Truyện ngôn tình hay

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 0840

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 0840: Mong con trưởng thành
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Tạ Hiểu Quân nói: "Sư phụ! Con mời sư phụ một ly!" rồi cầm cốc bia đi đến.

Trương Dương nói: "Đừng thế, tôi chưa từng nhận cậu làm đồ đệ, hơn nữa, tôi chỉ lớn hơn cậu mấy tuổi, cậu không sợ làm thế tôi già đi à?"

Tạ Hiểu Quân nói: "Mặc dù sư phụ chưa từng chính thức nhận con làm đồ đệ, nhưng trước đó đã từng dạy con một ít quyền pháp, cũng có nghĩa là, mặc dù hai người chúng ta không có cái danh là sư đồ, nhưng thực sự là sư đồ, sư phụ có thể không coi con là đồ đệ, nhưng đời này kiếp này con coi sư phụ là sư phụ của con, có một câu nói thế nào ấy nhỉ, nhất tự vi sư bán tự vi sư, trong lòng con, địa vị của sư phụ cũng như cha con vậy."

Trương đại quan không thể ngờ rằng miệng lưỡi của Tạ Hiểu Quân lại lanh lợi vậy, liền cười nói: "Đừng nói như vậy, tôi chịu không nổi đâu, cậu gọi Yên Nhiên là chị, thì gọi tôi một tiếng anh là được rồi."

Tạ Hiểu Quân đưa một con cá đã nướng xong cho Trương Dương, Trương Dương cắn một miếng, mùi vị khá ngon: "Hiểu Quân à, được lắm, nướng cá rất ngon!"

Tạ Hiểu Quân nói: "Gần đây đa số thời gian con đều phải tập luyện, bình thường ngoài việc đá bóng là ăn uống, con thích ăn nên chẳng còn cách nào khác."

Trương Dương nói: "Nghe nói cậu đã vào đội tuyển tỉnh Bắc Nguyên rồi?"

Tạ Hiểu Quân gật gật đầu rồi nói: "Nói thì là tiền vệ, nhưng hiện tại vẫn chưa phải là chủ lực, cơ hội được lên sân đá không nhiều. Huấn luyện viên cũng không thích những người như con, cho rằng tố chất cơ thể của con hơi kém."

Trương Dương uống một ngụm rượu, nhìn Tạ Hiểu Quân, tiểu tử này trông cao lớn, xem ra tố chất cơ thể được mà.

Tạ Hiểu Quân dường như biết được suy nghĩ của Trương Dương, cậu ta thở dài nói: "Sư phụ, sức con không bền, hai hiệp đấu công lại là một tiếng rưỡi, lắm khi nếu đá thêm còn phải kéo dài hơn nữa, con đấu cự ly ngắn còn được, nhưng nếu đá xa, thì không thể nào có thể lực sung mãn, giờ đây trong đội hầu như đều không đánh giá cao con, cả ngày cha con đều nói đứng đá nữa, muốn gọi con về học đại học."

Trương Dương giơ tay sờ vào mạch của Tạ Hiểu Quân, phát hiện ra rằng cơ thể của tiểu tử này không có gì cả, Trương Dương nói: "Sức bền không được là do cậu không biết phân phối thể lực, cùng là một thế lực như vậy, người biết phân phối thể lực sẽ có thể làm được đến độ cả trận đấu đều đầy sức lực, có người thì lại tiêu hao gần hết thể lực từ ngay lúc đầu, gây ra nửa trận đấu sau sẽ mất sức."

Tạ Hiểu Quân nói: "Con cũng biết nhược điểm của con, huấn luyện viên cũng đã nói với con về nhược điểm này và tiến hành huấn luyện, nhưng không được mấy kết quả."

Trương Dương thầm nói, đám huấn luyện viên đó thì hiểu cái gì? Muốn giải quyết dứt điểm vấn đề này, thì phải học cách hô hấp, làm thế nào để giảm bớt mệt mỏi, phục hồi thể lực trong khi vận động, đây là thế mạnh của hắn. Từ khi Trương Dương tu luyện đại thừa quyết, Trương Dương đã bỏ qua tất cả những cách hô hấp khác. Tạ Hiểu Quân đã gọi hắn là sư phụ ngọt ngào như vậy, thì Trương đại quan cũng chẳng mặt mũi nào để cậu ta phải gọi không, dạy cho cậu ta một cách hô hấp đơn giản thực dụng vậy, khả năng nhận thức của Tạ Hiểu Quân quả thức hơi kém, một cách hô hấp đơn giản như vậy, Trương Dương phải dạy cậu ta đến tận hai tiếng đồng hồ, một chai Ngũ Lương Dịch xuống ruột, rồi lại uống sáu chai bia nữa, tiểu tử này mới nắm được, nếu không phải vì nể mặt tiểu tử này tôn kính hắn như vậy, Trương đại quan đã sớm bắt đầu mắng rồi.

Trương đại quan phát hiện ra rằng hắn dạy nữ đệ tử giỏi hơn, dạy đến đệ tử nam, thật sự chẳng có cách nào, Trương đại quan rất ít khi tìm nguyên nhân trên bản thân mình, hắn cho rằng, là do Tạ Hiểu Quân quá ngốc, tiểu tử này chẳng có năng khiếp về võ công chút nào hết. May mà hắn chưa nhận cậu ta làm đồ đệ, nếu không, ngộ tính tên này kém như vậy, nếu trở thành đồ đệ của hắn thật, thì mất hết cả mặt hắn mất.

Đến cuối cùng, chính Tạ Hiểu Quân đã cảm thấy ngại, học lâu như vậy mà vẫn chưa thể nắm vững cách hô hấp mà Trương Dương truyền cho, cậu ta ngại ngần nói: "Sư phụ, hay là sư phụ về nghỉ trước đi, rồi tự con nghiên cứu."

Trương Dương nói: "Đừng gọi tôi là sư phụ chứ, tôi sợ nhất là người khác gọi tôi như vậy đó, để cho cha mẹ cậu nghe thấy cũng không hay, người ta còn tưởng tôi dạy học cái gì vớ vẩn. Tự cậu luyện nhé, tôi đi ngủ đây!" Trương đại quan nói xong liền đi mất.

Mặc dù ngộ tính của Tạ Hiểu Quân rất kém, nhưng tiểu tử này rất chăm chí, nửa đêm khi Trương đại quan tỉnh dậy, từ cửa sổ nhìn xuống, thì thấy Tạ Hiểu Quân vẫn đứng ở chỗ cũ, khổ luyện theo những động tác mà hắn dạy, trong lòng hắn chợt cảm thấy thích tiểu tử này, ngốc một chút đấy, nhưng rất chăm chỉ, chỉ cần chăm chỉ là có ngày mài sắt nên kim, nếu như có thể giữ vững thái độ chăm chỉ này, thì có lẽ sẽ hoàn thành được công phu hô hấp mà hắn dạy cho.

Sáng ngày hôm sau, khi tất cả mọi người đi sân bay đón Sở Yên Nhiên, thì lại không nhìn thấy Tạ Hiểu Quân đâu cả, tiểu tử này đã khổ sở thức trắng một đêm để luyện tập, đáng tiếc tiến triển không lớ, tinh thần không chịu được nữa, giờ đây đang nằm ở trong phòng để ngủ bù.

Tạ Quốc Trung chịu không nổi lại mắng mấy câu, vốn chuẩn bị đến phòng tóm cổ con trai dậy, nhưng bị Magaret chặn lại.

Trương đại quan cũng không ngờ, cùng với việc Sở Yên Nhiên ngày càng đến gần, lòng hắn lại ngày càng căng thẳng hơn, nhìn bà cụ Magaret đầu tóc bạc phơ ở bên cạnh, nghĩ đến những lời tối qua mọi người nói với hắn, Trương Dương ý thức được mình đã đến lúc phải suy nghĩ về chuyện hôn nhân rồi.

Đầu óc Trương Dương rối tung cào cào, hắn hiểu nên làm thế nào, nhưng hắn suy nghĩ quá nhiều vấn đề, rất nhiều mặt hắn phải suy tính đến, tận khi đến sân bay, tư duy của hắn vẫn còn hỗn loạn, đến sân bay, tổng tư lệnh phân khu Tịnh An Hồng Trường Vũ đã đến trước họ rồi, đang chuẩn bị đón Sở Yên Nhiên về.

Mười một giờ sáng, chuyến bay trên đó có Sở Yên Nhiên đã đến sân bay Bắc Nguyên, khi Sở Yên Nhiên đẩy hành lý rời khỏi sân bay, Magaret ngay lập tức như được trẻ lại, bà gọi tên của Yên Nhiên, giơ hai tay ra nghênh đón, Sở Yên Nhiên gọi một câu bà ngoại, rồi chạy đến ôm chặt Magaret vào lòng. Hai bà cháu đã lâu không gặp, Magaret nắm chặt tay Sở Yên Nhiên một lúc lâu không rời, Sở Yên Nhiên lại chào Lâm Tú, Tạ Quốc Trung, Hồng Trường Vũ, khi tìm đến Trương Dương, phát hiện ra tên này đã cầm hành lý đứng đằng sau cô rồi.

Sở Yên Nhiên nói: "Anh làm gì vậy? Anh trốn ở đằng sau em làm gì?"

Trương đại quan nói rất hùng hồn: "Anh đã chuẩn bị kỹ càng rồi, làm người đàn ông đằng sau em."

Một câu nói làm cho mọi người đều cười rộ lên.

Sở Yên Nhiên hơi đỏ mặt, mặc dù trong lòng cô rất nhớ Trương Dương, nhưng trước mặt nhiều người như thế này, nên cũng không thể nào thể hiện ra, Trương Dương cũng như vậy, có nhớ lắm cũng phải chịu đựng.

Magaret giơ tay đập vào tay Trương Dương: "Này! Tiểu tử kia, vợ chưa cưới của cậu đến rồi, mà cậu hoan nghênh cô ấy vậy sao? Chẳng thể hiện chút nào cả!"

Trương đại quan đặt hành lí xuống: "Bà ngoại ơi! Có cái đánh này của bà làm điểm tựa, cháu đã đủ dũng khí rồi!" Tên này xông lên như hổ đói, trước mặt nhiều người như vậy mà ôm Sở Yên Nhiên lên, quay một vòng ba trăm sáu mươi độ. Sở Yên Nhiên vừa cười vừa đập đập vào vai hắn, mọi người đều lớn tiếng hoan hô, trên sân bay không thiếu những cảnh thế này, nhưng một đôi tình nhân thế này vẫn hấp dẫn ánh nhìn của nhiều người.

Trương đại quan để Sở Yên Nhiên xuống, rồi lấy hết can đảm, hôn lên môi cô.

Lâm Tú thấy cảnh này cảm thấy mặt hơi đỏ, thầm quay sang liếc chồng.

Magaret vừa cười vừa vỗ tay.

Sở Yên Nhiên ôm lấy cổ Trương Dương, trán hai người chạm vào nhau, Sở Yên Nhiên đỏ mặt nói: "Anh vẫn thích biểu diễn vậy nhỉ!"

Trương đại quan nói: "Vốn dĩ không muốn biểu diễn đâu, nhưng tại vì bà cứ cổ vũ mãi."

Magaret cười nói: "Tiểu tử thối, đã được lợi từ Sở Yên Nhiên, còn đẩy trách nhiệm lên đầu ta nữa à, được rồi, mau về nhà đi!"

Trương Dương nắm lấy tay Sở Yên Nhiên rồi nói: "Về nhà thôi!"

Buổi trưa ngày hôm đó, mọi người đã tổ chức một bữa tiệc nho nhỏ mừng Sở Yên Nhiên trở lại, Magaret vô cùng vui vẻ, khi âm nhạc vang lên, bà đã nhảy một điệu cùng với Trương Dương, nhìn thấy điệu bộ thanh xuân phơi phới của bà cụ, Sở Yên Nhiên nắm lấy tay Lâm Tú, cười đến độ nước mắt trào cả ra, Lâm Tú nói: "Yên Nhiên, cháu chính là linh đơn thần dược của bà ngoại đấy, cháu vừa về, mà bà đã trẻ ra đến hai mươi tuổi."

Sở Yên Nhiên gật đầu nói: "Lần này quay về, cháu sẽ chăm sóc bà cẩn thận!"

Tạ Hiểu Quân ngủ một mạch đến giờ mới tỉnh dậy, đến nơi tìm đồ ăn, bị Tạ Quốc Trung nhìn thấy, liền véo lấy tai rồi nói: "Tiểu tử khốn, con đi đâu rồi hả?"

Tạ HIểu Quân vừa xin lỗi vừa bỏ miếng bánh ga tô vào miệng, không cẩn thận bị nghẹn, giơ tay ra lấy đồ uống.

Sở Yên Nhiên cười bước đến: "Hiểu Quân, em đã cao thế này rồi!"

Tạ Hiểu Quân đỏ mặt nói: "Chị Yên Nhiên!"

Tạ Quốc Trung giờ mới buông tay ra, tức đến độ mắng thêm một câu: "Tiểu tử thối, dám ngủ đến tận giờ."

Hồng Trường Vũ cười hà hà bước đến trước mặt họ: "Quốc Trung, anh đừng khắt khe với Hiểu Quân quá, giờ đây Hiểu Quân đã là minh tinh của đội bóng Bắc Nguyên chúng ta rồi."

Tạ Quốc Trung không hề nể mặt con trai: "Cái gì mà minh tinh? Minh tinh dự bị à?"

Tạ Hiểu Quân đỏ mặt đến cực độ, Sở Yên Nhiên giúp cậu ta giải vây: "Chú Tạ à, Hiểu Quân mới 19 tuổi, chú cũng mong con thành tài quá, cứ tập luyện hai năm nữa, nhất định sẽ trở thành minh tinh thật sự của đội bóng Bắc Nguyên chúng ta!"

"Tôi thấy trở thành cầu thủ đứng đầu trong nước cũng có khả năng đấy!" Trương Dương nhảy xong với Magaret cũng bước đến.

Tạ Hiểu Quân nhìn Trương Dương cười.

Trương Dương vỗ vỗ vai của Tạ Hiểu Quân: "Có một điều tôi chưa tuyên bố với mọi người, tôi đã chính thức nhận Hiểu Quân làm học trò của mình rồi."

Trương đại quan là do chịu không nổi thái độ của Tạ Quốc Trung, làm gì có loại mạt sát con mình đến vậy chứ.

Tạ Hiểu Quân vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, Tạ Quốc Trung thì không hiểu tại sao, con trai mình bái hắn làm sư phụ, học cái gì cơ chứ? Học chữa bệnh hay là học tán gái?

Trương Dương làm một động tác mời với Sở Yên Nhiên, rồi nắm tay cô bước vào trong bãi cỏ, cùng điệu nhạc du dương vang lên, bốn mắt nhìn nhau, cả ai bên đều biết rằng lòng đối phương ngập tràn tình cảm.

Sở Yên Nhiên nói: "Lại thu một đồ đệ rồi!"

Trương Dương nói: "Vốn anh không muốn thu đâu, nhưng anh không thể chịu nổi Tạ cục đối xử với con mình vậy, Hiểu Quân cũng đâu có ngốc đến thế!"

Sở Yên Nhiên cười nói: "Chú Tạ nghĩ rằng phải nghiêm khắc mới thành tài, ai làm cha mẹ mà chẳng mong con mình thành đạt chứ?"

Trương Dương nói: "Đến sau này khi chúng ta có con, anh nhất định không tạo áp lực lớn cho nó như vậy, để thuận theo tự nhiên."

Sở Yên Nhiên đỏ mặt, cùng với động tác quay vòng của Trương Dương, đầu cô nhẹ nhàng dựa vào vai hắn, rồi nói nhỏ: "Trương Dương, em nhớ anh!"

Vốn dĩ đã quyết định Magaret sẽ cùng Sở Yên Nhiên về Đông Giang, nhưng bà cụ đột nhiên thay đổi chủ ý, bà dự định mấy ngày nữa đến sơn trang suối nước nóng Xuân Hi Cốc ở Thanh Đài Sơn trị liệu một thời gian, bà không muốn đến những nơi quá xa.

Sở Yên Nhiên cũng vì vậy mà thay đổi kế hoạch của mình, ở lại thêm mấy ngày ở Tịnh An, để ở cùng với bà ngoại, thế này, kế hoạch của Trương Dương cũng theo đó mà thay đổi, buổi chiều chủ nhật, vừa vặn có trận đấu giữa Bắc Nguyên Long Dương và Vân An Thái Hồng, Tạ Hiểu Quân được đưa vào đội ngũ dự bị, cậu ta đã lấy vé, mời mọi người đến xem, Magaret chẳng mấy hứng thú với những trận đấu bóng đá thế này.

*****

Tạ Quốc Trung ngoài miệng nói không muốn đi, nhưng trong lòng thật ra rất quan tâm đến chuyện của con trai, ba giờ rưỡi chiều ngày hôm đó, hai vợ chồng Tạ Quốc Trung và Trương Dương, Sở Yên Nhiên cùng đến sân vận động Tịnh An để xem bóng đá.

Mấy năm gần đây đúng vào lúc bóng đá trong nước đang phất lên, các vận động viên cũng được tăng lương rất nhiều, mặc dù trình độ của vận động viên vẫn chỉ nằm vào hạng ba trên thế giới, nhưng thu nhập đã gần với vận động viên hạng hai.

Tạ Hiểu Quân là một tiền vệ dự bị, hôm nay có cơ hội xuất hiện trên danh sách, cuối cùng có thể lên đấu hay không vẫn là một ẩn số.

Mặc dù Tạ Hiểu Quân là con trai của cục trưởng công an thành phố Hình Sơn, nhưng cậu ta chẳng vì vậy mà tỏ ra kiêu ngạo, vì vậy đại đa số mọi người trong đội đều không biết bối cảnh của cậu ấy, nhưng Tạ Hiểu Quân không biết rằng, mình có thể vào được đội tuyển tỉnh, là do mẹ cậu ta ở đằng sau đã bỏ ra không ít công sức, nếu không phải vì Lâm Tú thầm quyên góp một khoản tiền lớn, thì với trình độ của cậu ta rất khó có thể vào được đội tuyển tỉnh.

Trương Dương và Sở Yên Nhiên khó mà nhàn nhã được vậy, Sở Yên Nhiên dựa đầu lên vai Trương Dương, chỉ khi ở bên cạnh hắn, cô mới cảm thấy bình an đến lạ lùng, mặc dù tên này có rất nhiều tính tình xấu, nhưng dù vậy, cô vẫn không thể bỏ được, vẫn không thể có một ai thay đổi được vị trí của hắn trong lòng cô.

Sau khi trận đấu bắt đầu, đội Vân An thái hồng đã chiếm thể chủ động trên sân cỏ bằng ưu thế áp đảo.

Trương Dương chẳng lạ lùng gì với đội Vân An Thái Hồng, năm đó chính trong trận đấu giữa đội này và đội Bình Hải đã xảy ra sự việc người hâm mộ lộn xộn, tạo thành việc đổ khán đài, từ đó làm lộ ra một loạt những việc không ai biết, rất nhiều trọng tài vì ăn hối lộ mà đã bị bắt, giám đốc câu lạc bộ Thái Hồng Cao Dũng vào tù, lúc đó ông chủ câu lạc bộ Thái Hồng là Triệu Quốc Lương cũng chết vì tai nạn xe ô tô sau đó không lâu, từ đó tạo thành ân thù giữa Trương Dương và Triệu gia.

Năm đó Thái Hồng bị giáng cấp, trải qua mấy năm, không những đã được phục hồi lại hạng B, mà còn phục hưng toàn diện, trong đợt đấu năm nay hiện đang đứng đầu bảng, dẫn trước hơn chín điểm so với đội đứng thứ hai. Hiện tại đội Bắc Nguyên Long Dương đứng thứ bảy, thực lực không thể nào so bì với đội Thái Hồng, nhưng hôm nay họ là đội chủ nhà, vì vậy vận động viên cũng hết sức cố gắng.

Khi trận đấu đến phút thứ bốn mươi của hiệp một, đội Thái Hồng nắm cơ hội phản kích thành công, vào một quả đầu tiên.

Tạ Quốc Trung lúc này rõ ràng đã vào cầu, lớn tiếng hét: "Hậu vệ làm trò gì thế hả? Ngố rồi à?" Gã tức đến độ đứng hẳn dậy mắng, Lâm Tú cười kéo tay áo gã, bảo gã ngồi xuống, để tránh việc cản trở người phía sau xem bóng đá.

Tạ Quốc Trung nói: "Chẳng hiểu ông huấn luyện viên đội Bắc Nguyên sắp xếp thế trận thế nào nữa, hôm nay chúng ta là đội chủ nhà, mà vừa lên đã chỉ phòng thủ thế kia, trình độ dẫn đội kiểu gì không biết nữa! Hai ông tiền vệ đứng như khúc gỗ vậy, lâu thế rồi, mà chẳng chạm vào bóng được mấy lần, đổi người! Mau đổi người đi!"

Lâm Tú không chịu nổi liền cười, Trương Dương và Sở Yên Nhiên cũng cười, câu này của Tạ Quốc Trung là muốn để cho con trai mình thay thế đây mà. Mặc dù bình thường gã động chút là mắng con trai mình, nhưng người quan tâm đến con trai nhất chính là gã.

Trước khi nghỉ giữa hiệp, Thái Hồng đã kéo giãn khoảng cách thành 2:0, nhìn thấy điểm này, Tạ Quốc Trung tức đến độ giậm chân liên hồi.

Lâm Tú nói: "Anh tức gì cơ chứ? Mới được một hiệp thôi mà?"

Tạ Quốc Trung nói: "Đã dẫn trước đến hai quả rồi, anh thấy hôm nay thế là xong rồi."

Sở Yên Nhiên nói: "Đợi một chút, nói không chừng sau khi Hiếu Quân ra sân sẽ có sự thay đổi kìa."

Tạ Quốc Trung nhìn chằm chằm, nhưng hiệp tiếp theo huấn luyện viên vẫn dùng đội hình như vậy, có lẽ là vì đã chấp nhận thua cuộc, nhưng may mà mấy cầu thủ dự bị của đội Long Dương đã bắt đầu hoạt động bên cạnh sân đấu, ít nhất có thể nhìn thấy bóng dáng của Tạ Hiểu Quân rồi.

Thời gian qua đi rất nhanh, chớp mắt, hiệp thứ hai đã qua đến mười phút, cuối cùng huấn luyện viên đã quyết định đổi người, lần này đổi liền một lúc hai người, đổi hết hai tiền vệ, từ đó có thể thấy rằng, huấn luyện viên không hề hài lòng với đám tiền vệ của đội này.

Tạ Hiểu Quân cuối cùng đã được ra sân, trước khi ra sân, cậu ta còn quay người nhìn lên trên khán đài, Tạ Quốc Trung hét lớn: "Con trai, cố lên nhé!"

Trương Dương cười, xem ra, hai cha con nhà này chỉ là do không hay nói chuyện với nhau mà thôi.

Mặc dù Tạ Hiểu Quân chẳng có chút thiên bẩm học võ gì, nhưng khi đá bóng lại rất linh hoạt, lần đầu tiên ra sân đã tạo nên một cơ hội hiếm có, nhưng có điều lại bị phá vỡ.

Cùng với trận đấu đang được diễn ra, Tạ Hiểu Quân rất nhanh chóng đã cảm thấy được lợi ích từ cách hô hấp mà Trương Dương dạy cho cậu ta, dùng cách hô hấp này, có thể điều chỉnh thể lực một cách rất tốt, Tạ Hiểu Quân chạy đi chạy lại trên sân rất hăng say, vì biết rằng người nhà và bạn bè đều đang xem, hôm nay thái độ của Tạ Hiểu Quân rất cố gắng, nếu như ở trước kia, việc chạy qua chạy lại cao độ thế này nhất định sẽ làm cho thể lực của cậu ta giảm sút nhanh chóng, nhưng hôm nay sau khi xông lên mấy lần liên tiếp, không hề cảm thấy mệt mỏi gì, Trương đại quan mặc dù cách sân đấu khá xa, nhưng cũng có thể nhận ra điều đó, tiểu tử này có lẽ đã lĩnh ngộ được cách hô hấp mà hắn dạy cho, và có thể phân phối thể lực một cách rất hữu hiệu, tốc độ hồi phục thể lực biến đổi vượt bậc so với trước đó.

Cơ hội chuyển đổi thế cục xuất hiện ở phút thứ ba mươi của hiệp đấu thứ hai, Tạ Hiểu Quân nắm được cơ hội dẫn bóng, rồi dùng một cú đánh đầu tuyệt đẹp công phá cung thành của đội Thái Hồng, sân bóng ngay lập tức nhiệt liệt hẳn lên, người xúc động nhất phải nói đến Tạ Quốc Trung, gã đã là người hơn bốn mươi tuổi, nhưng lại nhảy lên như một con ếch vậy, gã xúc động gào lên: "Con trai tôi, người đá vào là con trai tôi đấy!"

Tình yêu dành cho con trai, và sự vinh dự khi con trai mang đến vinh quang cho mình, thể hiện rất rõ ràng trên người của Tạ Quốc Trung. Con trai giành được thành tựu, còn vui mừng hơn khi cha giành được thành tựu.

Sau khi Tạ Hiểu Quân công phá cung thành thành công, ngọn lửa trên sân lại được thắp nên một lần nữa, những người hâm mộ đội nhà hô hào cố lên rất lớn, có đám người còn tạo thành làn sóng ở trên khán đài.

Vì Tạ Hiểu Quân công phá cung thành, nên sự xâm phạm của đội Thái Hồng nhằm vào gã tiền vệ trẻ tuổi này cũng không ngừng gia tăng, thấy con trai nhiều lần bị đá ngã, Lâm Tú gần như không thể nhìn tiếp được nữa, Tạ Quốc Trung tức đến độ không ngừng chửi: "Mẹ kiếp! Phạm quy! Thẻ đỏ, thẻ đỏ đâu!" Nếu như gã là trọng tài trên sân, có lẽ tất cả những cầu thủ xâm phạm đến con trai gã đều bị lĩnh thẻ đỏ hết.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, khi chỉ còn một phút nữa thì kết thúc trận đấu, Tạ Hiểu Quân nắm vững cơ hội đột ngột xông pha, hậu vệ của đội Thái Hồng không còn cách nào, chỉ đành một lần nữa đá ngã cậu ta, và vì thế bị lĩnh thẻ đỏ, còn bị phạt một quả Penalty.

Quả Penalty này do Tạ Hiểu Quân đích thân thực hiện, trước khi đá, cậu ta hướng mắt nhìn lên khán đài, nhìn thấy cha đứng ở trên khán đài, không biết đã mượn được ở đâu một lá cờ đỏ, và đang cố hết sức vung cờ, muốn gây sự chú ý cho con trai.

Tạ Hiểu Quân đột nhiên đỏ vành mặt, cậu ta hít dài một hơi, rồi bước chân nhẹ nhàng đặt xuống, rồi xông về phía quả bóng, quả bỏng nhanh chóng đá về phía thủ môn đội bạn theo một hình parabol, tất cả sân vận động như vỡ ra sau khi quả bóng đá vào lưới, tiếng hò reo, tiếng hét vang lên dữ dội. Tạ Hiểu Quân chạy điên cuồng về phía vị trí khán đài có cha đang đứng, rồi giơ tay phải ra với gã, hai ngón tay thể hiện chiến thắng giơ lên cao, từ khi cha sinh mẹ đẻ đến giờ, chưa bao giờ cậu ta tự tin như vậy, cuối cùng cậu ta đã thực sự chứng minh được bản thân trước mặt cha mình.

Trong trận đấu lần này, Tạ Hiểu Quân đã đá vào được hai quả, trở thành anh hùng cứu vãn cho đội tuyển Long Dương.

Trận đấu vừa kết thúc, tất cả các cầu thủ đều nhấc bổng cậu ta lên, rồi tung lên không trung!

Trương đại quan cũng cảm thấy xúc động, lần thành công này của Tạ Hiểu Quân ít nhiều cũng có một chút công lao của hắn, là hắn đã dạy cho Tạ Hiểu Quân cách hô hấp, để thể lực của cậu ta có thể hồi phục trong thời gian ngắn như vậy. Trương đại quan thầm nghĩ, ông đây không những giỏi làm quan, mà nếu làm huấn luyện viên cũng là hàng đầu.

Sau khi trận đấu kết thúc, Tạ Hiểu Quân đến ngoài sân, Tạ Quốc Trung xúc động rảo bước về phía con trai, để lại những người khác ở đằng sau, gã đấm lên vai con trai một nhát, rồi giơ ngón tay cái ra với cậu ta: "Được lắm, không làm mất mặt cha con!"

Tạ Hiểu Quân nói: "Cha, cha còn phản đối con đi đá bóng không?"

Tạ Quốc Trung nói: "Trừ phi con đồng ý tiếp tục học, còn nữa, trong mùa bóng lần này nhất định phải trở thành đá chủ lực!"

Tạ Quốc Trung đã đồng ý, nhưng bên Lâm Tú thì lại muốn thôi, cô ta đã nhìn thấy con trai bị đá ngã nhiều lần trên sân cỏ, giờ đây vẫn còn thương, liền nhẹ nhàng nói: "Thôi, đá bóng nguy hiểm lắm!"

Một trận đấu đã làm cho thái độ của hai vợ chồng Tạ Quốc Trung hoàn toàn thay đổi, Tạ Quốc Trung nói: "Đá bóng vốn là môn thể thao dành cho đàn ông, môn thể thao nào mà không có nguy hiểm chứ? Đúng là phụ nữ."

Lâm Tú nói: "Anh..."

Trương Dương bước đến giảng hòa: "Tôi thấy tiền đồ của Hiểu Quân mở rộng lắm, cứ như thế này, trở thành cầu thủ nổi tiếng thế giới cũng có khả năng!"

Tạ Hiểu Quân cũng biết tự lượng sức mình, xấu hổ cười nói: "Tôi có thể đá chủ lực ở đội tỉnh là mãn nguyện lắm rồi!"

Lúc này, cầu thủ trong đội gọi Tạ Hiểu Quân đến để tham dự buổi họp báo sau trận đấu, vì cậu ta đã đá trúng hai quả, vì vậy trở thành nhân vật của báo giới.

Tạ Hiểu Quân rời đi không lâu, thấy một đám người bước về phía này, Trương Dương nhận ra mấy người đứng đầu là ông chủ tập đoàn Thái Hồng Triệu Vĩnh Phú, bên phải ông ta là giám đốc câu lạc bộ Thái Hồng, Cao Dũng, vốn dĩ Triệu Vĩnh Phú đến đây để xem trận đấu này, là vì hi vọng có thể giành một trận thắng trên sân khách, không ngờ cuối cùng lại là một kết quả hòa.

Lâm Tú trước kia đã từng biết Triệu Vĩnh Phú, thấy Triệu Vĩnh Phú bước đến, liền cười nói: "Tổng giám đốc Triệu, không ngờ ông cũng đến Tịnh An để đích thân kiểm tra trận đấu!" Cô ta giới thiệu Triệu Vĩnh Phú cho chồng là tạ Quốc Trung biết.

Triệu Vĩnh Phú bắt tay với Tạ Quốc Trung rất nhiệt tình: "Tạ cục, không ngờ con trai anh lại xuất sắc như vậy, trận đấu vừa rồi tôi đã xem từ đầu đến cuối, Tạ Hiểu Quân nhất định sẽ là một minh tinh xuất sắc trong nền bóng đá tương lai."

Tạ Quốc Trung khiêm nhường đáp: "Làm gì lợi hại được thế, chỉ là hôm nay phát huy quá sức mà thôi."

Triệu Vĩnh phú nói: "Hai vị đừng ngại suy nghĩ, để cho con trai đến đá trong Thái Hồng chúng tôi, đãi ngộ của chúng tôi nhất định tốt hơn bên này nhiều."

Trương Dương đứng ở một bên: "Triệu tổng, ông lại bắt đầu kéo người tài rồi!"

Triệu Vĩnh Phú nhìn Trương Dương rồi cười điềm đạm, gặp mặt Trương Dương ở đây là điều y không ngờ tới. Lần này thể hiện của Triệu Vĩnh Phú đã độ lượng hơn trước kia nhiều rồi, y chủ động giơ tay ra với Trương Dương, Trương đại quan cũng rất độ lượng với Triệu Vĩnh Phú, mặc dù trước kia Triệu Vĩnh Phú từng nhắm vào hắn, nhưng dù sao người ta cũng đã mất con trai, mặc dù Triệu Quốc Lương không phải là do Trương Dương hại chết, nhưng chiếc xe đâm chết gã lại là xe của Trương Dương, Trương Dương bắt tay với Triệu Vĩnh Phú, Triệu Vĩnh Phú nói: "Chủ nhiệm Trương làm việc rất tốt ở Đông Giang, không ngờ anh lại cũng có hứng thú lớn đến vậy với bóng đá."

*****

Trương Dương nói: "Tôi đến cho vui thôi, chứ không phải đến chỉ để xem bóng đá!"

Triệu Vĩnh Phúc gật gật đầu, ánh mắt nhìn sang Sở Yên Nhiên, Lâm Tú giới thiệu: "Vị này là tổng giám tốc tập đoàn Bối Ninh ở Mỹ, Sở tiểu thư!"

Sở Yên Nhiên mỉm cười giơ tay ra, rồi bắt tay với Triệu Vĩnh Phúc: "Đã nghe danh của tổng giám đốc Triệu đã laauau, Thái Hông luôn là một tấm gương cho các doanh nghiệp!"

Triệu Vĩnh Phúc cười nói: "Tôi mới là đã nghe danh tập đoàn Bối Ninh đã lâu, hi vọng về sau chúng ta có cơ hội hợp tác."

Sau khi hai bên chia tay, Sở Yên Nhiên nhận ra giữa Trương Dương và Triệu Vĩnh Phúc không được hòa hợp lắm, sau khi hỏi, mới biết rằng trước kia Trương Dương và Triệu gia đã từng có hiềm khích với nhau. Sở Yên Nhiên nói: "Đã như vậy, thì em sẽ chẳng hợp tác với ông ta đâu."

Trương Dương cười nói: "Chuyện giữa anh và ông ấy không liên quan gì đến việc làm ăn của em."

Sở Yên Nhiên nói: "Em chẳng thèm, tóm lại là ai đắc tội với anh thì có nghĩa là đắc tội với Sở Yên Nhiên em!"

Trương đại quan nắm lấy tay của Sở Yên Nhiên, được một người vợ như vậy thì còn gì bằng.

Trương Dương và Sở Yên Nhiên rời khỏi Tịnh Anh vào buổi sáng ngày thứ hai, Magaret đã không muốn đến Đông Giang, thì hai người họ cũng thay đổi tuyến đường, họ đi qua Hình Sơn, từ núi Thanh Đài đến Xuân Dương, nhân tiện đến đó thăm mẹ của Trương Dương, ròi sau đó mới về Đông Giang.

Trương Dương cũng thể hiện sự đồng tình với đó, thật ra trong lòng Sở Yên Nhiên là muốn đến thăm núi Thanh Đài, để nhắc lại nhưng ngày tháng cũ của họ.

Hoàng hôn ngày hôm đó, Trương đại quan lái chiếc xe Hummer đã xuất hiện trên đường núi của núi Thanh Đài, trở lại chốn xưa, Sở Yên Nhiên hát lên nhè nhẹ, Trương Dương đột nhiên đi chậm lại: "Nha đầu, em còn nhớ chỗ này không?"

Sở Yên Nhiên đương nhiên vẫn nhớ, ở đây là chỗ ngoặt gấp của Hắc Sơn Tử, trước kia vì cô lái xe nhanh ở chỗ này, không cẩn thận rơi xuống vách núi, vừa vặn đúng lúc Trương Dương đến đây cứu cô, những chuyện đã qua rõ ràng như vừa mới ngày hôm qua vậy, chớp mắt đã qua bốn năm, dần dần họ trở nên trưởng thành hơn, nhưng không thay đổi tình cảm giữa họ.

Sở Yên Nhiên nắm lấy tay Trương Dương, dựa vào vai của hắn, rồi nhẹ nhàng nói: "Nếu như buổi tối hôm đó không gặp được anh, thì có lẽ em đã chết từ lâu rồi."

Trương Dương nói: "Cũng còn một khá năng nữa là sẽ có một người trong núi đến cứu em, rồi em rơi vào tình yêu sét đánh với anh ta, giờ đây em đã trở thành bà vợ trong núi."

Sở Yên Nhiên nói: "Anh chính là người miền núi, với em, anh luôn luôn là anh chủ nhiệm ban kế hoạch hóa gia đình của Hắc Sơn Tử."

Trương đại quan chỉnh lại: "Chủ nhiệm tạm thời thôi!"

Nghĩ lại cảnh tượng lúc ban đầu, trong lòng hai người đột nhiên trở nên ấm áp lạ kỳ, Sở Yên Nhiên nói: "Thật là muốn đến nơi anh đã từng chiến đấu với cuộc sống trước kia."

Trương Dương cười nói: "Được thôi!"

Hắn lái xe đến hương Hắc Sơn Tử, giờ đây hương Hắc Sơn Tử đã vì mở rộng ngành khai thác du lịch mà trở thành một trong những hương có trình độ kinh tế cao nhất, con đường gập ghềnh trước kia giờ đã được sửa thành con đường nhựa bằng phẳng, hai bên đường không ít những tòa nhà cao tầng, hầu như tất cả số đó đều là khách sạn, vì là mùa đông, đang không đúng mùa du lịch, nên du khách đến đây không nhiều, trên đường khá vắng vẻ, cánh cửa lớn của hương phủ cũng đã được sửa chữa lại, tòa nhà hương phủ xấu xí trước đó, giờ đây đã được xây dựng lại, hiện tại, Hắc Sơn Tử đã trở nên xa lạ với họ rồi.

Chiếc xe Hummer này của Trương Dương rất thu hút ánh nhìn, nên đã hấp dẫn không ít sự chú ý của người dân nơi đây, có người còn đứng ra ngoài đường vẫy vẫy tay với họ, đây không phải là vì có người nhận ra Trương Dương, mà là họ muốn gọi khách mà thôi.

Thấy Hắc Sơn Tử phát triển như vậy, Trương đại quan mặc dù rất vui mừng nhưng cũng lộ ra một chút thất vọng.

Hai người không ở lại chơi Hắc Sơn Tử, mà là đi thẳng về Xuân Dương.

Vì Trương Dương không gọi điện cho người nhà tước, vì vậy sự xuất hiện của hắn và Sở Yên Nhiên đã làm cho người nhà vô cùng ngạc nhiên vui mừng, Từ Lập Hoa cũng mới từ Đông Giang về không được bao lâu, gần đây đang bận rộn chăm con cho hai vợ chồng Triệu Lập Quân và Du Mỹ Liên.

Triệu Lập Quân và Du Mỹ Liên từ sau khi sinh xong con, đã dọn nhà đến đây ở, đó chính là cái gọi là ăn không ngồi rồi.

Khi Trương Dương và Sở Yên Nhiên đến đây, Từ Lập Hoa đang ở đó dỗ cháu, thấy Trương Dương và Sở Yên Nhiên bước vào, cảm động đến nỗi vội vàng bế đứa bé nhét vào trong tay Triệu Thiết Sinh.

Từ Lập Hoa không phải xúc động vì con trai, mấy ngày trước họ còn gặp mặt ở Đông Giang, còn chưa nhớ đến mức độ đó, bà là vì Sở Yên Nhiên đã về, con dâu tương lai đã từ Mỹ về rồi, Sở Yên Nhiên ngọt ngào gọi một tiếng dì, Từ Lập Hoa nắm lấy tay của Sở Yên Nhiên, càng nhìn càng cảm thấy thích, thật ra trước kia bà không thích Sở Yên Nhiên đến mức độ này, thậm chí có thể nói, trong lòng bà còn thích Hà Hâm Nhan xuất thân vi hàn hơn một chút, nhưng từ khi bà và Triệu Thiết Sinh đến Đông Giang gặp mặt cha mẹ Đinh Triệu Dũng, rồi vừa vặn gặp Tống Hoài Minh, vì sự hiền hòa của Tống Hoài Minh, đã sinh ra thiện cảm với Sở Yên Nhiên, Từ Lập Hoa nắm lấy tay Sở Yên Nhiên và nói: "Yên Nhiên, cháu về từ khi nào thế? Cháu cũng chẳng nói một tiếng! Mau lên! Bên ngoài lạnh lắm, mau vào nhà ngồi đi!"

Trương Dương cầm một chiếc túi bước vào trong.

Triệu Lập Quân và Du Mỹ Liên cũng đã xuất hiện, Du Mỹ Liên ngay lập tức đã để ý đến chiếc túi trong tay Trương Dương, đang nghĩ xem trong đó rốt cuộc là có quà gì.

Triệu Lập Quân thấy em về, cũng rất vui, mở miệng cười.

Triệu Thiết Sinh ôm đứa trẻ bước đến, Sở Yên Nhiên biết rằng đây là con trai của anh cả chị dâu cả, nên đã chuẩn bị hồng bao từ trước, cô rất hào phóng, trong hồng bao này có 2000 USD, thật ra cô còn muốn cho nhiều hơn một chút, nhưng Trương Dương khăng khăng không nên cho quá nhiều, để đỡ làm hư hai vợ chồng Triệu Lập Quân, người chị dâu Du Mỹ Liên kia đã để lại ấn tượng không tốt cho Trương Dương, quá hám của.

Mặc dù hồng bao cho đứa trẻ, nhưng cuối cùng vẫn là đưa cho Du Mỹ Liên cất đi, sự hám của của Du Mỹ Liên ngay lập tức đã được biểu lộ ra, cô ta đã mở ngay hồng bao trước mặt Sở Yên Nhiên, nhìn hai mươi tờ 100 USD, cô ta hơi ngớ người, dù sao thì cũng chưa từng nhìn thấy thế giới, cô ta hi vọng rằng ở bên trọng sẽ có Nhân Dân Tệ, nhưng loại tiền này cô ta lại không biết.

Trương Dương sợ rằng cô ta lại gây ra trò cười, liền vội vàng nói với cô ta: "Chị dâu, đây là quà gặp mặt Yên Nhiên cho cháu, là USD đó, chị đừng tưởng đó là Nhân Dân Tệ!"

"Đô la à!" Mắt Du Mỹ Liên chớp chớp, ngay lập tức đã chuyển thái độ: "Yên Nhiên à, em xem em khách sáo quá, em đến đây, chị nên tặng em quà gặp mặt mới đúng, sao em lại khách sáo vậy chứ?"

Sở Yên Nhiên cười nói: "Chị à, lần đầu tiên em gặp cháu, đương nhiên phải tặng quà gặp mặt rồi."

Du Mỹ Liên gật đầu lia lịa: "Cũng phải, em là cô ruột của Long Long chúng ta mà! Vậy thì chị không khách sáo nữa, chị thay mặt Long Long nhận nhé!"

Sở Yên Nhiên nghe cô ta nói vậy, mặt hơi đỏ.

Du Mỹ Liên thật sự ngưỡng mộ với cô em tương lai này, biết rằng Sở Yên Nhiên đang kinh doanh một công ty ở nước ngoài, cha còn là tỉnh trưởng tỉnh Bình Hải, với một người thân như vậy, cô ta không dám đắc tội, ngoài miệng cũng nói vô cùng ngọt ngào: "Yên Nhiên à, em vẫn chưa ăn cơm đúng không? Để chị đi nấu cơm cho em nhé."

Cha chồng Triệu Thiết Sinh liền nói vào một câu: "Cơm của cô nấu mà cũng ăn được ấy à?"

Một câu nói đã làm cho Du Mỹ Liên tức đến độ đỏ mặt, nếu không phải trong nhà có khách quý, thì cô ta nhất định phải cãi lại mấy câu. Triệu Thiết Sinh giao đứa trẻ cho cô ta rồi nói: "Cô chăm cháu đi, để tôi và mẹ cô đi nấu cơm!"

Sở Yên Nhiên nói: "Chú Triệu, chú đừng làm nữa, để cháu dùng dì đi nấu cơm!"

Triệu Thiết Sinh cũng rất thân thiết với Sở Yên Nhiên: "Yên Nhiên, cháu là khách quý của nhà ta, làm sao để cháu nấu cơm được chứ, cháu và Trương Dương ngồi nghỉ đi, ta và mẹ con đi nấu cơm!" Triệu Thiết Sinh nói nhầm mất rồi.

Sở Yên Nhiên ngày càng đỏ mặt, Từ Lập Hoa trừng mắt với y, trách y nói năng linh tinh, mặc dù Sở Yên Nhiên và Trương Dương đã đính hôn, nhưng dù sao thì vẫn chưa kết hôn, chưa thay đổi cách xưng hô.

Trương Dương cười nói: "Mẹ, vậy thì con ngồi nghỉ nhé!"

Du Mỹ Liên kéo Sở Yên Nhiên ngồi xuống ghế sô pha, thật là sự nhiệt tình khó thấy, hỏi này hỏi nọ, thật ra thứ cô ta để ý đến không phải là Sở Yên Nhiên, mà là những món quà mà cô ấy mang về từ Mỹ.

Lúc này, đứa trẻ lại khóc lên, Triệu Lập Quân gọi Du Mỹ Liên về phòng cho cháu ăn, Du Mỹ Liên chỉ có thể trở về, hai vợ chồng vào phòng, Du Mỹ Liên trừng mắt với Triệu Lập Quân: "Gọi, gọi gọi, cái gì anh cũng phải gọi em làm, anh không tự làm được à?"

Triệu Lập Quân cười đau khổ nói: "Cho con ăn cơ mà, anh đâu có thứ đó chứ."

Du Mỹ Quân mở áo vừa cho con bú vừa nói: "Lập Quân, 2000 USD là bao nhiên Nhân Dân Tệ?"

Triệu Lập Quân nói: "Hơn 10000!"

"Hơn 10000!" Mặt Du Mỹ Liên liền trở nên vui vẻ: "Lập Quân à, cô ấy thật là có tiền, anh nói xem, lần đầu gặp mặt đã cho con chúng ta nhiều như vậy, liệu có mang chút quà gì cho chúng ta không?"

Triệu Thiết Sinh nghe thấy vậy liền chau chau mày nói: "Này, em ăn nói kiểu gì vậy chứ? Em trai anh dẫn vợ chưa cưới đến thăm nhà chính thức, em đừng có chỉ nghĩ đến đồ đạc của người ta."

"Hừ, anh còn giả vờ giả vịt! Em để ý đến đồ của người ta, ai bảo anh không có bản lĩnh cơ chứ? Nếu như anh có bản lĩnh, thì anh đi kiếm chút tiền về đây đi!"

Triệu Lập Quân trừng mắt với cô ta: "Chán chẳng muốn để ý đến em!"

Crypto.com Exchange

Chương (1-1276)