Độc giả của web truyenkiemhiep.com.vn hay truyenkiemhiep.org lưu ý!!! Trên PC hãy đổi DNS sang 8.8.8.8 và 8.8.4.4 để vào web nhanh hơn, còn trên điện thoại hãy tải app 1.1.1.1 rồi bật Warp lên để không bị chặn.

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 0911

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 0911: Diễn thuyết
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)

Tiểu Từ quả nhiên cũng chịu đựng rồi, làm cháu thì làm cháu vậy, gã làm công việc như vậy, làm sao có thể không nhẫn nại được.

Nhan Mộ Vân sau khi nói xong, liền đứng dậy rời đi, trước khi đi, cô ta lại cười với Trương Dương: "Tiểu Trương, có rảnh thì đến đài truyền hình của tôi chơi!"

Trương Dương gật đầu, nhìn Nhan Mộ Vân rời đi, rồi lại nhìn sang gương mặt của Hoàng Bộ Thành, đã tức đến độ tím tái mặt mày rồi. Trương đại quan thầm vui trong lòng, ai bảo ông quên rồi cơ chứ, ai bảo ông giở trò với tôi chứ? Giờ đây bị chửi rồi đúng không? Làm người đừng có giả vờ giả vịt, ông đây không xử lý thì cũng có người khác đến xử lý.

Hoàng Bộ Thành vốn dĩ đã hẹn Trương Dương cùng đến trường đảng, nhưng trải qua việc vừa rồi, ngay lập tức tức đến độ quên hết tất cả những việc mà mình cần làm.

Trương đại quan cũng là vô ý đã gặp phải sự khúc mắc giữa Hoàng Bộ Thành và Nhan Mộ Vân, hắn giữ yên lặng từ đầu đến cuối, có câu việc không phải của mình chớ tham dự vào, ai người hắn đều không hiểu rõ, đương nhiên không có quyền phát ngôn gì. Cảm xúc lớn nhất của Trương Dương là làm thư ký thật sự không dễ dàng gì, nhìn thái độ vừa rồi của Tiểu Từ, nếu là hắn, thì hắn đã không làm từ lâu rồi.

Hoàng Bộ Thành thật sự không nhớ được việc gì, sau khi bị Nhan Mộ Vân nói một hồi, tức đến độ đầu óc quay mòng mòng, y quay sang nhìn Trương Dương, rồi tự nhiên nói một câu: "Trương Dương...Cậu đến tìm tôi có việc gì nhỉ?"

Trương đại quan thật sự rất chán nản, tên này rốt cuộc làm thế nào nhảy được lên cái chức bộ trưởng tuyên truyền vậy, đầu óc thật là chán quá đi, rõ ràng là tự mình hẹn hắn đến, y đến muộn rồi, mà lại còn quên cả mục đích gọi hắn đến nữa. Trương Dương cười nói: "Bộ trưởng Hoàng, chúng ta chẳng phải đã hẹn là đi đến trường Đảng sao?"

Hoàng Bộ Thành được hắn nhắc nhở mới nhớ ra, sờ vào đầu mình rồi nói: "Cậu thấy cái trí nhớ của tôi này. Không ngờ tôi lại quên được việc quan trọng thế này."

Trương Dương thầm nói, tóc ông đã rụng hết rồi, nhưng não thì không thể rụng được chứ, bộ trưởng tuyên truyền là một vị trí rất quan trọng, là cái lưỡi của đảng, là người nắm trọng trách. Một vị trí như thế này sao lại để một người hồ đồ như vậy giữ chức chứ? Mặc dù đây là lần đầu tiên gặp mặt Hoàng Bộ Thành, nhưng Trương đại quan không hề có chút ấn tượng tốt nào với tên này.

Hoàng Bộ Thành nói: "Trương Dương, cậu đợi tôi một chút, tôi đi sắp xếp." Nói là đi sắp xếp, thật ra là đi vào nhà vệ sinh. Hoàng Bộ Thành có một cái tật, cứ tức giận là đau bụng, mà đau bụng là phải đi vào nhà vệ sinh.

Trương Dương chỉ có thể tiếp tục đợi, vốn tưởng rằng y sẽ quay trở lại nhanh thôi. Nhưng không ngờ lần này lại đợi hơn hai mươi phút, khi y quay về đã là 11 giờ 15 phút, Trương Dương đã đợi hơi một tiếng đồng hồ ở bộ tuyên truyền, trong lòng càng phản cảm với Hoàng Bộ Thành.

Thư ký Tiểu Tử đã sắp xếp xong xe, Trương Dương cùng Hoàng Bộ Thành cùng lên chiếc Audi của y, Hoàng Bộ Thành sau khi lên xe liền nói: "Đến trường đảng!"

Trương Dương thầm liếc sang nhìn y, lần này bộ trưởng Hoàng đã không còn quên chuyện chính nữa rồi.

Trường đảng nằm ở phía nam thành phố Bắc Cảng, đi xe mất khoảng năm mươi phút. Đến trường Đảng, chiếc xe đến thẳng nhà ăn trường đảng, vốn dĩ bên trường đảng đã sắp xếp xong rồi, buổi trưa mở tiệc mời bộ trưởng Hoàng Bộ Thành, đương nhiên trong đó có cả Trương Dương.

Bên trường Đảng có ba vị phó hiệu trưởng, một vị chủ nhiệm giáo viên, một vị chủ nhiệm phòng làm việc tham dự bữa tiệc lần này. Trương Dương chẳng có mấy ấn tượng về mấy vị này, có điều chủ nhiệm phòng làm việc Quý Hiểu Phương thì để lại ấn tượng khá sâu sắc với Trương Dương.

Quý Hiểu Phương tầm ba mươi tuổi, trông trẻ hơn độ tuổi thật rất nhiều, ăn mặc trông thời trang hấp dẫn. Điều quan trọng là biết ăn nói, biết uống rượu.

Mấy câu nói đã làm cho bộ trưởng tuyên truyền Hoàng Bộ Thành vui đến mức cười tít mắt, khi uống rượu, Quý Hiểu Phương rõ ràng đã nhận vai trò ép rượu, cô ta nói bằng một giọng mềm mại: "Bí thư Trương, mấy ngày nay tôi đều rất chú ý đến bên tin tức, lúc đó tôi đã bắt đầu nản, tôi cảm thấy từ bao giờ mà chương trình thời sự lại trở thành chương trình chiếu phim thần tượng chứ, vị nhân vật anh hùng này là ai? Đến sau này tôi mới biết đó không phải là phim thần tượng, mà là chương trình thời sự trên ti vi, và minh tinh thần tượng ở trong hóa ra lại là vị bí thư huyện ủy Tân Hải mới đến của chúng ta."

Trương Dương rất vui, người phụ nữ này đúng là rất biết cách ăn nói, hắn cười nói: "Chủ nhiệm Quý, cô khen đến độ tôi cũng cảm thấy xấu hổ, với kiểu này của tôi, thật sự không dám trở thành thần tượng gì gì hết, đen sì sì, vừa nhìn đã thấy giống đứa trẻ từ nhà quê đi ra rồi."

Quý Hiểu Phương nói: "Bí thư Trương khiêm tốn quá, anh không biết rằng mình nổi tiếng như thế nào đâu, mấy vị giáo viên nữ ở trường đảng chúng tôi đều coi anh là thần tượng đấy, bao nhiêu cô gái chưa chồng đã coi anh là người tình trong mộng rồi."

Trương đại quan biết rằng cô ta đanh nịnh nọt mình, nhưng nghe ra thật là sướng tai. Làm gì có thằng đàn ông nào không thích trở thành người tình trong mộng của tất cả gái đẹp cơ chứ? Lòng tự trọng của Trương đại quan rõ ràng đã được đáp ứng, vì vậy khi Quý Hiểu Phương đưa rượu đến mời hắn, Trương Dương đã nhận rất vui vẻ, rồi dốc một hơi uống hết sạch, thứ khác thì không nói, nhưng nói đến tửu lượng thì rõ ràng hắn hơn hẳn người khác.

Quý Hiểu Phương nói: "Tửu lượng của bí thư Trương thật là lớn quá!"

Trương đại quan uống xong cốc rượu này, ngay lập tức ý thức được mình không nên uống nhiều như vậy, buổi chiều còn phải diễn thuyết cho đám cán bộ, uống nhiều rượu như vậy là không tốt. Hắn liền cười nói: "Tửu lượng của tôi bình thường thôi, có điều là tôi uống nhanh hơn mọi người một chút."

Hoàng Bộ Thành nói: "Trương Dương à, tôi đã nhận ra cậu là một người thanh niên phóng khoáng rồi, nào, chúng ta cùng cạn chén, tôi mượn cốc rượu này để thể hiện sự hoan nghênh cậu đến Bắc Cảng làm việc, đồng thời cũng để xin lỗi vì hôm nay tôi đã để cậu đợi lâu."

Trương Dương cười nói: "Bộ trưởng Hoàng, ông thật khách sáo quá, chúng ta uống một cốc mang luôn hai ý nghĩa đi, buổi chiều tôi còn phải diễn thuyết, nếu như uống nhiều quá, thì khi lên nói chuyện sẽ nói linh tinh, chẳng phải rất mất mặt sao."

Tất cả mọi người đều cười rộ lên, phó hiệu trưởng trường đảng, Hồ Kim Kiến nói: "Ai mà không biết tửu lượng của bí thư Trương rất lớn, có câu nói rằng, tửu năng trợ hứng, chút rượu này không thể nào làm anh say được đâu, uống một chút còn có thể phát huy được khả năng diễn thuyết của anh ấy chứ."

Hoàng Bộ Thành cười nói: "Đồng chí Kim Kiến, anh đừng có mà coi ai cũng như mình, cứ uống nhiều là lại thành lắm lời."

Hồ Kim Kiến cũng là một người thích rượu, hơn nữa hầu như cứ uống là say, sau khi say rồi thì nói không dứt miệng, nghe Hoàng Bộ Thành nói vậy, gã cũng ngại ngần cười.

Trương Dương nói: "Môi trường của trường đảng thật là tốt, những thiết bị phần mềm đều là đứng đầu cả, nếu so sánh với trường đảng của huyện Tân Hải chúng tôi thì quả là một trời một vực, về sau chúng tôi phải xin phép thành phố, cố gắng để thành phố cho chúng tôi nhiều tiền hơn chút, để cải tạo lại môi trường của trường đảng."

Hoàng Bộ Thành nói: "Đúng là bí thư huyện ủy có khác, nói gì cũng không rời được công việc của mình."

Quý Hiểu Phương nói: "Bí thư Trương, về sau anh phải thường xuyên đến trường đảng chúng tôi giảng bài đấy nhé."

Trương Dương nói: "Tôi thuộc loại chẳng ra sao, chẳng giỏi giang gì, đến một lần còn có thể nói được chút ít, lần sau đến, trong bụng tôi chẳng còn gì nữa rồi, làm người quan trọng nhất là phải tự lượng sức mình, có bao nhiêu năng lực tự tôi biết, nơi như trường đảng này, lúc nào cũng có ngọa hổ tàng long, không có chút can đảm, thì không dám đến đâu."

Hồ Kim Kiến nói: "Ai mà chẳng biết bí thư Trương can đảm hơn người, nếu không thì cũng không thể thực hiện được những sự việc anh hùng như cứu người."

Trương Dương cười nói: "Lần này tôi đến trường đảng không phải vì can đảm hơn người đâu, bí thư Hạng đã có lời, thì tôi không đến cũng không được mà."

Hoàng Bộ Thành cười nói: "Đây là vinh dự mà bí thư Hạng giao cho cậu đó, người khác muốn có cơ hội này cũng không được đâu, cậu không nên oán trách chứ."

Trương Dương nói: "Tôi đâu có dám oán thán gì, chỉ là tôi hơi lo lắng, sợ rằng, khi tôi lên diễn thuyết sẽ chẳng nói được gì."

Quý Hiểu Phương nói: "Hôm nay không có nhiều người, công nhân viên chức trường đảng và học sinh trường đảng hơn năm trăm người, còn hơn năm trăm người nữa là những cán bộ cơ tầng và những doanh nghiệp, nghe nói anh đến diễn thuyết, nên đã chủ động đến."

Trương đại quan uống hết rượu trong cốc, cầm tờ giấy ăn trên bàn lau mồ hôi rồi nói: "Cái gì cơ...Tôi thật sự không ngờ lại nhiều người như vậy, hay là để tôi chuẩn bị một chút."

Thật ra trong lòng tên này chẳng căng thẳng gì, đối diện với hơn một nghìn người mà phải căng thẳng thì làm quan làm sao được? Trương đại quan là người đã trải qua nhiều việc, hắn chỉ là giả đò trước mặt những người này mà thôi, còn về những giọt mồ hôi trên trán kia, là do hắn dùng nội lực để ép ra.

Thấy thái độ của Trương Dương, tất cả mọi người đều tưởng rằng hắn căng thẳng, Hoàng Bộ Thành thầm cười, tiểu tử này chưa từng trải, chút chuyện thế này mà cũng phải căng thẳng đến vậy, làm sao về sau làm được việc lớn?

Hồ Kim Kiến nói: "Bí thư Trương, tôi kính anh một chén, chúc anh diễn thuyết thành công."

Trương đại quan thầm chửi, đám người này chẳng có ai tốt đẹp cả, biết rõ ràng chiều nay hắn phải lên diễn thuyết, mà cố tình chuốc rượu cho hắn uống, nếu như hắn không chịu được, bị các người chuốc rượu thành say, thì chẳng phải đã trở thành trò cười của Bắc Cảng rồi sao.

Trương Dương cầm cốc rượu lên nói: "Cốc cuối cùng, uống xong cốc này, tôi phải đi nghỉ ngơi chuẩn bị một chút, nhiều người đến như vậy, tôi không thể nào làm mọi người thất vọng được, ông nói xem có đúng không hả bộ trưởng Hoàng?"

Hoàng Bộ Thành nghe hắn nói vậy, cũng đành cười nói: "Trương Dương nói đúng lắm, phải để cậu ấy nghỉ ngơi chuẩn bị một chút, việc chính quan trọng, việc chính quan trọng hơn."

Hồ Kim Kiến nói: "Bí thư Trương, tôi thấy anh hơi căng thẳng rồi, thật ra anh không cần căng thẳng đâu, cứ coi là làm công tác báo cáo trong huyện vậy, diễn thuyết ấy mà, càng thoải mái thì phát huy càng tốt hơn, anh càng quá coi trọng nó, thì càng căng thẳng."

Hồ Kim Kiến nói những lời này khá được, nhưng gã không biết rằng, Trương đại quan chẳng căng thẳng chút nào, dù là diễn thuyết ở trường đảng trung ương, tên này cũng chẳng ngại ngần gì, một trường đảng Bắc Cảng, làm sao hắn để mắt đến được!

Quý Hiểu Phương sắp xếp cho Trương Dương nghỉ ngơi ở phòng làm việc của cô ta, buổi chiều ba giờ sẽ bắt đầu diễn thuyết, còn hơn một tiếng đồng hồ nữa, Trương Dương ngồi trên ghế sô pha, Quý Hiểu Phương pha một tách trà cho hắn, rồi cười nói: "Bí thư Trương, anh nghỉ ở đây nhé, tôi đi xem bố trí hội trường thế nào."

Trương Dương gật đầu nói: "Cô đi làm việc của mình đi!"

Sau khi Quý Hiểu Phương rời đi, Trương Dương dựa vào ghế sô pha nhắm mắt dưỡng thần, vừa nghỉ ngơi chưa được bao lâu, tiếng chuông điện thoại đã vang lên, người gọi điện đến là Vũ Ý, cô ấy biết rằng buổi chiều Trương Dương phải diễn thuyết, nên muốn đến cổ vũ.

Trương đại quan rất nghi ngờ về cái gọi là cổ vũ của Vũ Ý, Vũ Ý biết Trương Dương sợ điều gì, liền cười nói: "Anh yên tâm đi, lần này tôi đến thật sự chỉ là để cổ vũ thôi, chỉ một mình tôi đến thôi mà, không có nhà báo, không có phóng viên."

Trương Dương nói: "Vậy thì cô đến đi!"

Vũ Ý nói: "Tôi đã ở trường đảng rồi!"

Trương đại quan nghe nói cô ấy đã đến, cũng không thể trốn mà không gặp, liền đẩy cửa phòng để cô ấy đi vào.

Vũ Ý nói: "Hừ, một mình anh trốn ở đây làm gì!"

*****

Trương Dương nói: "Tôi sắp sửa phải lên bục diễn thuyết rồi, nghe nói có đến hơn một nghìn người kìa, dù gì tôi cũng phải chuẩn bị một chút." Hắn nhìn về phía đằng sau Vũ Ý rồi nói: "Không có ai đến cùng cô chứ."

Vũ Ý ngồi xuống ghế sô pha: "Tôi đã nói là chỉ đến để cổ vũ, anh đã không muốn nổi tiếng, thì tôi cũng chẳng cần phải khổ sở vậy làm gì."

Trương Dương gật đầu.

Vũ Ý lại nói: "Nhưng tôi đã nhìn thấy có phóng viên của Bắc Cảng Nhật Báo đến đây rồi, hôm nay anh lên báo cáo, nhất định vẫn có người đưa tin."

Trương Dương nói: "Từ khi được lên thời sự tôi chưa được yên ổn một phút nào."

Vũ Ý nói: "Anh đừng trách tôi, có phải tôi bảo anh đến diễn thuyết đâu."

Trương Dương dựa vào ghế sô pha và nói: "Đúng rồi, cô quen rất thân với Nhan Mộ Vân?"

Vũ Ý nói: "Đúng thế, đó là cô của tôi mà! Sao thế? Anh gặp cô ấy rồi à?"

"Hôm nay tôi đến bộ tuyên truyền, vừa vặn gặp phải bà ấy."

Vũ Ý nói: "Cô tôi tốt lắm đấy."

Trương Dương cười, không nói chuyện cãi nhau ngày hôm nay giữa Nhan Mộ Vân và Hoàng Bộ Thành ra.

Thời gian qua rất nhanh, Trương đại quan đến bàn chủ tịch cùng với một đám lãnh đạo của trường đảng, bộ trưởng tuyên truyền Hoàng Bộ Thành sau khi ăn cơm xong đã rời đi, nghe nói là vì không được khỏe, nên việc phát biểu vốn đã được chuẩn bị của y cũng đã hủy bỏ, Trương Dương cảm thấy nhất định là vì y đã uống quá chén, hơn nữa, những quan viên với cấp bậc như Hoàng Bộ Thành chẳng mấy hứng thú ngồi nghe hắn báo cáo.

Phó hiệu trưởng trường đảng Hồ Kim Kiến dùng giọng xúc động để giới thiệu sự có mặt của Trương Dương, hội trường vang lên tiếng vỗ tay, trong hơn một nghìn người, cũng có hơn một nửa đã vỗ tay, nhưng Trương Dương vẫn nhận ra tiếng vỗ tay không được nhiệt liệt, điều này cũng khó trách họ. Cuộc họp báo cáo lần này là do Hạng Thành yêu cầu, những đám cán bộ đến nghe báo cáo đương nhiên chẳng hứng thú gì với những bài diễn thuyết đậm chất chính trị, rất nhiều người cho rằng nghe báo cáo là một việc làm tốn thời gian.

Trương Dương kéo micro đến trước mặt mình, rồi chầm chậm lấy tờ giấy Phó Trường Chinh đã chuẩn bị cho hắn từ trước ra.

Nhìn thấy điệu bộ đó của Trương Dương, rất nhiều người nghe đã cảm thấy khinh thường rồi, trong hơn một nghìn người đó, lớn bé gì cũng đều là cán bộ cả, trong đó không thiếu những người nói hay, càng không thiếu những người không cần chuẩn bị trước trong khi báo cáo. Với một vị cán bộ đảng, cái miệng thật sự là rất quan trọng, anh không những phải biết làm, mà còn phải biết nói năng nữa, anh không nói, ai mà biết được anh đã làm những điều gì?

Trương Dương đặt tờ giấy đã chuẩn bị trước sang một bên rồi nói: "Tôi giới thiệu bản thân trước vậy, tôi là Trương Dương, nam, hai mươi bảy tuổi, là người của Xuân Dương Giang Thành, giờ đang là bí thư huyện ủy huyện Tân Hải thành phố Bắc Cảng, hôm nay tôi đến đây, là vì lãnh đạo bảo tôi đến, thật ra tôi không muốn đến, nhưng lại không dám không đến."

Hội trường vang lên tiếng cười. Vị bí thư trẻ tuổi này mở màn thật là độc đáo, điều quan trọng nhất là, hắn không nhìn vào tờ giấy đã chuẩn bị.

Trương Dương tiếp tục nói: "Vừa rồi khi tôi đứng lên đây còn hừng hực khí thế và lòng tin, vì tôi nghĩ mình đến đây là để giao lưu với mọi người, nhưng khi tôi ngồi xuống, nghe thấy tiếng vỗ tay của mọi người, trong lòng tôi đã bắt đầu thấy lo rồi, vì tôi ngồi đây nhìn thấy rất rõ, các vị đến đây đã có 2/3 là vỗ tay rồi, còn một phần không vỗ tay, dù là có vỗ tay, thì tiếng vỗ tay cũng không nhiệt liệt, điều đó thể hiện là mọi người không hoan nghênh tôi lắm..."

Lời nói của Trương đại quan đã bị ngắt quãng bởi một tràng vỗ tay, Trương Dương cười nói: "Tiếng vỗ tay này không phải là hoan nghênh, mà là sự kháng nghị và phản kích của mọi người với tôi."

Hội trường lại vang lên tiếng cười, tiếng vỗ tay ngày càng nhiệt liệt.

Trương Dương nói: "Thật ra, tôi không thích nghe lãnh đạo báo cáo, lý do rất đơn giản, nhạt nhẽo vô vị, mỗi lần khi tôi nghe lãnh đạo báo cáo, tôi liền nghĩ, nếu như lãnh đạo nói chuyện mà có trình độ bằng với tiên sinh Mã Tam Lập thì tốt biết mấy (Mã Tam Lập là người tấu hài nổi tiếng). Đứng ở trên bục, nói hết một đoạn, mọi người lại chờ đợi đoạn tiếp theo, tiếng vỗ tay là phát ra từ nội tâm, hi vọng rằng tiên sinh có thể nói nhiều hơn một chút, có những khi, lãnh đạo lên báo cáo, tiếng vỗ tay của chúng ta cũng rất nhiệt liệt, tại sao vậy, vì chúng ta cùng một lúc cảm nhận như trút được gánh nặng, cảm ơn trời đất, cuối cùng ông đã nói hết rồi!"

Hội trường lại cười, tiếng cười vang lên rất lớn, rõ ràng Trương đại quan đã làm cho cảm xúc mọi người dâng lên. Không ít người thầm nói chuyện với nhau ở bên dưới, không ngờ người thanh niên này còn nhỏ, mà lại có tài ăn nói như vậy.

Trương Dương nói: "Trước kia tôi đã từng làm ở không ít chỗ, đánh giá của đại đa số lãnh đạo với tôi là, trẻ người hấp tấp, nhiệt tình có thừa, nhưng bình tĩnh không đủ, cũng có lãnh đạo nói rằng tôi dám nói dám làm, không bao giờ nghĩ đến hậu quả, đến giờ tôi vẫn không hiểu đó là nghĩa tốt hay là nghĩa xấu nữa, có điều nếu nói từ những trải nghiệm chính trị của tôi, thì công tác của tôi vẫn được các vị lãnh đạo công nhận, nếu không thì tôi cũng chẳng thể nào làm được đến cái chức bí thư huyện ủy Tân Hải, giờ đây nói không chừng có khi còn phải đi làm chân công văn ở một trấn nào đó kìa. Xem ra tôi vẫn có thể làm cho không ít các vị lãnh đạo hài lòng, từ đó tôi đã có một kết luận, tôi muốn đưa ra để mọi người cùng bàn luận, để xem xét một quan chức liệu có hợp cách hay không, là do những ý kiến của người dân, nhưng để xem xét một quan chức có thể thăng cấp hay không, lại là nằm ở việc lãnh đạo có hài lòng với anh hay không, vì thế, muốn làm một vị quan với những ý nghĩa nghiêm khắc là rất khó, cần phải làm được cả đôi điều, vừa phải để người dân nói tốt về anh, vừa phải để lãnh đạo nói anh làm việc tốt..."

Tiếng vỗ tay vang lên ầm ầm, mọi người đã tán thành với những lời này của Trương Dương.

Trương Dương cầm cốc trà lên uống một ngụm, ánh mắt nhìn lên tờ diễn thuyết trên bàn, lúc này hắn đã quyết định không tham khảo tờ diễn thuyết này của Phó Trường Chinh nữa. Nếu như nói đúng theo đó, thì những người ở dưới chắc là sẽ ngủ gật hết, những việc chán nản như vậy, Trương đại quan sẽ không làm.

Trương Dương nói: "Nói đến việc anh hùng cứu người, tôi đã không phải là lần đầu tiên làm nữa!"

Tên này đúng là không làm người khác chấn động không chịu nổi, hội trường vang lên không ngớt tiếng kinh ngạc, vốn tưởng rằng hắn sẽ khiêm nhường một chút, ai mà ngờ hắn vừa mở miệng lại ném một quả lựu đạn vào mọi người, Vũ Ý ngồi ở phía dưới, ánh mắt của cô nhìn vào Trương Dương, cô bắt đầu phát hiện ra rằng nội hàm của Trương Dương rất sâu sắc.

Trương Dương nói: "Đã là báo cáo, thì tôi sẽ nói đến chuyện xảy ra từ rất nhiều năm trước, lúc đó tôi đang làm việc ở ban chiêu thương Giang Thành, lúc đó là mùa đông giá lạnh, tôi cùng chủ tịch tập đoàn Lam Tinh Hàn Quốc Thượng Nguyên tiên sinh cùng đi khảo sát tình hình ở khu khai thác phát triển, đột nhiên nghe thấy có tiếng kêu cứu vang lên từ mặt hồ, hóa ra là mấy đứa nhỏ chơi trên băng không cẩn thận đã bị rơi xuống hồ. Khi đó, người đầu tiên phản ứng lại không phải là tôi, mà là Thượng Nguyên tiên sinh, ông ấy đã hơn năm mươi tuổi, ông lấy liền xông về phía mặt hồ rồi nhảy xuống, tôi là người thứ hai nhảy xuống đó, tôi và ông ấy cùng cứu những đứa trẻ đó lên từ mặt hồ giá lạnh, sau đó, rất nhiều đài báo đã đến phỏng vấn, nhưng bị Thượng Nguyên tiên sinh từ chối.

Trương Dương ngừng một chút, uống một ngụm trà, hội trường không có âm thanh nào cả, tất cả mọi người đã bị câu chuyện của hắn hấp dẫn.

Trương Dương nói: "Còn nhớ khi tôi trèo lên cần cẩu cứu hai mẹ con nhà đó, có vị phóng viên đã hỏi tôi, lúc đó tôi đã nghĩ đến điều gì? Nếu như khi tôi cứu người xảy nhỡ chân trượt xuống xảy ra chuyện gì bất trắc, thì rốt cuộc có đáng hay không?" Ánh mắt của Trương Dương tìm Vũ Ý trong đám người, rất nhanh đã tìm được cô ấy, nhìn vào con mắt của cô ấy, ánh mắt của Vũ Ý vẫn đầy nghi vấn.

Trương Dương nói: "Cũng đã có người hỏi Kim Thượng Nguyên tiên sinh một câu như vậy, ông ấy là một chủ tịch của tập đoàn quốc tế lớn như vậy, tại sao phải mạo hiểm đi cứu mấy đứa trẻ cơ chứ, hơn nữa, mấy đứa trẻ này đâu có phải là người Hàn Quốc? Nếu như ông ấy mất đi tính mạng vì chuyện này, liệu có đáng không? Đây là một vấn đề về giá trị quan, lúc đó, Kim tiên sinh đã đáp lại thế này, tính mạng là vô giá, nếu như đem tiền bạc so sánh với tính mạng thì thật sự không là gì, tôi đã có thể mạo hiểm vì tiền, thì tôi đương nhiên có thể mạo hiểm hơn nữa để đi cứu một tính mạng. Những điều tôi làm đều là những việc hết sức bình thường, nếu là bất cứ ai khác, họ cũng sẽ làm như vậy, đây là trái tim con người!"

Trương Dương nói tiếp: "Đây là trái tim con người! Không có gì khác biệt giữa người Trung Quốc và người nước ngoài cả, và cũng chẳng phải là vì tinh thần cao thượng nào đó thúc đẩy tôi làm như vậy, tôi muốn nói với mọi người, những điều tôi làm chỉ là một việc hết sức bình thường, bất kể ai cũng làm như vậy, là một người bình thường sẽ không mở mắt nhìn một tính mạng đang sống sờ sờ trước mặt mình mất đi, mỗi người đều có lương tâm, mỗi người đều có trái tim lương thiện, rất nhiều người do dự, là vì bị ngăn chặn bởi quá nhiều điều thế tục, họ đã mất đi bản tính của mình. Nếu như lúc đó tôi không đi cứu họ, để kệ họ chết trước mặt mình, tôi nghĩ cả đời này tôi sẽ bất an, rõ ràng là những việc tôi có thể làm, mà tôi lại không làm, tôi không thể nào đối diện với lương tâm của chính bản thân mình, xuất phát điểm để tôi cứu người chỉ đơn giản như vậy, trong lòng nghĩ gì, tôi làm cái đó! Thật ra mỗi người ở đây đều có cơ hội để trở thành anh hùng, có lẽ mỗi người đều có ý nghĩa về việc muốn làm anh hùng, nhưng họ có lẽ vì rất nhiều nguyên nhân nên đã từ bỏ, cũng có thể là vì họ chậm hơn tôi một bước, tôi có thể trở thành anh hùng, vì hai mẹ con đó đã tạo điều kiện cho tôi, là những người đứng xem ở ngoài đã tạo điều kiện cho tôi, là đài báo tin tức đã tạo điều kiện cho tôi, vẫn là câu nói đó, dù là có người ở đó hay không, tôi vẫn sẽ đi cứu hai mẹ con đó, tôi không phải vì muốn trở thành anh hùng, mà là tôi muốn xứng với lương tâm của mình, để về sau khi tôi quay đầu nhìn lại, không cảm thấy áy náy vì mình đã không làm một việc mình có thể làm!"

Tiếng vỗ tay vang lên mãi không ngớt, tất cả mọi người đều bị cảm động bởi những lời của Trương Dương.

Vũ Ý đột nhiên hiểu rằng tại sao Trương Dương không thích lên ti vi, cô bắt đầu tin rằng tên trông có vẻ vớ vẩn này thật sự trong lòng rất chân thành, sự chân thành này có sức hấp dẫn rất lớn đối với tất cả mọi người, chính vì sự chân thành của anh ta, mà anh ta mới có thể dễ dàng chinh phục được trái tim của hơn một nghìn thính giả.

Trương Dương làm một động tác tay, khó khăn lắm mới làm cho tiếng vỗ tay của mọi người thôi vang lên, sau khi hội trường bắt đầu yên tĩnh, Trương Dương lại nói: "Đây là lần đầu tiên tôi diễn thuyết về việc này, và cũng sẽ là lần cuối cùng, tôi đã hưởng thụ quá nhiều sự cảm ơn, quá nhiều tiếng vỗ tay, quá nhiều vinh dự, buổi diễn thuyết hôm nay, tôi đã muốn từ bỏ mấy lần, nhưng sau cùng tôi vẫn quyết định đến đây, vì tôi cho rằng đây là một cơ hội để bày tỏ những cảm xúc thật sự với mọi người, tôi đến Tân Hải không phải là để làm anh hùng, tôi là bí thư huyện ủy Tân Hải, chức trách của tôi không phải chỉ là cứu một hai người đó, tôi cần phải lật lại diện mạo hỗn loạn và lạc hậu của Tân Hải, tôi cần phải để cho người dân ở Tân Hải được sống cuộc sống tốt đẹp, tôi phải biến Tân Hải thành một vùng đấy công bằng phồn vinh giàu mạnh, việc tôi muốn làm không phải là cứu người, mà là chấm dứt những việc như của hai mẹ con đó tiếp tục xảy ra, tôi cho rằng làm được những điều này, khó hơn rất nhiều so với việc làm một anh hùng."

*****

Ánh mắt của hắn nhìn vào thính giả bên dưới: "Hôm nay tôi nói nhiều như thế này, chỉ là muốn nói với mọi người một điều, sự nghiệp chúng ta đang gánh vác, trông ra thì bình thường, nhưng thật ra lại rất vĩ đại và gian khổ, có lẽ rất nhiều người trong số chúng ta đây cả đời không có được danh hiệu anh hùng, nhưng chúng ta có thể làm ra những thành tích giống như anh hùng, thậm chí vượt qua cả anh hùng nữa, vì vậy mọi người không phải ngưỡng mộ tôi, càng không cần phải cảm thấy trên người tôi có ánh hào quang gì đặc biệt, mọi người ngước nhìn tôi, chỉ là vì tôi ngồi trên cái bục cao hơn mọi người thôi. Tôi giống như mọi người, đều là những người bình thường, không thể nào tất cả mọi người đều trở thành anh hùng, nhưng tôi tin tưởng rằng, chỉ cần chúng ta làm việc bằng lương tâm của mình, tất cả chúng ta đều có thể làm được đến độ không còn áy náy gì trong trái tim!" Trương Dương nói xong, hắn dừng lại một lúc lâu, thấy bên dưới không có phản ứng gì, mới cười nói: "Buổi diễn thuyết của tôi đến đây là hết!"

Lúc này tất cả mọi người mới vỗ tay nhiệt liệt như tỉnh lại từ cơn mơ, rất nhiều người thậm chí đã đứng cả dậy để vỗ tay. Những điều Trương Dương nói ngày hôm nay, thật sự đã nói được đến trái tim của rất nhiều người.

Trương Dương cũng đứng dậy khom lưng lịch sự với mọi người: "Cảm ơn, cảm ơn..."

Âm thanh của hắn không ngừng bị nuốt vào trong tràng vỗ tay không dứt. Trương đại quan cũng không ngờ rằng bài diễn thuyết hôm nay của mình lại có tác dụng như vậy, có thể để cho mọi người phản ứng nhiệt liệt đến thế.

Trương Dương rời khỏi hội trường cùng những nhân viên làm việc, về phòng làm việc của Quý Hiểu Phương, mấy vị giáo viên xinh xắn ở trường đảng tìm đến để nhờ hắn ký tên, Trương đại quan đột nhiên cảm thấy mình như trở thành minh tinh thần tượng vậy. Đây không phải là hiệu quả mà hắn muốn, thậm chí hắn còn nghi ngờ rằng liệu đây có phải là việc trường Đảng cố ý sắp xếp hay không, nhưng Trương Dương vẫn rất vui vẻ ký tên cho đám giáo viên trẻ này, có một điểm không thể phủ nhận, chữ của Trương đại quan thật sự quá đẹp.

Hai phóng viên của "Bắc Cảng Nhật Báo" cũng tìm đến, họ đề nghị phỏng vấn riêng Trương Dương, Trương Dương đại quan liền từ chối ngay, hắn thậm chí còn lên cả tin tức trung ương, hắn làm sao có thể để ý đến những tờ báo địa phương như thế này được. Có điều Trương đại quan không từ chối thẳng thừng, mà cười nói: "Xin lỗi, tôi đã đồng ý rằng việc phỏng vấn chỉ dành cho phóng viên Vũ của đài truyền hình."

Vũ Ý vừa vặn xuất hiện trước cửa, liền trở thành lý do của Trương Dương.

Nghe hắn nói như vậy, Vũ Ý chớp chớp mắt rồi nói: "Bí thư Trương, anh đã đồng ý với tôi rồi, lần phỏng vấn này chỉ để riêng cho tôi."

Trương Dương và Vũ Ý rời khỏi trường đảng, thấy đằng sau không ai đi theo, Vũ Ý cười giơ ngón tay cái ra với Trương Dương: "Hay lắm, anh diễn thuyết quả thực rất hay."

Trương đại quan cười nói: "Trưa nay tôi uống chút rượu, nên nói không được tốt lắm."

Vũ Ý nói: "Nói anh nói hay, giờ anh lại bắt đầu sĩ diện rồi phải không?"

Trương Dương nói: "Giờ đây cô đã hiểu tại sao tôi không muốn phóng viên phỏng vấn mình chưa?"

Vũ Ý nói: "Được, coi như là tôi đã hại anh, về sau tôi để ý một chút là được rồi chứ gì?"

Trương Dương giơ giơ tay chặn một chiếc taxi, rồi nói với Vũ Ý: "Cô đến đâu? Để tôi đưa cô đi?"

Vũ Ý ngạc nhiên nói: "Chiếc xe bọc thép của anh đâu rồi? Sao không lái nữa?"

Trương Dương nói: "Quá hấp dẫn ánh nhìn. Giờ tôi là nhân vật của thời sự, nhất cử nhất động đều bị người ta chú ý, khiêm nhường chút thì tốt hơn!"

Vũ Ý cười khanh khách, cô lên xe taxi, rồi nói với lái xe: "Đưa tôi đến đài truyền hình!" Nói xong cô lại quay sang hỏi Trương Dương: "Anh đi đâu vậy?"

Trương Dương nói: "Tôi về ban chiêu đãi số 1!"

"Buổi tối anh có về không?"

Trương Dương gật đầu nói: "Năm giờ lái xe sẽ đến đón tôi..."

Khi nói xong, điện thoại của hắn lại vang lên, Trương Dương cười với Vũ Ý một cách xấu hổ, hắn nhấc điện thoại, bên đó là phó bí thư huyện ủy Lưu Kiến Thiết gọi đến, Lưu Kiến Thiết đầu tiên chúc mừng Trương Dương đã diễn thuyết thành công, điều này làm cho Trương Dương hơi cảm thấy ngạc nhiên, hắn vừa mới diễn thuyết xong, mà Lưu Kiến Thiết đã biết rồi, nguồn thông tin thật là nhanh nhạy.

Lưu Kiến Thiết nói: "Bí thư Trương, tôi gọi điện đến để thông báo cho anh một việc, vừa rồi phó bí thư Tưởng của thị ủy đã gọi điện đến, ông ấy đã hỏi về anh, rồi lại lấy cả số điện thoại của anh nữa, có lẽ chút nữa ông ấy sẽ liên lạc với anh."

Trương Dương vừa nghe đã biết rằng Lưu Kiến Thiết không nói thật, phó bí thư thị ủy Tưởng Hồng Cương muốn lấy điện thoại của mình mà còn phải vòng đến tận Tân Hải liên lạc sao? Hơn nữa, sao ông ấy không gọi điện đến thẳng phòng làm việc của hắn, mà lại tìm đến Lưu Kiến Thiết để thăm dò chứ, đây chẳng phải là hành động thừa? Chẳng ai quy định phó bí thư thị ủy không thể có quan hệ tốt với phó bí thư huyện ủy. Câu này của Lưu Kiến Thiết đã nói với Trương Dương hai thông tin, một là quan hệ giữa gã và phó bí thư thị ủy rất tốt, hai là Tưởng Hồng Cương có chuyện tìm hắn.

Trương Dương nói: "Lão Lưu à, tôi còn chưa gặp phó bí thư Tưởng."

Lưu Kiến Thiết cười nói: "Ông ấy hình như rất thân với anh vậy."

Trương Dương nói: "Hay là thế này đi, anh cho tôi số điện thoại của ông ấy, tôi sẽ liên lạc với ông ấy."

Lưu Kiến Thiết vội vàng báo với Trương Dương số điện thoại của Tưởng Hồng Cương.

Trương Dương lấy được số điện thoại của Tưởng Hồng Cương, ngay lập tức đã gọi điện cho Tưởng Hồng Cương, Trương đại quan từ trước đến giờ đều là người chủ động, hắn không thích phải chờ đợi một cách bị động, càng huống hồ, cấp bậc của người ta cao hơn mình, mình chủ động gọi đến cho người ta, cũng có thể thể hiện sự tôn kính với lãnh đạo.

Phó bí thư thị ủy nhận được cuộc điện thoại của Trương Dương rõ ràng là rất vui mừng, y cười trong điện thoại: "Trương Dương, cậu còn ở Bắc Cảng chứ?"

Trương Dương nói: "Đúng thế! Tôi đang chuẩn bị đi."

Tưởng Hồng Cương nói: "Đừng vội đi, tối nay chúng ta gặp mặt một chút."

Trương đại quan cảm thấy hơi kỳ lạ, hắn và Tưởng Hồng Cương đâu thân thiết vậy chứ, sao y lại gọi hắn đến ăn cơm? Chẳng lẽ là vì muốn thông qua hắn để tạo quan hệ với Tống Hoài Minh?

Tưởng Hồng Cương nói: "Tôi có chút việc, cậu đừng đi nhé, tối nay ở lại Bắc Cảng đi, chút nữa tôi sẽ liên lạc với cậu."

Trương đại quan chỉ có thể nhận lời, Vũ Ý ở một bên nghe rất rõ: "Sao anh lại không đi nữa rồi?"

Trương Dương cười khổ hạnh: "Lãnh đạo bảo tôi ở lại, cô nói xem tôi đi được hay sao?"

Vũ Ý nói: "Lãnh đạo bảo anh làm gì thì anh làm cái đó à? Sao anh chẳng có chút chủ kiến nào thế?"

Trương Dương cười nói: "Cô đã thấy ai có chủ kiến được trước mặt lãnh đạo chưa? Ai mà có chủ kiến nhất định không được yêu thích ngay. Lần đầu đến đây, tôi còn chưa thuộc đường, tôi không muốn người khác làm khó mình."

Vũ Ý nói: "Anh cũng thô tục thật đấy, vừa rồi những ấn tượng tốt đẹp từ cuộc diễn thuyết của anh với tôi lại về 0 rồi."

Lái xe tắc xi đã đến trước đài truyền hình, Vũ Ý đẩy cửa xe đi xuống, rồi vẫy vẫy tay với Trương Dương: "Nếu như buổi tối anh rảnh, thì tôi với anh đi uống rượu!"

Trương đại quan cười nói: "Nếu không ảnh hưởng đến việc tôi đi cùng lãnh đạo thì không vấn đề gì!"

"Xì, tôi coi thường anh!"

Trương đại quan mặt đầy nghi vấn: "Coi thường dùng vào việc gì? Cô dạy tôi xem!" Vũ Ý tức đến độ trợn mắt.

Người lái xe cũng phì cười một tiếng.

Trương đại quan về đến ban chiêu đãi số 1 của chính phủ thành phố, Chu Sơn Hổ đã đến rồi, vốn dĩ đã nói là để gã đến đón hắn, nghe Trương Dương nói rằng tối nay không về nữa, Chu Sơn Hổ nói: "Vậy...Tôi có phải là về trước không?"

Trương Dương nói: "Không cần, cậu từ xa đến đây, về làm gì? Thế này đi, đặt một phòng, sáng mai chúng ta về."

Chu Sơn Hổ gật đầu, gã chỉ vào chiếc Audi phía trước: "Xe chuyên dụng của anh đấy, hôm nay tôi mới lái đến."

Trương Dương chẳng hứng thú gì với xe công, hắn ngáp một hơi rồi nói: "Cậu đi đặt phòng đi, tôi về nghỉ một chút, buổi tôi có lẽ còn phải đi uống rượu."

Năm giờ rưỡi chiều, phó bí thư thị ủy Tưởng Hồng Cương gọi điện đến, hỏi rằng Trương Dương ở đâu, giờ y sẽ bảo lái xe đến đón, Trương Dương vốn định để Chu Sơn Hổ đưa mình đi, nhưng đối phương đã có xe, thì đương nhiên là việc tốt nhất rồi, ít nhất có thể tiết kiệm chút tiền xăng dầu cho bên tài chính huyện Tân Hải, Trương Dương nói ra địa điểm mình ở, không đến mười phút sau, Tưởng Hồng Cương đã đích thân đến dưới lầu hắn ở.

Trương Dương không ngờ rằng phó bí thư thị ủy sẽ đích thân đến, hắn hơi cảm thấy mình được sủng ái thái quá, sau khi nhận được điện thoại của Tưởng Hồng Cương, hắn vội vàng đi xuống, thấy chiếc Audi giống hệt của mình, xem ra xe của phó bí thư thị ủy và bí thư huyện ủy chẳng có gì khác nhau.

Tưởng Hồng Cương không xuống xe, lái xe Tiểu Hoàng đứng ở bên ngoài đợi, thấy Trương Dương đi ra, Tiểu Hoàng đến trước, cung kính nói: "Chào bí thư Trương, bí thư Tưởng đang đợi ở trong xe."

Trương Dương nhanh chóng bước vào chiếc xe Audi, thấy phó bí thư thị ủy Tưởng Hồng Cương đang ngồi ở trong xe, cười hì hì nhìn mình.

Trương Dương cười nói: "Bí thư Tưởng, sao ông lại đích thân đến thế này?"

Tưởng Hồng Cương cười hà hà nói: "Nhanh lên xe đi, ở đây nhiều người, bị người khác nhìn thấy không hay."

Trương Dương thầm nói, đâu có phải làm chuyện gì xấu đâu, mà phải sợ? Hắn chui vào trong xe, rồi giơ tay ra với Tưởng Hồng Cương: "Bí thư Tưởng, lần đầu gặp mặt, mong ông chăm sóc."

Tưởng Hồng Cương cười bắt tay với hắn: "Chăm sóc là điều đương nhiên rồi, lần đầu gặp mặt thì chưa chắc, mấy ngày nay thời sự đưa tin về cậu suốt, ấn tượng của tôi với cậu rất sâu sắc."

Trương Dương cười, không những Tưởng Hồng Cương, mà có lẽ cả người dân ở Bắc Cảng này đều có ấn tượng sâu sắc với hắn!

Chương (1-1276)