Truyện ngôn tình hay

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 0852

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 0852: Lấy cái gì làm trọng?
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Diêm Quốc Đào ý thức được không nên tiếp tục nói chuyện như vậy, y giơ lên tay nhìn đồng hồ một chút, đây là một loại phương thức cự tuyệt uyển chuyển, y đang nói cho Khổng Nguyên, mình không có thời gian nghe hắn nói nhảm.

Khổng Nguyên nở nụ cười, cũng không có tiếp tục nói điều kia nữa, nhẹ giọng nói: "Tôi bây giờ mới chính thức hiểu được, trên đời này duy nhất đáng tin chỉ có thể là chính mình. "

Diêm Quốc Đào mỉm cười đứng dậy: "Trưởng ban Khổng, tôi đi trước. "

Khổng Nguyên gật đầu, chờ khi Diêm Quốc Đào đi xuống chòi nghỉ mát, y bỗng nhiên nói: "Anh có nghe nói bí thư Kiều cũng bị bệnh hay không?"

Bước chân của Diêm Quốc Đào dừng lại một chút, bất quá y lập tức tiếp tục đi về phía trước, giả ra bộ dạng căn bản không có nghe thấy câu đó, nhưng không thể nghi ngờ những lời này gây cho Diêm Quốc Đào sự rung động rất lớn.

Diêm Quốc Đào biết Kiều Chấn Lương không sinh bệnh, ý của Khổng Nguyên cũng không phải ở chỗ này.

Trên đường trở về phòng làm việc, Diêm Quốc Đào thủy chung suy nghĩ chuyện này, Diêm Quốc Đào cũng không xem trọng hành trình tới kinh thành lần này của Kiều Chấn Lương, chuyện của Kiều Bằng Cử đã xảy ra một đoạn thời gian rồi, đến bây giờ cũng không có thấy dấu hiệu dẹp loạn, nói cách khác Kiều gia tại trên phương diện đối phó cũng không phải đặc biệt có tác dụng, thay lời khác mà nói, chính là đối thủ không thể nghi ngờ đánh cho Kiều gia một đòn trở tay không kịp, hiện tại Kiều lão vẫn đang là nguyên lão đức cao vọng trọng, thế nhưng hắn dù sao đã lui xuống rồi, theo thời gian lui xuống càng lâu, lực ảnh hưởng của hắn trong Đảng cũng dần dần suy yếu, Khổng Nguyên nói không sai, trước khi Kiều lão rút lui, tuyệt đối không có người dám hướng Kiều gia phát ra khiêu khích như vậy.

Diêm Quốc Đào ngồi ở bên trong phòng làm việc của mình, nhiều lần nhớ lại phiên đối thoại giữa mình và Khổng Nguyên, từ sau khi Kiều gia gặp phải phiền phức, Diêm Quốc Đào thủy chung bị vây trong trạng thái lo nghĩ, y lo lắng vì số phận của Kiều gia, càng lo lắng cho tiền đồ chính trị của mình, nếu như Kiều Chấn Lương ngã xuống, như vậy thời gian tới y sẽ không có bất luận cái tiền đồ gì đáng nói.

Một mình trầm tư gần nửa tiếng đồng hồ, Diêm Quốc Đào rốt cục cầm lấy điện thoại, gọi tới số điện thoại của Kiều Chấn Lương.

Thanh âm của Kiều Chấn Lương có chút uể oải: "Quốc Đào, có việc gì sao?"

Diêm Quốc Đào trước sau như một khiêm cung nói: "Bí thư Kiều, lúc nào ngài trở về? Gần đây ở Bình Hải có rất nhiều lời đồn. "

Kiều Chấn Lương có chút không nhịn được nói: "Biết là lời đồn thì cậu không cần phải đi nghe. " tâm tình hiện tại của y rất kém cỏi, lời nói này của Diêm Quốc Đào vừa vặn là lời y không muốn nghe.

Diêm Quốc Đào nói: "Bí thư Kiều, ngài không có việc gì chứ?"

Kiều Chấn Lương thở dài tại trong điện thoại: "Quốc Đào, gần đầy thân thể của tôi không được tốt lắm. " Kiều Chấn Lương nói đến đây thì không có tiếp tục nói nữa, y cho rằng có một số việc không cần phải hướng Diêm Quốc Đào giải thích: "Quốc Đào, cậu an tâm công tác đi, có việc gì thì tôi sẽ liên lạc với cậu. " Y nói xong liền cúp điện thoại.

Diêm Quốc Đào kinh ngạc nắm điện thoại, nghe thanh âm tút tút đều đều, cả mấy phút cũng không có ngắt điện thoại, Kiều Chấn Lương chủ động nói thân thể không tốt lắm, có ý tứ gì? Hắn đến tột cùng là có ý tứ gì? Những lời này đến tột cùng là truyền tín hiệu gì đến chính mình chứ? Diêm Quốc Đào có loại cảm giác tòa nhà cũng nghiêng ngả.

Tống Hoài Minh cũng không phải lần đầu tiên thay mặt chủ trì hội nghị Thường ủy Tỉnh, nhớ lại lần trước tại lúc Cố Duẫn Tri chủ chính Bình Hải, nhìn biểu tình phức tạp của các vị Thường ủy, Tống Hoài Minh trong lòng âm thầm cảm thán, mỗi lần đối mặt với lúc phong vân biến động, chính là giai đoạn khó qua nhất đối với đám người bọn họ này, Tống Hoài Minh ngày hôm nay mời dự họp cái hội nghị Thường ủy này, mục đích thật sự chính là vì làm an ổn lòng quân.

Tống Hoài Minh trước tiên nhằm vào công tác sắp tới làm tổng kết, sau đó tiến hành công tác nhắc nhở, trong đó không thể tránh né nhắc tới một việc chính là Khổng Nguyên, vấn đề của Khổng Nguyên đã bị báo cáo đến trong Ủy ban Kỷ luật, ở trên chưa phái người mới xuống nhậm chức, công tác của Ban Tổ chức tạm thời do Phó Trưởng ban Ban tổ chức Đậu Minh phụ trách.

Tống Hoài Minh cũng không có nhắc tới chuyện của Kiều Chấn Lương, vào thời khắc mẫn cảm này bất luận xử lý cái chuyện gì đều cần thận trọng, Tống Hoài Minh nói: "Trong đoạn thời gian gần đây, Bình Hải xảy ra một việc, thế nhưng tôi tin tưởng, bất luận cái chuyện gì cũng không quan trọng bằng việc phát triển Bình Hải, tôi mong muốn mọi người rõ ràng chức trách của mình, vì sao các anh muốn tới Bình Hải? Đảng và quốc gia cho anh chức vị này là muốn anh làm cái gì? Bên ngoài nổi gió cũng được, trời mưa cũng được, nhưng dân chúng vẫn còn phải tiếp tục sống, chúng ta còn tại vị một ngày thì không được làm họ thất vọng trong công tác của mình, không được làm thất vọng sự tín nhiệm của quốc gia và nhân dân, những lời này nghe lên thì rất lớn, thế nhưng lớn cũng không phải là khó làm được, tôi muốn hỏi mọi người một vấn đề đơn giản, ở trong lòng mỗi người các anh đang quan tâm nhất là cái gì?"

Không ai trả lời vấn đề của Tống Hoài Minh, toàn bộ hiện trường lặng ngắt như tờ, yên tĩnh đến hầu như cả một cái kim rơi xuống cũng đều có thể nghe được.

Tống Hoài Minh nói: "Tôi biết vấn đề này cũng không tiện trả lời, trong lòng mỗi người đều có đáp án của chính mình, có người quan tâm nhất chính là gia đình, có người quan tâm chính là quyền lực, còn có người quan tâm nhất chính là sinh mệnh và khỏe mạnh, thế nhưng tôi mong muốn mọi người đang ngồi ở đây có thể cho tôi đáp án là, chúng ta quan tâm nhất là quốc gia của chúng ta, nhân dân của chúng ta. " Tống Hoài Minh nói xong lời nói này, dừng lại một hồi, ánh mắt của y đảo qua trên mặt từng người, Tống Hoài Minh nói: "Tôi nói nghe lên có vẻ hót như khướu, có lẽ có người cho rằng, tôi nói rất hay, thế nhưng chính tôi chưa chắc đã làm được. " Thanh âm của Tống Hoài Minh đột nhiên tăng lên: "Tôi làm được! Được người ủy thác, trung thành làm việc! Tổ tiên chúng ta đã sớm nói qua nói như vậy, đây là một cái đạo lý đối đãi tối thiểu, những người chúng ta, đều la được bách tính ủy thác. Là sự phó thác đến từ quốc gia, chúng ta phải làm gì? Muốn lấy cái gì làm trọng? Đạo lý này, tôi nghĩ không cần nói rõ với mọi người. "

Tay phải của Tống Hoài Minh có lực phối hợp quơ lên trên hư không, y lớn tiếng nói: "Tôi nhìn ra được, có một số người tỏng lòng đang rất thấp thỏm, bởi vì gần đây phát sinh một việc mà trở nên lo được lo mất, theo ý tôi, đây là không có đem dân chúng đặt ở vị thứ nhất, anh sợ cái gì? Tại vị một ngày, anh không được làm người dân thất vọng, anh phải kiên định làm tốt chuyện của dân chúng, không phải là nghĩ tới tranh đấu giành quyền lực, không phải là nghĩ tới phong vân biến động trên chính trị sẽ tạo thành ảnh hưởng như thế nào đối với anh, quốc gia và nhân dân cần chính là kiên định làm việc, không phải cần chính trị gia lại càng không phải cần kẻ âm mưu!"

*****

Vẻ mặt của Tống Hoài Minh rõ ràng có chút dị động, y hít sâu vào một hơi, cấp tốc điều chỉnh lại tâm tình một chút: "Bình Hải là một chiếc thuyền lớn, mỗi người chúng ta đều có phân công rõ ràng, công tác của mỗi người đều không thể thiếu, bất luận xảy ra chuyện gì, chúng ta đều chớ quên, mục đích của đám người chúng ta là làm sao đem chiếc thuyền lớn lớn này đi thẳng dựa theo phương hướng từ trước, bảo đảm cho lữ khách trên thuyền lớn bình an đến được trạm kế tiếp, tôi muốn mỗi người đều phải lấy lợi ích của nhân dân làm đầu, phong ba mưa gió đã tới, đám thuyền viên xuất hiện một chút tâm lý ba động là không thể tránh được, thế nhưng nếu có người dám quên an nguy của hành khách, không để ý tới lợi ích của tập thể, vậy chứng minh anh chủ động rời khỏi cái đoàn đội này, tôi không chào đón người như vậy, nhân dân của chúng ta cũng sẽ không dễ dàng tha thứ cho người như vậy tồn tại!" Tống Hoài Minh nói cho hết lời, Giám đốc Sở Công an Cao Trọng là người đầu tiên vỗ tay, kế tiếp các Thường ủy có mặt đều bắt đầu vỗ tay, thế nhưng trong lòng mỗi người đều là tâm tình cực kỳ phức tạp.

Sau khi tan họp, thư ký trưởng Tỉnh ủy Diêm Quốc Đào và Phó Chủ tịch Thường Vụ Tỉnh Tiêu Nãi Vượng đi cùng nhau, Tiêu Nãi Vượng nhẹ giọng nói: "Quốc Đào, khi nào bí thư Kiều trở về?"

Diêm Quốc Đào hướng bốn phía nhìn một chút, sau khi vững tin xung quanh không có người mới nói: "Lão Tiêu, ông hỏi tôi, tôi đi hỏi ai đây?"

Tiêu Nãi Vượng thở dài một hơi.

Diêm Quốc Đào nói: "Ông có tin tức?"

Tiêu Nãi Vượng nói: "Có tin tức tôi lại phải hỏi ông sao?"

Sau khi hội nghị Thường ủy đi qua khong lâu, Tống Hoài Minh nhận được tin tức, Phó Bộ Trưởng Bộ Trung Tổ Tra Tấn Nam đi tới Đông Giang, muốn cùng y gặp mặt riêng, trước đó cũng không có bất luận cái dấu hiệu gì, lúc Tống Hoài Minh nhận được tin tức, trước tiên cho an bài tiếp đãi ở nhà khách, trên đường Tống Hoài Minh đã dự đoán được, lần này Tra Tấn Nam đến có tám chín phần mười có liên quan tới chuyện của Kiều Chấn Lương.

Tra Tấn Nam và Tống Hoài Minh cũng không phải lần đầu tiên gặp mặt, lúc Tra Tấn Nam xuống xe, Tống Hoài Minh mỉm cười nghênh đón, Tra Tấn Nam hướng Tống Hoài Minh vươn tay ra: "Hoài Minh, chúng ta lại gặp mặt. "

Tống Hoài Minh bước nhanh về phía trước, cầm tay Tra Tấn Nam nói: "Bộ trưởng Tra, ngài tới lần này thế nào lại làm tôi trở tay không kịp như vậy chứ?"

Tra Tấn Nam cười nói: "Tôi cũng không phải tới Bình Hải, là muốn tới Thượng Hải tham gia một cái hội nghị, trên đường đi qua Đông Giang, cho nên thuận tiện qua thăm. "

Tống Hoài Minh biết Tra Tấn Nam tuyệt đối không sẽ thuận tiện mà qua, hắn lần này đến đây nhất định có mục đích chính trị quan trọng, y mời Tra Tấn Nam đi tới tiểu lâu số 1 của nhà khách.

Tra Tấn Nam và Tống Hoài Minh ngồi xuống tại trên sô pha, Tống Hoài Minh nói: "Bộ trưởng Tra, tôi đã an bài rồi, buổi tối cùng nhau đi ăn. "

Tra Tấn Nam cười nói: "Chúng ta Trung Hoa tầm thường nhất chính là ăn, vô luận làm chuyện gì, tới nơi nào, mở miệng ngậm miệng thì câu nói đầu tiên đều là muốn mời ăn, bất quá ai cũng không thể ngoại lệ, dân lấy ăn là trời mà!"

Tống Hoài Minh theo đó nở nụ cười.

Tra Tấn Nam nói: "Cơm tối thì tôi không ăn, tôi nói rồi, là thuận tiện qua thôi, tìm anh cũng chỉ là vì nói chút chuyện, nói xong chuyện tôi sẽ đi. "

Tống Hoài Minh nói: "Mời bộ trưởng Tra chỉ thị!"

Tra Tấn Nam nâng chung trà, uống vài ngụm, nhẹ giọng nói: "Hoài Minh à, trên tổ chức sắp thêm trọng trách cho anh. "

Lời hắn nói cũng không có gây cho Tống Hoài Minh rung động quá lớn, bởi vì Tống Hoài Minh đã có chuẩn bị tâm lý đối với việc này, từ trước khi Kiều Chấn Lương đi kinh đô đã nói lên tình huống, y cũng dự liệu đến rất khả năng sẽ phát sinh loại tình huống này, điều làm Tống Hoài Minh thực sự lo nghĩ là, Kiều Chấn Lương tại trên công tác chính là tương đối xứng chức, lẽ nào chỉ bởi vì chuyện của con hắn mà bị mất đi cuộc đời chính trị?

Tra Tấn Nam tựa hồ đoán được nghi ngờ của Tống Hoài Minh, mỉm cười nói: "Thân thể của đồng chí Chấn Lương xuất hiện vấn đề, là chính ông ấy chủ động yêu cầu lui ra, cũng là ông ấy hướng lên tổ chức đề cử anh tiếp nhận công tác của ông ấy, Hoài Minh à, Bình Hải là tỉnh kinh tế lớn của quốc gia chúng ta, Quốc Vụ Viện Trung Ương Đảng rất coi trọng sự phát triển của Bình Hải, đem gánh nặng này giao cho anh, cũng thể hiện đầy đủ tin tưởng đối với anh, cá nhân anh có lòng tin hay không?"

Tống Hoài Minh gật đầu: "Bộ trưởng Tra, cảm ơn tổ chức đã tín nhiệm tôi, tôi sẽ cố hết sức gánh vác cái trách nhiệm này!"

Tra Tấn Nam lời nói thấm thía nói: "Nhất định phải bảo đảm chiến thuyền lớn Bình Hải này bình ổn chạy tiếp. " Hắn nhìn thời gian một chút rồi nói: "Triệu tập mọi người trong Thường ủy một lần đi, tôi sẽ đem mệnh lệnh lần này hướng mọi người tuyên bố một chút!"

Mục đích của Tra Tấn Nam đến đây, thứ nhất là tuyên bố quyết định phân công của tổ chức đối với Tống Hoài Minh, thứ hai là nói rõ tình hình của Kiều Chấn Lương, Kiều Chấn Lương bởi vì tình hình thân thể đã nằm viện kiểm tra, sau đó khi điều kiện thân thể cho phép, tổ chức sẽ phân phối công tác mới, Tra Tấn Nam cũng cường điệu đây chỉ là một hồi biến động công tác bình thường, mong muốn mọi người không nên suy nghĩ nhiều, phải đem tinh lực tập trung tại trên công tác. Đối với Khổng Nguyên, Tra Tấn Nam không có khách khí như vậy, hắn tại chỗ vạch rõ một ít vấn đê của Khổng Nguyên, hiện tại Ủy ban Kỷ luật đang bắt tay vào điều tra, rất nhanh sẽ có ý kiến chính xác.

Trong một cái buổi chiều ngắn ngủi, nhóm Thường ủy được tập trung mở hai lần hội nghị. Lần đầu tiên mọi người dự họp trong lòng đều là thấp thỏm, nhưng tới lần hội nghị thứ hai, chuyện đã rõ ràng, thật sự có một số người trong lòng càng thêm sợ hãi, đại biểu trong đó chính là Diêm Quốc Đào, dự cảm trong lòng Diêm Quốc Đào rốt cục được chứng thực, Kiều Chấn Lương rốt cục chính là lấy phương thức nhu vậy cáo biệt sân khấu chính trị của Bình Hải, làm cho Diêm Quốc Đào tràn ngập oán niệm chính là, trong làn trò chuyện ngày hôm đó, Kiều Chấn Lương lại có thể không lộ ra nửa điểm ý tứ cho y, y tuyệt không tin khi đó Kiều Chấn Lương không có chút cảm kích nào đối với việc an bài của tổ chức, Diêm Quốc Đào có loại cảm giác bị vứt bỏ, Kiều gia quả nhiên không còn là Kiều gia lúc trước, nguy cơ chính trị lần này lại có thể dẫn đến hậu quả nghiêm trọng như thế, nếu như không phải Tra Tấn Nam chính miệng tuyên bố, Diêm Quốc Đào sẽ tuyệt đối không tin tưởng.

Sau khi tan họp, y thậm chí còn xung động muốn gọi điện thoại cho Kiều Chấn Lương chứng thực chuyện này, thế nhưng cuối cùng khống chế được bỏ đi, Diêm Quốc Đào rốt cục thấy rõ được hiện thực trước mắt, hiện tại Kiều Chấn Lương căn bản không rảnh bận tâm đến vấn đề của y. Y phải một lần nữa suy nghĩ tới việc đứng thành hàng của chính mình, thế nhưng Diêm Quốc Đào vẫn đang không cách nào chấp nhận được, quan hệ hợp tác thời gian dài như thế, Kiều Chấn Lương lại có thể keo kiệt đén cả một tiếng nhắc nhở cũng đều không nói.

*****

Lúc này tâm tình của Kiều Chấn Lương đã bình thản hơn rất nhiều, toàn bộ buổi chiều y đều đi cùng cha ở trong phòng cọ rửa và mài đá.

Kiều lão nhìn con mắt chăm chú của con trai, không khỏi lộ ra một tia tươi cười vui mừng, lão gỡ khẩu trang xuống nói: "Được rồi, tuyết ngừng rơi rồi, chúng ta đi ra ngoài một chút. "

Kiều Chấn Lương gật đầu, rửa sạch hai tay, mặc áo khoác ngoài vào cho cha.

Tuyết đã ngừng rơi, khắp nơi đều là cảnh tượng một mảnh bạc trắng, tuy rằng không khí rất lạnh, thế nhưng rất tươi mát, hai cha con một trước một sau đi ở trên mặt tuyết, rất nhanh Kiều Chấn Lương liền tụt lại khoảng cách hơn một mét với cha, Kiều lão dừng lại bước chân, xoay người nói: "Chưa ăn cơm sao? Chúng ta đi cùng một chỗ, con còn giống một ông lão hơn cả ta. "

Kiều Chấn Lương cười nói: "Ba, con so ra kém ba, ba càng già càng dẻo dai. "

Kiều lão ha ha nở nụ cười một tiếng: "Có phải trong ngực khó chịu hay không?"

Kiều Chấn Lương lắc đầu nói: "Lúc quyết định rời khỏi quả thật ngực rất khó chịu, thế nhưng khi thực sự lui ra, trái lại cảm thấy toàn thân thoải mái, chính con cũng đều không rõ là vì cái gì. "

Kiều lão nói: "Đối thủ bức đến quá gấp, con một lòng muốn phản kích, trái lại không có thời gian đi suy nghĩ chuyện của hắn, con đã xem qua so đấu chức nghiệp quyền anh chưa?"

Kiều Chấn Lương nói: "Đương nhiên đã xem qua. "

Kiều lão nói: "Chỉ cần không bị một quyền đánh ngã, không có bị nốc ao, luôn luôn có cơ hội vồ đến. "

Kiều Chấn Lương cười nói: "Ba, ngài thật đúng là giống Câu Tiễn. "

Kiều lão cười nói: "Bất quá, ta phải nhắc nhở con, con đừng tưởng rằng một ván này đã kết thúc, người khác nhìn ra sự nhượng bộ của con là một loại phòng ngự, thế nhưng, hắn lại sợ con sẽ cùng hắn liều mạng, để tránh cho lưỡng bại câu thương, hắn phải buong chậm lại tiết tấu tấn công, thế nhưng con nghìn vạn lần đừng tưởng rằng hắn sẽ buông tha tiến công. "

Kiều Chấn Lương nói: "Nếu hắn vẫn sẽ tiến công, vì sao chúng ta phải nhượng bộ?"

Kiều lão mỉm cười nói: "Thu được cơ hội tạm nghỉ, có một số người có tốc độ khôi phục nhanh hơn so vớ người khác một chút. "

Kiều Chấn Lương nói: "Ba, thời điểm bọn họ vừa mới bắt đầu khởi xướng tiến công đã đánh chúng ta một cái trở tay không kịp, lần tiến công sau, con tuyệt đối sẽ không cho hắn dễ dàng đắc thủ. "

Kiều lão nói: "Lòng hiếu thắng của con vẫn là mạnh như vậy, cao thủ chân chính phải là không chiến mà khuất phục quân của kẻ thù, bình thản không chỉ có ở mặt ngoài, mà ở cả trong nội tâm của con, chỉ có nội tâm của con cũng đủ bình thản, mới có thể làm được sự bình tĩnh chân chính, một người thực sự hiểu được bình tĩnh, mới có thể tại trong bất luận cái nghịch cảnh gì cũng sẽ không buông tha suy xét. "

Kiều Chấn Lương nói: "Bước tiếp theo của hắn sẽ đi như thế nào?"

Kiều lão đi về phía trước một bước, hai tay chắp ở sau người: "Con cho rằng là như nào?"

Kiều Chấn Lương nói: "Hắn sẽ không tiếp tục làm to tại trên chuyện của Bằng Cử, nếu như hắn từng bước ép sát, thế tất sẽ khiến cho những người khác cảnh giác, thế nhưng hắn cũng sẽ không cam tâm cho con có cơ hội tạm nghỉ, hắn sẽ chế tạo phát triển mâu thuẫn mới, làm cho con không cách nào lật mình. "

Kiều lão nói: "Vấn đề then chốt còn đang ở Bình Hải!"

"Bình Hải?"

Kiều lão nói: "Ta rất quen thuộc thủ pháp của người này, Chấn Lương, phải cẩn thận vấn đề nội bộ!" Hai mắt lão thâm thúy nhìn về phía phương xa, nhẹ giọng nói: "Lễ mừng năm mới năm nay, gọi tất cả mọi người trong nhà tới, chúng ta phải sống dễ chịu một lễ!"

Kiều Chấn Lương gật đầu, nhưng không nói gì, trong lòng cũng hiểu được, Mạnh Truyền Mỹ hẳn là sẽ không đến.

Khi Trương Dương trở lại đã mang tới quần áo mới mua cho Kiều Mộng Viện, lúc Kiều Mộng Viện trở về phòng thay đổi xong, đi tới phòng khách, thấy Trương Dương tiện đường mang đến cho nàng đồ ăn vặt, Kiều Mộng Viện bởi vì ngày hôm qua uống nhiều lắm, cho tới bây giờ cũng chưa có ăn gì, mới chỉ uống chút canh Trương Dương mang đến, nhẹ giọng nói: "Sau này tôi sẽ không bao giờ uống rượu nữa. "

Trương Dương cười nói: "Thế sự không có tuyệt đối, anh trước sau cho rằng, mục đích của uống rượu là vì thả lỏng, mà không phải vì mượn rượu tiêu sầu, tuy rằng chính tôi cũng không làm được. "

Kiều Mộng Viện nói: "Trương Dương, anh phải kiên cường lên. "

Trương Dương nói: "Anh là đàn ông, đương nhiên có đủ cứng đủ mạnh (kiên là cứng, cường là mạnh, thằng này chơi chữ=)). "

Mặt Kiều Mộng Viện ửng đỏ, trong lời Trương Dương nói luôn luôn mang theo một cổ mũi vị khiêu khích như vậy, thế nhưng nàng cũng không ghét hắn làm như vậy. Biện pháp tốt nhất để đối phó với người như Trương Dương chính là giả vờ chưa có nghe được hắn đang nói cái gì, bởi vì người như Trương Dương chính là, ngươi càng là phản ứng hắn, hắn càng là được mũi lên mặt, Kiều Mộng Viện nói: "Em phải trở về. "

"Anh đưa em về!"

Kiều Mộng Viện trái lại lắc đầu nói: "Em lái được!"

"Trời có tuyets rơi đó, lái xe không dễ dàng đâu. "

Kiều Mộng Viện gật đầu, ngầm đồng ý cho hắn đưa mình về.

Trương Dương đem Kiều Mộng Viện đưa đến trong nhà, nhìn bóng lưng của Kiều Mộng Viện, Trương đại quan nhân không khỏi sinh ra ý nghĩ thương xót trong lòng.

Lúc này Trương Dương cũng không biết Kiều Chấn Lương đã vung lên một dấu chấm hỏi tại trên sân khấu chính trị của Bình Hải.

Sau khi Trương Dương rời khỏi không lâu, liền nhận được điện thoại của Phó bí thư Ủy ban Kỷ luật Lưu Diễm Hồngi, nàng hẹn Trương Dương tới chỗ nàng một chuyến, Trương Dương đi tới nơi ở của Lưu Diễm Hồng, nhìn thấy vẻ mặt Lưu Diễm Hồng phi thường ngưng trọng, Trương đại quan nhân lập tức ý thức được chuyện không ổn, hắn cười nói: "Chị Lưu, tìm tôi có việc sao?"

Lưu Diễm Hồng nói: "Trương Dương, tôi tìm cậu qua là muốn chứng thực một việc. "

Trương Dương gật đầu, trước khi chuyện chưa rõ ràng, hắn không có nóng lòng ngồi xuống, giả ra bộ dạng kinh sợ: "Tôi vẫn là đứng đi, chị cứ phê bình tôi. "

Lưu Diễm Hồng chỉ chỉ sô pha nói: "Cậu đừng khẩn trương, tôi là biết được tình huống. "

Trương Dương nói: "Có thể không khẩn trương sao? Tới chỗ chị ở đây, nếu không phải song quy thì chính là xử phạt, dù sao sẽ không phải là đặc biệt gọi tôi tới để biểu dương tôi. "

Lưu Diễm Hồng nói: "Bí thư Kiều bởi vì thân thể không tốt đã từ chức Bí thư Tỉnh ủy tỉnh Bình Hải, cậu biết chưa?"

Trương đại quan nhân khó có thể che giấu được khiếp sợ trong lòng, đôi mắt trừng đến to như chuông đồng nói: "Cái gì? Làm sao không ai cho tôi biết?"

Lưu Diễm Hồng tức giận nói: "Cậu là trong tổ nào bộ nào? Vì sao phải thông báo cho cậu?"

Trương Dương gãi gãi đầu, hắn thật sự không nghĩ tới việc này sẽ biến thành như vậy, trong cái nhìn của hắn, tuy rằng Kiều Bằng Cử nháo loạn xảy ra vấn đề, nhưng hẳn là sẽ không ảnh hưởng đến cuộc đời chính trị của Kiều Chấn Lương, chuyện hết lần này tới lần khác lại vượt qua tưởng tượng của hắn. Trương Dương nói: "Bí thư Kiều từ chức, vậy hiện tại lão đại ở Bình Hải là ai?" Kỳ thực hắn đã đoán được là Tống Hoài Minh.

Lưu Diễm Hồng nói: "Có liên quan gì với cậu sao?"

Trương Dương nói: "Nếu không có quan hệ gì tới tôi, vậy chị gọi tôi đến nơi đây là vì cái gì? Không phải đặc biệt nói cho tôi biết chuyện này, lẽ nào muốn xử lý tôi?" Hắn đương nhiên biết Lưu Diễm Hồng sẽ không làm như vậy, nếu như muốn xử lý mình cũng sẽ không đặc biệt gọi hắn đến nhà riêng.

Lưu Diễm Hồng nói: "Trương Dương, tôi hỏi cậu một việc, cậu hãy thành thật nói cho tôi biết, trước dây có phải cậu đem một bức tranh "Lâu Thất Minh" của Hoàng Nhàn Vân cho bí thư Kiều hay không?"

Trương đại quan nhân nghe vậy sửng sốt: "Tôi nói chuyện có quan hệ gì với chị chứ?"

Lưu Diễm Hồng nói: "Trương Dương, một bức tranh của Hoàng Nhàn Vân có giá trị bao nhiêu không cần tôi hướng cậu nhấn mạnh chứ?"

Trương Dương nói: "Trưởng phòng Lưu, ngài có ý tứ gì?" Cách xưng hô của hắn đối với Lưu Diễm Hồng cũng thay đổi.

Lưu Diễm Hồng nói: "Rất nhiều chuyện, cậu đừng tưởng rằng làm được bí ẩn là không ai biết. "

Trương Dương nói: "Lời này của ngài, tôi không thích nghe, cái gì gọi là không muốn người biết, tôi làm chuyện xấu gì sao?"

Lưu Diễm Hồng nói: "Tôi đem gọi cậu đến nơi đây, chính là muốn cậu đề cao giác ngộ chính trị một chút. Có một số việc tôi có thể tin tưởng cậu, thế nhưng người khác thì sao? Nếu như loại chuyện này bị người có tâm biết được, bọn họ có thể làm to chuyện hay không?"

Trương Dương nói: "Vậy là ngài nhận định tôi tặng lễ cho bí thư Kiều, hiện tại ông ấy mặc kệ, thì chuẩn bị tính sổ với tôi sao?"

Lưu Diễm Hồng nói: "Đây là cái thái độ gì? Trương Dương, không cần tôi nhắc nhở cậu chứ?"

Trương Dương nói: "Trưởng phòng Lưu, ngài hôm nay tìm tôi đi tới là vì công hay vì tư?"

Lưu Diễm Hồng nói: "Vì công thì thế nào? Vì tư thì thế nào?"

Trương Dương nói: "Nếu vì tư, ngài là có lòng tốt nhắc nhở tôi, tôi cảm tạ ngài. Nếu vì công, tốt lắm, tôi chưa bao giờ đút lót bí thư Kiều, cũng không có cố gắng kiếm bất luận cái lợi ích chính trị gì từ bí thư Kiều. Nếu ai đem chuyện tôi và bí thư Kiều gặp gỡ làm loạn, tôi khẳng định sẽ không bỏ qua cho hắn. "

Lưu Diễm Hồng nói: "Cậu muốn làm gì? Uy hiếp tôi sao?"

Trương Dương nói: "Tôi không dám, tôi tin tưởng nhân phẩm của ngài, ngài sẽ không làm loại chuyện bỏ đá xuống giếng này, tôi nói chính là kẻ ở sau lưng nói láo dùng dao đâm chọc kia. "

Cũng là Lưu Diễm Hồng biết tính tình của Trương Dương, cũng biết hắn không phải nói chính mình. Đổi thành người khác nàng đã sớm không nhịn được rồi, Lưu Diễm Hồng nói: "Người khác gặp phiền phức đều liều mạng hướng hai bên trái phải tránh đi, nhưng cậu thì ngược lại, một mực đem mặt hướng tới, như là sợ phiền phức không tìm được cậu, tôi nói cậu không tiết kiệm chút sức lực sao, hiện tại đã là lúc nào rồi? Cậu không có việc gì lại chạy tới Kiều gia làm cái gì?"

Crypto.com Exchange

Chương (1-1276)