Độc giả của web truyenkiemhiep.com.vn hay truyenkiemhiep.org lưu ý!!! Trên PC hãy đổi DNS sang 8.8.8.8 và 8.8.4.4 để vào web nhanh hơn, còn trên điện thoại hãy tải app 1.1.1.1 rồi bật Warp lên để không bị chặn.

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 0924

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 0924: Thả dây dài
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)

Lưu Diễm Hồng ngồi bên cửa sổ nhìn ra trước hồ, ánh sáng mặt trời chiếu xuyên qua cửa sổ đến đúng chồ cô ngồi, khiến cô cảm thấy mệt mỏi rã rời, không kìm được ngáp một cái khi nhìn cảnh sắc ở bên ngoài cửa sổ của Nhã Vân Hồ, Lưu Diễm Hồng đột nhiên phát hiện ra cả đời cô đều sống trong công việc.

Rất ít khi mới có thời gian ngồi ngắm quang cảnh như bây giờ, thậm chí đến việc cảm nhận ánh sáng mặt trời chiếu lên người cũng là một thứ xa xỉ đối với cô. Trương Dương nhẹ nhàng đột ngột xuất hiện trước mặt cô, nhìn sắc mặt như người đang mê mẩn trước quang cảnh, hắn không muốn làm phiền cô. Mà ngồi xuống bên cạnh cô. Lưu Diễm Hồng nhận ra được sự xuất hiện của người bên cạnh, quay người lại cười cười với Trương Dương nói:

- Ban ngày ban mặt sao lại xuất hiện ma quái thế này? Trương Dương đáp: - Chị Lưu, nhìn chị thưởng thức cảnh đến mê mẩn như thế, không nỡ làm phiền chị. Lưu Diễm Hồng nói: - Món ăn đã gọi xong hết rồi, cậu nhìn xem bàn ăn có món nào không thích ăn không? Trương Dương nói:

- Có thể ngồi cùng nói chuyện với chị Lưu thì ăn gì uống gì không quan trọng.

- Ồ, đúng là ngày càng giỏi ăn nói, đúng là không hổ danh bí thư của Tân Hải, đến tài ăn nói cũng lên trình độ rồi. Trương Dương nói: - Các tố chất trong người tôi đều rất tốt, tài ăn nói thì càng không phải nói, chị Lưu, chị triệu tập tôi từ phương xa lặn lội đến đây, có chuyện gì muốn chỉ giáo chăng? Lưu Diễm Hồng nói: - Ăn trước đã! Cô gọi phục vụ mang thức ăn vào, sau khi hỏi qua ý kiến của Trương Dương, liền gọi đặc sản của Thanh Giang lên, Trương Dương uống một ngụm rượu, ăn một ít thức ăn rồi nói: -Không được, món ăn ở đây hơi nhạt, thiếu cái mùi của nắng và gió. Lưu Diễm Hồng nói: - Nơi này làm tôi nhớ đến Tây Hồ. Trương Dương nói:

- Nhã Vân Hồ diện tích khá lớn, có lẽ là rộng hơn Tây Hồ, nhưng đáng tiếc không thể nào có được không gian như ở Tây Hồ được. Lưu Diễm Hồng nói:

- Thời gian qua cậu ở Tân Hải làm được những gì rồi? Trương Dương nói: - Làm được gì chứ? Vừa mới chân ướt chân ráo đến, trăm công nghìn việc Lưu Diễm Hồng bị câu nói đó của Trương Dương làm cho phì cười nói: - Tình hình của Tân Hải xấu đến thế sao? Trương Dương đáp: - Tôi vừa mới đến được một thời gian, vẫn chưa thâm nhập hoàn toàn được vào bên trong, nhưng đối với những yếu kém của Tân Hải có thể nắm rõ trong tay Lưu Diễm Hồng nói: - Tân Hải, Cảng Bắc có nhiều điều kiện thuận lợi như thế, hoàn toàn có thể trở thành điểm sáng kinh tế của Bình Hải, nhưng sự thật thì lại không như thế, Cảng Bắc lại là nơi có kinh tế yếu nhất Bình Hải, chuyện này có lẽ là có liên quan đến trình độ của lãnh đạo rồi. Trương Dương gật đầu lia lịa nói: - Đúng thế, chắc chắn có liên quan đến lãnh đạo. Lưu Diễm Hồng cười nói:

- Xem ra mối quan hệ của cậu với Hạng Thành không được tốt lắm! Trương Dương đáp: - Tôi đến đâu cũng bị lãnh đạo ghét mà. Lưu Diễm Hồng nói:

- Không phải chứ, bí thư Tống không thích cậu sao lại gả con gái yêu của ông ấy cho cậu chứ? Cả bí thư Cố và bí thư Kiều đều quý cậu đó thôi! Trương Dương nói:

- Chị Lưu, hôm nay chị gọi tôi đến đây là vì chuyện gia đình hay là vì chuyện khác? Hắn cảm thấy chị Lưu tìm hắn nhất định phải có việc gì đó. Lưu Diễm Hồng nâng chén rượu lên cười nói: - Trương Dương, hôm nay tôi gọi cậu đến, là có chuyện muốn nhờ cậu giúp. Trương Dương gật đầu nói: - Chị Lưu, chỉ cần là chuyện tôi có thể làm được chị cứ nói, chuyện của người khác tôi có thể không làm, nhưng chuyện của chị tôi nhất quyết không từ chối. Lưu Diễm Hồng nói: - Đây không phải là việc của bản thân tôi, chuyện này là chuyện công việc!

Trương Dương nói: - Việc công? Lưu Diễm Hồng gật đầu nói: - Mấy ngày trước tôi có nhận được thư thư tố cáo mật. Nói đến đây cô dừng một chút. Trương Dương cảm thấy có chút lo lắng, nói thấp giọng:

- Tố cáo tôi sao? Lưu Diễm cười nói: - Cậu thật là, cứ việc xấu nào cũng đều vơ vào mình là sao? Trương Dương biết việc này không có liên quan đến mình, cười ngượng nói:

- Không phải người ta thường nói một lần bị rắn cắn ba năm sợ dây thừng sao? Tôi đã vào chốn quan trường hơn ba năm rồi, có không ít lời rèm pha. Lưu Diễm Hồng nói: - Không phải cậu từng nói là không bị người ta ghét là kẻ tầm thường sao?" Trương Dương nói: - Câu này chỉ sử dụng với tôi thôi, với người khác thì không được, chị Lưu, chúng ta lúc nãy có nói tới chuyện tố cáo, cuối cùng là muốn tố cáo ai thế? Lưu Diễm Hồng nói: - Chuyện tố cáo này có liên quan đến Cảng Bắc, bên trong không có chứng cứ cụ thể, cũng không nói cụ thể là ai. Trương Dương nói:

- Loại tố cáo này không phải là đã có nhiều rồi sao, nếu như đã không có chứng cứ cụ thể, dựa theo phương thức xử lí của kỉ ủy thì chuyện này không cần cần cấp cao xử lí, tại sao chị lần này lại coi trọng nó như thế? Lưu Diễm Hồng nói: - Tuy lần này tôi không nắm được chứng cứ cụ thể, nhưng sự tình ở Bắc Cảng có chút bất thường. Trương Dương nói: - Tôi cũng cảm thấy Cảng Bắc này có gì đó không được minh bạch. Hắn chớp chớp mắt nói:

- Chị Lưu, hôm nay chị tìm tôi đến, có phải muốn tôi giúp chị điều tra vụ này, nhưng bây giờ tôi là bí thư của Tân Hải, những chuyện như thế này không còn thuộc thẩm quyền của tôi nữa rồi. Lưu Diễm Hồng hiểu nhầm ý của Trương Dương, tưởng hắn muốn kiếm chức quan, nên trừng mắt nói;

- Sự việc còn chưa bắt đầu làm mà đã muốn kiếm một chức quan rồi sao? Trương Dương cười nói: - Chị Lưu, chị đừng nghĩ về tôi như thế, Tân Hải đang tiến hành cải cách lên thành phố, tôi đang là thân phận của bí thư huyện lên bí thư thành phố, thử hỏi liệu tôi có đồng ý đổi chức bí thư thị thành phố lấy chức bí thư kỉ ủy không? Lưu Diễm Hồng nói:

- Dã tâm của cậu thật là lớn, muốn lên thành phố, đâu có phải là chuyện dễ dàng đâu? Cho dù người khác có nói thế nào thì Trương Dương vẫn rất tự tin với dự án cải cách lên thành phố, hắn tin tưởng chắc chắn chuyện này đã được định đoạt, tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn cả. Lưu Diễm Hồng không hề biết rằng Trương Dương đã có được thông tin mật, chỉ là cảm thấy tên tiểu từ này từ sau khi lên chức bí thư huyệnchỉ là cảm thấy tên tiểu từ này từ sau khi lên chức bí thư huyện ủy thì sự tự tin của hắn lại càng lên rất cao.

Trương Dương nói:

- Chị Lưu, chị nghi ngờ trong nội bộ của Cảng Bắc có vấn đề? Lưu Diễm Hồng gật đầu:

- Dựa theo những gì tố cáo trong này thì, tất cả mọi việc ở Cảng Bắc đều trong lợi ích và thế lực to lớn của cả một tập đoàn đều được lấy từ tên của một người. Trương Dương hỏi:

- Ai? - Đinh Cao Sơn! Trương Dương không cảm thấy bất ngờ, thậm chí khi Lưu Diễm Hồng nhắc đến cái tên của Đinh Cao Sơn, hắn cũng đã nghĩ đến nhân vật này rồi, tuy không gặp Đinh Cao Sơn mấy lần, nhưng với thể lực của Đinh Cao Sơn, Trương Dương cũng hiểu được phần nào. Tại thành phố hải cảng, rất nhiều người mối quan hệ giữa buôn lậu và giàu có là không thể tách rời. Lưu Diễm Hồng nói: - Công việc làm ăn buôn bán của Đinh Cao Sơn được đăng kí kinh doanh ở Tân Hải, thuộc quyền hạn của cậu, là một bí thư huyện ủy, cậu là người có trách nhiệm và nghĩa vụ điều tra việc này. Trương Dương nói:

- Đợi khi tôi quay về sẽ lệnh cho bí thư kỉ ủy tiến hành điều tra. Lưu Diễm Hồng lắc đầu nói: - Trương Dương, sở dĩ tôi chọn thành phố Giang để gặp mặt, chính là để sự việc này không gây sự chú ý của nhiều người, tất cả những dấu vết đều chứng tỏ, xu thế tham ô có thể là một vụ án lớn nhất chưa từng có từ trước đến nay, nếu như nắm được chứng cứ cụ thể, tuyệt đối không thể hành động một cách khinh xuất được. Trương Dương nói: - Ý của chị là cần phải thả câu dài để bắt cá to, đầu tiên không áp dụng có biện pháp với Đinh Cao Sơn? Lưu Diễm Hồng nói: - Đúng thế. Thân phận và chức vị của cậu rất quan trọng, nếu như Cảng Bắc có tồn tại hệ thống buôn lậu, bọn chúng nhất định không thể không coi trọng thân phận của cậu, sớm muộn cũng sẽ tìm đến cậu. Trương Dương nói:

- Ý chị là.... Lưu Diễm Hồng nói: - Ruồi không chê mật ngọt, muốn thu thập thêm nhiều chứng cứ hơn nữa. Cậu nhất định phải làm một số việc mờ ám cho bọn chúng. Trương Dương nói: - Chị muốn tôi thâm nhập vào nội bộ của chúng à, nếu bọn chúng đút lót cho tôi, tôi có nên nhận không? Và cần phải biểu hiện rất vừa ý nữa, chị Lưu, chị có cần phải xây dựng một hệ thống bắt tôi đứng đầu hứng chịu chứ! Lưu Diễm Hồng thở dài nói:

- Sao tôi có thể hại cậu chứ? Cậu chỉ cần thông báo lại cho tôi số tiền mà bọn chúng hối lộ, trách nhiệm chắc chắn không đổ lên đầu cậu rồi. Trương Dương nói:

- Nói như thế chẳng khác nào cùng bọn chúng thông đồng làm việc xấu vậy. Lưu Diễm Hồng nói: - Chỉ có như thế mới có thể lấy được lòng tin của bọn chúng, mới có thể tìm ra được kẻ thực sự đứng sau chuyện này. Trương Dương nói:

- Chỉ tiếc rằng, bây giờ tôi đang xây dựng hình ảnh quan thanh liêm, cứ cho là bây giờ tôi bắt đầu giả mạo là quan tham cũng sợ không có ai tin. Lưu Diễm nói: - Cậu có biết quan tham là như thế nào không? Đại tham quan thực sự, là người ngoài mặt tỏ ra thanh liêm, bên ngoài lúc nào cũng có những người được người khác tung hô, nhưng chẳng qua chỉ là vì những lợi ích nhỏ mọn của mình, những tên tham quan càng lớn, càng có khả năng giấu giỏi. Tôi làm công việc kỉ ủy nhiều năm rồi, loại người như thế gặp quá nhiều rồi. Trương Dương lại thở dài nói:

- Chị Lưu, ván cờ này chị đánh lớn quá, tôi hỏi chị chuyện này trước, chuyện này bí thư Tống có biết không?

*****

Lưu Diễm Hồng lắc đầu, thực ra chuyện này là do Tống Hoài Minh nói với cô, nhưng Lưu Diễm Hồng biết được tính quan trọng của sự việc, cần phải tuyệt đối giữ bí mật, tuyệt đối không thể để Tống Hoài Minh tiết lộ việc này ra ngoài được, vì Lưu Diễm Hồng biết rõ rằng chuyện này có liên hệ đến những mối quan hệ nào, việc của Tống Hoài Minh sớm sẽ bị bại lộ, kéo hắn ta vào trong trận chiến này, hậu quả của sự việc này sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của hắn sau này. Từ sau khi Tống Hoài Thanh nói chuyện này với Lưu Diễm Hồng, cô đã có suy kỹ càng, tất cả hậu quả của việc này sẽ do cô đứng lên gánh vác, tuyệt đối không để ảnh hưởng đến Tống Hoài Minh. Lưu Diễm Hồng không hề đề cập đến mối quan hệ của Tống Hoài Minh với sự việc này, nhưng cô chỉ thực sự có thể nói chuyện một cách thẳng thắn với Trương Minh, Lưu Diễm Hồng nói:

- Trương Dương, chuyện này có khả năng có liên quan đến nhiều nhân vật có máu mặt, vì thế trước khi chúng ta có thể nắm được chứng cứ cụ thể, tôi không cần báo cho Tống Hoài Minh biết. Nói cách khác, tính đến thời điểm này chỉ có hai chúng ta biết rõ sự việc, nếu như Cảng Bắc thực sự không có vấn đề như trong bản tố cáo nói, chúng ta chỉ cần coi như chưa có sự việc nào xảy ra cả.

Nếu như thực sự có vấn đề, chúng ta sẽ bàn bạc tiếp, nói chung cậu có thể yên tâm rằng, hậu quả của những việc này tôi sẽ đứng ra gánh vác hết, cậu sẽ không bị chuyện này ảnh hưởng đến con đường của cậu. Tuy rằng Lưu Diễm Hồng nói như thế, nhưng trong lòng Trương Dương hiểu rõ, nếu như thực sự có xảy ra động tĩnh gì, hắn cũng không thể chỉ biết lo cho bản thân mình được, nhưng hắn ta vẫn đồng ý. Từ trước đến giờ hắn ta là một người rất tò mò hiếu kì, hắn đã nghĩ thông suốt vấn đề này rồi, nếu như Cảng Bắc thực sự có vấn đề, hắn tuyệt đối không thể ngồi không không quan tâm được, cứ cho là hôm nay Lưu Diễm Hồng không đề cập đến vấn đề này, hắn cũng sẽ là người tấn công đầu, quyết tâm chống lại thế lực đen tối đến cùng. Bây giờ lại có Lưu Diễm Hồng đưa cho hắn lời đề nghị, bây giờ có thể coi là nhận được sự ủy thác của kỉ ủy, có thể có cớ mà xuất trận rồi.

Trương Dương nhìn mặt đất phía bên ngoài cửa sổ, dòng nước Nhã Vân hồ buổi chiều, làm hắn gợi nhớ lại ký ức đã qua. Từ khi đặt chân vào chốn quan trường, năm đó chỉ là do tính hiếu kỳ, không thể nào ngờ rằng, chỉ trong thời gian năm năm ngắn ngủi, hắn lại có thể leo lên chức, bí thư huyện ủy. Đến ngày hôm nay cũng không dám nói là hiểu rõ chốn quan trường, nhưng trong chốn quan trường có qua nhiều sự lừa gạt lẫn nhau, có quá nhiều các cuộc chiến tranh ngầm, chỉ sợ rằng muốn có một bước tiến nho nhỏ trong tiền đồ này, phải trải qua không biết bao nhiêu kinh nghiệm xương máu nữa. - Đang nghĩ gì thế? Lưu Diễm Hồng đột nhiên hỏi cắt ngang dòng suy nghĩ của Trương Dương. Trương Dương nói:

- Tôi đang nghĩ đến chỗ đen tối và phức tạp nhất ở chốn quan trường. Lưu Diễm Hồng cười nói:

-Tì vết không che được ánh ngọc, từ khi tôi làm việc ở kỉ ủy đến nay, toàn phải tiếp xúc với các loại quan tham nhũng, nhìn thấy những điều đó so với cậu chắc chắn là nhiều hơn rồi, có điều tôi có lòng tin với tổ chức của chúng ta, có lòng tin những thứ xung quanh chốn quan trường, nguyên nhân rất đơn giản: những quan tham nhũng so với tổng thể cán bộ của chúng ta chỉ là một con số nhỏ, tuyệt đại đa số đều là người tốt, chúng ta tuyệt đối không thể chỉ vì một bộ phận nhỏ quan tham nhũng mà đánh giá cả một tổ chức được. Trương Dương nói:

- Tôi đâu có khẳng định tất cả đều thế đâu. Chỉ có điều những nơi mà tôi đã đi qua, nơi nào cũng có một vài người có vấn đề, mà con số này lại lớn quá. Lưu Diễm Hồng nói:

- Thời đại bây giờ là thời đại của cải cách mở cửa, thời đại mà kinh tế phát triển với tốc độ nhanh chóng, mỗi người chúng ta đều có những thách thức, tiền bạc, vật liệu, mỹ sắc, tình thân, tất cả các loại cám dỗ đều cùng tồn tại, nếu như không có ý chí kiên định, không giữ vững được quan điểm, lập trường, thì rất dễ bị cám dỗ, bị ăn mòn dần tư cách. Cái thời đại cải cách này, một số người trong chúng ta nhất định sẽ bị đào thải. Nói xong câu này, cô ngừng lại, uống một ngụm rượu thở dài nói: - Nhiệm vụ của chúng ta chính là loại bỏ những thành phần cán bộ như thế, giữ gìn sự thanh khiết cho đội ngũ cán bộ. Trương Dương nói:

- Chị Lưu, tiêu chuẩn của cán bộ có đầy đủ tư cách của chị là gì? Lưu Diễm Hồng không cần nghĩ ngợi nói luôn:

- Chí công vô tư, tinh thần lạc quan làm đầu, lấy gian khổ của nhân dân là nhiệm vụ, tiến bước cùng thời đại, tiến bước sắc bén chứ không mạo hiểm tiến lên, vững vàng thiết thực nhưng không bảo thủ. Trương Dương cười nói: - Chị Lưu à, tiêu chuẩn của chị có phải là lấy hình tượng của tôi mà xây dựng nên không đó. Lưu Diễm Hồng không nhịn được cười nói:

- Cậu ấy à, đúng là tự dán vàng lên da mặt mình! Trương Dương nói:

- Không phải tôi à? Vậy người mà chị nói là ai? Ồ, tôi biết rồi, chị đang nói đến bí thư Tống! Lưu Diễm Hồng nghe thấy câu này, mặt tự nhiên ửng hồng, trái tim tự nhiên đập nhanh hơn, tự nhiên cô cảm nhận được cô vẫn chưa quên được Tống Hoài Minh. Trương Dương tai mắt rất nhạy bén, trước sự ngại ngùng của Lưu Diễm Hồng, hắn đã biết được Lưu Diễm Hồng vẫn chưa quên được Tống Hoài Minh, tình cảm đúng là một thứ phiền toái mà! Lưu Diễm nói:

- Bí thư Tống là một người quang minh chính đại, những lời vừa rồi của tôi nói về anh ấy không khoa trương một chút nào. Dám nói dám làm chính là tính cách muôn thuở của cô ấy.

Trương Dương rất khâm phục điểm này của cô, mặc dù Lưu Diễm Hồng ở một vị trí rất cao, nhưng lại không bị những bệnh của chốn quan trường, phụ nữ làm quan, thường thì sẽ làm ra dáng một vị quan, lên mặt bắt nạt, tự cao tự đại, thậm chí còn có tính không hài lòng với những gì mình có hơn đàn ông, nhưng Lưu Diễm Hồng không như thế. Tính cách của cô ấy ngay thẳng, có gì nói nấy, không có chút ham tiền bạc, thậm chí Trương Dương còn nhận ra rằng, đến bây giờ, Lưu Diễm Hồng vẫn kiên quyết đi theo công việc đầy áp lực này, tất cả cũng chỉ vì Tống Hoài Minh. Tình cảm có nhiều loại, loại tình cảm cho đi mà không mong báo đáp lại chính là loại làm người ta kính trọng và cảm động nhất.

Lưu Diễm Hồng cảm nhận được mọi tâm sự của mình bị Trương Dương nhìn thấu, ánh mắt nhìn phía xa xa của Nhã Vân Hồ, thở dài một tiếng, trong đầu óc tưởng tượng đến hình ảnh của Tống Hoài Minh, cũng may là đúng lúc đó điện thoại của cô vang lên, kéo cô ra khỏi những suy nghĩ mông lúc, cầm chiếc điện thoại lên xem số của ai, sau đó mới nhận điện thoại. Lưu Diễm Hồng không hề trốn tránh Trương Dương, cười nói: - Bí thư Ngô! Người gọi điện thoại đến là bí thư Ngô Minh, bên kia đầu dây Ngô Minh cười nói:

- Diễm Hồng, mấy ngày không gặp mà sao nói chuyện nghe khách sáo thế, cứ gọi tôi là Ngô Minh thôi, không thể gọi là Tiểu Minh được, đừng quên cô mãi mãi là lãnh đạo của tôi. Lưu Diễm Hồng cười nhạt nói:

- Chuyện đã qua rồi, bây giờ không thể thế nữa. Ngô Minh nói: - Vậy chẳng lẽ cô gọi tôi là ông Ngô sao, như thế thì tôi cảm thấy không được tự nhiên cho lắm. Lưu Diễm Hồng gọi một tiếng ông Minh, bản thân cũng không nhịn được cười nói vang lên. Ngô Minh nói:

- Không phải cô nói là đến Kinh Sơn làm khách sao? Tôi biết hôm nay cô đến thành phố Giang, chỗ đó cách đây không xa lắm, tôi đã chuẩn bị xong hết để tiếp đón cô rồi. Lưu Diễm Hồng nói:

- Tôi e rằng không có thời gian. Lần này đi có chút việc bận, ngày mai đã quay về rồi. Giọng nói của Ngô Minh lộ rõ sự thất vọng nói:

- Vậy sao! Lưu Diễm Hồng nói: - Ông Ngô à, nếu có thời gian quay lại thành phố Giang thì hai chúng ta cùng đi ăn một nhé! Người nhà của Ngô Minh hiện nay đều sinh sống ở thành phố Giang, vì thế mà Lưu Diễm Hồng mới nói thế. Ngô Minh nói: - Hay là tối nay nhé! Lưu Diễm Hồng nói:

- Tối nay tôi thực sự không qua được! Ngô Minh cười nói:

- Biết là cô bận rộn, không tranh thủ được thời gian, vì thế mà tôi đã đến thành phố Giang, xe của tôi đã vào địa phận thành phố rồi, cô đang ở đâu, tôi lập tức đến đó ngay. Lưu Diễm Hồng ngẩn người, cô thực sự không ngờ rằng Ngô Minh vì cô mà lái xe từ Kinh Sơn đến đây, tuy rằng khoảng cách giữa hai nơi khá gần, nhưng có thể khiến cho bí thư thị ủy phải nhọc lòng như thế, cũng làm cho lòng người cảm động, Lưu Diễm Hồng nói:

- Tôi đang ở nhà hàng Nhã Vân Hồ, ông qua đây đi! Sau khi nghe xong điện thoại Lưu Diễm Hồng nhìn thấy Trương Dương đang nhìn mình, tự nhiên cô cười nói:

- Sao thế? Trương Dương nói: - Cái ông bí thư Ngô Minh? Từ cuộc nói chuyện của Lưu Diễm Hồng, Trương Dương biết rõ được thân phận của Ngô Minh, khi Dương Minh ở Lam Sơn, Nam Tích đã từng đấu với Ngô Minh mấy lần, có thể nói Trương Dương với Ngô Tôn không có một chút thiện cảm, không những thế Trương Dương còn biết được chuyện tình cảm giữa Ngô Minh và chủ nhiệm giáo vụ trường Đảng Trương Lập Lan, hơn nữa mục đích tiếp cận Trương Lập Lan là muốn theo học ở Khổng Nguyên. Trương Dương không muốn lôi chuyện này ra, vì hắn là một con người sống rất có nguyên tắc, hơn nữa bây giờ Khổng Nguyên đã bị xuống dốc, Trương Lập Lan giờ chỉ là một phụ nữ đáng thương bị người khác trêu đùa mà thôi.

*****

Còn về Ngô Minh, Trương Dương vẫn nghĩ rằng tiền đồ chính trị của gã coi như đi đời nhà ma, nhưng không thể ngờ rằng hắn lại có thể thay đổi cục diện, thoắt một cái trở thành bí thư thị ủy của thành phố Bắc Nguyên Kinh Sơn. Ngô Tôn đã theo đuổi Lưu Diễm Hồng trong một thời gian rồi, trước đây khi gã bị thất bại trong cuộc chiến tranh nhau chức bí thư thị ủy Với Thường Tụng, Lưu Diễm Hồng đã ở bên an ủi hắn, chính là trong thời gian này mà Ngô Minh nảy sinh tình cảm với Lưu Diễm Hồng, đặc biệt khi Lưu Diễm Hồng không còn giữ được ý chí kiên định, muốn từ chức xuống chức vị phó bí thư kỉ ủy tỉnh, Ngô Minh cũng có sự quan tâm đặc biệt đến cô ấy, có thể nói rằng Ngô Tôn từ trước đến giờ luôn theo đuổi Lưu Diễm Hồng, cho dù Lưu Diễm Hồng không có tình cảm gì với gã. Lưu Diễm Hồng không hề phủ nhận với Trương Dương, cô gật gật đầu nói:

- Ngô Minh đang làm bí thư thị ủy của Kinh Sơn. Anh ta biết tôi ở thành phố Giang nên qua đây để gặp mặt.

Trương Dương cười ha ha một tiếng, gật gù cái đầu nói:

- Cho dù chị chỉ coi anh ta là bạn, nhưng anh ta tuyệt đối không coi chị là bạn, tiện đây nhắc chị một câu. Con người này phẩm chất không được tốt đẹp đâu. Trương Dương coi Lưu Diễm Hồng như chị em của mình nên mới lo lắng cô bị lừa tình. Lưu Diễm Hồng trừng mắt nhìn Trương Dương nói: - Tiểu tử thối, chuyện của tôi cần đến cậu lo đấy! Trương Dương cười nói: - Tôi coi chị như chị em nên mới nói những lời đó. Được rồi, không quản, tôi đi đây, không lại phải đụng độ nhau, tôi lại thêm ấm ức. Nói xong Trương Dương đi luôn, Lưu Diễm Hồng nhìn theo dáng của Trương Dương mà không nhịn được cười.

Trương Dương đến đại sảnh thì gặp một người thân- Tô Ái Ái, hình như Ái Ái cũng nhìn thấy Trương Dương, từ sau sự việc xảy ra ở khách sạn Trí Nguyên- Đông Giang, mối quan hệ của hai người đã có sự thay đổi hoàn toàn, Tô Ái Ái thì đối xử với Trương Dương như bạn bè, còn Trương Dương thì đối xử với cô như một người em gái, cha mẹ hai bên có mối quan hệ tốt đẹp, có cùng dòng máu, là anh em tốt! Trương Dương cười tươi gọi: - Ái Ái!

Câu ngọt ngào thế này, chưa bao giờ từng nói qua, nhưng Trương Dương là người có năng lực ứng biến rất mạnh, cho nên gọi tiếng Ái Ái không có một chút sơ xuất nào cả.

Tô Ái Ái tuy rằng không thể chấp nhận được những lời lẽ ủy mị đó, nhưng vẫn lên tiếng đáp lại: - Bí thư Trương, sao anh lại đến thành phố Giang thế? Trương Dương cười nói: - Sao lại khách khí thể, đều là người một nhà mà, đừng xưng hô như người ngoài thế chứ, nghe không quen, gọi Trương Dương là được rồi. Tô Ái Ái cười, nhưng miệng vẫn không gọi được nên vẫn nói: - Bí thư Trương, anh đến dùng cơm à? Trương Dương lắc đầu nói:

- Không, đến để gặp một người bạn, nhân tiện ăn một chút, còn em... Tô Ái Ái nói: - Em là giám đốc của nhà hàng ăn, cũng làm được một thời gian rồi. Trương Dương cười nói: - Chúc mừng, chúc mừng, hay là làm công việc kinh doanh tại nhà rất tốt, gặp phải khó khăn gì, cũng có sự chăm sóc của bí thư Đỗ. Câu nói này, Trương Dương tự nhiên nói dài hơn ra. Tô Ái Ái nét mặt thoáng ửng đỏ, tất nhiên là cô hiểu ý của Trương Dương, có điều cô cũng là người biết cách xử lí, nên nhẹ nhàng nói:

- Bí thư Trương, thế này nhé, tối em mời ngài dùng cơm, những việc trước đây vẫn chưa có lời cảm ơn anh. Trương Dương cười nói:

- Không cần, đều là người một nhà, cảm ơn gì chứ? Tô Ái Ái cười nói: - Anh nhất định phải cho tôi cơ hội này, thế này đi, tối nay tại Minh Giang Cát, em sẽ sắp xếp chỗ ngồi, người tùy ý anh. Trương Dương thấy Tô Ái Ái thành tâm thành ý mời như thế, cũng không tiện từ chối, hơn nữa đây cũng là em ruột, nghĩ một hồi rồi cuối cùng nói: - Vậy em gọi điện cho bí thư Đỗ, mời anh ấy qua dùng cơm. Trương Dương rất cao tay, chỉ cần hắn ta mở miệng mời Đỗ Thiên Dã dùng cơm, chuyện gọi điện này, cho dù là không có mời Đỗ Thiên Dã, nhưng tối nay Đỗ Thiên Dã cũng tổ chức tiệc tiếp đón Trương Dương. Trương Dương cố ý làm như vậy, thực ra là để thăm dò tình cảm của hai người đã tiến đến bước nào rồi. Trương Dương không biết rằng, công việc này là do Đỗ Thiên Minh giới thiệu cho Tô Ái Ái, cô ửng đỏ mặt khi nghe Trương Dương nói chẳng qua là vì cô cũng gật đầu nhận lời làm. Buổi chiều Trương Dương tranh thủ thời gian đến UBND thành phố Giang, gặp phó thị trưởng thường vụ thành phố Tào Hướng Đông, lần trước có dịp gặt mặt Tào Hướng Đông ở thành phố Cảng Băc, Trương Dương rất không vừa lòng, vì Tào Hướng Đông này là người cẩn thận, nhất quyết không tiết lộ một chút sự tình nào của Cảng Bắc cho hắn ta, Trương Dương cảm thấy không can tâm. Hắn ta vì muốn đổi lấy thông tin của Cảng Bắc mà đã giúp trị bệnh lần đầu cho cha của Tào Hướng Đông, nhưng kết quả lại làm cho hắn cực kỳ thất vọng.

Tào Hướng Đông nghe nói Trương Dương qua đây, rất nồng nhiệt thì đón tiếp Trương Dương vào phòng làm việc. Khi Tào Hướng Đông không có mặt ở Cảng Bắc, Trương Dương đã giúp trị bệnh lần hai cho cha y. Bây giờ bệnh tình của cha y đã khỏi hoàn toàn, cha cũng gọi điện mấy lần, bảo y cảm ơn Trương Dương. Tào Hướng Đông tất nhiên biết thứ mà Trương Dương muốn có, nhưng y biết cái gì có thể nói, cái gì không. Khi đang ở chốn quan trường, chuyện quan trọng nhất chính là biết có chừng có mực.

Trương Dương đã rất quen thuộc với phòng làm việc của Tào Hướng Đông, nơi này trước đây là phòng làm việc của Lý Trường Vũ, với mối quan hệ giữa Lý Trường Vũ và Trương Dương thì nơi này Trương Dương có thể tùy ý đi vào, nội thất bên trong của phòng làm việc về cơ bản không có gì thay đổi nhiều, sự thay đổi lớn nhất chính là con người, bây giờ Lý Trường Vũ đã làm bí thư thị ủy Nam Tích, hơn nữa sau khi Tào Hướng Đông đảm nhận chức này thì vẫn chưa tiến thêm được bước nào.

Chuyện này cũng không có cách nào khác, trước Tào Hướng Đông còn có hai tòa núi đồ sộ, bí thư thị ủy Đỗ Thiên Dã tuổi trẻ tài cao, được sự coi trọng của các lãnh đạo tỉnh đến hôm nay đã làm lên chức thường vụ tỉnh Bình Hải, Tả Viện Triều làm thị trưởng thành phố Giang bao nhiêu năm rồi, có được cơ sở quần chúng hùng hậu, việc duy nhất mà Tào Hướng Đông có thể làm đó là chờ đợi, việc Đỗ Thiên Dã tiến vào tầng lớp lãnh đạo của tỉnh chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi, khi Đỗ Thiên Dã thăng chức, Tả Viện Triều có thể bù đắp vào chỗ khuyết đó, còn Tào Hướng Đông có thể mãn nguyện lên ngồi cái chức thị trưởng thành phố Giang.

Với địa vị bây giờ của Tào Hướng Đông thì nhất định phải có tính kiên nhẫn, hơn nữa con người của gã là một người có thể kiềm chế bản thân. Tào Hướng Đông đầu tiên cảm ơn Trương Dương, nếu như không có Trương Dương thì căn bệnh đau đầu không biết còn giày vò cha gã đến bao giờ nữa, giày vò cha gã cũng chính là giày vò gã, bây giờ bệnh của cha đã khỏi hẳn rồi, gã cũng bớt được một cái tâm bệnh trong lòng.

Trương Dương cười nói:

- Thị trưởng Tào quá khách khí rồi, vẫn là câu này, việc này chỉ là một việc dễ như trở bàn tay, không đáng nhắc đến. Tào Hướng Đông mời Trương Dương ngồi xuống, tự mình đi pha trà mời Trương Dương, bình thường Tào Hướng Đông có nghiên cứu trà đạo, nên trong phòng làm việc có cả một bộ pha trà, gav vừa tráng chén vừa nhìn Trương Dương cười nói:

- Trương Dương, hôm nay sao lại có thời gian rảnh quay lại đây thế? Trương Dương đáp: - Lần này quay lại đây là vì có chuyện công cần làm!

- Việc công?

Tào Hướng Đông thấy kì lạ, lần này Trương Dương lại nói cho hắn mục đích quay lại đây, khi Trương Dương nói xong rồi, Tào Hướng Đông có cảm giác hơi mơ hồ, gã thâp giọng nói: - Lão đệ, đệ đang muốn nói đến hế thống chiếu sáng, sao không đến Cảng Bắc thương lượng trước?

Đây là điểm mà Tào Hướng Đông cảm thấy không hiểu, tại sao Trương Dương lại bỏ nơi gần đi tìm nơi xa thế này, không qua Cảng Bắc mà lại đến thành phố Giang xin viện trợ, chuyện này nếu lãnh đạo Cảng Bắc biết được sẽ có phản ứng như thế nào chứ?

Chương (1-1276)