Truyện ngôn tình hay

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 0880

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 0880: Hán thành
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Sự thật chứng minh, Di Cung Hoán Huyết của Trương đại quan nhân đã có tác dụng, bệnh độc RFIV cũng không làm gì được Trương đại quan nhân, bị hắn tiêu diệt sạch sẽ, Lệ Phù trải qua một đêm nghỉ ngơi, thân thể đã khôi phục trạng thái bình thường, đương nhiên vẫn xảy ra biến hóa căn bản, cô ấy sau khi tỉnh lại nói câu đầu tiên là: "Em có phải là chịu thiệt rất lớn không?"

Trương Dương nói: "Em hối hận?"

Lệ Phù nói: "Em cảm thấy tình cảm của mình bị anh lợi dụng, anh lợi dụng cảm động của em, sau đó làm một chuyện rất không quân tử. "

Trương đại quan nhân cười nói: "Anh chưa từng nói qua mình là một quân tử, hiện tại chúng ta gạo nấu thành cơm rồi, vậy thì, tiểu nương tử, em phải theo đi!"

Lệ Phù ôm lấy cánh tay của Trương Dương nói: "Trương Dương, em hỏi anh một câu, anh phải thành thật nói cho em biết. "

Trương Dương gật đầu: "Nói!"

"Bên ngoài anh rốt cuộc có bao nhiêu phụ nữ?"

Trương đại quan nhân ho khan một tiếng nói: "Ngày hôm nay khí trời không tồi!" Cái vấn đề này thật sự là khó trả lời.

Có chút vấn đề phải tránh, Trương đại quan nhân từ đầu đến cuối không muốn thừa nhận mình là một người lạm tình, hắn cho rằng mình là một người hữu tình, tối đa là đa tình, một người đa tình vẫn có thể là một người đàn ông có trách nhiệm tốt, giống như hắn thì miễn miễn cường cường cũng được cho là một người đàn ông đã bị tuyệt chủng.

Lệ Phù là một cô gái rộng rãi, tuy rằng cô ấy rất yêu Trương Dương, thế nhưng cô ấy cũng rõ ràng mình và Trương Dương không có kết quả, cô ấy hướng Trương Dương nói: "Hai chúng ta cả đời làm tình nhân đi, sau này em mặc kệ anh, anh cũng đừng hạn chế em, anh cưới vợ của anh, em lấy chồng của em, anh cảm thấy thế nào?"

Trương đại quan nhân nói: "Không được, em là người phụ nữ của anh, ai con mẹ nó dám chạm vào em một chút, anh không thiến hắn là không thể. " Trương đại quan nhân trong phương diện tình cảm có biểu hiện không được khí phách cho lắm.

"Dựa vào cái gì? Anh dựa vào cái gì mà bá đạo như vậy?"

Trương Dương nói: "Nha đầu, thật ra anh rất yên tâm về em, so sánh với anh, đàn ông khác trên đời này tất cả đều không xứng với em, đúng vậy không?"

"Anh đem mình đề cao lên quá rồi. "

Trương Dương nói: "Làm đàn ông không tự tin sao được. "

Lệ Phù cười ngồi dậy từ trên giường hàn ngọc: "Này, nhanh chóng nhìn xem có đường ra hay không, lẽ nào anh thật dự định ở chỗ này cả đời?"

Trương Dương nói: "Thật sự ở chỗ này cả đời cũng không sai, em nói chúng ta làm cái gì đây, cũng không có cái khác tiêu khiển, nếu không chúng ta ... lại một lần... "

Lệ Phù đỏ mặt đẩy hắn đi ra phía trước: "Đi, nhanh chóng đi làm chính sự, em mới không cần cùng anh cả đời ở tại chỗ này. "

Hang động này lúc trước là chổ luyện công của Kim Nguyên Mậu. Hai người cũng không có tốn quá nhiều sức để tìm một lổ thủng thông khí, hai người sau khi thương lượng. Sử dụng bom do Trương Dương mang đến nhét vào lỗ thủng.

Sau khi đặt bom xong, Trương Dương và Lệ Phù lui ra xa, Trương Dương nhìn thời gian, yên lặng tiến hành đếm giờ, một phút đồng hồ sau, bom phát nổ, bên trong hang động rung chuyển, bụi mù nổi lên bốn phía, lỗ thủng thông khí bị nổ tung thành một cái lổ to hai mét, đợi khi bụi mù tán đi, Trương Dương đi tới cái lổ, thấy bên ngoài sắc trời chiếu vào. Một cơn gió lạnh hỗn loạn mang theo không khí ẩm ướt thổi vào trong, Trương đại quan nhân kìm lòng không nổi rùng mình một cái.

Bên ngoài bầu trời vẫn đang có tuyết rơi, núi Kim Cương xa xa nhuộm trắng màu mây, Trương Dương đi về phía trước một bước. Phát hiện bọn họ hẳn là ở vách núi trên khe Ưng Sầu, Lệ Phù đi tới bên cạnh của Trương Dương, thấy lối ra ngay vách núi, cô ấy không khỏi hít một ngụm khí lạnh, lúc trước cô ấy từ vách núi của khe Ưng Sầu để mò vào vùng cấm quân sự Kim Cốc, lúc đó là mượn công cụ leo núi, nhưng hiện tại cô ấy và Trương Dương không có bất luận công cụ gì để dùng. Dưới khí trời ác liệt như vậy, trên vách núi đã ngưng kết một tầng băng mỏng, căn bản không có chổ bám tay vào. Cô ấy ngẩng đầu, thấy nụ cười tràn đầy tự tin của Trương Dương, lo lắng trong lòng nhất thời tiêu tan thành mây khói, trên người của Trương Dương có sức cuốn hút như vậy, có hắn bên người, không có bất luận chuyện gì không thể làm được, hắn có thể giải quyết bất luận nan đề gì, trên đời này không có gì có thể làm khó được hắn.

Lòng tin của Lệ Phù đến từ chính Trương Dương, mà lòng tin của Trương Dương đến từ chính võ công của hắn, khi hắn cõng Lệ Phù trên lưng bất ngờ nhảy xuống vách núi, Lệ Phù ôm cái cổ của hắn, mặt cười dán trên người của hắn, trong lòng nhớ tới câu nói vừa rồi của Trương Dương, trên đời này tuyệt đối không sẽ có người có thể thay thế được Trương Dương trong lòng của cô, cho cô ấy gặp gỡ Trương Dương, không chỉ là duyên, cũng là số mạng của cô ấy.

Hai chân một lần nữa dẫm trên mặt đất, có loại cảm giác như trở về từ cõi chết, Lệ Phù hítt một ngụm không khí thật sâu, cô ấy vẫn không thể tin tưởng mình đã thoát khỏi hiểm cảnh.

Trương Dương lắm tai nghe, xác định xung quanh không có người, lúc này mới thoáng thả lỏng cảnh giác, tối hôm qua lẻn vào vùng cấm quân sự Kim Cốc tổng cộng bốn người, Thôi Tái Nguyên chết bởi Lý Xương Phổ, Triệu Hách và Lý Uyển Cơ không biết làm sao.

Trương Dương mang theo Lệ Phù rời khỏi núi Kim Cương, cẩn thận suy nghĩ, hắn vẫn là liên lạc Quyền Chính Thái, một giờ sau, tại con đường gần bìa rừng núi Kim Cương, Quyền Chính Thái lái xe Toyota xuất hiện, Trương Dương và Lệ Phù cùng nhau từ trong rừng đi ra, mở cửa xe ngồi xuống.

Quyền Chính Thái thấp giọng nói: "Có tin tức của bọn họ hay không?"

Trương Dương lắc đầu: "Thôi Tái Nguyên đã chết, Lý Uyển Cơ và Niết Nhật Khoa Phu cùng nhau bỏ trốn, Triệu Hách tôi không biết. "

Quyền Chính Thái nói: "Tôi vừa nhận được tin tức, Lý Xương Phổ bị giết, hiện tại toàn bộ Nguyên Sơn đều bị giới nghiêm. "

Trương Dương nói: "Bị giết liễu? Chẳng lẽ là Lý Uyển Cơ làm?"

Quyền Chính Thái lắc đầu nói: "Không rõ ràng lắm, đến bây giờ cô ấy cũng không có liên lạc với tôi. " Ông ta từ kính chiếu hậu nhìn Lệ Phù một chút, nhẹ giọng nói: "Mục đích của cậu đạt được?"

Trương Dương nói: "Lý Uyển Cơ và Niết Nhật Khoa Phu sau khi bỏ đi, bọn họ liền cho nổ trung tâm nghiên cứu, chúng tôi bị nhốt dưới mặt đất, cũng may tìm được một lối ra, từ vách Ưng Sầu nhảy xuống. "

Quyền Chính Thái nói: "Bệnh độc RFVI có bị người Bắc Triều Tiên lấy đi hay không?"

Trương Dương nói: "Không biết, là chuyện của các người, hiện tại toàn bộ vùng cấm quân sự Kim Cốc đã bị san bằng, phải nói mục đích của ông cũng đạt được, tuy rằng không là các người làm. "

Quyền Chính Thái nói: "Người Bắc Triều Tiên cho nổ chỗ đó chính là vì che giấu chân tướng, trước rời khỏi đây rồi nói. " Ông cũng không có trực tiếp lái xe xuống núi, mà là đi tới một chỗ không người, Quyền Chính Thái giải thích nói: "Dưới chân núi tất cả đều là binh sĩ Bắc Triều Tiên, các người thiếu giấy chứng nhận, căn bản không có khả năng thuận lợi rời đi, phía sau xe tôi có chuẩn bị quần áo và giấy chứng nhận, thay vào rồi nói!" Quyền Chính Thái nói xong thì rời khỏi ô tô.

Trương Dương và Lệ Phù mặc vào quân phục Bắc Triều Tiên.

Trương Dương đi xuống ô tô, đi tới bên cạnh của Quyền Chính Thái, ánh mắt của Quyền Chính Thái nhìn chăm chú vào Nguyên Sơn, thấp giọng nói: "Lý Xương Phổ chết khiến cho tình thế trở nên vô cùng khẩn trương, nếu như chúng tôi có thể thuận lợi rời đi, các người có thể ngồi thuyền đánh cá đi, chỉ cần đến hải vực nước tôi, thì an toàn. "

Trương Dương nói: "Ông hình như có tâm sự. "

Quyền Chính Thái nói: "Vẫn là tôi nên nghe lời cậu nói, không nên cho Lý Uyển Cơ tham gia hành động lần này. "

Trương Dương nói: "Ông cũng hiểu được Lý Xương Phổ có thể chết dưới tay Lý Uyển Cơ?"

Quyền Chính Thái nói: "Nếu như cô ấy sống vì sao không liên hệ với tôi? Tôi ngược lại hy vọng cô ấy đã chết!"

Dọc theo đường núi xuống phía dưới, trên đường gặp phải ba trạm gác kiểm tra, may là Quyền Chính Thái chuẩn bị tương đối đầy đủ, lợi dụng giấy chứng nhận giả thành công lừa gạt quân nhân Bắc Triều Tiên, thật ra trong tay Trương đại quan nhân cũng có một phần giấy phép thông hành đặc biệt Lý Ngân Nhật cho hắn, bất quá hiện tại hắn cũng không dám lấy ra nữa, Lý Xương Phổ đã chết, chỉ mong Lý Ngân Nhật không nên đem chuyện này liên tưởng đến trên đầu của mình.

Quyền Chính Thái mang theo bọn họ thuận lợi đi tới cảng cá hẻo lánh của Nguyên Sơn, đem hai người bọn họ giao cho một ngư dân, ngư dân kia mang bọn họ đi tới khoang chứa cá tôm đầy mùi tanh hôi, buổi chiều cùng ngày, thuyền đánh cá chậm rãi rời khỏi cảng cá.

Tuy rằng bên trong tanh hôi không gì sánh được, thế nhưng nội tâm của Lệ Phù vẫn kiên định an ổn, cô ấy tựa vào trong lòng của Trương Dương, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Nội tâm của Trương Dương lại không bình tĩnh, tuy rằng đã thành công cứu Lệ Phù ra, thế nhưng hắn biết rõ chuyện này vẫn chưa có kết thúc, nếu như biết Lệ Phù vẫn sống trên đời, Chương Bích Quân tuyệt đối sẽ không bỏ qua, có thể sẽ triển khai một cái bẫy mới. Chương Bích Quân khổ cực lập ra cái bẫy này, mục đích của bà ấy chính là muốn đem Hình Triêu Huy vào chỗ chết, hành trình của mình chứng minh, Chương Bích Quân muốn lợi dụng chuyện này gạt bỏ mình. Tuy rằng đã nhìn xuyên qua độc kế, thế nhưng trong tay của Trương Dương cũng không có nắm giữ bằng chứng, với địa vị của Chương Bích Quân tại quốc an, muốn xử lý bà ấy cũng không phải dễ.

Trương Dương nhớ tới hành động của Chương Bích Quân trước đó nhằm vào Tra Tấn Bắc, dụng tâm của bà ta rốt cục là cái gì? Sau lưng bà ta có phải là còn có chỗ dựa vững chắc khác?

Nhìn khuôn mặt tiều tụy của Lệ Phù, Trương Dương không khỏi sinh ra một cảm giác yêu thương, cô gái kiên cường trong khoảng thời gian này gặp dằn vặt tàn khốc, hắn nhẹ nhàng vuốt ve mặt cười của Lệ Phù, trong lòng yên lặng phát thề, sau này nhất định phải bảo vệ cô ấy, quyết không cho Lệ Phù bị bất luận thương tổn gì.

Lệ Phù tựa hồ gặp ác mộng, cô ấy ôm chặt lấy thân thể của Trương Dương: "Không... Không... Trương Dương... Trương Dương... "

Trương Dương ôm chặt lấy thân thể mềm mại của cô ấy, ôn nhu nói: "Đừng sợ, anh ở chỗ này, anh ở chỗ này!"

Lệ Phù mở mắt, trong đôi mắt đẹp đã tràn đầy nước mắt, cô ấy dùng hết sức lức toàn thân ôm lấy Trương Dương: "Trương Dương, em sợ... Em vừa rồi mơ thấy, bọn họ dùng điện chích em, dùng roi da đánh em... Em gọi anh thế nào, anh cũng không để ý tới em... "

Trương Dương vuốt ve hai gò má của cô ấy, hôn lên cái trán của cô: "Lệ Phù, đừng sợ, anh sẽ không rời em, vĩnh viễn cũng không, anh xin thề, anh sẽ giữ em ở bên người, chăm sóc cho em thật tốt, thương em, yêu em!"

*****

Lúc nửa đêm, Lệ Phù bị Trương Dương làm tỉnh lại, thuyền đánh cá đã đến hải vực Nam Triều Tiên, hai người đi lên boong tàu, bên ngoài mưa gió vẫn còn, cách đó không xa là một thuyền đánh cá đến từ Nam Triều Tiên, bọn họ phải đổi thuyền, mạo hiểm mưa gió leo lên ca nô, ca nô chở bọn họ đi tới thuyền đánh cá Nam Triều Tiên, hai người trước sau leo lên.

Một gã thuyền trưởng mặt đầy râu của Nam Triều Tiên giác đánh giá Trương Dương, người phụ trách đem Trương Dương và Lệ Phù lên thuyền đánh cá thấp giọng thì thầm vài câu, người thuyền trưởng lúc này mới gật đầu, thấp giọng nói: "Đi theo tôi!"

Vẫn là khoang đáy, bất quá điều kiện bên này tốt hơn nhiều so với thuyền đánh cá của Bắc Triều Tiên rất nhiều, trong khoang thuyền có giường, còn có TV.

Trương Dương và Lệ Phù đi tới khoang đáy không lâu, chợt nghe cánh cửa bị khóa từ bên ngoài, Lệ Phù nhẹ giọng nói: "Những người đó có thể tin hay không?"

Trương Dương nói: "Anh và Quyền Chính Thái trong vụ nổ ở Tĩnh Hải đã tiếp xúc qua một lần, lý giải đối với ông ta cũng không nhiều, bất quá chúng ta hiện nay hình như đã không có lựa chọn khác. "

Lệ Phù gật đầu, cô ấy cầm bàn tay to của Trương Dương, nhỏ giọng nói: "Chờ chúng ta tới Nam Triều Tiên, em sẽ lựa chọn biến mất một thời gian. "

Trương Dương cho rằng cô ấy là sợ Chương Bích Quân, thấp giọng nói: "Không cần sợ, anh sẽ không bỏ qua bà ấy!"

Lệ Phù nói: "Nếu như bà ấy biết em bình an vô sự, nhất định sẽ rõ ràng âm mưu của mình toàn bộ bại lộ, nói không chừng sẽ hợp lại cá chết lưới rách, ngọc thạch câu phần, hiện tại em rốt cục sống hay chết cũng không có những người khác biết, ba ấy ở ngoài sáng, em ở trong tối, giống như chúng ta chiếm hết tiên cơ. "

Trương Dương nói: "Em dự định làm thế nào?"

Lệ Phù nói: "Chương Bích Quân có thế lực rất lớn tại quốc an, với cấp bậc của em căn bản không có khả năng chống lại bà ta. "

Trương Dương nói: "Thế lực lớn thì thế nào? Anh cũng không tin bà ấy có thể làm được cái trò gì. "

Lệ Phù nói: "Võ công anh tuy mạnh, thế nhưng trên thế giới này có rất nhiều chuyện cũng không thể chỉ dựa vào võ công giải quyết, anh có thể diệt trừ Chương Bích Quân. Thế nhưng anh chưa chắc có thể diệt trừ lực lượng phía sau bà ấy, chúng ta hiện tại cần phải làm là tìm hiểu nguồn gốc, đem phía sau của Chương Bích Quân tất cả đều bắt tới. Hiện tại Chương Bích Quân đã lộ ra chân tướng, bà ấy cũng không biết em vẫn đang sống trên thế giới này, bà ấy một lòng muốn đưa anh vào chỗ chết, lần này anh bình an trở lại, tất nhiên sẽ quấy rầy kế hoạch của bà ấy. "

Trương Dương gật đầu nói: "Bà ấy chỉ cần dám ra tay với anh, tất nhiên sẽ lộ ra chân tướng lớn hơn nữa. "

Lệ Phù nói: "Chương Bích Quân người này tâm cơ rất sâu, em thấy bà ấy chưa chắc sẽ nóng lòng ra tay với anh. Trong khoảng thời gian này với chúng ta mà nói rất quan trọng, chúng ta có thể lợi dụng khoảng thời gian này, sưu tập bằng chứng của bà ấy, đào ra chỗ dựa vững chắc phía sau bà ấy. "

Trương Dương nói: "Bà ta luôn miệng nói Hình Triêu Huy trốn thoát, bây giờ xem ra chuyện này rất có thể chỉ là một lời nói dối. "

Lệ Phù gật đầu nói: "Em điều tra qua chuyện này, cũng tìm được một ít chứng cứ. "

Trương Dương nói: "Em không phải đã đem chứng cứ giao cho Chương Bích Quân?"

Lệ Phù nói: "Em tuy rằng không thể chứng minh Chương Bích Quân có tội, thế nhưng em có thể chứng minh Hình Triêu Huy vô tội. "

Trương Dương nói: "Anh thấy Hình Triêu Huy hiện tại sống hay chết đều rất khó nói, Chương Bích Quân một mực chắc chắn hắn chạy án, lão Hình mất tích lâu như vậy cũng không có bất luận biểu thị gì. Nếu như hắn bị oan, sao có thể cam tâm nuốt cái khẩu khí này xuống. "

Lệ Phù nói: "Hay là hắn bị Chương Bích Quân khống chế. "

Trương Dương thở dài. Tâm tình trở nên trầm trọng lên, Hình Triêu Huy mất tích lâu như vậy, mười phần là đã bị Chương Bích Quân ra tay.

Lệ Phù nói: "Em sẽ đi đến Âu châu một chuyến tìm kiếm trợ giúp. "

Trương Dương nói: "An toàn không?"

Lệ Phù gật đầu, ôm vai hắn nói: "Anh yên tâm, vì anh. Em nhất định sẽ chiếu cố mình, hơn nữa, em đáp ứng anh, chỉ cần giải quyết chuyện này, em sẽ trở lại bên cạnh anh, cho dù là anh chê em phiền phức, em cũng muốn kề cận anh. Cả đời đều không rời anh. "

Trương Dương cười nói: "Cầu còn không được!"

Lúc bình minh, mặt trời giống như một mảnh lửa mọc lên ngoài khơi, biển rộng một mảnh vắng vẻ, bọn họ rõ ràng cảm thụ được âm thanh của sóng. Sóng biển trầm ngâm, giống thi nhân thấp tụng, mông lung mà ôn nhu, dường như lời ong tiếng mật giữa tình nhân, Trương Dương ôm lấy Lệ Phù, lẳng lặng cảm thụ tiếng động tự nhiên, rốt cục đã rời khỏi Bắc Triều Tiên, với hắn mà nói, Lệ Phù bình an chính là thu hoạch lớn nhất trong hành trình lần này của hắn.

Khoang thuyền mở ra, thuyền trưởng đi xuống, gã ta rất lớn thanh hét lên: "Cũng sắp cặp bờ rồi, các người chuẩn bị một chút. "

Lệ Phù bám vào bên tai của Trương Dương thấp giọng nói: "Nếu như em không đoán sai, đặc công của Nam Triều Tiên đã ở trên cảng chờ chúng ta. "

Trương Dương dùng truyền âm nhập mật nói: "Em dự định làm sao?"

"Từ Đại Tân Lý đến Can Thành rất gần, có thể cho hắn thay đổi hướng đi, đưa chúng ta một đoạn đường. "

Trương Dương cười nói: "Cái này còn không dễ dàng. " Hắn hướng tên thuyền trưởng kia làm một thế tay, ý bảo đến gần một ít.

Biểu hiện của thuyền trưởng vô cùng cảnh giác, đi hướng của Trương Dương, tay cầm súng lên, đối với hai người từ Bắc Triều Tiên chạy ra gã vẫn ôm cảnh giác.

Trương Dương nói: "Đưa chúng tôi đi Can Thành!"

Thuyền trưởng lắc đầu biểu thị nghe không hiểu tiếng Trung Quốc.

Trương Dương hướng Lệ Phù nói: "Em phiên dịch cho hắn nghe, bảo hắn đưa chúng ta đi Can Thành!"

Lệ Phù còn chưa kịp nói, gã thuyền trưởng đã giơ súng lên, họng súng tối om chỉ hướng cái trán của Trương Dương, dùng tiếng quốc ngữ đông cứng nói: "Tên nhóc, mày tốt nhất không nên đùa giỡn, đem mày về Hàn Quốc là nhiệm vụ của tao, mày phải nghe theo an bài của tao. "

Trương đại quan nhân rất không vui nhìn gã ta: "Tốn nửa ngày thì ra mày hiểu tiếng Trung!"

Gã thuyền trưởng nói: "Hiện tại thành thật ngồi xuống cho tao, tao kêu mày làm cái gì, mày phải làm cái đó!"

Trương Dương thở dài: "Tao nói này, sao đám người Triều Tiên chúng mày một chút tự hiểu lấy mình cũng không có vậy?"

Gã thuyền trưởng cảm thấy hoa mắt, gã muốn siết cò súng, nhưng phát hiện ngón tay của Trương Dương đã xen vào cò súng, căn bản không cách nào hoàn thành cái động tác này, Trương Dương di chuyển khẩu súng lục, ngón tay của thuyền trưởng bịbẻ cong, phát ra tiếng gãy, xương ngón tay đã trật, hai gã thủy thủ theo đến đây, thấy thế không ổn, cuống quít giơ súng muốn nhắm vào Trương Dương, Lệ Phù giống như báo săn phóng ra, một cước phi đá vào người bên trái, tay phải chụp lấy cái cổ của tên bên phải, dùng cái trán hung hăng đánh vào mũi của hắn, trong lúc nhất thời, hai gã thủy thủ tất cả đều bị cô ấy đánh ngã xuống đất, Lệ Phù nhặt súng lên, nhắm ngay gã thuyền trưởng: "Hiện tại là ai nghe lời!"

Gã thuyền trưởng căn bản không ngờ rằng động tác của hai người nhanh như vậy, cục diện trong nháy mắt nghịch chuyển, nhìn đầu của mình bị hai cây súng lục chỉ vào, gã nhất thời không còn hung hăng, loại thời điểm này, gã lại có thể nở nụ cười, chịu đựng ngón tay đau đớn, mở miệng rộng cười nói: "Hai vị... Hiểu lầm... Tôi là... Tôi là suy nghĩ cho an toàn của hai vị. "

Trương Dương cười nói: "Không cần làm phiền, hiện tại mày đưa bọn tao đến Can Thành là tốt rồi!" Hắn đem ngón tay trật khớp của gã thuyền trưởng trở lại vị trí cũ, sau đó vỗ vỗ bờ vai của gã nói: "Vì an toàn của mày, tốt nhất nên nghe lời. "

Can Thành và Đại Tân Lý là hai thành phố hải cảng liền nhau, gã thuyền trưởng đưa bọn họ đưa đến cảng Nhân Hưng Can Thành. Trương Dương khi đạt được mục đích, khống chế huyệt đạo của tất cả thuyền viên, cái này là vì đề phòng bọn họ liên hệ với tổ chức tình báo Hàn Quốc.

Hắn và Lệ Phù cùng nhau rời khỏi thuyền đánh cá, đi tới trên cảng, lúc này đã là buổi sáng mười giờ, mặt trời đỏ rực mọc lên trên không trung, ngoài khơi đầy bụi khí bị bốc hơi mông lung, tuy rằng là trời nắng, nhưng khí trời làm cho cảm giác vẫn là vô cùng ẩm ướt.

Lệ Phù tìm được một chiếc xe hiện đại tại bến cảng, rất nhẹ nhàng mở cửa xe, khởi động xe, Trương Dương đi tới vị trí cạnh người lái ngồi xuống, phát hiện chiếc xe này phối trí tương đối đầy đủ, GPS hướng dẫn, ghế nhiệt máy điều hòa đầy đủ mọi thứ, càng làm cho hắn hài lòng chính là, ghế sau còn có không ít đồ ăn, Lệ Phù khởi động ô tô, mỉm cười nói: "Mục đích đến Hán Thành!"

Trương Dương tìm một ít tiền lẻ trong túi, ô tô đi qua phố Can Thành, Trương Dương bảo Lệ Phù dừng xe lại, đi tới trạm điện thoại ven đường gọi một cú điện thoại cho Kim Mẫn Nhi, nếu như không phải bởi vì tình huống trước mắt cực kỳ đặc thù, Trương Dương sẽ không phiền phức Kim Mẫn Nhi, Quyền Chính Thái và đám tình báo Hàn Quốc hẳn là sẽ không từ bỏ, muốn từ Nam Triều Tiên trở về nước, nhất định phải đi qua trợ giúp của cô ấy, gia tộc của Kim Mẫn Nhi tại Nam Triều Tiên có thực lực tương đối hùng hậu, cha của cô ấy Kim Thừa Hoán là tổng tư lệnh.

Điện thoại ngay mấy tiếng, Kim Mẫn Nhi mới tiếp điện thoại, cô ấy dùng tiếng Hàn rất lễ phép nói: " Xin chào!"

Trương đại quan nhân nói: "Tôi là Trương Dương!"

Kim Mẫn Nhi kinh hỉ nói: "Trương Dương! Anh có khỏe không?"

Trương Dương nói: "Không khỏe lắm, vừa lạnh vừa đói, không quen ai, đang ở ven đường!"

Kim Mẫn Nhi bị hắn nói làm cho tức cười, cô ấy nở nụ cười hì hì hai tiếng, bỗng nhiên ý thức được cái gì, nhìn số điện thoại một chút, vô cùng kinh ngạc nói: "Anh đang ở Hàn Quốc?"

Trương Dương nói: "Phải, ven đường Can Thành!"

Âm thanh của Kim Mẫn Nhi tràn ngập kinh hỉ: "Thật sao? Tôi lập tức đi đón anh!"

Trương Dương đang muốn nói, bỗng nhiên thấy Lệ Phù bỗng nhiên tăng tốc lái xe chạy về phương xa, Trương Dương cuống quít buông điện thoại lao ra, lớn tiếng nói: "Lệ Phù, em đi đâuvậy?"

Lệ Phù cười vươn tay, cố sức quơ quơ một chút: "Trương Dương, em yêu anh! Yên tâm, em sẽ tự chăm sóc cho mình... " âm thanh của cô ấy trở nên càng ngày càng xa.

Trương đại quan nhân nhìn chiếc xe rất nhanh biến thành một điểm đen, chỉ có cười khổ lắc đầu, Lệ Phù có thể bỏ mình lúc này, xem ra cô ấy nhất định có kế hoạch khác.

Trở lại trạm điện thoại, cầm lấy ống nghe, lập tức nghe được âm thanh khẩn trương của Kim Mẫn Nhi, Trương Dương cười nói: "Không có gì, vừa tiễn một người bạn. "

"Anh ở nơi nào?"

Trương Dương lắc đầu nói: "Không biết, tôi không quen nơi này, hơn nữa tôi căn bản không hiểu tiếng Hàn, đến nơi đây tôi cũng là một người mù chữ. "

Kim Mẫn Nhi nói: "Anh đi xem biển báo giao thông đi, bên cạnh có tiếng Anh, nói cho tôi biết, tôi lập tức đi ra!"

*****

Trương đại quan nhân rốt cục ý thức được học chút tiếng Anh vẫn là rất cần thiết, hắn dù gà mờ tiếng Anh nhưng tốt xấu gì cũng hỏi rõ ràng chổ của mình, Kim Mẫn Nhi xác thực chổ của hắn xong, lập tức lên đường đi đến.

Từ Hán Thành đến Can Thành kéo dài qua tây đông Hàn Quốc, Trương đại quan nhân lúc đầu đã chuẩn bị đợi đến trời tối, thế nhưng còn chưa đến một giờ, chợt nghe trên không trung vang lên âm thanh cánh quạt, một phi cơ trực thăng xanh ngọc sắc xuất hiện phía trên hắn, Trương Dương ngẩng đầu lên, thấy Kim Mẫn Nhi mặc đồ bó sát màu đen ngồi ở chỗ cửa phất tay, sau đó đem một đoàn dây thừng ném xuống.

Trương Dương nắm dây thừng, leo lên, đối với hắn mà nói hoàn thành động tác như vậy bất quá chỉ là một bữa ăn sáng.

Lúc tới gần cửa, một người nam vươn bàn tay to kéo hắn lên, Kim Mẫn Nhi khẽ vuốt tóc bị gió thổi loạn, đôi mắt sáng nhìn Trương Dương lộ ra vẻ vui sướng: "A! Đã lâu không gặp!" Cô ấy vươn tay hướng Trương Dương.

Trương Dương rất thân sĩ nắm tay cô ấy, mặc dù hắn có cảm giác muốn đem Kim Mẫn Nhi ôm vào trong lòng yêu thương một phen.

Kim Mẫn Nhi nói: "Tới Hàn Quốc cũng không sớm nói một tiếng. "

Trương đại quan nhân thở dài nói: "Một lời khó nói hết!"

Kim Mẫn Nhi nhìn ra Trương Dương tuy rằng mặt ngoài có vẻ có chút chật vật, thế nhưng trạng thái tinh thần vẫn tốt, lúc này mới yên lòng, cô ấy ôn nhu nói: "Không có việc gì là tốt rồi!" Xoay người hướng phi công nói: "Đi Lam Tinh Cung!"

Lam Tinh Cung là biệt thự của Kim Thượng Nguyên, ở bên cạnh công viên Hán Thành, cả tòa kiến trúc tất cả đều dùng khoa học kỹ thuật mới nhất xây thành, chiếm hơn bốn ngàn mét vuông, phía trước có hồ nước phía sau có núi, phong thuỷ tuyệt hảo, cả tòa kiến trúc hoàn thành trong ba năm. Tốn gần năm triệu đô, tất cả phòng ốc đều được bố trí tuyệt vời, trong phòng dùng cảm ứng khống chế chiếu sáng, âm thanh và nhiệt độ bên trong, ngọn đèn và nhiệt độ độ ẩm bên trong đều tự động điều chỉnh.

Kim Thượng Nguyên vốn là muốn xây một biệt thự truyền thống, thế nhưng ông đem chuyện này giao cho cháu gái bảo bối Kim Mẫn Nhi, Kim Mẫn Nhi chỉ cần tham dự ý kiến, thì đã thay đổi ước nguyện ban đầu của Kim Thượng Nguyên, đem ở đây xây thành một khu nhà cấp cao công nghệ cao. Kim Thượng Nguyên có chút bất đắc dĩ đối với cái này, khu nhà cấp cao sau khi hoàn thành, ông căn bản là không qua ở, chuẩn bị đem cái này làm đồ cưới cho Kim Mẫn Nhi.

Phi cơ trực thăng chậm rãi hạ xuống sân bay trước Lam Tinh Cung, Trương Dương theo Kim Mẫn Nhi đi xuống. Một chiếc xe điện đến bên cạnh bọn họ, từ sân bay đến lối vào khu nhà cấp cao còn khoảng ba trăm mét.

Trương Dương nhìn hồ nước gợn sóng phía trước khu nhà cấp cao, nhìn cây cỏ xanh tươi xung quanh, dường như đi vào một thế giới không thuộc về hiện thực, hắn thấp giọng nói: "Mẫn Nhi, nhà các ngươi cũng thật nhiều tiền. "

Kim Mẫn Nhi cười nói: "Không là của tôi, ở đây thuộc về bác tôi, bất quá tôi tham dự thiết kế. Bác hẳn là rất không hài lòng, từ sau khi Lam Tinh Cung xây xong, chưa một lần đến ở qua. "

Trương Dương cười ha ha lên, thấy trước hai bức tượng điêu khắc theo trường phái siêu thực trước cửa, nhìn nửa ngày cũng không nhìn ra là cái gì.

Kim Mẫn Nhi giải thích nói: "Bên trái là mãnh hổ, bên phải chính là xạ thủ!"

Trương đại quan nhân lại dùng lực nhìn vài lần, vẫn là không nhìn ra, chỉ có cười xấu hổ nói: "Xem ra tôi thật sự không có tế bào nghệ thuật. "

Đi vào phòng khách Lam Tinh Cung. Ngẩng đầu nhìn, bên trong thiết kế hẳn là từ linh cảm thu được trong hệ ngân hà, một ngôi sao lóe sáng khảm trên trần nhà, Kim Mẫn Nhi khởi động chốt mở trên tường, tinh không phía trên di động, từ đó có thể tìm được nhật nguyệt và vũ trụ, toàn bộ phòng khách bao phủ trong quang ảnh biến ảo kỳ diệu.

Kim Mẫn Nhi nói: "Thế nào?"

Trương đại quan nhân ngồi xuống sô pha nói: "Chóng mặt!" Thằng nhãi này thật ra đang nói thật. Hắn cuối cùng cũng hiểu vì sao Kim Thượng Nguyên không muốn đến nơi đây ở, Kim Mẫn Nhi làm nơi đây trở thành một chổ không giống như nhà.

Kim Mẫn Nhi nói: "Anh tắm rửa trước đi, tôi chuẩn bị quần áo cho anh, đúng rồi, bác tôi biết anh đến nên rất cao hứng. Buổi trưa sẽ trở về cùng nhau ăn cơm trưa. "

Trương Dương gật đầu, mình đầy mùi cá, nên tắm rửa.

Được Kim Mẫn Nhi dẫn dắt xuống tới phòng tắm Lam Tinh Cung, nhìn bồn tắm lớn như bể bơi, Trương đại quan nhân rốt cuộc kiến thức cái gì gọi là xa xỉ, sau khi Kim Mẫn Nhi rời đi, hắn cởi hết quần áo, một mình lặn xuống nước trong bể, toàn bộ bể đều là dùng thủy tinh chế thành, xung quanh bể là hang cá thủy tinh, người bơi trong bể, có thể thấy được cá trong hang đang bơi, dường như đặt mình trong bầy cá bảy màu vậy.

Trương đại quan nhân lặn xuống bể bơi, thấy phía dưới bể bơi cũng là thủy tinh trong suốt chế thành, hắn cúi đầu nhìn, bất thình lình có một con cá mập há mồm tiến đến trước mặt của hắn, Trương đại quan nhân tuy rằng gan lớn, cũng bị cá mập làm hoảng sợ, hắn sợ đến nổi nhảy ra khỏi mặt nước, thở gấp liên tục, lúc này mới phát hiện dưới chân có hai con cá mập bơi qua bơi lại, một con vẫn tiếp tục lao đầu vào hướng Trương đại quan nhân.

Một con rùa biển lười biếng từ hang thủy tinh bên cạnh chậm rãi bơi qua, Trương Dương lúc này cảm giác được toàn thân thả lỏng, hắn nghĩ tới Lệ Phù, Lệ Phù hẳn là có thể chăm sóc tốt cho chính mình.

Trương đại quan nhân thoải mái tắm rửa gần một giờ, mãi cho đến khi da tay da đều phồng rộp lên lúc này mới phủ khăn tắm đi ra bên ngoài phòng thay quần áo, người hầu đã chuẩn bị một bộ tây trangcho hắn, Trương Dương thay tây trang màu đen, tinh thần chấn hưng trở lại phòng khách, phát hiện chủ tịch tập đoàn Lam Tinh Kim Thượng Nguyên tiên sinh đã tới.

Trương Dương bước nhanh đi hướng Kim Thượng Nguyên, vươn tay ra: "Kim tiên sinh đã lâu không gặp!"

Kim Thượng Nguyên mỉm cười nắm tay Trương Dương nói: "Chủ nhiệm Trương tới rất đột nhiên!"

Trương Dương cười nói: "Một lời khó nói hết!"

Kim Mẫn Nhi từ một bên đi tới, khẽ cười nói: "Cơm trưa đã chuẩn bị, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện. "

Kim Thượng Nguyên gật đầu, Trương Dương nói: "Tôi xác thực có chút đói bụng!"

Lúc đầu Trương Dương cho rằng ở đây không thiếu được mấy món như kim chi cá tươi này nọ, đi vào nhà ăn mới kinh ngạc phát hiện trên bàn lại đều là thức ăn kiểu Trung Quốc.

Kim Mẫn Nhi mỉm cười nói: "Sợ anh ăn không quen đồ ăn Hàn Quốc, cho nên dặn nhà bếp làm đồ ăn Trung Hoa, anh nếm thử xem có giống chính tông không!"

Kim Thượng Nguyên mời Trương Dương ngồi xuống, Kim Mẫn Nhi mở một chai rượu Ngũ Lương ra.

Ăn đồ ăn Trung Quốc, uống rượu Trung Quốc, Trương đại quan nhân trong lòng thoải mái quả thật khó có thể hình dung, hắn âm thầm tán thưởng tâm tư cẩn thận của Kim Mẫn Nhi, tiểu nha đầu này đối với chuyện của mình thật đúng là để bụng.

Kim Thượng Nguyên cũng không có truy hỏi Trương Dương vì sao đi tới Hàn Quốc, tuy rằng ông cũng cảm thấy hiếu kỳ vì Trương Dương đến đột ngột, thế nhưng xuất phát từ tôn trọng đối với khách, Kim Thượng Nguyên vẫn không hỏi nhiều chuyện của người khác, cái này cũng thể hiện ra hàm dưỡng tốt đẹp. Bọn họ nói chuyện chủ yếu là nhằm vào đầu tư của Lam Tinh tại nội địa Trung Quốc, Kim Thượng Nguyên nói: "Trước đây, tôi thu mua Hối Thông tại Giang thành, bây giờ Lam Tinh tại Giang thành phát triển không nhỏ. "

Trương Dương cười nói: " Lam tinh trong vài năm đã trở thành xí nghiệp trụ cột của Giang thành, theo kinh tế phát triển, tiền cảnh của Lam Tinh chỉ biết càng ngày càng tốt. "

Kim Thượng Nguyên gật đầu nói: " Xã hội Trung Quốc ổn định, chính sách khai sáng, những đầu tư bên ngoài chúng tôi đối với đầu tư lâu dài tại Trung Quốc cũng xem trọng, hơn nữa Trung Quốc có thị trường lớn nhất trên thế giới, ai có thể nắm được người tiêu thụ của Trung Quốc, chẳng khác nào nắm được tương lai. "

Trương đại quan nhân cười nói: " Đồng mưu phát triển cùng có lợi, Lam Tinh phát triển đồng thời cũng cho chúng tôi không ít cơ hội, mang đến rất nhiều kỹ thuật và khái niệm kinh doanh tiên tiến, Kim tiên sinh có tác dụng thúc đẩy tương đối quan trọng đối với kinh tế của Giang thành thậm chí của Bình Hải. "

Kim Mẫn Nhi không có hứng thú đối với Trương Dương và bác nói chuyện kinh doanh, đa số thời gian đều là đang nhìn Trương Dương, thường thường gắp đồ ăn cho hắn, tại trong lòng của Kim Mẫn Nhi, Trương Dương không chỉ là bạn bè của cô, càng là ân nhân cứu mạng của cô, chiếm vị trí tương đối quan trọng trong lòng của cô.

Kim Thượng Nguyên cũng không có ở lại lâu, trong tập đoàn ông còn có rất nhiều của việc cần hoàn thành, sau khi ăn xong thì nhanh chóng chào Trương Dương, trước khi đi nhắc nhở Kim Mẫn Nhi chiêu đãi tốt Trương Dương, thừa dịp cơ hội lần này mang Trương Dương du ngoạn Hán Thành một phen.

Kim Thượng Nguyên rời đi, Kim Mẫn Nhi và Trương Dương đi tới phòng khách uống trà, cô ấy dẫn Trương Dương đến màn hình siêu lớn trước phòng khách, theo hình ảnh biến hóa có thể thấy rõ và cảm nhận thay đổi của bốn mùa xuân hạ thu đông, còn có thể ngao du bên trong vũ trụ, loại màn hình lớn gần gũi làm cho người xem có cảm giác sống động như thật, càng thần kỳ chính là, ghế ngồi của bọn họ cũng có thể làm ra đủ loại thay đổi tùy theo hoàn cảnh, như là rung động, lúc lắc, nghiêng về trước ngửa ra sau. Nhìn Kim Mẫn Nhi xinh đẹp bên cạnh, Trương đại quan nhân bỗng nhiên sinh ra một ý niệm tà ác trong đầu, nếu như màn hình lớn này chiếu "phim sếch", vậy cái ghế dưới thân có thể "hoạt động" tùy theo hay không nhĩ. (Mình cũng muốn biết T_T)

Bất quá thằng nhãi này rất nhanh ý thức được mình rất bỉ ổi, Kim Mẫn Nhi người ta quan tâm mình như vậy, sao đầu óc của mình đều là oai tâm tà niệm, không nên, quá không nên.

Kim Mẫn Nhi tựa hồ từ ánh mắt của hắn ý thức được cái gì, ánh mắt tiếp xúc hắn, mặt cười không khỏi hơi đỏ lên, nhẹ giọng nói: "Hay là chúng ta đi ra ngoài một chút?"

Trương Dương gật đầu, buông tách trà trong tay, cùng Kim Mẫn Nhi hướng ra hồ nhỏ phía trước biệt thự.

Ánh mặt trời buổi chiều chiếu lên trên người, làm cho cảm giác có chút buồn ngủ, Trương Dương ngáp một cái, ngồi xuống bờ cỏ ven hồ, nhìn mặt hồ cách đó không xa, nhẹ giọng nói: "Không ngờ rằng ở đây đẹp như thế!"

Kim Mẫn Nhi ngồi xuống bên cạnh của hắn, dùng đầu vai huých hắn một chút: "Còn không nói cho tôi biết, anh làm sao tới Can Thành?"

Trương Dương hai tay chống trên cỏ: "Nói ra thì dài lắm, tôi à, thật ra là từ Bắc Triều Tiên nhập cư trái phép tới. "

"Cái gì?" Kim Mẫn Nhi có chút vô cùng kinh ngạc nhìn hắn.

Trương Dương lúc này mới đem chuyện tình nói một lần, đương nhiên hắn cũng không nói đi đến núi Kim Cương tìm cách cứu Lệ Phù, chỉ là nói mình bị người Bắc Triều Tiên hiểu lầm là gián điệp, tại Nguyên Sơn bị quân nhân Bắc Triều Tiên truy sát, cho nên mới leo lên thuyền đánh cá, nhập cư trái phép đến Can Thành.

Kim Mẫn Nhi chẳng bao giờ đi qua Bắc Triều Tiên, bất quá cô ấy cũng nghe thấy bầu không khí khẩn trương bên Bắc Triều Tiên, nhẹ giọng thở dài nói: "Nói chung anh không có việc gì là tốt rồi, tới đây anh yên tâm, an tâm chơi vài ngày, tôi làm cho anh tất cả thủ tục trở về Trung Quốc. "

Crypto.com Exchange

Chương (1-1276)