← Ch.0988 | Ch.0990 → |
Theo Bạch Tiểu Thuần bị hút đi, hư vô vết nứt bên trong cũng nhanh chóng khép lại, chậm rãi ẩn nấp. Từ đầu đến cuối, chuyện đã xảy ra ở đây, cho dù là thanh niên giờ khắc này ở bên trong sa mạc, đi bên cạnh Đỗ Lăng Phỉ đang đi phá vỡ màn hào quang, cũng hoàn toàn không có chút phát hiện nào.
Duy nhất chỉ có Hầu Tiểu Muội ở gần màn hào quang, trong mắt mang theo sự mong đợi. Bất chợt đôi mi thanh tú hơi nhíu lại một cái, có chút hồ nghi nhìn về phía chỗ khu vực đầm lầy. Nhưng rất nhanh, theo màn hào quang ở sa mạc vặn vẹo, gần bị phá ra, ánh mắt Hầu Tiểu Muội cũng thu hồi lại. Vẻ chờ đợi trong mắt nàng càng lúc càng nhiều, rất kích động.
- Cuối cùng... sắp trở về... Nếu không phải vạn bất đắc dĩ, Quỷ Mẫu, ta cũng không muốn trở về... Chỉ có điều ta rất chờ mong, sự vui mừng bất ngờ của nàng khi nhìn thấy ta...
Trong lúc màn ánh sáng sa mạc nơi này, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể tan vỡ. Thời khắc này Bạch Tiểu Thuần chỉ cảm thấy trước mắt chợt hoa lên. Sau khi mọi thứ trở nên rõ ràng, hắn đã xuất hiện ở một nơi rất quen thuộc...
Gian phòng không lớn, giống như khuê phòng...
Một cái giường đầy bụi có mạng nhện giăng kín. Một chiếc bàn trang điểm. Còn có một tấm gương vỡ nát...
Sau khi ngơ ngác nhìn tất cả mọi thứ ở bốn phía xung quanh, Bạch Tiểu Thuần kêu lên chói tai. Thân thể nhanh chóng lui về phía sau, muốn tìm lối ra. Nhưng rất nhanh hắn lại nghĩ tới, ở đây không có lối ra...
Cũng không biết có phải trùng hợp hay không, chỗ vị trí của hắn giờ phút này chính là... nơi trước đây hắn lần đầu tiên tới. Giống nhau như đúc!
Mà ở phía trước bàn trang điểm, một nữ tử mặc váy màu đỏ, đang đưa lưng về phía hắn. Nàng vừa chải đầu, vừa soi gương. Còn có tiếng hát quen thuộc khiến cho Bạch Tiểu Thuần sởn tóc gáy, vang vọng ở bên trong khue phòng âm u tĩnh mịch...
Nước mắt Bạch Tiểu Thuần đã đảo trong vành mắt. Hắn thật sự khiếp sợ...
- Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ...
Da đầu Bạch Tiểu Thuần không ngừng tê dại. Sự sợ hãi này khiến cho hắn hận không thể lập tức nghĩ ra biện pháp, rời khỏi nơi này. Nhưng hiển nhiên biện pháp này là không có. Bạch Tiểu Thuần chỉ có thể vội vàng lấy ra tấm ngọc bội do người trấn giữ lăng cho hắn, từ bên trong túi trữ vật ra nắm chặt ở trong tay, run giọng mở miệng nói.
- Tỷ tỷ, ta không thể ăn...
- Tỷ tỷ, cái đó... tỷ biết người giữ lăng chứ? Hắn là sư phụ ta. Chúng ta chắc hẳn là là người một nhà mới đúng...
- Còn nữa, tỷ tỷ, bên ngoài có người không có thiện ý đối với tỷ tỷ. Tỷ tỷ không phảinên nhanh chân đến đó xem trước sao? Không cần để ý tới ta... Tỷ tỷ, ta cũng không muốn trở lại. Tỷ tỷ... Là tỷ tỷ bắt ta tới...
Chính bản thân Bạch Tiểu Thuần cũng không biết mình đang nói cái gì. Lúc này âm thanh càng thêm run rẩy. Nhất là thấy bả vai của nữ tử kia thoáng động, giống như muốn quay đầu lại, Bạch Tiểu Thuần nhất thời thét lên.
- Đừng quay đầu lại... tỷ tỷ... tỷ tỷ đừng quay đầu lại... Chuyện gì cũng có thể từ từ...
Ở trong chớp mắt khi Bạch Tiểu Thuần mở miệng, tiếng ca đột nhiên ngừng lại. Nữ tử kia vẫn chải đầu, nhưng lại có tiếng động khe khẽ vang vọng ở bốn phía xung quanh.
- Đây là lần đầu tiên ngươi tới.
- A? Tỷ tỷ ngươi nói lần đầu tiên thì chính là lần đầu tiên...
Bạch Tiểu Thuần vội vàng công nhận, giống như con gà con mổ thóc, không ngừng gật đầu.
- Sau khi đến, ngươi đứng ở nơi đó không biết suy nghĩ điều gì...
Nữ tử vẫn yếu ớt mở miệng, giọng nói mang theo uy nghiêm quỷ dị đáng sợ nào đó. Bạch Tiểu Thuần vừa muốn gật đầu, nhưng bỗng nhiên sửng sốt.
- Ta lần đầu tiên tới? Không đúng. Đây là lần thứ hai của ta. Là tỷ tỷ bắt ta tới đây.
- Không ai bắt ngươi... Hai người đồng bạn của ngươi vẫn ở phía trên.
Nữ tử chỉ một ngón tay về phía cái gương vỡ nát. Nhất thời trong gương lại xuất hiện hình ảnh. Không ngờ đó là hình ảnh ở tầng thứ hài của chiếc thuyền xương. Tống Khuyết cùng Thần Toán Tử đang mờ mịt đứng ở hai bên hai chiếc ghế ở tầng thứ hai, vẫn không nhúc nhích.
Cảnh tượng như vậy, còn có giọng điệu của nữ tử rơi vào bên trong tai, trong mắt của Bạch Tiểu Thuần, trong nháy mắt, trong đầu Bạch Tiểu Thuần nhất thời liên tiếng vang lên những tiếng ầm ầm nổ mạnh. Hơi thở của hắn khí thì vô cùng mãnh liệt, khi thì lại ngừng trệ.
- Không có khả năng. Làm sao có thể như vậy được... Trước đó ta đã trốn ra. Ta đã trở về Nghịch Hà Tông, trở về Tinh Không Đạo Cực Tông. Ta... lần này ta tham dự địa điểm thí luyện, cho nên mới tới...
Bạch Tiểu Thuần cảm thấy đầu có chút loạn. Hắn không muốn tin tưởng lời nói của đối phương, lại càng không nguyện tin tưởng, từ trước đến nay mình không có rời khỏi chiếc thuyền xương này. Bất luận là chuyện ở Nghịch Hà Tông, hay chuyện ở Tinh Không Đạo Cực Tông, tất cả những điều này đều là ảo giác trong nháy mắt, khi hắn lần đầu tiên đi tới phòng này...
Nhưng lại chẳng biết tại sao, sau khi nghe được giọng nói của nữ tử này, suy nghĩ của hắn giống như không bị khống chế, rốt cuộc tự nhiên nhớ lại.
Ở trong ký ức này, chính hắn cũng không phát hiện ra, bàn tay hắn đang nắm thật chặt ngọc bội, lúc này đang từ từ dường dương muốn buông ra...
- Ngươi từ trước đến nay đều không có rời đi...
Giọng nói yếu ớt của nữ tử kia lại truyền ra. Bả vai của nàng chậm rãi di chuyển. Đầu của nàng cũng chậm rãi chuyển động. Chỉ là động tác chải đầu này, không những không có dừng lại, trái lại càng lúc càng nhanh...
Dường như nàng muốn kéo cả tóc của mình xuống vậy. Cảnh tượng quỷ dị như vậy, sau khi Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy, đáng lẽ phải hoảng sợ đến cực điểm. Nhưng bây giờ trong mắt hắn lộ vẻ mờ mịt, rốt cuộc không có cảnh giác.
- Bất kỳ kẻ nào nhìn thấy được bộ dáng của ta, ở trong lòng cũng sẽ phát sinh ra chuyện hư ảo của bản thân... Ngươi thật sự là lần đầu tiên tới đây. Nhưng cũng không phải là lần đầu tiên... nhìn thấy mặt của ta.
Giọng điệu của nữ tử không ngừng lay động, vang vọng ở bên trong khuê phòng này. Bả vai của nàng đã hoàn toàn chuyển động. Đầu của nàng... cũng từ hướng đối diện với cái gương vỡ nát, biến thành... sẽ lập tức đối mặt với Bạch Tiểu Thuần!
Cũng chính là vào lúc này, trong mắt đầy vẻ mờ mịt, thân thể Bạch Tiểu Thuần run rẩy. Ký ức rõ ràng thác loạn. Bàn tya hắn cầm ngọc bội đã buông ra!
Ở trong nháy mắt khi bàn tay hắn buông ngọc bội, thân thể nữ tử này iống như quỷ mỵ, chợt quay đầu lại, lộ ra là một gương mặt không có bất kỳ ngũ quan nào, giống như một mảnh giấy trắng vậy!
← Ch. 0988 | Ch. 0990 → |