← Ch.1246 | Ch.1248 → |
- Bạch Tiểu Thuần, ngươi nhanh hơn một bước, lại như thế nào!
Thông Thiên đạo nhân nhỏ giọng nói, tay phải vung lên, áo bào đen bao phủ ở trên thân thể. Áo bào đen này thậm chí còn muốn che đi phần đầu của hắn, khiến cho hắn thoạt nhìn, đã thành người mặc áo đen.
- Ta rất thích tiếng nỉ non đến từ mẹ Vĩnh Hằng lúc thăng cấp Thiên Tôn. Bởi vì điều này nói cho tất cả người quen biết ta... biết ta... đã trở về!
Giọng điệu khàn khàn của Thông Thiên đạo nhân dừng lại. Hắn thu hồi ánh mắt nhìn về phía Thánh Hoàng Thành. Hắn xoay người lắc một cái, biến mất ở trong bóng tối.
Cũng chính là vào lúc này, Bạch Tiểu Thuần bên trong Thánh Hoàng Thành cũng thu hồi ánh mắt lạnh như băng.
- Nếu không chết, như vậy sau đó lại giết một lần nữa là được!
Bạch Tiểu Thuần chậm rãi hít một hơi thật sâu, hai mắt nhắm nghiền, lặng lẽ khoanh chân ngồi ở chỗ đó, vẫn không nhúc nhích.
Thời gian lại trôi qua. Mười ngày sau, Thánh Hoàng trở về. Không có ai biết lần này hắn có thu hoạch nào hay không. Hắn cũng không có triệu tập văn võ toàn triều. Thậm chí hắn trở về, nếu không phải là mấy ngày sau có một đạo phong lệnh hạ xuống, cũng không có ai biết chuyện này.
Trong phong lệnh chỉ có một đạo pháp chỉ!
Hắn hạ lệnh, sắc phong Bạch Tiểu Thuần làm tiên tôn Tiên Vực thứ hai của Thánh Hoàng Triều, trấn thủ toàn bộ Tiên Vực!
Tiên Vực thứ hai, chính xác mà nói, lãnh thổ Thánh Hoàng Triều chỉ có hơn phân nửa mà thôi. Mấy châu phương bắc, nhiều năm trước đã bị Tà Hoàng Triều chiếm lấy, giống như mấy châu cùng tồn tại trên Tiên Vực thứ ba, Thánh Hoàng thông qua trao đổi Công Tôn Uyển Nhi nhận được. Ở nơi thuộc về Tiên Vực thứ ba của Tà Hoàng Triều. Thánh Hoàng Triều cũng có căn cơ nhất định.
Mà Tiên Vực thứ hai này, vì quanh năm phải đề phòng Tà Hoàng Triều, thậm chí ở chỗ giáp giới, bình thường xuất hiện chiến tranh quy mô nhỏ, cho nên tất nhiên có một tiên tôn, quanh năm trấn thủ. Thiên Tôn này ở bên trong Thánh Hoàng Triều, cũng là tư cách lão luyện, tên là Triệu Nguyên Hàn, đạo hiệu Linh Cửu.
Vị Linh Cửu Thiên Tôn này trấn thủ Tiên Vực thứ hai nhiều năm, gần như chưa bao giờ bị thay đổi qua. Lần này bên trong pháp chỉ cũng không có đưa ra Linh Cửu Thiên Tôn sẽ trở về, mà để cho Bạch Tiểu Thuần cùng đối phương đều là tiên tôn, đi trấn thủ!
Điều này nhìn như sắc phong, nhưng trên thực tế hàm nghĩa đuổi Bạch Tiểu Thuần đi, rất là rõ ràng.
Sau khi Bạch Tiểu Thuần nhận được ý chỉ này, mới biết được Thánh Hoàng đã trở về. Hắn nhìn ý chỉ, trong lòng biết rõ mình ở Tiên Vực thứ hai này, sẽ không có khả năng có quyền lực gì. Đây là rất trực tiếp nói với mình, tài nguyên tu luyện có thể cung cấp. Địa vị thân phận có thể bảo đảm. Nhưng quyền lực... Là tuyệt đối sẽ không cho hắn nửa điểm!
- Ta xem như đi làm tiên tôn trấn thủ một Tiên Vực. Nhưng trên thực tế, chính là đi lăn lộn không được như ý...
Bạch Tiểu Thuần không nổi giận. Hắn ngược lại cảm thấy đây là chuyện tốt. Nhất là Tiên Vực thứ hai này, cũng chính là chỗ địa phương của Cự Quỷ Vương. Nghĩ đến gặp lại Cự Quỷ Vương, trong lòng Bạch Tiểu Thuần cũng có chút tưởng niệm.
Đồng thời trong lòng phần nhiều, lại là kích động nhiều lần muốn liên lạc với quạt tàn. Chỉ có điều tính cách Bạch Tiểu Thuần cẩn thận, vẫn nhẫn nại xuống. Hắn chuẩn bị chờ đợi một chút, tối thiểu cũng phải chờ sau khi rời khỏi Thánh Hoàng Thành, lại đi thử.
Lại như vậy, Bạch Tiểu Thuần chỉnh lý hành trang, không có ở lại Thánh Hoàng Thành lâu. Vào sáng sớm ngày hôm sau, hắn lại hóa thành một đạo cầu vồng, phá không rời đi!
Hắn vừa rời khỏi, làm cho tất cả tu sĩ quyền quý bên trong Thánh Hoàng Thành đều thở phào nhẹ nhõm. Trong khoảng thời gian ngắn, vào sáng sớm Bạch Tiểu Thuần rời đi, mặc dù không khua chiêng gõ trống tiếng, nhưng tiếng cười đến từ trong nhà các quyền quý, lại rõ ràng sục sôi hơn rất nhiều.
- Cái tai họa này, cuối cùng đã đi!
- Ha ha, khiến cho Linh Cửu Thiên Tôn lại phải đau đầu!
- Đáng tiếc, trên thực tế Thông Thiên Vương này vẫn còn có chút năng lực. Nếu hắn có thể đi tới Tà Hoàng Thành thì tốt rồi. Ta tuyệt đối tin tưởng, cho hắn đủ thời gian cùng điều kiện, hắn có thể một mình, tiêu diệt Tà Hoàng Triều!
Bên ngoài Thánh Hoàng Thành, Bạch Tiểu Thuần một mình đứng ở trên không trung, quay đầu lại nhìn Thánh Hoàng Thành một chút. Lấy tu vi của hắn hiện nay, đối với tiếng cười của những quyền quý hưng phấn bên trong thành trì kia, mặc dù không thể nói lầ nghe rõ ràng, lại đại thể vẫn rõ ràng.
- Cảm giác lâu ngày không gặp.
Bạch Tiểu Thuần không khỏi ho khan vài tiếng. Mặc dù trong lòng biết đây là chuyện gì, nhưng vẫn còn có chút xấu hổ. Chỉ có điều đối với biện pháp hóa giải lúng túng, Bạch Tiểu Thuần rất am hiểu.
- Đây đều là lỗi của ta.
Bộ dạng Bạch Tiểu Thuần đầy bất đắc dĩ, dần dần thu hồi ánh mắt nhìn về phía Thánh Hoàng Thành. Trong lòng hắn hiện lên sự xúc động. Trên thực tế hắn đã sớm phát hiện ra mình hình như có một ưu điểm quán triệt suốt đời. Đó chính là quá ưu tú.
- Nếu như không phải ta quá ưu tú, làm sao có thể mỗi lần ta chỉ cần ở một chỗ trong thời gian dài, sau khi rời đi, đám người ở đó, tâm tình sẽ biến hóa đặc biệt lớn như vậy.
- Mạo Nhi Sơn, Linh Khê Tông, Huyết Khê Tông, Nghịch Hà Tông, Tinh Không Đạo Cực Tông thậm chí Man Hoang... Hiện tại, ngay cả mọi người Tiên Vực của Vĩnh Hằng này, cũng đều biết tới sự ưu tú của ta.
Bạch Tiểu Thuần thổn thức, đồng thời tay áo khẽ vung lên, gào thét lao về phía xa.
- Mà thôi mà thôi. Lần này sau khi ta đến Tiên Vực thứ hai, vẫn nên giấu mình một chút.
Trước khi đi, Bạch Tiểu Thuần cẩn thận thưởng thức ý chỉ của Thánh Hoàng. Loại chuyện đuổi mình đi này, bất luận nhìn thế nào, đều mang một cảm giác bị đuổi ra khỏi nhà.
- Sợ là nếu ta ở Tiên Vực thứ hai, vẫn cho thấy sự ưu tú của ta, Thánh Hoàng bên kia sẽ có thủ đoạn khác tới áp chế ta.
Tâm trạng Bạch Tiểu Thuần hiểu rõ.
- Nhất là Tiên Vực thứ hai này, vốn là có Thiên Tôn. Ta qua đó... Nếu xuất hiện mâu thuẫn cùng vị Thiên Tôn kia, Thánh Hoàng không có khả năng thiên vị ta.
Bạch Tiểu Thuần nghĩ tới đây, càng phát giác, mình thực sự chắc hẳn phải giấu mình một chút.
- Quá ưu tú, không tốt. Có câu nói như thế nào nhỉ. Gỗ tốt ở trng rừng.
Bạch Tiểu Thuần nghĩ tới cảnh tượng khi ở trên quạt tàn, tất cả mọi người nhắm vào mình, trong lòng cũng có phần không cam lòng.
Cùng lúc đó, theo suy nghĩ của hắn rơi vào trên quạt tàn, lúc này tim đập cũng tăng nhanh hơn một ít. Nhưng hắn vẫn mạnh mẽ đè ép xuống, dần dần đi xa.
← Ch. 1246 | Ch. 1248 → |