← Ch.0944 | Ch.0946 → |
Đèn bỗng nhiên tắt, cửa ở cuối thông đạo mở ra, trong bóng đêm truyền đến tiếng thở của dã thú, Tang Bối Bối dựa vào kính nhìn đêm, thấy có ba bóng đen đang dùng tốc độ kinh người lao về phía họ. Tang Bối Bối liên tục nổ súng, bắn chết một con trong đó, con dã thú đó phát ra tiếng gừ, rõ ràng là chó sói.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, hai con chó sói còn lại đã vọt tới trước mặt họ, lao về phía Trương Dương, mục tiêu mà hai con sói lựa chọn đều là Trương Dương, Trương đại quan nhân tung ra hai đấm, hai con sói bị hắn đạp vỡ óc.
Trong bóng đêm Trương đại quan nhân thở dài nói: "Đây là công nghệ cao của cô à, đây là thiết bị dò xét sinh mệnh ư? Người hay chó cũng không phân biệt nổi. "
Tang Bối Bối khẩn trương thở hổn hển, một lát sau mới bình ổn lại, cô ta gắt: "Anh nói ít đi một câu cũng không ai bảo anh câm đâu. "
Tang Bối Bối nói: "Chúng ta bị phát hiện rồi. "
Trương Dương nói: "Đâu chỉ bị phát hiện, kế hoạch mà cô tự nhận là không chê vào đâu được ngay từ đầu đã bị người ta phát hiện rồi, nữ nhân đó là một con mồi dụ chúng ta tới đây. " Trương Dương vừa nói chuyện vừa quan sát bốn phía, đề phòng có đột nhiên phát động tập kích. Tang Bối Bối dùng đèn pin chiếu xuống mặt đất, có một con sói vẫn đang co giật trong vũng máu, cô ta nhấc súng lên bắn một phát, giết chết con sói đó.
Chương Bích Quân ngồi bên trong xe, trong tay cô ta cầm cái máy truy tung nho nhỏ, mánh khóe như vậy sao có thể qua được mắt của cô ta? Khi Thường Lăng Phong treo áo cho cô ta, cô ta đã cảm thấy có chút không đúng, tất cả không hề nằm ngoài ý liệu của cô ta, Thường Lăng Phong mượn cơ hội này để lắp một cái máy theo dõi mini trên áo của cô ta.
Chương Bích Quân chỉ gọi điện thoại đã tra ra nguồn gốc của cái máu này, buổi chiều Thường Lăng Phong và Trương Dương đã gặp mặt, nói cách khác chuyện này là Trương Dương bảo gã làm. Cô ta đã điều tra lý lịch của Thường Lăng Phong, Thường Lăng Phong cũng không có liên quan tới bất kỳ tổ chức tình báo nào, khả năng của chuyện này chỉ có một, Trương Dương lợi dụng Thường Lăng Phong lắp máy theo dõi lên người mình.
Di động của Chương Bích Quân vang lên, cô ta điện thoại, sau khi nghe xong báo cáo thì lạnh lùng nói: "Phương án số 3. "
Bên trong Quốc An có quy định nghiêm khắc, các căn cứ bí mật đối với sự xâm nhập ngoại lai đều có quy tắc và phương pháp ứng đối, Tang Bối Bối so với Trương Dương thì hiểu rõ điểm này hơn, cho nên sau khi hành tung bại lộ, suy nghĩa đầu tiên của Tang Bối Bối chính là chạy ra ngoài, bọn họ chạy theo đường cũ, phát hiện cửa lớn đã đóng, Trương đại quan nhân đấm mạnh một quyền vào cửa lớn, phát hiện cửa hợp kim này khá, bằng vào nội lực của hắn cũng rất khó mở ra được.
Nếu đường lui đã bị chặn, bọn họ chỉ có thể tiến tới cuối thông đạo, phía trước là một cánh cửa nhỏ, vẫn có khóa mật mã, Tang Bối Bối dùng máy PDA phá giải mật mã, kỳ quái là, trừ ba con chó săn đó ra thì không không có bất kỳ ai phát động công kích đối với bọn họ.
Sau khi đi vào cửa nhỏ, Tang Bối Bối bảo Trương Dương từ trong ba lô lấy ra kìm để kẹp cửa, cái này để phòng ngừa cửa phòng đột nhiên đóng lại, bọn họ tiến vào một căn phòng rộng chừng hơn mười mét vuông. Rầm một tiếng, cửa phòng phía sau đột nhiên đóng lại, đèn trong phòng sáng lên, Tang Bối Bối giơ súng nhắm thẳng vào cửa phòng.
Tang Bối Bối phát hiện cái kìm đã biết mất, tức giận nói: "Tôi bảo anh kẹp kìm ở đó cơ mà!"
Trương đại quan nhân vẻ mặt bất đắc dĩ nói: "Tôi quên mất!"
Bọn họ nhìn nhìn chung quanh, trừ cái cửa nhỏ vừa rồi ra thì không có bất kỳ cửa ra vào nào khác, lập tức cảm thấy có chút bất diệu, Tang Bối Bối nói khẽ: "Ra ngoài đã rồi tính!"
Tang Bối Bối tới trước cửa nhỏ, muốn mở nó ra, nhưng trên ván cửa hợp kim không có bất kỳ chỗ kê tay nào, cô ta giơ tay lên, nhắm vào cửa lớn bắn liền mấy phát, nhưng không có chút tác dụng nào.
Biểu hiện của Trương đại quan nhân ngược lại thì bình tĩnh hơn cô ta rất nhiều, dù sao hắn cũng không chỉ một lần gặp phải loại khốn cảnh này, Trương Dương nhìn thấy trên vách tường bên trái có một mà hình, hắn bước về phía đó, nhìn thấy có con số đang thay đổi ở đó.
Tang Bối Bối cũng đi theo, sau khi cô ta xem kỹ liền nói khẽ: "Máy đo nhiệt độ. " Cô ta nhìn chung quanh căn phòng, cả kinh nói: "Hỏng rồi, chúng ta đang bị trong kho lạnh. "
Nhiệt độ nhanh chóng giảm xuống, Trương Dương và Tang Bối Bối đều cảm thấy nhiệt độ không khí bên trong biến hóa, Trương Dương đi đến chỗ cửa nhỏ, đạp mạnh một phát, không sứt mẻ chút nào, cánh cửa này rất chắc. Trương Dương dí tai vào cửa phòng nghe ngóng, bên ngoài truyền đến tiếng hàn điện, đối phương đang hàn căn phòng này lại, muốn để họ chết cóng trong đây.
Giọng nói khàn khàn lại vang lên: "trong hai mươi phút, nhiệt độ bên trong sẽ hạ thấp xuống -30 độ, tao nghĩ không lâu nữa chúng mày sẽ biến thành hai cỗ thi thể đông lạnh, cho dù cái lạnh không giết được chúng mày thì dưỡng khí cũng sẽ càng lúc càng ít, nồng độ của carbon diocid bên trong sẽ càng lúc càng cao, tao thật sự rất hiếu kỳ, cóng chết và ngạt thở mà chết rốt cuộc là phương pháp tử vong thoải mái thế nào?"
Tang Bối Bối đang tìm kiếm vị trí của máy quay.
Trương đại quan nhân mỉm cười nói: "Hay là mày cũng vào đi, bên trong rất thoải mái. "
"Thôi để cho mày tự hưởng thụ. "
Tang Bối Bối phát hiện camera ở góc tây nam, bắn một phát vỡ tung.
Trương Dương nói: "Đừng nóng vội, sẽ có biện pháp ra ngoài thôi. "
"Ra ngoài ư?" Giọng nói đó cười ha ha.
"Sẽ có biện pháp ra ngoài, chờ sau khi chúng mày chết rồi, tao sẽ tiến vào nhặt xác. "
Trương đại quan nhân nghe vậy trong lòng khẽ động, -30 độ thì sao? Đơn giản là chịu đựng trong chốc lát thôi, chỉ cần mày dám vào, ông kiểu gì cũng đập chết mày.
Nhưng vấn đề thực sự là ở trên người Tang Bối Bối, hắn tuy rằng có thể chịu được tới khi đám người này tiến vào, nhưng Tang Bối Bối thì không có bản sự như vậy.
Nhiệt độ không khí nháy mắt đã hạ xuống 0 độ, lưu ý thấy vách tường phía bên phải còn có bốn cái tủ, hắn mở tủ ra, phát hiện bên trong là thi thể được giữ ở đây, Trương đại quan nhân đảm lượng cực lớn, kéo người đầu tiên ra, ghét sát vào khuôn mặt trắng bệch của thi thể, phát hiện người này hắn không quen.
Hắn lại đẩy thi thể vào, sau đó lôi cái thứ hai ra, Trương Dương liếc một cái liền nhận ra người ở bên trong là Triệu Quân. Hắn sợ Tang Bối Bối nhìn thấy, vội vàng đút thi thể vào, đáng tiếc là đã, Tang Bối Bối đã tới bên cạnh hắn, khi cô ta nhìn thấy thi thể của Triệu Quân nằm trước mặt mình, không khỏi che miệng lại bật khóc thất thanh, cho tới nay trong lòng cô ta luôn vẫn còn một tia hy vọng, hy vọng Triệu Quân vẫn sống trên thế giới này, nhưng sự thật tàn khốc trước mắt đã đánh vỡ ảo tưởng cuối cùng của cô ta.
Nhìn bộ dạng thống khổ của Tang Bối Bối, Trương đại quan nhân bắt đầu tin Triệu Quân chính là anh trai của cô ta.
Trương Dương nói khẽ: "Người chết không thể có thể sống lại, cô đừng quá đau thương. "
Tang Bối Bối lau nước mắt nói: "Tôi thề sẽ bắt tên hại anh tôi phải trả giá đắt. "
Trương đại quan nhân nhìn thấy nhiệt độ ghi trên mắt đo không khí đã xuống tới -6 độ, tin tức hiện thị trên màn hình rất đầy đủ, không những có nhiệt độ và độ ẩm mà còn có hàm lượng không khí, khiến Trương đại quan nhân cảm thấy hoảng sợ là, không khí đang cạn kiệt dần, trong khoảng thời gian ngắn đã từ 21% giảm xuống đến 17%, cứ như vậy không bao lâu nữa dưỡng khí của nơi này sẽ tiêu hao hết.
Tang Bối Bối đã trấn định lại, nói: "Khí thể từ trong lá phổi của cơ thể người thở ra, hàm lượng o-xy là 14%, một khi lượng oxy này hạ xuống thấp hơn số trị này, chúng ta sẽ cảm thấy ngạt thở, theo tốc độ hiện tại thì chúng ta không sống được thêm một tiếng nữa. "
Giọng nói có chút run run, chẳng những bởi vì bi thương mà cũng bởi vì nhiệt độ thấp.
Trương Dương nắm lấy tay cô ta, một cỗ nội lực được truyền vào, Tang Bối Bối cảm thấy lòng bàn tay của hắn có một cỗ nhiệt lưu truyền vào trong cơ thể mình, cô ta tập võ từ thuở nhỏ đương nhiên biết đây là Trương Dương dùng nội lực của bản thân giúp cô ta chống lạnh, trong lòng rất cảm kích, nhưng ngẫm lại bọn họ đã rơi vào trong bẫy, cơ hội thoát ra cơ hồ là bằng không. Không khỏi cảm thấy có chút áy náy, nếu không phải mình sơ xuất, cũng sẽ không trúng bẫy của Chương Bích Quân, cô ta trước giờ luôn nghĩ Chương Bích Quân quá đơn giản, nói: "Xin lỗi, là tôi hại anh. "
Trương đại quan nhân cười nói: "Nói xin lỗi cũng vô dụng, con người tôi rất thực tế, cô cũng thực tế chút đi. "
Tang Bối Bối kinh ngạc nhìn hắn, gắt: "Tôi thật sự là không hiểu, chết đến nơi rồi mà trong đầu anh vẫn có nhiều suy nghĩ dơ bẩn như vậy, nếu không phải anh quên kẹp kìm vào cửa, sao lại xảy ra chuyện như vậy?"
Trương Dương nói: "Cũng chưa chắc đâu. " Hắn duỗi tay ra ôm thân thể mềm mại của Tang Bối Bối vào trong lòng, đây cũng không phải là hắn muốn chiếm tiện nghi, nhiệt độ không khí đã hạ thấp xuống -10, hai người chỉ có dựa vào nhau mới có thể sưởi ấm cho nhau, có lẽ cảm thấy không thể nào thoát khỏi được kiếp nạn này, Tang Bối Bối không ngờ không cự tuyệt, rất ngoan ngoãn dựa vào lòng Trương Dương, hắn ghé vào tai cô ta dùng truyền âm nhập mật nói: "Cô yên tâm, tôi không có suy nghĩ không an phận gì đâu, lúc đó tên kia đã nói, đợi chúng ta chết rồi hắn sẽ vào nhặt xác. "
*****
Tang Bối Bối nói khẽ: "Chúng ta không thể nào chịu đựng được tới lúc đó. "
Trương Dương nói: "Tôi có biện pháp, có điều tôi không hiểu, chúng rốt cuộc dùng phương pháp gì để xác định sinh tử của chúng ta?"
Tang Bối Bối nói: "Cũng giống như máy dò sét sinh mệnh thôi, lợi dụng máy đo hồng ngoại từ xa, nếu như không dò được nhiệt độ cơ thể của chúng ta, bọn chúng sẽ cho rằng chúng ta đã chết. " Nói tới đây, cô ta tạm dừng một chút rồi nói: "Chúng ta không lừa được chúng đâu. "
Trương đại quan nhân cười nói: "Tôi nắm chắc mười phần có thể lừa được chúng, tôi có thể động chân động tay trên người cô, khiến cô tiến vào trạng thái giả chết, trong vòng ba tiếng nếu không thể giúp cô tỉnh lại, cho dù cô có may mắn sống sót thì cũng sẽ để lại di chứng nghiêm trọng. "
Tang Bối Bối nói: "Di chứng gì?"
"Ví dụ như trở thành một kẻ ngốc, hoặc là mất đi tất cả ý thức, trở thành người thực vật. "
Tang Bối Bối nói: "Nếu thật sự như vậy thì anh giết tôi đi. "
"Thật sự định như vậy à?"
Tang Bối Bối dứt khoát gật đầu, nhiệt độ không khí càng lúc càng thấp, cô ta theo bản năng dựa sát vào lòng Trương Dương hơn.
Trương Dương nói: "Chúng ta đánh cuộc một phen đi!"
Tang Bối Bối nói khẽ: "Tôi nghe lời anh. "
Trương đại quan nhân vận chỉ như bay, nhanh chóng điểm trúng huyệt đạo trên người Tang Bối Bối. Tang Bối Bối ngã vào trong lòng hắn, lợi dụng loại phương pháp này có thể khiến Tang Bối Bối tiến vào trạng thái chết giả, cũng chính là quy tức thuật mà người ta thường nói, dưới trạng thái này, tốc độ của sự trao đổi chất của Tang Bối Bối có thể trì hoãn thấp nhất, chỉ duy trì sự cần thiết cơ bản nhất, nhiệt độ cơ thể của cô ta cũng sẽ không ngừng giảm xuống. Trương Dương lấy cái máy dò xét sinh mệnh ra, nhìn thấy hai điểm sáng bên trên, một điểm trong đó rõ ràng là mình, cái còn lại thì không ngừng yếu đi, sau cùng thì tắt hẳn, nếu máy ở gần bọn họ như vậy còn không thể nào dò được sự tồn tại của họ, vậy thì nhất định có thể lừa được đối phương.
Nhiệt độ không khí bên trong đã giảm xuống đến -20 độ, Trương đại quan nhân ôm lấy Tang Bối Bối, dựa vào tường hợp kim lạnh như băng, án chiếu theo công pháp của đại thừa quyết, chân nguyên trong cơ thể sinh sôi không ngừng, một trong những sự ảo diệu của đại thừa quyết chính là không cần tự động hô hấp, vẫn có thể hòa thân thể thành một thể với hoàn cảnh chung quanh. Trương đại quan nhân vừa vận công vừa nhìn máy dò xét sinh mệnh bên cạnh, nhìn thấy điểm sáng còn lại cũng trở nên càng lúc càng yếu. Trong lòng không khỏi đắc ý, thiết bị có tiên tiến hơn nữa cũng có khuyết điểm, ông cũng muốn xem xem Chương Bích Quân cô có thủ đoạn thế nào.
Tất cả điểm sáng trên máy dò xét sinh mệnh đều đã biến mất, tất cả quay về yên lặng, Trương đại quan nhân trầm mặc trong kho lạnh, nhiệt độ không khí vẫn đang không ngừng hạ xuống, trạng thái nhiệt độ thấp -30 độ đã duy trì được một giờ, hàm hàm lượng oxy đã hạ thấp xuống không tới 5%, Trương đại quan nhân đầu óc vẫn tỉnh táo, nhưng cửa kho lạnh vẫn không có dấu hiệu mở ra, bởi vậy có thể thấy được tính nhẫn nại của đối phương rất tốt.
Trương đại quan nhân bắt đầu cảm thấy có chút khẩn trương, nếu đối phương thật sự không mở cửa kho lạnh, đợi cho ngày mai mới xử lý thi thể của bọn họ, hắn dùng đại thừa quyết có thể chống đỡ được cho đến lúc đó, nhưng Tang Bối Bối thì nhất định không được.
Lúc trước, hắn sở dĩ không nghe theo lời Tang Bối Bối kẹp kìm ở cửa, là vì hắn đã sớm dự cảm được trong đây rất có thể sẽ có một cái bẫy, kẻ địch ở trong chỗ tối, hành tung của hắn và Tang Bối Bối đã bại lộ, chỉ có lợi dụng một số thủ đoạn phi thường mới có thể khiến kẻ địch chủ động hiện thân, trong chuyện này, Trương Dương đã lựa chọn một chiêu rất hiểm, hắn không biết tỷ lệ thành công lớn bao nhiêu, có điều hắn tin kẻ địch chắc không có tính kiên nhẫn tốt như vậy.
Hai tiếng đồng hồ đã trôi qua, vẫn không có ai tiến vào, Trương đại quan nhân có chút mất kiên nhẫn, những lời vừa rồi mà hắn nói với Tang Bối Bối không hề khoa trương, nếu bản thân Tang Bối Bối biết quy tức thuật, có lẽ có thể kiên trì thời gian lâu hơn một chút, cô ta là dưới sự trợ giúp của mình tiến vào trạng thái hôn mê, nếu trong ba tiếng không thể sống lại, rất có thể sẽ tạo thành di chứng.
Nay khi nội tâm Trương Dương càng lúc càng khẩn trương thì nghe thấy một tiếng thở dài, nam tử đó nói: "Tự tìm đường chết!"
Trương Dương trong lòng khẽ động, hắn biết cách lúc đối phương tới đã càng lúc càng gần.
Ước chừng mười lăm phút sau, bên ngoài vang lên tiếng máy cắt kim loại, cửa phòng bị hàn đã được mở ra, một luống khí lạnh ùa vào, bốn gã nam tử súng vác vai, đạn lên nòng đi vào, bọn họ nhìn thấy Trương Dương và Tang Bối Bối đang nằm trên đất, trên da thịt ở phần đầu lộ ra ngoài phủ lên một tầng băng, không có bất kỳ ai có thể sống được trên hai tiếng với nhiệt độ thấp và trạng thái thiếu dưỡng khí như vậy.
Một thân ảnh thấp bé xuất hiện phía sau bốn gã nam tử, hắn lại thở dài, phất phất tay, một gã trong đó cầm súng đi tới trước mặt Trương Dương, dùng tay sờ động mạch ở phần cổ của hắn, sau đó lại kiểm tra Tang Bối Bối, xoay người nói: "Đều đã chết rồi!"
Nam tử đó dáng người thấp bé thở dài thành quen rồi, hắn bảo bốn gã thủ hạ dưa thi thể của Trương Dương và Tang Bối Bối ra bên ngoài, nhiệt độ trong kho lạnh thật sự quá thấp, hắn cũng không muốn ai bị chết cóng.
Nhìn thấy Trương Dương và Tang Bối Bối cơ hồ đã bị thành người băng, nam tử đó đi tới, ghé sát vào mặt Trương Dương mà nhìn, một người ởbên cạnh nói: "Không ngờ là người da đen. "
Nam tử đó có chút bất mãn quay đầu lại: "Mày không nhìn ra à, đây là mặt từng được hóa trang!"
Hắn đứng lên nói: "Rửa sạch mặt hắn đi, tao muốn xem xem rốt cuộc là ai!" Hắn cầm điện thoại lên bấm số, cung kính nói: "Hai người bọn chúng đã bị cóng chết rồi!"
Trong Điện thoại truyền giọng nói của một nữ nhân: "Kiểm tra kỹ một chút, điều tra rõ thân phận của bọn chúng!"
"Vâng!"
Một gã nam tử áo đen không biết từ đâu tìm được một cái khăn ướt lau mặt của Trương Dương. Nhưng khăn mặt còn chưa chạm vào mặt Trương Dương thì phát hiện thằng ôn này đột nhiên mở to hai mắt, vốn người chết trợn mắt đã đủ dọa người rồi, thằng ôn này lại vẽ mặt hoa như Bao hắc tử, lòng trắng đặc biệt chói mắt, cái trợn mắt này khiến nam tử áo đen sợ đến hồn phi phách tán, còn chưa kịp có phản ứng thì Trương đại quan nhân đã một chưởng chém vào cổ hắn, những người này đều là đặc công được huấn luyện chuyên nghiệp, có điều không ai ngờ được rằng người đã bị kết luận là tử vong lại đột nhiên sống dậy gây khó dễ, phản ứng đầu tiên của người đó là giơ súng lên bắn, nhưng động tác của Trương đại quan nhân có tốc độ hơn xa sự tưởng tượng của bọn họ, hắn tóm lấy tay người đó, đẩy lên trên, tất cả đạn đều bắn vào trần nhà, chân trái tung lên đá bay một nam tử khác, người thì húc vào gã còn lại, hai người hét thảm ngã xuống đất, Trương Dương chế trụ huyệt đạo tên cầm súng, lại nhìn thấy nam tử gầy nhỏ đó không ngờ đang lao về phía Tang Bối Bối, họng súng trong tay hắn nhắm ngay vào, Tang Bối Bối, lớn tiếng nói: "Mày dám manh động thì tao sẽ giết nó!"
Hắn từ việc Trương Dương không chết suy luận ra rằng Tang Bối Bối cũng chỉ ngất, nhìn thấy Trương Dương trong nháy mắt đã đánh ngã bốn gã thủ hạ của mình, thân thủ này quá mức kinh người, mình muốn đối kháng với hắn thì căn bản là không thể. Cho nên chỉ có thể cầu thắng trong hiểm, trước tiên chế trụ Tang Bối Bối, lợi dụng Tang Bối Bối để áp chế Trương Dương.
Súng lục của Trương đại quan nhân nhắm ngay vào đầu tên đó, lạnh lùng nói: "Cô ta dù sao cũng đã chết rồi, cũng không ngại để mày bắn cô ta thêm một phát. "
Nam tử Thấp bé nói: "Lừa tao à? Được, chúng ta thử xem!" Tay hắn làm động tác muốn bóp cò.
Trương Dương nói: "Ngươi thắng!"
"Buông súng!" Nam tử đó lớn tiếng quát.
Trương Dương chậm rãi bỏ súng xuống, đúng vào lúc hắn bỏ súng, nam tử đó chĩa nòng súng vào Trương Dương, thân thể của Trương Dương đã lướt đi như mũi tên, Trương Dương tóm lấy khẩu súng, quay nòng lại, bắn một phát trúng vai nam tử đó, lại thêm một phát bắn vào đầu gối chân trái hắn, nam tử đó rên lên một tiếng rồi khuỵu xuống đất.
Không đợi hắn đứng dậy, Trương Dương đã xông đến, như một làn khói dí súng vào tráng hắn: "Vừa nhìn mày đã biết là hạng khốn nạn rồi. "
Nam tử đó tuy rằng rơi vào trong tay Trương Dương, nhưng trên mặt không hề có vẻ sợ hãi, hắn nhìn thẳng vào hai mắt Trương Dương, nói: "Biết mày đang đối đầu với ai không?"
Trương Dương nói: "Không biết, cũng không có hứng thú, tao đối với người chết luôn luôn không có hứng thú. " Hắn chế trụ huyệt đạo của nam tử, sau đó tới bên cạnh Tang Bối Bối, mát xa vài cái trên người cô ta, nắm lấy bàn tay cô ta rồi truyền nội tức vào, Tang Bối Bối từ từ tỉnh lại.
Mấy tên đặc công đều bị cảnh trước mắt chấn kinh rồi, phải biết rằng hai người này trong hoàn cảnh nhiệt độ thấp và cực thiếu dưỡng khí ở sống gần ba tiếng đồng hồ, dưới hoàn cảnh như vậy đừng nói là người, cho dù là gián chỉ sợ cũng không sống nổi, sinh mệnh lực này con mẹ nó cường hãn quá đi.
Tang Bối Bối sau khi tỉnh lại, ngồi một lát thân thể mới khôi phục tri giác, cô ta nhặt một khẩu súng lên, nhắm vào tên hán tử thấp bé: "Phí Kì!" Cô ta quen nam tử này.
*****
Nam tử đó có chút kinh ngạc, không ngờ nữ tử mặt đầy tàn nhang này biết mình.
Lời nói kế tiếp của Tang Bối Bối lập tức làm bại lộ thân phận của cô ta: "Triệu Quân có phải mày giết không?"
Phí Kì trừng mắt nhìn, nhìn thẳng vào Tang Bối Bối nói: "Mày là Tinh Vệ!"
Đặc công cao cấp trong Quốc An đều có biệt hiệu của mình, Tinh Vệ chính là biệt hiệu của Tang Bối Bối.
Tang Bối Bối nói: "Tao hỏi lại mày một lần nữa, Triệu Quân có phải mày giết không?"
Phí Kì bật cười: "Mày trốn không thoát đâu, mày nên biết hậu quả khi phản bội tổ chức. "
Tang Bối Bối giơ súng lên hung hăng nện vào mặt hắn một cái, cô ta ra tay rất nặng, mặt Phí Kì lập tức nở hoa, nhưng hắn vẫn cười, trông vô cùng dữ tợn. Hắn nghiến răng nghiến lợi nói: "Triệu Quân phản bội tổ chức, phản bội quốc gia, mày cũng vậy, chúng mày đều phải trả giá đắt. "
Tang Bối Bối nói: "Phản bội tổ chức, thông đồng với nước ngoài là những người khác, mày chẳng qua chỉ bị lợi dụng thôi. "
Phí Kì nói: "Tao không quan tâm!"
Tang Bối Bối nói: "Tao cho mày mười giây để suy nghĩ. "
Phí Kì nói: "Không cần nghĩ, giết tao đi!"
Tang Bối Bối nói: "Giết mày thì dễ dàng cho mày quá!" Cô ta nhìn nhìn kho lạnh cách đó không xa, túm lấy Phí Kì, đẩy hắn vào trong, lại bảo Trương Dương giúp đưa có bốn gã đặc công vào. "
Trương Dương lo lắng Chương Bích Quân sẽ nghe được tin, giục Tang Bối Bối mau rời khỏi nơi này.
Tang Bối Bối đóng cửa phòng kho lạnh, lúc này mới lúc này mới cùng Trương Dương rời khỏi đây, đám người Phí Kì này là từ thang máy đi xuống, bọn họ sau khi đi xuống, tìm kiếm mỗi một góc, phát hiện nơi này là sân huấn luyện bí mật của Quốc An, trừ cái này ra thì không tìm thấy chỗ nào khả nghi.
Hai người từ thang máy rời khỏi kho lạnh, trở lại bên trong xe Jetta, bi thương bị kìm nén quá lâu của Tang Bối Bối cuối cùng cũng bạo phát, cô ta dựa vào xe khóc nức nở.
Trương Dương đầy đồng tình nhìn Tang Bối Bối, cũng không nói gì, lặng lẽ khởi động động cơ.
Bọn họ không có được thứ mà mình cần, thu hoạch duy nhất chính là chứng thực cái chết của Triệu Quân. Đối với Tang Bối Bối mà nói, đây không biết là may mắn hay là bất hạnh của cô ta? Nếu không nhìn thấy thi thể của Triệu Quân, như vậy trong lòng Tang Bối Bối còn có một tia hy vọng, nhưng hiện tại, tất cả hy vọng của cô ta đều đã tan biến, Tang Bối Bối bi thương nói: "Cô ta đã hại chết anh trai của tôi. "
Trương Dương liếc nhanh cô ta một cái rồi ánh mắt lại nhìn đường, sau đó nói khẽ: "Chuyện đã qua lâu rồi, kiềm chế bi thương. "
Tang Bối Bối nói: "Chuyện sẽ không kết thúc như vậy đâu!"
Trương Dương giậm phanh, nghiêm túc nhìn Tang Bối Bối: "Chương Bích Quân vô cùng giảo hoạt, chuyện đêm nay vô cùng nguy hiểm, nếu không phải chúng ta vận khí tốt, hiện tại đã bị chết cóng trong kho lạnh rồi. "
Tang Bối Bối nói: "Tôi sẽ không làm liên lụy tới anh nữa, từ nay về sau anh đi theo quan đạo của anh, tôi đi cầu độc mộc của tôi. "
Trương Dương nói: "Trong tay cô rốt cuộc đã nắm giữ được chứng cớ gì, nói cho tôi biết đi, có lẽ tôi có thể giúp được. "
Tang Bối Bối nhìn Trương Dương, lắc đầu nói: "Anh đã giúp tôi quá nhiều rồi, phần tình nghĩa này tôi sẽ ghi nhớ trong lòng.
"Nhưng... "
"Không nhưng gì cả, nên làm như thế nào thì trong lòng tôi biết rõ, anh yên tâm, tôi sẽ không làm ra hành vi quá khích gì đâu. "
Trương Dương gật đầu, bảo Tang Bối Bối thả mình xuống ở ngã tư đường, Tang Bối Bối đưa cho hắn một cái khăn mặt: "Lau mặt đi, trong như quỷ ý!"
Trương Dương lau mặt, lúc này mới rời khỏi xe của Tang Bối Bối, hắn vừa đi, Tang Bối Bối liền đạp ga phóng đi.
Trương Dương đi hướng tới bãi đỗ xe cách đó không xa, về trong xe của mình, thở dài, trong đầu nhớ lại tất cả đã phát sinh tối nay, giống như đã trải qua một hồi ác mộng vậy.
Cái chết của Triệu Quân sớm đã nằm trong dự liệu của Trương Dương, thật ra trước đó rất lâu trong lòng hắn đã nhận định cái chết của Triệu Quân, nhưng khi hắn nhìn thấy thi thể của Triệu Quân xuất hiện trước mặt mình thì vẫn rất xúc động, hắn không khỏi nhớ tới tình cảnh lúc trước mình và Triệu Quân lần đầu gặp nhau, Triệu Quân là người rất khoáng đạt, kết cục thê thảm như vậy đối với hắn mà nói là vô cùng bất công.
Từ cái chết của Triệu Quân, Trương Dương nghĩ tới Hình Triêu Huy, Hình Triêu Huy đã mất tích lâu như vậy rồi, chắc hẳn cũng dữ nhiều lành ít, bên trong Quốc An có vấn đề, chính vì tồn tại nội gián, khiến những nhân viên như Hình Triêu Huy, Triệu Quân, Ngũ Đắc Chí trước sau gặp phiền toái, nếu không phải mình đúng lúc chạy tới, Lệ Phù nói không chừng cũng đã chết ở Bắc Hàn, hiện tại đôi tay vô hình này đang vươn tới Tang Bối Bối.
Trương Dương sắp xếp lại suy nghĩ, chuyện đêm nay nhất định là Chương Bích Quân tương kế tựu kế, cô ta chắc đã phát giác chuyện Thường Lăng Phong lắp máy theo dõi. Nghĩ đến Thường Lăng Phong, Trương Dương không khỏi có chút khẩn trương, Chương Bích Quân liệu có gây bất lợi đối với Thường Lăng Phong không? Trương Dương nghĩ đến đây lập tức không thể bình tĩnh được, hắn điện thoại lên gọi cho Thường Lăng Phong, sau khi gọi mới ý thức được lúc này đã là rạng sáng, lại vội vàng gác máy.
Thường Lăng Phong cầm điện thoại lên thì phát hiện đối phương đã gác máy rồi, hắn ngáp một cái, Chương Duệ Dung nằm bên cạnh oán trách: "Ai thế? Khuya Như vậy rồi còn gọi điện thoại!"
Thường Lăng Phong nói: "Không biết, chắc nhầm số!" Gã đợi một lát, xác định Chương Duệ Dung đã ngủ lại liền đứng dậy đi toilet, gọi lại số của Trương Dương.
Trương Dương điện thoại: "Alo!"
Thường Lăng Phong nói: "Đã trễ thế này rồi anh còn có việc gì à?"
Trương Dương nói: "Không có việc gì cả!"
Thường Lăng Phong nói: "Đúng rồi, tôi đã... "
Trương Dương ngăn không cho gã nói tiếp: "Lăng Phong, có cơ hội thì chúng ta gặp mặt đi, giờ muộn rồi, có chuyện gì đợi gặp mặt rồi nói sau. "
Thường Lăng Phong gật đầu: "Được, anh cũng mau đi ngủ đi. " Hắn nghe ra Trương Dương không muốn mình nsoi tiếp.
Đây không phải bởi vì Trương Dương quá cẩn thận, mà là vì kẻ địch thật sự rất giảo hoạt, Chương Bích Quân nếu có thể lập bẫy dụ hắn và Tang Bối Bối đi vào, chứng minh cô ta đã hoài nghi Thường Lăng Phong, chưa biết chừng cô ta cũng sẽ áp dụng biện pháp đối với Thường Lăng Phong.
Lo lắng của Trương Dương không phải dư thừa, khi Thường Lăng Phong vào toilet gọi điện thoại, Chương Duệ Dung đang mở to hai mắt lẳng lặng nằm trên giường, ngón tay đang nhẹ nhàng vê tóc.
Đợi cho Thường Lăng Phong quay lại, cô ta bỗng nhiên nói: "Lăng Phong, anh có phải đang giấu em chuyện gì không?"
Thường Lăng Phong cười cười dúi di động xuống gối: "Không có, anh sao phải giấu em, em sao vẫn chưa ngủ? Đều là tại anh làm em tỉnh. "
Chương Duệ Dung không nói gì, dựa sát người vào Thường Lăng Phong, ôm gã rồi nói khẽ: "Lăng Phong, e muốn cùng anh tới Anh quốc học. "
Thường Lăng Phong nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của cô ta, nói khẽ: "Được, anh hứa với em, đợi chuyện của nội thành mới Đông Giang khai triển gần xong anh sẽ lập tức đi với em. "
Chương Duệ Dung dụi mặt vào lòng hắn: "Lăng Phong, ở trong lòng anh, rốt cuộc là sự nghiệp quan trọng hay là em quan trọng?"
Thường Lăng Phong nói: "Anh không coi trọng sự nghiệp, anh sở dĩ ở lại nội thành mới Đông Giang là vì trách nhiệm, nam nhân làm việc phải trước sau vẹn toàn, anh không thể bỏ đi như vậy được. "
Chương Duệ Dung nói: "Em biết mà, Lăng Phong em bỗng nhiên không muốn ở kinh thành nữa, ngày mai chúng ta trở về được không?"
Thường Lăng Phong gật đầu nói: "Được! Anh cũng không thích nơi này. "
Thường Lăng Phong không phải không thích kinh thành, mà là những việc gặp phải ở kinh thành, Chương Bích Quân đã để lại cho Thường Lăng Phong ấn tượng không tốt, nữ nhân cường thế này tràn ngập thần bí, mà Chương Duệ Dung đối với cô ta lại vô cùng kiêng kị, thậm chí tới mức nghe răm rắp, sau khi tới kinh thành, Thường Lăng Phong không hề nhìn thấy Chương Duệ Dung mỉm cười, gã có thể lý giải hiểu được cảm thụ của Chương Duệ Dung, từ nhỏ đã sống với Chương Bích Quân, chắc hẳn nhiều năm như vậy đã hình thành một áp lực ở trong lòng mà cô ta không thể nào xóa đi được.
Xác định Thường Lăng Phong không sao, Trương Dương mới yên lòng, hắn sở dĩ ngăn cản Thường Lăng Phong nói trong điện thoại, là vì hắn ý thức được Chương Bích Quân đã nhìn thấu kế hoạch của bọn họ, thậm chí sẽ áp dụng biện pháp phản chế.
Trương Dương đoán không nhầm, hiện tại nhất cử nhất động của Thường Lăng Phong đều đã nằm trong phạm vi khống chế của Chương Bích Quân.
Đối với Chương Bích Quân mà nói, tối hôm đó là một đêm dài, sau khi cô ta dẫn người chạy tới căn cứ bí mật ở kho lạnh, phát hiện năm tên thủ hạ đắc lực của mình tất cả đều bị nhốt bên trong kho lạnh, đám người do Phí Kì cầm đầu này muốn dùng nhiệt độ thấp và sự thiếu dưỡng khí để giết chết Trương Dương và Tang Bối Bối, nhưng Tang Bối Bối cũng dùng thủ pháp tương tự đối phó bọn họ, bọn họ tất nhiên không may mắn như Tang Bối Bối.
Khi Chương Bích Quân tìm được bọn họ, năm người tất cả đều bị chết cóng, từ vết thương trên người Phí Kì có thể suy đoán được, trước khi bọn họ bị nhốt trong kho lạnh đã trải qua một hồi đả đấu, đáng tiếc cuối cùng người thắng không phải là bọn họ.
Bảy giờ sáng, Chương Bích Quân ngồi ở lầu hai của thanh tâm cư uống trà, khi Chương Duệ Dung tới, Chương Bích Quân đã uống xong chén trà sáng thứ nhất, cô ta mỉm cười vẫy vẫy tay với Chương Duệ Dung: "Cô gọi trà bánh mà cháu thích đấy, ăn đi!"
*****
Sau khi Chương Duệ Dung ngồi xuống, lưu ý thấy tơ máu trong mắt Chương Bích Quân, cô ta quan tâm nói: "Cô, tối hôm qua cô không ngủ à?"
Chương Bích Quân gật đầu:: "Gặp chút chuyện trong công tác, cơ hồ cả đêm không ngủ... "
Chương Duệ Dung nói: "Cô, cháu chuẩn bị về!"
Chương Bích Quân chậm rãi đặt chén trà xuống, thờ ơ nói: "Gấp thế? Vì sao không ở lại chơi thêm vài ngày?"
Chương Duệ Dung nói: "Cô, cháu đã rời khỏi tổ chức rồi, cháu không muốn để Lăng Phong phát sinh bất kỳ liên hệ nào với tổ chức. "
Chương Bích Quân cầm một miệng bánh đậu xanh lên bỏ vào miệng, bộ dạng của cô ta khi ăn rất tao nhã, vừa nhìn đã biết là được giáo dục rất tốt, sau khi ăn xong, dùng khăn tay lau miệng, sau đó uống ngụm trà, nói: "Chuyện cô bảo cháu làm, cháu đã làm chưa?"
Chương Duệ Dung gật đầu: "Cô, chuyện của Lăng Phong có bất kỳ quan hệ gì với tổ chức. "
Chương Bích Quân nói: "Hắn tối hôm qua có tình huống dị thường gì không?"
Chương Duệ Dung cắn cắn môi, cuối cùng nói: "Anh ấy nhận được một cú điện thoại. "
"Giờ? Người nào gọi tới?"
"Tầm Rạng sáng, là Trương Dương gọi tới. " Chương Duệ Dung được huấn luyện đặc biệt, muốn tra ra chuyện này cũng không khó.
Chương Bích Quân thở dài nói: "Thằng ôn này, vì sao cam tâm để Trương Dương lợi dụng?"
Chương Duệ Dung nói: "Bọn họ là bạn tốt, Trương Dương lại từng giúp anh ấy, cô, cô không hoài nghi Lăng Phong chứ?"
Chương Bích Quân cười nói: "Nha đầu ngốc, cô chỉ hỏi vậy thôi, hắn là người ngoài cuộc, có thể hiểu được gì chứ? Trương Dương này không đơn giản, cháu tốt nhất hãy khuyên Lăng Phong rời xa hắn một chút, để tránh bị hắn liên lụy. "
Chương Duệ Dung trong lòng run lên: "Cô, cháu hiểu rồi!"
Chương Bích Quân nhìn ánh dương bên ngoài qua cửa sổ, thời tiết hôm nay rất tốt, nhưng tâm tình của cô ta lại không thể cao hứng bổi, trong một đêm tổn thất năm tên thủ hạ, thật sự có thể nói là tổn thất thảm trọng, xem ra cô ta vẫn đánh giá năng lực của Trương Dương thấp rồi, cô ta thật sự không nghĩ ra, hai người đó rõ ràng đã bị nhốt trong kho lạnh, trong điều kiện nhiệt độ -30 và thiếu dưỡng khí như vậy mà vẫn còn sống. Tuy rằng đến giờ vẫn chưa làm rõ được thân phận của hai kẻ đột nhập, nhưng Chương Bích Quân đã đoán được một trong số đó tất nhiên là Trương Dương.
Lúc này Trương Dương vẫn đang nằm ngủ trên giường, Hương Sơn biệt viện vô cùng yên tĩnh, không khí tươi mát, là địa phương thích hợp để nghỉ ngơi, Trương đại quan nhân cũng có lúc mệt mỏi, hôm nay ngủ cho tới khi mặt trời lên cao, cuối cùng vẫn là Thường Lăng Phong gọi điện thoại đánh thức hắn, Trương Dương cầm điện thoại, nghe thấy giọng nói của Thường Lăng Phong, không khỏi thầm oán: "Sáng sớm đã đánh thức tôi rồi. "
Thường Lăng Phong cười nói: "Chẳng có lý tí nào, đêm qua là ai một giờ sáng gọi điện thoại tới?"
Trương Dương nói: "Tôi tối hôm qua uống nhiều quá!"
Thường Lăng Phong nói: "Tôi đã mua vé để buổi chiều rời khỏi kinh thành, buổi sáng Duệ Dung tới chỗ cô của của ta, buổi trưa hôm nay tôi vừa hay rảnh, có muốn cùng nhau ăn cơm không?"
"Tốt, anh ở đâu? Tôi đi đón anh!"
Thường Lăng Phong nói: "Anh trực tiếp tới đây đi, ngay bên dưới khách sạn mà tôi ở có thịt nướng, ngon lắm!"
"Được, anh chờ tôi, tôi một giờ sau sẽ đến!" Trương Dương quả thực có rất nhiều điều muốn nói với Thường Lăng Phong.
Mười hai giờ, Trương đại quan nhân mới khoan thai đến, Thường Lăng Phong không nhịn được oán giận nói: "Hai tiếng đồng hồ, anh tới đây không ngờ mất hai tiếng đồng hồ. "
Trương đại quan nhân cười nói: "Tắc đường!"
Thường Lăng Phong đã gọi đồ ăn, chỉ chỉ lên lẩu trên bàn, nói: "Bữa ăn này anh trả!"
Trương Dương cười nói: "Rất vinh hạnh!" Hắn cầm thực xem, nhân cơ hội quan sát khách sạn, phát hiện không có chỗ nào khả nghi mới nói: "Chuyện Tối hôm qua coi như chưa phát sinh, về sau đừng nhắc lại. "
Thường Lăng Phong gật đầu: "Có những lúc nghĩ quá nhiều cũng không phải chuyện tốt. "
Trương Dương nói: "Con người của tôi không thích gây chuyện, nhưng chuyện thường thường sẽ chủ động tìm tới tôi, tôi cũng đành chịu. "
Thường Lăng Phong nói: "Chúng ta bất đồng, anh tới thế giới này để chuyên môn gây chuyện, mà tôi thì bị vạ lây. "
Trương Dương nói: "Chẳng trách người ta nói nam nhân bất kể hùng tâm tráng chí lớn thế nào, một khi sa vào lưới tình cũng mất hết. "
Thường Lăng Phong cười nói: "Tôi chỉ là người thường, không thể so với loại nhân vật thánh hiền như anh. "
Trương Dương nói: "Thật ra bà mai của hai người vẫn là tôi, chúc mừng hai người cuối cùng cũng tu thành chính quả. "
Thường Lăng Phong lắc đầu nói: "Cô của cô ta không thích tôi, tôi nhìn ra được!"
Trương đại quan nhân cười nói: "Cô của cô ta có thích anh hay không thì không quan trọng, mấu chốt là Chương Duệ Dung có thích hay không, phải biết rằng, anh về sau cưới Chương Duệ Dung chứ cũng không phải cô của cô ta. "
Thường Lăng Phong nói: "Duệ Dung muốn đi Anh quốc du học, đã xin rồi, tôi muốn công tác khởi động của nội thành mới Đông Giang làm xong sẽ đi với cô ta. "
Trương Dương nói: "Có phải người bức làm như vậy hay không?"
Thường Lăng Phong lắc đầu: "Không, người trên thế giới này có thể bức bách làm việc chỉ có anh thôi, nếu không phải là anh, tôi căn bản sẽ không từ Giang Thành làm tới Nam Tích, hiện tại lại chuyển chiến tuyến tới Đông Giang, mấy năm nay toàn phải đi theo anh chịu khổ. "
Trương đại quan nhân nói: "Nếu không phải nhờ tôi, anh cũng không tìm thấy được vợ, anh sao không nghĩ tới chỗ tốt của tôi nhỉ?"
Thường Lăng Phong nói: "Được, tôi nói không lại anh, chiều hôm nay là tôi về rồi. "
Trương Dương nghe thấy hắn muốn đi thì không khỏi có chút ngạc nhiên: "Đi sớm thế à? Chuyện của anh giải quyết xong rồi ư?"
Thường Lăng Phong nói: "Cô của cô ấy nói, nếu đã quyết định sống với nhau cả đời, cần gì phải phiền toái như vậy? Đính hôn đơn giản chỉ là một tầng ước thúc, không phải là sự bảo đảm của tình cảm, nếu thật lòng với nhau thì cần gì phải để ý tới cái gọi là hôn ước!"
Nghe thấy những lời mà Thường Lăng Phong thuật lại, Trương đại quan nhân lại thầm đồng ý, tuy rằng hắn rất có phản cảm với Chương Bích Quân, nhưng những lời này của Chương Bích Quân cũng rất có đạo lý, không ngờ quan điểm của cô ta trên hôn nhân lại giống với mình. Trương Dương nói: "Tôi nghe những lời này cứ như là uyển chuyển cự tuyệt chuyện đính hôn của anh và Chương Duệ Dung. "
Thường Lăng Phong gật đầu nói: "Còn không phải ư, cô ta nếu đã không đồng ý, tôi cũng không thể miễn cưỡng, mà kế hiện giờ là tôi trước tiên về Đông Giang, bắt tay làm xong công tác, sau đó cùng Duệ Dung tới Anh quốc học. "
"Với tiêu chuẩn của anh đủ để tới Oxford làm thầy giáo rồi, còn phải học nữa à? Tôi thấy là lấycớ đi chọ để song túc song tề với Chương Duệ Dung thì có. Đến lúc đó, trời cao hoàng đế xa, ngoài tầm với của Chương Bích Quân rồi, hai người gạo nấu thành cơm, cô ta cho dù trong lòng khó chịu thì cũng chỉ có thể lực bất tòng tâm, cao! Thật sự là rất cao!"
Thường Lăng Phong cười nói: "Anh cho rằng anh cũng giống như anh, trong đầu toàn là những ý nghĩ xấu xa à!"
Trương Dương nói: "Có câu thà dỡ mười tòa miếu cũng đừng hủy một cuộc hôn nhân, anh đã có thể vứt bỏ vì tình yêu, người làm huynh đệ như tôi cũng ngại ngăn cản anh, thật ra tôi vốn chuẩn bị để anh làm xong việc ở Đông Giang thì nhờ anh tới Tân Hải giúp đỡ. " Trương đại quan nhân quả thực định như vậy.
Không thích hợp nói: "Tôi chán rồi, nếu không phải là lúc trước trót nhận lời anh, tôi đã sớm rời đi rồi, tôi không thích hợp vẫn công tác trong thể chế. "
Trương Dương gật đầu: "Tính các của anh đúng là như vậy, tôi tôn trọng lựa chọn của anh, có điều bất kể tương lai anh quyết định thế nào, cũng đừng quên người bạn tốt tôi đây, lúc kết hôn nhất định phải để tôi làm phù rể. "
Thường Lăng Phong cười nói: "Yên tâm đi, không quên được anh đâu. "
Nếu đã gặp Thường Lăng Phong, Trương Dương khó tránh khỏi muốn hỏi kế của gã, Trương đại quan nhân tuy rằng dám nghĩ dám làm, nhưng trên trình độ quản lý kinh tế vẫn rất bình thường, còn kém xa Thường Lăng Phong.
Thường Lăng Phong nghe hắn nói xong thế cục trước mắt của Tân Hải, không khỏi bật cười: "Thời gian anh tới Tân Hải không dài, trong thời gian ngắn như vậy có thể làm thành nhiều việc như vậy cũng rất khó khăn rồi. "
Trương Dương nói: "Nếu anh ở bên cạnh tôi, khả năng sẽ tốt hơn. "
Thường Lăng Phong lắc đầu nói: "Ăn một miếng không béo được, cho dù tôi tới giúp anh, chưa chắc có thể làm được tốt hơn so với anh hiện tại, có lẽ tôi sẽ giúp anh hoàn thiện kế hoạch, nhưng khi thực hành chưa chắc đã hữu hiệu hơn phương pháp của anh hiện tại. "
Trương Dương nói: "Đám lãnh đạo Bắc Cảng có địch ý rất lớn đối với tôi, lần này tôi tới trường đảng huấn luyện là ý bọn họ. "
Thường Lăng Phong mỉm cười nói: "Đối với một nhân vật như anh, người ta đánh cũng không thể đánh, mắng cũng không thể mắng, cầm trên tay thì sợ bỏng, ném đi thị lại sợ đau, thật sự là khó giải quyết. "
Trương Dương nói: "Anh rủa tôi đấy à?"
Thường Lăng Phong nói: "Thật ra anh muốn biết suy nghĩ hiện tại của nhóm lãnh đạo Bắc Cảng cũng không khó, hiện tại thử đặt mình vào vị trí của người ta mà nghĩ xem. "
Trương Dương uống một ngụm rượu, không nói gì, tiếp tục chờ Thường Lăng Phong giải thích.
Thường Lăng Phong nói: "Anh là con rể tương lai của bí thư tỉnh ủy Bình Hải, con nuôi của phó thủ tướng Văn, lần này tới Tân Hải nhậm chức chính là sự đề cử của tỉnh trưởng Chu Hưng Dân, những vầng sáng này đã quyết định tính đặc thù của anh, tuy rằng lãnh đạo thành phố Bắc Cảng là lãnh đạo trực tiếp của anh, nhưng bọn họ vô cùng kiêng kị anh, từ ý nghĩa nào đó mà nói thì anh là củ khoai nóng, bọn họ không muốn nhận, nhưng lại không dám không nhận. " Cách so sánh này của Thường Lăng Phong vô cùng chuẩn xác.
← Ch. 0944 | Ch. 0946 → |