Truyện ngôn tình hay

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 0854

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 0854: Ai dối trá hơn?
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Diêm Quốc Đào nói: "Khổng Nguyên là quân cờ của ai?"

Tra Tấn Bắc cười nói: "Quan trọng sao? Vô luận y là quân cờ của ai, y cũng đã là quân bị ăn tươi rồi, vật hi sinh mà thôi. "

Diêm Quốc Đào tuy rằng không biết trận doanh của Tra Tấn Bắc lệ thuộc phương nào, thế nhưng y có thể khẳng định một chút, Tra Tấn Bắc đối với nội tình trong chuyện này còn thấy rõ hơn so với y nhiều lắm. Diêm Quốc Đào nói: "Bên ngoài có rất nhiều lời đồn đại. "

Tra Tấn Bắc nói: "Đồn đại thường thường đều là lời đồn, người truyền ra việc này, mục đích chính là vì muốn tạo thế, muốn đi qua dư luận làm cho tất cả trở nên có lợi hơn cho mình. "

Diêm Quốc Đào thấp giọng nói: "Ai đang múa kiếm?"

Tra Tấn Bắc nói: "Muốn không bị ngộ thương, lựa chọn tốt nhất chính là đứng ở phía sau người múa kiếm. "

Diêm Quốc Đào nói: "Tổng giám đốc Tra nói thực sự rất thâm ảo. "

Tra Tấn Bắc nói: "Kỳ thực trong lòng Quốc Đào huynh cái gì cũng đều hiểu rõ, chỉ bất quá anh còn đang do dự mà thôi. "

Diêm Quốc Đào không nói gì, ánh mắt của y hướng về phía ngoài cửa sổ, đó là một mảnh đen kịt, không nhìn thấy bất luận cái cảnh sắc gì. Y bắt đầu hiểu ra, vô luận là Tra Tấn Bắc hay là Khổng Nguyên, điểm xuất phát của bọn họ đều là như nhau, những người này đều muốn thuyết phục chính mình, bọn họ đại biểu cho lợi ích đoàn thể, chính là những kẻ thực sự ra tay thúc đẩy dẫn đến nguy cơ chính trị lần này của Kiều Chấn Lương.

Tra Tấn Bắc cho rằng Diêm Quốc Đào có vẻ động tâm, thấp giọng nói: "Tôi thủy chung cảm thấy, chuyện đáng buồn nhất của một người quan viên là vì hắn lầm hàng mà chôn vùi, trên quan trường, càng chạy càng không được phép sơ xuất, một khi đi nhầm, rất khó tìm được cơ hội sửa chữa sai lầm. "

Biểu tình của Diêm Quốc Đào cực kỳ phức tạp, y nâng chung trà lên, yên lặng phẩm trà.

Trương đại quan nhân tại sát vách nghe được rõ ràng, trong lòng đối với nhân phẩm của Tra Tấn Bắc đã liên tục đánh một cái giảm giá, Tra Tấn Bắc khốn kiếp, quá khứ chỉ biết là nhân phẩm ngươi bất hảo, nhưng lão tử còn không biết ngươi lại có thể tới mức bỏ đá xuống giếng được, bất quá nghe ý tứ trong lời nói của Tra Tấn Bắc, phía sau hẳn là còn có nhân vật lớn hơn nữa, Trương đại quan nhân lăn lộn ở trong quan trường lâu như vậy, từ chút manh mối ấy vẫn có thể chải vuốt sợi đi ra, từ tình hình hiện nay của Diêm Quốc Đào mà xem, y hẳn là còn đang do dự, nói cách khác, Diêm Quốc Đào còn chưa có quyết tâm phản bội Kiều Chấn Lương, nếu như thật sự là như vậy, như vậy việc mình đưa cho Kiều Chấn Lương bức Lâu Thất Minhhẳn là không thể tiết lộ đi ra ngoài. Trương Dương âm thầm suy tư, Diêm Quốc Đào không nói, chính mình không nói, Kiều Mộng Viện cũng sẽ không nói, lẽ nào...

. Trong đầu Trương đại quan nhân bỗng nhiên hiện ra khuôn mặt hòa ái dễ gần kia của Kiều Chấn Lương, thằng nhãi này không khỏi đánh rùng mình một cái, chẳng lẽ là Kiều Chấn Lương tự mình hướng ra phía ngoài tiết lộ chuyện này?

Lão Kiều chủ động vạch trần chuyện này thì có chỗ tốt gì? Lẽ nào hắn chỉ là muốn đùa dai, đem chính mình kéo xuống vũng bùn, làm cho thế cục vốn có đã hỗn loạn bất kham trở nên càng thêm hỗn loạn? Bức "Lâu Thất Minh" trên tường kia chỉ là phỏng tác của Kiều Chấn Lương, cái này chứng minh Kiều Chấn Lương sớm đã có chuẩn bị tâm lý với việc này. Cho dù chuyện này có tới Ủy ban Kỷ luật cũng sẽ không tạo thành cái ảnh hưởng gì đối với hắn, nhưng chính mình lại không giống như thế. Trương Dương vắt hết óc, càng muốn nghĩ càng cảm giác được nhân tính phức tạp hay thay đổi, càng nghĩ càng cảm thấy quan trường hiểm ác đáng sợ, thân ở trong đó thực sự là trung gian cũng khó phân biệt, nếu như không phải là chuyện này rơi vào trong tay Lưu Diễm Hồng, nếu như không phải chính mình liếc mắt liền nhìn thấu đồ dỏm, chuyện này có thể sẽ nhấc lên một hồi sóng to gió lớn hay không?

Diêm Quốc Đào trầm mặc hồi lâu cuối cùng nói: "Ai có thể biết chính mình có thể bị coi là quân cờ ném đi hay không?"

Tra Tấn Bắc nhẹ giọng nói: "Quanh một vị trí, sẽ không có hai người té ngã liên tiếp. " Ý của y là ám chỉ Diêm Quốc Đào, vị trí của Khổng Nguyên có thể dành cho hắn.

Trong mắt Diêm Quốc Đào xẹt qua một tia vô cùng kinh ngạc, nhưng y chợt khôi phục lại bình tĩnh: "Ai có thể biết trước được chuyện ngày mai?"

Tra Tấn Bắc nói: "Làm người quan trọng nhất là thức thời, làm quan thì quan trọng nhất là dự đoán của chính mình. "

Diêm Quốc Đào nói: "Thiên hạ vĩnh viễn không có chuyện tốt tự dưng rơi xuống đầu. "

Tra Tấn Bắc gật đầu nói: "Tôi tràn đầy đồng tình với lời của anh, ở trên thương trường, muốn có được nhất định phải bỏ ra nỗ lực. "

Diêm Quốc Đào mỉm cười nói: "Trên thương trường, tiền đề để đạt thành giao dịch, một người muốn có thương phẩm của người khác thì phải cho đối phương giá cao hơn người khác. " Y dừng lại một chút, đem chén trà chậm rãi đặt ở trên bàn, sau đó đứng lên: "Tổng giám đốc Tra, xin lỗi, đã làm cho anh thất vọng rồi, tôi ở đây không có thứ anh muốn. "

Tra Tấn Bắc kinh ngạc nhìn Diêm Quốc Đào, y vốn tưởng rằng Diêm Quốc Đào đã bị y thuyết phục cho động tâm, nhưng không nghĩ tới thái độ của Diêm Quốc Đào đột nhiên kiên quyết lên, y thấp giọng nói: "Anh Quốc Đào!"

Diêm Quốc Đào mỉm cười nói: "Đạo bất đồng, không nên bàn mưu, tôi biết Tổng giám đốc Tra muốn cái gì, thế nhưng tôi lại không cách nào cho ngươi, người thức thời vị tất đã có thể trở thành tuấn kiệt, có một câu anh nói rất đúng... Chuyện đáng buồn nhất của một quan viên chính là lầm đường, hai ngày nay, tôi vẫn đều suy nghĩ một việc, đến tột cùng là ai làm sai? Ai mới là vì chuyện này mà lầm đường?"

Tra Tấn Bắc ngóng nhìn Diêm Quốc Đào: "Sau đó?"

Diêm Quốc Đào nói: "Tôi còn có lòng tin! Hơn nữa, tôi vĩnh viễn không làm ra chuyện vi phạm lương tâm của mình để nói xấu người khác. " Nói xong câu đó y giật lại cửa phòng đi ra ngoài.

Tra Tấn Bắc yên lặng nhìn cửa phòng đóng chặt, lông mày của y co lại thành hình chữ "Xuyên" tiêu chuẩn.

Trương Dương ngồi ở sát vách nghe rõ ràng cuộc nói chuyện của hai người, hiện tại hắn đã có thể kết luận Diêm Quốc Đào cũng không bán đứng Kiều Chấn Lương.

Điện thoại di động của Tra Tấn Bắc vang lên, y cầm lấy điện thoại, thấp giọng nói: "Hắn còn quật cường hơn so với tưởng tượng của chúng ta. "

Tra Tấn Bắc khoác áo da màu đen đi ra khỏi quán trà, nhiệt độ không khí ở bên ngoài rất thấp, chân dẫm lên tuyết đóng băng trên mặt đất phát ra thanh âm xèo xèo cạc cạc, thanh âm này vang lên làm cho Tra Tấn Bắc có chút phiền táo, chuyện đêm nay tiến triển cũng không thuận lợi.

Y dừng lại bước chân ở trước cửa, cách đó không xa một chiếc xe màu đen chạy vèo vèo tới hướng y, Tra Tấn Bắc kéo mở cửa xe ngồi xuống. Bên trong xe rất ấm áp, mang theo một cổ hương vị mê người, mùi vị nhày đến từ chính trên người Khâu Phượng Tiên.

Bóng đêm bao vây lấy khuôn mặt xinh đẹp của Khâu Phượng Tiên, theo ánh đèn đường thỉnh thoảng hiện lên, khuôn mặt của nàng lúc ẩn lúc hiện.

Tra Tấn Bắc nói: "Thực sự là một khối đầu khớp xương khó nhằn. "

Khâu Phượng Tiên thản nhiên cười nói: "Nhìn chung trong lịch sử Trung Quốc cho tới bây giờ cũng không thiếu sự tồn tại của trung thần. "

Tra Tấn Bắc liếc mắt nhìn Khâu Phượng Tiên: "Cô lại có thể đem thư ký trường Diêm của chúng ta làm ví dụ về trung thần sao?"

Khâu Phượng Tiên nói: "Tôi không biết cái gì là quan trường, thế nhưng tôi lại biết, tình cảnh hiện tại của y đích xác tiến thoái lưỡng nan, có lẽ là y thấy rõ hậu quả phía sau, cho dù là phản bội Kiều gia, cũng sẽ không có cái kết cục gì tốt, cho nên không bằng làm một người trung nghĩa. "

Tra Tấn Bắc nói: "Cô là quanh co lòng vòng nói tôi là tiểu nhân gian thần sao?"

Khâu Phượng Tiên cười nói: "Tôi cũng không dám nói. "

Giọng của Tra Tấn Bắc ung dung nói: "Trên chính trị không có phân biệt trung gian, quyền lên tiếng vĩnh viễn nắm giữ tại trong tay phe người thắng. "

Khâu Phượng Tiên nói: "Cái khác tôi không hiểu, thế nhưng tôi tự biết một người thương nhân thành công sẽ vĩnh viễn đứng ở phe người thắng. "

Tra Tấn Bắc nói: "Bố cục của bọn họ cũng không phải chúng ta có thể xem hiểu được. "

Khâu Phượng Tiên nói: "Anh cũng không có xem hiểu, vì sao anh dám làm ra lựa chọn như vậy?"

Tra Tấn Bắc mỉm cười: "Tuy rằng tôi xem không hiểu, thế nhưng tôi thấy được lợi ích ở chỗ, tôi là thương nhân, cái tôi muốn chính là lợi ích. "

Tài xế phía trước bỗng nhiên nói: "Tổng giám đốc Tra, phía sau có một chiếc xe một mực đi theo chúng ta. "

Tra Tấn Bắc nghe vậy nao nao, y xoay người, thấy trên đường phía sau, có một chiếc xe việt dã đang theo đuôi bọn họ, Tra Tấn Bắc thấp giọng nói: "Bắt đầu từ lúc nào?"

"Từ quán trà đi ra. "

Khâu Phượng Tiên thở dài nói: "Bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ liền ở phía sau, không nghĩ tới chuyện ở Bình Hải lại có thể phức tạp như thế. "

Tra Tấn Bắc nói: "Bất luận cái địa phương nào đều là như nhau, cô đoán người này là ai?"

Khâu Phượng Tiên lắc đầu: "Làm sao tôi biết được? Người biết anh ở đây thực sự nhiều lắm. "

Tra Tấn Bắc nói: "Có thể là hướng về phía cô mà tới đó chứ. "

Khâu Phượng Tiên nói: "Anh lại thế rồi, quá không cẩn thận!"

Trương đại quan nhân lái xe việt dã từ xa xa đi theo sau chiếc xe màu đen kia, ngày hôm nay thằng nhãi này theo dõi đâm nghiện, trước theo dõi Diêm Quốc Đào, sau đó theo tuyến này tìm được Tra Tấn Bắc, hiện tại lại cố gắng đi qua Tra Tấn Bắc tìm được một con cá lớn hơn nữa.

*****

Chiếc xe ở phía trước thủy chung đi không nhanh không chậm, ô tô đi hướng tới phía Cẩm Bình Sơn, bởi vì lo lắng bị đối phương phát hiện, Trương đại quan nhân thủy chung vẫn duy trì khoảng cách 200m về phía sau, thế nhưng do tuyết rơi nên trên đường rất ít ô tô, hắn thậm chí hoài nghi đối phương đã phát hiện ra ý đồ của mình, thế nhưng từ tốc độ của chiếc xe kia mà xem, có lẽ là đã sinh ra hoài nghi.

Chiếc xe kia tiến nhập vào đường hầm Cẩm Bình Sơn, Trương Dương liền chậm lại tốc độ xe, khoảng cách giữa hai xe liền giật lại một chút, Trương Dương là phi thường quen thuộc con đường này, hắn biết đi tiếp về phía trước chính là khu quân sự, nghĩ tới hồi trước Trương đại quan nhân tại kinh đô đã từng có một lần kinh nghiệm vào nhầm khu quân sự, lần này hắn đã có đề phòng, sau khi rời khỏi đường hầm, thấy chiếc xe kia tiến vào khu quân sự. Trương đại quan nhân bỏ đi ý niệm tiếp tục theo dõi trong đầu, hắn quay đầu xe hướng phía đông vào trong Giang Thành chạy tới.

Nhưng hắn không lâu sau liền phát hiện, chiếc xe kia lại xông ra từ phía sau, lần này biến thành Trương Dương bị theo dõi, Trương đại quan nhân biết chính mình đã bại lộ, hắn thẳng thắn đem chiếc xe việt dã đứng ở ven đường.

Chiếc xe kia chậm rãi đi qua, dừng lại song song với chiếc xe việt dã của Trương Dương, từ trên xe có hai gã đàn ông mặc áo da màu đen nhảy xuống, từ thể trạng và dáng đi của bọn họ là có thể nhìn ra được hai người đều là cao thủ đã qua huấn luyện.

Trong đó một người đi qua đi gõ cửa sổ xe, ý bảo Trương Dương đi xuống khỏi xe.

Trương đại quan nhân tuy rằng biết hai người này là thủ hạ của Tra Tấn Bắc, vốn dự định cấp cho Tra Tấn Bắc chút mặt mũi, nhưng vừa rồi quán trà Mộ Xuân nghe được phiên nói chuyện kia, làm cho hắn tràn ngập phản cảm đối với Tra Tấn Bắc, Trương Dương hạ cửa sổ xe xuống, trong đó có một gã đàn ông áo đen chỉ vào Trương Dương nói: "Anh là ai? Vì sao muốn theo dõi chúng tôi?"

Trương Dương bỗng nhiên mở cửa xe, cửa xe nặng nề đánh lên trên thân thể gã đàn ông áo đen, sau đó Trương đại quan nhân như con báo từ bên trong xe chạy đi ra, một cước liền đem gã đó đá bay đi ra ngoài, gã đàn ông áo đen khác huy quyền hướng Trương Dương đánh tới, thế nhưng tốc độ quyền của gã căn bản vô pháp so sánh với Trương Dương, nắm quyền của gã vừa ra đến giữa đường, nắm tay to lớn có lực của Trương đại quan nhân đã đánh trúng bụng của gã, đánh cho gã kêu lên một tiếng đau đớn, bưng trước ngực ngồi chồm hổm xuống, đây vẫn là Trương đại quan nhân ra tay lưu tình, nếu không thì hai người này căn bản không thể nào còn mạng.

Lúc đầu Tra Tấn Bắc cũng không có nhận ra Trương Dương, thế nhưng khi thấy tài xế và bảo tiêu của mình bị đối phương thẳng thắn lưu loát đánh ngã, y bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Khâu Phượng Tiên, thúc đẩy mở cửa xe nói: "Trương Dương, làm sao lại là cậu?"

Lúc Trương đại quan nhân nghe được thanh âm của Tra Tấn Bắc, vẫn hướng bảo tiêu trên mặt đất đạp một cước, lúc này mới ra vẻ ngạc nhiên ngẩng đầu lên: "Tổng giám đốc Tra, làm sao lại là anh? Các người theo tôi làm gì?"

Trong lòng Tra Tấn Bắc thầm mắng, thằng nhãi này là ác nhân cáo trạng trước, rõ ràng là ngươi theo dõi ta bị phát hiện, chúng ta phản theo dõi, hiện tại ngược lại thành theo dõi ngươi, nhưng trên mặt vẫn cười nh gió xuân quất vào mặt: "Trương Dương, thân thủ của cậu vẫn nhanh nhẹn như vậy. " Nhìn hai gã thủ hạ một hồi lâu mới có thể từ trên mặt đất đứng lên, trong lòng nói ngươi ra tay đủ nặng đó.

Khâu Phượng Tiên cũng cười khanh khách đi tới: "Trương chủ nhiệm, hôm nay ngày đông giá lạnh, ngài làm sao lại có hứng thú đến chỗ hoang sơn dã lĩnh này vậy?"

Trương Dương nói: "Lòng buồn, không ngủ được cho nên đi ra giải sầu, không nghĩ tới bị các vị đuổi kịp, nhìn thấy hai người bọn họ lao về phía tôi, tôi còn tưởng rằng gặp phải cướp, cho nên hạ thủ cũng không do dự, thực sự là ngại quá!" Thằng nhãi này giả vờ quan tâm hướng về phía hai người bảo tiêu cùng tài xế ngã trên mặt đất kia nói: "Đau nhức không, có muốn đi bệnh viện xem qua hay không?"

Hai gã bảo tiêu cứng rắn chống đỡ đứng lên từ trên mặt đất, Trương Dương xuất thủ vẫn là hạ thủ lưu tình, hai người bọn họ chỉ là tại trong khoảng thời gian ngắn đánh mất năng lực phản kháng, vết thương thực sự cũng không nặng.

Sau khi Tra Tấn Bắc vững tin bọn họ không có việc gì, cười nói: "Những bảo tiêu này của tôi tại trước mặt cậu căn bản là không cần nhắc tới, Trương Dương, tôi còn nói muốn ngày mai đi bái phỏng cậu đó, không nghĩ tới lại gặp ở đây. "

Trương đại quan nhân cười nói: "Duyên phận, nếu như người ta có duyên phận, ở đâu cũng đều có thể gặp mặt. "

Tra Tấn Bắc ha ha cười nói: "Không thể như vậy chứ!"

Hai người đứng ở nơi đó nắm tay, lộ ra một cổ mùi vị hư tình giả ý, Khâu Phượng Tiên nói: "Trời lạnh như thế, đừng đứng đây nói như vậy, tìm một chỗ trò chuyện tiếp đi. "

Tra Tấn Bắc lúc này mới buông tay của Trương Dương ra: "Trương Dương, nếu không chúng ta tìm một chỗ nào đó uống chút gì đi?"

Trương Dương cười nói: "Nơi hoang sơn dã lĩnh này, đi đến chỗ đi tìm quán uống rượu chứ? Nếu không cứ như vậy đi, để ngày mai, ngày mai tôi mời. "

Tra Tấn Bắc nói: "Muốn mời không bằng ngẫu nghiên gặp, cứ đêm nay đi, bây giờ chưa tới tám giờ, chúng ta đi... "

"Cư Tửu Ốc!" Khâu Phượng Tiên đề nghị nói.

Trương Dương không nghĩ tới Khâu Phượng Tiên cũng biết Cư Tửu Ốc, lúc ban đầu hắn đi tới Cư Tửu Ốc chính là Cố Giai Đồng dẫn hắn qua, vật đổi sao dời, người ấy đã qua đời, Trương Dương thật lâu chưa có tới địa phương này, sợ trông vật nhớ người, câu dẫn ra hồi ức thương tâm của mình.

Cư Tửu Ốc ở phái tây của Đông Giang vẫn duy trì được phong thái trong quá khứ, bất quá bà chủ Mỹ Hạc Tử cũng không ở chỗ này, nàng và chồng có việc đã trở về Nhật Bản, phụ trách buôn bán ở tỏng quán chỉ là một người bạn của Mỹ Hạc Tử, gọi là Gia Đại, buôn bán tỏng thời tiết này vốn không tốt, Cư Tửu Ốc không có khách, khi nhóm Trương Dương và Tra Tấn Bắc đi tới Cư Tửu Ốc, Khâu Phượng Tiên có chút quen thuộc đối với nơi này, tiếng Nhật của nàng rất tốt, chí ít tại trong mắt Trương đại quan nhân, trình độ tiếng Nhật của Khâu Phượng Tiên tuyệt không kém tiếng Trung của nàng.

Ba người bọn họ tới trong gian phòng ngồi xuống, Khâu Phượng Tiên gọi thức ăn Nhật và Thanh Tửu, Tra Tấn Bắc cười tủm tỉm hướng Trương Dương nói: "Uống được rượu quán này không?"

Trương Dương gật đầu nói: "Rượu gì tôi cũng đều có thể uống được. "

Khâu Phượng Tiên mỉm cười nói: "Chủ nhiệm Trương là người có tửu lượng tốt nhất tôi từng thấy. "

Trương Dương nói: "Khâu tiểu thư cũng là người nói chuyện hay nhất tôi từng gặp. "

Khâu Phượng Tiên tựa hồ có chút xấu hổ, khuôn mặt nổi lên rạng mây hơi đỏ ửng: "Chủ nhiệm Trương nói móc tôi. "

Trương Dương cười ha ha, bưng lên chén Thanh Tửu nói: "Hữu duyên thiên lí năng tương ngộ, không nghĩ tới chúng ta có thể tụ tập ở chỗ này, tôi xin kính hai vị một chén. "

Tra Tấn Bắc cười nói: "Tôi mời, là chủ nhân phải kính khách nhân mới đúng. "

Trương Dương nói: "Nơi này là Bình Hải, tôi là địa chủ, đương nhiên phải do tôi tới kính rượu. "

Ba người uống một chén Thanh Tửu, sóng mắt Khâu Phượng Tiên vừa chuyển, nhẹ giọng nói: "Vừa rồi chúng tôi còn tưởng rằng gặp người xấu, thấy chiếc xe việt dã kia thủy chung đi theo phía sau chúng tôi. " Khâu Phượng Tiên căn bản là cố ý nhắc tới chuyện này.

*****

Trương Dương cười nói: "Ai quy định con đường này nhất định chỉ có các vị mới có thể đi? Tôi tới Cẩm Bình Sơn đi dạo, lúc tôi trở lại, các vị một đường đi theo tôi, tôi còn tưởng rằng gặp cướp. "

Tra Tấn Bắc cười nói: "Cậu có cái gì đáng để cướp sao?"

Trương Dương nói: "Tôi vừa nghèo vừa đói, quả thực không có gì đáng giá để cướp, nhiều nhất cũng chính là còn có vài phần tư sắc, đầu năm nay, giựt tiền thì tôi không sợ, chỉ sợ có người cướp sắc của tôi. " (mặt thằng này dày gần= mình =)))

Tra Tấn Bắc và Khâu Phượng Tiên đều nở nụ cười.

Trương Dương nói: "Tổng giám đốc Tra lần này tới Đông Giang có phải có chuyện quan trọng hay không?"

Tra Tấn Bắc mỉm cười nói: "Nghe nói Cục Chiêu thương của Tân Thành Đông Giang các cậu đang hừng hực khí thế, cho nên tôi qua khảo sát một chút, nhìn xem có hạng mục thích hợp với tôi hay không. "

Trương Dương biết Tra Tấn Bắc là ăn nói lung tung, bởi vì thân phận hiện nay của mình, cho nên Tra Tấn Bắc mới nói nói như vậy, mục đích của thằng nhãi này lần này đi tới Đông Giang là thực hiện âm mưu, Trương Dương nói: "Bình Hải gần đây chính là không yên ổn. "

Tra Tấn Bắc nói: "Tôi nghe nói Chủ tịch tỉnh Tống tiếp nhận chức vụ Bí thư Tỉnh ủy, Trương Dương, sau này tại Bình Hải, phải dựa vào cậu chiếu cố nhiều hơn nữa. " Lời này làm cho Trương Dương nghe thấy rất khó chịu, Tra Tấn Bắc rõ ràng là ám chỉ Trương Dương hắn sau này bởi vì quan hệ với Tống Hoài Minh mà thu hoạch được đề thăng, con rể của Bí thư Tỉnh ủy và con rể của Chủ tịch tỉnh vẫn là chênh lệch không ít.

Trương Dương nói: "Ai làm Bí thư Tỉnh ủy cũng sướng bằng chính mình làm, Tổng giám đốc Tra, anh trai của anh không phải là Trưởng Ban Tra sao? Nếu không anh nói với ông ấy, hiện tại Bình Hải còn thiếu một chức Chủ tịch tỉnh, trực tiếp đem tôi bổ sung vào là được. "

Tuy rằng Tra Tấn Bắc có chút biết tính Trương Dương, nhưng là không nghĩ tới hắn có thể nói ra loại lời này, thằng nhãi này nói thiệt hay giả? Lại có thể vọng tưởng từ một cán bộ cấp xử một bước lên trời trực tiếp ngồi trên bảo tọa của cán bộ cấp tỉnh, không phải là muốn làm quan tới điên rồi chứ, nhưng Tra Tấn Bắc lập tức liền ý thức được, Trương Dương nói lời này là trêu chọc chính mình, vừa rồi mình ám chỉ hắn dính nhờ ánh sáng của Tống Hoài Minh, đó là người ta trả thù qua, Tra Tấn Bắc cười nói: "Tôi cũng không có bản lĩnh đó, nếu tôi có thể làm được, tôi đã không phải đi buôn bán. "

Trương Dương nói: "Anh muốn làm quan?"

Tra Tấn Bắc nói: "Đầu năm nay, làm quan so với người buôn bán chúng tôi phong quang hơn rất nhiều. "

Trương Dương nói: "Chỉ nhìn chỗ tốt của người khác, cũng không biết sự chua xót phía sau của họ, thảo nào nói là chỉ nhìn kẻ trộm ăn thịt, không thấy kẻ trộm chịu đòn, tôi trái lại cảm thấy thương nhân các vị rất thoải mái, không có nhiều điều lệ chế độ như thế, ngủ cứ thoải mái lúc nào dậy thì dậy, kiếm tiền đếm tới mỏi tay, vui vẻ thì quyên tiền tài trợ, lấy một cái danh tiếng người làm từ thiện thật là tốt, mất hứng thì trốn thuế lậu thuế, dù sao trong thể chế có nhiều lỗ thủng như vậy, nhất định là có chỗ để chui. "

Tra Tấn Bắc nghe ra được thằng nhãi này quanh co lòng vòng nói móc chính mình, nhưng trên mặt vẫn mang theo nụ cười nói: "Mỗi nghề đều có khó khăn của riêng mình, ai cũng đều không dễ dàng, nếu như cậu cam tâm tình nguyện, hai ta thay đổi đi. "

Trương đại quan nhân nhếch miệng một cái nói: "Hai ta có sự ưa thích bất đồng, không có cách nào đổi được. "

Trong lòng Tra Tấn Bắc nhất thời bốc lửa lên, thằng nhãi này nói cái gì? Bên ngoài đều đồn đại Tra Tấn Bắc là đồng tính luyến ái, lời này của Trương Dương chính là ngầm nói kháy y, bất quá Tra Tấn Bắc vẫn là ngăn lại cơn tức, đối với Trương Dương y cũng tính là có chút hiểu biết, tiểu tử này không dễ chọc, đắc tội với hắn đối với mình không có chỗ tốt.

Trương Dương nói: "Tổng giám đốc Tra, tin tức của anh hẳn là linh thông hơn nhiều so với tôi, Kiều gia rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

Tra Tấn Bắc nói: "Tôi trải qua buôn bán nhiều năm như vậy mà vẫn có thể làm được an an ổn ổn, diểm quan trọng nhất là không bàn quốc sự, phải phân biệt buôn bán và chính trị cho rõ ràng. Chuyện mà tôi không nên để ý, tôi cũng không nhúng tay. "

Trong lòng Trương Dương nói ngươi thật dối trá đi, vừa rồi còn ở trong quán trà Mộ Xuân tiến hành dùng lợi dụ thuyết phục đối với Diêm Quốc Đào, lúc này còn giả bộ làm người tốt, ngươi có thể gạt được người khác, muốn gạt ta, không có cửa đâu.

Tra Tấn Bắc nói: "Bất quá lần biến động chính trị này của Bình Hải trái lại có lợi cho cậu đó. "

Trương Dương nở nụ cười: "Tôi lăn lộn tại trong thể chế lâu như vậy, cho tới bây giờ chưa từng trông cậy vào người khác giúp tôi, tất cả đều là dựa vào năng lực của chính mình, một mình một vết chân đi tới, kỳ thực trên chính trị, dựa vào ai cũng đều không đáng tin cậy, sau cùng còn phải trông cậy vào chính mình, Tổng giám đốc Tra, việc buôn bán của anh hình như cũng phải dựa vào chính mình đi?"

Tra Tấn Bắc nói: "Không thể không như vậy, dựa vào ai cũng không bằng dựa vào chính mình. "

Hai người ngươi một lời ta một chữ, giữa đây đó đều là lời nói gian dối, lộ ra một cổ mùi vị đầy dối trá, trong lòng Tra Tấn Bắc hoài nghi Trương Dương đã sớm theo dõi mình, lại không biết hắn có thấy chính mình và Diêm Quốc Đào gặp mặt hay không? Bất quá Tra Tấn Bắc tin tưởng nôi dung nói chuyện giữa y và Diêm Quốc Đào sẽ không bị người khác biết, y căn bản sẽ không thể nghĩ đến thính lực của Trương Dương xuất chúng như vậy, mặc dù là cách vách tường cách âm, vẫn có thể nghe rõ ràng lời bọn họ nói.

Trương đại quan nhân cũng không có lập trường chính trị rõ ràng gì, là do tính cách của hắn quyết định, lập trường của hắn bình thường đã bị cảm tình ảnh hưởng, trong cái nhìn của hắn, Tra Tấn Bắc đã bị hắn định nghĩa là kẻ âm mưu, là một trong những kẻ phía sau dẫn đến nguy cơ lần này của Kiều gia, đương nhiên Trương Dương cũng không có đem tất cả quy tội đến trên đầu Tra Tấn Bắc, hắn cho rằng Tra Tấn Bắc còn chưa có cái năng lực đó, mặc dù là Tra Tấn Bắc rất có tiền, cũng có chút bối cảnh, nhưng tất cả điều này cũng không đủ để chống đỡ cho Tra Tấn Bắc có thực lực đối đầu với Kiều gia, trên thực tế nhân vật tại trong nước có thể cùng Kiều gia công nhiên đối kháng tuyệt đối có thể đếm trên đầu ngón tay.

Khâu Phượng Tiên nói: "Đối với đần ông không gì cần hơn tiền tài và đàn bà, chuyện cảm thấy hứng thú chính là chính trị, nhưng tại trong mắt phụ nữ chúng tôi, chính trị là một chuyện khô khan chán nản nhất trên đời này. "

Trương Dương cười nói: "Nếu như một việc mà cô vĩnh viễn không muốn làm, cô cũng sẽ rất ít quan tâm, thế nhưng nếu như một việc quan hệ đến thân nhân của cô, bạn bè của cô, như vậy cô sẽ tự nhiên mà quan tâm tới. Trận phong ba chính trị lần này ở Bình Hải có quan hệ đến lợi ích thiết thân của rất nhiều người, hiện tại trong lòng quan viên Bình Hải từ trên xuống dưới đều rất thấp thỏm, tuy rằng chỉ là có một hai vị trí trống ra, nhưng lại quan hệ đến toàn bộ quan trường của Bình Hải, ai tới bổ sung vị trí trống này, có khả năng sẽ tạo thành biến động lớn trên quan trường. "

Tra Tấn Bắc cười nói: "Tuy rằng tôi không phải người trong quan trường, thế nhưng tôi đối với loại chuyện này cũng biết một chút, cấp trên sẽ không làm cho biến động liên quan đến nhiều nhân viên, điều chỉnh lần này của Bình Hải sẽ không quá lớn. "

Trương Dương cười tủm tỉm nói: "Tổng giám đốc Tra, anh khẳng định biết không ít tin tức, đối với tôi là quá không thẳng thắn thành khẩn đó. "

Tra Tấn Bắc ha ha cười nói: "Tôi biết được cũng chỉ là một ít lời đồn đại, tôi cũng không tiện nói lung tung. "

Crypto.com Exchange

Chương (1-1276)