Truyện ngôn tình hay

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 0910

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 0910: Tranh cãi gia đình
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Tần Thanh và Thường Hải Tâm gặp phải phiền phức, đương nhiên Trương Dương không thể ngồi yên mặc kệ, vốn dĩ hắn muốn tìm Lưu Diễm Hồng để hỏi về việc này, mặc dù giờ cô ta không ở Đài Loan, nhưng hắn tự nhiên đi hỏi chuyện này cũng có chút gì đó không hay, khi Trương Dương quyết định gọi điện cho Thường Hải Tâm để an ủi cô trước, Lưu Diễm Hồng đã chủ động gọi điện cho hắn rồi.

Trong lòng Trương Dương thầm nghĩ, những việc trên đời này thật là trùng hợp, tôi đang định tìm cô, thì cô đã tìm đến tôi trước rồi.

Đầu tiên, Lưu Diễm Hồng hỏi tình hình gần đây của Trương Dương, sau đó nói với Trương Dương rằng, cuối tuần này cô ta sẽ đến Giang Thành để làm việc, nếu như Trương Dương có thời gian rảnh, hi vọng rằng hắn có thể bỏ chút thời gian để đến Giang Thành một chuyến, cô ta có một vài chuyện muốn nói trực tiếp với Trương Dương.

Trương Dương đã đồng ý ngay, thời gian gần đây dù sao hắn cũng không định làm việc gì lớn lao, Tân Hải cách Giang Thành cũng chỉ mất ba tiếng đồng hồ lái xe, Lưu Diễm Hồng tìm hắn nhất định có việc quan trọng, nếu không thì cô ta đã nói ngay trong điện thoại với hắn rồi

Trương đại quan ngầm tìm hiểu: "Chị Lưu, gần đây tôi có nghe thấy một việc rất hoang đường, không biết có nên hỏi chị hay không."

Lưu Diễm Hồng nói: "Tiểu tử nhà cậu đừng có lòng vòng nữa, có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra."

Trương Dương nói: "Tôi nghe nói gần đây có người kiện bí thư Tần và Thường Hải Tâm?"

Lưu Diễm Hồng nói: "Trương Dương ơi là Trương Dương, thông tin của cậu nhanh thật đấy, cách Đông Giang xa như vậy, mà việc của Đông Giang cậu vẫn biết rõ ràng, là Tần Thanh nói với cậu hay là Thường Hải Tâm nói với cậu vậy?"

Lưu Diễm Hồng là nhân vật gì cơ chứ, nhất định đã đoán ra chuyện gì trong đó.

Trương Dương nói: "Chẳng ai nói với tôi cả, là tôi nghe người khác nói."

Lưu Diễm Hồng nói: "Cậu đã nói là hoang đường rồi, thì đừng hỏi tôi nữa, trong quan trường, loại người nào mà chẳng có chứ? Trước đó chẳng phải có người nói rằng giữa cậu và Tần Thanh có vấn đề sao?"

Trương đại quan ho khan một tiếng rồi nói: "Cái đó.... Sao đột nhiên chị lại nói sang chuyện của tôi rồi?"

Lưu Diễm Hòng nói: "Không bị người khác ghen ghét mới là lạ đó, Tần Thanh trẻ tuổi như vậy mà đã gánh vác trọng trách lớn thế, có người ghen ghét cũng là điều đương nhiên thôi, trong quan trường ấy à, những việc thị phi không ngớt là chuyện bình thường, muốn đi tiếp trên con đường này, không có chút sức chịu đựng là không được đâu."

Lưu Diễm Hồng nói ra những lời này không phải là không có nguyên do của nó, lúc đầu một thời gian vì những tin đồn không hay giữa cô ta và Tống Hoài Minh, suýt nữa đã mất đi vị trí trên quan trường, may mà giờ đã lấy lại được.

Trương Dương nói: "Con người thật là hiểm độc!"

Lưu Diễm Hồng nói: "Cậu đừng có cảm thán nữa. Cậu cứ lo cho tốt những việc của mình đi, có người đứng đằng sau chống lưng cho cậu là được rồi, gần đây nghe thấy không ít những tin tức tốt về cậu, được lắm, cậu đã trở thành nhân vật anh hùng rồi."

Trương Dương cười hà hà một tiếng.

Câu chuyện của Lưu Diễm Hồng lại quay về khởi điểm: "Tần Thanh đã rất thành thạo trong việc xử lý những việc này rồi, với cô ấy, ảnh hưởng của việc này không hề lớn, cô ấy rất thanh liêm, thượng cấp cũng tỏ rõ thái độ vô cùng tin tưởng cô ấy, có điều bên Hải Tâm thì lại khá buồn. Thư ký Thường cũng rất tức giận, chắc chắn rằng không muốn để Hải Tâm tiếp tục làm việc ở Đông Giang nữa rồi."

Trương Dương nghe nói đến chuyện này, trong lòng cảm thấy hơi nặng nề, hắn nói thêm vài câu với Lưu Diễm Hồng rồi cụp điện thoại, hắn đã nghĩ đến việc gọi điện cho Thường Hải Tâm để an ủi mấy câu, nhưng Thường Hải Tâm lại tắt máy điện thoại.

Không liên lạc được với Thường Hải Tâm, Trương Dương cũng không muốn gọi điện thoại đến số nhà riêng của cô ấy, chỉ đành dùng biện pháp đi đường vòng, gọi điện cho Thường Hải Long.

Thường Hải Long nhận được điện thoại của Trương Dương, nghe hắn nói đến chuyện của Tần Thanh và Thường Hải Tâm, cũng thở dài rồi nói: "Nếu như tôi bắt được tên đã làm xấu danh tiếng của Hải Tâm, tôi nhất định phải đập vỡ răng hắn ra mới được!"

Trương Dương cười nói: "Những việc đuổi hình bắt bóng đó thì đừng để ý."

Thường Hải Long nói: "Đương nhiên là tôi không tin, nhưng lần này cha tôi rất giận, mấy ngày nay ông ấy cấm túc luôn Hải Tâm rồi, điện thoại cũng bị ông thu hồi mất."

Trương Dương đã biết nguyên nhân tại sao hắn không thể nào gọi điện cho Thường Hải Tâm được, hắn cười nói: "Bí thư Thường tính vốn là như vậy mà."

Thường Hải Long nói: "Bề ngoài Hải Tâm yếu đuối, nhưng thật ra lại là người mạnh mẽ nhất trong ba anh em chúng tôi, giờ nó đang chiến tranh lạnh với cha kìa."

Trương Dương nói: "Mấy ngày trước khi đến chỗ tôi vẫn còn tốt mà, sao đột nhiên lại xảy ra chuyện đen đủi này chứ."

Thường Hải Long nói: "Trương Dương, nếu như cậu có thời gian rảnh, thì hãy gọi điện cho cha tôi nhé, từ trước đến giờ ông đều rất tin tưởng cậu, cậu nói chuyện ông cũng chịu nghe."

Trương đại quan ngầm cảm thấy toát mồ hôi, nếu như Thường Tụng biết rằng mình đã làm với con gái y từ lâu rồi, với tính khí của y, có thể bỏ qua cho hắn mới là lạ.

Thường Hải Long nói: "Thôi không nói chuyện nữa, tôi còn chút việc."

Thật ra, Thường Hải Long chẳng có việc gì cả, mà là gã đã nghe thấy tiếng cãi nhau ở bên ngoài.

Người cãi nhau là hai cha con Thường Tụng và Thường Hải Tâm, lần này Thường Tụng làm rất kiên quyết, không những đã lấy mất điện thoại của Thường Hải Tâm, mà còn lấy luôn cả chứng minh thư, hộ chiếu của cô ấy nữa. Thường Hải Tâm đương nhiên rất ấm ức, cho rằng cha không hề tin tưởng mình, cô ấm ức khóc nói: "Cha, con đã là người lớn rồi, cha không thể đối xử với con thế được, con có quyền tự do của riêng con!"

Thường Tụng tức giận nói: "Cha là cha của con, trong cái nhà này cha là người quyết định, cha đã từng nói, không cho phép con đến làm việc ở Đông Giang nữa, thủ tục bên đó cha sẽ phụ trách."

"Sao cha lại làm thế được? Rõ ràng là cha không hề tin tưởng con!"

Thường Tụng nói: "Con chưa kết hôn, con thậm chí còn chưa yêu ai, mà người khác đã nói con như vậy, con không để ý sao?"

Thường Hải Tâm nói: "Con cây ngay không sợ chết đứng!" Giữa cô và Tần Thanh đương nhiên không có chuyện đó, đương nhiên không sợ người khác nói.

Thường Tụng nói: "Con không sợ, thì cha sợ, đứa con gái của cha dựa vào đâu mà bị người ta chỉ trỏ nói ra nói vào chứ? Tóm lại một câu thôi, từ giờ trở đi, con phải ở lại Lam Sơn cho tử tế, không được đi đâu nữa!"

"Cha, cha quá bá đạo, cha quá ích kỉ!"

Viên Chi Thanh đứng một bên khuyên bảo: "Lão Thường, ông đừng giận, ông nói tử tế cho Hải Tâm nó nghe."

Thường Hải Tâm nói: "Dựa vào đâu chứ? Cha dựa vào đâu mà nhốt con như một tội phạm thế này? Con đâu còn là trẻ con nữa, làm việc gì con cũng đều có quyền của mình chứ."

Thường Tụng nói: "Trong mắt cha, cả đời này con mãi chỉ là một đứa trẻ!"

Thường Hải Tâm tức giận đứng dậy, vành mắt cô đỏ hoe chạy vào trong phòng của mình, suýt nữa thì đâm sầm vào Thường Hải Long.

Thường Hải Long gọi cô lại một tiếng, Thường Hải Tâm không để ý đến gã, một lúc sau, đã nghe thấy tiếng đóng cửa rầm.

Thường Tụng tức giận nói: "Định làm phản đấy à!"

Viên Chi Thanh thở dài: "Lão Thường à, không phải là tôi nói ông, dù là dạy dỗ con gái cũng phải nói cho cẩn thận, ông xem tính cách của ông kìa, bao nhiêu năm nay rồi mà vẫn không thay đổi được."

Thường Hải Long ngồi xuống bên cạnh, Thường Tụng trừng mắt với gã: "Muộn thế này rồi, con không đi ngủ còn ở đây làm gì? Muốn làm loạn thêm à!"

Thường Hải Long nói: "Cha, cha tin chuyện của Hải Tâm sao?"

Thường Tụng trừng mắt nói: "Vớ vẩn, cha làm sao tin được những chuyện vớ vẩn đấy? Đương nhiên là cha tin con gái của mình."

"Nếu cha đã không tin, thì sao cha phải tức giận lôi đình như thế này chứ? Sao cha phải thu hồi tất cả giấy tờ và điện thoại của Hải Tâm?"

Thường Tụng nói rất đường hoàng: "Cha làm như vậy là đẻ bảo vệ nó, con không biết mấy lời đồn bên ngoài nghe bực mình thế nào đâu!"

Viên Chi Thanh nói: "Đã là chuyện không thực tế, thì hà tất gì ông phải coi là thật chứ, tôi thật sự không hiểu, con gái đã chịu ấm ức ở bên ngoài, mà ông đã không thông cảm cho nó, lại còn rắc muối lên vết thương của nó nữa, ông dùng cách này để kìm hãm nó trong nhà, nó không ấm ức mới là lạ đó."

Thường Tụng nói: "Mấy người có ý gì chứ? Hợp lại để chống đối lại tôi à, giờ đây bảo vệ Hải Tâm cũng là lỗi của tôi sao? Tôi không để nó làm việc ở Đông Giagn nữa, là để tránh những phiền phức thế này, các người thử nghĩ mà xem, giờ đây nó quay về làm việc, người khác đứng đằng sau lưng chỉ chỉ trỏ trỏ, nói ra nói vào, một đứa con gái như nó chịu làm sao được? Với một đứa con gái, thì danh tiếng là rất quan trọng."

Thường Hải Long nói: "Nhưng cha cũng không thể nào nhốt nó ở nhà được chứ?"

Thường Tụng nói: "Cha bảo rằng nhốt nó trong nhà sao? Chỉ cần nó đồng ý là nó có thể đi làm bất cứ lúc nào, về Lam Sơn, để cha sắp xếp cho nó là được." Nói xong y thở dài một hơi.

Thường Hải Long đứng dậy nói: "Để con đi khuyên nó mấy câu."

Thường Hải Long đến trước cửa phòng ngủ của Thường Hải Tâm, gõ cửa một lúc lâu, mới thấy Thường Hải Tâm ra mở cửa, mắt cô khóc thành đỏ hoe.

Thường Hải Long cười nói: "Sao thế? Em thật sự tức cha rồi à?"

Thường Hải Tâm nức nở: "Cha thật là quá bá đạo...."

Thường Hải Long nói: "Vừa rồi Trương Dương đã gọi điện đến hỏi tình hình của em đấy."

Thường Hải Tâm vừa nghe, mặt đã hơi nóng, cô nói nhỏ: "Ngay cả anh ấy cũng biết chuyện này rồi?"

Thường Hải Long gật đầu nói: "Mọi người đều rất quan tâm đến em, Hải Tâm, anh cảm thấy cha làm như vậy cũng chỉ là vì nghĩ cho em mà thôi, em đừng cãi lại cha nữa, nếu cha đã muốn em quay về, thì em nghe ông một lần này đi, ở Đông Giang và ở Lam Sơn có gì khác nhau cơ chứ?"

Thường Hải Tâm nói: "Thái độ của cha anh cũng thấy rồi đấy, nếu như em làm việc ở bên cạnh ông, thì sẽ bị ông để mắt suốt ngày mất, ngay cả quyền tự do tối thiểu nhất em cũng không còn nữa."

Thường Hải Long đột nhiên bật cười, rồi gã nói: "Vậy thì em đến làm ở chỗ Trương Dương đi cho xong, cậu ta đang chiêu binh mãi mã, em đến đó để giúp đỡ, hơn nữa ở đó lại cách xa cha, cha cũng chẳng quản nổi em."

Thường Hải Tâm tim đập thình thịch, những lời của anh hai đã nói trúng vào tâm lý của cô ấy, nếu như thật sự có thể làm việc ở Tân Hải, thì đó đương nhiên là điều quá tốt, nhưng ngoài mặt Thường Hải Tâm không thể nào biểu lộ ra như vậy, mà cô lại tỏ ra tức giận: "Dựa vào đâu cơ chứ? Em có làm sai điều gì đâu, tại sao em phải thay đổi cương vị công tác hiện nay của mình?"

Thường Hải Long nói: "Em suy nghĩ cho kỹ, rồi nghỉ sớm đi!"

Thường Hải Long rời khỏi phòng ngủ của cô xuống dưới lầu, thấy cha mẹ vẫn ngồi ở đó, Thường Tụng thấy con trai đi ra, liền vẫy vẫy tay với gã.

Thường Hải Long đến bên cạnh cha.

Thường Tụng hỏi đầy quan tâm: "Em con không sao chứ?"

Thường Hải Long cười nói: "Nó nói cha bá đạo quá!"

Thường Tụng nói: "Cha đang quan tâm đến nó đấy!"

Thường Hải Long nói: "Cha, Hải Tâm đâu còn nhỏ nữa, cha quan tâm nó cũng đâu được đối xử với nó như trẻ con vậy."

Viên Chi Thanh gật đầu theo: "Đúng, Lão Thường, ông nên đổi cái tính này của ông rồi."

Thường Tụng nói: "Tóm lại không được để nó về Đông Giang nữa."

Thường Hải Long nói: "Con có một ý này, lần này con và Hải Tâm đi Tân Hải, hiện tại Trương Dương đang thiếu trợ thủ tin tưởng ở bên đó, không bằng để Hải Tâm đến đó làm, dù sao thì sớm muộn gì cũng phải trải qua việc rèn luyện ở dưới hạ tầng, giờ để nó qua đó, có Trương Dương ở bên cạnh, nhất định không thể nào chịu thiệt được, hơn nữa, gần đây trọng tâm công việc của con ở Giang Thành, cách con cũng gần."

*****

Thường Tụng nói: "Việc này để cha suy nghĩ đã!"

Cuộc du hành Bắc Cảng của Trương đại quan có một nhiệm vụ quan trọng là đi thăm các vị lãnh đạo, bí thư thị ủy Hạng Thành cần phải hẹn trước, thị trưởng Cung đi kinh thành làm công vụ vẫn chưa về, Trương Dương đã đến nhà bộ trưởng tổ chức Mạnh Khởi Trí trước, dù sao thì lần trước hắn là do bộ trưởng tổ chức tỉnh đích thân dẫn đến, về một ý nghĩa nào đó, đã đi vòng qua Mạnh Khởi Trí, lần này Trương Dương đến coi như là để báo cáo với bộ trưởng tổ chức thành phố.

Mạnh Khởi Trí rất nhiệt tình với Trương Dương, là bộ trưởng tổ chức, y đã hiểu rất rõ về bối cảnh cũng như những lý lịch của Trương Dương, y mời Trương Dương vào trong phòng làm việc, rồi cười hì hì nói: "Trương Dương, sao hôm nay cậu lại có thời gian rảnh thế này?"

Trương Dương nói: "Tôi lúc nào cũng nhàn nhã mà!"

Mạnh Khởi Trí thầm nói, là bí thư huyện ủy, vừa mới nhận chức đã nói rằng rất nhàn, tiểu tử này quả nhiên không phải là người bình thường.

Mạnh Khởi Trí pha một tách trà cho Trương Dương, Trương Dương nhấm một ngụm rồi nói: "Hôm nay tôi đến đây, là để đáp ứng yêu cầu của bí thư Hạng, đến báo cáo ở trường Đảng."

Mạnh Khởi Trí không hề rõ về chuyện này, có điều nghĩ một chút đã hiểu ra ngay, nhất định là vì chuyện Trương Dương cứu người, vì vậy có thể nói rằng người trẻ tuổi mà lộ liễu quá là không tốt, mấy ngày nay đâu đâu cũng có tin tức về hắn, bí thư Hạng nhất định không vui rồi.

Người làm quan đều hiểu những điều này, ngoài miệng rất ít khi nói toạc móng heo ra, Mạnh Khởi Trí giả vờ nói: "Trương Dương, gần đây mọi người đều nói về chuyện cậu cứu người, tin tức tôi cũng xem rồi, cậu đúng là hữu dũng hữu mưu, những người trẻ tuổi được như cậu đã không còn nhiều nữa rồi, bí thư Hạng bảo cậu đến báo cáo ở trường Đảng, chính là muốn dùng ví dụ là chính cậu để giáo dục những cán bộ trẻ, việc tốt đấy, chứng minh rằng lãnh đạo rất xem trọng cậu."

Trương Dương thầm nói, việc này không xem trọng cũng chẳng sao, hắn vừa đến Bắc Cảng đã bị Hạng Thành chú ý đến rồi, chẳng phải là chuyện gì tốt đẹp.

Mạnh Khởi Trí nói: "Trương Dương à, cậu đến Tân Hải cũng được một tuần rồi nhỉ, cảm giác thế nào? Có thích ứng với công việc không?"

Trương Dương nói: "Cũng tạm được, mọi người đều rất tốt với tôi."

Mạnh Khởi Trí mỉm cười gật đầu, thái độ của y với Trương Dương vẫn rất hài hòa: "Nếu như gặp phải vấn đề gì khó khăn trong công việc thì cứ đến tìm tôi."

Trương Dương nói: 'Tôi nhớ rồi." Hắn nhìn thời gian, rồi đứng dậy cáo từ: "Tôi phải đi đây, tôi đã hẹn với bộ trưởng Hoàng cùng ông ấy đến trường Đảng."

Mạnh Khởi Trí nói: "Vội đi như vậy à, tôi còn định buổi trưa giữ cậu lại ăn cơm."

Trương Dương cười nói: "Bộ trưởng Mạnh đừng khách sáo với tôi vậy, có thời gian tôi sẽ mời ông."

Mạnh Khởi Trí đích thân tiễn Trương Dương ra ngoài cửa. Sau khi Trương Dương rời khỏi bộ tổ chức, liền trực tiếp đến bộ tuyên truyền tỉnh ủy, hắn đã hẹn với bộ trưởng tuyên truyền Hoàng Bộ Thành mười giờ sẽ gặp mặt ở phòng làm việc, nhưng khi đến bộ tuyên truyền thị ủy, mới biết rằng Hoàng Bộ Thành đã đi ra ngoài làm việc rồi.

Thư ký của Hoàng Bộ Thành nghe nói Trương Dương là bí thư huyện ủy Tân Hải, liền rất nhiệt tình với hắn, mời hắn đến ngồi trong phòng làm việc.

Trương Dương ngồi hơn mười phút trong phòng làm việc, vẫn chưa thấy Hoàng Bộ Thành về, trong lòng cảm thấy hơi khó chịu, Hoàng Bộ Thành chẳng giữ thời gian gì hết, rõ ràng là đã hẹn trước rồi, giờ đây tôi đến, mà ông lại không có mặt, chẳng lẽ là cố ý để tôi đợi ông ở đây sao?

Hoàng Bộ Thành không đến, nhưng phó bộ trưởng bộ tuyên truyền thị ủy Nhan Mộ Vân đã đến rồi. Nhan Mộ Vân còn là bí thư đảng tổ kiêm giám đốc đài truyền hình thành phố Bắc Cảng, bình thường cô ta làm việc ở đài truyền hình, rất ít khi đến bộ tuyên truyền thị ủy, hôm nay vừa vặn đến thị ủy làm việc, nghe thư ký nói bí thư huyện ủy Tân Hải là Trương Dương ở đây, vì vậy cô ta chủ động đến để gặp mặt Trương Dương.

Trương Dương nhìn vị phụ nữ trung niên khí chất cao quý đi từ ngoài vào, hắn không biết Nhan Mộ Vân, còn tưởng rằng cô ta đến là để tìm Hoàng Bộ Thành như mình, thư ký dẫn Nhan Mộ Vân đến trước mặt Trương Dương, rồi giới thiệu với hắn: "Bí thư Trương, vị này là giám đốc Nhan đài truyền hình thành phố chúng ta." Khi Nhan Mộ Vân giới thiệu mình với mọi người, luôn nhấn mạnh chức vụ giám đốc đài truyền hình của mình, và rất ít khi nhắc đến thân phận phó bộ trưởng tuyên truyền thị ủy của mình. Người ngoài đều tưởng rằng cô ta không thích người khác nói rằng cô ta là chức phó, Nhan Mộ Vân mỉm cười giơ tay ra với Trương Dương.

Trương đại quan nghe nói vị này là giám đốc đài truyền hình, vội vàng đứng dậy, giơ tay ra bắt tay với Nhan Mộ Vân: "Giám đốc Nhan, chào bà, chào bà. !"

Nhan Mộ Vân mỉm cười nói: "Đây là lần đầu tiên cậu gặp tôi, nhưng tôi đã gặp cậu rất nhiều lần trên ti vi rồi, những tin tức của cậu đều là do tôi đích thân phê duyệt cả, Tiểu Trương à, cậu thật là dũng cảm!"

Trương đại quan thường chẳng mấy thiện cảm với những người phụ nữ thích ra vẻ làm quan, nhưng Nhan Mộ Vân lại xử lý rất tốt điều này, mặc dù rõ ràng là đang thể hiện chức vụ của mình, nhưng không hề để cho Trương Dương cảm thấy khó chịu, Trương Dương cười nói: "Cảm ơn giám đốc Nhan đã tuyên truyền cho tôi, nếu như không có sự tuyên truyền của mọi người, thì tôi cũng không thể trở thành anh hùng được."

Nhan Mộ Vân cười rất vui, cô ta bỏ tay Trương Dương ra, rồi ngồi xuống bên cạnh Trương Dương.

Thư ký vộ vàng rót trà cho cô ta, có điều dùng cốc của chính Nhan Mộ Vân, Nhan Mộ Vân có một thói quen, đừng nói là dùng cốc chung, dù là ở chỗ công cộng, cô ta cũng rất ít khi ngồi xuống, cô ta đã ngồi xuống cùng Trương Dương, đủ để thấy sự xem trọng với Trương Dương.

Trương Dương không hề biết những chuyện này.

Nhan Mộ Vân nói: "Tin tức của cậu là do Vũ Ý đang làm, còn về việc được chuyển đến đài trung ương sau đó, là chủ ý của tôi."

Trương Dương đột nhiên nhớ đến việc Vũ Ý đã từng nói, giám đốc đài truyền hình Bắc Cảng là cô của cô ấy, xem ra, Nhan Mộ Vân có quan hệ thân thiết với Vũ ý, nói một cách khác, đây cũng là một người phụ nữ rất có bối cảnh, Trương Dương mỉm cười nói: "Giám đốc Nhan, về sau hoan nghênh bà đến Tân Hải chơi, tôi nhất định sẽ tiếp đón bà cẩn thận, để cảm ơn sự giúp đỡ của bà với tôi."

Mặc dù trong lòng hắn hơi trách móc, nhưng những lời hắn nói ra đã làm cho Nhan Mộ Vân cảm thấy hắn thật sự cảm ơn mình.

Nhan Mộ Vân mỉm cười nói: "Hôm nay đến đây là để làm công vụ sao?"

Trương Dương nói: "Tôi đã hẹn với bộ trưởng Hoàng hôm nay cùng đến trường đảng, buổi chiều tôi có một cuộc họp báo cáo, là do bí thư Hạng sắp xếp."

Nhan Mộ Vân nói: "Cậu đến đây bao lâu rồi?"

Trương Dương cười không nói gì, hắn đã chờ ở đây hơn nửa tiếng đồng hồ rồi.

Nhan Mộ Vân nói với thư ký: "Lão Hoàng có phải là lại hồ đồ rồi không, chắc chắn ông ấy đã quên mất việc mình hẹn với người khác rồi, Tiểu Từ, cậu gọi điện thúc ông ấy về nhanh lên."

Câu này rõ ràng đã thể hiện được vị trí của Nhan Mộ Vân trong bộ tuyên truyền, một phó bộ trưởng tuyên truyền dám nói những lời này, rõ ràng là phải có bối cảnh nhất định.

Tiểu Từ lộ rõ vẻ khó xử, nếu như gã gọi điện thúc giục Hoàng Bộ Thành, đây chẳng phải là múa rừu qua mắt thợ sao?

Trương Dương có thể hiểu được chỗ khó của gã, liền cười nói: "Không cần, không cần đâu!"

Lúc này, vừa vặn bộ trưởng tuyên truyền Hoàng Bộ Thành đã đến, y bước từng bước lớn vào trong phòng, người vẫn chưa vào, mà tiếng cười đã vang lên: "Ngại quá, ngại quá! Trương Dương! Tôi quên mất việc mình hẹn với cậu rồi!"

Nhan Mộ Vân nghe thấy tiếng của y, trên mặt đã lộ thái độ khinh bỉ, mặc dù chỉ là trong chốc lát, nhưng đã bị Trương Dương nhìn thấy. Trương đại quan ngay lập tức có thể đoán được rằng, hai vị này nhất định không hòa hợp.

Hoàng Bộ Thành không cao, nhưng bước đi rất lớn, nên bước đến rất nhanh, điều này có liên quan đến việc trước kia y từng là quân nhân, có lẽ là thật sự cảm thấy ngại, y chủ động giơ hai tay ra, nắm lấy tay Trương Dương rất nhiệt tình, lắc lắc mạnh.

Hoàng Bộ Thành có đặc điểm nhận dạng rất rõ, tóc y rụng sớm, ở giữa đã rụng sạch rồi, hiện ra bóng loáng.

Hoàng Bộ Thành cười nói: "Trương Dương, để cậu đợi lâu rồi, vừa rồi tôi đến phòng làm việc của phó thị trưởng Quách, nói về những công tác trọng điểm thời gian gần đây của bộ tuyên truyền, cứ nói rồi quên mất cả thời gian, cậu thấy đấy, tôi đã đến muộn hơn nửa tiếng đồng hồ rồi, thật xin lỗi, xin lỗi!"

Trương Dương mỉm cười nói: "Không sao đâu!" Ai bảo người ta quan to hơn chứ, để cho hắn đợi cũng là chuyện bình thường.

Nhan Mộ Vân nói: "Nếu là người khác, thì tôi nhất định sẽ tưởng rằng là do người đó cố ý, nhưng là xảy ra trên người bộ trưởng Hoàng thì lại là điều hết sức bình thường, ông ấy thường xuyên quên cả giờ đi làm nữa."

Hoàng Bộ Thành cười, nhưng trong lòng cảm thấy không vui, câu này của Nhan Mộ Vân chẳng phải là vì đánh thẳng vào mặt y sao? Y mỉm cười nói: "Tiểu Nhan, cô cũng đến rồi à? Gần đây đài truyền hình không bận sao?"

Ý tại ngôn ngoại đang nói rằng cô hãy đi làm việc của cô đi, ông đây không để ý đến cô, thì cô cũng đừng tham dự vào đây.

Nhan Mộ Vân nói: "Hôm nay chẳng phải có mở cuộc họp nội bộ đảng sao?"

Hoàng Bộ Thành lúc này mới nhớ đến việc mình đã quên mất chuyện này, liền cười nói: "Hôm nay thôi không họp nữa, không kịp nữa rồi."

Nhan Mộ Vân nói: "Lão Hoàng, không phải tôi nói ông, ông làm lãnh đạo lớn thế này, không thể nào cứ hồ đồ vậy được, nếu như ông không họp, thì ông làm ơn thông báo một tiếng trước, bên đài truyền hình nhiều việc như vậy mà tôi vẫn phải bỏ đó để chạy về đây họp, ông tưởng rằng thời gian của tôi rất dư dả sao?"

Hoàng Bộ Thành đỏ mặt, y và Nhan Mộ Vân không hợp nhau đã là chuyện từ lâu, nhưng dù sao hôm nay cũng là trước mặt Trương Dương, Nhan Mộ Vân không hề nể mặt y một chút nào hết, mẹ kiếp, đây là kiểu gì cơ chứ, thằng phó lại dám đứng dậy mà phê bình thằng trưởng. Hoàng Bộ Thành vẫn có thể khống chế mình, cười nói: "Lần này trách tôi, tôi lớn tuổi rồi, nên trí nhớ ngày càng kém, Tiểu Từ, chẳng phải tôi đã nói với cậu rồi sao? Bảo cậu thông báo với mọi người hôm nay không họp nữa?"

Thư ký Tiểu Từ mặt đầy oan ức, Hoàng Bộ Thành rõ ràng đang đẩy tôi lên đầu gã, Hoàng Bộ Thành nhà ông bảo không họp từ bao giờ chứ? Nhưng người làm thư ký, lúc quan trọng phải đứng ra đỡ đạn cho lãnh đạo, Tiểu Từ liền xin lỗi: "Ừm! Tôi xin lỗi, bộ trưởng Hoàng, tôi đã quên mất chuyện này!"

Nhàn Mộ Vân rõ ràng không phải là nhân vật hồ đồ, bà ta vừa nhìn đã nhận ra nội tình trong đó, liền lạnh lùng nhìn Tiểu Từ: "Tiểu Từ, cậu làm việc với thái độ thế này sao được? Nếu lần sau mà còn xảy ra việc này, thì cậu đừng ở lại bộ tuyên truyền thị ủy nữa, họp đảng tổ là chuyện quan trọng vậy mà cậu còn quên, thì còn điều gì cậu không quên được nữa? Cậu làm được thì làm, không có cái bản lĩnh đó thì đi đi, cậu suy nghĩ cho kỹ đi!"

Mặt Tiểu Từ đỏ xuống đến tận cổ, đây không phải là do xấu hổ, mà là do tức giận, trong lòng đã chửi hết cả hai vị bộ trưởng, mẹ kiếp, tôi đây cũng là người, tôi cũng có lòng tự trọng, hai người không hợp nhau, làm sao phải dày vò tôi? Mẹ kiếp, tôi dễ bắt nạt thế sao?

Trương đại quan nhìn người thư ký đáng thương này, trong lòng cũng rất đồng tình, thật sự là không dễ dàng, bị kẹp giữa hai vị lãnh đạo để chịu khổ, người chịu được khổ nhất định sẽ hơn người khác, những vị lãnh đạo trước đó chẳng phải có vô số đều như vậy hay sao. Chịu được rồi, thì anh có tiền đồ, không chịu được, thì anh bị cắt tiền đồ. Giờ đây anh không làm cháu, thì về sau làm sao làm ông được? Không phải ai cũng được may mắn trên quan đồ như Trương đại quan.

Crypto.com Exchange

Chương (1-1276)