Truyện ngôn tình hay

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 0920

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 0920: Duy trì trầm lặng
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Đa số thường ủy không hứng thú gì với hoài bão chí lớn của Trương đại quan nhân, không thiếu gì tiên lệ việc lãnh đạo tố văn chương thổi phòng sự việc trong công cuộc kiến thiết thị chính, hiện giờ Trương Dương là bí thư huyện ủy Tân Hải, đương nhiên lời hắn nói có trọng lượng, bỏ huyện đổi thành phố cũng được, xây dựng thành phố lớn mới cũng được, mục đích chủ yếu chung quy là vơ vét nguồn vốn chính trị mà thôi, ai cũng nhìn rõ vấn đề, cho rằng vị bí thư Trương này đến với Tân Hải chẳng qua chỉ là bước nhún, thông qua bước nhún này hắn mới có thể thuận lợi nhảy lên bậc kế tiếp.

Hứa Song Kì đương nhiên hy vọng Trương Dương chỉ coi Tân Bình như một bước nhún mà thôi, đối với Trương Dương, nơi này chỉ là một bến dừng chân nhỏ trong con đường quan lộ huy hoàng của hắn, còn đối với Hứa Song Kì, trở thành bí thư huyện ủy Tân Bình lại là mục tiêu mà gã mơ tưởng bấy lâu.

Bí thư ủy chính pháp Chu Tường và Hứa Song Kì đi cùng đường, Chu Tường vội lên tiếng: "Huyện trưởng Hứa"

Hứa Song Kì cười nhìn Chu Tường: "Có chuyện gì vậy?"

Hứa Song Kì gật đầu: " huyện trưởng Hứa, sự việc hỏa hoạn ở cảng Phúc Long đã được điều tra rõ ràng, chỉ là Lý Minh Phương người này vẫn đang xem vào quấy rối. "

Hứa Song Kì nói: "Vậy hãy làm tốt công tác đả thông tư tưởng cho người ta, những lời cậu nói hôm nay rất hay, chứa đựng tình cảm, những tâm trạng tinh thần nào có vấn đề? Một người vợ mất chồng, phải biết thông cảm cho họ. "

Chu Tường có chút lúng túng: "Việc này đã kéo dài quá lâu, hơn nữa Lý Minh Phương người này cũng thực hơi quá mức. Lần trước chuyện tự treo lên cần trục tự sát đã khiến cho chúng ta khó xử, ảnh hưởng rất xấu, lãnh đạo thị đã gọi điện phê bình tôi một trận, phía tỉnh cũng chú ý đến việc này. "

Hứa Song Kì thở dài, sự việc Lý Minh Phương tự sát đã làm nên hành động anh hùng vĩ đại của Trương Dương. Tên tiểu tử này đã được lợi nhiều nhất từ sự việc. Hứa Song Kì nói: "Việc này thực sự đã kéo dài quá lâu, cậu nâng cap chút hiệu suất, nhanh chóng điều tra ra chân tướng, để công chúng được nhìn thấy chứng cớ sự thật, sự việc đã xảy ra rồi, chúng ta chỉ có thể cố gắng sửa chữa cứu vãn. "

Chu Tường đáp: "Tôi rõ rồi!"

Hứa Song Kì nhận thấy hình như Chu Tương còn muốn nói thêm, gã cười hỏi: "Cậu còn muốn nói gì nữa? Đừng có úp úp mở mở nữa, có gì thì nói đi. "

Chu Tường nói: "Bí thư Trương và Trình Diễm Đông là bạn bè, rất tin tưởng hắn. "

Hứa Song Kì hiểu ra ý của Chu Tường. Chu Tường rõ ràng là đang cảm thấy bất an, nỗi bất an hẳn là từ Trình Diễm Đông, phó bí thư chính pháp ủy kiêm cục trưởng công an mới nhận chức, gã này làn chỗ thân tình với Trương Dương, lần này sở dĩ được đến Tân Bình công tác chắc có liên quan trực tiếp với Trương Dương. Đương nhiên cảm thấy bị uy hiếp lớn nhất chính là Chu Tường, y là bí thư chính pháp ủy. Theo lý mà nói Trình Diễm Đông là cấp dưới của y, nhưng Trình Diễm Đông này lại không hề kép nép dưới trướng y, lúc đến Tân Bình gã đã thể hiện tác phong làm việc độc lập tự cường, làm rất nhiều công chuyện mà không thông báo gì với Chu Tường. Ví như chuyện thiếp lập trạm cảnh giới ở giao lộ, tiến hành canh gác 24/24h, Trình Diễm Đông không hề thông báo qua với y, mà trực tiếp bàn bạc với Trương Dương.

Hứa Song Kì nói: "Họ quen nhau ngay từ khi còn ở Phong Trạch rồi!"

Chu Tường đáp: "Tôi cảm thấy Trình Diễm Đông con người này rất khó gần. Đến Tân Bình công tác, cậu ta cũng không hề chủ động trao đổi giao lưu với tôi. "

Hứa Song Kì cười: "Việc trạm cảnh giới là do cậu ta đề xuất. "

Chu Tường nói: "Tôi cũng nhìn thấy trong thành phố, trạm cảnh giới, hầu như giao lộ nào cũng có một trạm, bên trên đèn cảnh sát bật sáng, bên trong lại lắp đặt cả điều hòa lẫn điện thoại, chi phí hẳn là không hề nhỏ, chuyện này không nói, mỗi trạm đều cần có cảnh vệ trực ban, chỉ việc này thôi ít nhất cũng cần tới 4 người. Theo tình hình hiện tại của Tân Bình chúng ta, trong khu vực thành phố chí ít phải tăng thêm 30 người, cả nhân viên trực ban lẫn quản lý chắc khoảng 150 người, hoặc có thể sẽ nhiều hơn thế, số lương chi trả cho lượng nhân viên này thực không hề nhỏ. Nuôi cả một đám người như thế, lại cộng thêm việc duy trì hoạt động của trạm cảnh giới, chi phí hoạt động mỗi năm lên tới 1tr NDT, lúc đầu nghe thì thấy ít, nhưng tổng thu nhập tài chính năm ngoái của huyện chúng ta mới có 85tr, bỏ ra một đống tiền như vậy chỉ để xây dựng những công trình mặt ngoài như này có đáng không?"

Hứa Song Kì không nói gì, miệng hơi nhếch có vẻ rất nghiêm túc.

Chu Tường lại nói tiếp: " vấn đề then chốt nhất là việc này không phải là chuyện đầu tư mang một lần, mà sẽ mở rộng theo diện tích khu thành phố Tân Hải. Đương nhiên trạm cảnh giới sẽ ngày càng nhiều, nhân viên cũng sẽ nhiều lên, chi phí bỏ ra cũng sẽ tăng hơn, huống hồ chúng ta vốn cũng đã có cảnh sát, có đồn công an, nếu lập thêm trạm cảnh giới có phải là gây ra trùng lặp trong chức năng sao? Đây cũng là một kiểu lãng phí. "

Hứa Song Kì nói: "Lúc nãy họp sao cậu không nói ra?"

Chu Tường cười đau khổ nói: "Việc bí thư Trương đã định, tôi nói có tác dụng gì chứ? Ông nghĩ anh ta sẽ nghe lời tôi sao?"

Hứa Song Kì nói: "Thường ủy hội là nơi để cho mọi người tự do đưa ra ý kiến, thái độ như này của cậu là không đúng. "

Chu Tường đáp: "Sự việc bỏ huyện đổi thành thành phố cũng có nhiều người phản đối đấy thôi, vì sao lại không có ai nói ra hết chứ?"

Hứa Song Kì lại nói: "Hai việc này không giống nhau. " Y cũng không nói rõ ràng, vì sao lại không giống nhau? Kì thực đều là do Trương Dương độc đoán chuyên hành.

Chu Tường cũng không e ngại gì trước mặt Hứa Song Kì, gã than thở: "Huyện trưởng Hứa, tôi cũng vì lo lắng cho tương lai của Tân Bình, công trình mặt ngoài này không thể giải quyết được những vấn đề còn tồn tại. "

Lúc Tân Bình tổ chức họp thường ủy huyện ủy, phía thị ủy Bắc Cảng cũng tiến hành họp thường ủy như vậy. Hạng Thành bí thư thị ủy Bắc Cảng đã đề cập đến vấn đề Tân Bình bỏ huyện đổi thành phố trong cuộc họp, đơn xin xét duyệt đã được Trương Dương gửi đến tay thị trưởng Cung Hoàn Sơn, Cung Hoàn Sơn đã sao chép đơn này và phát cho thường ủy mỗi vị một tờ trước cuộc họp. Bây giờ ai cũng hiểu rõ nội dung đơn xin xét duyệt, phải nói là tờ đơn này không vấn đề gì, bất luận Trương Dương có tính toán gì khi làm việc này nhưng có một điểm không thể phủ nhận rằng: Mục đích của hắn vẫn là vì sự phát triển của Tân Bình.

Hạng Thành cũng khẳng định trước tiên: "Tân Bình sớm muộn cũng sẽ tiến hành việc bỏ huyện đổi thành thành phố, tôi cũng tin rằng, sớm muộn rồi cũng sẽ thành công. Nhưng trong vấn đề chính trị cần phải biết cân nhắc lợi hại, phải có con mắt nhìn xa, không thể dựa vào suy nghĩ bột phát hay sự nông nổi cá nhân để làm việc được! Trước khi làm phải suy xét kĩ lưỡng xem có đem lại lợi ích cho nhân dân, có lợi cho sự phát triển của thành phố hay không. Chúng ta phải làm việc một cách kiên định, không được làm những hạng mục bên ngoài viển vông chỉ để lấy thành tích. " Lời lẽ này của Hạng Thành vô cùng nghiêm túc, đây cũng là những lời phát biểu công khai lần đầu tiên về sự việc bỏ huyện đổi lên thành phố của Tân Bình, đưa ra định tính cho sự việc, cho rằng sự việc này là một công trình mặt ngoài viển vông.

Hạng Thành nhấn mạnh phát biểu, làm các thường ủy khác cũng bắt đầu phát biểu náo nhiệt lên, Trần Cương bí thư kỳ ủy là người đầu tiên đứng ngay dậy nói, oán giận của gã đối với Trương Dương xuất phát từ em trai Trần Khải của gã, nếu không phải Trương Dương gian lận thì em trai gã đã không bị lôi khỏi chức ở cục công an huyện Tân Bình, Trần Cương nói: "Tôi xin được phát biểu đôi lời quan điểm của mình về vấn đề bỏ huyện đổi thành thành phố, việc này căn bản rất tốt, tôi nhớ trước đây Tân Bình cũng từng xin duyệt một lần, sau đó không được thông qua, điều này chứng minh các điều kiện của Tân Bình còn chưa đầy đủ. Nay đệ đơn xin xét duyệt chỉ cách lần trước có hai năm, lẽ nào lần này xin vì thời cơ đổi lên thành phố trong hai năm này đã đến, điều kiện đã đầy đủ rồi? Tôi nghĩ chưa chắc, hai năm nay thu nhập tài chính của Tân Bình tăng chậm, bội chi tài chính ở vào mức cao không hạ, cho đến bây giờ tổng thu nhập còn chưa vượt qua mức trăm triệu, một huyện như vậy muốn xin duyệt lên thành phố, khó mà thắng được các khu huyện khác mà thu nhập của họ đã vượt qua mức trăm triệu từ mấy năm trước. Dưới cái tiền đề không có phần thắng như vậy lại tiến hành việc này, thì thật là mù quáng, ỏ huyện lập thành phố không cần chi tiêu sao? Mà chi sẽ là tiền của ai đây? Đương nhiên là tiền của nhân dân, vậy nên trước khi đưa ra quyết định trọng đại nào, các cán bộ chúng ta cũng phải suy xét kĩ lưỡng, không được đưa ra quyết định một cách mù quáng, càng không nên bị lệch lạc vì thành tích. "

Trường Hoàng Bộ trưởng bộ tuyên truyền thị ủy phát biểu: "Tôi cũng muốn nói một lời, sự việc Tân Bình bỏ huyện đổi lên thành phố không được thảo luận đến trong cuộc họp thường ủy thị ủy. Tức sự việc đã không đúng đắn trong vấn đề trình tự rồi, theo như quy trình quy định phải do hội nghị thường vụ huyện của họ thảo luận rồi đưa ra quyết định, phải thông báo lên thị ủy Bắc Cảng, được họp thường ủy thị ủy thông qua rồi mới thông báo lên tỉnh. Sau khi được phê chuẩn mới được trình lên quốc vụ viện (chính phủ). Tại sao Tân Bình lại có thể bỏ qua phía thị, tỉnh mà trực tiếp gửi đơn xét duyệt lên quốc vụ viên chứ?"

*****

Mạnh Khải Trí trưởng bộ tổ chức cũng phát biểu: "Đơn xin xét duyện này không khác gì tờ đơn năm trước, chỉ có điều thêm một chữ kí của Trương Dương, nghe nói tờ đơn đó vốn đã nằm ở quốc vụ viện, anh ta nói là lặp lại trình tự phê duyệt, chứ không phải là gửi đơn xét duyệt lại lần nữa. "

Thị trưởng Cung Hoàn Sơn nói: "Về việc này, tôi và đồng chí Trương Dương đã tiến hành trao đổi sâu sắc, cũng đã phê bình nghiêm khắc hành vi thiếu kỷ luật vô tổ chức của đồng chí ấy, phải nói thật đồng chí ấy cũng đã thành khẩn thừa nhận lỗi lầm của mình, sự việc này cũng đã xảy ra rồi, tôi cho rằng đối với những cán bộ trẻ, cũng nên lấy giáo dục phê bình là chính. "

Bí thư kì ủy thị Trần Cương nói: "Giáo dục phê bình cũng phải dựa vào mức độ nghiêm trọng về tính chất sự việc, tôi cho rằng sự việc lần này không hề nhỏ, nếu chúng ta không nhận định một cách chính xác, vậy thì trong khoảng thời gian không lâu nữa, những huyện trực thuộc của chúng ta sẽ học theo tấm gương của đồng chí ấy, tự vi chính, Tân Bình có thể bỏ qua cấp thị để trình lên trên yêu cầu bỏ huyện đổi thành thành phố, các huyện trực thuộc khác dưới nó cũng có thể làm được như vậy. Trẻ tuổi không phải là lí do để mắc lỗi, mắc lỗi thì nhất định phải chịu xử lí và chịu phạt, chỉ có xử lí nghiêm khắc mới có thể ngăn chặn được không tái phạm, âu cũng là chuyện tốt đối với cá nhân đồng chí ấy, cũng có tác dụng nhắc nhở với các đồng chí khác. "

Phó bí thư thị ủy Tưởng Hồng Cương nhìn về phía Trần Cương đang kích động, trong đầu cảm thấy buồn cười, Trần Cương kích động như vậy đơn giản là vì lợi ích chính trị của gã xâm phạm. Nếu không phải Trương Dương đá em trai gã ra khỏi Tân Hải, thì gã cũng không biểu hiện chủ động như thế này, còn Hạng Thành lại rõ ràng muốn lợi dụng lần thay đổi này để chỉ trích, nhưng đám người này cũng chỉ ầm ĩ thế thôi, Trương Dương đã có bản lĩnh trình đơn xin xét duyệt lên tới quốc vụ viện, điều này chứng minh những người này không là gì trong mắt hắn, xử lý nghiêm khắc sao? Trần Cương anh nói thì mạnh mồm thế, nhưng anh có đưa ra phương án xử lý hắn không? Chỉ sợ đến lúc sự việc xảy ra thật, ai cũng không dám đảm nhận nhiệm vụ này, điều mà họ sợ không phải Trương Dương mà họ sợ bối cảnh của hắn. Làm quan chức trong nhà nước thật là không dễ dàng, luôn phải suy nghĩ đến tất cả các phương diện. Muốn phạm lỗi ít thì tốt nhất nói ít một chút, Tưởng Hồng Cương lựa chọn im lặng trong chuyện này.

Bí thư thị ủy Hạng Thành nói: "Đồng chí Hồng Cương, ý kiến của đồng chí như thế nào?" Thấy Trần Hồng Cương im lặng không nói, Hạng Thành trực tiếp nhắc đến y.

Tưởng Hồng Cương cười đáp: "Tôi thấy mọi người nói đều có lý, bí thư Hạng nói rất đúng, việc bỏ huyện đổi lên thành phố là việc tốt, sớm muộn cũng phải đi bước này, sớm muộn rồi cũng sẽ thành công, nhưng sự vệc phải được suy xét thận trọng, không được hấp tấp vội vàng. "

Cung Hoàn Sơn nhìn Tưởng Hồng Cương, trong đầu nghĩ thầm: "Nói chẳng khác nào không nói. " Nếu nói trong số thường ủy có một người mà Cung Hoàn Sơn thấy phản cảm nhất thì đó chính là Tưởng Hồng Cương, lí do rất đơn giản. Y coi Tưởng Hồng Cương là đối thủ duy nhất trong con đường tiến bước của mình, tuy hiện tại về nhiều phương diện Tưởng Hồng Cương đều ở vào thế yếu hơn so với y, nhưng y biết Tưởng Hồng Cương chưa hề vứt bỏ ý niệm cạnh tranh với y.

Tưởng Hồng Cương nói: "Tôi thấy việc này cũng không nghiêm trọng đến thế, đồng chí Trương Dương mới đến Bắc Cảng, đồng chí tuổi còn trẻ đương nhiên làm việc không được chu đáo như các đồng chí lâm năm kinh nghiệm. Nên xét về việc đồng chí ấy vừa mới lên nhận chức, không tránh khỏi tâm lí muốn nhanh chóng lập thành tích. Tôi cũng cho rằng, đồng chí ấy đã vội vàng trong vấn đề bỏ huyện đổi lên thành phố, chưa suy nghĩ thấu đáo trong nhiều trình tự. Nhưng chúng ta cũng nên khẳng định lòng nhiệt tình làm việc của đồng chí ấy, nhận định sự nóng lòng muốn thay đổi diện mạo Tân Hải của cậu ấy, cho nên về chuyện xử lí chuyện này như thế nào, chúng ta không thể để mặc không phê bình cũng không thể xử lí quá nặng nề, không phê bình không được, nhưng gay gắt quá cũng không được. "

Cung Hoàng Sơn thầm chửi y lão hồ li tinh, y nói như vậy là muốn không đắc tội với bên nào cả.

Hạng Thành đương nhiên hiểu rõ ý của Tưởng Hồng Cương, gã gật đầu: "Đồng chí Hồng Cương, việc này giao cho đồng chí, đồng chí hãy nói chuyện với Trương Dương, hãy làm cho cậu ấy nhận thức được sai lầm của mình, cũng phải chú ý chừng mực, đừng để ảnh hưởng đến nhiệt tình công việc của cậu ấy. "

Tưởng Hồng Cương nghĩ thầm, không phải ông để Cung Hoàn Sơn di nói chuyện với Trương Dương sao? Sao lại bảo tôi đi? Đây chẳng phải là làm điều thừa sao? Nhưng y vẫn biểu hiện ra vô cùng hợp tác, cười gật gật: " bí thư Hạng, tôi sẽ nhanh chóng đi nói chuyện với cậu ấy. "

Hạng Thành nói: "Kết thúc cuộc họp!"

Trương Dương đến đây khiến cho Hạng Thành cảm thấy càng khó chịu, gã cảm giác như sự tồn tại của tên tiểu tử này giống như một quả bom hẹn giờ, không biết lúc nào sẽ phát nổ, hơn nữa Hạng Thành cón có dự cảm. Lần này sự việc bỏ huyện đổi lên thành phố có đến 80, 90 % thành công, một khi huyện Tân Hải trở thành thành phố, đôi cánh của tên tiểu tử Trương Dương này sẽ ngày càng cứng chắc, đến lúc đó, gã khó mà khống chế được hắn.

Nhưng Hạng Thành đến bây giờ vẫn chưa nghĩ ra phương pháp đối phó lại với Trương Dương, tuy gã rất muốn dạy cho tiểu tử này một bài học, để hắn biết rằng rốt cuộc lời nói của ai có trọng lượng ở Bắc Cảng này. Khi nghĩ đến Tống Hoài Minh đằng sau Trương Dương, gã lại do dự, nếu có thể hòa thuận vô sự với nhau là tốt nhất, gã gợi ý để Cung Hoàn Sơn đi nói chuyện với Trương Dương. Mục đích của việc này là muốn Trương Dương hiểu phải tuân thủ quy tắc, nhưng từ phản ứng sau khi về của Trương Dương là biết, Cung Hoàn Sơn chưa hề hoàn thành nhiệm vụ này, Trương Dương không thèm coi Cung Hoàn Sơn là gì trong mắt.

Chuyện phát sinh trong cuộc họp thường ủy của Tân Hải cũng được phản hồi đến tai Hạng Thành vào buổi tối cùng ngày.

Chủ tịch huyện Tân Hải Hứa Song Kì tối đó cũng đến nhà bí thư thị ủy Hạng Thành, hồi báo mọi chuyện đã xảy ra ở cuộc họp thường ủy cho Hạng Thành nghe.

Hạng Thành nghe rất chăm chú, vẻ mặt của Hứa Song Kì rất buồn bực lẫn bất đắc dĩ, gã nói ra rất nhiều điều nghĩ trong lòng với Hạng Thành: "Bí thư Hạng, tôi cảm thấy rất khó giao tiếp hòa hợp với đồng chí Trương Dương. "

Hạng Thành mỉn cười: "Cậu ấy mới đến chưa bao lâu, muốn quen dần cũng phải có quá trình. "

Hứa Song Kì nói: "Không phải ý đó, ý tôi là, con người cậu ta tính chủ quan quá lớn. Không hề thích tiếp nhận ý kiến người khác, sự việc nào đã nhận định rồi thì nhất định sẽ làm đến cùng, giống như việc đổi lên thành phố, cậu ta trước sau đều không hề trưng cầu ý kiến của ai hết, đợi xin lên trên mới thông báo cho chúng ta. " Hứa Song Kì đang có ý khơi ra sự tức giận của Hạng Thành, vì Trương Dương cũng không hề báo cáo sự việc cho Hạng Thành biết, vượt mặt cả các lãnh đạo Bắc Cảng.

Hạng Thành đáp: "Đồng chí nên tăng cường giao lưu với cậu ấy, đừng quên, mấy năm này hai người sẽ là đồng nghiệp, nếu khuyết thiếu hiểu biết lẫn nhau, công tác sau này sao có thể triển khai được đây?"

Hứa Song Kì nói: "Tôi đã nhiều tuổi như vậy rồi, cậu ta chỉ đáng tuổi con trai tôi, tư tưởng cũng như quan điểm có quá nhiều chênh lệch, đồng chí cũng biết, tình trạng tài vụ của Tân Hải không tốt, bội chi tài chính vẫn chưa loại bỏ được. Nhưng cậu ta lại vì đổi lên thành phố mà đã kiến nghị nâng cao mức đầu tư thị chính, hơn nữa lập tức áp dụng thay đổi, cá nhân tôi cho rằng trọng điểm công tác kì này của Tân Hải không thể là đổi lên thành phố gì cả, mà là giảm nghèo, loại bỏ vấn nạn bội chi tài chính, phương hướng chủ đạo của chúng ta phải là phát triển kinh tế, chứ không phải ném tiền đi xây dựng công trình mặt ngoài vô nghĩa như thế"

Hạng Thành không nói gì, dường như đang suy nghĩ.

Hứa Song Kì lại nói tiếp: "Kiến thiết thi chính càng đẹp thì có ích gì? Đường xá có rộng thêm nữa thì vẫn chỉ có từng ấy xe cộ, đèn đường có càng sáng âu cũng chỉ tăng thêm hao phí nguồn điện, trồng hoa và cây làm thành phố trong sạch hơn, tất cả cũng chỉ làm hào nhoáng vẻ ngoài, không bằng dùng số tiền ấy đi mua hạt giống tốt chi viện cho hộ nông dân nghèo, Tân Hải chúng ta vẫn lấy nghề nông làm chủ đạo. Tôi cảm thấy những cách làm của đồng chí Trương Dương khi đến đây có hơi bỏ gốc lấy ngọn. "

Hạng thành nói: "Sao đồng chí không nói thẳng những lời này với cậu ta?"

Hứa Song Kì lại thở dài: "Bí thư Hạng, cậu ta tình nguyện nghe ý kiến của tôi mới là lạ đấy. "

Hạng Thành nói: "Đồng chí Song Kì, cậu ấy là bí thư huyện ủy, đồng chí là chủ tịch huyện, thái độ này của đồng chí tôi thấy không tốt chút nào, trong công tác phải cho phép tồn tại nhiều ý kiến khác nhau, cố tìm cái chung, gác lại bất đồng. Nếu đồng chí thấy cách làm của cậu ấy không đúng, nên phản đối dựa vào những lí luận, huyện Tân Hải có tới 11 thường ủy, những quyết định quan trọng cần hơn một nửa số người bỏ phiếu ủng hộ mới được thông qua, như thế nào mới thể hiện được tính dân chủ và công bằng công minh của đảng ta? Đồng chí đã công tác đã được bao nhiêu năm như vậy, ngay cả đạo lí đơn giản như vậy cũng không hiểu sao?"

Vẻ mặt Hứa Song Kì có chút nóng dần lên, lời này của Hạng Thành vừa là phê bình cũng vừa là nhắc nhở Hứa Song Kì, thân là chủ tịch huyện Tân Hải, ủy viên thường ủy nhưng lại không phát huy được vai trò của mình, lại biểu hiện một cách yếu đuối trước mặt một bí thư huyện ủy mới nhận chức như Trương Dương thế này. Hứa Song Kì đáp: "Bí thư Hạng, tôi hiểu rồi. "

Crypto.com Exchange

Chương (1-1276)