Độc giả của web truyenkiemhiep.com.vn hay truyenkiemhiep.org lưu ý!!! Trên PC hãy đổi DNS sang 8.8.8.8 và 8.8.4.4 để vào web nhanh hơn, còn trên điện thoại hãy tải app 1.1.1.1 rồi bật Warp lên để không bị chặn.

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 0937

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 0937: Thất phẩm
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)

Tiết Thế Luân không hề có ý nói chuyện lâu với Trương Dương, mắt nhìn nhìn lên lầu: "Lão gia tử đang ở trên lầu chờ cậu, cậu đi lên đi đã. "

Trương Dương gật đầu.

Thật ra Tiết Thế Luân cũng không nghĩ ra cha vì sao lại có hứng thú với một câu thanh niên như vậy, chỉ là vì thư pháp thôi ư? Vậy Hình như có chút gượng ép rồi.

Trương Dương tới trước thư phòng, nhẹ nhàng gõ cửa phòng, sau khi được phép tiến vào mới đẩy cửa ra.

Tiết lão ngồi sau bàn, rất bình tĩnh nhìn Trương Dương bước vào, Trương Dương đóng cửa phòng lại, đi tới trước mặt Tiết lão cung kính nói: "Tiết lão, mấy ngày nay có khỏe không?"

Tiết lão nói: "Dựa theo phương thuốc cậu kê cho tôi uống vài ngày, cảm giác đau đớn đã giảm bớt rất nhiều, nhưng tôi ngủ vẫn không tốt lắm. " ông ta chỉ chỉ vào ghế đối diện ý bảo Trương Dương ngồi xuống, Trương đại quan nhân sau khi ngồi xuống cảm thấy trên gế còn có chút hơi nóng, chắc là vì Tiết Thế Luân vừa mới ngồi.

Trương Dương nói: "Vì sao ngủ không ngon?"

Tiết lão nói: "Áp lực tư tưởng, tôi vốn cho rằng mình đã là người thoáng đạt, cái gì cũng đã trải qua rồi, cái gì cũng nhìn thấu rồi, nhưng khi tật bệnh phát sinh trên người tôi, tôi vẫn sinh ra áp lực tư tưởng. " Ở trước mặt Trương Dương Tiết lão vô tình đã sắm vai một nhân vật cường giả, bởi vì ông ta còn ý thức được mình trước mắt chỉ là một bệnh nhân, một bệnh nhân chờ được người khác giúp chữa bệnh.

Trương Dương nói: "khi chữa bệnh, trị liệu tâm lý và thượng dược vật quan trọng ngang nhau. "

"Tôi biết!"

Trương Dương nói: "Tôi đã nghĩ ra một phương án trị liệu, nói ra để tham thảo một chút với ngài. "

Tiết lão nói: "Tôi không phải là bác sĩ, tôi thậm chí ngay cả thường thức y học tối thiểu cũng không hiểu. "

Trương Dương nói: "Mấu chốt của chữa bệnh không chỉ ở bác sĩ, mà còn cả bệnh nhân nữa, phải là hai người phối hợp tốt mới có thể trong thời gian ngắn nhất đạt được hiệu quả tốt nhất. "

Tiết lão nói: "Tôi đã yêu cầu nhân viên tương quan nghiêm khắc giữ bí mật về bệnh tình của tôi, chuyện cậu trị liệu cho tôi, tôi sẽ không tiết lộ cho bất kỳ ai. "

Trương Dương nói: "Có chuyện tôi phải nói thật với ngài, tôi không có giấy chứng nhận hành nghề bác sĩ. "

Tiết lão hài hước đáp lại: "Biển Thước không có giấy phép hành nghề, hoa đà không có, Lý Thời Trân cũng không có, nhưng ai có thể phủ nhận sự thật bọn họ là danh y chứ. "

Trương Dương nói: "Tôi không muốn làm danh y, tôi chỉ muốn cố gắng chữa khỏi cho ngài, cũng không cần ngài hồi báo tôi gì cả, tôi chỉ không muốn để em gái nuôi của tôi thương tâm. "

Tiết lão gật đầu nói: "Lý do này tôi thích, nói như vậy, tôi nhận trị liệu không những không nợ nhân tình của cậu, ngược lại còn là cho cậu một cái nhân tình. "

Trương Dương mỉm cười nói: "Đúng, ngài sớm đã phớt lờ chuyện sinh tử rồi, nhưng ngài đi rồi Vĩ Đồng sẽ rất thương tâm, cho nên tôi không muốn Vĩ Đồng phải thương tâm thì phải giúp ngài, ngài nhất định phải cho tôi nhân tình này. "

Tiết lão bật cười ha ha.

Trương Dương nói: "Đã kiêng rượu chưa?"

Tiết lão lắc đầu nói: "Chỉ uống ít thôi, trước đây tôi quen uống rượu rồi, nếu đột nhiên thay đổi thói quen sinh hoạt, như vậy khẳng định sẽ coa người hoài nghi, cậu nói xem có đúng không?"

Trương đại quan nhân không khỏi cười khổ nói: "Ngài nghĩ chu đáo quá!"

Tiết lão nói: "Cậu đừng cười khổ, cả một gia đình nhiều người như vậy, ai nấy đều nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của tôi, có chỗ nào lạ là bọn họ lập tức sẽ nhìn ra ngay.

Trương Dương nói: "Tiết lão nhất định là cao thủ vị phản đặc biệt. " Trong lòng minh bạch quyền uy của Tiết lão trong nhà này là không thể nghi ngờ, Tiết gia sở dĩ có thể có được địa vị hiện tại, có liên quan tới sự tồn tại của Tiết lão, nếu Tiết lão xảy ra bất kỳ bất trắc gì, thanh danh và địa vị của Tiết gia tất nhiên sẽ chịu ảnh hưởng cực lớn, ở điểm này Tiết gia và Kiều gia cực kỳ giống nhau.

Giàu không quá ba đời, thật ra trên quan trường cũng tồn tại quy luật như vậy, ít nhất ở Tiết gia mà nói, thành tựu của nhân vật đời thứ hai không có ai có thể vượt qua được Tiết lão, càng không cần phải nói tới đời thứ ba như Tiết Vĩ Đồng.

Tiết lão nói: "Hiện tại nói phương án khám bệnh của cậu đi, tôi hy vọng là đừng quá đau, quá trình trị liệu tận lực đừng để ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của tôi. "

Trương Dương nói: "Trong tây y có phương pháp trị liệu loại bệnh này của ngài, đó dựa vào kết hợp phẫu thuật và trị bệnh bằng hoá chất, như vậy thật ra không gì ngoài trước tiên giết chết tế bào ung thư, loại phương pháp này đồng thời vào lúc giết chết tế bào ung thư cũng khó tránh khỏi giết chết những tế bào bình thường của ngài, muốn không gây ra ảnh hưởng là cơ hồ không thể. "

Tiết lão gật đầu.

Trương Dương nói: "Đạo lý của phương pháp của tôi cũng như vậy, nhưng tôi sẽ dùng nội lực để đốt khối u ở gan của ông, quá trình này phải tiến hành theo tuần tự, tôi đầu tiên sẽ phải dùng loại kim châm đặc chế này, đâm vào trong da thịt của ngài, đâm thẳng tới gan của ngài, sâu vào trung tâm của khối u, sau đó sẽ dùng nội lực truyền vào trong khối u, lợi dụng nhiệt đột cao để đốt tế bào ung thư. "

Tiết lão nói: "Nghe giống như là nhiệt liệu thôi, bác sĩ đã từng nhắc tới với tôi. "

Trương Dương nói: "Bọn họ không thể nắm giữ chính xác như tôi. " Hắn mở hộp châm đựng đầy kim ra, từ trong tay lấy ra một cây kim châu dài chừng mười lăm muốn, nhỏ như lông trâu.

Tiết lão nhìn kim châm rồi nói khẽ: "Câuk muốn dùng cây kim châm này để đâm vào bụng của tôi?"

Trương đại quan nhân gật đầu: "Tiết lão, ngài sẽ không lo lắng tôi hại ngài chứ?"

Tiết lão mỉm cười nói: "Cậu nếu có ý nghĩ như vậy thì chính là kẻ ngốc rồi, bất kỳ ai nếu biết tôi không sống qua được ba tháng nữa đều sẽ không làm việc ngu xuẩn vẽ rắn thêm chân này. "

Trương Dương nói: "Ngài yên tâm, trong quá trình hành châm tôi sẽ chế trụ huyệt đạo của ngài, hơn nữa sẽ không quá đau đâu. "

Tiết lão nói: "Có thể bắt đầu chưa?"

Trương Dương gật đầu.

Tiết lão đi tới cái ghế dựa mà ông ta bình thường nằm nghỉ, cởi áo rồi nằm xuống. Trương Dương trước tiên tiến hành khử động bộ vị hành châm, sau đó vận chỉ như gió điểm trúng nhiều chỗ huyệt đạo trên người Tiết lão, đây là để phòng ngừa trong quá trình trị liệu Tiết lão không chịu được đau, thân thể theo bản năng có động tác làm ảnh hưởng tới trị liệu của hắn.

Tiết lão nhắm mắt lại nói khẽ: "Hy vọng cậu có thể cho tôi thêm một năm. "

Trương Dương tiếp theo phong bế á huyệt của Tiết lão, sau khi cầm kim châm trong tay lên, tay phải khẽ động, kim châm lóe lên, đã đâm vào phần bụng bên trên của Tiết lão, tốc độ tiến châm của Trương Dương cực nhanh, kim châm cực dẻo bị nội lực của hắn truyền vào, độ rắn mạnh hơn vô số lần, mũi nhọn cơ hồ không chịu một chút cản trở nào cứ vậy đâm vào da thịt ở phần bụng của Tiết lão, xuyên qua gan xâm nhập vào bên trong khối u.

Bởi vì tốc độ kim châm đâm vào thân thể quá nhanh, đau đớn mà Tiết lão phải chịu không quá kịch liệt, sau khi cơn đau lúc mới đầu qua đi, cảm thấy phần bụng bên trân dần dần nóng lên, theo thời gian, chỗ kim châm đâm vào càng lúc càng nóng, một loại cảm giác nóng rát khiến Tiết lão không khỏi nhíu mày.

Trương Dương khống chế nội lực của bản thân cuồn cuộn không ngừng rót vào, theo kim châm tiến vào trong cơ thể của Tiết lão, nội tức tịch tụ ở vị trí khối u, nhiệt độ theo tiến trình vận công của Trương Dương không ngừng tăng lên.

Cơn đau giống như bị thiêu không ngừng tăng lên, Trương Dương từ vẻ mặt của Tiết lão nhìn ra cơn đau của ông ta không ngừng gia tăng, lại rút ra một cây châm đâm vào huyệt đạo ở vai và trước ngực của ông ta, sau khi hành châm, cảm giác đau của Tiết lão giảm đi nhiều, quá trình như vậy kéo dài thêm khoảng mười phút.

Trương Dương chậm rãi thu hồi nội tức, để chân khí lưu chuyển một vòng trong cơ thể, xua tan đi mệt mỏi, sau khi bổ sung nội lực, một lần nữa bắt đầu trị liệu cho ông ta, lần này chỉ dùng công phu âm sát tu la chưởng, dùng lực cực lạnh rót vào, nóng lạnh thay nhau giết khối u trong cơ thể Tiết lão.

Sau khi trị liệu cho Tiết lão, Trương Dương cũng đầu đầy mồ hôi, từ từ thu hồi nội lực, giải huyệt đạo cho Tiết lão, Tiết lão nằm ở đó nghỉ ngơi trong chốc lát, mới mở mắt ra thở hắt, nói: "Đau quá! Có điều tôi vẫn chịu được!"

Trương Dương cười nói: "Tôi chưa bao giờ gặp ai kiên cường như ngài. " Những lời này rõ ràng đang vỗ mông ngựa Tiết lão.

Tiết lão bật cười.

Trương Dương bảo ông ta nằm yên chừng mười lăm phút đồng hồ, trong quá trình này, Trương Dương viết một hàng chữ trên bàn làm việc của Tiết lão, nói là tới đây chỉ điểm thư pháp cho Tiết lão, dù sao cũng phải lưu lại chút gì đó chứ.

Sau khi Tiết lão nghỉ ngơi chừng mười lăm phút, chậm rãi ngồi dậy, cảm thấy bụng phải vẫn ngâm ngẩm đau.

Trương Dương nói: "Tiết lão, từ hôm nay trở đi, rượu phải bỏ hẳn, quá trình trị liệu chắc phải duy trì thêm một tháng, tôi hôm nay bắt đầu từ vị trí trung tâm của khối u, hai ngày nữa sẽ hình thành một khoảng rỗng trong đó, theo sự trị liệu của tôi, cá khoang rỗng này sẽ không ngừng mở rộng, tới sau cùng thì hoàn toàn nuốt lấy khối u. "

Tiết lão nói: "Cần trị liệu mấy lần nữa?"

Trương Dương nói: "Ba ngày sau tôi sẽ lại tới, chắc phải năm lần mới có thể triệt để diệt được khối u. "

Tiết lão nói: "Cũng chính là nói tôi có thể đỡ bệnh. "

*****

Trương Dương nói: "Không đơn giản như vậy đâu, cho dù tất cả thuận lợi thì ông vẫn phải uống thuốc thêm một đoạn thời gian nữa, sau khi ổn định một đoạn thời gian ngài phải tới Giang Thành một chuyến, đương nhiên nếu ngài không lo lắng bệnh tình bị người khác biết thì cũng có thể không đi. "

Tiết lão nói: "Tới Giang Thành làm gì?"

Trương Dương nói: "Tôi đã an bài bệnh viện rồi, cần phải tiến hành thay máu cho ngài, triệt để thanh trừ ẩn hoạn. "

Tiết lão thở dài nói: "Có những lúc thật sự rất không muốn phiền phức, sớm muộn gì cũng chết, nhắm mắt một cái là xong rồi, nhưng tôi vẫn còn mấy tâm nguyện chưa xong, hiện tại đi thì có chút không cam lòng. "

Trương Dương cười nói: "Ngài đừng nghĩ nhiều như vậy, nói chung chỉ cần ngài điều chỉnh tốt tâm thái, phối hợp trị liệu với tôi, những chuyện khác cứ giao cho tôi làm. "

Tiết lão nói: "Ngày kia tôi sẽ phải đi kiểm tra. "

Trương Dương nói: "Ngài cứ đi, chỉ cần không để lộ chuyện tôi trị liệu cho ngài ra là được.

Trương Dương ở trong phòng của Tiết lão hơn một tiếng đồng hồ, khi xuống dưới lầu, Tiết Thế Luân và Nghiêm Tuấn Cường đang nói chuyện phiếm, nhìn thấy Trương Dương đi tới, Tiết Thế Luân mỉm cười ngoắc tay với hắn, ý bảo Trương Dương tới ngồi bên cạnh.

Sau khi Trương Dương ngồi xuống, bảo mẫu bưng tới một chén trà, Trương Dương quả thực hơi khát, cầm chén trà lên uống mấy ngụm.

Tiết Thế Luân không hề hỏi hắn và Tiết lão ở trong phòng rốt cuộc đã làm, hòa ái nói: "Trương Dương, buổi tối tới vạn phúc sơn trang ăn cơm đi. "

Trương Dương nói: "Dạ thôi, cháu còn có bạn đợi ở ban trú kinh. "

Nghiêm Tuấn Cường nói: "Hoãn đi, buổi tối hôm nay tôi phải kính cậu mấy chén. "

Vạn phúc sơn trang cách số 1 Yến Tây không xa, lái xe không tới mười lăm phút, sơn trang nằm ở trên một tòa núi nhỏ, nơi này câu cối tươi tốt, hoàn cảnh sinh thái rất tuyệt, ô tô đi qua dừng cây xanh mái che tự nhiên, dọc theo đường quốc lộ quanh núi tới trước cửa lớn sơn trang, sau khi tiến vào cửa lớn đầu tiên sẽ nhìn thấy một tấm biển cực lớn.

Bọn họ đỗ xe tại bãi, xe trong bãi không nhiều, nhưng từ loại xe và biển cho thấy, người có thể tiến vào nơi này không phải là nhân vật bình thường.

Trương Dương đi ở bên cạnh Tiết Thế Luân không tự chủ được mà ngẩng đầu ưỡn ngực, Tiết Thế Luân so với Trương Dương thì cao hơn không ít, khi hai người đi cùng nhau Trương đại quan nhân luôn cảm thấy trên khí thế thì kém hơn y một bậc.

Sau khi rời khỏi bãi đỗ xe lập tức có nhân viên phục vụ lái xe điện tới chở bọn họ tới nơi dùng cơm, nơi Tiết Thế Luân mời cơm nằm ở tiểu viện số 3 của sơn trang, địa thế của nơi này khá cao.

Di tích cổ ở hai bên đường khá nhiều, tùy ý có thể thấy được người đá ngựa đá, tới tiểu viện số 3, nơi này sở dĩ được gọi là tiểu viện bởi vì tất cả đều là kiến trúc tứ hợp viện, Tiết Thế Luân nhìn cửa tiểu viện, nói: "Một khách sạn không ngờ cũng sử dụng cửa lớn như vậy, nếu trước đây, chỉ quan to trên tứ phẩm mới có thể làm như vậy, nếu không thì bị chém đầu. "

Nghiêm Tuấn Cường cười nói: "Anh ba, anh vẫn nặng thành kiến môn hộ vậy à?"

Tiết Thế Luân nói: "Thật ra chế độ phẩm cấp cổ đại không phải là hoàn toàn không hay, giờ vào hiện đại xã hội, mặc dù ở ngoài mặt thì khác biệt. Nhưng trên thực tế vẫn có loại chênh lệch này. " Y quay sang nói với Trương Dương: "Tiểu Trương thấy tôi nói có đúng hay không?"

Trương Dương nói: "Thật ra bất kỳ thời đại nào, bất kỳ xã hội nào cũng không có cái gọi là công bằng tuyệt đối, thứ tạo thành chênh lệch không chỉ là chế độ xã hội mà còn có liên quan tới bản tính của con người. "

Tiết Thế Luân mỉm cười nói: "Nhân chi sơ tính bản thiện! Ý của cậu chẳng lẽ là nói cái thiện là căn nguyên của thiếu công bằng?"

Trương Dương lắc đầu nói: "Là cái ác mới đúng!"

Tiết Thế Luân cười ha ha, nói: "Trái phải rõ ràng, đại thiện đại ác đều là khái niệm dưới điều kiện nhất định, bằng không lại sao có cách nói hảo tâm lại làm chuyện xấu, hai mặt phải trái của mâu thuẫn dưới điều kiện nhất định cũng có thể thay đổi cho nhau, nếu không thì cũng sẽ không có cố sự Tái ông mất ngựa. "

Trương Dương nói: "Chú Tiết, chú không giống như một thương nhân, tôi thấy giống một nhà triết học hơn. "

Tiết Thế Luân nói: "Tôi vốn xuất thân từ triết học, chúng ta hay là vào nói chuyện đi!"

Nghiêm Tuấn Cường nói: "Tôi vừa nghe người khác nói đạo lý là đau đầu, có rượu uống mới khoái. "

Tiến vào tiểu viện số ba Trương Dương mới biết được, hôm nay người mời khách không phải là Tiết Thế Luân, mà là một người khác, người này Trương Dương cũng rất quen thuộc, chú của Tra Vi - Tra Tấn Bắc, Khưu Phượng Tiên cũng có mặt, hai người nhìn thấy Trương Dương và Tiết Thế Luân đi cùng nhau thì không khỏi ngạc nhiên, không biết thằng ôn này có quan hệ với Tiết gia từ lúc nào, có điều bọn họ rất nhanh liền nghĩ ra Trương Dương và Tiết Vĩ Đồng là huynh muội kết bái, khẳng định là thông qua tầng quan hệ này, Trương Dương và Tiết Thế Luân mới biết nhau, tài đầu cơ luồn cúi của thằng ôn này cũng giỏi thật.

Tra Tấn Bắc đứng dậy nhiệt tình đón Tiết Thế Luân, bắt tay y nói: "Anh Thế Luân, chúng ta đã lâu rồi không gặp. "

Tiết Thế Luân mỉm cười nói: "Tấn Bắc, lần trước gặp mặt là ở Paris vào nửa năm trước. "

Tra Tấn Bắc gật đầu nói: "Đa tạ anh Thế luân đã nhiệt tình khoản đãi ở Paris. "

Tiết Thế Luân nói: "Với giao tình nhiều năm như vậy của chúng ta, việc gì phải khách khí?" Y giới thiệu Nghiêm Tuấn Cường, sau đó lại giới thiệu Trương Dương cho Tra Tấn Bắc: "Cháu họ của tôi Trương Dương, là huynh muội kết bái của Vĩ Đồng. "

Tra Tấn Bắc và Trương Dương nhìn nhau cười, hai người bắt tay, Tra Tấn Bắc nói: "Cái này thì không cần phải giới thiệu, tôi và Trương Dương là bạn bè. "

Sau khi mọi người ngồi xuống, Trương Dương ngồi xuống bên cạnh Khưu Phượng Tiên, lưu ý thấy cổ áo của lễ phục dạ hội của cô ta hôm nay thật sự quá rộng, lộ ra bộ ngực trắng muốt, núi non phập phồng, quả nhiên là mê người, trong không khí ngửi được mùi thơm trên người Khưu Phượng Tiên, Trương đại quan nhân không tự chủ được nhìn lướt qua ngực cô ta một cái, cái này không phải là hắn quá háo sức, mà là nam nhân đều sẽ sinh ra dục vọng đối với vưu vật mê người, chỉ có điều có người che giấu tốt. Tiết Thế Luân chính là như vậy, từ sau khi y bước vào, cho dù là lúc chào hỏi Khưu Phượng Tiên, ánh mắt cũng không sinh ra chút tà niệm nào. Cán bộ quân nhân Nghiêm Tuấn Cường thì không nhịn được mà nhìn thoáng qua một cái, bởi vậy có thể thấy được, định lực của Tiết Thế Luân so với em rể của y và Trương Dương thì tốt hơn nhiều.

Khưu Phượng Tiên tuy rằng rất ít nói chuyện, nhưng cũng không có nghĩa là cô ta không lưu ý tới ánh mắt chung quanh, tuy rằng cảm thấy được có người đang nhìn mình thèm thuồng, nhưng Khưu Phượng Tiên vẫn bình tĩnh tự nhiên, sự bình tĩnh của cô ta đến từ chính sự tự tin đối với sắc đẹp của mình, bình thường đã gặp quá nhiều ánh mắt như vậy rồi.

Trương Dương cũng chỉ nhìn thêm mấy cái, có điều rất nhanh liền điều chỉnh lại, dù sao thằng ôn này cũng là người từng trải, đám bạn gái của hắn cũng xinh đẹp chẳng kém gì Khưu Phượng Tiên.

Trương Dương không hề biết rằng Tra Tấn Bắc và Tiết Thế Luân còn có giao tình, có điều nhìn bộ dạng của hai người hình như quan hệ không tồi.

Sau khi Vài chén rượu vào bụng, Tiết Thế Luân nói: "Tấn Bắc, chúng ta đã quen nhau được ba mươi năm rồi nhỉ?"

Tra Tấn Bắc gật đầu nói: "Khi tôi còn nhỏ đã chạy theo sau anh Luân, trước giờ luôn coi anh như là anh trai của tôi vậy. "

Tiết Thế Luân cười nói: "Thời gian trôi nhanh thật, trong nháy mắt tôi đã già rồi!"

Tra Tấn Bắc nói: "Anh Luân vẫn còn phong độ lắm!"

Tiết Thế Luân nói: "Trong quan trường có lẽ có thể coi là đang lúc phong độ, nhưng trên thương trường thì tôi đã già rồi, không nhận già cũng không được, thương trường hiện tại đã là thiên hạ của các cậu rồi. "

Tra Tấn Bắc nói: "Tiến vào thương giới ít nhiều cũng nhờ anh Luân dẫn dắt, nếu như không phải là có anh giúp tôi, tôi không có được thành tựu hôm nay đâu. "

Tiết Thế Luân nói: "Thành công của cậu là dựa vào nỗ lực của bản thân cậu, chẳng có liên quan gì tới tôi cả, nếu muốn cảm tạ thì cậu vẫn nên cảm tạ Vương Triều Kim Cương. "

Khưu Phượng Tiên mỉm cười, ôn nhu nói: "Tiết tổng, tôi thường xuyên nghe Tra tiên sinh nhắc tới, khi anh ta mới gây dựng sự nghiệp, ngài đã cho mượn một trăm vạn làm vốn. "

Tiết Thế Luân cười nói: "Cậu ta không phải đã trả rồi ư? Một trăm vạn này so với tình bạn giữa chúng tôi thì không đáng để nhắc tới. "

Tra Tấn Bắc tràn đầy cảm xúc nói: "Anh Luân, lúc trước tôi hai bàn tay trắng, chỉ có anh chịu cho tôi cho ta mượn nhiều tiền như vậy. "

Tiết Thế Luân nói: "Đó là bởi vì cậu tìm tới tôi, cũng chứng tỏ giữa hai chúng ta có giao tình đó, đã có duyên phận, sự thật chứng minh là tôi không nhìn lầm, hiện tại Tinh Toản của cậu ở trong nước đã là lão đại trong ngành, cậu dã thành nhân tài kiệt xuất của thương giới kinh thành rồi. "

Tra Tấn Bắc nói: "Nhờ có anh Luân cất nhắc thôi, tôi so với anh thì giống như là khe suối với sông lớn vậy!" trong lời nói của Tra Tấn Bắc lộ ra vẻ tôn kính đối với Tiết Thế Luân.

Trương Dương có chút thứng thú nhìn họ, thật sự không ngờ, tên cuồng vọng Tra Tấn Bắc này cũng có đối tượng phải tâm phục, nói như vậy Tiết Thế Luân này không đơn giản.

*****

Tiết Thế Luân nói: "Tôi vào kinh thương sớm hơn cậu, nhưng tôi đối với tình huống trong nước thì lại không tìm hiểu rõ bằng cậu, dù sao trọng tâm sinh ý của tôi cũng đều nước ngoài. Hiện tại tốc độ phát triển kinh tế trong nước nhanh tới kinh người, có thể dùng từ biến chuyển từng ngày để hình dung, tôi mỗi lần trở về đều sẽ phát hiện biến hóa kinh người. Tôi dám khẳng định, trong tương lai không lâu, kinh tế trong nước sẽ chen chân vào hàng đầu của thế giới. "

Tra Tấn Bắc nói: "Anh Luân xem trọng tiền cảnh kinh tế trong nước như vậy, có định bước vào thương giới trong nước không?"

Tiết Thế Luân mỉm cười nói: "Sự tốt xấu của kinh tế quốc gia cũng không có quan hệ tuyệt đối tới sự thành công của một thương nhân, cho dù là một mảnh đất cằn cỗi cũng ẩn chứa thương cơ vô hạn, sân khấu càng lớn, đối với chúng ta mà nói có nghĩa là cơ hội càng nhiều. "

Tra Tấn Bắc cười nói: "Với bố cục của anh Luân, quốc nội đã không đủ để thỏa mãi anh rồi. "

Tiết Thế Luân cười ha ha, nói: "Tấn Bắc, giữa chúng ta hình như cũng không có cạnh tranh, cậu không cần phải gấp gáp vội vàng đẩy tôi đi như vậy. " Hai người cùng bật cười.

Trương đại quan nhân không nói gì, trái một chén phải một chén, ngồi bên phải là Khưu Phượng Tiên, ngồi bên trái là Nghiêm Tuấn Cường, hai bên đều là người quen, cũng đều không phải là lần đầu tiên uống rượu với nhau. Trương Dương biết rất rõ ràng vị trí của mình hôm nay, mình là tới tiếp rượu, người mời khách là Tra Tấn Bắc, người được mời là Tiết Thế Luân, sớm biết được cục diện như thế này, mình căn bản sẽ không đến, làm lá cây cho người khác, Trương đại quan nhân không quen.

Nghiêm Tuấn Cường chủ động uống mấy chén với Trương Dương, y cũng không nói lời cảm tạ trước mặt nhiều người như vậy được, thật ra y cũng không rõ tối nay tới ăn cơm còn có Tra Tấn Bắc và Khưu Phượng Tiên, vốn tưởng Tiết Thế Luân mời khách, điều này khiến cho y cảm thấy có chút ngượng ngùng, vốn là muốn đặc biệt cám ơn Trương Dương.

Tra Tấn Bắc nhìn Trương Dương, mỉm cười nói: "Trương Dương, cậu lần này đến kinh không liên hệ với tôi?"

Trương Dương cười nói: "Tôi lần này đến kinh thành với tới trường đảng bồi dưỡng, vừa tới vài ngày, đi học suốt nên căn bản không có thời gian liên lạc với bạn bè. " Đối với Tra Tấn Bắc Trương Dương tràn ngập cảnh giác, Chương Bích Quân của Quốc An từng lợi dụng hắn làm yểm hộ, phối hợp với Tang Bối Bối trộm cái đã CD trong biệt thự của Tra Tấn Bắc, Trương Dương sau khi có được cái đĩa đó vẫn cất ở Hương Sơn biệt viện, bởi vì đĩa được mã hóa, bằng vào bản sự của hắn thì căn bản không phá được. Tuy rằng không biết nội dung cụ thể trong đĩa, nhưng Trương Dương vẫn nhận định Tra Tấn Bắc tuyệt đối không phải là một thương nhân bình thường, y và Khưu Phượng Tiên cùng với tập đoàn kim cương Đài Loan đi lại thân mật, người này rất có thể là là gián điệp ẩn nấp trong nước. Nếu lời Chương Bích Quân nói là thật, như vậy mình lúc trước đi nhập vào cấm khu quân sự của núi Thương Mạc là do Tra Tấn Bắc lập bẫy, có điều Trương Dương không biết rõ Chương Bích Quân lắm, sau khi trải qua ác chiến ở cấm khu quân sự Bắc Triều Tiên, Trương Dương phát hiện Chương Bích Quân cũng là một kẻ chuyên chơi trò âm mưu, những lời cô ta nói rất có thể là một âm mưu, cố ý khơi dậy cừu hận giữa mình và Tra Tấn Bắc, trước mắt điều duy nhất Trương Dương có thể kết luận là Tra Tấn Bắc và Chương Bích Quân tất nhiên là nước lửa không thể ở chung.

Tra Tấn Bắc cười nói: "Đào tạo của trường đảng chính là một bước đệm, đối với những cán bộ quốc gia các anh mà nói, chỉ cần tới độ một lần thì coi như là được dát một lớp vàng, tôi nghĩ kỷ luật không nghiêm lắm đâu. "

Trương Dương nói: "Xem ra Tra tổng cũng nắm rất rõ chế độ của trường đảng, hôm nào tôi mời anh tới trường đảng Trung ương chơi một chuyến, nghe giảng một buổi, lập tức anh sẽ hiểu được tầm quan trọng của giáo dục cách mạng. "

Tất cả mọi người đều bật cười.

Nhiệt độ bên trong hơi cao, Trương Dương đã hơi đổ mồ hôi, cầm khăn ướt lau trán. Khưu Phượng Tiên giỏi về thể nghiệm và quan sát người khác, bảo nhân viên phục vụ mở cử sổ, gió mãi từ bền ngoài thổi vào, khiến tinh thần của người bên trong được thoải mái hơn.

Tiết Thế Luân chủ động chạm cốc với Trương Dương, mỉm cười nói: "Sao đổ nhiều mồ hôi thế? Mọi người đều là người một nhà, cậu không cần phải câu thúc đâu. "

Trương đại quan nhân nói: "Có chút khẩn trương, tòa tứ hợp viện này quan viên trên tứ phẩm mới có thể đến, một quan tép riu thất phẩm như tôi ngồi ở chỗ này cảm thấy không được tự nhiên.

Lời nói của Trương Dương lại khiến mọi người bật cười. '' Tra Tấn Bắc nói: "Cậu không cần không phải không thoái mái đâu, ở đây trừ cậu và bộ trưởng Nghiêm là quan viên ra, thì chúng tôi đều là người bình dân, nếu nói tới không được tự nhiên thì phải là chúng tôi mới đúng. "

Nghiêm Tuấn Cường nói: "Cũng không phải là thời cổ, làm gì còn quan niệm phẩm cấp. "

Trương Dương nói: "Tra tổng, chú Tiết, hai người thì khác, hai người đều là nhà tư bản màu đỏ, nếu nói theo cách ngày xưa thì chính là thương nhân hồng đỉnh, cấp bậc giống như là Hồ Tuyết Nham vậy, nếu như là ở quá khứ, hai người ít nhất cũng được đội mũ ngự sử nhị phẩm, không khéo mỗi người còn được nhận một kiện hoàng mã quái. "

Tra Tấn Bắc và Tiết Thế Luân liếc mắt nhìn nhau, câu thương nhân hồng đỉnh của Trương Dương đã chạm tới dây thần kinh mẫn cảm của hai người họ, Tiết Thế Luân bật cười: "Tôi không có cơ hội rồi!" Quốc tịch hiện tại của y là người Canada, tất nhiên không có cơ hội được ngự ban mũ miện nhị phẩm.

Khưu Phượng Tiên nói: "Nghe bí thư Trương nói chuyện, luôn khiến người ta buồn cười. "

Trương Dương nói: "Khưu tiểu thư là đang nói tôi buồn cười ư?"

Khưu Phượng Tiên lắc đầu nói: "Tôi nào dám giễu cợt bí thư Trương, tôi là nói hài hước dí dỏm. "

Tra Tấn Bắc nói: "Hài hước và dí dỏm là bộ phận chủ yếu tạo thành mị lực của nam nhân, Trương Dương, tôi hiện tại cuối cùng cũng hiểu sao lại có nhiều con gái thích cậu như vậy. " Khi nói những lời này, ánh mắt cố ý mà như vô ý liếc Tiết Thế Luân một cái.

Tiết Thế Luân cầm chén rượu lên, nói: "Thật ra một nam nhân quá có mị lực cũng không phải là chuyện tốt. "

Khưu Phượng Tiên cười nói: "Tiết tiên sinh, những lời này của ngài tôi lại có chút không hiểu, vì sao nam nhân quá có mị lực lại không phải là chuyện tốt?"

Tra Tấn Bắc mỉm cười nói: "Những lời này của anh Luân chẳng lẽ là bột phát vì cảm xúc, lúc trước anh Luân của chúng ta là mỹ nam tử nổi danh của kinh thành, mỹ nữ theo đuổi anh không thể đếm hết. "

Trương Dương nhìn Tiết Thế Luân một cái, những lời này của Tra Tấn Bắc không hề có chút khoa trương nào, Tiết Thế Luân tuy rằng đã năm mươi ba tuổi, nhưng y bảo dưỡng rất khá, vẫn có thể xem là một mỹ nam tử, nam nhân tựa như rượu, ủ càng lâu thì càng đậm, những lời này được thể hiện rất rõ trên người Tiết Thế Luân.

Tiết Thế Luân cười nói: "Tấn Bắc, cậu đừng giễu cợt tôi, tôi sở dĩ nói nam nhân quá có mị lực không phải là chuyện tốt là vì nam nhi lập thế phải lấy sự nghiệp làm trọng, nếu quá có mị lực, luôn sẽ mang tới những phiền toái không cần thiết, sẽ khiến hắn không thể chuyên chú cho sự nghiệp của bản thân, thành tựu sẽ suy giảm. "

Khưu Phượng Tiên nói: "Ý tứ của Tiết tiên sinh là tình cảm đối với nam nhân là một phiền toái?"

Tiết Thế Luân nói: "Tình cảm không phải là phiền toái, lạm tình mới là phiền toái. "

Trương đại quan nhân nghe mà tai nóng lên, cảm thấy lão Tiết như đang nhằm vào mình, nhưng mình không đắc tội với y, mình và khuê nữ của y lại trong sạch, có trời cao chứng giám!

Khưu Phượng Tiên lại nói: "Tiết tiên sinh, anh đối đãi với một nữ nhân có mị lực như thế nào?"

Tiết Thế Luân nhìn Khưu Phượng Tiên, ánh mắt sắc bén của y có lực xuyên thấu rất mạnh, dưới cái nhìn chăm chú của y, với tâm cảnh của Khưu Phượng Tiên cũng không khỏi tim đập mạnh, Tiết Thế Luân này quả nhiên rất không đơn giản. Tiết Thế Luân vẻ mặt bình tĩnh, trầm giọng nói: "Nữ nhân có mị lực là chuyện tốt, điều này có nghĩa là có thể có rất nhiều nam nhân chú ý tới cô ta, cô ta có thể từ trong đó chọn lựa được những nam nhân xuất sắc nhất làm đối tượng để nương tựa. Hồng nhan dịch lão, một nữ nhân thông minh sẽ hiểu được vào lúc mình chín muồi nhất phải gả ra ngoài, nếu bỏ lỡ, như vậy cô ta sẽ không thể không hạ thấp tiêu chuẩn của mình. "

Khưu Phượng Tiên nũng nịu nói: "Tiết tiên sinh khinh thường nữ nhân, anh có chút chủ nghĩa đại nam tử. "

Tiết Thế Luân nói: "Không phải là tôi khinh thường nữ nhân, mà là bản tính nam nữ sai khiến, đa số nữ nhân đều mơ mộng có một gia đình mỹ mãn. Nữ nhân thật sự có dã tâm chỉ là số ít, không biết tôi nói có đúng hay không?"

Khưu Phượng Tiên cắn cắn môi: "Tiết tiên sinh lợi hại, tôi thừa nhận nói không lại anh, nhưng cũng không có nghĩa là tôi công nhận quan điểm của anh. "

Tiết Thế Luân cười ha ha nói: "Tôi chỉ nói ra quan điểm của bản thân tôi thôi, không cần bất kỳ ai công nhận. Khưu tiểu thư, tôi kính cô một ly, nói thật lòng, cô là nữ nhân rất có mị lực. "

Khưu Phượng Tiên mặt hơi đỏ lên, mắt đẹp ôn nhu tựa như nước mùa xuân: "Đâu có!"

Tiết Thế Luân nói: "Muốn chứng minh một nữ nhân có mị lực hay không, thì phải trông vào mắt của người trẻ tuổi, cô có phát ra hiện không, ánh mắt của Trương Dương tối nay đa số thời gian đều dán vào cô?"

Tất cả mọi người đều nhìn về phía Trương Dương. Trương đại quan nhân tuy rằng da mặt khá dày, nhưng lúc này cũng phải đỏ mặt, xấu hổ ho khan: "Cái đó, tôi không có ý đồ không an phận gì với Khưu tiểu thư cả, chú Tiết, chú nói đùa rồi. "

Tiết Thế Luân mỉm cười nói: "Rõ ràng nhìn mà không dám nhận, cậu không thừa nhận thì há chẳng phải là nói Khưu tiểu thư không có mị lực ư?"

Trương Dương trở giáo phản kích: "Chú Tiết, chú thấy Khưu tiểu thư có hấp dẫn không?"

Chương (1-1276)