Truyện ngôn tình hay

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 0949

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 0949: Phép hô hấp dưới nước
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Tang Bối Bối cảm thấy chưa đang ở trên một con thuyền nhỏ lắc lư, rất nhanh cô ta liền ý thức được đây chỉ là ảo giác của bản thân, hiện tại cô ta đang nằm trên lưng của một người nào đó, Tang Bối Bối thở hắt ra, một luồng khí nóng phả vào cổ Trương Dương, ngưa ngứa, trong bóng tối Trương Dương cười khẽ: "Tỉnh rồi à?"

"Ừ!" Tang Bối Bối thấp giọng trả lời, sau đó nói: "Tôi còn sống à?"

Trương Dương nói: "Trên người cô tổng cộng có bốn vết thương do súng bắn, tám vết thương do đao chém, nhưng không có chỗ nào bị thương tới nơi yếu hại, tuy rằng trên đao có độc rắn, nhưng cô vẫn kiên trì chạy từ xa tới Hương Sơn biệt viện, không ngờ vẫn không bị rơi vào trong tay đám người của Chương Bích Quân, sinh mệnh lực của cô đúng là rất kiên cường. "

Tang Bối Bối có chút ngượng ngùng cười cười, sau đó áy náy nói: "Xin lỗi, tôi lại mang đến phiền phức lớn cho anh rồi. "

Trương Dương nói: "Là phúc thì không phải họa, là họa thì không tránh khỏi, cô vào lúc hoạn nạn có thể nghĩ tới tôi, chứng tỏ cô thực lòng coi tôi là bạn. "

Tang Bối Bối chán nản nói: "Đáng tiếc chuyện này bị tôi làm hỏng rồi!"

Trương Dương nói: "Cho nên mới nói cô ngay từ đầu đã không nên gạt tôi ra ngoài, nếu kế hoạch bắt cóc của cô tính cho tôi một phần, vậy thì tình thế hiện tại sẽ có lợi cho chúng ta hơn nhiều. "

Tang Bối Bối tuy rằng quen Trương Dương chưa lâu, nhưng hắn là người bất kể là như thế nào cũng sẽ không làm ra chuyện có lỗi với bạn bè, bảo hắn đi bắt cóc vợ chưa cưới của Thường Lăng Phong, không bằng bảo hắn đi chết.

Trương Dương nói: "Tôi nghe nói cô cuối cùng vẫn tha cho Chương Duệ Dung. "

Tang Bối Bối nói: "Người hại chết anh tôi là Chương Bích Quân, không phải là cô ta, tuy rằng tôi rất muốn Chương Bích Quân phải nếm thử cảm giác mất đi người thân, nhưng tôi cuối cùng vẫn không nhẫn tâm được. "

Trương Dương nói: "Cho nên mới nói, cô là một cô gái lương thiện. "

"Bởi vì lòng nhân từ của tôi mà phải trả giá đắt, thật ra tốn vốn có thể giết chết Chương Bích Quân, nhưng tôi không ôm lòng tất chết. " Tang Bối Bối có chút hổ thẹn.

Trương Dương nói: "Chẳng ai muốn chết cả, thế giới này tươi đẹp như vậy, còn lại còn trẻ, đừng nói là cô không nỡ, tôi cũng chẳng nỡ chết, nếu không thì cũng không phí sức cứu cô. "

Tang Bối Bối nói: "Tôi liệu có mang tới phiền phức cho anh không?"

Trương Dương nói: "Tôi không sợ phiền phức, hiện tại cô ta không nắm được thóp của tôi, nhưng chúng ta không thể trốn mãi trong Hương Sơn biệt viện được, mẹ nuôi của tôi có thể chấn trụ được nhất thời, nhưng thủ hạ của Chương Bích Quân sẽ không rời khỏi đây, chắc là hiện tại đã nghiêm mật theo dõi Hương Sơn biệt viện rồi, cho nên, chúng ta phải rời khỏi nơi này. "

Một con đom đóm bay lên không, chiếu ra ánh sáng le lói về phía mạch nước ngầm phía trước, Tang Bối Bối trợn tròn mắt: "Đẹp quá! Mặt cô ta dán sát vào vai Trương Dương, lặng lẽ thưởng thức cảnh đẹp khó gặp này.

Trương Dương cõng cô ta đi tới ven mạch nước ngầm, chỗ đó có cái bè da của hắn đặt ở đó từ trước, Trương Dương đặt Tang Bối Bối lên trên bè, sau đó đẩy bè vào nước rồi nhảy lên, dùng hai tay khống chế bè theo mạch nước ngầm đi xuống hạ du. Bí mật của mạch nước ngầm này chắc là không giấu được, La Tuệ Ninh không thể vĩnh viễn ở lại chỗ này, càng không thể chính diện đối nghịch với Quốc An, điều bà ta có thể làm chỉ là kéo dài thời gian, nếu để Quốc An chứng thực Tang Bối Bối ở trong Hương Sơn biệt viện, đối với Trương Dương, đối với La Tuệ Ninh, thậm chí đối với Văn Quốc Quyền đều sẽ sinh ra ảnh hưởng, trước mắt muốn xoay chuyển cục diện, nhất định phải chạy đi trước khi Quốc An phát giác.

Hiện tại Chương Bích Quân chỉ sợ đã chuẩn bị vô số tội trạng gán cho Tang Bối Bối, chỉ cần bị cô ta bắt được thì chuyện sẽ trở nên phiền toái, Trương Dương cũng đoán trước được điều này, Chương Bích Quân rất có thể sẽ lợi dụng chuyện lần này để kéo mình xuống bùn, bởi vì Chương Bích Quân ngay từ đầu đã hoài nghi sự kiện bắt cóc lần này là hắn và Tang Bối Bối liên thủ làm ra, cô ta hiện tại sở dĩ không ra tay với mình, không phải là là cố kỵ bối cảnh của mình mà là vì cô ta không có chứng cớ.

Đêm nay đối với Chương Bích Quân mà nói không nghi ngờ gì nữa là một đêm cực dài, cô ta một mực nhớ lại gì đó, lại tựa hồ như đang đợi gì đó, bên ngoài vang lên tiếng mưa hắt vào cửa kính, trong đêm tối vô cùng rõ ràng.

Di động ở trên tủ đầu giường đổ chuông, Chương Bích Quân cầm lấy điện thoại, cuối cùng nghe thấy giọng nói mà cô ta đang chờ mong.

"Em có khỏe không?"

"Vẫn ổn! Duệ Dung cũng không sao!"

Đầu kia điện thoại truyền đến một tiếng thở dài thật sâu.

Chương Bích Quân nói: "Anh không cần lo lắng, e có thể khống chế được cục diện. "

"Thằng nhóc đó phiền thật. "

Chương Bích Quân nói: "Lần này hắn không chạy được đâu, mặc dù có La Tuệ Ninh che chở cho hắn, nhưng em đã cho người nghiêm mật giám thị tòa nhà đó, cho dù hắn mọc cánh cũng không bay ra được. "

"Trước tiên phát tán những chứng cứ bất lợi đối với hắn ra ngoài đã, Văn gia sẽ không bởi vì một thằng con nuôi mà mạo hiểu danh dự chính trị đâu. "

Chương Bích Quân nói: "Tang Bối Bối trong tay có một số tư liệu trộm được từ chỗ Tra Tấn Bắc. "

"Tra Tấn Bắc không nắm được thứ gì có tính thực tế cả, sợ gì chứ?"

Chương Bích Quân nói: "Nhưng cô ta đã biết quan hệ của e và Duệ Dung. "

Đối phương trầm mặc, qua một hồi lâu mới: "Em có từng nghĩ, có lẽ Tang Bối Bối chỉ là đang lừa em, nếu trong tay cô ta thật sự có chứng cớ thiết thực, vì sao không đưa chuyện này ra ánh sáng? Anh thấy trong tay cô ta căn bản căn bản không có chứng cớ gì cả, chỉ là đang chơi tâm lý chiến với em thôi. "

Chương Bích Quân nói: "En nên làm gì bây giờ?"

"Cái chết của Triệu Quân khẳng định có thể khiến cho cao tầng của tổ chức chú ý, chuyện này phải tìm người chống đỡ, Phí Kì đã chết, có thể đem chuyện này tính lên đầu hắn, việc này phải khai báo rõ ràng, không thể trì hoãn được. Về phần Trương Dương và Tang Bối Bối, nhất định phải khiến chúng trả giá vì hành vi của mình!"

Chương Bích Quân nói: "Trước mắt người của em vẫn không tìm thấy Trương Dương. "

"Hắn ra càng muộn thì chuyện càng phiền phức. "

Chương Bích Quân như ngộ ra gì đó.

Trước khi đối phương gác điện thoại gác điện thoại, nói khẽ: "Dưỡng thương cho tốt đi, chờ chuyện này xong rồi, chúng ta có thể vĩnh viễn ở bên nhau. "

Chương Bích Quân không nói gì, ánh mắt ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, không có chút vui sướng nào, thứ có thể tìm thấy chỉ là sự cô đơn và trống vắng.

Đẩy bè xuôi xuống, phía trước chính là vách đá, Trương Dương dùng mái chèo chống vào vách đá, dòng nước vẫn tiếp tục xuôi về trước, có điều bè lại không thể nào tiến tới được. Hắn giúp Tang Bối Bối lên bờ, bảo cô ta đứng tại chỗ chờ, tuy rằng phát hiện ra mạch nước ngầm này chưa lâu, nhưng Trương Dương vẫn chưa bao giờ tìm kiếm cửa ra ở đâu. Hắn duỗi tay, nói: "Tôi xuống xem thế nào, tìm thấy cửa ra rồi sẽ quay về tìm cô. "

Tang Bối Bối gật đầu, cô ta nói khẽ: "Có lẽ nên mang theo một bộ đồ lặn. "

Trương Dương cười nói: "Không có việc gì đâu, tôi có thể nín thở ở dưới nước rất lâu. " Trương đại quan nhân không hề khoa trương, đại thừa quyết có thể giúp hắn hô hấp tự nhiên ở dưới nước, Trương Dương nhảy vào trong nước rồi thuận theo dòng nước bơi đi, nước sông rất sâu, tốc độ của dòng nước không tính là quá xiết, bơi dưới nước hơn mười phút, mới nhìn thấy trên đỉnh đầu có ánh sáng chiếu vào, Trương Dương trồi lên mặt nước, nhìn thấy mình đang ở trong một dòng sông lớn, bình minh đã đến, bầu trời phác ra màu sáng trắng, mưa giống như những hạt châu đứt khỏi dây không ngừng rơi xuống mặt sông. Trương Dương từ cảnh vật chung quanh phân biệt được nơi này là một con sông gần biệt viện, không có tên, cách biệt viện không đến một km, có điều chắc đã thoát khỏi phạm vi giám thị của Quốc An. Trương Dương hít sâu một hơi rồi một lần nữa lặn xuống, bơi ngược trở về, bởi vì bơi ngược dòng, lần này phải mất tới hơn hai mươi phút mới đến được bờ, nhìn thấy Tang Bối Bối đang ngồi ở đó nhìn mặt nước với vẻ trông mong.

Trương Dương không khỏi bật cười: "Sao? Cho rằng tôi không quay lại à?"

Tang Bối Bối cười: "Loại giống làm người hùng như anh, sao có thể bỏ qua cơ hội để thể hiện mình chứ. "

Trương Dương thở dài nói: "nghe cô nói như vậy, tôi cứu cô căn bản chính là để thỏa mãn tư dục của mình. "

Tang Bối Bối nói: "Lòng người cách da bụng, anh rốt cuộc có ý đồ gì thì tôi làm sao mà biết được. "

Trương Dương nói: "Từ nơi bay bơi ra đại khái cần khoảng hai mươi phút. "

Tang Bối Bối nghe vậy thì không khỏi cảm thấy mất mát, với trình độ bơi của cô ta thì căn bản không kiên trì được lâu như vậy.

Trương Dương nói: "Đừng sợ, có tôi ở đây, tôi có thể giúp cô ở trong kho lạnh kiên trì ba tiếng, hai mươi phút tất nhiên là chẳng cần bận tâm, có điều..."

Tang Bối Bối nói: "Có điều làm sao?"

Trương Dương nói: "Lần này khác với lần ở trong kho lạnh, ở trong kho lạnh, cô chỉ cần nằm một chỗ giả chết là được, nhưng hiện tại tay chân của cô phải cử động, có rất nhiều chỗ rất hẹp, phải dựa vào năng lực của chính cô để bơi ra. Hơn nữa trong khoảng thời gian ngắn liên tiếp để cô tiến vào trạng thái hôn mê rất không tốt đối với thân thể của cô, có thể sẽ tạo thành di chứng nghiêm trọng. " Trương đại quan nhân không lừa cô ta, bất kỳ chuyện gì đều có tính hai mặt, tức thuật cũng không thể tùy tiện sử dụng, trạng thái thân thể hiện tại của Tang Bối Bối cũng không tốt, không thích hợp sử dụng tức với cô ta.

Tang Bối Bối nói: "Vậy tôi đành phải trốn ở chỗ này rồi. "

Trương Dương nói: "Cái đó cũng không cần, tôi có thể giúp cô hô hấp. " Hắn chỉ chỉ vào miệng mình.

Tang Bối Bối tuy rằng phóng khoáng, nhưng khuôn mặt đang tái nhợt cũng không khỏi đỏ lên, cô ta trừng mắt lườm Trương Dương một cái rồi nói: "Tôi vừa mới có ấn tượng tốt với anh thì không ngờ anh lại lập tức bại lộ cái mặt nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của rồi. "

Trương đại quan nhân cười nói: "Cô nếu thực sự thấy tôi muốn chiếm tiện nghi của cô vậy thì hỏng rồi, trốn ở đây một chốc một lát thì đám người của Chương Bích Quân có lẽ sẽ không tìm tới, có điều Trần Tuyết đã che cửa ra bên kia rồi, chúng ta tạm thời không ra được, cô nam quả nử ở cùng một chỗ càng lâu thì chẳng phải là càng nguy hiểm ư?"

Tang Bối Bối nghe thấy câu này, đôi mắt đẹp tròn xoe, bỗng nhiên đứng dậy, nhảy vào trong mạch nước ngầm.

*****

Trương đại quan nhân cũng không ngờ cô ta dứt khoát như vậy, liền nhảy xuống theo cô ta. Rất nhanh liền đuổi kịp Tang Bối Bối, Tang Bối Bối bởi vì thân thể có nhiều chỗ bị thương, tốc độ bơi trong nước của cô ta rõ ràng bị ảnh hưởng, trong tay cô ta cầm một cây gây phát sáng, Trương Dương bơi tới, nắm lấy tay cô ta, để tránh cô ta bị dòng nước đẩy đi nơi khác. Vừa bơi ra được một đoạn thì Tang Bối Bối liền bắt đầu cảm thấy khó thở, cô ta vốn định di động về phía trước thì lại bị Trương Dương túm lại, mượn ánh sáng trắng xanh, nhìn thấy Trương Dương chỉ chỉ vào cái miệng đang chu lên của hắn.

Tang Bối Bối lắc đầu, kiên trì tiếp tục bơi về phía trước, nhưng loại cảm giác ngạt thở càng lúc càng cường liệt, nhìn thấy vẻ mặt xấu xa của Trương Dương ở dưới nước, cô ta hung hăng trừng mắt, vẫn muốn tiếp tục kiên trì, nhưng sự nhẫn nại của cô ta lập tức đạt tới cực hạn, Tang Bối Bối đột nhiên xông đến Trương Dương, ôm lấy cổ hắn, môi dán sát vào môi hắn. Trương đại quan nhân đưa không khí trong miệng truyền vào trong miệng Tang Bối Bối, tuy rằng là đang ở dưới nước, nhưng hai người vẫn cảm nhận được rõ ràng khuynh hướng cảm xúc của môi nhau, loại cảm giác này khiến cho người ta mặt đỏ tim đập, ánh mắt Tang Bối Bối trở nên ôn nhu, sau khi cảm giác ngạt thở vơi đi, cô ta lập tức đẩy Trương Dương ra, chỗ môi hai người vừa tách ra nổi lên một chuỗi bọt.

Trương đại quan nhân cười xấu, trong lòng thầm nghĩ hôm nay anh đây bị em cưỡng hôn rồi.

Tang Bối Bối mặt nóng lên, cũng may trước mắt hai người đang ở dưới nước, cô ta tiếp tục bơi về phía trước, Trương đại quan nhân theo sát phía sau cô ta, bơi được một đoạn, Tang Bối Bối lại bơi tới bên cạnh hắn, Trương đại quan nhân lợi dụng phương thức miệng đối miệng này chuyển vận dưỡng khí cho Tang Bối Bối, sau khi lập lại hơn mười lần, hai người cuối cùng cũng thành công bơi ra bên ngoài, trên đột nhiên trở nên sáng ngời, nhưng Tang Bối Bối đã dùng hết hơi rồi.

Cô ta bơi tới bên cạnh Trương Dương, ôm lấy mặt hắn, Trương đại quan nhân ôm lấy eo nhỏ của cô ta, miệng dí lên môi Tang Bối Bối, hai người môi kề môi, Trương Dương đưa không khí trong miệng qua, thân thể của hai người mượn sức nước nổi lên trên, Trương Dương nhìn thấy ánh mắt ôn nhu như nước của Tang Bối Bối.

Bọn họ đã trồi lên mặt nước, nhưng môi vẫn chưa tách ra, Trương Dương cảm thấy cái lưỡi mềm mại của Tang Bối Bối đang chui vào trong miệng mình, hắn hôn Tang Bối Bối, tay bắt đầu di động trên người Tang Bối Bối.

"Ư... " Mũi Tang Bối Bối phập phồng, chính là Trương Dương không cẩn thận chạm vào vết thương trên ngực cô ta.

Tiếng rên này đã kéo hai người về hiện thực, trời lúc này đang đổ mưa to, cả mặt sông bao phủ trong làn mưa bụi, Tang Bối Bối mặt đỏ tía tai, cô ta đẩy Trương Dương ra, thở hắt nói: "cuối cùng cũng ra được rồi!"

Trương đại quan nhân nghĩ thầm cô ra rồi nhưng tôi thì chưa ra. Tang Bối Bối đã bò lên bờ sông trước, phát hiện Trương Dương vẫn chưa đi theo, quay người lại thì thấy thằng ôn này vẫn ở dưới nước.

Tang Bối Bối vẫy vẫy tay với hắn.

Trương đại quan nhân làm ngơ, Tang Bối Bối còn tưởng rằng hắn đã xảy ra chuyện gì, đi tới kéo tay hắn lên bờ, lúc này mới phát hiện cái chỗ đó của thằng ôn này nhô lên như cái lều, chẳng trách hắn lại không muốn rơi khỏi mặt nước, Tang Bối Bối đương nhiên minh bạch đây là chuyện gì, có chút xấu hổ vô cùng, Trương đại quan nhân thì đánh trống lảng nói: "Quá khẩn trương!"

Tang Bối Bối hỏi ngược lại: "Khi Nam nhân khẩn trương đều như vậy à?"

Trương đại quan nhân mặt dày nói: "Đó nam nhân có công năng bình thường!"

Tang Bối Bối đã sớm lĩnh giáo qua sự vô sỉ của thằng ôn này, biết vào những lúc như thế này tốt nhất đừng tiếp tục tham thảo sâu với hắn, cô ta lau nước mưa trên mặt, nói: "Gần đó có thể có người của Chương Bích Quân mai phục. "

Trương Dương nói: "Sự chú ý của Bọn họ đều tập trung ở Hương Sơn biệt viện, chắc sẽ không nghĩ đến chúng ta đã trốn ra rồi đâu. " Hắn rất quen thuộc với đường của nơi này, dẫn Tang Bối Bối dọc theo sông nhỏ đi xuống. Tang Bối Bối đi chưa được mấy bước thì không chịu nổi nữa, trải qua trận ác chiến ngày hôm qua, hơn nữa vừa rồi bơi xa như vậy của cô ta thể lực của cô ta cơ hồ đã dùng hết, Trương Dương cõng cô ta lên, đội mưa tiếp tục xuống núi.

Đúng như Trương Dương nói, mục tiêu giám sát trọng điểm của người của Chương Bích Quân là Hương Sơn biệt viện, bọn họ cũng không ngờ dưới Hương Sơn còn có một cái thông đạo.

Chương Bích Quân vào tám giờ sáng thì nhận được điện thoại của Trương Dương, Trương đại quan nhân ngữ khí tràn ngập trào phúng: "Chương cục, nghe nói cô đang tìm tôi khắp nơi hả. "

Chương Bích Quân hơi ngẩn ra, căn cứ vào tin tức mà cô ta đang nắm giữ, Trương Dương hiện tại chắc đang ở Hương Sơn biệt viện, Tang Bối Bối cũng ở đó, xem ra Trương Dương cuối cùng cũng không chịu được, chủ động gọi điện thoại cho cô ta.

Chương Bích Quân nói: "Trương Dương, người sáng mắt không làm chuyện mờ ám, anh đã đưa Tang Bối Bối đi đâu rồi?"

Trương Dương nói: "Tôi làm sao mà biết được? Nghe nói người của cô tối hôm qua lục soát nhà của tôi, còn mạo phạm mẹ nuôi của tôi, hôm nay tôi tìm cô là để đòi công đạo đây. "

Chương Bích Quân nói: "Được, vậy chúng ta gặp nhau. "

Trương Dương nói: "Tôi phải đi học, không có thời gian gặp cô. Đúng rồi, cái đĩa đó hay lắm. " Nói xong hắn liền gác máy.

Cú điện thoại này của Trương Dương khiến Chương Bích Quân có chút hồ đồ, cô ta lập tức gọi cho Lưu Mục Dã: "Tình huống thế nào rồi?"

Lưu Mục Dã nói: "Chương cục, chúng tôi ở đây giám thị cả một đêm, không ai ra cả, hiện tại trời mưa rất to, chúng tôi phải canh tới lúc nào đây?"

Chương Bích Quân lạnh lùng nói: "Anh có thể xác định Trương Dương vẫn đang ở bên trong không?"

Lưu Mục Dã lớn tiếng nói: "Xác định, tôi có thể xác định, chúng tôi nghiêm mật theo dõi cả tòa nhà này, mọi người cả một đêm không ngủ, ngay cả ruồi bọ cũng không bay ra được. "

Chương Bích Quân nói: "Trương Dương nói hắn đang ở trường đảng!"

"Cái gì, Không thể! Căn bản không thể!"

Trương Dương tắm rửa rồi thay bộ quần áo khô ráo, Tang Bối Bối đã thay thuốc, mặc áo tắm trắng ngồi ở đầu giường.

Trương Dương nói: "Tôi phải đi học rồi. "

Tang Bối Bối nói: "Anh chủ động tiết lộ chuyện cái đĩa cho Chương Bích Quân, không sợ cô ta tìm anh gây phiền toái ư?"

Trương Dương nói: "Tôi sợ cô ta à?"

Tang Bối Bối không biết lòng tin của Trương Dương rốt cuộc là đến từ đâu, có điều nhìn thấy bộ dạng tràn đầy lòng tin của hắn, lại nghĩ tới một thân võ công xuất thần nhập hóa của Trương Dương, có lẽ hắn thực sự có phương pháp đối phó với Chương Bích Quân, tuy rằng là vậy, Tang Bối Bối dặn dò dặn dò: "Anh phải cẩn thận, Chương Bích Quân chuyện gì cũng dám làm đấy. "

Sự lo lắng của Tang Bối Bối không phải là dư thừa, khi Trương Dương tới trường đảng thì liền có người đến người đến.

Sau khi Trương Dương ra khỏi phòng học thì nhìn thấy Chương Bích Quân đang đứng trong sân thể dục.

Trương Dương cười cười, chậm rãi đi tới: "Chương cục, không ngờ cô lại đến đây tìm tôi, nhất định có việc gấp rồi!"

Chương Bích Quân nhìn này thằng nhóc đáng ghét này, vẻ mặt của cô ta vẫn thản nhiên, che giấu sự yêu ghét trong lòng rất tốt: "Theo tôi một chuyên!"

Trương Dương nói: "Nếu tôi nói không?"

Chương Bích Quân nói: "Được mời và bị dẫn đi là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, anh thông minh như vậy chắc có thể phân biệt rõ. Vì tiền đồ của anh, tốt nhất đừng kinh động tới phía nhà trường. "

Trương Dương nói: "Tôi hình như không làm sai chuyện gì cả."

Chương Bích Quân nói: "Rất ít người nguyện ý chủ động thừa nhận mình đã làm chuyện xấu, tôi muốn tìm chỗ nói chuyện với anh. "

Trương Dương nói: "Đi đâu?"

Chương Bích Quân nói: "Tổng bộ!"

Trương Dương nói: "Tôi và các người sớm đã không còn liên quan gì cả. "

Chương Bích Quân ý vị thâm trường nói: "Tôi vốn cũng hy vọng là vậy, nhưng sự thật chứng minh anh đã khiến tôi thất vọng rồi. "

Trương Dương bật cười: "Chương cục, thật ra tôi buổi sáng còn có một cuộc hẹn, có thể để muộn chút được không?"

Chương Bích Quân nói: "Không thể!"

Lần này Chương Bích Quân quả nhiên đưa Trương Dương về tổng bộ, có chuyện cũng không nằm ngoài ý liệu của Trương Dương, cái đang đợi hắn là vô số tội trạng, Chương Bích Quân nói: "Anh giấu Tang Bối Bối ở đâu?"

Trương Dương lắc đầu nói: "Tôi chưa từng gặp cô ta!"

Chương Bích Quân nói: "Trương Dương, Tang Bối Bối phản bội quốc gia, bán đứng tổ chức, cái này cũng không phải là trò đùa đâu. "

Trương Dương cười nói: "Cô nói như vậy thì tôi cho dù có gặp cô ta cũng chẳng dám nhận, cô nói tôi giấu cô ta, nếu tôi thừa nhận, há chẳng phải là tôi cũng thành phản bội quốc gia ư?"

Chương Bích Quân nói: "Trương Dương, tôi luôn nghĩ anh là người thông minh, nhưng hôm nay mới phát hiện anh căn bản chính là kẻ không thức thời vụ. "

Trương Dương cười nói: "Cô hiện tại cũng hiểu chút ít về tôi rồi đấy, tôi đang yên lành học ở trường đảng thì cô kéo tôi tới đây, chính là để bắt tôi thừa nhận phản quốc, cô tưởng tôi là thằng ngu à?"

Chương Bích Quân nói: "Trương Dương, sự khoan nhượng của tôi cũng có mức độ thôi, rất nhiều người có thể chứng minh và Tang Bối Bối đã liên thủ tập kích căn cứ huấn luyện bí mật của tổ chức, sát hại đồng nghiệp. "

Trương Dương nói: "Dừng, tôi không phải là đồng nghiệp với các cô, biên chế của tôi là ở Bắc Cảng, các cô là lăn lộn ở Quốc An, mọi người căn bản không phải là chung một chiến hào. "

Chương Bích Quân nói: "Trương Dương, anh thực sự cho rằng tôi không trị được anh ư?"

Trương Dương nói: "Cô đúng là không trị được tôi, tôi cho dù phạm phải sai lầm thì cũng chỉ có thể là Ủy ban kỷ luật quản, cô có nhiều tinh lực như vậy, hay là để quan tâm tới sự an toàn của quốc gia đi, ra hải ngoại mở thêm vài căn cứ đi, việc gì phải phí thời gian với một cán bộ nhỏ ở nơi thâm sơn cùng cốc như tôi làm gì. "

Chương Bích Quân nói: "Cái đĩa mà anh nói là gì?" đề tài của cô ta cuối cùng cũng quay về cái đĩa.

Trương Dương nói: "Không có gì cả! Chỉ là một cái đĩa, ghi lại một số bí mật, Chương cục, cô có vẻ khẩn trương quá nhỉ, cái đĩa này có liên quan gì tới cô ư?"

Crypto.com Exchange

Chương (1-1276)