Truyện ngôn tình hay

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 0942

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 0942: Hợp tác chân thành
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Trương Dương nói: "Bằng Cử, tôi tin rằng anh nhất định sẽ thành công!"

Kiều Bằng Cử mỉm cười nói: "Tôi cũng tin như vậy!"

"Có thể nói với tôi biết rốt cuộc ai đã nhờ anh đến để mua bức tranh chữ thư pháp của tôi không?"

Kiều Bằng Cử nói: "Người khác không để tôi nói, tôi đã nhận lời người khác nhờ, là một người bạn, anh không muốn tôi thất hứa chứ?"

Kiều Bằng Cử đã nói đến mức này, đương nhiên Trương Dương cũng không hỏi thêm được nữa, hắn mỉm cười nói: "Bỏ ra 2000000 để mua một bức chữ của tôi, chỉ có Hà Trường An mới có thể làm được việc đó, không ngờ hôm nay anh cũng làm vậy."

Kiều Bằng Cử cười nói: "Điều này đã chứng minh được giá trị thư pháp của anh rồi mà, tôi nghe nói gần đây anh đang làm thầy giáo thư pháp cho Tiết lão, không biết có chuyện này hay không?"

Trương Dương hơi ngớ người, thông tin của Kiều Bằng Cử thật là linh động, nhưng ngay lập tức hắn đã nghĩ ra, thời gian gần đây Kiều Bằng Cử đều ở trong nhà không vác mặt ra ngoài, tất cả nguồn thông tin của gã đến từ gia đình, hơn nữa ngày mai gã đã phải đi Mỹ, hỏi chuyện này vào lúc này, nhất định không phải là ý của gã.

Trương Dương cười nói: "Có chuyện này thật, Tiết gia đã thổi phồng về thư pháp của tôi quá, mà Tiết lão lại là một người yêu thư pháp, lúc rỗi lại gọi tôi đến để giao lưu thư pháp, nhưng còn về việc thầy giáo thư pháp thì tôi không dám nhận."

Mặc dù không thể xác định được hiệu quả cuối cùng của việc trị liệu của Trương Dương, nhưng Tiết lão đã cảm thấy cơ thể ngày một thay đổi, bụng trên bên phải bớt đau, và ông cũng ăn ngon miệng hơn, giấc ngủ mấy ngày nay cũng được cải thiện.

Vì để chữa bệnh, gần đây Tiết lão và Trương Dương tiếp xúc không ít, nên đã có không ít cơ hội nói chuyện với nhau, có điều Tiết lão không bao giờ hỏi về vấn đề làm việc của Trương Dương, Trương đại quan đương nhiên cũng không chủ động nhắc đến, giờ đây hắn đang trị bệnh cho Tiết lão, điều này có nghĩa là đang giúp Tiết lão một việc rất lớn, Tiết lão là một người trọng tình nghĩa, ông đối với Hạng Thành tốt như vậy, nguyên nhân là do khi còn ở thời đại cách mạng văn hóa Hạng Thành đã từng bảo vệ ông, thế là ông coi Hạng Thành trở thành ân nhân cứu mạng, giờ đây hắn cũng đang cứu ông, điều này có nghĩa hắn đã cùng ở một điểm xuất phát với Hạng Thành, nếu về sau có xảy ra việc gì, dù Tiết lão không giúp hắn, cũng sẽ không giúp người khác đối phó với hắn.

Chủ đề nói chuyện của Tiết lão và Trương Dương hầu hết đều xoay quanh phong tục tập quán của Bình Hải, hoặc là nói về tin tức thời sự quốc tế, còn về việc ở Bắc Cảng, họ chưa từng nhắc đến, Tiết lão không nói, không có nghĩa là ông không biết, chính trong ngày hôm qua thôi, ông còn nhận được điện thoại của Hạng Thành, Hạng Thành hỏi thăm sức khỏe của ông, rồi tiện thể nhắc đến việc bộ nông nghiệp ban lệnh bảo họ chỉnh đốn khu khai phá, Tiết lão không hề có phản ứng tích cực nào, ông phát hiện ra rằng, Hạng Thành không chịu tức được, về điểm này thậm chí còn không bằng người thanh niên trẻ Trương Dương, Trương Dương gặp ông nhiều lần như vậy, mà chưa từng nhắc đến chuyện gì của Bắc Cảng.

Sau khi trị liệu xong cho hôm đó, Tiết lão đột nhiên vui vẻ, ông gọi Trương Dương, bảo hắn mang theo máy ảnh đi leo núi ở ngọn núi nhỏ sau nhà cùng ông.

Chiếc máy ảnh cộng thêm ống nhóm, giá ba chân không hề nhẹ, Tiết lão không ngờ lại là một người yêu thích chụp ảnh, bình thường những người này đều là do người phục vụ ông làm, nhưng Tiết lão rõ ràng không muốn người khác đi theo, thế là việc khổ sai này đã rơi lên đầu Trương đại quan. Ngọn núi nhỏ đằng sau biệt thự không cao, cũng chẳng có tiên nhân nào ở đây cả, nhưng cảnh sắc thì lại khá đẹp, mùa xuân đến, trên núi đã nhuộm những đốm xanh, những cây cỏ bắt đầu trở nên sinh động, Tiết lão đi đi dừng dừng, chỉ huy Trương Dương giúp ông đặt giá máy ảnh, đổi ống kính, Trương Dương chẳng hiểu gì về nghệ thuật chụp ảnh, ngớ ngẩn làm theo, ấn tách một cái, chưa từng thấy Tiết lão thế này bao giờ, ông vừa lấy góc, vừa chọn vị trí, để chụp được một bức ảnh như ý, ông phải đổi đi đổi lại mấy lần liền.

Khi Tiết lão chụp ảnh, Trương Dương ở ngay bên cạnh ông, phát hiện ra Tiết lão rất chăm chú, chọn một lúc lâu, rồi cuối cùng thận trọng chụp ra một bức ảnh.

Trương Dương cười nói: "Tiết lão thật nhiều sở thích, không ngờ ông lại thích chụp ảnh.

Tiết lão mỉm cười nói: "Chụp ảnh cũng là một môn nghệ thuật, trước kia tôi muốn học hội họa, nhưng đáng tiếc lại chẳng có tài năng thiên phú gì về phương diện đó, sau này Thế Luân tặng cho tôi một chiếc máy ảnh, kết quả, sở thích của tôi với chụp ảnh cứ không ngừng tăng lên." Ông chọn một góc, rồi lại ấn máy ảnh lần nữa, Trương Dương giúp ông thay đổi ống kính. Đây không phải là do Tiết lão thích sai người khác làm việc, mà là vì những ống kính này đều không nhẹ nhàng gì, với ông thì quả thực là rất tốn sức.

Tiết lão cảm thán nói: "Đúng là thời gian không tha cho con người, tuổi đã cao, muốn chụp mấy bức ảnh cũng phải nhờ người khác làm giúp."

Trương Dương nói: "Tôi mới nhận ra chụp ảnh là công việc chân tay, ông đã già rồi thì sắm một cái máy ảnh nhỏ, đi đến đâu bấm tách đến đấy, cũng không đến nỗi phải mang theo một đống thế này."

Tiết lão cười nói: "Những thứ cậu nói là máy ảnh ngố, chức năng của loại máy ảnh đó rất kém, không thể đáp ứng yêu cầu của tôi, gần đây tôi thích chụp chim, đợi chút nữa, tôi sẽ cho cậu xem loạt ảnh tôi chụp năm nay."

Chụp ảnh và câu cá đều là những hoạt động thử thách lòng kiên nhẫn, Trương đại quan đều khiếm khuyết ở cả hai mặt này, nhưng khi hắn theo đuổi con gái người ta thì không bao giờ từ bỏ quyết tâm.

Sau khi chụp xong chim, Tiết lão lại chụp hoa dại, Trương Dương đeo theo một đống đồ đạc làm khổ sai cho Tiết lão, không ngờ họ đã leo đến ba tiếng đồng hồ chỉ với một ngọn núi cách mực nước biển 200 mét. Khi họ đến đỉnh núi đã là buổi trưa.

Tiết lão ngồi nghỉ ở đình trên núi, Trương Dương đưa cho ông một cốc trà.

Tiết lão uống xong trà rồi nói: "Sau khi cậu chữa bệnh giúp tôi, tôi cảm thấy bụng không còn đau như trước nữa."

Trương Dương cười nói: "Sẽ ngày càng tốt hơn nữa!"

Tiết lão mỉm cười nhìn Trương Dương nói: "Cậu trẻ tuổi như vậy, mà sao học được thần y thế?"

Trương đại quan đương nhiên không thể kể những trải nghiệm ly kỳ của mình ra cho ông nghe, mà hắn nói: "Tổ tiên truyền lại cho tôi mấy phương thuốc bí mật, có điều sau này tôi phát hiện những phương thuốc này rất có tác dụng."

Tiết lão nói: "Gần đây đang tranh luận kịch liệt về việc đông y tốt hay không, y thuật của cậu tốt như vậy sao không lấy đó phục vụ cho nhân dân?"

Trương Dương nói: "Tôi hứng thú với chính trị nhiều hơn, Lỗ Tấn đầu tiên cũng là thầy thuốc đó chứ, nhưng sau này ông phát hiện ra làm thầy thuốc không thể chữa cho người, nên đã đổi làm văn nhân cứu quốc."

Tiết lão cười ha ha, lý do của tiểu tử này thật là nhiều, không ngờ tiểu tử này lại lấy mình đem so sánh với Lỗ Tấn, Tiết lão nói: "Lựa chọn quan trường tức là lựa chọn một đời cực khổ, sau khi làm xong sẽ có cảm giác cả cơ thể và tinh thần đều mệt mỏi khôn cùng."

Trương Dương nói: "Bất cứ việc gì cũng phải có người làm chứ, nếu ai cũng chọn việc nhẹ nhàng, thì việc khó sẽ dành phần ai đây?"

Tiết lão cười nói: "Ai cũng có mục đích của bản thân mình, mục đích của cậu khi vào quan trường là gì?"

Trương Dương nghĩ một lúc rồi nói: "Mới mẻ, vì tôi cảm thấy nó rất mới mẻ! Nếu có một ngày tôi mất đi cảm giác mới mẻ này, tôi sẽ rời khỏi quan trường."

"Mới mẻ sao?" Tiết lão ngạc nhiên lặp lại lời của Trương Dương, đây là lần đầu tiên có người đưa ra lý do này.

Trương Dương nói: "Lần đầu tiên tôi nảy sinh ý nghĩ làm quan, chính là vào lúc nghe bí thư huyện ủy của chúng tôi phát biểu trực tiếp, những lời lẽ to tát đó đã làm tôi xúc động, tôi liền cảm thấy rằng đây mới là cuộc sống, cảm giác đứng trên mọi người đó thật sự làm người khác ngưỡng mộ, nên tôi đã nảy ra ý định đi làm quan."

Tiết lão bị những lời nói của tiểu tử này chọc cười không ngớt: "Cần phải biết rằng ở đời mình giỏi có người giỏi hơn, không phải ai cũng thật sự đạt được thành công đó."

Trương Dương nói: "Tiết lão nói đúng lắm, khi đó tôi còn trẻ mà, giờ đây tôi đã hiểu, nhưng khi tôi ngộ ra đạo lý này, tôi đã đặt chân vào bẫy rồi, nếu như con người đã lên thuyền giặc, thì thật khó mà xuống được." Hắn ví dụ quan trường như thuyền giặc.

Tiết lão cười không ngớt: "Trương Dương, xuất phát điểm khi cậu làm quan không đúng, nhiệm vụ đầu tiên của người làm quan là phải tạo phúc cho dân, chứ không phải là để lạm dùng quyền lực!"

Trương Dương nói: "Tiết lão, mặc dù xuất phát điểm của tôi không đúng, nhưng người như tôi có một đặc điểm, đó chính là ở vào vị trí nào thì sẽ hết lòng cho nó, tôi có thể phân biệt rất rõ ràng giữa việc công và việc tư, đây không phải là do tôi tự tâng bốc chính mình, chỉ cần là những chỗ tôi từng đảm nhận, người dân chẳng ai nói xấu tôi, còn về những người cùng làm quan với mình thì tôi không dám bảo đảm."

Tiết lão cười điềm đạm nói: "Muốn đoán xem một vị quan là tốt hay không, cần phải xem anh ta đã làm gì, phải xem người dân nói gì về anh ta, còn về lời của những người làm cùng thì không đáng tin, quan trường là một trường danh lợi, dù là chúng ta nỗ lực thế nào để làm sạch mảnh đất này, thì vẫn không thể nào thay đổi bản chất của nó, những người cống hiến cho nhân dân không ít, nhưng những ông quan một mực theo đuổi danh lợi cũng nhiều, từ trước đến giờ đều vậy cả."

Trương Dương nói: "Tại sao không thanh trừ toàn bộ những rác rưởi trong đó chứ?"

Tiết lão nói: "Trên thế gian không có thứ gì tuyệt đối, tất cả sự tuyệt đối đều chỉ tồn tại trong lý thuyết mà thôi, nếu như cậu muốn khiến quan trường của một đất nước thanh liêm tuyệt đối, đó là điều không thể thực hiện, giống như cá không thể nào sống được trong môi trường nước sạch 100% vậy, vì vậy chúng ta cần phải khoan dung sự tồn tại của một số tạp chất, chỉ cần những tạp chất này không ảnh hưởng đến sự vận hành của tổ chức, chỉ cần những hành vi đó vẫn nằm trong phạm vi chịu đựng được, chúng ta đều có thể lựa chọn bỏ qua."

Đây không phải là lần đầu tiên Trương Dương nghe thấy những điều này, điều không giống với trước đó là, lần này là do Tiết lão nói với hắn.

Tiết lão vỗ vỗ máy ảnh rồi nói: "Khi chụp ảnh cần phải để ý đến việc làm mờ bối cảnh, nổi bật chủ đề, chứ không phải là chụp rõ nét từng chi tiết, mà là phải biết lựa chọn cái nào bỏ cái nào lấy, chỉ như vậy mới làm nổi bật được trọng điểm, mới có thể hoàn thành được một tác phẩm đẹp, tác phẩm như vậy mới có sức sống."

Trương đại quan dường như ngộ ra điều gì, hắn nghĩ một lúc rồi nói: "Nhưng có một vài thứ rác rưởi không thể nào làm mờ được."

Tiết lão mỉm cười nói: "Nếu không làm mờ được thì gạt hẳn chúng đi!" Ông đứng dậy, bước ra khỏi đình, hướng về phía khu biệt thự, đứng thẳng lưng, ngước nhìn ánh mặt trời giữa trưa, toàn thân được bọc bởi một lớp ánh sáng màu vàng, trông ông vô cùng thần bí.

Trương đại quan cầm máy ảnh lên, thu bóng người của Tiết lão vào trong tầm mắt, rồi tách một tiếng. Tiếng ấn máy ánh đã thu hút Tiết lão, ông quay người cười nói: "Sao, cậu học được cách chụp ảnh rồi à?"

Trương đại quan nói: "Ấn máy ảnh ai mà chẳng biết làm chứ, nhưng tôi không nắm tốt về ánh sáng và tiêu điểm, máy ảnh ngố hợp với tôi hơn."

Tiết lão nói: "Hi vọng cậu đừng làm mờ tôi đi."

Trương Dương cười nói: "Ông đứng ở đâu là thành tiêu điểm ở đó, nhất định không có chuyện lấy sai tiêu điểm đâu." Tên này nịnh nọt rất đúng lúc.

Tiết lão nói: "Không ai có thể trở thành tiêu điểm mãi mãi!" Ông nhắm mắt, hít vào một hơi thật sâu rồi nói: "Thật ra, thứ tồn tại vĩnh hằng chỉ có tự nhiên mà thôi!"

*****

Trương Dương nói: "Tiết lão, ông đã từng đến núi Thanh Đài chưa?"

Tiết lão lắc đầu: "Tôi đã nghe nói đến, nhưng chưa có cơ hội đến đó."

Trương Dương nói: "Đợi đến khi ông tới Giang Thành, tôi sẽ đưa ông đến núi Thanh Đài, chụp cảnh sắc nơi đó."

Tiết lão thở dài nói: "Núi cao như vậy có lẽ tôi không leo lên được."

Trương Dương nói: "Không leo được tôi sẽ cõng ông lên!"

Tiết lão nghe thấy hắn nói vậy, không hiểu tại sao đột nhiên cảm động, những năm gần đây, ông đã rất ít khi cảm động vì người khác, ông nhìn Trương Dương, ông nhận ra sự chân thành ở đó, rồi đột nhiên nói: "Tại sao lại đối tốt với tôi vậy?"

Trương Dương nói: "Vì tôn kính, ông là một trong số ít người cho tôi thấy được cảm giác núi cao."

Tiết lão nói: "Nịnh nọt tôi đấy à? Còn ai nữa!"

Trương Dương nói: "Kiều lão, bí thư Cố!"

Tiết lão mỉm cười gật đầu: "Cậu nói vậy là tôi tin rồi, bí thư Cố mà cậu nói đến là Doãn Tri sao?"

Trương Dương gật đầu.

Tiết lão nói: "Cố Doãn Tri lùi về thành công, trong quan trường thật sự rất ít người có được tâm thái như ông ấy."

Trương Dương nói: "Ông và bí thư Cố rất quen thuộc sao?"

Tiết lão mỉm cười nói: "Rất quen thuộc!" Lời của ông chỉ dừng lại ở đây, không nói rõ quan hệ của mình và Cố Doãn Tri.

Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên làm ngắt quãng cuộc đối thoại giữa họ, Tiết Vĩ Đồng gọi đến giục họ về ăn cơm.

Trương Dương cùng Tiết lão về nhà, Tiết Vĩ Đồng đi từ bên trong ra: "Leo núi lâu như vậy sao?"

Tiết lão vỗ vỗ túi máy ảnh trên lưng Trương Dương: "Đi bắn chim mà!"

Tiết Vĩ Đồng nói: "Ông à, ông đúng là ngày càng trẻ ra rồi đấy, trước kia thì dùng súng bắn chim, giờ thì hay rồi, dùng máy ảnh bắn chim."

Tiết lão đùa: "Bảo vệ môi trường là trách nhiệm của tất cả mọi người, ông thấy lũ chim đó sống tự do vậy, làm sao nỡ tước mất sinh mạng của chúng?"

Trương Dương giúp Tiết lão đặt túi máy ảnh vào trong thư phòng, rồi ăn qua loa chút ở nhà Tiết lão, hắn phát hiện ra Tiết Thế Luân không ở nhà, nên cố ý nói: "Chú Tiết không có nhà sao?"

Tiết Vĩ Đồng nói: "Ông đi Hồng Kong rồi, cha em ấy à, suốt ngày bay lượn khắp thế giới, ngay đến cả đứa con gái của ông như em một năm cũng chẳng gặp ông được mấy lần." Nói đến việc này, thái độ của Tiết Vĩ Đồng hơi trách móc.

Tiết lão nói: "Đừng nói là nó, ngay cả các cháu cũng thế thôi, bình thường muốn ăn bữa cơm đoàn viên cũng khó."

Tiết Vĩ Đồng bảo người làm bê cơm lên phòng cho Tiết Anh Hồng, mấy ngày nay Tiết Anh Hồng đang chuyên tâm dưỡng thai, không đi đâu cả, ngay cả cơm cũng ăn trên giường, mặc dù Trương Dương đã từng nói không cần phải cẩn thận như vậy, nhưng dù sao đây cũng là đứa con đầu tiên của Tiết Anh Hồng, cô ta không dám sơ xuất.

Trương Dương và Tiết lão hẹn xong thời gian chữa trị lần sau, sau đó rời khỏi Tiết gia.

Khi lái xe đến trường đảng, hắn nhận được một cuộc điện thoại, tiếng cô gái trong điện thoại nghẹn ngào: "Trương Dương, anh ở đâu?"

Trương Dương không nhận ra đối phương là ai, đối phương nói: "Tôi là Tang Bối Bối."

Trương đại quan giờ mới biết là Tang Bối Bối gọi điện đến, đương nhiên cái tên này chắc chắn không phải là tên thật của cô ấy. Từ lần trước chia tay, Trương Dương vốn tưởng rằng cô ấy đã đi ra nước ngoài rồi, không ngờ cô ấy lại xuất hiện ở trong nước.

Trương Dương nói: "Cô đang ở đâu?"

Tang Bối Bối nói: "Một tiếng sau, tôi sẽ đến biệt vườn Hương Sơn tìm anh."

"Cái này..." Không đợi Trương đại quan nói hết, Tang Bối Bối đã cụp điện thoại, Trương Dương nhìn số, chắc chắn cô ấy gọi từ máy công cộng, Tang Bối Bối từ lần gây hỏa hoạn trước, giờ đây trở nên ngày càng thận trọng.

Thật ra Trương Dương cũng có rất nhiều việc muốn hỏi Tang Bối Bối, cô ấy mất tích đã lâu như vậy, rốt cuộc thời gian này cô ấy đang làm gì, cô ấy và Triệu Quân có phải là quan hệ anh em hay không? Trương Dương đều có cảnh giác cao độ với những người ở trong Quốc An, ngoài Lệ Phù, chẳng ai đáng tin cậy hết. Lần trước đến Bắc Hàn Doanh cứu Lệ Phù, sự thực đã chứng minh đó là một cái bẫy, nếu không phải là do hắn may mắn, thì có lẽ đã bị nổ chết ở trong căn cứ quân sự Kim Cốc rồi. Việc đó chắc chắn là do Chương Bích Quân bày ra, Lệ Phù bảo hắn án binh bất động, đợi tin của cô ấy, nhưng cô ấy đã đi lâu vậy rồi đến giờ vẫn không có chút tin tức nào, mà Tang Bối Bối đã tìm đến trước. Trương Dương đột nhiên nhớ đến chiếc đĩa trước kia Tang Bối Bối để lại cho hắn, có lẽ lần này cô ta đến vì chiếc đĩa đó. Chiếc đĩa đó Trương Dương đã xem mấy lần, nhưng đều có mật mã khóa cả, không thể biết được nội dung bên trong là gì, dù có ở trong tay hắn cũng không tác dụng gì hết.

Trương Dương về biệt vườn Hương Sơn chưa được bao lâu, đã nhìn thấy một bà cụ tay cầm một cái giỏ đồ màu xanh lam, bước tập tễnh về phía cửa. Trương Dương biết rằng đó chính là Tang Bối Bối giả dạng, hắn nhìn bà cụ một lúc lâu, cũng không nhận ra điều gì, bà cụ đến trước mặt hắn, rồi ho một tiếng: "Này chú, cho tôi xin một ngụm nước đi."

Bà lão cùng Trương Dương bước vào trong vườn, Trương Dương dẫn bà lão vào trong phòng khách, lưng bà lão rất thẳng, bà quan sát bốn góc phòng một cách cẩn thận, sau khi chắc chắn không có các thiết bị theo dõi, mới thở dài một hơi, rồi nhẹ nhàng nói: "Khát quá, cho tôi một cốc nước đi!" Âm thanh già nua ban nãy giờ đã biến thành tiếng của một cô gái.

Trương Dương cười nói: "Hóa trang được lắm, suýt nữa thì bị cô lừa rồi."

Tang Bối Bối nói: "Cuối cùng anh cũng đã nhận ra tôi."

Trương Dương nói: "Là do đôi mắt, mắt cô không lừa được tôi, thiếu đi cái thăng trầm của người đứng tuổi."

Tang Bối Bối nói: "Đó là do tôi không đeo kính ẩn hình, nếu không nhất định anh cũng không nhận ra tôi."

Trương Dương đi lấy cho cô ấy một chai nước, Tang Bối Bối kiểm tra một chút, rồi mới mở nắp chai.

Trương Dương thấy dáng điệu cẩn thận của cô ấy, liền nói: "Cô đừng sợ, tôi không hạ độc vào trong nước đâu, nếu thật sự muốn đối phó với cô, thì tôi chẳng cần phải phiền toái thế."

Tang Bối Bối nói: "Đương nhiên rồi, anh đã hạ Phụ Cốt Châm trong người tôi, giờ tính mạng tôi nằm trong tay anh, anh muốn lấy đi lúc nào thì lấy đi lúc đó." Cô ta lại uống một ngum jrooif nói: "Tôi kiểm tra tất cả mọi thứ không phải là do lo lắng vì anh, mà là thói quen nghề nghiệp đã hình thành từ bao năm nay."

Trương Dương ngồi xuống đối diện với cô ấy, rồi thấp giọng nói: "Thời gian vừa rồi cô đã đi đâu?"

Tang Bối Bối nói: "Tôi luôn ở kinh thành!"

"Cô không sợ người của Chương Bích Quân phát hiện ra cô sao?"

Tang Bối Bối nói: "Chẳng phải có câu, nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất sao, dù là tôi muốn chạy cũng chạy đi đâu được? Tôi ở lại kinh thành, họ nhất định không ngờ được tôi lại to gan như vậy, càng huống hồ, anh tôi sinh tử còn chưa biết thế nào, tôi còn phải tìm tung tích của anh ấy." Trong lòng Tang Bối Bối vẫn hi vọng về triệu Quân.

Trương Dương nói: "Có tin gì không?"

Tang Bối Bối lắc đầu, cô nói nhỏ: "Có điều tôi cũng đã điều tra ra một vài sự việc."

Trương Dương ngồi sát lại Tang Bối Bối một chút, không thể không thừa nhận rằng, trình độ hóa trang của Tang Bối Bối rất tốt, cách gần như vậy mà vẫn không hề bị lộ, những vết nhăn trên trán rất thật, nếu không nhìn vào mắt cô ấy, thì thật sự tưởng rằng đây là một bà già.

Tang Bối Bối nói: "Thứ lần trước tôi đưa cho anh giữ đâu rồi?"

Trương Dương cố tình hỏi: "Thứ gì?"

"Cái đĩa!"

Trương Dương nói: "Cô nói cho tôi trước xem cô đã điều tra được gì đã." Ra điều kiện luôn là điểm mạnh của tên này, hắn đã quen với việc không nhìn thấy mồi thì không thả chim ưng.

Tang Bối Bối nói: "Tôi không hề điều tra được chút ghi chép gì về việc xuất nhập cảnh của Hình Triều Huy."

Trương Dương nói: "Chương Bích Quân chẳng phải đã nói rằng anh ta sợ tội nên chạy rồi sao?"

Tang Bối Bối nói: "Chúng ta có thể đưa ra một giả thiết thế này, giả sử Chương Bích Quân là người thao túng đứng đằng sau tất cả những việc này, thì bà ấy chính là một nội gián trong quốc an, nói cách khác, Hình Triều Huy không phải là nội gián, nếu anh ta đã không phải nội gián, thì anh ta cũng không cần phải chạy trốn."

Tang Bối Bối nói tiếp: "Vì vậy có hai khả năng, một là anh ấy đã bị hại, còn một khả năng nữa đó là anh ấy đã bị Chương Bích Quân nhốt vào một nơi bí mật rồi."

Trương Dương nói: "Mọi chuyện đã lâu như vậy rồi, tôi thấy dù việc này thật sự là do Chương Bích Quân làm, thì Hình Triều Huy cũng lành ít dữ nhiều." Nhớ đến vận mệnh của Hình Triều Huy, Trương đại quan đột nhiên ngầm cảm thán, Lão Hình khá tốt, nếu như gã thật sự đã bị Chương Bích Quân hại, thì hắn nhất định phải đòi lại công bằng cho gã.

Tang Bối Bối nói: "Hình Triều Huy không phải là một người bình thường, trong tay anh ta nhất định nắm được rất nhiều bí mật, cũng có nghĩa là có một khả năng, Chương Bích Quân muốn lấy được những bí mật trên người anh ta, nhưng Hình Triều Huy lại không nói, vì vậy anh ta nhất định vẫn còn giá trị, Chương Bích Quân không thể không để anh ta tiếp tục sống để khai thác những bí mật này."

Trương Dương nói: "Hình như suy luận của cô có lý, có điều dù là cô đã đoán trúng, thì Chương Bích Quân xảo quyệt như vậy, hơn nữa có nhiều thuộc hạ vậy, chúng ta làm sao có thể biết được Hình Triều Huy bị nhốt ở đâu?"

Tang Bối Bối nói: "Anh quen với Chương Duệ Dung không?"

Trương Dương nghe đến tên của Chương Duệ Dung liền chau chau mày nói: "Có quen, cô ấy là cháu gái của Chương Bích Quân, trước kia từng làm việc dưới trướng tôi."

Tang Bối Bối nói: "Chương Duệ Dung đã đến kinh thành rồi!"

Trương Dương nói: "Thế thì sao? Cô tưởng rằng cô ấy sẽ giúp chúng ta đối phó với Chương Bích Quân à?"

Tang Bối Bối nói: "Cô ấy nhất định sẽ không đồng ý, hơn nữa việc này nhất định không được để cô ấy biết, nhưng bên cạnh cô ấy có một người có thể giúp chúng ta."

"Ai?"

Tang Bối Bối thấp giọng nói: "Bạn trai của cô ấy, Thường Lăng Phong!"

Trương Dương quay sang nhìn Tang Bối Bối, không ngờ cô ấy lại biết nhiều chuyện về Chương Duệ Dung như vậy. Đám đặc công quốc an này quả nhiên là võ công bất nhập, về sau qua lại với họ nhất định phải để ý, chỉ cần có chút sơ hở, là sẽ bị người khác bán đứng ngay, đám người này đều được dạy rằng đặt lợi ích quốc gia lên hàng đầu, vì lợi ích quốc gia có thể hi sinh tất cả, dù là tính mạng của bản thân mình, với những người ngay đến tính mạng của mình cũng có thể dâng hiến bất cứ lúc nào, nhất định phải giữ cảnh giác.

Tang Bối Bối nói: "Sáng nay Thường Lăng Phong và Chương Duệ Dung cùng đến kinh thành, mục đích họ đến lần này là để thăm Chương Bích Quân, họ sắp đính hôn, hi vọng nhận được sự cho phép của Chương Bích Quân."

Trương Dương chưa nghe thấy chuyện này, Thường Lăng Phong đến kinh thành cũng không liên lạc với hắn, xem ra công tác tình báo của Tang Bối Bối làm rất tốt.

Trương Dương đã đoán được suy nghĩ của cô ấy, nhưng vẫn thấp giọng nói: "Cô muốn làm thế nào?"

Tang Bối Bối nói: "Hai người chúng ta đều không thích hợp để tiếp cận Chương Duệ Dung, bà ấy là cao thủ, bên cạnh còn có rất nhiều trợ thủ nữa, chúng ta muốn theo dõi bà ấy là điều rất khó. Quan hệ giữa anh và Thường Lăng Phong rất tốt, sau khi anh ta đến kinh thành, nhất định sẽ tiếp xúc với Chương Bích Quân, chỉ cần anh có thể thuyết phục anh ta giúp chúng ta, việc này sẽ trở nên dễ dàng." Tang Bối Bối nói đâu ra đấy, xem ra trước khi cô ấy đến tìm Trương Dương đã đặt ra kế hoạch bí mật này rồi.

Trương Dương nói: "Cô muốn anh ấy giúp chúng ta thế nào?"

Tang Bối Bối xòe tay ra, một viên thuốc xuất hiện trước mặt Trương Dương. Trương Dương nói: "Cái gì đây?"

Tang Bối Bối đáp: "Đây là máy theo dõi đời mới nhất! Chỉ cần xâm nhập vào trong cơ thể người là có thể theo dõi được vị trí anh ở đâu, có tác dụng trong phạm vi 3 km."

*****

Trương Dương nói: "Chẳng lẽ cô định để Chương Bích Quân nuốt thứ này vào bụng sao?"

Tang Bối Bối nói: "Bà ấy cẩn thận vậy, nhất định không nuốt viên này vào bụng đâu. Có điều tôi đã tìm người sửa nó một chút." Tang Bối Bối bẻ viên thuốc ra, bên trong lộ ra một cái máy theo dõi bé bằng hạt gạo, cô thấp giọng nói: "chỉ cần để thứ này dính lên người Chương Bích Quân, chúng ta sẽ có thể theo dõi được vị trí của bà ta bất cứ lúc nào."

Trương Dương nói: "Liệu bà ấy có phát hiện ra thứ này không?"

Tang Bối Bối nói: "Hầu hết máy kiểm tra đều không phát hiện ra nó, hơ nữa chỉ cần dính vào người, hầu như không rơi."

Trương Dương nói: "Trên thế giới không có việc gì tuyệt đối cả, cô muốn kéo Thường Lăng Phong vào chuyện này, nhưng anh ta vốn là một người ngoài cuộc, tôi không muốn anh ta mạo hiểm."

Tang Bối Bối nói: "Nhưng chúng ta đã không còn cách nào khác nữa rồi, chỉ có Thường Lăng Phong mới là người có khả năng hoàn thành chuyện này." Cô nhận ra Trương Dương vẫn đang do dự, thở dài nói: "Anh đừng do dự nữa, Chương Bích Quân rất nguy hiểm, nếu không điều tra ra manh mối của bà ta, còn không biết bà ta sẽ làm chuyện xấu gì nữa, anh tôi còn không biết sống chết thế nào, Hình Triều Huy giờ cũng không có tin tức gì, tất cả những chuyện này nhất định có liên quan tới bà ấy, chẳng lẽ anh không định làm gì thật sao?"

Trương Dương nói: "Không phải là tôi không muốn điều tra, mà là tôi không muốn bạn tôi xen vào, tôi không muốn làm liên lụy đến anh ấy!"

Tang Bối Bối nói: "Không có nguy hiểm gì đâu!"

Trương Dương nói: "Để tôi suy nghĩ đã."

Tang Bối Bối nói: "Tôi dám đảm bảo rằng, anh đi gặp Thường Lăng Phong, Chương Bích Quân nhất định sẽ phái người theo dõi, anh hãy lợi dụng việc này, để thuyết phục Thường Lăng Phong."

Trương Dương nhìn Tang Bối Bối: "Quả nhiên là cô đã có sự chuẩn bị từ trước, vì kế hoạch này, cô đã bỏ ra không ít công sức phải không?"

Tang Bối Bối nói: "Trương Dương, anh đừng dùng thái độ đầy khích bác này để nói chuyện với tôi, dù anh nghĩ tôi như thế nào, thì giờ chúng ta cũng đang ở chung trên một con thuyền, mặc dù Chương Bích Quân không làm gì anh trong thời gian ngắn, nhưng điều đó không có nghĩa là bà ấy sẽ bỏ qua cho anh, nếu như chúng ta không nhanh chóng hành động, đợi đến khi bà ấy ra tay với chúng ta, tất cả đã quá muộn..."

Trương Dương nói: "Cô chắc chắn cô không đang hại tôi chứ?"

Tang Bối Bối nói: "Tôi hại anh làm gì? Anh đã hạ Phụ Cốt Châm trong người tôi, nếu như anh chết, thì tôi còn sống được sao?"

Trương Dương nói: "Nghe ra thì có lý lắm, có điều tôi vẫn chưa thể tin cô hoàn toàn."

Tang Bối Bối nói: "Rốt cuộc anh muốn thế nào mới tin tôi?"

Ánh mắt của Trương đại quan nhìn Tang Bối Bối từ đầu đến cuối, Tang Bối Bối hiểu nhầm ý hắn, lùi về đằng sau một cách hơi sợ hãi: "Anh đững đặt ra yêu cầu quá đáng, đừng nghĩ đến việc đó!"

Trương đại quan nhịn không nổi liền cười nói: "Cô cũng không nhìn lại bộ dạng mình bây giờ đi, khẩu vị tôi có nặng cũng không đến độ nảy sinh ý định đó với một bà già."

Tang Bối Bối giờ mới nhớ đến việc mình đã hóa trang, cô đã nghĩ quá nhiều, mặt cô đỏ lên, may mà vì đã hóa tảng, nên không nhận ra biến đổi sắc mặt.

Trương Dương nói: "Tôi liên lạc với Thường Lăng Phong một chút, xem chuyện này rốt cuộc nên làm thế nào, nếu như anh ta không đồng ý thì việc này cũng chấm dứt, tôi sẽ không miễn cưỡng anh ta."

Tang Bối Bối nói: "Tôi còn biết một bí mật..."

Trương Dương xích lại gần cô ấy: "Nói ra tôi nghe xem, rốt cuộc là bí mật gì?"

Tang Bối Bối nói: "Anh trả chiếc đĩa cho tôi đã."

Trương Dương nói: "Đi theo tôi!"

Tang Bối Bối vào thư phòng của Trương Dương, thấy một đám đổ nát trong thư phòng, rõ ràng trước đó ở đây đã xảy ra một trận đấu kịch liệt, Tang Bối Bối ngạc nhiên nói: "Sao thế này? Chỗ này bị cướp à?"

Trương Dương cười nói: "Tôi uống say, lên cơn điên được không?" Đương nhiên hắn sẽ không nói trận đấu giữa mình với Văn Linh cho Tang Bối Bối, hắn kéo chiếc ngăn kéo ra lấy chiếc đĩa đưa cho Tang Bối Bối.

Tang Bối Bối ngạc nhiên nói: "Thứ quan trọng thế này mà anh lại vất linh tinh ở đây à?"

Trương Dương nói: "Càng là những nơi nguy hiểm thì càng an toàn, ở đây có một đống đĩa, ai mà nghi ngờ về 1 chiếc đĩa bình thường chứ, nếu như tôi cất nó đi, nhỡ đâu người khác nhìn thấy, nhất định sẽ cảm thấy bất bình thường, chuyện đơn giản vậy mà cũng không hiểu à."

Tang Bối Bối cũng không phản bác lại, chiếc đĩa vẫn còn đó, cô mở máy tính trong thư phòng nhét chiếc đĩa vào.

Trương Dương đứng bên cạnh cô nhìn vào màn hình, Tang Bối Bối click vào chiếc đĩa rồi nhanh chóng nhập mật mã, xem những văn kiện bên trong, xác định không có tổn thất gì, rồi cô mới thu chiếc đĩa lại.

Trương Dương hỏi đầy hiếu kỳ: "Bên trong là gì thế?"

Tang Bối Bối nói: "Tôi đã nói với anh rồi, đó là tư liệu về Tra Tấn Bắc."

Trương Dương nói: "Tư liệu về phương diện nào?"

Tang Bối Bối nói: "Không liên quan đến anh đâu."

Trương Dương biết rằng cô ấy không chịu nói ra, bắt cô ấy thế nào cũng không nói, nhớ đến bí mật vừa rồi, hắn liền hỏi: "Tôi đã đưa cho cô cái đĩa rồi, còn bí mật mà cô muốn nói với tôi đâu?"

Tang Bối Bối nói: "Tôi đã điều tra về quan hệ giữa Chương Duệ Dung và Chương Bích Quân, hai người họ chẳng phải là cô cháu gì hết. Chương Bích Quân có một người anh trai, chết vào năm 71. Trong một cơ hội tình cờ, tôi đã có được tóc của Chương Duệ Dung, sau khi giám định chúng tôi có thể đoán ra một cách chính xác tuổi của một người, Chương Duệ Dung nói rằng năm sinh của mình là năm 73, cô ấy là một người mồ côi từ trong bụng mẹ, nhưng theo kết quả đoán định của chúng tôi, cô ấy có lẽ sinh vào năm 74, một người đã chết hai năm không thể có con."

Trương đại quan nói: "Điều này cũng chưa chắc, không biết chừng việc giám định của các cô có sai lầm, cũng có thể cha cô ấy đã đóng băng t*ng trùng, sau này thụ tinh nhân tạo sinh ra cô ấy."

Tang Bối Bối nói: "Giám định của chúng tôi nhất định không sai, chúng tôi đã tìm mấy vị chuyên gia để làm, còn về thụ tinh nhân tạo, thì vào những năm 70, Trung Quốc không hề có thứ này, cuối những năm 80 mới xuất hiện những đứa trẻ đầu tiên thụ tinh trong ống nghiệm."

Trương đại quan cũng cảm thấy chuyện này phức tạp, nếu như Chương Duệ Dung không phải là cháu gái của Chương Bích Quân, thì tại sao cô ấy lại tốt với bà ta vậy? Trương Dương nói: "Ý của cô là Chương Bích Quân và Chương Duệ Dung là hai mẹ con?"

Tang Bối Bối nói: "Tôi chỉ nghi ngờ ậy, nhưng tôi không lấy được mẫu máu của Chương Bích Quân, tư liệu về bà ta bảo mật rất kỹ, người bình thường không tiếp cận được."

Trương đại quan cười.

Tang Bối Bối nói: "Anh cười cái gì?"

Trương Dương nói: "Nếu như tất cả những điều này là thật, thì cha của Chương Duệ Dung là ai?"

Tang Bối Bối ngán ngẩm, tên này rõ ràng đã cách khỏi phương hướng chính của sự việc, cô thấp giọng nói: "Nếu như anh muốn làm rõ tất cả điều này, thì phải nắm được nhất cử nhất động của Chương Bích Quân."

Trương đại quan đã bị những lời này của Tang Bối Bối thuyết phục, hắn gật đầu nói: "Được, tôi xem có cơ hội không."

Thường Lăng Phong đến kinh thành không nói với ai, lần này gã đến đây là để gặp Chương Bích Quân, gã và Chương Duệ Dung đã đến lúc muốn cưới nhau, Chương Duệ Dung mất cả cha lẫn mẹ từ nhỏ, được cô là Chương Bích Quân nuôi dạy khôn lớn, vì vậy chuyện lớn đời người như thế này nhất định phải được Chương Bích Quân đồng ý.

Mặc dù Chương Duệ Dung đã yêu Thường Lăng Phong lâu năm, nhưng Thường Lăng Phong không hiểu hoàn toàn về thân thế của Chương Duệ Dung, và Chương Duệ Dung cũng đầy điểm bí ẩn, ví dụ mỗi khi nhắc đến tất cả những điều trong quá khứ của cô ấy, cô ấy chỉ nói lướt đại khái, không bao giờ chủ động nhắc đến người nhà của mình, Thường Lăng Phong nghĩ rằng việc này là do cô ấy mất cha mẹ từ nhỏ, sau khi đến kinh thành, hành động của Chương Duệ Dung cũng hơi thần bí, cô không cùng Thường Lăng Phong đến gặp cô mình ngay, mà mình đi trước, bảo Thường Lăng Phong đợi tin của cô ở khách sạn, mặc dù Thường Lăng Phong cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng vì tình cảm với Chương Duệ Dung, gã không hỏi nhiều, yêu một người thì phải khoan dung với người đó, cần phải để cho người đó có không gian riêng, cho phép người đó có bí mật của mình.

Thường Lăng Phong đợi cả buổi sáng, đến tận trưa, gã mới đi ra ngoài ăn chút đồ, khi đi qua sạp báo, gã mua một tờ báo, một chiếc xe đi qua người gã, không lâu sau, chiếc xe đó quay đầu lại, cửa xe hạ xuống, lộ ra một gương mặt cười hềnh hệch, Thường Lăng Phong không ngờ rằng gã và Trương Dương sẽ gặp trong tình huống thế này.

Trương đại quan gọi to một cách kinh ngạc: "Lăng Phong! Mẹ kiếp, sao lại là anh!" Hắn gọi đến độ tất cả mọi người trên đường đều nhìn, Thường Lăng Phong chau chau mày, đúng là tên này không thể nào sửa được tính xấu làm to mọi việc, hắn cũng không xem xem đây là đâu, chửi bới cái gì chứ? Làm quan bao năm nay mà vẫn không học được cách khiêm nhường.

Trương Dương đẩy cửa xe bước xuống, đến trước mặt Thường Lăng Phong, đấm vào vai gã một nhát, mặc dù đấm nhẹ nhưng cũng làm cho Thường Lăng Phong hơi khó chịu, tên này đấm mạnh quá, Thường Lăng Phong ôm vai trách: "Anh muốn đấm chết tôi đấy à!"

Trương Dương cười nói: "Đánh anh là con nhẹ đấy, sao anh đến kinh thành mà lại không nói gì với tôi? Còn coi tôi là anh em không?"

Thường Lăng Phong nói: "Tôi chẳng phải là vừa đến sao? Tôi còn chưa kịp gọi điện cho anh."

"Mẹ kiếp! Anh lừa ai đấy?" Trương Dương ngó đông ngó tây.

Thường Lăng Phong nói: "Anh đang tìm cái gì đấy?"

Trương Dương nói: "Người phụ nữ của đời anh đâu rồi?"

Thường Lăng Phong nói: "Anh nói chuyện văn minh chút được không?"

Trương đại quan cười nói: "Anh đúng là giả tạo, anh và Chương Duệ Dung có gì chưa làm chứ, anh làm được mà tôi không nói được à?"

Thường Lăng Phong giơ tay ôm lấy miệng hắn: "Anh Trương à, tôi gọi anh bằng chú được chưa? Đây là giữa đường giữa chợ, anh ăn nói kiểu gì vậy? Anh muốn ép người ta à!"

Trương Dương cười hà hà, vì miệng bị Thường Lăng Phong ôm chặt, nên hắn cười rất khó nghe, như tiếng lừa kêu vậy.

Lúc này có cảnh sát giao thông đi tới, nhìn biển số xe đằng sau, Trương Dương vội vàng nói: "Đồng chí cảnh sát, tôi gặp phải đồng hương, tôi sẽ đi ngay, sẽ đi ngay!"

Người cảnh sát đó gật đầu: "Mau đi đi, ở đây không được đỗ xe, nếu không đi tôi sẽ gọi xe kéo đến đấy."

Trương Dương kéo Thường Lăng Phong lên xe.

Viên cảnh sát đó hỏi một cách hiếu kỳ: "Xe anh là xe gì vậy? Sao trông giống xe bọc thép thế?"

Trương đại quan nói: "Bí mật quân sự!"

Crypto.com Exchange

Chương (1-1276)