dù Trương Dương không phải là cảnh sát, nhưng hắn ít nhiều cũng có một ít kinh nghiệm về chuyện này, hắn biết rằng số điện thoại này ít nhiều có ý nghĩa.

Quả nhiên không nằm ngoài dự tính của hắn, Khương Lượng rất nhanh đã điều tra ra, cuộc điện thoại này được gọi từ một bốt điện thoại công cộng từ quảng trường Cổ Lâu ở trung tâm thành phố.

Khương Lượng lái xe đến tìm Trương Dương, rồi nói: "Có chuyện gì thế?"

Trương Dương chỉ vào cửa hàng ăn bên đường: "Đi, vào đó ăn chút gì đã, tôi sắp chết đói rồi đây."

Khương Lượng cùng đi vào với Trương Dương, Trương Dương đã chọn bốn món, rồi lại gọi hai chai Giang Xuân, hắn rót đầy hai cốc thủy tinh trước mặt, rồi cụng ly với Khương Lượng, Khương Lượng muốn biết tình hình vụ án: "Nói mau lên nào, rốt cuộc là có chuyện gì?"

Trương Dương uống một hớp rượu, rồi mới nói chuyện này ra cho Khương Lượng nghe.

Khương Lượng nghe xong ngay lập tức liền ý thức được việc này có quá nhiều điểm nghi vấn, gã phân tích: "Tên bắt cóc gọi điện thoại cho anh, nhưng anh đòi nói chuyện với Hà Trác Thành lại bị hắn từ chối, điểm này hơi khó hiểu."

"Sao lại khó hiểu?"

Khương Lượng nói: "Có hai khả năng, một là Hà Trác Thành thật sự ở trong tay chúng, nhưng bị chúng bịt miệng, vì vậy không thể nói chuyện với anh, còn một khả năng nữa đó là, Hà Trác Thành không hề ở trong tay chúng, chúng nói rằng bắt cóc, chẳng qua là để dọa anh mà thôi."

Trương Dương nói: "Tôi cũng cho rằng như vậy, nếu như Hà Trác Thành thật sự ở trong tay chúng, tại sao chúng không để tôi nói chuyện với ông ấy chứ?"

Khương Lượng nói: "Anh gọi điện cho Hà Trác Thành chưa?"

Trương Dương gật đầu nói: "Gọi rồi, nhưng điện thoại tắt máy, vừa rồi tôi lại gọi điện cho Hà Hâm Nhan, và hỏi một số việc, Hà Trác Thành cũng lâu rồi không liên lạc với cô ấy."

Khương Lượng nói: "Chúng ta cứ giả sử đám người này là bắt cóc, nhưng những kẻ này bắt cóc Hà Trác Thành với động cơ gì chứ?"

Trương Dương nói: "Từ tình hình tôi biết, hình như là Hà Trác Thành đã lừa tiền của chúng."

Khương Lượng nói: "Theo những gì anh nói, thì Hà Trác Thành là một tên lừa đảo, ông ta đã lừa tiền của đám người này, nếu như thật sự rơi vào trong tay chúng, thì đám người này nhất định sẽ tìm cách đòi tiền của chúng về từ trong tay ông ta, tại sao lại phải tìm đến anh chứ? Có phải có khả năng như thế này, vì chúng không tìm thấy Hà Trác Thành, lại không đòi được số tiền đó, nên mới nghĩ ra cách này để lừa anh."

Trương Dương nói: "Mặc dù Hà Trác Thành rất đáng ghét, nhưng dù gì cũng là cha ruột của Hà Hâm Nhan, tôi không thể để mặc ông ta."

Khương Lượng uống một hớp rượu rồi nói: "Tiểu tử nhà cậu thật lắm chuyện phiền phức!"

Trương Dương nói: "Anh giúp tôi ra chủ ý đi."

Khương Lượng nói: "Họ nhất định sẽ còn liên lạc với anh nữa, thế này đi, chút nữa sẽ cài kỹ thuật theo dấu cho điện thoại của anh, ngày mai chỉ cần đám bắt cóc đó liên lạc với anh, chúng ta sẽ cố gắng xem vị trí của chúng ở đâu, rồi lôi chúng ra.

Trương Dương nói: "Mẹ kiếp, có phải anh muốn nghe lén điện thoại của tôi không."

"Tôi chẳng hứng thú gì với việc đó, nhưng với kinh nghiệm của tôi, thì việc này đến 90% là một vụ lừa, chứ không liên quan gì đến bắt cóc hết!"

Khương Lượng không hề đoán sai, sáng ngày hôm sau, cuộc điện thoại lừa đảo đó lại gọi đến, Trương đại quan lòng vòng với gã một hồi, hắn đề nghị giao dịch trực tiếp, tên bắt cóc dù gì cũng không đồng ý, chỉ kiên quyết đòi Trương Dương phải gửi tiền đến tài khoản của gã, Trương Dương lại đề nghị nói chuyện với Hà Trác Thành, đối phương cũng không đồng ý, sau khi thăm dò, Trương Dương đã đoán chắc được, Hà Trác Thành không hề nằm trong tay đối phương, còn Khương Lượng sau khi nghe điện thoại cũng đã nhanh chóng tìm ra địa điểm của đối tượng tình nghi, liền xuất binh đến bốt điện thoại công cộng ở quảng trường Cổ Lâu bắt tên hiềm nghi về.

Điều này cho tất cả mọi người ngạc nhiên là, người gọi điện thoại là một người làm ăn rất thật thà, Tào Hiểu Lương, gã kinh doanh gạch men ở thị trường trang trí Hoa Mỹ Đông Giang, tên này thấy nhiều cảnh sát bao vây mình như vậy, sợ đến độ mặt xanh lét, Khương Lượng bảo người dẫn gã đi.

Trương Dương cũng đến gặp tận mắt người đã lừa mình.

Tào Hiểu Lương thấy Khương Lượng và Trương Dương bước vào, sợ đến độ quỳ sụp xuống mặt đất, nước mắt lưng tròng: "Tôi sai rồi, tôi là nhất thời hồ đồ, các anh hãy tha cho tôi đi! Tôi thật sự không có ý định hại người, tôi chỉ là muốn đòi lại tiền của mình thôi."

Khương Lượng nhìn sang Trương Dương, gã giờ đây đã đoán được sự việc, vấn đề nằm ở Hà Trác Thành, Tào Hiểu Lương phạm tội, nhưng đồng thời cũng là một người bị hại.

Trương Dương nói: "Anh đứng lên đi rồi hẵng nói."

Tào Hiểu Lương vừa khóc, vừa bò dậy từ mặt đất, Khương Lượng bảo cảnh sát giúp gã mở còng tay. Khương Lượng đã xem về tư liệu của Tào Hiểu Lương, người này khá có tiếng trong làng trang trí, trước kia cũng chưa từng có chút lịch sử phạm tội nào. Khương Lượng xua xua tay, ngụ ý trợ thủ ghi chép đi ra ngoài, gã quyết định để mình đích thân đến làm việc này.

Sự xuất hiện của Trương Dương có nghĩa là hôm nay không chỉ là một vụ thẩm vấn bình thường, Trương Dương gật đầu với Khương Lương, ngụ ý bảo Khương Lượng thẩm vấn, hắn là một người ngoài ngành về chuyện này, nếu như nói đến cần phải có hình phạt để ép cung thì lại là chuyện khác.

Khương Lượng nói: "Tào Hiểu Lượng, sau khi anh bắt cóc Hà Trác Thành đã giấu ông ta ở đâu?"

Tào Hiểu Lương lúc này đã biết ân hận, gã kêu khổ không ngớt: "Đồng chí cảnh sát, tôi không hề bắt cóc ông ấy, nếu như tôi tìm được ông ta, thì làm sao tôi phải tìm con rể của ông ta chứ!"

Trương Dương nói: "Ai bảo với anh tôi là con rể của ông ta vậy?"

Tào Hiểu Lương nói: "Hà Trác Thành nói thế, ông ấy nói con gái của ông ta là đại minh tinh, còn anh là con rể tương lai của ông ta, tôi đã quen với Hà Trác Thành mấy năm rồi, trước đó, ông ta nói rằng muốn làm hạng mục đầu tư toàn cầu gì đó, cổ động chúng tôi cùng làm với ông ta, tôi đã thử đầu tư 100000, lãi mỗi tháng đều đến rất đúng lúc, lần này ông ta đến Đông Giang, trả hết tiền cả vốn cả lãi cho tôi, nói rằng công ty có quy định, những cổ đông nhỏ như chúng tôi không chơi được nữa"

*****

Tào Hiểu Lương dừng một lúc rồi nói: "Cũng là trách tôi tham lam, tôi thấy tiền lãi về nhanh như vậy, nên muốn tiếp tục gia nhập vào, Hà Trác Thành nói với tôi quy định của công ty, số tiền đầu tư nhỏ nhất phải là 1000000, mấy năm gần đây tôi đã tích lũy được một ít, rồi lại tìm bạn bè người thân vay một ít nữa, sau khi đủ 1000000, tôi đã đưa cho ông ta, nhưng sau khi Hà Trác Thành cầm được tiền, mấy ngày sau liền lặn mất tăm mất tích, tôi bắt đầu cảm thấy việc này kỳ lạ, sau này tôi đến hỏi thị trường của chúng tôi, mới biết rằng đã có năm người bị ông ta lừa bằng cách này rồi."

Tào Hiểu Lương vừa nói vừa khóc: "Tôi là người thê thảm nhất trong số đó, 1000000, thế là đi tong, tôi không tìm được ông ta, nghĩ lại việc ông ta nói với tôi trước đó, nên tôi mới gọi điện cho anh..." Gã nhìn Trương Dương với điệu bộ đáng thương.

Trương Dương nhìn điệu bộ đen đủi của tên này, cũng cảm thấy có chút đồng tình, nhưng nghĩ đến việc tối qua tên này gọi điện đến dọa hắn, lại cảm thấy đáng hận: "Đó là gọi điện thoại sao? Rõ ràng là uy hiếp tôi!"

Khương Lượng nói: "Tào Hiểu Lương, tôi phải nhắc nhở anh, hành vi của anh đã là hành vị phạm pháp, tội hù dọa, tội lừa đảo, mấy năm sau này anh phải ngồi trong tù rồi!"

Tào Hiểu Lương nghe thấy những lời này của Khương Lượng sợ đến độ ngồi sụp xuống đất: "Tôi không còn cách nào khác mới phải làm như thế này, người phạm tộ là Hà Trác Thành, ông ta đã lừa hết tiền tài của tôi, tôi không còn đi đâu về đâu được nữa, nếu không tôi sẽ không làm như vậy..."

Khương Lượng nói: "Hà Trác Thành lừa người khác, nhưng anh nên trình báo với cơ quan công an, chứ không phải là lợi dụng cách này để trả thù, làm như vậy không những không đòi được tiền của anh về, mà còn làm cho anh cũng bị phiền toái lây nữa."

Tào Hiểu Lương nói: "Tôi sai rồi, tôi biết tôi sai rồi, các anh hãy tha cho tôi đi, 1000000 đó tôi không cần nữa, tôi không cần nữa là được rồi chứ?"

Khương Lượng lắc đầu, bảo một cảnh sát khác giải Tào Hiểu Lương đi.

Trương Dương nói: "Anh ta liệu sẽ gặp phiền phức lắm không?"

Khương Lượng nói: "Hành vi của anh ta đã đủ để cấu thành phạm tội, chỉ cần kiện anh ta, là anh ta nhất định phải ngồi tù."

Trương Dương lắc lắc đầu nói: "Thôi, người này cũng chỉ là nhất thời hồ đồ thôi, nếu như không phải vì Hà Trác Thành lừa anh ta thê thảm đến vậy, thì anh ta cũng sẽ không nhớ đến tôi."

Khương Lượng nói: "Thật sự định thế này thôi sao?"

"Còn thế nào được nữa? Tôi chẳng lẽ phải khởi tố anh ta tống anh ta vào tù sao? Người ta mất 1000000 đã đen đủi lắm rồi, việc gì tôi phải lợi dụng cơ hội để hại thêm chứ."

Khương Lượng vỗ vỗ vai Trương Dương rồi nói: "Không ngờ anh lại có chút lòng thương yêu con người đến vậy."

Trương Dương cười, tâm trạng của hắn đã bị chuyện này làm ảnh hưởng rất lớn, sau khi rời đi, hắn ngay lập tức gọi điện cho Hà Hâm Nhan, Hà Trác Thành đã không sao, thì hắn phải nói chuyện này lại cho Hà Hâm Nhan, vì hắn sợ chuyện tương tự sẽ xảy ra với Hà Hâm Nhan, số người Hà Trác Thành đã lừa không ít, nhỡ đâu có một ai đó tìm đến Hà Hâm Nhan, cô không hiểu tình hình chắc chắn sẽ bị lừa.

Hà Hâm Nhan nghe thấy cha mình đã gây họa lớn, tức đến độ khóc thành tiếng, Trương Dương an ủi cô: "Nha đầu à, em khóc gì thế? Có phải là chuyện của em đâu chứ."

Hà Hâm Nhan tức tưởi: "Em khóc vì em cảm thấy có lỗi với anh, em lúc nào cũng gây phiền phức cho anh."

Trương Dương nói: "Thôi, anh có bị lừa đâu, anh gọi điện cho em để nhắc nhở em thôi."

Hà Hâm Nhan nói: "Em biết anh nghĩ tốt cho am, Trương Dương, về sau chuyện của ông ấy anh đừng quan tâm làm gì nữa..."

Trương Dương nghe thấy tiếng khóc của cô ấy ở đầu dây bên kia, trong lòng cảm thấy hơi hối hận, có lẽ không nên nói chuyện này cho cô ấy biết.

Hà Hâm Nhan khó khăn lắm mới khống chế được cảm xúc, liền thấp giọng nói: "Anh giúp em nói với những người đã bị lừa, em sẽ cố gắng hết sức để trả lại số tiền bị lừa cho họ."

Trương Dương nói: "Hâm Nhan, làm vậy không giải quyết được vấn đề đâu."

"Em biết, đây là việc cuối cùng em làm cho ông ấy, từ bây giờ trở đi, bất cứ việc gì của ông ấy đều không liên quan đến em!"

Thứ bảy, Vũ Ý mời Trương Dương đến ăn cơm, sau khi Trương Dương đến quán ăn, phát hiện ra rằng người được mời không chỉ có hắn, mà còn có cả Kỳ Sơn, Vũ Ý mời Kỳ Sơn đến là vì khi cô ấy bị thương, Kỳ Sơn đã đến thăm. Vũ Ý không biết rằng Kỳ Sơn đến thăm cô ấy đều là vì cảm thấy áy náy trong lòng, người đánh Vũ Ý và một người chụp ảnh khác thật ra là do Kỳ Sơn phái đi, chính gã đã làm cho giọt nước tràn ly, làm cho giới thông tin trở nên phẫn nộ, làm cho cục diện vốn không thể khống chế của Tuệ Nguyên giờ càng xấu thêm.

Vũ Ý nói: "Đã thua phải nhận, chủ nhiệm Trương có khả năng làm việc xuất chúng, kéo được cả nguồn vốn 8000000000, giành được thắng lợi trong lần này, mặc dù tôi là một phóng viên thực tập nhỏ bé, nhưng tôi cũng phải giữ lời, bữa cơm này là để giữ lời hứa của tôi."

Kỳ Sơn nói: "Rất vinh hạnh tôi cũng được đi cùng!"

Vũ Ý nói: "Anh cũng không phải là do tôi gọi đến để cùng ngồi ăn đâu, khi tôi bị thương anh có thể đến bệnh viện thăm tôi, tôi rất cảm ơn, lúc đó tôi đã muốn mời anh ăn cơm rồi, vì vậy, tôi gộp hai bữa cơm này vào làm một, chẳng còn cách nào cả, ai bảo tôi là một phóng viên thực tập, nghèo xơ xác cơ chứ."

Kỳ Sơn nói: "Để tôi trả tiền."

Trương Dương nói: "Đấy đấy đấy đấy, cô cuối cùng đã làm rung động lòng đồng tình của tổng giám đốc Kỳ rồi."

Vũ Ý nói: "Việc nào ra việc nấy, hôm nay đương nhiên là tôi mời, dù sao thì ăn cá nấu nước cũng chẳng tốn bao nhiêu tiền."

Trương Dương và Kỳ Sơn đều cười, Vũ Ý rất đơn thuần, và làm cho người khác yêu quý, trong lòng Kỳ Sơn cảm thấy rất ngại, lúc đầu nếu như không phải vì muốn làm cho Tuệ Nguyên sập tiệm, thì gã cũng không sử dụng thủ đoạn đó, giờ đây nghĩ lại thật sự là hơi bỉ ôi, mặc dù Kỳ Sơn cảm thấy ngại, nhưng gã không hề cho rằng mình đã làm sai, để đạt được mục đích của mình, cần phải sử dụng một vài thủ đoạn.

Trương Dương hơi quan tâm đến sự việc của Kỳ Phong, sau khi uống mấy cốc rượu, hắn liền nhắc đến chuyện của Kỳ Phong.

Kỳ Sơn thở dài rồi nói: "Đến tận bây giờ tôi vẫn chưa liên lạc được với nó, bên cảnh sát cũng không có thông tin gì."

Trương Dương nói: "Vì chuyện trong gỗ có tàng trữ ma túy, Thu Hà Tự cũng đã ngừng xây dựng mấy ngày nay rồi, vừa rồi mới được xây dựng lại."

Kỳ Sơn cảm thán: "Lần này là tôi đã làm liên lụy đến Thu Hà Tự."

Trương Dương cười nói: "Anh không cần đẩy hết trách nhiệm lên người mình như vậy, chẳng ai ngờ được sẽ xảy ra chuyện này."

Vũ Ý cũng rất quan tâm đến tin tức về Thu Hà Tư: "Cảnh sát vẫn chưa phá được án cơ à? Sao hiệu suất công việc lại thấp vậy nhỉ?"

Trương Dương nói: "Cô tưởng rằng phá án dễ như mời khách ăn cơm sao? Người ta đã làm việc xấu, thì sẽ không để cô phát hiện dễ như vậy."

Vũ Ý không phục nói: "Tôi cảm thấy khả năng phá án của bên cảnh sát rất thấp, cứ lấy việc của tôi ra mà nói, đã qua nhiều ngày như vậy rồi, mà vẫn chưa tìm ra hung thủ là ai!"

Trương Dương nói: "Bảo vệ của khách sạn Tuệ Nguyên cũng chỉ có mấy người, gọi từng người một đến để thẩm vấn, chẳng phải là rõ ràng rồi sao? Đúng rồi, cảnh sát có bảo cô đi nhận diện không?"

Vũ Ý nói: "Đã đi rồi, nhưng không nhận ra!"

Trương Dương nói: "Việc này khá thú vị đấy nhỉ."

Kỳ Sơn đương nhiên hiểu rằng việc này rốt cuộc là thế nào, gã cầm cốc nước ngọt trước mặt lên rồi nói: "Những việc không vui chúng ta đừng nói đến nữa, tóm lại là, chúc mừng cho phóng viên Vũ đã gặp hung hóa cát, bình an vô sự."

Trương Dương hưởng ứng theo.

Vũ Ý nói: "Giờ đây tôi bắt đầu nghi ngờ việc này có âm mưu."

"Âm mưu gì?" Trương Dương hỏi.

"Tôi đã nhận diện một cách cẩn thận những bảo vệ của khách sạn Tuệ Nguyên, trong số đó không có ai là người đã đánh tôi cả, các anh nói xem, liệu có phải có người cố ý phái người đến giả vờ là bảo vệ của khách sạn Tuệ Nguyên, đánh chúng tôi, rồi đổ tội cho khách sạn Tuệ Nguyên, từ đó làm cho Tuệ Nguyên trở thành mục tiêu của đám báo giới không?"

Kỳ Sơn cười nói: "Nghe cô nói vậy cũng rất có lý, có điều theo lô gic của cô, thì tôi có lẽ là người hiềm nghi nhất."

Vũ Ý và Trương Dương đều nhìn Kỳ Sơn với ánh mắt kỳ lạ.

Kỳ Sơn nói: "Hai người biết không? Lương Tư đã bán cổ phần trong tay cô ta cho tôi rồi, giờ đây ngoài Khang Thành, tôi là cổ đông lớn thứ hai của Tuệ Nguyên, có thể nói tôi đã được cái lợi lớn, vì vậy tôi có hiềm nghi lớn nhất."

Trương Dương cười nói: "Anh nói như vậy, làm cho tôi cũng cảm thấy nghi ngờ, sự việc có phải là do anh làm không?"

Trương đại quan trong lòng đã chắc chắn đến 8, 9 phần, việc này xem ra thật sự có liên quan đến Kỳ sơn, giờ đây gã nói vậy, chỉ là muốn xóa bỏ hiềm nghi mà thôi.

Có điều cô gái đơn giản như Vũ Ý lại tin rồi, cô cười nói: "Không thể nào, tổng giám đốc Kỳ tốt như vậy, không thể là anh."

Sau bữa tối hôm đó, Kỳ Sơn và Trương Dương cùng đưa Vũ Ý về chỗ ở của cô ấy, khi trong xe chỉ còn Kỳ Sơn và Trương Dương, Kỳ Sơn thấp giọng nói: "Tôi chưa nói ra, thật ra việc của mấy người Vũ Ý là do tôi làm."

Trương Dương không cảm thấy bất ngờ, hắn cười nói: "Tôi đã đoán được rồi, có điều không ngờ rằng anh sẽ thừa nhận trước mặt tôi."

Kỳ Sơn nói: "Việc này vốn đã chẳng giấu được anh, lúc đó tình hình đã rất khó xử, tôi chỉ có thể dùng biện pháp này mới có thể để dư luận nghiêng về phía chúng ta."

Trương Dương thở dài nói: "Những người làm ăn các anh làm gì cũng chỉ là để lấy lợi ích thôi."

Mặc dù hắn không tán đồng cách làm của Kỳ Sơn, nhưng hắn không thể không thừa nhận, với tình hình lúc đó, Kỳ Sơn dùng cách này quả thật là rất có ích.

Kỳ Sơn nói: "Giờ đây tôi bắt đầu tin vào trên đời này có cái gọi là báo ứng rồi, tôi lợi dụng thủ đoạn để đối phó với khách sạn Tuệ Nguyên, để ép Lương Tư đưa ra cổ phần của cô ta, nhưng ngay lập tức sau đó, em trai tôi lại xảy ra chuyện."

Trương Dương nói: "Anh nghi ngờ rằng Lương Tư hại anh ta ư?"

Kỳ Sơn lắc đầu nói: "Tôi không biết, giờ đây việc duy nhất có thể làm là xem bên cảnh sát điều tra rồi, từ sau khi sự việc xảy ra, Kỳ Phong chỉ gọi cho tôi một cuộc điện thoại, đến giờ tôi vẫn chưa liên lạc được với nó."

Trương Dương nói: "Yên tâm đi, tôi pháp thuật của chúng ta rất công bằng, nếu như việc đó thật sự không phải anh ta làm, thì sớm muộn gì cũng điều tra rõ ràng ra được thôi."

Kỳ Sơn cười nói: "Tôi chỉ hi vọng nó được bình an là được rồi!"

Kỳ Sơn đưa Trương Dương về đến cửa của bộ chỉ huy khu đô thị mới, nhìn Trương Dương bước gần đến chiếc cửa, gã thấp giọng thở dài một hơi, quay xe, nhưng không về ngay, mà dừng lại ở bên bờ đê Thanh Long Đàm.

Ánh trăng như sương làm cho khung cảnh xung quanh như phủ một màn trắng bạch, Kỳ Sơn đứng dưới ánh trăng, nhìn mặt hồ gợn sóng, nhặt một hòn đá từ dưới dất ném xuống mặt hồ, gần như cùng lúc đó, điện thoại của gã vang lên, Kỳ Sơn móc điện thoại ra, số này của gã rất ít người biết.

Trong điện thoại là tiếng của Bàng Thanh Sơn: "Ông chủ, tôi tìm được cậu ấy rồi!"

Kỳ Sơn rất vui mừng: "Nó có sao không?"

"Không sao, rất khỏe, chỉ là sợ thôi! Có hai người muốn đối phó với cậu ấy, đã bị tôi giải quyết rồi!" Ngữ khí của Bàng Thanh Sơn rất bình thản, nói về việc giết hai người giống như đang nói chuyện phiếm vậy.

Kỳ Sơn nói: "Để nó nói chuyện với tôi."

Không lâu sau, đầu dây bên kia vang lên giọng run rẩy của Kỳ Phong: "Anh..." Gã tưởng rằng lần này nhất định sẽ bị mắng, từ nhỏ đến lớn, gã luôn làm cho anh trai lo lắng cho mình.

Nhưng thái độ của Kỳ Sơn lại ôn hòa một cách bất ngờ: "Tiểu Phong, em không sao chứ?"

"Không sao, em rất khỏe..." Không hiểu tại sao, âm thanh của Kỳ Phong như nghẹn cứng lại.

*****

Kỳ Phong nói: "Anh ơi, em thật sự không làm chuyện đó! Đám gỗ đó không liên quan gì đến em, là người khác dùng tên của em để phát hàng, họ đã đánh cắp chứng minh thư của em!"

Kỳ Sơn nói: "Sự việc đã qua rồi, em không cần phải sợ! Tiểu Phong, em nghe anh nói, em nhất định phải rời đi, không được rơi vào trong tay công an!" Kỳ Sơn hiểu rất rõ về tính cách của em trai mình, mặc dù việc có giấu thuốc phiện trong gỗ không liên quan gì đến gã, nhưng gã cũng chẳng phải là người sạch sẽ gì, nhỡ đâu Kỳ Phong rơi vào tay của cảnh sát, thì dù có thể chứng minh không liên quan đến việc này, cũng khó nói rằng những việc khác không bị phát hiện ra.

Kỳ Sơn sau khi suy nghĩ về nhiều mặt, chỉ có thể lựa chọn để cho em mình rời đi.

Kỳ Phong nói: "Anh, em không đi đâu, em đi rồi, có lẽ chẳng bao giờ về được nữa."

Kỳ Sơn nói: "Tiểu Phong, em nghe anh nói, chỉ cần em tránh được đợt giông tố lần này, đợi phiền phức qua rồi, anh nhất định sẽ sắp xếp để em quay về."

"Thật sao?"

Kỳ Sơn nói: "Anh đã lừa em bao giờ chưa? Anh sẽ bảo Lão Bàng đi theo em, để tiện liên lạc."

"Anh, anh bảo em đi đâu bây giờ?"

"Hai người đến tìm Kim tiên sinh, ông ấy sẽ sắp xếp!"

"Anh, anh cũng phải cẩn thận đấy!"

Kỳ Sơn cười nói: "Em không cần phải lo cho anh, anh định rút tay về rồi!"

Trương Dương đã đến Bắc Nguyên trước một ngày, suy nghĩ đến việc lần này phải đưa Magaret về, Trương đại quan đã tìm Viên Ba mượn chiếc xe Hummer của gã.

Từ sau khi Sở Trấn Nam qua đời, Magaret đã ở lại hồ Mộng Tiên, mỗi ngày bà dành đa số thời gian để ở trước cây ngân hạnh có chôn hài cốt của Sở Trấn Nam, Lâm Tú đã tìm hai bảo mẫu ở nơi đó đến phụ trách việc ăn uống ngủ nghỉ của bà.

Mặc dù cách lần gặp mặt trước không lâu, nhưng Magaret đã già đi rất nhiều, Trương Dương nhìn vị lão thái thái đáng kính này bước về phía mình, trong lòng cảm thấy buồn bã, người có kiên cường đến mấy cũng không thể đấu tranh được với số mệnh. Sở Trấn Nam và Magaret là hai người yêu nhau đã trải qua nhiều trắc trở, trải qua khói lửa chiến tranh, trải qua mười năm bạo loạn, họ vẫn kiên trì ở lại bên cạnh nhau, nhưng cuối cùng vẫn không trải qua được cái chết, giờ đây đã mỗi người một nơi.

Magaret mỉm cười nhìn Trương Dương: "Trương Dương, cậu đến sớm vậy à!"

Trương Dương cười nói: "Cháu nhớ bà rồi, nên lần này cháu chỉ mong đến sớm để thăm bà."

Magaret cười nói: "Chỉ biết nói dối thôi, người cậu nhớ không phải là tôi mà là Yên Nhiên!"

Trương Dương bước đến nắm tay bà lão rồi nói: "Bà ngoại, bà gầy đi rồi!"

Magaret nói: "Có nghìn vàng cũng khó mua cái gầy của tuổi già, giờ đây cơ thể tôi không biết đã khỏe hơn bao nhiêu rồi."

Bà nắm lấy tay Trương Dương, bước về phía cây ngân hạnh, nhìn cây ngân hạnh, nở ra một nụ cười, lần đầu tiên Trương Dương phát hiện ra nụ cười của một người già cũng có sức hấp dẫn đến vậy, cũng đẹp đẽ đến vậy.

Magaret nhẹ nhàng nói: "Ông ơi, Trương Dương đến thăm ông này!"

Trương Dương quỳ gối trước cây ngân hạnh, cung kính dập đầu ba cái. Trương Dương rất kính trọng Sở Trấn Nam, không thể giữ được tính mạng của ông là điều tiếc nuối trong lòng hắn.

Magaret nhẹ nhàng ho một tiếng, Trương Dương hơi căng thẳng: "Bà ngoại, bà không sao chứ?"

Magaret lắc lắc đầu, Trương Dương đứng dậy chẩn mạch cho bà ấy, từ mạch tượng của Magaret, cơ thể của bà cụ có lẽ không vấn đề gì, Trương Dương lúc này mới yên tâm

Magaret nói: "Chẳng ai có thể thoát được bốn chữ sinh lão bệnh tử, dù là cậu có khỏe thế nào đi chăng nữa, cuộc đời này của tôi đã chẳng còn gì tiếc nuối nữa rồi."

Trương Dương mỉm cười nói: "Chẳng phải bà muốn nhìn thấy cháu và Yên Nhiên kết hôn sinh con đẻ cái sao?"

Magaret gật đầu nói: "Trong lòng tôi luôn canh cánh chuyện này, lần này Yên Nhiên về, hai đứa phải định ngày đi, nếu như kéo quá lâu, tôi lo là thật sự không đợi được nữa."

Trương Dương cười nói: "Bà yên tâm đi ạ, với cơ thể này của bà, nhất định sẽ đợi được đến lúc ôm chắt."

Lúc này lại có người khách đến, vì ngày mai Yên Nhiên đã đến Bắc Nguyên, vì vậy vợ chồng Lâm Tú và Tạ Quốc Trung cũng đến từ thành phố Hình Sơn. Con trai của họ là Tạ Hiểu Quân cũng đến cùng, Trương Dương đã mấy năm rồi không gặp Tạ Hiểu Quân, lúc đầu khi hắn còn ở Hình sơn đã gặp mặt cậu ta, Tạ Hiểu Quân năm nay đã 19 tuổi, vì thích bóng đá, mà lại có thiên phú về mặt này, nên sau khi tốt nghiệp cấp ba đã không tiếp tục lên đại học nữa, giờ đây đã đá đến mức tiền vệ ở trong đội bóng của Bắc Nguyên, giờ đây Tạ Hiểu Quân không còn là đứa trẻ bẽn lẽn như xưa nữa, cao 1m85, vừa đen vừa to con, trông còn to hơn cả Trương Dương, Trương đại quan không nhận được ra cậu ta ngay.

Tạ Hiểu Quân nhìn thấy Trương Dương, liền mở miệng gọi: "Sư phụ!"

Trương Dương cười ha ha nói: "Tôi không phải là sư phụ của cậu, ăn gì mà lớn thế này? Sao lại cao thế?" Trương đại quan giơ tay ra sờ sờ vào đầu của Tạ Hiểu Quân.

Tạ Quốc Trung nói: "Chỉ được cái cao kều thôi, chẳng được gì đâu."

Lâm Tú lườm sang chồng, cảm thấy gã không nên nói về con trai như vậy trước mặt người ngoài, Tạ Quốc Trung thật lòng muốn con mình học thành tài, gã cho rằng đá bóng không phải là chính lộ, đặc biệt là đá trong nước, càng chẳng có chút tiền đồ gì.

Magaret nói với Tạ Quốc Trung: "Con ấy à, hơi tí là lại mắng con trai, Hiểu Quân chỉ là một thằng bé thôi mà, nếu như suy nghĩ nhiều như con, thì về sau sẽ bị nó dỗ dành đến chết thôi."

Tạ Hiểu Quân cười hà hà, Tạ Quốc Trung dẫn người nhà đến bái trước cây ngân hạnh, sau đó cùng Magaret đến biệt thự.

Bảo mẫu đã chuẩn bị xong cơm canh rồi, ở đây đã lâu lắm không náo nhiệt như vậy, Magaret vui vẻ uống một chút rượu vang, nói về chuyện thú vị giữa bà và Sở Trấn Nam, làm cho mọi người rất vui vẻ.

Nhưng sức của bà lão không thể bằng được trước kia nữa, tám giờ tối đã về phòng đi ngủ.

Tạ Hiểu Quân vốn muốn cùng Trương Dương học chút võ thuật, nhưng Tạ Quốc Trung bảo cậu ta mau đi ngủ, mặc dù Tạ Hiểu Quân to con như vậy, nhưng tính tình vẫn như một đứa trẻ, khá sợ cha mình, nên vội vàng về phòng ngủ.

Hai vợ chồng Tạ Quốc Trung cùng Trương Dương ngồi trước lò lửa ở phòng khách nói chuyện.

Chủ đề của họ đương nhiên là về Sở Yên Nhiên, Lâm Tú nói: "Sáng mai Yên Nhiên sẽ đến sân bay Tịnh An rồi."

Trương Dương gật đầu nói: "Lúc này cô ấy đang ở trên máy bay."

Lâm Tú nói: "Trương Dương, lần này Yên Nhiên về rồi, đừng để cô ấy đi nữa, tuổi của hai người cũng đã không nhỏ rồi, phải nghĩ đến chuyện hôn nhân đại sự đi thôi."

Trương Dương cười hì hì.

Tạ Quốc Trung nói: "Phụ nữ các em thích nói đến chuyện lấy chồng đẻ con, Trương Dương và Yên Nhiên đều có sự nghiệp của mình, người trẻ tuổi đương nhiên phải lấy sự nghiệp làm trọng rồi, việc kết hôn họ đương nhiên sẽ tự biết nghĩ đến."

Lâm Tú nói: "Cái gì mà phụ nữ thích nói đến những chuyện này chứ? Ai mà chẳng đến lúc không tránh được việc này, con người rồi cũng phải có một mái ấm, hơn nữa bà ngày càng lớn tuổi rồi, cơ thể cũng không được như trước kia nữa, hai người không biết tâm nguyện lớn nhất của bà bây giờ là gì sao?"

Trương Dương không nói gì, hắn biết rằng Lâm Tú muốn nói gì.

Lâm Tú nhìn sang Trương Dương, vẫn nói ra câu này: "Bà mong nhất chính là nhìn thấy cậu và Yên Nhiên kết hôn khi bà còn sống, trên thế giới này, người bà yêu nhất chính là Yên Nhiên, người bà lo lắng nhất cũng là Yên Nhiên, mặc dù giờ đây Yên Nhiên đã hòa hợp với cha, nhưng Tống Hoài Minh có gia đình của riêng mình, và cũng đã có con của Liễu Ngọc Doanh, không thể nào toàn tâm toàn ý yêu thương Yên Nhiên."

Tạ Quốc Trung nói: "Xem em nói năng kiểu gì kìa, con nào mà chẳng là máu thịt của mình, anh thấy tỉnh trưởng Tống đối xử với Yên Nhiên và em trai của nó cũng như nhau cả thôi."

Lâm Tú nói: "Hôm nay sao anh cứ phải nói lại em thế, em nói gì là anh phản bác lại điều đó, anh đi ra chỗ khác đi, em và Trương Dương nói chuyện tử tế."

Mặc dù Tạ Quốc Trung là cục trưởng cục công an thành phố Hình Sơn, nhưng trong nhà lại là một người sợ vợ, bình thường Lâm Tú ở ngoài rất nể mặt gã, nhưng hôm nay Tạ Quốc Trung lại cứ hát ngược điệu với cô ta, làm cho cô ta cuối cùng không thể nào nén giận được nữa.

Tạ Quốc Trung cười nói: "Được, anh không nói gì nữa, không nói gì nữa là được rồi chứ gì!"

Trương Dương nói: "Dì Lâm à, việc này cháu sẽ suy nghĩ, sức khỏe của bà ngoại thật sự không bằng trước kia nữa, cháu cũng chuẩn bị nhanh chóng tổ chức đám cưới với Yên Nhiên, nhưng dù sao thì việc kết hôn cũng không phải một mình cháu quyết định được, phải đợi Yên Nhiên về đã rồi hẵng hay."

Lâm Tú nói: "Cậu suy nghĩ được vậy là tốt rồi!"

Từ lời này có thể thấy rằng Lâm Tú vẫn không yên tâm lắm với Trương Dương, gia đình Tạ Quốc Trung có quan hệ thân thiết với Sở gia, có thể nói rằng, hai vợ chồng Tạ Quốc Trung và Lâm Tú coi hai vợ chồng Sở Trấn Nam như cha mẹ ruột của mình vậy, vì vậy đương nhiên rất yêu thích Sở Yên Nhiên.

Lâm Tú nói xong câu này, liền đứng dậy đi lên trên lầu.

Phòng khách chỉ còn lại Tạ Quốc Trung và Trương Dương, mặc dù họ quen nhau đã lâu, nhưng việc giao lưu giữa hai người không nhiều, Tạ Quốc Trung cười nói: "Cháu đừng trách dì Lâm của cháu lắm lời, cô ấy coi Yên Nhiên như con gái ruột của mình."

Trương Dương cười nói: "Cháu biết mà, Yên Nhiên có mọi người quan tâm đến cô ấy như vậy, cháu rất vui mừng.

Tạ Quốc Trung nói chuyện mấy câu với Trương Dương rồi cũng đi mất, gã vừa đi không lâu, Tạ Hiểu Quân đã từ phòng mình chạy xuống, đến bên cạnh Trương Dương, cười nói: "Sư phụ, con mời sư phụ đi ăn cá nướng!"

Trương Dương cười nói: "Trên hòn đảo này chỗ nào có cá nướng cơ chứ!"

Tạ Hiểu Quân kéo tay của Trương Dương: "Đi, sư phụ đi rồi sẽ biết!"

Tạ Hiểu Quân dẫn Trương Dương đến bên bờ bồ, hóa ra buổi chiều cậu ta đã giành thời gian để câu cá, và giá nướng cũng đã chuẩn bị ở bên bờ hồ rồi, Trương Dương nghe hai vợ chồng Tạ Quốc Trung nói một thôi một hồi, cũng cảm thấy rất chán nản, may mà lúc này có thể ra ngoài hít thở một chút.

Tạ Hiểu Quân nhanh chóng nhóm tham, rồi lấy bia từ một bên ra như làm ảo thuật vậy. Cậu ta lắc lắc chai bia trước mặt Trương Dương: "Có rượu có thịt, chỉ thiếu chút âm nhạc nữa thôi."

Trương Dương cười nói: "Âm nhạc thì thôi đi, nhỡ đâu cha cậu thức giấc, có lẽ vác gậy tìm đến mất."

Tạ Hiểu Quân lè lè lưỡi, đặt cá đã ướp xong lên trên vỉ nướng. Rồi đưa một chai rượu cho Trương Dương, Trương Dương lắc lắc đầu nói: "Trời lạnh, kiếm chút rượu trắng đi!"

Tạ Hiểu Quân cười nói: "Đã chuẩn bị xong rồi!" Cậu ta lấy ra một chai Ngũ Lương Dịch từ trong bãi cỏ: "Vừa rồi lấy từ trong tủ rượu trong bếp ra đó, dù sao thì cũng chẳng có ai uống!"

Trương Dương nhận lấy chai rượu, vặn bình rượu uống một hớp, để cho nhiệt độ của rượu làm cho phần bụng hắn ấm lên. Nhắc gắp một viên lạc bỏ vào miệng, cảm thấy rất thoải mái.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-1276)