← Ch.0637 | Ch.0639 → |
Bạch Tiểu Thuần ôm quyền cúi đầu thật sâu.
Nếu là lúc khác việc này không có khả năng, hiện tại lòng người bàng hoàng, đội trưởng do dự sau đó nhìn Bahcj Tiểu Thuần thật sâu.
- Bạch Hạo huynh đệ, ngươi tự giải quyết cho tốt, chúng ta đi trước...
Đội trưởng thở dài, hắn tự nhiên nhìn ra Bạch Tiểu Thuần có bí mật nhưng hắn không quan tâm, cho dù Bạch Tiểu Thuần giết phạm nhân cũng không ai hỏi thăm, hiện tại ném ho Bạch Tiểu Thuần một tấm lệnh bài, hắn không hề lưu lại, lập tức cùng với các lính canh chạy ra ngoài.
Bạch Tiểu Thuần cầm lệnh bài mở cửa nhà giam, điều chỉnh tâm tình bình tĩnh, hắn biết rõ nếu mình có chút sơ suất sẽ gây ra đại sự to lớn.
Hiện tại đã hạ quyết tâm, nghiến răng chạy về chỗ lão giả có cái bớt trên mặt, hắn âm thầm truyền âm với tiểu ô quy, liên tục xác định lão gia hỏa kia có tu vi Kết Đan mới gia tốc chạy về.
Lúc nhìn thấy sắp tới nơi, Bạch Tiểu Thuần vẫn không yên lòng, thừa dịp tiểu ô quy không có chú ý, Bạch Tiểu Thuần thấp giọng lên tiếng.
- Không được, việc này quá mạo hiểm, đây chính là Bán Thần đấy, nếu ngươi phán đoán sai lầm, ngươi không có việc gì, có thể tùy thời đào tẩu nhưng cái mạng nhỏ của ta xong rồi, tiểu ô quy ngươi đi ra tiến vào trong tay ta, ta cầm lấy ngươi, như vậy gặp nguy hiểm, hai ta cùng vượt qua! Đánh cướp Bán Thần, ngươi phải xuất thành ý mới được.
Tiểu ô quy nóng vội bảo vật, nghe Bạch Tiểu Thuần nói thế, mắt nhìn nhà giam bản thể Cự Quỷ Vương cách đó không xa, nó không suy nghĩ nhiều, thân thể bay ra khỏi túi trữ vật đáp xuống trong tay Bạch Tiểu Thuần, bị Bạch Tiểu Thuần cầm lấy.
- Nhanh lên nhanh lên, ngươi có nhiều việc quá, con bà nó, chuyện tốt cướp đoạt Bán Thần, Quy gia ta thực không rõ ngươi còn do dự cái gì, cầu phú quý trong nguy hiểm, ngươi không mạo hiểm thì làm sao có thu hoạch!
Tiểu ô quy răn dạy và thúc dục.
- Ta chỉ muốn bảo đảm àm thôi, Quy gia ngươi lượng thứ cho ta, ta còn nhỏ tuổi, lão nhân gia ngươi chớ để ý tới.
Bạch Tiểu Thuần nói một tiếng, hắn vừa nói vừa chạy tới nhà giam bản thể Cự Quỷ Vương.
Tiểu ô quy lần đầu tiên thấy Bạch Tiểu Thuần thuận theo mình như thế, nội tâm thoải mái, đắc ý, suy nghĩ bản thân mình sau này phải huấn đạo Bạch Tiểu Thuần nhiều hơn, dùng chuyện này chứng minh mình anh minh thần võ.
Ngay thời điểm tiểu ô quy đắc ý, Bạch Tiểu Thuần đã bay tới gần nhà giam Cự Quỷ Vương, vừa tới gần lão giả bớt đỏ chậm rãi ngẩng đầu nhìn lên, trong mắt mang theo hào quang lạnh lùng, trên người hắn có khí tức bế nghễ thiên địa nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thuần.
Ánh mắt kia giống như đang nhìn con sâu cái kiến.
Nhưng không đợi lão giả mở miệng nói cái gì, Bạch Tiểu Thuần không do dự vung lệnh bài trong tay, trong nháy mắt mở cửa nhà giam, cũng không chờ tiểu ô quy nói cái gì, Bạch Tiểu Thuần hét lớn.
- Lão gia hỏa, ăn ám khí của ta!
Hắn hét lớn, Bạch Tiểu Thuần vung cánh tay như tia chớp, hắn ném tiểu ô quy đang đắc ý vào trong nhà giam, ném thẳng vào mặt của lão giả bớt đỏ.
Tất cả gọn gàng và linh hoạt, vô cùng mạnh mẽ, sau khi ném xong, Bạch Tiểu Thuần đóng cửa nhà giam lại, trong lúc đóng cửa hắn lui nhanh ra phía sau, tốc độ cực nhanh, nhanh đến mức hóa thành tàn ảnh, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào nhà giam.
Thậm chí một khi hắn thấy không ổn sẽ lập tức chạy thoát.
- Tiểu ô quy, ngươi đừng trách ta, ngươi bất tử bất diệt nhưng ta không phải.
Nội tâm Bạch Tiểu Thuần tự khuyên mình, hắn cũng không cảm thấy xấu hổ.
- Bạch tiểu tử, ngươi ngươi ngươi!!
Tiểu ô quy trợn tròn mắt, cho dù thế nào nó cũng không nghĩ tới Bạch Tiểu Thuần âm hiểm như thế, lại ném bản thân mình đi như vũ khí.
- A a, Bạch tiểu tử, ngươi quá vô sỉ rồi, hèn hạ, vô sỉ!!
Tiểu ô quy nổi giận nhưng không có cách nào, hiện tại nó lao thẳng vào mặt Cự Quỷ Vương.
- Càn rỡ!!
Bản thể Cự Quỷ Vương nhíu mày, hắn quát lớn sau đó nâng tay phải lên.
Oanh, tiểu ô quy đâm vào người Cự Quỷ Vương, cho dù bị ngăn cách cách nửa trượng, dường như chỗ đó có một tầng ngăn cách làm thân thể tiểu ô quy hơi ngừng lại, tức giận trong lòng nó không giảm bớt, ngược lại quát tháo Cự Quỷ Vương càng lớn.
- Cự Quỷ Vương, ngươi cho rằng trốn ở chỗ này thì không ai biết sao, ngươi có thể lừa gạt người khác, ngươi không có khả năng lừa Quy gia ta.
- Nhanh mang bảo bối của ngươi giao cho Quy gia ta, bằng không Quy gia đập chết ngươi!
Tiểu ô quy rống to, thân thể rung động và bay thẳng về phía trước, oanh, trực tiếp đụng nát bình chướng cách Cự Quỷ Vương nửa trượng, ngay sau đó thân thể nó đâm thẳng vào người Cự Quỷ Vương.
- Ngươi là ai!!
Cự Quỷ Vương nghe tiểu ô quy nói thế sắc mặt biến hóa, không còn lạnh lùng như cũ, thậm chí trong mắt còn mang theo thần thái không tưởng tượng nổi, hắn đúng là Cự Quỷ Vương.
Hắn bố trí thân phận phạm nhân cho mình vào hai trăm năm trước, lại có trận pháp che chở, hắn tự nhận mình làm không có chút sơ hở nào, phân thân gặp mặt người khác, bản thể ở nơi đây, cuối cùng bị người khác nói toạc sự thật làm hắn khủng hoảng!
Ngay sau đó sát ý bộc phát dữ dội, trong nháy mắt tiểu ô quy tiến đến, hắn nâng tay phải điểm vào tiểu ô quy!
- Trận lên, tiêu tan!
Vào lúc Cự Quỷ Vương lên tiếng, con rùa đá chấn động, sau chấn động chính là khí thế không cách nào hình dung, giống như có quái vật đang ngủ say thức tỉnh, trên ngón tay Cự Quỷ Vương ngưng tụ thần thông có thể hủy diệt tất cả.
Bạch Tiểu Thuần run rẩy, vào lúc này tiểu ô quy mở to mắt và hét lớn.
- Bất diệt!
Nó vừa nói ra lời này liền sinh ra tiếng nổ, cùng lúc đó ý chí bất diệt ngưng tụ, chỉ trong nháy mắt tất cả khí thế biến mất hoàn toàn.
Cự Quỷ Vương khiếp sợ khi nhìn thấy việc này, hắn hoảng sợ không tưởng tượng nổi, cũng không chờ hắn kịp phản ứng, tốc độ tiểu ô quy quá nhanh, tiểu ô quy đâm vào ngực Cự Quỷ Vương.
Cự Quỷ Vương kêu đau đớn, sắc mặt tái nhợt, thân thể lảo đảo lui về phía sau vài bước, hắn khiếp sợ nhìn lên bầu trời.
- Không có khả năng, điều đó không có khả năng, diệt cho ta!!
Cự Quỷ Vương sợ hãi, hắn lại điểm một chỉ vào tiểu ô quy, trận pháp trong rùa đá không có phản ứng, sắc mặt Cự Quỷ Vương tái nhợt không còn chút máu.
Trái tim hắn đập rộn, hắn không nhớ đã bao lâu mình không khẩn trương như thế. cảm giác nguy cơ chưa từng có xuất hiện bao phủ toàn thân, việc này còn nghiêm trọng hơn cả ba đại gia tộc liên hợp phản hắn.
- Diệt nãi nãi của ngươi!
Tiểu ô quy rướn cổ cười ha ha, nó lại tấn công lần nữa.
Lúc này bên ngoài phòng giam, Bạch Tiểu Thuần nhìn không rời mắt, đôi mắt sinh ra hào quang sáng ngời, hắn ngửa mặt lên trời cười to hắn biết rõ người này chính là Cự Quỷ Vương, hiện tại cũng chỉ có tu vi Kết Đan, trận pháp mất đi hiệu lực, chẳng khác gì con hổ không còn nanh vuốt, Bạch Tiểu Thuần triệt để yên tâm, hiện tại hắn mở cửa nhà giam và đi vào bên trong.
- Đường đường Cự Quỷ Vương lại giả thành phạm nhân trốn tới nơi này... Cự Quỷ Vương, ta khinh bỉ ngươi!
Bạch Tiểu Thuần đắc ý hất cằm lên, bộ dạng trời đất bao la ta là lớn nhất, hắn ngạo nghễ nói với Cự Quỷ Vương.
- Bạch Hạo ta xuất hiện, Cự Quỷ Vương cũng muốn tan thành mây khói, hặc hặc.
Bạch Tiểu Thuần cười to, khí tức to lớn trên người Cự Quỷ Vương rung động, nội tâm của hắn lo lắng, ánh mắt mang theo âm lãnh, dù sao hắn cũng là Bán Thần, cho dù là hiện tại cũng không mất đi uy nghiêm của mình.
- Bạch Hạo...
Hắn muốn lên tiếng, nhưng không đợi hắn nói gì, Bạch Tiểu Thuần đi lên một bước, hắn nâng tay phải hất một cái.
Đùng, hắn vỗ vào đầu Cự Quỷ Vương, trong nháy mắt phong ấn tu vi Cự Quỷ Vương, ngay sau đó tiểu ô quy bên cạnh gào to.
- Cướp đoạt hắn, cướp đoạt hắn!!
Cự Quỷ Vương nghe xong tức giận toàn thân run rẩy, hắn ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thuần, ánh mắt mang theo sát ý.
Lúc sát ý vừa xuất hiện, Bạch Tiểu Thuần đi tới đá Cự Quỷ Vương bay vào vách, lại nhặt chiếc nhẫn trữ vật trên người Cự Quỷ Vương, hắn không ngừng tìm bên trong nhưng không có cái gì.
- Chỉ có một cái trữ vật giới chỉ?
Bạch Tiểu Thuần bất mãn, Cự Quỷ Vương bị nhục nhã chưa từng có, nội tâm hắn tức giận khó diễn tả bằng lời.
Trước kia Bạch Tiểu Thuần trong mắt hắn chỉ là con cờ không có ý nghĩa mà thôi, hắn muốn ném vào để trò chơi thêm thú vị, vì vậy tùy ý bố trí, muốn giết cứ giết, tùy ý bóp nát cũng được, vận mệnh chỉ bằng vào ý niệm của hắn, nhưng hắn nằm mơ cũng không ngờ rằng con cờ không có ý nghĩa lại phá tan tất cả tính toán của hắn.
Biến hóa tương phản và cảm giác nguy cơ làm Cự Quỷ Vương không cam tâm, hắn là Bán Thần, kế hoạch của hắn vốn không chê vào đâu được nhưng hôm nay lại rơi vào cảnh này, thay đổi những người khác sợ rằng đã điên cuồng, dù sao hắn cũng là Cự Quỷ Vương, hắn nghiến răng nghiến lợi nhìn Bạch Tiểu Thuần.
Trong nháy mắt hắn tỉnh táo, tiểu ô quy đã gào to.
- Chuyện tìm bảo bối này, Bạch tiểu tử ngươi không được.
Nói xong, tiểu ô quy bay thẳng về phía Cự Quỷ Vương, nháy mắt xuyên qua người của hắn, vào lúc xuyên qua, từng món vật trống rỗng xuất hiện, chúng đều rơi xuống trước mặt Bạch Tiểu Thuần.
Một cây trường thương màu đỏ, một ngọc giản màu lam, còn cái bảo bình nhiều màu sắc... Trừ những thứ này ra, còn có một tảng đá màu đen.
Nhìn những vật phẩm rơi xuống, sắc mặt Cự Quỷ Vương biến hóa, gương mặt hắn khó nhìn tới cực điểm, tâm thần ức chế không chịu nổi, những vật phẩm này hắn giấu trong không gian của mình, trừ hắn ra, không người nào có thể tìm tới, tiểu ô quy không ngừng chuyển đồ vật ra ngoài.
- Ngươi...
Cự Quỷ Vương hít thở dồn dập, tròng mắt mở to, những vật phẩm này không nhiều, bất cứ thứ gì cũng là bảo vật kinh thiên.
Trường thương màu đỏ là pháp bảo thành danh của hắn, không phải Thiên Nhân không thể dùng, dùng Thiên Ngoại Vẫn Thiết tạo thành, ẩn chứa mười ức cấm chế, uy lực to lớn, còn là pháp bảo thượng đẳng trong hàng ngũ Bán Thần.
Ngục giản màu lam nhìn như đơn giản nhưng trên thực tế ẩn chứa truyền thừa chi đạo của hắn, cực kỳ trọng yếu, bảo bình tên là Càn Khôn Nhất Khí Bình, không phải Thiên Nhân không dùng được, trong tay Thiên Nhân có thể thu nạp vạn vật chúng sinh, luyện thành đại dược, lúc trước hắn đạt được bảo vật này đã bỏ ra cái giá lớn, thậm chí lần này Cửu U Vương ra tay cũng là vì vật này.
Về phần hòn đá màu đen, vật ấy độc nhất vô nhị thiên hạ, ngay cả hắn cũng không biết lai lịch, truyền thuyết là di vật của Khôi Hoàng, hắn âm thầm đạt được mà không có ai biết.
Mấy loại vật phẩm này, có thể nói là tài phú lớn nhất của hắn, hiện tại bị tiểu ô quy mang ra, Cự Quỷ Vương không lo lắng không được.
Bạch Tiểu Thuần vui mừng, tranh thủ thời gian cầm lên xem xét, sau khi xem nhưng không nhìn ra cái gì, vả lại cũng không thể thi triển, phía trên có ấn ký của Cự Quỷ Vương, nhưng Bạch Tiểu Thuần cũng nhìn ra những vật phẩm này không tầm thường.
- Có thể bị Cự Quỷ Vương cất giấu như thế, nhất định là bảo bối! Cho dù ta không dùng được, lần sau cũng có thể sử dụng.
Bạch Tiểu Thuần vui thích thu hồi vào tay mình, tiểu ô quy vô cùng đắc ý nhìn sang Cự Quỷ Vương.
- Trước mặt Quy gia, còn muốn giấu đồ vật, nằm mơ!
Cự Quỷ Vương khống chế tâm tình của mình, hắn hiểu kết quả đã như thế, mặc dù tức giận ngập trời cũng không thể giải quyết vấn đề gì, cho dù nội tâm đang rỉ máu... Cũng chỉ có thể nghiến răng bảo mình khôi phục bình tĩnh.
- Mục đích của ngươi là cái gì!
Cự Quỷ Vương thở sâu, hắn nói ra từng chữ một, mặc dù tu vi suy yếu, hơn nữa sinh tử không do bản thân khống chế, sau khi bình tĩnh thì đôi mắt thâm sâu mang theo uy nghiêm không thể xâm phạm, lúc hắn nói chuyện, sau khi Bạch Tiểu Thuần nhìn hắn như thế thì chột dạ, nhất là nghĩ tới thân phận và tu vi của đối phương là Bán Thần, hắn cũng sinh ra tâm thần bất định.
- Làm ta sợ?
Bạch Tiểu Thuần khẩn trương, ngay sau đó bản thân cảm thấy xấu hổ, suy nghĩ đối phương đã như vậy rồi còn sợ hãi, lại nghĩ tới đối phương xem mình là quân cờ thì giận dữ, hơn nữa bên cạnh có tiểu ô quy đang khinh bỉ nhìn hắn, Bạch Tiểu Thuần liền tức giận, thẹn quá hoá giận đi lên tát vào đầu Cự Quỷ Vương.
- Nhắm mắt lại nói chuyện!
Bạch Tiểu Thuần tức giận, sau đó liếm liếm bờ môi nhìn Cự Quỷ Vương đang tức giận run rẩy, Bạch Tiểu Thuần có cảm giác kích thích.
- Đầu Bán Thần bị ta đập qua, cảm giác thật kích thích và hưng phấn.
Nội tâm Bạch Tiểu Thuần nóng như lửa đốt, bởi vì kích thích cho nên hắn vỗ thêm một cái.
- Hắc, không nghe lời có đúng không, nhắm mắt nói chuyện với ta.
- Bạch Hạo, ngươi muốn chết!!!
Cự Quỷ Vương sắp nổi điên, nếu hắn khôi phục tu vi tuyệt đối sẽ chụp chết Bạch Tiểu Thuần, tuyệt đối đánh lại mây trăm cái, hắn muốn Bạch Tiểu Thuần biết rõ hậu quả dám vỗ đầu hắn là gì.
- Còn uy hiếp ta, ngươi còn dám uy hiếp ta, ngươi đừng ép ta, ta là đệ nhất hắc tiên của ma lao, một khi ta nổi giận, chính ta còn sợ ta!
← Ch. 0637 | Ch. 0639 → |