Vay nóng Homecredit

Truyện:Nhất Niệm Vĩnh Hằng - Chương 0520

Nhất Niệm Vĩnh Hằng
Trọn bộ 1592 chương
Chương 0520: Cột sáng màu đen
0.00
(0 votes)


Chương (1-1592)

Siêu sale Shopee


Thật không có ah.

Bạch Tiểu Thuần gãi gãi đầu, suy nghĩ mặc dù Tụ Hồn Đan vẫn còn có thể giúp mình thu được một ít oan hồn, hắn thu cũng tiếp cận một tỷ, đổi lấy chiến công đủ sức giúp hắn trở thành Vạn phu trưởng.

Nghĩ tới đây hắn lắc đầu thở dài.

- Còn tưởng rằng tìm được nơi giúp ta thu chiến công vô hạn, thật không nghĩ tới chỉ có một ít thế này.

Bạch Tiểu Thuần bất mãn, lại chờ một lát, xác định không có oan hồn xuất hiện, lúc này hắn mới bay theo thông đạo rời đi.

Trong nháy mắt Bạch Tiểu Thuần tới gần thông đạo, đột nhiên mặt đất rung động rất mạnh, mặt đất cung điện sụp đổ xuất hiện khe hở thật lớn.

Nếu chỉ là khe hở cũng bỏ đi, bên trong càng có tiếng thiên lôi nổ vang khắp cung điện, lúc này cung điện sắp sụp đổ, thậm hài cốt cá sấu to lớn kinh người cũng lõm xuống!

Bạch Tiểu Thuần biến sắc khi phát hiện cảnh tượng này, hắn vui vẻ không nhỏ.

- Chẳng lẽ còn có tầng tiếp theo?

Bạch Tiểu Thuần vui mừng, hắn nhìn ra sau, trong nháy mắt đó mặt đất cung điện sụp đổ, một đám sương mù màu đen phạm vi mấy vạn trượng xuất hiện.

Sương mù sôi trào như nước sôi, đó là một quỷ thủ vô cùng đáng sợ, nó duỗi ra khỏi sương mù và nhắm thẳng về phía Bạch Tiểu Thuần, trong quỷ thủ còn có tiếng gào thét cực lớn giống như ma quỷ bò ra khỏi địa ngục.

Trong nháy mắt nhìn thấy quỷ thủ, sắc mặt Bạch Tiểu Thuần biến hóa kinh người, hắn cảm nhận được nguy cơ sinh tử bao phủ tâm thần, dường như mỗi tấc huyết nhục trong người đang gào thét hắn chạy đi, đi nói cho Bạch Tiểu Thuần biết nơi này phi thường nguy hiểm.

- Nó có thể nhìn thấy ta?

- Xong đời, chẳng lẽ ta trêu chọc đại hồn, nó không hài lòng nên muốn tiêu diệt ta.

Bạch Tiểu Thuần hét lên sau đó ném mấy ngàn viên Tụ Hồn Đan còn sót lại trong túi trữ vật ra bên ngoài, ngay sau đó mấy ngàn viên Tụ Hồn Đan cùng nổ tung hình thành hấp lực cực lớn, quỷ thủ vặn vẹo và hơi chậm lại một lúc cũng đủ thời gian để Bạch Tiểu Thuần chạy trốn.

Hắn dùng tốc độ nhanh nhất lao ra khỏi động quật, sau lưng hắn có tiếng gào thét kinh người, quỷ thủ cực lớn cũng duỗi ra khỏi động quật muốn chụp chết Bạch Tiểu Thuần ngay lập tức.

Quỷ thủ có thể vặn vẹo hư vô, lúc nó tấn công cũng phong tỏa thiên địa chung quanh Bạch Tiểu Thuần, dường như thiên địa biến thành lồng giam, Bạch Tiểu Thuần có chạy đằng trời!

Vào lúc nguy cơ sinh tử, Bạch Tiểu Thuần vô cùng khẩn trương, cảm giác sinh tử làm hắn lâm vào trạng thái điên cuồng, đôi mắt đỏ rực, thậm chí trên mặt nổi gân xanh, trong nháy mắt bàn tay hắn mở ra, Bạch Tiểu Thuần hét lớn một tiếng và vận dụng Bất Tử Trường Sinh Công đến mức tận cùng, hắn bước tới một bước.

Sau khi bước ra một bước thân thể hắn mơ hồ, lúc hoàn thành một bước này thân thể hắn lập tức phân giải.

Thời điểm thân thể phân giải cũng là lúc quỷ thủ đánh xuống, oanh, tại nơi Bạch Tiểu Thuần biến mất xuất hiện tiếng nổ động trời, hư vô vỡ vụn, có thể nhìn thấy nhiều khe nứt màu đen.

Dường như phát hiện Bạch Tiểu Thuần chạy thoát, trong động lại có tiếng gào thét kinh thiên, thậm chí tiếng gào còn truyền ra khỏi cấm chế oanh động tám phương, càng làm cho vô số người phát giác.

Cùng lúc đó ở bên ngoài cách động quật chừng một dặm, thân ảnh Bạch Tiểu Thuần xuất hiện, sau khi xuất hiện hắn liền phun máu tươi, sắc mặt tái nhợt, lảo đảo vài bước sau đó lại phun máu thêm lần nữa.

Thậm chí sau lưng hắn còn có huyết nhục mơ hồ, bởi vì lưng hắn có năm vết cào rất sâu.

Thương thế vô cùng đáng sợ, có lực lượng nào đó muốn mục nát ngũ tạng lục phủ, cũng may thân thể Bạch Tiểu Thuần cường đại và kiên trì rèn luyện trong thời gian dài, sau khi hắn phun máu tươi liền ổn định một lúc, hắn vô cùng hoảng sợ, lại không dám chậm trễ thời gian, hắn lập tức bay về Trường thành. Trong nháy mắt Bạch Tiểu Thuần xuất hiện, đột nhiên dãy núi chồng chất sau lưng hắn xuất hiện cột sáng màu đen, bên trong có tiếng nổ vang kinh thiên động địa, cột sáng phóng lên trời xuyên thủng tầng mây, bầu trời xuất hiện gợn sóng lan tỏa ra chung quanh.

Cả vùng đất lấy động quật làm trung tâm lan tràn ra các hướng.

Cấm chế tự nhiên chung quanh bị gợn sóng trùng kích nên hủy diệt không còn gì, lực trùng kích không biến mất, thậm chí nó còn lan truyền ra chung quanh.

Bạch Tiểu Thuần sợ hãi đến mức tận cùng, hắn liều mạng chạy trối chết, nội tâm sợ hãi không thể diễn tả thành lời, hắn không ngừng chạy trốn về hướng Trường thành.

- Xong rồi, chẳng lẽ do ta quá tham nên dẫn ra đại...

Bạch Tiểu Thuần uể oải không thôi, hắn cảm giác mình gặp rắc rối.

Trong lúc hắn bay đi, ở chung quanh động quật có không ít thổ dân cùng hồn tu phát hiện dị tượng, bọn họ đồng loạt bay về hướng cột sáng.

- Xảy ra chuyện gì?

- Nơi đó có câấn động.

Trong tiếng kinh hô, một đám thổ dân cùng hồn tu bay thẳng về hướng động quật, ý đồ xem xét đã xảy ra chuyện gì.

Cũng may từ khi cột sáng màu đen bắn thẳng vào bầu trời, lực trùng kích lan ra các hướng, trận pháp âấm chế sụp đổ, quỷ thủ màu đen không xuất hiện nữa.

Thổ dân cùng hồn tu chung quanh tới gần, nguy hiểm nơi đây giảm xuống không ít, sau khi tới gần liền phát hiện hố sâu, mọi người hơi suy nghĩ sau đó có kẻ tiến vào bên dưới.

Thậm chí bên phía Trường thành cũng có phát hiện biến hóa, vào lúc cột sáng màu đen bay lên trời, cặp mắt vĩ đại trên tháp cao tỏa sáng, Trần Hạ Thiên bước ra một bước bay lên bầu trời, sắc mặt hắn nghiêm túc nhìn sóng xung kích đang lan ra chung quanh.

- Phái người đi điều tra xem xảy ra chuyện gì.

Lúc Trần Hạ Thiên hạ lệnh, đám người Bạch Lân cũng chú ý tới cột sáng, thậm chí cảm nhận được mặt đất rung động thật nhỏ.

Bên phía Man Hoang, trên một bình nguyên có hơn trăm bộ lạc vây quanh, trong khu vực trung tâm có trướng bồng cực lớn, trong trướng bồng là Hồng Trần Nữ mặc quần áo đen với dung mạo tuyệt mỹ, nàng đang đả tọa, đột nhiên mở mắt và ra ngoài quan sát.

- Đó là...

Hồng Trần Nữ do dự một lúc sau đó an bài người đi xem xét.

Thời điểm hai bên đang phái người dò xét cột sáng, trong núi rừng cách động quật chừng mười dặm có hai đạo thân ảnh bay nhanh, hai người này một nam một nữ, mặc dù nhìn có chút chật vật, quần áo tàn phá nhưng ánh mắt hai người sinh ra hào quang khiếp người, nếu có người nhìn nhau sẽ rung động tâm thần giống như nhìn thấy hai con hung thú.

Trên người bọn họ không nhìn thấy dấu vết tu sĩ, ngược lại có hồn lực chấn động, nhất là sát khí vô cùng đậm đặc làm người khác giật mình.

Nam lãnh ngạo, nữ xinh đẹp tuyệt trần, trên người có rất nhiều thương thế, mặc dù đã khôi phục lại nhưng vẫn lưu sẹo, từ đó có thể thấy thương thế nghiêm trọng cỡ nào.

Bọn họ chính là... Triệu Thiên Kiêu và Trần Nguyệt San!

Năm đó hai người rời khỏi Trường thành du lịch Man Hoang, trải qua vô số chiến đấu lớn nhỏ, bên người không ngừng tụ tập không ít tu sĩ Trường thành, rồi sau đó lại không ngừng tử vong, hôm nay chỉ còn lại hai người bọn họ sống sót, hai người trải qua rất nhiều chuyện, từ một con cừu non biến thành con sói hung ác đã trải qua tẩy lễ của máu tươi.

Một tia non nớt tồn tại trên người bọn họ đã biến mất, lúc này bị ổn trọng và lạnh lùng thay thế.

- Sắp đến Trường thành... Ta đã truyền tin cho sư phó, sau khi trở về, thời gian còn lại sẽ gia nhập năm đại quân đoàn.

Triệu Thiên Kiêu cười cười, nụ cười làm nổi rõ vết sẹo dài trên khóe miệng bên phải kéo dài tới tận lỗ tai, có thể nói vô cùng đáng sợ.

Trần Nguyệt San đau lòng, nàng đứng bên cạnh Triệu Thiên Kiêu, bởi vì Triệu Thiên Kiêu cứu nàng cho nên bị một tên Luyện Hồn Sư gây thương tích, vết sẹo xuất hiện từ đó.

Trong trận chiến vô cùng thảm thiết đó, Trần Nguyệt San nhớ lại vẫn còn sợ hãi, cũng may lần này ra ngoài lịch lãm gặp phải trọng thương nhưng lại thu hoạch không nhỏ, bọn họ tìm được một Thiên Thú Hồn!

Vào lúc hai người đang bay đi, bỗng nhiên bọn họ nhìn thấy trên bầu trời xa xa có một cột sáng màu đen xuất hiện, lúc cột sáng bay thẳng lên không trung, ánh mắt Triệu Thiên Kiêu ngưng trọng, sau khi thương nghị với Trần Nguyệt San liền truyền âm cho Trần Hạ Thiên xin chỉ thị, một lát sau hai người không quay về Trường thành, mà là bay thẳng về hướng cột sáng màu đen.

Lúc cột sáng xâất hiện kinh động rất nhiều thế lực, các thế lực không ngừng an bài người đi xem xét, duy chỉ có Bạch Tiểu Thuần đang bỏ chạy thật xa, sắc mặt hắn tái nhợt, hắn bay không bao lâu đã nhìn thấy Trường thành, cắn răng thi triển thần thông Bất Tử Cấm lần nữa, sau khi xuất hiện đã tiến vào bên trong thành trì.

Hắn lại phun máu tươi, lảo đảo trở lại binh doanh, sau khi quay về phòng của mình liền ngã xuống hôn mê.

Hắn hôn mê suốt ba ngày, ba ngày sau, Bạch Tiểu Thuần mở mắt giãy dụa ngồi dậy, hắn cảm nhận ngũ tạng lục phủ đau đớn khủng khiếp, hơn nữa tu vi tán loạn.

- Một trảo kia quá kinh khủng, may mắn không bắt được ta, chỉ quét trúng một ít...

Bạch Tiểu Thuần nhớ lại chuyện lúc trước liền hít sâu một hơi, nỗi lòng sợ hãi, hắn cũng hiểu mình bị quỷ thủ trọng thương, còn có một chút nguyên nhân chính là thường xuyên dùng thần thông Bất Tử Cấm xuyên qua trận pháp.

Cho dù xuyên qua cấm chế tự nhiên hay trận pháp trong Trường thành, loại phương pháp dung nhập hư không xuyên qua trận pháp như vậy gây tổn thương lớn lên thân thể.

Cũng may Bất Tử Trường Sinh Công cường hãn nên hắn mới có thể kiên trì, nếu không đổi thành người khác, cho dù là Nguyên Anh cũng phải trọng thương, không nói tử vong, muốn khôi phục trong thời gian ngắn là chuyện không thể nào.

Bạch Tiểu Thuần có sức khôi phục cực nhanh, thương thế như vậy phối hợp với đan dược cũng dùng thời gian bảy ngày là có thể khôi phục bảy tám phần.

Đồng thời trong mấy ngày qua, Bạch Tiểu Thuần cũng không dám ra ngoài, hắn vừa nghĩ tới quỷ thủ lúc trước, nghĩ đến cột sáng màu đen, nghĩ đến cung điện dưới mặt đất vỡ vụn và hài cốt cá sấu cao mười ngàn trượng, hắn cảm thấy nơi đó ẩn giấu bí mật kinh thiên động địa.

Mà hắn chính là đầu sỏ gây nên tất cả những việc này, Bạch Tiểu Thuần sợ hãi, hắn cảm giác mình quá oan uổng.

- Ta không phải cố ý...

Bạch Tiểu Thuần than thở, phải biết mục đích ban đầu của hắn chỉ muốn thu thập oan hồn mà thôi.

Trong thời gian khôi phục thương thế, hắn cũng nghe tin tức đám người Triệu Long mang về, biết rõ chuyện cột sáng đã dẫn đến Trường thành và Man Hoang xem trọng, đồng thời cũng biết nhiều người phát hiện động quật, thậm chí không ít người tìm được mánh khóe bên trong.

Đáng tiếc đến nay chưa có tin tức hữu dụng truyền về, tâm thần Bạch Tiểu Thuần bất định.

Thời gian trôi qua, lại qua nửa tháng, mặc dù mỗi ngày đều có tin tức, với thân phận Thiên phu trưởng của mình, Bạch Tiểu Thuần không thể biết được bao nhiêu, vì vậy hắn tự mình đi tìm Bạch Lân tìm hiểu, hắn cũng biết Trường thành an bài không ít người đi vào, tuy có loạn chiến nhưng hoàn toàn không có tin tức, dường như bên trong tồn tại mấy cung điện to lớn, Bạch Tiểu Thuần cũng kinh hãi không thôi. - Xem ra ta chỉ mở địa cung phía trên mà thôi.

Bạch Tiểu Thuần tự an ủi mình, hắn phát hiện động tĩnh bên ngoài đã nhỏ đi một ít, hắn sờ sờ túi trữ vật, ánh mắt nóng bỏng.

- Trải qua nhiều việc như vậy, mục đích của ta chính là trở thành Vạn phu trưởng, ta phải đi ngay bây giờ!

Vừa nghĩ tới phong quang sau khi trở thành Vạn phu trưởng, Bạch Tiểu Thuần vô cùng kích động, hắn nhanh chóng đứng lên rời khỏi binh doanh, đám người Triệu Long nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần sau đó bái kiến.

- Kêu tất cả huynh đệ, chúng ta đi tháp cao, chứng kiến Bạch Tiểu Thuần ta trở thành... Vạn phu trưởng!

Bạch Tiểu Thuần vung tay lên, hào khí bừng bừng sau đó lên tiếng với Triệu Long.

Hắn vừa nói thế Triệu Long sững sờ sau đó lập tức rời đi thông báo, rất nhanh, hơn ngàn tu sĩ thủ hạ Bạch Tiểu Thuần cũng biết chuyện sau đó cùng chạy tới.

- Các huynh đệ, chờ ta trở thành Vạn phu trưởng, chúng ta ăn thịt càng nhiều, uống rượu cũng nhiều hơn!

Bạch Tiểu Thuần hô to một tiếng, hắn lập tức bay tới tháp cao.

Hơn ngàn tu sĩ sau lưng hắn nghe xong liền kích động, bọn họ sẽ không nghi vấn lời Bạch Tiểu Thuần nói, Bạch Tiểu Thuần nói ngày hôm nay có thể trở thành Vạn phu trưởng, bọn họ tin tưởng Bạch Tiểu Thuần nhất định có thể làm được.

Trong lúc bay lên đều vây quanh Bạch Tiểu Thuần, bọn họ cường thế bá đạo bay về phía tháp cao.

Hơn một ngàn tu sĩ hóa thành ngàn đạo cầu vồng bay đi liền khiến tu sĩ khác chú ý, sau khi nhìn thấy người cầm đầu đội ngũ chính là Bạch Tiểu Thuần thì có không ít người dùng ánh mắt mỉa mai nhìn sang, trước khi bọn họ thường xuyên nhìn thấy cảnh tượng này, nhưng nhiều ngay qua bọn họ nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần xuất hành, không nghĩ tới hôm nay lại nhìn thấy.

Mọi người bắt đầu thu hồi ánh mắt không chú ý tới, rất nhanh, đoàn người Bạch Tiểu Thuần bay tới bên ngoài tháp cao, ở chỗ này cũng có không ít tu sĩ hoặc hối đoái vật phẩm, hoặc đang tế hồn.

Lúc đám người Bạch Tiểu Thuần đi tới nơi đây, mọi người chung quanh đều nhìn sang, cũng không quá mức chú ý làm gì, vẫn làm việc của mình như cũ.

Bạch Tiểu Thuần không để tới những người này, hắn đứng bên cạnh tháp cao, hít sâu một hơi, thân thể nhảy dựng lên, hắn bay lên không trung, hắn học một thiên kiêu té hồn lúc trước, hắn bay lên bầu trời sau đó hất tay áo lên, cũng ném một hồn cầu ra ngoài sau đó bóp nát.

Trong nháy mắt bóp nát hồn cầu, một tiếng nổ oanh vang lên, hơn vạn oan hồn bay ra bên ngoài, động tĩnh như thế làm cho rất nhiều người chú ý nhìn sang, nhìn thấy hơn vạn hồn liền có một ít người hâm mộ, càng nhiều người không thèm quan tâm, bọn họ thu hồi ánh mắt.

- Là Bạch Tiểu Thuần!

Vào lúc hơn vạn oan hồn xuất hiện, cặp mắt vĩ đại trên tháp cao nhìn xuống, những oan hồn này bị cặp mắt vĩ đại hấp thu không còn.

Nội tâm Bạch Tiểu Thuần đắc ý, hắn vẫn lạnh nhạt vỗ túi trữ vật như cũ, lại lấy một hồn cầu ra sau đó bóp nát, rất nhanh, hơn vạn oan hồn xuất hiện, sau đó cặp mắt vĩ đại lại hấp thu, mọi người bên dưới nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần xuất ra hồn cầu thứ ba đều kinh ngạc không nói được gì.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-1592)