Độc giả của web truyenkiemhiep.com.vn hay truyenkiemhiep.org lưu ý!!! Trên PC hãy đổi DNS sang 8.8.8.8 và 8.8.4.4 để vào web nhanh hơn, còn trên điện thoại hãy tải app 1.1.1.1 rồi bật Warp lên để không bị chặn.

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 0943

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 0943: Không còn cách nào
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)

Thường Lăng Phong tưởng rằng đây là lần gặp ngẫu nhiên, gã không thể biết rằng Tang Bối Bối đã để ý đến nhất cử nhất động của gã, Trương đại quan cố ý sắp xếp lần gặp ngẫu nhiên này dưới những thông tin mà Tang Bối Bối cung cấp, nói ra thì, trong lòng Trương đại quan cũng hơi áy náy, Thường Lăng Phong là bạn tri kỷ của hắn, hắn làm thế này thật là không hay ho gì.

Thường Lăng Phong cũng không dẫn Trương Dương về khách sạn, gã không muốn để Trương Dương biết mình đang ở đâu, dù sao thì gã và Chương Duệ Dung đến kinh thành lần này là để được sự đồng ý của Chương Bích Quân, rồi định hôn sự, gã đã làm việc cùng Trương Dương nhiều năm nay, gã hiểu được tính cách của Trương Dương, tên này thật sự quá nhiệt tình, không thể nào không mời khách ăn cơm được, nói không chừng còn đi cùng mình cả đoạn đường nữa, Thường Lăng Phong không phải là không muốn gặp hắn, mà là thật sự có việc quan trọng phải làm, với Thường Lăng Phong, hôn nhân là một chuyện lớn, gã có tình cảm sâu sắc với Chương Duệ Dung, tình cảm của hai người khó khăn lắm mới đến được hôm nay, gã không muốn xảy ra chuyện gì nữa.

Hai người ngồi vào quán cà phê ven đường, Thường Lăng Phong gọi hai cốc cà phê, gã đặt điện thoại lên bàn, chờ đợi điện thoại của Chương Duệ Dung.

Trương đại quan ngồi đối diện với mặt trời, cảm thấy hơi chói mặt, rồi hắn rút ra một chiếc kính đen để đeo vào, cười nói: "Lần này anh đến kinh thành để làm gì?"

Thường Lăng Phong không giấu gì hắn: "Tôi cùng Duệ Dung đến thăm cô của cô ấy."

Trương Dương nói: "Sao không thấy cô ấy đâu cả?"

Hắn hiểu rằng, Chương Duệ Dung là người làm trong quốc an, nhất định có chuyện giấu Thường Lăng Phong.

Thường Lăng Phong nói: "Cô ấy có việc ra ngoài rồi."

Trương đại quan nhìn chiếc điện thoại đặt trên bàn rồi nói: "Anh đang đợi điện thoại của cô ấy à?"

Thường Lăng Phong phát hiện ra phân tích của Trương Dương đã nhạy bén hơn xưa rất nhiều.

Trương đại quan đã biết mọi chuyện, nên nói ra việc này cũng là điều bình thường.

Thường Lăng Phong cười, rồi chuyển chủ đề: "Việc học tập của anh ở trường đảng thế nào rồi?"

Trương Dương thở dài nói: "Tôi quen rồi, mỗi lần đến một nơi mới là lại phải chịu mấy lần giáo dục."

Thường Lăng Phong nói: 'Có phải anh làm gì bất hòa với lãnh đạo Bắc Cảng, vì vậy người ta mới đẩy anh đến chỗ này không?"

"Đúng là chẳng giấu anh được việc gì hết. Không có anh ở bên cạnh, tôi đúng là chỉ có thể bị ức hiếp mà thôi."

Thường Lăng Phong cười nói: "Đừng đánh giá tôi cao vậy, anh mà còn cần tôi giúp à? Anh không ức hiếp người khác là tốt lắm rồi, ai mà dám ức hiếp anh chứ?"

Trương Dương nói: "Giờ đây muốn làm chút việc thật sự khó quá rồi, người dưới không hiểu, người trên không ủng hộ, Bình Hải có rất nhiều vấn đề, tôi muốn cải cách một chút, nhưng lãnh đạo của Bắc Cảng lại không ủng hộ tôi."

Thường Lăng Phong nói: "Các lãnh đạo sợ gì chứ? Một là sợ anh phủ định phương án phương châm trước đó của họ, hai là sợ anh có thành tích, phủ định được phương án của họ có nghĩa là những cương lĩnh của họ trước kia là sai lầm, thành tích của anh đã làm họ không còn mặt mũi nào, trên quan trường, anh không muốn đối địch với mọi người thì phải thuận theo hướng gió, anh muốn có chút thành tích, thì anh phải chuẩn bị tư tưởng cho việc đắc tội người khác đã."

Trương Dương nói: "Tôi cứ nghĩ đến đám người này là cảm thấy kinh tởm!"

Thường Lăng Phong chau chau mày nói: "Anh không ăn nói nghe tử tế hơn được à?"

Trương Dương cười nói: "Tôi nói với anh một chuyện, bộ nông nghiệp đã điểm danh đến việc của khu khai phá Bình Hải rồi, phi pháp chiếm dụng đất canh tác của dân, để mặc đồn điền hoang tàn, đám lãnh đạo đó mấy ngày nay nhất định đau đầu không ngủ được."

Thường Lăng Phong nhất định đã đoán ra việc trong đó, gã cười nói: "Quan hệ giữa anh và bộ trưởng Kiều tốt như vậy, hơn nữa khu khai phá của Bình Hải thật sự có vấn đề, giờ đây bộ nông nghiệp lại đang xử lý sự việc ở phương diện này, nhất định là sẽ ủng hộ rồi."

Trương Dương nói: "Tất cả đều bị anh đoán trúng hết rồi."

Thường Lăng Phong nói: "Có gì mà khó đoán đâu, tôi có thể nghĩ được, người khác cũng nghĩ được, đám lãnh đạo Bắc Cảng đó nhất định là đã hận anh lắm, chuẩn bị làm khó anh rồi, chỉ đợi anh về để làm khó thôi."

Trương đại quan cười ha ha, hắn chẳng sợ bị làm khó, chỉ dựa vào đám người Hạng Thành mà muốn động vào hắn, đúng là mơ hão.

Thường Lăng Phong nói: "Diêm Vương khó gặp quỷ nhỏ đầy đường, đừng coi thường mấy vị quan ở địa phương, lạc quan mù quáng không phải là chuyện gì hay đâu."

Trương Dương gật đầu nói: "Cảm ơn anh đã nhắc nhở, việc chuyển đổi lên thành phố đã đang được bàn bạc, chỉ cần việc này thành công, hì hì..."

Thường Lăng Phong nói: "Đừng lạc quan quá sớm, dù là chuyện cải cách lên thành phố của Tân Hải có thành công, thì anh vẫn thuộc vào tầm quản lý của Bắc Cảng, họ vẫn là lãnh đạo của anh."

Trương Dương nói: "Đi từng bước một xem thôi..." Nói đến đây, tiếng chuông điện thoại vang lên.

Thường Lăng Phong nhìn xuống điện thoại của mình, thì thấy điện thoại của gã vẫn wor đó không có động tĩnh gì, Trương Dương móc điện thoại trong túi nói: "A lô!"

Đầu dây bên kia vang lên tiếng nói của Tang Bối Bối: "Phía sau bên phải anh có một người đàn ông đang xem báo, hắn đang theo dõi hai người."

Trương Dương không để lộ thái độ gì, mà mỉm cười nói: "Được rồi, tôi biết rồi!" Đặt điện thoại xuống, hắn quay ra cười với Thường Lăng Phong: "Lăng Phong, tôi dẫn anh đi đến một nơi."

Thường Lăng Phong nói: "Tôi không được đi xa quá, Duệ Dung sắp về rồi."

Trương Dương lợi dụng truyền âm nhập mật nói với gã: "Anh nhìn qua vai phải của tôi, ở phía sau tôi có phải có một người đàn ông đang xem báo không?"

Thường Lăng Phong gật đầu.

Trương Dương nói: "Anh đừng nhìn hắn ta nhiều, người này hình như đang theo dõi chúng ta."

Thường Lăng Phong nhìn Trương Dương hơi kinh ngạc: "Tại sao?"

Trương Dương nói: "Đi, chúng ta đi về phía trước! Chú ý đừng để lộ, cứ tự nhiên vào."

Thường Lăng Phong đứng dậy, cùng Trương Dương bước về phía trước.

Hai người lên chiếc xe của Trương Dương, Trương Dương khởi động xe không lâu, nhìn thấy người đó cũng lên một chiếc xe ô tô, hắn nói những điều mình thấy cho Thường Lăng Phong.

Thường Lăng Phong nói: "Tại sao phải theo dõi anh?"

Trương Dương nói: "Sao anh biết nhất định là theo dõi tôi?"

Thường Lăng Phong nói: "Tôi không nghĩ ra tôi từng đắc tội với ai!" Với gã, đắc tội người khác là thế mạnh của Trương Dương.

Trương Dương cười nói: "Có lẽ là do người cô tương lai của anh không yên tâm về anh, nên phái người đến theo dõi anh."

Thường Lăng Phong không hiểu gì, gã biết rằng Chương Bích Quân rất không đơn giản, nhưng gã không hiểu rằng Chương Bích Quân rốt cuộc làm gì, gã cũng không hỏi Chương Duệ Dung, cho rằng Chương Bích Quân rất có thể làm quan ở kinh thành, nếu như những điều Trương Dương nói là sự thật, vậy thì việc này phức tạp hơn rất nhiều so với những gì gã tưởng tượng. Thường Lăng Phong lắc đầu nói: "Việc này không liên quan gì đến tôi."

Trương Dương nói: "Được! Nếu đã không liên quan gì đến anh, thì anh xuống xe đi, chúng ta ai đi đường nấy." Hắn dừng xe ở bên đường, Thường Lăng Phong đẩy cửa xe đi xuống, chỗ này cách khách sạn không xa.

Thường Lăng Phong đi qua con phố nhỏ đằng trước, rồi quay người đi vào cửa hàng bên đường mua nước, thật ra là để nhân cơ hội nhìn về đằng sau, quả nhiên nhìn thấy người đàn ông vừa rồi đứng ở đằng xa, sau khi Thường Lăng Phong dừng bước, hắn nhanh chóng bước vào một cửa tiệm nhỏ bên đường.

Lúc này Thường lăng Phong mới ý thức được người này đang theo dõi mình thật, trước kia gã chưa từng trải qua chuyện này, gã nhanh chóng bước vào khách sạn, người đàn ông đó đi theo, khi hắn đang đi nhanh theo, Trương Dương không biết từ đâu đi ra, xuất hiện bên người tên đó, giơ tay ấn vào huyệt của tên đó, người đàn ông ngay lập tức khuỵu xuống, Trương đại quan nhân lúc gã chưa xuống đất, liền ôm lấy gã, nói về đằng trước: "Lăng Phong, đến giúp tôi một chút, Lão Lý uống quá chén rồi!"

Thường Lăng Phong lúc này mới thở một hơi, quay người đưa người đàn ông áo đen đó vào góc đường, chiếc xe của Trương Dương đã ở đó, hai người mở cửa xe nhét người đó vào.

Thường Lăng Phong căng thẳng đến độ trán lấm tấm mồ hôi, gã lau lau mồ hôi rồi nói: "Tôi còn tưởng anh đi thật rồi!"

Trương Dương cười nói: "Chúng ta là anh em tốt, làm sao tôi để anh một mình được?"

Thường Lăng Phong nhìn người đàn ông nằm ở trước mặt, rồi thấp giọng nói: "Tôi không quen anh ta, tại sao anh ta lại theo dõi tôi?"

Trương Dương nói: "Anh đừng hỏi tôi, tôi cũng không quen anh ta, anh hỏi hẳn anh ta đi!"

Trương Dương không biết lấy một chiếc dao phay ở đâu ra, kề vào cổ người đó, trên mặt người đàn ông lộ ra vẻ sợ hãi, đáng tiếc, đã bị Trương Dương bấm huyệt, nên không nói được thành lời.

Trương đại quan rút lại nụ cười, nhìn người đàn ông áo đen với vẻ sát khí đằng đằng: "Anh nghe rõ cho tôi, chiếc xe của tôi cách âm rất tố, dù là anh có hét khản cổ, cũng chẳng ai nghe thấy đâu, tôi đã giết rất nhiều người, cũng chẳng phải chỉ một mình anh, giờ đây tôi giải huyệt cho anh, tốt nhất là tôi hỏi gì, anh đáp nấy, nếu như nói nửa câu dối trá, tôi sẽ cắt tiết ngay, rồi vất vào một chỗ vắng cho chó ăn."

Người áo đen sợ đến độ mặt trắng bệch.

Trương Dương giải huyệt đạo của gã, rồi lạnh lùng hỏi: "Tại sao lại theo dõi chúng tôi?"

Người áo đen run rẩy: "Không phải là theo dõi các anh, mà là theo dõi anh ta!"

Thường Lăng Phong nghe thấy người áo đen nói vậy, không khỏi hiếu kỳ: "Tại sao lại phải theo dõi tôi? Tôi đâu có quen anh!" Mặc dù Thường Lăng Phong có trình độ quản lý kinh tế hàng đầu, nhưng chẳng biết gì về chuyện này.

*****

Người áo đen nói: "Tôi cũng không quen anh, nhưng có người bảo tôi theo dõi anh."

"Ai?"

Người áo đen nói: "Tôi không thể nói!"

Trương Dương cười lạnh lùng: "Xem ra không cho anh chịu chút khổ, anh sẽ không nói thật." Con dao trong tay hắn dí vào cổ của người áo đen, một chút máu rỏ ra, người áo đen sợ đến độ hồn bay phách lạc, sợ hãi nói: "Đừng giết tôi, tôi nói...tôi nói.... là...là Chương cục bảo tôi theo dõi anh, bà...bà ấy muốn điều tra tình hình của anh, bảo tôi phụ trách theo dõi nhất cử nhất động của anh ở kinh thành, đi đâu, làm gì, với ai?"

"Chương cục nào?"

"Chính là...Cô của bạn gái anh..."

Trương Dương giả bộ muốn chặt cổ gã: "Mẹ kiếp, còn không nói thật à, có tin tôi băm anh ra không?"

Người áo đen kêu khổ: "Tôi thề, những điều tôi nói đều là sự thật, nếu như tôi có nói sai nửa lời, tôi nhất định chết không nhắm mắt..."

Thường Lăng Phong nói: "Anh còn biết gì nữa?"

Người áo đen lắc đầu: "Tôi không biết gì nữa, tôi thề."

Trương Dương nói: "Nhìn cái mặt anh là đã biết chẳng phải loại tử tế gì!" Hắn giơ tay đấm vào mũi người áo đen, làm cho người áo đen máu mũi chảy ròng ròng, thật ra trong lòng Trương đại quan hiểu, tên này mà là do Chương Bích Quân phái đến mới là lạ, nhất định là do Tang Bối Bối tìm đến để làm trò, chỉ thế này mới có thể thúc đẩy Thường Lăng Phong làm việc cho họ, Trương Dương thầm thở dài, Lăng Phong ơi là Lăng Phong, lần này tôi có lỗi với anh rồi!

Trương Dương nắm lấy cổ áo người áo đen muốn đánh tiếp, nhưng người đó mặt cầu xin nói: "Đừng đánh nữa..."

Thường Lăng Phong thấy mặt gã đầy những máu, cũng không nhẫn tâm để Trương Dương đánh tiếp: "Thôi, đánh nữa là chết người đấy."

Trương Dương nói: "Thế làm thế nào? Loại người này có giữ lại cũng bằng thừa, tôi chém luôn anh ta, tìm một chỗ chôn cho xong!"

Người áo đen sợ đến độ hồn bay phách lạc: "Đừng.... Đừng làm thế...Tôi không làm gì cả...Đều là người khác bảo tôi làm như thế này thôi..."

Trương đại quan sợ gã làm lộ chuyện, bèn trừng mắt với gã: "Chương cục mà anh nói đến có phải là Chương Bích Quân không?"

Người đó vội vàng gật đầu.

Trương Dương nói: "Việc này hôm nay anh không được phép nói cho bất cứ ai, Chương Bích Quân cũng không ngoại lệ, nếu không thì tôi sẽ..." Hắn nghĩ một chút, rồi lấy ra một viên thuốc màu đen trong túi áo nhét vào miệng người mặc áo đen, ép gã uống, rồi nói: "Đây là Thất Nhật Đoạn Mệnh Hoàn, chỉ cần anh ngoan ngoãn, thì đến ngày thứ sáu tôi sẽ đưa cho anh thuốc giải, nếu như không, thì hì hì... Cứ đợi đến khi máu chảy thành sông, chết luôn đi."

Người áo đen mặt đau khổ, nghĩ thầm sao gã lại gặp phải một hắc tinh như thế này cơ chứ, nếu sớm biết thế này, thì dù có cho bao nhiêu tiền gã cũng không nhận làm.

Trương Dương nói: "Giờ anh có thể cút rồi!" Nói xong hắn không quên đấm vào ngực người áo đen một nhát, người đó vừa ôm mũi, vừa ôm bụng, rời khỏi chiếc xe.

Thường Lăng Phong nhìn bóng người của gã đột nhiên cảm thấy đồng tình: "Trương Dương, có cần thiết phải ra tay mạnh vậy không?"

Trương Dương khởi động xe: "Mẹ kiếp, không ngờ tên khốn đó dám giở trò với anh!"

Thường Lăng Phong nói: "Anh ta nói là được cô của Duệ Dung phái đến, chuyện này rốt cuộc là thế nào?"

Trương Dương nói: "Anh hỏi tôi, tôi hỏi ai?" Tên này cố tình giả vờ.

Thường Lăng Phong nói: "Trương Dương, anh nhất định biết điều gì đó, mau nói cho tôi biết."

Trương Dương nhìn đường đằng trước không nói gì, trên mặt tỏ ra muốn nói nhưng lại ngại ngần.

Thường Lăng Phong quả nhiên đã trúng kế của hắn: "Trương Dương, cô của Duệ Dung rốt cuộc là ai? Tại sao bà ấy phải phái người đến theo dõi tôi?"

Trương Dương thở dài một hơi, rồi dừng xe lại bên đường, thấp giọng nói: "Thật ra có một chuyện tôi luôn giấu anh, Chương Bích Quân là cục trưởng thập cục quốc an, nói trắng ra là một gián điệp."

Thường Lăng Phong hít vào một hơi dài: "Cái gì cơ?"

Trương Dương nói: "Người đó có một cái bệnh, thích làm rõ mọi việc đến cùng, chỉ cần bà ta nhắm vào anh, thì bà ta sẽ điều tra tất cả họ hàng tông tích nhà anh ra."

Thường Lăng Phong nói: "Tôi đâu có ác ý gì với Duệ Dung, bà ta điều tra tôi làm gì?"

Trương Dương nói: "Tôi làm sao biết được? Có điều muốn xem tại sao bà ấy điều tra anh cũng không khó."

Thường Lăng Phong dí sát mặt lại, muốn nghe xem làm thế nào.

Trương Dương ho một tiếng, rồi lấy viên thuốc Tang Bối Bối đưa cho hắn ra, nói cho Thường Lăng Phong cách sử dụng máy theo dõi, Thường Lăng Phong đâu phải là tên ngốc, ngay lập tức liền nhận ra việc này kỳ lạ, gã thấp giọng nói: "Trương Dương, hình như anh đã chuẩn bị hết từ đầu đến cuối rồi."

Trương Dương nói: "Tôi cũng chẳng giấu gì anh, trước kia tôi cũng đã từng ở trong quốc an, thủ pháp của họ tôi rất rõ, chiêu này gọi là gậy ông đập lưng ông, họ làm được một, thì tôi làm được mười."

Thường Lăng Phong cầm viên thuốc nhìn một chút, rồi do dự nói: "Tôi làm vậy có phải là không hay lắm không?"

Trương Dương nói: "Dù sao thứ này tôi cũng đưa cho anh rồi, anh có làm hay không tùy anh. Anh thử nghĩ mà xem, giờ đây anh và Chương Duệ Dung đã đến lúc sắp kết hôn, nhưng anh vẫn không biết gì về gia đình cô ấy, thứ khác thì không nói, nhưng Chương Bích Quân thật sự không đơn giản, biết người biết ta trăm trận trăm thắng, dù là bà ấy không có ác ý gì với anh, nhưng cũng phải xem rốt cuộc bà ấy muốn làm gì, Chương Duệ Dung chỉ có một người cô là bà ấy, nếu như anh phục vụ bà ấy không tốt, thì đừng nghĩ đến việc cưới Chương Duệ Dung."

Thường Lăng Phong dường như đã bị lay động.

Lúc này Chương Duệ Dung cuối cùng đã gọi điện thoại đến, cô đã về tới khách sạn, nhưng phát hiện ra Thường Lăng Phong không ở đó.

Thường Lăng Phong nói: "Anh sẽ về ngay!"

Đặt điện thoại xuống, gã nói với Trương Dương: "Duệ Dung về rồi, toi phải về đây."

Trương Dương nói: "Việc này anh xem nên làm thế nào, còn nữa, nhất định không được nói những chuyện ngày hôm nay cho Chương Duệ Dung."

Thường Lăng Phong gật đầu, rồi đẩy cửa xe đi xuống.

Trong một chiếc xe Jetta màu ghi không xa ở đằng sau, Tang Bối Bối đang quan sát tất cả hành động của Thường Lăng Phong, người ngồi đằng sau, đó chính là người mặc áo đen vừa rồi theo dõi Thường Lăng Phong đang dùng khăn lau vệt máu.

Gã không ngừng kêu khổ: "Người đó là ai chứ? Mẹ kiếp thật khốn nạn, đã nói là giả vờ thôi, mà anh ta đấm ngay vào mặt tôi, mũi bị anh ta đấm lệch cả rồi, còn nhét một viên thuốc vào miệng tôi, nếu như cô sớm nói với tôi, thì dù chết tôi cũng không làm."

Tang Bối Bối lấy ví tiền ra, rút ra ba tờ tiền, rồi đưa cho người áo đen: "Đây là phí tổn thất của anh, anh đi xa đi cho tôi."

Người áo đen nhận tiền, rồi đẩy cửa xe bước xuống.

Tang Bối Bối đợi khi gã đã đi xa, cũng xuống xe, đến bốt điện thoại công cộng ven đường gọi cho Trương Dương.

Hai người hẹn gặp nhau ở bãi đỗ xe tàu điện ngầm ở đằng trước.

Trương Dương vừa đỗ xong xe, Tang Bối Bối đã bước đến, kéo cửa xe chui vào trong, hôm nay Tang Bối Bối đã đóng giả kiểu khác, nhuộm tóc vàng, mặc một bộ đồ bó sát màu đen, trong tay còn cầm một điếu thuốc, vừa đi vừa hút, trông như một cô gái xã hội không tốt vậy.

Lên xe Trương Dương, cô gỡ cặp kính đen, rồi mỉm cười: "Làm xong việc rồi sao?"

Trương Dương nói: "Còn chưa biết, tôi đã đưa đồ cho anh ta rồi, anh ấy chưa đồng ý làm."

Tang Bối Bối nói: "Tôi nghĩ vấn đề không lớn."

Trương đại quan nói: "Cô nghĩ à? Cô còn không quen anh ta!"

Tang Bối Bối nói: "Mặc dù tôi không quen anh ta, nhưng tôi biết con người đều rất hiếu kỳ."

Trương Dương nói: "Thường Lăng Phong là người rất bình ổn, anh ta không hiếu kỳ đến vậy."

Có một điểm Trương Dương đã nghĩ nhầm, con người ai cũng có lòng hiếu kỳ, đặc biệt là khi liên quan đến lợi ích bản thân, Thường Lăng Phong cũng không ngoại lệ, khi về đến khách sạn, Chương Duệ Dung đã đợi ở đó rồi. Thấy Thường Lăng Phong trở về, Chương Duệ Dung liền hỏi: "Anh đi đâu vậy?"

Thường Lăng Phong nói: "Vừa rồi khi đi ra ngoài ăn cơm anh có gặp phải Trương Dương, rồi nói chuyện mấy câu, anh ấy còn bảo buổi tối mời chúng ta đi ăn cơm nữa."

Chương Duệ Dung nói: "Sao đi đến đâu cũng gặp phải anh ta thế nhỉ!"

Thường Lăng Phong cười nói: "Anh cũng đang thấy lạ đây, kinh thành rộng vậy mà cũng gặp được." Gã thầm quan sát thay đổi trong nét mặt Chương Duệ Dung.

Chương Duệ Dung nói: "Em đã hẹn với cô em rồi, tối nay sẽ cùng ăn cơm."

Thường Lăng Phong nói: "Vậy thì đến Tử Kim Các đi!"

Chương Duệ Dung gật đầu.

Thường Lăng Phong phát hiện ra cô không vui lắm, liền đến bên ôm lấy vai cô và nói: "Cô em nói thế nào?"

Chương Duệ Dung thấp giọng: "Cô không nói gì cả."

Thường Lăng Phong cảm nhận được Chương Duệ Dung không nói thật, cô ấy đi lâu vậy, nhất định đã nói chuyện với Chương Bích Quân, chỉ là cô ấy không muốn nói cho Thường Lăng Phong mà thôi.

Thường Lăng Phong nói: "Duệ Dung, em có nhắc đến chuyện kết hôn của hai chúng ta không?"

Chương Duệ Dung nói: "Em nói rồi!"

"Cô em nói thế nào?" Thường Lăng Phong nói đầy kỳ vọng.

Chương Duệ Dung lắc đầu đáp: "Cô chẳng nói gì cả!"

Thường Lăng Phong và Chương Bích Quân chưa từng gặp mặt chính thức, buổi tối hôm đó gã chọn Tử Kim Các để mời Chương Bích Quân, gã biết rằng từ nhỏ Chương Duệ Dung đã mồ côi cả cha lẫn mẹ, Chương Bích Quân là người nuôi dưỡng cô nên người, trong lòng Chương Duệ Dung, cô mình là người quan trọng nhất trong cuộc đời, vì vậy ý kiến của Chương Bích Quân rất quan trọng với họ.

Chương Bích Quân đến ăn cơm một mình, vừa vào cửa, Thường Lăng Phong đã bước đến, giúp bà ấy cởi áo khoác ngoài.

Chương Duệ Dung cười điềm đạm, bà ta đã rất hiểu về Thường Lăng Phong.

Chương Duệ Dung đi lên khoác tay Thường Lăng Phong và nói: "Cô, đây là Lăng Phong."

Chương Bích Quân gật gật đầu, từ thái độ trên mặt bà ấy rất khó đoán được bà ấy đang nghĩ gì. Thường Lăng Phong đã chuẩn bị trước tâm lý cho chuyện này, gã giúp Chương Bích Quân khoác áo lên giá, nhân lúc bà ấy không chú ý, liền ấn máy theo dõi lên trên. Máy theo dõi rất nhỏ, Thường Lăng Phong lại đặt ở chỗ khuất, có lẽ rất khó để phát hiện ra.

Chương Bích Quân nhìn Thường Lăng Phong, ánh mắt của bà ta bình tĩnh mà đầy lý trí, như nhìn thấu tâm can Thường Lăng Phong vậy.

Thường Lăng Phong cũng đã quen, gã ngồi đối diện với Chương Bích Quân, mỉm cười nhìn bà ta, không tỏ thái độ sợ hãi gì, gã đưa thực đơn cho Chương Bích Quân rồi nói: "Cô Chương, cô xem có món gì cô thích ăn không."

Chương Bích Quân nói: "Cậu tự chọn đi!" Thái độ của bà ấy không lạnh lùng, nhưng cũng không thân thiết, làm Thường Lăng Phong cảm thấy xa cách.

Chương Duệ Dung chủ động lấy thực đơn, cô gọi món rồi đưa cho người phục vụ.

Thường Lăng Phong nói: "Uống chút gì nhỉ?"

Chương Bích Quân nói: "Tôi không uống rượu, uống nước lọc đi!"

Thường Lăng Phong không giỏi điều tiết không khí, Chương Bích Quân lại rất ít khi chủ động nói chuyện, nên không khí khá lạnh lùng, Chương Duệ Dung nói: "Cô à, Lăng Phong có chuyện muốn nói với cô."

Chương Bích Quân cầm cốc nước lên uống một ngụm rồi nói: "Tiểu Thường, cậu vẫn đang làm việc ở khu đô thị mới Đông Giang sao?"

Thường Lăng Phong gật đầu rồi nói: "Vâng!"

Chương Duệ Dung nói: "Gần đây Lăng Phong rất bận, việc lớn việc nhỏ bên khu đô thị mới đều đến tay anh ấy, lần này khó khăn lắm mới xin nghỉ được."

Chương Bích Quân nói: "Người trẻ tuổi chú trọng vào sự nghiệp là một việc tốt, nhân lúc còn trẻ hãy cống hiến chút cho đất nước, những việc khác có thể để sang một bên."

Thường Lăng Phong nghe bà ấy nói vậy, trong lòng đột nhiên trở nên trầm tư, những lời này của Chương Bích Quân rõ ràng có thâm ý, bà ấy đã biết được lần này gã đến đây là để xin phép bà ấy đồng ý hôn sự giữa gã và Chương Duệ Dung, nói như vậy chẳng phải chặn luôn đường mở lời của gã sao.

Chương Duệ Dung nói: "Cô à, dạo này cô có bận không?"

Chương Bích Quân nói: "Vẫn là những việc đó thôi, không bận lắm."

Lúc này người phục vụ bê đồ ăn lên, Thường Lăng Phong nhấc cốc rượu lên nói: "Cô Chương, cảm ơn cô đã cực khổ chăm sóc Duệ Dung bao năm nay, cháu luôn muốn đến thăm cô, nhưng công việc bên khu đô thị mới Đông Giang vừa mới bắt đầu, thật sự là không bỏ được, vì vậy cứ bỏ lỡ đến bây giờ."

Chương (1-1276)