Truyện ngôn tình hay

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 0948

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 0948: Tập trung mục tiêu
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Trương Dương lần trước gặp mặt với Hoàng Nhàn Vân cũng coi như là khoái trá, nhưng sau khi biết phẩm hạnh của thằng cha này, đương nhiên không có bất kỳ thiện cảm nào với y, Trương Dương nói: "Hoàng tiên sinh muốn thăm chỗ ở cũ của Thiên Trì tiên sinh, sao không trực tiếp liên hệ với tôi, lại phải vòng một vòng tìm mẹ nuôi của tôi làm gì?"

Hoàng Nhàn Vân cười nói: "Trương lão đệ đừng trách, tôi không biết là tiên sinh đã tặng căn nhà này cho cậu!" Thằng cha này rõ ràng là đang trợn tròn mắt nói dối, chuyện Thiên Trì tiên sinh tặng Hương Sơn biệt viện cho Trương Dương cơ hồ tất cả đệ tử của ông ta đều biết, Hoàng Nhàn Vân muốn nghe ngóng chuyện này cũng không khó. Y giới thiệu cho trợ lý bên cạnh cho bọn Trương Dương: "Vị này là trợ lý của tôi, Liễu Sinh Đạo Chính. "

Trương Dương cũng không ngờ trợ lý của Hoàng Nhàn Vân là người Nhật Bản, không khỏi liếc thêm một cái, Liễu Sinh Đạo Chính tuổi chừng ba mươi, trong mỗi cái giơ tay nhấc chân không ngờ cũng toát ra khí độ tông sư, Trương đại quan nhân nhìn ra võ công của thằng ôn này không kém, Hoàng Nhàn Vân rõ ràng là chột dạ, không ngờ dẫn theo một gã võ sĩ Nhật Bản tới đây để có thêm can đảm, chẳng lẽ sợ mình tẩn cho hắn một trận?

Liễu Sinh Đạo Chính cúi đầu nói với La Tuệ Ninh: "Xin chiếu cố nhiều hơn!"

La Tuệ Ninh cười nói: "Hoan nghênh anh tới kinh thành làm khách!" Bà ta bảo Trương Dương mở cửa phòng.

Đi vào sân rồi, Hoàng Nhàn Vân không lập tức vào cửa, mà là quỳ gối ở trước cửa Hương Sơn biệt viện, cung kính dập đầu ba cái, không biết thằng ôn này là thật hay là giả, mắt đỏ lên, nước mắt rơi như mưa: "Sư phụ, đồ nhi bất hiếu đã trở lại... " Nói đến chỗ thương tâm không ngờ lại khóc không thành tiếng.

La Tuệ Ninh có chút khinh thường đối với hành vi ngày xưa của Hoàng Nhàn Vân, đương nhiên sẽ không bị biểu hiện trước mắt của y làm cảm động, Trần Tuyết thì trời sanh tính tình đạm bạc, cô ta sống trong thế giới của riêng mình, giống như tất cả mọi thứ chung quanh đều không có bất kỳ quan hệ nào với cô ta.

Trương đại quan nhân nhìn thấy Hoàng Nhàn Vân khóc thành như vậy thì cũng thấy có chút không đành lòng, giết người chẳng qua là đầu rơi xuống đất, thằng ôn này cuối cùng cũng vẫn còn có chút lương tâm, hắn nhìn nhìn La Tuệ Ninh.

La Tuệ Ninh nói: "Hoàng tiên sinh, anh đứng lên đi, tiên sinh không nhìn thấy đâu. " Lời này đã uyển chuyển biểu lộ được sự châm chọc của bà ta, Hoàng Nhàn Vân anh đang diễn trò cho ai xem vậy? Tiên sinh đã mất rồi, những sai lầm mà anh ngày xưa phạm phải chỉ sợ là không bù đắp được đâu.

Hoàng Nhàn Vân gật đầu, nức nở nói: "Tiên sinh tuy rằng không nhìn thấy, nhưng tôi đã từng làm sai, phải bồi tội xong thì mới có thể vào cửa!"

La Tuệ Ninh lười chẳng buồn quan tâm tới y, bà ta và Trần Tuyết đi vào trước, Trương Dương nói: "Anh đứng lên đi!"

Hoàng Nhàn Vân lúc này mới đứng lên, đi theo Trương Dương vào nhà, Liễu Sinh Đạo Chính từ đầu đến cuối không nói câu nào, tiến vào tiểu viện của Thiên Trì tiên sinh rồi, Hoàng Nhàn Vân nhìn thấy cảnh vật quen thuộc trước mắt, không khỏi bi thương, nước mắt lại rơi.

Trương đại quan nhân phát hiện Hoàng Nhàn Vân này thật đúng là nhân tài biểu diễn cấp đại sư, nước mắt nói đến là đến, căn bản không cần trải qua bất kỳ quá trình chuẩn bị nào cả, trong điểm này hắn không bằng Hoàng Nhàn Vân.

Hoàng Nhàn Vân vốn định tới thăm thư phòng của Thiên Trì tiên sinh, La Tuệ Ninh vốn cũng không có ý kiến gì, nhưng Trần Tuyết lại cự tuyệt, Trần Tuyết nói: "Sách trong thư phòng tôi đang chỉnh chu lại, gần đây không thích hợp tham quan, Hoàng tiên sinh nếu thật sự có lòng thì để sau hẵng nói đi!" Trên thực tế trong thư phòng bởi vì Trương Dương ác chiến với Văn Linh, đến hiện tại vẫn chưa được hoàn toàn khôi phục, Trần Tuyết có một điểm nói không sai, chỉ dọn dẹp lại cái đống sách thôi cũng tốn không ít thời gian rồi.

Hoàng Nhàn Vân bị Trần Tuyết cự tuyệt, đương nhiên cũng không tiện tiếp tục đề xuất yêu cầu đi thăm.

Trương Dương dẫn y đi dạo một vòng ngoài thư phòng, Hoàng Nhàn Vân vừa nhìn vừa khóc, nước mắt giống như là vòi rồng, không sao đóng lại được.

Hoàng Nhàn Vân cuối cùng tới phòng khách, trong phòng khách treo một bức họa của Thiên Trì tiên sinh, Hoàng Nhàn Vân nhìn thấy bức họa của sư phụ, lập tức quỳ xuống đất, dập đầu bing bing, trán thật sự đã rỉ máu, lúc này La Tuệ Ninh cũng đã thấy có chút không đành lòng, xem ra thằng ôn này thật lòng ăn năn rồi, khi Hoàng Nhàn Vân dập đầu, Liễu Sinh Đạo Chính không hề vào theo, hắn đứng ở trong sân, Trần Tuyết cũng chưa vào, cô ta cảm thấy thành phần diễn trò trong biểu hiện của Hoàng Nhàn Vân tối nay quá lớn.

Trong phòng khách chỉ có La Tuệ Ninh và Trương Dương, La Tuệ Ninh nhìn thấy trên trán Hoàng Nhàn Vân đã loang lổ vết máu, thở dài nói: "Tiên sinh đã đi lâu như vậy rồi, anh cần gì phải thương tâm như vậy?"

Hoàng Nhàn Vân rưng rưng nói: "Tôi có lỗi với sư phụ!"

Trương Dương cố ý hỏi: "Có lỗi thế nào?"

Hoàng Nhàn Vân vẻ mặt hổ thẹn nói: "Năm đó tôi từng giả mạo bút tích của sư phụ, giả tạo tác phẩm của ông, tôi là vàng đỏ nhọ lòng son, tôi không xứng làm đệ tử của người... Sư phụ... Nhàn Vân đã trở lại rồi, người nếu muốn mắng thì cứ mắng đi, Nhàn Vân tuyệt không oán hận... "

Trương đại quan nhân có chút nghe không nổi nữa rồi, con mẹ nó, anh biết rõ Thiên Trì tiên sinh đã chết mới nói như vậy, nếu ông ta còn sống, chỉ sợ anh ngay cả rắm cũng không dám đánh lấy một cái. Trương Dương nói: "Cho dù là vậy, khi tiên sinh còn sống, anh vì sao không trở lại trực tiếp xin lỗi tiên sinh?"

Hoàng Nhàn Vân rưng rưng nói: "Tiên sinh đã trục xuất tôi rồi, tôi không còn mặt mũi nào mà trở về!"

Trương đại quan nhân thầm nghĩ, không còn mặt mũi nào trở về ư, sao giờ lại mặt dày trở về, người này thật đúng là mâu thuẫn.

Hoàng Nhàn Vân tự trách một phen rồi mới đứng lên, y đi ra khỏi cửa bảo Liễu Sinh Đạo Chính mang sáu tác phẩm của Thiên Trì tiên sinh vào, Trương Dương và La Tuệ Ninh xem từng bức một, Trương đại quan nhân liếc một cái là nhìn ra sáu tác phẩm này tất cả đều là tác phẩm đỉnh phong của Thiên Trì tiên sinh, nhất là bức niệm nô kiều Xích Bích hoài cổ, Trương đại quan nhân xem mà hai mắt lóe sáng, Thiên Trì tiên sinh lúc tuổi già chỉ sợ ngay cả chính ông ta cũng không thể vẽ được được một tác phẩm phong cách như vậy.

Hoàng Nhàn Vân nói: "Sáu tác phẩm này đều là những tác phẩm đắc ý nhất của sư phụ năm đó, khi tôi học tập dưới môn hạ của sư phụ, người đã đưa cho tôi. "

La Tuệ Ninh nói: "Tiên sinh năm đó coi trọng anh hơn tất cả đồng môn. "

Hoàng Nhàn Vân vẻ mặt hổ thẹn nói: "Là tôi có lỗi với tiên sinh, là tôi cô phụ sự kỳ vọng của tiên sinh. " Y lại lấy ra một tấm chi phiếu một ngàn vạn nhân dân tệ đưa cho La Tuệ Ninh: "La phu nhân, tôi rất hối hận, trượt chân một cái là thành thiên cổ hận, hiện giờ tiên sinh đã cưỡi hạc về tây, tôi muốn ở trước mặt người nói một tiếng xin lỗi cũng không được, tôi xin quyên khoản tiền này cho hội từ thiện của tiên sinh, giúp tiên sinh làm một chút việc thiện, coi như là biểu đạt sự tưởng nhớ và xin lỗi đối với tiên sinh. "

La Tuệ Ninh do dự một chút rồi lắc đầu nói: "Khoản tiền này tôi không thể nhận!" Bởi vì Thiên Trì tiên sinh đến chết vẫn không tỏ vẻ muốn tha thứ cho Hoàng Nhàn Vân, cho nên tiền của y La Tuệ Ninh không thể nhận, trong mắt Trương Dương thì chỗ tiền này nên cầm, dù sao thằng ôn này cũng dựa vào bán đồ dỏm mà kiếm được nhiều tiền như vậy, mang tiền của hắn đi làm từ thiện cũng nên. Cái này có liên quan tới nguyên tắc ứng đối bóc vò đường bên ngoài rồi ném lại viên đạn cho đối phương của hắn, nhưng La Tuệ Ninh không phải là Trương Dương, bà ta có chuẩn tắc của bà ta.

Hoàng Nhàn Vân thấy La Tuệ Ninh cố ý không nhận thì cũng chỉ đành thôi, ở trong Hương Sơn biệt viện gần một giờ, dập đầu cũng không ít, rơi lệ cũng không ít, nhưng La Tuệ Ninh ngay cả một ly trà cũng không mời y uống. Hoàng Nhàn Vân cuối cùng chỉ có thể ủ rũ trở về.

Nhìn thấy tao ngộ của Hoàng Nhàn Vân, Trương Dương bỗng nhiên ngộ một đạo lý, người ở trong hoàn cảnh đặc biệt sẽ thay đổi, Hoàng Nhàn Vân trước mắt là một ví dụ, Tang Bối Bối cũng là một ví dụ, nếu không phải Chương Bích Quân hại chết anh trai Triệu Quân của cô ta, cô ta cũng sẽ không làm ra chuyện ăn miếng trả miếng như bắt cóc Chương Duệ Dung, lại không biết cô ta hiện tại như thế nào rồi? Chương Duệ Dung có còn sống hay không?

Chương Duệ Dung nghe thấy tiếng trực thăng trên đỉnh đầu, mỗi lần cô ta đều tràn ngập hy vọng, nhưng đến cuối cùng theo sự đi xa của trực thăng, nội tâm lại trở nên vô cùng buồn bã. Tay chân cô ta đều bị trói, miệng cũng bị bịt, không nhìn thấy tình cảnh bên ngoài cũng không phát ra được thanh âm gì, máy tính giờ quả bom không ngừng nhảy, từ khi Tang Bối Bối khởi động thiết bị bom hẹn giờ tới hiện tại chắc đã qua được ba tiếng, hương vị tử vong càng lúc càng đậm, Chương Duệ Dung tựa hồ nhìn thấy mình bị nổ tan xác, cô ta không muốn chết, cô ta còn trẻ, cô ta còn khát khao một cuộc sống hạnh phúc, trong đầu cô ta nghĩ đến nhiều nhất chính là nụ cười ấm áp của Thường Lăng Phong, Chương Duệ Dung cảm thấy mình ở trước mặt cô luôn rất yếu đuối, cô theo lý nên nói thẳng với Chương Bích Quân rằng, mình yêu Thường Lăng Phong, mình muốn gả cho anh ta, nhưng cô ta còn có cơ hội như vậy ư?

*****

Ba đội tìm kiếm đều dùng chó nghiệp vụ, cũng từ những phương hướng khác nhau tiến hành tìm kiểm cả núi Kéo Rồng, màn đêm đã buông xuống, tất cả mọi người đều rất mệt mỏi, Thường Lăng Phong đang phải chịu sự tra tấn song trọng của thể lực và tinh thần, chó nghiệp vụ guồng chân chạy, đội viên phía trước vui mừng nói: "Trong núi có một căn nhà nhỏ!" Tất cả mọi người đều chạy ào tới.

Thường Lăng Phong rất nhanh liền vọt tới phía trước, nhưng một gã đặc công một gã ngăn cản gã lại, trước khi chưa thể xác định phía trước có nguy hiểm hay không, không thể để gã mạo hiểm.

Hai gã đặc công tới trước cửa nhà gỗ rút súng lục ra, lớn tiếng nói: "Ra ngoài đi! Cô bị phát hiện rôi!"

Không ai lên tiếng trả lời, đèn ngắm chiếm xung quanh nhà gỗ, một gã đặc công đột nhiên đá tung cửa phòng, súng lục chĩa vào trong, tiêu điểm mà đèn chiếu đồng loạt chiếu vào trong, chỉ thấy một cô gái đầu chùm vải đen đang ngồi dưới đất, hai tay hai chân của cô ta đều bị trói.

Thường Lăng Phong xuất hiện ở, gã liếc một cái liền nhận ra là Chương Duệ Dung, kích động nói: "Duệ Dung!" Đang muốn lao lên trước thì cánh tay gã bị hai gã đặc công giữ chặt lại, một người trầm giọng nói: "Trên người cô ta có bom!"

Đi theo đội đặc công có chuyên gia gỡ bom, bọn họ không chỉ một lần xử lý nguy cơ như vậy, đối với thủ pháp này đã vô cùng quen thuộc, các đặc công phân tán ra vây quanh căn phòng nhỏ, những người khác bắt đầu tìm tòi bốn phía, chuyên gia gỡ bom đi vào phòng, hắn kiểm tra bom trên người Chương Duệ Dung một chút rồi sau đó lột vải đen chùm mặt cô ta ra, Chương Duệ Dung hoảng sợ, ánh mắt tìm kiếm chung quanh, rất nhanh cô ta liền nhìn thấy Thường Lăng Phong đang đứng ngoài cửa, nghe thấy gã đang gọi tên mình, Chương Duệ Dung lập tức ứa nước mắt.

Thường Lăng Phong tuy rằng hận không thể ngay lập tức vọt tới trước mặt Chương Duệ Dung, nhưng gã không thể được như ý nguyện, gã đã nhìn thấy trên người Chương Duệ Dung buộc đầy thuốc nổ, ở vào những lúc như thế này mình vào không những không mang lại tác dụng gì, ngược lại có thể còn gây trở ngại.

Chuyên gia gỡ bom an ủi Chương Duệ Dung phải bình tĩnh, hắn nói khẽ: "Cô đừng khẩn trương, chúng ta còn có thời gian nửa tiếng, đủ để tôi gỡ bom trên người cô. " Trên thực tế đồng hồ ghi còn không tới hai mươi phút, nhưng hắn đang dùng phương thức này để giúp Chương Duệ Dung giữ trấn định.

Chương Duệ Dung bình tĩnh nói: "Tôi không sao! Bảo những người khác đều rời khỏi đây đi!"

Chuyên gia Gỡ bom gật đầu, quay người lại ra dấu mở rộng phạm vi bao vây, Thường Lăng Phong nói: "Duệ Dung, em đừng sợ, anh ở lại đây với em!"

Chương Duệ Dung Chương Duệ Dung, nước mắt lại không nhịn được rơi xuống, cô ta lớn tiếng nói: "Lăng Phong, anh yên tâm, vận khí của em luôn luôn tốt, lần này cũng không sao đâu. "

Chuyên gia gỡ bom bắt đầu bắt tay vào làm dỡ bỏ bom trên người Chương Duệ Dung.

Chương Bích Quân đã tới cầu Bình Thu, cô ta không lập tức xuống xe mà lẳng lặng đợi điện thoại của Tang Bối Bối, trước khi cô ta đến đây, đặc công Quốc An đã đến trước, điều tra những địa phương khả nghi, cũng đã chiếm những địa điểm ẩn thân tốt để bắn tỉa, một là để phòng ngừa Tang Bối Bối ẩn thân ở những chỗ này triển khai ám sát, hai là để chiếm địa hình có lợi để tiến hành bắn tỉa tầm xa với Tang Bối Bối. Lúc này bên núi Kéo rồng truyền đến tin tức, đã tìm được chỗ giấu Chương Duệ Dung, trước mắt cô ta vẫn còn sống, không bị chút thương tổn nào, nhưng trên người bị Tang Bối Bối gài bom.

Chương Bích Quân lặng lẽ gác máy, tuy rằng cô ta biết chuyên gia gỡ bom có mặt ở hiện trường, nhưng vẫn không nhịn được mà lo lắng, điện thoại cuối cùng cũng đổ chuông, Tang Bối Bối nói: "Cô đến chưa?"

Chương Bích Quân nói: "Tới rồi!"

Tang Bối Bối nói: "Có nhìn thấy thuyền nhỏ ở bên kia cầu không?"

Chương Bích Quân đưa mắt nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy có một chiếc thuyền nhỏ bỏ neo ở bên kia cầu, cô ta lạnh lùng nói: "Cô muốn gì?"

Tang Bối Bối nói: "Cô lên thuyền, đi một mình!"

Chương Bích Quân nói: "Nếu tôi nói không?"

Tang Bối Bối nói: "Cô sẽ không nói không đâu. "

"Chương Duệ Dung đâu?"

"còn mười phút nữa là boom sẽ nổ, bất kể là các cô có tìm được cô ta hay không. "

Chương Bích Quân lạnh lùng cười nói: "Cô hình như đã không còn tư cách cò kè mặc cả với tôi nữa rồi, người của tôi đã tìm được cô ta!"

"Thế thì sao? Cô cho rằng cái đám thủ hạ phế vật của cô có thể thành công dỡ bỏ quả bom hẹn giờ trên người cô ta ư? Nằm mơ đi!"

Chương Bích Quân nói: "Cô rốt cuộc muốn như thế nào?"

Tang Bối Bối nói: "Tôi cho cô một cơ hội, trong năm phút đồng hồ, tới chiếc thuyền nhỏ đó, nhớ kỹ phải đi một mình, chỉ cần cô làm theo lời tôi nói, tôi sẽ nói mã để gỡ bom. "

Chương Bích Quân nói: "Nếu tôi nói không?"

"Vậy cô trơ mắt ra mà nhìn con gái ruột cô nổ banh xác, Chương Bích Quân, cô có muốn cái đĩa đó không? Muốn thì tự mình đi lấy đi!"

Chương Bích Quân buông điện thoại, thủ hạ của cô ta nói: "Chương cục, cô không thể mạo hiểm được!"

Chương Bích Quân nói: "Xem cô ta làm gì được tôi nào!"

Cô ta thay áo chống đạn bên trong xe chỉ huy, lúc trước mấy đặc công đã trọng điểm kiểm tra những nơi có thể mai phục tay súng bắn tỉa ở hiện trường, lại bố trí tay súng bắn tỉa bên ta ở những nơi cao và khu dân cư đối diện, chỉ cần Tang Bối Bối dám cả gan xuất hiện, tay súng bắn tỉa sẽ bắn chết cô ta ngay.

Chương Bích Quân cũng không đánh trận mà không nắm chắc, cô ta hôm nay là có chuẩn bị mà đến, nhưng đối mặt với Tang Bối Bối đã bị cừu hận che mờ hai mắt, hoàn toàn mất lý trí thì cô ta cũng không dám lơ là. Chương Bích Quân mở cửa xe bước xuống, đi nhanh về phía chiếc thuyền nhỏ.

Trên thuyền không có người, Chương Bích Quân cảnh giác quan sát bốn phía, ở gần cầu Bình thu bộ hạ của cô ta đã bố trí thiên la địa võng, chỉ cần Tang Bối Bối dám đến, tuyệt đối không có đường trốn, nhưng cô ta rốt cuộc đang trốn ở đâu?

Chương Bích Quân nhìn điện thoại trong tay, di động đổ chuông đúng lúc.

"Rất tốt! Hiện tại cô lên thuyền, chèo chiếc thuyền đó tới giữa hồ!"

Chương Bích Quân nói: "Tôi trước giờ luôn rất coi trọng cô, không ngờ cô vẫn chơi trò trẻ con với tôi, thật sự là khiến tôi thất vọng, bước ra đi, chúng ta nói chuyện trực tiếp. "

Tang Bối Bối dùng giọng điệu ra lệnh: "Tôi không muốn nói thừa với cô! Lập tức lên thuyền rồi chèo tới lòng hồ!"

Chương Bích Quân bất đắc dĩ, chỉ có thể chèo chiếc thuyền đó tới giữa hồ, tất cả đặc công đều giám thị nghiêm mật đường sông, khi Chương Bích Quân dần dần tiếp cận lòng sông, từ xa một chiếc thuyền đánh cá xuôi dòng chèo xuống, lướt tới vị trí của Chương Bích Quân.

Chương Bích Quân đưa mắt nhìn chiến thuyền đánh cá đó, thủ hạ thông qua máy chuyển âm mini báo cáo với cô ta: "Chương cục, trên thuyền không có người!"

Thuyền đánh cá càng lúc càng tiếp cận thuyền nhỏ của Chương Bích Quân, Chương Bích Quân cuối cùng hạ lệnh: "Cho nổ nó đi!"

Một đạo hoả tuyến từ trên bờ bay ra, bắn trúng chiến thuyền đánh cá đó, phát ra một tiếng bùm, thuyền đánh cá nổ tung, ánh lửa hừng hực thiêu đốt cả mặt nước.

Chương Bích Quân nhíu mày, di động trên tay cô ta không đổ chuông nữa, Tang Bối Bối cũng không ở bên trong chiến thuyền đánh cá đó, nhưng Chương Bích Quân lại cảm thấy một loại cảm giác nguy hiểm không cách nào hình dung được đang bức tới gần cô ta.

Đáy thuyền bỗng nhiên phát ra tiếng vang, một vết đạn xuất hiện ở đáy khoang thuyền, viên đạn bắn sượt qua đùi phải của Chương Bích Quân.

Chương Bích Quân ngay lập tức có phản ứng, cô ta bay lên không, nhảy từ sàn thuyền xuống lòng sông. Áo chống đạn nặng nề rõ ràng đã ảnh hưởng đến động tác của Chương Bích Quân, hai viên đạn bắn trúng người của cô ta, Chương Bích Quân nhìn thấy một bóng đen ở đáy nước đang nhanh chóng tới gần mình, cô ta cởi áo chống đạn ra, cùng lúc đó đối phương lại liên tục bắn ba phát, Chương Bích Quân dùng áo chống đạn che những nơi yếu hại trên người, nhưng vẫn có một viên đạn bắn trúng chân trái của cô ta.

Máu tươi màu đỏ sẫm lan ra dưới nước như khỏi.

Tang Bối Bối lặn dưới nước đã tới trước mặt Chương Bích Quân, khi nhấc súng lên bắn thì bị Chương Bích Quân tóm lấy cổ tay, viên đạn liên tục bắn lên trên, trúng vào đáy thuyền nhỏ, thuyền nhỏ lập tức chìm xuống.

Trong tay trái của Chương Bích Quân có thêm một thanh mã tấu sắc bén, đâm nghiêng một cái, cánh tay Tang Bối Bối bị chém trúng, cô ta tóm lấy cổ tay Chương Bích Quân, sau đó dồn hết sức dùng trấn đập mạnh vào mặt Chương Bích Quân, máu tươi từ người của hai cô lan ra xung quanh, trong trận sinh tử bắc đấu này hai người đều dồn hết sức.

Thân thủ của Chương Bích Quân hiển nhiên không do nhiều năm sống an nhàn sung sướng mà hoang phế, cô ta ở trong nước đạp một cú cực mạnh trúng bụng Tang Bối Bối, tạo ra một khoảng cách giữa hai bên, sau đó nhanh chóng bơi lên trên.

Tang Bối Bối lại đuổi theo.

Đầu Chương Bích Quân lộ ra khỏi mặt nước, cô ta hít sâu một hơi, sau đó không bỏ chạy mà lại chìm xuống, dòng ngâm dâng lên, một ánh đao sáng quắc đâm thẳng vào hậu tâm của cô ta, kỹ năng bơi của Chương Bích Quân tuyệt hảo, ở trong nước xoay người như linh xà, tuy rằng là vậy, vẫn không hoàn toàn né tránh được đòn ám sát này của Tang Bối Bối, bụng phải của cô ta bị Tang Bối Bối đâm trúng một đao, đau đớn chẳng những không khiến Chương Bích Quân từ bỏ phản kháng, ngược lại khơi dậy sj hung hãn đã che giấu nhiều năm của cô ta, thân thể xoay tròn một cái, đao trong tay đâm vào vai trái của Tang Bối Bối.

*****

Hai người ở dưới nước hoàn toàn lấy tính mạng ra đánh nhau, trừ người ở trong cuộc ra thì không thể nào biết được trận này kinh tâm động phách đến như thế nào.

Tang Bối Bối cảm thấy chỗ bị đao đâm trúng tê đi, đây là một loại dấu hiệu trúng độc, Chương Bích Quân quả nhiên đê tiện, Chương Bích Quân sau khi đâm trúng Tang Bối Bối một đao thì không lập tức phát động tấn công, mà lại trồi lên mặt nước.

Bốn chiếc ca nô từ bốn phía phóng tới vị trí của Chương Bích Quân, Chương Bích Quân sở dĩ liều lĩnh trồi lên mặt nước, không chỉ để thở mà đồng thời cô ta cũng đang thông qua phương thức này để báo vị trí của mình cho bộ hạ của cô ta, một chiếc trực thăng loại nhỏ đã bay tới trên đầu cô ta, chiếu đèn xuống xung quanh Chương Bích Quân phạm vi hai thước, tay súng ngồi ở cửa máy bay nhắm chuẩn vào thuỷ vực chung quanh Chương Bích Quân mà bắn liên tục, lợi dụng đạn để hình thành lưới hỏa lực bảo vệ Chương Bích Quân.

Đạn liên tục bắn vào trong nước, ở bên cạnh Chương Bích Quân hình thành một vòng phòng hộ hỏa lực, bốn chiếc ca nô cách Chương Bích Quân cũng càng lúc càng gần, từ trên trực thăng một chiếc dây thừng được ném xuống, Chương Bích Quân nắm lên, trực thăng bay lên, kéo người Chương Bích Quân rời khỏi mặt nước.

Lúc này các đặc công không còn cố kỵ nữa, hỏa lực dày đặc trút xuống thuỷ vực Chương Bích Quân vừa mới ở.

Chương Bích Quân bị thương không nhẹ, cô ta vừa lên bờ thì lập tức có người dùng chăn bọc lấy người cô ta, cái lạnh và sự mất máu đã khiến sắc mặt của cô ta trắng bệch, đợi khi cô ta hơi hồi phục lại một chút thì bắt đầu hỏi tình huống của Chương Duệ Dung.

Thủ hạ nói khẽ: "Chuyên gia Gỡ bom không thành công dỡ bỏ được bom... "

Chương Bích Quân mắt đỏ lên, lòng trầm xuống.

Người nọ nói tiếp: "Có điều bom không nổ!"

Mắt phượng của Chương Bích Quân trợn lên, hận không thể ăn sống nuốt tươi thằng ôn này, có kiểu nói chuyện như vậy à. Bác sĩ cấp cứu đi tới, khẩn cấp xử lý thương thế cho Chương Bích Quân. Qua cửa kính xe, Chương Bích Quân nhìn thấy thủ hạ vẫn tiếp tục tìm kiếm trên mặt sống. Nhớ tới một màn kinh hồn trong nước, Chương Bích Quân vẫn có chút kinh hồn chưa định, hôm nay tính mạng của cô ta suýt nữa thì mất trong tay một hậu bối, chân trái của Chương Bích Quân bị súng bắn trúng, nhưng không hề yếu hại. Cô ta không chút do dự cự tuyệt yêu cầu lập tức được đưa tới bệnh viện, cô ta phải chờ đợi kết quả, sống phải thấy người, chết phải thấy xác.

Nhưng kết quả tìm kiếm ở hiện trường lại khiến Chương Bích Quân cảm thấy thất vọng, trong khúc sông dài chừng năm trăm thước không hề tìm được thi thể của Tang Bối Bối, Chương Bích Quân bảo tiếp tục tìm kiếm, cô ta ngồi xe tới bệnh viện.

Chương Duệ Dung đã được đưa đến bệnh viện, chuyên gia gỡ bom tuy rằng không thành công dỡ bỏ được bom, nhưng một khắc cuối cùng, bom lại tự động hủy nổ, bởi vậy có thể thấy được Tang Bối Bối không hề muốn giết cô ta. Trong toàn bộ quá trình biểu hiện của Thường Lăng Phong khiến cô ta cảm động, thủy chung không rời bỏ cô ta, cho dù vào thời khắc bom sắp nổ, Thường Lăng Phong vẫn liều lĩnh lao đến bên cạnh cô ta.

Trạng thái tinh thần của Chương Duệ Dung vô cùng ổn định, có điều cô ta vẫn bị đưa đến bệnh viện để kiểm tra thân thể toàn diện, Chương Duệ Dung tới bệnh viện không lâu thì Chương Bích Quân cũng được đưa đến nơi này. Nhìn thấy trên người Chương Bích Quân có nhiều chỗ bị thương, Chương Duệ Dung lo lắng tới cực điểm, cô ta rưng rưng vọt tới bên cạnh Chương Bích Quân: "Cô... " Không biết vì sao cô ta bỗng nhiên nhớ tới lời nói hôm nay của Tang Bối Bối, chẳng lẽ cô mình không ngờ là mẹ mình thật ư?

Chương Bích Quân thấy Chương Duệ Dung thì vui mừng nói: "Cô không sao, cháu cũng không sao!" Ở trước mặt Chương Duệ Dung, cô ta rất ít khi biểu lộ ra sự quan tâm như vậy, Chương Duệ Dung nghe thấy những lời này của cô ta thì không khỏi khóc nức nở.

Thường Lăng Phong đi tới bên cạnh cô ta, thấp giọng an ủi, rồi nói với Chương Bích Quân: "Dì Chương, dì sao rồi?"

Chương Bích Quân lạnh lùng nói: "Không sao, anh giúp tôi đưa Duệ Dung về nghỉ ngơi đi, tôi chỉ bị thương ngoài da thôi. "

Chương Duệ Dung bất kể là như thế nào cũng không chịu đi, cô ta muốn ở lại chiếu cố Chương Bích Quân. Chương Bích Quân không lay chuyển được cô ta, chỉ có thể để cô ta ở lại, khi thủ hạ tới báo cáo tiến triển mới nhất thì Chương Duệ Dung thức thời đi ra ngoài.

Sau khi rời khỏi Chương Bích Quân sau khi rời khỏi, tìm kiếm ở khúc sông cầu Bình Thu vẫn được tiếp tục. Bọn họ sau khi mở rộng phạm vi tìm kiếm thì ở hạ du phát hiện vết máu, bởi vậy có thể thấy Tang Bối Bối rất có thể đã đào tẩu.

Chương Bích Quân nhắm mắt lại, suy nghĩ một lát rồi nói: "Cô ta rất có thể đã đi tìm Trương Dương!"

Thủ hạ thấp giọng bẩm báo: "Chúng ta có phải cũng nên áp dụng hành động đối với Trương Dương không?"

Chương Bích Quân nói: "Tìm, cho dù là lật tung trời cũng phải tìm Tang Bối Bối ra cho tôi!"

Thường Lăng Phong báo tin tức Chương Duệ Dung đã bình an vô sự cho Trương Dương, Trương Dương cảm thấy vui mừng, đồng thời lại không khỏi cảm thấy lo lắng cho Tang Bối Bối, Chương Duệ Dung nếu đã không có việc gì, chứng tỏ kế hoạch báo thù của Tang Bối Bối đã bị Chương Bích Quân phá vỡ, nhưng không biết không có việc gì rốt cuộc đã lọt vào tay Chương Bích Quân hay là đã bình yên đào thoát.

La Tuệ Ninh không rời khỏi Hương Sơn biệt viện mà ở trong thư phòng cùng dọn dẹp lại đồ của Thiên Trì tiên sinh, Trương Dương tâm thần không yên đi đi lại lại trong sân, bỗng nhiên nghe thấy tường vây ở sườn đông có động tĩnh, xoay người nhìn lại thì liền thấy một bóng đen từ trên tường rơi xuống, nện mạnh xuống mặt cỏ.

Trương Dương vội vàng lao lên trước, tới gần thì thấy người áo đen đó không ngờ là Tang Bối Bối, phát hiện này khiến hắn vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng, mừng là Tang Bối Bối cuối cùng bình an chạy thoát, kinh ngạc là Tang Bối Bối không ngờ chạy trốn tới Hương Sơn biệt viện, lần này chỉ sợ phiền rồi, đám thủ hạ của Chương Bích Quân cũng không phải là ngồi không, nói không chừng không bao lâu nữa sẽ truy tung tới đây.

Trương Dương ôm lấy Tang Bối Bối, mượn ánh tranh nhìn thấy trên mặt của cô ta phủ một tầng khí đen, sờ trán thì thấy nóng bừng, hiển nhiên là đã trúng độc, Trương đại quan nhân hít một hơi lạnh, lại nhìn vết máu loang lổ trên người cô ta, hiển nhiên là bị thương không nhẹ, lúc này La Tuệ Ninh và Trần Tuyết từ thư phòng đều nghe thấy động tĩnh đi ra, nhìn thấy Trương Dương ôm Tang Bối Bối đi tới, hai người đều ngây ra.

Bên ngoài truyền đến tiếng động cơ ô tô, thính lực của Trương Dương siêu quần, hắn lập tức nghe ra đại khái có ba chiếc xe đang tiếp cận Hương Sơn biệt viện.

La Tuệ Ninh nói: "Chuyện gì thế?"

Trương Dương nói: "Gặp phiền toái rồi!"

La Tuệ Ninh nhìn nhìn Tang Bối Bối trong lòng hắn: "Con hay là cô ta?"

Trương Dương nói: "Cô ta chính là phiền toái của con, con phải giúp cô ta!" Ánh mắt hắn tràn ngập vẻ khẩn cầu.

La Tuệ Ninh không tiếp tục truy hỏi mà nói khẽ: "Con mang cô ta tới thư phòng chuyện bên ngoài để mẹ ứng phó!"

Trương Dương vừa mới vào thư phòng thì cửa lớn bị gõ mạnh, Trần Tuyết đi ra mở cửa thì một đám người hung thần ác sát bước vào.

Trần Tuyết tức giận nói: "Làm gì thế? Có biết nơi này là nhà ở của tư nhân hay không?"

"Trương Dương đâu?"

Trần Tuyết nói: "Anh ta không có ở đây!"

Người cầm đầu nhìn Trần Tuyết đầy hồ nghi, sau đó nói: "Lục soát!"

Trần Tuyết tức giận nói: "Ai dám!"

Một gã nam tử Trong đó nhìn thấy Trần Tuyết cản đường, vươn tay ra muốn đẩy cô ta, nhưng tay hắn vừa sắp chạm đến vai Trần Tuyết thì bị Trần Tuyết tóm lấy cổ tay, nhẹ nhàng kéo một cái, hai chân lập tức mất đà, ngã xuống đất, lăn ra xe hơn hai mắt, mồm miệng đầy đất.

Hai gã đặc công lập tức định rút súng.

Trong thư phòng đến một giọng nói bình tĩnh: "Ai làm ồn ở bên ngoài đó?"

Trần Tuyết nói: "Văn phu nhân, không biết là đám người nào, đòi lục soát nơi này. "

Cửa Thư phòng chậm rãi mở ra, La Tuệ Ninh xuất hiện ở cửa, và ta nhìn ra bên ngoài, hơn mười nam tử mặc tây trang màu đen ùa vào sân.

Người cầm đầu chính là phó thủ Lưu Mục Dã của Chương Bích Quân, hắn và Phí Kì bị cóng tới chết là thủ hạ đắc lực nhất của Chương Bích Quân, Lưu Mục Dã nhìn thấy La Tuệ Ninh ở đây thì không khỏi cả kinh, trong lòng thầm kêu phiền rồi, lão bà của phó thủ tướng Văn sao lại ở chỗ này? Chuyện Trương Dương là con nuôi của bà toàn bộ kinh thành không có ai là không biết, nghĩ tới đây hắn không khỏi đau đầu.

Lưu Mục Dã vẫn kiên trì đi tới, cung kính nói: "Văn phu nhân, xin lỗi, quấy rầy bà nghỉ ngơi!"

La Tuệ Ninh nói: "Anh là... "

Lưu Mục Dã vội vàng nói thân phận mình với La Tuệ Ninh.

La Tuệ Ninh nói: "Quốc An ư? Tới đây làm gì!" Và ta căn bản không để loại nhân vật như Lưu Mục Dã vào trong mắt.

Lưu Mục Dã nói: "Văn phu nhân, chúng tôi đang truy tìm một đào phạm, ả mất tích ở gần đây, cho nên chúng tôi lo lắng sẽ tạo thành uy hiếp tới sự an toàn của bà, vì vậy tới đây điều tra một chút. "

La Tuệ Ninh nói: "Nơi này không có đào phạm gì cả!"

Lưu Mục Dã cười cười: "Văn phu nhân, người này khá nguy hiểm. "

La Tuệ Ninh nghiêm mặt nói: "Tôi đã nói rồi, nơi này không có đào phạm gì cả, chẳng lẽ anh hoài nghi tôi đang bao che tội phạm ư?"

*****

Lưu Mục Dã nói: "Không dám, Văn phu nhân, Trương Dương có ở đây không?"

La Tuệ Ninh nói: "Không có! Trong cả toàn biệt viện này chỉ có hai người chúng tôi, anh còn gì muốn hỏi nữa không?"

Lưu Mục Dã không dám đắc tội với La Tuệ Ninh, hắn đang chuẩn bị đi thì bỗng nhiên lưu ý thấy dưới chân không ngờ có một vết máu, trong lòng khẽ động, Lưu Mục Dã nói: "Văn phu nhân, tôi có thể vào bên trong xem thế nào không?"

La Tuệ Ninh nghiêng người, tựa hồ nhường đường cho Lưu Mục Dã, Lưu Mục Dã mới đi một bước về phía trước thì La Tuệ Ninh thình lình giơ tay lên tát cho hắn một cái, cái tát này khiến cho Lưu Mục Dã ngây ra đó, La Tuệ Ninh tức giận nói: "Anh là ai chứ? Giám thị tôi à? Ai đã hạ lệnh cho anh, không ngờ lại dám lục soát chỗ ở của tôi? Hạn chế sự tự do của tôi?"

Trong lòng Lưu Mục Dã vừa giận lại vừa sợ, hắn cũng không ngờ La Tuệ Ninh vừa rồi nhường ra một bước là để chuẩn bị bùng nổ. Những lời này của La Tuệ Ninh khiến Lưu Mục Dã quá sợ hãi, mục đích của hắn chỉ muốn điều tra nơi này một chút, nhưng La Tuệ Ninh lại nói Quốc An giám thị bà ta, đây rõ ràng là nghe nhìn lẫn lộn, tạo phiền toái cho chuyện này, với thân phận địa vị của La Tuệ Ninh, chuyện này cho dù làm lớn lên thì chỉ sợ cấp trên cũng không dám nói gì. Lưu Mục Dã biết mình không thể trêu vào người ta, nào dám nhắc tới chuyện điều tra nơi này, cả đám người ủ rũ rời khỏi nơi này, trước khi đi còn ngoan ngoãn xin lỗi La Tuệ Ninh.

Nhóm người này đi rồi, Trần Tuyết lại đóng cửa lại.

La Tuệ Ninh thầm thở dài, thằng ôn Trương Dương này là chuyên gia mang tới phiền phức, không biết hắn vì sao lại đắc tội với đám đặc công Quốc An này. Trần Tuyết và La Tuệ Ninh cùng nhau tới thư phòng, thấy Trương Dương đang rửa sạch vết thương cho Tang Bối Bối.

La Tuệ Ninh nói: "Cô bé này sao rồi?"

Trương Dương nói: "Trúng độc, trên lưỡi dao đâm cô ta có tẩm độc!"

La Tuệ Ninh nói: "những đặc công này tuy rằng bị mẹ đuổi đi, nhưng bọn họ khẳng định sẽ không dừng tay đâu. "

Trương Dương nói: "Không sao, con có cách rời khỏi nơi này!" Chính là phía dưới thư phòng của Thiên Trì tiên sinh có một huyệt động, lúc trước Trương Dương và Trần Tuyết chính là ở trong huyệt động phát hiện ra di thể của mấy người Kim Bổ Mậu, sinh tử ấn của Trần Tuyết, đại thừa quyết của Trương Dương đều phát hiện ở đây.

Trần Tuyết đã đoán được suy nghĩ của hắn, nói khẽ: "Mạch nước ngầm đó nhất định có cửa ra khác!"

"Mạch nước ngầm?" La Tuệ Ninh nghe mà có chút hồ đồ.

Lúc này Trương Dương mới nói ra bí mật dưới thư phong cho bà ta, La Tuệ Ninh biết Thiên Trì tiên sinh lâu như vậy nhưng cũng không biết nơi này cất giấu nhiều bí mật như thế. La Tuệ Ninh tuy rằng không sợ gì Quốc An, nhưng bà ta cũng không thể công khai bảo hộ người mà Quốc An muốn bắt.

Sau khi Trần Tuyết giúp Trương Dương rửa sạch vết thương cho Tang Bối Bối, lại đút cho cô ta uống thuốc giải độc.

Tang Bối Bối mí mắt giật giật, cuối cùng cũng chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy Trương Dương trước mắt, cô ta xưa nay luôn kiên cường không ngờ cũng đỏ mắt.

Trương Dương an ủi cô ta: "Cô yên tâm, không sao đâu. "

Tang Bối Bối cắn cắn môi, sắp xếp lại suy nghĩ, lúc này mới kể lại chuyện xảy ra hôm nay từ đầu tới cuối, Tang Bối Bối bị đao dính độc của Chương Bích Quân đâm trúng, Chương Bích Quân dứt khỏi cô ta đã thành công chạy thoát, Quốc An bố trí một vòng vây trên mặt nước, Tang Bối Bối vốn cho rằng mình chắc chắn phải chết, nhìn cô ta nghĩ đến Chương Bích Quân vẫn chưa chết, mình không thể cứ như vậy mà chết vô ích được, chính điều này đã giúp cô ta tiếp tục chống đỡ, cô ta biết Quốc An nhất định sẽ trọng điểm điều tra hạ du, cho nên cô ta ngược dòng bơi tới thượng du, lợi dụng sự yểm hộ của bóng đêm từ một bãi cỏ lau lên bờ, sau đó cô ta trộm một chiếc xe hơi, từ lúc đó, tác dụng của độc tố trong cơ thể của cô ta càng lúc càng mạnh, Tang Bối Bối cũng không biết mình nên đi đâu, trong đầu cô ta là một mảng hỗn loạn, không ngờ lại hồ đồ thế nào chạy đến Hương Sơn biệt viện.

Có một điểm Tang Bối Bối không nói thật, thật ra khi cô ta độc phát, trong đầu óc toàn nghĩ đến Trương Dương, cảm thấy chỉ có Trương Dương mới cho cô ta cảm giác an toàn.

Nghe xong kinh lịch của Tang Bối Bối, La Tuệ Ninh không khỏi nói: "Cô vì sao lại kết thù với Chương Bích Quân?"

Tang Bối Bối nói: "Cô ta giết anh cháu... " Nhớ tới anh trai đã chết, Tang Bối Bối không khỏi nghẹn ngào.

La Tuệ Ninh nhìn thấy cô ta như vậy thì cũng không đành lòng hỏi nữa, lặng lẽ gọi Trương Dương sang một bên, nói khẽ: "Con định làm gì?"

Trương Dương Trương Dương: "Trước tiên giúp cô ta chạy trốn đã, trước mắt Quốc An khẳng định sẽ hoài nghi nơi này, chờ con ra ngoài, con sẽ một mình đi tìm Chương Bích Quân, con em cô ta dựa vào gì mà hoài nghi con!"

La Tuệ Ninh thở dài nói: "Con dính vào phiền phức lớn rồi đó!"

Trương Dương nói: "Các loại dấu hiệu cho thấy, người này rất có thể là nội gian lớn nhất bên trong Quốc An, cô ta sở dĩ nóng lòng muốn loại trừ Tang Bối Bối là vì trên tay Tang Bối Bối nắm giữ một số chứng cớ. "

La Tuệ Ninh nói: "Nếu trên tay cô ta quả thực có chứng cớ thì chỉ có một người có thể giúp cô ta lấy lại trong sạch. "

Trương Dương nói: "Ai?"

"Tiết lão!"

....

Chương Bích Quân sau khi nghe Lưu Mục Dã nói xong, nói khẽ: "Là tự anh có mắt không tròng, La Tuệ Ninh là ai chứ? Vậy mà anh cũng dám đặc tội!"

"Nhưng Tang Bối Bối chắc đã trốn vào Hương Sơn biệt viện. "

"Thế thì sao? La Tuệ Ninh là quyết tâm che giấu. "

"Chẳng lẽ cứ để mặc cho Tang Bối Bối bỏ chạy ư?"

Chương Bích Quân cười lạnh nói: "Cô ta cho dù có chạy thì cũng không sống được quá mười hai tiếng đồng hồ, tôi chỉ là muốn tìm hiểu nguồn gốc mà thôi. " Dụng ý chân chính của Chương Bích Quân là muốn thông qua đem để ném phiền toái lên đầu Trương Dương, nếu tối nay bắt Tang Bối Bối và Trương Dương hiện hình, như vậy Chương Bích Quân có thể dùng tội phản quốc để khởi tố hai người bọn họ, nhưng sự xuất hiện của La Tuệ Ninh khiến tính toán của cô ta đi toong.

Chương Bích Quân nói: "Bọn họ không thể vĩnh viễn trốn trong đó được, La Tuệ Ninh bảo vệ họ được nhất thời nhưng không thể bảo vệ được họ cả đời, cứ theo dõi chặt căn nhà đó. "

Sau khi Chương Bích Quân bố trí xong thì gác điện thoại, cửa phòng có tiếng gõ nhẹ, Chương Duệ Dung bưng bữa ăn khuya bước vào, trong ánh mắt nhìn cô ta của Chương Bích Quân ánh lên vẻ hiền từ, cô ta phát hiện Chương Duệ Dung ở trong đáy lòng mình thì ra có vị trí quan trọng như vậy, vì nó mình có thể cam tâm từ bỏ cả tính mạng.

Chương Duệ Dung nói: "Cô, cháu làm canh gà mái cho cô này, cô thử đi!"

Chương Bích Quân gật đầu, nhận lấy canh uống mấy ngụm, vốn định bỏ xuống thì Chương Duệ Dung nói: "Nhất định phải uống hết, có lợi cho vết thương của cô đó. "

Chương Bích Quân cười cười, uống cạn canh gà, trong lòng ấm áp vô cùng.

Chương Duệ Dung đã nghe nói Chương Bích Quân vì mình mà bí quá hoá liều, liều mình đánh nhau với Tang Bối Bối, môi cô ta giật giật, tựa hồ muốn hỏi gì đó.

Chương Bích Quân nhìn ra ý đồ của cô ta, mỉm cười nói: "Duệ Dung, cháu có phải muốn nói gì không?"

Chương Duệ Dung gật đầu, cuối cùng lấy hết dũng khí nói: "Thật ra Tang Bối Bối ngay từ đầu đã không có ý định giết cháu, bom là thật, nhưng thiết bị dẫn nổ hẹn giờ của mà cô ta bố trí chính sẽ giải trừ đúng giờ. "

"Đó là bởi vì cô ta còn có một chút lương tâm, biết rằng cháu là người vô tội. "

Chương Duệ Dung nói: "Nếu cháu vô tội thì cô ta vì sao muốn bắt cháu!"

Chương Bích Quân nói: "Tang Bối Bối bị cừu hận che mờ hai mắt, cô ta cho rằng cái chết của anh trai có liên quan tới cô, cho nên xuống tay với cháu, cháu là cháu của cô, cô ta lợi dụng quan hệ thân của chúng ta để áp chế cô làm theo ý cô ta... " Chương Bích Quân nhắc tới những lời này thì hiển nhiên không được vững tâm, không trực tiếp nhìn thẳng vào mắt Chương Duệ Dung.

Chương Duệ Dung nói: "Cháu cũng hiểu cô ta được ít nhiều, bản tính của cô ta vốn không xấu. "

"Người tốt hay xấu không phải là có thể phán đoán được từ vẻ bề ngoài. "

Chương Duệ Dung nói: "Cô ta nói một số câu rất kỳ quái với cháu, cô ta nói cô là mẹ ruột của cháu!" Chương Duệ Dung mất bao nhiêu cố gắng mới nói ra được những lời này, sau khi nói xong cô ta cũng không khỏi có chút sợ hãi, cúi đầu xuống, cứ như một đứa bé làm sai.

Chương Bích Quân bật cười: "Con bé ngốc, cô cũng hy vọng có một đứa con nghe lời như cháu, kỳ thật có gì phân biệt đâu? Ở trong lòng cô, cháu chính là thân nhân duy nhất, vì cháu cô nguyện ý làm tất cả!"

Mắt Chương Duệ Dung đỏ lên, cô ta cầm tay Chương Bích Quân: "Xin lỗi... "

Chương Bích Quân vỗ vỗ mu bàn tay cô ta, nói: "Duệ Dung, bất kể bên ngoài đồn đại thế nào thì cũng không thay đổi được tình yêu của cô đối với cháu, cháu là cháu gái của cô, cháu cũng là con gái cô, chẳng có gì phân biệt cả, trải qua chuyện này khiến cô hiểu ra được nhiều điều, cô sẽ không can thiệp vào cuộc sống riêng tư của cháu nữa, cháu và Lăng Phong nguyện ý đính hôn cũng tốt, nguyện ý kết hôn cũng được, cô tán thành cả hai tay, điều mà cô có thể làm chỉ là chúc phúc nhiệt tình, thật đó, Duệ Dung, cháu vui vẻ là tốt rồi!"

Crypto.com Exchange

Chương (1-1276)