Truyện ngôn tình hay

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 0865

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 0865: Thật sự muốn đi
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Tiết Vĩ Đồng cười nhìn Kiều Bằng Phi rồi thấp giọng nói: "Nghe nói Kiều Bằng Phi bắn chết con ngựa yêu quý của Trần An Bang rồi, vì vậy đến đây để xem, tiện thể tạo chút cơ hội cho anh cả chúng ta."

Trương đại quan đương nhiên hiểu ý cơ hội mà cô ấy nói là gì, ngay lập tức cảm thấy khó chịu. Có điều hắn cũng không biểu lộ ra ngoài, mà chỉ cười hì hì một tiếng. Thấy Chu Hưng Quốc đã bước về phía Kiều Mộng Viện và ngồi xuống rồi. Gã cười nói: "Trùng hợp quá!"

Kiều Mộng Viện điềm đạm nói: "Thật sự rất trùng hợp!"

Chu Hưng Quốc nói: "Tại sao không ra chơi cùng với mọi người?"

Kiều Mộng Viện nói: "Tôi ra ngoài cho thay đổi không khí thôi, chỉ muốn một mình yên tĩnh."

Ánh mắt hai người đều chú ý đến sân bắn. Trương đại quan giờ lại nhấc súng lên, dưới sự chú ý của mọi người, hắn dùng sùng bắn thành hình trái tim trên bia. Phát súng cuối cùng của hắn bắn vào giữa hình trái tim, mọi người hò reo không ngớt.

Ánh mắt mơ màng của Kiều Mộng Viện đột nhiên lóe lên một tia sáng, cô biết rằng Trương Dương đang dùng cách này để nói với cô điều gì đó.

Đúng như Trương Dương đã nghĩ, đám người Chu Hưng Quốc đến đây không phải là trùng hợp, nguyên nhân đầu tiên hấp dẫn họ đến Tây Sơn này là vì chuyện của Trần An Bang. Kiều Bằng Phi đã một nhát bắn chết con ngựa yêu quý của Trần An Bang. Điều này đồng nghĩa với việc vất một quả đạn vào trong đám thái tử kinh thành. Từ khi Kiều Bằng Phi đi Tây Tạng nhập ngũ, đã sắp bị đám thái tử kinh thành quên mất. Nhưng hôm nay gã đã dùng một thái độ mạnh mẽ để tuyên bố rằng, mình đã quay về.

Trong đám thái tử, Chu Hưng Quốc là anh cả, gã không muốn sự việc làm lớn lên, trong mắt gã, Trần An Bang chỉ là một đứa con nít không hiểu chuyển. Mấy năm gần đây gã may mắn. Cùng với việc ngành công nghệ thông tin trong nước ngày càng phát triển, tiền tài của gã cũng gia tawg, nhưng thành công đến quá nhanh, dễ làm cho con người ta trở nên kiêu ngạo, Trần An Bang chính là như vậy. Trước kia khi Kiều Bằng Phi còn ở kinh thành cũng rất cao ngạo. Sau đó vì gây sự với Trương Dương bị sư phụ đuổi khỏi sư môn, sau đó lại bị Kiều lão đẩy đi làm lính ở Tây Tạng, Chu Hưng Quốc đã ngầm cho rằng Kiều Bằng Phi giống với Trần An Bang.

Sự mạnh mẽ hôm nay của Kiều Bằng Phi làm cho Chu Hưng Quốc đã được mở mắt, Chu Hưng Quốc chỉ là không ngờ được Trương Dương cũng tham dự vào chuyện này. Trước khi đến trường bắn súng, gã đã gặp Trần An Bang, giống với suy nghĩ của rất nhiều người, Chu Hưng Quốc cũng cho rằng Trần An Bang không đáng vì trẻ người non dại mà gây ra chuyện này, Trần An Bang đúng là một tiểu tử hay quên, lần trước vì chuyện của Cố Dưỡng Dưỡng, gã đã đắc tội Trương Dương, rồi bị Trương Dương dập cho một trận tơi bời, lần này không ngờ gã vẫn đi đắc tội người nhà Kiều gia.

Kỹ thuật bắn súng của Trương đại quan rất giỏi, Tiết Vĩ Đồng và Thời Duy đều vây lấy vỗ tay. Trương đại quan dù là đến đâu cũng rất dễ trở thành trung tâm của mọi người.

Tiết Vĩ Đồng nói: "Anh Chu, kỹ thuật bắn súng của anh giỏi, anh thi thử xem."

Chu Hưng Quốc cười nói: "Tôi cũng biết tự lượng sức mình lắm, đây không gọi là bắn súng, mà phải gọi là bắn súng nghệ thuật mới đúng, tôi không có bản lĩnh này."

Vì sự lạnh lùng của Kiều Mộng Viện, Chu Hưng Quốc đã từ bỏ suy nghĩ tiếp tục nói chuyện với cô ấy. Nói thật gã cũng khá có cảm tình với Kiều Mộng Viện, có điều cảm tình không đồng nghĩa với tình yêu, thật ra việc qua lại dựa trên cơ sở chính trị như của họ rất khó làm sản sinh ra tình yêu. Chu Hưng Quốc là một người rất lý trí, từ nhỏ đã được đào tạo cho suy nghĩ lợi ích cá nhân phải phục tùng cho lợi ích gia tộc, thật ra đây chính là đại cục quan.

Mặc dù Chu Hưng Quốc mời mọi người đi ăn một cách rất có thành ý, nhưng Kiều Bằng Phi vẫn thay mọi người từ chối, không phải vi gã không nể mặt Chu Hưng Quốc, mà là vì hôm nay mọi người trong nhà tụ họp, họ phải về nhà ăn cơm.

Trương đại quan không có việc gì làm, đương nhiên không cần phải tham dự buổi họp mặt gia đình của Kiều gia. Mặc dù hắn rất muốn tâm sự lâu hơn nữa với Kiều Mộng Viện, nhưng thái độ hiện tại của Kiều Mộng Viện lạnh lùng như vậy, có điều thứ làm Trương Dương vui mừng là thái độ của Kiều Mộng Viện và Chu Hưng Quốc còn lạnh lùng hơn so với hắn, có thể thấy rằng giữa Kiều Mộng Viện và Chu Hưng Quốc chẳng có gì cả. Trương Dương đi cùng với đám người Chu Hưng Quốc, Tiết Vĩ Đồng khá hứng thú với phát súng bắn chết con ngựa yêu quý của Trần An Bang, vì thế không ngừng đuổi theo Trương Dương để hỏi này hỏi nọ.

Trương Dương nói lại ngắn nói sự việc một lần, cuối cùng tổng kết một câu: "Trần An Bang có lẽ là được chiều quen rồi nên mới không biết thế nào nặng nhẹ."

Chu Hưng Quốc điềm đạm nói: "Mọi người đều quen với nhau, không nên làm mất hòa khí."

Viên Tân Quân nói: "Anh Bằng Phi bình thường đâu có hay nổi cáu, sao hôm nay ra tay lại quyết đoán vậy?"

Từ Kiến Cơ cười nói: "Cậu mới quen anh ta bao lâu?"

Viên Tân Quân thật sự tiếp xúc với Kiều Bằng Phi từ sau khi gã đến Tây Tạng, hơn nữa tuổi của Viên Tân Quân khá nhỏ, trước kia khi Kiều Bằng Phi còn ở kinh thành gã mới chỉ là một đứa trẻ.

Chu Hưng Quốc nói: "Tết nhất đến nơi rồi, đừng tức tối nữa, em ba, tôi phát hiện ra rồi, cậu là một nhân tố không an định, cậu đến đâu là ở đó xảy ra chuyện."

Trương Dương cười hà hà nói: "Việc hôm nay không liên quan gì đến tôi. Trần An Bang quá thích thể hiện."

Tiết Vĩ Đồng nói: "Tiểu tử Trần An Bang đó có chút tiền là đã trở thành coi thường người tác rồi. Cho gã ta chút bài học cũng không phải chuyện xấu."

Từ Kiến Cơ nói: "Đáng tiếc một con ngựa đến hơn 100 vạn bảng Anh giờ đã toi mạng."

Viên Tân Quân cùng cảm thán nói: "Nếu như anh Bằng Phi không thích Trần An Bang, thì bắn phát súng cho hắn là được rồi. Không nên giết con ngựa. Động vật là bạn của con người, con ngựa đó chẳng có tội gì cả."

Tiết Vĩ Đồng nói: "Tiểu Viên Tử, cậu đi chơi đi, cậu cứ nói kiểu đó là tôi lại đau đầu."

Chu Hưng Quốc cười nói: "Được rồi, chúng ta đừng nói đến vấn đề này nữa. Tối nay cùng đi ăn đi."

Từ Kiến Cơ lắc đầu nói: "Tối nay tôi phải ở nhà ăn cơm, không đi được." Viên Tân Quân cũng có việc.

Cuối cùng chỉ còn lại Chu Hưng Quốc, Trương Dương và Tiết Vĩ Đồng. Tiết Vĩ Đồng giục đi ăn thịt dê, cô biết một cửa hàng ở gần đường bao số ba. Ba người lên chiếc xe Benz của Chu Hưng Quốc, Chu Hưng Quốc nói với Trương Dương: "Nghe nói cậu đã ra khỏi biệt thự của tôi. Sao vậy? Cậu không thích à?"

Trương Dương cười nói: "Không phải đâu. Yên Nhiên đã về Bình Hải rồi. Một mình tôi ở căn nhà rộng như vậy trống vắng quá. Tôi đã về bên ban trú kinh Bình Hải rồi. Sống ở đó tiện hơn."

Chu Hưng Quốc nói: "Tùy cậu."

Tiết Vĩ Đồng nói: "Anh ba, năm nay anh ăn tết ở kinh thành thật à."

Trương Dương gật đầu nói: "Không đi nữa. Về cũng chẳng có việc gì. Ở lại kinh thành cảm nhận chút không khí tết."

Tiết Vĩ Đồng chủ động mời: "Nếu đã không đi nữa, thì ngày mai về nhà em ăn tết đi. Dù sao thì cũng chỉ có một mình anh. Cô chú em nhất định muốn gặp anh lắm."

Trương Dương cười nói: "Cô của em thế nào rồi?"

Tiết Vĩ Đồng cười nói: "Vẫn khỏe, chỉ là hơi nghén, giờ đây cả nhà đều coi cô ấy như bảo bối vậy, giống như Từ Hi thái hậu."

Chu Hưng Quốc không chịu nổi liền cười: "Làm gì có ai nói cô mình như vậy chứ?"

Tiết Vĩ Đồng nói: "Anh cả, em thấy thái độ của Kiều Mộng Viện với anh hôm nay hơi lạnh nhạt, sao thế? Xem ra không mấy lạc quan rồi."

Chu Hưng Quốc cười nói: "Vốn dĩ quan hệ giữa hai bọn anh đã rất bình thuowgnf, chỉ là vợ của bộ trưởng Tô giúp liên hệ thôi, có thể phát triển hay không cũng rất khó nói!"

Tiết Vĩ Đồng nói: "Kiều Mộng Viện thật xinh, lần này cha cô ấy xảy ra chuyện, biểu hiện rất trượng nghĩa, bên gia đình cũng tác thành cho hai người. Em thấy rất tốt." Rồi cô ta dùng tay hích sang bên Trương Dương rồi nói: "Anh ba, anh nói xem có phải vậy không?"

Trương Dương nói: "Trên thế giới này, việc tình cảm là việc duy nhất không thể nào xen vào được, có hợp hay không chỉ có người trong cuộc mới biết thôi."

Chu Hưng Quốc gật đầu nói: "Câu này của em ba không sai chút nào."

Khi đang nói chuyện, đã đến quán thịt dê mà Tiết Vĩ Đồng nói. Chu Hưng Quốc bảo lái xe lấy ra bốn cân rượu Mao Đài. Ba người bước vào, vì đã là ngày 29, nên rất nhiều người ở nhà chuẩn bị tết, việc làm ăn của quán cơm cũng không còn tốt như trước nữa.

Tiết Vĩ Đồng thuê một phòng, trước kia cô ta thường xuyên đến đây, vì thế rất quen với người ở đây. Cô gọi một nồi thịt dê lớn, rồi gọi thêm mấy mon đặc sắc nữa. Họ cùng ngồi uống rượu.

Câu chuyện của Tiết Vĩ Đồng vẫn xoay quanh Kiều Mộng Viện: "Anh cả, rốt cuộc anh và Kiều Mộng Viện đã phát triển đến đâu rồi?'

Chu Hưng Quốc thở dài với kiểu hỏi dồn của cô ta rồi nói: "Ông Tiết à, anh thật sự phải gọi em bằng ông rồi. Bình thường em rất giống đàn ông mà sao giờ lại ba hoa lắm chuyện đến thế."

Trương Dương nói: "Ngoài mặt thì thế thôi, nhưng xét cho cùng vẫn là phụ nữ."

Tiết Vĩ Đồng trừng mắt với hắn: "Anh ba, anh có ý gì vậy? Anh coi thường phụ nữ đấy à?"

Trương Dương cười nói: "Anh đâu có ý vậy, nói đến tôn trọng phụ nữ, anh đứng thứ hai. Không ai dám đứng thứ nhất đâu."

Chu Hưng Quốc nói: "Em ba, vừa vừa thôi là được rồi, em chém gió sắp chém bay cả nóc nhà rồi."

Tiết Vĩ Đồng cười khanh khách, cầm cốc rượu lên uống một ngụm, rồi chau mày nói: "Mao Đài này có vị như nước đái mèo vậy, em không uống nữa đâu. Tối nay còn phải đi gặp ông nội em. Nếu như ngửi thấy mùi rượu nhất định sẽ mắng em." Cô rót nửa cốc rượu còn lại vào cốc Trương Dương.

Trương đại quan trừng mắt nói: "Này nha đầu, em nghĩ anh là cái thùng rác đấy à?"

Tiết Vĩ Đồng nói: "Trong mấy anh em chúng ta, anh là người uống giỏi nhất rồi. Khi em gái cần anh, thì anh phải đứng ra chứ. Đừng sợ khổ đừng sợ chết."

Chu Hưng Quốc nói: "Người giỏi đúng là khổ sở." Gã cạn một chén với Trương Dương rồi nói: "Trương Dương, Nếu cậu đã ở lại kinh thành ăn tết, thì mấy ngày nay tôi sẽ sắp xếp cho cậu và anh họ tôi gặp mặt nhau. Về sau khi làm việc cùng cũng tiện hơn."

Trương Dương cười gật đầu, Chu Hưng Dân là thị trưởng mới lên của Bình Hải, không cần biết người này thế nào, nhưng quen được cũng là điều tốt, có mối quan hệ với Chu Hưng Quốc, về sau Chu Hưng Dân nhất định sẽ chăm sóc hắn hơn một chút.

Tiết Vĩ Đồng nói: "Anh cả, anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của em đâu." Cô vẫn bám dính lấy vấn đề của Chu Hưng Quốc và Kiều Mộng Viện.

Chu Hưng Quốc dở khóc dở cười: "Chẳng phải em đã nhìn thấy rồi sao. Giữa anh và cô ấy chẳng bằng bạn bình thường nữa."

Tiết Vĩ Đồng nói: "Giờ đây mọi người đều đồn rằng Chu gia và Kiều gia sẽ liên hôn, liên hôn chính trị!" Cô ta nhấn mạnh vào chữ liên hôn chính trị.

Trương Dương cầm cốc rượu hì hì cười uống một ngụm, đột nhiên ý thức được việc Tiết Vĩ Đồng hỏi nhiều thế này không phải chỉ là vì hiếu kỳ, địa vị của Tiết gia cũng rất quan trọng, chẳng lẽ cô ta đã thật sự cảm thấy căng thẳng sao? Căng thẳng vì gia tộc của mình, sợ rằng sự liên hôn giữa Chu gia và Kiều gia sẽ dẫn đến việc phân chia mới trên đàn chính trị, từ đó ảnh hưởng đến lợi ích của Tiết gia họ?

Nếu như trước kia, Trương Dương có lẽ cũng không nghĩ như vậy, nhưng từ sau cuộc nói chuyện với mẹ nuôi La Tuệ Ninh, hắn bắt đầu ý thức được sự kết bái lần này có lẽ không phải là kết quả của sự xúc động nhất thời của họ, đám anh em kết nghĩa này, chẳng có ai không phải xuất từ một gia đình quyền thế, từ nhỏ họ đã lớn lên trong môi trường chính trị, những thể hiện của họ chưa chắc đã là tính cách thật sự của họ, ví dụ như Chu Hưng Quốc, một người có thể hi sinh tình cảm của mình vì lợi ích gia tộc bất cứ lúc nào, tuyệt đối không phải là một nhân vật bình thường.

Trương Dương đoán rằng Tiết Vĩ Đồng quan tâm đến chuyện liên hôn giữa hai nhà Kiều gia Chu gia là do cô ta căng thẳng. Cô em gái kết nghĩa này không hề vô tâm như biểu hiện bên ngoài của cô ấy.

Trương Dương nói: "Liên hôn chính trị?"

*****

Tiết Vĩ Đồng gật đầu nói: "Có lẽ anh chẳng xa lạ gì, giữa anh và Sở Yên Nhiên, về một phương diện nào đó cũng là liên hôn chính trị."

Trương đại quan trừng to mắt nói: "Em gái này, em đừng nói bừa, anh và Sở Yên Nhiên là tình cảm đơn thuần thôi, không có mục đích chính trị gì trong đó cả, không có một chút công lợi nào."

Tiết Vĩ Đồng nói: "Anh căng thẳng cái gì chứ? Em chỉ là nói vậy thôi, dù là anh với Sở Yên Nhiên phần lớn là tình cảm, nhưng anh cũng không thể phủ nhận rằng hôn nhân của hai người có bao hàm cả yếu tố chính trị."

Trương Dương nói: "Chúng ta có thể không nói như vậy được không? Nghe thật là khó chịu"

Tiết Vĩ Đồng nói: "Anh nghĩ thử mà xem, cha nuôi anh là phó thủ tướng Quốc Vụ Viện, nhạc phụ tương lai của anh lại là bí thư tỉnh ủy Bình Hải, hai người các anh lấy nhau, nhất định sẽ làm cho quan hệ giữa bí thư Tống và phó thủ tướng Văn gần gũi hơn nữa.

Trương Dương nói: "Ông Tiết ơi, tội gọi ông một tiếng ông được chưa? Em bỏ qua cho anh đi, giữa anh và Yên Nhiên thật sự không phức tạp như vậy, chỉ là tình cảm đến, nên lấy nhau thôi."

Chu Hưng Quốc nói: "Thật là hâm mộ cậu quá, không nhiều người vừa được mình thoải mái vừa được nhà hài lòng, cuộc hôn nhân thế này dường như là hoàn mĩ."

Trương Dương nói: "Anh cả, nghe ý của anh thì có nghĩa là anh chẳng hứng thú gì mấy về chuyện với Kiều Mộng Viện à?" Trương đại quan hỏi.

Chu Hưng Quốc nói: "Tôi đã nói từ lâu rồi, sinh trong gia đình như chúng tôi, tình cảm bản thân cần phải để ở mức thấp nhất, tất cả đều phải xuất phát từ lợi ích của gia tộc, tôi như vậy, Kiều Mộng Viện cũng thế, thái độ của tôi đối với hôn nhân là lấy ai cũng được, tại sao không chọn một người gia đình hài lòng chứ?"

Tiết Vĩ Đồng nói: "Vì vậy em mới nói, giữa anh và Kiều Mộng Viện là cuộc liên hôn chính trị, anh có biết gần đây ở ngoài đang nói gì không?"

Chu Hưng Quốc và Trương Dương đều hướng ánh mắt về phía Tiết Vĩ Đồng.

Tiết Vĩ Đồng nói: "Gần đây Kiều gia đã xảy ra một số chuyện, sức ảnh hưởng không bằng trước ữa, vì vậy họ muốn lấy lại thế cục, nghĩ ra chiêu thức liên hôn chính trị, nói một cách khác, anh cả, anh đã trở thành cỏ cứu mạng của Kiều gia."

Chu Hưng Quốc cười đau khổ nói: "Vĩ Đồng, chỉ với em là anh không chấp thôi, nếu là người khác mà nói vậy là anh trở mặt đó."

Tiết Vĩ Đồng chớp mắt nói: "Em nói không đúng sao?"

Chu Hưng Quốc nói: "Bất cứ chuyện gì cũng không thể nhìn vẻ bề ngoài được."

Trương Dương nói: "Tết nhất thế này, chúng ta có thể không nói về chính trị nữa không? Vừa nghe đến mấy việc này là tôi lại đau đầu."

Tiết Vĩ Đồng nói: "Anh đau đầu gì chứ? Nhạc phụ đại nhân là bí thư tỉnh ủy Bình Hải rồi, về sau anh sẽ trở thành nha nội đứng đầu Bình Hải, ai mà chẳng nể mặt anh?"

Trương Dương nói: "Em gái, hôm nay em nói câu nào là câu ấy có gai, anh chẳng đắc tội em câu nào cả, thứ nhất, anh không phải là nha nội, thứ hai, anh cũng không cần người khác nể mặt anh, nói một câu thật lòng, giờ đây lòng anh đang rất rối bời, cha của Yên Nhiên đã làm đến bí thư, công việc về sau của anh sẽ không thuận lợi như trước nữa."

Chu Hưng Quốc gật đầu nói: "Tôi hiểu được điều này, làm việc dưới trướng của nhạc phụ đại nhân không phải là việc dễ dàng, không cẩn thận một chút là bị mọi người nhìn vào ngay, không những bản thân mình phiền phức, mà sợ là sẽ gây phiền phức cho cả người khác nữa."

Trương Dương nói: "Đúng như vậy, vì vậy bây giờ tôi đang muốn đổi một chỗ khác, con người phải thay đổi môi trường mới tốt được, một người sống sờ sờ như tôi không thể bị chuyện này chèn ép, tôi cũng chẳng giấu mọi người, việc này tôi đang cố gắng thực hiện, cố gắng đến năm sau sẽ đổi một chỗ khác, có lẽ không có vấn đề gì lớn."

Tiết Vĩ Đồng đề nghị: "Anh ba, anh đến kinh thành làm đi, cha nuôi anh là phó thủ tướng Văn, vào trong quốc vụ viện làm đi."

Trương đại quan nói: "Anh chỉ là một cán bộ cấp sở, đến kinh thành chẳng là gì cả, trước kia anh ở Đông Giang ít nhất thì cũng quản được vài người, đến kinh thành thì chỉ có thể bị quản thúc mà thôi, cuộc sống đó anh không quen được."

Chu Hưng Quốc cười ha ha.

Trương Dương nói: "Anh cả, anh đừng cười tôi, hôm nay tôi nói ra là để mọi người hiến kế cho tôi, tôi đi đến đâu thì hợp?"

Chu Hưng Quốc nói: "Cấp sở mà đến kinh thành thì đúng là hơi nhỏ, cậu nên đi xuống dưới, tìm một nơi để hoạt động độc lập, làm quan, dù sao cũng phải cảm nhận được cái chức cao của mình, cậu nói xem có đúng không?"

Trương đại quan vỗ vỗ đùi nói: "Anh cả, anh nói thế này là vào đúng chỗ ngứa của em rồi, nói thật lòng, em ở trong thể chế lâu như vậy, nhưng luôn bị người khác quả thúc, thật sự rất ít khi quản thúc được người khác."

Chu Hưng Quốc nói: "Theo lệ thường, thì phải đến trường đảng để bồi dưỡng, tìm một chỗ tốt là phải cắm xuống ngay, chưa nhìn thấy máu, thì đừng quay lại."

Tiết Vĩ Đồng nói: "Nói gì mà thê thảm vậy!"

Chu Hưng Quốc nói: "Có gì mà thê thảm, với cấp bậc hiện tại của cậu, cũng chỉ có thể đi huyện làm thôi, dựa vào cấp bậc và kinh nghiệm của cậu, làm một bí thư huyện ủy là thừa rồi đấy, vấn đề là bản thân cậu muốn thế nào thôi."

Trương Dương nói: "Em đang hoang mang lắm, nghe anh nói như vậy, em đã có phương hướng rồi."

Tiết Vĩ Đồng nói: "Anh ba, anh thật chẳng sao cả, lúc đầu mấy chúng em đều vì anh cả, giờ đây chúng em đầu tư hết tiền của vào khu đô thị mới Giang Thành rồi, mà anh lại phủi mông đi mất, anh xem có ai thiếu trách nhiệm như anh không chứ?"

Chu Hưng Quốc phụ họa: "Đúng thế, sao cậu lại vô trách nhiệm vậy? Nếu không phải vì cậu, thì mấy anh em cũng chẳng đi Đông Giang."

Trương đại quan đương nhiên hiểu rằng họ cũng chỉ nói như vậy mà thôi, mấy đám người này đều là quái tinh cả, chỉ vì cảm tình anh em, chẳng lẽ không suy nghĩ đến lợi ích kinh tế ư? Có ma mới tin điều đó! Họ quyết định đầu tư vào Đông Giang, nguyên nhân chủ yếu là vì họ đánh giá cao sự phát triển tương lai của Đông Giang, cho rằng đầu tư vào Đông Giang có lợi, tình huynh đệ thì cũng có, nhưng Trương đại quan hiểu rõ rằng, thể diện của hắn cũng chưa lớn đến mức độ như vậy, hắn cười hà hà nói: "Là tôi sai rồi, tôi tự phạt mình một chén."

Tiết Vĩ Đồng giơ ba ngón tay ra rồi nói: "Ba chén."

Trương Dương nói: "Ba thì ba."

Chu Hưng Quốc nói: "Với tửu lượng của cậu ấy, phạt rượu là vừa đúng điều cậu ta thích rồi."

Trương Dương nói: "Anh cả, em gái, hai người hợp sức vào ăn hiếp tôi, thật ra tôi đi rồi cũng chẳng có ảnh hưởng gì với mọi người cả, bí thư Tần vẫn ở đó, chính sách của khu đô thị mới Đông Giang cũng chẳng thay đổi gì, hơn nữa, tỉnh trưởng Chu của chúng ta cũng đã qua đó rồi, anh ấy nói chuyện nhất định có trọng lượng hơn tôi chứ."

Chu Hưng Quốc nói: "Tiểu tử nhà cậu ấy à, chỉ biết tự tìm lý do cho mình thôi." Lúc này điện thoại của gã vang lên, là điện thoại của nhà gọi đến gọi hắn về.

Trương Dương vừa thấy vậy, liền bảo Chu Hưng Quốc mau về nhà, sắp sửa đến tết rồi, ai mà chẳng có nhiều việc, không có lý do gì cứ phải ở ngoài để chè chén cùng hắn, sau khi Chu Hưng Quốc đi khỏi, Tiết Vĩ Đồng nói: "Hai chúng ta đừng uống nữa, em dẫn anh đi xem ca nhạc nhé?"

Trương Dương chẳng có chút hứng thú nào, hắn lắc đầu nói: "Tối nay anh cũng có việc, hay là về sau rồi tính?"

Tiết Vĩ Đồng nói: "Xì, buổi ca nhạc vào tối nay, Lê Thiên Vương của Hồng Kong!"

Trương đại quan nói: "Tháp Tháp Lý Thiên Vương anh đã nghe nói đến rồi, nhưng người ta là ở Trần Đường Quan, đã chạy qua Hồng Kong từ bao giờ thế?"

Tiết Vĩ Đồng biết rằng hắn hay nói linh tinh, bèn thờ dài nói: "Anh không đi thì thôi vậy, đúng rồi, mai là 30 tháng chạp rồi, hay là anh đến nhà em?"

Trương Dương nói: "Thôi, ngày cuối năm cả nhà em đoàn tụ ăn tết, anh quá đó làm gì. Hay là thế này, mồng một tết anh sẽ qua đó để chúc tết gia đình em."

Tiết Vĩ Đồng nói: "Được, em đợi điện thoại của anh đó."

Hai người chia tay ở cửa, Trương Dương nhìn thời gian, giờ đã là tám giờ tối, hắn gọi điện cho Kiều Mộng Viện, hắn quyết định ở lại kinh thành ăn tết, nguyên nhân thực sự là vì thấy tình trạng của Kiều Mộng Viện khá tệ, không an tâm rời đi.

Nhưng điện thoại của Kiều Mộng Viện vẫn chưa mở máy, Trương Dương đoán rằng Kiều Mộng Viện chắc chắn muốn né tránh hắn, nghĩ đến việc hắn ở lại kinh thành ăn tết là vì Kiều Mộng Viện, nhưng người ta lại không xúc động, trong lòng Trương đại quan ít nhiều có chút thất vọng, bắt đầu nghĩ về việc liệu hắn có nên quay về hay không, giờ đây rời đi vẫn còn kịp. Suy nghĩ đó chỉ lóe lên trong chớp mắt, Trương đại quan làm gì luôn có đầu có cuối, hắn tin rằng sự lạnh lùng của Kiều Mộng Viện với hắn chỉ là vì cô muốn trốn tránh, chứ thật lòng cô không muốn làm như vậy, sự việc của Kiều Bằng Cử đã chứng minh, Kiều Mộng Viện là một người có thể hi sinh tất cả lợi ích cá nhân vì gia tộc, cũng có nghĩa là, cô rất có khả năng vì giúp Kiều gia vượt qua khó khăn hiện tại, đồng ý kết hôn với Chu Hưng Quốc, điều này rõ ràng là Trương Dương không thể chấp nhận, hắn nhất định phải tìm Kiều Mộng Viện nói chuyện cho ra lẽ.

Đã quyết định không rời đi, thì cũng phải báo với cha nuôi mẹ nuôi một tiếng, La Tuệ Ninh nghe nói Trương Dương ở lại kinh thành ăn tết cũng rất vui, bảo hắn nhất định phải đến ăn cơm đoàn viên với họ, Trương Dương biết rằng Văn Linh đã về, nếu như Văn Linh không ở kinh thành thì có lẽ hắn sẽ suy nghĩ đến việc qua đó, nhưng cô ấy đã ở đây, thì sự việc không còn như trước, Trương đại quan không muốn Văn Linh nhìn mình bằng con mắt thù hằn trong ngày tết thế này, rồi lại xảy ra một trận đại chiến võ lâm ở nhà phó thủ tướng Văn. Trương Dương chỉ nói rằng đã hứa ăn tết cùng người khác.

La Tuệ Ninh đương nhiên không tin, tết nhất thế này, ai mà chẳng về nhà ăn tết, đoán rằng Trương Dương nhất định là vì Văn Linh, thế là không tiếp tục miễn cưỡng hắn nữa.

Crypto.com Exchange

Chương (1-1276)