Truyện ngôn tình hay

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 0887

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 0887: Sứ mệnh mới
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Chu Hưng Dân nói: "Đạo lý ai cũng hiểu, nhưng mà làm được lại khó khăn, cho nên tôi cũng lý giải suy nghĩ của cậu, Văn phó tổng lý sở dĩ đem chuyện này nói cho tôi biết, mà không có trực tiếp đi tìm Tống bí thư, cũng là lo lắng đến, càng là người một nhà càng xử lý không tốt loại việc nhỏ này. Trương Dương, tôi lý giải tâm tư của cậu, hiện tại Tống bí thư là người đứng đầu của chúng ta, con mắt của mọi người Bình Hải đều theo dõi nhất cử nhất động của ông, cậu cũng thành đối tượng mọi người quan tâm, sau này cậu làm ra chiến tích, mọi người sẽ cho rằng cậu được chiếu cố, nếu như phạm vào sai lầm, không loại trừ người hữu tâm lợi dụng lỗi của cậu công kích Tống bí thư, tôi nói đúng không?"

Trương Dương gật đầu, Chu Hưng Dân không đơn giản, mỗi câu đều nói ở vào tâm của hắn, Trương Dương nói: "Tôi chân chính lo lắng cũng là loại tình trạng khó xử này. "

Chu Hưng Dân mỉm cười nói: "Thật ra loại tình huống này, cậu đến đâu cũng sẽ có, xét đến cùng cũng là cậu không muốn công tác tại khu vực quản lý của Tống bí thư. "

Bị Chu Hưng Dân nói ra ngay mặt suy nghĩ chân thực của mình, Trương Dương ngượng ngùng cười cười.

Chu Hưng Dân đổi đề tài: "Gần đây chuyện của Bắc Cảng cậu có nghe nói hay không?"

Trương Dương nói: "Chuyện gì?" Mấy ngày nay hắn ở tại bán đảo Triều Tiên, đối với chuyện gần đây của Bình Hải thật đúng là không rõ ràng lắm.

Chu Hưng Dân nói: "Thành phố Bắc Cảng huyện Tân Hải phát sinh hoả hoạn đặc biệt lớn, bốn mươi bảy người trong hoả hoạn gặp nạn hoả hoạn, bí thư huyện uỷ Tân Hải Cữu Thế Kiệt có trách nhiệm chủ yếu trong chuyện này lý. " Chu Hưng Dân sở dĩ đến kinh trễ, cũng là bởi vì Tân Hải xảy ra hoả hoạn.

Trương Dương bởi vì vừa đến kinh thành, thật đúng là không có lo lắng quan tâm chuyện đã xảy ra ở Bình Hải, không ngờ rằng Tân Hải xảy ra chuyện lớn như vậy.

Từ Kiến Cơ nói: " Trong lúc tết âm lịch, là thời gian các nơi toàn quốc dễ xảy ra hỏa hoạn, Trung Quốc chúng ta từ trước đến nay đều có truyền thống bắn hoa pháo, không chú ý một chút là xảy ra hỏa hoạn. "

Chu Hưng Dân không cảm thấy buồn cười, ông thở dài nói: "Hiện nay tổn thất đã vượt lên hai trăm triệu, tình huống hiện trường vô cùng thê thảm. "

Trương đại quan nhân nghe ra trọng điểm của Chu Hưng Dân, Chu Hưng Dân sẽ không vô duyên vô cớ nhắc tới chuyện này, một trận hoả hoạn trực tiếp làm bí thư huyện uỷ xuống đài, loại chuyện này không thấy nhiều lắm, Trương Dương không quen Cữu Thế Kiệt, thật ra Cữu Thế Kiệt thuộc về cán bộ gần đến giờ, cho dù không có trận hoả hoạn này thì tháng mười năm nay ông ta cũng nghỉ hưu, trận hoả hoạn này chỉ khiến cho nhiệm kỳ của ông rút ngắn tám tháng mà thôi.

Chu Hưng Dân nói: "Bắc cảng là cảng lớn nhất Bình Hải, tổng giá trị sản xuất công nông nghiệp đứng cuối của Bình Hải, những năm gần đây buôn lậu hung hăng ngang ngược, đã trở thành vấn đề nghiêm trọng liên lụy Bình Hải, thậm chí toàn bộ kinh tế tỉnh phát triển, tôi và Tống bí thư đều nhằm vào chuyện này, muốn hoàn toàn thay đổi diện mạo kinh tế của Bình Hải cân đối nam bắc phát triển nhất định phải có hành động đối với Bắc Cảng, mà cải cách Bắc Cảng sẽ từ bắt đầu Tân Hải, Tống bí thư đem chuyện này giao cho tôi tới làm, trong khoảng thời gian này tôi vẫn đều khảo sát cán bộ chọn người, Trương Dương cậu có lòng tin tới gánh chịu cái trách nhiệm này hay không?"

Trương đại quan nhân cau mày, thâm trầm, nâng ly rượu, tự mình làm một ly, sau đó thấp giọng nói: "Chu tỉnh trưởng, tôi không nghe rõ ràng, ngài cho tôi đi bí thư thị ủy Bắc Cảng hay là bí thư huyện uỷ Tân Hải?"

Một câu nói đem tất cả mọi người vui vẻ, thằng nhãi này là cố ý, với cấp bậc như hắn sao có thể một bước lên trời lên làm bí thư thị ủy Bắc Cảng?

Từ Kiến Cơ nói: "Người anh em à, bước chân không thể quá lớn, bước quá lớn dễ trượt chân lắm. " Hai anh em Chu Hưng Dân đều nở nụ cười.

Chu Hưng Quốc nói: "Không thể dễ trượt chân đến như vậy chứ?"

Trương Dương cười nói: "Chu tỉnh trưởng, ngài chắc là biết tôi, cái không thiếu nhất của con người tôi cũng là lòng tin. "

Chu Hưng Dân nói: "Tôi vẫn cảm thấy nhận thức của rất nhiều cán bộ có một chổ sai lầm, luôn cảm thấy quốc gia giao cho cậu quyền lực, cậu nghĩ cũng là làm quan, muốn làm rõ ràng, chúng tôi không phải làm quan mà là nghe theo quan chức, làm nô bộc? Nô bộc của quốc gia, của dân chúng, chỉ có công tam mới có thể làm tốt nô bộc quốc gia. "

Ông nâng ly rượu trước mặt nói: "Mạnh miệng phô trương ai cũng nói được, có thể nói nhiều cũng không bằng thật sự đi làm. Ngày hôm nay chúng ta chỉ nói tới chổ này, Trương Dương à, tâm tư của cậu tôi rõ ràng, tôi giúp cậu hoàn thành cái tâm nguyện này, phân nửa là có cho cậu nhân tình, còn có phân nửa từ góc độ công bằng, đã quên nói cho cậu biết, tôi lật xem lý lịch của cậu, với lượng chiến tích này mà nói, trong cán bộ trẻ tuổi Bình Hải cậu hẳn là một người siêu quần xuất chúng. "

Trương Dương cười nói: "Làm nửa ngày thì ra là tôi chịu họng súng của Chu tỉnh trưởng!"

Chu Hưng Dân nói: 'Đừng lo, tôi dùng súng chỉ cậu, cậu phải dũng cảm xông lên phía trước, đấu tranh anh dũng, không phải vì tôi, là vì dân chúng của Bình Hải chúng ta giải quyết vấn đề, cậu làm không tốt, tôi là người đầu tiên siết cò súng. "

Trương Dương nói: "Tôi bắt đầu rút lui có trật tự. "

Chu Hưng Dân mỉm cười nói: "Hiện tại rút lui có trật tự còn kịp, cậu hiện tại không nói, tôi cũng chỉ đồng ý cho cậu, tới nào, mọi người uống nốt ly rượu này, ngày mai tôi phải trở về Bình Hải, đêm nay muốn đi nghỉ ngơi sớm. "

Mọi người cùng uống cạn ly rượu.

Quách Thụy Dương nắm bắt thời cơ tốt, lúc này gã từ bên ngoài trở về, cùng Chu Hưng Dân uống cạn ly rượu, sau đó kính rượu Trương Dương coi như tiễn Trương đại nhân cất bước.

Lúc Chu Hưng Dân chuẩn bị rời đi, bí thư thị uỷ Đông Giang Lương Thiên Chính cũng vừa trở về sau khi chúc tết lãnh đạo, Văn Quốc Quyền đương nhiên là không thể thiếu, đêm nay cũng là từ Văn gia trở về, Lương Thiên Chính biết Chu Hưng Dân cũng ở kinh thành, thế nhưng không ngờ rằng đêm nay ông ta sẽ đến đến phòng tạm trú kinh thành, Lương Thiên Chính trong lòng cảm thấy có chút hờn giận, với quan hệ của ông và Quách Thụy Dương, thằng nhãi kia tự nhiên không thông báo mình, mặc dù lần này cao tầng Bình Hải biến động mình không có chỗ tốt gì, nhưng quyền lực của mình cũng không có bị suy yếu, Quách Thụy Dương làm như vậy có phải là có chút không có suy nghĩ? Lương Thiên Chính trong lòng tuy rằng mất hứng, mà trước mặt Chu Hưng Dân cũng không có biểu lộ ra, rất nhiệt tình nắm tay Chu Hưng Dân: "Chu tỉnh trưởng, tôi đang tính ngày mai đi nhà ngài. "

Chu Hưng Dân thản nhiên cười nói: "Ngày mai tôi trở về Bình Hải, lần này thật sự là đi quá gấp, chờ trở lại Bình Hải, tôi làm chủ, hướng Thiên Chính đồng chí bồi tội. "

Lương Thiên Chính cười ha ha: "Chu tỉnh trưởng quá khách khí, tôi không biết ngài muốn tới, nếu như tôi biết ngài đêm nay đến đây, vô luận như thế nào tôi đều phải ở lại uống với ngày hai ly. " Lúc nói lời này, ông có ý định nhìn hướng Quách Thụy Dương.

Quách Thụy Dương trong lòng thật sự là dở khóc dở cười, Lương Thiên Chính trăm phần trăm là tức giận mình, nhưng loại sự tình này gã nói cũng không phải, không nói cũng không phải, chỉ có thể chờ lát nữa giải thích với Lương Thiên Chính.

Chu Hưng Dân và Lương Thiên Chính hàn huyên hai câu thì đứng dậy cáo từ, ông ta rất rõ ràng đối với mục đích tới kinh của Lương Thiên Chính, đơn giản là đi quan hệ một chút, Chu Hưng Dân trong lòng khinh thường người như thế, có thời gian chạy quan hệ, không bằng kiên định ở lại Đông Giang làm chút chuyện, Chu Hưng Dân có một chút không ngờ, ông và đa số người khác biệt, sinh ra đã có bối cảnh chính trị cường đại, mục tiêu của ông chỉ có một, cũng là trên đường chính trị không ngừng kéo lên, ngoại trừ địa vị chính trị, có rất ít thứ có thể hấp dẫn ông, mà Lương Thiên Chính và đa số cán bộ đều như nhau, bọn họ đi từng bước nhỏ trên chính trị, thường thường phải tốn rất nhiều tinh lực và suy nghĩ, vị trí càng cao, muốn thu được đề thăng càng khó, huyết thống chính trị trở thành gông cùm hạn chế bọn họ phát triển.

Chu Hưng Dân đi rồi, Trương Dương chủ động đi tới trước mặt Lương Thiên Chính, hô: "Lương bí thư, tôi chúc tết cho ngài!"

Lương Thiên Chính cười nói: "Trễ rồi!" Lời này một câu hai ý nghĩa.

Trương Dương cười nói: "Chúc ngài thêm một tuổi!"

Lương Thiên Chính cười tủm tỉm vỗ vỗ vai của Trương Dương, thân thiết nói: "Tiểu Trương à, đêm nay tôi đi chổ của Văn phó tổng lý, nhắc tới cậu, ông ấy rất là vui mừng!" Lương Thiên Chính tuy rằng không vui, thế nhưng dù sao Văn Quốc Quyền và Tống Hoài Minh còn ở đây, ông cũng không thể làm Trương Dương xấu mặt.

Trương Dương nói: "Lương bí thư đừng khen tôi, khen nữa thì tôi lên mặt đó!"

Lương Thiên Chính cười ha ha, ông đi đến hướng khách sạn.

Trương Dương và ông ta cùng nhau đi tới sảnh, mọi người quay về phòng.

Quách Thụy Dương theo Lương Thiên Chính về tới phòng, Lương Thiên Chính cũng chưa nói Quách Thụy Dương cái gì, đem áo khoác cởi, ngồi xuống ghế sô pha, hướng Quách Thụy Dương nói: "Thế nào! Buổi tối uống ra sao?"

Quách Thụy Dương biết ông ta có hiểu lầm đối với mình, rót trà cho Lương Thiên Chính, sở dĩ không đưa tới trong tay Lương Thiên Chính, là gã lo lắng Lương Thiên Chính trong lòng có giận, không cho gã cái mặt mũi này, Quách Thụy Dương nói: "Buổi tối tôi đi ăn cùng mấy người bạn bên bộ đường sắt, Chu tỉnh trưởng tôi chỉ chào hỏi một tiếng, ông ta tìm Trương Dương có chuyện bàn riêng, tôi không tiện quấy rối. " Quách Thụy Dương tận lực nhấn mạnh hai chữ bàn riêng, ý tứ rất rõ ràng, ông đừng trách tôi, người ta là vì Trương Dương tới.

Lương Thiên Chính mới biết được hiểu lầm Quách Thụy Dương, thật ra nếu như ông ở vào vị trí của Quách Thụy Dương, loại sự tình này cũng không tiện thông báo mình, Lương Thiên Chính nâng ly trà nhấp một ngụm nói: "Phòng tạm trú kinh thành không dễ làm!"

Quách Thụy Dương nói: "Không phải như vậy chứ, làm tốt thì mọi việc đều thuận lợi, làm không tốt cũng là bị hai bên khinh bỉ!"

Lương Thiên Chính nở nụ cười: "Cậu đó!"

Quách Thụy Dương đem chuyện tình giải thích rõ ràng, cũng không dự định ở lâu, để cho Lương Thiên Chính nghỉ ngơi, sau khi rời khỏi, trực tiếp đi tới phòng của Trương Dương.

Trương Dương đang ở trong phòng gọi điện thoại, bạn gái nhiều, điện thoại tự nhiên cũng nhiều, đường dài quốc tế, đường dài trong nước, gọi cho Hongkong, Trương đại quan nhân bận việc mà vui không kể siết.

Quách Thụy Dương đi vào tới cười nói: "Không làm phiền cậu chứ?"

Trương Dương cười nói gặp lại trong điện thoại, Quách Thụy Dương tựa hồ nghe đến âm thanh của đứa nhỏ, gã không có hỏi, cho dù đánh vỡ đầu của gã cũng nghĩ không ra, thằng nhãi này đang trò chuyện với con trai bảo bối Trương Thiên Tứ, đương nhiên cái gọi là trò chuyện chỉ là nghe a a trong điện thoại một chút, mặc dù chỉ là a a, Trương đại quan nhân cũng nghe mà trong lòng phát nhiệt, hai mắt mềm lại, cha con liền ruột mà. Không ít lần dặn dò An Ngữ Thần, phải dạy con trai nói tiếng Trung Quốc, ngàn vạn lần đừng chờ sau này lúc gặp mặt, ngay cả tiếng ba cũng không gọi.

*****

Trương Dương nói: "Bí thư Lương không nói cái gì chứa?" Hắn cũng có thể đủ cảm thấy được Lương Thiên Chính vừa rồi khó chịu.

Quách Thụy Dương cười nói: "Không có gì!" Gã cố ý giơ cổ tay lên nhìn một chút: "Thời gian còn sớm, hay là hao ta đi uống chút?"

Trương Dương nói: "Đừng ở chỗ này, tôi nhớ kỹ phía sau ngõ nhỏ có quán ăn không tồi. "

Quách Thụy Dương nói: "Được!"

Trương Dương mặc áo khoác vào, hai người cùng nhau đi ra phòng tạm trú kinh thành, đi tới quán ăn của Lưu Lão Đức lúc trước bọn họ đã tới, gọi vài ómn ăn, ngồi xuống bên cạnh bàn uống, rượu là rượu Mao Đài Quách Thụy Dương mang đến, Trương Dương không khỏi nhớ tới vừa rồi chiêu đãi Chu Hưng Dân dùng Thanh Giang Đặc Cung, không khỏi nở nụ cười.

Quách Thụy Dương thấy hắn nhìn chằm chằm bình rượu cười, lập tức rõ ràng hắn vì sẽ cười, cũng nở nụ cười theo: "Lão đệ à, cậu cũng từng làm phòng tạm trú kinh thành, cậu hẳn là biết cái việc này không dễ làm, chiêu đãi đối với lãnh đạo vô cùng chu đáo, người ta sẽ nói cậu phô trương lãng phí, nếu như keo kiệt, sẽ cảm thấy cậu thiếu tôn trọng, khó nha!"

Trương Dương nói: "Quách chủ nhiệm đem phòng tạm trú kinh thành Bình Hải làm cho sinh động, hiện tại nguyên lão ba đời trong quan trường Bình Hải cũng không hơn, ngài tính là một người. "

Quách Thụy Dương nói: "Nguyên lão là thật, dừng lại không bước cũng là sự thật. "

Trương Dương cười nói: "Quan trường như đi ngược dòng nước, không tiến thì lui, Quách chủ nhiệm nhiều năm sừng sững không ngã, trên thực tế đã trở thành cột mốc quan trường, là mẫu để tôi học tập. "

Quách Thụy Dương cười ha ha: "Trương lão đệ, cậu học hết những bệnh xấu trên quan trường rồi!"

Trương Dương nói: "Tôi phát hiện ra, mỗi khi tôi nói thật ra luôn luôn không ai tin tưởng. "

Quách Thụy Dương nâng ly rượu cùng Trương Dương nói: "Trẻ tuổi mới là vốn liếng, chúng tôi đều đã già, trên chính trị còn muốn làm cái gì cũng rất khó. " Quách Thụy Dương nói ra lời nói này, trong nội tâm tràn ngập mất mác, ai cũng đều có lúc hăng hái, ai cũng đều có qua hùng tâm tráng chí, Quách Thụy Dương đương nhiên cũng không ngoại lệ, thế nhưng trước mặt hiện thực, tình cảm mãnh liệt và hùng tâm của gã đã chậm rãi lụi tàn, Quách Thụy Dương không biết là phòng tạm trú kinh thành thay đổi mình, hay là mình thay đổi phòng tạm trú kinh thành, nói túm lại, gã đã cảm giác được, mình và phòng tạm trú kinh thành đã thân không thể tách.

Trương Dương nói: "Tôi gần đây có thể chuyển chổ khác. "

Quách Thụy Dương nội tâm hơi ngẩn ra, thế nhưng cũng không có cảm thấy kinh ngạc nhiều, với bối cảnh và điều kiện của Trương Dương, chuyển đi là chuyện tốt nhi, có câu là cây chuyển chết, người chuyển sống, nếu như giống như gã nhiều năm trôi qua vẫn dậm chân tại chổ, mới không bình thường, Quách Thụy Dương nói: "Chu tỉnh trưởng ngày hôm nay tới bàn chuyện này với cậu?"

Trương Dương nói: "Ông ta nói Bắc Cảng xảy ra một trận hoả hoạn, bởi vì sự kiện này bí thư huyện uỷ Tân Hải phải gánh chịu trách nhiệm. "

Quách Thụy Dương nghe rõ ràng, vị trí của Cữu Thế Kiệt đã trống, Chu Hưng Dân là muốn cho Trương Dương đi bổ khuyết, Quách Thụy Dương cảm thán, rốt cuộc là trong triều có người thì có chức vị, Trương Dương tuổi còn trẻ đã lên làm quan to một phương, tuy rằng bí thư huyện ủy không là quan to cái gì, nhưng Quách Thụy Dương cho rằng với tuổi tác của Trương Dương, có thể đến cái vị trí này đã là tương đối lý tưởng. Quách Thụy Dương nói: "Vụ cháy lớn ở Bắc cảng tôi cũng nghe nói liễu, lần này chết không ít người, kinh động toàn quốc, Cữu Thế Kiệt gánh chịu trách nhiệm là tất nhiên. "

Trương Dương nói: "Tôi không biết gì đối với tình huống bên kia. "

Quách Thụy Dương nói: "Bắc Cảng là chổ lạc hậu nhất của toàn bộ Bình Hải, tuy rằng có cảng lớn nhất Bình Hải, nhưng trở thành trói buộc Bình Hải kinh tế phát triển, cái đó có quan hệ với cơ sở kinh tế bạc nhược của bọn họ, cũng có quan hệ với trình độ chấp chính của lãnh đạo thành phố bọn họ. "

Trương Dương nói: "Lãnh đạo thành phố Bắc cảng tôi biết đến chỉ có một Tào Hướng Đông, sau đó ông ta điều tới Giang thành đảm nhiệm thường vụ phó thị trưởng. "

Quách Thụy Dương nói: " Bí thư thị ủy Bắc cảng Hạng Thành, ông ta cũng là nguyên lão ba triều, Cố bí thư lúc còn tại vị, ông ta đảm nhiệm bí thư thị ủy Bắc Cảng, hiện tại đã là nhiệm kỳ thứ hai. "

Trương Dương nói: "Người này thế nào?"

Quách Thụy Dương cười nói: "Tôi và ông ta cũng không quen, bất quá tôi biết, hậu trường của ông ta là Tiết gia. "

Trương Dương nói: "Tiết gia?"

Quách Thị Dương nói: "Một người có thể ở trên một vị trí nhiều năm như vậy, có thể tính là có rất nhiều loại, về phần nguyên nhân thật sự phía sau, vẫn là để lại cho cậu phỏng đoán" Quách Thị Dương nâng ly rượu nói: "Vô luận thế nào, tôi đều phải chúc mừng cậu, lão đệ, làm người đứng đầu cảm giác tuyệt đối khác biệt, cậu đi đến bước này là chuyện tốt!"

Trương Dương cười nói: "Tôi cũng hy vọng là chuyện tốt, thật ra rời khỏi Đông Giang là tôi chủ động nói ra!"

Quách Thị Dương cười nói: "Tống bí thư tạo áp lực cho cậu, làm việc dưới tay cha vợ, luôn không được tự do, đi Tân Hải cũng không tồi, núi cao xa hoàng đế, tự tại một ít"

Trương Dương cười ha hả nói: "Anh luôn nói Tân Hải không tồi, khiến cho tôi có chút chờ mông, nhưng hiện tại tình huống của Tân Hải không được tốt lắm"

Quách Thị Dương nói: "Cơ sở càng kém, đáy càng mỏng, thì càng dễ đạt được thành tích, lão đệ, tôi thấy là chuyện tốt!"

Trương Dương đang muốn nói hai câu khiêm tốn, bỗng nhiên thấy xa xa hiện lên một thân ảnh quen thuộc, tuy rằng nhìn thoáng qua, nhưng Trương đại quan nhân liếc mắt nhìn ra đó chính là thủ trưởng của hắn khi hắn còn ở trong quốc an, Triệu Quân.

Triệu Quân hiển nhiên không nhìn thấy Trương Dương, gã đi rất vội vàng, ngồi trên một chiếc xe màu đen.

Trương Dương nói với Quách Thị Dương: "Quách chủ nhiệm, tôi có chút việc, đi trước" Cũng không giải thích với Quách Thị Dương, Trương Dương đã đón một chiếc taxi leo lên.

Quách Thị Dương không ngờ rằng thằng nhãi này nói đi liền đi, gã chỉ có thể cười khổ.

Trương Dương lên xe taxi, rút ra tờ một trăm đồng đưa cho người tài xế nói: " Theo chiếc Duke phía trước"

Người tài xế thấy Trương Dương ra tay hào phóng như thế, đương nhiên cũng không nói nửa chữ.

Trương Dương nhắc nhở ông ta cẩn thận một chút, đừng để chiếc xe phía trước phát hiện.

Người tài xế cẩn thận hỏi: "Anh bạn, anh là công an à?"

Trương Dương gật đầu nói: "Được đấy, ánh mắt rất chuẩn, đã bị ông nhìn ra"

Người tài xế đắc ý nói: "Tôi đang làm gì chứ? Người nào mà không gặp qua? Công nhân, nông dân, cán bộ, quần chúng, khách làng chơi, tiểu thư, công an, tội phạm, tất cả đều gặp qua, chỉ cần nhìn ánh mắt của cậu là tôi có thể đoán ra được bảy tám phần"

Trương Dương cười nói: "Từ trong mắt của tôi ông có thể nhìn ra cái gì?"

"Chính nghĩa!"

Trương đại quan nhân nghe nói như thể, lồng ngực không tự chủ dựng thẳng dậy.

Tài xế nói: "Anh bạn, tôi tuyệt đối không nhìn nhầm, người có tướng mạo đàng hoàng như anh, hình dạng chính nghĩa hiên ngang, tuyệt đối không phải người xấu"

Trương đại quan nhân cười ha hả một tiếng, nhưng nhìn thấy chiếc xe Duke phía trước dừng lại tại Kinh Đông Nhất Hào, Triệu Quân từ trên xe bước xuống, cũng không có lập tức đi vào, mà là đứng ở đó châm một điếu thuốc, lúc hút thuốc, dùng ánh mắt cảnh giác nhìn xung quanh, như là xem có ai theo dõi mình hay không, hoặc như là đang chờ người.

Trương Dương ngồi ở trong xe, lẳng lặng nhìn gã.

Triệu Quân đã từng là thủ trưởng của hắn, cũng là một trong các thuộc hạ mà Hình Triệu Huy tin tưởng nhất, từ sau khi Hình Triêu Huy bị buộc tội, Trương Dương đã mất tin tức của gã, hắn tin tưởng Triệu Quân xuất hiện không phải ngẫu nhiên, hiện tại Trương Dương cũng không tin tưởng bất luận kẻ nào trong quốc an, nếu như Chương Bích Quân thật sự là nội gián, vậy bên trong quốc an tuyệt đối có đồng mưu.

Triệu Quân hút được nửa điếu thuốc thì ném xuống đất, dùng chân dẫm nát đầu thuốc lá, sau đó bước nhanh vào Kinh Đông Nhất Hào.

Trương Dương mở cửa xe đi theo, không dám đến quá gần, Triệu Quân là đặc công được huấn luyện kỹ càng, có kinh nghiệm chống theo dõi phong phú, tiến vào sảnh của Kinh Đông Nhất Hào, ánh sáng bên trong rất mờ, giữa sân khấu có một ca sĩ đang hát, Trương Dương thấy Triệu Quân ngồi bên cạnh quầy bar, Trương Dương không đi qua, tìm một góc tối ngồi xuống, hắn gọi một chai rượu, hai mắt tập trung quan sát hành động của Triệu Quân.

Triệu Quân ngồi ở chổ kia vừa uống rượu vừa nghe ca hát, đã qua hơn mười phút, vẫn không có bất luận kẻ nào đến gần, ngay cả Trương đại quan nhân cũng bắt đầu hoài nghi, có phải là phán đoán của mình xuất hiện sai lầm? Triệu Quân ngày hôm nay đến đây là vì uống rượu giải sầu?

Ngay trong lúc Trương Dương suy nghĩ rằng mình đã hiểu lầm và chuẩn bị đi qua chào hỏi, thì hắn thấy một cô gái mặc đồ đen đi đến hướng quầy bar, cô gái kia ngồi bên cạnh Triệu Quân.

Nhãn lực của Trương Dương siêu mạnh, tuy rằng ánh sáng rất mờ, cách nhiều người như vậy, hắn vẫn có thể nhìn ra cô gái kia chính là Tang Bối Bối, nội tâm của Trương đại quan nhân nhất thời kích động, từ lúc Chương Bích Quân cho hắn đi tra nhà của Tra Tấn Bắc, hắn đã sớm đoán được Tang Bối Bối chính là quân cờ quan trọng trong việc tra nhà, trong lúc hỏa hoạn xảy ra, Tang Bối Bối dùng bom hẹn giờ cho nổ con đường, suýt chút nữa hại luôn hắn, khi hỏa hoạn xong, Tang Bối Bối liền biến mất một cách ly kì, hắn đã từng hỏi qua Chương Bích Quân về Tang Bối Bối, thế nhưng Chương Bích Quân giữ miệng rất kín, không đề cập tới, Trương Dương có thể kết luận, Tang Bối Bối có thể đã tra được cái gì đó của Tra Tấn Bắc.

Nếu như Tang Bối Bối là đặc công quốc an, vậy việc cô ta quen biết với Triệu Quân cũng không có gì ngạc nhiên, hai người bọn họ gặp mặt nhau tại chổ này là có mục đích gì?

Trương Dương nhìn bọn họ xa xa.

Triệu Quân và Tang Bối Bối cũng không nói gì, Triệu Quân uống xong ly rượu, đứng dậy rời đi, Trương Dương vội vàng cúi đầu, thấy Triệu Quân đã rời khỏi Kinh Đông Nhất Hào.

Tang Bối Bối vẫn ở lại quầy bar, đại khái sau mười phút, cô ấy cũng trả tiền rời đi.

Trương Dương đợi Tang Bối Bối đi ra cửa, hắn cũng đứng dậy đi theo.

Tang Bối Bối sau khi đi ra, đón một chiếc taxi rời đi, Trương Dương cũng đưa tay đón xe, không ngờ rằng lại chính là người tài xế vừa rồi, người tài xế kia mở miệng cười nói: "Tôi biết cậu còn cần dùng xe, cho nên đợi cậu ở chổ này"

Trương Dương cười nói:" Ông không cần làm ăn sao?" Hắn chỉ chỉ chiếc taxi phía trước, ý bảo theo sau.

Người tài xế lắc đầu nói: "Lúc nhỏ tôi đã muốn làm cảnh sát, ngày hôm nay cậu giúp tôi thực hiện nguyện vọng!" Xem ra trong lòng ai cũng từng có một lần muốn làm anh hùng.

Crypto.com Exchange

Chương (1-1276)