Độc giả của web truyenkiemhiep.com.vn hay truyenkiemhiep.org lưu ý!!! Trên PC hãy đổi DNS sang 8.8.8.8 và 8.8.4.4 để vào web nhanh hơn, còn trên điện thoại hãy tải app 1.1.1.1 rồi bật Warp lên để không bị chặn.

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 0934

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 0934: Bán nhân tình
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)

Tiết Vĩ Đồng ngẩng đầu cười nói: Ông nội, con dẫn anh ấy tới thăm ông!

Tiết lão cười ha ha, tiếng cười rất, trung khí đầy đủ, chấn cho cả căn phòng kêu ong ong: Anh con ư? Mẹ con mới sinh cho con một người anh lúc nào vậy, sao ông không biết nhỉ? Chỉ từ những lời này cũng có thể nhìn ra Tiết lão vô cùng hài hước.

Trương đại quan nhân ngước nhìn Tiết lão, không thể nào không ngước nhìn được, người ta đứng ở trên lầu, mình thì đứng dưới lầu, phải dùng góc độ như vậy mới có thể thấy rõ diện mạo của Tiết lão, thật ra bất kể người ta đứng chỗ nào, khí trường cũng thật sự là quá cường đại, sinh nhai chính trị nhiều năm đã tu luyện ra quan uy không phải bình thường.

Trương đại quan nhân chỉ có ở trước mặt rất ít người mới cảm thấy cảm giác nghẹt thở, ở trước mặt Kiều lão đã từng cảm thấy, ở trước mặt Tiết lão cũng có cảm giác đồng dạng. Có điều tính tình của Tiết lão hiển nhiên so với Kiều lão thì hướng ngoại hơn rất nhiều, hai người có điểm giống nhau, thoạt nhìn đều rất hòa ái, nhất là khi đối mặt với vãn bối, thật sự không ra vẻ chút nào, cái đó không hề mâu thuẫn với khí trường siêu cường của bản thân bọn họ.

Tiết lão dáng người rất cao, tương đương với Trương Dương, khi trẻ tuổi so với Trương Dương chắc cao hơn không ít, ông ta mỉm cười nhìn Trương Dương nói: Tiểu tử này là?

Tiết Vĩ Đồng nói: Trương Dương, con đã nói với ông rồi, Tam ca kết bái của con!

Tiết lão bật cười, ông ta lắc đầu nói: Cháu gái của tôi không ngờ cũng chơi trò kết bái, khí lỗ mãng có phải hơi nặng một chút hay không? ông ta vươn tay về phía Trương Dương: Trương Dương! Tôi đã nghe nói tới tên của cậu, hoan nghênh cậu đến nhà chúng tôi làm khách!

Trương Dương vươn tay ra, bắt tay với Tiết lão, lòng bàn tay của Tiết lão đầy vết chai, cực kỳ thô ráp, nắm tay Trương Dương rất mạnh rồi lắc lắc, sau đó thì vỗ vỗ lên mu bàn tay của Trương Dương: Người trẻ tuổi, khí lực không nhỏ!

Trương Dương cười nói: Khẳng định không bằng Tiết lão khi trẻ tuổi.

Tiết lão gật đầu nói: Khi tôi trẻ tuổi, ở bộ đội là vô địch vật tay, khỏe đến nỗi có thể vật ngã một con trâu! ông ta đo chiều cao với Trương Dương rồi nói: so với cậu hiện tại thì còn cao hơn nữa cái đầu, có điều giờ già rồi, chiều cao cũng co lại.

Trương Dương bật cười.

Tiết Vĩ Đồng nói: Ông nội, Trương Dương lần này đặc biệt đưa rượu tới cho ông đấy!

Tiết lão nhìn nhìn vò rượu cách đó không xa, mỉm cười nói: Người tặng lễ ắt có việc muốn cầu, thằng nhóc, cậu từ xa mang rượu tới cho tôi, chắc không phải có việc muốn nhờ chứ?

Trương đại quan nhân thầm than, lão thủ chính trị đúng là lão thủ chính trị, liếc một cái liền nhìn ra mình tới là có mục đích, Tiết lão trước mặt cao thủ chính trị như Tiết lão, mình chơi trò tâm nhãn chỉ tổ chuốc lấy nhục, cho nên thật thà là tốt nhất.

Trương Dương mỉm cười nói: Tiết lão, tôi lần này đến quả thực có việc muốn nhờ, có điều, tôi bây giờ vẫn chưa muốn nói.

Tiết lão cười nói: Thừa nước đục thả câu!


Tiết Vĩ Đồng nói đỡ Trương Dương: Ông nội, Trương Dương là muốn nhờ ông thử xem rượu này thế nào?

Tiết lão nói: Thực sự coi tôi là kẻ nát rượu à, tôi vừa mới ngủ trưa dậy, chuẩn bị ra ngoài đi dạo, giờ muốn tôi uống rượu, bình thường là ai khuyên tôi nhất định phải uống ít rượu, phải giữ gìn sức khỏe nhỉ?

Tiết Vĩ Đồng cười nói: Ông nội, ông không phải nói mình là đại sư phẩm rượu đứng đầu trong nước ư? ông nếm thử xem rượu này thế nào? Khảo nghiệm trình độ phẩm rượu của ông xem!

Tiết lão cực kỳ sủng ái đứa cháu gái này, ông tôi bất đắc dĩ lắc đầu nói: Được, thử thì thử!

Trương Dương còn mang theo người một bình Đại Minh xuân nửa cân, lập tức mở nắp bình ra, rót khoảng hai lang rượu vào chọn thủy tinh doTiết Vĩ Đồng mang tới. Tiết lão nhận lấy chén thủy tinh mà cháu gái đưa, ngửi thử mùi rượu, sau đó lắc rượu trong chén, nhìn nhìn màu rượu, cuối cùng ghé chén rượu vào môi uống một ngụm, thưởng thức trong chốc lát mới nói: Rượu này không tồi, mùi hầm rất đậm, khẩu vị đầy đủ, vừa vào miệng thì ngọt và thuần chính, kỳ lạ nhỉ, tôi trước đây chưa từng uống, trong những rượu nổi tiếng trong nước hình như không có loại này? ông ta vẫy vẫy tay với Trương Dương, ý bảo Trương Dương đưa bình rượu cho ông ta xem.

Trên bình rượu căn bản không có nhãn hiệu, Tiết lão chỉ từ trên chai tất nhiên không nhìn ra được lai lịch gì, ông ta không khỏi cười nói: Tiểu Trương, cậu định đố tôi đấy phỏng.

Trương Dương nói: Không phải, rượu này vẫn chưa chính thức đưa ra thị trường.

Tiết lão nói: Thời gian sản xuất của rượu này không lâu, nhưng chôn cất chắc đã lâu rồi, phẩm chất tốt như vậy theo lý thuyết ở trong nước chắc khá là có danh tiếng!

Tiết Vĩ Đồng bật cười: Ông nội, nếu ông đã nói tốt thì rượu này xem ra thật sự không tồi.

Trương Dương lúc này mới lúc này mới nói ra lai lịch: Tiết lão, rượu này là Đại Minh xuân mới nhất mà nhà máy rượu Giang Thành nghiên cứu chế tạo ra, là chôn cất từ thời Minh, phối phương độc đáo, cũng từ phối phương của vài hũ rượu từ thời Thanh mạt dân sơ để chế tạo ra, trải qua công nghệ gia công hiện đại điều chế mà thành.

Tiết lão gật đầu nói: Tiểu Trương, cậu từ Giang Thành xa xôi mang tới hai vò rượu này cho tôi, thật sự là rất có lòng, cậu chắc còn có nguyên nhân nào khác nữa chứ hả.

Trương Dương có chút ngại ngùng cười nói: Tiết lão, tôi muốn nhờ ngài hỗ trợ đề chữ cho loạt rượu này.

Tiết lão cười ha ha, nói: Vòng một vòng thì ra là muốn nhờ tôi giúp quảng cáo!

Trương Dương vội vàng giải thích: Không phải là quảng cáo, là nhờ ngài viết ba chữ Đại Minh xuân, ngài có nghiên cứu tinh thâm về văn hóa rượu, lại là tiền bối cách mạng đức cao vọng trọng, cho nên mới muốn nhờ ngài viết ba chữ này, Tiết lão đừng hiểu lầm, thực sự không phải để quảng cáo, thật ra văn hóa rượu cũng là một bộ phận của văn hóa Trung Hoa chúng ta, là một trong những côi bảo của nền văn minh Trung Hoa.

Tiết lão nói: Tài ăn nói của cậu thật đúng là tốt thật, vốn giúp cậu viết ba chữ này cũng không có gì, có điều uống rượu ảnh hưởng tới sức khỏe, tôi nếu viết ba chữ này chẳng khác nào cổ vũ uống rượu, cái này hình như không tốt lắm, hơn nữa tôi cũng không muốn tham gia vào hoạt động buôn bán, hy vọng cậu có thể hiểu cho.

Trương Dương còn muốn tiếp tục khuyên bảo liền thấy Tiết Vĩ Đồng đứng ở bên cạnh nháy mắt với hắn, Tiết Vĩ Đồng hiểu rất rõ ràng tính tình của ông nội, một khi ông ta đã quyết định chuyện gì thì tuyệt đối không thay đổi.

Trương Dương chỉ có thể từ bỏ ý định tiếp tục khuyên bảo, nhưng cứ như vậy từ bỏ thì hắn lại có chút không cam lòng, linh cơ khẽ động nói: Tiết lão, hay là ngài hỗ trợ viết chữ uống rượu ảnh hưởng tới sức khỏe đi!


Tiết lão không nhịn được cười ha hả, thằng ôn này xoay chuyển đầu óc đúng là nhanh thật.

Tiết Vĩ Đồng lắc lắc cánh tay ông nội: Ông nội, ông viết mấy chữ cho anh ấy đi.

Tiết lão cuối cùng cũng gật đầu, Tiết Vĩ Đồng nhìn thấy ông ta đáp ứng, vội vàng mang giấy và bút tới.

Tiết lão sau khi phết mực xong, viết xuống một hàng chữ uống rượu có hại cho sức khỏe, sau đó ký đại danh của mình, sau khi viết xong, ông ta ngắm nghía mấy chữ này, tự cảm thấy có chút buồn cười, Trương đại quan nhân thì như giành được chí bảo cất ngay bức tranh chữ đi, thằng ôn này trong lòng đã tính toán kỹ, sẽ tổ hợp mấy chữ này lại, in lên bên ngoài nhãn rượu là rượu sức khỏe, Tiết lão đề xướng uống rượu sức khỏe, đây là quảng cáo tuyên truyền rất tốt.

Tiết Vĩ Đồng nói: Ông nội, ông nói thì dễ nghe nhưng bản thân thì lại không làm được.

Trương Dương nói: Thật ra năng lực thích ứng với cồn của mỗi người khác nhau, có cao có thấp, không cần thiết phải quá nghiêm khắc, bắt ai cũng phải kiêng rượu.

Tiết lão nói: Lời này không sai, bác sĩ cũng nói, uống rượu với số lượng vừa phải thì có lợi cho sức khỏe, ông uống rượu cả đời, sức khỏe không phải vẫn rất tốt sao?

Tiết Vĩ Đồng nói: Uống rượu làm tổn hại tới gan, đạo lý đơn giản như vậy mà ông cũng không biết à!

Khi bọn họ đang nói chuyện thì bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một tiếng thét kinh hãi: Người đâu tới nhanh!

Mấy người đều ngây ra, Tiết Vĩ Đồng xông ra ngoài đầu tiên, Trương Dương ngay sau đó cũng chạy ra theo, thật ra theo lý thuyết thì tốc độ của hắn so với Tiết Vĩ Đồng thì nhanh hơn rất nhiều, có điều đây dù sao cũng là đang ở Tiết gia, hắn không thể có biểu hiện cái gì cũng giành trước.

Ra tới bên ngoài thì nhìn thấy Tiết Anh Hồng đang nằm trên bậc thang ôm bụng. Sắc mặt tái nhợt đang la hét.

Tiết Vĩ Đồng bước nhanh đến bên cạnh cô ta, quan tâm nói: Cô, cô sao vậy?

Tiết Anh Hồng ôm bụng, trên trán đã đầy mồ hôi lạnh, nước mắt cũng săp chảy ra rồi: Cô, cô không cận thận bị ngã. Bụng đau quá, đau quá, hỏng rồi, cô hình như xuất huyết rồi... Tiết Anh Hồng kết hôn đã nhiều năm, cuối cùng cũng có bầu, đối với tiểu sinh mệnh sắp ra đời này rất là coi trọng. Cô ta không phải lo lắng tới an nguy của mình, mà quan tâm nhất tới thai nhi trong bụng, hiện tại cảm thấy đau bụng vô cùng, thai nhi trong bụng hoạt động rất ghê, Tiết Anh Hồng sợ đến nỗi không biết phải làm gì, run giọng nói: Cứu nó, cứu nó...

Tiết Vĩ Đồng dù sao cũng là con gái chưa kết hôn, gặp phải loại trường hợp này cũng không biết nên làm thế nào cho phải.

Tiết lão chạy ra theo, lớn tiếng nói: Mau lái xe đưa tới bệnh viện!

Trương Dương nói: Hiện tại đưa đến bệnh viện chỉ sợ không còn kịp rồi! Hắn đi nhanh tới bên cạnh Tiết Anh Hồng, vươn tay ra liên tiếp điểm trúng mấy chỗ huyệt đạo trên thân thể của cô ta, sau đó một tay cầm mạch môn của Tiết Anh Hồng, một tay đặt trên bụng cô ta, nhìn vào hai mắt của Tiết Anh Hồng, mỉm cười nói: Cô, cô có tin cháu không?

*****

Tiết Anh Hồng chỉ cảm thấy thân thể đang đau đớn bỗng nhiên đỡ hơn rất nhiều, cô ta nhìn Trương Dương, từ trong ánh mắt ấm áp của hắn tìm được sự tín nhiệm, cô ta gật đầu, đây khẩn cầu nói: Trương Dương, cậu nhất định phải giúp tôi.

Trương Dương nói: Yên tâm, có cháu ở đây, nhất định đảm bảo mẹ con cô không có việc gì.

Tiết lão có chút kinh ngạc nhìn tình cảnh trước mắt, ông ta thật sự không nghĩ thông, người thanh niên này rốt cuộc có năng lực như thế nào mà làm con gái minh tin tưởng như vậy.

Trương Dương rất cẩn thận ôm lấy Tiết Anh Hồng, dưới sự chỉ dẫn của Tiết Vĩ Đồng đưa Tiết Anh Hồng về phòng của cô ta, trên mặt đất mà Tiết Anh Hồng vừa nằm có một vũng máu.

Tiết lão nhìn thấy vũng máu đó không khỏi nhíu mày, ông ta nói với cảnh vệ viên: Lập tức gọi bác sĩ Hồ tới đây!

Trương Dương xoa bóp huyệt đạo cho Tiết Anh Hồng, lại dùng nội lực giúp cô ta an định thai tức, đợi sau khi Tiết Anh Hồng đã ngủ sâu hắn mới lặng lẽ rời khỏi phòng của Tiết Anh Hồng, đi tới phòng khách, Tiết lão và người nhà đều đang khẩn trương đợi ở đó.

Tiết Vĩ Đồng tuy rằng biết Trương Dương biết chút y thuật, nhưng không hề biết rằng hắn lợi hại như vậy, đi theo phía sau Trương Dương cùng ra phòng khách, cô ta quan tâm nói: Tam ca, cô em thế nào?

Đó cũng là câu mà mọi người trong nhà muốn hỏi.

Trương Dương nói: Động thai, thai nhi không sao! Có điều cô Tiết thì không may mắn như vậy, xương chậu của cô ấy hiện vết rạn, cần phải nằm yên trên giường thời gian.

Những lời này của Trương Dương không hề khiến tâm tình của người nhà Tiết gia yên ổn, cho tới khi bác sĩ Hồ đến, sau khi kiểm tra cho Tiết Anh Hồng, xác định mẹ con Tiết Anh Hồng bình an, mọi người mới yên lòng.

Tiết Anh Hồng bởi vì vô ý trượt cầu thang, mất không ít máu, tình cảnh lúc đó khiến mọi người sợ hãi, hiện tại nghe thấy thai nhi đã bình an, đều cảm thấy may mắn vô cùng.

Tiết lão tuy rằng đã trải qua vô số sóng gió, vừa rồi bởi vì chuyện của con gái nên cũng có chút rối loạn, có câu quan tâm ắt sẽ loạn, lúc này bình tĩnh trở lại lại, mới nhớ tới cám ơn Trương Dương.

Trương Dương cười nói: Tiết lão quá khách khí rồi! Thật ra tôi cũng không giúp đỡ được gì cả, là tạo hóa của bản thân cô Tiết. Thái độ khiêm tốn không kể công của Trương đại quan nhân lập tức giành được hào cảm của Tiết lão.

ông ta mời Trương Dương ở lại ăn cơm chiều, điều này khiến cho Trương đại quan nhân hơi có chút thụ sủng nhược kinh.


Tiết Vĩ Đồng nhân cơ hội giới thiệu với ông nội: Ông nội, Trương Dương hiện tại là bí thư huyện Tân Hải, công tác dưới trướng của bác Hạng.

Tiết lão ồ một tiếng, mỉm cười nói: Càng nói quan hệ càng gần! Trung Quốc thật ra cũng không lớn lắm, năm ngàn năm trước đều là người một nhà.

Tiết Vĩ Đồng nói: Ông nội, anh ấy còn là con nuôi của phó thủ tướng Văn đấy.

Trương đại quan nhân có chút xấu hổ ho khan một tiếng, hắn không muốn nói ra chuyện này. Một là thấy không cần thiết, thứ hai hắn cũng không biết quan hệ đến giữa cha nuôi mình và Tiết lão như thế nào, phải biết rằng quan hệ giữa đại nhân vật cao tầng thường thường đều rất phi thường.

Tiết lão nói: Sao không nói sớm, con chỉ nói là Tam ca kết bái của con, chưa nói là con nuôi của Quốc Quyền!

Trương Dương nghe ông ta gọi cha nuôi của mình là Quốc Quyền, xem ra quan hệ cũng rất thân với Văn Quốc Quyền, hắn cười nói: Tôi lần này đến kinh thành vẫn chưa gặp cha nuôi của tôi.

Tiết lão nói: Tôi cũng đã lâu rồi chưa gặp anh ta, anh ta bận việc quốc gia, một lão nhân hưởng thụ cuộc sống về hưu như tôi cũng ít có cơ hội gặp mặt hơn trước đây. ông ta cảm thán.

Trương Dương bảo Tiết Vĩ Đồng mang giấy mực cho hắn, hắn viết một phương thuốc an thai cho Tiết Anh Hồng, khi Trương Dương kê phương thuốc, bác sĩ Hồ cũng từ trong phòng Tiết Anh Hồng đi ra, cô ta đã hỏi rõ chuyện xảy ra vừa rồi, trước tiên nói với Tiết lão về tình huống của Tiết Anh Hồng, bên kia Trương Dương đã kê phương thuốc xong, bác sĩ Hồ có chút tò mò ngó sang, cô ta về phương diện trung tây y có nghiên cứu khá tốt, vừa thấy phương thuốc này của Trương Dương lập tức phát hiện được chỗ tinh diệu trong đó, bác sĩ Hồ có chút không dám tin quan sát Trương Dương, rất khó tin một người thanh niên không ngờ là lại là trung y sư tạo nghệ thâm hậu.

Bác sĩ Hồ nói: Đây là phương thuốc thuốc dưỡng thai à?

Trương Dương ngẩng đầu lên, nhìn thấy bác sĩ Hồ mặc áo blue trắng, mỉm cười nói mỉm cười nói: Đúng vậy, phương thuốc này là tổ truyền của nhà chúng tôi, bác sĩ Hồ thấy có chỗ nào không ổn thì vui lòng chỉ cho.

Bác sĩ Hồ nói: Phương thuốc rất tốt, phương thuốc cao minh như vậy tôi không kê được, không ngờ cậu trẻ tuổi như vậy mà lại có nghiên cứu về trung y tinh thâm đến thế.

Trương Dương cười nói: Bác sĩ Hồ quá khen rồi, tôi cũng chỉ là có được mấy bí phương tổ truyền, học được chút châm cứu xoa bóp, sao có thể xứng với hai chữ tinh thâm này.

Tiết Vĩ Đồng ở bên cạnh nói: Bác sĩ Hồ, cô tôi luôn nói phần hông rất đau, Trương Dương nói là xương chậu bị rạn, cô thấy sao?

Bác sĩ Hồ nói: Căn cứ vào bệnh trạng thì có thể là xương chậu đã gãy, muốn chẩn đoán chính thì cần phải chụp x quang, nhưng cô ta lại đang mang thai, không thích hợp kiểm tra có tính phóng xạ, cho nên chỉ có thể trị liệu bảo thủ.

Trương Dương nói: Xương chậu gãy cũng không sao, tổ tiên của tôi có bí phương, lát nữa tôi sẽ kê, trong vòng một tuần đảm bảo sẽ khỏi hẳn.


Bác sĩ Hồ nhìn Trương Dương với vẻ không thể tin nổi, nghĩ thầm thằng ôn này đúng là giỏi khoác lác, thương gân động cốt cần một trăm ngày, cậu trong vòng một tuần có thể chữa khỏi gãy xương, cho mình là thần y chắc? Người trẻ tuổi này không phải là hạng giang hồ lừa bịp chứ? Nhưng nhìn Trương Dương tựa hồ rất thân với Tiết gia, kể cả không nói tới quan hệ cụ thể của hắn với Tiết gia rốt cuộc như thế nào, giang hồ thuật sĩ bình thường cũng không dám chạy đến Tiết gia mà lừa đảo, trừ phi hắn không muốn sống nữa.

Bác sĩ Hồ đối với tình huống trước mắt của Tiết Anh Hồng trừ trị liệu tĩnh dưỡng bảo thủ ra thì cũng không có đề nghị khác, cô ta đã không có biện pháp, cho nên cũng không có tư cách nói gì, vì để ổn thỏa, bác sĩ Hồ hôm ấy cũng không rời khỏi Tiết gia, ở bên cạnh Tiết Anh Hồng 24/24, dựa theo cách nói của cô ta, trong 24 tiếng đồng hồ thai nhi không có gì dị thường thì như vậy hai mẹ con sẽ không có vấn đề gì.

Tiết lão vô cùng quan tâm chuyện của con gái, trong con cái của ông ta chỉ có Tiết Anh Hồng là không hậu đại, kết hôn đã hơn mười năm, cuối cùng cũng mang thai, không ngờ lại xảy ra biến cố này, buổi tối khi ăn cơm, Tiết lão vẫn có chút không yên lòng, một là vì sức khỏe của con gái, hai là vì y thuật của Trương Dương. ông ta cũng không tin Trương Dương có y thuật thần hồ kì kĩ gì cả, đầu bếp của Tiết gia nướng một bàn món cay Tứ Xuyên, rượu thì dùng Đại Minh xuân mà Trương Dương mang đến.

Nếu không phải nhân duyên trùng hợp, Trương đại quan nhân không có cơ hội ngồi cùng một bàn ăn cơm với Tiết lão, Tiết lão uống một ngụm rượu, khen: Rượu này quả thực không tồi!

Trương Dương nói: Uống không ngon thì tôi cũng không dám mang đến trước mặt ngài để bêu xấu! Trong lòng lại bắt đầu cân nhắc xem có nên nghĩ biết pháp để Tiết lão hỗ trợ viết ba chữ Đại Minh xuân hay là.

Tiết lão bật cười, nói: Không ngờ cậu còn biết trung y?

Trương đại quan nhân biết những lời này của Tiết lão có hàm nghĩa là không tín nhiệm đối với y thuật của mình, hắn thở dài nói: Kể ra cũng dài, cha tôi mất sớm, tôi từ nhỏ cùng mẹ sống nương tựa lẫn nhau, cũng may là có mấy bí phương tổ tiên truyền xuống, hai mẹ con chúng tôi phải nhờ vào mấy bí phương đó để kiếm ăn, khi tôi trưởng thành đã học được xoa bóp châm cứu. Thằng ôn này ăn nói bừa bãi, nói thân thế của mình đáng thương như vậy dụng ý chính là để nhận được sự đồng tình.

Có điều hiệu quả khá rõ rệt, Tiết lão không khỏi nhìn Trương Dương thêm một cái, trước đây ông ta luôn cho rằng Trương Dương là con trai của một quan viên nào đó, nhưng không ngờ thằng ôn này cũng xuất thân cùng khổ. Tiết lão mỉm cười nói: Cậu sao lại làm quan?

Trương Dương nói: Vốn tôi định làm bác sĩ, nhưng về sau lại phát hiện làm bác sĩ không có tiền đồ, vừa hay có một cơ hội về quê làm chủ nhiệm ban sinh đẻ kế hoạch, tôi từ đó bước vào quan trường, kể ra đã lăn lộn được năm năm trong thể chế rồi.

Tiết lão uống rượu khá sảng khoái, một ngụm một chén, ba chén ước chừng một lạng, chỉ chốc lát hai lạng rượu đã vào bụng, Tiết Vĩ Đồng tuy rằng không uống rượu, nhưng ngồi ở bên cạnh giám sát ông ta.

Tiết lão không khỏi cười khổ nói: Cuộc đời tôi sợ nhất chính là bị ước thúc, không ngờ giờ rồi vẫn bị con bé này nó quản.

Tiết Vĩ Đồng nói: Đồng chí Tiết, ông đã hơn tám mươi rồi, tuy rằng hùng tâm tráng chí của ông đáng được khẳng định, tôi cũng biết đời này ông không chịu thua ai, nhưng người không nhận già là không được.

Tiết lão giống như đứa trẻ con cầu xin đứa cháu gái: ông hôm nay uống ba lạng thôi, thêm ba chén nữa thôi. Cháu xem đi, đây không phải là có khách tới ư? Tiết gia chúng ta không thể thiếu lễ số được, cháu nói xem có đúng không? ông ta lấy Trương Dương ra làm cớ.

Trương Dương thầm buồn cười trong lòng, không ngờ Tiết lão oai phong một cõi trên chính đàn nước cộng hoà cũng có một mặt thú vị như vậy.

*****

Tiết Vĩ Đồng nói: Được rồi, chỉ được uống thêm ba chén nữa thôi.

Tiết lão nói: Cháu đi chiếu cố cô cháu đi, ông và Trương Dương tán gẫu vài câu với nhau.

Tiết Vĩ Đồng có chút bất đắc dĩ nhìn ông nội, lắc đầu rồi sau đó nói với Trương Dương: Tam ca, em giao ông nội cho anh, anh giúp em coi chừng ông nhé, uống thêm một chén cũng không được đâu đấy.

Trương Dương cười cười đáp ứng.

Tiết Vĩ Đồng vừa đi thì Tiết lão đã là luôn hai chén, rồi bảo Trương Dương mau mau rót đầy chén, Trương Dương có chút do dự, dù sao Tiết lão cũng đã hơn tuổi tám mươi hơn tuổi rồi, tửu lượng khẳng định không thể so với khi còn trẻ, Tiết lão nói: Rót, bình thường khi nó không ở nhà, tôi làm một cân rượu ngũ lương cũng chả sao.

Trương Dương bật cười bật cười rót đầy chén trước mặt Tiết lão, nhắc nhở: Tiết lão, uống rượu quá lượng có hại cho sức khỏe! Hắn nói ra câu mà Tiết lão đã viết cho mình, có chút ý tứ gậy ông đập lưng ông.

Tiết lão cười ha ha, nói: Thằng ôn này cậu lòng trả thù nặng quá, tôi đã ở vào những năm cuối đời rồi, đời này còn được uống bao nhiêu rượu nữa? Uống nhiều thêm một ngày là lời một ngày. ông ta chỉ vào Trương Dương: Tôi uống nửa chén thì cậu uống một chén, đừng nói tôi bắt nạt trẻ con.

Trương Dương cười nói: Tiết lão, ngài uống nửa chén, tôi uống chai chén!

Tiết lão uống nửa chén rượu, không khỏi cảm thán nói: Già rồi, nếu là lúc tôi còn trẻ, cậu dám nói chuyện với tôi như vậy, tôi nhất định phải đối mặt với cậu bằng súng thật, lúc đó rất ít người dám đọ rượu với tôi, hiện tại thi không được rồi, già rồi! Trong lời nói Tiết lão của lộ ra vẻ sầu não.

Trương Dương nói: Sức khỏe của Tiết lão vẫn rất tốt, về sau còn có nhiều thời gian để hưởng thụ.

Tiết lão nói: Cậu cũng rất biết nói chuyện, đợi tới ngày cậu già đi, cậu sẽ phát hiện tất cả chung quanh đã thay đổi. Tiết lão cũng không nói quá cụ thể, ông ta uống nốt chẻn rượu trước mặt, quả nhiên không ba Trương Dương rót rượu nữa mà nói khẽ: Cậu biết bắt mạch không?

Trương Dương gật đầu, Tiết lão nói: Xem giúp tôi!

Trương Dương và Tiết lão ngồi xuống sô pha, bảo mẫu pha một ấm trà cho họ, Trương Dương bảo Tiết lão đặt cổ tay lên bàn uống trà, ngón giữa tay trái đặt lên mạch của Tiết lão.

Đôi mắt thâm thúy của Tiết lão nhìn Trương Dương chăm chú, cho tới bây giờ ông ta vẫn không tin y thuật của Trương Dương cao minh như vậy.

Trương Dương nói: Tiết lão, ngài chỉ có một thận!

Tiết lão hơi ngẩn ra, ánh mắt trở nên càng thêm nghi hoặc, thân phải của ông ta vào năm năm trước đã bị cắt bỏ, chuyện này rất ít người biết, chẳng lẽ là cháu gái đã nói cho hắn? Tiết lão gật đầu.


Ngón trỏ tay trái của Trương Dương đặt trên mạch môn của Tiết lão, vẻ mặt của hắn bỗng nhiên trở nên ngưng trọng hơn, một lát sau hắn chậm rãi bỏ tay ra, nhìn nhìn chung quanh rồi nói khẽ: Tiết lão, có một số việc tôi không biết nên có nên nói hay không?

Tiết lão cười nói: Nơi này có chúng ta hai có chúng ta, cậu cứ nói đi!

Trương Dương muốn nói lại thôi, Tiết lão có vẻ mất kiên nhẫn, nhíu mày nói: Thằng ôn cậu đúng là khó chịu! Có chuyện gì thì nói mau!

Trương Dương lại nhìn nhìn chung quanh rồi nói khẽ: Tiết lão, ngài không nên uống rượu, gan của ngài có vấn đề!

Tiết lão lúc này đã không che giấu được vẻ ngạc nhiên trên mặt, ông ta tràn ngập kinh ngạc nhìn Trương Dương: Sao cậu biết? Nhưng lập tức lại nghĩ ra, thằng ôn này rốt cuộc có phải là chỉ đoán hay không? Mình cả đời thích rượu, cồn lên gan là đạo lý tất nhiên, Trương Dương nói vậy cũng không có gì là kỳ quái, mình ở trên chính đàn tung hoành nhiều năm như vậy, không ngờ suýt nữa trúng bẫy của một thanh niên. Tiết lão nói: Uống rượu cả đời, gan của tôi hoặc nhiều hoặc ít gặp ít bệnh, có điều không có vấn đề gì lớn.

Trương Dương nói: Tiết lão, ngài gần đây có phải thường xuyên cảm thấy khô nóng hay không, mùi trong miệng rất rõ, lòng bàn tay và bàn chân thường hay đổ mồ hôi?

Tiết lão lúc này đã tin ba phần, nhưng ngoài miệng thì lại không chịu thừa nhận, cười ha ha, nói: Sức khỏe của tôi rất tốt, nào có bệnh như cậu nói, tiểu Trương, cậu đừng dọa tôi!

Trương Dương nói: Không đúng, bụng phải của ngài có phải thường xuyên đau đớn không? Hơn nữa loại đau đớn này phát tác càng lúc càng thường xuyên hơn?

Tiết lão nói: Không, tôi rất khỏe!

Trương Dương nói: Tiết lão, có lẽ tôi có thể giúp ngài, nhưng ngài phải nói thật với tôi.

Tiết lão nhếch nhếch miệng, lúc này ông ta mới thực sự ý thức được người thanh niên trước mắt rất không đơn giản, nếu hắn chỉ nsoi bừa, tuyệt đối không thể nói bệnh trạng của mình rõ như vậy, Tiết lão quan sát Trương Dương cả nửa ngày vẫn không nói gì.

Trương Dương biết lão nhân này tính tình đa nghi, bệnh chứng mà mình nói không có chút khoa trương nào, có điều hắn và Tiết lão là lần đầu tiên gặp mặt, vị lão nhân này hiển nhiên chưa tin tưởng hắn.

Một hồi lâu Tiết lão bỗng nhiên nói khẽ: Theo cậu thì tôi còn có thể sống được bao lâu? Nếu những lời này để người ngoài nghe thấy, khẳng định sẽ kinh ngạc vạn phần, nhưng Trương Dương thì không cảm thấy ngạc nhiên chút nào, hắn nói khẽ: Tiết lão muốn nghe tôi nói thật hay nói dối?

Tiết lão nói: Tất nhiên là nói thật rồi!

Trương Dương vươn ba ngón tay ra rồi nói: Sẽ không vượt qua được ba tháng!

Trên mặt Tiết lão lộ ra vẻ mất mát, ông ta thở dài nói: Xem ra tôi chung quy vẫn không thấy được cháu ngoại của tôi rồi. Những lời này của Tiết lão chứng tỏ ông ta biết rất rõ bệnh của mình. Chỉ có điều chuyện này vẫn giấu người nhà, Tiết lão giữ bí mật này rất tốt. Cho dù là người nhà suốt ngày sinh hoạt với ông ta cũng không biết được chút nào.

Lúc này bảo mẫu tới rót nước. Trương Dương nói: Tiết lão, nơi này nói chuyện không tiện. Chúng ta có thể đổi chỗ khác không?


Tiết lão gật đầu: tới phòng ngủ của tôi nói chuyện.

Trương đại quan nhân và Tiết lão chỉ vừa quen nhau. Tiết lão hôm nay chẳng những mời cơm chiều, hơn nữa còn mời hắn tới phòng ngủ, đối với những người khác thì chỉ nói là để Trương Dương giúp ông ta mát xa, trên thực tế Tiết lão lại có bí mật cực lớn muốn nói với Trương Dương.

Tới phòng Tiết lão, Tiết lão mở ngăn kéo bàn làm việc, lấy ra một bệnh lịch, ông ta không lập tức đưa cho Trương Dương mà nói khẽ: Cậu hiểu bao nhiêu về bệnh tình của tôi?

Trương Dương nói: Tôi vừa mới bắt mạch cho Tiết lão, phát hiện phần gan của Tiết lão bị ứ máu không thông. Phần gan của ngài chắc có khối u!

Vẻ mặt của Tiết lão vô cùng trấn định, ánh mắt của ông ta tràn ngập vẻ ngạc nhiên, tuy rằng vừa rồi Trương Dương cũng đã nói ra bệnh chứng của ông ta, nhưng dù sao cũng không nói quá tường tận, Trương Dương chỉ bằng vào bắt mạch có thể nói chuẩn bệnh chứng của ông ta như vậy, điều này khiến Tiết lão tin phục y thuật của Trương Dương thêm vài phần, ông ta nói khẽ: Một tuần trước tôi đi kiểm tra sức khỏe, phát hiện ở gan có khối u, căn cứ vào kiểm tra thì đó là khối u ác tính. ông ta dừng một chút rồi nói khẽ: Tôi bị ung thư gan!

Trương Dương đã sớm có chuẩn bị tâm lý, hắn đi về phía trước vài bước, từ trong tay Tiết lão tiếp lấy bệnh lịch của ông ta, đọc kỹ lại tư liệu một lần.

Tiết lão nói: Bác sĩ cho tôi một đề nghị, nhanh chóng phẫu thuật, sau đó tiến hành trị liệu phóng xạ, có điều bọn họ cũng không giấu tôi, căn cứ vào tình huống hiện tại của tôi thì phẫu thuật là rất mạo hiểm, không ai dám đảm bảo sau khi phẫu thuật không xuất hiện di căn.

Trương Dương không nói gì, lẳng lặng đặt bệnh lịch của Tiết lão lên bàn, hắn hôm nay đến Tiết gia vốn là muốn nhờ Tiết lão đề chữ cho nhà máy rượu Giang Thành, nhưng không ngờ trước tiên gặp Tiết Anh Hồng trượt chân ngã, sau đó lại trong lúc vô ý phát hiện bí mật Tiết lão bị bệnh nặng, xem ra trời cao đã chú địch hắn có quan hệ với Tiết gia, có chạy cũng không thoát.

Tiết lão nói: Chuyện này tôi vẫn chưa nói cho bọn họ, tôi đã hơn tám mươi rồi, chuyện nên làm cũng đã làm rồi, tôi rất do dự, tôi có thể tiếp nhận cái chết trên chiến trường, chết trên cương vị công tác, thậm chí chết trong nhà, nhưng tôi chỉ độc không tiếp nhận phải chết trên bàn phẫu thuật.

Trương Dương nói: Tình huống chưa chắc đã xấu như ngài nghĩ!

Tiết lão nói: Vừa rồi bệnh trạng mà cậu nói vô cùng chuẩn xác, từ sau khi chẩn đoán chính xác, không biết có phải vì tâm lý hay không, bụng của tôi càng lúc càng đau hơn, chỉ có uống rượu mới đỡ đau hơn một chút. ông ta cười khổ nói: Tôi uống rượu cả đời, ít nhiều gì thì cũng uống ra bệnh.

Trương Dương vươn tay ra, lại đặt trên mặt mạch môn của Tiết lão, hắn đưa một dòng chân khí vào trong kinh mạch của Tiết lão rồi dọc theo kinh mạch của Tiết lão chạy một vòng, Tiết lão cảm thấy một dòng khí ôn hòa truyền vào trong cơ thể mình, giống như có một cái con rắn nhỏ đang hành tẩu trong cơ thể, qua chừng năm phút đồng hồ thì Trương Dương thả cổ tay Tiết lão ra.

Tiết lão nói: Cậu nếu đã nhìn ra bệnh tình của tôi, tôi cũng không giấu cậu, có điều, tôi hy vọng cậu có thể giữ bí mật này, tôi không muốn để người nhà lo lắng.

Trương Dương nói: Tiết lão, ngài nên tích cực trị liệu, đã suy nghĩ kỹ chưa?

Tiết lão lắc đầu nói: Những chuyên gia y học nhất lưu của chúng ta và quốc tế đã tiến hành hội chẩn về bệnh tình của tôi, tình huống của tôi không được lạc quan, khả năng phẫu thuật thành công không đến 10%, theo như cách nói vừa rồi của cậu, tôi tối đa còn sống được ba tháng nữa, nếu tôi lựa chọn phẫu thuật, sợ rằng tôi không sống được tới ba tháng.

Trương Dương nói: Tôi nói ngài nhiều nhất còn có ba tháng sinh mệnh, đó là dưới điều kiện tiên quyết tích cực trị liệu!

Chương (1-1276)