Truyện ngôn tình hay

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 0866

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 0866: Bàn điều kiện
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Trương Dương về ban trú kinh Bình Hải là vì đến tết không ít người làm ở đây đã về Bình Hải, chỉ còn lại một số ít người ở lại trực ban. Phó chủ nhiệm ban trú kinh Hồng Vệ Đông năm nay ở lại trực ban, nhận được điện thoại của Trương Dương, đã sắp xếp chỗ ở cho hắn.

Bóng người Trương Dương vừa bước vào cánh cửa của khách sạn Thanh Giang, Hồng Vệ Đông đã cười ra đón. Không thể nào không cung kinh được, bởi lẽ giờ đây Trương Dương đã trở thành con rể của bí thư tỉnh ủy Bình Hải. Địa vị của hắn cũng cao hơn so với trước đó. Ai dám đắc tội vị thiếu gia này chứ. Trương Dương cười bắt tay với Hồng Vệ Đông rồi nói: "Chủ nhiệm Hồng, tết nhất thế này mà tôi còn đến làm phiền anh."

Hồng Vệ Đông nói: "Tôi còn mong mà không được đây, tôi đang buồn vì năm nay không có ai uống rượu nói chuyện với mình kìa."

Gã dẫn Trương Dương vào trong.

Trương Dương nhìn xung quanh ban trú kinh, cảm thấy đã yên ắng nhiều. Trương Dương nói: "Không bận sao?'

Hồng Vệ Đông nói: "Sự việc chạy bộ đã xong hết rồi, mấy ngày trước bận không chịu nổi, phải đốt hương ở khắp các vị Bồ Tát, hôm nay đã là 29 tết rồi, mọi người ai nấy đều có việc, nên bắt đầu tư hôm nay đã nhàn hạ nhiều."

Trương Dương gật đầu.

Hồng Vệ Đông nói thêm: "Bên ban trú kinh hầu như đã về hết rồi, chỉ còn lại mấy người trực ban. Đến đầu năm công việc mới bắt đầu trở lại bình thường. Có điều anh yên tâm, nhà bếp của chúng tôi vẫn kinh doanh như thường."

Trương Dương cười nói: "Tôi chỉ là tìm một chỗ để ở thôi. Có lẽ là ít ăn cơm ở đây."

Hồng Vệ Đông nói: "Tối nay nhất định phải ăn cơm ở đây. Lâu lắm rồi anh em ta không uống rượu, tối nay nhất định không say không về."

Nhìn thái độ của gã, Trương đại quan thật sự không tiện từ chối. Khi hắn đang chuẩn bị đồng ý, thì điện thoại của hắn vang lên. Hắn quay sang cười với Hồng Vệ Đông rồi cầm điện thoại lên. Đầu dây bên kia là tiếng của Chương Bích Quân: "Trương Dương, cậu đến kinh thành rồi mà cũng không nói với tôi một tiếng."

Trương Dương cười nói: "Chủ nhiệm Chương, thông tin của bà thật là nhanh nhạy quá. Tôi vừa mới đặt chân lên đây mà điện thoại của bà đã gọi đến rồi."

Chương Bích Quân cười một tiếng. Bà nắm rất rõ hành động mấy ngày nay của Trương Dương: "Hai mươi phút nữa, tôi sẽ đến phòng của cậu để thăm cậu."

Hồng Vệ Đông lần này đã chuẩn bị chi Trương Dương một căn phòng tốt nhất ở ban trú kinh. Bình thường căn phòng này dùng để đón tiếp lãnh đạo cấp tỉnh. Trương đại quan lần này cũng đã được coi là nhận được sự đãi ngộ vượt tiêu chuẩn fooi. Hắn cũng chẳng cảm thấy bất an vì sự sắp xếp này. Hồng Vệ Đông có ý tốt, hơn nữa, căn phòng để đó cũng chẳng ai dùng. Không bằng để nó phát huy chút giá trị của mình.

Trương Dương bảo người pha một ấm trà, ngồi ở Hồng Mộc Trà Hải yên tĩnh đợi Chương Bích Quân. Chương Bích Quân rất đúng giờ đúng hai mươi phút sau đã có mặt gõ cửa phòng Trương Dương.

Trương đại quan nói: "Cửa không đóng đâu."

Chương Bích Quân mỉm cười bước vào trong. Dù là lúc nào bà ta cũng rất cao quý. Trương đại quan giờ đây cũng được coi là đi nhiều biết nhiều, ít nhiều nhận thức được giá trị của quần áo Chương Bích Quân không phải là thuộc dạng tầm thường. Thật ra, trên thực tế, Chương Bích Quân rất chịu chi tiêu cho vụ ăn mặc. Trương đại quan thầm nghĩ, bộ quần áo đắt như vậy liệu có phải là dùng tiền công để mua hay không? Thật ra cán bộ quốc gia cũng có điểm lợi của cán bộ quốc gia. Trong những giai đoạn khác nhau diễn những vai trò khác nhau, điều này cần phải có tiền, ví dụ khi cần anh diễn một phú ông tiền tỷ, anh phải lấy một chiếc BMW mặc một bộ quần áo nhãn hiệu quốc tế. Không thể nào mặc một bộ quần áo rẻ tiền mười mấy tệ, đi một chiếc xe đạp rách để hoàn thành nhiệm vụ, trong quốc an, để bảo vệ lợi ích của quốc gia, dùng tiền công là điều có lý.

Chương Bích Quân thấy ánh mắt tên này ngó ngoay, từ khi bà bước vào phòng chưa yên, không biết hắn ta đang nghĩ trò quỷ gì.

Trương Dương bước đến, giúp Chương Bích Quân móc chiếc áo khoác màu đen lên giá, Chương Bích Quân đi từng bước trên sàn nhà, ánh mắt bà ta nhìn xung quanh căn phòng của Trương Dương, rồi nhẹ nhàng nói: "Được lắm, toàn là đồ gỗ cả, rất cổ kính. Chỉ tiền sửa chữa cũng đã không ít, trước kia tôi đã nghe nói, ở kinh thành này, khách sạn hào hoa nhất không phải là khách sạn cấp sao gì, mà là ban trú kinh các tỉnh thành phố. Chỉ cần chọn bừa một chỗ là có thể tìm ra mấy căn phòng tổng thống, xem ra điều này là thật." Trương Dương cười nói: "Tiêu tiền công luôn có thể tìm được lý do, chủ nhiệm Chương, bà tìm tôi nhất định không phải vì việc này chứ?" Chương Bích Quân gật đầu nói: "Cậu quen rất thân với Tra Vi đúng không!"

Trương Dương vừa nghe bà ấy nhắc đến cái tên của Tra Vi không khỏi chau mày, sau khi hắn đến kinh thành chưa liên lạc với Tra Vi. Câu hỏi của Chương Bích Quân nhất định không phải tự nhiên mà có, nghĩ đến lúc đầu, hắn còn thông qua Chương Bích Quân sắp xếp buổi tối dưới ánh nến lãng mạn trên thuyền, quan hệ ám muội của hắn và Tra Vi, Chương Bích Quân hiểu rất rõ, nhớ đến chuyện này, Trương đại quan cảm thấy hơi kỵ với Chương Bích Quân, người phụ nữ này rất khó hiểu, bà ta hiểu được rất nhiều việc liên quan đến hắn, giờ đây là quan hệ hợp tác còn được, nếu như ngày nào đó trở mặt thành thù của nhau, thì không thể đảm bảo rằng bà ta sẽ tiết lộ những việc khốn nạn của hắn, đến lúc đó Trương đại quan không thể làm gì được, nghĩ đến khả năng này, Trương Dương cảm thấy đau đầu.

Chương Bích Quân nói: "Theo tình hình chúng tôi tìm hiểu được, Tra Tấn Bắc ngày mai sẽ tổ chức vũ hội ở biệt thự Lệ Cung của ông ấy, những người tham gia đều là con cháu trong gia đình và bạn bè thân thiết." Trương Dương vừa nghe đã biết ý của bà ta là gì, cười nói: "Chương cục, bà muốn đánh vào nội bộ địch đúng không? Việc này hình như không thích hợp, người ta đều là người nhà cả, tôi còn chưa quen với họ đến độ ấy."

Chương Bích Quân nói: "Cha của Khưu Phụng Tiên Khưu Tác Đống hiện tại cũng ở Kinh Thành, ông ấy và Tra Tấn Bắc quen nhau lâu rồi, tôi nghi ngờ giữa họ có một âm mưu nào đó."

Trương Dương nghe Chương Bích Quân nói vậy liền chau mày nói: "Dưới tay bà có nhiều tinh binh cường tướng như vậy, tại sao không phái họ đi cơ chứ?" Chương Bích Quân nói: "Đám người dưới của tôi mặc dù giỏi, nhưng thân thủ của họ không thể nào sánh bằng cậu được, người đắc lực thật sự vẫn là Dạ Doanh!" Bà ta cố ý thở dài một hơi, khi thở dài còn quay sang nhìn Trương Dương, thấy Trương Dương chau mày, Chương Bích Quân biết rằng giữa Trương Dương và Dạ Oanh vẫn chưa xong chuyện, tiểu tử này lúc nào cũng nghĩ về việc an nguy của Dạ Oanh.

Trương Dương nói: "Đến giờ vẫn chưa có tin của Dạ Oanh sao?"

Chương Bích Quân nói: "Cô ấy là thành viên trong nội bộ tổ chức chúng tôi, không dám phiền cậu quan tâm."

Trương Dương nghe bà ta nói vậy càng cảm thấy kì lạ, chẳng lẽ Chương Bích Quân đã biết được tung tích của Lệ Phù?

Trương Dương nói: "Giữa chúng ta đã là quan hệ hợp tác, thì bà nên thành thật một chút, nếu không thì về sau chúng ta không hợp tác nữa, ai đi đường nấy."

Chương Bích Quân nói: 'Quan hệ hợp tác không phải chỉ cần một bên dốc sức là được, là do cậu gây cho tôi sự hứng thú với Tra Tấn Bắc, giờ đây theo tình hình tôi nắm được, Tra Tấn Bắc và Khưu Tác Đống rất có khả năng có giao dịch nội bộ với nhau, hơn nữa người như Tra Tấn Bắc có nghi ngờ rất lớn trong vụ mất tích của Lưu Khánh Vinh, Trương Dương, những thiết bị an toàn của Tra Tấn Bắc ở biệt thự Lệ Cung rất nghiêm ngặt, nếu như không được mời thì không thể vào đó được."

Trương Dương nói: "Nếu như tôi vào biệt thự của ông ấy được rồi thì cũng có tác dụng gì? Bà muốn tôi lắp máy nghe trộm trong đó à? Đây không phải điểm mạnh của tôi đâu!"

Chương Bích Quân nói: "Không cần phải vậy, tôi nghi ngờ Tra Tấn Bắc đặt những tài liệu mật của ông ta trong mật thất của Lệ Cung."

Trương Dương nói: "Bà muốn tôi nhân cơ hội này để vào trong mật thất của Tra Tấn Bắc, sau đó trộm nhưng tài liệu bí mật đó ra ngoài?'

Chương Bích Quân gật đầu nói: "Rất thông minh. Nói chuyện với cậu quả không tốn sức."

Trương Dương nói: 'Tôi không hề biết mật thất của Tra Tấn Bắc nằm ở đâu, dù là có biết đi nữa, ai mà biết được trong mật thất có thiết bị bảo mật hay không?"

Chương Bích Quân nói: "Tôi đã điều tra việc này rõ ràng rồi, và cũng đã chuẩn bị nhưng công cụ cần thiết cho cậu. Có điều tôi không hi vọng cậu đi ăn cắp đồ trong két bảo hiểm của ông ta, mà là bảo cậu giúp làm một vài công việc thôi."

Trương Dương nói: "Xem ra bà đã nhắm vào tôi rồi!"

Chương Bích Quân nói: "Không phải vậy, chỉ là cho cậu một cơ hội để thỏa mãn trí tò mò thôi, chẳng phải cậu cũng cảm thấy người như Tra Tấn Bắc cũng rất kỳ lạ sao?'

Trương Dương nói: "Dù là tôi vào được, thì về sau ông ấy mất đồ nhất định sẽ nghi ngờ tôi."

Chương Bích Quân nói: "Đã để cậu vào đó, đương nhiên chúng tôi sẽ nghĩ hết tất cả những biện pháp phối hợp, không để xảy ra chuyện gì, và cũng không làm tiết lộ thân phận cậu một cách dễ dàng."

Trương Dương nói: "Nếu như Tra Vi biết tôi lợi dụng cô ấy để điều tra chú ruột của cô ấy, nhất định sẽ trở mặt với tôi, tôi không thể nào làm một việc bỉ ổi như vậy."

Chương Bích Quân điềm đạm cười nói: "Trương Dương, tôi đã điều tra được một chuyện, nhất định cậu rất hứng thú." Trương Dương nheo mắt nhìn bà ta, cố ý thở dài rồi nói: "Con người sẽ thay đổi, giờ đây lòng hiếu kỳ của tôi không lớn như vậy nữa, có lẽ là do tôi đã già rồi."

Chương Bích Quân nói: "Có lẽ cậu vẫn nhớ về vụ trong khu cấm địa quân sự đúng không?"

Trương Dương gật đầu, hắn đương nhiên vẫn nhớ, lúc đó có một tên giả làm bạn học của Cố Dưỡng Dưỡng Cát Quốc Khánh, vội vàng nói rằng vì Cố Dưỡng Dưỡng vào nhầm khu quân sự nên đã bị bắt, lừa Trương Dương vào tròng, nếu như không phải có Kiều lão nói đỡ, thì có lẽ hắn đã phiền phức rồi.

Chương Bích Quân nói: "Có chứng cứ cho thấy Tra Tấn Bắc rất có khả năng liên quan đến sự việc lần đó, ông ấy đã lợi dụng sự chú ý của bên quân sự, lợi dụng khi sự chú ý đổ dồn lên cậu, đã phái người vào đó để ăn cắp tư liệu bí mật."

Trương Dương hít vào một hơi, đến tận bây giờ, hắn vẫn không nghĩ rằng sau chuyện này lại phức tạp đến như vậy, lời nói của Chương Bích Quân không thể không tin, cũng không thể tin tưởng hoàn toàn, Tra Tấn Bắc trước kia chẳng có thù hằn gì sâu với mình, ông ấy không có lý do gì để hãm hại mình. Trương Dương nhìn Chương Bích Quân nói: "Sao tôi biết rằng bà không lừa tôi?' chương Bích Quân nói; "Tôi chẳng cần phải lừa cậu, giờ đây tôi đã có thể chắc chắn rằng, Tra Tấn Bắc nhất định có vấn đề, nhưng thiếu mất chứng cứ, chỉ cần cậu giúp tôi tìm được chứng cứ, tôi sẽ nói hết sự việc này cho cậu, còn nữa..." Chương Bích Quân dừng một lúc rồi cho thêm một cái mồi câu: "Tung tích của Dạ Oanh!"

Quan hệ giữa Trương Dương và quốc an vốn dĩ đã là một việc giao dịch, từ khi Hình Triều Huy còn ở đó là vậy, giờ đây Hình Kiều Huy không ở đây cũng là vậy, tính cách đặc biệt của tên này đã quyết định, người khác không thể kiềm chế được hắn, muốn để hắn làm việc, nhất định phải cho hắn điều kiện đủ làm hắn xúc động.

Hai điều kiện mà Chương Bích Quân đưa ra rất có sức hấp dẫn với Trương Dương, vì vậy tên này không suy nghĩ nhiều đã đồng ý, Trương Dương nói: "Ý của bà là, chỉ để tôi giúp đỡ phối hợp với một vài công tác?"

Chương Bích Quân gật đầu nói: "Biệt thự của Tra Tấn Bắc chúng tôi đã điều tra toàn diện rồi, vì biện pháp phòng mật của nó rất nghiêm ngặt, vì vậy cần phải có người phối hợp cùng, thu hút sự chú ý của họ, chỉ có thế này, người của chúng tôi mới có thể dễ dàng vào khu biệt thự."

Trương đại quan nghe nói không cần hắn trực tiếp ra tay, trong lòng đã thoải mái rất nhiều, hắn thấp giọng nói: "Bà muốn tôi làm thế nào?"

Chương Bích Quân kéo túi áo ra, lấy ra một chiếc laptop mỏng, sau khi bật lên, bà ta mở hình của biệt thự Lệ Cung lên, Trương đại quan khen: "Đúng là bộ phận an toàn quốc gia, làm những việc này lợi hại hơn so với mấy tên đầu đường xó chợ nhiều."

*****

Chương Bích Quân cũng nghe ra hắn đang khích bác, nhưng biểu hiện vẫn vậy, điềm đạm nói: "Biệt thự của Tra Tấn Bắc được tạo thành bởi hai biệt thự đơn đọc, diện tích của kiến trúc tổng cộng là 1300 mét, một tầng dưới đất, ba tầng trên mặt đất, giữa hai biệt thự, có đường thông dưới đất, chúng ta đánh đấu biệt thự là A và B. Mục tiêu lần này của chúng ta là tòa biệt thự B, dù là với người thân trong gia đình, Tra Tấn Bắc cũng không để họ vào ngôi biệt thự này, theo những gì chúng tôi tìm hiểu được, những vật sưu tầm và bí mật của ông ta đều ở trong khu biệt thự này cả."

Trương Dương nhìn hình kết cấu tòa biệt thự trên máy tính: "Tôi phải vào khu B này à?"

Chương Bích Quân lắc đầu nói: "Điều cậu cần phải làm là gây một trận náo loạn ở trong buổi tiệc tối hôm đó, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, người của chúng tôi sẽ nhân cơ hội hỗn loạn đó vào khu biệt thự B."

Trương Dương nói: "Gây vụ hỗn loạn?"

Chương Bích Quân nói: "Với cậu thì rất dễ dàng, có điều cậu còn cần một vài công cụ." Bà tiến gần một chút, rồi thấp giọng nói kế hoạch của mình cho Trương Dương.

Trương đại quan vừa nghe vừa gật đầu, xem ra bên quốc an đã chuẩn bị hết sức đầy đủ.

Chương Bích Quân nói: "Sự việc sau đó thì phải nhờ ở cậu rồi!"

Theo sự sắp xếp của Chương Bích Quân, Trương Dương xuất hiện tại trước tòa nhà nghệ thuật quốc gia vào đúng 10 giờ sáng ngày hôm sau, ở đây đang tổ chức một cuộc triển lãm tranh sơn dầu, khi Trương Dương đến cửa mua vé đã gặp phải Tra Vi.

Tra Vi đến cùng với Hứa Di, hai người cũng đang chuẩn bị mua vé, gặp phải Trương Dương đứng ở cổng bán vé, hai người đều vô cùng ngạc nhiên: "Trương Dương! Sao lai là anh?"

Tra Vi Thật sự không biết việc Trương Dương đã đến kinh thành, càng không thể ngờ rằng tên này lại đến cuộc triển lãm tranh sơn dầu một cách đầy trùng hợp như vậy.

Trương đại quan hiểu rõ, tất cả đã là do Chương Bích Quân sắp xếp hết, xem ra quốc an cũng đã theo dõi Tra Vi lâu rồi, nghĩ đến sự can thiệp vào mọi ngõ ngách, thế lực tồn tại khắp mọi nơi của quốc an, Trương đại quan cũng cảm thấy đau đầu, tổ chức thế này nếu là bạn thì tốt, nhưng nếu thật sự quốc an muốn chống lại mình, thì sợ rằng cả đời này đừng nghĩ đến việc yên ổn nữa. Trương đại quan cố làm ra vẻ rất ngạc nhiên: "Sao hai người lại đến đây thế này?"

Ánh mắt của Tra Vi nhìn Trương Dương càng cảm thấy kỳ lạ hơn: "Tôi còn đang muốn hỏi anh đây? Anh đến kinh thành bao giờ vậy? Sao không liên lạc với tôi?'

Trương Dương nói: "Vừa mới đến không lâu, vì vấn đề công việc thôi, vốn định về vào hôm nay, nhưng người về quê ăn tết đông quá, vé tàu hỏa khó mua, tôi vừa đến ga tàu, thì thấy đầy những người, giờ tôi đã được thấy cái gọi là biển người rồi, còn tôi lại không dám đi máy bay, vì vậy chỉ đành ở lại đây."

Tra Vi nói: "Này này này! Tôi hỏi tại sao anh không liên lạc với tôi, mà anh nói sang đâu thế hả?"

Trương Dương cười nói: "Tôi đã từng nghĩ đến việc liên lạc với cô, nhưng lại nghĩ hôm nay là ba mươi tết rồi, mọi người đều đoàn tụ với gia đình cả, tôi không nên đến làm phiền."

Tra Vi nói: "Xì, chẳng được câu nào thật lòng!"

Hứa Di cười nói: "Chúng ta mau mua vé vào đi!"

Trương đại quan giành mua vé, cùng Tra Vi và Hứa Di đi vào trong tòa nhà nghệ thuật, nếu nói đúng ra, thì Trương Dương vẫn có chút tế bào nghệ thuật, nhưng trình độ thưởng thức những tác phẩm nghệ thuật phương tây thì không thể nào bằng Tra Vi, dù sao thì Tra Vi tốt nghiệp từ một trường nghệ thuật chuyên nghiệp, thứ nổi tiếng nhất của Thượng Hồng là tranh sơn dầu cơ thể người, Trương đại quan nhìn những bức tranh đầy màu sắc này, thứ xuất hiện trong đầu hắn không phải là nghệ thuật nữa.

Tra Vi nhìn Trương Dương hơi ngạc nhiên, Trương đại quan bị cô nhìn đến độ xấu hổ không dám ngắm tranh nữa: "Gì đó...Cô cứ nhìn chằm chằm vào tôi làm gì?"

Tra Vi nói: "Tôi nhớ anh đâu có hứng thú với hội họa?'

Trương Dương nói: "Đây là nghệ thuật cơ thể người kia mà, đâu có giống."

Tra Vi hơi đỏ mặt, mắng: "Tư tưởng của loại người như anh đúng là không tử tế!" Cô cho rằng Trương Dương đến đây là để xem tranh cơ thể người.

Trương đại quan nói: "Vốn cũng chẳng muốn xem đâu, nhưng cứ đi tự nhiên lại đến đây, cảm thấy vô vị, lại nhìn thấy quảng cáo bên ngoài hấp dẫn như vậy, vì thế đã đến đây xem, ai ngờ lại gặp phải mọi người."

Tra Vi nói: "Bọn em đến là để thưởng thức nghệ thuật, còn anh đến là vì mục đích dê già, cảnh giới của chúng ta không giống nhau."

Lúc này Giang Quang Á cũng đến nơi, Tra Vi mời Hứa Di đến là để ủng hộ cho hai người họ, Trương Dương chào Giang Quang Á, hắn cũng đã nhận ra mục đích của Tra Vi, không lâu sau, Giang Quang Á và Hứa Di đã đi lên trước mặt họ.

Tra Vi đi lại đằng sau, đi xem một bức tranh ở trước mặt, trong bức tranh là một người dàn ông nude, Trương đại quan nhìn bức tranh sơn dầu này, liền cảm thán: "Vẽ thật là giỏi, giống như là thật vậy."

Tra Vi nói: "Anh thì hiểu gì chứ?"

Trương Dương nói: "Anh không hiểu, thì em hiểu à, em nhìn thằng đàn ông này nhận thấy cái gì nghệ thuật rồi nào!"

Tra Vi nói: "Nói chuyện nghệ thuật với anh đúng là đàn gảy tai trâu."

Trương Dương nói: "Cởi hết ra thì thành nghệ thuật à, vậy thì để anh cởi ra cho em, đảm bảo rằng đẹp hơn thế này nhiều."

Tra Vi đỏ bừng mặt, cắn cắn môi, rồi dựng ngược lông mày lên: "Anh cởi đi, anh giởi thì cởi ngay bây giờ đi, nếu không cởi anh sẽ là chó con."

Trương đại quan nói: "Thôi tốt nhất là không cởi nữa, nếu không sẽ làm em sợ."

Tra Vi nói: "Em mà sợ anh à? Em là người học nghệ thuật, đâu có phải mới chỉ nhìn thấy một vài ma-na-canh nude đâu."

Thấy Tra Vi nói thật, Trương đại quan cũng cảm thấy ngại, đây là nơi công cộng, là tòa nhà nghệ thuật quốc gia, nếu như hắn cởi quần áo thật, thì chắc chắn ngày mai sẽ lên trang nhất báo kinh thành, Trương đại quan nói: "Thôi đùng, anh hưởng không tốt đâu."

Tra Vi cười nói: "Có cho tiền anh cũng không dám."

Trương Dương nói: "Trưa nay tôi mời cô ăn cơm."

Tra Vi nói: "Giang Quang Á đã nói là trưa nay mời rồi, bổn cô nương không rảnh."

Trương Dương thở dài nói: "Tra Vi, sao tôi thấy lần này cô gặp tôi khó chịu thế nào vậy, tôi có chỗ nào đắc tội cô rồi?"

Tra Vi nói: "Không có, chỉ là tôi không thuận mắt cái kiểu dương dương tự đắc của anh thôi."

Trương Dương nói: "Tôi có gì mà tự đắc, tết nhất thế này không về nhà được, một mình ở nơi đất khách quê người, đúng là nhớ gia đình quá!"

Tra Vi nói: "Nhớ Sở Yên Nhiên rồi đúng không?"

Trương Dương cười hì hì nói: "Nha đầu, sao tôi thấy cô giống như đang ghen vậy nhỉ."

Tra Vi nói: "Tôi mà phải ghen à? Làm gì có hơi mà ghen với anh."

Hai người đang cãi nhau, Giang Quang Á và Hứa Di đã đi đâu mất rồi.

Tra Vi nói: "Thật là chẳng ra làm sao cả, toàn là hạng trọng sắc quên bạn."

Trương đại quan nghĩ rằng câu này phần lớn là nói về hắn, hắn giả vờ không hiểu ý của Tra Vi, cười hì hì nói: "Hai người họ có phải có ý gì với nhau không?"

Tra Vi nói chẳng tốt đẹp gì: "Không biết, người khác yêu nhau liên quan gì đến tôi chứ?"

Trương Dương nói: "Cô rất giống bà mối đấy!"

Tra Vi nói: "Những người làm bà mối có ai có kết cục tốt đẹp chứ?"

Trương Dương thấy cô ấy tức giận, khi hắn đang nghĩ làm thế nào để dỗ, thì Tiết Vĩ Đồng gọi điện thoại đến, Tiết Vĩ Đồng mời hắn đến ăn cơm nhà cô ấy vào tối nay, mặc dù biết rằng Tiết Vĩ Đồng có ý tốt, nhưng Trương Dương vẫn từ chối, dù sao thì hắn không mấy quen thân với Tiết gia, mạo muội đến thăm như vậy quả thực không tốt.

Vừa cụp máy điện thoại của Tiết Vĩ Đồng, mẹ nuôi La Tuệ Ninh đã lại gọi điện đến gọi hắn tới ăn cơm tối, Trương Dương giải thích: "Mẹ, thật sự con không qua đó được, con đã hứa với bạn rồi, cùng ăn đêm ba mươi, con hứa với mẹ, sáng mai con sẽ đến chúc tết mẹ."

La Tuệ Ninh lại bảo hắn đừng đến, ngày mồng một là ngày hai vợ chồng bà bận nhất, với địa vị của Văn Quốc Quyền, vẫn không phải là lúc có thể điềm nhiên ngồi ở nhà đợi người ta đến chúc tết. Ngoài chính vụ, còn phải chúc tết mấy đồng chí cũ nữa.

Điện thoại liên tiếp vang lên, La Tuệ Ninh vừa cụp điện thoại, Hồng Vệ Đông đã gọi điện đến, Trương đại quan có hơi không ứng phó kịp, xem ra vẫn có không ít người quan tâm đến hắn.

Tra Vi đứng ở cạnh hắn đợi năm sáu phút, thấy hắn nhận điện thoại liên tiếp, cô không đợi được nữa, liền đi lên đằng trước.

Cuộc điện thoại cuối cùng của Trương đại quan là của Sở Yên Nhiên, Sở Yên Nhiên gọi điện thoại đến là để chắc chắn rằng hắn về hay không, Trương Dương nói chuyện với Sở Yên Nhiên đến tận mười phút, khi đặt điện thoại xuống, Tra Vi đã không thấy đâu nữa rồi.

Trương Dương gãi gãi đầu, rồi lại nhìn điện thoại, giờ hắn không nghĩ nữa, hắn nhanh chóng bước về phía trước, bước qua mấy chỗ trưng bày, mới tìm thấy Tra Vi, Tra Vi đang đứng ở trước một bức thánh mẫu, thánh mẫu ở trên bức tranh cũng không mặc gì, Trương đại quan giả vờ ngó đầu vào xem, rồi nhẹ nhàng nói: "Sao không đợi tôi chứ?"

Tra Vi cố ý thở dài rồi nói: "Anh đang gọi điện ngọt ngào vậy, làm sao biết anh mới nấu xong nồi cháo điện thoại đó, tôi không thể cứ đứng như con ngốc ở đó đợi anh được."

Trương Dương cười nói: "Đều là người gọi tôi đi ăn cơm tất niên cả."

"Anh đã nghĩ xong là đi đâu chưa?"

Trương Dương lắc đầu nói: "Vẫn chưa, tết nào chẳng vậy, đến đâu đó ăn tạm bữa cơm là được rồi. Hay là, tôi về nhà cô chơi nhé."

Tra Vi nói: "Anh là nhân vật gì chứ? Anh về nhà cùng tôi thế nào được?"

Crypto.com Exchange

Chương (1-1276)