Độc giả của web truyenkiemhiep.com.vn hay truyenkiemhiep.org lưu ý!!! Trên PC hãy đổi DNS sang 8.8.8.8 và 8.8.4.4 để vào web nhanh hơn, còn trên điện thoại hãy tải app 1.1.1.1 rồi bật Warp lên để không bị chặn.

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 0919

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 0919: Thà tin rằng có
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)

Tưởng Hồng Cương cười, y nhìn sang Trương Dương rồi nói: "Tôi nghe nói cậu đã xin phép chuyện nâng cấp lên thành phố với quốc vụ viện?"

Trương Dương nói: "Không sai, lần này tôi đến Bắc Cảng là vì chuyện này, thị trưởng Cung gọi tôi đến rồi phê bình tôi một trận tơi bời, nói bảo tôi phải kiểm điểm nghiêm túc, tại sao lại tự mình quyết định?"

Tưởng Hồng Cương mỉm cười, Trương Dương bị mắng vì chuyện này là một điều đương nhiên, chuyện cải cách lên thành phố của Tân Hải không hề thông qua thường ủy Bắc Cảng thảo luận, tiểu tử này đã trực tiếp đệ đơn lên quốc vụ viện, nếu là ai đi chăng nữa thì cũng sẽ bực mình, nhưng Tưởng Hồng Cương thì cảm thấy chẳng có gì, với y, chuyện này chẳng liên quan gì đến y, thứ Trương Dương làm tổn hại là thể diện của Hạng Thành và Cung Hoàn Sơn. Tưởng Hồng Cương nói: "Trong thể chế, thì phải làm việc theo quy tắc của thể chế, mặc dù cậu làm một việc tốt, có ích cho Tân Hải, cũng có ích cho Bắc Cảng, nhưng cậu không đi đúng trình tự, thì sẽ làm cho lãnh đạo không vui."

Trương Dương nói: "Bí tư Tưởng cũng giận tôi rồi sao?"

Tưởng Hồng Cương cười hà hà nói: "Tại sao tôi phải giận cậu chứ? Tôi làm việc thích xem trọng thực tế, chỉ cần có lợi cho thành phố, có lợi cho nhân dân, dù là cậu bỏ qua tôi, tôi cũng không cảm thấy có gì hết."

Tưởng Hồng Cương nói câu này rõ ràng nhắm vào hai vị lãnh đạo cao nhất của Bắc Cảng, Trương Dương đã cảm nhận được rằng, y và Hạng Thành, Cung Hoàn Sơn không mấy hòa hợp với nhau.

Tưởng Hồng Cương nhìn Trương Dương rồi nói: "Cuối cùng chuyện này thế nào?"

Trương Dương nói: "Tôi nghĩ rằng ảnh hưởng của nó sẽ không dừng lại tại đây, có lẽ sẽ mang ra thảo luận ở cuộc họp thường ủy."

Hắn dựa gần vào Tưởng Hồng Cương, rồi thấp giọng nói: "Mong rằng đến lúc đó bí thư Tưởng sẽ nói đỡ giùm tôi."

Tưởng Hồng Cương cười, câu này của Trương Dương làm cho y cảm thấy khá dễ chịu, người khác nhờ mình, từ một phương diện nào đó đã chứng minh được năng lực của mình, Tưởng Hồng Cương khá có sức cạnh tranh trên đàn chính trị của Bắc Cảng, y cũng là một trong những người có thể được lựa chọn vào cái ghế bí thư thị ủy Bắc Cảng, đương nhiên nếu so sánh với thị trưởng Cung Hoàn Sơn, thì khả năng này rất nhỏ. Người ngoài luôn tỉnh táo, với Tưởng Hồng Cương, lỗi lầm Trương Dương phạm phải lần này không hề nghiêm trọng, Cung Hoàn Sơn vừa từ kinh thành về, y tìm Trương Dương nói chuyện chắc chắn rằng được sự ngụ ý của Hạng Thành, nếu như nói rằng trong tầng lớp lãnh đạo Bắc Cảng có một người không muốn huyện Tân Hải được nâng cấp lên thành phố, người đó nhất định là Hạng Thành, Cung Hoàn Sơn chỉ là người phát ngôn hộ Hạng Thành trong chuyện này mà thôi. Điều này cũng chứng minh được rằng Hạng Thành khá nề hà với Trương Dương, nếu như là người khác, Hạng Thành sẽ không đi đường vòng như vậy. Tưởng Hồng Cương cảm thấy rất nực cười, Cung Hoàn Sơn rõ ràng rằng lại một lần nữa bị Hạng Thành đem ra làm bia đỡ đạn, mỗi lần gặp phải vấn đề khó xử không giải quyết được, Hạng Thành luôn đẩy Cung Hoàn Sơn ra chống.

Nhưng có một điểm nhất định phải thừa nhận là, Hạng Thành đối xử với Cung Hoàn Sơn cũng rất tốt, rất nhiều việc đã chứng minh, sau khi Hạng Thành xuống, vị trí này chắc chắn thuộc về Cung Hoàn Sơn, ông phó bí thư là Tưởng Hồng Cương chỉ là có khả năng về mặt lý thuyết. Tưởng Hồng Cương nhất định không phải là một người hài lòng với hiện tại, trong tâm trí y, y coi thường Cung Hoàn Sơn, cho rằng Cung Hoàn Sơn chỉ là một con cờ chính trị của Hạng Thành, thiếu sức hấp dẫn bản thân, thiếu chủ kiến cá nhân, một người như vậy nếu trở thành bí thư thị ủy Bắc Cảng, sẽ là một sự bi ai cho đàn chính trị Bắc Cảng, nhưng mấu chốt sự việc nằm trên người Hạng Thành, Hạng Thành ủng hộ cho Cung Hoàn Sơn, đằng sau Hạng Thành còn có Tiết gia rất có thế lực nữa. Tưởng Hồng Cương luôn hiểu rằng, muốn đánh bại Cung Hoàn Sơn, thậm chí thay vị trí của y, trừ phi có kì tích xuất hiện, giờ đây y cuối cùng đã nhìn thấy hi vọng, hi vọng đó chính là Trương Dương.

Trương Dương có bối cảnh chính trị không hề thua với Hạng Thành, mặc dù Tiết Gia rất lớn mạnh, nhưng dù sao thì Tiết lão cũng đã về hưu, hậu bối của y không có nhân vật xuất chúng trên đàn chính trị. Người có thành tựu nhất là Thiết Thế Luân giờ đang kinh doanh ở Hồng Kong, hơn nữa đã gia nhập quốc tịch Mỹ rồi. Mặc dù Tiết lão ủng hộ cho Hạng Thành, nhưng điều đó không có nghĩa là, về sau y sẽ giúp đỡ cho Cung Hoàn Sơn. Còn Trương Dương thì khác, cha nuôi của hắn là phó thủ tướng quốc vụ viện Văn Quốc Quyền, nhạc phụ đại nhân là bí thư tỉnh ủy Bình Hải Tống Hoài Minh, Văn Quốc Quyền rất có thể trở thành nhân vật đứng đầu quốc vụ viện trong đợt tới, còn Tống Hoài Minh thì là một người nắm huyết mạch chính trị Bình Hải, nếu như Tưởng Hồng Cương có thể thông qua y với tới những mối quan hệ này, thì việc đánh bại Cung Hoàn Sơn giành lấy vị trí bí thư thị ủy Bắc Cảng là điều rất có khả năng.

Tính toán của Tưởng Hồng Cương rất rõ ràng, từ khi biết được Trương Dương đến Bắc Hải làm việc, Tưởng Hồng cương đã chuẩn bị xây dựng mối quan hệ tốt với hắn. Tưởng Hồng Cương nói: "Trương Dương, tôi nhất định sẽ toàn lực ủng hộ công tác của cậu, điểm này cậu không cần phải lo."

Trương Dương gật đầu nói: "Tôi không sợ bị phê bình, tôi chỉ suy nghĩ về sự phát triển của Tân Hải, nếu như lần này Tân Hải có thể thành công, thì chúng ta nhất định sẽ vươn lên một tầm cao mới."

Tưởng Hồng Cương mỉm cười nói: "Muốn việc này thành, có lẽ phải có mối quan hệ tốt với thượng tầng, nhất định phải có người ngầm giúp đỡ."

Trương Dương thở dài nói: "Trước kia tôi luôn tưởng rằng tất cả mọi việc trong thể chế đều công bằng, giờ đây phát hiện ra không phải là như vậy."

Tưởng Hồng Cương nói: "Người Trung Quốc thích nói đến chuyện tình cảm, cùng có điều kiện như nhau, đương nhiên sẽ chọn thứ có tình cảm với mình, đây là chuyện bình thường, không thể nào thay đổi. Trương Dương, đừng xem bây giờ có người không vui, nhưng chỉ cần cậu thành công trong chuyện này, nhất định sẽ trở thành anh hùng của Bắc Cảng, không có người bảo cậu đi kiểm điểm nữa đâu."

Trương Dương cười, hắn biết rằng những điều Tưởng Hồng Cương nói đều là sự thật. Đám lãnh đạo trong thành phố mặc dù có ý kiến với hắn, nhưng sẽ không có ai thật sự muốn xử lý hắn. Nhưng cốt yếu chuyện này nằm ở việc liệu Tân Hải có thành công nâng lên thành phố hay không, chỉ cần thành công, sẽ chứng minh được thực lực của Trương Dương, việc thăng cấp tuyệt đối không có vấn đề gì.

Lúc này có người bước vào thông báo với họ đã đén giờ cử hành lễ truy điệu, lễ truy điệu do tổng cục trưởng hải quan thành phố Bắc Cảng Mai Cảnh Vận chủ trì, tài ăn nói của người này rất tốt, y đã đọc một bài điếu văn xúc động ngay tại hiện trường, và nghĩ lại những phút giây huy hoàng của đồng chí Phùng Kính Quốc, vì sự thành công trong lời nói của cục trưởng, không ít đồng chí đã rơi nước mắt.

Khi di thể được đưa đi, Trương đại quan đã liếc sang di thể của Phùng Kính Quốc, vì phát súng chí mạng bắn ngay vào đầu gã, nên người nhà đã dùng một mảnh băng keo màu da dính lên vết súng đó.

Nhìn di thể của Phùng Kính Quốc, Trương đại quan không khỏi lại cảm thấy đời người như phù du.

Mặc dù Tưởng Hồng Cương không phát biểu trong lễ truy điệu, nhưng có rất nhiều người biết rằng y đến, nên đã đến bắt tay hàn huyên với vị bí thư thị ủy này, nếu như là người không biết sự tình có lẽ còn tưởng rằng Tưởng Hồng Cương là người nhà của người mất.

Tổng cục trưởng hải quan Mai Cảnh Vận cũng đã đến chào Tưởng Hồng Cương, bắt tay Tưởng Hồng Cương, y nói đầy xót thương: "Tiểu Phùng chết thật thảm quá!"

Tưởng Hồng Cương nói: "Các anh đã mất đi một đồng chí tốt!"

Mai Cảnh Vận gật đầu lia lịa, cảm giác nước mắt tên này sắp sửa trào ra đến nơi, nhưng trong lòng y thật sự có đau xót đến vậy hay không, thì chẳng ai biết. Tưởng Hồng Cương giới thiệu Trương Dương đứng bên cạnh cho Mai Cảnh Vận.

Mai Cảnh vận bắt tay Trương Dương rất nhiệt tình: "Bí thư Trương, tôi đã nghe danh anh từ lâu rồi."

Trương Dương cười nói: "Tổng cục trưởng Mai khách sáo quá rồi, tôi lần đầu đến Bắc Cảng, về sau còn mong rằng tổng cục trưởng Mai để tâm đến cho."

"Không vấn đề gì, không vấn đề gì!" Mai Cảnh Vận vui vẻ đáp lời.

Tưởng Hồng Cương không muốn gây quá nhiều sự chú ý, y và Trương Dương rời khỏi lễ truy điệu trước, vào trong xe, y thở dài một hơi, rồi nói với lái xe: "Đi ra phía biển chút đi!"

Lái xe lái về phía Tân Hải, bên ngoài mưa vẫn bay, nhưng Tưởng Hồng Cương lại mở cửa sổ thật to, bên trong xe rất lạnh, y cười với Trương Dương: "Tôi cứ cảm thấy như có mùi thuốc súng trong không khí tang tóc vậy, nên tôi muốn đẩy nó đi thật sạch."

Trương Dương cười, đi cùng Tưởng Hồng Cương đến bờ đê quanh biển, Tưởng Hồng Cương bảo lái xe dừng xe ở trước một bức tượng, đẩy cửa xe bước xuống. Trương Dương cùng Tưởng Hồng Cương bước lên trên đê, lái xe vội vàng chạy xuống cầm dù, Tưởng Hồng Cương nhìn sang lái xe tỏ vẻ không vui, ánh mắt như điện giật xuyên qua bầu trời.

Trương đại quan lần đầu tiên phát hiện ra ánh mắt của Tưởng Hồng Cương lại sắc bén đến vậy, xem ra bình thường y rất giỏi che giấu bản thân.

Tưởng Hồng Cương đứng trên con đê, nhìn mặt biển mênh mông, mưa đã làm cho chân trời đằng xa trở nên mờ mịt, không phân biệt được đâu là trời, đâu là biển, gió thổi làm từng đợt sóng dội đến dưới chân họ, quật ngọn sóng lên con đê, ngọn sóng bị quật tan tành, vô số bọt xuất hiện trên mặt nước và trong không khí, từng tiếng sóng vỗ ào ào chấn động họ. Tưởng Hồng Cương ôm chặt lấy hai vay, muốn không để nhiệt độ ấm áp trong người bị gió thổi đi, rồi y thấp giọng nói: "Nước ở đây rất sâu."

Trương Dương học Tưởng Hồng Cương phóng ánh mắt về phía chân trời xa tắp, dù hắn có nỗ lực thế nào cũng không thể nhận ra đâu mới là đường chân trời, câu này của Tưởng Hồng Cương đã mang hai ý nghĩa. Trương Dương nói: "Tôi đến Tân Hải chỉ muốn tử tế làm chút việc."

Tưởng Hồng Cương nói: "Rất nhiều tranh đấu chính trị đều tự nhiên mà xảy đến, dù là xuất phát điểm của cậu có tốt hay không, cậu cũng đều phải suy nghĩ, những việc cậu làm liệu có gây ảnh hưởng cho người khác hay không."

Y ngước đầu nhìn Trương Dương, thấp giọng nói: "Trước khi cậu đến Bắc Cảng, quan trường ở đây đã hình thành những quy tắc cố hữu của nó, cũng có thể nói là một thứ thăng bằng, thời gian cậu đến đây mặc dù chưa lâu, nhưng sự xuất hiện của cậu đã bắt đầu khiêu chiến với quy tắc ở đây, hơn nữa rất có khả năng phá vỡ sự bình ổn thăng bằng đó, vì vậy cậu sẽ đắc tội một vài người."

Trương Dương nhìn Tưởng Hồng Cương rất nghiêm túc.

Tưởng Hồng Cương nói: "Người đặt ra quy tắc và người bảo vệ quy tắc cùng phe, vì vậy xảy ra mâu thuẫn là điều khó tránh khỏi, cậu muốn thay đổi tất cả những điều này, thì cần phải chứng minh cách làm của mình là chính xác."

Trương Dương đương nhiên hiểu rằng người đặt ra quy tắc mà Tưởng Hồng Cương nói là bí thư thị ủy Hạng Thành, còn người bảo vệ quy tắc là thị trưởng Cung Hoàn Sơn, còn về những người khác thì nhất định có rất nhiều. Tưởng Hồng Cương đã nói những lời này với hắn, chứng minh rằng y không thuộc về phe Hạng Thành.

Trương Dương nói: "Hạng Thành là một người thế nào vậy?"

Tưởng Hồng Cương không trả lời câu hỏi của Trương Dương, y cười cười nói: "Mỗi người đều có tiêu chuẩn đánh giá của mình, con người rất phức tạp, cậu không thể dựa vào ấn tượng ngoài mặt mà đã vội vàng đánh giá một con người, bởi lẽ điều đó là vô cùng sai lầm, và không công bằng nữa, vấn đề này cậu phải tự mình đi giải đáp thôi."

Trương Dương nói: "Mặc dù tôi đến Tân Hải không lâu, nhưng tôi cũng có chút hiểu biết về Tân Hải, trật tự xã hội của Tân Hải hỗn loạn, trị an rất kém, ở Bắc Cảng có thể coi là kém nhất, tôi thật sự không hiểu, tại sao bấy lâu nay, Tân Hải không chỉnh đốn lại?"

*****

Tưởng Hồng Cương mỉm cười nói: "Có lẽ cậu không hiểu về lịch sử của Bắc Cảng, vùng này trước đời Tùy là một vùng hoang vu, đến đời Tùy đã có một vài quan gia đến đây xây dựng xưởng muối, công nhân xưởng đều là phạm nhân cả, sau này những phạm nhân này đã phục dịch xong liền an cư ở gần đó, lấy vợ đẻ con, từ lúc đó mới bắt đầu phát triển lên, hình thành thị trấn, thành phố, mặc dù thời đại đang thay đổi, nhưng có một vài thứ không thể thay đổi được, có lẽ rằng nguồn gen đấu tranh đã truyền lại từ đó, hình thành đặc điểm của cư dân vùng này." Nói đến đây y cười lắc đầu: "Đây chỉ là một lời đồn, không thể không tin, cũng không thể hoàn toàn tin tưởng, cá nhân tôi thì cảm thấy rằng khá đúng."

Cuộc nói chuyện của Trương Dương và Tưởng Hồng Cương xem chừng rất sâu sắc, nhưng thật ra không hề nói vào chủ đề chính, Trương đại quan có thể nhận ra rằng vị phó bí thư thị ủy Tưởng Hồng Cương rất tốt với mình, cũng chủ động kéo gần khoảng cách giữa y và hắn, nhưng Tưởng Hồng Cương rất cẩn thận, nói chuyện cũng chỉ nói đủ thì thôi, không nói quá sâu, y đang mang đến cho Trương Dương một tín hiệu rằng, y rất bất mãn với bí thư thị ủy, hai người họ không đi cùng một con đường.

Trương Dương cũng không nói quá nhiều về những gì trong lòng mình, giống như Tưởng Hồng Cương nói vậy, con người rất phức tạp, anh không thể đánh giá vội vàng một con người thông qua ấn tượng bề ngoài, dù người được đề cập đến là Hạng Thành, nhưng điều này đúng với tất cả mọi người, Trương Dương cũng có một quá trình để quen với Tưởng Hồng Cương, hắn không hiểu về Tưởng Hồng Cương, vị phó bí thư thị ủy này rốt cuộc là trung hay là gian hắn vẫn không biết, Trương Dương khá cảnh giác với Tưởng Hồng Cương.

Trương Dương ngồi cùng xe với Tưởng Hồng Cương đến thị ủy, y không bước vảo cửa thị ủy, mà xuống xe ở ngoài, mưa vẫn rơi nho nhỏ, Trương Dương gọi điện cho Thường Hải Tâm, thấy cô vẫn chưa xong việc, Thường Hải Tâm đang ở bộ tổ chức thị ủy, bộ trưởng tổ chức Mạnh Khởi Trí đã dẫn cô ấy và bí thư thị ủy Cách Đống Lương, nhiệm vụ của Thường Hải Tâm trong ngày hôm nay đến thị ủy đã hoàn thành.

Thường Hải Tâm nói: "Bộ trưởng Mạnh định đưa em qua đó."

Trương Dương cười nói: "Không cần đâu, chẳng phải anh đã đích thân đến đón em rồi sao?"

Thường Hải Tâm cười một tiếng, cô ôm lấy điện thoại nói với Mạnh Khởi Trí bên cạnh: "Bộ trưởng Mạnh, nói Tào Tháo Tào Tháo đến thật rồi, bí thư Trương của chúng ta gọi điện đến, anh ấy ở Bắc Cảng, nói muốn đích thân đến đón tôi!"

Mạnh Khởi Trí cười nói: "Bí thư Trương đến càng tốt, tôi không cần phải đi Tân Hải một chuyến nữa, đưa điện thoại cho tôi."

Mạnh Khởi Trí nhận điện thoại rồi nói: "Bí thư Trương, anh đang ở Bắc Cảng à!"

Trương Dương thầm nói, vị bộ trưởng Mạnh này thật là khách sáo, không ngờ gọi hắn là bí thư Trương, cấp người ta cao hơn mình, Trương đại quan xấu hổ nói: "Bộ trưởng Mạnh, hôm nay tôi đến Bắc Cảng để dự đám tang."

Mạnh Khởi Trí nói: "Đám tang của Phùng Kính Quốc?"

Xem ra, cái chết của Phùng Kính Quốc gây chấn động rất lớn ở Bắc Cảng, ngay cả vị bộ trưởng tổ chức Mạnh Khởi trí này cũng đã biết.

Phùng Kính Quốc chẳng qua chỉ là một nhân vật nhỏ ở Bắc Cảng, có thể gây được sự chú ý của nhiều người như vậy, nguyên nhân chủ yếu là vì gã là con rể của Đinh Cao Sơn, Đinh Cao Sơn lại là một người rất nổi tiếng trong giới thương gia Bắc Cảng.

Trương Dương gật đầu nói: "Vâng. Bộ trưởng Mạnh cũng nghe nói đến điều đó rồi à."

Mạnh Khởi Tri nói: "Việc này đã làm chấn động cả Bắc Cảng, rất nhiều người đều đang nói về nó."

Y cười một tiếng rồi nói: "Nói xa chủ đề quá rồi, bí thư Trương à, tỉnh để đồng chí Hải Tâm đến Tân Hải các anh làm việc, về sau anh phải quan tâm nhiều đấy!"

Trương Dương cười nói: "Bộ trưởng Mạnh, trước kia tôi và đồng chí Hải Tâm đã từng làm việc với nhau, chẳng giấu gì anh, lần này cô ấy đến Tân Hải làm việc, bí thư Thường đã nói với tôi từ trước đó rồi."

Hồ sơ của hắn và Hải Tâm bày ra ở đó, Mạnh Khởi Trí là bộ trưởng tổ chức đương nhiên y hiểu rất rõ, về điểm này, Trương Dương không cần phải giấu diếm gì, nếu để người khác cứ đoán mò mối quan hệ trong đó, thì chẳng bằng hắn tự nói trắng ra cho xong.

Mạnh Khởi Trí nói: "Vậy thì càng tốt. Tóm lại một câu là, cần phải quan tâm nhiều đến đồng chí Hải Tâm."

Trương Dương cười nói: "Bộ trưởng Mạnh, sao lúc tôi đến không thấy ông quan tâm đến tôi như thế này nhỉ?"

Mạnh Khởi Trí cười nói: "Người quan tâm đến cậu nhiều quá rồi, tôi không xếp hàng nổi nữa!"

Vị bộ trưởng tổ chức này khó khăn lắm mới hài hước được một lần.

Trương Dương đứng đợi ở cửa một lúc, thấy Chu Sơn Hổ lái chiếc xe Audi từ trong đi ra, hắn kéo cửa xe ngồi vào trong, trong tay Thường Hải Tâm là một tập hồ sơ, cô cười rạng rỡ nhìn hắn: "Bí thư Trương, chúng ta có phải là về Tân Hải không?"

Trương Dương nói: "Đi thôi! Về Tân Hải còn kịp ăn cơm trưa."

Trên đường về, Trương Dương nhận được điện thoại của Đinh Cao Sơn, y gọi điện đến là để cảm ơn Trương Dương đã đến dự lễ tang ngày hôm nay, buổi trưa vốn dĩ Đinh Cao Sơn đã sắp xếp xong cơm trưa, nhưng Trương Dương và Tưởng Hồng Cương lại đi về trước, Đinh Cao Sơn vẫn phải lịch sự gọi điện đến cảm ơn.

Trương Dương nói: "Tổng giám đốc Đinh không phải khách sáo, trong huyện còn có chút việc, nếu không tôi đã ở lại ăn cơm rồi, còn lâu còn dài mà, chúng ta về sau còn rất nhiều cơ hội."

Đinh Cao Sơn nói: "Tấm ân tình này của bí thư Trương, Đinh mỗ xin ghi lòng tạc dạ, về sau có việc gì thì bí thư Trương cứ nói."

Trương Dương cười nói: "Đinh tổng đúng là người thoải mái, về sau nhất định phải làm phiền ông rồi."

Trong lòng hắn chẳng mấy mặn mà với Đinh Cao Sơn, thật ra hắn chẳng làm gì cả, giao tình giữa hắn và Đinh Cao Sơn cũng chẳng qua là tham gia một lần hôn lễ và một lần tang lễ, không đến mức phải để y khắc tạc ơn đức của hắn như vậy, nhưng Trương Dương có một dự cảm, Đinh Cao Sơn nói ra những lời thế này, là để về sau tiện bề qua lại với hắn.

Trương Dương vừa đến Tân Hải, Trình Diệm Đông đã gọi điện thoại đến, hóa ra là vì vụ án bắn cảnh sát đã có tiến triển, hai tên hung thủ tình nghi đã bị bắt. Ngữ khí của Trình Diệm Đông rất nghiêm túc, muốn nói chuyện riêng với Trương Dương về vấn đề này.

Trương Dương chỉ đành từ bỏ ý nghĩ ăn cơm cùng với Thường Hải Tâm, hắn bảo Chu Sơn hổ đưa Thường Hải Tâm về chỗ ở, rồi hắn đi đến phòng làm việc, Trình Diệm Đông đã đợi hắn ở đó rồi.

Trương Dương chỉ vào đồng hồ rồi nói: "Còn 10 phút nữa là đã đến giờ tan ca rồi, chuyện gì mà lớn thế, nhất định phải nói vào lúc này?"

Trình Diệm Đông nói: "Tôi đã bắt được hai nghi phạm trong vụ bắn cảnh sát rồi."

Trương Dương nói: "Việc tốt mà, để Cao Ba đi nhận diện chẳng phải là xong chuyện rồi sao?"

Trình Diệm Đông nói: "Nhưng Cao Ba nói không quen hai người này."

Trương Dương nói: "Lúc đó anh ta không nhìn rõ dáng vẻ của tội phạm ư?"

Trình Diệm Đông nói: "Anh ta nói đã nhìn kĩ rồi, không phải hai người này."

Trương Dương nói: "Nếu như bắt nhầm rồi thì thả người thôi."

Trình Diệm Đông nói: "Bí thư Trương, sự tình phức tạp là ở đây, theo tình hình chúng tôi điều tra được, thì hai nghi phạm này có hiềm nghi lớn nhất, Cao Ba rất có khả năng đang nói dối."

Trương Dương nói: "Tại sao anh ta phải nói dối? Người ta suýt nữa giết cả anh ta rồi, anh ta lại còn phải nói dối sao? Trên thế gian này có sự việc hoang đường như vậy à?"

Trình Diệm Đông nói: "Thời gian này tôi đã điều tra một vài tư liệu về Cao Ba, trên người anh ta rất nhiều điểm nghi vấn, tôi nghi ngờ rằng..."

Gã dừng một lúc rồi mới nói: "Tôi nghi ngờ rằng anh ta có dính lưu vào xã hội đen."

Trương Dương chau chau mày, nếu vậy không khó khăn gì để hiểu tại sao Cao Ba lại phủ nhận sự thật 2 nghi phạm đã bắn súng vào anh ta, anh ta nhất định đang giấu diếm điều gì, đối phương cũng rất có thể đang nắm trong tay điểm yếu của Cao Ba, vì vậy anh ta mới nghi kị, Trương Dương nói: "Nếu đã nghi ngờ thi cứ mạnh dạn điều tra!"

Trình Diệm Đông nói: "Nếu chỉ là vấn đề của một mình Cao Ba, thì đương nhiên tôi chẳng ngại ngần gì, nhưng nếu vấn đề của Cao Ba chỉ là tấm gương phản ánh Tân Hải, thì giờ tôi gây động tĩnh quá lớn chỉ có thể làm đánh rắn động cỏ mà thôi."

Trương Dương nói: "Anh muốn thả lưới bắt con cá lớn ư?"

Trình Diệm Đông nói: "Mặc dù tôi đến Tân Hải không lâu, nhưng tôi đã nhận ra nơi đây tồn tại vấn đề rất lớn, giống với những gì anh cảm nhận được, cảnh giác của người ở đây rất cao độ, họ luôn bài trừ tôi, tôi nghi ngờ rằng nội bộ Tân Hải đang tồn tại một liên minh lợi ích mà không ai biết, muốn làm rõ chuyện này, thì cần phải xác định lâu dài."

Trương Dương nói: "Diệm Đông, tôi tán thành suy nghĩ của anh, việc của Cao Ba có thể tạm thời gác lại, chúng ta đã đến đây, thì cần phải nhổ cả gốc rễ của những mặt đen tối tại Tân Hải, tôi không quan tâm hắn là ai, đằng sau hắn có hậu đài gì, chỉ cần là người dám đi ngược lại với pháp luật, chỉ cần hắn dám xâm phạm lợi ích của quốc gia và nhân dân, tôi quyết không bỏ qua cho bất cứ ai cả."

Trình Diệm Đông nói: "Mấy ngày nay tôi đã thống kê số lượng của Tân Hải, số lượng xe nhập khẩu ở đây rất nhiều, thị trường xe ô tô của Tân Hải có rất nhiều xe nhập lậu, tôi đã bảo Cao Liêm Minh để ý một chút, chỉ cần bỏ tiền ra, những người bán xe đó có thể biến bất hợp pháp thành hợp pháp, biến xe đen thành xe trắng ngay."

Trương Dương nói: "Cứ để họ tự do giao dịch đã, nếu như làm quá sớm dễ làm họ nảy sinh cảnh giác. Tân Hải buôn lậu xe khá phổ biến, gần đây vì chúng ta đến nên đã khá hơn một chút rồi, với việc này, chúng ta không thể đánh một cách vội vàng, đánh quá sớm, dễ làm họ nảy sinh cảnh giác, con cáo già đằng sau sẽ không thể xuất hiện."

Trình Diệm Đông nói: "Tôi cũng nghĩ như vậy, cần phải để thả lỏng một hồi, để cho họ sơ hở, để cho họ không còn quá cảnh giác với chúng ta nữa, tất cả trở lại quỹ đạo lúc trước, chỉ có vậy họ mới có thể hoạt động lại từ đầu, cũng chỉ có vậy, chúng ta mới đánh bắt được con cá lớn."

Hai người nói chuyện rất hợp nhau, thoắt cái đã đến 12 giờ rưỡi trưa rồi, Trình Diệm Đông nhìn thời gian rồi cười nói: "Thật ngại quá, cứ mải nói chuyện, làm lỡ mất giờ cơm của anh rồi."

Trương Dương nói: "Đi thôi, đến căng tin cơ quan ăn tạm chút gì đó đi, buổi chiều tôi còn phải họp, buổi trưa không thể uống rượu, buổi tối chúng ta cùng mở tiệc đón Thường Hải Tâm."

Trình Diệm Đông gật gật đầu, rồi cùng đến căng tin cơ quan với Trương Dương, đến giờ này hầu như mọi người đã ăn cơm cả rồi, chủ nhiệm phòng ban huyện ủy Hồng Trường Thanh cũng đã ăn xong, đang chuẩn bị rời đi, thấy Trương Dương và Trình Diệm Đông cùng đến, vội vàng bước tới chào, mời hai người vào trong, rồi vội đi sắp xếp, Trương Dương nói với Hồng Trường Thanh: "Chị Hồng, không cần phải sắp xếp cầu kỳ đâu, chúng tôi đến đây chỉ để ăn cơm thường thôi, càng đơn giản càng tốt."

Hồng Trường Thanh đã làm công việc này không chỉ một ngày, đã luyện được con mắt quan sát nhìn người rồi, bất cứ việc gì cũng cần phải có mức độ, lãnh đạo cần được tôn trọng, cố gắng chăm sóc cho chu đáo, nhưng nếu như quá đáng cũng không được, phục vụ cũng là một môn nghệ huật, Hồng Trường Thanh tự nhận rằng mình đã tu thành chính quả về mặt này, nhưng cô ta vẫn không tìm được cách để phục vụ vị bí thư mới này, trên quan trường, thứ mở màn thường thấy nhất là tài sắc, nhưng bí thư Trương lại chẳng hứng thú gì với cả hai thứ này, về phía tài, người ta còn có cả một người vợ chưa cưới là chủ tịch tập đoàn xuyên quốc gia, về sắc, thì loại nhan sắc như Hồng Trường Thanh không thể lọt vào mắt xanh của bí thư Trương.

*****

Từ sau khi Phó Trường Chinh đến Tân Hải, Hồng Trường Thanh đã cảm thấy một cảm giác nguy hiểm rất lớn, cô ta dự cảm được rằng có một ngày sẽ bị Phó Trường Chinh thay thế, quyền lực của chủ nhiệm phòng ban huyện ủy có quyền lực lớn hay không, có quan hệ trực tiếp đến độ mật thiết trong quan hệ của bản thân và bí thư huyện ủy, giữa cô ta và Trương Dương không thể nào bước lại gần nhau, người Trương Dương tin tưởng là Phó Trường Chinh, Hồng Trường Thanh cảm nhận được rõ ràng rằng, quyền lực của mình ở phòng ban huyện ủy đã không được như trước nữa!

Điều này có thể nhận thấy từ thái độ của nhân viên làm việc trong phòng ban, giờ đây mấy người đó có việc gì đều thích xán lại gần Phó Trường Chinh, người làm việc chính như cô ta đã bị quên lãng.

Hồng Trường Thanh cho rằng lý do tạo nên tình hình hiện tại là do một nguyên nhân quan trọng khác nữa, đó chính là những hành động bất thường của cô ta khi đi cùng Trương Dương đến thị trường xe ô tô, cô ta từ trước đến giờ luôn bình tĩnh lý trí mà lại không khống chế được cảm xúc của mình, xông lên tát cho người bán xe một bạt tai, bạt tai đó đã trở thành mồi lửa đốt cháy xung đột ngày hôm đó. Khi đã tạo thành ấn tượng xấu, thì rất khó để thay đổi, Hồng Trường Thanh nhận thức được sâu sắc vấn đề này, trong mắt Trương Dương, có lẽ hắn đã coi cô ta là một bà điên nóng nảy.

Có điều Hồng Trường Thanh vẫn đang nỗ lực gầy dựng mối quan hệ tốt với Trương Dương, cô ta đích thân mang bốn món ăn vào trong phòng, bốn món ăn một món canh, mặc dù chủng loại không nhiều, nhưng mỗi loại đều rất đặc biệt.

Trương Dương nhìn thấy Hồng Trường Thanh đích thân bê cơm canh lên, liền cười nói: "Chị Hồng, sao tôi có thể để chị đích thân làm chứ?"

Hồng Trường Thanh cười nói: "Tôi thấy họ bận, nên đã giúp họ bê lên đây, bí thư Trương, cục trưởng Trình, hai người ăn đi, tôi đi ra ngoài đây!"

Trương Dương và Trình Diệm Đông cười gật đầu, Hồng Trường Thanh trước khi đi đã nói: "Món canh chua cay đó là do tôi đích thân làm, nếm thử xem tay nghề của tôi thế nào."

Sau khi Hồng Trường Thanh đi khỏi, Trương Dương đã múc một bát canh, rồi uống một ngụm, hắn gật đầu lia lịa, không ngờ Hồng Trường Thanh lại nấu ăn ngon đến thế, đây chính là chỗ thông minh của Hồng Trường Thanh, cô ta đã đi đường vòng, dùng cách này để tạo ấn tượng tốt cho bí thư Trương.

Trình Diệm Đông cũng uống một ngụm canh, rồi khen: "Tay nghề của chủ nhiệm Hồng được lắm, đúng thật là, đi cùng bí thư Trương là được ăn ngon, nếu không thì chủ nhiệm Hồng làm sao có thể đích thân xuống bếp nấu nướng cho tôi ăn chứ."

Trương Dương cười, hai người vừa ăn vừa nói chuyện. Thật ra vừa rồi đã bàn bạc thống nhất xong xuôi, giờ đây họ vừa đến Tân Hải, nhiệm vụ chủ yếu là đứng cho vững, tạm thời không làm động tác gì quá lớn, để tránh đánh rắn động cỏ."

Thông qua quan sát và công tác mười mấy ngày nay, trong lòng Trương Dương đã hình thành một suy nghĩ rõ ràng, bước đầu tiên của hắn là phải nâng cấp lên thành phố. Lợi dụng cơ hội nâng lên thành phố tiến hành cải thiện triệt để khu thành thị Tân Hải. Nếu như việc này thành công, nội bộ lãnh đạo nhất định phải đối mặt với một lần điều chỉnh. Hắn có thể kết cấu lại đội ngũ lãnh đạo theo ý mình, loại trừ những người không thân thiết, hình thành đội ngũ lãnh đạo mà mình làm trung tâm.

Trong những thường ủy huyện ủy, có không ít người đã đoán được ý nghĩ của Trương Dương, huyện trưởng Hứa Song Kỳ là một người trong số đó, Trương Dương đến gần mười ngày không mở một cuộc họp thường ủy nào, mấy ngày nay lại hợp rất nhiều, hôm kia vừa họp xong, lần này lại thông báo họp thường ủy. trong cuộc họp thường ủy ngày hôm đó, phó huyện trưởng Đổng Ngọc Vũ vì đi nhà quê thị sát nên vắng mặt, những người khác đều đến đầy đủ.

Trương Dương nói: "Hôm nay mở cuộc họp thường ủy này, là để thông báo với mọi người một tin tốt lành. Kế hoạch nâng cấp lên thành phố của chúng ta đã giành được sự biểu dương và ủng hộ cao độ của lãnh đạo thị ủy." Nói đến đây hắn dừng một chút.

Tất cả các thường ủy đều vỗ tay, Hứa Song Kỳ nhìn Trương Dương, trong lòng nghĩ rằng tên này nói dối mà cũng không đỏ mặt, thị trưởng Cung Hoàn Sơn còn gọi hắn đến để mắng cho một trận tơi bời, mà đến miệng hắn đã thành biểu dương, sao con người ta lại vô liêm sỉ thế?

Trương đại quan không cảm thấy mình vô liêm sỉ, dù sao thì khi Cung Hoàn Sơn phê bình hắn chẳng có ai ở đó cả, ông đây thích nói thế nào mà chẳng được, Trương Dương nói: "Chúng ta đã trình bản xin phép nâng cấp lên thành phố rồi, thì không thể cứ hô khẩu hiệu được, lần này chúng ta nhất định phải thành công, vì vậy tôi quyết định thành lập một ban sáng kiến, ban sáng kiến này nhằm mục đích phục vụ cho việc nâng lên thành phố của chúng ta, kịp thời quan hệ với cao tầng, chủ nhiệm của ban sáng kiến này, tôi thấy để đồng chí Quân Cường kiêm nhiệm là hợp nhất."

Vương Quân Cường là bộ trưởng tuyên truyền huyện ủy, để gã kiêm nhiệm vị trí chủ nhiệm này là rất hợp lý, Vương Quân Cường gật gật đầu, thậm chí trong lòng gã còn hơi xúc động, dù sao thì điều này cũng cho thấy sự tín nhiệm của bí thư Trương với gã, bí thư huyện ủy vừa đến, nhất định phải xây dựng đoàn đội của mình, có thể để mình đảm nhiệm chức chủ nhiệm ban sáng kiến, điều đó chứng minh rằng Trương Dương thông qua một thời gian quan sát, đã có cảm tình với gã.

Trương Dương nói: "Vì bình thường công tác của chủ nhiệm Quân Cường rất bận, mà công việc cụ thể của ban sáng kiến lại rất nặng nề, cần phải đi đi về về giữa tỉnh thành, kinh thành, còn phải xây dựng mối quan hệ ở nhiều mặt, vì vậy nhân mạch rất quan trọng, tôi thấy chức phó chủ nhiệm nên để bí thư đoàn huyện ủy mới đến của chúng ta, Thường Hải Tâm đảm nhận, trước kia cô ấy đã từng có kinh nghiệm làm việc trong tỉnh thành, khá quen thuộc với lãnh đạo tỉnh ủy, đây cũng là để tiện lợi cho công việc của cô ấy, mọi người thấy thế nào?"

Giờ thì Vương Quân Cường đã hiểu, hóa ra, mình chỉ có cái danh nghĩa mà thôi, cũng có nghĩa là gã chỉ có cái tên ở đó, Thường Hải Tâm mới thật sự là người làm chủ, có điều Trương Dương có một câu nói không sai, Thường Hải Tâm đều quen với mấy vị lãnh đạo trong tỉnh, có thể bắt chuyện, dù gì cha cô ấy cũng là bí thư thị ủy Lam Sơn Thường Tụng, Thường Tụng sớm muộn gì cũng sẽ bước vào những nhân vật lãnh đạo cao cấp, Vương Quân Cường nói: "Tôi cảm thấy đồng chí Hải Tâm làm là rất thích hợp."

Huyện trưởng Hứa Song Kỳ cũng gật đầu nói: "Trọng điểm công tác của ban sáng kiến là xây dựng quan hệ, trong số những cán bộ trẻ của Tân Hải chúng ta, cũng chỉ có đồng chí Hải Tâm là thích hợp nhất."

Trương Dương mỉm cười nói: "Mọi người nếu đã đều đồng ý cả, thì việc này sẽ quyết định thế này. Giống như những gì huyện trưởng Hứa vừa nói vậy, trọng điểm công tác của ban sáng kiến là xây dựng quan hệ, mặc dù việc cải cách lên thành phố là việc chung của chúng ta, nhưng muốn làm được việc này nhất định phải thông qua thượng tầng, làm việc trong nước, nếu như không tặng quà gần như không được, vì vậy các ban ngành đều phải bật đèn xanh cho ban sáng kiến, tất cả nhường đường cho việc cải cách lên thành phố."

Nghe thấy câu này, tất cả các thường ủy đều hiểu ra, quyền lực của ban sáng kiến này lại lớn như vậy, bí thư Trương thành lập ban này có lẽ không chỉ vì việc cải cách lên thành phố, mà là muốn lợi dụng ban sáng kiến để nắm nhiều quyền lực ở Tân Hải vào tay mình.

Với Hứa Song Kỳ, Trương Dương đã bắt đầu tỏ rõ ham muốn quyền lực của hắn, điều này rất bình thường, dù sao thì hắn là người đứng đầu Tân Hải, trước mắt, vị bí thư mới đến này tập trung tất cả sức lực vào việc cải cách lên thành phố, điều này có nghĩa là hắn đã quên mất một vài việc, với Hứa Song Kỳ, chưa chắc đây đã là một việc tốt.

Khi đến lượt Hứa Song Kỳ phát biểu, gã đã nhắc đến tình hình sau khi giải quyết vụ hỏa hoạn ở cảng Phú Long, Hứa Song Kỳ nói: "Thông qua điều tra tường tận, nguyên nhân gây hỏa hoạn ở cảng Phú Long về cơ bản đã được điều tra rõ ràng, có liên quan trực tiếp đến việc thao tác sai quy tắc của công nhân, lúc đó họ không thao tác theo quy tắc xếp dỡ vật dễ cháy, vì vậy mới gây ra trận hỏa hoạn, trận hỏa hoạn lần này là điều ngoài ý muốn."

Trương Dương nói: "Tiến triển của việc xử lý sau hỏa hoạn thế nào?"

Hứa Song Kỳ thở dài nói: "Chỉ có Lý Minh Phương không đồng ý ký tên, những gia đình khác đều đã ký tên và nhận tiền bồi thường rồi. Vì tình hình đặc biệt của Lý Minh Phương, chúng tôi đã thêm 100000 cho cô ấy vào tiền bồi thường, bên cảng khẩu cũng đã đồng ý giải quyết vấn đề việc làm cho cô ấy, nhưng cô ấy vẫn không chịu ký, việc này chỉ đành tạm thời gác lại."

Trương Dương nói: "Có phải, Lý Minh Phương không để ý đến tiền không."

Bí thư chính pháp ủy Chu Tường nói: "Có lẽ cô ta có vấn đề về thần kinh, cô ta nghĩ mình bị hại, cả ngay nói rằng chồng cô ta là bị người khác hại chết. Ai lại làm thế cơ chứ? Tôi thấy chúng ta không cần để ý đến loại đàn bà đầu óc không bình thường này."

Trương Dương nói: "Không thể nói vậy được, vừa rồi huyện trưởng Hứa đã nói rằng việc hỏa hoạn chỉ là về cơ bản đã điều tra rõ ràng, để có trách nhiệm với bốn mươi bảy mạng người, chúng ta cần phải bỏ hai chữ cơ bản đi, nếu đã điều tra thì phải điều tra cho hai năm rõ mười, nhất định không được tồn tại bất cứ sự mơ hồ gì, dù là một vấn đề nhỏ không rõ ràng, cũng phải điều tra lại từ đầu, bí thư Chu, việc này anh đốc thúc bên cục trưởng Trình làm cho tử tế."

Chu Tường gật đầu, trong lòng thì lại cho rằng Trương Dương hơi khoa trương, từ khi hỏa hoạn phát sinh đến nay đã điều tra hơn một tháng, chuyên gia thành phố, tỉnh đều đã được mời đến, làm gì có điểm nghi vấn nào chứ?

Chủ đề của Trương Dương lại chuyển sang việc cải cách lên thành phố: "Từ giờ trở đi, Tân Hải chúng ta cần phải yêu cầu bản thân ở một tiêu chuẩn mới, thông qua việc chỉnh đốn mấy ngày nay, việc chiếm đường kinh doanh đã giành được cải thiện ở mức độ nhất định, bước tiếp theo của chúng ta là phải xây sửa đường xá, làm xanh và sáng thành phố, tôi đặc biệt đề cập đến vấn đề đèn đường, đèn đường không chỉ có tác dụng chiếu sáng, mà còn có tác dụng làm sáng thành phố, giảm bớt phạm tội, làm cho người dân nhìn rõ đường về nhà, đây là trách nhiệm của quan địa phương chúng ta, thị trưởng Hứa, việc này anh phải làm cho nhanh chóng, trong vòng một tuần, nhất định phải làm cho Tân Hải chúng ta sáng lên!"

Hứa Song Kỳ nói: "Đây là một khoản chi tiêu không nhỏ, mua thiết bị cần tiền, và mỗi ngày cũng tiêu hao không ít điện."

Trương Dương nói: "Dù có tiết kiệm đến mấy cũng không thể tiết kiệm khoản này, còn nữa, đèn đường hiện tại của chúng ta rất lạc hậu, giờ đây các thành phố lớn đều đã dùng đèn năng lượng mặt trời rồi, loại thiết bị bảo vệ môi trường này rất tốt, đầu tư một lần dùng được lâu dài, tôi thấy chúng ta có thể học tập một chút."

Hứa Song Kỳ không nói gì, vẫn là tiền, tài chính trong huyện năm nào cũng ít ỏi, vị bí thư Trương này nói thì nhẹ nhàng, tiền ở đâu ra?

Trương Dương nói: "Tôi còn một đề nghị, ai cũng nói rằng trị an của Tân Hải chúng ta không tốt, bất cứ nhà đầu tư nào cũng không chịu đầu tư ở một nơi trị an bất ổn, người dân sống trong môi trường như thế này cũng không có cảm giác an toàn, tôi và cục trưởng Trình đã bàn bạc với nhau, dự định rằng xây dựng một đồn cảnh giới ở mỗi góc phố, 24 giờ không ngừng giám sát, mỗi ngã tư đều lắp đặt hệ thống máy quay giám sát, tiến hành uy hiếp với phần tử phạm tội, xảy ra hành vi phạm tội cũng có thể chớp kịp thời."

Các thường ủy đều yên lặng, vị bí thư Trương này đã bắt đầu lợi dụng quyền lực của mình để gây trò rồi, mấy đề nghị này của hắn, chẳng có đề nghị nào không cần tiền hết, nhưng chút tài chính ít ỏi của huyện Tân Hải liệu có chịu nổi việc quá sức này không?

Hứa Song Kỳ lạnh lùng nhìn Trương Dương, gã phát hiện ra rằng, Trương Dương dồn hết sức lực vào khu thành thị, làm sáng, làm xanh, những thứ này đều là những điều bên ngoài mà thôi, thủ đoạn chính trị của vị bí thư trẻ tuổi này không chỉ có vậy!

Chương (1-1276)