Vay nóng Tima

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 0864

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 0864: Là lừa hay là ngựa?
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)

Siêu sale Shopee


Thời Duy là người có tính không chịu thua, liền nói: "Xì, xem ra thì cũng rất bình thường mà? Còn chẳng đẹp bằng con ngựa này của tôi."

Trần An Bang cười nói: "Thời tiểu thư, xem ra cô là một người ngoại đạo rồi, ngựa không thể nhìn bề ngoài, mà phải chạy mới biết được."

Thời Duy nói: "Vậy thì thi với tôi xem, ngựa của ai chạy nhanh hơn!"

Trần An Bang cười lắc đầu: "Thôi, con ngựa này của tôi còn đắt hơn cả bốn con ngựa của mấy người gộp lại, không cùng một đẳng cấp."

Trương đại quan không thể không nói rằng tên này là một tên quá quắt, dù là Kiều gia gần đây lâm nạn, nhưng cũng không phải là thứ mà Trần An Bang nhà anh có thể cười nhạo, nếu như anh đang cố ý, thì có nghĩa là anh tự đâm chết mình, còn nếu anh vô ý, thì có nghĩa là anh tự tìm cái chết.

Mặc dù Kiều Bằng Phi đã rời khỏi kinh thành mấy năm, nhưng lúc đầu khi gã vẫn ở kinh thành cũng là một nhân vật trung tâm trong đám thái tử, vốn dĩ chẳng coi Trần An Bang là gì, nhưng tiểu tử này càng nói càng quá đáng, Kiều Bằng Phi thà tin rằng Trần An Bang là do trẻ tuổi kiêu ngạo, gã cười nói: "Mấy năm gần đâu An Bang làm ăn thật tốt, con ngựa này bao nhiêu tiền?"

Trần An Bang nói: "Không đắt đâu, hơn một trăm vạn!" Nói xong gã lại bổ sung một câu: "Bảng Anh!"

Trương đại quan nhìn thái độ đắc ý của gã, trong lòng thầm chửi, không giả tạo thì anh có thể chết được sao?

Kiều Bằng Phi vẫn chưa nói gì, Thời Duy đã nói: "Còn Bảng Anh nữa à, tôi thấy tiền Won thì đúng hơn, con ngựa này của anh...Sao tai lại dài thế này? Trần An Bang, anh cưỡi con lừa à!"

Trương đại quan cười ha ha.

Kiều Bằng Phi và Kiều Mộng Viện cũng không nín được cười.

Lương Khang đã thấy không ổn, Trần An Bang rõ ràng là chưa nhận được sự giáo huấn từ sự việc lần trước, biểu hiện quá ngạo mạn trước mặt đám con cháu Kiều gia này, mặc dù Trần An Bang làm công việc công nghệ thông tin, tiền của gã tích lũy như quả cầu tuyết, nhưng những kinh nghiệm của gã thì lại quá ít ỏi. Lương Khang cười nói: "Vậy thì chúng ta cùng chơi đi!"

Trần An Bang bị Thời Duy chọc cho tức đỏ tím mặt, con ngựa này của gã chắc chắn là cực phẩm, sao lại có thể so sánh với lừa chứ.

Trương Dương nói: 'Đúng vậy! Là lừa hay là ngựa dẫn ra chạy thử, 100 vạn Bảng Anh cũng được, 100 vạn Won cũng được, chỉ cần đua thắng là có thể coi là ngựa tốt rồi."

Trần An Bang nói: "Vậy thì so xem!" Gã thường xuyên đến đây chơi, khá tự tin với con ngựa này của mình, ngoài con ngựa của Lương Khang có thể so tài cùng gã, những con ngựa khác không thể.

Kiều Bằng Phi trong lòng cũng tức giận vô cùng, thầm nói, Trần An Bang là gì cơ chứ? Mẹ kiếp, chẳng phải cũng chỉ có vài đồng tiền, giờ lại còn dám ra vẻ trước mặt chúng tôi, có điều Kiều Bằng Phi cũng biết rằng bốn con ngựa này chỉ là để chơi thôi, không thể nào thắng được với con ngựa của Trần An Bang.

Thời Duy muốn thử, Kiều Mộng Viện nói: "Thôi, để mấy người đàn ông chơi đi, chúng ta đừng tham dự vào."

Thời Duy nói: "Em tham gia, cái khác thì không dám nói, nhưng chẳng lẽ em còn không thắng nổi con lừa đó à?" Cô chắc chắn rằng Trần An Bang cưỡi lừa.

Trương Dương đến bên cạnh Kiều Bằng Phi thấp giọng nói: "Các anh đừng chơi nữa, để tôi!" Trương Dương nghĩ rất chu toàn, ba anh em nhà Kiều Bằng Phi nếu như ra mặt đấu, thì sợ rằng ý nghĩa đã thay đổi. Thắng thì không sao, nhưng nếu thua, thì người khác sẽ nói rằng giờ đây Kiều gia không bằng trước nữa, ngay cả con trai của Trần Tuyền cũng dám diệt họ.

Kiều Bằng Phi hiểu ý của Trương Dương, gã cười, rồi vỗ vỗ vai Trương Dương, thấp giọng nói: "Giúp tôi giành thể diện về nhé."

Trương Dương cười hà hà, quay người lên ngựa.

Lương Khang thấy Kiều Bằng Phi và Trương Dương đang nói thầm, trong lòng cảm thấy việc này có gì không ổn, gã không hề muốn tham dự vào trận tranh đấu lần này, với kinh nghiệm trước kia gã có với Trương Dương, tên này không hề dễ dàng đối phó. Càng huống hồ hôm nay bên cạnh hắn còn có mấy đệ tử Kiều gia, Kiều Bằng Phi là nhân vật gì cơ chứ? Trước kia khi còn tung hoành ở kinh thành, Trần An Bang còn không biết đang ngụp lặn ở xó nào, nghĩ đến đây, Lương Khagn cười nói: "Tôi làm trọng tài, mọi người chơi đi!" Ý không muốn tham dự của gã rất rõ ràng.

Ánh mắt của Trần An Bang gặp phải Trương Dương, Trương Dương cười nói: "Trần An Bang à, vậy thì hai chúng ta chơi thôi, không có người khác làm phiền, xem xem rốt cuộc là ai lợi hại hơn!"

Trần An Bang gật đầu nói: "Mấy vòng?" Vì thái độ trung lập của Lương Khang, Trần An Bang cũng không muốn đấu chọi lộ liễu với đệ tử Kiều gia, lúc này Trương Dương đứng ra vừa vặn đã cho gã một cơ hội chuyển dịch mục tiêu.

Trương Dương nhìn trường đua ngựa rồi nói: "Mười vòng đi, để xem ai thua ai thắng!"

Trần An Bang nói: "Được!"

Kiều Bằng Phi nói: "Không thể nào chỉ thi vậy được, phải cược cái gì đó."

Lương Khang cười nói: 'Đều là người mình cả rồi, đừng cược nữa'.

Kiều Bằng Phi nói: "Không có chút kích thích làm sao vui được, thắng thua cũng chẳng quan trọng, họ sẽ không cố gắng hết sức đâu, tôi thấy hay là chúng ta cược ngựa đi, ai thua rồi thì con ngựa sẽ thuộc về đối phương."

Trần An Bang vừa nghe đã không vui, giá trị của hai con ngựa không như nhau, hơn nữa con ngựa mà Trương Dương cưỡi cũng đâu phải là của hắn, Kiều Bằng Phi rõ ràng là đang chọc tức mình, gã cười nói: "Nếu đặt cược ngựa thì tôi thiệt quá!"

Kiều Mộng Viện giờ mới lên tiếng: "Anh đâu có thiệt chứ, chẳng phải ngựa của anh đáng giá 100 vạn bảng Anh sao? Nếu anh thua, thì ngựa của anh thuộc về Trương Dương, còn nếu anh thắng, tôi sẽ đưa cho anh 100 vạn Bảng Anh!" Lời này của Kiều Mộng Viện không chỉ là để bảo vệ thể diện của Kiều gia, mà đồng thời cũng để ra mặt cho Trương Dương nữa.

Lúc này Trần An Bang mới ý thức được mình đã gây ra một sự phiền phức lớn, vừa nãy chỉ mải đắc ý khoe khoang, mà đã đắc tội với đám con cháu của Kiều gia, giờ đây muốn lùi thì đã không còn được nữa, từ lời này của Kiều Mộng Viện có thể thấy rằng, cô gái tính tình rất điềm đạm này đã tức giận rồi.

Lương Khang nhìn Trần An Bang đồng tình, tiểu tử này đúng là tự tìm chỗ chết, với tình thế ngày hôm nay, dù là kết quả thế nào, gã cũng đã đắc tội với Kiều gia. Trong mắt của Trương Dương, gần đây danh thế của Kiều gia dù đã giảm bớt không ít, nhưng vẫn mạnh hơn nhiều so với bối cảnh gia đình của Trần An Bang, chính trị không phải là chuyện ngày một ngày hai, cũng phải dựa vào tích lũy, cũng phải dựa vào cơ sở.

Trần An Bang không còn đường lùi chỉ có thể tiến lên rồi, vì gã còn trẻ, nếu như việc như vậy xảy ra với Lương Khang, Lương Khang nhất định sẽ lựa chọn từ bỏ, tổn thất một chút thể diện chắc chắn tốt hơn về sau bị thiệt hại lớn.

Cơ Nhược Nhạn kéo tay của Lương Khang, rồi nhẹ nhàng nói: "Ai sẽ thua?"

Lương Khang nhìn Kiều Bằng Phi, rồi thấp giọng nói: "Không phải là anh là được rồi!" Trong lòng thì thầm nghĩ, ngày hôm nay nhất định Trần An Bang sẽ thua.

Trương đại quan cưỡi lên con ngựa đen, vuốt đám lông mượt mà của con ngựa, rồi nói gì đó bên tai nó.

Trần An Bang cưỡi con tuấn mã màu đỏ của mình chầm chậm đến bên cạnh Trương Dương, rồi nhìn hắn nói: "Nó có thể nghe hiểu được lời của anh sao?"

Trương đại quan mỉm cười nói: "Nghe nói người Idiana rất giỏi về ngôn ngữ của ngựa, chỉ cần nói ý của anh với ngựa, hợp nhất với nó, thì nó mới có thể chạy được thành tích tốt nhất."

Trần An Bang phổng mũi, gã không tin điều đó, dù là ngựa có thể lĩnh hội ý của chủ nhân, cũng phải xây dựng trên cơ sở huấn luyện lâu dài, Trương Dương và con ngựa đen đó mới tiếp xúc được mười mấy phút, mà hắn đã có thể nói chuyện với ngựa rồi, ma mới tin điều đó!

Lúc này ông chủ trường đua ngựa Địch Danh Vọng cũng đã đến nơi, thấy Trương Dương và Trần An Bang đã vào trường đua, gã đến bên cạnh Kiều Bằng Phi, thấp giọng nói: "Con ngựa đó của Trần thiếu giá trị 100 vạn bảng Anh, còn con ngựa đen đó mới 10 vạn, kém nhau những một trăm lần đấy." Địch Danh Vọng tốt bụng nhắc nhở Kiều Bằng Phi, nhưng không ngờ lại được Kiều Bằng Phi trả lời một câu lạnh lùng: "Nếu đã vậy, tại sao lại không chuẩn bị cho chúng tôi mấy con ngựa tốt? Sợ chúng tôi không trả được tiền à?"

Địch Danh Vọng mặt đầy oan ức, mấy con ngựa tốt nhất ở trường đua này đều là do người khác mua rồi gửi nuôi ở đây cả, những con ngựa thuộc về gã, đều không phải là loại ngựa đắt đỏ gì, thử nghĩ mà xem, nếu con ngựa nào cũng có giá trị 100 vạn bảng Anh, thì phải đầu tư bao nhiêu tiền cho đủ? Địch Danh Vọng nói cho Kiều Bằng Phi là để báo với gã rằng, cuộc đấu ngựa giữa Trương Dương và Trần An Bang, Trương Dương nhất định sẽ thua.

Thời Duy đứng bên cạnh hừm một tiếng rồi nói: "Có gì mà tài giỏi chứ, cưỡi một con lừa, mà mông đã cong lên rồi, những người lắm tiền ngốc ngếch tôi biết nhiều lắm, nhưng đây là lần đầu tiên tôi gặp một người bỏ ra 100 vạn bảng Anh để mua một con lừa, có đáng không?"

Địch Danh Vọng nói: "Con ngựa của Trần An Bang tên là tia chớp đỏ, trước đó đã từng giành được huy chương vàng trong trận đua ngựa quốc tế."

Trương Dương và Trần An Bang cưỡi lên ngựa, đứng trước vạch xuất phát, Trương Dương cười nói: "10 vòng nhé!"

Trần An Bang nói: "Nếu không có gì ngoài ý muốn, anh chạy đến vòng thứ chín là trận đấu đã kết thúc rồi!"

Cùng với hiệu lệnh bắt đầu, hai con ngựa lao ra như chớp, nói cho chính xác là con ngựa của Trần An Bang lao ra như chớp, mặc dù còn ngựa của Trương Dương to xác, nhưng không thể chạy giỏi bằng vậy, chớp mắt đã bị con ngựa của Trần An Bang bỏ xa đến hơn hai mươi mét."

Thời Duy ngồi một bên lo lắng, hai tay cô giơ lên miệng rồi kêu to: "Trương Dương, anh nhanh lên đi chứ!"

*****

Trương đại quan cũng muốn nhanh, nhưng con ngựa này đúng là hàng rởm, nếu thật sự đem ra đua thì thật sự quá kém, Trương Dương dùng tay ấm vào vị trí gần trước ngực của con ngựa, chỉ cần là động vất, đều là huyệt đạo cả, Trương đại quan không phải là bác sĩ thú y, những nghiên cứu của hắn với động vận không bằng nhân loại, nhưng hắn biết rằng thông qua cách gì có thể phát huy được tiềm năng của ngựa, vừa được bấm huyệt, lông con ngựa đen liền dựng đứng lên, và hai tai cũng vậy, nó giơ bốn chân, tốc độ chạy rõ ràng đã nhanh hơn rất nhiều.

Trần An Bang vừa hét con ngựa chạy nhanh lên, vừa quay đầu lại xem Trương Dương đã bị bỏ xa bao lâu, điều làm gã thất vọng là, sau khi kéo khoảng cách hai, ba mươi mét, trong thời gian ngắn vẫn không thấy khoảng cách này kéo xa hơn.

Hai con ngựa thật sự quá khác về năng lực, mặc dù Trương Dương có thể kích thích tiềm năng của con ngựa tăng lên trong thời gian ngắn, nhưng điều này không thể dùng lâu dài, con ngựa đen khi chạy đến vòng thứ tám đã bắt đầu có biểu hiện mệt, Trương đại quan thầm thở dài, xem ra không dùng chút thủ đoạn là không thể nào thắng được rồi, từ lúc bắt đầu trận đấu, Trương Dương đã nắm một viên sỏi, nhỏ như một hạt đậu, nhắm chuẩn vào con ngựa của Trần An Bang, hắn búng tay, viên sỏi đó bắn đi như chớp trong không trung, nhắm thẳng vào vị trí giữa của con tia chớp đỏ."

Trương đại quan biết rằng, vị trí này gần như là điểm yếu của tất cả động vật, có điều Trương Dương cũng không dự định làm cho con ngựa này thành tàn phế, chỉ cần dùng chút thủ đoạn để thắng trận đấu là được rồi, với động vật, từ trước đến giờ Trương đại quan đều rất yêu quý.

Trần An Bang đã biết mình nắm chắc phần thắng, trên mặt lộ ra nụ cười đắc chí, nhưng khi gã bắt đầu dốc toàn lực, thì con ngựa ở dưới phát ra một tiếng kêu đau đớn.

Tia chớp đỏ đột nhiên phanh gấp lại, mông chổng lên trời, may mà kỹ thuật cưỡi ngựa của Trần An Bang tốt, mới không bị ngã từ trên lưng ngựa xuống, sau khi con tia chớp đen kêu một tiếng này, sự đau đớn rõ ràng không giảm bớt, bốn chân không ngừng nhảy nhót, Trần An Bang bật lên trên lưng ngựa, gã cố gắng giữ lấy dây cương, sợ rằng ngã từ trên lưng ngựa xuống, không hiểu tại sao lại xảy ra tình trạng này.

Thật ra tất cả những người đang xem cũng không hiểu được đang xảy ra chuyện gì, đều tưởng rằng Trần An Bang đã đến lúc thắng lợi, phát hiện ra con ngựa của gã xảy ra vấn đề, lúc này, Trương đại quan đã vượt qua người Trần An Bang, khi đi qua, còn cười hì hì chào: "Tôi đi trước nhé!"

Địch Danh Vọng nhận ra có điều gì đó bất thường, vội vàng gọi người đến, khi chuẩn bị vào trong trường đua để giúp, thì còn ngựa của Trần An Bang mang theo cả gã xông về phía hàng rào, con ngựa đó rất giỏi, nhảy được qua cả hàng rào hơn một mét, đem theo Trần An Bang xông về phía đám người, mọi người láo nháo, Địch Danh Vọng lớn tiếng nói: 'Tránh ra! Tránh ra mau, con ngựa bị điên rồi!"

Thời Duy cách đó gần nhất, thấy con ngựa đó mang theo cả Trần An Bang chạy điên cuồng về phía mình, sợ đến độ ngớ ra ở đó.

Thời khắc quan trọng, Kiều Bằng Phi bước từng bước lớn đến, không biết trong tay gã lấy đâu ra một khẩu súng săn, đứng ở trước Thời Duy, rồi giương súng, nhắm chuẩn vào phần đầu của con ngựa, đoàng! Một tiếng, viên đạn bay vào đầu con ngựa, con ngựa đổ rầm ra mặt đất, bùn đất bắn tung tóe khắp nơi, Trần An Bang bị con ngựa đè vào một chân, không thể chạy thoát, toàn thân đau đớn, nhưng gã không thèm để ý, nhìn cái lỗ đầy máu trên đầu con ngựa yêu quý, Trần An Bang suýt nữa chảy cả nước mắt, gã gào lên: "Anh giết nó rồi, a! anh giết con ngựa của tôi rồi!"

Trương Dương đã về đến vạch đích, không ai chú ý đến sự thắng lợi của Trương Dương nữa, ánh mắt tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào hiện trường vụ án.

Chẳng ai để ý Kiều Bằng Phi lấy khẩu súng ra từ lúc nào, phát súng này bắn rất chuẩn xác, không hề để cho con ngựa một cơ hội sống nào. Con ngựa nằm trong đống máu, bốn chân vẫn còn đang giãy giụa.

Kiều Bằng Phi vất khẩu súng săn cho Địch Danh Vọng, rồi điềm đạm nói: "Con ngựa này là chiến lợi phẩm của Trương Dương!"

Lương Khang đứng ở một bên thầm hít một hơi, đột nhiên gã hiểu ra rằng, mục đích Kiều Bằng Phi mang súng săn đến là để giết con ngựa này, dù là cuối cùng trận đấu này ai thắng, nhưng gã cũng phải trút giận. Sự mất khống chế trong khi đua chỉ là một lý do của gã mà thôi, gã muốn thông qua phát súng này nói với Trần An Bang, nói với tất cả mọi người, không được phép gây sự với Kiều gia.

Trần An Bang cũng hiểu được đạo lý này, nhưng cái giá phải trả quá đắt.

Trương đại quan đến hiện trường, thấy con ngựa đua đã chết, trong lòng cũng cảm thấy tiếc nuối, có điều nghĩ đến việc khiêu khích của Trần An Bang hôm nay với con cháu Kiều gia, Kiều Bằng Phi làm như vậy là không hề quá đáng, gã bắt buộc phải thông qua biện pháp mạnh để nói với đám thái tử kinh thành rằng, Kiều gia không phải là thứ có thể đùa.

Trương đại quan thở dài nói: "Này Bằng Phi, sao lại bắn chết ngựa của tôi rồi? Hơn 100 vạn đó."

Kiều Mộng Viện nói: Tôi đền cho anh!" Mặc dù Kiều Mộng Viện cảm thấy hơi tàn nhẫn, nhưng cô không hề cảm thấy cách làm này của Kiều Bằng Phi là sai lầm, ngay cả đám tiểu tử như Trần An Bang cũng dám đứng ra khiêu khích Kiều gia, là con cháu của Kiều gia, Kiều Bằng Phi nên đứng ra làm như vậy, Thời Duy thì không chịu nổi nữa, vành mắt đã đỏ hoe.

Trương Dương cười nói: "Chẳng qua chỉ là 100 vạn bảng Anh thôi mà, số tiền này có đáng gì, làm sao bằng được tình cảm của chúng ta chứ? Thôi, tôi cũng chẳng cần con ngựa này nữa." Hắn quay sang nói với Trần An Bang đang đau khổ tột cùng: "Trần An Bang, anh chôn nó đi."

Địch Danh Vọng bảo người làm đến dọn xác con ngựa, Trần An Bang lúc này mới được tự do, may mà gã không bị thương.

Nhìn Trần An Bang mặt phờ phạc, Lương Khang không hề có chút đồng tình nào, trong lòng nói thật là đáng kiếp, sức ảnh hưởng của Kiều gia không lớn như trước nữa, nhưng không phải là thứ mà tiểu tử nhà anh có thể xem thường, tự tìm đến cái chết còn trách ai được nữa?

Tâm trạng vui vẻ của mấy người Trương Dương bị ảnh hưởng bới Trần An Bang, họ không còn tâm trạng đâu ở lại cưỡi ngựa nữa, mặc dù trường đua có không ít người, nhưng thấy mấy người họ đến đây chơi, chẳng ai dám đi chơi nữa, Lương Khang cũng vậy.

Thời Duy cảm thấy rất khó hiểu về sự việc nổi điên của con ngựa Trần An Bang, cô nói Trương Dương xem việc này có nội tình gì không, có phải là hắn đã gây trò không, Trương Dương bị cô hỏi thật sự không chịu nổi nữa, cuối cùng đã thừa nhận, hắn đã nhét một viên sỏi vào hậu môn con ngựa.

Thời Duy nói: "Lợi hại vậy à, một viên sỏi nhỏ bằng hạt đậu đã có thể làm nó phát điên sao."

Trương đại quan nói: "Nếu như cô bị nhét một viên thì cô cũng phát điên thôi!"

Thời Duy ngớ người, mặt đỏ bừng lên, nghiến răng nói: "Trương Dương, có tin tôi đánh dập miệng anh không!"

Đến tận khi bắn súng, Thời Duy vẫn canh cánh về những lời này của Trương Dương, nhưng Trương đại quan chẳng tính toán với cô ta, đên bên cạnh Kiều Mộng Viện cười hì hì nói: "Vừa rồi cô bảo sẽ đền cho tôi à?"

Kiều Mộng Viện nói: "Tôi chẳng hứng thú gì với ngựa, tiền cũng chẳng có ý nghĩa gì, cô lấy thân mình bồi thường cho tôi là được rồi."

Kiều Mộng Viện cười, không nói gì, cô đã quá quen với việc Trương Dương chọc tức mình.

Trương Dương nói: "Tôi quyết định rồi, tết năm nay tôi không về nữa, ở lại kinh thành chơi cùng cô."

"Tết nhất, về nhà cùng người thân chẳng phải tốt hơn?"

Trương Dương nói: "Yên Nhiên và bà ngoại đi Đông Giang, vốn tôi muốn về Xuân Dương ăn tết, nhưng cha mẹ tôi đột nhiên lại bảo muốn về quê, vì vậy tôi ở lại kinh thành thôi."

Kiều Mộng Viện nói: "Tết nhất có ai là không ăn tết cùng gia đình, một mình anh thì ăn tết ở đâu?" Nói xong cô cười nói: "Tôi quên mất, có phải anh định ăn tết ở nhà phó thủ tướng Văn không?"

Trương Dương nói: "Tùy thôi, nếu như cô không ghét, thì tôi ăn tết cùng người nhà cô cũng được."

Kiều Mộng Viện biết rằng hắn ở lại kinh thành là để an ủi cô, trong lòng rất cảm động, nhưng cô nhẹ nhàng nói: "Đừng đến nhà tôi, để người khác đỡ nói ra nói vào."

Trương Dương nói: "Có một việc tôi luôn muốn hỏi cô, chuyện của cô và Chu Hưng Quốc rốt cuộc là thật hay là giả?"

Ánh mắt Kiều Mộng Viện nhìn về phía xa xa, tâm trạng cô hôm nay đã khá hơn rất nhiều, cô nhẹ nhàng thở dài một hơi rồi nói: "Tôi từng gặp anh ấy một lần, là người khác giới thiệu, tôi còn đang suy nghĩ."

Trương đại quan vừa nghe đã nhảy dựng lên: "Suy nghĩ cái gì? Cô vốn đâu có thích anh ta, có gì mà phải suy nghĩ chứ?"

Kiều Mộng Viện nói: "Con người sông ở trên đời, dù sao thì cũng phải có một mái ấm."

Trương Dương nói: "Vậy thì cũng không nhất định phải chọn anh ta chứ?"

Kiều Mộng Viện nhìn sang Trương Dương rồi nói: "Cảm ơn anh đã quan tâm, nhưng việc của tôi tôi sẽ tự làm chủ."

Trương Dương nói: "Vớ vẩn, chính tôi cứu mạng cô, cô phải tôn trọng ý kiến của tôi."

Kiều Mộng Viện nhìn bộ dạng của hắn cảm thấy hơi nực cười, nhưng nghĩ kỹ lại thì chẳng có lý do gì để buồn cười cả, cô nhẹ nhàng nói: "Nếu như anh thật sự muốn miễn cưỡng tôi, thì cùng lắm là tôi trả lại tính mạng này cho anh."

Trương đại quan không nói gì được nữa, Kiều Mộng Viện là một cô gái rất có chủ kiến, cô ấy nói được là sẽ làm được.

Kiều Bằng Phi đang bắn súng liền nói với Trương Dương: "Này! Nói chuyện gì thế? Đến đây bắn súng đi!"

Thời Duy đặt súng xuống rồi nói: "Anh ta đang ở đó lừa gạt chị tôi đấy à, Trương Dương, tôi nói cho anh biết nhé, anh đã là người đàn ông có vợ rồi, đừng có léng phéng đến chị tôi."

Trương đại quan thật sự phục cái miệng của cô ấy, vừa bước qua vừa nói: "Nếu như cô là vợ của tôi, thì tôi nhất định phải cắt cái lưỡi của cô đi!"

Trương đại quan nhận lấy khẩu súng của Thời duy, rồi lên đạn, nhắm chuẩn vào chiếc bia ở phía xa, pằng! pằng! pằng!, hắn bắn liên tục ba phtas súng, ba phát đạn chuẩn xác găm vào bia, làm cho Thời Duy ngớ người, ngay cả Kiều Bằng Phi ở bên cạnh cũng ngớ ra: "Trương Dương, anh giỏi quá, anh không nên đi làm cán bộ nhà nước, mà nên đi làm vận động viên bắn súng thì hơn, với trình độ này của anh, anh nhất định giành được huy chương vàng Olympic."

Trương đại quan nhe răng cười: "Lấy huy chương vàng làm sao có cảm giác thành tựu như làm quan được? Quán quân Olympic nhiều vô kể, anh xem có mấy người quán quân về sau làm được quan giỏi? Làm quan ở Trung Quốc, khó hơn nhiều so với việc giành huy chương vàng Olympic."

Thời Duy nói: "Chưa chắc đâu."

Khi Trương Dương thêm đạn và chuẩn bị bắn một loạt mới, điện thoại của hắn vang lên, hắn đưa súng cho Thời Duy, rồi mình đi sang một bên để nghe điện thoại.

Điện thoại là do Tiết Vĩ Đồng gọi đến: "Anh ba, anh thật chẳng trượng nghĩa chút nào, đi ra ngoài chơi mà cũng không gọi cho chúng tôi một tiếng!"

Trương Dương cười nói: "Chẳng phải là vì sợ mọi người bận sao?"

Tiết Vĩ Đồng nói: "Đang làm gì đó? Bắn súng à! Kỹ thuật bắn thế nào?"

Trương đại quan ngước đầu lên, nhìn thấy đằng xa có mấy người đi về phía hắn, người đi ở giữa là Chu Hưng Quốc, Tiết Vĩ Đồng và Từ Kiến Cơ đi ở hai bên, cạnh Tiết Vĩ Đồng còn có Viên Tân Quân.

Trương Dương mặt cười ra đón, thật không ngờ họ lại tìm được đến đây.

Kiều Bằng Phi thấy đám người này đến, cũng đặt khẩu súng trong tay xuống rồi ra chào.

Chu Hưng Quốc bắt tay Kiều Bằng Phi lắc qua lắc lại: "Bằng Phi, anh ở Tây Tạng về mà tôi còn chưa kịp đón."

Kiều Bằng Phi cười nói: "Không cần đâu, bạn mình cả, không cần khách sáo như vậy."

Tiết Vĩ Đồng đến trước mặt Trương Dương: "Anh ba, chẳng phải anh cùng chị dâu về Bình Hải rồi sao?"

Trương Dương nói: "Đột nhiên có chút việc, vì vậy tết năm nay không về nữa, định ở lại kinh thành để ăn tết, đang định liên lạc với mọi người, không ngờ lại gặp nhau ở đây rồi."

Tiết Vĩ Đồng nói: "Tôi vẫn còn nợ chị dâu một chiếc xe kìa."

Trương Dương nói: "Được rồi, đợi bao giờ kết hôn rồi tặng một lượt." Trong lòng nghĩ rằng họ không thể nào đến đây một cách trùng hợp vậy được, hắn liền kéo Tiết Vĩ Đồng sang một bên rồi nói: "Sao lại thế nào? Mọi người sao lại đến đây?"


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1276)