Truyện ngôn tình hay

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 0901

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 0901: Mượn đề phát huy
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Lý Phương Minh sau khi đến bệnh viện thì không nói qua một câu, ngoại trừ ngủ, thì cũng là ngồi đờ ra trên giường, sau khi con trai vừa được trả về cho cô ấy, thì cô ấy liền ôm đứa nhỏ khóc một trận, người nhà của cô ấy ở bên ngòi, sau khi trợ giúp xử lý đám tang của chồng xong thì trở về, quan hệ của Lý Phương Minh và nhà chồng cũng không tốt, biểu hiện trực tiép cũng là về phương diện bồi thường, nhà chồng cho rằng nếu người đã chết, vậy chỉ có thể tiếp thu hiện thực, hơn nữa bọn họ đã ký tên vào đơn bồi thường rồi.

Lý Phương Minh từ đầu đến cuối đều không chịu ký tên, cuối cùng cô ấy ôm con trai bò lên trên cần trục hình tháp, xảy ra chuyện lớn như vậy, người nhà chồng không ai dám lộ diện, có người nói người nhà cô ấy len lén đến khoa nhi thăm cháu trai, sau đó còn muốn đem đứa cháu về, bởi vì bên bệnh viện ngăn lại mới không thực hiện được.

Hồng Trường Thanh đem hoa tương để trên tủ đầu giường, dùng khẩu khí ôn hòa nói với Lý Phương Minh: "Lý Phương Minh đồng chí, Trương bí thư đến đây thăm cô"

Lý Phương Minh ngồi ở trên giường, hai mắt nhìn ngoài cửa sổ, vẫn không quay đầu lại.

Hồng Trường Thanh còn muốn nói, nhưng Trương Dương làm thủ thế, ý bảo cô ấy không cần phải nói nữa, di tới bên cạnh đứa nhỏ, nhìn đứa nhỏ một chút, đứa nhỏ hiển nhiên mà không biết chuyện đã trải qua, ngủ rất bình yên.

Trương Dương nhẹ nhàng nâng niu khuôn mặt nhỏ nhắn, xoay người rời đi.

Lúc hắn chuẩn bị bước ra khỏi cửa, Lý Phương Minh nói: "Cảm ơn!"

Trương Dương dừng chân, thấy Lý Phương Minh quay đầu lại, trên mặt tái nhợt đã xuất hiện hai giọt lệ.

Trương Dương cười nói: "Không cần cảm ơn tôi, vô luận là chị hay người khác tôi đều sẽ làm như vậy" Trương đại quan nhân cũng không phải là muốn biểu hiện khoa trương, hắn cứu mẹ con Lý Phương Minh không hề có bất cứ động cơ chính trị nào cả, với thái độ làm người của hắn, không có khả năng nhìn hai mẹ con trước mắt đi đến con đường chết.

Lý Phương Minh nói: "Trương bí thư, tôi có chuyện muốn nói riêng với ngài"

Trương Dương sau khi trưng cầu sự cho phép của y tá, một mình ở lại trong phòng.

Lý Phương Minh nói: "Trương bí thư, tôi không sợ chết, nhưng tôi không thể chết không minh bạch, tôi chết rồi ai chăm sóc cho đứa nhỏ của tôi?"

Trương Dương ngồi xuống ghế bên cạnh giường, hắn cười nói: "Chị Lý, chị có thể nghĩ như vậy là tốt rồi, chuyện đã xảy ra, bi kịch cũng đã thành, chúng ta cũng không thể mãi nghĩ đến chuyện bất hạnh, cần phải nhìn về phía trước. Vì tương lai con trai của chị cũng như bản thân chị, chị hẳn là nên sống tốt hơn"

Lý Phương Minh nói: "Đạo lý này tôi rõ ràng, nhưng mà tôi còn có chút nghĩ mãi không ra"

"Có chổ nào nghĩ không ra, cứ việc nói với tôi"

Lý Phương Minh nói: "Cảng cháy chết nhiều người như vậy, cuối cùng lại nói một câu tai nạn do thiếu trách nhiệm thì xong? Bí thư huyện ủy Cữu Thế Kiệt rút đi mấy người lãnh đạo cảng, chuyện này chẳng khác nào nói rõ với chúng tôi sao? Cái gì mà tai nạn do thiếu trách nhiệm? Vì sao lại phát sinh tai nạn thiếu trách nhiệm?"

Trương Dương im lặng không nói gì.

Lý Phương Minh nói: "Chồng tôi lúc còn sống có thu nhập không tồi, từ ngày tôi mang thai, anh ấy đã bắt đầu tin phật, có đôi khi nửa đêm nằm mơ tỉnh giấc, nói mình làm một số chuyện đuối lý sờ rằng sẽ có ngày gặp báo ứng"

Trương Dương nói: "Anh ta rốt cục đã làm gì?"

Lý Phương Minh lắc đầu: "Tôi không biết, nhưng mà tôi có thể đoán được chồng tôi tham gia buôn lậu"

Trương Dương nói: "Có chứng cứ sao?"

Lý Phương Minh lại lắc đầu: "Tôi nhớ kỹ chồng tôi đã từng nói qua một câu, nếu như có một ngày chồng tôi chết, khẳng định là bị người khác hại chết"

Nội tâm của Trương Dương cảm thấy bất đắ cdĩ, hắn có thể lý giải tâm tình của Lý Phương Minh, nhưng mà, chỉ dựa vào một câu nói mà nhận định chồng của Lý Phương Minh bị nươời khác hại chết, cũng đúng là khó tránh khỏi võ đoán, Trương Dương nói: "Chị Lý, tôi đáp ứng chị, chuyện này tôi sẽ điều tra rõ, nếu như vụ án này tồn tại quá nhiều điểm đáng ngờ, tôi cũng sẽ không vội vàng kết án"

Vành mắt của Lý Phương Minh đỏ lên, nhìn Trương Dương nói: "Trương bí thư, tôi tin tưởng ngài là một người tốt, tôi không quan tâm đến bồi thường, tôi có tay có chân tự tôi có thể làm để kiếm sống, tôi có thể nuôi sống con trai của tôi nhưng chính phủ thiếu tôi một lời giải thích, thiếu tôi một sự rõ ràng! Tôi là vợ, tôi phải biết chồng của tôi chết như thế nào? Sau này khi con trai tôi hỏi tôi về chuyện của cha nó, tôi còn có thể thành thật nói cho nó biết"

Trương Dương nói: "Tôi rõ ràng!"

Trương Dương đi ra ngoài phòng bệnh, Hồng Trường Thanh đón đến, cô ấy thân thiết nói: " Trương bí thư, Lý Phương Minh có đưa ra yêu cầu quá đáng nào không?" Trong mắt Hồng Trường Thanh, Lý Phương Minh làm ra chuyện tự sát là vì muốn tạo ảnh hưởng, do đó thu được nhiều tiền bồi thường hơn.

Trương Dương đối với loại câu hỏi của Hồng Trường Thanh cũng rất là bất mãn, nhưng mà hắn cũng không có biểu lộ, nhàn nhạt cười nói: "Không có"

Trương Dương sau khi lên xe Audi, bắt đầu phát hiện ra, đi làm mà lái chiếc địa hổ đúng là không thích hợp. Mùi nước hoa trên người của Hồng Trường Thanh rất dễ chịu, không thể phủ nhận, cô ấy vẫn có vài phần tư sắc, ánh mắt của Trương Dương rơi vào chiếc đồng hồ trên cổ tay của Hồng Trường Thanh, cười nói: "Chị Hồng, chiếc đồng hồ này không tồi nha"

Hồng Trường Thanh cười cười, nhẹ giọng nói: "Người yêu của tôi mang về từ nước ngoài cho tôi, cũng không biết bao nhiêu tiền, đồng hồ của Trương bí thư mới tốt"

Trương Dương nói: "Là tín vật định ước của vị hôn thê cho tôi"

Hồng Trường Thanh nói: "Tôi nghe nói Sở tiểu thư có sinh ý kiêu ngạo tại nước Mỹ, cái đồng hồ đeo tay này hẳn là rất quý?"

Trương Dương nói: "Giá cụ thể thì tôi không rõ ràng, tình cảm không thể dùng tiền tài so sánh được, cho dù cô ấy cho tôi một cái đồng hồ điện tử giá một đồng tôi cũng nhận, có một câu nói là, hữu tình uống nước cũng no"

Hồng Trường Thanh cười nói: "Tình cảm của các người thật đúng là làm cho hâm mộ"

Lúc hai người nói chuyện thì tài xế đem xe dừng lại, đường phía trước đang bị kẹt xe, Hồng Trường Thanh nhíu mày nói: "Tiểu Lý, sao lại đi con đường này?"

Tài xế tiểu Lý kêu khổ không thôi: "Hồng chủ nhiệm, lúc đầu tôi cảm thấy mấy tiệm kinh doanh trên đường Trường Giang nhiều, sợ kẹt đường nên mới đi đường này, không ngờ ở đây cũng kẹt"

Hồng Trường Thanh nói: "Nơi này là chợ xe, không kẹt mới là lạ"

Trương Dương nhìn cửa lớn chợ xe, không khỏi cười nói: "Đi qua xem!"

Hồng Trường Thanh nói: "Trương bí thư, chợ xe có cái gì đẹp?"

Trương Dương nói:" Nhìn một chút, dù sao cũng không qua được, bình thường tôi lại thích xe, nghe nói chợ xe của Tân Hải có quy mô lớn nhất Bình Hải"

Tiểu Lý nói:" Trương bí thư, ngài nói đúng, đừng nói là Bình Hải, cho dù là toàn quốc cũng không quá"

Trương Dương mở cửa đi xuống xe.

Hồng Trường Thanh thấy Trương Dương bước xuống, cũng chỉ có thể xuống xe đuổi theo, tiểu Lý nói: "Hồng chủ nhiệm, tôi đậu xe ở ven đường chờ các người, bên trong kẹt dữ quá, không qua được"

Hồng Trường Thanh hung hăng trừng mắt liếc hắn, tiểu Lý nuốt nước bọt, trong lòng nói mình làm sao mà đắc tội cô ấy nhĩ?

Hồng Trường Thanh đuổi theo bên cạnh Trương Dương, thấy hắn đã mang cặp kính đen từ lúc nào, chiêu thức này của Trương đại quan nhân cũng là học được từ Đỗ Thiên Dã, loại nhân vật công chúng như hắn, cần phải làm một ít ngụy trang, bị người nhận ra thật đúng là không tốt.

Hồng Trường Thanh nói ; "Trương bí thư, bên trong rất loạn, có cái gì để xem đâu?"

Trương Dương nói: "Rất loạn? Nếu thật sự là vậy, nên sửa chữa một chút"

Hồng Trường Thanh sửng sốt, cũng không nói gì.

Hai người đi vào chợ xe, đưa mắt nhìn nhìn, bên trong có nhiều cửa hàng bán xe, dài gần ba trăm mét, có đủ loại xe ở đây, từ loại kém như Xiali, đến bình thường như Santana, xa hoa như Porche, Ferrari, có thể nói là cần cái gì có cái đó, rực rỡ muôn màu.

Trương đại quan nhân trước khi bước vào cũng đã chuẩn bị tư tưởng, nhưng vẫn không ngờ rằng quy mô của cái chợ lại lớn như vậy.

Hắn đứng trước một chiếc Ferrari màu đỏ, lập tức có một người mập mạp đi ra, tên mập nhếch môi cười nói: "Bạn thân, coi trọng chiếc Ferrari này hả? Thật tinh mắt, chiếc xe này còn mới chín phần, tính năng đạt tiêu chuẩn nhất định đó"

Trương Dương nói: "Bao nhiêu tiền hả?"

Tên mập giơ hai ngón tay: "Tám mươi!"

Trương Dương ươời cười, hắn là người thông minh, đương nhiên không nghĩ đến là tám mươi đồng, Trương Dương nói: "Xe này không phải buôn lậu chứ?" Một câu nói làm cho nụ cười trên mặt tên mập biến mất.

Biểu tình của Hồng Trường Thanh cũng có chút mất tự nhiên.

Tên mập nói: "Mua xe hay là tra hộ khẩu?"

Trương Dương ươời cười, giơ cổ tay lên nhìn thời gian, ánh mắt của tên mập tập trung vào cái đồng hồ trên tay hắn, lập tức làm mặt cười, lời nói vừa rồi của Trương Dương làm cho tên mập hoài nghi, nhưng thấy đồng hồ đeo tay của Trương Dương, gã lại làm ra suy đoán khác, không có cảnh sát nào dám mang đồng hồ quý như thế, cảnh sát tốt không thể mua nổi, cảnh sát xấu thì càng không dám mua, tên mập nói: "Ông chủ, ngài muốn mua thật sao?"

Trương Dương cười nói: "Xe này anh có thể lấy bảng số được sao?"

Tên mập nói: "Không thành vấn đề!"

Trương Dương dùng khóe mắt nhìn Hồng Trường Thanh, sắc mặt của Hồng Trường Thanh trở nên vô cùng nghiêm túc.

Tên mập cũng thấy không đúng, biểu tình của Hồng Trường Thanh bây giờ, rất giống với một nữ quan viên chính phủ, cô ấy lạnh lùng nói: "Anh không biết buôn lậu xe là phạm pháp?"

Tên mập liếc nhìn Hồng Trường Thanh: "Cô là ai? Sao lại ngậm máu phun người? Tôi buôn lậu xe lúc nào? Con mẹ nó có bệnh sao? Cô muốn mua thì mua, không mua thì đi, đừng ở chổ này nói bậy"

Hồng Trường Thanh cả giận nói: "Giấy phép kinh doanh của anh đâu? Thủ tục xe đâu? Đem ra cho tôi xem"

Trương Dương không ngờ rằng Hồng Trường Thanh lại đột nhiên nổi bão.

Tên mập nói: "Không mua xe thì cút đi, đừng ở đây làm phiền, đừng tưởng cô là đàn bà tôi không dám đánh cô"

Trương Dương vẫn không có động tác, thản nhiên nói:" Tôi nói anh bạn này, nói năng tích chút khẩu đức, nói chuyện với phụ nữ nên khách khí một chút"

Tên mập cười nói: "Khách con mẹ nó khí gì? Mày không hỏi thăm lão tử là ai sao? Khách khí với bọn mày? Tao coi như đã nhìn ra, bọn mày con mẹ nó là đến giỡn mặt với tao, một đôi cẩu nam nữ, vừa nhìn là biết không phải hạng đàng hoàng"

Hồng Trường Thanh uức giận đến sắc mặt trắng bệch, nói: "Anh mắng ai?"

Tên mập nói: "Mau cút đi, nếu không, coi chừng tao đập mày và thằng mặt trắng của mày đấy"

Trương đại quan nhân vừa tức giận vừa buồn cười, cái này con mẹ nó đúng là hay thật, mình bị người ta coi thành mặt trắng của Hồng Trường Thanh mới hay chứ.

Có thể nhịn nhưng không thể chịu nhục, Trương đại quan nhân đã nhịn xuống, nhưng Hồng Trường Thanh đã không chịu nhục được, cô ấy bạo phát không khác nào núi lửa phun trào, vung tay lên, bốp! một cái, đánh vào trên miệng của tên mập, cú tát này rất là thanh thúy, vừa nhìn là biết rất có tay nghề.

Trương đại quan nhân tự vấn là dù có ra tay cũng không thể nào lưu loát như Hồng Trường Thanh đồng chí được.

*****

Cái nát này nhất thời châm ngòi thùng thuốc nổ, xung quanh bu lại hơn mười mấy người, tất cả đều là người của tên mập, bên trong còn có người mang theo nụ cười hả hê: "Tam Nhạc, sao thế? Bị một con đàn bà tát vào miệng à!" Trên đời này đúng là không bao giờ thiếu những kẻ gây chuyện cả.

Tên mập được gọi là Tam Nhạc kia không vui, khuôn mặt bị tát sưng lên, như là heo vậy, gã cũng là người có chút danh tiếng trong cái chợ xe này, trước nhiều người như vậy bị Hồng Trường Thanh tát cho một cái, sau này bảo gã làm sao mà lăn lộn? Tam Nhạc nghiến răng nói: "Con đàn bà thối, con mẹ mày không muốn sống nữa rồi!"

Hồng Trường Thanh sở dị cho ra cái tát này, thật sự là vì bị tên mập chọc cho điên lên, hơn nữa tên mập không chỉ vũ nhục mình, mà còn tùy tiện kéo theo bí thư thị ủy vào, trước mặt Trương Dương, cô ấy không thể không có biểu hiện.

Trương Dương cho rằng hành vi của Hồng Trường Thanh có chút quá khích, loại sự tình này phát sinh trên người hắn thì nó sẽ là chuyện rất bình thường, nhưng bây giờ hắn đã kềm chế bản thân, ngược lại chỉ có Hồng Trường Thanh là không kềm chế được.

Hồng Trường Thanh đánh xong cái tát này, lập tức nhìn người xung quanh, cô ấy nhìn thấy nhân viên quản lý cách đó không xa, cao giọng nói: "Gọi lãnh đạo các người đến đây!" Cái này cũng biểu hiện đầy đủ trí tuệ của Hồng Trường Thanh, hảo hán không chịu cái thiệt trước mắt, nhìn một đám người hung mãnh bu quanh bọn họ, Hồng Trường Thanh thật sự có chút sợ, nhưng cô ấy bây giờ còn chưa dám bại lộ thân phận, sợ làm cho Trương Dương nổi giận.

Tam Nhạc thẹn quá thành giận cũng mặc kệ đạo lý hảo nam không đấu nữ, vung tay lên, dùng hết lưc lượng toàn thân, đánh vào mặt của Hồng Trường Thanh, mày đánh tao một cái, tao đánh lại gấp mười.

Trương Dương và Hồng Trường Thanh tuy rằng không có nhiều giao tình, nhưng không thể mở mắt nhìn cô ấy chịu đòn, vươn tay, chụp lấy cổ tay Tam Nhạc, mỉm cười nói: "Có chuyện từ từ nói, ra tay với đàn bà không sợ bị chê cười sao?"

Tam Nhạc tàn bạo trừng mắt với Trương Dương: "Mẹ nó, lão tử không tính toán với con đàn bà của mày, mà tính với mày... " Nói còn chưa dứt lời, trên mặt đã trúng thêm một cái bạt tai rất nóng, lần này là Trương Dương đánh, lực lượng và nội hàm của Trương đại quan nhân căn bản không phải thứ mà Hồng Trường Thanh có thể so sánh, thân thể nặng gần trăm ký của Tam Nhạc lập tức bay ra ngoài, ngã trúng hai người đứng sau, lại văng ra trúng một người, ngã xuống.

Đám người vây quanh xem náo nhiều nhất thời khơi dậy tâm tình cùng chung kẻ thù, không biết là ai kêu lên: " Đánh hắn!" Cả đám người liền xông vào.

Hồng Trường Thanh thấy nhân viên quản lý đến gần rồi, nhưng khoanh tay đứng nhìn, căn bản không có ý ngăn cản tranh cãi này, Trương Dương không hoảng, nhưng cô ấy đã luống cuống, hơn mười người, đám người này có đánh bọn họ thành đầu heo không? Hảo hán không chịu cái thiệt trước mắt, Hồng Trường Thanh hét to: " Các người tạo phản à? Vị này chính là bí thư huyện ủy Trương bí thư!" Giọng của cô ấy rất to, đám người kia đều nghe được.

Quan viên có một lực chấn nhiếp nhất định đối với dân chúng bình thường, tại Tân Hải, lực uy hiếp của bí thư huyện ủy càng ghê gớm hơn, đám người kia sửng sốt một chút, bất quá cũng chỉ là sửng sốt một chút, cũng không thay đổi được hứng thú dân chúng chống lại quyền lực, có người nói: "Nói nhảm cái gì thế, bí thư huyện ủy chúng ta rõ ràng họ Cữu, biến thành họ Trương lúc nào, đánh hắn!"

Hồng Trường Thanh thấy đoàn người kéo đến, sợ đến nổi mặt không còn chút máu, bất quá cô ấy tốt xấu gì cũng còn chút lý trí, kéo cánh tay của Trương Dương: "Trương bí thư, ngài đi trước, chuyện này không liên quan đến ngài!" Trương Dương thiếu chút nữa bật cười thành tiếng, người này đúng là cực phẩm, mình ở ngay tại hiện trường, cô ấy chọc đúng vào tổ ong vò vẽ, chọc ra phiền phức, lúc này còn nói được lời đó, làm như cô ấy muốn bảo vệ mình vậy, cái đám buôn lậu xe đang thẹn quá hóa giận này sẽ nói đạo lý sao?

Lúc Trương đại quan nhân đang chuẩn bị vung tay, bỗng nhiên nghe được âm thanh còi xe cảnh sát, một chiếc xe cảnh sát xuất hiện, sự xuất hiện của chiếc xe cảnh sát này đối với Hồng Trường Thanh hay là với Trương Dương mà nói đều như là một trận mưa đúng lúc, Hồng Trường Thanh đang sợ, tình cảnh hiện tại đang là vua cũng thua một thằng liều, cái đám buôn lậu xe này không ai nhận ra cô ấy là chủ nhiệm phòng làm việc huyện ủy cả, càng không cần phải nói đến bí thư huyện ủy mới tới là Trương Dương, nếu như đè bọn họ ra đánh, thì bọn họ cũng chỉ có hại. Hồng Trường Thanh sở dĩ nghĩ như vậy, đó là do cô ấy chưa kiến thức qua năng lực chiến đấu siêu cường của Trương đại quan nhân, vừa rồi Trương Dương ra tay cũng không làm cho cô ấy sinh ra lòng tin đối với vị Trương bí thư này.

Nguyên nhân Trương đại quan nhân cảm thấy vui mừng là, không cần ra tay, tuy rằng hắn rất muốn ra tay, vương bát khí chất động đại sát bốn phương, nhưng bây giờ không giống ngày xưa, hiện tại hắn là bí thư huyện ủy, sao có thể chấp nhất với đám lưu manh này? Vừa rồi đài truyền hình mới đưa tin về chuyện hắn xả thân cứu người, bên này liền tràn ra chuyện hắn đánh nhau với lưu manh, cái tương phản này cũng quá lớn, tính toán với đám người này, không phải là tự hạ thân phận của mình sao? Có cảnh sát đến là tốt nhất.

Có hai người bước xuống từ xe cảnh sát, hai người có chung một đặc điểm, đó là mập, cảnh sát đích thật thì không thể mập, một khi mà mập rồi, nhìn thế nào cũng giống như xã hội đen chui vào nằm vùng trong nội bộ cảnh sát vậy, khi hai người này đi tới, liền chỉ vào mũi của Trương Dương nói: "Làm gì? Làm gì thế? Biết nhiễu loạn trật tự trị an là hành vi trái pháp luật không?"

Hồng Trường Thanh còn chưa kịp nói, cô ấy muốn giới thiệu thân phận của Trương Dương, Trương Dương lại nói: "Chị, chị đừng quản, để em lý luận với bọn họ" Cái này đã ngăn chặn lời nói của Hồng Trường Thanh, Hồng Trường Thanh trong lòng thầm than, vị huyện thái gia hôm nay căn bản là chọc phiền phức mà.

"Lý luận?" Tên cảnh sát mập có vẻ lùng và dữ tợn cười chẳng đáng nói.

Tam Nhạc lúc này cũng ôm cái mặt sưng to lên nói: "Vương sở trưởng, hai người bọn họ đến chổ tôi làm phiền, còn đánh người nữa!"

Cái tên cảnh sát mập ục ịch kia cũng chẳng phải sở trưởng gì cả, chỉ là một cảnh viên tại phòng cảnh vụ chợ, gọi là Vương Tuấn Vĩ, rất thân thuộc với đám buôn lậu xe này, bình thường người trong chợ đều xưng hắn là Vương sở trưởng, Tam Nhạc lúc tươớc cũng mời bọn người Vương Tuấn Vĩ ăn không ít lần, ăn thịt của người thì mềm yếu, trên tâm lý đương nhiên là muốn thiên vị một chút, hơn nữa ngày hôm nay có nhiều tay buôn lậu xe làm chứng như vậy, là Hồng Trường Thanh đánh người trước, sau đó Trương Dương lại cho Tam Nhạc một cái bạt tai, đạo lý rõ ràng cũng ở bên Tam Nhạc, sau khi hiểu rõ tình huống trong lòng Vương Tuấn Vĩ liền có tính toán, hắn căm tức nhìn Trương Dương và Hồng Trường Thanh nói: "Các người không được phép ỷ có tiền khi dễ người khác, chúng ta là xã hội pháp chế, có tin tôi bắt các người hay không?"

Trương Dương cười tủm tỉm nói: "Không tin!"

Hồng Trường Thanh mấy lần muốn đem thân phận nói ra, đáng tiếc Trương Dương không cho, cô ấy không dám nói. Đám cảnh sát quèn này đúng là có mắt như mù, cho dù bọn họ không nhận ra bí thư huyện ủy mới tới, thì sao ngay cả chủ nhiệm phòng làm việc huyện ủy như mình cũng không nhận ra chứ? Bình thường mình cũng hay lộ diện trên tin tức của Tân Hải, sao bọn họ có thể không nhận ra được?

Hồng Trường Thanh quả thật coi mình là người nổi tiếng rồi, cho dù đám người này có coi tin tức, cũng khó mà đem lãnh đạo huyện ủy cao cao tại thượng trên TV liên hệ với hai người đứng trước mặt được.

Hồng Trường Thanh ám chỉ nói: "Gọi lãnh đạo các người đến đây!" cô ấy nổ lực thông qua phương thức này để tạo thành uy hiếp cho hai gã cảnh sát, nhưng ngày hôm nay Hồng Trường Thanh gặp phải hai tên có mắt không tròng. Vương Tuấn Vĩ không chỉ không cảm thấy sợ, ngược lại còn bị những lời này của Hồng Trường Thanh làm khơi dậy lòng tự trọng, lạnh lùng nhìn Hồng Trường Thanh nói: "Tôi là lãnh đạo ở đây, cô vi phạm pháp luật, thiên vương lão tử cũng không làm gì được"

Hồng Trường Thanh tức đến nổi môi run run lên.

Trương đại quan nhân từ đầu đến cuối đều biểu hiện ra bình tâm hòa khí, hắn cảm thấy rất thú vị, đám cảnh sát Tân Hải này đúng là ghê gớm thật, xem ra vận động chỉnh đốn là cần phải làm.

"Các người, theo tôi đến phòng cảnh vụ một chuyến" Vương Tuấn Vĩ chỉ vào mũi Trương Dương nói.

Trương Dương nói: "Nếu tôi không đi theo thì sao?"

Vương Tuấn Vĩ đưa tay muốn lấy cái còng bên hông ra: "Vậy tôi phải bắt cậu đi!"

Hồng Trường Thanh cũng không nhịn được, phẫn nộ quát: "To gan!"

Trương Dương cười nói: "Chị, đừng tức giận với người ta như thế, bọn họ cũng chỉ là hù dọa mà thôi, em không phạm pháp, cho bọn họ một lá gan bọn họ cũng không dám!" Lúc nói chuyện thằng nhãi này còn cố ý đưa tay ra ngoài, căn bản là khiêu khích.

Vương Tuấn Vĩ cũng không có tính tình tốt gì, trong chợ xe này cũng có uy tín tương đối, hắn móc còng tay ra còng hai tay của Trương Dương lại, Hồng Trường Thanh thấy Trương Dương bị còng nhất thời nóng nảy, cô ấy xông lên muốn ngăn cản, nhưng mà tên cảnh sát kia đã chụp lấy cổ tay cô ấy, Hồng Trường Thanh đau đến nổi hét lên một tiếng, không đợi cô ấy có phản ứng, hai tay đã bị người ta còng lại.

Cái náo nhiệt này, Trương đại quan nhân căn bản là không ngăn cản, nếu đã chơi thì phải chơi cho đã, Hồng Trường Thanh cô ầm ĩ ra chuyện, bị còng tay cũng là đáng đời. Hắn có thể nhìn ra Hồng Trường Thanh hận không thể nói toạc ra thân phận của bọn họ, nhưng mình không cho cô ấy nói, cô ấy sẽ không có cái lá gan kia.

Cả đám buôn lậu xe vỗ tay, khen hai vị cảnh sát nhân dân đang phục vụ chính nghĩa, trừ hại cho dân, Vương Tuấn Vĩ và đồng sự bắt giải Trương Dương và Hồng Trường Thanh về phòng cảnh vụ.

Hồng Trường Thanh biết chuyện ngày hôm nay tất nhiên sẽ ầm ĩ lớn, cô ấy bắt đầu hối hận vì vừa rồi kích động, nếu như không phải cô ấy xông lên tát cho tên buôn lậu kia một cái, thì chuyện này cũng sẽ không ầm ĩ lớn như thế. Lúc ấy cô ấy bị tên buôn lậu xe mắng, công phu trấn định của cô ấy trong điểm mấu chốt hiển nhiên không bằng với vị bí thư huyện ủy nhỏ tuổi hơn mình, Hồng Trường Thanh nhìn Trương Dương mang theo ý cười nhàn nhạt, trong lòng bỗng nhiên tỉnhngộ, Trương Dương căn bản là đang lợi dụng chuyện này, lặng lẽ mà ra tay, hắn không cho mình nói ra thân phận, vậy không phải là muốn điệu thấp, mà là muốn làm cho chuyện này ầm ĩ lớn hơn, khiến cho Hồng Trường Thanh cảm thấy bi ai chính là, mình lại trở thành một con rối trong tay người. Cô ấy bắt đầu cảm thấy được vị bí thư huyện ủy trẻ tuổi này không đơn giản, vừa tới Tân Hải hai ngày đầu thì làm ra vẻ không quan tâm đến chính vụ. Nhưng trên thực tế lại đang lựa chọn cơ hội đột phá, chuyện ngày hôm nay có khả năng trở thành ngọn lửa đầu tiên mà hắn thiêu tại Tân Hải!

*****

Đi tới phòng cảnh vụ, Trương Dương đặt mông ngồi xuống ghế. Vương Tuấn Vĩ nhất thời mở to hai mắt nhìn, vỗ một cái trên bàn, giận dữ hét: "Ai cho nc`gươi ngồi?"

Trương Dương nói: "Tôi không phạm pháp, sao không thể ngồi?"

Hồng Trường Thanh trong lòng thầm than, chuyện đến bây giờ, tình thế đã không phải do cô ấy nắm trong tay, thẳng thắn giả câm điếc, nhìn vị Trương bí thư này mượn đề tài để nói chuyện của mình.

Vương Tuấn Vĩ nói: "Không phạm pháp? Cậu nhiễu loạn trật tự công cộng, ấu đả người kinh doanh, đây là phạm tội! Không phải tôi hù dọa cậu, tội của ngươi đã đủ tạm giam, làm không tốt còn phải giáo dục lao động!"

Trương Dương nói: " Pháp luật quốc gia là anh định?

Vương Tuấn Vĩ khinh miệt nói: "Vừa nhìn cậu liền biết là người thiếu kiến thức pháp luật! Tôi là người chấp pháp, sao tôi có thể không hiểu pháp luật?"

Trương Dương nói: "Không có lệnh bắt có thể tùy tùy tiện còn người ta lại sao?"

Vương Tuấn Vĩ nói: "Đối với một phần tử nguy hiểm tràn ngập khuynh hướng bạo lực, tôi phải muốn làm ra biện pháp phòng bị, để ngừa cậu tạo thành thương tổn an toàn của khác người. "

Trương Dương cười cười, xoay mặt hướng về phía Hồng Trường Thanh nói: "Chị, hắn nói hắn hiểu pháp luật!"

Hồng Trường Thanh thật không biết nên đáp lại hắn thế nào, trong lòng cũng đã cho ra kết luận, thằng nhãi này rất khó chơi! Đừng xem hắn mở miệng ra là chị và chị, Hồng Trường Thanh trong lòng nói tôi không đảm đương nổi.

Vương Tuấn Vĩ lại vỗ bàn một chút: "Còn không đứng lên?"

Trương đại quan nhân vẫn đang ngồi ở chỗ kia: "Tôi không phạm pháp, tôi đến đây là nói đạo lý, ngày hôm nay là tay buôn lậu xe mắng chửi người trước, hắn tiến hành công kích ác độc đối với hai chị em chúng tôi, chị của tôi quá tức giận mới tát hắn một cái, đúng rồi, nếu anh điều tra tình huống tranh cãi. Vì sao chỉ đem chúng tôi đến, vì sao không bắt hắn?"

Vương Tuấn Vĩ nói: "Vừa nhìn cậu liền biết không phải là thứ tốt, giảo hoạt, nói năng ngọt xớt, trẻ tuổi không lo học, học đánh nhau gây chuyện, cậu biết cậu đã tạo thành tạo thành nhiều tổn thất cho chợ xe không?"

Trương Dương cười nói: "Anh vừa nói như thế, hình như tôi thật đúng là có chút sai. "

Vương Tuấn Vĩ lại vỗ một cái lên trên bàn: "Bớt cợt nhả. Cậu đứng lên cho tôi!"

Trương Dương nói: "Tôi nói anh không phải cảnh sát nhân dân sao? Sao đối với người dân thiện lương lại hung dữ như vậy hả?"

"Cậu cũng được coi là người dân thiện lương? Đứng lên cho tôi!" Vương Tuấn Vĩ đứng lên.

Trương Dương vẫn không để ý đến hắn.

Một tên cảnh sát khác đi lên tới bắt lấy vai của Trương Dương bắt hắn đứng lên, Trương đại quan nhân cũng không phản kháng, đứng lên, tên cảnh sát kia đẩy Trương Dương đi đến phòng nhỏ: "Đi vào!"

Hồng Trường Thanh thấy tình cảnh trước mắt có chút sợ, đám cảnh sát này không muốn dụng hình với Trương bí thư: "Các người làm gì?"

Vương Tuấn Vĩ chỉ vào mũi của cô ấy nói: "Cô câm miệng cho tôi. Chờ hỏi xong hắn mới đến phiên cô. "

Trương Dương nói: "Chị, chị đừng nói, có chuyện gì tôi chịu trách nhiệm!" Còn chưa tới lúc vạch trần thân phận, hắn đương nhiên không muốn Hồng Trường Thanh làm hỏng chuyện.

Hồng Trường Thanh chăm chú nhắm đôi mắt lại, trời ạ! Ngày hôm nay là ngày mấy, sao tôi không may như thế?

Hai gã cảnh sát đem Trương Dương đẩy đẩy vào bên trong phòng nhỏ, Vương Tuấn Vĩ từ phía sau đưa tay chụp lấy cổ của Trương Dương: "Nhìn không ra mày con mẹ nó là một thằng vô lại, còn cứng miệng với tao! Ngồi xổm xuống!"

Trương Dương trở tay húc khửu tay đi qua. Mẹ kiếp, thằng cháu trai này thật sự là mù mắt, dám nắm cổ mình!

Vóc người của Vương Tuấn Vĩ vốn đã lùn hơn so với Trương Dương, một khửu tay này đập ngay trên mũi hắn, nước mắt và máu mũi ào ào chảy xuống, Vương Tuấn Vĩ kêu thảm ôm mũi ngồi chồm hổm xuống. Tên đồng bạn của hắn vừa nhìn liền phát hỏa, giận dữ hét: "Mày dám đánh cảnh sát!" Quơ cảnh côn muốn đập vào lưng của Trương Dương.

Trương đại quan nhân há có thể cho hắn cho đánh sao, không đợi cảnh côn chạm vào trên người. Nhấc chân đạp qua bụng hắn, tên cảnh sát sững sờ bay ngược lên, thân thể mập mạp đánh vào ván cửa trong phòng, từ cửa phòng ngã xuống ầm ầm, ngã chỏng vó xuống mặt đất, cũng không có biện pháp. Thân thể quá béo, lúc té đương nhiên phải nặng hơn người bình thường một ít.

Hồng Trường Thanh nghe được tiếng động bên trong, sau đó thấy một người cảnh sát béo đánh vỡ cửa phòng bay ngược ra, ngạc nhiên há to miệng.

Lúc này bên ngoài lại đi vào một gã cảnh sát, cũng là của phòng cảnh vụ chợ. Hắn thấy không ổn, nhanh chóng cầm điện thoại báo lên.

Trương Dương đánh bại hai gã cảnh sát béo xong cũng không có hành động tiến thêm một bước, cười tủm tỉm trở lại bên cạnh Hồng Trường Thanh ngồi xuống. Sự tình hôm nay rốt cuộc hoàn toàn ầm ĩ, đã như vậy không sợ chơi với bọn họ.

Chạy tới trước tiên chính là hơn mười người bảo vệ của chợ, bọn họ đi tới hiện trường đem hai gã cảnh sát bảo vệ lại, Vương Tuấn Vĩ ôm mũi chảy máu, chỉ vào Trương Dương, nước mắt chảy xuống kêu lên: "Mày dám đánh cảnh sát, chờ ngồi tù đi!"

Nghe nói xảy ra đại sự đánh cảnh sát, ngừi của khu trực thuộc đồn công an toàn bộ xuất động, Sở trưởng Tôn Hâm tự mình mang đội, vũ trang hạng nặng hùng hổ đi tới phòng cảnh vụ, vây quanh phòng cảnh vụ. Quản lí của chợ xe Cảnh Tiểu Giang cũng tới, đối với chợ xe mà nói, cái này được cho là một đại sự kiện.

Tôn Hâm trước khi đi tới phòng cảnh vụ là mang theo lửa giận hừng hực, có người có thể dám ấu đả cảnh sát tại địa bàn của gã, cái này căn bản là là động thủ trên đầu thái tuế, gã phải xử lý nghiêm túc, giết một người răn trăm người! Uy nghiêm của cảnh sát nhân dân bất khả xâm phạm!

Khi Tôn Hâm đi vào phòng cảnh vụ, lửa giận đầy ngập của gã nhất thời tắt, một lòng chợt ngã vào vực sâu vạn trượng, Tôn Hâm cũng không nhận ra Trương Dương, thế nhưng gã nhận thức Hồng Trường Thanh, gã sở dĩ có thể lên làm cái chức Sở trưởng này, vẫn là đi qua Hồng Trường Thanh, tuy rằng Hồng Trường Thanh có thể không ấn tượng với gã, thế nhưng Tôn Hâm đối với Hồng Trường Thanh sẽ không quên, Hồng Trường Thanh là bạn học của chị gã, chính là đi qua tầng quan hệ này mới trợ giúp gã. Tôn Hâm thấy rõ sở Hồng Trường Thanh bị còng tay, lúc này ngay cả tâm giết Vương Tuấn Vĩ gã đều có.

Vương Tuấn Vĩ ôm mũi chỉ vào Trương Dương và Hồng Trường Thanh nói: "Sở trưởng, bọn họ chống lại lệnh bắt, đánh cảnh sát!"

Tôn Hâm căn bản không nhìn Vương Tuấn Vĩ, đi tới bên cạnh Hồng Trường Thanh: "Hồng chủ nhiệm, cái này rốt cục là chuyện gì xảy ra?" Hồng Trường Thanh tuy rằng cảm thấy hình dạng của Tôn Hâm có chút quen thuộc, nhưng thật sự nhớ không nổi gã là ai, bất quá cũng may cuối cùng cũng có người nhận ra mình. Cô ấy cũng bị nghẹn sắp chết, trong lòng hoảng quá mức, nước tiểu trong bụng cũng hoảng quá mức, nhưng hai tay bị còng, bảo cô ấy làm sao đi WC?

Hồng Trường Thanh lạnh lùng nhìn Tôn Hâm nói: "Các người làm chuyện tốt!" Tôn Hâm kêu người đem chìa khoá tới, chuẩn bị mở còng tay cho Hồng Trường Thanh, nhưng Hồng Trường Thanh nói: "Trước mở cho Trương bí thư!"

Tôn Hâm lúc này mới tỉ mỉ nhìn Trương Dương, Trương Dương tuy rằng mới tới, thế nhưng tin tức TV dày đặc oanh tạc của ngày hôm qua đã khiến cho khuôn mặt của hắn được nhiều người nhớ kỹ, Tôn Hâm cũng xem tin tức TV, vừa rồi một lòng đều đặt ở trên người Hồng Trường Thanh, không có lưu ý Trương Dương bên người, Hồng Trường Thanh vừa nói như thế, lúc này gã mới chú ý Trương Dương, khi gã thấy rõ hình dạng của Trương Dương, đem người trẻ tuổi trước mắt và ấn tượng đối với vị bí thư huyện uỷ mới tới trong đầu so sánh, đầu của Tôn Hâm nổ cái ầm lên. Gã hầu cũng chết lặng, hô hấp cũng trắc trở, trái tim thiếu chút nữa từ lồng ngực nhảy ra, Vương Tuấn Vĩ ơi Vương Tuấn Vĩ, con mẹ mười tám đời tổ tông của mày, mày con mẹ nó muốn chết, đừng liên lụy đến tao! Mày thật can đảm dám còng tay bí thư huyện uỷ mới tới.

Tôn Hâm lúc này đã không đi mắng Vương Tuấn Vĩ, gã cầm chìa khoá, cái miệng hơi méo, buộc mình lộ ra nụ cười quyến rũ, nhưng còn không bằng không cười, biểu tình hiện tại của gã còn xấu xí hơn so với khóc, Tôn Hâm nói: "Trương bí thư! Sao là ngài? Tôi mở cho ngài... "

Trương Dương không tức giận, mỉm cười nói: "Không cần, vị đồng chí cảnh sát này của các người nói, tôi là một phần tử nguy hiểm tràn ngập khuynh hướng bạo lực, tiến hành phòng bị với tôi, để tránh tạo thành thương tổn, cho nên mới còng tôi lại. "

Tôn Hâm nói: "Trương bí thư, hắn có mắt không tròng, quay đầu lại tôi sẽ đuổi hắn!"

Trương Dương mỉm cười nói: "Anh là?"

Tôn Hâm nói: "Tôi là Sở trưởng Tôn Hâm khu chợ!" Lúc nói mồ hôi lạnh ứa ra.

Trương Dương cười nói: "Thì ra là Tôn sở trưởng, quyền lực của anh rất lớn, có thể tùy tiện đuổi cảnh viên sao?"

Môi của Tôn Hâm run rẩy lên.

Ánh mắt của Trương Dương rơi vào trên người Vương Tuấn Vĩ, Vương Tuấn Vĩ lúc này cũng không bịt mũi, mũi vừa đỏ vừa sưng, nhưng mặt thì trắng bệch không có tí huyết sắc, hắn cho dù có ngu ngốc, lúc này cũng rõ ràng, mình chọc ra phiền phức cực lớn rồi, còng tay Huyện thái gia mới tới lại. Trương Dương nói: "Vị đồng chí cảnh sát này nói qua, chúng ta là xã hội pháp chế, mọi việc đều chú ý phát luật, mặc kệ tôi là ai, chỉ cần phạm pháp phải đối xử bình đẳng!"

Lời của Trương Dương vừa nói xong, đối diện truyền đến tiếng phù phù, Vương Tuấn Vĩ đặt mông ngã ngồi xuống đất, hắn là hai chân nhũn ra, thật sự không chịu nổi trọng lượng thân thể, nhìn Vương Tuấn Vĩ chật vật, lại không ai cười.

Tôn Hâm lúc này đã hoàn toàn ngơ ngác, trong đầu chỉ có một ý niệm, xong, xong! Ngày hôm nay hoàn toàn xong đời rồi.

Hồng Trường Thanh rốt cuộc không nín được, cô ấy bảo Tôn Hâm mở còng cho mình, đi đến WC. Cô ấy đi nhanh, trở về cũng nhanh, trong thời gian đi WC đã gọi điện thoại cho cục trưởng cục công an Trần Khải, khiến cho gã ta lập tức đến đây giải quyết chuyện này, Hồng Trường Thanh đã nhìn ra sự tình hôm nay Trương bí thư sẽ không từ bỏ ý đồ.

Trương Dương cười tủm tỉm ngồi ở chỗ kia.

Hồng Trường Thanh sau khi trở về, đi tới bên cạnh Trương Dương, ghé vào lỗ tai hắn nói "Trương bí thư, tôi thấy vẫn là để cho bọn họ mở còng tay trước, truyền ra ảnh hưởng... "

Trương Dương nói: "Chị Hồng, ở đây không có chuyện của chị, chị đi trước đi!"

Hồng Trường Thanh nhất thời ngậm miệng lại, cô ấy rõ ràng chuyện ngày hôm nay sẽ không qua loa chấm dứt như thế, vị Trương bí thư này là một người không buông tha.

Vương Tuấn Vĩ lúc này hoàn toàn bị cô lập, đồng sự xung quanh tránh hắn như tránh ôn thần, rất sợ dính hắn gần quá, dính vào xui xẻo, hắn nỗ lực nửa ngày mới tích góp một ít dũng khí, gom góp dũng khí nói: "Trương bí thư... Tôi sai rồi... "

Crypto.com Exchange

Chương (1-1276)